Chương 2
Phương An khẽ kéo chiếc áo lông trắng mềm mại như tuyết. Dù đang là mùa thu, lại khoác lên chiếc áo dày như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Phương An cẩn thận lắng nghe từng âm thanh bên ngoài cửa kính. Tiếng bước chân qua lại, tiếng xe cộ tấp nập, cả âm thanh của người bán hàng rong buổi sớm, tất cả đều khiến cho cô cảm giác mình vẫn đang sống. Phương An rời khỏi biệt thự nhà họ Phương đến khu phố này chính là muốn như vậy. Nếu một người khiếm thị như cô lại suốt ngày nghe những lời căn dặn của quản gia e là sẽ sớm buồn chán mà chết mất.
Dọn đến đây đã năm năm, mọi ngóc ngách quanh khu này cô đã nắm chắc trong tay, lại có đường dành riêng cho người khiếm thị, cuộc sống của Phương An cũng không quá khó khăn.
Lúc Tình Tình đến thì trông thấy cảnh này. Phương An ngồi đó, thất thần trước khung cửa số, bên ngoài phản chiếu một gương mặt đẹp như tranh vẽ lại không có chút sức sống. Cô mím môi, bước đến ngồi xuống cạnh Phương An.
“Cậu tới rồi!”
Phương An khẽ cười, hướng về phía Tình Tình nói chuyện.
“Đây đây, hôm nay dù lão chồng mình có năn nỉ ỷ ôi đi chăng nữa, Tiểu Bảo Bảo có khóc rống mình cũng đến với cậu!”
Phương An nhíu mày:
“Tiểu Bảo Bảo sao lại khóc, cậu mau về chăm nó đi!”
Tình Tình khẽ cười, bắt lấy đôi tay lạnh lẽo của cô bạn chà xát:
“Không phải mình đùa thôi! Hôm nay mình đưa nó sang nhà ngoại rồi, nguyên một ngày dành riêng cho cậu đấy! Thích không?”
Phương An mỉm cười:
“Được được, Tình Tình là tốt nhất!”
“Chứ sao? Có người bạn như mình là phước ba đời của cậu!”
Phương An cười rộ lên vui vẻ, Tình Tình chợt ngẩn ngơ:
“Phải rồi, cậu nên cười như thế, như lúc trước mới là cậu!”
Không khí trong phòng chợt trầm xuống, Phương An nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra:
“Tình Tình, Giang Tư Đình về rồi!”
Tình Tình nghe xong nhảy dựng lên:
“Cái gì, tên khốn đó về rồi! Để mình xách dao đi chém hắn!”
Phương An cười nhợt nhạt:
“Cũng không phải là anh ta phụ mình, sao lại đi chém người vô tội kia chứ?”
Tình Tình nghiến răng, tay phải đã bóp chặt nắm đấm:
“Còn không phải tại hắn, nếu không cậu cũng đã không khổ sở đến mức này!”
Phương An khẽ lắc đầu:
“Không phải, là mình nợ anh ấy, cho dù người nói chia tay là anh ấy thì kẻ có lỗi vẫn là mình! Nghe mình, đừng gây sự nữa được không, hai người bọn mình đã không còn quan hệ gì với nhau nữa rồi!”
Tình Tình buông lỏng tay, lại nhìn vẻ mặt tưởng chừng như không có chuyện gì của cô bạn mà thở dài. Phương An này ngoài mặt tuy luôn lạnh nhạt nhưng thật ra tâm hồn mỏng manh rất dễ tổn thương. Cái tên Giang Tư Đình như một con dao sắc bén cứa vào vào trái tim nhỏ bé của cô ấy. Tình Tình ngẫm lại, bọn họ chia tay cũng đã gần mười năm rồi.
Hôm đó Phương An không kể cho Tình Tình nghe về việc Giang Tư Đình trở thành tổng giám đốc của Phong Hoa. Cô sợ người bạn thân của mình sẽ nổi cơn điên mà chạy đến phá huỷ lớp tường rào cô xây dựng mười năm kia mất. Vốn dĩ ban đầu cô không định nói nhưng việc trong lòng chất chứa quá nhiều, hãy để cô ích kỷ một lần giải toả tâm sự với Tình Tình vậy.
Vì lý do đặc thù nên mọi việc ở tập đoàn, Phương An đều mang về nhà xử lý. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ lên họp một vài cuộc họp quan trọng còn không thì sẽ để Nhan Bác toàn quyền quyết định. Tổng giám đốc mới về tình hình lại thay đổi hoàn toàn. Công việc trước đây của cô đã ít, hiện tại còn ít hơn. Tất cả mọi việc đều giao lại cho Giang Tư Đình, còn cô chỉ việc ký những giấy tờ quan trọng.
Hôm nay là lần thứ hai Phương An cùng Giang Tư Đình gặp mặt.
Anh ngồi trên sô pha nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của cô, ngoại trừ đôi mắt không còn linh khí kia thì tất cả vẫn giống như in trong ký ức xưa cũ. Người con gái đó luôn bình thản như thế trong khi anh thì có cả ngàn vạn thắc mắc muốn hỏi, lòng nhộn nhạo như lửa đốt còn cô lại tỏ ra chẳng quan tâm gì. Anh thực sự hận cô, cũng hận chính bản thân mình, kết cục mười năm trước chẳng phải đã rõ ràng rồi sao, cô cũng đã buông tay sao anh còn cố chấp? Huống hồ anh tiếp cận cô hôm nay cũng không phải với mục đích tốt đẹp.
Xếp đặt xong suy nghĩ trong đầu, Giang Tư Đình ổn định chính mình, nhìn qua lại như một thương nhân sắc bén.