X
Chiều hôm đó, Huệ Nhân đã về nhà bằng cách nào? Phương tiện nào? Cô chẳng thể nhớ. Bởi, cô mang một cái đầu trống rỗng và một trái tim rách rưới trở về.
Tim cô, không biết đã bao nhiêu lần rạn nứt, méo mó... vì không thể từ bỏ việc yêu thích một người. Nhưng cô vẫn chịu đựng được và chưa một lần nghĩ đến việc sẽ bỏ cuộc.
Vậy mà, mới chỉ vỡ nát một lần, rách rưới một lần... cô đã muốn buông bỏ.
Cô thực sự muốn buông bỏ, con người ấy, tình yêu ấy...
Huệ Nhân dán mắt vào mấy cuốn sổ tiết kiệm, nhẩm tính. Sau đó lúi húi xem lại các tab trên máy tính về những địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới mà cô vừa lọc ra.
Huệ Nhân rất thích du lịch, cô và Tuấn Anh đã cùng nhau phượt từ Nam ra Bắc, leo núi, lặn biển.... vô số lần, có thể nói là hầu hết các địa điểm đẹp trong nước, cô đều đã khám phá qua. Thế nên, Huệ Nhân muốn bước chân đến những nơi rộng rãi hơn. Đó chính là thế giới.
Ngay từ khi còn bé, cô đã luôn bị ám ảnh bởi cụm từ "vòng quanh thế giới". Cô xem họ khám phá thế giới bằng đường biển, đường không, đường bộ và cả tàu điện... cô thích cách họ cảm nhận vẻ đẹp ở mỗi nơi mà họ đặt chân đến, và ao ước có được trải nghiệm như họ. Khi ấy cô sẽ tự tay viết lên những cảm xúc của riêng mình.
Huệ Nhân có một cuốn sổ bìa cứng khổ A4. Trang đầu tiên là bản đồ Việt Nam với hình chữ S thân thuộc do chính tay cô cắt giấy màu và dán lên. Trang thứ hai là danh sách những nơi cô muốn đi. Trang thứ ba trở về cuối là những hình ảnh tiêu biểu kèm theo vài dòng chú thích, nhận xét, và đôi khi là cả một bài cảm nhận dài lê thê về các địa danh mà cô đã thăm thú.
Những trang cuối Huệ Nhân dành để tổng kết lại toàn bộ hành trình thăm thú của mình và mở ta mục tiêu mới.
Huệ Nhân xúc động lật từng trang giấy. Có thể thấy ngoài những bức phong cảnh, đồ vật, món ăn... những bức nào có cô thì đều có Tuấn Anh bên cạnh. Bữa rồi thấy trên mạng xôn xao với trào lưu "Nắm tay anh đi khắp thế gian", cô đã thầm tiếc, lẽ ra cô nên bắt cậu làm một bộ ảnh đặc biệt theo một chủ đề nhất định, như về ăn uống chẳng hạn... Thay vì chỉ đứng sát nhau rồi tạo dáng chữ V cổ hủ.
Bây giờ, có muốn làm lại cũng không được nữa. Bởi vì nó sẽ thành "chuyện ba người" mất. Mà sự xuất hiện của người thứ ba thì luôn rất vô duyên và thảm bại. Cô không muốn mình trở thành như thế.
Một bưu kiện vừa được chuyển tới. Huệ Nhân nhẹ nhàng xé bao giấy, bên trong là một cuốn sổ bìa da mềm màu nâu nhạt, nhìn thoáng qua dễ thấy nó còn có chút gì đó cũ kĩ. Huệ Nhân mỉm cười, cô rờ lên từng trang giấy mỏng trắng tinh và có mùi thơm nhẹ nhẹ. Cô thích những gì có nét hoài cổ, bởi thứ nó chứa đựng luôn rất đáng giá.
Huệ Nhân xếp cuốn sổ lên kệ. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ lên kế hoạch cho hành trình mới của mình, chắc chắn đây sẽ là hành trình can đảm và thú vị nhất trong cuộc đời cô.
Hai ngày sau đó cô hoàn thành công việc đóng cửa Tiramisu! cũng như có một bữa tiệc chia tay đơn giản với nhân viên đã gắn bó với cô hơn năm năm trời. Họ đã ôm nhau và khóc cho cuộc chia ly đầy bất ngờ này. Với Huệ Nhân, được chứng kiến đám nhóc loi nhoi đó trưởng thành hơn trong công việc cũng như tâm tưởng, là một điều tuyệt vời, cô tin tưởng vào tương lai tươi sáng của chúng. Còn với đám nhóc, lúc mới vào làm tụi nó hệt như những đứa trẻ to xác nhưng tâm hồn thì mãi chẳng muốn lớn. Chúng lúc nào cũng bám lấy cô, loi nhoi bên cô như cá lóc con quấn cá lóc mẹ. Cô đã dạy chúng rất nhiều điều, để cuối cùng chúng cũng cứng cáp, sẵn sàng cho những trải nghiệm mới mẻ hơn.
Ai rồi cũng có con đường của riêng mình...
Bởi, cuộc sống vốn dĩ là những ngã rẽ...
Huệ Nhân đứng rất lâu trước tấm bảng hiệu đã được dỡ xuống. Cô rờ lên từng nét nhữ mềm mại như bờ môi của người con gái, tiramisu... tiramisu... Huệ Nhân khẽ mấp máy môi, cô thấy giọng mình run lên theo từng câu chữ... rồi mai đây, cậu sẽ vẫn nhớ về cô chứ? Nhớ như nhớ một người bạn lâu niên, đã thầm thương trộm nhớ cậu nửa đời, và sẽ dùng nửa đời còn lại để chạy trốn.
...
Tuấn Anh dụi điếu thuốc hẵng còn phân nửa vào gạt tàn, ngửa đầu ra sau ghế, tay cầm chai rượu đã gần cạn lỏng dần.
Mất một người mà như mất tất cả...
Sớm biết có cô là có cả thế giới, nhưng lại chần chừ và cuối cùng chẳng thể có nổi một nửa thế giới ấy...
Kịch!
Chai rượu rớt xuống nhưng không vỡ, chạm sàn nhà và phát ra thứ âm thanh nặng trịch.
Tuấn Anh vò khuôn mặt của mình đến nhàu nhĩ, anh nhớ cô... rất nhớ. Anh đã mất quá nhiều thời gian vào việc sợ hãi, anh đã trăn trở quá lâu để lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn...
Đây, là cái giá của sự chậm trễ...
...
Hoài Trân một mình trong phòng tối, cẩn thận tháo cuộn phim lắp vào tank. Hình ảnh lần này được chụp theo concept đen trắng, lấy tĩnh để tả động.
Hoài Trân cắt một mẩu phim để thử nhiệt độ của hoá chất, đồng thời bấm giờ. Quãng thời gian để phim chuyển sang màu đen chính là khoảng thời gian cần thiết để tráng phim.
Mỗi bức ảnh sau khi trải qua khâu cuối cùng sẽ được Huệ Nhân cặp lên dây phơi theo thứ tự.
Cô thường không thấy phiền não khi rửa ảnh, điều đó chỉ xuất hiện khi những bức ảnh gần như hoàn hảo lại bị một lỗi chết tiệt nào đó, như có vệt sáng nho nhỏ do phim bị xước chẳng hạn.
Huệ Nhân nhìn trân trân vào những bức ảnh đang dần ráo. Đây là Tuấn Anh nhờ cô chụp, dành cho màn tỏ tình lãng mạn của cậu.
Tuấn Anh và những người bạn của cậu nhảy flashmod trên nền nhạc I Knew I Love You của Savage Garden, và Hoài Trân ghi lại bằng chiếc Leica M3 của mình.
Đó hoàn toàn là một ý tưởng điên rồ. Nhưng tất cả những người tham gia đều thấy phấn khích, dù mỗi ngày họ phải tập và nhảy đi nhảy lại đến mệt nhoài.
Lẽ ra Huệ Nhân đã có thế nhận cuốn album này cùng với câu nói mà đến cả Hoài Trân cũng khao khát được nghe.
Lẽ ra, Huệ Nhân đã có thể bật khóc vì hạnh phúc trong đêm Giáng Sinh an lành...
Vậy mà, người cần thấy chúng lại biệt tăm.
...
Ở một làng quê yên bình của đất nước nào đó, Huệ Nhân ngồi yên lặng dưới mái hiên của ngôi nhà cổ, hí húi phủ kín chữ lên từng trang giấy, trong cuốn sổ bìa da mà cô mang theo. Viết xong, cô lại bóc một sticker dán lên, kèm theo chú thích nho nhỏ: "For you".
Miếng sticker là hình Tuấn Anh nhe răng cười nham nhở, cô thích kiểu cười này nên đã đặt in cả trăm tấm. Cô dán nó vào cuối mỗi trang giấy, như một cách để kết thúc mỗi câu chuyện.
...
Hoài Trân nép mình bên khung cửa sổ, khuôn mặt héo mòn nở một nụ cười nhàn nhạt... nụ cười không thể thổi được một nét tươi tắn nào cho khuôn mặt tội lỗi ấy.
Cô đã làm được, đã chia ly được họ, và đồng thời cũng chia ly cả trái tim mình.
Một chút đố kị đã biến cô thành ác quỷ, mãi mãi...
...
Tuấn Anh nhìn chiếc nhẫn khắc rõ ngày tháng mà anh bắt đầu nhận ra tình cảm của mình. Vật ở đây, còn chủ nhân của nó ở đâu?
Tuấn Anh xoay xoay chiếc nhẫn, khục khặc cười, cười đến chảy cả nước mắt, cậu còn không có cơ hội để trao cho cô:
- Chủ nhân của mày còn không biết mày có tồn tại trên đời nữa, hiểu không? Ha ha, hiểu không?
Tuấn Anh cười rồi khóc, khóc rồi cười, tự lảm nhảm, tự nghe, có gì đó chua chát và đắng nghét nơi cổ họng.
Đây là lần thứ hai anh khóc, một trong hai lần là khi anh chào đời.
...
Đêm Giáng Sinh lại tới...
Phố xá vẫn đông vui nhộn nhịp, đèn sáng, hoa giăng khắp nơi, người người đổ xuống đường, trao nhau câu chúc an lành.
Và,
Tuấn Anh, Huệ Nhân, Hoài Trân... cho dù sau này họ có ra sao thì cũng chỉ là những gam màu điểm xuyết cho bức tranh cuộc sống thêm phần sáng tối mà thôi.
Chiều hôm đó, Huệ Nhân đã về nhà bằng cách nào? Phương tiện nào? Cô chẳng thể nhớ. Bởi, cô mang một cái đầu trống rỗng và một trái tim rách rưới trở về.
Tim cô, không biết đã bao nhiêu lần rạn nứt, méo mó... vì không thể từ bỏ việc yêu thích một người. Nhưng cô vẫn chịu đựng được và chưa một lần nghĩ đến việc sẽ bỏ cuộc.
Vậy mà, mới chỉ vỡ nát một lần, rách rưới một lần... cô đã muốn buông bỏ.
Cô thực sự muốn buông bỏ, con người ấy, tình yêu ấy...
Huệ Nhân dán mắt vào mấy cuốn sổ tiết kiệm, nhẩm tính. Sau đó lúi húi xem lại các tab trên máy tính về những địa điểm du lịch nổi tiếng thế giới mà cô vừa lọc ra.
Huệ Nhân rất thích du lịch, cô và Tuấn Anh đã cùng nhau phượt từ Nam ra Bắc, leo núi, lặn biển.... vô số lần, có thể nói là hầu hết các địa điểm đẹp trong nước, cô đều đã khám phá qua. Thế nên, Huệ Nhân muốn bước chân đến những nơi rộng rãi hơn. Đó chính là thế giới.
Ngay từ khi còn bé, cô đã luôn bị ám ảnh bởi cụm từ "vòng quanh thế giới". Cô xem họ khám phá thế giới bằng đường biển, đường không, đường bộ và cả tàu điện... cô thích cách họ cảm nhận vẻ đẹp ở mỗi nơi mà họ đặt chân đến, và ao ước có được trải nghiệm như họ. Khi ấy cô sẽ tự tay viết lên những cảm xúc của riêng mình.
Huệ Nhân có một cuốn sổ bìa cứng khổ A4. Trang đầu tiên là bản đồ Việt Nam với hình chữ S thân thuộc do chính tay cô cắt giấy màu và dán lên. Trang thứ hai là danh sách những nơi cô muốn đi. Trang thứ ba trở về cuối là những hình ảnh tiêu biểu kèm theo vài dòng chú thích, nhận xét, và đôi khi là cả một bài cảm nhận dài lê thê về các địa danh mà cô đã thăm thú.
Những trang cuối Huệ Nhân dành để tổng kết lại toàn bộ hành trình thăm thú của mình và mở ta mục tiêu mới.
Huệ Nhân xúc động lật từng trang giấy. Có thể thấy ngoài những bức phong cảnh, đồ vật, món ăn... những bức nào có cô thì đều có Tuấn Anh bên cạnh. Bữa rồi thấy trên mạng xôn xao với trào lưu "Nắm tay anh đi khắp thế gian", cô đã thầm tiếc, lẽ ra cô nên bắt cậu làm một bộ ảnh đặc biệt theo một chủ đề nhất định, như về ăn uống chẳng hạn... Thay vì chỉ đứng sát nhau rồi tạo dáng chữ V cổ hủ.
Bây giờ, có muốn làm lại cũng không được nữa. Bởi vì nó sẽ thành "chuyện ba người" mất. Mà sự xuất hiện của người thứ ba thì luôn rất vô duyên và thảm bại. Cô không muốn mình trở thành như thế.
Một bưu kiện vừa được chuyển tới. Huệ Nhân nhẹ nhàng xé bao giấy, bên trong là một cuốn sổ bìa da mềm màu nâu nhạt, nhìn thoáng qua dễ thấy nó còn có chút gì đó cũ kĩ. Huệ Nhân mỉm cười, cô rờ lên từng trang giấy mỏng trắng tinh và có mùi thơm nhẹ nhẹ. Cô thích những gì có nét hoài cổ, bởi thứ nó chứa đựng luôn rất đáng giá.
Huệ Nhân xếp cuốn sổ lên kệ. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ lên kế hoạch cho hành trình mới của mình, chắc chắn đây sẽ là hành trình can đảm và thú vị nhất trong cuộc đời cô.
Hai ngày sau đó cô hoàn thành công việc đóng cửa Tiramisu! cũng như có một bữa tiệc chia tay đơn giản với nhân viên đã gắn bó với cô hơn năm năm trời. Họ đã ôm nhau và khóc cho cuộc chia ly đầy bất ngờ này. Với Huệ Nhân, được chứng kiến đám nhóc loi nhoi đó trưởng thành hơn trong công việc cũng như tâm tưởng, là một điều tuyệt vời, cô tin tưởng vào tương lai tươi sáng của chúng. Còn với đám nhóc, lúc mới vào làm tụi nó hệt như những đứa trẻ to xác nhưng tâm hồn thì mãi chẳng muốn lớn. Chúng lúc nào cũng bám lấy cô, loi nhoi bên cô như cá lóc con quấn cá lóc mẹ. Cô đã dạy chúng rất nhiều điều, để cuối cùng chúng cũng cứng cáp, sẵn sàng cho những trải nghiệm mới mẻ hơn.
Ai rồi cũng có con đường của riêng mình...
Bởi, cuộc sống vốn dĩ là những ngã rẽ...
Huệ Nhân đứng rất lâu trước tấm bảng hiệu đã được dỡ xuống. Cô rờ lên từng nét nhữ mềm mại như bờ môi của người con gái, tiramisu... tiramisu... Huệ Nhân khẽ mấp máy môi, cô thấy giọng mình run lên theo từng câu chữ... rồi mai đây, cậu sẽ vẫn nhớ về cô chứ? Nhớ như nhớ một người bạn lâu niên, đã thầm thương trộm nhớ cậu nửa đời, và sẽ dùng nửa đời còn lại để chạy trốn.
...
Tuấn Anh dụi điếu thuốc hẵng còn phân nửa vào gạt tàn, ngửa đầu ra sau ghế, tay cầm chai rượu đã gần cạn lỏng dần.
Mất một người mà như mất tất cả...
Sớm biết có cô là có cả thế giới, nhưng lại chần chừ và cuối cùng chẳng thể có nổi một nửa thế giới ấy...
Kịch!
Chai rượu rớt xuống nhưng không vỡ, chạm sàn nhà và phát ra thứ âm thanh nặng trịch.
Tuấn Anh vò khuôn mặt của mình đến nhàu nhĩ, anh nhớ cô... rất nhớ. Anh đã mất quá nhiều thời gian vào việc sợ hãi, anh đã trăn trở quá lâu để lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn...
Đây, là cái giá của sự chậm trễ...
...
Hoài Trân một mình trong phòng tối, cẩn thận tháo cuộn phim lắp vào tank. Hình ảnh lần này được chụp theo concept đen trắng, lấy tĩnh để tả động.
Hoài Trân cắt một mẩu phim để thử nhiệt độ của hoá chất, đồng thời bấm giờ. Quãng thời gian để phim chuyển sang màu đen chính là khoảng thời gian cần thiết để tráng phim.
Mỗi bức ảnh sau khi trải qua khâu cuối cùng sẽ được Huệ Nhân cặp lên dây phơi theo thứ tự.
Cô thường không thấy phiền não khi rửa ảnh, điều đó chỉ xuất hiện khi những bức ảnh gần như hoàn hảo lại bị một lỗi chết tiệt nào đó, như có vệt sáng nho nhỏ do phim bị xước chẳng hạn.
Huệ Nhân nhìn trân trân vào những bức ảnh đang dần ráo. Đây là Tuấn Anh nhờ cô chụp, dành cho màn tỏ tình lãng mạn của cậu.
Tuấn Anh và những người bạn của cậu nhảy flashmod trên nền nhạc I Knew I Love You của Savage Garden, và Hoài Trân ghi lại bằng chiếc Leica M3 của mình.
Đó hoàn toàn là một ý tưởng điên rồ. Nhưng tất cả những người tham gia đều thấy phấn khích, dù mỗi ngày họ phải tập và nhảy đi nhảy lại đến mệt nhoài.
Lẽ ra Huệ Nhân đã có thế nhận cuốn album này cùng với câu nói mà đến cả Hoài Trân cũng khao khát được nghe.
Lẽ ra, Huệ Nhân đã có thể bật khóc vì hạnh phúc trong đêm Giáng Sinh an lành...
Vậy mà, người cần thấy chúng lại biệt tăm.
...
Ở một làng quê yên bình của đất nước nào đó, Huệ Nhân ngồi yên lặng dưới mái hiên của ngôi nhà cổ, hí húi phủ kín chữ lên từng trang giấy, trong cuốn sổ bìa da mà cô mang theo. Viết xong, cô lại bóc một sticker dán lên, kèm theo chú thích nho nhỏ: "For you".
Miếng sticker là hình Tuấn Anh nhe răng cười nham nhở, cô thích kiểu cười này nên đã đặt in cả trăm tấm. Cô dán nó vào cuối mỗi trang giấy, như một cách để kết thúc mỗi câu chuyện.
...
Hoài Trân nép mình bên khung cửa sổ, khuôn mặt héo mòn nở một nụ cười nhàn nhạt... nụ cười không thể thổi được một nét tươi tắn nào cho khuôn mặt tội lỗi ấy.
Cô đã làm được, đã chia ly được họ, và đồng thời cũng chia ly cả trái tim mình.
Một chút đố kị đã biến cô thành ác quỷ, mãi mãi...
...
Tuấn Anh nhìn chiếc nhẫn khắc rõ ngày tháng mà anh bắt đầu nhận ra tình cảm của mình. Vật ở đây, còn chủ nhân của nó ở đâu?
Tuấn Anh xoay xoay chiếc nhẫn, khục khặc cười, cười đến chảy cả nước mắt, cậu còn không có cơ hội để trao cho cô:
- Chủ nhân của mày còn không biết mày có tồn tại trên đời nữa, hiểu không? Ha ha, hiểu không?
Tuấn Anh cười rồi khóc, khóc rồi cười, tự lảm nhảm, tự nghe, có gì đó chua chát và đắng nghét nơi cổ họng.
Đây là lần thứ hai anh khóc, một trong hai lần là khi anh chào đời.
...
Đêm Giáng Sinh lại tới...
Phố xá vẫn đông vui nhộn nhịp, đèn sáng, hoa giăng khắp nơi, người người đổ xuống đường, trao nhau câu chúc an lành.
Và,
Tuấn Anh, Huệ Nhân, Hoài Trân... cho dù sau này họ có ra sao thì cũng chỉ là những gam màu điểm xuyết cho bức tranh cuộc sống thêm phần sáng tối mà thôi.