Chương 11
Bữa cơm gia đình diễn ra trong không khí nhợt nhạt. Đầu bàn bên kia Phương Diễm ra sức thể hiện một người phụ nữ quan tâm Giang Tư Đình thì bên này Phương An lại rất bình tĩnh ăn hết thức ăn trong bát mình. Cô không nhìn thấy, vậy nên Phương Thái thỉnh thoảng lại gắp thức ăn đến bát cô. Đến lúc cậu gắp một miếng hành tây thì Giang Tư Đình đột ngột lên tiếng:
“Đừng, cô ấy bị dị ứng với hành tây!”
Căn phòng đột ngột lâm vào trạng thái im lặng, khuôn mặt mẹ con Phương Diễm khó coi hết sức. Phương Thái ngây ngô nhìn về phía Phương An:
“Chị không ăn được sao?”
Phương An nắm chặt tay cố điều chỉnh lại hơi thở:
“Không phải, chỉ là hồi trước không thích mà thôi, bây giờ thì lại thích ăn rồi!”
Nói xong cô gắp miếng hành thản nhiên đưa lên miệng. Giang Tư Đình sa sầm mặt. Cô như vậy chính là muốn nhắc nhở anh mọi thứ đã không còn như lúc trước hay sao? Bùi Liên lộ nụ cười thoả mãn:
“Phải, phải! Con người cũng có thể huống chi là sở thích nhất thời!”
Phương An không muốn đáp lại. Bùi Liên được thể lại nói tiếp:
“Nghe nói con sắp ra nước ngoài?”
Phương An gật đầu cho có lệ. Bùi Liên giả bộ ngập ngừng một lát rồi nói tiếp, giọng như đang khó xử:
“Ra nước ngoài cũng tốt, không khí bên đó cũng không tệ. Nhưng còn Phong Hoa? Con xem bây giờ Tư Đình cũng đã tiếp quản mọi việc, nó lại sắp đính hôn với Diễm Diễm, cũng trở thành một phần của nhà họ Phương rồi, hay là…”
Phương An ngắt ngang lời bà ta:
“Mọi việc con đã có sắp xếp, dì cứ yên tâm!”
Bùi Liên cứng họng. Quả thực tuy bà ta luôn tỏ ra là kẻ cả nhưng thực chất lại không có thực quyền. Phương Tuấn trước khi ra đi đã để lại toàn bộ cổ phần cho đứa con gái riêng này, lại giao Phong Hoa cho nó, còn bà và Phương Diễm cũng chỉ được thừa kế căn nhà và một vài bất động sản ngoài luồng mà thôi, hoàn toàn không đáng gì với số tài sản kếch xù của Phong Hoa. Ngay cả đứa con trai duy nhất, Phương Tuấn cũng chỉ để lại 5% cổ phần nhưng lại giao cho Phương An làm người giám hộ, đến năm mười tám tuổi mới có quyền lấy lại.
Vậy nên bà ta mới thấy vui vẻ khi con gái mình bỗng nhiên câu được con rùa vàng Giang Tư Đình. Mới đầu khi biết anh ta chính là Vincent, nhân tài trong truyền thuyết của giới đầu tư, bà ta đã hết sức ủng hộ sự theo đuổi của Phương Diễm. Bây giờ chẳng phải mọi thứ đã nằm trong tầm tay rồi sao? Giang Tư Đình trở thành tổng giám đốc tập đoàn Phong Hoa, so với chức chủ tịch trên danh nghĩa của Phương An thì chắc chắn hơn nhiều. Phương An lại sắp ra nước ngoài, vậy chẳng phải toàn bộ quyền hành sẽ nằm trong tay Giang Tư Đình hay sao?
Phương An buông đũa, cô không muốn đối mặt với cái không khí giả tạo này thêm nữa.
“Đã trễ rồi, con xin phép ra về!”
Phương Thái thấy cô rời đi thì khuôn mặt nhăn lại tỏ ý không vui:
“Sao chị nhanh về vậy, ở lại thêm chút đi!”
Phương An khẽ cười chưa kịp dỗ dành cậu thì Bùi Liên đã dành nói trước:
“Mắt chị không tiện, chút nữa con cũng phải học bài, còn muốn lê la làm gì nữa?”
Phương An không lạ gì với thái độ quay ngoắt nhanh chóng của Bùi Liên. Cô xoa đầu Phương Thái, giọng đầy vẻ cưng chiều:
“Ngoan, nhớ học bài chăm chỉ, lần sau chị lại đến chơi cùng em!”
“Chị hứa nhé!”
Phương An chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, cô sờ sờ khuôn mặt của Phương Thái, thầm ghi nhớ trong lòng. Có lẽ đây là lần cuối cô thân thiết với nó cũng nên.
“Để tôi đưa em về!”
Giang Tư Đình đột ngột lên tiếng. Anh đã buông đũa từ lúc nào. Ở bên cạnh Phương Diễm tái mặt vì giận dữ. Phương An không ngờ anh lại đề nghị như vậy, giọng cô nhàn nhạt:
“Không cần, tôi đã gọi tài xế riêng rồi!”
“Tôi có chuyện muốn nói với em, chuyện công ty!”
Giang Tư Đình vẫn kiên quyết với hành động của mình. Anh rời khỏi chỗ ngồi bước đến cạnh Phương An:
“Đi thôi!”
Vẫn là kiểu ra lệnh quen thuộc, Phương An không tự chủ đi theo anh, để lại mẹ con Bùi Liên mặt đầy tức tối.
Trên xe không khí vẫn trầm mặc như cũ. Phương An nghiêng người nhìn ra cửa sổ. Áp lực người đàn ông bên cạnh khiến cô căng thẳng. Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại hai người ở trong một không gian nhỏ hẹp như thế. Trái tim Phương An không tự chủ đập loạn lên.
Giang Tư Đình không lái xe về thẳng nhà Phương An, giữa đường anh dừng xe vào một tiệm thuốc và một cửa hàng tiện lợi. Viên thuốc chống dị ứng màu vàng và chai nước ấm được Giang Tư Đình đặt vào trong tay cô. Phương An không ngờ anh sẽ làm như thế, cô ngẩn ra nắm chặt chai nước trong tay. Giang Tư Đình cau mày, giọng có chút mất kiên nhẫn:
“Còn không mau uống đi, em muốn ngày mai nổi ban đầy người hay sao?”
Người con gái này, rõ là mình bị dị ứng, lại cố chấp chịu đựng để đối chọi với anh. Anh nên cảm thấy tự hào hay lo lắng cho cô đây?
Phương An nghe lời anh uống thuốc. Làn nước ấm rót qua cổ họng khiến cô cực kỳ dễ chịu. Chắc hẳn anh đã cho vào lò vi sóng, cẩn thận như vậy khiến trái tim của cô cũng ấm áp dần lên.
Chờ cô uống thuốc xong, Giang Tư Đình mới tiếp tục lái xe. Đến nơi hai người vẫn không nói gì. Phương An định nói lời cảm ơn anh nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi. Chờ ánh đèn bên trong nhà cô hắt ra, Giang Tư Đình mới khởi động xe rời khỏi.