Trái tim của gió - Cập nhật - Kiara

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Ôi, bạn nam nào đó đáng yêu quá, y chang như cậu bé con ngang bướng đầy kiêu ngạo ấy, chỉ tội cho nữ chính thôi! :-*
Hơ hơ thấy chưa, nam chính chỉ có mình nữ chính thui, hồi sau sẽ rõ anh là người như thế nào hehe!
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 12
Hôm nay là lễ đính hôn của Giang Tư Đình và Phương Diễm, đến cùng thì Phương An cũng không có dũng khí để đi. Cô gọi điện nhờ Nhan Bác mang quà tới, cũng không biết Phương Diễm sẽ nghĩ cô hèn nhát thế nào nữa. Nghe thấy tên anh cùng vang lên với một người con gái khác, cô không chấp nhận được. Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến mức nào, chỉ cần là chuyện về anh, cô vẫn sẽ không nhịn được.

Phương An bước đi trên con đường quen thuộc. Tiếng học sinh ồn ào cùng tiếng xe cộ tấp nập. Trường cấp ba ngày xưa của bọn họ nay đã thay đổi nhiều nhưng trong thân tâm Phương An vẫn ôm một hình bóng xưa cũ. Hàng ghế đá bọn họ từng ngồi ăn chung, cây phượng vĩ anh từng khắc tên hai người họ, cả hành lang dài cô đuổi theo anh dường như vẫn còn nguyên đó. Phương An cười khổ, cảnh còn người mất, dù thế nào cũng trông thật thê lương.

Phương An cẩn thận bước chân trên đường dành cho người mù. Chợt đằng xa có tiếng động cơ mỗi lúc một gần. Cô cảm thấy hơi bất an, bàn tay nắm cây gậy dẫn đường không tự chủ siết chặt hơn một chút. Phương An hơi ngừng lại định chờ âm thanh đó qua đi song đã muộn, tiếng động cơ vang lên ầm ầm bên tai, lông tơ trên người cô cơ hồ dựng hết lên, đó là bản năng khi người ta gặp nguy hiểm. Cây gậy chỉ đường bị văng xa mấy mét. Trước khi bất tỉnh, Phương An chợt nhớ cô vẫn chưa chúc Giang Tư Đình hạnh phúc!



“Cái gì? Tai nạn sao? Được rồi tôi đến ngay!”

Nhan Bác dập điện thoại vội vàng rời khỏi, nhưng anh chưa kịp bước hai bước đã bị một bóng đen chặn lại. Giọng Giang Tư Đình đầy lạnh lẽo:

“Ai bị tai nạn? Có phải là Phương An hay không?”

Nhan Bác ngẩn người, trong phút chốc lại nổi giận thay cho Phương An:

“Anh quan tâm đến điều này làm gì, hôm nay là lễ đính hôn của anh đấy! Cô dâu của anh đang mỏi mắt mong chờ kìa!”

Giang Tư Đình mất hết bình tĩnh, anh túm chặt cổ áo Nhan Bác:

“Nói tôi biết, là Phương An phải không?”

Đại khái là bác sĩ Nhan hiền lành bấy lâu nay lại gặp phải sự hung dữ như thế đành bất lực trước cường quyền. Anh gật đầu. Giang Tư Đình mím chặt môi, giọng nói khàn đặc:

“Nhanh đến đó!”

“Cái gì?”

Giang Tư Đình hét lên:

“Nhanh đi cứu cô ấy, chẳng phải anh là bác sĩ sao?”

Nhan Bác giờ mới nhận ra nhiệm vụ của mình. Anh nhanh chóng quay đi không ngờ Giang Tư Đình cũng nối gót theo sau. Nhan Bác có chút kinh ngạc:

“Anh không ở lại sao?”

Giang Tư Đình nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo:

“Không quan trọng!”

Hai người đàn ông nhanh chóng lái xe rời đi để lại Phương Diễm một thân váy trắng xinh đẹp đuổi theo đến té ngã. Buổi tiệc đính hôn lại vì chú rể không xuất hiện mà bị huỷ bỏ.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 13
Đến bệnh viện, Giang Tư Đình bị ngăn lại ngoài cửa phòng cấp cứu. Nhan Bác vội vã thay áo blue rồi tiến vào. Giang Tư Đình ngồi chờ rất lâu, có lẽ đây là khoảng thời gian chờ đợi anh cảm thấy mệt mỏi nhất. Nếu so với mười năm ở nước ngoài kia, e là chỉ có hơn chứ không kém. Dù là mười năm thì anh sẽ luôn dựng lên suy nghĩ cô vẫn còn an ổn mà sống nhưng bây giờ chỉ mấy tiếng đồng hồ, anh lại không biết tình trạng của cô thế nào. Điều này khiến anh như phát điên lên được.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Nhan Bác tháo khẩu trang y tế xuống thở phào nhẹ nhõm. Anh tiến lại chỗ Giang Tư Đình đang ngồi bất động, cũng không biết là đã lo lắng quá mà sợ hãi không nữa.

Nhan Bác mỉm cười:

“Không sao, cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi!”

Bàn tay đang nắm chặt của Giang Tư Đình lúc này mới buông lỏng ra. Giọng anh hơi khàn:

“Tôi vào thăm cô ấy được chứ?”

Nhan Bác gật đầu. Hôm nay nhìn thấy Giang Tư Đình vì Phương An mà trở thành như vậy anh cũng có chút ít hy vọng, hy vọng bọn họ sẽ hiểu ra lòng mình mà quay trở lại bên nhau.

Giang Tư Đình nhẹ nhàng bước vào phòng bệnh. Rèm cửa sổ trắng toát lung lay trước gió. Trên giường, Phương An nằm im như đang ngủ. Cánh tay và trên mặt đều bị dán mấy bông băng, xem ra chỉ bị trầy xước mà thôi.`

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay không tự chủ đưa lên phác thảo những đường nét trên gương mặt khiến anh ngày nhớ đêm mong ấy. Anh cười khẽ, cô luôn có cách khiến anh phải bỏ hết mọi chuyện vì mình. Nhớ lại lần đi thi học sinh giỏi năm đó, chỉ vì nghe anh phải đi ôn hai tháng, cô đã làm ầm ĩ lên không cho anh đi. Đến lúc không được lại lăn đùng ra ốm liệt giường khiến anh phải bỏ hết mọi chuyện, quay về chăm sóc cô. Người con gái này, chỉ có việc gây chú ý cho anh là giỏi nhất.

Không thể phủ nhận, lúc anh nghe thấy cuộc nói chuyện của Nhan Bác đã sợ hãi đến mức nào. Trong đầu luôn có ý nghĩ nếu cô gặp chuyện không may anh sẽ thế nào? Phương An trong lòng anh luôn chiếm một vị trí quan trọng nhất, quan trọng hơn bất kỳ ai trên thế giới này, kể cả chính bản thân anh.



Gần nửa đêm Phương An mới tỉnh lại, tuy chỉ bị trầy xước ngoài da nhưng lúc ngã xuống đầu cô bị va đập nhẹ nên bây giờ mới tỉnh. Cũng may kết quả chụp CT không có gì bất thường. Cô nghiêng người, chợt có cảm giác một bàn tay đang nắm lấy tay mình. Ngón tay thon dài hơi xương, dù mắt có không nhìn thấy thì cô vẫn nhận ra được.

Giang Tư Đình.

Phương An kinh ngạc hết sức, anh sao lại ở đây? Chẳng phải hôm nay anh cùng Phương Diễm đính hôn hay sao? Phương An nghĩ nghĩ lại thầm khinh bỉ chính mình, đã mười năm rồi sao cô vẫn cố chấp là mình biết được mọi điều về anh kia chứ? Có khi người đang ngủ gục cạnh cô chính là Cố Mặc Hàm cũng nên.

Như muốn khẳng định thêm suy nghĩ mơ hồ của Phương An, một giọng nói trầm trầm mang vài phần vừa tỉnh ngủ vang lên:

“Em tỉnh rồi! Thấy thế nào? Có đau đầu hay không?”

Phương An lặng người. Đúng là Giang Tư Đình. Sao anh lại xuất hiện ở đây? Giang Tư Đình thấy Phương An không có phản ứng, anh lo lắng nắm chặt tay cô:

“Thế nào? Không được khoẻ ở đâu, để anh đi gọi Nhan Bác!”

Phương An lúc này mới hoàn hồn. Cô níu lại cánh tay đang muốn rời đi của Giang Tư Đình, nhẹ giọng nói:

“Tôi không sao! Muốn uống nước!”

“Được!”

Giang Tư Đình nhanh chóng rót cho cô một ly nước ấm, sau khi nếm qua mới cẩn thận nâng Phương An ngồi dậy, đặt ly nước kề sát miệng cô. Phương An có chút không tự nhiên, lần cuối bọn họ thân mật như thế này dường như đã là chuyện của mười năm về trước.

Ngược lại với tâm tình rối rít của Phương An, Giang Tư Đình lại cảm thấy không hề có vấn đề gì. Anh giúp cô uống nước xong lại tự nhiên hỏi thêm một câu:

“Em có muốn đi vệ sinh không?”

Lần này Phương An thực sự quẫn bách, ngay cả việc cô muốn đi toilet anh cũng nhìn ra, thật hết nói nổi. Phương An cúi gằm gương mặt đang đỏ lên vì xấu hổ. Giang Tư Đình cũng nhận ra mình thất thố, anh nhẹ giọng:

“Anh gọi y tá giúp em!”

Cuối cùng thì việc xấu hổ nhất cũng qua đi. Phương An nằm im trên giường, trái tim vẫn đập cuồng loạn vì người đàn ông ở trong phòng. Giang Tư Đình vẫn chưa chịu rời đi. Anh đắp chăn cẩn thận cho Phương An rồi lại ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, bộ dạng như muốn canh giữ cô một đêm.

Phương An chợt nhớ đến hôm nay là lễ đính hôn của anh và Phương Diễm, dù trong lòng chua xót nhưng vẫn quyết định nói:

“Chuyện hôm nay cảm ơn anh, có điều anh vẫn nên về đi thì hơn. Phương Diễm đang chờ!”

Giang Tư Đình nghiến răng, hoá ra cô muốn đuổi anh đi như thế, giọng nói không khống chế được có vài phần lạnh nhạt:

“Vì em mà tôi đã phá hỏng buổi đính hôn!”

Phương An cả kinh. Giang Tư Đình nhìn biểu tình trên mặt cô, lại bình thản nói tiếp:

“Em phải chịu trách nhiệm!”

Lần này Phương An không nói được điều gì nữa. Không khí có vẻ gượng gạo, anh nói cứ như muốn cô thay thế Phương Diễm bù đắp cho anh vậy.
 

namkiara

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
13/6/14
Bài viết
264
Gạo
0,0
Chương 14
Bất chợt cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Cố Mặc Hàm lao ngay đến giường bệnh, đôi mắt quét khắp cả người Phương An:

“Tiểu bảo bối của anh, em sao rồi? Có bị thương nặng ở đâu không? Nghe tin em bị tai nạn anh sợ chết đi được!”

Phương An giãn đôi lông mày đang nhíu chặt, trên môi hiện lên nụ cười ngọt ngào:

“Em không sao, chỉ là trầy xước một chút mà thôi!”

Cố Mặc Hàm vỗ vỗ ngực, lời nói cũng pha chút bông đùa:

“Như vậy là anh yên tâm rồi. Thằng nào gây tai nạn cho em anh nhất định không tha cho nó. Dám làm thân thể tiểu bảo bối của anh bị sẹo sao? Thằng này chắc chán sống rồi! Hừ!”

Cố Mặc Hàm mải mê với suy nghĩ của mình cũng không nhìn ra bên trong phòng bệnh còn một người nữa, khuôn mặt đang lạnh dần. Thấy Cố Mặc Hàm khiến Phương An vui vẻ đến thế sao? Lúc tỉnh dậy thấy anh thì làm như thấy quỷ còn với Cố Mặc Hàm lại cười tươi như vậy. Tâm trạng đang tốt của Giang Tư Đình tự nhiên rơi xuống cực điểm.

Cố Mặc Hàm sau một hồi ba hoa cũng nhận ra Giang Tư Đình đang ngồi trên sô pha, anh ngạc nhiên:

“Sao cậu cũng ở đây?”

Giang Tư Đình đáp lại lạnh nhạt:

“Cậu nói đúng, đáng lẽ ra tôi không nên ở đây!”

Nói xong anh lấy chiếc áo khoác cất bước đi thẳng. Trái tim Phương An nặng trĩu xuống. Cuối cùng anh cũng đi rồi. Cô phải nên vui mừng mới đúng, tại sao trong người lại khó chịu thế này?



Vết thương của Phương An căn bản không nặng lắm nên chẳng mấy chốc cô đã chuẩn bị xuất viện. Tình Tình biết tin vội chạy đến bệnh viện hai mắt đỏ hoe, còn mắng cô một hồi khiến tai Phương An như bị tra tấn. Phương An cười khẽ, trong lòng không khỏi nhớ đến một người, nhớ lại lúc anh ân cần chăm sóc cô, một cỗ ẫm áp không ngừng quét qua thân thể.

Tình Tình vừa gọt táo vừa luyên thuyên:

“Nói cho cậu biết Phương Diễm bây giờ thảm hại hết sức. Vị hôn phu bỏ đi trong lễ đính hôn, tất cả đều biến thành trò cười cho thiên hạ. Vincent à không Giang Tư Đình cũng thật lạnh lùng. Sau đó cũng không giải thích hay đính chính gì luôn. Phương Diễm và mẹ cô ta chỉ còn nước giấu mặt ở trong nhà mà thôi!”

Phương An cắn môi, sẽ không nghiêm trọng vậy chứ! Nói cho cùng tất cả cũng là vì cô mà ra. Thật không hiểu nổi Giang Tư Đình tại sao lại hành động như vậy?
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên