Tịch - Cập nhật - sparkling, Ring và nước mắt tử thần

Ring

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
479
Gạo
300,0
Hihi bạn Ling cũng bị dính vụ này, chưa ra đến chợ đã xài hết tiền. Đoạn đầu viết chi tiết quá nên vòng thi sau cắt còn chút xíu. :-?? Nhưng nếu không kết thúc các vòng thi trong vòng 1 chương thì lại khiến bạn Ring khó xử tiếp trong khi bạn đọc lại nhàm.
Hình như khó khăn của chúng ta không phải là cốt truyện mà là số lượng từ. :)) Chẳng đứa nào kêu thừa từ cả.
 

nhibe.1201

Gà con
Tham gia
9/9/14
Bài viết
31
Gạo
0,0
Đánh dấu "Bịch" một phát nào, chờ Hoàn rồi đọc cho "phê" ạ.:x
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Ai bảo nàng mất tích mần chi! :)) Nàng đọc từ từ đâu đến nỗi 4 chi như thế.
Đọc từ từ sẽ phải săm soi từng chỗ. Mà tui dạo này mắt mũi còn tệ hơn con gà, có mần ăn chi được đâu.
1 bà viết đã hại não, nay tới 3 bà hợp lại! #:-s
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Chương 4
Chương 3 (III)


Nhìn lại một năm cải cách giáo dục, những thành quả đạt được cho đến giờ vẫn còn chưa rõ ràng. Tất cả những ngờ vực ngôn luận về tính hiệu quả và sự đúng đắn của nó đều đổ dồn vào tòa nhà cấu trúc khá kì lạ ngay sau lưng tôi đây, trường Trung học Đại Tân. Đây được cho là một đầu tàu trong cuộc cải cách giáo dục lớn nhất nước ta từ trước đến nay, mà nhiều người đã ví von là một Quốc Tử Giám thời thế kỉ 21. Điều gì đã làm nên sự đặc biệt cho trường Đại Tân, những kế hoạch nào đang được tiến hành cho một năm học mới? Chúng ta sẽ đến với tiêu điểm của ngày hôm nay sau một ít phút nữa. Tôi là Đan Quỳnh từ trung tâm tin tức VTV24.

Cô Hoa đưa tay tóm lấy đống snack cho vào miệng nhai rao ráo bằng một thái độ dửng dưng hết sức, trong khi hai chân đang đặt chéo trên chiếc bàn trước mặt để cô có thể tạo ra một tư thế dựa lưng thoải mái lên chiếc ghế nệm Kim Đan cực kì chất lượng phía sau. Cô thò tay bấm cho máy điều hòa tăng lên một độ, 28 độ là mức phù hợp để với một cơ thể đang ở trạng thái thư giãn tối đa như cô. Đúng lúc cô phóng viên lại bắt đầu xuất hiện trên màn hình.

Sau gần một năm hội thảo cải cách giáo dục với các chuyên gia Việt kiều, cùng sự hỗ trợ 100% kinh phí vốn nước ngoài không hoàn lại, ngôi trường Đại Tân từng trở thành tiêu điểm của ngôn luận về sự đầu tư rất mạnh tay. Một thời gian dài nhiều người còn cho rằng đó là một sự lãng phí, khi mà hàng trăm, hay có thể nói là hàng nghìn ngôi trường ở vùng cao vẫn còn tình trạng mái lá vách tạm rất xập xệ như thế này.

Cô Hoa phì cười, lại tọng thêm một nắm snack khác trong sự thỏa mãn vô cùng.

Sau hai tuần hoạt động, trường Đại Tân đã thật sự trở thành một tâm điểm của các cơ quan ngôn luận bởi những kiến trúc hiện đại như thế này. Theo như thông tin đã đưa của Chuyển động 24h cách đây một tuần, chắc các bạn còn nhớ vị kiến trúc sư trưởng, anh Cheese Nguyễn, trả lời về thiết kế của tòa nhà: “Tôi thiết kế mặt ngoài cho người Việt Nam nhìn thấy, phòng học cho học sinh nhìn thấy, còn kí túc xá là để những người ưu tú nhất nhìn thấy."

- Bố khỉ! Anh ta tạo ra nó vì đó là cách tốt nhất để gây ra hiệu ứng tâm lý giáo dục ở đây thì có! - Cô Hoa xé tiếp một bọc snack khác và bắt đầu rốt ráo nhai gọn từng nắm đầy.

Bề ngoài luôn là thứ làm bọn nhóc choáng ngợp trước tiên. Một khu kiến trúc vị lai là quá lạ lẫm với những ngôi nhà ống, những căn mặt phố, biệt thự hay kiểu kiến trúc đời thường sân vườn loa kèn lai sen đá mà chúng hay thấy. Một cú sốc tích cực sẽ làm chúng hoang mang và háo hức, đó cũng là lúc con người ở tuổi dậy thì như bọn chúng bộc lộ bản chất của chính mình để bắt đầu thích nghi một cuộc sống mà chúng muốn, giải tỏa kết cấu một cách rất tự do như vậy. Còn vì sao lại là kiến trúc hữu cơ cho khu phòng học. Câu trả lời còn đơn giản hơn, đó là vì chúng phải học cách để chiến thắng trong chính những căn phòng đó, đơn giản, thực dụng, toan tính và khôn ngoan luôn cần có một động lực từ không gian mở và cấu tạo hoàn toàn theo công năng. Kí túc xá thô mộc, nói cách khác đó là đưa chúng về bản chất của mình, sần sùi và chân nguyên như tính dục của mỗi con người. Mà cô cá trên từng nắm snack ăn vụn của cô đó là cái bọn trẻ ranh dậy thì đó có tính dục to như trời.

VTV 24h chúng tôi đã có một cuộc phỏng vấn ngắn với chủ tịch hội đồng quản trị của trường Đại Tân đó là giáo sư nhân chủng học Trần Quý Thuần, giáo sư vừa trở lại Việt Nam vào sáng nay.

Phóng viên: Thưa giáo sư, ông có thể chia sẻ với các bạn xem đài về lần trở về này của giáo sư là vì lý do gì được không ạ?

Giáo sư: Lần trở về này là vì một lý do đặc biệt mà trường Đại Tân đã và đang diễn, nó rất quan trọng và nó thể hiện đúng những gì tôi kì vọng.


- Đúng quá đấy giáo sư à, nhiều khi còn thấy chán vì đã không có gì sai đây nè!

Phóng viên: Giáo sư có thể cho biết là đó là sự kiện gì được không ạ?

Giáo sư: Mọi người đã biết một chương trình diễn ra vào thứ bảy tuần này được trực tiếp phát sóng trên 24 quốc gia. Chúng ta sẽ quảng bá hình ảnh một nền giáo dục hoàn toàn mới của Việt Nam đến thế giới.

Phóng viên: Mọi thông tin về chương trình ấy cho đến giờ có thể nói là gần hoàn toàn được bảo mật, ông có thể chia sẽ thêm một chút thông tin cho khán giả xem đài được chứ ạ?

Giáo sư: Đó là một cuộc thi vượt qua hoàn toàn mọi khái niệm đẳng cấp mà giáo dục áp đặt bấy lâu nay, sự thành công của chương trình sẽ là một vụ nổ lớn trong ngành giáo dục thế giới nói chung.

Phóng viên: Vì lý do gì giáo sư lại tin rằng nó sẽ thành công?

Giáo sư: Vì tôi tin vào các học sinh của Đại Tân…


Màn hình tivi vụt tắt khi cô Hoa còn đang bận xé bịch snack thứ ba. Và trong một giây lặng người để nhận thức là cô chẳng hề đá động gì cái tivi, thì giọng nói quen thuộc của ông giáo sư cất lên.

- Tăng cân mất thôi cháu à!

- Ôi ngài giáo sư, cơn gió nào đã đưa ngài đến đây vậy! – Cô Hoa nói bằng một giọng châm chọc.

- Trong khi ông đối phó với dư luận thì cháu đang sống khỏe với cái vòng hai chẳng bao giờ nẩy nở của mình!

- Vâng và cháu sẽ phì thêm cái vòng một nếu ông thôi xỉa xói vào cái vòng hai khốn khổ của cháu đấy ông ạ!

Giáo sư Thuần chậm rãi tiến đến cái ghế bành từ cánh cửa nối liền phòng VIP, bàn tay ông nắm chặt với ngón trỏ chỉ thẳng lên trời.

- Cháu ta vẫn ngổ ngáo ăn táo rào me che hoa hái nụ như ngày nào! – Ông thả người xuống cạnh Hoa và nói từ tốn. – Làm cô giáo rồi đấy nhé!

- Vâng thưa ông!

Trong một khoảng khắc rất ngắn, căn phòng nhỏ hẹp ăn thông với phòng VIP và khu lưu trữ tài liệu trở nên lạnh ngắt, như thể chiếc máy điều hòa đã chuyển từ trạng thái làm mát thành trạng thái đông lạnh trong một tíc tắc.

- Chuyện đó là thế nào?

Giọng ông trở nên nghiêm túc và nặng nề như một vị lão tướng nói với người đưa tin của mình, không còn là một người ông hài hước nữa. Nụ cười trên môi Hoa vì thế mà tắt gọn, thay vào đó là một nét mặt nghiêm túc không kém người ông của mình, trả lời bằng một giọng điệu sắc đá có thể đè bẹp một trung đội tăng thiết giáp hiện đại nhất.

- Không sai một ly. Không tì một vết.

- Có dấu hiệu nào vượt quá sự biến tối thiểu hay không?

- Không.

Căn phòng bỗng chốc ngột ngạt và im ắng kì lạ, cảm tưởng những âm thanh trò chuyện này đã thu lại từ một một kẹt đá nào đó và vang ra trong sự bất động hoàn toàn.

- Số lượng?

- Ba đứa.

- Ngày?

- Sáu ngày.

- Dự trữ?

- Luôn sẵn sàng.

- Nó đã tiến tới đâu rồi?

- Hệ số giao cảm vẫn giữ nguyên, hệ phó giao cảm đang gia tăng từng chút, tuyến tùng vẫn chưa báo quá tải, thần kinh ngoại biên không xảy ra trình trạng tự miễn. Chỉ có một trọng số đã thay đổi nhanh hơn mức dự kiến đó là…

- Gerot.

Hoa bất ngờ quay sang nhìn ông. Cử động duy nhất của hai người kể từ khi giáo sư ngồi xuống chiếc ghế cùng với cô, và đó là một hành động hoàn toàn vô thức mà cô không tài nào kiểm soát nổi.

- Ông đã tính ra nó từ trước?

- Tất nhiên! Khi bọn chúng đã tiến tới mức độ đủ để trình diễn vào đêm thứ sáu này rồi.

- Vâng...

- Khai thác hết, toàn bộ, đẩy hiệu suất lên 85% trong vòng hai ngày tới. Tiêm thêm 2,2cc vào vùng giao hội. Nhớ rõ phải đẩy lên 85% hiệu suất.

- Vâng. Nhưng cháu có một đề nghị khác.

Hoa mỉm cười, đây là thời khắc cô để lại dấu ấn của mình vào lịch sử của đất nước này, mà có khi là cả lịch sử của loài người.

- Nói.

- Cần tiễn thêm một đứa nữa!

- Cứ hái bao nhiêu nụ cháu thích Hoa à! – Giáo sư mỉm cười hiền hậu, đôi mắt sáng quắc của ông chuyển ánh nhìn sang cô cháu gái mình. – Cháu làm rất tốt, đến cả việc làm một căn phòng VIP thật bên cạnh một căn VIP giả để đảm bảo sự riêng tư của ông cháu ta.

- Làm sao để ai biết được cháu là cháu ông chứ. Như vậy thì cháu tự đánh mất cái thú vui thọc gậy bánh xe của mình!

Cả hai cười vang, tiếng cười trong căn phòng 28 độ méo mó như thể nó vừa băng qua một ngọn lửa địa ngục để nướng mình bằng vô số bàn tay ác quỷ.


***​


Sau một thời gian những cuộc thi liên tiếp xảy ra, sau hàng loại những sự kiện liên tục réo rắt vào đầu Thành hàng ngàn câu hỏi vì sao kinh điển, thì cậu đoan chắc đến suốt đời mình cậu cũng không tài nào tìm ra lý do của nó. Bây giờ thì xung quanh cậu vẫn là những người đồng đội quen thuộc: Thanh Yên, Sơn Hải, Tịch Châu, Phú Quý, Trầm Thi. Đối thủ cũng chẳng còn xa lạ gì hơn khi đó là những thành viên còn lại của lớp Vàng Rơm đã “chinh chiến” qua cả chục cuộc thi lớn nhỏ với vài lần War of Stuđy để đời. Họ thông báo rằng đây là lần chơi chính thức và giải thưởng sẽ có giá trị hẳn hoi, hi vọng đó là một tấm vé ra bên ngoài dạo chơi bất kì lúc nào.

Còi báo hiệu được vang lên.

- Tốt rồi, Thanh Yên, Sơn Hải, hai người nhớ làm theo kế hoạch chứ? – Trầm Thi vừa cười vừa nói trong tư thế giãn cơ một cách nhàn hạ, trong khi theo dự liệu thì nhỏ này là người ít di chuyển nhất thẩy. – Còn không mau đi đi!

- Treo cổ cũng phải lấy hơi bồ tèo, nhất là khi phải đi cặp với tên chết dở này! – Sơn Hải ca thán.

- Sự căm ghét là một bằng chứng của nỗi sợ hãi người khác vượt trội hơn mình. – Thanh Yên cười đểu, thế mà không biết bằng cách nào nó lại là một nụ cười quyến rũ bọn con gái chết đừ. – Thì ra có người tự đặt mình dưới cơ kẻ khác!

- Có khi họ sẽ tự kết liễu nhau khi trước khi bắt đầu một bài thi nào đó... – Phú Quý xoa xoa cái bụng của mình và cất giọng mệt mỏi khi ngắm hai tên bạn đang đùn đẩy nhau ra cửa.

Thành cười trừ, họ vẫn thế, từ khi quen biết nhau tới giờ mọi người vẫn mang trong mình một cá tính và vẫn có thể làm việc chung với nhau một cách tài tình, cứ như thể tất cả là một mảng ghép hoàn chỉnh được sinh ra là dành cho nhau vậy.

- Trò chơi chiến thuật bắt đầu chứ nhỉ? Châu hơi chán ở đây rồi đó! Đi thôi Thành!

Tịch Châu lại bắt đầu tiếng gọi thần tiên của mình, đưa một thế giới của tê liệt vào trong não bộ Thành thản nhiên như lá rụng mùa thu.

- Ờ phải, đi thôi…


***​


- Mẹ ơi! Anh hai lên tivi rồi! – Giọng nhỏ con gái vàng ngọc của cô réo gọi tưởng đâu vang ra cả xóm, kèm theo những tiếng “bình bịch” chứng tỏ nó đang nhảy cẫn lên vì mừng rỡ.

- Ừ mẹ đang bay xuống đây! - Và cô bay xuống thật, với một bác sĩ vừa sang ngưỡng bốn mươi thì tám bậc thang với cô là mức đủ khó để treo lại cái mông to tướng lên tay vịn. Sau một vài giây xuýt xoa cho cái mông tội nghiệp, người chủ trẻ con của nó quay ra hớn hở với hình ảnh thằng con trai mập ú trên tivi.

Học Sinh: Huỳnh Toàn Phú Quý.
Đội: Hải Mã
Mật danh danh: Dimsum.
Lớp nhân vật: Đặc Chủng.
Kĩ năng vĩnh viễn: Phù thủy trọng lực: Có khả năng đặt trước một bài thi thiên văn học.


- Chu choa mạ ơi, thằng con đặc biệt danh như đồ ăn luôn! Mà Đặc Chủng là sao con?

Mẹ Thành cười híp mắt, trong khi đứa con gái nhỏ đang nhún nhảy như bất thình lình mắc phải hội chứng tăng động.

- Đó, tại mẹ bỏ lỡ khúc đầu đó! Đặc Chủng là lớp nhân vật cơ động nhất, có khả năng chiến địa rất là cao, xét về sức mạnh chỉ thua Cự Thần, xét về kĩ năng chỉ thua Pháo Thủ.

- Sao con không nói huỵch toẹt ra là thằng anh con đang ở vị trí trung bình luôn đi. Ê! Nhỏ này dễ thương quá nè, chung đội anh con nữa! – Giờ thì tới ở cô cũng mắc chứng tăng động bất thường vì nhỏ con gái trên tivi.

Học sinh: Đỗ Trầm Thi
Đội: Hải Mã
Bí danh: Madam Xanadu
Lớp nhân vật: Đặc Chủng.
Kĩ năng vĩnh viễn: Cái chết xanh: Có khả năng đặt trước một bài thi thực vật học.


- Đừng nói là mẹ đang nhắm con dâu đó nhe! Thôi đi giùm con đi nhe! Ơ, có anh này dễ thương ghê!

- Ờ… đúng kiểu trai ngố mà con thích! – Cô khẽ liếc xéo nhỏ con gái mới 13 tuổi đầu bằng một vẻ mặt đầy chán chê.

Học sinh: Lưu Hữu Thành
Đội: Hải Mã
Bí danh: Sa Hoàng
Lớp nhân vật: Pháo Thủ.
Kĩ năng vĩnh viễn:
- Trật tự từ hỗn loạn: Có khả năng tấn công từ xa với một bài kiểm tra trí nhớ.
- Con mắt của Aden: Có khả năng tấn công từ xa với một bài kiểm tra thị giác.


- Con con! Pháo Thủ là sao?

- Là mấy người có hai kĩ năng đó mẹ, mấy người đó đánh trực tiếp thì yếu lắm.

- Á! Chương trình này hay ghê! Mẹ mà trẻ hai ba chục tuổi chắc cũng muốn vô đây học!

Hai mẹ con bắt đầu nhún nhảy theo nền nhạc một cách nghiệp sư hết sức có thể. Một kiểu ăn mừng pha trộn trạng thái trúng số, ăn được cua Hoàng Đế và nhảy vũ trường cùng một lúc.

- Nó phát đi 24 nước với 3 kênh độc lập cho mỗi đội nữa!

- Chà… tự nhiên mẹ thấy mặt mẹ nở ra như thằng Quý con ạ!

- Sĩ diện không có ăn được đâu mẹ ơi! Mà phải nở ra gấp hai lần anh Quý chứ!

Cả hai mẹ con bắt đầu đứng bật dậy nhảy nhót, cười lớn và hò hét điên cuồng vang đến tận đầu ngõ có khi cũng giật mình được.


***​


- Con mình kìa anh! – Quỳnh nắm lấy tay chồng và lay lấy lay để. Cả hai đang ngồi chễnh chệ trên bộ ghế gỗ Sưa bóng cáu.

- Ừ ừ, anh thấy rồi. Thế mới đúng là con trai bố chứ lỵ! Giờ anh vào cơ quan cũng nở cả mặt mày ra đấy! Có thằng con làm rạng cả dòng họ!

- Mấy bà bạn của em rồi mấy bà trong xóm sáng giờ cứ bu lại hỏi hang ca tụng em sao sinh được thằng con hoàn hảo như vậy!

Người đàn ông cười vang, ông vẫn yên vị chễm chệ trên chiếc ghế của mình.

- Nếu thằng Yên thắng nữa thì tốt! Còn không thắng thì phải thua một cách oanh liệt!

- Nó cứ lên tivi trên cả 24 nước là em mãn nguyện rồi!

- Anh đang nghĩ là ngay mai mình sẽ tổ chức một cuộc gặp gỡ gia đình!

Bố Thanh Yên cười đắc chí, trong khi mẹ cậu ta thì đang tơ tưởng xem ngày mai mình sẽ mặc cái gì lên người trong buổi họp mặt gia đình sắp tới.


Chương 4 (II)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Chương 4 (II)
Chương 4 (I)


Đối với một trận đánh chỉ kéo dài hơn một tiếng thì chiến thuật quan trọng hơn chiến lược gấp nhiều lần. Những trận đấu War of Study trước đó là những màn thăm dò lẫn nhau, và sự công phạt bất ngờ là yếu tố cốt lõi đưa đến thắng lợi dễ dàng nhất. Nhưng khi những trận đấu War of Study liên tiếp diễn ra làm sự lạ lẫm bay biến như bọt xà phòng, thì đánh nhanh lùi gấp không còn là chiến thuật tối hảo. Thay vào đó là sự trường kì dành cho những kẻ sử dụng đến đầu óc. Mà nói về chiến thuật thì Tịch Châu, Trầm Thi, Phú Quý là những người có khả năng sử dụng đầu óc cao nhất trong đội. Còn Thành chỉ kịp ứng biến theo họ mà thôi.

10351910_10203173614806653_1118542588871883257_n.jpg

Khu A nằm bên trái là nhà của Tử Điệp, khu C bên phải là nhà của Xích Thố. Và như thế, mỗi đội đều phải đề cao cảnh giác cả hai bên kẻ địch: kẻ uy hiếp và kẻ địch phụ. Kẻ uy hiếp là đội dễ dàng tiếp cận đến phòng lõi tầng một mà không phải đi qua vùng chiến đấu nào, nói cách khác đó là đội bên phải của mỗi nhà. Thế nhưng địa hình ở đây lại quá lý tưởng để tin tức bị gián đoạn. Giả như Tử Điệp muốn đánh qua Xích Thố sẽ có hai đường tiến quân. Một là đánh trực tiếp sang bên cạnh, khi đó đội Hải Mã có thể không đến kịp để tham chiến vì bị tòa nhà điều hành khuất mất tầm nhìn. Con đường thứ hai là đi vòng qua địa phận của đội Hải Mã, khi đó đội Hải Mã và Tử Điệp có thể xảy ra giao tranh và kẻ hưởng lợi nhất chính là Xích Thố. Thận trọng nghe ngóng có lẽ là sự lựa chọn của Tử Điệp, những người cùng một nét tính cách trầm tĩnh và chắn chắc, nhưng với Xích Thố thì không. Xích Thố là một đội của kỉ luật có sự lãnh đạo giai cấp hoàn chỉnh, và tất cả hài lòng với vị trí của mình theo một cách thật sự đáng sợ: Lấy công làm thủ. Thế nên mối quan tâm của Tử Điệp lẫn Hải Mã lúc này đó là canh chừng mọi động thái gây hấn của Xích Thố.

- Chắc là Thanh Yên và Sơn Hải đã tới được những phòng rào cần thiết rồi. – Hữu Thành vừa nói vừa ngoái nhìn lại tòa nhà của đội mình.

- Nào nào, Sa Hoàng nên gọi họ là xôxô-hắc en-lớp vơ, và cun bit chứ! – Tịch Châu lại bắt đầu cười rúc rích, rõ ràng là cô nàng đang xỏ mũi Thành vì trước đây chính cậu là người yêu cầu mọi người đặt biệt danh theo quy định.

- Rồi được rồi… Nhưng phải chính xác là Xoxo_hn_lover và Cool Beast! Cũng hơi lo…

- Không cần phải lo, cứ theo kế hoạch thôi Sa Hoàng bé bỏng.

- Bé…? Pinkcupcake cậu đừng đùa với tớ nữa được chứ!

Hữu Thành ái ngại quay đi chỗ khác, dù trong lòng cậu vừa thất vọng vì cô chỉ coi cậu như đứa trẻ, vừa hớn hở khi được gọi bằng cụm từ mĩ miều như thế.

- Công việc của chúng ta lúc này quan trọng hơn họ. Họ có quyền thất bại chứ chúng ta thì không được thất bại đâu bạn hiền à! – Tịch Châu bỗng trở lại sắc sảo và nghiêm túc, đôi mắt cô chợt ánh lên một sức hấp dẫn hoang dại, xuyên thấu vào tim Thành rồi từ từ gặm nát những thành quách cho đến khi nó nhũn oặt và bê bết máu.

Một cú búng nhẹ vào mũi khiến Thành bật tỉnh khỏi cơn ác mộng ngọt ngào. Phải rồi, thứ quan trọng nhất bây giờ là thương thuyết với Tử Điệp để tạo ra một liên minh hoàn hảo.

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO NHÀ TẦNG HAI CỦA HẢI MÃ ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI XÍCH THỐ.

- Thế là Sơn Hải được đá ra phải phòng trong vòng hai nốt nhạc. Xem kìa, vừa có hai tên đi vào phòng rào tầng ba của Thanh Yên, không biết tới đâu đây. – Tịch Châu thản nhiên nói.

Thành cũng thản nhiên đứng nhìn. Đây là vị trí duy nhất trong tòa nhà của Tử Điệp có thể nhìn thấy một phần chiến sự bên phòng rào bị khuất ở đội Hải Mã, và đây cũng là vị trí duy nhất để Thành và Châu không phải tham chiến.

- Hai người đến thương thảo hòa bình à? – Một giọng quen vọng xuống từ lầu một. – Tụi này đợi mọi người nãy giờ đấy, còn không mau đi!

- Tụi này đang chờ coi chiến sự sẽ diễn ra thế nào, nó cũng ảnh hưởng đến hiệp ước đấy! – Thành lên tiếng mà mắt không rời lấy phòng rào của của đội mình. Cậu cố lờ đi hàng ngàn câu hỏi đang muốn làm nổ tung đầu cậu.

- Trưởng nhóm bảo là Hải Mã sẽ cử người qua thảo luận hòa bình! Và tôi đoán chắc là Châu và Thành sẽ sang đây!

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG 3 CỦA ĐỘI HẢI MÃ ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI XÍCH THỐ.

- Hay lắm! Họ đã lọt vào bẫy của Hải Mã rồi nhỉ?

Tịch Châu trao cho Thành một cười khoái trá hết mức có thể rồi ngước nhìn lên người bạn đang đợi họ.

- Chúng ta có thể yên tâm bàn bạc được rồi, vậy ra cậu là người lo về đối ngoại hả Dung?

Cô bạn đội Tử Điệp cười hiền.

- Nếu không phải mình thì còn ai chứ, một người quen biết vẫn dễ nói chuyện hơn cả kia mà!


***​


- Trưởng nhóm đi phối hợp trấn thủ các phòng rồi, chỉ còn có Dung ở đây thôi. Xích Thố đang lấy công làm thủ và mình đang không biết kế sách của Hải Mã là gì. Cho nên… - Hà Dung ngừng nói, nhẹ nhàng ngồi xuống bậc thang cuối cùng.

Thành vẫn chưa thích nghi được với sự kì quái này. Một người tưởng chết đã thoát khỏi quỷ môn quan, một người rõ ràng chết rồi lại có thể sống dậy, và họ đang trò chuyện với nhau trước mặt Thành. Thành không biết cái quái gì đang diễn ra, và mỗi khi đối mặt với Dung là Thành dù cho cố gắng hết sức vẫn không giữ mình tỉnh táo, ít nhất là cho kì War of Study này.

- Giả hòa. Tụi này đang giúp cho cuộc chiến diễn ra thuận lợi hơn cho Tử Điệp và Hải Mã.

- Ý Châu nói việc tặng hai phòng rào cho Xích Thố là một bằng chứng cho thấy các cậu đủ hùng mạnh để giành lại hai phòng đó bất cứ lúc nào? Chứ không phải là Tử Điệp đã đánh giá quá cao Hải Mã các cậu, người vừa để thua mất hai phòng sao?

- Bây giờ là tám giờ mười phút. Đúng mười một phút thì phòng rào tầng hai của Xích Thố sẽ thuộc về Hải Mã. Và…

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG HAI NHÀ XÍCH THỐ ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI HẢI MÃ.

- Đấy, một bằng chứng cho thấy tụi này đã thành công trong việc nghị hòa hoàn toàn với Xích Thố.

- Nghị hòa với Xích Thố? Và bây giờ các cậu định lấy đó làm cái để uy hiếp Tử Điệp cũng nghị hòa? – Hà Dung nhẹ nhàng nói.

- Không có đâu. – Thành nhẹ nhàng trả lời. – Tụi này là những người không cần chiến thắng, chỉ cần không bị thất bại là đủ. Dung à, Hải Mã sẽ đứng ngoài hoàn toàn cuộc chiến lần này, ít nhất cho đến khi đội Xích Thố đánh úp phòng lõi của mình hay Tử Điệp trước.

- Tại sao? – Dung mỉm cười, một nụ cười rất thân thiện, cứ như thể cái chết trước đó đã lấy luôn con người khép kín tự ti đến điên loạn của cô.

- Tụi này không muốn là có ai trong đội phải chịu nỗi đau thể xác nữa. – Tịch Châu thở dài và ngồi xuống bên cạnh Dung với đôi mắt trầm ngâm và khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, một sự diễn xuất tài tình làm Thành chợt buồn. – Đầu tiên là Châu trong đội Hải Mã, kế đến là Dung trong đội Tử Điệp, mới đây là Phong trong đội Xích Thố. Nếu trận này chúng tôi tham chiến rất có thể lại có người đổ máu.

- Được thôi, trận này Tử Điệp cũng không còn theo phái trung dung nữa, đến lúc tụi này phải đứng số một. Và đừng lo, số hai sẽ là của Hải Mã. Còn bây giờ có thể kể nói lại cho tớ nghe kế sách rút lui của các bạn rồi.

Thành mỉm cười.

- Giao những yếu điểm cho đội bạn, còn mình trấn giữ hậu phương cho người khác. Nếu thương thảo thành công, Xích Thố và Tử Điệp muốn chiến thắng chỉ cần đánh chiếm 3 phòng của đối phương là có thể chiến thắng. Khi Xích Thố chiếm phòng lõi của Tử Điệp tụi này sẽ ra tay lập lại thế cân bằng cho cả ba.

- Vậy cậu nói đi, tại sao chúng tôi không tiêu diệt Hải Mã rồi lấy đó làm chiến trường mà không cần phải hi sinh bất cứ phòng nào của nhà mình?

- Vì tụi này được Xích Thố tặng một phòng rào trong nhà các cậu, nên các cậu phải lấy lại phòng rào còn lại của tụi này để cân bằng.

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG HAI CỦA TỬ ĐIỆP ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI HẢI MÃ.

Dung bật hẳn dậy, trợn mắt nhìn ngược lên cầu thang.

- Được! Hòa đi! – Dung nói nhanh rồi chạy một mạch sang nhà của Hải Mã.

Châu và Thành trao nhau những cái nhìn đắc thắng. Lần này, đội Hải Mã đã đi trước tất cả một bước.


***​

"THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG BA CỦA NHÀ HẢI MÃ ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI TỬ ĐIỆP.

- Hay lắm, kế sách đã thành công mĩ mãn! Quý! Tới lượt cậu thể hiện thực lực của mình rồi đó. Tôi phải chuẩn bị từ từ.

- Gấp quá cũng không tốt đâu! – Quý chán chường nói. Từ khi cuộc thi bắt đầu thì đây là lần thứ n Trầm Thi đòi 'chuẩn bị từ từ’. – Cậu không thể từ từ giải thích cho tớ vì sao cậu lại chọn Tô Tần và Trương Nghi sao?

- Nghe sặc mùi Tàu khựa nữa rồi! Cậu đang muốn nói cái gì, tôi chỉ biết lịch sử Việt Nam thôi nhá! – Trầm Thi cười khẩy, cô cảm tưởng là Phú Quý biết tổng cô nắm gọn sử học Trung Quốc nên mới lôi mấy tên từ thời Xuân Thu Chiến Quốc ra để nhử cô.

- Cậu cứ chờ ở đây đi, cậu xuất hiện quá sớm là kế hoạch sẽ bị ảnh hưởng đấy! – Phú Quý lại xoa xoa lên cái bụng trống rỗng của mình, mỗi lúc cậu đói thì đầu óc cậu cực kì sáng suốt. – Tớ thừa hiểu là Thi biết rõ hai người bọn họ hơn ai hết kia mà. Chính cậu ra kế Hợp Tung Liên Hoành này còn gì. Tớ mới là người không biết về sử Tàu, và tớ đã phải vào thư viện lục tìm lại những tài liệu mà cậu đã đọc trước khi đấu War of Study.

- Bây giờ cậu muốn biết cái gì thì lẹ lên nào! Sắp đến giờ hẹn rồi!

- Cậu có nghĩ là mình đã quan trọng hóa chuyện thắng thua không?

- Quan trọng hóa? Ý cậu định bảo Tung Hoành Liên Hợp là kế bẩn? Cậu có biết đó là thượng sách với chúng ta lúc này không? Đánh ít thắng nhiều, tránh bị thương tối đa đó rõ ràng là yêu cầu của lần giao chiến này! – Trầm Thi tức giận vì chính họ đã không cho cô thời gian để suy nghĩ. - Cả nhóm đã vì sự thanh cao của mình mà để tớ là người ra kế, lại đang chê bai vì sao nó quá bẩn như vậy? Cậu nhớ lại đi, vì Tịch Châu chúng ta thua lần đầu, vì hai con khỉ đột bị đình chỉ làm chúng ta thua lần thứ hai. Lần thứ ba thì hai đội kia bắt tay nhau đánh bại chúng ta trong vòng nửa tiếng.

- Tớ không trách cậu hay bất cứ ai cả! Tớ chỉ lo là cậu đang làm nó quá lộ liễu, hai nhóm kia thế nào cũng biết mình đang dùng kế bẩn! Và tớ lo là họ còn biết được kế hoạch thực của chúng ta. - Phú Quý vẫn bình tĩnh nói.

- Họ biết thì kế hoạch mới thành công! Một nửa sự thật là lời dối trá hoàn hảo nhất! Cậu nhìn vào cái bản đồ rách nát kia đi, bây giờ đội nào đang có nguy cơ mất thành nhiều hơn? Ta hay Tử Điệp?

- Tớ đã xem rồi, với bản đồ này, kẻ uy hiếp chính thức là đội ở bên tay phải của mỗi nhà, kẻ địch phụ là nhóm bên trái. Với địa thế đó thì kẻ địch của Xích Thố là Tử Điệp, còn kẻ địch của Tử Điệp chính là chúng ta. Tử Điệp tuy đang có số phòng ít hơn với Xích Thố nhưng họ chỉ chống cự địch thủ phụ, trong khi Xích Thố là đội giành được nhiều phòng nhất nhưng đang phải giao tranh với kẻ uy hiếp trên đất của kẻ thù. Trong tình thế đó, chắc chắn Xích Thố là đội tưởng mạnh mà yếu nhất lúc này, họ bị phân tán và nhà chính đang trống rỗng.

- Cả ba đội đều thấy được điều đó, nhưng cậu biết tại sao Xích Thố vẫn chấp nhận nghị hòa đúng chứ? – Trầm Thi nói như bắn rap, rõ ràng cô không muốn chờ đợi hơn nữa.

- Vì tất cả đều đã lâm vào thế kẹt sau kế Hợp Tung. Tuy nhà Xích Thố trống rỗng nhưng Đặc Chủng chắc chắn đã đặt bài kiểm tra và chúng ta muốn tiếp cận phải đi qua phòng rào đã bị chiếm của mình, chắc chắn họ sẽ thông báo cho nhau về sự tiến công của Hải Mã, và Xích Thố sẽ bắt tay với Tử Điệp diệt Hãi Mã ngay lập tức! Thế nên chúng ta buộc phải tin họ và họ buộc phải tin chúng ta.

- Nhanh lên nào! – Trầm Thi nhịp nhịp chân liên hồi.

- Cho dù chúng ta không tiến công sang Xích Thố thì cậu cũng đã gieo vào đầu Xích Thố phải dùng kế Liên Hoành, diễn cho chúng ta xem là họ chịu nghị hòa mà đẩy gần như toàn bộ lực lượng đánh úp tất cả các phòng rào của Tử Điệp, rồi đợi đến khi chúng ta tham chiến theo hiệp ước họ sẽ quay đầu đánh lại Hải Mã mà sẵn sàng bỏ lại Tử Điệp đang thoi thóp. Vì một đội sáu người còn ba căn phòng như Tử Điệp thì sức cản phá lúc đó sẽ tăng lên gấp ba lần. Một khi họ cản phá thành công Hải Mã, việc đầu tiên họ nghĩ đến đó chính là đánh sang Hải Mã cùng với Xích Thố chứ không phải giành lại những căn phòng đã mất. Xích Thố là đội tấn công liên tục, nhưng Tử Điệp chấp nhận tám mươi chín phút thua cho một phút thắng mà chờ đợi hòa ước của chúng ta tan rã. Một khi hòa ước tan rã thì chúng ta trong mắt họ là đội yếu nhất. Họ nghĩ rằng Hợp Tung lần này đối với chúng ta là hạ hạ sách bắt buộc phải có từ những lần thua trước, là có lợi cho họ trên mọi đường nên dù đang thắng lợi, dù đang bất lợi, Tử Điệp và Xích Thố vẫn muốn tạo thêm cho mình một con đường sống khác.

- Đưa đến cực chết để tìm cái sống, ve sầu lột xác, tung hoành liên hợp, mượn nước đẩy thuyền, ly gián kế. Bọn chúng càng nghĩ rằng Liên Hoành kế dễ thành công bao nhiêu thì chúng ta càng có lợi bấy nhiêu. – Trầm Thi vừa đi ra cửa vừa lạnh lùng nói. – Đâu có ai ngờ, Hải Mã nằm trong thế kẹt nhất, tưởng là Hợp Tung mà lại là Liên Hoành, tưởng là Liên Hoành lại là Diệt Địch Sát Minh!

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG LÕI TẦNG MỘT CỦA NHÀ TỬ ĐIỆP ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI XÍCH THỐ.

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG BA CỦA NHÀ TỬ ĐIỆP ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI HẢI MÃ.

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG BA CỦA NHÀ XÍCH THỐ ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI HÃI MÃ.

THÔNG BÁO LIÊN KHU VỰC: PHÒNG RÀO TẦNG HAI CỦA ĐỘI XÍCH THỐ CHIẾM TỪ NHÀ HẢI MÃ ĐÃ THUỘC VỀ ĐỘI HẢI MÃ."

Căn phòng khách hoàn toàn im lặng. Cả mẹ và em của Phú Quý bất động như tượng đá. Những cơn cuồng nhiệt và hào hứng ban đầu dường như đã trôi xa hàng thế kỉ trước đó. Họ không thể hình dung nổi điều gì đã xảy ra trên chiếc tivi bé xinh kia, nó như là một thế giới song song nào đó mà con trai cô đã không còn là con trai cô nữa. Nó khốc liệt, nhẫn tâm như một chiến trường. Phú Quý của cô nó rất thông minh và tính toán, nhưng nó không thông minh và tính toán đến mức không thể nào tưởng tượng và chấp nhận nổi, quá lạ lùng và xa lạ. Cứ như thể đứa con trước của cô đã bị người ta đánh chết rồi thay vào người nó là một linh hồn khác. Cuộc đối thoại của hai đứa trẻ chỉ trong vòng năm phút, nhưng cô tưởng đâu mình đã trở về mấy ngàn năm trong lịch sử, chứng kiến những trận cân não của những mưu sĩ nhẫn tâm đến đáng sợ.

Vừa mừng vừa lo.


Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên