Truyện Kiều phiên bản xuyên không - Cập nhật - Cỏ Ngu Mỹ

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Tên truyện: Truyện Kiều phiên bản xuyên không
Tác giả: Cỏ Ngu Mỹ
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 - 2 chương/tuần
Độ dài: Chưa xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu:
Nhắc đến Thúy Kiều chắc ai cũng hình dung ra một Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn nhưng cuộc đời chịu nhiều sóng gió bấp bênh. Đã bao giờ bạn tự hỏi nếu Kiều không đi thăm mồ Đạm Tiên tiết thanh minh năm ấy; nếu Kiều không gặp Kim Trọng; nếu gia đình Kiều không phải vướng vào án do thằng bán vải vu oan thì cuộc đời Kiều sẽ như thế nào chưa? Chắc hẳn có người rồi cũng có người chưa đúng không? Người từng nghĩ đến chắc cũng nghĩ Kiều sẽ có một cuộc sống êm đềm, như thế thì Thanh Tâm Tài Nhân và Nguyễn Du tốn bao giấy mực để làm gì? Còn người chưa nghĩ đến thì sao?

Như Nam Cao đã từng nói: “Văn chương không cần đến sự khéo tay, làm theo một cái khuôn mẫu. Văn chương chỉ dung nạp những người biết đào sâu, biết tìm tòi, khơi những nguồn chưa ai khơi và sáng tạo ra cái gì chưa có.”. Bởi vậy cho nên tôi cũng mạn phép mượn chủ đề về nàng Thúy Kiều của Thanh Tâm Tài nhân để vẽ nên một nàng Kiều hoàn toàn khác dưới con mắt và trí tưởng tượng của tôi...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 1+2: Tiết tử

Tôi là một cô gái hay mơ mộng. Gia đình có ba chị em gái và một cậu em trai. Bởi vì là đứa con gái thứ ba nên bố mẹ không coi trọng tôi lắm, họ mong mỏi đứa con trai là em tôi đã từ lâu rồi nên lúc tôi sinh ra thì cả gia đình đều không vui. Nhưng không vì thế mà họ ghét bỏ tôi, cũng không vì thế mà tôi ghét bỏ họ. Trái lại tôi càng yêu quý gia đình tôi sâu sắc. Chị đầu của tôi đã đi lấy chồng, chị hai thì đi công tác xa nhà nên còn mỗi tôi, em trai và bố mẹ sống trong căn nhà rộng lớn. Ngày em trai tôi bị tai nạn dập thận bố mẹ tôi gần như không sống nổi. Là chị gái, là chỗ dựa tinh thần cho bố mẹ hiện giờ nên tôi chấp nhận hiến một bên thận để cứu em trai.

Ngày tôi đi vào phòng mổ tôi rưng rưng nhìn bố mẹ. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác đây là lần cuối được nhìn những khuôn mặt thân thương ấy. Lúc y tá đẩy tôi và em tôi lướt qua nhau tôi nắm chặt tay em trai tôi. Có lẽ linh tính của tôi không sai. Sau khi vào phòng mổ tầm hai tiếng tôi bắt đầu thấy mình tỉnh lại. Nhưng mà không gian xung quanh tôi khác lạ quá. Thiên đường, đúng rồi, tôi đang ở thiên đường. Vậy là tôi đã chết sao? Tại sao? Tôi thấy trên tivi mọi người đều thành công tỉnh lại sau khi phẫu thuật hiến thận mà. Chẳng lẽ số phận tôi đen đủi thế này sao? Hay do lúc sống tôi quá hay mơ mộng suốt ngày lên mạng, xem tivi, đọc truyện nên ông trời muốn tôi tỉnh ngộ? Đương lúc tôi đang thắc mắc và tự vấn bản thân thì thấy hai người giống nhau y đúc nhưng một người mặc đồ trắng tinh, ngay cả khuôn mặt cũng trắng, người kia thì đen từ trên xuống dưới chỉ còn thấy mỗi hàm răng trắng mỗi khi nói chuyện bay từ xa lại gần tôi. Tên áo đen hỏi tôi:

- Cô là Từ Lê Ngọc Anh, năm nay hai mươi tư tuổi chết vì tai nạn giao thông?

Tôi chưa kịp trả lời tên áo trắng đã xen vào nói:

- Đệ đã bảo huynh rồi, huynh bắt nhầm người rồi. Nhìn xem cô gái này còn chưa đến hai mươi, cô gái cô trả lời xem đúng không?

Tên áo đen cũng không kịp cho tôi trả lời đã cãi nhau với tên áo trắng:

- Sai là sai thế nào? Đệ thấy ta đã bao giờ bắt sai người chưa? Chẳng qua cô gái này nhìn non nớt thế thôi...

- Đệ bảo sai...

Hai tên kia cứ cãi nhau qua lại mà không chịu để người trong cuộc là tôi lên tiếng. Tôi đã hiểu rồi, thì ra hai tên này bắt nhầm người. Vậy tôi có thể về nhà đúng không? Nghĩ thế nên tôi vội vàng xen vào câu chuyện của hai người kia:

- Dừng lại! Hai người là ai?

Bọn họ lúc này mới nhớ ra tôi thì phải liền lập tức dừng cãi nhau, đồng thanh trả lời tôi:

- Chúng tôi là Hắc Bạch Vô Thường. Có nhiệm vụ đi bắt những linh hồn có tên trong sổ tử của Diêm Vương .

Tôi nghe thế liền hỏi tiếp:

- Vậy tôi cũng có tên trong sổ tử ư?

Tên áo đen à không phải Hắc Vô Thường lúc này lại hỏi tôi:

- Cô tên là Từ Lê Ngọc Anh?

Tôi gật đầu. Hắn quay sang Bạch Vô Thường cười đắc ý làm Bạch Vô Thường tức điên. Bạch Vô Thường hỏi tôi:

- Vậy cô đã hai mươi tư tuổi và chết vì tai nạn giao thông?

- Không, tôi năm nay mười chín tuổi. Tôi không bị tai nạn giao thông gì cả, tôi đang phẫu thuật hiến thận cho em trai tôi. Các người bắt nhầm người rồi.

Hắc Vô Thường nghe thế đen mặt còn Bạch Vô Thường cười to:

- Ha ha. Đệ đã bảo mà, huynh lần này phạm sai lầm lớn rồi, huynh bắt nhầm người.

Tên Hắc Vô Thường đen mặt: (thực ra mặt hắn có đen thêm nữa thì cũng không sao)

- Đệ nghĩ ta bị trách phạt thì đệ sẽ được làm Bạch Vô Thường tiếp sao? Cười cái gì? Còn không mau nghĩ cách giải quyết đi.

Hai tên đó thôi không cãi nhau nữa và im lặng ra vẻ suy nghĩ dữ dội lắm. Tôi thấy thế liền gợi ý:

- Này, không phải chỉ cần trả linh hồn tôi về thể xác là xong sao?

Hai tên này lập tức đồng thanh:

- Không được. Cô nghĩ đây là đâu, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?

- Vậy bây giờ các người tính sao? Tôi sẽ xuống kiện với Diêm Vương, à không, tâu lên Ngọc Hoàng tội của các người.

Hắc Bạch Vô Thường nghe thấy thế liền lấy lòng tôi:

- Cô gái à, bây giờ chỉ cần không phải nhập hồn cô về xác nữa cô muốn đi đâu chúng tôi cũng đồng ý.

Tôi lập tức thắc mắc:

- Vậy tại sao không thể nhập hồn tôi về xác?

- Vì xác cô đã không còn. Cô không tin chúng tôi cho cô xem cái này.

Hắc Bạch Vô Thường nói xong hai tay liền nắm lại với nhau vẽ ra một màn hình tinh thể lỏng. Trên màn hình hiện lên hình ảnh một cô gái đang được phẫu thuật phần đầu. Tôi đang thắc mắc bọn họ cho tôi xem cái này làm gì, có liên quan tới tôi đâu thì hai người kia thì thầm:

- Sai rồi, đó là phòng của Từ Lê Ngọc Anh hai mươi tư tuổi, phòng bên cạnh, phòng bên cạnh.

Lúc này trên màn hình hiện lên hình ảnh của em trai tôi đang được phẫu thuật ghép thận, vậy xác tôi đâu? Hai chị em tôi cùng phòng mà. Hắc Bạch Vô Thường dường như thấu hiểu thắc mắc của tôi nên tua lại thời gian trước đó mười lăm phút. Lúc ấy tôi vừa được lấy một bên thận xong thì một bác sĩ quan sát màn hình điện tim liền thông báo:

- Không xong rồi, bệnh nhân không còn nhịp tim.

Một bác sĩ khác:

- Bệnh nhân không hô hấp.

Tôi biết lúc ấy tôi đã bị Hắc Vô Thường bắt mất linh hồn nên thể xác cũng chết theo. Các bác sĩ tiến hành cấp cứu cho cái xác của tôi không được nên đã quyết định đẩy đến nhà xác. Trên khuôn mặt họ hiển thị sự lo lắng vì đây là trường hợp tử vong một cách vô lý. Nhưng lương tâm và bản lĩnh của bác sĩ giỏi họ để nghi vấn lại trong đầu để tiến hành cấy ghép thận cho em trai tôi. Một y tá đẩy cái xác tôi ra ngoài thì có một người đến tiếp nhận và đẩy cái xác tôi đi đến nhà xác. Nhưng tôi thấy người đẩy cái xác của tôi có cái gì đó không đúng. Hắn không đẩy xác tôi vào nhà xác mà đẩy vào một căn nhà kho cũ. Sau đó từ một cái túi đã để sẵn trong đó hắn lấy ra một con dao mổ và những dụng cụ liên quan bắt đầu lấy nội tạng của tôi. Tôi không thể nhìn nổi nữa nên Hắc Bạch Vô Thường xóa màn hình tinh thể lỏng. Tôi run run hỏi:

- Có phải đáng lẽ ra người bị lấy nội tạng là cô gái Từ Lê Ngọc Anh hai mươi tư tuổi kia không?

Hắc Vô Thường gật đầu cái rụp:

- Ta xin lỗi, là do ta sơ suất.

Tôi giận giữ nước mắt nước mũi tuôn thành dòng:

- Các người nghĩ xin lỗi là xong sao? Đền đi. Đền mạng cho tôi đi. Tôi không quan tâm. Tôi chưa muốn chết.

Hắc Bạch Vô Thường bối rối, tôi chả quan tâm. Nước mắt nước mũi đang tòe loe như này là phương pháp hữu hiệu nhất để ăn vạ. Sau chừng năm phút suy nghĩ Hắc Vô Thường nói với Bạch Vô Thường:

- A, đệ nhớ ra có một cách làm cô gái kia sống lại rồi, nhưng là sống lại trong thân xác người khác.

- Cách gì, cách gì đệ nói ngay đi – Hắc Vô Thường thúc giục.

- Đệ nhớ không nhầm thì ở trong cuốn sách “Xuyên thời gian” có nhắc đến vấn đề này. Để đệ liên lạc hỏi lão thủ thư xem.

Bạch Vô Thường nói xong liền nhắm mắt lại, lẩm bẩm gì đó chừng hai phút rồi mở mắt ra cười rạng rỡ:

- Đệ nhớ không nhầm, đúng là có cách. Huynh xem đi.

Vừa nói Bạch Vô Thường vừa vẽ ra màn hình tinh thể lỏng nhưng lần này lại hiện lên một hình ảnh khác:

- Đấy, huynh nhìn xem, đây là Đế Thích, ông ta đã nhập hồn của một người đàn ông tên Trương Ba vào xác của một anh hàng thịt mới mất. Chúng ta thử dùng cách này đi.

“Hồn Trương Ba da hàng thịt” tôi đã được học qua nên chẳng lạ lẫm gì. Tôi không muốn mình phải như Trương Ba vậy nên tôi từ chối ngay:

- Tôi không đồng ý. Tôi muốn sống là chính tôi chứ không sống như hồn Trương Ba và xác hàng thịt đâu.

Hắc Bạch Vô Thường cười:

- Cô nghĩ chúng tôi sẽ để chuyện đó xảy ra sao? Cô yên tâm đi, Đế Thích năm đó là căn bản tu luyện chưa đủ nên xác của anh hàng thịt mới có thể làm loạn như thế. Hai huynh đệ chúng tôi cộng lại pháp lực cao thâm với cả kinh nghiệm xem phim xuyên không nhiều rồi cô không phải lo. Vấn đề bây giờ là tìm đâu ra thân xác phù hợp.

Sau một lát suy nghĩ Hắc Vô Thường đưa ra gợi ý:

- Hay là đệ mượn quyển “Hồng nhan bạc mệnh” từ lão thủ thư đi. Ở trong đấy chắc có nhiều người đoản mệnh thập tử nhất sinh chắc chúng ta sẽ tìm ra một cái xác phù hợp cho linh hồn cô gái kia.

Bạch Vô Thường từ chối ngay:

- Huynh đi mà mượn, họa này là do huynh gây ra.

Hắc Vô Thường lấy lòng:

Đệ đệ đáng yêu, không phải đệ không biết lão ấy có thù với ta vì ta nhỡ nhìn vợ lão ấy tắm một lần. Đệ mượn giúp ta lần này ta hứa sẽ đấm lưng cho đệ một tháng.

- Huynh hứa là phải làm đấy.

- Được. Đệ yên tâm.

Bạch Vô Thường lại nhắm mắt lại. Lần này có vẻ khá lâu hắn mới mở mắt ra, trên tay là một quyển sách trông mỏng như chỉ có hai tờ. Hắn làu bàu:

- Tại huynh cả đấy, lão ấy vừa mắng đệ không để cho lão ấy nghỉ ngơi với lão bà. Này giờ thì huynh mở ra đi.

Nói xong Bạch Vô Thường ném quyển sách mỏng dính ấy cho Hắc Vô Thường. Hắc Vô Thường nhắm mắt lẩm bẩm quyển sách liền mở ra. Trên trang giấy hiện lên hình ảnh hoàng cung xa hoa lộng lẫy, một vị quý phi đang hấp hối vì khó sinh. Tôi thấy thế liền bảo:

- Bỏ qua đi, ta không muốn phải tranh giành tình cảm với một tên hoàng đế hoang dâm.

Hắc Vô Thường liền giở sang trang tiếp theo. Một căn phòng bài trí khá sang trọng. Một cô nương xinh đẹp nằm trên giường nhưng nhìn cách ăn mặc của nàng ta hình như không được hài hòa và có vẻ lố bịch. Tôi nghĩ chắc nàng ta thuộc dạng không biết ăn mặc và bị ghẻ lạnh nên trong lòng cảm giác không thích cái xác này lắm. Bên cạnh giường là một nàng hầu ăn mặc cũ kĩ nước mắt đầm đìa. Một lúc tiếng khóc nàng hầu vang lên:

- Đại tiểu thư người đừng chết, nếu người chết em biết phải làm sao... Nếu người chết đi chẳng phải nhị tiểu thư và tứ tiểu thư bên Tây Sương viện kia càng được đắc ý sao... ô... ô... người tỉnh lại đi.

Tôi lập tức bác bỏ:

- Tôi không thích chị em lại phải hại nhau như này, hồi trước tình cảm chị em chúng tôi rất tốt, bỏ qua đi.

Hắc Vô Thường giở sang trang nữa, nữa, nữa đều là những hoàn cảnh của các vị tiểu thư bị ghét bỏ hoặc phi tần không được sủng ái nên chẳng ai vừa ý tôi. Tôi nhìn sang bên cạnh thấy Hắc Vô Thường không còn vẻ kiên nhẫn nhưng cũng giở sang trang khác theo yêu cầu của tôi. Tôi nghĩ chắc hắn đang thành tâm hối lỗi. Lần này là hình ảnh một gia đình hài hòa. Trên giường là một vị tiểu cô nương xinh đẹp tôi nghĩ cô bé lớn lên chắc ‘nghiêng nước nghiêng thành’. Một vị đại phu đang cầm tay cô bé bắt mạch chiếc đầu già nua hai thứ tóc không ngừng lắc lắc báo hiệu kết quả chẳng lành. Đứng bên cạnh là hai vợ chồng trung niên và hai đứa bé tầm ba,bốn tuổi. Mọi người đều đang hi vọng một phép màu. Tôi liền hỏi Hắc Vô Thường:

- Tiểu cô nương kia là ai?

Hắc Vô Thường khuôn mặt bỗng chốc bi thương:

- Đây là Vương Thúy Kiều con gái đầu lòng của viên ngoại Vương Thông. Theo như ta biết thì số phận của nàng sau này rất bất hạnh. Bởi vậy mới nói ‘hồng nhan bạc mệnh’ mà.

- Vậy nàng bị làm sao thế kia? Chẳng phải đại phu lắc đầu đấy sao?

- Bởi vì nàng vượt qua kiếp nạn này cho nên cuộc đời sau này mới phải trả giá bằng cả hạnh phúc và tuổi thanh xuân.

Tôi thấy trên nét đau buồn trên khuôn mặt Hắc Vô Thường vẫn chưa tan biến. Lúc này Bạch Vô Thường vẫn im lặng nãy giờ liền lên tiếng:

- Ca ca, sắp hết giờ rồi, mau quyết định đi đệ còn phải đi trả sách cho lão thủ thư khó tính kia nữa.

Hắc Vô Thường nhìn tôi rồi trầm ngâm:

- Cô muốn nhập hồn vào tiểu cô nương này?

Tôi gật đầu nhưng không quên hỏi thêm:

- Vậy hồn phách của tiểu cô nương này sẽ đi đâu? Tôi có được quyền thay đổi số phận của nàng ta sau này không?

Hắc Vô Thường suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Duyên trần của tiểu cô nương này chưa hết chỉ rất mỏng manh nếu sống trên thân thể kia e là không được, cô ấy sẽ được đầu thai vào nhà tốt. Còn cô muốn thay đổi số phận sau này của thân xác Vương Thúy Kiều kia thì chỉ có thể thực hiện đáp ứng ba điều kiện một là sau này dù có như thế nào thì cô cũng phải xem như cô chính là Vương Thúy Kiều không được làm loạn và không được nhớ về quá khứ, hai là không được yêu đương trước mười tám tuổi nếu không cô sẽ có số phận gần giống nàng ta và thứ ba là không được dùng trí tuệ hiện đại để đảo lộn cuộc sống ở đấy.

Tôi gật đầu chấp nhận. Về cuộc đời Thúy Kiều tôi còn lạ gì nữa, bởi vì tôi nghiền ngẫm cuốn Kim Vân Kiều truyện với cả truyện Kiều đến thuộc rồi. Nhưng tôi không thích Kiều đến với Kim Trọng. Tôi nghĩ tại sao mọi người cứ nghĩ Thúy Kiều là người chịu nhiều thiệt thòi nhất thế tại sao không ai nghĩ đến Thúy Vân? Sau khi Kiều bán mình cứu cha và em chẳng phải gánh nặng gia đình đổ lên vai Vân sao? Chẳng phải nàng thay chị nối duyên với Kim Trọng mà không được quyết định tương lai cho mình sao? Chẳng phải sau mười lăm năm lưu lạc Kiều lại đoàn tụ với Kim Trọng để Vân đứng nhìn hai người hạnh phúc sao? Bởi vậy nên tôi quyết định trở thành một Thúy Kiều mạnh mẽ, không cần sợ thế lực đồng tiền và hơn tất cả tôi muốn thay Kiều bù đắp cho Vân hạnh phúc mà nàng đáng được hưởng. Tôi khẩn cầu Hắc Bạch Vô Thường:

- Xin hai người hãy cho tôi nhìn hình ảnh gia đình tôi lần cuối không?

Hắc Bạch Vô Thường gật đầu vì dù sao đây cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy gia đình thân yêu nuôi tôi lớn khôn.

Màn hình tinh thể lỏng một lần nữa được hiện lên. Tôi thấy em trai tôi đang trong phòng hồi sức, mẹ và bố tôi khóc ngất bên thi hài không còn nguyên vẹn của tôi, chị cả, chị hai đang trên đường đến bệnh viện. Quá đủ, duyên tôi với gia đình đã hết. Tôi chỉ có thể xin lỗi bố mẹ, xin lỗi hai chị và em trai hẹn mọi người ở kiếp sau vậy. Tôi nhắm mắt để cho những giọt nước mắt chảy dài theo cảm xúc. Hắc Bạch Vô Thường biết tôi đã sẵn sàng lập tức đọc một câu thần chú. Tôi cảm giác linh hồn mình đang từ từ nhập vào trang sách, à không nhập vào thân xác tiểu cô nương trong trang sách...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 3: Ngôn ngữ Trung Quốc

Ta thấy khó chịu trong người sau khi được nhập hồn vào tiểu cô nương Vương Thúy Kiều. Ta tự nhủ phải bình tĩnh từ từ để tiếp nhận cơ thể mới. Một lúc lâu sau ta thử cử động ngón tay. A. Ta sống lại rồi. Ta sống lại trong hình hài của một đứa trẻ năm tuổi. Nếu không biết kìm chế cảm xúc kịp thời và nếu như cơ thể này không quá là yếu ớt đến không dậy nổi chắc hẳn ta sẽ nhảy tưng tưng lên như hồi bé được mẹ phát quà cho mất. Đương lúc ta đang thầm nghĩ thì sắc mặt của vị đại phu già từ nghiêm trọng dần dần trở nên khó tin và bắt mạch xác định lại lần nữa. Cơ thể này mạch tượng đã đập bình thường rồi. Vị đại phu lẩm bẩm với giọng điệu bất ngờ khó tin:

- Thật không thể tin được, không thể tin được. Rõ ràng lúc nãy đã...

Nghe ông ta lẩm bẩm ta giật mình. Chết, ngôn ngữ Trung Quốc sao? Dù ta có học qua tiếng Trung hồi cấp ba và năm nhất của đại học nhưng từng ấy vẫn chưa đủ để hiểu hết và giao tiếp một cách lưu loát với bọn họ. May mà ta mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi lại trải qua cơn bạo bệnh nên giả vờ khó nói cũng được. Hắc hắc ta chọn đúng thân thể quá đi. Ta phục ta quá.

- Sao thế Lý đại phu? Kiều nhi của ta làm sao? – Vương phu nhân, à không phải gọi là mẫu thân chứ nhỉ từ trong ngực phụ thân ta (Cái này ta vẫn chưa quen lắm, nhưng do đọc nhiều tiểu thuyết cổ đại Trung Quốc với xem phim kiếm hiệp nhiều nên ta nghĩ cách xưng hô ở Trung Quốc với cả phong tục của họ ta cũng gọi là có chút hiểu biết đi) chạy đến nắm tay áo của Lý đại phu hỏi khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nếu lúc này họ mà biết ta không phải Kiều nhi của họ thì sao nhỉ? Chắc đau lòng mà chết mất.

- Phu nhân yên tâm, Thúy Kiều tiểu thư đã không sao rồi, chắc tầm một canh giờ nữa nàng sẽ tỉnh. Chỉ có điều... – Lý đại phu nói đến đây thì ngập ngừng

- Chỉ có điều làm sao? – Khuôn mặt vừa giãn ra của Vương phu nhân lại tràn ngập vẻ lo lắng.(Thật ra mà nói thì gọi mẫu thân ta cứ bị khó gọi vì ta không có cảm giác phụ - tử và mẫu – tử với họ, với cả nhìn cả hai người mới chưa đầy ba mươi nếu tính theo tuổi ta trước kia thì ta còn phải gọi là ca ca, tỷ tỷ ấy chứ, thứ lỗi cho ta, ta sẽ thích ứng dần). Mà vị Vương viên ngoại kia cũng bước lên vội vàng muốn biết tình hình.

Lý đại phu cười lớn:

- Phu nhân và viên ngoại yên tâm đi, Thúy Kiều tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh rồi nhưng chỉ có điều lần bạo bệnh này không lấy mạng tiểu thư nhưng ta cũng lão phu cũng không dám chắc tất cả bộ phận và cơ quan đều bình thường. Thứ lỗi cho y thuật của lão phu thấp kém thật tình lão phu cũng không hiểu vì sao Mới lúc nãy mạch của Thúy Kiều tiểu thư đã không còn rồi hơi thở cũng biến mất nhưng chỉ một lát sau mạch tượng của tiểu thư đã đập bình thường, hơi thở lúc đầu hơi yếu nhưng sau đó đã dần dần khôi phục rồi. Mong hai vị chăm sóc Thúy Kiều tiểu thư thật tốt có gì cứ đến gặp lão phu. Lão phu phải đi hỏi những bậc danh y khác xem đã gặp trường hợp như thế này chưa. Mời viên ngoại đi theo ta ta kê cho tiểu thư ít thang thuốc bổ.(Ta hiểu sơ sơ với cả suy đoán từ lời Lý đại phu nói chứ thực chất ta làm sao hiểu hết ngôn ngữ ở đây.)

Vương phu nhân cười :

- Cảm ơn Lý đại phu, ngài vất vả rồi.

- Không có gì cứu người là trách nhiệm của lão phu.

Nói xong Lý đại phu và Vương viên ngoại đi ra khỏi phòng ta. Vương phu nhân bước đến bên giường ta, nắm tay ta giọng tha thiết:

- Kiều nhi, cuối cùng con cũng sống rồi. Mẫu thân xin lỗi vì hôm đó để con tập luyện đàn dưới trời tuyết giá lạnh để đến nông nỗi này. Con nghỉ ngơi đi ta đi hầm cho con bát canh gà lát nữa con tỉnh dậy là có thể ăn rồi.

Nói xong vương phu nhân nắm tay hai đứa trẻ dẫn ra ngoài:

- Nào, ra ngoài với mẫu thân cho đại tỷ nghỉ ngơi.

Giọng nói non nớt của Vương Quan vang lên:

- Mẫu thân ơi đại tỷ không chết nữa đúng không ạ?

- Đệ nói gở gì đấy? Lý đại phu đã nói rồi. Đại tỷ không sao, còn không mau ra ngoài cho đại tỷ nghỉ ngơi nếu không đại tỷ chết thật đấy. – Thúy Vân dạy dỗ em trai.

Vương phu nhân cười hiền:

- Được rồi, ngoài với mẫu thân cho đại tỷ nghỉ ngơi nào. Lát nữa đại tỷ tỉnh dậy hai con không được kéo đại tỷ ra ngoài chơi đâu nhé.

- Vâng ạ.

Hai cái miệng non nớt đồng thanh đáp. Ba người nắm tay nhau ra khỏi phòng ta.

Còn lại một mình ta trong căn phòng dành cho tiểu thư của một gia đình bậc trung thường thấy trên ti vi. Ta mở mắt đánh giá xung quanh. Căn phòng lấy màu cam chủ đạo. Nàng Thúy Kiều này cũng thích màu cam quá đi, thôi ta cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy, dù sao cũng hơn màu hồng lòe loẹt. Nhớ lại lời của Vương phu nhân ta giật mình, thì ra nàng Thúy Kiều đó luyện cầm đến nỗi quên giá lạnh rồi đổ bệnh. Chả trách gì nàng ta tinh thông cầm kì thi họa nức tiếng xa gần. Nhưng đó là Vương Thúy Kiều trước đây, còn hôm nay, ta, Vương Thúy Kiều hoàn toàn mới ta thề ta chỉ cố gắng sống tốt, hảo hảo bảo vệ cái thân thể nhỏ bé này và còn thay Vương Thúy Kiều trước đây chăm sóc phụ mẫu cùng muội muội và đệ đệ của nàng ta. Tận sâu trong trái tim ta cũng hi vọng bố mẹ ta và gia đình ta ở thế kỉ hai mốt sống thật tốt. Chẳng phải Lý đại phu nói là ta tỉnh nhưng chưa chắc sẽ hoàn hảo như trước kia sao? Hắc hắc. Ta thật là may mắn. Ta có thể thay đổi tính cách của Vương Thúy Kiều trước đây thành chân chính Vương Thúy Kiều thế kỉ hai mốt rồi. Điều khó khăn với ta bây giờ là phải cố gắng học ngôn ngữ Trung Hoa. Nhưng không sao. Ta tin tưởng đứa trẻ năm tuổi với tâm hồn và trí tuệ hiện đại như ta sẽ nhanh chóng hội nhập và thích nghi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Quả là một ý tưởng táo bạo!
Bởi vậy cho nên tôi cũng mạn phép mượn chủ đề về nàng Thúy Kiều của Thanh Tâm Tài nhân để vẽ nên một nàng Kiều hoàn toàn khác dưới con mắt và trí tưởng tượng của tôi...
Vậy bạn có tham khảo bản này không và nếu có thì nên ghi vào mục lục tham khảo nha.
Mình chưa đọc nội dung nhưng lướt qua thì thấy các chương ngôi xưng hô thứ nhất chưa thống nhất, lúc tôi lúc ta.
Lỗi, văn án:
Kiều không đi thăm mồ Đạm Tiên tết thanh minh năm ấy; nếu kiều không gặp Kim Trọng;
Tiết thanh minh nha bạn. Thiếu viết hoa chữ Kiều
Như Nam cao đã từng nói:
Thực ra văn án viết chưa tốt, còn trúc trắc gập ghềnh lộn xộn lắm. Bạn nghiên cứu viết lại được thì tốt.
 

Ngọc Sinh Yên

Gà tích cực
Tham gia
16/7/15
Bài viết
148
Gạo
40,0
Cảm thấy khá tò mò về ý tưởng này của bạn. ^^ Nếu tác giả có đủ sức sáng tạo, ắt hẳn truyện sẽ rất hot sau này đấy. Diễn biến sắp xếp tốt, các chi tiết cũng rất ổn, chỉ là cách diễn đạt chưa được mượt lắm.

Mình góp ý một số chỗ mầ mình cảm thấy chưa ổn nhé:

Nhiều câu không ngắt nghỉ đúng chỗ tạo cảm giác khá lủng củng.
Ngày tôi đi vào phòng mổ tôi rưng rưng nhìn bố mẹ chẳng hiểu sao tôi có cảm giác đây là lần cuối được nhìn những khuôn mặt thân thương ấy.

- Sai là sai thế nào đệ thấy ta đã bao giờ bắt sai người chưa?
Ví dụ bằng những câu trên.

Bạn để khá nhiều ngoặc đơn giải thích thêm trong truyện, tuy là lời của nhân vật chính nhưng mình cảm thấy đây cũng là 1 loại author note, tạo cảm giác không nghiêm túc trong tác phẩm và cá nhân mình cảm thấy rất khó chịu với những dòng này. Chúng làm mình không còn hào hứng đọc như lúc đầu nữa.
( cái này ta vẫn chưa quen lắm, nhưng do đọc nhiều tiểu thuyết cổ đại Trung Quốc với xem phim kiếm hiệp nhiều nên ta nghĩ cách xưng hô ở Trung Quốc với cả phong tục của

họ ta cũng gọi là có chút hiểu biết đi )
Mình mạn phép đưa ra ví dụ này. Nếu bỏ hẳn ngoặc đơn và chuyển đoạn ấy ra ngoài cho đúng mạch truyện thế này:
"Ta chưa quen lắm với ngôn ngữ nơi đây. Nhưng do đọc nhiều tiểu thuyết cổ đại Trung Quốc với xem phim kiếm hiệp nhiều nên ta nghĩ ta cũng gọi là có chút hiểu biết về cách xưng hô ở Trung Quốc với cả phong tục của họ.", đặt sau câu thoại của các nhân vật sẽ tốt hơn.

Còn chữ "cầm" ở cuối chương 3 làm mình thấy hơi trật khớp. Khi đọc ngôn tình Trung Quốc, việc để lại những từ Hán Việt thế này 1 phần là do editor không chuyển ngữ hoàn toàn, còn nhiễm mùi convert, 1 phần là muốn thể hiẹn lối văn phong của Trung Quốc. Nhưng bạn là người Việt, mình là người Việt, dù truyện lấy bối cảnh bên Trung Quốc cũng không nên để những từ thế này, mình có cảm giác truyện bị lai căng. Những từ cố hữu như cách xưng hô mẫu thân, phụ thân, huynh đệ tỷ muội thì vẫn chấp nhận được, vì đó là văn hóa của họ.

Còn lại là những góp ý giống với chị Ktmb.

Ý kiến chủ quan mà thôi, nếu tác giả có phiền lòng thì mình xin lỗi trước.
 

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Cảm thấy khá tò mò về ý tưởng này của bạn. ^^ Nếu tác giả có đủ sức sáng tạo, ắt hẳn truyện sẽ rất hot sau này đấy. Diễn biến sắp xếp tốt, các chi tiết cũng rất ổn, chỉ là cách diễn đạt chưa được mượt lắm.

Mình góp ý một số chỗ mầ mình cảm thấy chưa ổn nhé:

Nhiều câu không ngắt nghỉ đúng chỗ tạo cảm giác khá lủng củng.



Ví dụ bằng những câu trên.

Bạn để khá nhiều ngoặc đơn giải thích thêm trong truyện, tuy là lời của nhân vật chính nhưng mình cảm thấy đây cũng là 1 loại author note, tạo cảm giác không nghiêm túc trong tác phẩm và cá nhân mình cảm thấy rất khó chịu với những dòng này. Chúng làm mình không còn hào hứng đọc như lúc đầu nữa.

Mình mạn phép đưa ra ví dụ này. Nếu bỏ hẳn ngoặc đơn và chuyển đoạn ấy ra ngoài cho đúng mạch truyện thế này:
"Ta chưa quen lắm với ngôn ngữ nơi đây. Nhưng do đọc nhiều tiểu thuyết cổ đại Trung Quốc với xem phim kiếm hiệp nhiều nên ta nghĩ ta cũng gọi là có chút hiểu biết về cách xưng hô ở Trung Quốc với cả phong tục của họ.", đặt sau câu thoại của các nhân vật sẽ tốt hơn.

Còn chữ "cầm" ở cuối chương 3 làm mình thấy hơi trật khớp. Khi đọc ngôn tình Trung Quốc, việc để lại những từ Hán Việt thế này 1 phần là do editor không chuyển ngữ hoàn toàn, còn nhiễm mùi convert, 1 phần là muốn thể hiẹn lối văn phong của Trung Quốc. Nhưng bạn là người Việt, mình là người Việt, dù truyện lấy bối cảnh bên Trung Quốc cũng không nên để những từ thế này, mình có cảm giác truyện bị lai căng. Những từ cố hữu như cách xưng hô mẫu thân, phụ thân, huynh đệ tỷ muội thì vẫn chấp nhận được, vì đó là văn hóa của họ.

Còn lại là những góp ý giống với chị Ktmb.

Ý kiến chủ quan mà thôi, nếu tác giả có phiền lòng thì mình xin lỗi trước.
Cảm ơn những lời góp ý của bạn mình sẽ cố gắng sửa.
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Quả là một ý tưởng táo bạo!

Vậy bạn có tham khảo bản này không và nếu có thì nên ghi vào mục lục tham khảo nha.
Mình chưa đọc nội dung nhưng lướt qua thì thấy các chương ngôi xưng hô thứ nhất chưa thống nhất, lúc tôi lúc ta.
Lỗi, văn án:

Tiết thanh minh nha bạn. Thiếu viết hoa chữ Kiều

Thực ra văn án viết chưa tốt, còn trúc trắc gập ghềnh lộn xộn lắm. Bạn nghiên cứu viết lại được thì tốt.
Cảm ơn bạn. Mình thấy lúc tôi là lúc ở thời hiện đại chưa xuyên không còn lúc ta là lúc nhân vật đã xuyên không rồi nên phải đổi cách xưng hô cho phù hợp. Lỗi sai bạn chỉ mình cảm ơn mình sẽ cố sửa
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 4: Thúy Kiều trèo tường

Đây là tuần thứ ba kể từ khi ta đến với thế giới này. Thật sự mà nói thì ta đã khá quen với cơ thể nhỏ nhắn này rồi nhưng mà ta vẫn chưa rành hết ngôn ngữ ở đây. Cách xưng hô với cả hai người ấy nữa ta cũng có cảm giác ngượng ngịu khó nói, cố gắng lắm ta mới gọi được từ mẫu thân với cả phụ thân. Căn bản là ta có học ngôn ngữ trung rồi nhưng giao tiếp chưa nhiều, nhất là về mặt ngôn ngữ sinh hoạt. Hơn nữa thì trong lòng ta vẫn không thể xem họ như là cha mẹ mình được. Cũng may Lý đại phu có bảo ta sau trận bạo bệnh này thì sẽ không hoàn toàn khỏe mạnh như người bình thường nên mọi người không có gì nghi ngờ về ta cả. Không những chẳng nghi ngờ mà họ còn cố gắng nói chậm cho ta hiểu, đôi lúc còn dùng cử chỉ và hành động. Chắc họ nghĩ não ta có vấn đề cũng nên. Nhưng biết làm sao? Ai bảo ta không phải người Trung Quốc chứ vậy nên ta cũng học cách thích nghi dần.

Mà không chỉ không thể nói nhiều cũng không thể hiểu nhiều tính cách ta còn thay đổi hoàn toàn một cách chóng mặt. Từ một tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng suốt ngày cố gắng luyện cầm, kỳ, thi, họa lại ghét bỏ mấy thứ này chỉ thích đọc sách. Sau trận ốm đó dù ta – một đứa trẻ năm tuổi - trước đó không hề biết chữ nay lại biết đọc sách thì có hơi quái lạ nhưng cũng chả ai nghi ngờ bởi Lý đại phu đã nói qua ta sẽ không bình thường đấy còn gì. Ta phát hiện Vương viên ngoại, khụ, phụ thân ta có một thư phòng rộng lớn với nhiều loại sách khác nhau. Ta từng đọc qua Hồng Lâu Mộng, Liêu Trai chí dị hoặc là các bài thơ cổ của Trung Quốc nhưng thực sự được cầm trên tay những cuốn sách được làm từ tre, trúc ta có cảm giác đây mới thực sự là đọc sách Trung Quốc. Dù đọc rất chậm vì ta chưa giỏi ngôn ngữ Trung Quốc nhưng ta rất thích.

Ta có một tính cách đó là một khi thích thứ gì thì sẽ đam mê chú tâm vào cái đó đến lúc nào chán mới thôi. Ta nhớ hồi ta còn ở thế kỉ hai mốt ta mê truyện ngôn tình đến nỗi chỉ cần có thời gian rảnh là lại lôi ngôn tình ra đọc. Bởi vậy cho nên ta suốt ngày nhốt mình ở thư phòng của phụ thân để đọc sách, quên ăn quên ngủ đến nỗi ngất xỉu. Phụ thân và mẫu thân ta lo lắng liền cấm ta vào thư phòng và cho mời Lý đại phu đến để xem xét tình hình của ta.

Lý đại phu bắt mạch ta xong thì bảo ta không có vấn đề gì nghiêm trọng, chú ý tĩnh dưỡng không cần quá cố gắng luyện tập. Trước lúc về Lý đại phu còn dặn ta:

- Mạng của tiểu thư là từ quỷ môn quan trở về nên càng phải bảo trọng cơ thể mình không được làm việc quá sức nếu không thì thần tiên cũng khó lòng mà cứu.

Ta gật đầu vâng lời. Kể từ hôm đó ta bị giam trong căn phòng bé xíu của ta không cho đi vào thư phòng. Mỗi ngày chỉ có Vương Quan và Thúy Vân tới làm trò, chơi với ta. Nhưng mà tâm hồn của ta không còn là một đứa trẻ năm tuổi nữa nên dù cố gắng thế nào ta cũng chẳng vui được. Thấy tâm trạng ta không tốt phụ thân đã mang đến phòng ta một vài cuốn sách và ta đọc dưới sự giám sát của Tiểu Thúy. À ta còn quên chưa có giới thiệu ta có một a hoàn tên là Tiểu Thúy. Nàng là đại a hoàn của ta nên nàng vừa biết chữ vừa biết thêu thùa lại còn xinh đẹp nữa. Nàng ta năm nay đã mười tuổi bởi vậy cho nên cái gì cũng biết hơn ta. Chẳng hạn như ở quê nàng có ngày hội Ngưu Lang Chức Nữ. Mỗi năm đến ngày thất tịch tất cả những ai xa quê đều phải về quê dù có làm gì và đi đâu đi chăng nữa vì chỉ có ở lễ hội này mọi người mới được đoàn tụ với nhau, nhiều người còn tìm được tình duyên của mình tại lễ hội. Ta nghe Tiểu Thúy kể rằng nàng cũng có một người để ý rồi nhưng mà nàng không thích hắn ta vì hắn ta là một hoa hoa công tử. Ta là một người đến từ thế kỉ hai mốt vì vậy những lễ hội như thế ta chỉ được xem trên ti vi mà chưa được trải nghiệm thực tế nên ta rất thích những gì mà Tiểu Thúy kể. Ta từng ngỏ ý muốn được về quê Tiểu Thúy chơi nhưng nàng không đồng ý, nàng bảo cơ thể ta quá yếu ớt không thể đi xa được . Ta thực sự ganh tị với Tiểu Thúy, nàng được đi chợ với các mụ mụ ở phòng khác. Ta chỉ là một đứa trẻ năm tuổi nên muốn mua gì chỉ có thể nhờ Tiểu Thúy. Dù không thích nhưng trong vòng chưa đầy ba tháng mà ta đã bị ngất xỉu hai lần nên phụ mẫu càng bảo vệ ta gay gắt. Vô lý quá. Ta đang rất là bực trong lòng vì hôm nay phụ thân phải vào kinh để gặp hoàng thượng còn mẫu thân ta thì đưa tiểu đệ với cả muội muội về bên ngoại tổ mẫu chơi. Ta vì mẫu thân lo còn yếu nên không cho đi theo. Còn dặn Tiểu Thúy không cho ta ra khỏi cửa phòng.

Sau một lát suy nghĩ kế sách ta quyết định phải trốn đi chơi. Ta đây dù cơ thể của đứa trẻ năm tuổi nhưng tâm hồn đã sớm lớn rồi. Hơn nữa ta còn rất tò mò xã hội cổ đại Trung Quốc mà trước giờ ta chỉ được thấy trên ti vi hay là trong truyện ngôn tình, truyện Kim Dung. Bởi vậy nên ta vờ đau bụng để đi nhà xí và còn yêu cầu Tiểu Thúy không được đứng ở phía ngoài vì ta ngại lúc đi nhà xí còn có người đứng canh. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng Tiểu Thúy đã đồng ý rằng nàng sẽ đứng xa xa một chút lúc nào ta cần thì ta gọi.

Thực ra thì ta đã nghiên cứu kĩ rồi. Chỗ nhà xí nhà ta có một cái cây to tướng che ở phía trên, chỉ cần ta leo qua bức tường này, leo lên cây là có thể ra ngoài rồi. Hắc hắc, ta sắp được khám phá thế giới bên ngoài rồi. Ta vừa nghĩ vừa cười thấm đắc ý.
 
Bên trên