Chương 17.
Những quả tim người bị chất thành đống. Máu tươi cùng máu đã sậm lại lênh láng khắp nơi.
Phía bên kia, trong những chiếc hộp chứa dung dịch mà xanh kì lạ. Có những quả tim vẫn đang còn đập.
Hy Thần và Khải Uy tuy đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ, chuyện moi tim như thế này tuy không dọa được hai người nhưng cũng khiến cảm giác ghê tởm trỗi dậy. Sil cần tim người để làm gì, đây là thắc mắc lớn nhất.
Cộp…cộp…tiếng giày va chạm xuống nền gạch. Có người đang tới.
Tai Khải Uy và Hy Thần rất thính nên nhận ra ngay, người đó chân bước hơi gấp, theo nhịp thì chỉ có một người, người đó cách chỗ Hy Thần và Khải Uy không xa lắm.
Bước chân ngừng ở đằng xa và im bặt. Nếu như đang bước vội và không còn nghe thấy tiếng nữa thì chỉ có một trường hợp. Gã đó đang bay!
Rất nhanh Khải Uy và Hy Thần vọt lên trên trần tối om, nép mình vào góc khuất, mọi sinh khí phát ra từ cơ thể đều bị dồn nén cực điểm. Hai người ẩn nấp như biến mất khỏi không gian.
Ngay giờ phút đó, một bóng người lao vào nhanh như chớp. Chỉ chậm một giây thôi có lẽ nơi này đã có một trận ẩu đả ác liệt.
Hy Thần và Khải Uy cảm nhận được năng lượng và sức mạnh của tên này. Hắn khá mạnh, năng lượng tỏa ra kèm theo sát khí, tên này rất hiếu chiến.
Hắn mặc bộ vét đen cộng thêm chiếc áo choàng ngắn cũng màu đen nốt. Điểm nhấn đặc biệt, trên tay hắn có phe phẩy một chiếc quạt, hoa văn trang trí là gì thì nhìn không rõ lắm, hình như là một bức tranh thủy mặc có viết vài chữ cổ lên trên.
Hắn tay nhắm mắt như đang hưởng thụ, chậm rãi hít một hơi đầy phổi toàn mùi máu những máu. Rồi đôi mắt hẹp dài từ từ mở, hắn nhìn quanh.
Khải Uy và Hy Thần gồng mình lên, tay đã sẵn sàng ở tư thế chiến đấu, nếu bị phát hiện thì một chiêu dứt điểm đem mạng của hắn biếu cho tử thần.
Hắn nhìn phải. Nhìn trái. Và cuối cùng là nhìn lên.
Tay Khải Uy và Hy Thần nổi từng đường gân xanh, mắt mở căng nhìn hắn. Nhưng hắn dường như không phát hiện ra điều gì lạ, chậm rãi quay đi, tiến gần về nơi đựng mấy quả tim đang đập, lấy một bình đựng rỗng rồi rót chất lỏng đặc sệt màu đỏ như máu từ chiếc thùng nhôm lớn.
Máu sôi sùng sục bốc hơi lên nghi ngút, đổ gần đầy, hắn tiện tay quẹt một ít rồi đưa lên miệng mút trông ngon lành như đang ăn sơn hào hải vị. Hắn lấy một quả tim rồi thả vào trong bình máu nóng, lấy nắp đậy lại rồi bỏ đi.
Cộp..cộp…tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn.
Hy Thần và Khải Uy liền khôi phục trạng thái cũng, nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động.
Zay ung dung cầm chiếc bình máu nóng hổi, tay phe phẩy cái quạt, hắn cười rồi lẩm bẩm:
- Giỏi thật, quả Vương Quân có khác, phải báo cho Sil…à không ngài Del biết thôi.
***
6 giờ sáng.
Lâm Tề cùng Bạc Phi rời nhà Lưu Huy, đi đến đấu trường. Lâm Tề mặc bộ đồ màu đen, đi bốt da cao cổ, bên hông đựng túi vũ khí và giắt dao găm. Bạc Phi mặc trang phục màu nâu nhạt, còn lại cũng trang bị tương tự như Lâm Tề.
Đấu trường xây theo dạng hình chữ nhật, là một tòa nhà cao ngất, hoa lệ, được trang bị nột thất hiện đại tiên tiến và xa hoa bậc nhất . Đấu sĩ sẽ ăn ở tại đây nếu đậu tiếp vòng chung kết, và một khi đã đến được vòng chung kết thì một số tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản, số giá trị con người cũng tăng thêm một con số không nữa.
Ở đấu trường này hàng tháng đều tổ chức thi đấu, còn khán giả sẽ cá cược. Cuộc đấu tay đôi theo vòng bảng, nếu thắng sẽ được ở lại đây ăn ở miễn phí và trao tặng số tiền tương ứng với vòng đấu đã vượt qua. Người đạt chức vô địch của từng tháng đến cuối năm sẽ đánh một vòng chung kết và nếu thắng, tài sản được sở hữu sẽ nhiều đến không tưởng tượng được.
Như vậy có thể thấy nơi này có sức mạnh mới có thể tồn tại và có sức mạnh mới có thể kiếm được tiền.
Lâm Tề và Bạc Phi rất nhanh đã đứng trước đấu trường. Ngày hôm nay là vòng sơ tuyển nên thí sinh tham dự rất đông, xếp rồng rắn dài tít tắp để đợi lấy mã số dự thi.
Lâm Tề và Bạc Phi cũng đứng xếp hàng. Cả hai đều đã dịch dung nhưng dáng vẻ sang trọng xa cách vẫn không thể nào giấu diếm. Lâm Tề và Bạc Phi đứng đơn lẻ một bên, thu hút rất nhiều ánh nhìn của những cô gái. Vài gã trai trông ngứa mắt lắm. Và cũng có tên rỗi hơi đến gây sự.
- Ê, chú lại anh bảo coi! - Hắn hất hàm hướng Lâm Tề và Bạc Phi mà ra lệnh, nhưng có lẽ nói Lâm Tề bởi bộ mặt lạnh băng của anh làm hắn ta cảm thấy như đang bị coi thường.
-....- không một lời hồi đáp, căn bản ánh mắt của Lâm Tề và Bạc Phi chỉ đậu trên mặt gã này 0,01 giây rồi lờ đi chỗ khác.
Hắn ta ngượng chín mặt, từ ngượng thành tức vì bị khinh bỉ, hắn ta gào lên:
- Mày điếc hả? - Rồi huỳnh huỵch nhằm hướng hai người đi tới.
Một cái liếc lạnh buốt sống lưng được ban tặng từ Lâm Tề và tiếng grừ cộng với việc nhe răng nanh đe dọa của Lâm Tề và Bạc Phi làm hắn ta ngay lập tức chân tay mềm nhũn, mồ hôi túa ra, sợ đến mức cổ họng như bị nghẹn gì đó, mãi không thốt nên lời. Những người xung quanh xem kịch hay cũng bị sự cảnh cáo đó là cho nổi da gà, vội lảng đi chỗ khác.
Một vài kẻ đến gần lân la xem xem hai người có giá trị con người bao nhiêu, nhìn số xine của Lâm Tề và Khải Uy mà vội vàng rút lui.
Chẳng mấy chốc, số thí sinh giảm hẳn khi thấy chất lượng đấu sĩ năm nay quá cao. Nếu không muốn bị tàn phế thì tốt nhất nên bỏ cuộc. Quanh đi quẩn lại từ vài nghìn người bây giờ đã trở thành vài trăm, mỗi người có một tài riêng, nếu đánh cho gục hết cũng cần thời gian.
Lâm Tề nhất định phải thắng còn Bạc Phi chỉ cần vờ bi gục là được, nhưng cũng phải là người bị hạ sau cùng.
Nhìn tình hình xung quanh, có rất nhiều tên là cao thủ. Có khả năng chúng sẽ lập liên minh lại và tấn công mình. Khi đó Lâm Tề và Bạc Phi sẽ yểm trợ cho nhau, lúc đánh sẽ đỡ phải tận dụng hết sức bởi vì ban đêm, hai người còn phải do thám xem nhà nghỉ nơi mà thí sinh dự thi ở và đấu trường có bí mật gì không.
Hiện tại những gì có liên quan tới giải đấu đều phải xem xét kĩ lưỡng.
Đến lượt Lâm Tề và Bạc Phi lấy mã số. Người quản lí không ngước mắt lên mà theo thói quen hỏi:
- Tên?
- A Nhất. - Lâm Tề trả lời.
Quản lí lạnh nhạt đưa cho anh một miếng dán, dán ngay sau lưng. Đến lượt Bạc Phi cũng tương tự.
- Tên?
- A Phi.
Xong xuôi, cả hai tiến vào trong đấu trường. Nơi này không xa lạ gì với Lâm Tề và Bạc Phi nữa, thỉnh thoảng buồn chán rảnh rỗi, bọn hắn cùng hai anh em nhà Bạc lại đến đây xem thi đấu. Bây giờ chính bản thân lại là đấu sĩ, đánh nhau mua vui cho người khác. Nếu không phải bắt buộc làm như vậy thì không bao giờ Lâm Tề và Bạc Phi tham gia.
Đấu trường cao lớn, đồ sộ, bên trong lát gạch đỏ đều tăm tắp, bền vững và chắc chắn.
Lâm Tề và Bạc Phi đi đến phòng chờ, cả hai cùng thi đấu ở bảng A, mười người cuối cùng còn sống sót sẽ vào tiếp chung kết vào ngày mai. Như vậy trong hôm nay đánh phải giữ mình bảo toàn, nếu bị thương nặng thì trận chung kết khó lòng mà chiến thắng.
Lâm Tề và Bạc Phi chọn một chỗ ngay cạnh cửa hướng ra khán đài, dễ dàng quan sát trận đấu. Thông thường những người đến đây sẽ phải quan sát xem đối thủ như thế nào nhưng hai người không hề bận tâm, im lặng không đụng chạm đến ai, không biết là vì quá tự tin hay đang suy nghĩ gì nữa.
Từng người trong bảng A đi vào, đủ loại khuôn mặt, chủng tộc, năng lực. Có cả người khổng lồ nữa, gã ta to lớn thô kệch như trái núi, mỗi bước đi rung động cả mặt đất, vì quá to nên hắn chỉ ngồi dưới đất chứ không ngồi ghế. Chỗ gã ngồi sát ngay Lâm Tề và Bạc Phi. Một lớn hai bé cạnh nhau trông chênh lệch hẳn.
Những người ngồi gần đó tản ra hết, chỉ còn lại độc ba người. Một là để tránh phiền phức, thứ hai trong phòng chờ không được đánh nhau lỡ có gây gổ liên luỵ đến mình thì toi.
Lâm Tề và Bạc Phi chẳng hề bận tâm đến chuyện đó, vẫn ung dung tự tại, gã khổng lồ đương nhiên quen với việc bị người khác tránh xa nên nhìn hai người bằng con mắt khác biệt, hắn cất giọng ồm ồm:
- Sao ngươi không tránh ta?
- Ta không đụng ngươi, ngươi không đụng ta, việc gì phải tránh?- Lâm Tề lạnh nhạt mở miệng, bình thản ngồi tựa vào ghế hướng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn gã.
Gã cười. Rồi ba người cứ thế ngồi trong im lặng, chẳng ai đụng ai, hòa thuận khiến người ta nổi cả da gà. Những tên máu mặt gần đó nhìn Lâm Tề và Bạc Phi bằng con mắt khó chịu, chắc chắn là một đối thủ khó ăn, bọn chúng đều cảm thấy thế bởi năng lượng tỏa ra từ hai người thật sự đe dọa đến chúng.
Ở một góc khuất, có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vài người kia, lộ hẳn tia khát máu và thèm thuồng.
***
Cũng vào 6 giờ sáng, tụi nó đã rời giường, vệ sinh cá nhân để đến đấu trường giành chỗ tốt nhất xem trận đấu.
7 giờ rưỡi sẽ bắt đầu, nơi quy tụ toàn bộ cao thủ như thế này bỏ qua chỉ một giây cũng thấy tiếc nên tụi nó cố gắng sửa soạn nhanh nhất có thể.
Tụi nó mặc áo thun và quần jean bó sát đơn giản, chân mang giày bata, bên ngoài có mặc áo khoác, vì trời lạnh nên áo có dài và dày một chút. Bên hông mang theo một chiếc túi nhỏ được chuẩn bị từ tối hôm qua. Tụi nó buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn tưởng như bốn chị em sinh đôi.
Ăn sáng xong đã là 7 giờ, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ. Hạ Ân đi ra mở cửa, cô đoán là Zaven người hôm qua đưa cô về nhà. Zaven mặc một chiếc váy màu tím trông rất quý phái, tay cầm túi xách còn một tay thì đang dắt một bé trai tầm bảy tám tuổi rất đáng yêu, mặt mày khôi ngô tuấn tú, đặc biệt đôi mắt màu đỏ cho thấy là một Ma Cà Rồng con. Da nó trắng bệch và mái tóc xoăn màu hung trông rất thu hút ánh nhìn. Nó mặc áo sơ mi trắng đeo nơi màu đỏ, khoác áo gi lê bên ngoài, mặc quần âu thắt nịt, chân mang giày da, đầu đội mũ vải, trông rất lịch thiệp và ra dáng qúy ông.Thằng bé cười rạng rỡ:
- Chào cô, cháu tên Jack, cô thật xinh đẹp, cô bế cháu được không.
Cái giọng non nớt nói một tràng không ngừng nghỉ là Hạ Ân choáng. Nhưng cô cũng khá thích trẻ con nên ngay lập tức đồng ý bế Jack, chạm vào làn da lạnh băng của nó làm Hạ Ân rùng mình nhưng cô vẫn bế. Thằng bé rất đáng yêu.
Ba người đi vào trong, Hạ Ân giới thiệu:
- Đây là Zaven, người hôm qua đưa mình về, còn đây là...- Hạ Ân chỉ đứa bé nhưng quên khuấy mất không biết thân phận của nó, Zaven nhanh chóng nói:
- Là con trai chị.
Zaven tự hào nói, mắt nhìn thằng bé âu yếm, thằng nhóc nhảy xuống khỏi người Hạ Ân, chu miệng lên nói:
- Oa, ở đây có ba cô xinh đẹp nữa này mẹ, mẹ con muốn ở đây chơi. - Nó hướng ánh mắt to tròn van xin Zaven khiến mọi người bật cười, mới nhỏ mà đã háo sắc.
- Được, các cô sẽ đi với con. - Zaven gật đầu đồng ý.
- Chào các cô, con tên Jack, rất vui khi được quen biết các cô. - Jack ngả mũ cúi chào, điệu bộ như một qúy ông thực thụ khiến tụi nó thích mê.
Tụi nó giành nhau bế và đùa giỡn với thằng nhóc quên luôn cả thời gian, Zaven phải nhắc tụi nó mới nhớ. Xe đã đỗ sẵn ở ngoài cửa, sáu người bước ra, tiếng cười nói vui vẻ, không hiểu sao thằng nhóc lại thích Vu Cơ nhất, cứ quấn lấy Vu Cơ, gặng hỏi mãi mới biết lý do:
- Trên trường cháu có thích một bạn gái, bạn ấy rất giống cô Vu Cơ.
Mọi người ồ lên, Zaven cũng giật mình, trong xe ngập tràn tiếng cười.
Cứ trò chuyện một lúc cũng tới đấu trường, người đến xem đông nghịt, chủ yếu là những người có tiền. Bởi có tiền mới rảnh rỗi mà xem những trò bạo lực như thế này để giải trí, còn dân nghèo, tiền không có mà ăn lấy đâu ra để đi xem ba thứ này.
Tụi nó đến cổng soát vé, đưa vé của mình ra. Nhân viên và Zaven nhìn tụi nó với ánh mắt ngạc nhiên, Zaven thốt lên:
- Ôi, em cũng được vé VIP à, chị cũng có vé VIP này.
Tụi nó cười cười, chỗ ngồi VIP được phục vụ đủ thứ, lại được chỗ ngồi xem rất mãn nhãn, không biết bố làm gì mà có thể kiếm được vé tốt như thến này, tụi nó nghĩ thầm. Rồi nhân viên đưa cho tụi nó thẻ vị trí chỗ ngồi gần nhau vì Zaven yêu cầu. Tất cả đi vào trong đấu trường.
Ồn ào và nhộn nhịp là ấn tượng đầu tiên, tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng cười, không khí như đi dự lễ hội vậy. Nơi dành cho khách và đấu sĩ hoàn toàn riêng biệt nên mọi người không sợ bị va chạm hay gây gổ, có gây cũng được an ninh giải quyết ổn thoả, tránh đổ máu.
Đấu trường xa hoa lộng lẫy rất thu hút ánh nhìn của tụi nó, nhóc Jack cũng vậy liên tục thốt lên mấy từ kinh ngạc, còn Zaven cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên cho lắm.
Vào khán đài, tròng mắt tụi nó sáng lên rực rỡ. Tiếng hò hét phấn khích của khán giả trước giờ thi đấu như muốn bể cả khán phòng. Chỗ ngồi của khán giả xây thành hình tròn, ngồi xếp tầng lên cao. Ở bốn góc có bốn màn hình không gian ba chiều để trường thuật trận đấu.
Nơi thi đấu hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, sử dụng hệ thống đèn để thắp sáng. Ở giữa là sàn đấu. Nhưng sàn đấu thì nhỏ, còn vùng ngoại biên lại rất rộng lớn. Chứng tỏ phải chiến đấu rất ác liệt mới có thể trụ được.
MC đứng trên chỗ cao nhất, thuận lợi để xem nhất cất cao giọng:
- Chào mừng qúy vị đã đến tham dự giải đấu ngày hôm nay.
Tiếng hò hét muốn thủng màng nhĩ đáp lại lời của MC. Tụi nó đã yên vị vào chỗ của mình, ngay chính giữa khán đài có một khu riêng dành cho khách VIP cũng hào hứng hùa theo vỗ tay.
- Bây giờ chúng ta hay xem qua những gương mặt với số giá trị con người nổi bật trong năm nay nào!
Lại một trận pháo tay rầm rộ. Trên màn hình nhảy ra những đấu sĩ lạ hoắc mà tụi nó chưa gặp lần nào và số tiền quả rất doạ người.
- Hell: 185000 xine, gã đã giết sạch một ngôi làng vì không cho hắn tá túc, hahaha may mắn cho gã này là không ở đây đúng không qúy vị. - MC hài hước nói, mọi người cười lên thích thú còn tụi nó cảm thấy thật đáng sợ.
Zaven cũng chỉ nhếch môi cười còn Jack thì vỗ tay bôm bốp. Tụi nó nghĩ trẻ con mà biết gì, cứ thấy người lớn vỗ tay thì nó hùa theo thôi.
- Tiếp theo là Vivian: 180000 xine, cô ta đã giết hết những người tình qua đêm với mình, thật là cô nàng máu lạnh đúng không qúy vị.
Cũng là những tiếng hú hét. Tụi nó chỉ thấy khiếp khủng vì lai lịch và số giá trị con người của cô ta mà thôi.
Giới thiệu những kẻ máu mặt một hồi đã chiếu lên một người, người này ở bảng A với đôi mắt làm tim Hứa Thuần nảy lên thình thịch. MC lại tiếp tục:
- A Nhất: 150000 xine...ồ anh chàng có khuôn mặt lạnh lùng này có lai lịch thật trong sáng quá, không một chút tiếng tăm nào. Cho một tràng vỗ tay thưa quý vị cho anh chàng good boy của chúng ta.
Khán đài hô lên, tụi nó cũng hơi ngạc nhiên, A Nhất...anh chàng này có đôi mắt màu xanh lục giống Lâm Tề quá. Nhưng gương mặt thì không. Hứa Thuần tự trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn...chỉ là nhầm lẫn mà thôi.
Tiếp theo MC cũng giới thiệu:
- A Phi: 130000 xine, ơ thật kì lạ, anh chàng này cũng không hề có một dấu tích nào cả, vỗ tay vỗ tay cho hai anh chàng good boy nào.
Một khuôn mặt cũng hơi quen quen đập vào mắt tụi nó. Nhưng tóc của Bạc Phi màu trắng, lại dài ở phần đuôi, người này tóc đen, chắc là không phải. Cuộc sống quả có nhiều người giống nhau.
MC giới thiệu hết một loạt, đến 8h mới bắt đầu trận đấu:
- Now, Are you ready? - MC nhấn giọng hỏi.
- Yessss!- Khán đài đáp ứng hô to.
- Ok, chúng ta đến với bảng A nào. One, two, three! Start!
Dứt lời, ở dưới sàn đấu, cổng sắt bốn phía tự động kéo lên, đấu sĩ đứng trên chiếc sàn được đưa ra nối liền với sàn đấu. Sàn đấu rất nhỏ, hơn hai trăm người đứng chỉ hơi thừa một chút xíu hơn nữa sàn đấu so với mặt đất rất cao, nếu ngã xuống gãy xương là ít. Tụi nó đã nhìn thấy A Nhất và A Phi. Người tên A Nhất kia khuôn mặt thật lạnh lùng, dáng người và phong thái y hệt Lâm Tề, còn A Phi kia thì mặt mày rạng rỡ, trông cũng rất giống dáng vẻ của Bạc Phi. Nhưng cuối cùng tụi nó cũng chỉ có thể trấn an bản thân chỉ là người giống người mà thôi, nhưng giống bọn hắn quả là tổn hại đất nước.
Tất cả đã ổn định vào vị trí. MC bắt đầu nói về thể lệ cuộc thi:
- Như đã thông báo, các đấu sĩ không được giết đấu sĩ khác, chỉ được phép làm cho người kia nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu hoặc đẩy rớt ra khỏi sàn. Ok, trận đấu bắt đầu!
Trọng tài thổi một hồi còn náo động cả đấu trường.
Tiếng còi vừa dứt ngay lập tức những đấu sĩ bay vọt lên không trung, những kẻ chậm chạp trong chớp mắt chỉ một cái hất tay đã bị ném băng ra khỏi sàn đấu. Loại được một số bất tài.
Khán giả hò reo kịch liệt, toàn những từ đẫm bạo lực:
- Giết nó đi, đánh chết nó!
Tụi nó bất ngờ về thái độ này, giải đấu được tổ chức trong suy nghĩ của tụi nó là nơi tôn vinh sức mạnh, không ngờ lại gặp trường hợp như vậy. Ở khu tự trị tình hình trị an thật không ổn định, tụi nó coi như gặp may khi không bị bắt hay bị chém chết ngay từ lúc đặt chân vào đây.
Trên sàn đấu là một trận hỗn chiễn. Nói trên sàn thật ra cũng không đúng lắm. Vì sàn đấu nhỏ, đấu sĩ chỉ tận dụng nó như lực đẩy hoặc nơi tiếp đất tránh để mình rớt ra ngoài còn lại là đấu trên không. Những chiêu thức tung ra loạn xạ, bụi bay mù cả không gian khiến khán giả chỉ thấy được những đấu sĩ rụng như sung từ trên không xuống. Tiếng đấm đá thùi thụi và máu văng ra nhoe nhoét, một nơi không thích hợp cho những người yếu tim.
Năm phút sau, sàn đấu thưa dần, chỉ còn lại tầm mười người. Toàn những kẻ đã kinh luyện qua những gì khắc khổ và dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nhất. Đương nhiên có hai người đang âm thầm làm nhiệm vụ. Tuy nhiên Lâm Tề và Bạc Phi chẳng đánh nhiều, cứ né né tránh tránh để lũ người kia choảng nhau cho thoả thích. Tôm cá đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng đánh nhau sứt đầu mẻ trán, loại bớt đi được địch, bản thân thì chỉ né sao cho đừng trúng mình là được. Thâm, thật quá thâm.
Khán giả đương nhiên nhận ra có hai người ung dung nhàn nhã chẳng đánh đấm gì liền hò hét lên:
- Đánh đi, đánh đi chứ!
Hét như thế thì bỗng dưng hai người trở thành tâm điểm. Những tên khác chú ý dần về phía Lâm Tề và Bạc Phi. Chúng đã ngứa mắt hai người từ khi bước vào cổng, vào đây mới nhìn thấy Lâm Tề và Bạc Phi chưa bị bại lại còn kiêu ngạo không thèm đánh liền bực bội thêm vạn phần. Chúng bỗng nhiên liên kết lại rồi đồng loạt tấn công hai người. Hai chọi với bảy tám người. Số lượng chênh lệch nhưng thực lực thì không hề chênh.
Thấy chúng lao đến, Lâm Tề xì một cái thái độ rõ chán ghét, còn Bạc Phi thì cười toe toét, lộ chiếc răng nanh ra vừa duyên lại vừa đáng sợ.
Lần này quả thật là bận rộn. Lâm Tề và Bạc Phi lấy đà, bay vút về phía chúng, hai bên đối đầu.
Lâm Tề vốn dùng gió, ngoắc tay vài đường đã bắt đầu có kẻ đổ máu, còn vài tên nhanh nhẹn hơn tránh được nhào tới chỗ anh đánh trực diện thì đều bị dọa sợ. Năng lượng toả ra từ cơ thể Lâm Tề không đơn giản mà ở mức giá trị 150000 xine, mà phải trên 200000 là ít.
Chưa kịp hoàn hồn thì cái người lướt nhanh hơn gió ấy đã cho một đấm tiếng xương rôm rốp vang lên, một đạp và vài phát chặt ngay chỗ hiểm thì lịm ngay tại chỗ, rớt phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự. Trong chớp mắt hai người đã bị hạ.
Còn bên phía Bạc Phi thì chúng cũng liên tục tấn công dồn dập tứ phía nhưng căn bản không bắt kịp tốc độ của anh. Xét ra chúng chỉ là đối thủ, không phải là kẻ thù nếu không Bạc Phi đã không ngần ngại mà dứt điểm vài phát chí mạng cho chúng chầu Diêm Vương.
Tụi nó ngồi trên khán đài, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, người tên A Nhất kia lúc đánh nhau mặt không một cảm xúc, lạnh lẽo đến kinh người tựa như chỉ cần liếc mắt cũng đã dễ dàng hạ gục đối phương. Còn A Phi thì hăng hái lắm có vẻ như chuyện đánh nhau cỏn con này là thú vui của anh ta vậy.
Khán giả chỉ nhìn thấy những cái bóng vờn quanh sàn đấu, những tiếng bốp nặng nề phát ra rồi vài đấu sĩ bị đá bay dính vào kết giới rồi rụng xuống, vài người nữa bị đạp thẳng xuống đất, bể cả sàn đấu. Không biết có chết hay không nhưng xem thôi cũng cảm thấy đau rồi.
Chỉ sau mười lăm phút, trên sàn đấu còn bốn người. Chính là Vivian và Hell, hai người có số giá trị con người cao nhất khi nãy MC đã giới thiệu. Bốn người hai phe đứng sang hai bên, ranh giới rõ ràng và bốc mùi nguy hiểm dữ dội. Không khí trở nên căng thẳng.
Hell là một gã cao to lực lưỡng, ước chừng hắn cao hơn hai mét, cơ bắp của hắn như cơ của một con bò thịt, cuồn cuộn và săn chắc. Đầu hắn trọc lóc, mặt bị rạch đủ mọi loại sẹo, chi chít nham nhở doạ người, mắt hắn nổi rõ những tơ máu gườm gườm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống, trông hắn dữ tợn khiếp khủng. Bên tai còn bấm ba bốn lỗ, đeo toàn loại đầu lâu xương sọ. Vũ khí của hắn là roi, mộ chiếc roi gai to bằng cổ tay và dài bằng chiều cao của hắn. Trên chiếc roi vẫn còn dính máu, chảy tong tong trên sàn, dường như nó đã róc thịt khá nhiều người. Hắn đang nhìn hai người bằng con mắt thách thức, Lâm Tề và Bạc Phi bắt đầu cảm thấy rất gai mắt tên to con này.
Còn Vivian, cô ta quả là một người phụ nữ quyến rũ, khuôn mặt trang điểm đậm, dáng người hết sức nóng bỏng, lại mặc chiếc quần đùi lộ đôi chân dài đẹp mắt. Có lẽ Vivian quá tự tin vào sức mạnh của bản thân sẽ không ai là mình tổn thương nên mới ăn mặc như thế. Cô ta có vẻ rất thích Lâm Tề và Bạc Phi, ánh nhìn lộ vẻ thèm khát như lâu ngày không được ăn thịt.
Cái nhìn của cô ta là Bạc Phi run bắt lên, nổi hết cả da gà.
- Ngươi không phải người bình thường đúng không?- Hell cất giọng khàn khàn nói với đối phương, ánh mắt khát máu nhìn họ.
- Việc gì ta phải nói cho ngươi?- Lâm Tề nhướn mày, kiêu ngạo nói.
Hell bị khinh thường nên hắn càng tức hơn nữa. Vivian uốn éo mình, biến thành làn khói mỏng rồi luồn ra đằng sau Lâm Tề, cô ta hiện hình rồi vuốt ve bờ vai rộng lớn vững chãi của anh. Giọng lả lơi:
- Anh trai, theo em đi, kệ lão trọc kia muốn làm gì thì làm, em nhận thua, chỉ cần…- Tay cô ta luồn vào áo của Lâm Tề.
Roặc…Tiếng xương vang lên…đấu trường im bặt…còn lại tiếng hưng hức khóc không xong của Vivian, tay cô ta bị Lâm Tề bẻ không thương tiếng, cánh tay xoắn lại vào nhau, nổi rõ những đường gân, mạch máu, xương gãy nhô lên, lòi một khúc trắng hết còn dính nhoe nhoét máu.
Tụi nó nín thở không dám nhìn.
Đôi mắt xanh lơ tối sầm trừng trộ nhìn Vivian, cái nhìn mang sức đe dọa khủng khiếp. Bàn tay trắng nuốt của Lâm Tề không hề thương tiếc mà ném thẳng Vivian xuống đất, rớt ra ngoài sàn đấu.
Hell nuốt nước bọt, phải thừa nhận hắn bị dọa sợ, con người này ra tay thật hiểm ác tốc độ nhanh đến chóng mặt. Hell còn chưa nhận ra Lâm Tề bẻ tay Vivian khi nào nữa, chỉ nghe tiếng xương gãy vang lên và chớp mắt đã thấy cô ta bất tỉnh dưới đất.
Đồng tử của Hell co rút lại, hắn bực mình nhưng lại run sợ khi thấy Lâm Tề ung dung rút khăn ra lau tay, mặt anh lạnh băng và nét khinh thường vẫn còn hiện hữu tựa như Vivian là một thứ ghê tởm nhất trên đời. Hell bắt đầu tính chuyện bỏ cuộc nhưng cái ý nghĩ đó ngay lập tức bị chặn lại hoàn toàn, mặt mũi của hắn biết giấu đi đâu, cả nghìn con mắt đang nhìn vào nơi này và chứng kiến hắn giơ tay xin hàng? Không thể được! Hơn nữa, đây là nhiệm vụ của hắn. Hell thoáng nhìn lên phía khán đài, nơi chỉ dành cho một người đặc biệt duy nhất ngồi.
Sill đang theo dõi hắn. Sill thình lình xuất hiện làm Hell hơi hoảng hốt nhưng hắn nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, đối mặt với kẻ thù không nên được mất cảnh giác.
Hell cầm chắc vũ khí trong tay mà không nhận ra tay hắn đang run rẩy. Lâm Tề nhìn thôi cũng biết Hell đang mất bình tĩnh. Còn Bạc Phi nghe tiếng tim đập dồn của Hell cũng nhận ra. Cả hai nhếch môi cười.
Đương nhiên Hell nhận thấy sự khinh bỉ của Lâm Tề và Bạc Phi, hắn nổi điên lên và nhào tới. Tiếng gào của hắn dữ dội và mất bình tĩnh.
Bạc Phi liền xông lên phía trước, nháy mắt một cái đã hóa thành dạng nửa người nửa sói, cơ ngực nở nang bộ lông màu xám trắng đẹp mắt khiến khán giả ồ lên kinh ngạc. Hai chi trước của Bạc Phi nhanh chóng xòe móng ra, bộ móng lóe lên tia sáng sắc lạnh tưởng chừng như nó có thể dễ dàng mổ một con lợn rừng dễ dàng.
Chiếc roi da của Hell hung ác phóng tới, Bạc Phi nhanh như cắt cặp lấy rồi phăng một tiếng..chiếc roi bị tuốt ra làm ba, Bạc Phi còn cố tình xoắn chiếc roi vào móng của mình rồi cắt phăng nó đi như cắt sợi chỉ.
Hell đơ người. Hắn dừng lại trên sàn đấu, tư thế phòng thủ.
Cả đấu trường ồ lên tiếng vỗ tay tán thưởng rồi khắp nơi hét lên:
- Good boy! Good boy! Good boy!
Bạc Phi nhảy về phía sau, thông thường những kẻ như Hell rất dễ nổi khùng và làm loạn, không biết Hell còn tung ra chiêu gì nữa, nhưng vũ khí thì hoàn toàn đã bị phá hủy quá dễ dàng trong tay Bạc Phi.
Mắt Hell đỏ ngầu, hắn giận đến mức gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt và tiếng nghiến răng của hắn Bạc Phi nghe rõ mồn một. Lâm Tề không có biểu hiện gì từ nãy đến giờ đột nhiên hơi nhíu mày, Bạc Phi cũng lùi ra sau vài bước.
Hell nhếch mép cười, hắn gằn từng tiếng:
- Tôn nghiêm của một người đàn ông ta chỉ còn cách này đòi lại, ta mà chết thì các ngươi cũng phải chết theo.
- Vì thua ta ư? Thay vì chết thì ngươi nên làm nhiều thứ tốt hơn cho người khác.- Bạc Phi nói.
- Đời ta chả còn gì, chết cũng không sao.- Hell nhàn nhạt nói, trong mắt hắn hiện lên một nỗi đau thầm kín khó tả.- Ta đến đây cũng đã nghĩ cả, một là chết hai là giành quán quân. Nhưng quán quân có lẽ đã bị hai ngươi giành mất, ta đành chọn cái sau vậy.
Chẳng biết hắn nói có thật hay không nhưng Hell lấy trong túi ra một viên thuốc đỏ, hắn đưa vô miệng rồi nhai ngấu nghiến. Quả là sĩ diện đàn ông của Hell quá lớn, hắn không chấp nhận thua cuộc, cứ khăng khăng đòi sống đòi chết. Những kẻ ấy dường như quá tự kiêu với sức mạnh của mình nên khi gặp thất bại, ngay lập tức nghĩ quẩn. Nhưng vấn đề ở đây, Hell đã biến đổi.
Hắn to lên trông thấy, cơ bắp hắn dường như lớn ra và cuồn cuộn thị uy sức mạch. Mắt Hell đã đục ngầu như bị thuốc khống chế miệng hắn có chảy cả nước dãi. Nếu như không nhầm đây là thuốc tăng lực có ba màu tương ứng với mức độ khác nhau. Viên đỏ Hell uống là loại mạnh nhất, loại này không phải ai cũng uống được, có người uống xong cơ thể quá sức chịu đựng nên chết ngay tại chỗ. Hell có lẽ đang đấu tranh dữ dội lắm với loại thuốc này, mồ hôi của hắn chảy ròng ròng, mắt hắt long lên sòng sọc và có phần lờ đờ.
Lâm Tề và Bạc Phi nhìn nhau rồi nhìn về phía Hell, cả hai lập tức phóng về phía hắn, nhân lúc hắn đang loạn thì kết thúc hắn là hợp lý nhất.
Lâm Tề nhảy vọt lên cao tấn công tầm xa, anh giơ một ngón tay lên, gió lập tức cuốn theo ngón tay, nhanh dần rồi bắn về phía Hell như một viên đạn.
Xả đạn ác liệt. Khắp nơi chỉ độc mỗi tiếng rầm rầm và đất đá bắn ra tung tóe khói bụi mù mịt.
Hell tránh né điên cuồng. Lâm Tề dừng bắn, mặt hắn bị chảy máu và tay cũng vậy . Nhưng ngay lập tức Bạc Phi lao về phía Hell nén lực trong nắm đấm rồi tung ra hướng về phía bụng hắn. Hell nhanh tay đỡ lấy, hắn chụp lấy tay Bạc Phi ra rồi xoay người tạo thành một cú móc chân trái.
Bạc Phi lanh lẹ xòe vuốt, cào cho Hell một đường sâu hoắm. Hắn đau rát, thả tay ra, Bạc Phi thuận lợi né được, nhân cơ hội bắt lấy chân Hell rồi xoay người lấy đà, quăng hắn đi thật mạnh. Hell bắn ra xa, dính vào kết giới đánh rầm một tiếng. Khán giả ngồi góc đó bị dọa giật mình hét toáng lên.
Hell hừ một tiếng, xoa xoa bụng, Bạc Phi cau mày, nếu người có sức khoẻ đáng nể bình thường lãnh chiêu đó của anh thì gãy xương sống là cái chắc. Nhưng đường này Hell chỉ cảm thấy choáng chứng tỏ hắn đã thích ứng được với tác dụng của thuốc.
Lâm Tề và Bạc Phi nhanh chóng tấn công. Nhìn qua thì thấy Hell không dùng năng lực đặc biệt, hắn chuyên về dùng thể thuật. Thông thường, người dùng thể thuật di chuyển linh hoạt hơn người dùng năng lực đặc biệt rất nhiều. Nếu Lâm Tề dùng gió để đánh tuy sẽ đánh bại hắn nhưng mất thời gian, vì vậy, hai người cùng kết hợp thể thuật để đánh với hắn.
Hell thấy Lâm Tề và Bạc Phi cùng lúc xông tới cũng nhào về phía hai người. Ba kẻ quần nhau ác liệt, ra tay độc và chuẩn xác, dường như quy định không được giết người đã bị cho vào quên lãng.
Lâm Tề tấn công trên, một đấm ngay giữa mặt Hell thì Bạc Phi một phát đạp ngay bụng hắn. Hell biết nếu như đánh giáp lá cà thì hắn đương nhiên chịu thiệt nên cố tình tạo khoảng cách. Hắn bay vòng vòng quanh sàn đấu. Lâm Tề thi thoảng cũng tạo vài quả bom nén khí cho hắn, oanh tạc làm sàn đấu nát be bét, kết giới cũng muốn lung lay. Còn Bạc Phi thì cũng bay theo hắn, thỉnh thoảng va chạm nhau, tiếng đấm đá thùi thụi vang lên giòn giã với mật độ cao, người này không bị thương cũng đánh nhau cho bật ra xa.
Hai bên ở thế giằng co, căng thẳng bao trùm bốn phía. Khán đài không hề có một tiếng động, ai cũng căng mắt ra quan sát, chớp mắt cũng không nỡ bởi vì ba người này di chuyển còn nhanh hơn một cái chớp mắt.
Lâm Tề và Bạc Phi đã chảy mồ hôi, di chuyển và tấn công nhiều làm hai người khá mất sức. Còn Hell, hắn lục trong túi ra và tiếp tục ăn thêm một viên đỏ nữa. Tên này thật muốn tự sát rồi.
Lâm Tề nắm chặt hai tay, lần này sẽ ra đòn quyết định, anh ghét nhất là dây dưa, chuyện gì cũng phải làm cho nhanh gọn lẹ. Nếu không phải giấu thân phận thì anh không cà kê lâu đến thế.
Bạc Phi biết Lâm Tề chuẩn bị làm gì, anh nhanh chóng lùi lại phía sau Lâm Tề. Hell ngửi được mùi nguy hiểm ở đây, hắn vừa uống thuốc xong, đầu vẫn còn hơi choáng. Đây là thời khác nguy hiểm của hắn nên trong lòng vẫn đang cố khống chế bản thân thích nghi nhanh với thuốc.
Lâm Tề siết chặt nắm đấm, tay anh hằn rõ những đường gân xanh. Khí xung quanh Lâm Tề bắt đầu xoay chuyển, gió nổi lên, mái tóc của anh bay loạn, vẻ bất cần và lạnh lùng hiện rõ.
Trong khoảnh khắc, Lâm Tề liếc lên khán đài. Hứa Thuần ngồi gần đó, đang nhìn anh.
Gió mạnh dần, xoay xung quanh Lâm Tề rồi tốc độ tăng dần và chỉ còn lại tiếng rít gào giận dữ. Sàn đấu trường bị bào mòn nhanh trong phút chốc, người ta thấy cả khí tích tụ lại xung quanh Lâm Tề rồi thu lại nằm trong lòng bàn tay. Khí nén, áp suất cực lớn khi tung ra thì vụ nổ này quả kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.
Hell đang dần lấy lại tri giác. Hắn biết nếu hứng đòn này thì hắn tan xác, Lâm Tề và Bạc Phi sẽ giành chiến thắng mà không bị phạt bởi hắn đã quyết định chết từ lúc trước.
Lâm Tề giơ tay về phía Hell.
Đồng tử anh co rút.
Hell nín thở, đổ mồ hôi. Hắn nghiến răng gồng mình lên. Mắt hắn đỏ ngầu.
Người ta không nhìn thấy quả boom tích tụ trong tay Lâm Tề bắn ra, chỉ nghe thấy âm thanh rít mạnh inh tai, nhiều người ngất xỉu khi nghe âm thanh sắc lẹm đó.
Tia sáng loé lên và tiếng nổ tung trời vang vọng khắp nơi. Kết giới trong nháy mắt vỡ toang bởi áp suất và lực tấn công quá lớn. Nó xuyên qua khán đài, bay thủng tường của đấu trường nghe ruỳnh một tiếng. Khắp nơi rung chuyển dữ dội, gạch đá rơi lổm chổm, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào hắt lên sàn đấu làm cho đống cát bụi trở nên mờ ảo hơn.
Khán giả hét lên chói tai đầy sợ hãi, tụi nó cũng ôm đầu tránh né.
Ban tổ chức đứng như trời trồng vì chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Tầm hai phút sau, mọi thứ nháo nhác, ban tổ chức nhanh chóng sai người lập lại kết giới, ổn định khán giả, may mắn không có thương vong nào, đòn đánh nhằm trúng hướng không có ai ngồi.
Đấu trường hỗn loạn một phen, mất gần mười phút mới ổn định được một chút.
Người ta dáo dác nhìn về phía sàn đấu, bụi vẫn còn mù mịt, không biết ba người còn sống hay không.
Tim của tụi nó tự dưng đập mạnh, đặc biệt là Hứa Thuần, cô có cảm giác bồn chồn và phấp phỏng không yên, không biết là tại sao.
Bụi tan.
Có hai người đang đứng, một người đã nằm xuống, máu me be bét, chói mắt một màu đỏ tươi rợn người. Anh ta bị cụt mất nửa thân dưới.
Hell vẫn còn mở mắt nhưng hắn chẳng nhìn thấy và nghe thấy gì cả. Tai chảy máu đầm đìa và hình như đã bị điếc sau đòn đánh vừa rồi của Lâm Tề. Hắn nhếch môi giễu cợt, hơi sức cuối cùng của cuộc đời hắn thì thầm một câu:
- Vương Quân, ít nhất ta cũng làm ngươi đổ máu.
Hell chết không nhắm mắt.
Những quả tim người bị chất thành đống. Máu tươi cùng máu đã sậm lại lênh láng khắp nơi.
Phía bên kia, trong những chiếc hộp chứa dung dịch mà xanh kì lạ. Có những quả tim vẫn đang còn đập.
Hy Thần và Khải Uy tuy đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ, chuyện moi tim như thế này tuy không dọa được hai người nhưng cũng khiến cảm giác ghê tởm trỗi dậy. Sil cần tim người để làm gì, đây là thắc mắc lớn nhất.
Cộp…cộp…tiếng giày va chạm xuống nền gạch. Có người đang tới.
Tai Khải Uy và Hy Thần rất thính nên nhận ra ngay, người đó chân bước hơi gấp, theo nhịp thì chỉ có một người, người đó cách chỗ Hy Thần và Khải Uy không xa lắm.
Bước chân ngừng ở đằng xa và im bặt. Nếu như đang bước vội và không còn nghe thấy tiếng nữa thì chỉ có một trường hợp. Gã đó đang bay!
Rất nhanh Khải Uy và Hy Thần vọt lên trên trần tối om, nép mình vào góc khuất, mọi sinh khí phát ra từ cơ thể đều bị dồn nén cực điểm. Hai người ẩn nấp như biến mất khỏi không gian.
Ngay giờ phút đó, một bóng người lao vào nhanh như chớp. Chỉ chậm một giây thôi có lẽ nơi này đã có một trận ẩu đả ác liệt.
Hy Thần và Khải Uy cảm nhận được năng lượng và sức mạnh của tên này. Hắn khá mạnh, năng lượng tỏa ra kèm theo sát khí, tên này rất hiếu chiến.
Hắn mặc bộ vét đen cộng thêm chiếc áo choàng ngắn cũng màu đen nốt. Điểm nhấn đặc biệt, trên tay hắn có phe phẩy một chiếc quạt, hoa văn trang trí là gì thì nhìn không rõ lắm, hình như là một bức tranh thủy mặc có viết vài chữ cổ lên trên.
Hắn tay nhắm mắt như đang hưởng thụ, chậm rãi hít một hơi đầy phổi toàn mùi máu những máu. Rồi đôi mắt hẹp dài từ từ mở, hắn nhìn quanh.
Khải Uy và Hy Thần gồng mình lên, tay đã sẵn sàng ở tư thế chiến đấu, nếu bị phát hiện thì một chiêu dứt điểm đem mạng của hắn biếu cho tử thần.
Hắn nhìn phải. Nhìn trái. Và cuối cùng là nhìn lên.
Tay Khải Uy và Hy Thần nổi từng đường gân xanh, mắt mở căng nhìn hắn. Nhưng hắn dường như không phát hiện ra điều gì lạ, chậm rãi quay đi, tiến gần về nơi đựng mấy quả tim đang đập, lấy một bình đựng rỗng rồi rót chất lỏng đặc sệt màu đỏ như máu từ chiếc thùng nhôm lớn.
Máu sôi sùng sục bốc hơi lên nghi ngút, đổ gần đầy, hắn tiện tay quẹt một ít rồi đưa lên miệng mút trông ngon lành như đang ăn sơn hào hải vị. Hắn lấy một quả tim rồi thả vào trong bình máu nóng, lấy nắp đậy lại rồi bỏ đi.
Cộp..cộp…tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn.
Hy Thần và Khải Uy liền khôi phục trạng thái cũng, nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động.
Zay ung dung cầm chiếc bình máu nóng hổi, tay phe phẩy cái quạt, hắn cười rồi lẩm bẩm:
- Giỏi thật, quả Vương Quân có khác, phải báo cho Sil…à không ngài Del biết thôi.
***
6 giờ sáng.
Lâm Tề cùng Bạc Phi rời nhà Lưu Huy, đi đến đấu trường. Lâm Tề mặc bộ đồ màu đen, đi bốt da cao cổ, bên hông đựng túi vũ khí và giắt dao găm. Bạc Phi mặc trang phục màu nâu nhạt, còn lại cũng trang bị tương tự như Lâm Tề.
Đấu trường xây theo dạng hình chữ nhật, là một tòa nhà cao ngất, hoa lệ, được trang bị nột thất hiện đại tiên tiến và xa hoa bậc nhất . Đấu sĩ sẽ ăn ở tại đây nếu đậu tiếp vòng chung kết, và một khi đã đến được vòng chung kết thì một số tiền lớn đã được chuyển vào tài khoản, số giá trị con người cũng tăng thêm một con số không nữa.
Ở đấu trường này hàng tháng đều tổ chức thi đấu, còn khán giả sẽ cá cược. Cuộc đấu tay đôi theo vòng bảng, nếu thắng sẽ được ở lại đây ăn ở miễn phí và trao tặng số tiền tương ứng với vòng đấu đã vượt qua. Người đạt chức vô địch của từng tháng đến cuối năm sẽ đánh một vòng chung kết và nếu thắng, tài sản được sở hữu sẽ nhiều đến không tưởng tượng được.
Như vậy có thể thấy nơi này có sức mạnh mới có thể tồn tại và có sức mạnh mới có thể kiếm được tiền.
Lâm Tề và Bạc Phi rất nhanh đã đứng trước đấu trường. Ngày hôm nay là vòng sơ tuyển nên thí sinh tham dự rất đông, xếp rồng rắn dài tít tắp để đợi lấy mã số dự thi.
Lâm Tề và Bạc Phi cũng đứng xếp hàng. Cả hai đều đã dịch dung nhưng dáng vẻ sang trọng xa cách vẫn không thể nào giấu diếm. Lâm Tề và Bạc Phi đứng đơn lẻ một bên, thu hút rất nhiều ánh nhìn của những cô gái. Vài gã trai trông ngứa mắt lắm. Và cũng có tên rỗi hơi đến gây sự.
- Ê, chú lại anh bảo coi! - Hắn hất hàm hướng Lâm Tề và Bạc Phi mà ra lệnh, nhưng có lẽ nói Lâm Tề bởi bộ mặt lạnh băng của anh làm hắn ta cảm thấy như đang bị coi thường.
-....- không một lời hồi đáp, căn bản ánh mắt của Lâm Tề và Bạc Phi chỉ đậu trên mặt gã này 0,01 giây rồi lờ đi chỗ khác.
Hắn ta ngượng chín mặt, từ ngượng thành tức vì bị khinh bỉ, hắn ta gào lên:
- Mày điếc hả? - Rồi huỳnh huỵch nhằm hướng hai người đi tới.
Một cái liếc lạnh buốt sống lưng được ban tặng từ Lâm Tề và tiếng grừ cộng với việc nhe răng nanh đe dọa của Lâm Tề và Bạc Phi làm hắn ta ngay lập tức chân tay mềm nhũn, mồ hôi túa ra, sợ đến mức cổ họng như bị nghẹn gì đó, mãi không thốt nên lời. Những người xung quanh xem kịch hay cũng bị sự cảnh cáo đó là cho nổi da gà, vội lảng đi chỗ khác.
Một vài kẻ đến gần lân la xem xem hai người có giá trị con người bao nhiêu, nhìn số xine của Lâm Tề và Khải Uy mà vội vàng rút lui.
Chẳng mấy chốc, số thí sinh giảm hẳn khi thấy chất lượng đấu sĩ năm nay quá cao. Nếu không muốn bị tàn phế thì tốt nhất nên bỏ cuộc. Quanh đi quẩn lại từ vài nghìn người bây giờ đã trở thành vài trăm, mỗi người có một tài riêng, nếu đánh cho gục hết cũng cần thời gian.
Lâm Tề nhất định phải thắng còn Bạc Phi chỉ cần vờ bi gục là được, nhưng cũng phải là người bị hạ sau cùng.
Nhìn tình hình xung quanh, có rất nhiều tên là cao thủ. Có khả năng chúng sẽ lập liên minh lại và tấn công mình. Khi đó Lâm Tề và Bạc Phi sẽ yểm trợ cho nhau, lúc đánh sẽ đỡ phải tận dụng hết sức bởi vì ban đêm, hai người còn phải do thám xem nhà nghỉ nơi mà thí sinh dự thi ở và đấu trường có bí mật gì không.
Hiện tại những gì có liên quan tới giải đấu đều phải xem xét kĩ lưỡng.
Đến lượt Lâm Tề và Bạc Phi lấy mã số. Người quản lí không ngước mắt lên mà theo thói quen hỏi:
- Tên?
- A Nhất. - Lâm Tề trả lời.
Quản lí lạnh nhạt đưa cho anh một miếng dán, dán ngay sau lưng. Đến lượt Bạc Phi cũng tương tự.
- Tên?
- A Phi.
Xong xuôi, cả hai tiến vào trong đấu trường. Nơi này không xa lạ gì với Lâm Tề và Bạc Phi nữa, thỉnh thoảng buồn chán rảnh rỗi, bọn hắn cùng hai anh em nhà Bạc lại đến đây xem thi đấu. Bây giờ chính bản thân lại là đấu sĩ, đánh nhau mua vui cho người khác. Nếu không phải bắt buộc làm như vậy thì không bao giờ Lâm Tề và Bạc Phi tham gia.
Đấu trường cao lớn, đồ sộ, bên trong lát gạch đỏ đều tăm tắp, bền vững và chắc chắn.
Lâm Tề và Bạc Phi đi đến phòng chờ, cả hai cùng thi đấu ở bảng A, mười người cuối cùng còn sống sót sẽ vào tiếp chung kết vào ngày mai. Như vậy trong hôm nay đánh phải giữ mình bảo toàn, nếu bị thương nặng thì trận chung kết khó lòng mà chiến thắng.
Lâm Tề và Bạc Phi chọn một chỗ ngay cạnh cửa hướng ra khán đài, dễ dàng quan sát trận đấu. Thông thường những người đến đây sẽ phải quan sát xem đối thủ như thế nào nhưng hai người không hề bận tâm, im lặng không đụng chạm đến ai, không biết là vì quá tự tin hay đang suy nghĩ gì nữa.
Từng người trong bảng A đi vào, đủ loại khuôn mặt, chủng tộc, năng lực. Có cả người khổng lồ nữa, gã ta to lớn thô kệch như trái núi, mỗi bước đi rung động cả mặt đất, vì quá to nên hắn chỉ ngồi dưới đất chứ không ngồi ghế. Chỗ gã ngồi sát ngay Lâm Tề và Bạc Phi. Một lớn hai bé cạnh nhau trông chênh lệch hẳn.
Những người ngồi gần đó tản ra hết, chỉ còn lại độc ba người. Một là để tránh phiền phức, thứ hai trong phòng chờ không được đánh nhau lỡ có gây gổ liên luỵ đến mình thì toi.
Lâm Tề và Bạc Phi chẳng hề bận tâm đến chuyện đó, vẫn ung dung tự tại, gã khổng lồ đương nhiên quen với việc bị người khác tránh xa nên nhìn hai người bằng con mắt khác biệt, hắn cất giọng ồm ồm:
- Sao ngươi không tránh ta?
- Ta không đụng ngươi, ngươi không đụng ta, việc gì phải tránh?- Lâm Tề lạnh nhạt mở miệng, bình thản ngồi tựa vào ghế hướng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn gã.
Gã cười. Rồi ba người cứ thế ngồi trong im lặng, chẳng ai đụng ai, hòa thuận khiến người ta nổi cả da gà. Những tên máu mặt gần đó nhìn Lâm Tề và Bạc Phi bằng con mắt khó chịu, chắc chắn là một đối thủ khó ăn, bọn chúng đều cảm thấy thế bởi năng lượng tỏa ra từ hai người thật sự đe dọa đến chúng.
Ở một góc khuất, có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm vài người kia, lộ hẳn tia khát máu và thèm thuồng.
***
Cũng vào 6 giờ sáng, tụi nó đã rời giường, vệ sinh cá nhân để đến đấu trường giành chỗ tốt nhất xem trận đấu.
7 giờ rưỡi sẽ bắt đầu, nơi quy tụ toàn bộ cao thủ như thế này bỏ qua chỉ một giây cũng thấy tiếc nên tụi nó cố gắng sửa soạn nhanh nhất có thể.
Tụi nó mặc áo thun và quần jean bó sát đơn giản, chân mang giày bata, bên ngoài có mặc áo khoác, vì trời lạnh nên áo có dài và dày một chút. Bên hông mang theo một chiếc túi nhỏ được chuẩn bị từ tối hôm qua. Tụi nó buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn tưởng như bốn chị em sinh đôi.
Ăn sáng xong đã là 7 giờ, cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ. Hạ Ân đi ra mở cửa, cô đoán là Zaven người hôm qua đưa cô về nhà. Zaven mặc một chiếc váy màu tím trông rất quý phái, tay cầm túi xách còn một tay thì đang dắt một bé trai tầm bảy tám tuổi rất đáng yêu, mặt mày khôi ngô tuấn tú, đặc biệt đôi mắt màu đỏ cho thấy là một Ma Cà Rồng con. Da nó trắng bệch và mái tóc xoăn màu hung trông rất thu hút ánh nhìn. Nó mặc áo sơ mi trắng đeo nơi màu đỏ, khoác áo gi lê bên ngoài, mặc quần âu thắt nịt, chân mang giày da, đầu đội mũ vải, trông rất lịch thiệp và ra dáng qúy ông.Thằng bé cười rạng rỡ:
- Chào cô, cháu tên Jack, cô thật xinh đẹp, cô bế cháu được không.
Cái giọng non nớt nói một tràng không ngừng nghỉ là Hạ Ân choáng. Nhưng cô cũng khá thích trẻ con nên ngay lập tức đồng ý bế Jack, chạm vào làn da lạnh băng của nó làm Hạ Ân rùng mình nhưng cô vẫn bế. Thằng bé rất đáng yêu.
Ba người đi vào trong, Hạ Ân giới thiệu:
- Đây là Zaven, người hôm qua đưa mình về, còn đây là...- Hạ Ân chỉ đứa bé nhưng quên khuấy mất không biết thân phận của nó, Zaven nhanh chóng nói:
- Là con trai chị.
Zaven tự hào nói, mắt nhìn thằng bé âu yếm, thằng nhóc nhảy xuống khỏi người Hạ Ân, chu miệng lên nói:
- Oa, ở đây có ba cô xinh đẹp nữa này mẹ, mẹ con muốn ở đây chơi. - Nó hướng ánh mắt to tròn van xin Zaven khiến mọi người bật cười, mới nhỏ mà đã háo sắc.
- Được, các cô sẽ đi với con. - Zaven gật đầu đồng ý.
- Chào các cô, con tên Jack, rất vui khi được quen biết các cô. - Jack ngả mũ cúi chào, điệu bộ như một qúy ông thực thụ khiến tụi nó thích mê.
Tụi nó giành nhau bế và đùa giỡn với thằng nhóc quên luôn cả thời gian, Zaven phải nhắc tụi nó mới nhớ. Xe đã đỗ sẵn ở ngoài cửa, sáu người bước ra, tiếng cười nói vui vẻ, không hiểu sao thằng nhóc lại thích Vu Cơ nhất, cứ quấn lấy Vu Cơ, gặng hỏi mãi mới biết lý do:
- Trên trường cháu có thích một bạn gái, bạn ấy rất giống cô Vu Cơ.
Mọi người ồ lên, Zaven cũng giật mình, trong xe ngập tràn tiếng cười.
Cứ trò chuyện một lúc cũng tới đấu trường, người đến xem đông nghịt, chủ yếu là những người có tiền. Bởi có tiền mới rảnh rỗi mà xem những trò bạo lực như thế này để giải trí, còn dân nghèo, tiền không có mà ăn lấy đâu ra để đi xem ba thứ này.
Tụi nó đến cổng soát vé, đưa vé của mình ra. Nhân viên và Zaven nhìn tụi nó với ánh mắt ngạc nhiên, Zaven thốt lên:
- Ôi, em cũng được vé VIP à, chị cũng có vé VIP này.
Tụi nó cười cười, chỗ ngồi VIP được phục vụ đủ thứ, lại được chỗ ngồi xem rất mãn nhãn, không biết bố làm gì mà có thể kiếm được vé tốt như thến này, tụi nó nghĩ thầm. Rồi nhân viên đưa cho tụi nó thẻ vị trí chỗ ngồi gần nhau vì Zaven yêu cầu. Tất cả đi vào trong đấu trường.
Ồn ào và nhộn nhịp là ấn tượng đầu tiên, tiếng nói chuyện rôm rả, tiếng cười, không khí như đi dự lễ hội vậy. Nơi dành cho khách và đấu sĩ hoàn toàn riêng biệt nên mọi người không sợ bị va chạm hay gây gổ, có gây cũng được an ninh giải quyết ổn thoả, tránh đổ máu.
Đấu trường xa hoa lộng lẫy rất thu hút ánh nhìn của tụi nó, nhóc Jack cũng vậy liên tục thốt lên mấy từ kinh ngạc, còn Zaven cũng không có biểu hiện gì ngạc nhiên cho lắm.
Vào khán đài, tròng mắt tụi nó sáng lên rực rỡ. Tiếng hò hét phấn khích của khán giả trước giờ thi đấu như muốn bể cả khán phòng. Chỗ ngồi của khán giả xây thành hình tròn, ngồi xếp tầng lên cao. Ở bốn góc có bốn màn hình không gian ba chiều để trường thuật trận đấu.
Nơi thi đấu hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, sử dụng hệ thống đèn để thắp sáng. Ở giữa là sàn đấu. Nhưng sàn đấu thì nhỏ, còn vùng ngoại biên lại rất rộng lớn. Chứng tỏ phải chiến đấu rất ác liệt mới có thể trụ được.
MC đứng trên chỗ cao nhất, thuận lợi để xem nhất cất cao giọng:
- Chào mừng qúy vị đã đến tham dự giải đấu ngày hôm nay.
Tiếng hò hét muốn thủng màng nhĩ đáp lại lời của MC. Tụi nó đã yên vị vào chỗ của mình, ngay chính giữa khán đài có một khu riêng dành cho khách VIP cũng hào hứng hùa theo vỗ tay.
- Bây giờ chúng ta hay xem qua những gương mặt với số giá trị con người nổi bật trong năm nay nào!
Lại một trận pháo tay rầm rộ. Trên màn hình nhảy ra những đấu sĩ lạ hoắc mà tụi nó chưa gặp lần nào và số tiền quả rất doạ người.
- Hell: 185000 xine, gã đã giết sạch một ngôi làng vì không cho hắn tá túc, hahaha may mắn cho gã này là không ở đây đúng không qúy vị. - MC hài hước nói, mọi người cười lên thích thú còn tụi nó cảm thấy thật đáng sợ.
Zaven cũng chỉ nhếch môi cười còn Jack thì vỗ tay bôm bốp. Tụi nó nghĩ trẻ con mà biết gì, cứ thấy người lớn vỗ tay thì nó hùa theo thôi.
- Tiếp theo là Vivian: 180000 xine, cô ta đã giết hết những người tình qua đêm với mình, thật là cô nàng máu lạnh đúng không qúy vị.
Cũng là những tiếng hú hét. Tụi nó chỉ thấy khiếp khủng vì lai lịch và số giá trị con người của cô ta mà thôi.
Giới thiệu những kẻ máu mặt một hồi đã chiếu lên một người, người này ở bảng A với đôi mắt làm tim Hứa Thuần nảy lên thình thịch. MC lại tiếp tục:
- A Nhất: 150000 xine...ồ anh chàng có khuôn mặt lạnh lùng này có lai lịch thật trong sáng quá, không một chút tiếng tăm nào. Cho một tràng vỗ tay thưa quý vị cho anh chàng good boy của chúng ta.
Khán đài hô lên, tụi nó cũng hơi ngạc nhiên, A Nhất...anh chàng này có đôi mắt màu xanh lục giống Lâm Tề quá. Nhưng gương mặt thì không. Hứa Thuần tự trấn tĩnh lại trái tim đang đập loạn...chỉ là nhầm lẫn mà thôi.
Tiếp theo MC cũng giới thiệu:
- A Phi: 130000 xine, ơ thật kì lạ, anh chàng này cũng không hề có một dấu tích nào cả, vỗ tay vỗ tay cho hai anh chàng good boy nào.
Một khuôn mặt cũng hơi quen quen đập vào mắt tụi nó. Nhưng tóc của Bạc Phi màu trắng, lại dài ở phần đuôi, người này tóc đen, chắc là không phải. Cuộc sống quả có nhiều người giống nhau.
MC giới thiệu hết một loạt, đến 8h mới bắt đầu trận đấu:
- Now, Are you ready? - MC nhấn giọng hỏi.
- Yessss!- Khán đài đáp ứng hô to.
- Ok, chúng ta đến với bảng A nào. One, two, three! Start!
Dứt lời, ở dưới sàn đấu, cổng sắt bốn phía tự động kéo lên, đấu sĩ đứng trên chiếc sàn được đưa ra nối liền với sàn đấu. Sàn đấu rất nhỏ, hơn hai trăm người đứng chỉ hơi thừa một chút xíu hơn nữa sàn đấu so với mặt đất rất cao, nếu ngã xuống gãy xương là ít. Tụi nó đã nhìn thấy A Nhất và A Phi. Người tên A Nhất kia khuôn mặt thật lạnh lùng, dáng người và phong thái y hệt Lâm Tề, còn A Phi kia thì mặt mày rạng rỡ, trông cũng rất giống dáng vẻ của Bạc Phi. Nhưng cuối cùng tụi nó cũng chỉ có thể trấn an bản thân chỉ là người giống người mà thôi, nhưng giống bọn hắn quả là tổn hại đất nước.
Tất cả đã ổn định vào vị trí. MC bắt đầu nói về thể lệ cuộc thi:
- Như đã thông báo, các đấu sĩ không được giết đấu sĩ khác, chỉ được phép làm cho người kia nhận thua hoặc mất khả năng chiến đấu hoặc đẩy rớt ra khỏi sàn. Ok, trận đấu bắt đầu!
Trọng tài thổi một hồi còn náo động cả đấu trường.
Tiếng còi vừa dứt ngay lập tức những đấu sĩ bay vọt lên không trung, những kẻ chậm chạp trong chớp mắt chỉ một cái hất tay đã bị ném băng ra khỏi sàn đấu. Loại được một số bất tài.
Khán giả hò reo kịch liệt, toàn những từ đẫm bạo lực:
- Giết nó đi, đánh chết nó!
Tụi nó bất ngờ về thái độ này, giải đấu được tổ chức trong suy nghĩ của tụi nó là nơi tôn vinh sức mạnh, không ngờ lại gặp trường hợp như vậy. Ở khu tự trị tình hình trị an thật không ổn định, tụi nó coi như gặp may khi không bị bắt hay bị chém chết ngay từ lúc đặt chân vào đây.
Trên sàn đấu là một trận hỗn chiễn. Nói trên sàn thật ra cũng không đúng lắm. Vì sàn đấu nhỏ, đấu sĩ chỉ tận dụng nó như lực đẩy hoặc nơi tiếp đất tránh để mình rớt ra ngoài còn lại là đấu trên không. Những chiêu thức tung ra loạn xạ, bụi bay mù cả không gian khiến khán giả chỉ thấy được những đấu sĩ rụng như sung từ trên không xuống. Tiếng đấm đá thùi thụi và máu văng ra nhoe nhoét, một nơi không thích hợp cho những người yếu tim.
Năm phút sau, sàn đấu thưa dần, chỉ còn lại tầm mười người. Toàn những kẻ đã kinh luyện qua những gì khắc khổ và dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nhất. Đương nhiên có hai người đang âm thầm làm nhiệm vụ. Tuy nhiên Lâm Tề và Bạc Phi chẳng đánh nhiều, cứ né né tránh tránh để lũ người kia choảng nhau cho thoả thích. Tôm cá đánh nhau, ngư ông đắc lợi, chúng đánh nhau sứt đầu mẻ trán, loại bớt đi được địch, bản thân thì chỉ né sao cho đừng trúng mình là được. Thâm, thật quá thâm.
Khán giả đương nhiên nhận ra có hai người ung dung nhàn nhã chẳng đánh đấm gì liền hò hét lên:
- Đánh đi, đánh đi chứ!
Hét như thế thì bỗng dưng hai người trở thành tâm điểm. Những tên khác chú ý dần về phía Lâm Tề và Bạc Phi. Chúng đã ngứa mắt hai người từ khi bước vào cổng, vào đây mới nhìn thấy Lâm Tề và Bạc Phi chưa bị bại lại còn kiêu ngạo không thèm đánh liền bực bội thêm vạn phần. Chúng bỗng nhiên liên kết lại rồi đồng loạt tấn công hai người. Hai chọi với bảy tám người. Số lượng chênh lệch nhưng thực lực thì không hề chênh.
Thấy chúng lao đến, Lâm Tề xì một cái thái độ rõ chán ghét, còn Bạc Phi thì cười toe toét, lộ chiếc răng nanh ra vừa duyên lại vừa đáng sợ.
Lần này quả thật là bận rộn. Lâm Tề và Bạc Phi lấy đà, bay vút về phía chúng, hai bên đối đầu.
Lâm Tề vốn dùng gió, ngoắc tay vài đường đã bắt đầu có kẻ đổ máu, còn vài tên nhanh nhẹn hơn tránh được nhào tới chỗ anh đánh trực diện thì đều bị dọa sợ. Năng lượng toả ra từ cơ thể Lâm Tề không đơn giản mà ở mức giá trị 150000 xine, mà phải trên 200000 là ít.
Chưa kịp hoàn hồn thì cái người lướt nhanh hơn gió ấy đã cho một đấm tiếng xương rôm rốp vang lên, một đạp và vài phát chặt ngay chỗ hiểm thì lịm ngay tại chỗ, rớt phịch xuống đất bất tỉnh nhân sự. Trong chớp mắt hai người đã bị hạ.
Còn bên phía Bạc Phi thì chúng cũng liên tục tấn công dồn dập tứ phía nhưng căn bản không bắt kịp tốc độ của anh. Xét ra chúng chỉ là đối thủ, không phải là kẻ thù nếu không Bạc Phi đã không ngần ngại mà dứt điểm vài phát chí mạng cho chúng chầu Diêm Vương.
Tụi nó ngồi trên khán đài, cảm thấy sống lưng lạnh buốt, người tên A Nhất kia lúc đánh nhau mặt không một cảm xúc, lạnh lẽo đến kinh người tựa như chỉ cần liếc mắt cũng đã dễ dàng hạ gục đối phương. Còn A Phi thì hăng hái lắm có vẻ như chuyện đánh nhau cỏn con này là thú vui của anh ta vậy.
Khán giả chỉ nhìn thấy những cái bóng vờn quanh sàn đấu, những tiếng bốp nặng nề phát ra rồi vài đấu sĩ bị đá bay dính vào kết giới rồi rụng xuống, vài người nữa bị đạp thẳng xuống đất, bể cả sàn đấu. Không biết có chết hay không nhưng xem thôi cũng cảm thấy đau rồi.
Chỉ sau mười lăm phút, trên sàn đấu còn bốn người. Chính là Vivian và Hell, hai người có số giá trị con người cao nhất khi nãy MC đã giới thiệu. Bốn người hai phe đứng sang hai bên, ranh giới rõ ràng và bốc mùi nguy hiểm dữ dội. Không khí trở nên căng thẳng.
Hell là một gã cao to lực lưỡng, ước chừng hắn cao hơn hai mét, cơ bắp của hắn như cơ của một con bò thịt, cuồn cuộn và săn chắc. Đầu hắn trọc lóc, mặt bị rạch đủ mọi loại sẹo, chi chít nham nhở doạ người, mắt hắn nổi rõ những tơ máu gườm gườm đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống, trông hắn dữ tợn khiếp khủng. Bên tai còn bấm ba bốn lỗ, đeo toàn loại đầu lâu xương sọ. Vũ khí của hắn là roi, mộ chiếc roi gai to bằng cổ tay và dài bằng chiều cao của hắn. Trên chiếc roi vẫn còn dính máu, chảy tong tong trên sàn, dường như nó đã róc thịt khá nhiều người. Hắn đang nhìn hai người bằng con mắt thách thức, Lâm Tề và Bạc Phi bắt đầu cảm thấy rất gai mắt tên to con này.
Còn Vivian, cô ta quả là một người phụ nữ quyến rũ, khuôn mặt trang điểm đậm, dáng người hết sức nóng bỏng, lại mặc chiếc quần đùi lộ đôi chân dài đẹp mắt. Có lẽ Vivian quá tự tin vào sức mạnh của bản thân sẽ không ai là mình tổn thương nên mới ăn mặc như thế. Cô ta có vẻ rất thích Lâm Tề và Bạc Phi, ánh nhìn lộ vẻ thèm khát như lâu ngày không được ăn thịt.
Cái nhìn của cô ta là Bạc Phi run bắt lên, nổi hết cả da gà.
- Ngươi không phải người bình thường đúng không?- Hell cất giọng khàn khàn nói với đối phương, ánh mắt khát máu nhìn họ.
- Việc gì ta phải nói cho ngươi?- Lâm Tề nhướn mày, kiêu ngạo nói.
Hell bị khinh thường nên hắn càng tức hơn nữa. Vivian uốn éo mình, biến thành làn khói mỏng rồi luồn ra đằng sau Lâm Tề, cô ta hiện hình rồi vuốt ve bờ vai rộng lớn vững chãi của anh. Giọng lả lơi:
- Anh trai, theo em đi, kệ lão trọc kia muốn làm gì thì làm, em nhận thua, chỉ cần…- Tay cô ta luồn vào áo của Lâm Tề.
Roặc…Tiếng xương vang lên…đấu trường im bặt…còn lại tiếng hưng hức khóc không xong của Vivian, tay cô ta bị Lâm Tề bẻ không thương tiếng, cánh tay xoắn lại vào nhau, nổi rõ những đường gân, mạch máu, xương gãy nhô lên, lòi một khúc trắng hết còn dính nhoe nhoét máu.
Tụi nó nín thở không dám nhìn.
Đôi mắt xanh lơ tối sầm trừng trộ nhìn Vivian, cái nhìn mang sức đe dọa khủng khiếp. Bàn tay trắng nuốt của Lâm Tề không hề thương tiếc mà ném thẳng Vivian xuống đất, rớt ra ngoài sàn đấu.
Hell nuốt nước bọt, phải thừa nhận hắn bị dọa sợ, con người này ra tay thật hiểm ác tốc độ nhanh đến chóng mặt. Hell còn chưa nhận ra Lâm Tề bẻ tay Vivian khi nào nữa, chỉ nghe tiếng xương gãy vang lên và chớp mắt đã thấy cô ta bất tỉnh dưới đất.
Đồng tử của Hell co rút lại, hắn bực mình nhưng lại run sợ khi thấy Lâm Tề ung dung rút khăn ra lau tay, mặt anh lạnh băng và nét khinh thường vẫn còn hiện hữu tựa như Vivian là một thứ ghê tởm nhất trên đời. Hell bắt đầu tính chuyện bỏ cuộc nhưng cái ý nghĩ đó ngay lập tức bị chặn lại hoàn toàn, mặt mũi của hắn biết giấu đi đâu, cả nghìn con mắt đang nhìn vào nơi này và chứng kiến hắn giơ tay xin hàng? Không thể được! Hơn nữa, đây là nhiệm vụ của hắn. Hell thoáng nhìn lên phía khán đài, nơi chỉ dành cho một người đặc biệt duy nhất ngồi.
Sill đang theo dõi hắn. Sill thình lình xuất hiện làm Hell hơi hoảng hốt nhưng hắn nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, đối mặt với kẻ thù không nên được mất cảnh giác.
Hell cầm chắc vũ khí trong tay mà không nhận ra tay hắn đang run rẩy. Lâm Tề nhìn thôi cũng biết Hell đang mất bình tĩnh. Còn Bạc Phi nghe tiếng tim đập dồn của Hell cũng nhận ra. Cả hai nhếch môi cười.
Đương nhiên Hell nhận thấy sự khinh bỉ của Lâm Tề và Bạc Phi, hắn nổi điên lên và nhào tới. Tiếng gào của hắn dữ dội và mất bình tĩnh.
Bạc Phi liền xông lên phía trước, nháy mắt một cái đã hóa thành dạng nửa người nửa sói, cơ ngực nở nang bộ lông màu xám trắng đẹp mắt khiến khán giả ồ lên kinh ngạc. Hai chi trước của Bạc Phi nhanh chóng xòe móng ra, bộ móng lóe lên tia sáng sắc lạnh tưởng chừng như nó có thể dễ dàng mổ một con lợn rừng dễ dàng.
Chiếc roi da của Hell hung ác phóng tới, Bạc Phi nhanh như cắt cặp lấy rồi phăng một tiếng..chiếc roi bị tuốt ra làm ba, Bạc Phi còn cố tình xoắn chiếc roi vào móng của mình rồi cắt phăng nó đi như cắt sợi chỉ.
Hell đơ người. Hắn dừng lại trên sàn đấu, tư thế phòng thủ.
Cả đấu trường ồ lên tiếng vỗ tay tán thưởng rồi khắp nơi hét lên:
- Good boy! Good boy! Good boy!
Bạc Phi nhảy về phía sau, thông thường những kẻ như Hell rất dễ nổi khùng và làm loạn, không biết Hell còn tung ra chiêu gì nữa, nhưng vũ khí thì hoàn toàn đã bị phá hủy quá dễ dàng trong tay Bạc Phi.
Mắt Hell đỏ ngầu, hắn giận đến mức gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt và tiếng nghiến răng của hắn Bạc Phi nghe rõ mồn một. Lâm Tề không có biểu hiện gì từ nãy đến giờ đột nhiên hơi nhíu mày, Bạc Phi cũng lùi ra sau vài bước.
Hell nhếch mép cười, hắn gằn từng tiếng:
- Tôn nghiêm của một người đàn ông ta chỉ còn cách này đòi lại, ta mà chết thì các ngươi cũng phải chết theo.
- Vì thua ta ư? Thay vì chết thì ngươi nên làm nhiều thứ tốt hơn cho người khác.- Bạc Phi nói.
- Đời ta chả còn gì, chết cũng không sao.- Hell nhàn nhạt nói, trong mắt hắn hiện lên một nỗi đau thầm kín khó tả.- Ta đến đây cũng đã nghĩ cả, một là chết hai là giành quán quân. Nhưng quán quân có lẽ đã bị hai ngươi giành mất, ta đành chọn cái sau vậy.
Chẳng biết hắn nói có thật hay không nhưng Hell lấy trong túi ra một viên thuốc đỏ, hắn đưa vô miệng rồi nhai ngấu nghiến. Quả là sĩ diện đàn ông của Hell quá lớn, hắn không chấp nhận thua cuộc, cứ khăng khăng đòi sống đòi chết. Những kẻ ấy dường như quá tự kiêu với sức mạnh của mình nên khi gặp thất bại, ngay lập tức nghĩ quẩn. Nhưng vấn đề ở đây, Hell đã biến đổi.
Hắn to lên trông thấy, cơ bắp hắn dường như lớn ra và cuồn cuộn thị uy sức mạch. Mắt Hell đã đục ngầu như bị thuốc khống chế miệng hắn có chảy cả nước dãi. Nếu như không nhầm đây là thuốc tăng lực có ba màu tương ứng với mức độ khác nhau. Viên đỏ Hell uống là loại mạnh nhất, loại này không phải ai cũng uống được, có người uống xong cơ thể quá sức chịu đựng nên chết ngay tại chỗ. Hell có lẽ đang đấu tranh dữ dội lắm với loại thuốc này, mồ hôi của hắn chảy ròng ròng, mắt hắt long lên sòng sọc và có phần lờ đờ.
Lâm Tề và Bạc Phi nhìn nhau rồi nhìn về phía Hell, cả hai lập tức phóng về phía hắn, nhân lúc hắn đang loạn thì kết thúc hắn là hợp lý nhất.
Lâm Tề nhảy vọt lên cao tấn công tầm xa, anh giơ một ngón tay lên, gió lập tức cuốn theo ngón tay, nhanh dần rồi bắn về phía Hell như một viên đạn.
Xả đạn ác liệt. Khắp nơi chỉ độc mỗi tiếng rầm rầm và đất đá bắn ra tung tóe khói bụi mù mịt.
Hell tránh né điên cuồng. Lâm Tề dừng bắn, mặt hắn bị chảy máu và tay cũng vậy . Nhưng ngay lập tức Bạc Phi lao về phía Hell nén lực trong nắm đấm rồi tung ra hướng về phía bụng hắn. Hell nhanh tay đỡ lấy, hắn chụp lấy tay Bạc Phi ra rồi xoay người tạo thành một cú móc chân trái.
Bạc Phi lanh lẹ xòe vuốt, cào cho Hell một đường sâu hoắm. Hắn đau rát, thả tay ra, Bạc Phi thuận lợi né được, nhân cơ hội bắt lấy chân Hell rồi xoay người lấy đà, quăng hắn đi thật mạnh. Hell bắn ra xa, dính vào kết giới đánh rầm một tiếng. Khán giả ngồi góc đó bị dọa giật mình hét toáng lên.
Hell hừ một tiếng, xoa xoa bụng, Bạc Phi cau mày, nếu người có sức khoẻ đáng nể bình thường lãnh chiêu đó của anh thì gãy xương sống là cái chắc. Nhưng đường này Hell chỉ cảm thấy choáng chứng tỏ hắn đã thích ứng được với tác dụng của thuốc.
Lâm Tề và Bạc Phi nhanh chóng tấn công. Nhìn qua thì thấy Hell không dùng năng lực đặc biệt, hắn chuyên về dùng thể thuật. Thông thường, người dùng thể thuật di chuyển linh hoạt hơn người dùng năng lực đặc biệt rất nhiều. Nếu Lâm Tề dùng gió để đánh tuy sẽ đánh bại hắn nhưng mất thời gian, vì vậy, hai người cùng kết hợp thể thuật để đánh với hắn.
Hell thấy Lâm Tề và Bạc Phi cùng lúc xông tới cũng nhào về phía hai người. Ba kẻ quần nhau ác liệt, ra tay độc và chuẩn xác, dường như quy định không được giết người đã bị cho vào quên lãng.
Lâm Tề tấn công trên, một đấm ngay giữa mặt Hell thì Bạc Phi một phát đạp ngay bụng hắn. Hell biết nếu như đánh giáp lá cà thì hắn đương nhiên chịu thiệt nên cố tình tạo khoảng cách. Hắn bay vòng vòng quanh sàn đấu. Lâm Tề thi thoảng cũng tạo vài quả bom nén khí cho hắn, oanh tạc làm sàn đấu nát be bét, kết giới cũng muốn lung lay. Còn Bạc Phi thì cũng bay theo hắn, thỉnh thoảng va chạm nhau, tiếng đấm đá thùi thụi vang lên giòn giã với mật độ cao, người này không bị thương cũng đánh nhau cho bật ra xa.
Hai bên ở thế giằng co, căng thẳng bao trùm bốn phía. Khán đài không hề có một tiếng động, ai cũng căng mắt ra quan sát, chớp mắt cũng không nỡ bởi vì ba người này di chuyển còn nhanh hơn một cái chớp mắt.
Lâm Tề và Bạc Phi đã chảy mồ hôi, di chuyển và tấn công nhiều làm hai người khá mất sức. Còn Hell, hắn lục trong túi ra và tiếp tục ăn thêm một viên đỏ nữa. Tên này thật muốn tự sát rồi.
Lâm Tề nắm chặt hai tay, lần này sẽ ra đòn quyết định, anh ghét nhất là dây dưa, chuyện gì cũng phải làm cho nhanh gọn lẹ. Nếu không phải giấu thân phận thì anh không cà kê lâu đến thế.
Bạc Phi biết Lâm Tề chuẩn bị làm gì, anh nhanh chóng lùi lại phía sau Lâm Tề. Hell ngửi được mùi nguy hiểm ở đây, hắn vừa uống thuốc xong, đầu vẫn còn hơi choáng. Đây là thời khác nguy hiểm của hắn nên trong lòng vẫn đang cố khống chế bản thân thích nghi nhanh với thuốc.
Lâm Tề siết chặt nắm đấm, tay anh hằn rõ những đường gân xanh. Khí xung quanh Lâm Tề bắt đầu xoay chuyển, gió nổi lên, mái tóc của anh bay loạn, vẻ bất cần và lạnh lùng hiện rõ.
Trong khoảnh khắc, Lâm Tề liếc lên khán đài. Hứa Thuần ngồi gần đó, đang nhìn anh.
Gió mạnh dần, xoay xung quanh Lâm Tề rồi tốc độ tăng dần và chỉ còn lại tiếng rít gào giận dữ. Sàn đấu trường bị bào mòn nhanh trong phút chốc, người ta thấy cả khí tích tụ lại xung quanh Lâm Tề rồi thu lại nằm trong lòng bàn tay. Khí nén, áp suất cực lớn khi tung ra thì vụ nổ này quả kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi.
Hell đang dần lấy lại tri giác. Hắn biết nếu hứng đòn này thì hắn tan xác, Lâm Tề và Bạc Phi sẽ giành chiến thắng mà không bị phạt bởi hắn đã quyết định chết từ lúc trước.
Lâm Tề giơ tay về phía Hell.
Đồng tử anh co rút.
Hell nín thở, đổ mồ hôi. Hắn nghiến răng gồng mình lên. Mắt hắn đỏ ngầu.
Người ta không nhìn thấy quả boom tích tụ trong tay Lâm Tề bắn ra, chỉ nghe thấy âm thanh rít mạnh inh tai, nhiều người ngất xỉu khi nghe âm thanh sắc lẹm đó.
Tia sáng loé lên và tiếng nổ tung trời vang vọng khắp nơi. Kết giới trong nháy mắt vỡ toang bởi áp suất và lực tấn công quá lớn. Nó xuyên qua khán đài, bay thủng tường của đấu trường nghe ruỳnh một tiếng. Khắp nơi rung chuyển dữ dội, gạch đá rơi lổm chổm, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào hắt lên sàn đấu làm cho đống cát bụi trở nên mờ ảo hơn.
Khán giả hét lên chói tai đầy sợ hãi, tụi nó cũng ôm đầu tránh né.
Ban tổ chức đứng như trời trồng vì chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra. Tầm hai phút sau, mọi thứ nháo nhác, ban tổ chức nhanh chóng sai người lập lại kết giới, ổn định khán giả, may mắn không có thương vong nào, đòn đánh nhằm trúng hướng không có ai ngồi.
Đấu trường hỗn loạn một phen, mất gần mười phút mới ổn định được một chút.
Người ta dáo dác nhìn về phía sàn đấu, bụi vẫn còn mù mịt, không biết ba người còn sống hay không.
Tim của tụi nó tự dưng đập mạnh, đặc biệt là Hứa Thuần, cô có cảm giác bồn chồn và phấp phỏng không yên, không biết là tại sao.
Bụi tan.
Có hai người đang đứng, một người đã nằm xuống, máu me be bét, chói mắt một màu đỏ tươi rợn người. Anh ta bị cụt mất nửa thân dưới.
Hell vẫn còn mở mắt nhưng hắn chẳng nhìn thấy và nghe thấy gì cả. Tai chảy máu đầm đìa và hình như đã bị điếc sau đòn đánh vừa rồi của Lâm Tề. Hắn nhếch môi giễu cợt, hơi sức cuối cùng của cuộc đời hắn thì thầm một câu:
- Vương Quân, ít nhất ta cũng làm ngươi đổ máu.
Hell chết không nhắm mắt.