Tư Khuynh - Cập nhật - Tiên

Phong Vu

Gà cận
Tham gia
13/9/14
Bài viết
387
Gạo
600,0
Không nghĩ em gái cũng viết truyện cổ đại, đại ca vô ủng hộ thôi chứ thể loại này anh không tiêu hoá được.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Không nghĩ em gái cũng viết truyện cổ đại, đại ca vô ủng hộ thôi chứ thể loại này anh không tiêu hoá được.
Hôm nay vào Gác bị đại ca bão like, giật cả mềnh! :D Đại ca vào em lấy lượt view thôi, không tính phí âu. :D
Khi nào viết truyện hiện đại em sẽ réo đại ca! :tho23:
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mãi mới thấy ra chương. ^^

Khóe miệng Hy Thần khẽ co quắp, chỉ là một thoáng thôi nhưng Tư Khuynh đang nép sát y nên bất đắc dĩ thấy cảnh này.

“Không đẹp sao?” Tư Khuynh rụt rè ngước mắt lên hỏi y. Nàng không hiểu sao y lại có biểu hiện kì quái như vậy.

“Là nàng viết?” Hy Thần dùng ngữ điệu chắc chắn hỏi nàng. Kinh Mặc dù sao cũng là Y Độc hẳn là chữ nghĩa cũng có thể đọc được đi.

“Đúng là ta viết…” nàng quay đầu ngắm lại tác phẩm thư pháp của mình, ngẫm nghĩ.

Ngày đó, đi cùng sư phụ xuống núi dạo chơi trong thành. Tư Khuynh phát hiện ra mỗi một ngôi nhà đều có một tấm biển to thật to treo ở trước cửa. Nhưng nhà của nàng thì không có nên mới hỏi sư phụ:

“Sư phụ, sao nhà chúng ta lại không có tấm biển như vậy ạ?”

“Cần thiết sao?” Kinh Mặc nhìn theo tay nàng rồi vô thức hỏi. Chỉ là một trạch viện nho nhỏ thì cần gì phải treo hoành phi. Có tên gọi chỉ làm cho những người muốn tìm y cầu y dễ tìm thấy y hơn mà thôi.

“Cần chứ ạ.” Tư Khuynh gật mạnh cái đầu nhỏ, “Sư phụ nhìn xem, có biển tên rồi treo thêm mấy dải lụa trắng trước của chẳng phải rất đẹp sao?”
=> Treo lụa trắng như nhà có tang ấy em. =.=

Hai người đi qua trước của một phủ đệ đang treo vải trắng khắp phủ, xung quanh đều u ám vắng vẻ thì Tư Khuynh kéo tay áo Kinh Mặc chỉ chỏ về phía đó.

Y nheo mắt nhìn nàng: “Còn là đang tự rủa mình hay là rủa ta vậy?”

Nàng nhìn ánh mắt nguy hiểm của sư phụ, bên tại còn truyền đến tiếng than khóc thê lương. Mắt hạnh đảo mấy vòng rồi chợt dừng lại mở to hơn như vừa ngộ ra điều gì đó.

“Sư phụ, người lớn tuổi hơn con, vậy… đương nhiên là rủa người...” Chữ “rồi” còn chưa nói hết thì Tư Khuynh đã bị y gõ mạnh vào đâu. Nàng ôm đầu ngồi sụp xuống ngay giữa đường, oa oa khóc.

“Nha đầu, con gan càng ngày càng lớn nhỉ? Còn dám rủa cả sư phụ?” Kinh Mặc cười nói nhưng lại làm Tư Khuynh không rét mà run. Sao sư phụ nàng lại kì cục như vậy, tức giận thì tức giận đi, cớ gì còn cười đến đóng băng đóng tuyết như thế này chứ? Dù vậy Tư Khuynh vẫn ngước đôi mắt ngấn nước vì đau lên nói:
=> gan con
“Tại sư phụ gợi ý chứ có phải lại con đâu. Nếu là sư phụ, người có tự rủa mình không?” Nàng đúng lý hợp tình nói, nào ngờ lại bị gõ đầu cái nữa. Sao sư phụ ra tay không báo trước như vậy chứ, đầu nàng vẫn chưa hết đau mà.

Kinh Mặc chẳng nói lại nàng nên phất áo bỏ đi trước làm nàng lại lóc cóc chạy theo sau, mắt vẫn còn hoe hoe đỏ mà miệng thì bĩu ra gào:

“Sư phụ đợi con với…”



“Thật không dám khen.” Hai năm nay Hy Thần chưa từng một lần thấy nàng cầm bút viết chữ những vẫn thấy nàng đọc sách, chỉ là không ngờ chữ nàng lại xấu như vậy.

“Bức thư pháp này sư phụ khen đẹp mà, sao người lại thấy xấu nhỉ?” Tư Khuynh giơ tay vuốt lên lông mày rồi dọc theo hốc mắt y, ánh mắt thương tiếc nói: “Hay mắt huynh có vấn đề?”

Hy Thần trừng mắt nhìn nàng, y xốc lại nàng trên tay rồi đá tung cánh cổng trạch viện bước vào sân.

Trạch viện giờ đã hoang phế hơn hai năm trước rất nhiều, cỏ mọc khắp chân tường, sân gạch, ngay cả ở trong vườn mai cũng mọc um cả lên. Mấy lu nước trước trù phòng cùng dược phòng, thau gỗ, chổi quét sân nằm lăn lóc khắp sân cũng với đám lá khô.

Hy Thần đá cánh cửa tiền đường ra, một làn bụi phả thẳng vào mặt y. Cũng may thân thủ y nhanh nhẹn nên mau chóng né được không để hạt bụi nào kịp vương trên người Tư Khuynh.

Trong phòng, đồ vật vẫn như cũ nhưng tất cả đã phủ một lớp bụi dầy, mạng nhện giăng khắp nơi, từ xà nhà đến gầm bàn, gầm ghế. Những bức rèn lụa xỉn màu mủn rách rủ xuống chắn lối đi vào.

“Khụ khụ…” Tư Khuynh hít phải một ngụm khí bụi khi được Hy Thần cẩn thận bồng vào. Nàng vừa ho vừa thầm mắng y ngu ngốc. Bồng nàng vào chỗ này làm gì cơ chứ. Hiện tại nhìn qua chẳng phải là đã rõ nơi này đã không có ai ở sao. Mà không có người ở thì khắp các phòng sẽ đều phủ bụi bẩn, đưa nhau vào đó để hít bụi sao? Giờ thì hay rồi, nàng đang ho đến chảy cả nước mắt rồi. Trận ho này cũng làm nàng quên đi nối thương tâm mới dấy lên trong lòng.



Cuối cùng Hy Thần cũng đưa Tư Khuynh ra ngoài, y chỉ là muốn nhìn một chút nơi mà nàng đã từ lớn lên mà thôi.

Tư Khuynh được y đặt ngồi lên một tảng đá có vẻ sạch sẽ nhìn ra vườn mai, giờ trông nàng suy yếu hơn nhưng sắc mặt không còn trắng bệch mà hơi ửng hồng vì vừa ho dữ dội xong.

Nghỉ ngơi một chút, Tư Khuynh mới đưa mắt nhìn cảnh vậy xung quanh. Nàng đã rời đi được hai năm rồi, nơi này đã hoang phế gần như chẳng thể nhận ra. Sư phụ nàng vốn thích sạch sẽ ngăn nắp nên mọi thứ ở trong trạch viện đều được quét dọn lau chùi cẩn thận dưới bàn tay của nàng, nhưng giờ nơi này chẳng còn chút hơi người. Những cành mai gầy gò trơ trọi trong gió, trên những cành còn lác đác vài bông hoa đá úa tàn. Cảnh vật tiêu điều xơ xác làm lòng người nguội lạnh theo.

Nén tiếng thở dài chua xót, Tư Khuynh khoanh tay ôm lấy thân mình hỏi người đang đứng ngay sau nàng.

“Hy Thần, huynh muốn nghe chuyện xưa không?” Cũng không đợi y trả lời nàng đã tiếp lời. Cảnh vậy trước mắt gợi lại trong nàng quá nhiều thứ, có những chuyện tưởng chừng giờ không nói ra sẽ chẳng thể nhẹ lòng.

“Huynh biết không? Ngoài sư phụ ta còn có một sư cô. Nhưng vị sư cô này mãi đến năm ta mười bẩy tuổi mới được gặp mặt. Nàng ta cũng không hơn ta bao nhiêu tuổi, nhan sắc cũng có thể gọi là diễm lệ, tính tình điềm đạm, nhẹ nhàng hiền lành. Nếu huynh gặp nàng hẳn sẽ nghĩ nàng là một tiểu thư khuê các mong manh dễ vỡ.

Ngày đó sư phụ rất hay rời trạch viện xuống núi, ta không biết người đi đâu, người không nói còn ta cũng lười hỏi. Ngày ngày ta ngồi ở bậu cửa ngóng ra cổng đợi người trở về, lần nào cũng là đợi từng sáng cho đến xế chiều. Mỗi lần người về, tuy vẫn dáng vẻ thong dong phiêu dật như thường ngày nhưng trên mặt lại thoáng nét buồn phiền. Ta dù ngồi một chỗ đến tê rần cả chân nhưng vẫn chạy đến bên người trêu chọc cho người cười. Thấy người như vậy ra rất muốn hỏi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết dù là chuyện gì người cũng sẽ giải quyết được, người là sư phụ toàn năng mà. Lúc đó ta quá ngây thơ mà không biết rằng có những điều chẳng đơn giản như ta vẫn nghĩ, sư phụ còn có những gánh nặng, những trách nhiệm của người.

Ngày người mang sư cô về trạch viện này cũng là ngày bất hạnh của ta bắt đầu. Lần đầu gặp người sư cô này, khi nhìn vào ánh mắt nàng ta đã biết có điều gì đó không đúng. Ánh mắt nàng nhìn sư phụ rất sáng, thứ ánh sáng ẩn chứa lòng nhiệt thành cháy bỏng như có thế làm tan mọi thứ. Cũng vì thứ ánh sáng mê người của nàng mà ta sinh ra cảm giác chán ghét với nàng.

Ta thậm trí còn thiết kế bẫy nàng bị tiêu chảy cả buổi tối.”

Hy Thần ngồi lẳng lặng như một khúc gỗ Hoàng Đàn được chạm trổ tinh mĩ, im lặng nghe câu chuyện tựa như xa xưa của ai đó đang được Tư Khuynh kể lại. Gương mặt nàng toát lên hòa quang nhàn nhạt dưới ánh nắng, y như có thể thấy được lớp lông măng lấp lánh nắng của nàng (diễn đạt...). Theo từng câu chữ, y tưởng tượng ra hình ảnh một cô nhóc xinh xắn rạng rỡ tươi cười bên nong thuốc phơi khô, nghịch ngợm mọi thứ. Y như nhìn thấy Tư Khuynh căng tràn sức sống của những ngày đầu hai người tương ngộ, nhìn thấy cô nương áo xanh gương mặt ửng hồng lén nhìn sư phụ mình, y như nhìn thấy mọi thứ thuộc về nàng. Vui có, buồn có, tức giận có, hờn dỗi có, sung sướng, hạnh phúc… tất cả, tất cả những cảm xúc của nàng đều tác động đến ý, có ngọt ngào ấm áp mà cũng có đắng cay chua xót. Y hận tại sao y không gặp nàng sớm hơn, tại sao y không phải là người đã cứu nàng, đã chăm sóc nàng tám năm đó. Nhưng tất cả đều là hư vô, thế gian vốn không có “nếu”.

Ngồi bên Hy Thần nhưng tâm hồn Tư Khuynh đang lạc vào quá khứ, nàng không biết trong lòng người đang ngồi cạnh mình đang mưa gió bão bùng ra sao.

“Hy Thần, huynh biết ta bị bệnh gì không?” Bỗng nhiên Tư Khuynh ngừng lời.

Tâm Hy Thần giật đánh thót, lẽ nào nàng vốn biết mình bị bệnh gì? Không, không thể nào có chuyện như vậy được. Nàng làm sao biết được nguyên nhận bệnh của mình được, ngay cả y và Thanh Chi cô cô lục tung tất cả các y thư cũng không tìm ra cơ mà. Hơn nữa, nếu nàng biết bệnh của mình thì tại sao lại giấu diếm y và Thanh Chi cô cô? Làm sao nàng có thể nỡ nhìn y và Thanh Chi cô cô khổ sở, lo sợ cho nàng như vậy?

Tuy không nói ra nhưng vẻ mặt thoáng chốc thay đổi của Hy Thần cũng làm cho Tư Khuynh đoán được y đang nghĩ gì.

“Phải, đúng như huynh nghĩ: ta biết đó là bệnh gì… À không đúng, nó đâu phải là bệnh đâu, nó là Cổ mới phải.” Tư Khuynh như gằn từng chữ, đúng, là cổ, là cổ mà người đó đã hạ cho nàng.

….
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Hình như nó (mụ tác giả) bảo chỉ có 20 chương. =.=
 

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Tình hình nó sẽ sinh sôi tầm chục chương nữa. Tỷ thích chương này nhá. Mà sao cô càng lúc sai chính tả càng nhiều thế? Còn hơn cả tuôi! ₩.₩
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Gắn link chương vào cuối truyện em nhé.
Khuôn mặt tươi cười trong gió xuân, hoa mai thắm đượm trong hương tuyết. Cảnh như mơ, người như mộng. Sự đời bao chuyện ái oan.
=> câu này hay thế. ^^
“Sư phụ, dạo này sao con thấy người cứ đi suốt vậy, chẳng đoái hoài gì tới con cả?” Cô gái nhỏ mân môi, hai hốc mắt đỏ hoe nhìn nam nhân huyền y nhỏ giọng thủ thì lên án.

“Nha đầu, con ở nhà với sư cô, nàng với dược vật rất có kiến giải, con đi theo nàng học hỏi thêm đi. Ta còn chút chuyện cần giải quyết, sau khi xong sẽ về tìm con.” Kinh Mặc cúi đầu nhìn Tư Khuynh, trán y chạm trán nàng nhỏ giọng dỗ dành. Nhưng y lại không biết hành động của y với nàng có bao nhiêu ám muội.

Nửa tháng nay Kinh Mặc thường xuyên đi sớm về khuya, bỏ lại nàng ở nhà lủi thủi như vậy trong lòng đã sớm thấy áy náy không thôi. Dù nàng đã là đại cô nương nhưng trong mắt y, nàng lúc nào cũng cần được che chở, bảo vệ.

Tư Khuynh được y dỗ dành thì hai mắt càng hồng, lệ đã nhòe mi. Nàng không thích sư phụ đi suốt bỏ nàng ở nhà, nhưng nàng biết đó là chuyện cấp bách mà sư phụ cần phải giải quyết nhưng nàng thật không muốn ở nhà với vị sư cô có lòng dạ bất thiện kia. Ai biết sư phụ không có nhà, nàng ta có thể sẽ làm ra những chuyện gì bất lợi cho nàng để trả thù vụ bị nàng thiết kế bẫy kia.

Nhìn thấy ánh mắt nuông chiều, dỗ dành của Kinh Mặc, nàng thực muốn làm nũng thêm, muốn đòi y dẫn nàng đi cùng, nàng không muốn ở cùng Nam Cung sư cô đâu. Nhưng lời đến đầu môi lại chẳng thể thốt lên lời vì quá sửng sốt. Kinh Mặc hôi nhẹ lên trán nàng, tiếp tục dỗ dành.
=> vì sao tự dưng sửng sốt vậy, nếu vì Kinh Mặc hôn thì phải thêm chữ "vì" nữa, nếu không không xuôi lắm
“Nhà đầu ngoan, lần này về sư phụ sẽ dẫn con đi du ngoạn, chúng ta sẽ cùng đi xem băng tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, xem mưa phùn trốn Giang Nam.”
=> x-(x-(
Y mỉm cười hài lòng khi thấy Tư Khuynh ngốc lăng đứng tại chỗ. Vỗ nhẹ vai nàng một cái an ủi, y bước nhanh về phía cổng viện, còn có việc quan trong đang đợi y. Kinh Mặc thầm nhủ đây là lần cuối cùng y bỏ lại Tư Khuynh ở nhà. Nhưng y vạn lần không thể ngờ được đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nàng.
=> khởi đầu của chia cách chớ, chả nhẽ muội tính gả TK cho Hy Thần hay sao mà cuối cùng? :)):))
Thế gian vật đổi sao rời, cánh hoa phút trước còn rực rỡ nay đã úa tàn bay theo gió. Cái gọi là người tính không bằng trời tính cũng chỉ bi ai đến bực này mà thôi.



Tư Khuynh vẫn ngồi ngẩn ngơ trong vườn mai tiêu điều ở Mặc Khuynh sơn trang, tấm lưng mảnh mai của nàng trong vô thức dựa vào người phía sau tự lúc nào. Đôi mắt nàng mờ sương ẩn ẩn một tia lạnh lẽo đầy oán hận. Tiếng nói thì thào vang lên trong màn đêm tịch mịch tựa như tiếng gọi từ nơi u minh tăm tối.

“Cổ độc, đó là thứ duy nhất trong tám năm ở cùng sư phụ ta chưa từng nghe người nhắc tới. Ta không biết chút gì về nó, lại càng không biết giải nó như thế nào. Ngay đến cả mẫu thân… người cũng không hề phát hiện trên người ta không có bệnh mà là mang cổ độc. Vốn ta đã định nói cho hai người biết nhưng trong lòng ta vẫn ôm hi vọng trong Huyền Minh cốc có thể tìm được cách giải cổ. Sau khi biết huynh và mẫu thân không biết ta trúng cổ, lại thấy mẫu thân vì chuyện này mà lo lắng, bất an như vậy ta lại đổi ý. Ta muốn người đền bù sự chăm sóc, lo lắng và tình mẫu tử suốt mười bảy năm người thiếu ta… Cứ như vậy cho đến bây giờ…”

Tư Khuynh xoay người, hai mắt dừng trên khuôn mặt tuấn lãng của Hy Thần, nàng nhìn kĩ từ (từng?) sợi râu lún phún mới mọc trên cằm y như muốn khắc sâu điều gì đó. Hai năm nay y đã thay đổi rất nhiều, không còn vẻ lông bông, phong lưu phóng đãng nữa mà thay vào đó là bộ dáng phong trần, nho nhã hiếm thấy. Nét cương nghị, tuấn dật cùng vẻ phong sương hiện lên trên khuôn mặt mới trải sự đời hai mươi mấy năm. Quả thực hai năm nay y thành thục lên không ít, cả nàng cũng vậy. Nàng không còn là cô gái vô ưu, vô lo nhưng (như?) khi vườn mai này còn mĩ lệ. Hai lần dạo qua quỷ môn quan làm nàng phần nào nhìn thấu sự đời, những tổn thương trong quá khứ cùng bất lực của bản thân đã rèn lên tính cách kiên cường, trầm tĩnh như bây giờ.

“Hy Thần, ta thật có lỗi với huynh, liên lụy huynh khổ tâm hai năm nay…”

Bàn tay Tư Khuynh bị bắt lại giữa không trung, một bàn tay to nắm bàn tay nhỏ để sát vào ngực Hy Thần, nơi còn tim tràn ngập yêu thương đang đập những nhịp đập vững vàng kiên định.
=> sai tóe khói thế này?
“Ta không sao. Hai năm nay tuy thường chạy đi chạy lại tìm kiếm trong vô vọng nhưng ta thấy thật hạnh phúc, cuộc sống hai năm này của ta còn ý nghĩ hơn hai mươi năm trước đó.” Đôi mắt nóng bỏng của Hy Thần rọi xuống khuôn mặt tinh xảo nhợt nhạt của Tư Khuynh. “Vì nàng, tất cả đều đáng giá.”

Tư Khuynh ngục mặt vào ngực y, miệng lầm bẩm không ngừng “Xin lỗi huynh!”



“Nam Cung sư cô ở lại trong viện hai ngày thì sư phụ lại nhận được bức thư khẩn từ Đường Môn. Ta biết nó được gửi ra từ Đường Môn vì con bồ câu mang thư đến chân có móng vuốt bằng vàng. Chuyện của sư môn, ta chưa từng hỏi sư phụ, ta không thấy hứng thú với sư môn mà mình chưa từng một lần đến, chưa từng bái nhập làm môn hạ. Với ta, ta chỉ biết có mình sư phụ mà thôi.

Trong tám năm điều ta biết chỉ là: ta có một vị sư tổ, năm vị sư bá và một sư cô, ta là để tử duy nhất của sư phụ, là đệ tử của Đường Môn. Ta cũng chưa gặp người nào trong Đường Môn cho đến khi gặp sư cô.

Chuyện xảy ra sau khi sư phụ rời khỏi một ngày. Hôm đó, Nam Cung sư cô ra ngoài từ sáng, ta ở nhà chuẩn bị bữa trưa…”

Khi đang nhóm bếp Tư Khuynh bỗng cảm thấy một luồn khí u ám, gây áp lực lên (tới?) nàng đang tiến lại gần. Đó là sát khí, một nhóm người mặc áo đen xông vào trong sân, đao kiếm tuốt khỏi vỏ chỉ trực xông vào chém giết…

Dù rằng Tư Khuynh cũng được coi là gia nhập giang hồ nhưng mấy cảnh tinh phong huyết vũ nàng mới chỉ thấy một lần ở Thanh Mai gia trang. Hơn nữa đó chỉ là tàn cuộc mà nàng đã sợ đến nỗi ngất đi. Vậy mà hôm nay, ở đây, trạch viện của nàng cùng sư phụ lại xảy ra một trận huyết chiến kinh hoàng.

Đám hắc y nhân thấy Tư Khuynh từ trù phòng bước ra thì không nói câu nào đã động loạt lao đến, người chưa đến mà kiếm khi đã lao ra trước. Vại nước, chum cà, chậu hoa bên ngoài trù phòng nháy mắt đã bể nát. Trên cửa, tường đều là những vết chém sâu hoắm, sắc lẹm. Tư Khuynh đi theo Kinh Mặc đã nhiều năm, không chỉ học từ y độc thuật mà cả võ nghệ nàng cũng bỏ sức học tập chăm chỉ. Tuy không phải nhất đẳng cao thủ nhưng những hạng nhị lưu trên giang hồ hiếm ai là đối thủ của nàng. Thấy thế công như vũ bão trước mặt, tuy thực chiến chưa nhiều nhưng nàng cũng không nao núng. Dùng bộ pháp mà nghe nói là được sao chép từ Lăng ba vi bộ nổi danh trên giang hồ nhanh chóng tránh thoát loạt kiếm khí đầu tiên.

Tám năm nay, người đến Mạc Khuynh sơn trang đã hiếm, người đến đánh nhau lại càng không có bao giờ. Nhưng hôm nay có lẽ là ngày hoàng đạo đẹp nhất trong năm nên một toán hắc y nhân sát khí đùng đùng kéo vào sơn trang. Không cần phân phải trái trắng đen đã lao vào quần chiến với Tư Khuynh.

Nàng bị vây lại ở giữa, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Tư Khuynh cũng chỉ có thể dùng nốt chỗ thuốc độc thường mang theo người, nhưng vì đang ở sơn trang nên số thuốc này không nhiều như khi nàng xuống núi chơi. Nàng cũng chỉ hạ được bảy tám tên nhờ rải chỗ thuốc đó mà còn phải tốn rất nhiều công sức vì đám người này cũng không phải đám giá áo túi cơm bình thường.

Sát thủ Vô Ảnh lâu, đệ nhị sát thủ lâu trên giang hồ, chỉ đứng sau Phi lâu, chuyện làm ăn cũng là phải nhìn sắc mặt của Phi lâu nhưng thực lực cũng thật đáng nể. Ba phần số vụ ám sát trên giang hồ và triều đình là do bọn họ đảm nhận. Tất nhiên, nhưng việc này chỉ là đồn thổi trên giang hồ không ai dám nói chắc chắn.

Giữa đao quang kiếm ảnh, một thân hồng y lẫn trong những bóng đen dày đặc, u tối đầy chết chóc. Ngươi qua ta lại đã gần một canh giờ, sân viện ở Mặc Khuynh sơn trang đã bị tàn phá quá nửa, trên mặt đất lạnh là mười lăm cỗ thi thể còn chảy máu nóng hổi.

Tư Khuynh sắc mặt dần chuyển trắng, hai mắt thị huyết đáng sợ trừng đám hắc y nhân. Tay cầm kiếm của nàng run run tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ là thanh kiếm trên tay nàng sẽ rơi xuống. Cặp mắt đỏ gàu vì bị kích thích bởi máu tươi, đâu đó trong tâm trí Tư Khuynh dần đổ vỡ, nàng sợ hãi. Cảnh tưởng tám năm trước như lại hiện ra trước mắt nàng, cái ngày mà Tư gia bị diệt môn.

Tên cầm đầu đám sát thủ dừng kiếm quan sát nàng, một nữ nhi mới mười bảy mười tám tuổi mà sức lực phi thường. Một mình nàng mà đánh với ba mươi người bọn họ đã được một canh giờ, người của hắn đã chết một nửa. Tuy ban đầu vì nàng sử dụng độc nên đám huynh đệ của hắn bị mất tiên cơ nhưng một nữ nhân mảnh mai như vậy có thể trụ được đến giờ này mà không bị kiếm của hắn xét nát quả là hiếm có.

Hồng y trên người Tư Khuynh giờ đã thẫm lại dính vào da thịt nàng, vừa là máu vừa là mồ hôi, miệng những vết kiếm chém dính mồ hôi sót đến run người nhưng nàng vẫn phải tiếp tục chống đỡ. Có lẽ sư phụ sắp về, có lẽ sư cô sắp quay lại, có lẽ nàng sắp được cứu. Tư Khuynh mang trong đầu ý niệm như vậy mà liều mình đánh với mười mấy tên sát thủ hai tay dính đầy máu tươi còn lại.

Dù hiện giờ người đấu với đám hắc y nhân này là Kinh Mặc đi nữa thì “song quyền nan địch tứ thủ” cũng khó mà chống đỡ được. Tư Khuynh dựa vào ý chí mãnh liệt của mình mà đánh tiếp, mà để cố gắng sống sót. Nhưng thật gian nan.
=> chú thích cho câu này đi em.

Cả toán người dây dưa với nhau, đánh từ Mặc Khuynh sơn trang đến bên trên vách Như Ý.

Ở nơi đó, Tư Khuynh nhìn thấy một cô nương áo vàng đang đứng dựa người vào một gốc cây lớn, hai tay nghịch thanh trùy thủ vỏ bạc nạm đá quý tinh xảo.
=> chùy thủ chứ nhỉ?
Người đó là vị sư cô ở cùng nàng ba hôm nay – Nam Cung Bảo Nhi.

Đám sát thủ Vô Ảnh lâu đuổi đến đây thì đều dừng hết lại, thu kiếm đứng nhìn. Tư Khuynh toàn thân đầy vết kiếm chém, tuy các vết chém đều nông nhưng do mất máu mà mặt nàng đã sớm như tờ giấy trắng.

Không để ý thấy không khí quỷ dị xung quanh mình, Tư Khuynh lê bước đến gần Nam Cung Bảo Nhi, thều thào:

“Cô cô, cứu con!” Nàng phải dùng kiếm chống xuống đất để giữ thân mình không bị ngã xuống. Dù trong hoàn cảnh này nhưng đâu đó trong lòng Tư Khuynh cũng không muốn bị thua kém Nam Cung Bảo Nhi, dù chỉ là tầm mắt nhìn nói chuyện.
=> ù chỉ là tầm nhìn khi nói chuyện.
Nam Cung Bảo Nhi đưa mắt nhìn đám sát thủ Vô Ảnh lâu đang đứng như tượng gỗ phủ màu chết chóc lại quay lại nhìn Tư Khuynh, người đã áo váy rách nát, máu thấm đẫm, đỏ rực chói mắt.

“Khuynh nhi! Ngươi cũng coi như có bản lĩnh, có thể chạy đến tận đây.” Nam Cung Bảo Nhỉ cười, lên giọng giễu cợt nàng. Thật là một ả tiện nhân, mạng tiện mà sống dai đến vậy.

Đầu Tư Khuynh nổ đánh ầm một cái. Lời nói vừa rồi của Nam Cung Bảo Nhi chẳng phải là nói nàng ta đã sớm biết chuyện này rồi hay sao? Không, phải nói là chuyện này là do một tay nàng ta dựng lên mới phải. Nhưng, vì sao nàng ta lại phải làm như vậy, nàng chết thì có lợi gì cho nàng ta đâu, hơn nữa nàng là đồ đệ của sư phụ, người là sư huynh của nàng ta cơ mà? Tại sao? Tại sao?

Ánh mắt Tư Khuynh hỗn loạn nhìn về phía Nam Cung Bảo Nhi hoài nghi. Như hiểu Tư Khuynh đang nghĩ gì, nàng ta xoay xoay trùy thủ trong tay, chậm rãi nói.

“Người muốn biết tại sao ư?” Đôi mắt sắc sảo của Nam Cung Bảo Nhi ánh lên một tia ngoan lệ, cay độc, nàng ta khẽ rít lên, “Vì ngươi đã cướp sư huynh của ta! Ngươi đã cướp đi người mà ta yêu, là ngươi làm sai, ngươi đáng bị trừng phạt…”
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Tình hình nó sẽ sinh sôi tầm chục chương nữa. Tỷ thích chương này nhá. Mà sao cô càng lúc sai chính tả càng nhiều thế? Còn hơn cả tuôi! ₩.₩
Công nhận, sai còn hơn cả ta nữa. Đọc mà xíu không nhận ra bài viết của Su pơ soi Tiên.
Không nghĩ em gái cũng viết truyện cổ đại, đại ca vô ủng hộ thôi chứ thể loại này anh không tiêu hoá được.
Hôm nay vào Gác bị đại ca bão like, giật cả mềnh! :D Đại ca vào em lấy lượt view thôi, không tính phí âu. :D
Khi nào viết truyện hiện đại em sẽ réo đại ca! :tho23:
Tối qua cha này mất ngủ, bão like cả đám không riêng gì em đâu. =.=
 

bupbecaumua

gà luộc
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
3.401
Gạo
2.000,0
Chương 19.
Mấy lu nước trước trù phòng cùng dược phòng, thau gỗ, chổi quét sân nằm lăn lóc khắp sân cũng (cùng) với đám lá khô.
Những bức rèn (rèm) lụa xỉn màu mủn rách rủ xuống chắn lối đi vào.
Nhưng vị sư cô này mãi đến năm ta mười bẩy (bảy) tuổi mới được gặp mặt
Ngày ngày ta ngồi ở bậu cửa ngóng ra cổng đợi người trở về, lần nào cũng là đợi từng (từ) sáng cho đến xế chiều
tất cả những cảm xúc của nàng đều tác động đến ý
=> y
Nàng làm sao biết được nguyên nhận (nhân) bệnh của mình được, ngay cả y và Thanh Chi cô cô lục tung tất cả các y thư cũng không tìm ra cơ mà.
Chương 20.
Kinh Mặc hôi (hôn) nhẹ lên trán nàng, tiếp tục dỗ dành.
Nhà (nha) đầu ngoan, lần này về sư phụ sẽ dẫn con đi du ngoạn, chúng ta sẽ cùng đi xem băng tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, xem mưa phùn trốn (chốn) Giang Nam.”
Tư Khuynh ngục (gục) mặt vào ngực y, miệng lầm bẩm không ngừng “Xin lỗi huynh!”
Khi đang nhóm bếp Tư Khuynh bỗng cảm thấy một luồn (luồng) khí u ám, gây áp lực lên nàng đang tiến lại gần.
Đám hắc y nhân thấy Tư Khuynh từ trù phòng bước ra thì không nói câu nào đã động (đồng) loạt lao đến, người chưa đến mà kiếm khi (khí) đã lao ra trước
Tám năm nay, người đến Mạc (mặc) Khuynh sơn trang đã hiếm, người đến đánh nhau lại càng không có bao giờ
Cặp mắt đỏ gàu (ngầu) vì bị kích thích bởi máu tươi, đâu đó trong tâm trí Tư Khuynh dần đổ vỡ, nàng sợ hãi.
mảnh mai như vậy có thể trụ được đến giờ này mà không bị kiếm của hắn xét (xé) nát quả là hiếm có.
Tác giả chết ngộp trong đống lời giục chưa.
Sỏi đá, gạch, lựu đạn, dép guốc nhận được nhiều không? Đắp chiếu quá lâu so với quy định nhá.
Viết hai chương ngẳn ngủn, chẳng bõ đọc mà sai tè le luôn.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Gắn link chương vào cuối truyện em nhé.
Khuôn mặt tươi cười trong gió xuân, hoa mai thắm đượm trong hương tuyết. Cảnh như mơ, người như mộng. Sự đời bao chuyện ái oan.
=> câu này hay thế. ^^

“Sư phụ, dạo này sao con thấy người cứ đi suốt vậy, chẳng đoái hoài gì tới con cả?” Cô gái nhỏ mân môi, hai hốc mắt đỏ hoe nhìn nam nhân huyền y nhỏ giọng thủ thì lên án.

“Nha đầu, con ở nhà với sư cô, nàng với dược vật rất có kiến giải, con đi theo nàng học hỏi thêm đi. Ta còn chút chuyện cần giải quyết, sau khi xong sẽ về tìm con.” Kinh Mặc cúi đầu nhìn Tư Khuynh, trán y chạm trán nàng nhỏ giọng dỗ dành. Nhưng y lại không biết hành động của y với nàng có bao nhiêu ám muội.

Nửa tháng nay Kinh Mặc thường xuyên đi sớm về khuya, bỏ lại nàng ở nhà lủi thủi như vậy trong lòng đã sớm thấy áy náy không thôi. Dù nàng đã là đại cô nương nhưng trong mắt y, nàng lúc nào cũng cần được che chở, bảo vệ.

Tư Khuynh được y dỗ dành thì hai mắt càng hồng, lệ đã nhòe mi. Nàng không thích sư phụ đi suốt bỏ nàng ở nhà, nhưng nàng biết đó là chuyện cấp bách mà sư phụ cần phải giải quyết nhưng nàng thật không muốn ở nhà với vị sư cô có lòng dạ bất thiện kia. Ai biết sư phụ không có nhà, nàng ta có thể sẽ làm ra những chuyện gì bất lợi cho nàng để trả thù vụ bị nàng thiết kế bẫy kia.

Nhìn thấy ánh mắt nuông chiều, dỗ dành của Kinh Mặc, nàng thực muốn làm nũng thêm, muốn đòi y dẫn nàng đi cùng, nàng không muốn ở cùng Nam Cung sư cô đâu. Nhưng lời đến đầu môi lại chẳng thể thốt lên lời vì quá sửng sốt. Kinh Mặc hôi nhẹ lên trán nàng, tiếp tục dỗ dành.
=> vì sao tự dưng sửng sốt vậy, nếu vì Kinh Mặc hôn thì phải thêm chữ "vì" nữa, nếu không không xuôi lắm
“Nhà đầu ngoan, lần này về sư phụ sẽ dẫn con đi du ngoạn, chúng ta sẽ cùng đi xem băng tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, xem mưa phùn trốn Giang Nam.”
=> x-(x-(
Y mỉm cười hài lòng khi thấy Tư Khuynh ngốc lăng đứng tại chỗ. Vỗ nhẹ vai nàng một cái an ủi, y bước nhanh về phía cổng viện, còn có việc quan trong đang đợi y. Kinh Mặc thầm nhủ đây là lần cuối cùng y bỏ lại Tư Khuynh ở nhà. Nhưng y vạn lần không thể ngờ được đây là lần cuối cùng được nhìn thấy nàng.
=> khởi đầu của chia cách chớ, chả nhẽ muội tính gả TK cho Hy Thần hay sao mà cuối cùng? :)):))
Thế gian vật đổi sao rời, cánh hoa phút trước còn rực rỡ nay đã úa tàn bay theo gió. Cái gọi là người tính không bằng trời tính cũng chỉ bi ai đến bực này mà thôi.



Tư Khuynh vẫn ngồi ngẩn ngơ trong vườn mai tiêu điều ở Mặc Khuynh sơn trang, tấm lưng mảnh mai của nàng trong vô thức dựa vào người phía sau tự lúc nào. Đôi mắt nàng mờ sương ẩn ẩn một tia lạnh lẽo đầy oán hận. Tiếng nói thì thào vang lên trong màn đêm tịch mịch tựa như tiếng gọi từ nơi u minh tăm tối.

“Cổ độc, đó là thứ duy nhất trong tám năm ở cùng sư phụ ta chưa từng nghe người nhắc tới. Ta không biết chút gì về nó, lại càng không biết giải nó như thế nào. Ngay đến cả mẫu thân… người cũng không hề phát hiện trên người ta không có bệnh mà là mang cổ độc. Vốn ta đã định nói cho hai người biết nhưng trong lòng ta vẫn ôm hi vọng trong Huyền Minh cốc có thể tìm được cách giải cổ. Sau khi biết huynh và mẫu thân không biết ta trúng cổ, lại thấy mẫu thân vì chuyện này mà lo lắng, bất an như vậy ta lại đổi ý. Ta muốn người đền bù sự chăm sóc, lo lắng và tình mẫu tử suốt mười bảy năm người thiếu ta… Cứ như vậy cho đến bây giờ…”

Tư Khuynh xoay người, hai mắt dừng trên khuôn mặt tuấn lãng của Hy Thần, nàng nhìn kĩ từ (từng?) sợi râu lún phún mới mọc trên cằm y như muốn khắc sâu điều gì đó. Hai năm nay y đã thay đổi rất nhiều, không còn vẻ lông bông, phong lưu phóng đãng nữa mà thay vào đó là bộ dáng phong trần, nho nhã hiếm thấy. Nét cương nghị, tuấn dật cùng vẻ phong sương hiện lên trên khuôn mặt mới trải sự đời hai mươi mấy năm. Quả thực hai năm nay y thành thục lên không ít, cả nàng cũng vậy. Nàng không còn là cô gái vô ưu, vô lo nhưng (như?) khi vườn mai này còn mĩ lệ. Hai lần dạo qua quỷ môn quan làm nàng phần nào nhìn thấu sự đời, những tổn thương trong quá khứ cùng bất lực của bản thân đã rèn lên tính cách kiên cường, trầm tĩnh như bây giờ.

“Hy Thần, ta thật có lỗi với huynh, liên lụy huynh khổ tâm hai năm nay…”

Bàn tay Tư Khuynh bị bắt lại giữa không trung, một bàn tay to nắm bàn tay nhỏ để sát vào ngực Hy Thần, nơi còn tim tràn ngập yêu thương đang đập những nhịp đập vững vàng kiên định.
=> sai tóe khói thế này?
“Ta không sao. Hai năm nay tuy thường chạy đi chạy lại tìm kiếm trong vô vọng nhưng ta thấy thật hạnh phúc, cuộc sống hai năm này của ta còn ý nghĩ hơn hai mươi năm trước đó.” Đôi mắt nóng bỏng của Hy Thần rọi xuống khuôn mặt tinh xảo nhợt nhạt của Tư Khuynh. “Vì nàng, tất cả đều đáng giá.”

Tư Khuynh ngục mặt vào ngực y, miệng lầm bẩm không ngừng “Xin lỗi huynh!”



“Nam Cung sư cô ở lại trong viện hai ngày thì sư phụ lại nhận được bức thư khẩn từ Đường Môn. Ta biết nó được gửi ra từ Đường Môn vì con bồ câu mang thư đến chân có móng vuốt bằng vàng. Chuyện của sư môn, ta chưa từng hỏi sư phụ, ta không thấy hứng thú với sư môn mà mình chưa từng một lần đến, chưa từng bái nhập làm môn hạ. Với ta, ta chỉ biết có mình sư phụ mà thôi.

Trong tám năm điều ta biết chỉ là: ta có một vị sư tổ, năm vị sư bá và một sư cô, ta là để tử duy nhất của sư phụ, là đệ tử của Đường Môn. Ta cũng chưa gặp người nào trong Đường Môn cho đến khi gặp sư cô.

Chuyện xảy ra sau khi sư phụ rời khỏi một ngày. Hôm đó, Nam Cung sư cô ra ngoài từ sáng, ta ở nhà chuẩn bị bữa trưa…”

Khi đang nhóm bếp Tư Khuynh bỗng cảm thấy một luồn khí u ám, gây áp lực lên (tới?) nàng đang tiến lại gần. Đó là sát khí, một nhóm người mặc áo đen xông vào trong sân, đao kiếm tuốt khỏi vỏ chỉ trực xông vào chém giết…

Dù rằng Tư Khuynh cũng được coi là gia nhập giang hồ nhưng mấy cảnh tinh phong huyết vũ nàng mới chỉ thấy một lần ở Thanh Mai gia trang. Hơn nữa đó chỉ là tàn cuộc mà nàng đã sợ đến nỗi ngất đi. Vậy mà hôm nay, ở đây, trạch viện của nàng cùng sư phụ lại xảy ra một trận huyết chiến kinh hoàng.

Đám hắc y nhân thấy Tư Khuynh từ trù phòng bước ra thì không nói câu nào đã động loạt lao đến, người chưa đến mà kiếm khi đã lao ra trước. Vại nước, chum cà, chậu hoa bên ngoài trù phòng nháy mắt đã bể nát. Trên cửa, tường đều là những vết chém sâu hoắm, sắc lẹm. Tư Khuynh đi theo Kinh Mặc đã nhiều năm, không chỉ học từ y độc thuật mà cả võ nghệ nàng cũng bỏ sức học tập chăm chỉ. Tuy không phải nhất đẳng cao thủ nhưng những hạng nhị lưu trên giang hồ hiếm ai là đối thủ của nàng. Thấy thế công như vũ bão trước mặt, tuy thực chiến chưa nhiều nhưng nàng cũng không nao núng. Dùng bộ pháp mà nghe nói là được sao chép từ Lăng ba vi bộ nổi danh trên giang hồ nhanh chóng tránh thoát loạt kiếm khí đầu tiên.

Tám năm nay, người đến Mạc Khuynh sơn trang đã hiếm, người đến đánh nhau lại càng không có bao giờ. Nhưng hôm nay có lẽ là ngày hoàng đạo đẹp nhất trong năm nên một toán hắc y nhân sát khí đùng đùng kéo vào sơn trang. Không cần phân phải trái trắng đen đã lao vào quần chiến với Tư Khuynh.

Nàng bị vây lại ở giữa, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Tư Khuynh cũng chỉ có thể dùng nốt chỗ thuốc độc thường mang theo người, nhưng vì đang ở sơn trang nên số thuốc này không nhiều như khi nàng xuống núi chơi. Nàng cũng chỉ hạ được bảy tám tên nhờ rải chỗ thuốc đó mà còn phải tốn rất nhiều công sức vì đám người này cũng không phải đám giá áo túi cơm bình thường.

Sát thủ Vô Ảnh lâu, đệ nhị sát thủ lâu trên giang hồ, chỉ đứng sau Phi lâu, chuyện làm ăn cũng là phải nhìn sắc mặt của Phi lâu nhưng thực lực cũng thật đáng nể. Ba phần số vụ ám sát trên giang hồ và triều đình là do bọn họ đảm nhận. Tất nhiên, nhưng việc này chỉ là đồn thổi trên giang hồ không ai dám nói chắc chắn.

Giữa đao quang kiếm ảnh, một thân hồng y lẫn trong những bóng đen dày đặc, u tối đầy chết chóc. Ngươi qua ta lại đã gần một canh giờ, sân viện ở Mặc Khuynh sơn trang đã bị tàn phá quá nửa, trên mặt đất lạnh là mười lăm cỗ thi thể còn chảy máu nóng hổi.

Tư Khuynh sắc mặt dần chuyển trắng, hai mắt thị huyết đáng sợ trừng đám hắc y nhân. Tay cầm kiếm của nàng run run tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ là thanh kiếm trên tay nàng sẽ rơi xuống. Cặp mắt đỏ gàu vì bị kích thích bởi máu tươi, đâu đó trong tâm trí Tư Khuynh dần đổ vỡ, nàng sợ hãi. Cảnh tưởng tám năm trước như lại hiện ra trước mắt nàng, cái ngày mà Tư gia bị diệt môn.

Tên cầm đầu đám sát thủ dừng kiếm quan sát nàng, một nữ nhi mới mười bảy mười tám tuổi mà sức lực phi thường. Một mình nàng mà đánh với ba mươi người bọn họ đã được một canh giờ, người của hắn đã chết một nửa. Tuy ban đầu vì nàng sử dụng độc nên đám huynh đệ của hắn bị mất tiên cơ nhưng một nữ nhân mảnh mai như vậy có thể trụ được đến giờ này mà không bị kiếm của hắn xét nát quả là hiếm có.

Hồng y trên người Tư Khuynh giờ đã thẫm lại dính vào da thịt nàng, vừa là máu vừa là mồ hôi, miệng những vết kiếm chém dính mồ hôi sót đến run người nhưng nàng vẫn phải tiếp tục chống đỡ. Có lẽ sư phụ sắp về, có lẽ sư cô sắp quay lại, có lẽ nàng sắp được cứu. Tư Khuynh mang trong đầu ý niệm như vậy mà liều mình đánh với mười mấy tên sát thủ hai tay dính đầy máu tươi còn lại.

Dù hiện giờ người đấu với đám hắc y nhân này là Kinh Mặc đi nữa thì “song quyền nan địch tứ thủ” cũng khó mà chống đỡ được. Tư Khuynh dựa vào ý chí mãnh liệt của mình mà đánh tiếp, mà để cố gắng sống sót. Nhưng thật gian nan.
=> chú thích cho câu này đi em.

Cả toán người dây dưa với nhau, đánh từ Mặc Khuynh sơn trang đến bên trên vách Như Ý.

Ở nơi đó, Tư Khuynh nhìn thấy một cô nương áo vàng đang đứng dựa người vào một gốc cây lớn, hai tay nghịch thanh trùy thủ vỏ bạc nạm đá quý tinh xảo.
=> chùy thủ chứ nhỉ?
Người đó là vị sư cô ở cùng nàng ba hôm nay – Nam Cung Bảo Nhi.

Đám sát thủ Vô Ảnh lâu đuổi đến đây thì đều dừng hết lại, thu kiếm đứng nhìn. Tư Khuynh toàn thân đầy vết kiếm chém, tuy các vết chém đều nông nhưng do mất máu mà mặt nàng đã sớm như tờ giấy trắng.

Không để ý thấy không khí quỷ dị xung quanh mình, Tư Khuynh lê bước đến gần Nam Cung Bảo Nhi, thều thào:

“Cô cô, cứu con!” Nàng phải dùng kiếm chống xuống đất để giữ thân mình không bị ngã xuống. Dù trong hoàn cảnh này nhưng đâu đó trong lòng Tư Khuynh cũng không muốn bị thua kém Nam Cung Bảo Nhi, dù chỉ là tầm mắt nhìn nói chuyện.
=> ù chỉ là tầm nhìn khi nói chuyện.
Nam Cung Bảo Nhi đưa mắt nhìn đám sát thủ Vô Ảnh lâu đang đứng như tượng gỗ phủ màu chết chóc lại quay lại nhìn Tư Khuynh, người đã áo váy rách nát, máu thấm đẫm, đỏ rực chói mắt.

“Khuynh nhi! Ngươi cũng coi như có bản lĩnh, có thể chạy đến tận đây.” Nam Cung Bảo Nhỉ cười, lên giọng giễu cợt nàng. Thật là một ả tiện nhân, mạng tiện mà sống dai đến vậy.

Đầu Tư Khuynh nổ đánh ầm một cái. Lời nói vừa rồi của Nam Cung Bảo Nhi chẳng phải là nói nàng ta đã sớm biết chuyện này rồi hay sao? Không, phải nói là chuyện này là do một tay nàng ta dựng lên mới phải. Nhưng, vì sao nàng ta lại phải làm như vậy, nàng chết thì có lợi gì cho nàng ta đâu, hơn nữa nàng là đồ đệ của sư phụ, người là sư huynh của nàng ta cơ mà? Tại sao? Tại sao?

Ánh mắt Tư Khuynh hỗn loạn nhìn về phía Nam Cung Bảo Nhi hoài nghi. Như hiểu Tư Khuynh đang nghĩ gì, nàng ta xoay xoay trùy thủ trong tay, chậm rãi nói.

“Người muốn biết tại sao ư?” Đôi mắt sắc sảo của Nam Cung Bảo Nhi ánh lên một tia ngoan lệ, cay độc, nàng ta khẽ rít lên, “Vì ngươi đã cướp sư huynh của ta! Ngươi đã cướp đi người mà ta yêu, là ngươi làm sai, ngươi đáng bị trừng phạt…”
Thực muốn khóc mà :(( :((. Em ngồi đọc mà chạ phát hiện ra.
Mà cái đó không phải trùy thủ cũng không phải chùy thủ mà là chủy thủ tỷ ạ. =))

Chương 19.




=> y

Chương 20.








Tác giả chết ngộp trong đống lời giục chưa.
Sỏi đá, gạch, lựu đạn, dép guốc nhận được nhiều không? Đắp chiếu quá lâu so với quy định nhá.
Viết hai chương ngẳn ngủn, chẳng bõ đọc mà sai tè le luôn.
Sỏi đá gạch đã nhận đủ để xây căn nhà cấp bốn rồi em ợ. :">
Chương nào của chị cũng chỉ có hơn 2k từ thôi. Hix, mà ngồi mãi mới ra đó em, chạ khác gì bị táo bón kinh niên đâu. :tho7:
Chính tả sai là vì chị cận, máy tính thì một nửa màn hình mờ mờ ảo ảo... :tho10::tho10: Chị cũng không muốn thế đâu em ơi.
Hình như nó (mụ tác giả) bảo chỉ có 20 chương. =.=
Cái mụ ý tung tin đồi nhảm, ít nó cũng 25, 26 chương mới hết chị ạ. :D
Tình hình nó sẽ sinh sôi tầm chục chương nữa. Tỷ thích chương này nhá. Mà sao cô càng lúc sai chính tả càng nhiều thế? Còn hơn cả tuôi! ₩.₩
:tho128::tho128: Chị giết em đi! Tầm chục chương nữa thì đến mùa quýt năm sau mới xong chị ơi. Thế thì em phải xây thêm cái tầng ba nữa à. :((:((:((:((:((
 
Bên trên