Chương 5
Tác giả Vũ Yến Vũ (Mưa Mùa Hạ)
Beta Ivy_Nguyen
Chương 5.1. Vụ bê bối bất ngờ
Mấy ngày gần đây bận túi bụi với một chồng hồ sơ Trưởng phòng giao cho dịch gấp nên Nhu không có thời gian để vào diễn đàn Gác Sách. Công việc ngập lên đến đầu thì thử hỏi văn thơ ở đâu mà chảy ra cho được. Muốn vào
Xóm tám buôn chuyện cũng khó vì thời gian hạn hẹp. Vả lại, sau vụ
Hất em xuống ao với Hexa, Nhu quyết tâm im hơi lặng tiếng một thời gian để nghiên cứu cách trả thù hiệu quả nhất, không thể bồng bột như hôm trước được.
Hà Nội chuyển mình sang mùa đông, lâu rồi Nhu mới dừng chân để ngắm cảnh đường phố về đêm trong tiết trời se lạnh. Tự nhiên Nhu thấy thèm thèm cái cảm giác có ai đó đi bên cạnh, nắm tay và cùng… cãi nhau với cô. Chẹp chẹp… Nhu chép miệng, quả thật mùa đông làm cho con người ta có những tư tưởng hết sức vớ vẩn.
Cuối cùng thì cũng hoàn thành xong công việc. Nhu tự thưởng cho mình bằng cách nằm nghe nhạc thư giãn.
- Mày làm cái gì mà hét ầm ầm tên chị mày lên thế hả thằng kia? – Nhu ra mở cửa phòng với cái tai phone thả lỏng ở cổ.
- Nè, chị đang nghe nhạc thì phải hét lên chứ. Mẹ gọi chị xuống nấu cơm cùng, có khách. – Thái hất hàm truyền đạt lại lời phụ huynh nữ.
Nấu… nấu cái gì? Nhu nghệt mặt ra. Lâu nay Nhu có phải vào bếp nấu cơm bao giờ đâu. Khách nào mà bắt tận con gái rượu xuống bếp? Miễn cưỡng, Nhu lê lết cái thân xác uể oải đi xuống. Mẹ Nhu lườm:
- Vào đây. Lát nữa khách đến thì giả vờ bưng đồ ăn ra.
Thấy Nhu cứ chậm rì rì đi vào bếp, mẹ Nhu lấy tay dí vào trán cô mà bảo.
- Dốt lắm con gái ạ! Cô không biết nấu nướng thì mẹ dạy cô làm trò. Ha ha, giả vờ đảm đang thì thằng nào nhìn vào cũng muốn rước cô. Mẹ đây chỉ tiếp tay chống ế cho cô thôi.
- Nhưng đó là thằng nào? – Nhu xoa trán hỏi lại mẹ.
- Đấy là cái thằng mà
ai – cũng - biết – là – ai đấy…
- Mẹ Nhu nhấn mạnh - Hà hà, lần này phải đóng kịch lừa nó, không nó biết tỏng là đồ ăn không phải cô nấu thì mẹ phí công sắp đặt.
Hừm… Mờ mờ ám ám, nhưng mục đích chỉ có muốn tống cổ con gái đi nhanh thôi. Mẹ ơi là mẹ! Thằng kia ơi là thằng kia! Chắc lại là một giai đẹp mẹ muốn giới thiệu đây! Mẹ gần năm mươi tuổi rồi mà đọc ngôn tình cho lắm vào, lúc nào cũng mơ con gái lấy đại Boss, không thì cũng phải hàng đẹp trai loại đặc biệt, càng “biến thái” mẹ càng thích. “Ôi trời, số tôi sao khổ thế này!”, Nhu ai oán trong lòng.
Đến bữa cơm, phụ huynh nam và Thái đã ngồi xuống mâm cơm gõ đũa vào bát.
- Sao còn chưa dọn cơm, đói quá, bụng réo ầm ầm rồi? – Bố Nhu giục.
- Ông lúc nào cũng nghĩ đến ăn, đợi khách đến đã rồi thì bảo con Nhu nhà mình tự tay vào bếp chuẩn bị. Có muốn con gái được gả đi không?
- Muốn, muốn… - Hai người đàn ông “chân phụ” trong nhà gật đầu rùm rụp tỏ vẻ rất rất đồng ý.
Nhu chép miệng thở dài, cũng tò mò không biết “thằng khách” kia là ai?
“Đinh đong… Đinh đong…”
Có tiếng chuông cửa.
Mẹ Nhu hấp tấp chạy ra mở cổng, đon đả dẫn “khách” vào.
- Hả? – Cả ba cái miệng cùng há lên ngạc nhiên và sáu ánh mắt dồn vào vị khách.
- Tưởng thằng nào, hóa ra là Hoàng! – Nhu lẩm bẩm.
- Thôi ăn đi, đóng kịch làm gì! – Thái nói nhỏ.
- Đúng rồi, đói quá! Vào ăn cùng đi Hoàng. – Bố Nhu bảo Hoàng rồi lắc đầu thì thầm với Thái – Hóa ra bà ta vẫn kết thằng giai đẹp một mét tám này. Hừm…
Hoàng cười rõ tươi chào cả nhà rồi liếc liếc nhìn Nhu, Nhu không thèm nhìn lại. Đến mà không gọi điện báo, bày trò!
Mẹ Nhu cười sung sướng:
- Vào đi, hôm nay Nhu vào bếp nên cô phải gọi con đến thưởng thức tay nghề luôn đấy, nó đang tập tành nấu nướng để được chờ con đóng dấu kiểm định cho qua cửa hải quan đây.
- Dạ thế con không khách sáo nữa. Để cả nhà đợi lâu rồi. Con muốn đóng dấu kiểm định lắm mà Nhu nhà ta còn chưa đồng ý đâu ạ. - Hoàng nói và tự nhiên ngồi vào bàn ăn.
Nhu đặt đĩa thức ăn dằn mạnh xuống trước mặt cu cậu cạch cạch mấy cái rõ to như nhắc nhở. Cái gì mà đóng dấu? Cái gì mà kiểm định? Biết mẹ bày trò rồi còn hùa theo mẹ. Mẹ đã chấm điểm Hoàng thì sẽ tìm đủ mọi cách ghép đôi đây. Lát nữa lên phòng chết với cô. Nhu lườm Hoàng một cái sắc như dao.
Cả bữa ăn mẹ Nhu không ngừng khen đồ ăn Nhu nấu. Trời đất, khác nào đang tự khen mình. Bài ca tự khen đồ ăn này ngày nào ba bố con Nhu cũng được nghe, thế nên cả ba bình thản ngồi ăn còn Hoàng thì bị gắp cho đầy bát ăn đến nghẹt thở.
Trong bầu không khí hết sức vui vẻ, bỗng có một âm thanh rất “quái gở” vang lên. Mọi người ngơ ngác chưa rõ âm thanh ấy là gì và phát ra từ đâu thì có một mùi lạ bắt đầu xuất hiện. Đừng nói là thức ăn mẹ nấu có mùi thum thủm nhé? Cả nhà cùng chau mày bịt mũi thì âm thanh ấy lại phát ra thành tràng
: Bủm… Xì… Bủm… Xịt….
Lúc này thì mọi ánh mắt đổ dồn về phía bố Nhu và Hoàng đang ngồi gần nhau – nơi âm thanh vừa phát ra. Cả hai người đàn ông cùng ngơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra trước sáu con mắt tò mò của mọi người thì vài giây sau đó, Hoàng liếc ngay sang bố Nhu với vẻ mặt bối rối.
Chưa kịp định thần lại thì một ngón tay chỉ thẳng vào mặt cu cậu, nét mặt của bố Nhu thản nhiên như không có chuyện gì nghiêm trọng:
- Là cháu hả? Ăn no quá nên không kiềm chế được phải không? Không sao đâu. Không sao đâu! Nhà cô chú rất thoải mái. Hề hề… cả nhà ăn cơm tiếp đi, không có gì phải để ý. Sinh lý bình thường của con người thôi mà!
Ối bố ơi! Nhu nhăn mặt vừa thầm than vừa nín cười. Cái mặt Hoàng đỏ lên như gấc. Mẹ, Thái và Nhu không nhịn được nữa phá lên cười càng làm cu cậu căng thẳng đành cười trừ theo cả nhà.
- Cháu, cháu không cố ý. Xin lỗi cả nhà!
Nhu biết tỏng là ai gây ra vụ “bê bối đậm mùi” này, ai đó đang cố tình đổ cho người khác và thử thách Hoàng xem có dám chống đối lại mình không. Cái người gây tội đổ sang cho người khác kia vẫn gật gù ngồi gắp thức ăn bình thản trên bàn. Hừm, tên Hoàng này chả nhẽ thích mình thật nên chịu trận thay cho bố?
Sau khi bữa ăn kết thúc y như rằng mẹ đẩy Nhu và Hoàng lên phòng nói chuyện riêng. Mẹ sẵn sàng giao con gái cho một thằng con trai mà không hề ngại ngùng. Sợ mẹ quá rồi đấy! Háo sắc quá!
Vừa đóng cửa phòng lại, quên cả việc “dạy dỗ” Hoàng đến ăn cơm mà không báo trước lại còn giả vờ với mẹ, Nhu ôm bụng bò lăn trên giường cười khoái trí.
- Sao vừa nãy ông lại nhận? Rõ ràng là bố tôi thả bom mìn mà. Ngày nào ông cụ chẳng tra tấn cả nhà vài quả như thế!
- Ủa, thế là cả nhà đều biết không phải tôi hả? – Giọng Hoàng hớn hở.
- Ai cũng biết. Ông nhận thay làm gì? Bố tôi đang chơi khó ông đấy!
- Chỉ là một thử thách nhỏ. Sợ gì? Vì bà tôi nhận được hết.
- Thôi, đừng có nói nhảm! Chuyện tôi nhờ ông ông làm đến đâu rồi? – Nhu đổi ngay sang chủ đề dò la thông tin và phá tài khoản của Admin Hexa trên diễn đàn.
- Hack tài khoản và hack Forums là việc làm cần nhiều thời gian, nhất lại là tài khoản của Admin nên nói bà cũng không hiểu đâu. Cứ tin tưởng tôi là được. Mà sao bà hứng thú với cái tay Hexa đó vậy? Liệu có ý đồ gì không đấy. – Hoàng vừa nói vừa ngồi xuống giường nhìn Nhu nghi ngờ.
Sẵn tay cầm lấy cái gối, Nhu đập mạnh lên đầu Hoàng mấy cái, to mồm nói:
- Ý đồ gì là ý đồ gì? Ý đồ trả thù ông hiểu chưa? Ông biết là ai đã chọc giận tôi dù ngoài đời hay là mạng ảo thôi cũng không tha mà. Ông mà cũng chọc tôi là liệu hồn đó. Cái tội đồng minh với mẹ diễn trò tôi chưa hỏi tội đâu. Liệu hồn?
Hoàng đưa tay lên đỡ cái gối, giọng hơi buồn:
- Bà thật là đanh đá… và còn ngốc nghếch nữa. Haizzz! Ai bảo tui lại… làm bạn với bà cơ chứ!
Chương 4<< >> Chương 5.2