Tình sử hậu cung - Cập nhật - Âu Dương Tử

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Tình Sử Hậu Cung
Bút danh: Âu Dương Tử

20177ba63e2e-8586-42b1-b309-4a61300f732a.jpg

(Design by Lạc)

Thể loại: Tình cảm, cổ trang, hư cấu lịch sử
Số chương: 16/20
Tình trạng: Đang cập nhật
Lịch đăng: tối thứ 6 hàng tuần
Độ tuổi: Không giới hạn
Văn án:
"Nàng không danh phận, không nhà cửa, cũng không cha mẹ, anh em một mình phiêu bạt đến thành Khánh An xa hoa diễm lệ. Chẳng ai biết nàng từ đâu tới!? Bao nhiêu tuổi? Là tiên trên trời hay người phàm? Vì sao nàng lại đến được đây và còn xâm nhập vào chốn cung cấm để trở thành một cung nữ... lai lịch của nàng không rõ ràng chút nào, hãy nói cho ta biết đừng làm ta bâng khuâng chứ."
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 1. Viễn chinh

6aa3df83gw1enoe28cn1jj20x30jutco.jpg

"Người vì chút tình nữ nhân mà không màng sinh mệnh
Dù thế nước nguy nan, lòng dân rối bời
Hỏi rằng việc ấy có đáng hay không?"


Ngược dòng thời gian quay trở về thời phong kiến xa xôi hơn ngàn năm về trước, tại vùng đất thiêng mang tên Đại Việt, vương triều Bắc Trần hùng mạnh nhất thời bấy giờ chưa từng thấy được ghi chép trong sử sách, trị vì là Hoàng đế Trần Cao Nhân. Vì muốn mở rộng lãnh thổ và bành trướng thêm thế lực bên ngoài nên đã đem quân sang đánh nước Thục Quốc.

Từ đỉnh núi cao chót vót của nước Thục đã trông thấy hoàng đế Đại Việt dẫn đầu hai mươi vạn quân chuẩn bị tiến thẳng về phía vùng sa mạc hoang vu cách kinh thành hai mươi dặm. Hàng trăm hàng nghìn quân lính Thục Quốc đã phục sẵn ở đó từ lâu. Ải chiến này là bàn cân quyết định giữa sự sống còn của quốc gia và cả thần dân nước Thục với mưu đồ xâm chiếm của Bắc Trần. Còn Hoàng đế Trần Cao Nhân thì tin vào khả năng lãnh đạo quân sự và chiến lược của mình, chỉ cần tiêu diệt được số quân này là có thể tấn công vào hoàng thành.

Vô số ngọn cờ khởi binh được phất cao trong gió, nhận lệnh hai bên cùng xông lên trong sự hò hét của quân sĩ. Con ngựa đen hùng mãnh có cặp mắt dữ tợn hiếu chiến ấy đã nhiều lần xông pha nơi chiến trường cùng vị đế vương tài ba Trần Cao Nhân, một khi đã được giật dây cương thì vụt chạy với một tốc độ cực nhanh làm cho khói bụi phải bay mịt mù. Tiếng đao kiếm va chạm vào nhau và âm thanh la ó đến ghê rợn của những quân lính bị giết vang khắp cả đất trời.

Ngay lúc này tại hoàng thành xảy ra cuộc ẩu đả giữa binh lính triều đình với quân Đại Việt, số lượng người thiệt mạng ngày càng nhiều. Mọi người trong cung ai nấy đều hoảng loạn bỏ chạy tìm nơi trốn thoát.

Ngoài kia xác quân lính nằm hỗn độn chất chồng lên nhau, từng dòng máu đỏ thấm đẫm trên sa mạc cát nóng vàng. Bầu trời đầy ảm đạm phải chăng đang tiễn đưa một đất nước từ nay bị xóa sổ trong lịch sử, buồn thay cho những kiếp người vì nghĩa lớn mà hi sinh. Nhà cửa, cây cối, cảnh vật cũng vì thế mà hoang tàn trong khói lửa chiến tranh. Dân chúng thì lâm vào cảnh loạn lạc lầm than không nơi nương tựa. Giữa không gian bao la rộng lớn chỉ còn mỗi người tráng sĩ ngồi trên lưng ngựa là hiên ngang ngước mắt nhìn trời nhìn đất.

Năm Gia Đức thứ mười chín.

Để ăn mừng chiến thắng triều đình cho tổ chức yến tiệc và lễ hội trên khắp cả nước suốt ba ngày ba đêm.

Ngày thứ hai tại điện Liên Thất, cảnh ăn uống, múa hát diễn ra vô cùng náo nhiệt. Các cung tần vận y phục màu xanh, mái tóc xõa dài tận lưng, gương mặt hồng hào, mơn mởn từ trong bước ra đứng giữa cung điện, từng vũ điệu thần tiên được uyển chuyển một cách nhịp nhàng theo tiếng đàn của những nhạc công. Hai bên là quan văn quan võ, ngồi hàng trên là vua và sứ giả các nước chư hầu, họ nói cười hết sức vui vẻ, có người thì đang xì xầm bàn tán một vấn đề nào đó. Những tiếng vỗ tay phát ra bôm bốp như là lời tán thưởng dành cho đám cung tần đang nhảy múa kia, các cung nữ người dâng rượu kẻ dâng thức ăn qua lại tấp nập.

Hoàng đế Trần Cao Nhân ngồi trên chiếc ghế dài được phủ bởi tấm da thú màu trắng ngà, hai bên có cung nữ đứng hầu quạt, trên bàn bày biết bao nhiêu sơn hào hải vị, món ngon vật lạ. Tọa phía bên trái hoàng đế là Đông cung Thái tử Thiệu Cảnh, thứ hai là Bát Hoàng tử Tôn Dương, thứ ba là Tam Hoàng tử Từ Khải, tiếp theo thứ tư là Phương Uy - Thập Lục Hoàng tử. Đối diện với họ là Nhị Hoàng Tử Thiên Bảo, cuối cùng là Thập Hoàng tử Nguyên Khâm. Ngoài ra còn có Thất Hoàng tử Duy Long từ Giao Châu trở về dự tiệc.

“Ta mời Bát đệ một ly.” Thái tử nâng ly rượu trên tay nói với Bát Hoàng tử, Tôn Dương kính cẩn cầm ly rượu của mình lên rồi cả hai cùng uống cạn.

“Thái tử, huynh đừng mời Bát ca uống nữa, nhìn xem Bát ca say quá rồi kìa.” Hoàng tử Nguyên Khâm nhủ lời khuyên ngăn, trên mặt không giấu nổi nụ cười.

“Bát đệ có tiếng là người học rộng hiểu sâu, kiếm thuật không ai bằng nhưng xem ra tửu lượng lại quá kém.” Nhị Hoàng tử Thiên Bảo với đôi mắt sắc bén liếc nhìn Tôn Dương tỏ ý chê bai.

Các hoàng tử đồng thanh cười thật to khiến bầu không khí lúc ấy càng thêm sôi nổi. Bát Hoàng tử nghiêm trang đứng dậy bái chào phụ hoàng cùng các huynh đệ và lảo đảo rời đi.

“Chỉ tại mấy huynh ép Bát ca uống nhiều quá đó.”

“Đệ cũng vậy thôi.” Từ Khải trả đũa đáp lại khiến Phương Uy xịu mặt.

*

* *

Hoàng tử Tôn Dương quay trở về phủ của mình, chàng mở toang cánh cửa ra rồi loạng choạng bước tới giường, ngã người xuống và ngủ thiếp đi. Trong mơ chàng mơ thấy một người phụ nữ mặc áo long bào, dáng vẻ toát lên sự tôn nghiêm, uy quyền. Gương mặt đẹp không chút tì vết, song có điều khi người phụ nữ ấy quay đầu lại nhìn Bát Hoàng tử, nụ cười và ánh mắt của người rất sắc lạnh như chất chứa một nỗi niềm uất hận đã trải qua nhiều năm tháng nhưng không thể giải bày cùng ai. Chàng còn chứng kiến người phụ nữ ấy xuất hiện với thanh kiếm bạc và ra tay hạ sát từng huynh đệ của chàng. Tôn Dương bỗng giật mình tỉnh giấc, hóa ra đó chỉ là cơn ác mộng chứ không phải sự thật. Tôn Dương trông thấy Hoàng túc Tuệ Mẫn ngồi cạnh mình, vẻ mặt đầy lo ngại, nàng lấy khăn lau những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên khuôn mặt tuấn tú của chàng, ân cần nói:

“Chàng mơ gặp ác mộng phải không? Thiếp lo quá nên cố lay chàng dậy.”

“Không sao, không sao nữa rồi.” Bát Hoàng tử hai tay ôm chặt lấy Tuệ Mẫn vào lòng khiến nàng vô cùng bất ngờ. “Ánh mắt của người phụ nữ đó... thật khiếp sợ, ta cứ tưởng sẽ không được gặp lại nàng và cả huynh đệ của ta nữa.”

“Thiếp không hiểu chàng nói gì? Mà người phụ nữ đó là ai?”

Tôn Dương lắc đầu:

“Không, không có gì.”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 2. Cuộc gặp gỡ bên hồ Trúc Đào

b431a9f7ef09798101bbf499365efc4d.jpg

Ngày thứ ba của buổi lễ yến, họp mặt chỉ có vua và hoàng tộc.

“Chúng nhi thần tham kiến phụ hoàng và song mẫu, mừng phụ hoàng đại thắng trở về.”

“Trẫm miễn lễ.”

“Đạ tạ phụ hoàng.”

Các hoàng tửvà công chúa đồng ngồi xuống, mỗi người một bàn.

“Mấy ngày trước trẫm bận tiếp quan đại thần trong triều và các nước chư hầu nên không có thời gian thăm hỏi các hoàng nhi. Sách lược xâm chiếm Thục Quốc có một vài sai sót nhỏ có thể dẫn đến thất bại, nhưng nhờ Hoàng tử Thiên Bảo mà trận chiến thành công. Thiên Bảo, con cũng có công lớn trong cuộc chiến này nên phụ hoàng quyết định ban thưởng một trăm nghìn lượng vàng, hai trăm vải lụa khảm ngọc thêu hình phượng, gấm đính một trăm chín mươi tám hạt trân châu và hai trăm ba mươi viên pha lê cùng bốn hầu nữ.”

“Nhi thần đa tạ ân đức của phụ hoàng.” Nhị Hoàng tử đứng dậy nghiêng mình cúi đầu, hai bàn tay chắp trước mặt sau đó ngồi xuống, môi vẫn giữ nụ cười tỏ vẻ đắc chí.

Lê Mã Vương và hoàng hậu Ý Đoan liếc nhanh qua Thiên Bảo, miệng cũng mỉm cười như vừa thành toại một việc gì đó.

Công chúa Nhã Yến ngồi một bên ánh mắt không ngừng dõi theo Tuệ Mẫn, nàng cầm chén trà nhấp một ngụm rồi cất giọng đầy chua ngoa nói với Tuệ Mẫn:

“Tẩu tẩu, đã lâu rồi chúng ta mới có dịp ngồi chung như thế này, tẩu cũng nên nói chuyện vài ba câu chứ sao lại ngồi im lìm thế kia. Hay là... tẩu cảm thấy không vui khi ngồi chung với nhau.”

“Tẩu không có ý như vậy muội đừng hiểu lầm. Tẩu chỉ là...”

“Là vì tẩu tẩu không có con cho nên ngại mà nghĩ rằng không đủ tư cách để trò chuyện cùng mọi người.” Công chúa Nhã Yến bỗng ngắt ngang câu nói của Tuệ Mẫn.

“Nhã Yến! Mẫu hậu không cho phép con ăn nói như vậy với tẩu tẩu.” Đức phi Anh Khuê trừng mắt với Công chúa Nhã Yến.

”Công chúa nói vậy cũng đúng, xin mẫu hậu đừng trách muội ấy.”

“Muội chỉ thấy tội cho Bát ca thôi.”

Bất ngờ Tuệ Mẫn dùng khăn che miệng lại và ho rất nhiều lần, Tôn Dương thấy thế lập tức chạy lại kế bên Tuệ Mẫn, chàng quát vào mặt Nhã Yến:

“Muội có im ngay đi không?”

Vừa dứt câu Bát Hoàng tử đưa tay đỡ lấy thân người gầy gò của Tuệ Mẫn và dìu nàng về phòng.

“Muội có nói gì sai đâu chứ.” Nàng cong môi lên nói với theo.

Về tới phủ Tôn Dương nhẹ nhàng để nàng nằm xuống giường và bảo người hầu mang chiếc khăn tay của Tuệ Mẫn đi giặt.

Bát Hoàng tử Tôn Dương bỗng bỏ đi ra ngoài, chàng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh phủ một hồi lâu mới sai người dẫn một con bạch mã từ trong trại ra. Tôn Dương vuốt vuốt cái bờm dài của nó và leo lên, chàng giựt dây để con ngựa quay sang hướng khác rồi nhanh chóng phóng ngựa rời khỏi hoàng thành.

*

* *

Chàng cưỡi ngựa đến một nơi nằm gần khu vực biên ải Đại Việt, cảnh sắc nơi đây tuyệt đẹp đến nỗi được thiên hạ ví như chốn tang bồng tiên cảnh ngự trần gian. Những ngọn núi cao vời vợi bị các chòm mây trắng lơ lửng trên bầu trời che khuất phần đỉnh, một vài con sông con suối chảy róc rách nằm lọt thỏm giữa những khe đá. Hai hàng cây dương liễu thẳng tắp xanh um trải dài trên con đường đất mòn đang ngả nghiêng đung đưa trong gió. Chàng cho phi ngựa thêm vài bước cách đó không xa, trước mặt chàng hiện ra hình ảnh hồ Trúc Đào thơ mộng với dòng nước trong vắt, đôi lúc khẽ gợn sóng vô tình làm lay động phần mây núi in bóng trên mặt hồ.

Bỗng Hoàng tử Tôn Dương bắt gặp ở đằng xa kia có một cô gái đang ngồi bên cạnh bờ hồ và lúi húi làm điều gì đó không rõ, nói chung hành động rất kỳ quặc. Tôn Dương bước xuống ngựa và tiến tới gần chỗ cô gái:

“Cô nương, cô có sao không?”

Có tiếng nói lạ phát ra từ sau khiến cho người con gái đó giật mình, cô xoay mặt lại tròn mắt nhìn Tôn Dương, chưa hết bàng hoàng thì Tôn Dương đã cúi xuống đỡ lấy cái chân đang bị bầm tím và sưng vù của cô lên, chàng xem sơ qua rồi nói:

“Vết thương khá nặng cần được chữa liền nhưng ở đây không có lá thuốc, phải làm sao đây?”

“Mặc kệ ta.” Người đó gạt chân ra khỏi tay của Tôn Dương, lạnh nhạt đáp.

“Sao có thể để vậy được, chân cô bị bầm khá nặng đấy, để ta đưa cô về phủ của ta chữa trị.”

“Ta không cần, ta có thể tự đi được.” Nói đoạn cô đứng lên và bước đi, chưa được hai bước thì cô đã ngã quỵ xuống đất.

“Đi đứng còn không được nên cô hãy nghe lời ta về phủ, ta sẽ cho mời đại phu chữa cho chân của cô.”

“Ta không hề quen biết ngài, sao ta có thể tin lời ngài.”

“Là danh dự, được chứ?”

Cô không trả lời Tôn Dương mà lẳng lặng bỏ đi.

“Nếu cô không tin ta thì ta cũng chẳng còn cách để giúp cô, ở đây là vùng biên giới vắng vẻ ít người sinh sống.”

Cô nương ấy đột nhiên đứng khựng lại, cô quay người lại phía Tôn Dương hỏi: “Có thật là ngài sẽ giúp ta chứ?”

“Ừ.” Hoàng tử Tôn Dương gật đầu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Đây là truyện thứ hai mình viết mong mọi người đọc và nhặt lỗi sai giúp mình :tho2:
Chủ tử chân thành cảm tạ các quý độc giả đã ghé thăm :tho6::tho6:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

PhongThiêmĐao

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/17
Bài viết
94
Gạo
0,0
Vì muốn mở rộng lãnh thổ và bành chướng thêm thế lực bên ngoài nên đã đem quân sang đánh nước Thục Quốc.
Chỗ này là "bành trướng" nhé :)
Từ đỉnh núi cao chót vót đã trông thấy Hoàng đế nước Đại Việt dẫn đầu hai mươi vạn quân chuẩn bị tiến thẳng về phía sa mạc hoang vu cách kinh thành hai mươi dặm.
Nếu đã lấy cảm hứng từ bối cảnh Đại Việt thì mình nghĩ sa mạc có phần không hợp lý. Một dặm = 500m (hệ đo lường TQ), chẳng nhẽ hai nước cách một khoảng ngắn vậy sao?
vị tướng lĩnh tài ba Trần Cao Nhân,
Nếu Trần Cao Nhân đã là Hoàng đế thì danh xưng tướng lĩnh ở đây không phù hợp cho lắm.
Tọa phía bên trái hoàng thượng là Đông cung Thái tử Thiên Phong, thứ hai là Bát Hoàng tử Tôn Dương, thứ ba là Tứ Hoàng tử Từ Khải, tiếp theo thứ tư là Phương Uy - Thập Lục Hoàng tử. Đối diện với họ là Nhị Hoàng Tử Thiên Bảo, cuối cùng là Thập Tam Hoàng tử Thiên Phúc. Ngoài ra còn có Thất Hoàng tử Duy Long từ Giao Châu trở về dự tiệc.
Đoạn này mình hiểu là bạn đang giới thiệu các hoàng tử. Tuy nhiên đưa ra cùng một lúc khá nhiều nhân vật thế này khiến cá nhân mình thấy rất khó nhớ. Nếu được hãy miêu tả sơ qua từng người rồi hãy đưa tên của họ ra. VD: Bát hoàng tử Tôn Dương, người dù ngà ngà say nhưng gương mặt vẫn hiện lên muôn phần anh tuấn. :D:D:D

P/s: Mình mới đọc chương đầu thôi, mà nếu bạn không thích phần nhận xét của mình thì hoàn toàn có thể bỏ qua nhé vì đây là ý kiến rất chủ quan của mình. :)
 

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Sau bao ngày mỏi cổ trông ngóng cuối cùng cũng đã có người nhặt sạn giúp mình rồi 2onion16.gif
Chỗ này là "bành trướng" nhé :)
Cảm ơn bạn mình đã sửa lại rồi.
Nếu đã lấy cảm hứng từ bối cảnh Đại Việt thì mình nghĩ sa mạc có phần không hợp lý. Một dặm = 500m (hệ đo lường TQ), chẳng nhẽ hai nước cách một khoảng ngắn vậy sao?
À, bạn ơi chắc bạn chưa đọc kỹ hoặc chưa hiểu được ý của mình, thật ra trong đoạn đó Trần Cao Nhân đang đứng tại vùng sa mạc thuộc nước Thục Quốc chứ không phải của Đại Việt, còn kinh thành ấy cũng là của nước Thục luôn. Còn về phần đo lường mình đã search lại rồi, 1 dặm = 1,609 km (theo chuẩn quốc tế), còn Trung Quốc thì 1 dặm = 500m như bạn nói. Mình đang lấy theo chuẩn quốc tế.
Đoạn này mình hiểu là bạn đang giới thiệu các hoàng tử. Tuy nhiên đưa ra cùng một lúc khá nhiều nhân vật thế này khiến cá nhân mình thấy rất khó nhớ. Nếu được hãy miêu tả sơ qua từng người rồi hãy đưa tên của họ ra. VD: Bát hoàng tử Tôn Dương, người dù ngà ngà say nhưng gương mặt vẫn hiện lên muôn phần anh tuấn. :D:D:D
Nếu như bây giờ không nhớ thì sau này cũng sẽ nhớ *hehe* chuyện gì cũng cần phải có thời gian mà bạn :)):))
Còn phần giới thiệu vẻ bề ngoài thì mình sẽ cho "rải rác" ở vài chương sau ;)
Dù bạn mới đọc và chỉ nhận xét được chương 1 của mình nhưng mình cũng chân thành cảm ơn những ý kiến đầu tiên này, mình rất trân trọng. :) :)
 

PhongThiêmĐao

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/17
Bài viết
94
Gạo
0,0
À, bạn ơi chắc bạn chưa đọc kỹ hoặc chưa hiểu được ý của mình, thật ra trong đoạn đó Trần Cao Nhân đang đứng tại vùng sa mạc thuộc nước Thục Quốc chứ không phải của Đại Việt, còn kinh thành ấy cũng là của nước Thục luôn. Còn về phần đo lường mình đã search lại rồi, 1 dặm = 1,609 km (theo chuẩn quốc tế), còn Trung Quốc thì 1 dặm = 500m như bạn nói. Mình đang lấy theo chuẩn quốc tế.
Nếu thế bạn nên viết là "cách hai mươi dặm Kinh thành của Thục quốc" thì sẽ rõ hơn. Mình nghĩ cũng nhiều người sẽ hiểu là cách hai mươi dặm kinh thành của Đại Việt. :D:D:D
 

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Nếu Trần Cao Nhân đã là Hoàng đế thì danh xưng tướng lĩnh ở đây không phù hợp cho lắm.
Cho mình hỏi nếu ở đoạn đó thì từ tướng lĩnh nên thay bằng từ gì cho phù hợp ạ.
 

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 3. Đời đời kiếp kiếp ta vẫn hận ngươi

20174a141434-16b8-4425-8837-a7da2b710030.jpg

Tới trước cổng Hoàng thành ngựa bỗng dừng lại.

- Đây là... - Người con gái ngồi trên lưng ngựa ngạc nhiên nhìn Bát Hoàng tử.

- Thành Khánh An. - Tôn Dương ung dung trả lời.

"Thành Khánh An." cô nghĩ thầm rồi ngước mắt quan sát cả khuôn viên tòa thành, quả nhiên nhân gian đồn chẳng sai bên ngoài Hoàng thành đã to lớn, tráng lệ như vậy thì nơi vua, chúa ở chắc còn lộng lẫy gấp biết bao nhiêu lần, thật là khiến cho người ta phải trầm trồ.

- Nô tài khấu kiến Bát Hoàng tử. - Hai tên lính canh đứng hai bên cổng thành thấy Tôn Dương liền vội vàng cúi đầu xuống.

- Đứng lên đi.

"Thì ra người này là Bát Hoàng tử, con của Hoàng đế Trần Cao Nhân."

Hai tên lính đó dùng hết sức bình sinh đẩy cánh cửa cao gần bằng hai người ra.

Bát Hoàng tử cưỡi ngựa đi vào, chưa tới sân chầu chàng đã cho rẽ phải và cố tình đi thật nhanh để tránh sự chú ý của mọi người.

Tới Bát phủ chàng nhanh chóng bế cô nương ấy đến một căn phòng nằm ngay chính diện lối đi. Nó được bày trí rất gọn gàng, không gian thì rộng rãi, thoáng mát, chàng bước vào và nhẹ nhàng đặt cô ngồi trên một cái ghế được lót nệm bông.

- Trương công công mau đi mời thái y cho ta. – Tôn Dương nói.

- Dạ.

Chưa đầy một khắc Vĩnh Thái y đã chạy tới, ông ta để chân cô gái lên một cái gối nhỏ, mở hộp lấy thuốc được giã sẵn trước đó bôi lên vết bầm cùng những chỗ trầy xướt khác và băng bó lại.

- Thưa hoàng tử, cô nương này bị thương khá nặng chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi.

- Được rồi ngươi lui xuống đi.

- Thần để thuốc ở trên bàn để tiện việc băng bó, vi thần xin cáo lui. – Nói xong Vĩnh Thái y liền xách hộp thuốc đi ra ngoài.

Tôn Dương để ý thấy cô gái ấy cả người lem luốc, quần áo dính bẩn lập tức quay ra bảo hai hầu nữ cũng đứng ở đó:

- Hai ngươi mau dẫn cô nương đi tắm rửa và thay bộ trang phục khác. - Rồi xoay qua nói với cô gái. - Cô nên đi thay đồ, ở trong phủ của ta không thể ăn mặc như thế này được.

- Ừm.

Tại Khôn Ninh cung, nơi ở của hoàng hậu.

Cánh cửa mở ra Hoàng hậu Ý Đoan bước vào cùng đám cung nữ, bên cạnh là Nhị Hoàng tử Thiên Bảo. Sau khi Ý Đoan ngồi xuống Nhị Hoàng tử mới rót một tách trà nóng để trước mặt người:

- Mời mẫu hậu uống trà.

- Xem như lần này chúng ta thành công một cách mĩ mãn.

- Đều là nhờ diệu kế của mẫu hậu, nhi thần rất cảm ơn người.

- Đó là điều mà bổn cung phải làm, cho nên con không cần cảm ơn ta... để sau này nói luôn một lần vì con còn phải cảm ơn ta dài dài.

Hoàng hậu Ý Đoan cầm tách trà lên uống, đôi mắt bà sâu thẳm, phần đuôi mắt được kẻ dài cùng với cặp chân mày đậm càng thể hiện rõ sự nham hiểm từ phía bên trong con người của bà.

Quay trở lại phủ của Tôn Dương.

Cô gái ấy thay xong bộ đơn phục và từ tốn bước ra, thân thể cô được tắm gội sạch sẽ làm lộ ra làn da trắng muốt mềm mại. Nét mặt thanh tú, xinh đẹp, đôi mắt thì trong veo, tinh anh lâu lâu lại khẽ dập dờn chuyển động như dòng nước mùa thu. Bát Hoàng tử thấy cô nhưng không nói một lời nào mà cứ chăm chăm nhìn.

- Tạm thời cô cứ ở đây đến khi nào vết thương lành lặn.

- Cảm ơn ngài.

- À, ta quên nói với cô ta là Tôn Dương, là hoàng tử thứ tám. Còn cô?

Nàng ta ấp úng đáp:

- Tôi... tôi tên là Phương Dung.

Sáng hôm sau tin tức Bát Hoàng tử Tôn Dương mang một người con gái lạ mặt vào phủ đã nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung. Khi biết chuyện, Quý phi Lan Trinh lập tức sai người nghênh giá đến Bát phủ.

Nhận lệnh, thái giám Lý Thần liền dẫn Lan Trinh đi đến phòng của cô gái ấy.

Một lát sau...

- Thưa quý phi nương nương, đã tới nơi rồi ạ.

- Là căn phòng này sao...

Nàng giương mắt thoáng qua rồi dùng hai cánh tay mở toang cánh cửa và bước vào. Lan Trinh nhẹ nhàng đảo mắt quan sát xung quanh nhưng chẳng thấy ai, bỗng đâu xuất hiện một giọng nói trầm ấm, nhàn nhã vang lên từ phía sau Lan Trinh:

- Tại sao quý phi lại tới đây?

Lan Trinh xoay mặt lại, thì ra đó là Hoàng tử Tôn Dương, nàng có chút giật mình nhưng vẫn bình tĩnh cất tiếng nói:

- Trong cung trên dưới ai nấy cũng đều đang xôn xao bàn tán chuyện Bát Hoàng tử đem một cô gái không rõ danh tính vào cung, nên bổn cung mới tới đây xem thử.

- Ta cũng có nghe, nhưng chuyện đó đâu đến nỗi quan trọng lại khiến quý phi phải vất vả tự thân tới tận đây, ta sẽ có cách giải quyết.

- Sao lại không quan trọng... – Quý phi Lan Trinh nhếch miệng cười, nàng nhìn thẳng vào mặt Bát Hoàng tử buông một tràng dài. - Việc ngươi mang người lạ vào cung là trái với quy tắc của Tử Cấm Thành có thể bị xử phạt nặng. Vả lại dù gì ta cũng là chủ tử hậu cung, tất cả nữ nhân trong cung đều do hoàng hậu và ta nắm giữ, nếu ngươi có ý muốn lập thêm thứ phi thì phải trình diện trước mặt ta và hoàng hậu chứ không cần phải lén lút như vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên