[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Tên tác phẩm: Một Thời Giông Bão
Tên tác giả: Đặng Quang Tình
Thể loại: Chiến tranh, gia đình
Tình trạng: Đã hoàn thành và xuất bản
Giới Thiệu: Nói về cuộc sống của một gia đình sống ở đài phát thanh tây bắc trong thời kỳ chiến tranh chống mỹ. Đây là cuối tiểu thuyết dựa trên cuộc sống thực của gia đình tác giả
Bạn thiếu file đính kèm. Bạn vui lòng đọc kĩ #1 và làm theo hướng dẫn.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Tên tác phẩm: Hoa băng chờ ngày nở: sát thủ máu lạnh và thiếu gia lạnh lùng.
Tác giả: Oánh đần.
Thể loại: truyện teen, lãng mạn, một chút ngược.
Tình trạng: đang sáng tác.
Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Một sát thủ xuất thân danh giá!
Bà không thể ngờ được cô đến nay cuối cùng cũng xuất hiện, nữ sát thủ tài ba, là người đứng đầu tổ chức 'Ngụy Sát' từ năm 16t, sinh sát không biết bao mạng người, không những thế tự tay gây dựng sự nghiệp của bản thân, bất động sản, đá quý, thời trang... vài thông tin này bà vất vả lắm mới có được, mọi điều về cô gái này vẫn là một ẩn số.
Bà có chút run sợ, cố trấn tĩnh lại bản thân nhìn thân hình được trùm kín mít đeo mặt nạ không rõ chất liệu là gì kia, nói:"tôi muốn làm giao dịch với cô"
"Dựa vào.... "Chất giọng thanh thoát vang lên, bầu không khí quỷ dị bao trùm căn phòng.
Hít một hơi lạnh, sự run rẩy của bà không ngừng tăng lên.
"Chỉ cần cô bảo đảm tính mạng cho con trai tôi, thứ cô muốn nhất định sẽ đạt được"
"Ồ, vậy sao tôi cũng rất tò mò thứ mình muốn là gì? "mấy chữ cuối cô gằn giọng, đời cô ghét nhất là ai dám uy hiếp mình.
"Cô... Cô, đồng ý chứ, chỉ nửa năm, nửa năm thôi "
"Giá bà trả sẽ gấp bội... "Nói xong người con gái đứng dạy xoay người rời đi.
Sau khi bóng dáng đó khuất dần, bà vẫn ngồi im, suy nghĩ.
Ad mình ko biết ấy file
Bạn nên sáng tác ra word, khi viết ra word bạn sẽ chú ý về chính tả cũng như cẩn thận khi viết hơn. Sau đó bạn dùng file word đó để đăng ký quyền tác giả bạn nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Tên tác phẩm : Người đàn bà cũ.
Tác giả:Độc cô.
Tóm tắt truyện :Tại sao em muốn chạy. Tôi không xứng đáng với em vậy sao?
Cuộc đời tôi Dạ Tiểu Lam một người đàn bà cũ . Tôi một cô gái bình thường với một tuổi trẻ bồng bột,sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường . Năm 19 tuổi tôi quyết định lên xe hoa cùng anh người đán ông làm lên vết nhục cuộc đời tôi ,23 tuổi ly hôn mang theo đứa con gái bé bỏng với bao nhiêu thiệt thòi .
Cuộc đời không mỉm cười với gia đình nhỏ của tôi , thật may mắn khi tôi được nhận vào làm tại Phong Chấn công ty thiết kế thời trang tầm cỡ .
Anh người lạnh lùng ,tàn nhẫn lại khiến trai tim tôi muốn yêu một lần ,nhưng quá khứ đau thương khiến trái tim tôi không đủ tự tin . Anh luôn vậy ,luôn mang cho người nhìn một cảm giác lạnh sống lưng với giọng nói trầm và quyền lực . Anh luôn không hiểu với cô anh dành cho thứ tình cảm gì?
Một người đàn ông xuất sắc như anh ,lại cầm trong tay một Phong Chấn đầy uy lực trong giới thời trang quốc tế . Chẳng lẽ......
Tôi hỏi em , trả lời đi. Anh lắm tay cô đôi mắt nhíu lại dùng hết sức lực như muốn bẻ gẫy tay cô.
Anh muốn tôi trả lời gì . Lâm tổng tôi không phải là người anh lên chơi đùa , anh không biết tôi là ai ,nhưng anh cũng phải biết anh là ai ? Nhăn mặt Dạ Tiểu Lam đau không thể nói chỉ nghiến răng .
Tôi cho em ba ngày suy nghĩ muốn hay không em cũng không thể làm gì. Bá đạo đưa ra một câu nói rồi trực tiếp quay mặt đi .
Dạ Tiểu Lam cầm cổ tay với theo nói . Vậy anh cho tôi suy nghĩ làm gì ?
Anh không quay đầu chỉ nói . Để em có thời gian chấp nhận tôi..
Bạn thiếu file đính kèm. Bạn vui lòng đọc kĩ #1 để biết chi tiết và làm theo hướng dẫn.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Mình đã sửa lại.
Bạn có các lỗi chính tả sau:
1. Thừa khoảng trống trước dấu câu. VD: Rengggggg… !
Khi là hai dấu kết câu liên tiếp như này thì bạn cần viết liền. Mà thực ra trong trường hợp này chỉ sử dụng 1 loại dấu câu là được.

2. Thiếu khoảng trống sau dấu kết câu, kết ý. VD: - À…không cần đâu; . Rất vui được làm quen với bạn.- Cô gái nói.

3. Viết các chú thích không phù hợp. VD: Cô bực tức nói (đây gọi là giận cá chém thớt ấy mà); Rồi hắn lại sách vở ngồi làm bài tập (học sinh giỏi có khác); Hắn (lớp trưởng đây mừ) uể oải về đến căn nhà tuy rộng lớn nhưng lại rất trông trải (chắc nhà giàu).
Nói thế nào nhỉ, cách viết này khá là gây ức chế cho người đọc, nó giống như bạn là 1 nhân vật thứ 3 vừa kể chuyện vừa bình luận, không phù hợp với văn viết.
Bạn có thể diễn giải hắn ra kiểu: "Cô giận cá chém thớt bực tức nói".
Nhìn chung, bạn không bao giờ nên đưa ý kiến hay chú thích của cá nhân mình vào tình huống của nhân vật, tốt nhất là bạn diễn giải sao cho độc giả tự hiểu những cái đó. Điều này nó cũng vô duyên như việc bạn xem phim mà có người thuyết minh bên tai vậy, cực gây ức chế cho người đọc.

Bạn chú ý sửa rồi đăng ký lại nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Chú ý: Do tạm thời diễn đàn gặp lỗi không upload file được, nên mọi người cứ đăng trực tiếp nội dung cần duyệt chính tả vào đây nhé.
Khi nào ổn mình sẽ xóa bài viết này,
 

clowreed112

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
3/9/14
Bài viết
13
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Những kẻ nhân tạo
- Tác giả: clowreed112
- Thể loại: Tiểu thuyết dài tập, khoa học viễn tưởng, kỳ ảo, ma thuật.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Những kẻ nhân tạo là câu chuyện giữa những con người nằm ở hai thế giới song song với nhau. Nhân quả, những quyết định, ảnh hưởng của người này có thể tác động lên với người khác, tạo thành một chuỗi Domino vô tận của số mệnh và cuộc sống.
 

Đính kèm

  • Những kẻ nhân tạo - clowreed112.doc
    48,5 KB · Xem: 91

Xukatama

Gà con
Tham gia
29/7/18
Bài viết
1
Gạo
0,0
Tên tác phẩm : Chết tiệt! Tên đại ác ma nhà anh
Tác giả : Xukatama
Thể loại : Ngôn tình, sủng,...
Tóm tắt truyện : Là truyện kể về một cô gái tên La Tuyết, vốn là đứa trẻ sống trong cô nhi viện, sau này cô được một đôi vợ chồng nhận nuôi. Năm cô 11 tuổi, mẹ nuôi của cô qua đời. Ba nuôi của cô thì không mấy khi ở nhà. Cho đến khi cô 17 tuổi, ba cô chuyển cô lên thành phố lớn học. Ba cô qua đời, và lúc ba cô đi thì cô đã gặp anh - Lăng Hàn Mặc
 

bún bòa

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/7/18
Bài viết
8
Gạo
0,0
Sửa rồi. Nhờ ad xem dùm. Có gì sai xin nói rõ để Nguyệt sửa tiếp. Mới vào gác nên đần lắm. Mong ad giúp đỡ.
[-O<[-O<[-O<
 

Đính kèm

  • Thanh Xuân Vườn Trường - Tiểu Nguyệt.doc
    49 KB · Xem: 123

duynguyen9195

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/6/18
Bài viết
9
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Săn lùng dấu vết hành vi
- Tác giả: Phương Duy
- Thể loại: Hình sự, tâm lý, trinh thám, tình cảm
- Tình trạng: Đang sáng tác.
-Giới thiệu: Tâm lý học là một chuyên ngành còn khá mới mẻ ở Việt Nam, Hoàng-một thạc sĩ tốt nghiệp hạng ưu ngành tâm lý học ở Mỹ cùng với một quyết tâm vén lại một sự thật khiến cho mẹ của anh rơi vào thù hận căm phẫn, anh đã về nước và làm việc tại tổ trọng án dưới sự giới thiệu và nâng đỡ của bác sĩ Khánh- nhân viên pháp y kì cựu có đam mê với tâm lý học. Cùng với Thương, Nam và sếp Tiến, bộ ba " những con người kì quặc" cùng ông sếp " không biết đâu mà lần" đã phá thành công hàng loạt vụ án liên hoàn, bức màn về bí mật ba mươi năm trước dần hé lộ trước mắt Hoàng cùng với những đau thương không thể lấp vùi...
Nội dung:
“ Con biết đó là gì không? Là hận thù, là căm phẫn, không một giây nào thứ tha cả.”
Hoàng giật mình, mặc dù điều hòa trên máy bay đã điều chỉnh không khí ở mức độ dễ chịu nhưng anh vẫn cảm thấy bứt rứt, khó chịu không tả.
- Excuse me, can I help you? ( Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho bạn?)
- Nope, I’m fine. Thanks. ( Không tôi ổn mà, cảm ơn nhé!)
Hoàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, một màu đen đặc quánh, vài tia chớp lóe lên giữa không trung như đốt cháy từng tảng mây xám xịt, nặng nề cuộn lấy nhau.
Hành trình chỉ mới là bắt đầu khi chuyến bay này hạ cánh.
Anh kéo vali nặng nhọc rời khỏi sân bay, đồng hồ điểm hai giờ sáng, trên khuôn mặt của Hoàng không một chút giãn nở sự dễ chịu, anh hít thở một cách khó khăn rồi khuất dần sau ánh đèn vàng vọt, hiu hắt dưới cơn mưa phùn nhè nhẹ, đủ ướt vai của chiếc vest xám Hoàng mặc.
Sài Gòn, những ngày tháng bảy nặng nề kéo nhau đi qua, nó nhảy điệu valse lãng mạn cùng nàng mưa, để lại sau những bước chân uyển chuyển ấy,một thành phố ẩm lạnh và cô đơn đến lạ kì.
Cách đây hai mươi chín năm, một người phụ nữ nhỏ nhắn, lặng lẽ gói ghém nước mắt, rời thành phố này để ra đi, và cô ấy hứa là, đứa trẻ sẽ là người mang thù hận quay lại để bù đắp cho những gì cô ấy chịu đựng.

- Ủa? Sao tự nhiên có cái ghế dư ở đây vậy? Phòng đã chật rồi mà! Dì Sáu ơi!

Dì Sáu - một phụ nữ lớn tuổi làm công việc lau dọn đã hơn bảy năm cho cái sở cảnh sát này, đến sếp bậc tá hay mấy chú lính cơ động vừa vào ngành đều mến dì, tính tình hiền hậu chỉ khổ cái khá đãng trí, dì hớt hải chạy ra từ toilet, sững người vài phút, rồi mới "À" lên một tiếng rõ to, như vừa lục lại được điều gì hệ trọng lắm:

- Sếp Tiến sai “tui” mang xuống, nói là phòng mình có thêm người mới, nói “tui” dọn dẹp cái bàn cô Thư vừa nghỉ hậu sản để làm chỗ cho người mới ngồi. Mà cậu Nam, cậu thấy bàn của cô Thư đâu không? “Tui” kiếm từ sáng giờ, không biết ai dọn đi đâu rồi.

Nam - một nhân viên cảnh sát mang cấp bậc trung úy, to cao và lực lưỡng, nhưng vì vừa về thành phố sau chuyến “nằm vùng” dài hạn, cậu cứ như người đi mượn, ưỡn ờ nằm ra bàn, trả lời cho qua chuyện:

- Người mới hả? Là phụ nữ thì tôi còn thương hoa tiếc ngọc dành ra phần vị trí hiếm hoi, chứ cái phòng này, dì Sáu nhìn coi, vừa nhỏ vừa chật, thêm thằng đô to cỡ tôi vô nữa, thì còn chỗ đâu mà lách? Thôi, dì quên cái vụ bàn biếc gì đi, nhân viên mới tự mà vận động, dì lo cái gì! Để đó, tôi quát cho!

Trời hôm nay, Sài Gòn âm u đến kì lạ.
Cái ẩm ương của thời tiết cứ thách thức người ta, không nắng cũng không mưa mà oi bức đến điên đầu. Nam vừa đảo xuống căn tin mua li nước chanh để uống hồi sức, vừa về lại phải đi làm, không có thời gian phép, Nam tuột hẳn phong độ. Cậu Nam - dì Sáu hay gọi thân mật như vậy cao một mét tám, nặng gần cả bảy mươi lăm kí lô, bắp tay bắp chân cuồn cuộn. Nam thì khỏi nói, cậu nổi tiếng với biệt tài bắt cướp. Chạy nhanh, giỏi võ lại có sức khỏe vô địch, cướp nào bị cậu túm được một ngón tay cũng coi như là bị bắt. Nam được hâm mộ chẳng khác nào một diễn viên nổi tiếng. Thế nhưng, hôm nay, ngồi xổm ở góc cầu thang kia là một cái thây to xác, mặt thẫn thờ khuấy li nước chanh, môi khô không thèm nhếch lên một cái. Nam theo dõi một vụ buôn chất cấm từ miền trung vào Sài Gòn suốt gần bốn tháng. Sau khi bắt trọn ổ, đáng lẽ Nam phải được hưởng kì nghỉ phép, chí ít cũng vài ngày xả hơi, “vậy mà chị Thư nỡ lòng nào…” Nam thầm nghĩ.

- Cậu Nam! – Dì Sáu kêu réo tên - Cậu Nam! người mới!

Nam đứng dậy thật chậm, mỗi hành động kéo dài gần cả phút khiến cho dì Sáu sốt ruột không tưởng được. Dì kêu lần hai, to hơn lần trước, đến mấy chú cơ động đang tập dượt dưới sân cũng ngước lên nhìn:

- Cậu Nam! Lẹ! Lẹ làng cái!

Mất khoảng gần năm phút, Nam mới từ cầu thang đến phòng trọng án, nheo nheo mắt nhìn, vẻ hơi khó chịu:

- Đâu? Người mới nào? Ra mắt đàn anh xíu!

Một cô gái nhỏ nhắn bước ra từ toilet, tay ướt đẫm nước như vừa mới rửa, mặt mũi còn lem nhem mực màu xanh. Nam nhìn quanh, hũ mực trên bàn cậu tung tóe rơi xuống đất. Vừa thấy Nam, cô đã cười tươi và đưa tay vẫy:

- Anh Nam, em, Thương nè!

- Thương!

Nam kêu lên, cái tên Thương như hiện lên trong đầu cậu một kí ức khó tả.

Thương là con gái của một cảnh sát đã nghỉ hưu. Ba Nam là đồng đội của ba Thương, nhưng ba Nam đã hi sinh trong một lần truy đuổi một tên buôn người qua biên giới. Trung tá Tiến đã thay ba Nam nuôi dưỡng cậu sau khi đồng đội mình đỡ một nhát dao cho ông, suốt hai mươi mấy năm ròng, ông Tiến luôn là người đàn ông mà Nam luôn gọi bằng "bác" nhưng trong lòng mang niềm kính trọng và cảm phục hơn cả. Ông Tiến không kết hôn, sau khi nhận nuôi Nam coi cậu như con trai mình, luôn dành phần tốt nhất cho Nam. Ông không cho Nam gọi ông là cha, vì với ông, từ "cha" đó dành cho người xứng đáng nhất, người đang ở sau bát hương kia, mặc quân phục và mỉm cười.

Ba người, Tiến-Luật-Trung là bộ ba đẹp nhất trong đội trọng án thời đó. Ông Luật-ba Thương đã nghỉ hưu sau chuyên án buôn người vùng cao, ông mang nặng nỗi đau vì chậm trễ tiếp ứng nên đồng đội hi sinh. Sau khi nghỉ hưu, ông ở ẩn hẳn, không còn ai nghe tới ông nữa. Nam nhớ, thi thoảng bác Tiến đưa cậu đến thăm đồng đội cũ, căn nhà nhỏ nhắn nằm khuất sâu trong hẻm vùng ngoại ô, phải mòn mỏi đi gần hai tiếng từ trung tâm, nhưng Nam luôn háo hức chờ đợi. Vì cậu biết, ở đó, có cô gái tóc đen huyền, nhỏ người, da hơi ngăm và mắt nâu sòng, ngồi vặn vẹo lưng trên bàn học, mắt luôn thả ra cánh cửa sổ đầy diều, lộng gió…

Giờ này, cô gái ấy đứng trước mặt cậu, mặc quân phục màu xanh lá, mắt nâu tựa ráng chiều...

- Trái đất thiệt tròn! - Nam kêu lên - Thương giờ lớn quá!

- Tròn cái gì mà tròn - Thương loay hoay tìm khăn lau tay - bác Tiến xin cho em vào đây, bác sợ con gái con đứa chạy lung tung đi tuần ngoài kia lại bị ăn hiếp, bác nói ở đây có anh Nam, không ai hiếp đáp được em.

Nam gãi đầu, cười trừ. Thương bây giờ nhìn khác quá! Hồi bé, Thương là con bé nghịch ngợm đến mức bị phạt quỳ đến ngủ gục vẫn không chịu xin lỗi ba, vì Thương nghĩ Thương đúng. Lớn lên, một hai nhất định đi ngành công an, dù cho cả ba lẫn mẹ cản ngăn, con gái con đứa ai lại…

Ấy vậy mà bây giờ mặc quân phục đứng đây, nhìn cũng ra dáng phết!

Dì Sáu lau những vết loang lổ mực xanh đổ trên sàn gạch, Thương cúi người tính lau phụ, dì cản ngay:

- Thôi cô cứ làm việc đi, ba cái việc này “tui” làm được rồi. Người ta trả tiền “tui” mà, với lại cũng do “tui” làm đổ lên tay cô.

- Vẫn còn một người nữa chưa đến, tạm thời con rảnh mà, để con phụ cho.

- Gì? Còn ai nữa hả? –Nam hỏi - Anh tưởng có mình Thương thôi?

- Có hai người mới, ở dưới người ta dán quyết định hết kìa. Anh để tâm trí ở đâu vậy? Cô nào?

- Anh để quên tâm trí ngoài trung rồi, mới đi nằm…

Nam chưa dứt câu nói, định khoe khoang thành tích nằm vùng của mình cho Thương nghe, thì ngoài cửa, xuất hiện một cậu trai trẻ mặc vest cực nghiêm trang, giày nâu bóng lưỡng, bên tay trái cầm theo một cặp da tệp màu với màu bộ vest.

- Luật sư hả? Phòng kiện tụng ở lầu hai, rẽ trái.

- Không, nhân viên mới phòng trọng án.

Nam bật cười ha hả:

- Đùa hả cha! Nhân viên trọng án nào? Ăn mặc kiểu gì vậy? Còn tưởng mấy ông luật sư nữa chứ!

- Việc trang phục đó là do cảm quan về thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác, và tôi đang mặc một trang phục phù hợp với công việc của mình, vì vậy, tôi không thấy có bất kì điều gì khó hiểu trong cảm quan về trang phục của mình cả.

Nam và Thương nhìn nhau rồi đồng ném về cậu thanh niên kia một cái nhìn ngạc nhiên đến tột độ, dì Sáu đang đứng sau, ngẩn tò he suy nghĩ xem vừa rồi cậu thanh niên kia đang nói đến cái gì, đành thua nên dì đánh bạo hỏi:

- Cậu là ai?

- Nhân viên tổ trọng án, chuyên gia phân tích tâm lý và hành vi Lê Minh Hoàng, số thẻ: A120906581.
 

San San Quyên

Gà con
Nhóm Tác giả
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/6/14
Bài viết
4
Gạo
0,0
MẪU ĐĂNG KÝ:
- Tên tác phẩm: ASISU
- Tác giả: San San Quyên
- Thể loại: Fanfiction, romance
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Hành trình thay đổi vận mệnh của nhân vật Asisu (Isis) trong truyện tranh Nữ hoàng Ai Cập.

File đính kèm: Do bị báo là không có quyền đăng tải file đính kèm nên xin phép được đăng file ở bên dưới đây.

Chương 2
Đã hai tuần kể từ khi nàng quay trở lại thần điện của mẹ nàng và tất cả những gì nàng làm chỉ là nằm ườn ra đó, từ từ tiếp nhận các kí ức xưa cũ. Ngoại trừ lúc đầu mẹ nàng cho nàng chút kí ức khi mới sinh ra thì sau khi đi hết Tử Lộ, các kí ức đều được quay ngược lại từ kiếp mới nhất của nàng.

Các kí ức ở kiếp thứ ba có lẽ là kiếp hạnh phúc nhất. Đó là kiếp duy nhất nàng được sống với gia đình đến tận lúc chết vào năm 31 tuổi.

- Asisu!

- Vâng? - Asisu quay đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng.

- Con đã nhớ hết được các kí ức tiền kiếp chưa?

- Rồi ạ... - Nàng gật đầu.

- Kể cả kiếp đầu tiên?

Nghe nói tới kiếp đầu tiên, khuôn mặt của nàng tối sầm lại. Đó là kiếp mà nàng không muốn nhắc tới nhất! Nó quá bi thương...

- Con đừng trách Menfuisu. - Mẹ nàng khẽ nói.

Nàng không nói gì, âm thầm tức giận. Người hầu đã nói ai từng là con cháu hoàng gia của Ai Cập đều là con của các vị thần, mà Menfuisu là người con thứ bảy của thần Ra.

- Mẹ, không sao cả.

- Asisu... - Mẹ nàng ôm lấy nàng - Menfuisu đã trải qua mười kiếp đời, chính thức trở thành một tiểu thần. Mà con vẫn còn bốn kiếp nữa! Tuy nhiên do tuổi thọ của con ngày một giảm, ta sợ chưa đủ mười kiếp thì linh hồn của con đã không có khả năng đầu thai, trở thành một linh hồn vất vưởng.

- Mẹ... không sao! - Nàng trấn an - Con sẽ nhanh chóng hoàn thành bốn kiếp còn lại, trở lại với người.

Mẹ nàng nghe thế liền lắc đầu:

- Không, việc con cần làm bây giờ là phải thay đổi kiếp đầu tiên của mình.

- Sao?

- Thần Ra đã hạ lệnh cho Menfuisu trải qua kiếp đầu tiên một lần nữa với con để thay đổi vận mệnh của mình. - Mẹ nàng nói - Thần mặt trời vẫn là nể mặt nữ thần sông Nile ta, đưa tay ra giúp con quay ngược thời gian, thay đổi số phận.

Nàng nhíu mày nhìn mẹ nàng, cảm thấy khó chịu. Nàng không hiểu tại sao lúc đó nàng lại say mê hắn như thế nhưng lúc này, khi nhớ lại mọi chuyện, nàng chỉ cảm thấy thật đáng chán ghét! Trong khi nàng chịu bao nhiêu khổ sai thì hắn ta lại nhận được tất cả!

- Con không cần sự giúp đỡ của hắn!

- Asisu! - Mẹ nàng nhíu mày - Hãy nhớ rằng con còn phải quay lại đây với mẹ. Hơn nữa, con không được từ chối thiện ý của một trong các vị thần tối cao của Ai Cập, con cần phải biết ơn.

Nực cười!

Nàng nghĩ thế nhưng vẫn im lặng, trong đầu là vô số suy nghĩ đang chạy đua với nhau.

- Con có hiểu không? - Mẹ nàng thấy nàng im lặng, nghĩ nàng không nghe, liền hỏi.

- Con biết rồi ạ!

Nghe nàng nói thế, mẹ nàng liền cười, vuốt tóc nàng nói:

- Tốt lắm! Bây giờ, con hãy học hỏi về nền văn minh của chúng ta vào thời kì đó! Con sẽ được giữ nguyên kí ức của mình. Vì vậy mẹ tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Nàng gật đầu.

Sau đó, mẹ nàng dạy cho nàng rất nhiều về nền văn minh Ai Cập cổ đại dù nàng thấy không cần thiết vì kiếp đầu tiên của nàng nguyên là công chúa của Ai Cập và là một nữ tư tế đại diện cho thần linh. Vì vậy mà các kiến thức này nàng đều đã được học, để trở thành vợ của hắn ta!

~o0o~​

- Asisu, con phải nhớ một chuyện. - Mẹ nàng nắm chặt tay nàng - Không được thay đổi quá khứ về sự phát triển của nhân loại!

- Dạ?

- Không được dùng kĩ thuật của tương lai, con hiểu không? Đèn, điện,... nó là của thời đại khác! Nếu con thay đổi sẽ bị trừng phạt!

- Vâng... con biết rồi.

Mẹ nàng đưa nàng tới một lỗ hỗng sáng chói, nói rằng đây là nơi nàng được đầu thai.

Ngay khi nàng bước vào nơi đó, ánh sáng chói mắt bỗng nhiên trở nên thật mạnh mẽ, đến mức nàng phải nhắm chặt mắt lại!

Đôi mắt của nàng không tài nào mở ra được! Cho dù ánh sáng chói lóa đó đã dịu đi và tất cả đã chìm trong bóng tối nhưng nàng không tài nào cử động hay mở mắt được. Thậm chí, nàng cho rằng cơ thể đang trở nên tê dại khi mà nàng không có chút cảm giác gì. Tất cả những gì nàng cảm nhận được chỉ là hình như nàng đang lơ lửng.

Một thời gian dài trôi qua, nàng có cảm giác hình như... cơ thể của nàng đang... hiện ra? Lúc này nàng chợt hiểu ra, nàng đang là cái bào thai trong bụng mẹ!

Nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ, đáng lý ra nàng không thể nào suy nghĩ được gì nhưng tại sao ngay cả khi ở trong bụng mẹ, đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo đến vậy? Lúc này, nàng mới nhớ đến lời mẹ mình…

“Các vị thần chúng ta nếu không bị xóa bỏ kí ức, trở thành người thường thì như những đốm sáng sống cùng với bào thai trong bụng người mẹ trần thế, đợi đến khi cơ thể ấy có thể chứa chấp bộ não thần thánh của chúng ta, đốm sáng linh hồn của ta mới thực sự hòa làm một với cơ thể phầm trần ấy…”

Chẳng lẽ đây chính là ý người muốn nói?

Lúc đầu nàng khá thắc mắc nhưng rồi cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà cứ yên lặng chờ đợi bên trong bụng mẹ tối tăm.

Lâu dần... nàng đã có thể nghe được các âm thanh bên ngoài mặc dù nó rất mơ hồ, tuy nhiên vẫn có thể nghe được.

Nàng nghe được rất nhiều thứ. Nghe được nụ cười hạnh phúc của người đang mang thai nàng, nghe được những cuộc đối thoại tình cảm đầy chiều chuộng của bà và chồng bà, nghe được vô số lời cầu chúc cho đứa con sắp chào đời là nàng đây! Và điều đó khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc và bỗng nhiên lại hi vọng có thể sớm sớm ra đời để có thể mở mắt nhìn mẹ của nàng trong kiếp này...

Một thời gian dài sau đó, nàng dường như đã có thể cử động. Nàng bắt đầu di chuyển, quẫy đạp nhưng vẫn luôn cố chậm và nhẹ nhàng hết mức có thể vì nàng biết mẹ nàng sẽ chịu rất nhiều đau đớn. Tuy nhiên, mỗi lần nàng chậm chạp di chuyển, nàng lại nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của người.

Tất cả mọi thứ lúc này đối với nàng thật sự rất tuyệt vời. Nàng không tài nào nhớ rõ khuôn mặt của người mẹ đang mang thai nàng nhưng nàng cảm giác được sâu thẳm bên trong, nàng khát khao gia đình của mình, nàng mong chờ giây phút mình được sinh ra!

Dần dà, thời gian qua đi, nàng cảm giác cơ thể đang dần to lên, mọi thứ đang trở nên kì lạ và nàng thấy khó chịu và càng ngày càng buồn ngủ. Theo sự buồn ngủ của nàng, sức khỏe của mẹ nàng cũng kém dần. Nàng bắt đầu nghe được những tiếng thở dốc đầy mệt mỏi xen lẫn những tiếng cười.

Nhờ vậy, nàng biết rằng có lẽ không lâu nữa, nàng sẽ được sinh ra. Nhưng mà… Như vậy liệu có tốt không khi mà mẹ nàng lại đang đau đớn đến như vậy…

Nàng không ngừng lo sợ cho mẹ nàng… Trong cái đầu non nớt lúc ấy, nàng không ngừng suy nghĩ về các rủi ro mẹ nàng có thể gặp phải khi sinh nàng ra và điều đó khiến cho nàng thật sự rất sợ hãi. Ở kiếp đầu tiên trước, mẹ nàng không mất ngay sau khi sinh nhưng bà trở nên rất yếu ớt. Lần này, chẳng lẽ mọi chuyện lại như vậy?

Một hôm, khi nàng đang an nhiên nằm trong bụng mẹ, lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ của người thì bỗng nhiên nàng có cảm giác không gian đang trở nên dãn ra khiến cho cái bao mỏng bọc nàng bị trơn tuột xuống nhưng rồi lại co lại làm cho nàng bị kẹt ở đâu đó và nàng hoàn toàn có thể nghe được tiếng la thất thanh của mọi nguời xung quanh. Chuyển dạ rồi sao?

Sau đó nữa, những lần giãn nở xảy ra liên tục khiến cho nàng có cảm giác khó chịu và khá là đau nhưng nàng chẳng quẫy đạp vì nàng biết nếu nàng làm vậy, mẹ nàng sẽ rất đau đớn. Nàng loáng thoáng nghe được tiếng trấn an của một người phụ nữ, chắc là bà đỡ. Bà ấy bảo mẹ nàng hãy hít thở thật đều, bảo mẹ nàng phải cố lên nếu không nàng sẽ chết.

Lúc đó nàng cảm thấy rất kì lạ, sao bà đỡ lại nói như vậy nhưng sau đó rất lâu, lúc nàng hỏi mẹ, nàng mới biết lúc sinh bọc ối của nàng không bị vỡ ra nên bà đỡ không biết nàng bị gì mà chỉ có thể lo sợ cho tính mạng của nàng.

Nàng cảm giác mình đang được thoát ra ngoài, trơn tuột ra sau những lần hít thở nặng nhọc của mẹ. Nàng trầm ngâm. Thì ra khi sinh con sẽ đau đớn thế này... Nàng bỗng cảm thấy thật may mắn khi mình có nhận thức của một người trưởng thành chứ không phải ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu gì như bao đứa trẻ khác. Nàng có thể thấu hiểu nỗi đau của bà rất rõ ràng và cũng vì vậy mà sẽ thương yêu bà hơn.

Tiếng của bà đỡ ngày một rõ hơn giúp nàng biết rằng nàng đang được đẩy ra ngoài, thật khó khăn, chật chội nhưng cuối cùng nàng cũng được ra ngoài!

- Cố lên, người hãy cố gắng, chỉ một chút nữa thôi! - Giọng bà đỡ ngày một rõ hơn.

- A! - Đây là giọng mẹ nàng!

Bỗng nhiên, Asisu có cảm giác thật thoải mái, không còn cảm giác bị ép chặt nữa! Nàng ra ngoài rồi sao? Tại sao nàng vẫn chưa mở mắt được?

- Tốt quá, nữ hoàng! Đứa bé đã an toàn rồi! - Giọng bà đỡ vang lên đầy vui mừng - Để thần gỡ bọc nước ối ra.

Ngay sau đó, nàng có cảm giác mát lạnh, da hình như đã bắt đầu có cảm giác!

Bà đỡ đánh mạnh vào mông nàng khiến cho cơ thể yếu ớt của trẻ sơ sinh của nàng đau đến mức khóc lớn lên, cố gắng hít thở phì phò để giảm cơn đau.

Nàng không biết tại sao nhưng nàng cứ khóc mãi không tài nào ngừng được. Nàng cố gắng mở hí đôi mắt to của mình ra, nhìn ngó. Tuy nhiên, có vẻ như cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh quá yếu đuối, vì vậy nàng không di chuyển được nhiều mà chỉ có thể khóc lên bày tỏ sự uất ức của mình.

- Con… Con của ta…

Giọng nói nhẹ nhàng bay lượn xung quanh nàng, cuốn lấy tai nàng khiến cho nàng bỗng dưng nín khóc, chỉ còn vài tiếng thút thít.

Giọng của mẹ nàng hơi khàn và đứt quãng. Nó không hay và dịu dàng như người mẹ tối cao - Nữ thần sông Nil của nàng nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác thanh thản, vui mừng đến lạ. Không kiềm chế được, nàng nở nụ cười.

Bà đỡ đặt nàng vào vòng tay run run của mẹ nàng mà không kìm được nước mắt. Định nói gì đó thì bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài vang lên:

- Pharaoh tôn kính, xin ngài…

- Bệ hạ?

Mẹ nàng nhìn người mới bước vào với ánh mắt trìu mến và hạnh phúc:

- Người nhìn xem…

Pharaoh mỉm cười hiền hậu bế Asisu lên, đưa nàng ra ngoài.

- Con của ta, đứa con gái được các vị thần bảo trợ… - Ông nói lớn, giơ cao Asisu trước toàn thể dân chúng rồi lại ôm lấy nàng - Asisu!

Asisu nghe hiểu lời ông nói, liền cười rất tươi.

Ở dưới, người dân không ngừng tung hô, chúc tụng cho đứa con đầu tiên của Pharaoh. Trong tiếng reo hò không ngớt ấy, bỗng nhiên có tiếng reo lên, trầm trồ thu hút ánh mắt của mọi người.

- Nhìn kìa! Hoa sen! - Vài người dân kêu lên.

Trên dòng sông Nil, những búp hoa sen đồng loạt nở rộ, tô lên dòng sông Nil hiền hòa một màu hồng tím đẹp đẽ, kết hợp với sắc xanh mướt tươi vui của những cây cói mọc ven sông, tạo thành một cảnh sắc đẹp không thể tả.

Dân chúng không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng vừa mới xảy ra, ngay cả vị Pharaoh tối cao cũng không tin nổi trước hình ảnh đẹp đẽ mà lộng lẫy này. Mãi đến khi con người thông thái nhất Ai Cập, Imhotep bừng tỉnh khỏi vẻ đẹp huyền bí của những bông sen đang không ngừng khoe sắc che đi sắc xanh của dòng sống cất tiếng nói, mọi người mới dứt khỏi sự choáng ngợp:

- Thưa Pharaoh vĩ đại, công chúa Asisu đã nhận được sự bảo trợ của nữ thần sông Nil Hapy, phụng sự thần thánh.

Ở bên dưới, dân chúng cũng không ngừng reo hò, tung hô Asisu, gọi nàng là con gái nữ thần sông Nil,…

Asisu khi nghe được những lời đó, trong lòng bỗng thấy đau đớn. Các ngươi tung hô ta, chúc mừng ta để rồi mười mấy năm sau lại ruồng rẫy ta, đẩy ta sang xứ người… Sau này, các ngươi sẽ gọi con bé tóc vàng, con gái kẻ đào mộ, là con gái nữ thần sông Nil. Còn ta….

Nghĩ tới những cảnh ấy, Asisu lại cảm thấy đau đớn đến khó tả nhưng đồng thời nàng cũng tự nói với bản thân, nàng sẽ không để lịch sử lặp lại một lần nữa!
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên