Tịch - Cập nhật - sparkling, Ring và nước mắt tử thần

tennycin

Homo sapiens
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
18/7/14
Bài viết
2.823
Gạo
700,0
Me ơi, con bắt đầu đau não rồi đây. Kiến thức khoa học của tui còn kém, phải cố gắng thông qua đây mà trau dồi đây.
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Me ơi, con bắt đầu đau não rồi đây. Kiến thức khoa học của tui còn kém, phải cố gắng thông qua đây mà trau dồi đây.
Bạn Ling là còn nhân đạo chán. Kiến thức khoa học thì các nàng cứ tra google là ra hết, xem xong quên luôn cũng được. Chứ hai nàng kia chém toàn chuyện âm mưu này nọ, có muốn tra cũng chả biết tra ở đâu.
 

sparkling

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
525
Gạo
0,0
Chị là chị rất ưu ái cho em đấy nhá, nhưng hình như sparkling thì không có vậy đâu. ;;)
Bạn Ling quá ưu ái bạn Ngọc ấy chứ, cho một vai cameo quá nhẹ nhàng, không cần học thoại hay diễn xuất gì cả.
 

Ring

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
479
Gạo
300,0
Chương 3.1

“Em thích thảo nguyên phải không?”

“…”

“Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện của em! Nhìn tôi này. Tôi là bạn của em, là người thân của em, là người em có thể đặt trọn niềm tin. Chắc chắn tôi sẽ cứu em. Tôi hứa danh dự! Lời hứa của một người bạn, cũng là của một người giáo viên!”

***​

Hành lang rất dài. Ánh đèn neon phản chiếu qua các ô gạch lát tường nhẵn bóng khiến chúng sáng rỡ. Khắp nơi đều là màu trắng. Một sự sạch sẽ quá mức khó chịu. Không khí ngập ngụa nhiều thứ mùi lẫn lộn: thuốc thang, nước xả vải, mùi đồ ăn và hơi người. Trên một băng ghế nhựa, Thành đang ngồi khom lưng, khuỷu tay đặt lên đầu gối. Trầm Thi ngồi bên cậu, cô nàng mất hẳn vẻ táo bạo mà thay vào đó là co ro như một chú mèo con. Thanh Yên chúi mũi vào điện thoại bấm liên hồi, bên cạnh là Sơn Hải lầm bầm gì đó không rõ. Tấm bảng ghi chữ “Cấp cứu” vẫn sáng, và từ lúc đó đến giờ họ vẫn không rõ tình trạng của Tịch Châu.

Tịch Châu được chuyển ngay đến khoa cấp cứu của bệnh viện trường THPT Đại Tân. Không phải phòng y tế, mà là bệnh viện. Trường Đại Tân có đầy đủ cơ sở vật chất cho học tập, lẽ dĩ nhiên vấn đề chăm sóc sức khỏe cho học sinh cũng phải được nâng lên thành mối quan tâm hàng đầu. Có thể coi đây là một cơ sở y tế tư nhân có vốn đầu tư nước ngoài. 100 giường bệnh, đạt tiêu chuẩn của một khách sạn 3 sao. Bệnh viện có đội ngũ cán bộ trình độ cao, trang thiết bị hiện đại, nhiều chuyên khoa lâm sàng, labo xét nghiệm… phục vụ mọi nhu cầu của học sinh, giáo viên. Xét về quy mô và chất lượng, nó vượt xa những trung tâm y tế tư nhân bình thường.

Thành chuyển tư thế ngồi, cậu đỡ đầu bằng hai tay và nắn bóp liên hồi. Đã gần hai tiếng đồng hồ kể từ thời điểm đó nhưng sống lưng Thành vẫn lạnh ngắt. Bạn học chết ngay trước mắt, dù có cố cậu cũng không thể kiềm chế nổi nỗi sợ hãi cháy âm ỉ như hòn than đỏ chực chờ có gió là phát hỏa.

Cánh cửa mở hé, hai thân hình từ bên trong lách ra. Cô Hoa giáo viên chủ nhiệm tiến đến chỗ Thành và các bạn, đằng sau là Phú Quý.

Trầm Thi chạy vội đến trước mặt cô Hoa hỏi dồn dập:

- Cô… cô… Châu có sao không cô?

Theo sau Thi, ba nam sinh cũng quây lại.

Cô Hoa cười:

- Không hề! Bạn ấy rất khỏe! Đã dậy và tỉnh táo nói chuyện.

Thi thở phào nhẹ nhõm. Yên và Hải đập tay nhau thật mạnh rồi ngồi phịch xuống ghế. Chỉ có Thành vẫn đứng sững. Nét mặt cậu phảng phất nỗi hãi hùng chưa tan.

- Sao vậy Thành? Đừng nói em cảm động đến mức phải vào cấp cứu tiếp đấy nhé! – Cô Hoa vỗ vai cậu học trò trêu chọc.

Thành giật lùi, thoát khỏi bàn tay cô Hoa như muốn tránh thứ gì đó nguy hiểm.

- Em đã thấy… Em thực sự đã thấy… - Mắt Thành mở to, đôi môi mấp mé những câu từ ngắt quãng. – Châu không hề thở, mạch không đập, tim cũng ngừng, da cô ấy lạnh ngắt. Cô ấy đã chết… Em chắc chắn cô ấy đã chết!

- Thành à…

Cô Hoa bước đến toan cốc đầu cậu nhóc như một lời cảnh cáo, cô vẫn nghĩ Thành đang đùa cợt. Tuy nhiên ngay lúc cô tiến đến, Thành vội vàng lùi lại và ngã ngửa trên nền nhà.

Năm cặp mắt nhìn Thành như sinh vật lạ, trong khi cậu nhóc vẫn ở trạng thái kinh hãi tột độ không rõ nguyên do. Đáng lí trong tình thế này hẳn nhiên tất cả đều vui mừng, nhưng thành viên lo lắng cho cô gái nhất lại phản đối sự an toàn của cô ấy.

Một bàn tay to bản đặt vào bờ vai còn run lẩy bẩy của Thành. Phú Quý đối mặt Thành, chậm rãi nói:

- Chết lâm sàng, Châu “không - chết”!

Quý nhấn mạnh chữ “không chết”. Thành nhìn gương mặt nghiêm túc của bạn, đột nhiên như nhẹ bớt một gánh nặng. Phú Quý có cha mẹ là bác sỹ, có người quen làm ở đây, chắc chắn cậu ấy không nói dối.

Quý nắm tay Thành kéo lên. Thành đứng dậy, động tác cứng đơ như một con robo. Cô Hoa hài lòng với gương mặt dần hồng hào trở lại của Thành. Cô dặn dò vài câu rồi bước ra cửa, không quên để lại một nụ hôn gió.

Châu cần được theo dõi thêm. Trầm Thi tự nguyện ở lại chăm sóc cô bạn. Bốn chàng trai quyết định vào canteen trường “nhậu cho quên đời” theo gợi ý của Hải.

Canteen trường nằm cạnh kí túc xá. Đồ ăn thức uống cũng giống mọi canteen bình thường khác, duy chỉ có không gian rộng lớn và có phần “sang” hơn. Thành khệ nệ ôm một lượt bốn lon Coca cùng hàng đống bắp rang, kẹo bánh, bụng thầm nguyền rủa cái số xui xẻo đến oẳn tù tì cũng thua.

Đang bước xăm xăm, đột nhiên cô gái đi đằng trước Thành ngã sấp. Đống đồ ăn trên khay đổ tung tóe, cái balo đeo bên vai bật khóa, toàn bộ đồ dùng học tập lẫn sách vở rơi hết ra ngoài. Tiếng cười rộ lên. Cô nàng tội nghiệp bò dậy, cố gắng thu dọn mọi thứ thật nhanh. Dĩ nhiên đây không phải là chuyện của Thành, cậu có thể bỏ qua mà nhanh chóng giải tỏa cái đống ôm trên tay. Vậy nhưng Thành đã chậc lưỡi vứt đống đồ của mình sang bên, cúi xuống nhặt giúp cô gái trong vô vàn ánh mắt tò mò hướng về mình. Cậu nhận ra cô gái đó học cùng lớp, hơn cả chẳng ai giúp đỡ cô ta và cái ngáng chân hồi nãy của cô nàng đang bụm miệng cười gần đó làm cậu thấy bực mình.

- Cảm ơn!

Cô gái lí nhí.

Thành cười thay lời đáp và nhặt sách vở, bút thước cho vào cái balo xanh. Bảng tên cô gái ghi Nguyễn Hà Dung, lớp Vàng Rơm.

- Tớ là Thành, học cùng lớp với Dung! Rất vui được làm quen!

- Ờ… tớ cũng… vui…

Có vẻ Dung thấy ngượng vì Thành gọi thẳng tên cô. Dung có mái tóc rất dài, tết thành một bím lớn phía sau. Cô đeo kính Nobita choán gần nửa khuôn mặt. “Có lẽ là mọt sách!” Thành nghĩ thầm.

Thành với tay nhặt cuốn Giamilia. Định bắt chuyện với cô gái bằng cuốn sách này nhưng cậu sững lại. Bên trong cuốn sách có kẹp một con dao găm. Cậu vô tình chạm phải lưỡi dao và hứng chịu một vết xước nhỏ trên đầu ngón tay.

Dung nhanh nhẹn giật lại cuốn sách cùng con dao. Cô luôn miệng xin lỗi và gom hết mọi thứ thật khẩn trương rồi chạy biến, bỏ lại Thành ngơ ngác nhìn theo.

Thành khệ nệ ôm đống đồ ăn đến bàn. Ba tên bạn thi nhau nói những lời trách móc về việc để họ phải chờ đợi. Thành nói rõ lí do của mình, tiện thể hỏi về cô bạn tên Dung. Cậu nghĩ mình quá thờ ơ với nội bộ lớp, đến mức bạn học mà còn không biết.

- Hà Dung. Cô nàng có điểm đầu vào thấp nhất lớp mình! – Phú Quý mở lon coca đưa lên húp một ngụm. – Trường mình đầu vào rất tốt, nhưng có một số trường hợp đặc biệt. Nghe chừng cô nàng này chỉ có sức học bình thường ở một trường THCS bình thường. Cách thức tuyển chọn học sinh của trường tớ không rõ lắm. Tớ nhận được giấy mời nhập học, thế là đi. Ban đầu tớ nghĩ họ chọn dựa vào sức học nhưng không phải.

- Tớ cũng thế! – Thanh Yên một tay bấm điện thoại, một tay bốc bắp rang. – Cấp hai tớ đứng hạng ba trong lớp nhưng được gọi, còn con nhỏ hạng một lại đi học trường chuyên gì gì đó.

- Còn tớ đứng nhất toàn trường! – Sơn Hải thêm vào câu nói có phần tự hào.

Thanh Yên lườm Sơn Hải một cái sắc lẹm.

- Nghĩa là không theo một quy tắc nào cả, phải không?

Thành vội vàng chêm vào để giải phóng tình trạng căng thẳng giữa hai anh chàng.

- Có, nhưng là cái gì đó quá cao siêu mà chúng ta không nhận ra nổi!

Phú Quý chốt lại câu cuối.

Bốn người trò chuyện với nhau khoảng nửa tiếng, sau đó Yên và Hải về trước. Thành vẫn muốn ngồi lại thêm chút nữa, bất đắc dĩ cậu bạn cùng phòng đành ở lại theo.

- Dung làm cậu hứng thú à? – Quý cười cười.

- Ờ… thì… - Thành gãi đầu, ấp úng.

- Cô nàng đó khó gần lắm. Đứa quảng giao như tớ đây còn bắt chuyện không nổi. Dung không hòa thuận với lớp, đặc biệt là lũ con gái. Có thể sức học đã khiến chúng ta tự phân cấp cho nhau. Cậu không nên tới gần cô ta nếu không muốn bị tẩy chay theo.

Thành gật đầu. Hai tay cậu không tự chủ lại đan chặt vào nhau.

- Cậu từng thấy người chết trước đây rồi, phải không?

Thành ngạc nhiên nhìn cậu bạn khi nghe xong câu hỏi. Quý vẫn thủng thẳng:

- Dù sao Tịch Châu cũng qua khỏi, đừng bận tâm về chuyện đó. Tuy nhiên tớ muốn nhắc cậu một chuyện, với tư cách là bạn cùng phòng. Đừng làm người đặc biệt, đừng cố tỏ ra mình đặc biệt, nếu không muốn bị chú ý. Thật sự nếu không có chuyện hôm nay thì tớ chẳng bao giờ để ý Châu và cậu đâu. Nhưng trò chơi học đường phải trả giá bằng tính mạng thì tớ không thể để yên rồi. Cậu, hoặc Châu là nạn nhân của một lỗi lầm to lớn nào đó. Việc Châu cứu cậu khỏi con quái vật chứa chất độc là chủ ý của cô ta hay không thì chưa bàn tới. Nhưng một điều rõ ràng rằng cô ta biết mình không – thể – chết nên mới cứu cậu. Giờ thì cô ta biến thành người đặc biệt rồi đấy, hồi sinh như một phép màu, mà rõ ràng vì cậu nên cô ta mới tự tố cáo mình như vậy.

Phú Quý nốc hết lon Coca rồi đứng dậy. Liếc cậu bạn còn ngơ ngẩn trên ghế, Quý trút một tiếng thở dài. Lòng cậu trỗi lên nỗi hoang mang khó tả. Có người chết vì trò chơi học đường, dĩ nhiên để trấn an học sinh thì nhà trường sẽ ém nhẹm chuyện này. Rất may nạn nhân không sao, nhưng chính điều đó lại làm cậu bất an. Với mối quan hệ của mình, Quý biết rõ cô bạn đã trúng phải một chất kịch độc và ngừng thở từ nửa giờ trước. Nhưng sau khi cấp cứu, cô ta lại hồi sinh một cách thần kì. Đó là sự kì diệu của khoa học, hay nguyên do là “chính cô ta”. Kẻ giết người là ai? Là sự cố hi hữu hay hành động có chủ ý? Quý không rõ mình có ngớ ngẩn không khi khuyên can Thành đừng dính vào chuyện này, mặc dù cậu hoàn toàn cảm thấy hứng thú. Cậu sẽ còn ở cạnh Thành, kết giao với Châu, hòa đồng với tất cả, vì trực giác cho cậu biết quanh Thành và cô bạn Tịch Châu có nhiều điều thú vị mà cuộc sống học đường nhàm chán không hề mang đến cho cậu điều đó.

Phú Quý ra hiệu về, nhưng Thành còn muốn đến thư viện. Cậu muốn tìm một cuốn sách để giải tỏa đầu óc. Quý gật đầu rồi về trước.

Thành bước chầm chậm giữa các kệ sách. Cậu chọn một cuốn Sherlock Holmes rồi tới quầy thủ thư xác nhận. Ôm cuốn sách dày cộm trong tay, Thành hí hửng ra về. Đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đằng xa.

Hà Dung gục trên đất, xung quanh là sách vở rơi tung tóe. Bốn cô gái vây quanh ra sức cười cợt, chế nhạo. Cô gái tóc nhuộm đỏ cầm cuốn Giamilia lên và xé toạc nó ngay trước mặt Dung.

Thành chợt thấy ngực mình đau thắt, mắt cậu nhòe đi. Hơi thở cậu trở nên dồn dập. Cậu nắm chặt ngực áo, nhanh chân chạy khỏi khuôn viên thư viện.

Đừng lặp lại nữa! Đừng làm mình đặc biệt! Đừng đi ngược dòng chảy! Thế giới này không có chỗ cho những kẻ thật lòng!

***​

“Dù ba mẹ tôi là giáo viên, dù chị gái tôi rất giỏi giang, nhưng tại sao tôi lại không được như họ? Ba mẹ bình thường rất tốt, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện học hành là họ cư xử khác hẳn. Mẹ thường la mắng tôi, nói những lời tục tĩu, kinh tởm. Mẹ so sánh tôi với chị, bêu riếu tôi với người ngoài. Ba luôn đánh tôi. Ba dùng thước kẻ đánh vào tay tôi, đầu tôi, mông, lưng… đau lắm. Cứ mỗi lần nhìn thấy mẹ và ba cầm cuốn sách là cơ thể tôi co cứng, ngực đau thắt, hơi thở bị bịt nghẹt và nói không ra lời. Thầy cô không hề quan tâm tôi. Tôi đã từng có bạn bè, nhưng họ bắt đầu xa lánh tôi vì họ sợ ba mẹ tôi. Ba mẹ không cho tôi giao du với bạn, họ chỉ bắt tôi học, học, và học. Dần dần tôi đã quên mất cách giao tiếp, tôi trở thành một con ốc sên rụt cổ, bị chà đạp. Cho dù thế, kết quả học tập của tôi chẳng khá hơn trước là bao.”

“Con dao này dùng để làm gì?”

“Tôi không biết. Có nó tôi sẽ đỡ sợ hơn, tôi không thể thiếu nó.”

“Hiểu rồi, tình trạng của em là…”

***​
>> Chương 3.2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
Hà hà, Ring ơi, tự nhiên thấy lãng mạn quá trời vậy, lại còn nhẹ nhàng hết sức. So với phần hai dịu hơn ghê! :)
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Gì vậy nè trời, bạn Ling để giết rồi mà nàng còn hồi sinh em nó.:mad:
Bạn Ling xây ra cám rồi nên bạn Ring nhào lại thành bánh :)) Ta nói nếu Ring mà không hồi sinh nó lại, ta cũng sẽ cho nó không chết. =))

Phú Qúy nốc hết lon Coca rồi đứng dậy. Liếc cậu bạn còn ngơ ngẩn trên ghế, Qúy trút một tiếng thở dài.
Phú Qúy ra hiệu về, nhưng Thành còn muốn đến thư viện.
Tên thằng nhóc mập này luôn bị sai nè nàng. :3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ring

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
479
Gạo
300,0
Chương 3.2

Thành tưởng rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ, nhưng thực tế cậu đã đọc một lèo hết cuốn sách 500 trang và ngủ rất ngon.

Sáng chủ nhật, đội Hải Mã ăn mừng sự trở lại của thành viên “nữ tính” nhất nhóm. Tịch Châu bước vào phòng sinh hoạt chung trong sự reo mừng của các thành viên nam. Ban đầu Thành có hơi khó xử khi tiếp xúc với Châu, nhưng dần dần cậu quên mất chuyện mình đã từng ôm cái xác hờ của Châu trong tay mà hùa theo lũ bạn.

Sau một hồi chạnh chọe nhau đủ, Trầm Thi vỗ tay ra hiệu im lặng:

- Mừng đủ rồi, giờ là nhiệm vụ của chúng ta.

Những cái nhìn khó hiểu hướng về phía Thi.

- Hôm nay ngày nghỉ mà! – Thanh Yên kêu lên.

Trầm Thi khoanh tay nói rành rọt.

- Dĩ nhiên ngày nghỉ, bởi vậy chúng ta sẽ tham gia “Sự kiện ngày chủ nhật”. Các cậu đang chơi game mà, phải không? Trong game đâu có ngày nghỉ.

“Sự kiện ngày chủ nhật” là hoạt động diễn ra vào ngày chủ nhật hàng tuần, nhằm khích lệ tinh thần học tập của học sinh với những phần thưởng có giá trị. Ngày cuối tuần đương nhiên sẽ không có những bài thi hóc búa và chiến thuật phức tạp, nội dung chính của sự kiện này là làm nhiệm vụ từ một NPC được chỉ định. NPC này sẽ giao nhiệm vụ cho các đội chơi, có thể là trả lời một vài câu hỏi, trò chơi kích thích trí tuệ… tuyệt nhiên không có đánh cược bằng HP, EXP hay phòng ốc, thay vào đó đội hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng những vật dụng đặc biệt. Vật dụng đó sẽ có ích trong trận chiến thực sự. Đây chỉ là trò giải trí nên không bắt buộc tham gia. Nhưng đội Hải Mã đã thất thủ trong trận trước đó vì lý do hi hữu nên Trầm Thi ngang nhiên bắt các thành viên phải tham gia cho bằng được.

- Không ngờ tớ và cậu lại phải chịu trận!

Tịch Châu nói và lại kèm thêm một nụ cười mỉm, phong cách của riêng cô. Thành nhún vai, đồng ý. Cậu đang cố hết sức để thoải mái hơn với Châu.

Thành và Châu đứng trước một tòa nhà lớn. Các phòng đều đóng kín, chỉ một căn phòng duy nhất được mở. Trên tấm bảng điện nhấp nháy dòng chữ “Sunday Event”, phía dưới ghi thời gian bắt đầu và kết thúc, kèm theo cấp độ nhân vật là 0+.

- Phần thưởng lần này là “Khóa”. Sử dụng để tránh sự xâm nhập khi không có ai giữ phòng. Nghe có vẻ rất tiện lợi nhỉ, nhưng có rủi ro nhất định. Phòng khóa không được phép đặt bẫy, nghĩa là nếu địch lấy được chìa khóa thì đương nhiên phòng đó bị chiếm. Người giữ chìa phải tốn một lượng SP nhất định để giấu khóa, nếu khóa bị phát hiện, người giữ chìa bị tấn công và không đủ SP để giấu thì khóa sẽ thuộc về đội bạn, phòng bị mất. Ái chà! Tớ nghĩ nó thật bất tiện!

Tịch Châu vừa vuốt vuốt cái iPad vừa nhận xét.

- Tớ cũng thấy thế! Mà nhiệm vụ này khó không? Sao Thi lại bắt tụi mình đi nhỉ? Tớ không nghĩ mình giỏi hơn Phú Quý đâu! – Thành nhăn nhó.

- Vì cô ấy muốn tụi mình quen với chiến trường. Lần trước tụi mình không chiến đấu nhiều, lần này phải bù lỗ chứ, phải không? – Châu gồng tay. – Cố lên! Vì thế giới! Vì hòa bình! Vì nhân loại!

Thành phì cười. Cậu bắt đầu thấy mến cô bạn này.

Hai người bước vào một không gian mờ tối. Những tấm rèm nhung phủ đầy bốn bức tường. Ánh đèn màu đỏ lại càng làm cho nơi này thêm phần huyền bí đáng sợ. Phòng không có đồ đạc ngoại trừ một cái bàn tròn lớn đặt chính giữa. Ngoài Thành và Châu đã có bốn người khác trong phòng. Những đôi mắt nhìn họ không mấy thiện cảm. Chân Thành hơi run.

- Các cậu là người của đội Hải Mã phải không? Xin chào! Tôi là Cẩm Quỳnh, đội trưởng đội Tử Điệp!

Một cô gái đến trước mặt họ, giơ tay ngỏ ý làm quen. Cô ta rất cao, gần như bằng Thành. Mái tóc uốn xoăn buộc lệch một bên, cặp kính không vành, đằng sau là đôi mắt hơi xếch, khuôn mặt sắc sảo của Cẩm Quỳnh trở nên nổi bật hẳn.

Châu bắt tay cô gái và giới thiệu. Quỳnh nheo mắt nhìn Thành, sau đó cô ta gọi thành viên còn đang lấp ló gần đó.

- Hà Dung!

Dung chậm chạp bước đến. Cô tránh ánh mắt ngạc nhiên của Thành. Hóa ra Dung thuộc đội Tử Điệp, Thành mỉm cười chào cô, nhưng Dung chỉ im lặng và đánh mắt đi nơi khác.

Sau vài lời chào xã giao, hai cô gái quay đi. Lúc này Thành mới quan sát các thành viên còn lại trong phòng. Đội Xích Thố gồm hai anh chàng đeo kính cận rất trí thức, đang chúi mũi đọc gì đó trên điện thoại.

- Thật ngạo mạn! – Tịch Châu nói giọng gay gắt. – Cô ta giới thiệu mình là đội trưởng ngay lập tức. Đối thủ đáng gờm đấy!

- Hà Dung không giỏi lắm đâu! Tớ nghĩ nên coi chừng hai con mọt sách đằng kia ấy! – Thành hất cằm về phía đội Xích Thố.

- Đừng khinh suất, đây không phải là cuộc đấu bình thường!

Tịch Châu vuốt màn hình iPad. Cô cau mày nhìn vào đó rồi chậm rãi nói:

- NPC lần này là thầy Tường dạy GDCD. Nhìn căn phòng này là đủ hiểu, thầy ấy rất lập dị. Theo những thông tin mà Thi thu thập được, thầy ấy chỉ chấp nhận đáp án bằng “cảm tính”.

- Cảm tính?

- Thay vì kiến thức thông thường, thầy ấy sẽ ra câu hỏi chẳng theo một trật tự khoa học nào. Câu trả lời phải hợp ý thầy ấy.

- Nghĩa là… - Thành lập bập.

- Phú Quý quá logic, Thanh Yên lại hấp tấp, Sơn Hải hay do dự, Trầm Thi quá nóng nảy. Vụ này chỉ chúng ta giải quyết được. Đây không phải trận chiến tri thức, mà là trận chiến của trực giác và đầu óc thực tế. Đối thủ của chúng ta chỉ có một thôi Thành à! Đội Tử Điệp.

***​

“Tôi không chịu được nữa! Làm sao đây?”

“Bình tĩnh! Liệu pháp này rất hữu hiệu! Em chỉ cần đợi thôi, nhé?”

“Bao lâu? Sao lúc nào các người cũng nói câu đó? Không chán à?”

“Còn nước còn tát! Nếu em bỏ dở, em chỉ có chết, hiểu không?”

***​

- Chết vì chán mất thôi!

Sơn Hải vứt cái máy PSP, nằm dài trên sàn lăn qua lăn về. Gần đó Thanh Yên đang vuốt màn hình lia lịa, thi thoảng lại cười khúc khích.

- Mấy cái mạng xã hội đó vui lắm hả?

Sơn Hải ngóc đầu lên hỏi.

Thanh Yên ừ hử. Đột ngột anh chàng cười phá lên, mắt vẫn không rời cái điện thoại.

Hải nén chặt ham muốn phang một đạp vào mặt tên công tử Hà thành rồi bò lại nhặt cái máy game nằm vất vưởng. Phú Qúy đã tuồn vào bệnh viện làm gì không rõ. Trầm Thi đến thư viện học bài. Hai thành viên còn lại đi tham gia event. Hải đành kẹt cứng ở đây cùng “thằng dở người” cùng phòng. Sân vận động của trường rất lớn, thả mình với trái bóng và những môn thể thao là điều mà Hải luôn thâm tâm trong đầu. Tuy nhiên hôm nay có trục trặc nên sân không mở. Thật xui xẻo! Dù sao cậu cũng là một dân chơi thể thao đúng nghĩa, ngứa ngáy vì ngồi một chỗ là điều không thể trách được. Hải chợt thấy tiếc khi mình không tham gia vào event.

Lại reset game từ đầu và chơi, Hải bấm lạch tạch bàn phím, thầm cầu nguyện có cái gì đó phá bỏ sự nhàm chán lúc này.

<Ting!>

Tiếng chuông báo làm Sơn Hải giật bắn. Thanh Yên đang thao tác cái gì đó trên màn hình tương tác.

- Gì thế? – Sơn Hải bò đến gần.

- Thằng khùng nào đó gửi cái này…

Yên nhăn mặt chỉ vào dòng chữ. Một mail lạ gửi đến Xoxo_hn_lover. Tên người gửi là Darkwind. Darkwind? Yên chau mày nhận ra nó quen quen.

“Phòng không dùng đội Tử Điệp, không gặp không về!”

Sơn Hải trợn mắt. Cậu có cảm giác như Thượng Đế đã nghe lời thỉnh cầu của cậu.

- Ngay và luôn, chiến hữu!

- Hả?

Thanh Yên chưa kịp hiểu gì đã bị lôi đi xềnh xệch.

***​

Một tiếng “két” kéo dài, cánh cửa nhỏ khuất sau những tấm rèm nhung bật mở. Từ trong bóng tối thân hình cao lớn bước ra. Trong ánh đèn mập mờ, Thành nhìn thấy một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, mặc bộ vest đen, mái tóc mái lệch bồng bềnh khiến ông có vẻ gì đó bất cần. Ông tiến đến chiếc bàn tròn, vỗ tay làm dấu sự có mặt của mình rồi tươi cười:

- Bắt đầu được rồi chứ? Các bạn trẻ!

Thầy Tường phổ biến luật chơi. Ba đội, mỗi đội gồm hai người sẽ ngồi xen kẽ nhau quanh bàn tròn. Trước mặt mỗi người là nút bấm chuông, người nào muốn trả lời thì bấm vào đó. Có 10 câu hỏi tất cả, mỗi câu được phép trả lời tối đa ba lần. Thời gian cho mỗi câu hỏi là 1 phút. Thắng thua bằng cách tích điểm. Trả lời đúng nhất trong lần đầu tiên được 3 điểm, lần hai được 2 điểm, lần ba được 1 điểm. Nếu bấm chuông mà trả lời sai hoặc không có câu trả lời thì sẽ bị trừ 3, 2, 1 điểm tương ứng với số thứ tự lần trả lời 1, 2, 3. Nếu không có ai bấm chuông thì mỗi đội bị trừ 1 điểm. Điểm vốn được cấp là 5 điểm, đội nào bị âm điểm sẽ mất quyền chơi. Cuộc thi kết thúc khi hết câu thứ 10 hoặc cả 3 đội đều mất quyền. Đội Thắng có quyền nhận giải, thua hoặc hòa nhau thì không được nhận.

Thành ngồi bên Dung. Cậu ngoảnh sang cười với cô nàng nhưng chỉ nhận được sự lảng tránh. Châu và Quỳnh ngồi cạnh nhau. Hai cô gái thi nhau làm bộ mặt hình sự, khiến Thành cảm thấy hơi hoang mang.

- OK các em, chúng ta chơi nhé!

Thầy Tường ngồi vào ghế, tay thầy khoanh lên bàn và miệng tủm tỉm vừa cười vừa nói:

- Câu đầu tiên: Em có người yêu chưa?

Có ai đó đã la lên.

Mặc kệ những ánh mắt hoảng loạn, NPC này vẫn giữ nét bình thản. Thành thầm tán thưởng khả năng cò mồi thông tin nhanh nhạy của Trầm Thi, dù cậu không ngờ đến tình huống quá sức oái oăm này.

Mắt kính của đội Xích Thố bấm chuông. Cậu đỏ bừng mặt rồi lí nhí:

- Chưa!

- Qúa kém cỏi! Tiếp!

Trước khi cậu bạn này hết bàng hoàng thì người còn lại của đội Xích Thố đã dành quyền trả lời:

- Rồi!

Nếu câu trả lời đòi hỏi có hoặc không thì một trong hai người chắc chắn đúng.

- Học hành vậy sao? Lo yêu đương mà được à? Tiếp!

Đến lúc này thì Tịch Châu bấm chuông:

- Có rồi ạ! Nhưng mới chia tay!

- OK! 1 điểm!

Thành thở phào nhẹ nhõm. Với loại câu hỏi này có chết Thành cũng không dám trả lời. Hai cậu bạn đội Xích Thố về 0 điểm, và điều này đúng với dự đoán của Châu và Quỳnh.

“Nguyên tắc đầu tiên của đấu ba bên là phải hợp lực loại kẻ thù yếu nhất!”

- Câu 2: Trong một trận lũ lớn, trước mắt em có ba người đang ở giữa dòng nước xoáy: thầy giáo, cha và đức vua. Không một phương tiện trong tay, em sẽ cứu ai? Một người thôi nhé!

- Gặp ai thì cứu người nấy trước ạ!

Cậu mắt kính chớp cơ hội trả lời, vẻ như họ không còn gì để mất. Hơn nữa, câu hỏi quá mức quen thuộc này, chẳng việc gì mà cậu phải trả lời sai.

- Thầy rất tiếc nhưng đội Xích Thố bị loại!

Cẩm Quỳnh thảnh thơi nhấn nút.

- Em sẽ không cứu ai. Bởi không một phương tiện trong tay làm sao có thể cứu họ trong dòng xoáy đó. Em tự cứu chính mình. Thương vong càng ít càng tốt, thưa thầy!

Đội Tử Điệp được thêm 2 điểm. Đội Xích Thố mất quyền dự thi.

“Tớ đã trao đổi với Quỳnh. Hai câu đầu tiên cứ để cho bọn tớ. Cậu bắt đầu trả lời từ câu ba nhé. Biết chắc thì nhấn nút, còn không chắc thì cứ để yên. Nếu cậu cảm thấy hơi mường tượng về câu trả lời thì nên bấm vào lượt thứ 3. Còn lại cứ để tớ. Nếu tớ giơ 2 ngón tay thì cậu ngừng trả lời liền nhé.”

Tịch Châu đã nói với Thành như vậy. Có lẽ Quỳnh cũng nói với Dung y hệt.

Rốt cuộc bây giờ họ mới thực sự đối đầu. Tỉ số đang là 7-6. Đội Tử Điệp chiếm ưu thế.

- Câu 3: Để hoàn thành nhiệm vụ anh ta cần học lái máy bay. Anh ta làm nghề gì?

- Phi công! – Quỳnh nói.

Thầy Tường lắc đầu.

- Cứu hộ! – Thành tiếp lời.

Thầy Tường nhìn khắp một lượt.

- Có ai trả lời khác không?

Lúc đó có tiếng chuông reo và cô gái từ hồi nãy vẫn im lặng khẽ lên tiếng.

- Khủng bố ạ!

Hà Dung cúi gằm mặt. Thành liếc thấy đôi mắt lạnh lẽo núp dưới lọn tóc mái lù xù vẫn đang long lên.

***​

“Cút! Cút hết!”

“Bình tĩnh! Em…”

“Tôi không cần lũ khốn các người!”

***​
>> Chương 3.3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ring

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/8/14
Bài viết
479
Gạo
300,0
Chương 3.3

Tịch Châu mở bảng chọn và kiểm tra hòm đồ. “Khóa” nằm gọn trong giỏ chứa. Cô cười tít mắt vỗ vai Thành:

- Tuyệt vời!

Thành cười ngượng nghịu. Cậu bước chầm chậm, trong đầu vẫn lùng bùng.

1a.jpg

(Bảng điểm các đội dành được)

Kết thúc 9 câu hỏi, tỉ số là 4-4. Câu thứ 10 sẽ quyết định chiến thắng.

Thầy Tường vẫn chưng bộ mặt tươi cười:

- Câu cuối cùng nhé, cố lên các em!

Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.

- Câu 10: Hỏi tôi một câu mà tôi không trả lời được?

Thầy Tường vừa dứt lời, ba tiếng chuông đồng loạt vang lên. Đó là tiếng chuông của Thành, Dung và Quỳnh.

- Hà Dung trả lời trước đi!

- Ơ…

Dung mở to mắt rồi lúng túng nhìn xuống mặt bàn. Những ngón tay cô bấm chặt vào nhau. Có lẽ cô gái chỉ bấm chuông theo phản xạ. Dung đưa mắt sang Quỳnh cầu cứu, bắt gặp cái nhìn lạnh lùng của cô gái mắt xếch.

- Dạ, đó là…

- Em biết nguyên tắc khi đặt câu hỏi rồi chứ? – Thầy Tường khoanh tay quan sát cô học trò nhỏ với vẻ thích thú. – Người đặt câu hỏi phải đưa ra được đáp án. Nếu không câu hỏi đó sẽ bị bác bỏ.

Bờ vai Dung run dữ dội. Cô nàng cứ lắp bắp mà không thốt nổi một từ.

- Nếu em không trả lời trong vòng 5s nữa, quyền sẽ thuộc về bạn Thành. Tôi đếm ngược nhé! Năm…

- Xin thầy để bạn ấy bình tĩnh! – Quỳnh kêu lên.

- Bốn… ba…

Tiếng đếm vẫn vang lên đều đều.

- Trả lời đi!

Quỳnh quát lớn.

- Hai…

- Dung!

- Một… Hết giờ! Tiếp đi, Thành!

Thành giật nảy khi nghe tên mình. Cậu nói nhanh:

- Hãy cho em biết câu trả lời của câu hỏi lúc nãy? Đó là câu trả lời của em!

- Vậy đáp án của nó?

- Chính là nó.

Tịch Châu vỗ tay ba cái. Thầy Tường mỉm cười rồi đứng lên.

- Trò chơi kết thúc! Đội thắng là Hải Mã!

Thành có thể cảm thấy đôi mắt thù hằn của Cẩm Quỳnh muốn ăn tươi nuốt sống mình. Cậu vội vã quay người tránh mặt cô ta. Tuy nhiên, lúc ra về, Dung đã gọi cậu lại.

- Tất cả là tại cậu!

Gương mặt của Dung hiện rõ sự bi thương. Hàng mi cong còn vương chút nước. Thành chỉ biết im như thóc.

Thành vẫn ngẩn ngơ cho đến khi được Tịch Châu kéo về hiện thực.

- Rõ ràng đây đúng nghĩa là một trò chơi! Thật thú vị! Cậu có biết thầy ấy bắt mình ngồi bàn tròn để làm gì không? Để quan sát nét mặt cử chỉ của tất cả! Cái nút bấm to đùng nữa chứ! Rèn luyện cho chúng ta sự tự tin! Ôi, tớ muốn chơi tiếp lần sau!

Cả hai bước song song dưới ánh nắng vàng. Trời đã về trưa. Bầu không khí trở nên oi bức. Thành sải chân chậm, thi thoảng lại đá tung hòn sỏi dưới chân.

- Tớ có sai không? Hả Châu?

Châu ngạc nhiên quay về phía cậu bạn.

- Là sao?

- Câu cuối tớ cướp của Dung. Quỳnh sẽ không tha thứ cho cô ấy!

Thành chua chát. Cậu sút văng một viên sỏi bay ra xa.

Châu nhìn cậu bạn vẻ thông cảm, rồi cô khẽ nắm lấy tay Thành:

- Ai cũng muốn thắng mà, phải không?

Châu nhoẻn miệng cười, cô siết tay thật chặt.

- Về nhà thôi!

- Ừ…

Thành đáp lại, bỗng nhiên thấy lòng nhẹ hẫng.

***​

“Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi!...”

***​

Khi Thành và Châu về đến nhà của đội Hải Mã, một chuyện kì lạ đập vào mắt họ.

Thanh Yên và Sơn Hải đang quỳ dưới đất, gần đó là Phú Quý thảnh thơi đọc sách, hơn hết là Trầm Thi đang khoa chân múa tay. Thi thoảng cô nàng lại cốc vào đầu hai tên đang quỳ, song nạn nhân chẳng có vẻ gì là dám phản kháng.

Tịch Châu tiến lại hỏi Trầm Thi, ngay lập tức cô nàng hét um lên:

- Hai tên điên! Khùng! Lớn đầu rồi còn chấp vặt như con nít. Tụi nó đi giao chiến đấy! Trong khi luật nhà trường cấm mọi cuộc thi đấu vào ngày chủ nhật! Đình chỉ học 2 ngày! Cả hai tên!

- Tại nó thách tụi tớ chứ bộ! – Thanh Yên len lén nhìn lên. Mắt cậu chàng đã ngân ngấn nước. – Tên Nhựt Phong vì cay cú vụ lần trước mà muốn dằn mặt tớ, còn xỉa xói chúng ta, tức quá nên…

- Ờ, vui nhỉ? Thế tên kia mắc gì dính vào?

- Tại nó kéo thằng Nhật Thiện theo, tụi nó thách chơi Duo. – Sơn Hải lúm búm.

Trầm Thi giơ hai tay bất lực. Thành và Châu cũng chỉ biết đứng im nhìn hai tên bạn chịu khổ hình.

Phú Quý gấp sách rồi đến vỗ vai Thi.

- Ăn mừng thôi! Đội Thành Châu thắng trận! Bắt tụi này bao hết! OK?

Rốt cuộc Trầm Thi cũng đồng ý.

Giờ ăn trưa, sáu cô cậu kéo nhau ra canteen. Thi đi trước, bất đắc dĩ Yên và Hải cứ lấp ló sau lưng Quý như tấm bia đỡ làm cậu chàng có chút không vui.

Gần đến nơi, chợt tiếng thét chói tai làm cả sáu chững lại.

Sau vài giây định hướng, Quý nhảy vọt ra đằng trước, lao như tên bắn vào canteen, theo sau là những thành viên còn lại.

Khi Thành chen được vào đám đông, cảnh tượng trước mắt đã làm cậu đông cứng.

Hà Dung đang kéo lạch xạch một chiếc ghế tiến lại gần một cô gái đang bò trên nền đất. Cô gái đó có mái tóc nhuộm đỏ sẫm.

Với gương mặt bình thản, Dung dùng hai tay giơ cao cái ghế và đập vào người cô gái tóc đỏ.

- Chết đi! Chết đi! Chết đi!...

Mỗi câu “chết đi” tương ứng với một cú đánh. Những tiếng thét kinh sợ đồng loạt vang lên. Gương mặt trắng bệch nhỏ nhắn, thân hình mảnh dẻ yếu ớt ấy giờ đây đang giáng những cú đòn mạnh mẽ như bão táp.

- Chúng mày nghĩ chúng mày giỏi lắm à? Chúng mày nghĩ giỏi hơn là có quyền đày đọa người khác à? Tao nhổ vào cái mớ logic ngu si đó! Nhận đi! Chết đi rồi làm ma mà học!

Cô gái trên đất dường như đã ngất đi. Còn Hà Dung vẫn điên cuồng. Đôi mắt sắc lẹm như con thú bị dồn vào đường cùng. Sự thù hận chất chứa bao lâu giờ đây tuôn ra như thác đổ.

- Ăn thịt đồng loại, chúng mày còn không bằng lũ sâu bọ! Đầu óc chúng mày ngoài mấy con số ra chỉ toàn là rác rưởi!

Thành lách người qua Phú Quý. Cậu lao đến chỗ Dung, giằng mạnh khỏi sự ngăn cản của Quý.

- Dừng lại đi Dung!

Nhìn thấy Thành, Dung khựng lại một khắc. Rồi cô ném cái ghế về phía Thành. Cậu tránh được. Cái ghế bay vào đám đông và làm vài người ngã rạp xuống.

- Dung à…

- Đừng lại đây!

Hà Dung la lên. Trên tay cô bây giờ là con dao găm.

- Ngu, đần, dốt nát, kém cỏi… còn từ gì mà chúng mày chưa gán cho tao nữa! Tại sao tao phải ép mình đến mức này, sao tao phải học cho cái lũ ngu dân ngoài kia? Sao tụi mày lúc nào cũng coi mấy cái định lý ngớ ngẩn đó là đúng vậy? Đám ung nhọt mà dám lên tiếng thống trị Trái Đất à? Ngu ngốc!

Thành sững người nhìn bộ dạng của cô gái. Đó không còn là cô học trò nhút nhát nữa, đó là một sinh vật đã hóa điên vì đau đớn.

- Máy móc hiện đại, xe hơi, đồ ăn thức uống, sách vở, bài tập… chúng mày mong chờ gì ở cái thứ giẻ rách đó?

Hà Dung bật cười sằng sặc, cô từ từ chĩa mũi dao về phía cổ mình.

- Dung!

Thành hét lên và lao đến. Cậu trượt chân ngã lăn trên sàn. Ngẩng đầu lên, Thành thấy bóng cô gái trở nên nhòe nhẹt.

- Mấy đứa phiền phức như chúng mày, tao…

Đôi môi Dung nhếch lên giễu cợt.

- … CỰC KÌ GHÉT!

Ba chữ cuối ngân dài, cùng lúc mũi dao đâm thẳng vào vùng yết hầu cô gái. Đám đông tán loạn, những tiếng la hét làm náo động cả tòa nhà lớn.

Hà Dung nằm trên đất, con dao cắm vào cổ, dòng máu thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng, chảy tràn và bao bọc cô gái bằng màu đỏ thẫm. Đôi mắt mở trừng trừng, trống rỗng hoàn toàn.

Thanh Yên ngất xỉu, Sơn Hải đỡ cậu và nhìn cảnh tượng ấy bằng con mắt kinh hoàng.

Trầm Thi ngã quỵ, cô bịt miệng rồi bắt đầu nôn ọe.

Phú Quý đứng yên với khuôn mặt vô cảm.

Thành lồm cồm bò dậy, loạng choạng tiến từng bước khó khăn đến bên cô gái đã chết, miệng cậu vẫn lẩm bẩm:

- Xin lỗi! Xin lỗi!...

Một bàn tay ngăn cậu lại. Như con rối đứt dây, Thành gục xuống.

Ánh mắt thương cảm của Châu nhìn cậu. Ánh mắt của một con người thấu rõ tất cả.

- Tớ sai thật rồi!

Thành ôm mặt khóc nức nở.

Trên nền đất lạnh lẽo, thân thể của Dung vẫn im lìm. Trong đôi mắt Thành, cơ thể đó chính là cậu.

Mãi mãi cô độc và xấu xí.

***​

Nhật ký tử tù 20135.

Tôi đã nghĩ cái chết là một ơn huệ của Thượng đế. Tôi nghĩ mình thật may mắn khi được cống hiến sinh mạng cho sự phát triển của khoa học. Nhưng tôi sai rồi.

Khi tôi chứng kiến người bạn đó chết, một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi, giống như lưỡi dao đang lướt từng vùng trên da thịt. Tôi đang sợ.

Thật lạ lùng là ngoài sợ hãi tôi có một cảm giác khác. Hình như là “phấn khích”.

Cái đẹp luôn khiến người ta ngây ngất. Tôi đã ngây người trước cảnh tượng đó. Nó đẹp làm sao! Một tác phẩm nghệ thuật thực sự!

Tuy nhiên tôi đã che giấu biểu cảm của mình lúc đó, tôi đã hành động như một tên ngốc.

Dù cái chết đẹp đẽ, nhưng nếu tôi chết sẽ chỉ là một đống phân hôi thối mà thôi!

Cái án tử treo lủng lẳng này sẽ kết liễu cuộc đời tôi.

Đừng giết tôi! Tôi không muốn chết!

Nếu bắn tôi, tôi sẽ moi hết đạn ra khỏi người.

Nếu dìm tôi vào nước, tôi sẽ uống cạn nước cho xem.

Nếu hạ độc tôi, tôi sẽ móc cổ họng thậm chí lôi cả dạ dày ra ngoài.

Nếu bỏ đói tôi, tôi sẽ ăn da thịt mình, uống máu của mình.

Tôi khao khát được sống.

Bởi vậy, làm ơn đừng giết tôi!

***​

Lớp Vàng Rơm:

Sĩ số: 18

Đã chết: 1

Còn lại: 17

“Thất bại rồi!”

“Thất bại là mẹ thành công, một mẹ đẻ hàng đống con đấy!”

“Tính sao đây?”

“Còn sao nữa, tiếp tục kế hoạch, cố lên, hô khẩu hiệu nào!”

Vì thế giới!

Vì hòa bình!

Vì nhân loại!

RE-EDUCATION!


---
(Hết chương 3)​
>> Chương 4.1
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên