Tình sử hậu cung - Cập nhật - Âu Dương Tử

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 4. Tương phùng tương ngộ

20179cfc77f3-48b7-40fc-90ef-d1fba7083de0.jpg

“Chỉ là hiểu lầm thưa quý phi, thật ra cô nương ấy bị thương nên ta mới đem về phủ chữa trị, sau khi khỏi cô ấy sẽ đi ngay không cần quý phi phải bận tâm.”

“Ngươi đừng có viện cớ.”

“Tin hay không tùy thuộc vào nương nương.” Tôn Dương dừng một lúc rồi tiếp lời. “Còn nữa, sau này nếu không phải chuyện gì quan trọng thì quý phi đừng có xen vào chuyện của Bát phủ. Người nên biết thân phận hiện tại của mình và tự giữ lấy nó cho thật an toàn. Việc quý phi tự ý xông vào phòng người khác ngày hôm nay coi như ta bỏ qua.”

“Đúng, ta không nên quên đi thân phận của chính mình và...” Nàng bất chợt ngừng lại, xoay người ra cửa và hơi nghiêng mặt xuống, trừng ánh mắt đầy căm hận lên nói. “Và cũng sẽ không bao giờ quên được mối thù năm xưa.”

Dứt câu Quý phi Lan Trinh liền rảo gót bước đi bỏ mặt Hoàng tử Tôn Dương đứng ở phía sau.

Tối hôm đó, tại một căn phòng nhỏ với ánh đèn sáng choang có hai người phụ nữ đang ngồi nói chuyện với nhau bên mâm cơm ấm cúng.

“Cô ăn đi, đây là những món tôi đặc biệt nhờ đầu bếp trong hoàng cung làm, rất tốt cho người bệnh.” Tuệ Mẫn nhẹ giọng bảo với Phương Dung.

“Tôi cảm thấy như đang làm phiền nương nương vậy, được Bát Hoàng tử mang về đây chữa trị lại còn được nương nương chăm sóc chu đáo như thế này... tôi rất ngại.” Phương Dung tỏ vẻ rụt rè đáp.

“Cô đừng có nói thế, cô ở trong nhà ta cũng chính là khách của ta, còn chủ đương nhiên là phải đối đãi tử tế với khách rồi.”

“Tôi cảm ơn nương nương rất nhiều.”

“Nhà cô ở đâu?” Tuệ Mẫn hỏi.

“Nhà tôi... tôi ở Giang Xuyên, người làng Nam Hạ.”

“Vậy sao cô lại tới đây?”

“Cha mẹ tôi đi buôn bán xa, trên đường đi thì bị bọn cướp chặn lại và giết chết, lúc đó chỉ còn lại mỗi tôi.”

“Sao cô không đến nhà bà con hay dòng họ nương náu?”

“Cả dòng họ nội, ngoại của tôi hiện tại đều không còn nữa, còn một số thì di cư đến xứ khác làm ăn cho nên tôi mới lưu lạc tới kinh đô Khánh An xa xôi này.”

Tuệ Mẫn dường như cũng cảm thông cho số phận hẩm hiu, bi đát của Phương Dung, Tuệ Mẫn nhìn nàng bằng ánh mắt xót thương, nhẹ giọng nói:

“Dòng họ, cha mẹ cô đều không có, thân gái đơn chiếc sớm hôm lại lang thang bên ngoài. Hay là từ nay cô hãy ở lại đây với ta, để ta bàn bạc với hoàng tử chắc chắn chàng ấy sẽ đồng ý.”

“Tôi rất cảm kích tấm lòng của nương nương nhưng tôi không dám nhận thêm nữa.”

“Phương Dung à, cô có thể ở lại vì ta được không?”

“Tại sao lại vì nương nương?”

“Bát Hoàng tử thường xuyên bận công việc triều chính và không có ở phủ, ta một mình cũng cảm thấy buồn chán, nên từ lâu rất muốn có người kết thân tỷ muội với ta cùng ta hàn thuyên tâm sự.” Tuệ Mẫn đặt tay mình lên đôi bàn tay nhỏ nhắn của Phương Dung, một lúc sau Tuệ Mẫn vẫn thấy cô im lặng liền vội cất tiếng trước. “Giờ cũng đã muộn rồi, nếu như cô còn đắn đo chưa quyết định được thì cứ về phòng suy nghĩ cho thật kĩ rồi nói cho ta biết.” Tuệ Mẫn mỉm cười đầy hy vọng.

Phương Dung dần hiểu ra sự chân thành trong từng lời nói và cử chỉ của Tuệ Mẫn, Tuệ Mẫn không hề có ý thương hại cô. Nàng mong muốn rằng cô có thể đồng ý bầu bạn với nàng để nàng không phải cô đơn trong những tháng ngày ngắn ngủi còn lại. Về phần Phương Dung, nàng có chấp nhận lời yêu cầu đó hay không thì cần phải suy nghĩ cho thông đã, vì nó có thể làm thay đổi cả cuộc đời nàng và tương lai sau này.

Một cuộc sống yên bình lại mở ra trên đất nước Đại Việt, hôm ấy là cuối tháng bảy đầu tháng tám chính là khoảnh khắc giao mùa nên khí trời rất hanh khô và mát mẻ, đâu đó một vài tia nắng nhỏ nhoi chiếu xuyên qua những ngọn đồi phủ một màu xanh rờn lổm chổm xen lẫn nhau. Dưới mái ngói đỏ tươi của lầu Hạc Hoa Viên, Đức phi Anh Khuê đang nhàn nhã hướng con mắt xa xăm hòa vào cảnh núi non hùng vĩ, sông nước hữu tình. Bỗng đâu có cơn gió bất chợt thổi đến làm cho các nhánh của cây gạo cổ thụ mọc bên lầu phải nghiêng mình, cơn gió đó đi qua cuốn theo những cánh hoa đỏ thắm tung bay khắp đất trời.

Thất Hoàng tử Duy Long từ xa tiến tới chỗ của Đức phi Anh Khuê, chàng trang trọng cúi đầu:

“Duy Long tham kiến đức phi nương nương.”

“Miễn lễ.” Anh Khuê xoay người lại.

“Duy Long từ Giao Châu trở về thành Khánh An tham dự đại tiệc, đã ở đây mấy ngày mà chưa có lần nào đến thăm hỏi nương nương mong nương nương không trách tội.”

“Ta không trách đâu.”

“Đa tạ nương nương.”

“Ở đây ngoài các cung nữ, ta và hoàng nhi thì không có ai cả nên hãy gọi ta là mẫu hậu...” Anh Khuê hướng về phía Duy Long với ánh mắt chứa đầy tình cảm thiêng liêng nhưng đến tận bây giờ trong giờ khắc tương phùng mới được bộc phát ra.

“Mẫu... hậu...” Thất Hoàng tử nghẹn ngào chạy đến quỳ xuống và ôm lấy phần eo đức phi, đức phi cũng choàng tay ngang đầu Duy Long vùi Duy Long vào lòng mình, bà gục mặt xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Hy

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
21/5/14
Bài viết
1.610
Gạo
0,0
Bạn điền tên chủ đề gồm ba thành tố bắt buộc Tên tác phẩm - Tình trạng đăng - Tên tác giả. Trong đó:
- Tình trạng đăng chỉ được ghi một trong ba trường hợp bắt buộc: Cập nhật/Hoàn thành/Tạm dừng
Bạn sửa lại tình trạng đăng nha, quy định này Gác bổ sung lâu rồi, chắc bạn ít online nên không để ý ấy.
 

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Bạn sửa lại tình trạng đăng nha, quy định này Gác bổ sung lâu rồi, chắc bạn ít online nên không để ý ấy.
Đúng rồi bạn lâu rồi mình mới trở lại Gác, mình sẽ sửa lại. :D:D
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 5. Đụng độ Thập Lục Hoàng tử

tc3a0ng-kie1babfm.jpg

Tại điện Cần Chánh.

Hoàng đế Trần Cao Nhân ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt chăm chú nhìn vào bức thư đặt trên bàn, từng dòng chữ cứ như rồng bay phượng múa đang từ từ hiện ra theo nét bút của Trần Cao Nhân. Bên cạnh ông là Hoàng hậu Ý Đoan, vì tấu sớ quá nhiều nên ông nhờ hoàng hậu đến phụ phê duyệt giúp mình.

Ý Đoan nhẹ nhàng gác bút lên cái nghiên, gấp lại cuốn tấu chương vừa mới phê xong và để sang một bên: “Bệ hạ, Hoàng tử Duy Long ở lại thành Khánh An cũng đã vài ngày kể từ buổi lễ yến.”

“Ý nàng muốn nói gì với trẫm?”

“Duy Long ở lâu như vậy e rằng khi trở về Giao Châu sẽ khiến gia tộc Triệu Hối nổi giận.”

“Nàng đừng có khắt khe như vậy, lâu rồi nó không về Khánh An bây giờ mới có dịp phải để cho nó ở lại đây chơi thêm vài bữa nữa.” Trần Cao Nhân đáp lại câu nói của Ý Đoan, tay vẫn tiếp tục viết.

“Chuyện này...”

Ý Đoan tỏ vẻ lo ngại một hồi lâu rồi nói tiếp: “Bệ hạ, nếu như vì chuyện này mà giao hữu giữa triều đình và Triệu Hối gia bất hòa thì thiếp sợ là sẽ có chiến tranh xảy ra.”

“Nàng yên tâm, trẫm tin rằng chuyện đó sẽ không xảy ra.”

Trần Cao Nhân nói đoạn liền cúi xuống làm việc tiếp mà chẳng hề để ý đến thái độ không hài lòng trên gương mặt của hoàng hậu.

*

* *

Vài ngày sau đó...

Phương Dung từ trong phòng chậm rãi đi ra, nàng di chuyển một cách dễ dàng không còn khập khiễng như trước nữa. Nàng vừa bước xuống bậc tam cấp trước dãy hành lang thì cũng là lúc Hoàng túc Tuệ Mẫn đi tới.

“Tham kiến nương nương.” Phương Dung hạ người thi lễ.

“Chân của muội đã hết đau chưa?”

“Thưa nương nương, đã hết rồi ạ.”

“Sau này muội hãy gọi ta là tỷ tỷ đừng gọi nương nương hay hoàng túc nữa.”

“Dạ.”

“Muội có muốn đi dạo cùng ta không?”

“Ừm... cũng được ạ.”

Phương Dung và Tuệ Mẫn cùng nhau đi dạo trong vườn cây của Bát phủ, họ luyên thuyên trò chuyện cùng nhau, nối đuôi theo sau là năm người cung nữ. Hai người bước tới cây cầu được sơn đỏ dài khoảng bốn mét phía trước, bên kia là Ngự hoa viên.

“Trong cung việc đi lại hết sức quan trọng, ngay cả cách ăn nói ứng xử người trên kẻ dưới muội cũng cần phải chú ý.” Hoàng túc Tuệ Mẫn miệng luôn thao thao bất tuyệt giảng giải về quy củ trong cung cho muội muội của mình. “Người có quan phẩm cao hơn muội phải cúi người chào, đặc biệt không được ngước mắt nhìn vì thế sẽ là vô lễ. Muội phải luôn tỏ ra kính trọng...”

Tuệ Mẫn cảm nhận là từ nãy tới giờ những lời nàng nói Phương Dung đều không chú ý lắng nghe và cũng không đáp lại, nàng đột ngột dừng lại và quay ra sau. Đúng như ý nghĩ nãy giờ nàng chỉ nói với không khí, mọi lời nói đều bị gió thổi bay đi, nàng thở dài nhìn Phương Dung đang đứng ngẩn ngơ ở bụi cây cách đó một trăm mét, Tuệ Mẫn chẳng biết nơi kia có gì mà Phương Dung mải miết nhìn đến thế. Nàng liền đi lại chỗ muội muội, cất tiếng kêu: “Phương Dung! Muội nhìn cái gì vậy?”

“Tỷ tỷ mau lại đây.”

“Ta có thấy chuyện gì đâu.” Tuệ Mẫn ngóng cổ lên xem nhưng chẳng thấy gì ngoài hoa và cỏ.

Phương Dung nhanh nhảu kéo nàng xích lại gần chỗ mình, tay đưa về phía trước: “Ở đó, ở đó kìa, tỷ hãy nhìn ở cái cây đằng kia.”

Tuệ Mẫn hướng mắt đến cái nơi mà cánh tay Phương Dung đang chỉ, hóa ra dưới tán cây ấy không ai khác chính là Thập Lục Hoàng tử, còn người đang đứng đối diện và nói chuyện với chàng lại là một cung nữ.

“Xin hoàng tử hãy tránh đường.”

“Ta không tránh đó rồi sao?” Cô cung nữ vừa rẽ sang hướng khác thì ngay tức khắc bị Phương Uy chặn lại.

“Nô tì xin người tránh ra để nô tì chạy thêm mười vòng Ngự hoa viên nữa, nếu không đủ hai mươi lăm vòng hoàng hậu sẽ phạt nô tì.” Cô cung nữ vì sợ nên cứ mãi cúi gằm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn Phương Uy, trong lòng cũng có chút khó xử.

“Nhưng ta cũng không thích tránh.”

“Nô tì xin người... nô tì cầu xin người...”

Hoàng tử Phương Uy với khuôn mặt đẹp đúng theo kiểu đáng yêu, hồn nhiên của một người con trai mười bảy, hai mắt sáng rỡ, nước da thì trắng trẻo cùng đôi má hồng hào. Tuy nhiên giờ đây gương mặt ấy lại hiện lên nét hăm hở và cũng hết sức mờ ám:

“Ngươi cầu xin ta cũng chẳng có ích gì hay là... đêm nay nhà ngươi đến chỗ của ta chiều chuộng ta nhé!”

“Chuyện đó không được đâu thưa hoàng tử.” Cô ta lắc đầu lia lịa, người bất chợt hơi run lên, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ sệt.

“Sao lại không được? Ta hỏi ngươi, ngươi chạy như vậy có mệt không?”

“Dạ mệt.”

“Vậy ngươi có biết vườn Thượng Uyển này rộng lớn đến chừng nào không nếu ngươi chạy đủ hai mươi lăm vòng thì ngươi cũng chẳng còn sức đâu.” Phương Uy bỗng dừng lại, chàng nghiêng mặt một góc ba mươi độ kề sát vào mặt cô hầu nữ, cất giọng đầy ngọt ngào. “Chỉ cần ngươi đồng ý, ta sẽ nói với hoàng hậu một tiếng để ngươi không phải chạy nữa.”

“Thưa hoàng tử chuyện đó nô tì không thể làm được, nếu như có ai biết được thì nô tì sẽ...”

“Vậy thì ta càng không muốn tránh.”

Phương Uy ngẩng cao người đồng thời ngắt ngang lời nói của cung nữ, chàng vẫn khăng khăng giữ ý nghĩ của mình một mực không thay đổi. Chàng bước lấn tới, còn cô ta thì theo chân của hoàng tử mà càng lùi về sau, bực quá chàng quát lên: “Để xem ngươi sẽ giải quyết như thế nào.” Sau đó chàng cố tình xô thật mạnh vào người cô cung nữ làm cho cô ngã văng xuống đất để cô phải nếm mùi đau đớn vì tội không biết điều.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 6. Nhân duyên hai chữ "oan gia"

6aa3df83gw1e7e4njpmgsj20x30jutdq.jpg

Phương Dung thấy mọi chuyện đã diễn ra đến mức này liền nhanh chân chạy tới:

- Cô có sao không?

Phương Dung nắm lấy khuỷu tay của cô cung nữ kéo cô đứng dậy. Cô cung nữ đứng nghiêng người sang một bên, một chân khuỵu xuống, dưới chân chảy khá nhiều máu. Phương Dung để cô thị nữ đứng cạnh gốc cây gần đó rồi quay mặt qua Thập Lục Hoàng tử mắng chàng ta một cách xối xả:

- Này tên kia! Sao tự nhiên lại đẩy té cô thị nữ này, cô ta đã bảo ngươi tránh ra mà ngươi còn cố ý ngăn cản, không những vậy còn định giở thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi.

- Cô là ai mà dám xen vào chuyện của ta? Cô có bằng chứng không?

- Là chính mắt ta nhìn thấy, ngươi còn chối cãi được nữa không?

- Cô đừng có ăn nói hồ đồ, biết đâu là do cô ta tự ngã rồi vô tình lúc đó ta đi ngang qua. - Thập Lục Hoàng tử lắp bắp trả lời, chàng cố tìm đại một lý do nào đó để biện hộ cho mình.

Phương Dung nghênh mặt lên, tay chỉ vào nàng hầu nữ:

- Tất cả mọi sự ta đã nhìn thấy hết cả rồi, ngài hãy mau xin lỗi cô cung nữ này nhanh lên.

- Ta không xin lỗi đó rồi sao, cô làm gì được ta.

- Cái tên tiểu tử thối này ngươi còn ngang bướng.

- Tiểu tử thối!? Cô... cô... cô dám gọi ta như vậy sao, ta cho cô biết tay.

Phương Uy bặm môi, mặt đỏ bừng, chàng vung tay lên chuẩn bị tát vào má của cô thì...

- Dừng lại! - Hoàng túc Tuệ Mẫn bước đến. - Thập Lục Hoàng tử, đệ không được quá đáng với muội muội của ta.

- A, thì ra cô là tiểu thư của Bát Vương gia. Cô cũng giỏi xen vào chuyện người khác quá nhỉ.

- Tại vì ta thấy chuyện bất bình nên mới đến giúp, còn ngươi nữa đã sai mà còn không nhận lỗi.

- Cô... - Phương Uy trừng mắt vẻ hung dữ nhìn thẳng vào mặt Phương Dung.

- Hoàng tử mau quay về nghỉ ngơi đi. - Tuệ Mẫn nói.

- Ta sẽ không bỏ qua cho cô đâu. - Lần đầu tiên Phương Uy bị người khác làm cho mất mặt, mà người đó lại là nữ nhân nữa chứ, hỏi sao chàng ta không tức tối đến như vậy, lần sau chàng nhất định sẽ tìm cách trả thù, thế là chàng xoay người hậm hực bỏ đi.

Tuệ Mẫn quay sang nói với nàng thị nữ đang đứng cạnh cái cây:

- Cô cũng nên đi băng bó lại vết thương đi.

- Dạ, nô tì rất cảm ơn tiểu thư và nương nương.

- Về thôi.

Phương Dung lẽo đẽo theo sau hoàng túc, thỉnh thoảng ngó đầu lại nhìn như còn không an tâm lắm khi thấy cái tướng đi cà nhắc của cô cung nữ kia.

Tọa lạc bên ngoài Tử Cấm thành có một tòa nhà cao khoảng tám mét nằm ở phía Đông Bắc, với thiết kế vừa vặn, được ngăn ra nhiều tầng. Nếu đứng từ tầng cao nhất của tòa nhà này thì có thể quan sát được cả hoàng cung từ trên xuống dưới, nơi đây được xem là nơi chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng tự nhiên để dự báo thời tiết, báo giờ, báo ngày,... vì thế tên nó có tên là Hồng Thiên đài.

Tôn Dương bước lên từng bậc thang, đến nơi chàng nhìn thấy Đặng Kỳ Thế, là một khâm thiên giám giám chánh kiêm thừa tướng của triều đình đang ngồi trên bàn, một tay lúi húi ghi chép còn tay kia thì dò theo hàng chữ của quyển sách bên cạnh.

Tôn Dương cất giọng hỏi:

- Trông ông làm việc vất vả quá nhỉ?

- Ơ... Bát Hoàng tử, chào ngài. - Đặng Kỳ Thế cười xòa làm lộ rõ vết chân chim ở đuôi mắt, hàng ria mép và chòm râu cằm trên khuôn mặt chữ điền phúc hậu ít nhiều cũng đã lốm đốm bạc, Kỳ Thế được xem là người có tính khí khắt khe và cũng rất bảo thủ. - Đây là trách nhiệm của thần dù khó khăn đến đâu thần cũng phải làm.

- Ừm. - Tôn Dương gật đầu. - Nhưng ta lại thấy công việc này khá thú vị đấy chứ.

- Sao ạ?

- Vừa ghi chép sổ sách vừa được quan sát các ngôi sao trên trời, vả lại trên này lại còn có thể hóng gió giúp tinh thần càng thêm thư thái và dễ chịu. – Tôn Dương him híp mắt để có thể cảm nhận được dòng không khí trong lành, chàng khẽ chuyển động môi tạo thành nụ cười khiến người ta càng nhìn càng say đắm lòng người.

- Vậy thì ngày nào ngài cũng có thể đến đây.

- Tất nhiên rồi, nếu như ta không bị vướng bận việc chính sự.

Đặng Kỳ Thế đứng dậy, ông đem cuốn sách cầm trên tay đi cất, sẵn tiện sắp xếp lại kệ sách, miệng vẫn nói chuyện với Bát Hoàng tử:

- Ngài đến chỗ thần ngoài việc muốn hóng gió ra còn một việc khác đúng không?

- Sao ông đoán được hay vậy?

- Thần nguyên là đại thần của triều Bắc Trần và cũng đã sống tới ngần tuổi này, luôn luôn giám sát mọi việc làm của các quan, biết được tường tận chính sự nước nhà lẽ nào lại không hiểu rõ được suy nghĩ của người khác. - Đoạn, ông xoay người lại tiếp tục dọn dẹp tủ sách.

- Thế thì ta có chuyện này muốn hỏi ý thừa tướng. – Tôn Dương làm ra vẻ căng thẳng.

- Hoàng tử cứ nói.

- Cách đây mấy ngày ta gặp phải một giấc mơ rất kì lạ, trong mơ ta nhìn thấy một người phụ nữ có ánh mắt vô cùng độc ác, người đó cứ nhìn ta chằm chằm, rồi sau đó rút kiếm giết chết tất cả các hoàng tử và hoàng thân quốc thích trong triều. Thừa tướng biết không, thật sự lúc đó ta rất sợ, chẳng biết nên làm gì nữa. - Tôn Dương cũng không tránh khỏi bàng hoàng khi nhắc lại. – Thế ông có nghĩ... đó là điềm gở không?

Thừa tướng Kỳ Thế quay người lại từ tốn đáp:

- Trong sách chiêm tinh có đoạn ghi chép rằng, khi tam tinh Thái Dương, Thái Bạch và Thổ Tú cùng thẳng hàng thì sẽ xuất hiện một hiện tượng lạ xưa nay chưa từng có.

- Vậy nếu hiện tượng ấy xảy ra thì có thể giấc mơ là sự thật, người đàn bà đó sẽ cướp ngôi đoạt quyền.

- Đúng vậy, nếu như giấc mơ của ngài có liên quan đến lời trong sách nói thì đây quả là điều đáng lo ngại cho sự nghiệp của Đại Việt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 7. Người tình của quý phi
10645106_836936673006090_195823727035427296_n.jpg

Cung Lạc Uyển Ly.

Quý phi Lan Trinh mặc bên trong lớp áo giao lĩnh màu xanh ngọc bích, phía ngoài vận bộ váy màu hồng nhung thêu hình hoa mẫu đơn và chim trĩ đỏ với hai dải đuôi dài uốn lượn, ngoài cùng nàng khoác thêm chiếc áo bối tử cũng màu hồng nhung với các đường vẽ cong cách điệu hóa bằng vàng kim trên dãy viền. Trên tóc, Lan Trinh cài cây hoa trâm, đầu trâm có gắn một viên ngọc to bằng quả trứng gà và chuỗi vàng mỏng với biểu tượng là những con bướm. Vòng quanh tóc từ trái sang phải còn chăm chút thêm một vài trang sức vàng mỏng cùng đôi hàng châu lũ rũ, kể cả đôi khuyên, vòng tay, dây chuyền mà nàng mang trên người cũng được lựa chọn rất tỉ mỉ và kĩ càng. Đôi môi tựa như cánh hoa anh đào vừa mới chớm nở được điểm qua một chút son đỏ càng góp phần tôn thêm vẻ đẹp sắc sảo, kiều diễm của nàng.

Lan Trinh ngồi xếp bằng bên chiếc bàn khảm vàng được chạm trổ điêu luyện với hàng trăm đóa hoa sen, nàng đang nhấm nháp nếm thử vị trà trong ly thì vị cung nữ thân cận đi vào, lễ phép nói: “Thưa nương nương, có đô tổng tướng quân đến yết kiến.”

“Mời vào.”

Tống Chi từ ngoài bước vào, chàng mặc trên người bộ y phục màu xanh dương thường ngày với họa tiết viền áo tinh tế, bụng đeo thắt lưng, dưới chân mang đôi giày da ống cao màu đen. Trên trán có quấn một miếng vải dài hình chữ nhật, phần còn dư thì cột lại và để thõng ra sau, tóc không búi mà buộc gọn lên cao. Về diện mạo, Tống Chi là người vô cùng khôi ngô tuấn tú, được xem là điểm đầu tiên thu hút ánh nhìn của đối phương, thân tướng thì cao to, khỏe mạnh. Mặc cho chàng chỉ vận trang phục bình thường nhưng vẫn không giấu đi được những phần cơ bắp nổi cồm cộm ở tay. Dù vẻ bề ngoài của Tống Chi lúc nào cũng tỏ ra khí chất nghiêm nghị, lạnh lùng, khó gần nhưng bên trong là một con người ấm áp và nhã nhặn, lại rất dễ xiêu lòng. Hiện tại chàng đang giữ chức vụ Đô tổng binh sứ trật chánh tứ phẩm với nhiệm vụ huấn luyện và chỉ huy đội quân trấn giữ biên giới.

“Hạ thần vấn an quý phi nương nương.” Tống Chi gập người cúi chào.

“Ngươi mau lại đây.”

Tống Chi bước đến đứng đối diện Lan Trinh, mặt vẫn điềm tĩnh không có lấy một chút cảm xúc.

“Tình hình ngoài biên ải thế nào rồi?”

“Vẫn không có gì khác thường thưa nương nương.”

“Lần này ngươi tự muốn về Khánh An hay là vì một việc khác mà trở về.”

“Thưa nương nương, là hoàng thượng viết thư triệu thần về để bàn bạc một số việc.”

“Vậy là tướng quân sẽ sớm quay lại Trường Thanh có đúng vậy không?” Lan Trinh nhướng mày chờ đợi câu trả lời từ Tống Chi.

“Cũng không hẳn, việc này còn tùy thuộc vào hoàng thượng.”

Lan Trinh bỗng đứng bật dậy, nàng bước đến bên Tống Chi với khoảng cách mỗi lúc một gần hơn, gần hơn nữa rồi nàng dựa vào người Tống Chi tướng quân, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên phần ngực rắn chắc của chàng.

“Nương nương đừng làm vậy.” Tống Chi đẩy tay Quý phi Lan Trinh ra rồi lùi sang một bên.

“Tướng quân có biết bao lâu nay ta cô đơn lắm không, một mình trong căn phòng quạnh quẽ này nhiều lúc cũng chắc biết tâm sự, sẻ chia cùng ai. Nhưng khi nghe tin tướng quân trở về kinh đô trong lòng ta cảm thấy rất vui mừng, mấy hôm liền chỉ mong ngươi tới thỉnh an ta.”

Nàng nói mà khóe mắt cứ đỏ hoe như sắp khóc rồi đột nhiên đôi mắt ấy bỗng sáng rực lên một niềm hạnh phúc, khuôn mặt nàng vốn bấy lâu nay lạnh như băng giờ lại vui tươi trở lên nhờ nụ cười đẹp rạng rỡ của nàng.

“Đa tạ sự quan tâm của nương nương nhưng hạ thần muốn hỏi cớ sao người lại thấy cô đơn, chẳng phải trong hậu cung ngày nào cũng có các phi tần đến trò chuyện cùng người sao?”

“Đúng vậy, nhưng những người đó thì làm sao hiểu được ta, làm sao biết được bổn cung đang nghĩ gì, lúc nào buồn lúc nào vui. Bọn họ tới đây thăm hỏi rồi còn đem hoa quả, thực phẩm tới nhưng thực chất đó chỉ là hình thức muốn lấy lòng ta, còn sau lưng họ đang mưu tính cái gì ta đều biết hết.”

“Đây là chuyện muôn đời trong hậu cung, các phi tần chỉ vì quyền lợi cho riêng mình mà tranh giành lẫn nhau nên không tránh khỏi việc khiến nương nương phải buồn bã đến như vậy.” Tống Chi từ tốn đáp.

“Tướng quân à, trong suốt thời gian ở đây tướng quân có thể thỉnh thoảng lui tới chỗ ta được không?”

“Chuyện này thần không thể nói trước được.”

Lan Trinh vòng tay ôm Tống Chi, ánh mắt nàng vô cùng tình tứ:

“Người mà ta tin tưởng nhất và có thể bảo vệ được ta chỉ có tướng quân, mong tướng quân hiểu được và không phụ lòng ta.”

Lan Trinh Quý phi mỉm cười, miệng chếch sang một bên.

*

* *

Khoảng giờ Tuất đêm hôm đó.

Ở một khu vườn âm u tối đen như mực, xung quanh chỉ toàn là âm thanh "réc réc" của những con dế và tiếng lá cây xào xạc trong gió, bỗng từ đâu có một người đàn ông lạ mặt tuổi tầm trung niên đang núp trong lùm cây và ra sức kêu gọi cô gái ở phía xa kia:

“Sana! Sana! Sana!”

Cô gái đang đi thì nghe có tiếng ai đó kêu mình nên vội vàng dừng bước, xoay người lại và dáo dác tìm kiếm, đến khi cô nhìn thấy người đàn ông đang núp sau bụi cây thì liền chạy tới.

“Rhysil Kai, tại sao... tại sao ngươi biết ta ở đây?”

“Sau khi biết chuyện người và thần lạc nhau ở Tây Tuyên, thái úy luôn ngày đêm lo lắng nên đã sai thần đi dò la tung tích của người.”

“Thái úy!? Cửu phụ vẫn khỏe chứ? Mọi người vẫn bình an chứ?” Cô gái nôn nóng mong muốn biết được chút tin tức nên không ngừng hỏi tới tấp.

“Vâng, rất tốt.” Người đàn ông ấy cũng xúc động.

“Hiện giờ tất cả mọi người đang ở đâu?”

“Tạm thời đang dựng trại tại vùng Phong Lĩnh phía sau chân núi Ninh Sơn, nơi đó nằm gần bờ biển nhưng lại có rất ít người sinh sống.”

“Ừm, vậy là ta cũng đã an tâm phần nào rồi. Ngươi về nói với cửu phụ ta là ta vẫn khỏe, người đừng lo.”

Ông ta ấp úng như muốn hỏi cô gái điều gì đó, sau một hồi chần chừ nghĩ ngợi cuối cùng cũng nói toẹt ra:

“Nhưng... thần rất thắc mắc rằng tại sao người lại được vào trong này.”

“Chuyện đó ta sẽ nói sau. À, còn nữa! Kể từ bây giờ nếu có liên lạc hãy dùng bồ câu đưa thư đừng đích thân ngươi tới đây nữa, rất nguy hiểm đấy.”

“Dạ rõ.”

“Ngươi mau về đi không khéo một lát nữa có thái giám đi qua nhìn thấy.” Cô láo liên mắt quan sát xung quanh.

“Dạ.”

Nói xong người đàn ông quay lưng đi, người con gái cũng nhanh chân rời khỏi khu vườn và bình thản bước đi như không có chuyện gì xảy ra.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 8. Duyên khởi (1)

598_1490988_29d88d19863e937.jpeg

Buổi chiều ngày hôm sau, Phương Dung ngồi trên chiếc bục bên hông một căn phòng thuộc Bát phủ, ánh mắt nàng nhìn xa xăm về phía chân trời đỏ hỏn, nói là chân trời nhưng nàng biết tìm đâu ra điểm kết thúc ở khoảng không bạt ngàn này, cuộc đời nàng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Từng tia nắng hoàng hôn bao phủ toàn bộ chiếc sân và hắt lên mái tóc đen óng xõa ngang lưng cùng tấm vai bé nhỏ, gầy gò của một cô gái vừa tròn mười chín tuổi. Phương Dung móc trong túi ra một sợi dây chuyền được se bằng những cọng chỉ nâu, mặt dây xỏ một chiếc nhẫn phỉ thúy khắc họa nổi đôi lưỡng long đang quấn vào nhau. Nàng dùng ngón tay xoa xoa trên đầu nhẫn và nhìn ngắm nó một hồi lâu rồi bất chợt thốt ra:

“Cha... mẹ... con nhớ người, con nhất định sẽ tìm được kẻ đã giết hai người.”

Nàng đem sợi dây nhét vào trong ngực áo rồi ngước mặt lên nhìn những áng mây hoàng hôn đang bồng bềnh trôi, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của nàng tựa như vì sao Thiên Lang luôn luôn tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời đêm. Mắt nàng to tròn và rất tinh anh cùng đôi hàng mi cong vút với cặp chân mày được vẽ không quá đậm. Bỗng dưng quanh khóe mắt Phương Dung đỏ au, nàng cảm thấy có gì đó đang chực trào tưởng chừng muốn tuôn rơi và rồi... mọi thứ xung quanh dần dần nhòe đi trước mắt nàng, biết rằng sắp không kìm lòng được nữa nên Phương Dung gục đầu xuống khóc nức nở.

“Đừng khóc nữa.” Bát Hoàng tử Tôn Dương như thần như thánh xuất hiện trước mặt Phương Dung, chàng chìa ra một cái khăn trắng được gấp làm tư.

Phương Dung chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn Bát Hoàng tử Tôn Dương, nàng thấy Tôn Dương mặc trên người bộ mãng lan màu đỏ đô với dáng đứng chững chạc, cao quý. Ở giữa thân áo, hai vạt trước và hai vai thêu tổng cộng năm con rồng vàng ẩn mình trong những đám mây nhỏ, hai ống tay rộng thêu các hoa văn hỏa, lân và tông di, trên đầu đội chiếc miện hình trụ tròn cao khoảng một tấc, xỉa ngang qua là một cây trâm thủy ngọc. Nàng bỗng dừng lại trước đôi mắt ấm áp, hiền từ thánh thiện và gương mặt ôn nhu, đẹp thanh thoát hơn cả thiên thần của Bát Hoàng tử, trong phút chốc nàng cảm thấy tim mình đập loạn xạ, hai má đỏửng lên.

“Muội... muội... muội đâu có khóc.” Nàng có hơi hoảng hốt, vội vàng cúi mặt thấp xuống, đưa tay lên quệt những giọt nước mắt còn đọng lại trên má và khóe mắt, nàng đứng lên lúng túng trả lời sau đó ngoảnh mặt bỏ đi.

“Muội không cần khăn à?” Tôn Dương lo lắng hỏi.

“Dạ không.”

Phương Dung trong lòng cũng cảm thấy có đôi chút áy náy khi từ chối ý tốt của Bát Hoàng tử nên chỉ đi được hai, ba bước thì xoay người lại và nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn trên tay Tôn Dương rồi mới rời đi. Hành động ấy khiến Tôn Dương vô cùng khó hiểu, chàng ú ớ gọi với theo như đang định nói điều gì đó nhưng Phương Dung đã đi mất dạng.

Tối đó, sau khi bữa cơm kết thúc Phương Dung liền chậm rãi dạo bộ quanh các dãy hành lang của Bát phủ cho tiêu bớt thức ăn vì khi nãy bị Hoàng túc Tuệ Mẫn ép ăn quá no. Phương Dung mải đắm chìm trong hương hoa cỏ cây và cảnh sắc về đêm mà không để ý rằng Tôn Dương từ điện Càn Thái trở về và cũng đang đi ngang qua lối này.

“Chào huynh.” Phương Dung để chắp hai tay ngang bụng, khép nép gật đầu chào.

“Muội đang đi đâu vậy?”

“Muội đang đi dạo ạ.”

Phương Dung đáp qua loa cốt cho qua chuyện, bởi vì nàng vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa cảm thấy nhục nhã khi bị Tôn Dương phát hiện đang khóc lóc một cách thảm thiết lúc hồi chiều. Tâm trạng hiện giờ của Phương Dung đang rối bời, nàng thật sự chẳng biết nên đối mặt với Tôn Dương như thế nào, vậy mà ông trời cũng không tha nỡ bất công để chàng lù lù trước mặt nàng ngay trong tình thế e rằng không có đường lui này.

“Vậy à.” Tôn Dương lạnh lùng trả lời.

“Thôi muội đi nha! Chúc huynh ngủ ngon.” Phương Dung khẽ nở nụ cười gượng, trong thâm tâm thở phào nhẹ nhõm bước đi nhưng ngay tức thì bị Tôn Dương dang tay ra cản lại.

“Nói cho ta biết tại sao lúc chiều muội lại khóc?”

Phương Dung lặng người, mắt mở to hết cỡ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mặt nàng bỗng chốc tái nhợt đi, nàng nghĩ thầm: “Đúng là không thể giấu được mà.”

“Muội... muội đã nói với huynh rồi muội đâu có khóc gì đâu chỉ là lúc đó có hạt bụi bay vào trong mắt nên... có chút khó chịu.”

“Muội đang nói dối, có phải...” Tôn Dương ngập ngừng đồng thời xoay mặt về phía Phương Dung để rồi vô tình hay hữu ý mà ánh mắt của chàng lại chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Phương Dung. Tôn Dương cứ như thể bị cuốn hút bởi gương mặt xinh xắn, hồn nhiên của người con gái ấy, ít giây sau chàng mới hồi tỉnh, môi mấp máy bật thành tiếng. “Ta đã làm gì khiến cho muội phiền lòng phải không?”

“Không, huynh chưa bao giờ làm cho ta phải phiền lòng, nhưng tại sao huynh lại hỏi vậy?”

“Bởi vì Phương Dung là em gái của Bát Hoàng tử ta nên sẽ không ai dám bắt nạt và làm muội phật ý.”

Câu nói của Tôn Dương khiến Phương Dung cũng không biết đáp trả như thế nào mới phải lẽ, nàng đành mãi lặng thinh mặc cho Tôn Dương cứ nhìn nàng bằng ánh mắt quan tâm pha chút nghi hoặc.

“Nếu như muội không muốn nói cũng không sao, ta không hỏi nữa, ta đi đây.”

Nói đoạn, Bát Hoàng tử xoay người bước đi, Phương Dung đứng lại ở phía sau nhưng vẫn dõi mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng Tôn Dương mỗi lúc mỗi xa tít rồi khuất dần.

Lại nói về chuyện Đức phi Anh Khuê và Thất Hoàng tử Duy Long.

Duy Long đến cung Vạn Xuân chào tạm biệt Đức phi Anh Khuê trước khi lên ngựa trở về Giao Châu.

“Vậy là cũng đến lúc con phải đi rồi sao.”

“Vâng, thưa mẫu hậu.”

“Hoàng nhi của ta, ta sẽ nhớ con nhiều lắm! Ta xin lỗi vì không thể ra tiễn con được.” Bà chùng mắt xuống, đôi đồng tử bỗng bất chợt phát ra một tia sáng lấp lánh. Không! Bà không thể khóc ngay lúc này mà phải cố kìm nén nỗi đau lại đến giây phút cuối cùng vì bà đinh ninh rằng nếu bà khóc chắc chắn hoàng tử sẽ lưu luyến và không thể rời đi.

“Thưa hoàng tử đã tới giờ xuất phát.” Tên lính bước tới đứng ngoài cửa, hắn khom mình bẩm báo.

Duy Long xoay mặt ngó ra cửa rồi lại xoay vào nói với Đức phi Anh Khuê:

“Thưa mẫu hậu con đi đây.”

Thất Hoàng tử chẳng khác gì bị hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, chàng thấy sống mũi cay cay, hai đôi mắt đẹp mê hồn nhưng lại chất chứa bao nỗi tâm tư thầm kín đã đỏ tự lúc nào, chàng lẳng lặng quay gót tiến ra ngoài, để lại phía sau lưng là một người mẹ đơn côi với những giọt nước mắt lăn dài trên má...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Tình cờ thấy truyện của nàng nên ta nhấp vào xem thử và đọc một mạch hết luôn, đọc xong thì có một số góp ý nho nhỏ mong nàng không phiền :3.

  • ... từng vũ điệu thần tiên được uyển chuyển một cách nhịp nhàng theo tiếng đàn của những nhạc công. => Theo ta thì sau được nên dùng một động từ miêu tả thì hợp lí hơn là tính từ.
  • Gương mặt đẹp không chút tì vết, song có điều khi người phụ nữấy quay đầu lại nhìn Bát Hoàng tử, nụ cười và ánh mắt của người rất sắc lạnh như chất chứa một nỗi niềm uất hận đã trải qua nhiều năm tháng nhưng không thể giải bày cùng ai. => giãi.
  • Các hoàng tửvà công chúa đồng ngồi xuống, mỗi người một bàn. => Ta nghĩ ở đây nên Việt hoá ra là cùng hoặc để là đồng thời thì xuôi tai hơn.
  • Hay là... tẩu cảm thấy không vui khi ngồi chung với nhau. => Nên diễn đạt là khi chúng ta ngồi chung hoặc khi ngồi chung với muội.
  • - Nhã Yến! Mẫu hậu không cho phép con ăn nói như vậy với tẩu tẩu.
- Đức phi Anh Khuê trừng mắt với Công chúa Nhã Yến.

=> Chỗ này đáng ra không xuống dòng chứ nhỉ, không thì thành một lời thoại nữa rồi.
  • Chàng cho phi ngựa thêm vài bước cách đó không xa, trước mặt chàng hiện ra hình ảnh hồ Trúc Đào thơ mộng với dòng nước trong vắt, đôi lúc khẽ gợn sóng vô tình làm rung chuyển phần mây núi in bóng trên mặt hồ. => Vì là gợn sóng nên để là lay động sẽ xuôi tai, hợp lí hơn đó nàng.
  • Tạm thời cô cứ ở đây đến khi nào vết thương lành lặn. => lại.
  • Thất Hoàng tử Duy Long tham kiến đức phi nương nương. => Ta nghĩ ở đây không nên để nhân vật tự xưng là Thất Hoàng tử mà chỉ là Duy Long hoặc hoàng nhi thôi, vừa tỏ ý tôn trọng, giữ lễ nhưng cũng tỏ rõ là người một nhà.
  • ... từng dòng chữ cứ như rồng bay phượng múa đang từ từ uyển chuyển theo nét bút của Trần Cao Nhân. => Như lỗi đầu tiên, có thể thay bằng từ từ hiện ra.
  • Tất cả mọi sự ta đã nhìn thấy hết cả rồi, mau xin lỗi cô cung nữ này nhanh lên. => Ta thấy cách xử sự lẫn giọng điệu của Dung hơi vô lễ và có phần chói tai, bởi dù sao đối phương vẫn là hoàng tử, mà bản thân nàng lại đang ở trong cung.
  • Từng tia nắng hoàng hôn bao phủ toàn bộ chiếc sân và hắt lên mái tóc đen óng xõa ngang lưng cùng tấm vai bé nhỏ, gầy gò của một cô gái vừa tròn mười chín tuổi. => Tấm thường đi với lưng, còn vai thì ta nghĩ để bờ vai, đôi vai hợp hơn.
Ta cũng thấy giọng văn của nàng chưa giống "văn viết" cho lắm mà lời thoại nhiều hơn, diễn biến chuyển cảnh cũng nhanh, nàng nên tua chậm lại, miêu tả kĩ hơn, vậy thì truyện sẽ hấp dẫn hơn nhiều. Ta mong chút góp ý của ta sẽ không làm nàng thấy phiền <3.
 

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Tình cờ thấy truyện của nàng nên ta nhấp vào xem thử và đọc một mạch hết luôn, đọc xong thì có một số góp ý nho nhỏ mong nàng không phiền :3.

  • ... từng vũ điệu thần tiên được uyển chuyển một cách nhịp nhàng theo tiếng đàn của những nhạc công. => Theo ta thì sau được nên dùng một động từ miêu tả thì hợp lí hơn là tính từ.
  • Gương mặt đẹp không chút tì vết, song có điều khi người phụ nữấy quay đầu lại nhìn Bát Hoàng tử, nụ cười và ánh mắt của người rất sắc lạnh như chất chứa một nỗi niềm uất hận đã trải qua nhiều năm tháng nhưng không thể giải bày cùng ai. => giãi.
  • Các hoàng tửvà công chúa đồng ngồi xuống, mỗi người một bàn. => Ta nghĩ ở đây nên Việt hoá ra là cùng hoặc để là đồng thời thì xuôi tai hơn.
  • Hay là... tẩu cảm thấy không vui khi ngồi chung với nhau. => Nên diễn đạt là khi chúng ta ngồi chung hoặc khi ngồi chung với muội.
  • - Nhã Yến! Mẫu hậu không cho phép con ăn nói như vậy với tẩu tẩu.
- Đức phi Anh Khuê trừng mắt với Công chúa Nhã Yến.

=> Chỗ này đáng ra không xuống dòng chứ nhỉ, không thì thành một lời thoại nữa rồi.
  • Chàng cho phi ngựa thêm vài bước cách đó không xa, trước mặt chàng hiện ra hình ảnh hồ Trúc Đào thơ mộng với dòng nước trong vắt, đôi lúc khẽ gợn sóng vô tình làm rung chuyển phần mây núi in bóng trên mặt hồ. => Vì là gợn sóng nên để là lay động sẽ xuôi tai, hợp lí hơn đó nàng.
  • Tạm thời cô cứ ở đây đến khi nào vết thương lành lặn. => lại.
  • Thất Hoàng tử Duy Long tham kiến đức phi nương nương. => Ta nghĩ ở đây không nên để nhân vật tự xưng là Thất Hoàng tử mà chỉ là Duy Long hoặc hoàng nhi thôi, vừa tỏ ý tôn trọng, giữ lễ nhưng cũng tỏ rõ là người một nhà.
  • ... từng dòng chữ cứ như rồng bay phượng múa đang từ từ uyển chuyển theo nét bút của Trần Cao Nhân. => Như lỗi đầu tiên, có thể thay bằng từ từ hiện ra.
  • Tất cả mọi sự ta đã nhìn thấy hết cả rồi, mau xin lỗi cô cung nữ này nhanh lên. => Ta thấy cách xử sự lẫn giọng điệu của Dung hơi vô lễ và có phần chói tai, bởi dù sao đối phương vẫn là hoàng tử, mà bản thân nàng lại đang ở trong cung.
  • Từng tia nắng hoàng hôn bao phủ toàn bộ chiếc sân và hắt lên mái tóc đen óng xõa ngang lưng cùng tấm vai bé nhỏ, gầy gò của một cô gái vừa tròn mười chín tuổi. => Tấm thường đi với lưng, còn vai thì ta nghĩ để bờ vai, đôi vai hợp hơn.
Ta cũng thấy giọng văn của nàng chưa giống "văn viết" cho lắm mà lời thoại nhiều hơn, diễn biến chuyển cảnh cũng nhanh, nàng nên tua chậm lại, miêu tả kĩ hơn, vậy thì truyện sẽ hấp dẫn hơn nhiều. Ta mong chút góp ý của ta sẽ không làm nàng thấy phiền <3.
Cảm ơn góp ý của bạn mình sẽ sửa lại, tuy nhiên có những chỗ từ bị dính liền hay bị tách dòng thành hai câu là do khi đưa lên Gác nó bị lỗi, chứ file Word mình đã xem rất kĩ và không có lỗi chỗ nào. :D:D
:tho26::tho26:
 

Tiểu Trình Trình

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/5/14
Bài viết
62
Gạo
0,0
Chương 9. Duyên khởi (2)

maxresdefault.jpg

Đại Việt quốc, đời vua Gia Đức thứ mười chín.

Thành đô Khánh An bấy giờ đang là mùa thu, trời man mác buồn, từng đợt gió thổi vi vu làm cho những ngọn cờ xen kẽ xanh, đỏ, vàng trên thị đài của Tây môn phải tung bay phấp phới, hai tên lính cầm trong tay ngọn giáo đứng gác hai bên bắt đầu cảm thấy nhàm chán, người dần dần uể oải đi vì không có việc gì làm. Bất giác không gian biến chuyển lạ thường, từ yên ắng trở nên có sức sống khi đâu đó xa xa xuất hiện thanh âm "lộc cộc" của vó ngựa, nó đang men theo con đường đá mòn dẫn đến cửa Tây hoàng thành, tần suất càng lúc càng gần và rõ ràng hơn.

“Mau mở cửa! Ta có việc cần báo gấp với bệ hạ!” Chất giọng khô khan của người vệ binh ngồi trên yên ngựa vang lên khiến hai tên lính giật nảy mình mà nhanh chóng bừng tỉnh khỏi cơn mỏi mệt kéo dài, họ tức tốc mở rộng cánh cửa để cho ngựa của vệ binh kia đi vào.

Cùng lúc ấy phía Đông Bắc nội thành bên trong tẩm cung của Công chúa Nhã Yến, các cung nữ tụ tập rất đông ngoài ra còn có tiểu thư Phương Dung và Hoàng túc Tuệ Mẫn. Ai nấy cũng đều cắm cúi làm lồng đèn để chuẩn bị cho ngày hội Hoa Tiêu sắp tới, họ cùng nhau ngồi trong một cái lầu tứ giác, bốn bề thoáng đãng có thể ngắm nhìn cả cảnh vật thiên nhiên.

“Xem qua ta thấy lồng đèn ngươi làm rất đẹp và tỉ mỉ.” Nhã Yến mỉm cười nói với Phương Dung.

“Công chúa quá khen, kỹ năng của ta thấp kém e là còn phải học nhiều ở người.”

“Ngươi đừng khiêm tốn như thế, là bổn cung khen ngươi thật lòng. Nếu có dịp lễ khác hoặc vào ngày Hoa Tiêu năm sau ta cũng sẽ mời ngươi tới cùng làm lồng đèn với ta.”

“Cảm ơn công chúa đã chiếu cố.”

Nhã Yến liếc sang Tuệ Mẫn, nàng lạnh lùng cong môi giở điệu bộ “em chồng chị dâu” mà quở trách:

“Chậc chậc, tỷ làm sai rồi kìa! Thật là... hết nói nổi mà, đơn giản thế kia mà cũng sai.”

“Để tỷ sửa lại.”

Một lát sau...

“Hôm nay tới đây thôi, hai người mau về phủ đi.

“Phương Dung, muội về trước đi để ta ở lại làm thêm vài cái nữa.” Tuệ Mẫn quay sang Phương Dung.

“Vậy cũng được, ngươi đi đi.” Công chúa Nhã Yến xen vào.

“Vâng.” Phương Dung đứng lên, nhẹ nhàng cúi người rồi lui ra.

Nàng ung dung rời khỏi cung Nguyệt Nga trở về Bát phủ, trên đường đi ngang qua Phỉ Đình cung nàng bất ngờ bắt gặp một tên nam nhân không rõ mặt mũi, khoác trên người bộ trang phục quý phái, có vẻ là công tử của một gia tộc quyền thế nào đó. Tuy nhiên hành vi của hắn lại rất kì lạ và theo nàng là cực kì khó coi. Ấy là đang đứng lúp ló trên cành cây cao, mắt trừng to hướng tới chỗ của các cung nữ đang tắm. Hắn ta trong lòng không khỏi khoái chí khi nhìn những nàng hầu chỉ mặc mỗi chiếc áo yếm mỏng cùng chiếc huân thường kéo phủ tới tận mắt cá chân, mái tóc đen dài óng mượt được kéo sang một bên. Những khi xối nước lên tóc, các giọt nước không may bị vướng lại chảy vòng quanh qua cổ sau đó tiếp tục chảy xuống và cuối cùng là đọng lại, thấm đẫm lớp áo yếm phía trước ngực làm ẩn hiện lên đôi gò đào trắng nõn nà, những phần nước còn lại khác thì vô tư nhiễu đến ngang eo tạo thành vô số mảng to nhỏ trên tấm lưng trần đầy gợi cảm.

“Ê tên kia! Ngươi đang làm gì đó?” Phương Dung ngẩng cao đầu lên hỏi, tất nhiên nàng thừa biết mục đích xấu xa của hắn là gì, thật đúng là biến thái hết chỗ nói.

Còn riêng về tên đó, trong phút chốc mặt hắn bỗng nhiên biến sắc từ hồng hào sang trắng bệch, hắn hốt hoảng xoay người lại một cách khó khăn. Mà hắn cũng có lường trước được đâu rằng cuộc đời này chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, hắn đã leo lên trốn trên một cái cây cách mặt đất tám mét thế mà vẫn bị phát hiện ra. Hắn thầm nhủ chắc người đó cũng là một cao thủ có đôi mắt tinh anh chẳng thua kém gì cú vọ, nghĩ xong xuôi tên ấy liền quay lại để xem đó là ai.

“Ta... ngươi...” Hắn ta đơ người, miệng há rộng ra tưởng chừng sắp đụng tới chân, mắt trợn to hết cỡ. “Ngươi... ngươi chính là... con nhỏ nha đầu hôm ấy đó hả?”

Phương Dung thoáng thấy tên nam nhân trên cây khá quen quen, đến lúc nhận ra thì nàng nhếch miệng cười:

“A! Thì ra là ngài, Thất Lục Hoàng tử, không ngờ người ngoài việc thích tán tỉnh người khác còn có cái thú vui biến thái như thế này.”

“Đồ nha đầu chết tiệt, ta đợi ngày báo thù lâu lắm rồi, ta mà xuống dưới là ngươi chết với ta!”

Mặt Phương Uy nhăn nhó đến khổ sở, chàng nói gằn từng chữ một, khi vừa dứt lời thì lập tức từ trên cành cây cao tám mét đáp xuống một cách nhanh chóng và rất dễ dàng.

“Cô mới vừa nói gì? Thử nói lại xem nào?” Phương Uy đứng trên cây trừng đôi mắt hình viên đạn bắn thẳng vào mặt Phương Dung.

“Ta nói ngài là đồ biến thái! Là biến thái đó nghe rõ chưa!”

“Ta biến thái hồi nào?”

“Chứ hồi nãy hoàng tử leo lên cây để làm gì?”

“Ta bắt dế.”

“Nếu như ngài muốn bắt dế thì xuống dưới đất mà bắt chứ dế đâu có sống ở trên cây, nhưng mùa này có dế để cho ngài bắt à?” Nàng vểnh môi, nghênh mặt nói.

“Nha đầu này! Ngươi dám lừa ta!”

Phương Dung bỗng bật cười trước sự ngốc nghếch của Thất Lục Hoàng tử, đôi mắt phượng của nàng khẽ nheo lại tạo thành một vòng cung tuyệt mĩ, lấp lánh một vầng sáng.

“Ta đâu có lừa ngài, là do ngài làm chuyện mờ ám nên khi bị người khác phát hiện liền luống cuống bịa ra một lý do, mà khi ngẫm nghĩ lại ngay chính ngài cũng biết lý do đó không hề hợp lý, có đúng như vậy không?”

“Đó là chuyện của ta, khôn hồn thì hãy im lặng nếu như ngươi không muốn bị ta đánh cho bầm dập.” Phương Uy lớn tiếng quát tháo.

“Lại lên giọng dọa nạt, tưởng ta sẽ im lặng để cho ngài tiếp tục làm những việc như thế này nữa à.”

“Cô khá lắm! Bổn vương hết nhịn được cô nữa rồi!”

Cả người Phương Uy bỗng một phát hừng hực ngọn lửa giận, Phương Uy tiến tới, hai tay bóp lấy cổ Phương Dung đồng thời đẩy nàng sát vào vách tường.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên