Tìm lại - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Tìm lại
slide2.jpg

Tác giả: Gái già
Tình trạng: Đang sáng tác
Thể loại: Hiện đại
Giới hạn tuổi: Không giới hạn
Văn án:

Anh - một thiếu gia nổi tiếng trong giới thượng lưu, một tổng giám đốc tài giỏi trên thương trường, một mỹ nam luôn đứng trong top danh sách "Người đàn ông hoàng kim" của các tạp trí hàng đầu.

Cô - phóng viên của một tờ báo danh giá nhất nhì cả nước, là cháu gái của ông trùm bất động sản lừng danh, cũng là một mỹ nhân khiến nhiều kẻ điêu đứng.

Hai con người tưởng chừng không thể liên quan, lại vì một hôn ước từ đời trước đã khiến bọn họ phải diễn vở kịch chung một mái nhà. Mà đối với cô, căn nhà đó đơn giản chỉ là một căn nhà trọ, nên cô chẳng quan tâm đến những việc đang diễn ra ở một căn nhà cô cho là nhà trọ. Với anh, cô cũng chỉ như một kẻ đến tá túc, cuộc sống của bọn họ không hề liên quan đến nhau. Cả anh và cô đều nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ, để giải thoát cho bản thân khỏi cuộc hôn nhân bất khả kháng của hai bên gia đình.

Ai cũng biết trong lòng anh vẫn luôn có một người con gái chiếm trọn, mà cô cũng vẫn luôn tưởng niệm về người đàn ông của quá khứ.

Nhưng cả hai đều hiểu rằng, người mà bọn họ chờ đợi năm đó đã mãi chẳng bao giờ có thể quay trở lại...

Đôi lời: Thân gửi đến các bạn đọc!

Với mục đích đổi câu truyện thành truyện thuần Việt, nên mình đã sửa lại tên các nhân vật. Mong những bạn đã đọc truyện trước khi mình sửa đổi sẽ không cảm thấy khó chịu vì sự thay đổi này!

*Mục lục: 1 -- 2 -- 3 -- 4 -- 5 -- 6-- 7 -- 8 -- 9 -- 10 -- 11 -- 12 -- 13 -- 14 -- 15 -- 16 -- 17 -- 18 -- 19 -- 20 -- 21 -- 22 -- 23 -- 24 -- 25 -- 26 -- 27 -- 28 -- 29 -- 30 -- 31 -- 32 -- 33 -- 34 -- 35 -- 36 -- 37 -- 38 -- 39 -- 40
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 1.

9 giờ 30 phút một buổi sáng giữa hè, cái nắng oi ả rọi mạnh xuống quang cảnh náo nhiệt xung quanh. Bên trong hành lang khoa cấp cứu - hồi sức của bệnh viện Khương Thành người đi người lại chật cứng. Phía sau có vài bác sĩ cùng y tá đẩy một chiếc xe chuyên dụng, miệng liên mồm lặp lại:

- Mời tránh đường, mời tránh đường...

Mọi người thấy vậy nhanh chân dạt sang hai bên nhường đường cho chiếc xe kia đi qua. Trên chiếc xe là một người đàn ông trung tuổi đang không ngừng rên rỉ kêu đau. Máu từ vết thương trào ra thấm qua lớp quần áo nhuộm đỏ cả chiếc ga trắng tinh trên xe. Hai tay, hai chân cùng quần áo là chằng chịt những vết xước cùng vết rách kéo dài. Có vết thương còn để lộ ra phần xương trắng nhởn khiến người nhìn rùng mình ghê rợn.

Một vài người có già có trẻ chạy theo chiếc xe nức nở, có vẻ như là người nhà của người đàn ông kia. Khi chiếc xe khuất dạng, mọi người trên hành lang mới hoàn hồn, túm tụm lại bàn tán xôn xao. Diễm bước ra từ trong đám đông cúi đầu thở dài.

Xã hội ngày càng phát triển cũng đồng nghĩa với việc kéo theo các loại tai nạn diễn ra liên miên. Các bệnh viện nhiều hôm còn trong tình trạng quá tải, khiến các bác sĩ luôn trong trạng thái căng thẳng. Là một phóng viên nên những việc này đối với cô đã trở nên quá quen thuộc. Bước qua vài hành lang gấp khúc, cô dừng lại trước một phòng bệnh rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng là một màu trắng thuần đặc trưng của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc làm đầu cô hơi đau nhức. Trên giường bệnh có một phụ nữ trung niên đang ngồi im lặng, thỉnh thoảng đưa tay khẽ lau khóe mắt. Thấy cô bước vào, người phụ nữ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nước nghi hoặc:

- Cô là ai?

Diễm đặt giỏ trái cây lên trên chiếc bàn, cạnh bình hoa hồng đỏ sẫm rồi nở nụ cười thân thiện:

- Chào bác. Cháu là Diễm, phóng viên của tờ báo Thời Đại Mới.

Vừa nói cô vừa đưa thẻ phóng viên về phía người phụ nữ. Người Phụ nữ cầm lấy cái thẻ lật lên lật xuống ngắm nghía, rồi ngước lên nhìn cô cười ảm đạm:

- Ra là phóng viên Diễm, mời cô ngồi.

Nói rồi người phụ nữ đứng lên kéo một chiếc ghế đến cạnh giường, rót một cốc nước đưa cho cô. Cô cầm lấy uống một ngụm nhỏ rồi đặt xuống:

- Cảm ơn bác.

- Vậy cô nói chuyện với nó đi tôi ra ngoài trước.

Người phụ nữ đứng dậy, nhìn về phía cô gái từ nãy vẫn im lặng nằm trên giường, ánh mắt đượm buồn rồi bước về phía cửa phòng. Nhìn theo bóng dáng mệt mỏi của bà ấy cô lại nhớ đến mẹ của mình, nhưng từ lâu rồi cô đã không còn mẹ nữa.

- Cô có thuốc không?

Cô gái trên giường im lìm từ nãy, đột ngột lên tiếng làm cô hơi gật mình. Cô ấy đưa tay cào cào mớ tóc sơ xác của mình, làn da xanh xao nổi bật trên nền tóc đen tuyền. Ánh mắt mơ màng nhìn cô nhưng lại như không phải nhìn cô, đôi môi tái nhợt, khô nứt làm cô ấy thêm phần tiều tụy.

Cô gái này chính là Ngọc Anh, người mới nổi tiếng mấy hôm nay vì tự sát không thành. Mà việc Ngọc Anh tự sát lại liên quan đến Nam Phan - một đại thiếu gia nổi tiếng trong giới thượng lưu bởi sự giàu có, tài năng cùng bản tính trăng hoa của anh ta.

Nắm được tin, chủ biên đã giao cho cô viết bài về vụ việc này. Sau bao ngày khó khăn liên lạc cuối cùng cũng đã được gia đình của Ngọc Anh đồng ý cho cô gặp mặt.

Đưa tay vào túi sách lục lọi, cô lôi ra một bao thuốc dành cho phụ nữ đưa cho Ngọc Anh. Ngọc Anh động tác thô bạo mở gói thuốc, rút một điếu châm lửa rồi kề lên khóe môi nhợt nhạt hít mạnh mấy hơi. Khói thuốc mờ ảo bao quanh làm cô thân hình cô ấy càng thêm mong manh, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện khiến người khác thương tiếc. Hotgirl một thời lại vì một người đàn ông mà trở nên thảm hại đến như thế này, cô nhìn Ngọc Anh với ánh mắt không đồng tình.

- Chắc hẳn cô đều đã biết hết về chuyện của tôi.

Ngọc Anh quay sang nhìn cô, lời nói đầy vẻ khẳng định.

- Vâng, vậy nên hôm nay tôi mới có mặt ở đây.

Cô vừa nói vừa lấy giấy bút ra để trước mặt.

- Vậy cô muốn biết những gì?

Ngọc Anh nhả ra một luồng khói dày đặc hờ hững hỏi.

- Nếu có thể, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện từ khi bắt đầu đến kết thúc.

Cô thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt cô gái đối diện. Ngọc Anh hơi ngạc nhiên trước thái độ của người phóng viên lạ, rồi bật cười thoải mái:

- Được.

Sau đó cô bắt đầu trầm ngâm hồi tưởng về quá khứ.

Hai năm trước, cô quen Phan trong một quán bar lớn. Sau vài lần tình cờ gặp lại cô đã bị hút hồn bởi khuôn mặt điển trai, cách nói chuyện ấn tượng cùng sự khéo léo đến đáng yêu của anh. Bất chấp mọi lời khuyên của bạn bè gia đình cô lao vào yêu anh như thiêu thân lao vào lửa. Cô cũng biết anh có tiếng là một người chuyên đi hái hoa khắp nơi, nhưng cô tin với nhan sắc của mình sẽ níu giữa được anh.

Người ta từng nói "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", sau hai năm chung sống anh bắt đầu trở lại là một người đàn ông trăng hoa như trước kia. Không chịu được sự không chung thủy của người tình, cô đã nhiều lần khó chịu to tiếng với anh dẫn đến những trận cãi nhau lớn bé. Dần dà anh đối với cô chỉ còn sự chán ghét cùng phiền toái nên quyết định chia tay.

Việc Phan chia tay trở thành sự đả kích quá lớn với cô, cô trong lúc quẫn bách liền nghĩ đến cách tự tử để anh hối hận. Vậy mà hôm nay, khi cô đang ốm yếu nằm trong viện mỏi mòn trông chờ, thì anh lại đang ở bên ngoài vui vẻ cùng người khác.

Nhìn Ngọc Anh bơ phờ trong làn khói thuốc, Diễm cúi đầu cười nhạt. Đàn ông vốn là vậy, chỉ cần tìm được một người khiến bọn họ thấy hứng thú, là bọn họ sẵn sàng buông bỏ không cần quan tâm đến cảm xúc của đối phương.

Trong đầu cô lại nhớ đến gương mặt mờ ảo của một người nhiều năm về trước, cảm giác đau rát bên má phải vẫn chưa hề phai nhạt nhắc nhở cô về cái quá khứ oằn oại kia.

Chỉ là mọi thứ đã xa xôi quá rồi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 2.

Thành phố A quá trưa, nhiệt độ đã lên đến đỉnh điểm, đủ để tạo thành một cái lò nướng công suất cao. Tòa nhà ba sáu tầng bằng kính tắm trong nắng chiều, nổi bật giữa trung tâm thành phố. Thang máy bên trong tòa nhà đi lên đến tầng mười tám thì dừng lại, Diễm cùng lác đác vài người bước ra.

Từ khi bước ra khỏi bệnh viện, tâm trạng cô luôn trong trạng thái nặng nề như đá đè. Câu chuyện của Ngọc Anh ít nhiều khiến cô nhớ lại những sự việc đứt đoạn trong quá khứ. Người mẹ ngốc nghếch của cô, cũng chỉ vì một người đàn ông không đáng mà chấp nhận từ bỏ cả tính mạng. Bản thân cô cũng đã từng vì một người đàn ông mà suy sụp đến kiệt quệ. Có đáng không? Câu hỏi này bao năm vẫn quanh quẩn trong đầu cô.

Quăng mớ tài liệu cùng túi xách lên bàn, cô ngồi phịch xuống ghế day nhẹ hai huyệt thái dương. Với tay khởi động chiếc máy tính trước mặt, cô liếc mắt về phía đồng hồ, 2 giờ 30 phút! Cô thở dài rút mạnh tập tài liệu ra đặt lên bàn, rồi tập trung chăm chú vào màn hình máy.

Thời gian của cô không còn nhiều, cô phải cố gắng hoàn thành bài viết trước ngày hôm nay để kịp thời gian in ấn cho số mới sẽ ra thị trường vào ngày kia.

Ánh sáng xanh trắng từ chiếc máy tính, phản chiếu mờ ảo trên khuôn mặt chăm chú đến xuất thần của cô. Đôi mắt hết nhìn xuống tập giấy lại nhìn màn hình máy, hàng mày thanh thi thoảng nhíu chặt lại khó chịu. Bàn tay mềm dẻo lướt như bay trên bàn phím.

Vài đồng nghiệp đi qua thấy cô đang cặm cụi, nên cũng không dám đến hỏi han gì. Ở tòa soạn này, ngoài vị chủ biên khét tiếng, thì cô chính là mỹ nhân băng trong mắt mọi người. Nhớ hồi trước có một đồng nghiệp nam đến tám chuyện trong lúc cô đang viết bản thảo, liền bị cô không nể nang gì mắng té tát, từ sự việc đó tạo nên bóng ma trong lòng bọn họ. Nhiều người có ý định cưa cẩm cô cũng phải từ bỏ ý định, chỉ biết im lặng nhìn cô từ xa.

Ngoài việc ít nói cô cũng là một bí ẩn khiến người trong tòa soạn luôn tò mò. Mọi thông tin về gia đình cùng nơi ở, thậm chí cả đến tuổi của cô đều không ai biết. Có một vài người ác ý gọi cô là dị nhân, mà cô cũng chỉ coi như không nghe thấy khiến bọn họ tức điên mà không làm gì được.

Lương đi lướt qua thấy cô đang ngồi chăm chú thì hớn hở chạy lại:

- Chị mới về à? Phỏng vấn sao rồi chị?

Nghe thấy có người hỏi, bàn tay đang gõ bàn phím của cô khẽ ngưng lại, ngước mặt lên nhìn người đối diện. Trước bàn làm việc của cô, một cô gái mặc chiếc váy công sở vàng nhẹ cùng áo sơ mi trắng. Trên tay ôm tập tài liệu dày cộp, mặt cười đến nở hoa đang tựa cả người lên thành bàn, cố ngó người vào trong.

Lương là một nhân viên mới vào làm được cô kèm cặp từ ngày đầu đến bây giờ, nên cả hai khá ăn ý trong công việc cũng như cuộc sống. Nhìn vẻ mặt tò mò đến đáng đánh đòn của người đối diện cô bật cười:

- Đợi chị viết xong bản thảo là ok.

Cô vừa nói vừa hất mặt vào màn hình máy tính, Lương hiểu ý nhanh nhảu:

- Vậy em đi trước, có gì nói sau.

Cô gật đầu nhìn theo bóng dáng gầy gầy dần khuất dạng phía trước, khóe môi hơi nhướn lên. Tính hiểu chuyện của Lương chính là lý do khiến bọn họ có thể nói chuyện tự nhiên đến vậy, hơn nữa cô đích thực đang cần một trợ lý mà Lương lại là người hợp ý cô nhất.

Viết xong bản thảo, Diễm ngả cả người dựa vào chiếc ghế xoay vặn vẹo cái lưng cứng đơ vì ngồi nhiều giờ. Bên ngoài trời đã tối mịt, mọi người có vẻ như đã ra về hết chỉ còn lại mình cô. Gửi bản thảo qua mail cho chủ biên xong cô thu dọn đồ đạc, rồi xách túi đi xuống tầng hầm để xe.

Đi đến gần một chiếc Maybach màu hồng nhạt đời mới nhất, cô bấm điều khiển từ xa rồi mở cửa ngồi vào. Chiếc xe này là cô dành dụm tiền trong nhiều năm mới mua được. Mặc dù với điều kiện của gia đình, cô có mua vài cái cũng không vấn đề. Nhưng cô là người có tính tự lập cao nên cái gì cũng muốn tự bản thân làm ra mà không phải dựa dẫm vào người khác.

Đường phố về đêm tràn ngập ánh đèn neon đủ màu từ các cửa hàng, các trung tâm thương mại lớn. Trên vỉa hè nhiều hàng rong bên được bày bán, kèm theo các mùi hương nức mũi lôi kéo người đi lại xung quanh. Dạ dày cô vì bị kích thích nên sôi lên từng đợt, giờ cô mới nhớ từ sáng đến giờ cô chưa bỏ gì vào bụng. Thôi về nhà ăn tạm bợ cái gì vậy! cô thầm nghĩ.

Rẽ qua vài con phố lớn, cô đậu xe vào bãi của khu chung cư cao cấp nhất nhì thành phố. Cô mới chuyển đến nơi này chưa đầy một tháng, cuộc sống mấy ngày qua ở căn nhà mới này cũng chẳng dễ dàng như cô vẫn nghĩ. Tự nhiên cô lại thấy nhớ căn nhà nhỏ của mình ở khu Hương Xá. Dù nó chẳng phải là căn phòng có nội thất cùng thiết kế có giá trị liên thành, nhưng ít ra nó chân chính là căn nhà của cô.

Còn nơi này... hoàn toàn không phải.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 3.

Bước vào trong thang máy, Diễm nhấn nút lên tầng mười một. Nhìn khuôn mặt thanh thoát của mình phản chiếu lên cánh cửa, cô nhướn môi rồi khép mắt lại, tựa cả người vào thành vịn tay bằng inoc sáng choang bên cạnh.

"Tinh", tiếng báo đã đến nơi kèm theo tiếng "rè rè" mở cửa của thang máy vang lên cùng một lúc, làm cô hơi giật mình mở choàng mắt. Cười nhẹ cho sự ngớ ngẩn của mình, cô nhanh chân bước ra ngoài.

Tiếng dép cao gót ma sát xuống nền vang vọng khắp hành lang vắng, vẻ mặt cô điềm tĩnh bước về căn hộ phía cuối tầng nhà. Đến nơi, cô lục tìm chìa khóa để mở cửa thì cửa nhà căn hộ đối diện bật mở, một phụ nữ trung tuổi khuôn mặt lo lắng từ bên trong bước ra:

- Diễm mới đi làm về đấy hả cháu?

Cô xoay người lại, nhìn người phụ nữ trung niên bên nhà đối diện, tên Ninh. Bà có khuôn mặt nhân hậu trẻ trung, vóc dáng hơi thanh mảnh. Nhìn qua ai cũng đoán bà mới gần bốn mươi tuổi, nhưng mái tóc hoa râm đã tố cáo tuổi tác thực của bà.

Từ ngày cô chuyển đến đây, bà ấy là người thân thiết với cô nhất, luôn đối sử với cô như người trong nhà.

Cô mỉm cười ấp áp:

- Vâng, cháu mới về.

Bà Ninh bước lên vài bước, ánh mắt thăm dò nhìn vào phía cánh cửa căn hộ của cô khẽ thì thầm:

- Bác thấy dạo này chồng cháu hay dẫn một phụ nữ về nhà lắm đấy, bây giờ cô ta cũng vẫn ở bên trong kia kìa. Cháu phải cẩn thận không thì bị con nhỏ cuỗm chồng thì khổ.

Giọng nói cùng ánh mắt tràn đầy lo lắng của bà làm cô thấy buồn cười, vỗ vỗ tay bà cô nhỏ nhẹ:

- Đấy là em gái cháu đến chơi, bác đừng lo.

Bà Ninh thở phào một hơi, tay vuốt vuốt ngực:

- Vậy thì tốt quá, làm bác mấy ngày nay cứ lo lắng không yên. Mà thôi cháu vào nhà đi, bác cũng về xem bọn nhỏ nấu nướng đến đâu rồi.

Vừa nói bà vừa đẩy cô về phía căn hộ, rồi bà bước vào nhà của mình đóng cửa lại. Trên hành lại lang khôi phục lại sự im ắng như lúc đầu. Nhìn cánh cửa đóng chặt của nhà đối diện cô cười nhẹ.

Quả thực người con gái mà "chồng" cô hay đưa về nhà chính là em gái cô - người em cùng cha khác mẹ. Bọn họ vốn là người yêu, nhưng bị hôn ước của ông ngoại cô cùng ông nội anh định ra nên không thể quang minh chính đại được. Vậy nên dù bọn họ có đưa nhau về nhà hay đi bất cứ đâu cũng chẳng ai có quyền cấm đoán hay quản lý, nhất là với một người không liên quan như cô.

Đẩy cửa cô bước vào bên trong, tiếng cười nói từ phòng bếp vọng ra đến tận bên ngoài, mạnh mẽ truyền thẳng vào tai cô. Cười nhạt, cô tháo đôi dép cao gót quăng vào tủ đựng giầy, rồi xỏ một đôi dép trong nhà nhanh nhẹn bước lên lầu.

Nghe thấy tiếng động, tiếng cười nói trong bếp ngưng bặt, cô bước nhanh hơn để tránh sự đụng chạm với bọn họ. Nhưng có vẻ như có người không muốn cho cô vừa lòng đẹp ý, Phương từ phòng bếp bước ra giọng nói mềm nhẹ ngọt như mật:

- Chị mới về à, qua đây ăn cơm cùng bọn em một thể.

Vừa nói ánh mắt còn không quên liếc về phía Tuấn cũng đang bước ra.

Diễm đưa mắt nhìn hai người bọn họ mắt qua mày lại. Khuôn mặt Phương nhuộm một mảng phớt hồng mờ ám, làm tôn lên khuôn mặt ngây thơ khả ái. Cô ấy mặc một bộ váy liền màu trắng, cùng dáng dấp mảng khảnh, nhìn không khác gì một thiên sứ thuần khiết.

Tuấn đứng phía sau cũng mặc một chiếc sơ mi trắng, tay áo sắn lên cao, hai tay đút túi quần, nửa người tựa nhẹ vào thành sôfa trầm lặng nhìn cô. Anh có đôi mắt hẹp dài sâu hút, khóe môi lúc nào cũng ẩn hiện nụ cười nhẹ, sống mũi cao thẳng khiến khuôn mặt thêm nhiều nét chính trực, dáng người cao ngất khiến người khác trầm mê.

Nhìn đôi trai tài, gái sắc phía dưới cô nở nụ cười nửa miệng rồi bước tiếp lên. Đối với câu hỏi của Phương cô làm như không nghe thấy.

Hành động của Diễm làm mặt Phương tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt vào nhau hằn lên vài đốt xương trắng xóa. Tuấn nhíu chặt mày, giọng nói không kìm chế được phẫn nộ cao vút lên:

- Diễm!

Bước chân đang thoăn thoắt bước trên những bậc thang của Diễm dừng lại lưng chừng, cô ngó xuống nhìn anh khó hiểu.

Nhìn thấy cái vẻ mặt tỉnh bơ của cô càng làm anh sôi máu Anh vẫn biết cô là con người ích kỷ đến mức trở nên xấu xa, méo mó, nhưng anh vẫn không nén được giận dữ trong lòng. Cố bình tĩnh lại, anh hơi hạ giọng:

- Cô không nghe thấy Phương gọi cô sao?

Diễm đối với câu hỏi của Tuấn như thể cô vừa được nghe anh kể một câu chuyện khôi hài. Cô quay sang nhìn Phương giọng điệu đáng đánh đòn:

- Cô Phương là vừa hỏi tôi sao? Thật ngại quá tôi không có nghe thấy.

Mặt Phương tái thêm vài phần, đôi môi cắn run rẩy cắn chặt vào, nhau tạo thành một đường trắng mỏng manh. Khóe mắt đỏ hồng, ẩn ẩn nước khiến người nhìn muốn lại gần che chở, mà người nhìn muốn che chở ở đây đương nhiên là Tuấn.

Mặc kệ bọn họ ôm ấp an ủi nhau, Diễm nhún vai bước tiếp lên phòng. Đặt túi xách lên bàn làm việc, cô thả người xuống giường lăn qua, lăn lại vài vòng. Khi Tuấn bước vào thấy cảnh tượng như vậy thì đứng sững lại nhìn cô, bao nhiêu lời nói trách móc trong đầu anh ban nãy bay biến đi đâu hết.

Đối với cuộc ghé thăm có chủ đích của anh cô hờ hững chẳng để tâm. Ngồi dậy, cô bước đến bên chiếc tủ quần áo, lựa một bộ đồ ngủ rồi đứng dựa vào cánh tủ. Khoanh tay trước ngực giọng điệu cô hài hước:

- Chồng "hờ", anh tìm tôi có việc gì sao?

Khóe môi anh hơi giật giật, giọng nói lộ vẻ không kiên nhẫn:

- Cô không thể cư sử lịch sự được hơn hả?

Cô bật cười khanh khách:

- Theo anh thế nào mới là lịch sự?

Anh cứng họng không nói được câu gì. Cô thu lại nụ cười, tiến sát đến trước mặt anh, ánh mắt sắc bén:

- Phải chăng anh đã quên mất thỏa thuận không can thiệp vào cuộc sống của đối phương rồi?

Nói xong không đợi anh phản bác, cô bước đến cửa phòng mở ra rồi làm tư thế tiễn khách. Khuôn mặt Tuấn thoắt đen, thoắt trắng, im lặng nhìn cô một lúc rồi anh mới bước ra ngoài. Cánh cửa phòng một lần nữa khép lại, ngăn cách hoàn toàn thế giới của hai người bọn họ.

Có lẽ ngoại trừ hai bên gia đình cùng vài người hàng xóm của chung cư, thì ít ai biết được quan hệ của hai người. Thậm chí là bạn thân của anh cũng không hay biết gì về sự tồn tại của cô. Trong mắt bọn họ chỉ biết Phương là người con gái vẫn luôn cận kề bên anh bao năm qua.

Vài hôm trước truyền thông có đưa tin về việc cậu ấm tài năng của tập đoàn Trịnh Dương đã kết hôn, nhưng bọn họ không nắm bắt được bất kỳ thông tin nào của cô dâu, khiến dư luận dấy lên sự tò mò cùng phỏng đoán. Người bị tình nghi nhất đương nhiên chính là Phương, nên việc giấu giếm thông tin của cô càng thêm an toàn. Hơn nữa hôn lễ của cô và anh là tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nước ngoài nên thông tin bị rò rỉ lại càng thêm ít.

Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước ấm bao bọc quanh người, cô khép chặt mắt chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn độn về quá khứ và tương lai...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 4.

Trong căn phòng ngủ của một căn hộ trên tầng mười một khu chung cư Linh Đàm, một bóng người im lặng nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền vẫn chìm trong giấc ngủ. Rèm cửa được những cơn gió nâng lên, hạ xuống, như chiếc váy của một nghệ sĩ múa khi cụp khi xòe. Một vài sợi nắng buổi sớm len lỏi theo khe hở của chiếc rèm, chiếu vào bên trong căn phòng tĩnh lặng.

Reng... reng... Tiếng đồng hồ báo thức bất chợt vang lên, khuấy động bầu không khí tĩnh mịch xung quanh. Một vài con chim đậu trên bậu cửa sổ, bị tiếng động lạ làm hoảng sợ hốt hoảng bay vút lên cao.

Diễm đưa bàn tay thon mảnh, với lấy chiếc đồng hồ trên cái bàn bên cạnh đầu giường. Đôi mắt cô nửa khép, nửa mở lần mò cái nút bấm tắt báo thức mãi mà không được. Bực mình cô quăng chiếc đồng hồ xuống giường rồi bật dậy. Vuốt vuốt những lọn tóc lộn xộn, cô bước vào nhà vệ sinh.

Bên dưới phòng khách, Phương vẫn mặc bộ quần áo ngủ đang lúi húi trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, Tuấn thì quần áo chỉnh tề, ngồi bên bàn ăn chúi đầu vào tờ báo mới ra ngày hôm nay. Nhìn bọn họ chẳng khác gì cảnh tượng đầm ấm của một cặp đôi mới cưới.

Khi Diễm xách túi đi xuống trông thấy cảnh tượng này cũng hơi ngây ngẩn. Cô không nghĩ đêm qua Phương lại ngủ ở đây, bây giờ bọn họ có lẽ chẳng cần phải kiêng nể gì đến sự có mặt của cô, mà bản thân cô cũng chẳng muốn quan tâm đến việc làm của bọn họ.

Điềm nhiên đi tới tủ đựng giầy, cô cúi xuống chọn một đôi sandal đế xuồng màu đỏ đeo vào chân. Nhìn thấy cô, Tuấn buông tờ báo ngẩng đầu lên, Phương cũng bối rối dừng tay, ngượng ngùng nhìn cô. Có lẽ vì sự việc ngày hôm qua, nên hôm nay Phương không giám mời cô ăn cơm nữa.

Bỏ mặc ánh mắt của hai người đằng sau, cô nghênh ngang mở cửa bước ra ngoài. Tuấn nhìn chằm chằm cánh cửa đã được đóng lại như cũ, vò nát tờ báo trong tay lúc nào không hay. Phương thấy vậy, hốt hoảng:

- Chắc tại em ở lại đây làm chị ấy giận, thật xin lỗi anh.

Nhìn khuôn mặt như muốn khóc của Phương, anh giật mình bừng tỉnh, buông tờ báo trong tay ra. Tự trách bản thân lại để cô một lần nữa làm cho mất kiểm soát.

- Cô ta vốn là vậy, đâu phải lỗi tại em.

Tuấn đứng lên bước đến, đưa tay véo nhẹ má Phương, Phương thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn anh. Anh mỉm cười nhìn ra khung cửa sổ, trong đầu lướt qua khuôn mặt rạng rỡ của một người khác nhiều năm về trước.

Gần, mà lại xa đến vậy...

Dưới bãi đỗ xe, Diễm tra chìa khóa vào ổ khởi động xe, rồi lao vút ra phía đường lớn. Trên đường phương tiện tham gia giao thông khá đông, khiến một số đoạn ngã tư bị ùn tắc vài phút. Cô đeo phone lên tai, bấm máy gọi cho Lương. Sau vài hồi chuông dài, bên kia vọng lại tiếng nói:

- Vâng, em nghe đây chị.

Giọng hớn hở như trúng số của Lương làm cô thấy thoải mái đôi chút.

- Mua cho chị một suất ăn nhanh nhá.

Đèn đường chuyển màu, cô nhấn chân ga cho xe chạy, điềm nhiên nói.

- Dạ, em biết rồi.

Lương tinh nghịch đáp lời cô, cô khẽ "um" một tiếng rồi trực tiếp cúp máy. Cái tính nhanh gọn này của cô đã bao lần khiến người khác phật lòng, nhưng cô lại chưa bao giờ có ý định sửa đổi. Người mới quen hầu hết đều nói cô là một kẻ kênh kiệu, cô cũng từ chối cho ý kiến vì đó vốn là bản tính của cô.

Cất xe vào tầng hầm, cô xách túi bước về phía sảnh chính. Một vài đồng nghiệp đi qua thấy cô thì hơi gật đầu chào hỏi, cô cũng lịch sự chào lại họ. Với khuôn mặt hại nước, hại dân nên dù đã làm ở đây khá lâu, nhưng mỗi lần cô xuất hiện đều thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Người yêu quý thì khen ngợi, kẻ ganh ghét thì dè bỉu, chê bai đủ kiểu.

Còn nhớ lần đầu mới vào làm, không biết người nào dựng lên chuyện cô đang tán tỉnh anh chàng Lâm, tổng giám đốc của công ty địa ốc trên tầng hai hai, khiến cô một phen điêu đứng. Khi tin đồn đến tai anh chàng tổng giám đốc kia, anh ta tò mò tìm gặp, xem cô mặt ngang, mũi dọc thế nào. Ai ngờ gặp xong mới nhận ra là người quen cũ, cũng từ đấy cô lại có thêm một cái "đuôi".

Bước vào thang máy đông nghẹt người, Diễm nép mình vào một góc khuất cầm sổ tay dày đặc lịch làm việc chăm chú ghi chép.

- Ồ! Diễm. Lâu lắm mới gặp.

Trong không gian chật hẹp giọng nam cuốn hút vang lên, khiến mọi người đều chăm chú nhìn lại. Mà cái giọng kia không ai khác ngoài anh chàng Lâm, tổng giám đốc trên tầng hai hai.

Lâm có thân hình cao ngất, anh mặc áo sơ mi màu ghi cùng quần tây màu sám. Vài cúc áo phía trên được mở bung, lộ ra vòm ngực săn chắc. Khuôn mặt vuông vức, cùng ánh mắt hẹp dài kết hợp tạo nên một cảm giác quái dị. Cánh môi mỏng nhướn cao khiến người nhìn hận không thể lao vào cắn nát.

Thấy Lâm và Diễm đang bốn mắt nhìn nhau, mọi người trong thang máy đều im lặng nghe ngóng bát quái. Chuyện về cặp đôi này ở tòa nhà ba sáu có ai mà không biết chứ. Nhưng tiếc là mặc sự tấn công mạnh mẽ của anh chàng tổng giám đốc kia, cô phóng viên trẻ vẫn trơ như núi đá ngàn năm.

Diễm ngước nhìn Lâm đôi mắt không hề có một chút giao động, cô gật nhẹ đầu đáp lời rồi lại chăm chú nhìn quyển sổ ghi chép. Lâm cũng không vì thế mà phật lòng, đối với cô gái này trước giờ anh luôn có một sự hứng thú đến khó tả. Cô càng thờ ơ thì anh lại càng muốn lấn tới, kiểu như trò chơi rượt bắt vậy, rất kích thích.

Tiếng thang máy báo hiệu đến nơi vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng xung quanh. Nhìn khung đèn đỏ nhấp nháy ở ô mười tám, Diễm gấp sổ tay cất vào trong túi xách, rồi rẽ đám người bước ra ngoài. Đám người bên trong thang máy bắt đầu thì thầm to nhỏ không ngừng, Lâm nhìn theo bóng dáng mảnh mai qua khe cửa thang máy đang khép lại, ánh mắt không dấu được sự dịu dàng đã cất giữ từ lâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Annin

Wings...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
17/8/14
Bài viết
1.119
Gạo
1.200,0
Vậy rốt cục nhân vật nam trong văn án là Quý Thanh Thuần hay Trang Tú Nhiên? Mà tên Hàn Mặc giống con trai còn tên anh Trang giống con gái quá, cộng với em Trương nữa thì ba chữ cái đầu đều là TTN, phải nói là lẫn lộn hoài. Chả thích em Trương tí nào.
Ý kiến là như thế. Đừng phiền!
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Vậy rốt cục nhân vật nam trong văn án là Quý Thanh Thuần hay Trang Tú Nhiên? Mà tên Hàn Mặc giống con trai còn tên anh Trang giống con gái quá, cộng với em Trương nữa thì ba chữ cái đầu đều là TTN, phải nói là lẫn lộn hoài. Chả thích em Trương tí nào.
Ý kiến là như thế. Đừng phiền!
Phiền gì đâu bạn, có người nhận xét để mình rút kinh nghiệm thôi. Về tên nhân vật là do cảm hứng của mình khi bắt đầu hình thành cốt truyện, có vẻ hơi lằng nhằng nhưng mình cũng không có ý định thay đổi. Còn nhân vật trong văn án là ai thì vài chương tới sẽ mọi người sẽ hiểu. Cuối cùng là em Trương, em ấy vốn là nhân vật phụ, nhưng bản chất cũng không xấu xa lắm.
Cũng cảm ơn về nhận xét của bạn, cảm ơn nhiều!
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 5.

Bước qua nhiều phòng ban, Diễm đi đến bàn làm việc của mình đặt túi xách xuống. Cô đưa tay với chiếc cốc bên cạnh chậu sương rồng, rồi bước nhanh ra ngoài. Lương đi vào thấy cô đang lúc húi bên máy pha cafe, thì giơ túi đồ trên tay:

- Chị Diễm, em mua đồ ăn cho chị rồi này.

Diễm nghe vậy, xoay người lại vẫy tay với Lương, rồi bước về phía bàn của mình. Lương cũng vội vã chạy theo, miệng liến thoắng:

- Bản thảo sao rồi chị?

Vừa hỏi Lương vừa kéo cái ghế bên cạnh sang, ngồi xuống đối diện cô. Với cái kiểu nhí nhảnh này, một người nghiêm khắc như Diễm cũng chẳng biết trách cứ thế nào. Cầm cái bánh sandwich đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ, cô từ tốn:

- Tương đối rồi em, chỉ đợi chủ biên duyệt nữa là chiều nay có thể in được.

Miệng Lương cũng nhai bánh nhồm nhoàm, giọng điệu không giấu nổi tò mò:

- Vậy chị với anh chàng Lâm trên tầng hai hai đang hẹn hò sao?

Miếng bánh chưa kịp trôi xuống cổ Diễm suýt làm cô mắc nghẹn. Nâng tách cafe lên uống một ngụm lớn, cô đưa tay vuốt vuốt cổ họng:

- Ai nói với em như vậy?

Lương thấy khuôn mặt Diễm hơi nhăn lại, thì rụt cổ nhìn ra phía mấy cô nàng ngồi đằng trước:

- Mấy chị bên kinh tế hỏi em như thế, chứ em có biết gì đâu.

Diễm theo tầm nhìn của Lương nhìn sang, thì thấy ngay mấy bà tám có tiếng trong công ty. Mấy cô nàng kia đanh hứng thú nói chuyện, bắt gặp ánh mắt của Diễm thì im lặng, không ai bảo ai tự quay về chỗ của mình. Chuông điện thoại bàn đột nhiên reo, cắt ngang cuộc nói chuyện của Diễm và Lương. Diễm thở dài, đưa tay nhâc ống nghe kề lên tai:

- Alo, văn phòng tờ báo Thời Đại Mới xin nghe.

Đầu dây bên kia, giọng nói của chủ biên vọng lại:

- Diễm hả, em lên phòng chị ngay nhá.

Diễm nheo nheo đôi mắt, cười khẽ:

- Vâng, chị.

Nói rồi cô đặt ống nghe lại chỗ cũ. Từ khi cô nghe điện thoại Lương cũng đã trở về chỗ của mình. Đứng lên khỏi bàn làm việc, cô vuốt lại vạt áo phẳng phiu rồi vào thang máy bấm lên tầng mười chín.

Ở tòa soạn của cô, phòng chủ biên và các cấp cao hơn hầu hết đều trên tầng mười chín, nên mỗi lần muốn lên trình diện sếp lại phải hì hục leo vào thang máy.

Cánh cửa thang máy khép lại, cô mới hốt hoảng nhận ra bên trong chỉ có cô và Lâm. Anh ánh mắt hứng thú dạt dào nhìn gương mặt ngạc nhiên của cô, cô vội vã cúi đầu, nép sát mình vào thanh vịn tay bên cạnh. Lâm thấy vậy buồn cười:

- Đây là sợ anh ăn thịt sao?

Cô ngẩng phắt lên trợn mắt nhìn anh, anh thì vẫn mặt dày tươi cười thản nhiên như thể cái người vừa nói mấy câu kia chẳng phải mình. Bọn họ đang mắt to, mắt nhỏ trừng nhau thì cửa thang máy báo mở. Cô lườm anh một cái, rồi bước nhanh ra ngoài.

Lâm nhìn theo bộ dạng hấp tấp của ai đó thì bật cười thành tiếng. Vài năm không gặp cô đối với anh vẫn chẳng có gì thay đổi. Nhiều khi anh cũng chẳng hiểu nổi, vì cái gì cô lại luôn tránh tiếp xúc với anh như vậy.

Bước đến phòng chủ biên, hít thở vài hơi lấy lại bình tĩnh, Diễm nâng tay gõ cửa rồi bước vào.

Bên trong là một bàn làm việc khá rộng, chếch sang bên trái là bàn để tiếp khách, với khung cửa sổ rèm cửa đã được vén cao tràn đầy nắng. Phía bên phải là chiếc tủ với đủ loại hồ sơ, giấy tờ, tài liệu.

Trên bàn làm việc, một phụ nữ trẻ đang ngồi cắm cúi vào màn hình máy tính. Cô ấy mặc một chiếc sơ mi trắng, bên dưới là chân váy màu đen sậm cùng đôi sandal màu rượu vang. Cô gái này chính là Huyên, chủ biên của cô.

Thấy cô bước vào, Huyên dừng lại mọi công việc, đưa tay gỡ chiếc kính trên sống mũi xuống ngước mặt lên. Nhìn khuôn mặt trẻ trung của Huyên chẳng ai nghĩ được chị đã ngoài ba mươi.

Diễm kéo chiếc ghế đối diện bàn chủ biên, nhẹ nhàng ngồi xuống:

- Chị gọi em có chuyện gì sao?

Huyên cười cười nhìn cô. Ngoài người thân có lẽ chị là người hiểu rõ hoàn cảnh của Diễm nhất. Giọng điệu chị nhiều phần quan tâm:

- Chị nghe bảo Tuấn dạo này hay dẫn nhỏ Phương về nhà, phải không?

Diễm chống khuỷu tay lên bàn, bàn tay đỡ lấy chiếc cằm nhỏ nhắn, cặp mắt nheo nheo:

- Thì liên quan gì đến em?

Huyên nghe cô nói vậy chỉ thở dài lắc đầu. Đứa nhỏ này trước giờ vẫn như một cao tăng đắc đạo, chẳng quan tâm đến sự đời như vậy, khiến chị không biết làm sao. Lấy trong ngăn kéo ra một tấm card, chị đẩy lên trước mặt Diễm nháy mắt:

- Cái này cho em.

Diễm hứng thú cầm tấm card lên ngắm nghía. Đây không phải là một loại card danh thiếp, mà nó là một tấm thẻ sử dụng của dịch vụ "Chuyên viên ôm ngủ".

Nhắc đến loại dịch vụ này, cô cũng không còn lạ lẫm gì. Vài tháng trước cô đã đích thân đến trụ sở của công ty bọn họ, để tìm hiểu thông tin. Dịch vụ này chủ yếu hướng đến những người vẫn đang trong tình trạng FA, không phân biệt nam hay nữ. Nhiệm vụ của những chuyên viên là ôm khách hàng và tạo cảm giác thoải mái khi ngủ cho bọn họ. Đương nhiên những chuyên viên này rất chuyên nghiệp và không bao giờ có chuyện đi quá giới hạn. Và bởi những chuyên viên ôm ngủ hầu hết thuộc loại tuấn nam, mỹ nữ, nên giá cũng không hề rẻ chút nào.

Khi Diễm nhìn xuống thời gian sử dụng là ba mươi ngày, miệng cô há hốc nhìn Huyên:

- Những một tháng, chị thật là phá gia chi tử!

Huyên nghe vậy cười khoái chí:

- Nhiêu đây có là gì, coi như phần thưởng cuối tháng cho em đi.

Diễm cũng cười, trong đầu nảy ra nhiều dự định. Chẳng phải ở căn nhà kia vẫn luôn có hai "con chuột" lén lút sao. Lần này cô cũng phải ra ngoài tìm lạc thú cho bản thân, đâu thể cứ ngược đãi mình mãi đươc.

Bước ra khỏi phòng chủ biên, cô bấm máy gọi cho bên dịch vụ thông báo tấm card của cô sẽ bắt đầu sử dụng từ tối mai, để bọn họ biết thời gian mà sắp xếp người. Giọng nói cùng khuôn mặt rạng rỡ hiếm hoi của cô, khiến mọi người trong ban ngạc nhiên. Một vài người rỉ tai nhau, cô vui như vậy chắc chắn có liên quan đến anh chàng Lâm kia. Mà chủ nhân lời đồn thất thiệt là cô, vẫn chìm đắm trong những sắp xếp tìm lạc thú của một tháng tới.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 6.

Giữa trưa, quán cơm Tiện Lợi đối diện với tòa nhà ba sáu tầng, tấp nập người ra vào.

Quán cơm này đông như vậy phần ít là vì nó nằm ngay trục đường có các công ty thuộc tầm cỡ quốc tế. Phần nhiều là do món ăn của quán rất đa dạng, với nhiều chủng loại, từ cơm tây cho đến các loại thức ăn dân dã. Thêm vào đó các nhân viên trong này phục vụ rất chuyên nghiệp, cộng thêm giá mỗi suất ăn cũng rất "mềm", nên hầu hết mọi người quanh khu này đều chọn cơm Tiện Lợi.

Diễm theo dòng người bước vào trong, đến quầy gọi món cô gọi một suất cơm gà rồi chọn một góc khuất ngồi xuống. Chưa đầy năm phút sau, người phục vụ đã mang suất cơm gà bốc khói nghi ngút đến trước mặt cô.

Nhấc đũa lên, cô gắp một miếng gà tẩm ớt thơm nức bỏ vào miệng. Chất thịt dai, mềm, cùng vị cay của ớt kích thích tuyến nước bọt cùng dạ dày cô co bóp dữ dội.

Mặc dù quán có thực đơn mới liên tục, những cô chưa bao giờ gọi món khác ngoài cơm gà. Qua cách chọn món cũng đủ thấy cô là một người cố chấp đến mức bảo thủ. Nếu không có gì tác động thì rất ít khi cô tự thay đổi một cái gì đó trong cuộc sống của mình.

Cầm bát cơm trắng tinh đang bốc vài làn khói trắng lên tay, cô híp mắt nhấm nháp từng chút một. Niềm vui đôi khi cũng chỉ đơn giản là được ăn một món ngon mà mình thích, như cô bây giờ vậy.

Mọi người trong quán ngồi tốp năm, tốp ba vừa ăn vừa túm tụm lại nói chuyện rôm rả. Tất cả đều đang nhao nhao cười đùa thì chợt im bặt, Diễm cũng chẳng vì thế mà dừng lại động tác ăn cơm. Đối với những chuyện thế này cô đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Nếu cô đoán không nhầm thì chắc chắn vừa có một nhân vật đình đám bước vào quán, mới dẫn đến hiện tượng tê liệt đồng bộ như bây giờ. Ở quán này tiếp những nhân vật máu mặt đều như cơm bữa, nên mấy chị, mấy cô cũng hay kiếm cớ ăn cơm để vào đây ngắm thần tượng miễn phí.

Nhưng cô không để ý là đồng nghĩa với việc người khác sẽ không để ý tới cô.

Phan dẫn theo một cô gái quốc sắc thiên hương, thản nhiên bước vào quán trước cái nhìn chăm chú của hàng trăm cặp mắt. Cô gái đi bên cạnh anh mỉm cười rạng rỡ, như muốn khoe cho cả thiên hạ biết người đàn ông các người đang nhìn là của tôi.

Anh quét mắt xung quanh một vòng rồi dừng lại phía cô gái áo sơ mi màu nho, đang cắm cúi ăn cơm. Mục tiêu cần tìm đã thấy, anh nhếch môi đường hoàng kéo cô gái bên cạnh, bước tới ngồi xuống đối diện cô gái áo sơ mi màu nho kia.

Diễm đang chăm chú vào bắt cơm, thì thấy có người đi tới, ngồi xuống cái bàn cô đang ngồi. Ngước mắt nhìn lên, cô thấy không phải một mà là hai người cùng tới.

Người con trai khí chất bất phàm, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, cánh môi mỏng phớt hồng hơi nhướn lên tạo thành nụ cười nửa miệng. Trên người anh ta từ cái cúc áo cho đến dây giầy đều là hàng thủ công nổi tiếng. Áo sơ mi màu đỏ kết hợp cùng quần jean tối màu ở người khác thì trông rất lố, nhưng khoác lên người anh ta kết hợp với khuôn mặt như hoa lại tạo nên khí chất phong lưu khó tả thành lời.

Cô gái bên cạnh cũng không thua kém gì. Má hồng, môi đỏ, răng trắng, mày liễu, mắt phượng, là những nét khiến cô ấy nổi bật trong đám đông. Một khuôn mặt với những đường nét hoàn hảo như vậy, khiến các chị em ngồi xung quanh ganh tị đến phát cuồng. Cô ấy mặc một chiếc váy liền màu ngà, bàn tay sơn móng màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng ngần như gốm trắng cao cấp.

Diễm đưa mắt đánh giá bọn họ xong lại cúi xuống ăn cơm. Phan thấy vậy thì nheo nheo đôi mắt, giọng nói cao lên vài quãng, cố ý cho mọi người xung quanh nghe thấy:

- Phóng viên Diễm, công ty không trả lương đủ cho cô hay sao mà lần nào tôi gặp cô cũng đều ăn cơm gà vậy?

Mọi người xung quanh đang chăm chú nhìn lại bên này, nghe vậy thì bắt đầu bàn tán xôn xao. Trong số những người đang ngồi đây, phần nhiều đều biết Diễm. Vốn bọn họ vẫn luôn ghen ghét với cô nên túm được cái cọc thì thi nhau đu vào nói xấu.

Diễm cũng chẳng bận tâm, cô đưa tay chống cằm, thờ ơ nhìn Phan đang cười khoái chí:

- Tôi đâu như những người khác, được các đại gia bao nuôi nên không phải lo chuyện cơm áo hằng ngày.

Nói xong cô còn cố tình liếc về phía cô gái ngồi cạnh anh. Cô gái kia đang yên đang lành bị người ta đào góc tường thì ngơ ngác quên cả phản ứng. Đám bà tám xung quanh lại một phen náo loạn vì tin sốt dẻo Diễm vừa gợi ý cho bọn họ. Từng cặp mắt soi mói từ trên xuống dưới cô gái kia, rồi bắt đầu lôi những nhược điểm mà họ thấy ra dè bỉu, chê bai đủ kiểu.

Cô gái kia mặt tái không còn chút huyết sắc, bàn tay đặt trên bàn xoắn chặt vào nhau, thành những hình thù quái dị. Phan ngồi im bên cạnh chẳng hề có ý định an ủi người đẹp. Anh vẫn chăm chú nhìn Diễm, giọng diệu châm chọc:

- Không hổ là phóng viên tài năng chuyên đi soi mói chuyện người khác. Nghe nói vài hôm trước cô đã gặp Ngọc Anh, tôi tò mò không biết cô lại đào bới ra được cái gì rồi?

Nghe vậy, Diễm dừng lại mọi động tác, bày ra khuôn mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt đen ngây thơ:

- Có sao?

Nhìn thấy cái bộ mặt tỉnh queo của người đối diện, mặt Phan đen như đít nồi. Anh phải kiềm chế lắm mới bỏ qua cái ý nghĩ bóp chết người con gái trước mặt ngay lập tức.

Từ nửa năm trước, không hiểu vì lý do gì anh luôn bị cô soi mói đời tư, rồi quăng lên báo với đủ thể loại khác nhau. Từ chuyện bé bằng hạt vừng, cô vẽ ngang vẽ dọc, thêm thêm bớt bớt, thành nguyên con khủng long. Hỏi sao anh không phát điên.

Giận quá hóa cười, anh đánh bài ngửa với cô:

- Vậy sắp tới cô định cho tôi cái "kinh hỷ" như thế nào đây? Hử?

Diễm ngả người ra ghế cười cười nhìn Phan, khiến anh càng thêm nóng nảy.

Mấy bà tám bên kia cũng đã lặng thinh, tiếp tục theo dõi diễn biến bên này. Trong bầu không khí sặc sụa mùi thuốc súng, tiếng chuông gió treo trước cửa quán vang lên lanh lảnh, khiến mọi người giật mình nhìn ra. Không thấy người mới vào thì không sao, thấy rồi các nàng nhao nhao đứng lên cầm điện thoại chụp lia lịa như gặp được thần tượng số một.

Phương thấy sự nhiệt tình của mọi người xung quanh, thì e thẹn đứng nép vào sát Tuấn. Cặp trai tài gái sắc thứ hai xuất hiện làm không khí trong quán được hâm nóng lên đến đỉnh điểm. Hiếm khi mọi người ở đây mới có cơ hội gặp nhiều người danh tiếng cùng một lúc đến vậy.

Nhìn hai người vừa bước vào kia, Diễm thở dài thườn thượt. Đúng là oan gia đi đâu cũng đụng mặt. Đẩy chiếc ghế ra, cô xách túi đứng dậy, Phan thấy cô quay đi thì tức giận gọi lớn:

- Diễm, cô dứng lại ngay cho tôi.

Giọng nói trầm trầm, to gấp bốn lần bình thường làm đám người xung quanh sửng sốt. Tuấn cùng Phương cũng ngạc nhiên nhìn về phía Phan, rồi lại nhìn sang Diễm. Diễm cười duyên quay lại nhìn Phan, khuôn mặt vờ tỏ ra áy náy:

- Anh đẹp trai à! Tôi biết anh nhất kiến chung tình với tôi. Nhưng thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh.

Phan như kẻ bị sét bổ trúng đầu, đứng ngây ngẩn không nói lên lời. Ngón tay run rẩy chỉ về phía Diễm đang bước xa dần, hai mắt trợn trắng dã. Cuộc đời anh từ lúc đụng phải người đàn bà này, chưa một lúc nào được yên ổn. Mài răng kèn kẹt, anh gằn từng chữ một trong lòng. Đồ hay soi mói. Cô cứ chờ đấy.

Đám người xung quanh mắt to mắt nhỏ hết nhìn Phan, lại nhìn Diễm, rồi bày ra bộ dạng bừng tỉnh khiến Diễm buồn cười. Mặc kệ bọn họ xào nấu thành chuyện gì, cô bước nhanh ra phía cửa. Lúc đi ngang qua Tuấn, cô dừng lại nhắc nhở:

- Tổng giám đốc Trịnh, anh đừng quên cái hẹn tối nay với tôi.

Chẳng đợi anh phản ứng, cô đi lướt qua, rồi mở cửa bước luôn ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng cô thoăt thoắt trên đường qua lớp kính trong suốt, Tuấn lâm vào trầm tư.

Cô và Phan sao? Ai có thể tin, nhưng anh biết người như cô sẽ không chọn người như Phan. Chợt anh nhớ ra, anh chỉ biết con người cô trước kia. Còn bây giờ, đến những lời cô nói anh còn không hiểu nổi thì làm sao biết được cô thích loại người nào.

Nhếch môi cười tự giễu, anh rời mắt khỏi cánh cửa kính.

Cô và người kia, thật khác...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 7.

Vài giờ đồng hồ sau, trên khắp các trang mạng xã hội đều tràn ngập hình ảnh của Phan và Tuấn. Kèm theo đó là các tiêu đề có dạng như "Nam Phan dẫn mỹ nhân đi ăn thì đụng mặt người trong lòng!" hay "Lan Phương là vợ hay bồ nhí của Thành Tuấn?"

Ngồi đọc nội dung bài viết cùng các comment bên dưới, Diễm cười đến run rẩy không ngừng. Cả người cô dựa vào thành sô pha, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc buộc cao rung rung theo từng nụ cười.

Trên người cô mặc một chiếc váy liền màu thủy lam, bàn chân trần buông thõng xuống đất, thi thoảng đưa qua đưa lại.

Tắt màn hình điện thọai, cô ngước nhìn ra bầu trời đã tối mịt qua khung cửa sổ trước mặt. Những ánh đèn neon của các tòa nhà cao tầng lấp lánh trong bóng đêm, như những ngôi sao nhiều màu. Cô nâng tay nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ, có lẽ Tuấn cũng sắp trở về. Theo lịch hàng tuần, hôm nay là ngày cô và anh cùng đến bệnh viện thăm ông Bách, chính là ngoại cô.

Từ hơn hai tháng trước, ông Bách đột nhiên bị bệnh suy tim cấp, phải nhập viện từ đó đến nay. Cũng vì thế mà kéo theo hôn sự bất đắc dĩ của cô và Tuấn. Mà nhắc đến chuyện này, thì phải nói đến chuyện của nhiều năm về trước.

Ông Bách cùng ông nội của Tuấn, là ông Cảnh vốn là bạn nối khố. Sau khi trưởng thành lại cùng tham gia vào lĩnh vực bất động sản nên thân lại cành thêm thân. Khi sự nghiệp của họ bước trên con đường thành công, cũng là lúc những đứa nhỏ của cả hai nhà đều trưởng thành.

Bi kịch sảy ra khi con trai của ông Cảnh là Dũng đem lòng yêu Tuyết, con gái của ông Bách. Mà Dũng chính là bố của Tuấn, còn Tuyết là mẹ Diễm.

Biết được tình cảm của con trai, trong một lần nói chuyện cùng ông Bách, ông Cảnh đã nhắc đến nguyện vọng muốn hai bên trở thành thông gia của mình. Ông Bách nghe vậy hồ hởi đồng ý ngay lập tức.

Mọi chuyện sẽ là cái kết có hậu, nếu như bà Tuyết không kịch liệt phản đối đến cùng. Bà bỏ ngoài tai tất cả lời khuyên của mọi người, cố chấp lấy người đàn ông tên Khánh, một người ở tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp.

Kết quả thì sao? Sau năm năm chung sống, khi Diễm còn chưa tròn một tuổi, bố cô đã bỏ bà theo người đàn bà khác. Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn luôn sống hạnh phúc bên nhau, và có chung một người con gái, chính là Phương. Còn mẹ cô, thì đã táng thân dưới sâu bảy tấc đất từ nhiều năm trước.

Diễm luôn tự hỏi, mẹ cô ở dưới suối vàng liệu có bao giờ bà hối hận? Cô biết, bà chắc chắn là có...

Khi con gái qua đời, ông Bách hoàn toàn suy sụp. Trong thời gian đó, ông Cảnh luôn bên cạnh động viên ông, bên cạnh đó ông Cảnh cũng đứng ra ngầm can thiệp vào các ngân hàng mà ông Khánh vay vốn để quay vòng. Bị hơn mười ngân hàng đòi tiền cùng một lúc, ông ta tưởng chừng phải bán công ty để trả nợ. Nhưng có vẻ ông trời vẫn muốn cho ông ta con đường sống. Khi nhận được sự giúp đỡ của người đàn ông tên Dương, ông ta không những trả hết nợ, mà còn được thêm một khoản tiền kếch sù để tiếp tục đầu tư. Từ đó công ty ông ta lên như diều gặp gió. Mà người giúp ông ta ngày đó, chính là bố vợ của ông ta bây giờ.

Còn Diễm, sau đó được ông ngoại cô giao cho người con trai thứ hai là ông Minh nuôi dưỡng. Đồng thời cô cũng đổi luôn từ họ Trương sang họ Trần.

Hôn sự dang dở tưởng chừng đã bị quên lãng, cho đến khi căn bệnh suy tim bất chợt ập tới khiến ông Bách lo lắng. Ông luôn canh cánh trong lòng, nếu ông có mệnh hệ gì sẽ không tìm được gia đình đàng hoàng cho Diễm. Chuyện của đứa con gái bạc mệnh bao năm vẫn như cái gai trong lòng ông, ông sợ đứa cháu gái duy nhất của mình sẽ đi vào vết xe đổ của mẹ nó.

Rồi nhớ ra ông Cảnh cũng có một đứa cháu trai lớn, nếu gả Diễm vào gia đình đó ông chẳng còn phải lo sợ gì nữa. Nghĩ là làm, ông Bách gọi điện cho ông Cảnh đến bàn bạc.

Nhìn người bạn già bị bệnh mà vẫn lo lắng cho con cháu, nhất là nghĩ tới cái chết của Tuyết càng khiến ông Cảnh đồng cảm với ônh Bách. Hơn nữa ông cũng rất quý Diễm, nên cũng không phản đối gì.

Với hôn sự không mong muốn này, Diễm rất muốn lên tiếng chối bỏ, nhưng lòng hiếu thuận không cho phép cô làm như vậy. Bởi ông cô đối với hôn sự này cứng rắn đến cùng, ông nói nếu cô không lấy Tuấn ông sẽ không ra nước ngoài làm phẫu thuật. Mà bệnh tình của ông lúc đó càng ngày càng nguy kịch, khiến mọi người trong nhà đều lo lắng không yên.

Cô cũng biết ông làm vậy là muốn tốt cho cô, nhưng ông lại không hiểu rằng, trên đời này ngoại trừ Tuấn ra thì bất cứ ai cũng có thể là người làm cô hạnh phúc.

Chẳng còn cách nào khác, cô nhắm mắt buông xuôi...

Hôn lễ của cô chỉ đơn giản là một bữa cơm, với vài người thân trong gia đình, cùng một bản đăng ký kết hôn chói mắt. Ban đầu mọi người phản đối kịch liệt với cách tổ chức đơn giản như vậy. Nhưng khi cô nói vì ông vẫn còn đang nằm trong viện, hơn nữa mọi người lại đang ở Mỹ nên tránh đi những thủ tục rườm rà. Quan trọng là cô không muốn ai biết về mối quan hệ của cả hai, để tránh sự soi mói của truyền thông.

Ông Cảnh nghe xong, hết lời khen ngợi cô là người biết nhìn trước nhìn sau khiến cô xấu hổ mãi không thôi. Kỳ thực cô làm tất cả đơn giản chỉ là muốn ngoài người thân ra, không ai biết về quan hệ của bọn họ. Cả hai cũng đã thỏa thuận sẽ không can thiệp vào cuộc sống của đối phương. Anh cũng nói, đợi khi ông cô hoàn toàn bình phục, anh sẽ nhanh nhất có thể trả lại tự do cho cô.

Nhưng vậy thì sao, giữa anh và cô đã chẳng còn biết thế nào là sớm hay muộn nữa rồi...

Cầm chiếc điều khiển trên mặt sô pha lên, cô bấm qua bấm lại vài kênh giải trí. Ánh sáng từ màn hình hất vào khuôn mặt tịnh mịch của cô, khiến cô nheo nheo mắt. Phía sau, tiếng khóa xoay tròn trong ổ vang lên, cánh cửa mở ra, Tuấn và Phương vui vẻ bước vào.

Trên tay Phương là lỉnh kỉnh những túi đồ to nhỏ, khóe miệng tươi cười hồ hởi hỏi Tuấn:

- Anh xem còn thiếu gì không?

Tuấn mở từng túi một ra xem, giọng nói dịu nhẹ:

- Em nhắc anh câu này mười lần rồi đấy.

Phương đỏ mặt, cúi đầu nhìn làn váy, bàn tay thon dài vân vê mấy cái quai túi.

Nhìn đống đồ lớn nhỏ kia, Diễm nhướn mày, cánh môi khẽ nhếch. Cô biết bọn họ định làm gì. Đứng lên khỏi ghế sôfa, bước đến đối diện hai người kia, giọng cô sắc bén:

- Cô Phương cũng định đến thăm ông tôi sao?

Phương nghe vậy ấp úng:

- Tại ông chị bị bệnh lâu rồi mà em chưa có dịp đến thăm... cho nên...

Diễm cười nhạt:

- Tôi biết tấm lòng hiếu thảo của cô trải rộng từ người trong nhà cho đến người không thân quen. Lòng tốt của cô tôi cũng xin nhận. Nhưng mong cô không nên đến thì hơn, nếu nhìn thấy cô, ông tôi không tức chết mới lạ.

Mặt Phương trắng bệch, hai cánh môi mỏng khép mở liên tục nhưng không thốt ra nửa lời phản bác. Tuấn đứng bên cạnh tức giận đến run rẩy, hai bàn tay nắm chặt, cả khuôn mặt đanh lại:

- Diễm, cô có còn biết suy nghĩ không? Phương dù gì cũng là em gái của cô, hơn nữa cô ấy chỉ có ý tốt đến thăm ông mà cô cũng phải gay gắt vậy sao?

Từng câu nói của anh xoáy sâu vào lòng cô. Nhờ anh nhắc, cô mới nhớ thì ra mình còn có em gái. Nhưng tiếc là, trong mắt cô Phương chưa bao giờ có thể là em gái. Thậm chí cô còn thấy ghê tởm cái dòng máu chung đụng với cô ta đang chảy trong người mình.

Bật cười thành tiếng, cô gằn mạnh từng chữ:

- Tôi, chưa bao giờ có em gái!

Mặt Tuấn xanh mét nhìn cô trừng trừng, anh không nghĩ người phụ nữ này lại ngang ngược không hiểu chuyện như vậy. Anh đã chẳng còn nhận ra đâu mới là bản chất con người cô, vậy mà đã có lúc anh tự nhận thấy mình là người hiểu cô nhất. Điều đó bây giờ thật nực cười làm sao.

Phương nước mắt như mưa, khuôn mặt yếu đuối đỏ hồng nấc lên từng tiếng uất ức. Ánh mắt Tuấn đau lòng nhìn Phương, từng ngón tay dịu dàng gạt đi những giọt nước lăn dài trên gò má kia:

- Đừng khóc, không phải tại em.

Sự dịu dàng nơi anh tỏa ra mạnh mẽ, đến mức xuyên qua giác mạc chạm tới nơi sâu nhất trong tim Diễm.

Đã từng rất lâu về trước, cũng có người nhìn cô như vậy, nhưng... người ấy cũng đã đi mất rồi.

Những mảng kí ức xưa cũ lập lờ hiện ra trước mắt cô, khuôn mặt thân thuộc như chiếc ly thủy tinh rơi mạnh xuống đất, hóa muôn nghìn mảnh nhỏ.

Bao năm qua cô vẫn luôn tỏ ra mạnh mẽ để cho mọi người thấy, rằng cô đã quên , rằng không có anh cô vẫn sống rất tốt. Nhưng bản thân cô biết, những năm tháng ấm áp đó đã như vết thương mưng mủ, bén rẽ cắm sâu trong lòng cô. Cái đau nhức nó gây ra nhắc cô nhớ rõ tình yêu của mình đáng thương, thảm hại là thế...

Nhiều lần giật mình tỉnh dậy trong cơn mê với khuôn mặt đầy nước, cô vẫn luôn tự nói với mình, Diễm! Đã bốn năm rồi, mày còn muốn phải thế nào nữa.

Khép chặt mắt, cố gắng giấu đi những đau đớn như muốn phá kén chui ra, Diễm loạng choạng bước nhanh ra ngoài, Tuấn thấy vậy cũng hấp tấp theo sau.

Phương thẫn thờ nhìn theo bóng dáng thân thuộc mất dạng sau cánh cửa, mỉm cười chua xót. Cô biết nhiều năm qua anh vẫn chưa hề quên người kia, nhưng bản thân cô lại không cách nào buông bỏ.

Buông làm sao được, khi mà người duy nhất cô yêu vẫn luôn là anh...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên