Chương 7: Kế hoạch bỏ trốn
Hiếu đang ngồi thơ thẩn bên bờ suối, nơi hẹn hò của anh và Mai. Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng đến đây để chờ cô nhưng cô không đến. Dõi mắt nhìn về phía chân trời xa vô định, một cánh chim đang lạc lõng giữa bầu trời, anh tự hỏi cánh chim lạc loài ấy sẽ bay về đâu cũng như tình yêu của anh và Mai rồi sẽ đi về đâu?
Dù anh rất tin tưởng vào tình yêu của Mai, dù thể xác và tâm hồn của cả hai đều đã thuộc về nhau, nhưng một ngày không gặp cô là thêm một lần nỗi sợ hãi, bất an trong lòng anh lại vô hình trỗi dậy. Cũng giống như lần này, mắt trái anh giật liên tục như có điềm báo chuyện không lành sắp xảy đến.
Nhớ nhung, đợi chờ, lo lắng, bất an… Kể từ khi yêu cô, một ngày của anh luôn tràn đầy những cảm xúc.
Bỗng từ đằng xa có tiếng gọi lớn: “Hiếu ơi Hiếu! Hiếu ơi!”
“Em ở đây nè chị hai ơi!”
“Dì Năm nói em ra ngoài suối mà chị kiếm từ nãy giờ hổng thấy, ai dè em ngồi ở đây.” Hỉnh vừa nói vừa thở hổn hển.
“Chị hai à, Mai nhờ chị đến tìm em phải không? Có chuyện gì xảy ra mà mấy ngày rồi Mai không tới gặp em vậy chị hai?” Hiếu nôn nóng hỏi.
“Ông chủ bắt Mai phải cưới con trai ông thầu khoán Vinh, Mai cãi lời khiến ông nổi giận. Mấy ngày nay cổ bị nhốt ở nhà kho, không ăn không uống, nên chị mới sốt ruột đến đây báo tin cho em biết nè.”
“Trời ơi, ông bà nỡ đối xử với con gái của mình như vậy sao chứ?” Giọng Hiếu đầy chua xót.
“Lòng của ông thì cứng như sắt thép mà bụng dạ cô Mai thì cũng đâu có dễ lung lay. Cổ thà nhịn đói chết đi chứ nhất quyết không chịu lấy ai ngoài em. Nhìn cổ xanh xao vàng võ mà chị thương đứt ruột. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế này, chị đã không tiếp tay đi canh đường gác ngõ cho hai em, để rồi bây giờ phải đứng khoanh tay nhìn hai đứa chịu khổ.” Hỉnh vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.
“Em biết tình yêu của em và Mai sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng em sẽ không chịu khoanh tay đâu chị hai.”
“Vậy bây giờ em định làm gì? Cần chị giúp gì thì em cứ nói. Vì hai em chị sẽ làm tất cả.”
Nhìn khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn của chị mà lòng Hiếu dâng lên một nỗi xót xa. Cuộc đời của chị đã quá nhiều mất mát, chịu cảnh mồ côi từ khi mới sinh ra, đến nỗi không có được một cái tên như thiên hạ. Cái tên Hỉnh kia người ta dựa vào chiếc mũi hỉnh trên khuôn mặt chị để gọi, gọi riết thành tên. Chị lớn lên với kiếp người tôi tớ, một chén cơm thừa là một trận đòn roi. Chị không có cái quyền hạnh phúc dù nhỏ nhoi để yêu thương rồi làm vợ, làm mẹ. Vậy mà chị vừa nói sẽ bất chấp tất cả để giúp đỡ anh.
Có lẽ chỉ ở những con người cùng khổ giống như chị mới có thứ tình cảm thiêng liêng mà người ta vẫn gọi là tình người. Một thứ tình cảm mà không dễ gì tìm thấy được ở những lớp người giàu sang trưởng giả. Họ bận lo cho cuộc sống của mình, đâu cần quan tâm gì đến hạnh phúc hay khổ đau của những người bên cạnh. Nghĩ vậy, Hiếu chỉ lắc đầu nói: “Em không thể để chị bị liên lụy chị hai à.”
“Em đừng có nói vậy chứ! Chị bị ăn đòn hoài cũng quen rồi. Biết bao nhiêu lần bị đánh mà chị đâu có biết lý do. Hôm nay giúp hai em, chị bị ăn đòn thì cũng đáng mà.”
“Nhưng mà em không nỡ đâu chị hai.”
“Nỡ không nỡ cái gì chứ? Bộ em định nhìn Mai nó chết hay sao? Em mau nghĩ cách gì đi!”
Hiếu do dự hồi lâu mới nói: “Em muốn dẫn Mai trốn đi nhưng không biết Mai có đồng ý bỏ gia đình mà cùng em lẩn trốn hay không?”
“Sao lại không chứ? Mai yêu em mức độ nào em còn không biết sao? Trong hoàn cảnh này, chị nghĩ Mai sẽ đồng ý theo em. Nhưng mà mấy hôm nay ông cho người canh giữ gắt gao lắm, lớp trong lớp ngoài, muốn trốn đi sẽ không dễ đâu.”
Sau câu nói của Hỉnh, bầu không khí đang rơi vào yên lặng thì bất ngờ có một giọng nói truyền đến: “Vậy thì tôi xin được giúp một tay, anh có ngại không anh Hiếu?”
“Trời đất ơi! Cậu Nam, sao cậu biết tui ở đây mà cậu theo tới vậy?” Dừng một chút, Hỉnh lại sờ mũi mình, chị cất giọng nghi hoặc: “Ủa, hổng lẽ lỗ mũi tui có vấn đề sao trời?”
“Không phải lỗ mũi chị có vấn đề, mà tại tôi không còn xức nước hoa nữa.”
“Hèn chi!” Hỉnh vỗ đùi đánh đét một cái.
Hiếu vô cùng thắc mắc: “Nhưng mà ảnh là ai vậy chị hai?”
Không để Hiếu đợi lâu, Hỉnh xổ một tràng: “Là con rể tương lai của ông chủ, là tình địch của em đó.”
Hiếu hơi khó chịu, anh quay sang Nam cất giọng lạnh lùng: “Anh tới đây để làm gì? Anh định đem lợi thế của mình mà đùa cợt với tôi chăng?”
Nam vội phân trần: “Không, xin anh đừng hiểu lầm. Tôi đến đây để tỏ lòng cảm thông với anh, với tình yêu của anh và Mai. Dù tôi cũng rất yêu Mai nhưng tôi sẽ không chen vào phá hoại tình cảm của hai người. Tôi sẽ giúp hai người.”
Sắc mặt Hiếu lạnh lùng, anh không tin trên đời này lại có người muốn giúp cho tình địch của mình. Anh nói: “Thói thường con người ta khi đã yêu, nếu không giành giật thì cũng không ai tự nguyện giúp cho tình địch của mình đâu. Anh biểu tôi làm sao mà tin anh được chứ?”
Nam hiểu được sự nghi ngờ của Hiếu, nếu đổi lại là anh, anh cũng không thể tin có ai đó muốn dâng người yêu của mình cho tình địch, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích cho Hiếu hiểu được những suy nghĩ trong lòng. “Anh Hiếu, thứ hạnh phúc mà Mai khao khát cũng chính là thứ hạnh phúc mà tôi ước mơ. Chỉ cần Mai được hạnh phúc, tôi cũng sẽ thấy mình hạnh phúc. Tôi giúp anh chỉ đơn giản vì tôi yêu Mai. Tôi muốn sau này khi có dịp gặp lại, Mai vẫn sẽ mỉm cười thân thiện và xem tôi như một người bạn tốt.”
Hỉnh từ nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng: “Cậu Nam à, người như cậu lần đầu tiên tui mới gặp đó. Vậy thì cậu cứ thẳng thắn gặp ông chủ từ hôn là êm đẹp chứ có gì đâu.”
“Dù cho tôi từ hôn thì bác trai cũng không chấp nhận anh Hiếu làm con rể, lúc đó sẽ thiệt thòi, mất mát cho cả ba.” Giọng nói của Nam nhẹ như tiếng thở dài.
“Ờ, phải ha. Vậy thì cậu định giúp cách nào đây cậu Nam?” Hỉnh sốt ruột hỏi dồn.
Lúc chị Hỉnh và Nam nói chuyện với nhau, Hiếu mới có thời gian mà quan sát thật kỹ con người anh. Ở anh toát ra một vẻ đường hoàng chính trực nhưng cũng rất thân thiện và dễ gần, không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn thường thấy của đám công tử con nhà giàu khác. Bất giác, Hiếu cảm thấy ngưỡng mộ tình yêu và sự cao thượng của người thanh niên trước mặt. Anh lên tiếng từ chối: “Thôi đi anh Nam à, dù cho anh có thật lòng muốn giúp, nhưng tôi đâu thể nào giẫm đạp lên những thiệt thòi đau khổ của anh. Tôi xin ghi nhớ tình cảm và tấm lòng cao đẹp của anh. Tôi sẽ tự mình tìm cách.”
Nam không bất ngờ trước thái độ từ chối thẳng thừng của Hiếu, thái độ ấy anh đã từng chứng kiến khi Hiếu từ chối số vàng mà ba Mai trao tặng. Anh cố dùng lời lẽ hết sức chân thành để thuyết phục Hiếu lần cuối: “Anh đừng phụ lòng tôi, hãy để tôi được giúp hai người một tay. Có tôi, chắc chắn hai người sẽ dễ dàng trốn thoát.”
Hỉnh lên tiếng phá vỡ thế giằng co: “Trời ơi, hai người đừng có đưa đẩy nữa! Cậu Nam đã nói như vậy rồi thì em chấp nhận đi. Miễn mai mốt hai vợ chồng em đừng có quên ơn cậu là được rồi.”
“Nhưng mà…”
Hiếu vẫn chưa nói dứt câu thì Nam đã nhanh chóng cướp lời: “Chiều nay bác trai ra khỏi nhà có việc. Nghe đâu đi một hai ngày gì đó mới về. Đây chính là cơ hội tốt, anh hãy về thu xếp trốn ngay trong đêm nay, trốn càng xa càng tốt. Chỉ có như vậy hai người mới mong thoát khỏi bàn tay của bác ấy.”
Hiếu vẫn còn đang do dự không biết có nên chấp nhận sự giúp đỡ của Nam hay không thì Hỉnh đã giục: “Em còn ngẩn người ra đó làm gì, chậm thêm ngày nào là cô Mai cổ chịu khổ thêm ngày đó em biết không?”
Nghe chị nhắc đến Mai, tim anh chợt nhói đau. Mấy ngày không ăn không uống thì làm sao cô có thể chịu nổi? Chỉ cần nghĩ đến cô phải chịu cực khổ vì anh, lòng anh lại vô cùng khó chịu. Chỉ cần tưởng tượng hình ảnh cô đang xanh xao tiều tụy trong nhà kho giữa mùa đông lạnh giá là anh chẳng thể nào dằn lòng. Anh vội quay sang Nam hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Anh cứ chuẩn bị sẵn sàng. Đúng 9 giờ tối nay, anh hãy chờ ở ngã ba, tôi sẽ đưa Mai ra đó gặp anh.”
“Được, tôi sẽ chờ anh.”
“Vậy thì tui phải về sửa soạn cho cô Mai. Đi giữa rừng ban đêm lạnh lắm. Mình đi về đi cậu Nam!”
“Chào anh.”
“Tôi sẽ đợi anh.”
Hiếu đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng hai người đang khuất dần, anh khẽ thở dài, không biết quyết định của mình là đúng hay sai. Những tia nắng cuối ngày còn sót lại, hắt lên khuôn mặt đầy phong sương của anh, nhìn không rõ vui buồn. Kế hoạch trốn chạy lần này lành ít dữ nhiều, nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chương 6 << >> Chương 8
Tag Starlight Lê La
Hiếu đang ngồi thơ thẩn bên bờ suối, nơi hẹn hò của anh và Mai. Mấy hôm nay, ngày nào anh cũng đến đây để chờ cô nhưng cô không đến. Dõi mắt nhìn về phía chân trời xa vô định, một cánh chim đang lạc lõng giữa bầu trời, anh tự hỏi cánh chim lạc loài ấy sẽ bay về đâu cũng như tình yêu của anh và Mai rồi sẽ đi về đâu?
Dù anh rất tin tưởng vào tình yêu của Mai, dù thể xác và tâm hồn của cả hai đều đã thuộc về nhau, nhưng một ngày không gặp cô là thêm một lần nỗi sợ hãi, bất an trong lòng anh lại vô hình trỗi dậy. Cũng giống như lần này, mắt trái anh giật liên tục như có điềm báo chuyện không lành sắp xảy đến.
Nhớ nhung, đợi chờ, lo lắng, bất an… Kể từ khi yêu cô, một ngày của anh luôn tràn đầy những cảm xúc.
Bỗng từ đằng xa có tiếng gọi lớn: “Hiếu ơi Hiếu! Hiếu ơi!”
“Em ở đây nè chị hai ơi!”
“Dì Năm nói em ra ngoài suối mà chị kiếm từ nãy giờ hổng thấy, ai dè em ngồi ở đây.” Hỉnh vừa nói vừa thở hổn hển.
“Chị hai à, Mai nhờ chị đến tìm em phải không? Có chuyện gì xảy ra mà mấy ngày rồi Mai không tới gặp em vậy chị hai?” Hiếu nôn nóng hỏi.
“Ông chủ bắt Mai phải cưới con trai ông thầu khoán Vinh, Mai cãi lời khiến ông nổi giận. Mấy ngày nay cổ bị nhốt ở nhà kho, không ăn không uống, nên chị mới sốt ruột đến đây báo tin cho em biết nè.”
“Trời ơi, ông bà nỡ đối xử với con gái của mình như vậy sao chứ?” Giọng Hiếu đầy chua xót.
“Lòng của ông thì cứng như sắt thép mà bụng dạ cô Mai thì cũng đâu có dễ lung lay. Cổ thà nhịn đói chết đi chứ nhất quyết không chịu lấy ai ngoài em. Nhìn cổ xanh xao vàng võ mà chị thương đứt ruột. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế này, chị đã không tiếp tay đi canh đường gác ngõ cho hai em, để rồi bây giờ phải đứng khoanh tay nhìn hai đứa chịu khổ.” Hỉnh vừa nói vừa lấy tay quẹt nước mắt.
“Em biết tình yêu của em và Mai sẽ gặp nhiều trắc trở, nhưng em sẽ không chịu khoanh tay đâu chị hai.”
“Vậy bây giờ em định làm gì? Cần chị giúp gì thì em cứ nói. Vì hai em chị sẽ làm tất cả.”
Nhìn khuôn mặt đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn của chị mà lòng Hiếu dâng lên một nỗi xót xa. Cuộc đời của chị đã quá nhiều mất mát, chịu cảnh mồ côi từ khi mới sinh ra, đến nỗi không có được một cái tên như thiên hạ. Cái tên Hỉnh kia người ta dựa vào chiếc mũi hỉnh trên khuôn mặt chị để gọi, gọi riết thành tên. Chị lớn lên với kiếp người tôi tớ, một chén cơm thừa là một trận đòn roi. Chị không có cái quyền hạnh phúc dù nhỏ nhoi để yêu thương rồi làm vợ, làm mẹ. Vậy mà chị vừa nói sẽ bất chấp tất cả để giúp đỡ anh.
Có lẽ chỉ ở những con người cùng khổ giống như chị mới có thứ tình cảm thiêng liêng mà người ta vẫn gọi là tình người. Một thứ tình cảm mà không dễ gì tìm thấy được ở những lớp người giàu sang trưởng giả. Họ bận lo cho cuộc sống của mình, đâu cần quan tâm gì đến hạnh phúc hay khổ đau của những người bên cạnh. Nghĩ vậy, Hiếu chỉ lắc đầu nói: “Em không thể để chị bị liên lụy chị hai à.”
“Em đừng có nói vậy chứ! Chị bị ăn đòn hoài cũng quen rồi. Biết bao nhiêu lần bị đánh mà chị đâu có biết lý do. Hôm nay giúp hai em, chị bị ăn đòn thì cũng đáng mà.”
“Nhưng mà em không nỡ đâu chị hai.”
“Nỡ không nỡ cái gì chứ? Bộ em định nhìn Mai nó chết hay sao? Em mau nghĩ cách gì đi!”
Hiếu do dự hồi lâu mới nói: “Em muốn dẫn Mai trốn đi nhưng không biết Mai có đồng ý bỏ gia đình mà cùng em lẩn trốn hay không?”
“Sao lại không chứ? Mai yêu em mức độ nào em còn không biết sao? Trong hoàn cảnh này, chị nghĩ Mai sẽ đồng ý theo em. Nhưng mà mấy hôm nay ông cho người canh giữ gắt gao lắm, lớp trong lớp ngoài, muốn trốn đi sẽ không dễ đâu.”
Sau câu nói của Hỉnh, bầu không khí đang rơi vào yên lặng thì bất ngờ có một giọng nói truyền đến: “Vậy thì tôi xin được giúp một tay, anh có ngại không anh Hiếu?”
“Trời đất ơi! Cậu Nam, sao cậu biết tui ở đây mà cậu theo tới vậy?” Dừng một chút, Hỉnh lại sờ mũi mình, chị cất giọng nghi hoặc: “Ủa, hổng lẽ lỗ mũi tui có vấn đề sao trời?”
“Không phải lỗ mũi chị có vấn đề, mà tại tôi không còn xức nước hoa nữa.”
“Hèn chi!” Hỉnh vỗ đùi đánh đét một cái.
Hiếu vô cùng thắc mắc: “Nhưng mà ảnh là ai vậy chị hai?”
Không để Hiếu đợi lâu, Hỉnh xổ một tràng: “Là con rể tương lai của ông chủ, là tình địch của em đó.”
Hiếu hơi khó chịu, anh quay sang Nam cất giọng lạnh lùng: “Anh tới đây để làm gì? Anh định đem lợi thế của mình mà đùa cợt với tôi chăng?”
Nam vội phân trần: “Không, xin anh đừng hiểu lầm. Tôi đến đây để tỏ lòng cảm thông với anh, với tình yêu của anh và Mai. Dù tôi cũng rất yêu Mai nhưng tôi sẽ không chen vào phá hoại tình cảm của hai người. Tôi sẽ giúp hai người.”
Sắc mặt Hiếu lạnh lùng, anh không tin trên đời này lại có người muốn giúp cho tình địch của mình. Anh nói: “Thói thường con người ta khi đã yêu, nếu không giành giật thì cũng không ai tự nguyện giúp cho tình địch của mình đâu. Anh biểu tôi làm sao mà tin anh được chứ?”
Nam hiểu được sự nghi ngờ của Hiếu, nếu đổi lại là anh, anh cũng không thể tin có ai đó muốn dâng người yêu của mình cho tình địch, nhưng anh vẫn kiên nhẫn giải thích cho Hiếu hiểu được những suy nghĩ trong lòng. “Anh Hiếu, thứ hạnh phúc mà Mai khao khát cũng chính là thứ hạnh phúc mà tôi ước mơ. Chỉ cần Mai được hạnh phúc, tôi cũng sẽ thấy mình hạnh phúc. Tôi giúp anh chỉ đơn giản vì tôi yêu Mai. Tôi muốn sau này khi có dịp gặp lại, Mai vẫn sẽ mỉm cười thân thiện và xem tôi như một người bạn tốt.”
Hỉnh từ nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, lúc này mới lên tiếng: “Cậu Nam à, người như cậu lần đầu tiên tui mới gặp đó. Vậy thì cậu cứ thẳng thắn gặp ông chủ từ hôn là êm đẹp chứ có gì đâu.”
“Dù cho tôi từ hôn thì bác trai cũng không chấp nhận anh Hiếu làm con rể, lúc đó sẽ thiệt thòi, mất mát cho cả ba.” Giọng nói của Nam nhẹ như tiếng thở dài.
“Ờ, phải ha. Vậy thì cậu định giúp cách nào đây cậu Nam?” Hỉnh sốt ruột hỏi dồn.
Lúc chị Hỉnh và Nam nói chuyện với nhau, Hiếu mới có thời gian mà quan sát thật kỹ con người anh. Ở anh toát ra một vẻ đường hoàng chính trực nhưng cũng rất thân thiện và dễ gần, không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn thường thấy của đám công tử con nhà giàu khác. Bất giác, Hiếu cảm thấy ngưỡng mộ tình yêu và sự cao thượng của người thanh niên trước mặt. Anh lên tiếng từ chối: “Thôi đi anh Nam à, dù cho anh có thật lòng muốn giúp, nhưng tôi đâu thể nào giẫm đạp lên những thiệt thòi đau khổ của anh. Tôi xin ghi nhớ tình cảm và tấm lòng cao đẹp của anh. Tôi sẽ tự mình tìm cách.”
Nam không bất ngờ trước thái độ từ chối thẳng thừng của Hiếu, thái độ ấy anh đã từng chứng kiến khi Hiếu từ chối số vàng mà ba Mai trao tặng. Anh cố dùng lời lẽ hết sức chân thành để thuyết phục Hiếu lần cuối: “Anh đừng phụ lòng tôi, hãy để tôi được giúp hai người một tay. Có tôi, chắc chắn hai người sẽ dễ dàng trốn thoát.”
Hỉnh lên tiếng phá vỡ thế giằng co: “Trời ơi, hai người đừng có đưa đẩy nữa! Cậu Nam đã nói như vậy rồi thì em chấp nhận đi. Miễn mai mốt hai vợ chồng em đừng có quên ơn cậu là được rồi.”
“Nhưng mà…”
Hiếu vẫn chưa nói dứt câu thì Nam đã nhanh chóng cướp lời: “Chiều nay bác trai ra khỏi nhà có việc. Nghe đâu đi một hai ngày gì đó mới về. Đây chính là cơ hội tốt, anh hãy về thu xếp trốn ngay trong đêm nay, trốn càng xa càng tốt. Chỉ có như vậy hai người mới mong thoát khỏi bàn tay của bác ấy.”
Hiếu vẫn còn đang do dự không biết có nên chấp nhận sự giúp đỡ của Nam hay không thì Hỉnh đã giục: “Em còn ngẩn người ra đó làm gì, chậm thêm ngày nào là cô Mai cổ chịu khổ thêm ngày đó em biết không?”
Nghe chị nhắc đến Mai, tim anh chợt nhói đau. Mấy ngày không ăn không uống thì làm sao cô có thể chịu nổi? Chỉ cần nghĩ đến cô phải chịu cực khổ vì anh, lòng anh lại vô cùng khó chịu. Chỉ cần tưởng tượng hình ảnh cô đang xanh xao tiều tụy trong nhà kho giữa mùa đông lạnh giá là anh chẳng thể nào dằn lòng. Anh vội quay sang Nam hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Anh cứ chuẩn bị sẵn sàng. Đúng 9 giờ tối nay, anh hãy chờ ở ngã ba, tôi sẽ đưa Mai ra đó gặp anh.”
“Được, tôi sẽ chờ anh.”
“Vậy thì tui phải về sửa soạn cho cô Mai. Đi giữa rừng ban đêm lạnh lắm. Mình đi về đi cậu Nam!”
“Chào anh.”
“Tôi sẽ đợi anh.”
Hiếu đứng lặng lẽ nhìn bóng lưng hai người đang khuất dần, anh khẽ thở dài, không biết quyết định của mình là đúng hay sai. Những tia nắng cuối ngày còn sót lại, hắt lên khuôn mặt đầy phong sương của anh, nhìn không rõ vui buồn. Kế hoạch trốn chạy lần này lành ít dữ nhiều, nhưng anh cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chương 6 << >> Chương 8
Tag Starlight Lê La