[Truyện dài - Đăng ký quyền Tác giả] Chú ý đọc kĩ quy định về chính tả

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
MẪU ĐĂNG KÝ:
- Tên tác phẩm: ASISU
- Tác giả: San San Quyên
- Thể loại: Fanfiction, romance
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Hành trình thay đổi vận mệnh của nhân vật Asisu (Isis) trong truyện tranh Nữ hoàng Ai Cập.

File đính kèm: Do bị báo là không có quyền đăng tải file đính kèm nên xin phép được đăng file ở bên dưới đây.

Chương 2
Đã hai tuần kể từ khi nàng quay trở lại thần điện của mẹ nàng và tất cả những gì nàng làm chỉ là nằm ườn ra đó, từ từ tiếp nhận các kí ức xưa cũ. Ngoại trừ lúc đầu mẹ nàng cho nàng chút kí ức khi mới sinh ra thì sau khi đi hết Tử Lộ, các kí ức đều được quay ngược lại từ kiếp mới nhất của nàng.

Các kí ức ở kiếp thứ ba có lẽ là kiếp hạnh phúc nhất. Đó là kiếp duy nhất nàng được sống với gia đình đến tận lúc chết vào năm 31 tuổi.

- Asisu!

- Vâng? - Asisu quay đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước cửa phòng.

- Con đã nhớ hết được các kí ức tiền kiếp chưa?

- Rồi ạ... - Nàng gật đầu.

- Kể cả kiếp đầu tiên?

Nghe nói tới kiếp đầu tiên, khuôn mặt của nàng tối sầm lại. Đó là kiếp mà nàng không muốn nhắc tới nhất! Nó quá bi thương...

- Con đừng trách Menfuisu. - Mẹ nàng khẽ nói.

Nàng không nói gì, âm thầm tức giận. Người hầu đã nói ai từng là con cháu hoàng gia của Ai Cập đều là con của các vị thần, mà Menfuisu là người con thứ bảy của thần Ra.

- Mẹ, không sao cả.

- Asisu... - Mẹ nàng ôm lấy nàng - Menfuisu đã trải qua mười kiếp đời, chính thức trở thành một tiểu thần. Mà con vẫn còn bốn kiếp nữa! Tuy nhiên do tuổi thọ của con ngày một giảm, ta sợ chưa đủ mười kiếp thì linh hồn của con đã không có khả năng đầu thai, trở thành một linh hồn vất vưởng.

- Mẹ... không sao! - Nàng trấn an - Con sẽ nhanh chóng hoàn thành bốn kiếp còn lại, trở lại với người.

Mẹ nàng nghe thế liền lắc đầu:

- Không, việc con cần làm bây giờ là phải thay đổi kiếp đầu tiên của mình.

- Sao?

- Thần Ra đã hạ lệnh cho Menfuisu trải qua kiếp đầu tiên một lần nữa với con để thay đổi vận mệnh của mình. - Mẹ nàng nói - Thần mặt trời vẫn là nể mặt nữ thần sông Nile ta, đưa tay ra giúp con quay ngược thời gian, thay đổi số phận.

Nàng nhíu mày nhìn mẹ nàng, cảm thấy khó chịu. Nàng không hiểu tại sao lúc đó nàng lại say mê hắn như thế nhưng lúc này, khi nhớ lại mọi chuyện, nàng chỉ cảm thấy thật đáng chán ghét! Trong khi nàng chịu bao nhiêu khổ sai thì hắn ta lại nhận được tất cả!

- Con không cần sự giúp đỡ của hắn!

- Asisu! - Mẹ nàng nhíu mày - Hãy nhớ rằng con còn phải quay lại đây với mẹ. Hơn nữa, con không được từ chối thiện ý của một trong các vị thần tối cao của Ai Cập, con cần phải biết ơn.

Nực cười!

Nàng nghĩ thế nhưng vẫn im lặng, trong đầu là vô số suy nghĩ đang chạy đua với nhau.

- Con có hiểu không? - Mẹ nàng thấy nàng im lặng, nghĩ nàng không nghe, liền hỏi.

- Con biết rồi ạ!

Nghe nàng nói thế, mẹ nàng liền cười, vuốt tóc nàng nói:

- Tốt lắm! Bây giờ, con hãy học hỏi về nền văn minh của chúng ta vào thời kì đó! Con sẽ được giữ nguyên kí ức của mình. Vì vậy mẹ tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!

Nàng gật đầu.

Sau đó, mẹ nàng dạy cho nàng rất nhiều về nền văn minh Ai Cập cổ đại dù nàng thấy không cần thiết vì kiếp đầu tiên của nàng nguyên là công chúa của Ai Cập và là một nữ tư tế đại diện cho thần linh. Vì vậy mà các kiến thức này nàng đều đã được học, để trở thành vợ của hắn ta!

~o0o~​

- Asisu, con phải nhớ một chuyện. - Mẹ nàng nắm chặt tay nàng - Không được thay đổi quá khứ về sự phát triển của nhân loại!

- Dạ?

- Không được dùng kĩ thuật của tương lai, con hiểu không? Đèn, điện,... nó là của thời đại khác! Nếu con thay đổi sẽ bị trừng phạt!

- Vâng... con biết rồi.

Mẹ nàng đưa nàng tới một lỗ hỗng sáng chói, nói rằng đây là nơi nàng được đầu thai.

Ngay khi nàng bước vào nơi đó, ánh sáng chói mắt bỗng nhiên trở nên thật mạnh mẽ, đến mức nàng phải nhắm chặt mắt lại!

Đôi mắt của nàng không tài nào mở ra được! Cho dù ánh sáng chói lóa đó đã dịu đi và tất cả đã chìm trong bóng tối nhưng nàng không tài nào cử động hay mở mắt được. Thậm chí, nàng cho rằng cơ thể đang trở nên tê dại khi mà nàng không có chút cảm giác gì. Tất cả những gì nàng cảm nhận được chỉ là hình như nàng đang lơ lửng.

Một thời gian dài trôi qua, nàng có cảm giác hình như... cơ thể của nàng đang... hiện ra? Lúc này nàng chợt hiểu ra, nàng đang là cái bào thai trong bụng mẹ!

Nàng bắt đầu cảm thấy kì lạ, đáng lý ra nàng không thể nào suy nghĩ được gì nhưng tại sao ngay cả khi ở trong bụng mẹ, đầu óc của nàng vẫn tỉnh táo đến vậy? Lúc này, nàng mới nhớ đến lời mẹ mình…

“Các vị thần chúng ta nếu không bị xóa bỏ kí ức, trở thành người thường thì như những đốm sáng sống cùng với bào thai trong bụng người mẹ trần thế, đợi đến khi cơ thể ấy có thể chứa chấp bộ não thần thánh của chúng ta, đốm sáng linh hồn của ta mới thực sự hòa làm một với cơ thể phầm trần ấy…”

Chẳng lẽ đây chính là ý người muốn nói?

Lúc đầu nàng khá thắc mắc nhưng rồi cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà cứ yên lặng chờ đợi bên trong bụng mẹ tối tăm.

Lâu dần... nàng đã có thể nghe được các âm thanh bên ngoài mặc dù nó rất mơ hồ, tuy nhiên vẫn có thể nghe được.

Nàng nghe được rất nhiều thứ. Nghe được nụ cười hạnh phúc của người đang mang thai nàng, nghe được những cuộc đối thoại tình cảm đầy chiều chuộng của bà và chồng bà, nghe được vô số lời cầu chúc cho đứa con sắp chào đời là nàng đây! Và điều đó khiến cho nàng cảm thấy thật hạnh phúc và bỗng nhiên lại hi vọng có thể sớm sớm ra đời để có thể mở mắt nhìn mẹ của nàng trong kiếp này...

Một thời gian dài sau đó, nàng dường như đã có thể cử động. Nàng bắt đầu di chuyển, quẫy đạp nhưng vẫn luôn cố chậm và nhẹ nhàng hết mức có thể vì nàng biết mẹ nàng sẽ chịu rất nhiều đau đớn. Tuy nhiên, mỗi lần nàng chậm chạp di chuyển, nàng lại nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của người.

Tất cả mọi thứ lúc này đối với nàng thật sự rất tuyệt vời. Nàng không tài nào nhớ rõ khuôn mặt của người mẹ đang mang thai nàng nhưng nàng cảm giác được sâu thẳm bên trong, nàng khát khao gia đình của mình, nàng mong chờ giây phút mình được sinh ra!

Dần dà, thời gian qua đi, nàng cảm giác cơ thể đang dần to lên, mọi thứ đang trở nên kì lạ và nàng thấy khó chịu và càng ngày càng buồn ngủ. Theo sự buồn ngủ của nàng, sức khỏe của mẹ nàng cũng kém dần. Nàng bắt đầu nghe được những tiếng thở dốc đầy mệt mỏi xen lẫn những tiếng cười.

Nhờ vậy, nàng biết rằng có lẽ không lâu nữa, nàng sẽ được sinh ra. Nhưng mà… Như vậy liệu có tốt không khi mà mẹ nàng lại đang đau đớn đến như vậy…

Nàng không ngừng lo sợ cho mẹ nàng… Trong cái đầu non nớt lúc ấy, nàng không ngừng suy nghĩ về các rủi ro mẹ nàng có thể gặp phải khi sinh nàng ra và điều đó khiến cho nàng thật sự rất sợ hãi. Ở kiếp đầu tiên trước, mẹ nàng không mất ngay sau khi sinh nhưng bà trở nên rất yếu ớt. Lần này, chẳng lẽ mọi chuyện lại như vậy?

Một hôm, khi nàng đang an nhiên nằm trong bụng mẹ, lắng nghe tiếng cười đùa vui vẻ của người thì bỗng nhiên nàng có cảm giác không gian đang trở nên dãn ra khiến cho cái bao mỏng bọc nàng bị trơn tuột xuống nhưng rồi lại co lại làm cho nàng bị kẹt ở đâu đó và nàng hoàn toàn có thể nghe được tiếng la thất thanh của mọi nguời xung quanh. Chuyển dạ rồi sao?

Sau đó nữa, những lần giãn nở xảy ra liên tục khiến cho nàng có cảm giác khó chịu và khá là đau nhưng nàng chẳng quẫy đạp vì nàng biết nếu nàng làm vậy, mẹ nàng sẽ rất đau đớn. Nàng loáng thoáng nghe được tiếng trấn an của một người phụ nữ, chắc là bà đỡ. Bà ấy bảo mẹ nàng hãy hít thở thật đều, bảo mẹ nàng phải cố lên nếu không nàng sẽ chết.

Lúc đó nàng cảm thấy rất kì lạ, sao bà đỡ lại nói như vậy nhưng sau đó rất lâu, lúc nàng hỏi mẹ, nàng mới biết lúc sinh bọc ối của nàng không bị vỡ ra nên bà đỡ không biết nàng bị gì mà chỉ có thể lo sợ cho tính mạng của nàng.

Nàng cảm giác mình đang được thoát ra ngoài, trơn tuột ra sau những lần hít thở nặng nhọc của mẹ. Nàng trầm ngâm. Thì ra khi sinh con sẽ đau đớn thế này... Nàng bỗng cảm thấy thật may mắn khi mình có nhận thức của một người trưởng thành chứ không phải ngây ngây ngô ngô chẳng hiểu gì như bao đứa trẻ khác. Nàng có thể thấu hiểu nỗi đau của bà rất rõ ràng và cũng vì vậy mà sẽ thương yêu bà hơn.

Tiếng của bà đỡ ngày một rõ hơn giúp nàng biết rằng nàng đang được đẩy ra ngoài, thật khó khăn, chật chội nhưng cuối cùng nàng cũng được ra ngoài!

- Cố lên, người hãy cố gắng, chỉ một chút nữa thôi! - Giọng bà đỡ ngày một rõ hơn.

- A! - Đây là giọng mẹ nàng!

Bỗng nhiên, Asisu có cảm giác thật thoải mái, không còn cảm giác bị ép chặt nữa! Nàng ra ngoài rồi sao? Tại sao nàng vẫn chưa mở mắt được?

- Tốt quá, nữ hoàng! Đứa bé đã an toàn rồi! - Giọng bà đỡ vang lên đầy vui mừng - Để thần gỡ bọc nước ối ra.

Ngay sau đó, nàng có cảm giác mát lạnh, da hình như đã bắt đầu có cảm giác!

Bà đỡ đánh mạnh vào mông nàng khiến cho cơ thể yếu ớt của trẻ sơ sinh của nàng đau đến mức khóc lớn lên, cố gắng hít thở phì phò để giảm cơn đau.

Nàng không biết tại sao nhưng nàng cứ khóc mãi không tài nào ngừng được. Nàng cố gắng mở hí đôi mắt to của mình ra, nhìn ngó. Tuy nhiên, có vẻ như cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh quá yếu đuối, vì vậy nàng không di chuyển được nhiều mà chỉ có thể khóc lên bày tỏ sự uất ức của mình.

- Con… Con của ta…

Giọng nói nhẹ nhàng bay lượn xung quanh nàng, cuốn lấy tai nàng khiến cho nàng bỗng dưng nín khóc, chỉ còn vài tiếng thút thít.

Giọng của mẹ nàng hơi khàn và đứt quãng. Nó không hay và dịu dàng như người mẹ tối cao - Nữ thần sông Nil của nàng nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác thanh thản, vui mừng đến lạ. Không kiềm chế được, nàng nở nụ cười.

Bà đỡ đặt nàng vào vòng tay run run của mẹ nàng mà không kìm được nước mắt. Định nói gì đó thì bỗng nhiên có một giọng nói từ ngoài vang lên:

- Pharaoh tôn kính, xin ngài…

- Bệ hạ?

Mẹ nàng nhìn người mới bước vào với ánh mắt trìu mến và hạnh phúc:

- Người nhìn xem…

Pharaoh mỉm cười hiền hậu bế Asisu lên, đưa nàng ra ngoài.

- Con của ta, đứa con gái được các vị thần bảo trợ… - Ông nói lớn, giơ cao Asisu trước toàn thể dân chúng rồi lại ôm lấy nàng - Asisu!

Asisu nghe hiểu lời ông nói, liền cười rất tươi.

Ở dưới, người dân không ngừng tung hô, chúc tụng cho đứa con đầu tiên của Pharaoh. Trong tiếng reo hò không ngớt ấy, bỗng nhiên có tiếng reo lên, trầm trồ thu hút ánh mắt của mọi người.

- Nhìn kìa! Hoa sen! - Vài người dân kêu lên.

Trên dòng sông Nil, những búp hoa sen đồng loạt nở rộ, tô lên dòng sông Nil hiền hòa một màu hồng tím đẹp đẽ, kết hợp với sắc xanh mướt tươi vui của những cây cói mọc ven sông, tạo thành một cảnh sắc đẹp không thể tả.

Dân chúng không khỏi bất ngờ trước cảnh tượng vừa mới xảy ra, ngay cả vị Pharaoh tối cao cũng không tin nổi trước hình ảnh đẹp đẽ mà lộng lẫy này. Mãi đến khi con người thông thái nhất Ai Cập, Imhotep bừng tỉnh khỏi vẻ đẹp huyền bí của những bông sen đang không ngừng khoe sắc che đi sắc xanh của dòng sống cất tiếng nói, mọi người mới dứt khỏi sự choáng ngợp:

- Thưa Pharaoh vĩ đại, công chúa Asisu đã nhận được sự bảo trợ của nữ thần sông Nil Hapy, phụng sự thần thánh.

Ở bên dưới, dân chúng cũng không ngừng reo hò, tung hô Asisu, gọi nàng là con gái nữ thần sông Nil,…

Asisu khi nghe được những lời đó, trong lòng bỗng thấy đau đớn. Các ngươi tung hô ta, chúc mừng ta để rồi mười mấy năm sau lại ruồng rẫy ta, đẩy ta sang xứ người… Sau này, các ngươi sẽ gọi con bé tóc vàng, con gái kẻ đào mộ, là con gái nữ thần sông Nil. Còn ta….

Nghĩ tới những cảnh ấy, Asisu lại cảm thấy đau đớn đến khó tả nhưng đồng thời nàng cũng tự nói với bản thân, nàng sẽ không để lịch sử lặp lại một lần nữa!
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<

Đồng thời bạn cũng được cấp quyền đăng sách tại thư viện. Bạn đọc kĩ #2 của bài Tự đăng tác phẩm (tự sáng tác/chuyển ngữ) lên thư viện để tìm hiểu cách đăng ở thư viện bạn nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Định mệnh đưa em đến
- Tác giả: Mỹ Hạnh
- Thể loại: Lãng mạng, hài hước
- Tình trạng: đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Nam chính và nữ chính gặp nhau trong quán cà phê Tư Hoa ở huyện đông thành, không ngờ lại học chung trường. Nữ chính từ một cô gái có gia cảnh bình thường lại trở thành một đại tiểu thư từ đó không ai có thể bắt nạt được cô. Cô và nam chính khó khăn mới đến được với nhau nhưng vì nhân vật Quan Tiêu Đường khiến họ phải đối mặt với sự chia li hết lần này đến lần khác.
Bạn bạn quá ngắn, bạn chú ý đăng lên đây một đoạn khoảng 1500 từ nhé.
Hơn nữa bạn sai lỗi dấu câu khá nhiều, bạn đọc kỹ #1 có chú ý một số lỗi các bạn hay gặp để sửa lại thói quen viết.
Khi nào bạn sửa được rồi thì đăng ký lại nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Ảo giác mạc
- Tác giả: Rư
- Thể loại: ngôn, sư đồ luyến ái
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đã hoàn thành
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Ảo giác mạc” là câu chuyện về một cô học trò nhỏ, Kim Mỹ, không may phải lòng thầy giáo chủ nhiệm của mình, thầy Trần Ngọc Quang. Câu chuyện xoay quanh chuỗi ngày si mê của cô gái với nhiều lần cố ý tỏ ra nổi bật hay việc thường xuyên bắt chuyện với thầy và cuối cùng cô cũng được ưu ái hơn một chút. Sau thất bại của người bạn cùng lớp, Hoàng Yến, Kim Mỹ rơi vào trạng thái ảo tưởng vị trí của mình trong lòng thầy giáo. Câu chuyện được viết khá hỗn độn, trộn lẫn giữa đời thực và ảo giác mà cô nàng Kim Mỹ vô ý tạo nên.
Kim Mỹ, cô gái ngày đêm thương nhớ thầy giáo của mình để rồi tưởng chừng mọi chuyện đã như ý muốn, mở mắt một cái đã hoá hư vô.
Trần Ngọc Quang, thầy giáo tuấn tú, sống độc thân, thường thích trò chuyện với cô học trò nhỏ.
Tình cảm cô dành cho thầy là thật, còn việc thầy có yêu cô hay không...trời không biết, đất không biết, tác giả không biết, chỉ có thầy mới hiểu nổi thôi!
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<

Đồng thời bạn cũng được cấp quyền đăng sách tại thư viện. Bạn đọc kĩ #2 của bài Tự đăng tác phẩm (tự sáng tác/chuyển ngữ) lên thư viện để tìm hiểu cách đăng ở thư viện bạn nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
- Tên tác phẩm: Mèo đen, trăng xanh và mắt lá cây.
- Tác giả: July D Ami.
- Thể loại: Ma cà rồng.
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Đã hoàn thành.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:
Truyền thuyết kể rằng, vào những đêm đầu tiên của tuần trăng xanh, người ta thường thấy một chú mèo hoang lang thang ở những góc phố nhỏ hay các con hẻm tối. Và đặc biệt ở chỗ, ngoài đôi mắt xanh lá với màu lông đen tuyền, con mèo có thể điều khiển suy nghĩ, hành vi, hoặc... tặng cái chết cho người khác.
Vậy mà cô nàng Sam đã vô tình phải lòng một chàng trai tên là Khoa mà không biết chàng trai chính là một con ma cà rồng trong lốt mèo ấy. Sự nghi ngờ của Sam bắt đầu khi người yêu mình có những hành vi kì lạ, kết hợp với những cái chết bí ẩn xảy ra thường xuyên dạo gần đây. Sam đau khổ và hoảng sợ khi phát hiện ra sự thật kinh hoàng.
Liệu Khoa có phải con ma cà rồng đáng sợ như Sam nghĩ không? Sam phải đối mặt với sự thật đó như thế nào? Mời mọi người cùng đón đọc.
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<

Đồng thời bạn cũng được cấp quyền đăng sách tại thư viện. Bạn đọc kĩ #2 của bài Tự đăng tác phẩm (tự sáng tác/chuyển ngữ) lên thư viện để tìm hiểu cách đăng ở thư viện bạn nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
mình rất nóng lòng , mong add duyệt hộ ạ
Đầu tiên bàn cần viết hoa đầu câu và có dấu kết câu. Những bài sai lỗi chính tả cơ bản này đều sẽ bị xóa.

Thư 2, bạn cần đọc kỹ # 1, bao gồm phần các lỗi mọi người thường gặp, và quy định về nội dung đính kèm. Nội dung bạn quá ngắn và bạn cũng thiếu rất nhiều dấu kết câu trong đoạn ngắn bạn đăng lên.
Bạn chú ý sửa lại nhé, khi nào sửa xong thì bạn đăng ký lại ở chủ đề này giúp Gác.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
Ad ơi, em không tải file lên được. Nó hiện lên dòng "You do not have permission to view this page or perform this action." mỗi khi em muốn tải file lên.
Bạn ơi, hiện Gác đang có chút lỗi, bạn đăng trực tiếp nội dung tại chủ đề này luôn nhé :(.
 

Bình An Ping_An

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/8/18
Bài viết
3
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Yêu Thương Như Mực Vị Nồng
- Tác giả: Bình An
- Thể loại: Tình cảm, Thanh xuân vườn trường
- Tình trạng: Đang sáng tác
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm:

Bạn học Tô ngậm một bụm nước lớn trong miệng, ngây ngô gật đầu. Sau đó không nhanh không chậm quay đầu hướng về phía ký túc xá bước đi.

Bước đi của cô vẫn vững vàng, dáng đi cũng thẳng, nhìn như vậy sẽ không ai biết rằng cô nhóc này đã uống rượu say. Từng gặp nhiều kiểu người, cũng thấy nhiều tính cách khác nhau khi uống say, nhưng dáng vẻ đặc biệt ngoan hiền vô hại như Tô Tử Mặc là lần đầu tiên anh thấy. Giống như… đây mới là một phần tính cách mà cô nên có.

“Tô Tử Mặc.”

Nghe thấy tiếng gọi, Tô Tử Mặc chậm chạp quay đầu, nhìn người đàn ông cách xa mình không đến hai mươi bước chân nhoẻn miệng cười.

Anh bước nhanh lại gần, rút từ trong túi áo khoác ra một tấm thẻ nhỏ, nhét vào tay cô: “Cầm lấy!” Sau đó không nhìn được đưa tay lên vò nhẹ mái tóc dài đen mượt của cô: “Mau vào đi.”

Anh đứng dưới tòa ký túc xa một lúc lâu cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tô Tử Mặc dưới những ngọn đèn hành lang nữa.

Mùa đông năm nay, hình như hơi khác, tuyết rơi nhẹ nhàng hơn thì phải. Có lẽ bởi vì có người chưa bao giờ thấy tuyết nên ông trời cũng nhẹ nhàng tạo điều kiện cho họ dần làm quen.

- Nội dung:
Ở đại học X, không ai là không biết hệ công nghệ thông tin năm hai có một đại mỹ nữ như hoa như ngọc tên Tô Tử Mặc. Tô Tử Mặc đẹp khuynh quốc khuynh thành, mỗi một cái nhăn mày, nhíu mi của cô đều khiến chúng sinh điên đảo. Có điều, đối với nữ sinh phòng 407 mà nói thì vẻ đẹp hoa hờn nguyệt thẹn của Tô mỹ nữ này có cũng như không. Vì sao ư? Tất nhiên là bởi vì Tô Tử Mặc hoàn toàn không biết lấy nhan sắc của mình làm lợi thế, không biết dùng vẻ đẹp mang lại lợi ích cho bản thân thì thôi đi, đằng này, một chút lợi ích nho nhỏ cũng không mang về cho phòng được. Ví dụ như, khi Tô Tử Mặc và bạn cùng phòng đi lấy nước, nam sinh A khỏe khoắn cơ bắp mỉm cười đi tới thể hiện mong ước được giúp người đẹp xách nước lên phòng, bạn cùng phòng Tiêu Tiêu vui vẻ cắn hạt dưa, gật đầu rối rít cảm ơn. Ngờ đâu, bạn học Tô lạnh nhạt nói: “Bạn học, cảm ơn ý tốt của bạn, nhưng chúng tôi có thể tự làm được.”

Nói rồi không đợi bạn nam sinh nhiệt tình kia kịp phản ứng, Tô Tử Mặc đã thản nhiên đơn thân độc mã khiêng bình nước 15 lít đi thẳng lên lầu.

Lại ví như lúc đang đạp xe đi trong khuôn viên trường, chiếc xe mini bỗng nhiên tuột xích, nam sinh B trắng trẻo đẹp trai đi tới bày tỏ muốn giúp đỡ. Tô mỹ nữ sẽ không nói lời nào mà ngay lập tức rút cái tua-vít từ trong túi sách ra, ngồi xuống bình tĩnh tháo hộp xích, sau đó tay không lắp xích trong chớp nhoáng, khi lắp xong còn không thèm quay đầu lại nhìn mà tiêu tiêu sái sái đạp xe đi mất. Lúc này, nam sinh B chỉ còn biết há hốc mồm đứng nhìn, cảm thấy bản thân quả thật không đáng mặt đàn ông. Tốc độ lắp xích này tuyệt đối so với đám thợ sửa xe còn nhanh hơn nhiều.

Những cái ví dụ như vậy mà kể ra thì nhiều lắm, càng kể chỉ càng chứng tỏ Tô Tử Mặc tuyệt không phải một đại mỹ nữ yểu điệu dịu dàng. Quả thật là lạnh lùng khiến cho ba người bạn cùng phòng muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt.


Lúc này, ba cô bạn phòng 407 là Lý Đan Vy, Du Thủy và Tiêu Tiêu đang ngồi trên bãi cỏ sân vận động. Du Thủy nằm ườn trên cỏ, hai tay gối sau đầu, trên miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó khô queo. Hai mắt cô nàng lim dim, thời tiết vừa râm lại vừa có gió mát mơn man thế này thật khiến người ta buồn ngủ. Lý Đan Vy và Tiêu Tiêu ngồi hai bên người Du Thủy, vừa cắn hạt dưa vừa ngồi nói chuyện râm ran.

“Tớ nói, hôm nay A Mặc đi đâu mà ra khỏi cửa từ sớm như vậy? Các cậu có biết không?” Tiêu Tiêu cắn hạt dưa kêu “rắc” một tiếng, sau đó vừa nhai vừa hỏi.

Du Thủy khẽ nheo mắt: “Không biết, dù sao thì con nhóc đó có làm gì thì cũng không có cái gì khiến chúng ta vui mừng đâu.”

“Đúng vậy.” Lý Đan Vy thở dài một hơi: “Cái con nhóc vô lương đó, quả thật là khiến người ta thất vọng, đẹp mà không biết tận dụng. Không thích nói nhiều thì thôi đi, đằng này đến hình tượng băng sơn mỹ nhân cũng không biết cố mà làm. Nghĩ mà xem, đến việc trang điểm ăn mặc cho phù hợp với diện mạo cũng làm nó thấy mệt nữa. Mỹ nữ người ta lúc nào cũng đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên còn con nhóc này lúc nào cũng chỉ biết làm mặt lạnh, khí thế còn mạnh hơn đàn ông con trai, hoàn toàn không có khí tiết của một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành phục vụ thị hiếu dân chúng.”

Tiêu Tiêu và Du Thủy đồng thời ngẩng đầu lên nhìn trời xanh: “Thật là phung phí a phung phí!”

Giải quyết xong một gói khoai tây chiên, Tiêu Tiêu dùng ánh mắt dịu dàng trìu mến nhìn bầu trời xanh thẳm. Hình ảnh này sẽ thật duy mỹ nếu như xung quanh mép của người đẹp không dính đầy vụn khoai tây chiên.

Cô nàng hoài niệm: “Nhớ khi chúng ta vừa mới vào trường, cùng gặp nhau ở phòng ký túc 407, tuổi trẻ vô tri, bị hù dọa trong khoảng khắc…”

Đó là một buổi sáng trời xanh trong, là ngày tựu trường của đám sinh viên năm nhất. Lần đầu tiên được bước vào khuôn viên trường đại học, nghĩ tới mình sẽ trải qua cuộc sống ở nơi này trong bốn năm tiếp theo, những cô cậu tân sinh viên vừa hào hứng đan xen lo lắng. Và ba cô bạn của chúng ta cũng vậy.

Vì vừa mới trở thành sinh viên nên khi đến trường nhập học, ba người đều được người thân đưa tới. Tình cờ là ba người lại được cùng một đàn chị hướng dẫn nên khi biết đây đều là bạn cùng phòng của mình thì đã rất hào hứng làm quen. Mọi người nói chuyện rôm rả cho tới tận khi lên tới phòng 407, suốt quãng đường đi ấy họ đã tò mò về người bạn thứ tư không biết bao nhiêu lần. Khi cánh cửa phòng 407 vừa mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến các cô mãi mãi không bao giờ quên được.

Phía bên cửa sổ, một mỹ nữ như hoa như ngọc đang ngồi đọc sách. Mái tóc dài đen nhánh cùng tà váy trắng nhẹ nhàng bay bay theo gió. Từ phía ngoài cửa nhìn vào chỉ thấy được sườn mặt nghiêng cùng sống mũi cao cao thẳng tắp của cô gái. Những ngón tay thon dài trắng muốt đang đặt trên mép sách, tựa như đang vuốt ve lại tựa như chẳng hề động đậy.

Hình ảnh duy mỹ này diễn ra trong nháy mắt bởi khi các cô vừa mở cửa ra thì mỹ nhân bên cửa sổ nghe thấy tiếng động nên đã quay mặt lại, quyển sách cũng được tiện tay đặt lên bệ cửa sổ.

Cô gái nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Xin chào! Tôi là Tô Tử Mặc.”

Đây chính là lần đầu tiên ba người gặp Tô mỹ nữ.

Lúc đó, cảm giác khi Tô mỹ nữ quay đầu lại mỉm cười, trái tim của ba cô gái không tự chủ được mà đập một cách điên cuồng, như có hàng ngàn con ngựa đang chạy như điên trên thảo nguyên.

Suốt buổi sáng hôm đó, sau khi mọi người giới thiệu họ tên xong, Tô Tử Mặc không nói thêm một câu nào nữa mà chỉ yên tĩnh ngồi bên cửa sổ đọc sách. Sự yên lặng của cô cũng khiến mọi hành động của ba người kia nhẹ nhàng hơn không ít. Họ ngại sẽ làm ảnh hưởng đến việc người đẹp đọc sách.

Lúc này, Lý Đan Vy vừa lau giường, vừa nhỏ giọng nói với Du Thủy đứng bên cạnh: “Tô Tử Mặc này có vẻ khó gần. Cậu xem, dường như việc nói chuyện cũng làm cô ấy cảm thấy phiền, ít nói như vậy…”

Du Thuy nháy nháy mắt: “Mới gặp thôi mà, chúng ta còn sống cùng nhau dài dài, rồi sẽ có thời gian tìm hiểu lẫn nhau thôi.”

Quả thực, trong suy nghĩ của ba người lúc ấy, Tô Tử Mặc là một người khó gần, cao lãnh.

“Lúc đó làm sao mà chúng ta lại biết được bản chất của con nhóc kia nhỉ?” Du Thủy thổi thổi cọng cỏ.

Lý Đan Vy nhe răng tức tưởi: “Vì xã hội phân chia giai cấp!”
 

July D Ami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/18
Bài viết
170
Gạo
0,0
Bạn đọc lại bài HƯỚNG DẪN ĐĂNG TRUYỆN DÀI (chú ý phần đặt tiêu đề cũng như cách trình bày #1) và bắt đầu đăng truyện của mình ha. Các chương sau của bạn cũng cần trình bày chuẩn như chương này. Mọi chương mới phát sinh lỗi đều có thể bị xóa.

Hex vừa cấp quyền tác giả cho bạn rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm Tác giả trên diễn đàn Gác Sách. >:D<

Đồng thời bạn cũng được cấp quyền đăng sách tại thư viện. Bạn đọc kĩ #2 của bài Tự đăng tác phẩm (tự sáng tác/chuyển ngữ) lên thư viện để tìm hiểu cách đăng ở thư viện bạn nhé.
Cám ơn anh rất là nhiều! ^^
 

Miên Ly

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/8/18
Bài viết
32
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Tiếng ru
Tên tác giả: Miên Ly
Thể loại: Nhật kí
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Giới thiệu, tóm tắt tác phẩm:
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng, buồn vui hòa quyện, có nước mắt, có nụ cười, sóng gió và thăng trầm. Tất cả chúng đều được ghi vào nhật ký, dưới hình hài những bức thư. Mẹ dõi theo từng bước chân của con, ngắm con trưởng thành, vui mừng cho những thành công con có và an ủi con lúc con suy sụp tinh thần. "Tiếng ru" chính là một cầu nối, đưa các độc giả tới gần mẹ của mình hơn.

Con yêu dấu của mẹ!
Hôm nay là ngày khai trường đầu tiên của con. Từ tối hôm qua, mẹ đã chuẩn bị đầy đủ bút thước, sách vở, mũ áo cho con đi học. Con hôm qua hồi hộp lắm, nhưng sự hồi hộp và háo hức đó chỉ giống như đợi chờ một chuyến đi xa, sau đó con lại không kìm được mà chìm vào giấc ngủ. Ngắm con yên bình trên chiếc giường nhỏ, lòng mẹ tự nhiên của an yên nhiều lắm, bao nhiêu mệt mỏi cả ngày vừa qua đều biến hết đi. Mẹ cũng đi ngủ, nhưng con biết không, lòng mẹ cũng bâng khuâng, rạo rực. Con yêu dấu ơi, mẹ đã mong ngày này lâu lắm rồi, khi ngày mai thôi, mẹ được quyền nhìn bóng dáng nhỏ nhắn rụt rè của con bước vào lớp, rồi lòng lại trào dâng niềm hạnh phúc khôn tả. Ngày mai nữa thôi, mẹ được quyền nói với con rằng: "Khánh Dung, con năm nay đã vào lớp Một rồi, phải cố gắng học vào!" Và rồi con sẽ nũng nịu xin mẹ cho chơi thêm tẹo nữa, hứa lát sẽ vào bàn học. Mẹ tin con của mẹ là đứa trẻ ngoan, con sẽ biết giữ lời mà đúng không?
Nốt ngày mai nữa thôi, mẹ được quyền ngắm con bận bịu bên ánh đèn, được quyền rầy la con mỗi khi con ăn mà không rửa mực tím dính trên tay, được quyền càu nhàu con viết chữ không đẹp bằng các bạn, dù lòng mẹ đang vô cùng tự hào vì nét bút mảnh mai dịu dàng của con.
Nốt ngày mai nữa thôi, mẹ được quyền nghe con nói con sẽ đi ngủ sớm, dù cho TV đang chiếu chương trình mà con vô cùng yêu thích; mẹ được quyền cốc yêu con mỗi khi con làm sai một phép tính hoặc đọc sai một từ; mẹ được quyền dùng đôi tay thô ráp của mình bao lấy tay con, uốn con từng nét chữ, và sau đó con sẽ kêu lên: "Chữ mẹ chẳng đẹp gì cả!"
Nốt ngày mai nữa thôi, mẹ được quyền bỏ căn bếp bận rộn, đi đón con những chiều tan trường, và được mỉm cười hạnh phúc khi nghe con líu ríu bên tai về một ngày đi học. Mẹ được quyền mắng con những ngày con bỏ bê bài tập và ham chơi, rồi sau đó thấy những giọt nước mắt của con, mẹ lại mủi lòng nhỏ giọng thủ thỉ; mẹ được quyền khen ngợi con khi con đem tập kiểm tra đỏ điểm chín, điểm mười về tay mẹ; được quyền tự hào nhìn con cầm giấy khen học sinh giỏi cuối kì.
Nốt ngày mai nữa thôi, mẹ sẽ được quyền mà bất cứ bà mẹ nào cũng mong có được - ngắm con trưởng thành.


Con yêu dấu ơi, con là thiên thần, là món quà đẹp nhất, là ơn phước của trời đối với mẹ. Con là kết tinh năm năm tình yêu của ba với mẹ, là tinh linh xinh đẹp đến cõi đời này giúp ba mẹ hưởng trọn hạnh phúc.
Ngày mà con sinh ra, mẹ nghĩ đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình, dẫu cho người của mẹ oằn lên vì những cú đạp, đau đến ứa nước mắt để con ra ngoài, đón chào cuộc sống đầy màu sắc, dù mẹ mất máu rất nhiều và yếu đến nỗi chỉ có thể thở từng hơi một... mẹ vẫn hạnh phúc lắm con à. Trong từng nỗi đau của thớ thịt, mẹ cảm nhận được hơi thở nhỏ bé của con. Mẹ đang làm một nhiệm vụ rất vĩ đại, đó là để một sinh linh chào đời, và mai này đây, sinh linh ấy sẽ thành tài, giỏi giang và góp sức cho Tổ quốc ngày càng hùng mạnh. Mẹ đã ngất đi trong cơn mê mệt, và khi tỉnh dậy, con à, điều đầu tiên mẹ nghĩ đến chính là con.
"Anh à, con đâu rồi anh?"
"Con đây, anh đang bế nó. Là con gái, vợ ơi. Nhà chúng ta có một tiểu công chúa đó!"
Mẹ nhìn thấy đôi mắt loang loáng nước của ba con, mũi ông ấy ửng đỏ và khuôn mặt đầy hưng phấn và xúc động. Ông ấy cười, ba con cũng như mẹ, hạnh phúc lắm con à. Mẹ bế con. Lúc mới sinh ra, con bé lắm, chỉ bằng bàn tay mẹ thôi, cả người đều mềm mại, vương vẩn chút mùi mật ong trên mấy sợi tóc lưa thưa ở đỉnh đầu. Hai mắt con bé tí, nhắm nghiền lại. Đôi tay nhỏ trắng nộn để co trước ngực, mẹ càng nhìn lại càng yêu. Lúc đó đối với mẹ, con chính là cô bé đẹp nhất cõi đời này.
"Anh à, chúng ta đặt tên con là gì đây?"
Ba con cười, ngồi xuống, vòng tay ôm lấy mẹ con mình: "Chúng ta hãy đặt cho con một cái tên thật ý nghĩa đi."
"Em muốn con gái mình lớn lên thật năng động, đáng yêu, không đua đòi như bọn trẻ ngày nay. Chúng ta sẽ dạy con mình thật tốt."
"Đúng vậy. Dạy con bé thật tốt, để con bé biết yêu thương và chia sẻ. Khánh Dung." Câu cuối cùng, ba con khe khẽ thì thầm.
Và một cái tên dành cho sinh mệnh nhỏ bé. Con à, tên của con là Khánh Dung. Giống như tiếng khánh lan xa của nhà thờ mỗi khi chiều xuống, con sẽ bay thật cao, thật lâu, đi về nơi con ao ước, niềm đam mê của con. Giống như đóa hoa nở dưới nắng mai, con đằm thắm, dịu dàng mà dung dị. Con biết yêu thương, sẻ chia và hấu hiểu tất cả. Đó là tên con, con của mẹ.
Khánh Dung...

Mỗi ngày nhìn con lớn lên, lòng mẹ lại trào dâng niềm hạnh phúc khôn tả. Mẹ nhìn con bò, nhìn con bước tập tễnh - những bước đi đầu tiên trong cuộc đời con mà không kìm được xúc động. Nụ cười đầu tiên của con êm dịu và xinh đẹp tựa như một chiều hoàng hôn ở làng quê vậy, nó làm tim mẹ rung lên, mênh mông và dạt dào những cảm xúc lạ lùng. Mẹ nhìn con bắt đầu biết bi bô tập nói. Khi nghe tiếng gọi bập bẹ của con: "Mẹ!", những gì cất sâu trong lòng mẹ như vỡ òa ra. Con à, con ơi, con chính là thiên sứ của mẹ...

Bẵng đi đã sáu năm trôi qua. Cô bé đỏ hỏn ngày nào giờ đây đã sắp vào lớp Một. Mẹ hạnh phúc lắm con à. Ngày mai nữa thôi, mẹ sẽ có quyền ngắm từng bước chân của con trên đường đời. Con à, mẹ sẽ luôn bên con, là mái nhà che nắng che gió. Mai này nếu con có mệt mỏi, vấp ngã và chông chênh, hãy tìm về với mẹ, con nhé.
Mẹ yêu con rất nhiều, con của mẹ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiểu Thấu

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
11/7/18
Bài viết
119
Gạo
0,0
Tên tác phẩm: Xuyến Chi và gió
Tác giả: suhaothoi
Thể loại: Gia đình, học đường, tình cảm, lãng mạn
Tình trạng (đang sáng tác/ hoàn): Đang sáng tác
 

Đính kèm

  • Xuyến Chi và gió - suhaothoi.doc
    52,5 KB · Xem: 137
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên