Truyện Kiều phiên bản xuyên không - Cập nhật - Cỏ Ngu Mỹ

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Cảm ơn bạn. Mình thấy lúc tôi là lúc ở thời hiện đại chưa xuyên không còn lúc ta là lúc nhân vật đã xuyên không rồi nên phải đổi cách xưng hô cho phù hợp. Lỗi sai bạn chỉ mình cảm ơn mình sẽ cố sửa
Tên truyện với giới thiệu hấp dẫn quá nên mình nhảy vô chứ chưa đọc chương nào. Nhưng góp ý xíu, bạn định xây dựng theo bối cảnh Việt hay Trung? Vì Nguyễn Du cũng viết theo cốt truyện Trung mà. Nếu viết theo bối cảnh Trung thì mình không có ý kiến gì, còn nếu theo bối cảnh Việt thì dân Việt mình không xưng ta-ngươi đâu mà tôi-anh nhé. ^^
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Tên truyện với giới thiệu hấp dẫn quá nên mình nhảy vô chứ chưa đọc chương nào. Nhưng góp ý xíu, bạn định xây dựng theo bối cảnh Việt hay Trung? Vì Nguyễn Du cũng viết theo cốt truyện Trung mà. Nếu viết theo bối cảnh Trung thì mình không có ý kiến gì, còn nếu theo bối cảnh Việt thì dân Việt mình không xưng ta-ngươi đâu mà tôi-anh nhé. ^^
Cảm ơn bạn. Mình mượn nhân vật Thúy Kiều trong "Kim, Vân, Kiều truyện" của Thanh Tâm tài nhân nên xây theo bối cảnh Trung nhé.
 

Hexagon

-trong sáng-
Tham gia
6/12/13
Bài viết
4.042
Gạo
320,0
( cái này... chút hiểu biết đi )
Nội dung trong ngoặc phải liền sát với ngoặc, không có khoảng trống. Bạn sai lỗi này nhiều, chú ý sửa lại bạn nhé (sửa trong toàn bộ truyện).
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Nội dung trong ngoặc phải liền sát với ngoặc, không có khoảng trống. Bạn sai lỗi này nhiều, chú ý sửa lại bạn nhé (sửa trong toàn bộ truyện).
Cảm ơn bạn đã nhắc.
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 5: Thúy Kiều trèo tường (tiếp)

Kế hoạch đã có việc ta cần làm bây giờ là phải cố gắng leo lên được bức tường cao cao kia.

Điều duy nhất ta bất mãn kể từ khi đến thế giới này đó chính là thân thể quá nhỏ bé nên không thể tự mình làm thành công chuyện gì cả. Ngay cả bây giờ cũng thế. Nếu là trước kia thì ta chỉ cần nhảy vài cái là có thể nắm được điểm tựa để leo lên rồi, giờ thì đừng nói là nhảy chứ có muốn chạm tới viên gạch thứ hai mươi kia cũng khó. Ta phải suy nghĩ để đưa ra quyết định ngay nếu không Tiểu Thúy mà nghi ngờ đến kiểm tra thì hỏng mất cả kế hoạch. Sau một hồi đắn đo ta quyết định xé áo ngoài của bộ y phục đang mặc làm một chiếc thòng lọng và quăng nó lên cành cây thấp nhất. Cũng may mà y phục của thời này thật nhiều tầng. Có hơi lạnh một chút khi ta cởi ra một lớp y phục nhưng không sao, vì sự nghiệp đi chơi ta sẽ cố gắng. Cái lạnh này đã là gì? Hồi trước thân thể này từng dưới trời tuyết dày đặc mà ngồi luyện đàn suốt ba canh giờ cơ mà.

Hì hục mãi vừa dùng răng, vừa cọ vào cạnh tường nhô ra ta mới cắt xong hết cái áo ngoài cùng ra thành những sợi dây. Lúc này có lẽ thấy lâu quá nên Tiểu Thúy đến gõ cửa nhà xí:

- Tiểu thư có sao không ạ? Có cần Tiểu Thúy giúp gì không?

Ta giả vờ thở dốc như đang cố ị:

- ...Ta không... sao. Chỉ là do tiêu hóa không tốt thôi. Ngươi đi ra xa một chút ta không thích người khác đứng ngoài. Lúc nào xong ta sẽ ra ngươi yên tâm đi.

Tiểu Thúy giọng vẫn ngập ngừng:

- Nhưng... nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Nhanh đi ra xa một chút không ta sẽ khóc lên đấy.

Tiểu Thúy sợ nhất là lúc ta khóc bởi vì một khi ta đã khóc thì rất khó dỗ nín. Lúc đó Tiểu Thúy sẽ bị các mụ mụ trách phạt rất nặng. Đây là kinh nghiệm ta rút ra trong một lần bị bụi bay vào mắt Tiểu Thúy tưởng ta sắp khóc nên đã nói ra. Vì thế nên khi nghe ta bảo sẽ khóc Tiểu Thúy liền đi ra thật xa đứng đợi ta. Nghe tiếng bước Tiểu Thúy đi xa rồi ta mới tiếp tục nối dây và chuẩn bị leo tường.

Hừ, hụt rồi.

Lại ném hụt nữa.

Ta có cố gắng mấy lần thì chiếc thòng lọng kia vẫn không chịu mắc vào cành cây khô đang nhô ra kia. Lúc ta nghĩ sẽ phải từ bỏ thôi và thu cái dây về thì cảm giác nó bị vướng kéo mãi chẳng được. Ta nhìn lên thì thấy cái thòng lọng đang mắc vào một cành cây khác bé hơn. Dù sợ cành cây bị gãy nhưng ta cố gắng thử một lần xem sao.

Tay ta nắm thật chặt sợi dây, chân đạp vào bức tường. Giờ ta lại thấy may mà cơ thể này nhỏ bé yếu ớt nên cành cây bé bé trên kia vẫn chưa gãy. Hắc hắc. ta mỉm cười vì thấy sắp tới được mục tiêu là cành cây to kia. Một ta ta giơ ra chuẩn bị nắm lấy cành cây to thì... Rắc. Chết, cành cây mà ta đang mắc dây vào để leo có dấu hiệu gãy...

Rắc... rắc... rắc. Không, ta không cam lòng. Nếu lần này cành cây thực sự gãy thì hóa ra chẳng phải ta đã phí công vô ích sao? Nghĩ thế nên ta quyết định rướn người nắm lấy cành cây gần nhất. Sắp được rồi. Một chút xíu nữa. Nào, cố lên ta tự động viên mình.

Rắc. Xong, cành cây bé nhỏ đã gãy hẳn và may mắn ta ta kịp nắm được cành cây gần nhất nhưng cơ thể của ta cứ treo lơ lửng,

Tiểu Thúy nghe tiếng gãy của cành cây thì phải vì ta nghe tiếng nàng gõ cửa nhà xí giọng lộ ra vẻ lo lắng:

- Tiểu thư, tiểu thư có bị làm sao không? Tiểu Thúy nghe thấy tiếng cành cây gãy. Nó không rơi vào người tiểu thư chứ?

Chết tiệt. Ta đang bị treo ở trên cây như này thì phải làm sao? Ta mà trả lời Tiểu Thúy sẽ phát hiện ra điểm đáng ngờ mất. Nhưng ta mà không trả lời thì Tiểu Thúy sẽ đẩy cửa mà vào. Ta biết tính nàng. Nàng không chỉ lo cho ta mà còn lo cho đồng tiền nhận được mỗi tháng. Vì kể ra nhà ta không thuộc dạng giàu có vì phụ thân ta chỉ là một viên ngoại trông coi sổ sách ở các bộ nhưng lại đối xử rất tốt với a hoàn và các mụ mụ. Nhưng mà quan trọng là bây giờ ta phải làm sao đây?
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 6: Ta muốn áo của ngươi

Bình tĩnh. Ta tự nhủ mình phải bình tĩnh trước tình huống hiện tại. Vì thế nên ta điều chỉnh hơi thở cho thật bình thường rồi mới hướng xuống phía dưới:

- Đi chỗ khác đi. Ta không sao, ta sắp xong rồi.

Nghe thấy ta trả lời Tiểu Thúy yên lòng và trả lời ta:

- Vâng tiểu thư.

Tiếng bước chân nàng đã đi xa ta mới thở phào nhẹ nhõm và cố gắng leo ra. Đương lúc ta đang chuẩn bị cười trong tự đắc và vui vẻ vì sắp được khám phá thế giới mà ta chỉ được thấy trong sách vở thì dưới gốc cây ta chuẩn bị trượt xuống vang lên một giọng nói:

- Này. Tiểu cô nương, ngươi ở trên đó làm gì thế?

Ta giật mình nhìn xuống thì ra là một đứa trẻ tầm tám tuổi đang nhìn ta chằm chằm. Ta chả sợ ánh mắt tò mò soi mói của một đứa trẻ nên ta bình tĩnh trượt xuống. Xuống đến gốc cây ta không thèm nhìn tên đó một lần mà bắt tay ra đằng sau như các vị quan rồi ngửa cổ lên trời mà đi. Nhưng ta đi chưa được năm bước thì một lực mạnh mẽ kéo ta lại. Khụ. Ta thừa nhận nếu là trước đây thì lực kéo này chả là gì nhưng với thân thể hiện tại cộng thêm hắn là một đứa trẻ có sức mạnh gần bằng người lớn. Ta đoán hắn có học võ nhiều hơn học văn. Ta sắp ngã thì hắn lại đỡ ta. Ta từ lòng hắn đứng dậy trừng mắt hỏi:

- Ngươi kéo ta làm gì?

- Muội muội đáng yêu, đã ai nói muội rất xinh đẹp chưa? – hắn rất vô sỉ mà khen ta trên môi còn nở nụ cười quyến rũ.

Ta. Sặc. Dù là người từ thế kỉ hai mốt đến đây nhưng thực sự được khen xinh đẹp thì đây là lần đầu tiên bởi trước đây ta có một khuôn mặt rất phổ thông, không có gì đặc biệt hơn người cả. Bởi vậy nên nghe hắn khen, dù ta vẫn biết hắn khen thân thể này chứ chả khen gì ta nhưng dù sao bây giờ thân thể này là của ta nên ta vẫn ngại ngùng đỏ bừng hai má. Nhưng ta cũng bình tĩnh lại ngay:

- Vị ca ca này những lời này ta nghe đã quen ngươi khen có hơi thừa đấy. Giờ cho ta đi được chưa?

Hắn lập tức nắm lấy tay ta:

- Tất nhiên là chưa rồi, trừ phi muội phải trả lời câu hỏi của ta.

Ta biểu hiện bộ dạng bất đắc dĩ và bảo hắn:

- Ngươi có gì muốn hỏi thì hỏi nhanh đi ta còn có việc.

Hắn lại ngả ngớn:

- Muội đi đâu mà vội thế?

Ta trừng mắt giậm chân:

- Đây không phải là điều ngươi đáng quan tâm. Ngươi mà hỏi những câu hỏi tương tự thì đừng hỏi nữa vô ích ta liền đi.

Thấy sự giận giữ trong mắt ta nên vội vàng:

- Thực ra là ta muốn hỏi lúc nãy muội leo lên cây làm gì vậy? Bắt tổ chim hả?

Nếu ta trả lời là ta trốn nhà đi chơi hắn có tin không nhỉ? Chắc hẳn là giật mình tại chỗ mất. Ta im lặng một lát xong cắn cắn môi nước mắt chực rơi:

- Thực ra ta cũng không muốn trèo đâu, lúc sáng đi qua đây ta thấy một con chim rơi xuống ta liền nhờ người mang lên nhưng người ta không chịu giúp ta. Bởi vậy ta... ta... ta...

Hắn thấy ta khóc nên bối rối:

- Muội muội đáng xinh đẹp đáng yêu đừng khóc nữa muội muốn gì ca ca sẽ cho muội.

Ta đưa đôi mắt cún con nhìn vào hắn:

- Ngươi nói thật chứ?

- Dĩ nhiên rồi. Ta đây là nam tử hán ‘quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy’.

Ta cúi đầu ngượng ngùng:

- Ta lạnh.

Hắn nghe ta nói thể liền kéo tay ta:

- Muội muội xinh đẹp lạnh sao? Về nhà ta ta sẽ sưởi ấm cho muội.

- ...

- Sao muội không nói gì?

Ta chỉ chỉ vào cái áo bông ấm áp trên người hắn:

- Ta muốn cái đó.
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 7: Lạc đường

Hắn nghe xong thì đứng hình chừng mười giây. Sau đó nhìn những bông hoa tuyết đang rơi rồi nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt của ta cuối cùng hắn hỏi:

- Sao muội muội mặc ít áo thế, chả trách gì không lớn lên được. Để ca ca đưa muội về nhà rồi lấy áo ấm cho muội nhé.

Hừ, tưởng hắn sẽ cởi áo bông ấm áp kia mà đưa cho ta nên ta mới bảo hắn thế chứ nếu mà biết hắn lại nói ra những lời vô nghĩa kia thì ta thà ta chẳng nói còn hơn. Nghe hắn nói thế ta không thèm trả lời hắn cũng chả cần chào hỏi gì cứ thế mà quay đầu đi thẳng. Hắn thấy ta bỏ đi liền hấp tấp chạy theo:

- Muội đi đâu đấy chờ huynh với.

- Này tiểu muội xinh đẹp đáng yêu. Bây giờ huynh cởi áo đưa cho muội muội sẽ nói chuyện với huynh chứ?

Ta mới không cần nữa, ta chỉ cần một lần. Đã không cho lúc nãy thì thôi giờ đưa làm gì. Cũng là do tính cách hơi trẻ con của ta sẵn có nên ta mới quay lại hét với hắn:

- Ngươi cút đi cho ta, không được bám theo ta, ta mới không cần áo của ngươi nữa. Ngươi mà đi theo ta ta cắn chết ngươi.

Vừa nói ta vừa đàn tay hắn cắn một phát thật đau.Hắn bị đâu trừng mắt với ta:

- Muội muội là tuổi cẩu à? Sao muội cắn ta đau thế.

Ta cũng không yếu thế:

- Ngươi mới là tuổi cẩu, sao bám ta mãi thế. Ngươi biến đi, ta không thèm nhìn thấy mặt ngươi nữa. Bây giời, sau này và mãi mãi. Ngươi hãy nhớ lấy Từ... Vương Thúy Kiều ta thề không đội trời chung với nhà ngươi. Mấy kẻ học võ ngu dốt. Hừ.

Nói xong ta chạy đi thật nhanh vì vừa sợ hắn bám theo lại vừa sợ Tiểu Thúy phát hiện ra ta mất tích rồi sẽ tìm ra ta nhanh thôi.

Chắc có lẽ ta sẽ không tức giận thế nếu hắn không bảo ta tuổi cẩu. Từ trước tới nay ta ghét, nói chính xác hơn là căm thù những kẻ gọi ta là cẩu. Ta vừa đi vừa nghĩ hình như có gì đó không đúng. À. Hình như ta giao tiếp được khá nhiều rồi. Từ lúc gặp tên tự cho mình là anh hùng kia hình như hắn nói gì ta cũng hiểu mà ta cũng nói chuyện khá trôi chảy rồi. Phát hiện ra điều đó ta vừa đi vừa nhảy chân sáo mà không chú ý đường. May thời đại này chưa có nhiều phương tiện giao thông chứ không chắc ta cũng không còn tung tăng như thế này nữa rồi. Ta cứ suy nghĩ miên man thế rồi bỗng một tiếng quát to cùng với tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa chạy lại:

- Mau tránh đường! Mau tránh đường! Xe của thừa tướng vào kinh có việc gấp!

Ta từ trước tới nay mới chỉ thấy xe ngựa trên phim chứ đã bao giờ thấy thực tế nên ta cứ đứng ngẩn ngơ mà nhìn. Tiếng quát của phu xe lại vang lên:

- Đứa trẻ kia tránh ra nhanh!

Lúc này ta mới giật mình nhảy qua một bên vừa khéo chiếc xe ngựa chạy qua chỗ ta mới vừa đang đứng. Ta vuốt ngực thở phào và tự nhủ “May quá. May mà mình phản ứng nhanh nếu không thì lần này gặp ông bà thật rồi.”

Ồn ào qua đi mọi người lại tiếp tục ai làm việc nấy. Cũng không ai chú ý tới một đứa bé yếu ớt như ta lúc nãy do nhảy qua một bên đường mà bị trầy cả da tay. Lúc đưa lên vuốt ngực cảm giác đau nhìn lại thì mới thấy chỗ bàn tay ta chống xuống mặt đường bị trầy và xước rớm máu.

Ta không còn cách nào khác là xé đi một miếng vải trên váy để cột lại bàn tay. Ta đang loay hoay cột nút thắt cuối cùng thì một giọng nói dễ nghe dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu ta:

- Tiểu muội bị thương hả? Tại sao không nhờ ai băng bó giúp mà muội tự quấn đơn giản thế này? Nhiễm trùng là rất nguy hiểm đó muội biết không?

Ta ngẩng đầu lên. Một soái ca. Chính xác. Soái ca trong phim ngôn tình ta vẫn hay xem. Tuy nay hắn mới tầm mười lăm, mười sáu tuổi nhưng có phong thái phiêu diêu, khuôn mặt cực đẹp trai lại rất hiền lành, dịu dàng. Giọng nói của một đứa trẻ mới lớn chưa trổ mã nhưng rất dễ nghe mà lại mang đầy vẻ quan tâm.

Ta chớp chớp mắt hai cái thì cảm giác được vừa đủ để mắt ngấn lệ. Ta đứng lên, hắn đưa tay đỡ ta. Ta cảm thấy hơi ngượng ngùng vì dù sao ta cũng mang trái tim của thiếu nữ mười chín tuổi. Vẫn đôi mắt ngấn lệ ấy ta làm bộ cách xa hắn ra tầm hai bước rồi nói:

- Cảm ơn ca ca. Muội không sao rồi, chỉ là một chút trầy xước thôi.

Hắn nhìn xung quanh ta rồi lại hỏi với cái giọng êm êm dễ nghe như lúc nãy:

- Muội muội đi một mình à? Muội muốn đi đâu?

Lúc này ta mới nhìn xung quanh. Một cảnh vật hoàn toàn khác. Phố, chợ sầm uất hoàn toàn xa lạ. Ta hoảng sợ và giật mình nhận ra. Ta lạc đường rồi.
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 8: Vân đại ca

- ...

Ta im lặng không đáp, nước mắt lúc nãy mới ngân ngấn nhưng giờ đã chảy dài trên mặt. Ta không nói vị đại ca tuấn lãng trước mặt dường như càng khẳng định vấn đề mà lúc nãy mới hỏi ta. Hắn ngồi xuống đối diện với ta, cười dịu dàng và từ từ lau nước mắt cho ta. Hắn quở trách ta nhưng giọng chứa đựng yêu thương:

- Trốn phụ mẫu đi chơi đúng không? Muội thật là đã yếu ớt như thế này lại còn ham chơi. Sao mà lại ăn mặc mỏng manh thế này? Đi vào đây huynh mua cho muội một bộ quần áo rồi dẫn muội về nhà nhé.

Ta lắc đầu mắt vẫn rơm rớm. Hắn hỏi:

- Muội làm sao thế? Không muốn về nhà à?

Ta gật đầu như giã tỏi:

- Muội còn chơi chưa có đủ. Phụ thân thấy muội yếu ớt nên cấm túc muội, khó khăn lắm muội mới trốn ra được muội chưa muốn về.

Hắn trưng ra bộ mặt bất đắc dĩ rồi xoa đầu ta:

- Được rồi. Vậy bây giờ đi theo huynh, huynh sẽ mau cho muội một bộ quần áo sau đó dẫn muội đi chơi rồi đưa muội về nhà có được không?

Ta gật đầu cười rạng rỡ.

Nhìn thấy nụ cười của ta khuôn mặt hắn dường như ẩn chứa một điều gì đó nhưng ta cũng không rảnh để đoán. Ta biết rằng khuôn mặt này tuy còn bé nhưng đã cực kì mê người. Nhưng bao đời nay người ta thường nói “hồng nhan họa thủy’ bởi vậy cho nên càng xinh đẹp bao nhiêu cuộc đời lại càng bạc bẽo bấy nhiêu.

Ta cảm nhận cách đối xử của hắn dành cho ta và ánh mắt hắn dành cho ta là từ trái tim. Ở đó chứa một tình cảm thiết tha vô hạn. Nhưng ta càng hiểu rõ sẽ chẳng tự dưng mà hắn đối tốt với ta, có chăng chỉ là ta là hình tượng thế thân cho một người rất quan trọng trong lòng hắn mà thôi. Nhưng thế thì đã sao, ta chẳng mất gì. Vả lại ta không quen thuộc nơi đây, có hắn dẫn đường ta càng được đi nhiều nơi. Nghĩ thế nên ta bước đi theo hắn cũng nhanh hơn, nụ cười trên môi cũng trở nên sáng lạng hơn. Ta nào biết hình ảnh một lớn một nhỏ kẻ đi trước người bước theo sau này đã làm chói mắt một người.

Hắn mua cho ta một bộ quần áo thật ấm áp. Dẫn ta đi khắp các phố trong kinh thành. Thích thú vì lần đầu được đi chơi và nhìn ngắm những thứ chỉ tồn tại trong phim làm ta chạy nhảy như một con chim và còn đòi hắn mua hết thứ này thứ nọ. Thật sự thì lúc đầu ta cũng không dám đòi hắn mua nhưng khi hắn thấy ta nhìn chằm chằm mãi xâu kẹo hồ lô mà không mở miêng hắn cười dịu dàng và bảo ta:

- Muội thích thứ gì cứ bảo ta ta sẽ mua cho muội.

Ta cười rạng rỡ nhảy lên ôm tay hắn và chỉ cho hắn mua xâu keo hồ lô. Những xâu kẹo mà trước đây ta từng thèm nhỏ dãi giờ được ăn làm ta rất háo hức. Người bán hàng vừa lấy xuống ta đã cho ngay vào miệng ăn thử. Ta đau lòng phát hiện ra thực ra kẹo hồ lô gần giống như một loại mứt mà thôi. Tuy nhiên ta vẫn trưng ra một bộ mặt thích thú hớn hở ăn hết ba xâu kẹo hồ lô. Vì đã có lời hắn nói thích thứ gì thì mua cái ấy nên ta không ngại nhìn trúng một cái vòng ngọc màu xanh biếc, một miếng ngọc bội màu đỏ chói mắt và rồi cứ thế chẳng biết dừng lại.

Đôi lúc ta len lén nhìn biểu cảm trên khuôn mặt hắn thấy hắn vẫn nhìn ta cười trìu mến khiến ta thêm yên tâm mà tung hoành và đòi hỏi rất nhiều thứ. Ta cảm thấy hình như ta xuyên không vào cơ thể này thật là may mắn hơn bao người khác. Thứ nhất ta có một gia đình hoàn hảo dù ta chưa thực sự coi họ là người thân của ta. Thứ hai ta biết trước được tương lai sau này của thân thể này và còn có thể thay đổi. Và thứ ba đi ra đường không mang tiền nhưng vận may luôn đến với ta.

Đi loanh quanh và mua sắm mãi ta không thấy mệt nhưng cũng nghĩ đến cảm nhận của người khác đó chính là hắn vị đại ca tuấn lãng theo ta nãy giờ chắc cũng phải cảm thấy nhàm chán nên ta đưa ra đề nghị:

- Muội mệt rồi hay là chúng ta vào quán trà kia uống trà rồi ca đưa muội về có được không.

Hắn lại cười dịu dàng với ta:

- Tất nhiên rồi. Tất cả nghe theo muội.

Hai người chúng ta vào một quán trà có vẻ khá thanh lịch. Một lớn một bé, một tuấn lãng dịu dàng đẹp trai một tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã thập phần xinh đẹp động lòng người dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người trong trà lâu.

Tiểu nhị đon đả mời chào:

- Nhị vị khách quan muốn dùng gì?

Hắn nhìn ta như muốn bảo ta chọn. Ặc. Ta có hiểu biết gì về trà đâu chả nhẽ bảo cho ta bát trà xanh à. Vậy nên ta cũng làm bộ ra vẻ cao quý:

- Trà ngon nhất ở đây.

Nói xong ta chững chạc bước lên lầu hai, hắn cũng đi theo ta. Sau lưng là tiếng của tiểu nhị lúc nãy:

- Vâng, nhị vị quan khách chờ một lát tôi sẽ mang lên ngay ạ.

Sau khi hai chúng ta đã ngồi an vị ta ngượng ngùng hỏi hắn:

- Muội đã làm phiền ca ca cả buổi rồi mà vẫn chưa biết tên của ca ca. Ca ca có thể nói cho muội biết tên của ca không?

Khuôn mặt của hắn đang rạng rỡ bỗng chốc tràn ngập bi thương nhưng rồi hắn lại lập tức dịu dàng như nước:

- Muội cứ gọi ta là Vân đại ca đi.

Hắn nói xong cũng không nói thêm câu gì khác đôi mắt lẳng lặng nhìn xuống phố tấp nập người bán buôn qua lại. Ta biết ta đã chạm vào nỗi đau của hắn.
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 9

Ta thấy hắn im lặng thì cũng không nói thêm câu nào khác. Lát sau ta cảm thấy im lặng thế có chút ngượng ngùng ta hỏi hắn:

- Vân đại ca, đại ca không muốn biết tên muội sao? Hay là đại ca đang xem muội ra giống một ai đó mà đối đãi nên không muốn biết tên thật của muội?

Hắn quay lại nhìn ta. Khuôn mặt hòa ái dễ gần lúc đó giờ trở nên hung dữ. Đôi mắt hắn vằn lên những tia máu. Ta giật mình cười cười:

- Ca ca, ngươi làm sao thế? Có phải ta đã làm gì sai rồi đúng không?

Hỏi xong ta cúi đầu mắt đẫm lệ. Chợt ta thấy hắn đứng dậy. Ta ngước mắt lên nhìn, hắn bắt tay sau lưng khôi phục lại vẻ phiêu diêu tự tại như lúc trước khi gặp ta. Lúc đi qua ta hắn nói một câu dường như đứa trẻ năm tuổi không hiểu nhưng với ta thì quá rõ ràng:

- Chung quy ngươi vẫn không phải là nàng. Hi vọng sau này không gặp lại.

Hắn cứ thế mà đi. Hắn cứ thế mà bỏ mặc ta ở trà lâu này mà trên người không một xu dính túi.

Hắn sai rồi. Vốn dĩ từ đầu ta đã không phải là “nàng” trong suy nghĩ của hắn. Sai là do hắn. Nhầm lẫn cũng là do hắn tự mình suy diễn. Từ đầu đến cuối trong buổi gặp mặt này giữa hắn và ta đều là do hắn cố ý tạo ra.

Có phải hắn thấy ta cũng như “nàng” nên mới ra tay giúp đỡ nhưng đến đây rồi mới nhận thấy chung quy ta vẫn không phải là “nàng”. Bởi “nàng” là một con người hoàn thiện hoàn mĩ trong mắt hắn còn ta. Ta chỉ là một kẻ sống nhờ vào thân xác người khác. Những giọt nước mắt từ lúc gặp hắn cho đến bây giờ đều là giả dối. Thôi như thế cũng được. Ta tự nhủ với lòng mình thôi thì quên đi

bằng hữu đầu tiên của ta ở thế giới này. Chẳng phải người dân Trung Quốc có câu:

“Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ

Vô duyên đối diện bất tương phùng”

Sao? Bởi vậy cho nên ta với hắn xem như là khách qua đường đi. Đối đãi của hắn dành cho ta hôm nay là tự nguyện chứ ta chẳng đòi hỏi. Hơn nữa ta cũng đã chịu thiệt thòi vì làm thế thân trong mắt hắn còn gì? Vậy xem như đói đãi này là của hắn dành cho “nàng” chứ không phải cho ta. Món nợ này hắn tự di tìm nàng mà đòi. Mải suy nghĩ tiểu nhị đưa trà lên lúc nào không hay. Ta cứ thế mà ung dung rót rồi uống, rót rồi uống như nước lã. Đến lúc cảm giác bình trà đã nhẹ đi rất nhiều ta mới giật mình. Hình như hắn đã đi rồi và chắc chắn ta không mang tiền.

Khách cứ lần lượt lên xuống tấp nập chỉ còn lại mình ta cứ ngồi phân vân khó xử. Ta phải nói sao đây chẳng nhẽ nói:

- Ông chủ à. Ta... à vị ca ca lúc nãy đi cùng ta đã thanh toán chưa? Nếu hắn thanh toán rồi thì ta đi đây, còn nếu hắn chưa thanh toán thì đợi lát nữa hắn quay lại thanh toán nhé. Ta có việc đi trước đây.

Ai da. Không được rồi. Lý do quá mức khó coi vậy ta phải làm sao đây? Cho dù có thanh toán xong ta cũng không hẳn là về nhà được bởi thật sự ta đã bị lạc đường.

Đắn đo mãi cuối cùng ta đành quyết định:

- Tiểu nhị.

Hắn đon đả chạy ra:

- Tiểu khách quan đây cần gì?

- Bàn trà này bao nhiêu tiền?

- Ba mươi lượng bạc ạ. Khách quan thanh toán mời đi theo tôi.

Ta không tin hỏi lại lần nữa:

- Ngươi nói bàn trà này ba mươi lượng bạc?

- Vâng thưa quan khách. Đây là Hồng Hương Bạc trà ngon nhất trà lâu này nên giá cũng...

Thực sự ta cũng có tính toán trước nhưng không ngờ một ấm trà này lại đắt như vậy. Nhưng lúc uống ta chẳng hề có cảm nhận gì cả. Hình như cũng có hơi thơm. Một vị thơm đặc biệt và có vị chan chát, ngọt ngọt sau khi uống một lúc. Nhưng tóm lại thì ta thấy không ngon bằng mấy loại nước ngọt với cả trà xanh đóng chai ta hay uống. Vậy mà giá cao vút. Dù mới đến đây không lâu nhưng ta biết ba mươi lượng bạc không phải con số ít. Ta cắn cắn môi cuối cùng đưa ra quyết định:
 

Hoamuadong

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/3/14
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 10

Ta cắn cắn môi cuối cùng đưa ra quyết định:

- Ta không mang tiền. Ngươi cứ đưa ta tới nhà Vương viên ngoại thôn Đông Tích ta lập tức đưa tiền cho ngươi.

Hắn hỏi ta:

- Cô nương đây là con gái của Vương viên ngoại Vương Thông?

Ta gật đầu. Thực ra phụ thân ta không phải là một vị quan nổi tiếng cho lắm. Nhưng trong vùng này thì làm quan họ Vương chỉ có mỗi Vương viên ngoại là phụ thân ta nên ai cũng biết là đương nhiên. Thấy hắn vẫn phân vân do dự ta bảo thêm:

- Ta sẽ cho thêm tiền ngươi đưa ta về nhà.

Hắn im lặng ra vẻ suy nghĩ rồi sau đó bảo ta:

- Được vậy để ta xuống xin phép ông chủ đã.

Một lát sau thấy hắn đi lên gật đầu với ta thì ta biết mình đã thành công rồi. Thực ra mà nói thì ý muốn trả tiền của ta thì ít mà mưu đồ để hắn dẫn ta về nhà thì nhiều. Dù sao đi nữa thì hắn cũng thông thạo đường ở đây hơn ta với cả một đứa trẻ mà đi lang thang một mình thì dễ bị mấy người thuộc bang “cái bang” (thực ra ta muốn nói là ăn xin) nạp làm đồ đệ.

Tiểu nhị có hỏi ta một số vấn đề nhưng ta chỉ ậm ừ cho qua hoặc là giả vờ không biết. Mới đầu hắn còn hăng hái hỏi thăm sau đó thấy thái độ của ta thì cũng chán không muốn hỏi thêm gì nữa. Ta giờ cũng không còn tâm trạng nhìn phố phường xung quanh nữa vì giờ ta đang phải suy nghĩ cách để thoát tội trốn đi chơi. Ta thầm nghĩ mình chắc cũng giống các cô nương xuyên không khác nhưng chẳng qua ta may mắn hơn đó là cũng bị người ta xem là thế thân để đối đãi nhưng kẻ xem ta là thế thân sớm phát hiện ra ta không bao giờ là “nàng” nên đã kịp thời bỏ ta chạy mất dép. Nếu hắn cứ thế mà đối đãi với ta thì ta có rơi vào lưới tình rồi đau khổ mãnh liệt không nhỉ. Hoặc là gặm nhấm nỗi đau bị ngược hoặc là hạnh phúc “Chàng – nàng” sau khi hắn phát hiện ra người hắn yêu là ta chứ không phải là “nàng”. Suy nghĩ vu vơ đến lúc tiểu nhị hỏi ta:

- Vương tiểu thư, nhà cô kia có phải không?

Ta nhìn thấy cái cây to lúc sáng mới làm kẻ đồng phạm với mình gật đầu như giã tỏi. Ha ha. Ta cuối cùng cũng về được nhà rồi. Ta bảo hắn:

- Ngươi đi theo ta vào gặp phụ mẫu họ sẽ giúp ta trả tiền cho ngươi.

Hắn cười tươi gật đầu đi theo ta. Ta vừa mới bước chân đến trước cổng thì một gia nô canh cổng đã chạy vào trong nhà thông báo:

- Lão gia, phu nhân! Đại tiểu thư về rồi!

Rõ ràng bước chân của ta chưa kịp bước qua cổng chính thì bị một tia chớp màu xanh và tia chớp màu xám lao ra ôm chầm lấy còn hai cái đuôi màu hồng và màu trắng bé tí thì lẽo đẽo chạy theo sau. Hai tia chớp và hai cái đuôi chính xác tia chớp màu xanh non kia là mẫu thân ta, tia chớp màu xám kia là phụ thân ta còn cái đuôi màu hồng là Thúy Vân và đương nhiên cái đuôi màu xanh không ai khác là Vương Quan. Ta phát hiện Vương Quan dù mới ba tuổi nhưng đã mang dáng dấp của một trang nam tử hán. Khắp người tỏa ra tư chất của một kẻ làm quan to. Lúc nào cũng điềm tĩnh và luôn sạch sẽ bao giờ cũng chọn đồ trắng. Ta cũng khâm phục ta quá đi trong giây phút nước mắt nhị vị phụ mẫu rơi như thế này mà tâm trạng ta còn để trên người Vương Quan được.

Hôm ấy sau màn chào đón đầy nước mắt phụ mẫu ta có giúp ta trả tiền cho tiểu nhị đi theo ta còn phạt ta quỳ trước tông đường ba ngày nhưng do thân thể ta yếu ớt nên phụ mẫu sợ ta bị bệnh lại nguy hiểm tính mạng vậy là bắt Tiểu Thúy quỳ mười ngày quỳ thay cả phần của ta. Thấy Tiểu Thúy bị phạt ta đau lòng nhưng không hối hận vì kể từ ngày hôm đó ta bị cấm túc đi đâu cũng có người giám sát còn Tiểu Thúy thì bị điều xuống phòng bếp làm việc. A hoàn mới của ta tên là Tô Lan.

Tô Lan rất nghiêm khắc với ta. Dù ta có ánh mắt hình cún con thì Tô Lan cũng không hề rời khỏi ta nửa bước. Nghe Tô Lan kể lại cái hôm ta trèo tường đi chơi ấy lúc phụ thân ta bãi triều về thì qua nhà ngoại tổ ta đón mẫu thân cùng muội muội và tiểu đệ. Về tới nhà thì thấy Tiểu Thúy và toàn bộ người hầu trong nhà quỳ xuống xin thỉnh tội. Sau khi nghe tin ta mất tích thì mẫu thân ta trực tiếp ngất đi còn phụ thân bình tĩnh cho người đi tìm. Muội muội Thúy Vân hỏi một câu ngây thơ:

- Phụ thân ơi mất tích là gì ạ? Chơi vui không?

Còn tiểu đệ Vương Quan liếc xéo Thúy Vân một cái rồi mím môi nghĩ ngợi gì đó. Sau hai canh giờ tìm ta khắp nơi mà không thấy phụ thân ta quyết định báo quan. Đương lúc phụ thân và mẫu thân đang sửa soạn đi thì ta về nên mới lập tức lao ra ôm ta nhanh như vậy. Ta cảm động không ngớt. Ta luôn thấy ta may mắn bởi dù kiếp trước hay kiếp này ta đều có một gia đình hoàn chỉnh. Dù ta không thật sự là con của hai người nhưng tình cảm của họ dành cho ta là chân thật. Nghe họ giáo huấn ta, khóc vì ta, ngất vì sự mất tích của ta ta lại nhớ đến bố mẹ của ta ở kiếp trước. Chắc giờ họ đang đau lòng lắm nhưng ta biết phải làm sao? Ta nợ họ một kiếp người, một công sinh dưỡng nhưng ông trời lại cho ta báo đáp người khác. Ta chắc rằng quả thận của ta sẽ là đại diện cho ta trong thân thể em ta giúp ta báo đáp chăm sóc bố mẹ vậy. Nghĩ vậy nên ta cố quên đi chuyện cũ.
 
Bên trên