Tứ thần tử - Tập 1 - Cập nhật - Vương Diễm

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Rất thích đọc truyện viễn tưởng, giả tưởng. Tác giả đăng chương mới nhớ tag Ny vào đọc với nhá.
Văn phong hay nhưng tiến triển của truyện hình như chậm thì phải?
Thanks bạn Ny! Tại mình đánh máy xong gửi qua cho nhỏ bạn Beta câu từ, chính tả lần nữa mới đăng vào Gác. :D

Mình sẽ cố gắng đăng 2 chương/ tuần.
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Tứ thần tử - Chương 3

Sáng ra mưa rả rích. Từng giọt nước tí tách nhỏ xuống mái hiên, thấm ướt đám rêu xanh ngoài sân rồi chảy thành dòng đục ngầu vào rãnh. Khung cảnh ảm đạm vây lấy học viện Hoàng Gia.

- Tránh đường... Phía trước né ra...

Trên hành lan dài ngoằng của lớp bình thường, cô gái quấn khăn choàng cổ màu vàng nhạt chạy xồng xộc. Từng đợt gió quất vạt áo dính mảng nước lớn như muốn kéo người bay xuống đất. Mãi miết chạy, đến khúc quanh chỗ cầu thang, cô gái liền đâm sầm vào người đang đi lên. Cả hai ngã xuống sàn nhà trơn trượt. Tay người bị va phải bấu vào thành cầu thang đến trắng bệch, lộ mấy đường gân xanh.

- Anh ổn chứ? Tôi xin lỗi... Tôi có chuyện rất gấp nên...

Chàng trai nghe giọng nói có vẻ thành khẩn, lửa giận bừng bừng dịu xuống. Anh ta thong thả đứng lên, chỉnh áo sơ mi cho ngay ngắn, săm soi tới lúc không thấy vết bẩn nào mới lạnh lùng xua tay:

- Về lớp đi! - Nói rồi anh nhẹ nhàng bước lên cầu thang.

Cô gái áy náy nhìn theo một lúc, chợt nhớ sắp lỡ chuyện quan trọng, cô vội sải chân. Khi nhấc chân, cô bỗng thấy tấm thẻ màu xanh, đọc xong mấy dòng trên đấy, cô hơi sửng sốt.

Tiến sĩ: Ngô Đằng
Quốc gia đang cư trú: Cộng hòa nhân dân Trung Hoa
Chức vụ đảm nhiệm: Chủ nhiệm lớp 305


Cánh cửa bằng bạc phòng hiệu trưởng bị bàn tay rắn chắc thô bạo mở. Bên trong, Mô Mô thong thả tựa ghế gỗ nhấp nháp ly ca - cao nóng hổi.

- Thầy Ngô trễ mười phút!

- Hừ! Sao cô thích làm mưa vào buổi sáng vậy?

- Hôm nay không phải tôi. Do thời tiết xấu.

Khi đáp Mô Mô chưa rời mắt khỏi khung cửa sổ mờ nhạt nên chẳng thấy vẻ mặt cau có của Ngô Đằng. Đợi anh yên vị trên ghế, đăm chiêu nhìn xấp tài liệu, cô tiếp:

- Tôi vừa nhận một giáo viên thực tập, cô ấy sẽ phụ trách dạy giao tiếp ứng xử như người bình thường cho lớp 305.

Gương mặt đang lạnh lùng của Ngô Đằng bỗng nhăn lại, anh vừa ngẩng đầu định cho ý kiến thì từ ngoài vọng vào tiếng bước chân hối hả.

- Xin lỗi! Tôi đến muộn vì bị lạc đường.

Thoáng thấy cái khăn choàng, cơ mặt Ngô Đằng giật giật liên hồi. Anh cố kìm cảm xúc bất ngờ, bực bội hướng hiệu trưởng nhướng mày. Mô Mô khó hiểu nhìn lại, đoạn rời khỏi ghế tiến tới cô gái chìa tay:

- Lý Hoa, cô ấy đến cùng quốc gia với anh, mong hai người hợp tác vui vẻ.

- Chào Ngô chủ nhiệm! - Hoa nghiêng nghiêng đầu cười hồn nhiên.

- Tôi tự hỏi một sinh viên thực tập có đủ kinh nghiệm để đảm đương lớp 305 của mình?

- Anh đang nghi ngờ sự lựa chọn của tôi? - Mô Mô quắc mắt.

Ngô Đằng chậm rãi thu dọn tài liệu nhỏm dậy. Dù chẳng thiện cảm với người mới nhưng anh cũng không thích tranh cãi với cấp trên.

- Đừng tỏ thái độ khinh thường đó, sau này hối hận sẽ mất mặt. - Lý Hoa chắn lối ra của anh, nụ cười tươi rói biến thành châm chọc.

- Hử? - Ngô Đằng dừng một chốc liền lắc đầu, anh dùng tập tài liệu đẩy cô sang bên, ung dung rời khỏi phòng.

- Đứng lại! - Lý Hoa ngoan cố đuổi theo chìa tấm thẻ giáo viên cho anh xem.

- Cô lấy của tôi khi nào? Trả đây!

- Còn lâu.

- Hai người bình tĩnh. - Lần đầu thấy vẻ tức giận của Đằng, Mô Mô cảm giác thích thú, song vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của hiệu trưởng.

- Lớp 305 là lũ quỷ, một cô giáo đang ở tuổi sinh viên sẽ dễ dàng nắm mọi chiêu trò của chúng. Nhìn mặt anh xem, cứng rắn, lạnh đanh chẳng có tý thiện cảm. Dạy học cũng như đánh giặc, phải có kế hoạch cụ thể, cần quyết đoán lại cần mềm mỏng.

- Ý cô là tôi không biết dạy? Vậy mời tôi về làm gì? - Đằng xoay người, nhếch môi.

Thấy không khí vì mình mà căng thẳng, Lý Hoa vội nói:

- Để thầy tin tưởng năng lực của tôi, tôi chấp nhận giải bài kiểm tra thầy đã từng làm khi thử việc.

- Hừ! - Ngô Đằng khẽ chớp mắt. Anh ngẫm nghĩ rất lâu mới đáp. - Nếu cô làm cho toàn bộ học sinh của tôi chăm chú nghe giảng một lần, tôi sẽ chấp nhận chuyện chúng ta là đồng nghiệp.

Lý Hoa nghe phán, trong lòng phấn khởi gật đầu.

- Thời gian một tuần.

Ngô Đằng chậm rãi nhả từng chữ. Hiệu trưởng suýt tý phun ngụm ca - cao chưa kịp nuốt. Lý Hoa vẫn vô tư gật đầu. Trong suy nghĩ của cô, học sinh dù hơi quậy phá nhưng chí ít cũng biết sợ giáo viên. Nếu không sợ thì cả đám cá biệt chuyên quay bài chẳng phải đau đầu nghĩ cách giấu phao.

Học sinh dù làm gì vẫn là trò.

Chỉ có điều... cô quên mất mình đang đứng ở Cõi Siêu Nhiên.

*
**​

Ngày đầu Lý Hoa đứng lớp, bầu trời ngập tràn ánh nắng, làn gió nhẹ nhàng mơn man bông cỏ may bên vệ đường. Cơn mưa hôm qua dường tiếp thêm sức sống cho vạn vật.

Trên lối nhỏ dẫn vào khuôn viên lớp 305, Lý Hoa vừa khe khẽ hát vừa nhìn chằm chằm tấm thẻ giáo viên của Ngô Đằng. Khi chưa kết thúc bài kiểm tra, cô kiêng quyết không trả cho anh. Học viện Hoàng Gia ít khi chịu làm thẻ lần hai cho nhân viên nên nó có giá trị uy hiếp, khi cần cô buộc phải giữ hộ vô thời hạn.

Cùng lúc ấy trong phòng học rất ồn ào.

Lauren khoanh tay trước ngực, giọng to nhất đám:

- Dị năng của ngươi là gì? Lớp này xưa nay không tiếp nhận người lạ. Hiệu trưởng xếp nhầm hay ngươi là gián điệp của bả?

Theo câu nói của Lauren, mấy chục con mắt đều dồn về phía cô bé nhỏ nhắn nép sát cửa chính. Đôi mắt to hồn nhiên khẽ chớp, cô có chút hoang mang lẫn sợ sệt.

Lauren tiếp tục tra hỏi:

- Muốn tự khai hay đợi bị hành hạ?

Con ngươi màu lam của Lauren phản chiếu gương mặt hãi hùng của cô bé. Giọng cô run rẩy:

- Tớ không phải gián điệp... Tớ...

Nhìn bạn mới bỏ lửng câu nói, chỉ biết lắc đầu lia lịa, Lauren vẫn dửng dưng không có ý buông tha. Karin đang ngồi đăm chiêu bên cửa sổ thấy vậy bèn chen vào:

- Bà giỡn đủ rồi! Chúng ta cần tập trung đối phó ông chủ nhiệm chứ không phải đứng đây ăn hiếp một con nhóc.

- Hứ! Hôm qua tớ đợi mãi mà ổng có tới dạy đâu, chắc nản rồi. - Lauren bĩu môi tỏ ý thất vọng.

Karin chẳng buồn nhìn đứa bạn thân, sự chú ý gửi cả vào khu rừng bạt ngàn, xa tít tắp. Môi cô khẽ động như tự nhủ:

- Còn lâu thầy ấy mới từ bỏ.

- Ủa? Bạn mới hử? Thật tốt quá, phòng vệ sinh chưa có ai dọn, mau qua đó đi.

- Candy!

Cả lớp xôn xao trước giọng nói ngọt tựa mật ong. Cô gái vừa tới nghe gọi vội bước qua cửa, mái tóc đỏ bồng bềnh theo nhịp bước:

- Mình về rồi. - Cô híp đôi mắt nâu dịu dàng, đoạn ngoái lại người bạn mới. - Không hiểu tiếng mình à? Hay cậu thích bị "ma nữ con ngươi lam" này tra tấn?

- Tớ... tớ đi ngay! - Cô bé được giải thoát vội vã chạy xuống tầng hầm lấy dụng cụ .

Lauren bậm môi, hậm hực:

- Vừa về đã phá bĩnh thú vui của người ta.

Candy cười cười, rồi nhẹ nhàng tiến về bàn mình lôi xấp thư từ túi xách ra:

- Giấy làm từ gỗ, gửi cả trăm bức thư cùng một nội dung là lãng phí tài nguyên thiên nhiên.

- Ai bảo lề mề. - Lauren lầm bầm.

- Cậu thừa biết xuyên không từ thành phố này sang thành phố khác phải qua sự kiểm tra của trạm trung chuyển.

- Rõ ràng mắc bệnh tiểu thư còn ngụy biện. Tớ không gửi thư hối còn lâu cậu mới chịu bỏ bớt việc trang điểm, chải chuốt, chọn trang phục... Cậu có biết Karin đang bệnh cũ tái phát không?

Candy nhíu mày đợi Lauren tiếp:

- Đêm nọ nó chạy vào rừng, khi về thì ngồi chỗ đó nhìn ra kia mãi. Giống lần bị...

- Chắc tương tư. - Candy cắt ngang lời bạn.

Lauren không nhịn được phụt cười:

- Ha... Nó mà biết yêu thì chó đực sẽ đái bốn chân.

- Nín ngay con kia! - Karin ném giẻ lau vào má Lauren, xong lại chống cằm nhìn xa xăm. Nhưng chưa được ba giây, cô nàng bật dậy hét. - Lại có người vào đại sảnh!

Cả lớp đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Tiếng giày nện xuống sàn nhà nghe rõ mồn một, càng lúc càng gần. Lauren xua tay:

- Chắc chủ nhiệm đến.

- Ổng mang guốc từ bao giờ?

- Khỏi đoán mò, người tới kìa!

Từ cái chỉ tay của Candy, tất cả ngỡ ngàng với sự có mặt của giáo viên mới. Tấm thẻ thực tập trước ngực lắc lư theo nhịp bước.

- Chào các bạn! - Lý Hoa nở nụ cười thân thiện. - Tôi dạy văn hóa giao tiếp kiêm lịch sử loài người, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

Rất nhiều ánh mắt ngờ vực dõi theo Lý Hoa. Cô vẫn điềm nhiên ngồi xuống ghế.

- Sao vậy?

Cả đám há hốc một chốc liền thờ ơ như không thấy sự tồn tại của cô giáo. Dù sớm được cảnh báo về sự kỳ quái của lớp cá biệt, song đối diện thực tế Hoa vẫn bỡ ngỡ, khó xử.

- Bây giờ, từng bạn đứng lên giới thiệu về bản thân để làm quen nào.

Cô cười tươi như đóa hoa đủ nước nhưng đáp lại vẫn là sự dửng dưng, ai làm việc nấy của học sinh.

- Ai là lớp trưởng Karin?

Không khí trong phòng vẫn không mảy may thay đổi. Lý Hoa cảm giác bị coi thường, cô dằn mạnh giáo án:

- Các em muốn sao hả?

- Tôi đợi cô nói câu này lâu rồi. - Karin nhếch môi, tròng mắt từ đen láy chuyển thành đỏ rực như cục lửa.

Lý Hoa trông qua biết con gái "Tướng quân tộc sói" bèn dời chú ý vào Karin, đanh giọng:

- Em cứ thoải mái phát biểu ý kiến.

- Thẳng thắn thế thật thích. Nói trắng ra tôi không muốn làm con người, tôi căm ghét họ nên cô đừng đem văn hóa gì đấy vào đây. Nếu cô cần công việc để nhận lương thì cứ tìm phòng trống mà ngồi, hết giờ thì về.

Lý Hoa kiêng nhẫn nghe hết câu mới bật cười:

- Tuy tôi chẳng dư giả như con nhà Tướng quân nhưng không chấp nhận bán rẻ lương tâm người thầy vì đồng tiền. Mà lý do gì em ghét con người là...?

- Liên quan gì tới cô? - Lauren gằn từng tiếng.

Karin hất hàm, khinh khỉnh:

- Muốn biết hãy tìm cha tôi hỏi.

Lý Hoa vốn tràn đầy nhiệt huyết, giờ cảm thấy mệt mỏi. Nhìn cô bây giờ chả khác Đằng ngày trước. Nếu chẳng có vụ cá cược, cô hẵng sẽ xách giáo án bỏ về.

- Hôm nay kết thúc ở đây, ngày mai tiếp tục. Tôi nhất định kiên trì đến khi các bạn chịu học hành đàng hoàng.

- Bạn bè em... đói quá... cô ơi...

Khi Lý Hoa rời khỏi ghế, toàn bộ rèm cửa tự động rũ xuống làm căn phòng chìm vào bóng tối mờ mờ. Từ vách tường, tiếng thì thào vọng đến khiến người can đảm nhất cũng sởn tóc gáy. Cũng may chưa ai rời khỏi lớp nên cô giáo có chút an tâm.

- Đánh cược... tổn thương thê thảm... kẻ thứ ba... cô và người đó... phải chết!

- Ai đang giả ma, bước ra ngay... Nói... linh tinh gì đấy.

Dù trong lòng run rẩy, Lý Hoa vẫn tỏ ra bình tĩnh, cứng cỏi. Thứ nãy giờ thều thào nghe gọi liền xuất hiện lượn quanh cô. Gương mặt nó nhợt nhạt, tóc rẻ ngoi giữa xõa dài, rối bung. Nó nhìn cô khẽ nhoẻn miệng cười.

"Loảng xoảng..."

Tiếng xô lau sàn rơi đồng thời cửa lớp được mở toang làm ánh đèn sáng choang ngoài sảnh hắt vào. Bây giờ trông rõ, ra thứ kỳ quái kia là nữ học sinh. Lý Hoa tức nổ đom đóm mắt, cô hằng hộc bỏ đi.

- Em không trêu cô đâu, lời tiên tri của em rất ít sai. - Cô bé nói với theo Lý Hoa.

- Pin. - Lauren sằng sặc cười, lao qua ôm chầm bạn.

- Cô giáo có vẻ sợ lời đe dọa của cậu. - Lauren phấn khích đưa bàn tay lạnh ngắt bẹo má Pin.

- Bỏ ra, mình không dọa cô ấy. Lần trước gặp thầy Đằng mình biết sẽ có ngày hôm nay.

Lauren bị gạt tay, hơi ỉu xìu:

- Chả vui, bao giờ cậu chịu sống hồn nhiên như tuổi của mình nhỉ? Lúc nào cũng tính toán, nhăn mày, nhíu trán, thiếu ngủ nên mặt cứ trắng dã như xác chết.

- Chịu thôi! Cả Cõi Siêu Nhiên không tới trăm dị nhân tiên tri, ba mẹ thì túc trực chỗ đức vua, mình phải giúp họ quản lý gia tộc.

Lauren nghe nói thở dài. Cô nhìn về phía Karin thấy nhỏ bạn vẫn đăm chiêu nhìn cánh rừng bạt ngàn, lòng dâng chút lo lắng khôn nguôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Guto_jichi001

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/5/15
Bài viết
73
Gạo
0,0
Vẫn chưa thấy tụi học sinh đấu đá gì với ông thầy, mà mình thích cái vụ "Xuyên Không", ở ngoài có như vậy thì sướng phải biết. :P
Chắc hai người, ông thầy và cô giáo hợp tác trừng trị bọn học sinh nè. Đợi có thêm nữa vào tiếp.:)
 

Dennis Chan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/4/15
Bài viết
285
Gạo
250,0
Chương 1
- Qua gương mặt tuấn tú... Qua con ngươi sâu thẳm, tôi thấy tương lai thê thảm... Đau đớn, chết chốc. Muốn sống... hãy từ bỏ thứ anh đang theo đuổi!"
Sau ba chấm mà cùng một câu thì viết thường không cần viết hoa, với câu này sao lại có dấu " ở cuối nhỉ?
Gió mang ánh nắng ấm áp len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống hành lan lớp 305
'hành lang'
Chương 2
Tiếng ly tách rơi loảng xỏng
Giữa màn đêm dày đặt
Tôi nhất định kiêng trì đến khi các bạn chịu học hành đàng hoàng.

Karin đang ngồi đăm chiu bên cửa sổ thấy vậy bèn chen vào:
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Đọc đến chương 3 mà vẫn không thôi hào hứng, lửa nhiệt huyết của một đọc giả trong em vẫn trung thành với tác phẩm mà cháy phừng phừng.
À chị Diễm này, về phần lỗi chính tả của chị có bé Chan nhặt giúp rồi, có điều em muốn củng cố lại - Sạn của chị nhiều quá (y hệt em :v)
Còn văn phong của chị ý, em thấy trong truyện này không được hay như trong truyện cổ đại chị viết, có lẽ thế mạnh của chị vẫn thiên về cổ đại hơn... hoặc chị cố tình để văn phòng phù hợp với thể loại truyện - giả tưởng. :-* :P :D
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Vẫn chưa thấy tụi học sinh đấu đá gì với ông thầy, mà mình thích cái vụ "Xuyên Không", ở ngoài có như vậy thì sướng phải biết. :P
Chắc hai người, ông thầy và cô giáo hợp tác trừng trị bọn học sinh nè. Đợi có thêm nữa vào tiếp.:)
Hì... xuyên không đỡ mệt. Chương tiếp mình sẽ miêu tả kỹ dịch vụ "xuyên không" này.
Đọc đến chương 3 mà vẫn không thôi hào hứng, lửa nhiệt huyết của một đọc giả trong em vẫn trung thành với tác phẩm mà cháy phừng phừng.
À chị Diễm này, về phần lỗi chính tả của chị có bé Chan nhặt giúp rồi, có điều em muốn củng cố lại - Sạn của chị nhiều quá (y hệt em :v)
Còn văn phong của chị ý, em thấy trong truyện này không được hay như trong truyện cổ đại chị viết, có lẽ thế mạnh của chị vẫn thiên về cổ đại hơn... hoặc chị cố tình để văn phòng phù hợp với thể loại truyện - giả tưởng. :-* :P :D
Chị đang tập viết hiện đại mà. :D
Em đọc truyện đầu tay của chị, văn phong rời rạc siêu khủng khiếp hơn nhiều, giờ đỡ rồi.
Chương 1

Sau ba chấm mà cùng một câu thì viết thường không cần viết hoa, với câu này sao lại có dấu " ở cuối nhỉ?

'hành lang'
Chương 2
Thanks bạn Chan nghen! ❤
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Bà Diễm mạnh viết cổ đại mà. :3
Còn văn phong của chị ý, em thấy trong truyện này không được hay như trong truyện cổ đại chị viết, có lẽ thế mạnh của chị vẫn thiên về cổ đại hơn... hoặc chị cố tình để văn phòng phù hợp với thể loại truyện - giả tưởng. :-* :P :D
Ngó thấy có người nhặt sạn rồi nên tui lượn nha Diễn. ^^
Văn phong thì chưa có gì biến chuyển so với mấy cái nhận xét trước đó của tui, nhưng đọc hấp dẫn hơn nhiều so với phần bà gửi tui trước đó. :-bd
 

Dennis Chan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/4/15
Bài viết
285
Gạo
250,0
Hì... xuyên không đỡ mệt. Chương tiếp mình sẽ miêu tả kỹ dịch vụ "xuyên không" này.
Chị đang tập viết hiện đại mà. :D
Em đọc truyện đầu tay của chị, văn phong rời rạc siêu khủng khiếp hơn nhiều, giờ đỡ rồi.
Thanks bạn Chan nghen! ❤
:DEm chỉ có thể nhặt sạn thôi.
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Tứ thần tử - Chương 4

Tà dương nhuộm đỏ nền trời, dưới đất vài cọng lau hiu hắt lắt lư theo gió nhẹ. Trên con đường trãi đầy lá khô, bóng Lý Hoa cô đơn đổ dài. Mái xõa bồng bềnh tựa án mây chiều chưa kịp bay về đường chân trời.

- Sao rồi?

Chiếc ô - tô màu trắng vượt qua Lý Hoa một khoảng mới dừng lại. Ngô Đằng chậm rãi dựa cửa xe cười cười. Đôi mắt anh đắc thắng được màu nắng cuối này che giấu cẩn thận. Lý Hoa nén tiếng thở dài, ngẩng cao đầu đi tới.

- Tốt hơn tôi nghĩ.

- Cũng khá kiêng cường.

Nhìn cô gái ưỡn ngực, tràn đầy tự tin, Ngô Đằng thu lại nụ cười có phần nhạo báng.

- Thực sự không bị chọc phá hay xúc phạm?

- Không có.

- Đang dối lòng?

- Anh...

Lý Hoa vừa đáp vừa sải bước thật nhanh. Hai mấy năm cuộc đời, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp loại đàn ông đáng ghét thế này, càng chẳng thể tin gã đang là đồng nghiệp của mình. Nhớ thuở ở Trung Hoa, tuy hay bị giáo viên hạch sách, châm biếm song họ vì muốn cô tốt hơn. Còn Ngô Đằng, anh ta một lòng mong Lý Hoa biến khỏi học viện.

- Vốn định gợi ý cho cô nhưng bộ dáng tự tin này hẵng không cần đến tôi. - Anh cho xe chạy chầm chậm sát bên Hoa.

- Chúng ta đang cá cược, anh thật lòng giúp tôi mới lạ.

Nghe cô đáp, năm ngón tay đang giữ vô - lăng nhẹ siết chặt, hàng mi dài của Ngô Đằng khẽ chớp, sau đó anh lạnh lùng nhấn ga. Làn bụi phủ lấy gương mặt nhăn nhó, Lý Hoa giơ nắm đấm, nén tiếng la hét để không mất hình tượng người thầy. Song mối hận hôm nay, cô nhất định phải tìm cách trả đũa.

*
**​

Ánh trăng nhàn nhạt len qua kẽ lá, yếu ớt nhảy múa dưới thảm cỏ non còn đọng sương. Sau mấy lần để đầu đập vào bàn, Lý Hoa vẫn không đuổi nổi cơn buồn ngủ. Dù mí mắt nặng trĩu, cô vẫn ép não suy nghĩ biện pháp đối phó học sinh lớp 305.

Đêm dài đằng đẵng, gió lùa mái hiên làm chuông gió khẽ lanh canh... leng keng... Buông cây bút đang nghệch ngoạc trên mặt giấy ố vàng sang bên, Lý Hoa mơ hồ nhớ đến chuyện xưa. Thuở còn ở thế giới con người, mỗi đêm cô điều thấy mình lạc vào khu rừng đầy hoa dại màu tím biếc. Tiếng chim véo von hòa nhịp suối chảy róc rách. Hương hoa quyện không khí mát lạnh mang lại cảm giác yên bình, thuần khiết. Giữa khung cảnh tựa cõi thần tiên, chân Lý Hoa vô thức bước theo khúc nhạc du dương. Mặc kệ phía trước có nguy hiểm gì, cô chỉ một lòng muốn nhìn kẻ đánh đàn.

Hắn ngồi trên tảng đá lớn để vạt áo choàng phủ đầy cánh hoa dại. Gương mặt hồng hào ẩn dưới mái tóc bạch kim tạo nên vẻ thuần khiết, trong trẻo tựa trăng rằm. Mấy ngón tay thon dài của gã như đặt hờ hững trên cây vĩ(1) làm bằng lông đuôi thiên mã, vậy mà tiếng nhạc vẫn êm ái đều đều. Lý Hoa ngơ ngẩng nép sau gốc cổ thụ, cô khao khát chạy tới kéo khuôn mặt nghiêng nghiêng với đôi mắt khẽ nhắm kia lại để nhìn cho rõ. Song càng bước, cô càng thấy bóng người mờ nhạt. Bầu trời vừa quang đãng đấy bỗng tối sầm. Tiếng nhạc êm tai chuyển thành giọng gào thét kinh hoàng. Lý Hoa hoang mang chạy như điên trong mộng mị. Có ai đó bảo cô đứng yên, có ai đó bảo cô đừng sợ, rồi cũng bàn tay lạnh ngắt đó nhẫn tâm đẩy cô xuống vực sâu.

Rơi mãi...

Giật mình...

Vẫn màn đêm đen kịt, ánh trăng yếu ớt cuối cùng cũng bị án mây nuốt chửng. Vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán, nghe cảm giác mằn mặn từ đầu lưỡi, cô bàng hoàng nhận ra mình đang khóc. Nhưng vì sao? Cô chẳng rõ. Chỉ nhớ lần nào thấy cảnh đó cô đều rơi nước mắt.

Sau đêm trằn trọc, bọng mắt hơi đen nên trông Lý Hoa hốc hác nhưng cô không biết trang điểm, đành để vậy đến trường. Trạm chờ xe ngựa vắng người, một mình cô đứng quạnh hiu, cô lẻ. Con đường ngoằn ngoèo xa tít tắp ẩn dưới làn sương như khói bếp chiều hôm.

- Đi đâu?

- Học viện Hoàng Gia.

- Năm mươi đồng.

Hai con ngựa lông màu hạt dẻ thở khì khì, vỗ chân cộp cộp trước mũi giày Lý Hoa. Tên đánh xe một tay nhận tiền, tay còn lại vội vã nhấc bổng cô lên ghế trống. Thoạt trông gã đã gầy lại dong dỏng cao, song có sức mạnh rất phi thường. Không đợi Lý Hoa ngồi vững, hai con ngựa hí vang rồi phóng vun vút trên con đường gồ ghề.

- Chị dựa vào em mà ngủ.

Cô bé bên cạnh nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lý Hoa liền nhiệt tình vỗ vào vai mình. Mí mắt ngỡ sụp xuống của Lý Hoa khẽ nhướng, trông cô bé tóc xoăn trước mặt có nét quen quen, song nhất thời không thể nhớ.

Chẳng nghe Lý Hoa đáp, cô bé nghiêng đầu, sốt sắn:

- Em tên Gia Linh, học sinh mới được nhận vào Hoàng Gia. Chị cứ yên tâm ngủ, tới nơi em gọi.

- Ừm... - Lý Hoa chưa nói hết câu đã ngoẻo sang bên ngáy ngon lành.

Giấc mơ đêm qua vẫn thấp thoáng, đứt quãng. Chỉ có điều nó không khiến cô khó thở, cảm giác như ai đó đang ngăn chặn mọi thứ xấu xa. Đường ngựa chạy vẫn dằn sốc, vài hành khách bắt đầu phàn nàn. Gã lái xe rối rít xin lỗi song không hề thay đổi.

*
**​

Sân trường nắng vàng ươm, từng chiếc lá khô khe khẽ rơi xuống nền đá. Trên sân thượng, tách trà vừa kịp nguội, người đang đọc sách có vẻ khó chịu. Chốc chốc anh ta ngẩng đầu nhìn con đường nhỏ hẹp heo hút như chờ đợi.

- Không được tùy tiện dùng thú cưỡi riêng trong học viện.

Tiếng năm, sáu bảo vệ oang oang vọng lên. Cùng lúc ánh mặt trời bị một con vật to lớn che khuất, nửa khoảng sân chìm vào bóng mát.

- Thầy Đằng, mau bảo học sinh của mình leo xuống ngay!

Ngô Đằng chau mày, phủi vài sợi lông màu đỏ rơi trên áo mình. Sau đó nhún vai tỏ vẻ bất lực nhìn sinh vật lạ vẫn ngang nhiên hướng về lớp 305.

Trên con đường nhỏ dẫn vào biệt thự cá biệt. Karin vừa chui ra từ hốc cây xoan, đầu tóc rối tung còn dính mấy cọng cỏ khô. Chạm mặt Lý Hoa với Gia Linh, cô vì ngượng mà sinh cáu gắt.

- Lại thêm giáo viên mới?

Lý Hoa không trả lời, cô nhíu mày xem xét bộ dạng của Karin. Có vẻ cô muốn tìm ra điểm yếu để dễ bề đối phó học trò. Riêng Gia Linh rất nhiệt tình xua tay:

- Không... mình là học sinh mới.

Gương mặt hằn hộc của Karin chẳng mảy may thay đổi. Cả đêm lén xuyên không khắp trường tìm người mà chẳng thấy, tâm tình cô rất tệ.

- Hai người về đi, hôm nay nghỉ học.

- Em có quyền quyết định từ bao giờ vậy?

Lý Hoa khôi phục vẻ nghiêm nghị kéo tay Gia Linh tiến về trước. Cảm giác bị coi thường khiến máu nóng bốc lên não. Vốn bị sự mệt mỏi khống chế giờ được phẫn nộ giải thoát, Karin xộc tới như hổ báo. Đúng lúc cổ áo Gia Linh bị túm, từ xa vọng lại tiếng gió phành phạch khiến Karin trợn mắt, ngừng tay. Cô vội vàng dùng hết tốc lực chạy như bay vào lớp, miệng không ngừng lẩm bẩm.

- Tuyệt đối phải ngăn cản nó. Tuyệt đối không để nó vào phòng.

---

(1) Cây vĩ dùng để kéo đàn violon.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Tứ thần tử - Chương 5

Karin lao như mũi tên lên lớp 305, cùng lúc đó ngoài trời u ám. Gió quật cửa sổ rầm rầm, từng mảng kiến dày năm li rơi loảng xoảng. Toàn bộ học sinh đều tái mặt lùi xuống sảnh, chỉ còn Sam, Candy với Lauren gan lì đứng ngóng. Khi lớp trưởng hung hăng đạp cửa chạy vào, căn phòng bắt đầu xuất hiện lông vũ đỏ. Karin kéo mấy cô bạn ra sau lưng, hét lớn:

- Các cậu mau tìm chỗ trốn, để nó cho mình.

- Bà đừng bệnh sĩ, chúng ta hợp tác cơ hội cản được nó sẽ cao hơn.

- Đây là ân oán giữa tui với nó, không liên quan đừng xen vào.

Karin trừng mắt với Candy đồng thời huýt sáo gọi sói. Ngoài trời, tiếng chim kêu nghe buốt óc. Hai con sói nhận lệnh chia nhau tấn công trái phải. Chốc chốc chúng lại đáp lên thành cửa sổ lấy đà. Móng vuốt sắc lạnh làm bức tường loang lổ vết xước dài ngoằng.

- Tập trung nơi cánh!

Karin nhoài đầu ra ngoài chỉ huy. Vừa hay thấy Tuyết đang dùng thân hất tung những sợi lông vũ cứng ngắc, mắt nó lộ tia hung hãn. Karin lại quát:

- Hắc tấn công kẻ đang điều khiển điểu.

Sói đen nhe nanh, gật đầu rồi nhún chân sau lấy đà phóng vút lên. Huyết điểu chuyên dùng sức mạnh thể hình áp đảo đối thủ, nay gặp Hắc nhanh như chớp, nó không thể tránh đòn đành để móng vuốt bén nhọn rạch bốn đường trên cánh.

Người điều khiển điểu khẽ nhăn mày, để mặc con điểu kêu gào. Từng đợt âm thanh cao vút đinh tai, buốt óc vọng vào phòng. Cả đám vội ngồi thụp xuống ôm đầu. Chỉ chờ dịp đấy, con điểu vỗ cánh phành phạch làm hàng vạn sợi lông nhọn hoắc lao về phía Karin. Tuyết thừa khả năng để tránh, song nó vẫn hiên ngang chắn cửa sổ.

- Hai người điên à!

Lauren tức tối gầm gừ. Cô vội dùng dị năng tạo bức màn nước thật dày che cho Tuyết. Lông vũ rơi vào đấy nổi lềnh bềnh, chỉ thoáng chóc làn nước xanh chuyển thành đỏ sẫm.

Huyết điểu hạ độ cao, bay ngang tầm cửa sổ để người trên lưng nó thong thả nhếch môi.

- Thua rồi thì để tôi vào.

Liếc thấy sắc mặt khó coi của Karin, Lauren lắc đầu miễn cưỡng buông tay, màn nước lập tức biến mất.

Người điều khiển điểu nhún vai nhảy qua cửa sổ, ung dung về bàn mình. Huyết điểu kiêu hãnh bay qua đầu Hắc, tuy nó đi khá xa vẫn để lại tiếng kêu đắc thắng.

- Minh Thức, bao giờ cậu mới ngừng gây hấn với Karin hử? - Candy mất sự ngọt ngào thường nhật, giọng cô vô cùng bực bội.

- Khi một trong hai đứa chết. - Karin hằn hộc đáp đồng thời tỉ mỉ xem vết thương của sói.

- Kẻ thù thì đừmg học chung, cậu thi lên lớp đi Thức. - Sam ngáp ngắn, ngáp dài, nước mắt tèm lem, cô dụi dụi mấy cái liền gục xuống bàn ngủ ngon lành.

Bị chất vấn, Minh Thức vẫn im lặng. Gương mặt khôi ngô với hàng mi dày trước sau chỉ nhìn quyển sách chi chít chữ. Trong lớp, địa vị Thức chẳng thua gì Karin, từ thân thế đến dị năng. Nhà cậu ta nhiều đời đều nhận chức cố vấn bên cạnh vua, lời nói luôn chiếm trọng lượng nhất định. Từ bé, Minh Thức đã thể hiện tài năng hơn người, bạn đồng lứa đều bị đánh ê mặt. Chưa kể mấy đợt thi vượt cấp học, cậu đều đạt thành tích xuất sắc. Nếu không dây phải rắc rối với Karin, tương lai cậu chắc chắn rạng rỡ, chẳng dính chút tỳ vết.

- Đây là Ying, kia là Gia Linh, hai người vào đây lúc nào?

Karin giận cá chém thớt, hung hăn quát ầm ầm khiến bạn mới mặt xanh mét. Lauren vịn cạnh bàn phá lên cười. Candy cũng che miệng, khẽ nói:

- Vào từ lúc bà mãi tương tư người rừng.

- Ai... hừ! - Karin ném ánh mắt sắc lẹm qua hai đứa bạn thân, lại cau có nhìn Gia Linh:

- Từ đầu đến chân không phải dị nhân?

- Mình có dị năng... - Giọng Gia Linh chắc nịch.

- Mụ hiệu trưởng mới nhận chức ba tháng đã âm mưu quấy rối lớp 305. Nhớ thuở còn làm công chúa, mụ đã có thói quen lạm quyền.

- Đó là trách nhiệm của người ta, tại bà không phục nên liên tục chống cự.

Câu chuyện bị Candy lái sang hướng khác. Lauren gật đầu phụ họa:

- Trong suy nghĩ của bà, hiệu trưởng vẫn là cô công chúa đỏng đảnh.

- Rõ ràng lần nào choảng nhau tui cũng thắng mụ.

- Nhưng học lực của bà...

Nghe Candy nói, Karin gân cổ định cãi, chợt bị giọng nói đầy hốt hoảng cướp lời:

- Ở đây vừa xảy ra ẩu đả?

Lý Hoa đảo mắt khắp phòng, rồi dừng chỗ Minh Thức:

- Học sinh mới?

Có tiếng ai đó phụt cười, song cậu ta vẫn dửng dưng, điềm tĩnh đáp:

- Cũ.

- Ừa... Tại trước đó tôi chưa gặp. Mọi người ổn định đi, chúng ta bắt đầu học!

- Tôi không khỏe, về trước đây.

Karin đập mạnh tay xuống bàn, bỏ đi một mạch. Minh Thức hơi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng đó một lúc. Nhiều học sinh noi gương lớp trưởng, lục đục rời khỏi lớp.

- Các bạn... - Lý Hoa kìm nén cơn giận, khóe môi nhẹ run run.

- Vẫn còn em... em muốn học...

Ying rụt rè giơ bàn tay nhỏ nhắn. Nơi góc phòng, Gia Linh đồng thời hưởng ứng.

- Hai đứa này... - Lauren đứng phắt dậy hùng hổ quát.

- Cô cứ giảng bài có chúng tôi nghe.

Minh Thức dời ánh nhìn khỏi sách, thái độ lạnh băng. Lauren tức nổ đom đóm mắt, song biết mình chẳng phải đối thủ của cậu ta đành nuốt giận, nghiến răng ken két:

- Chăm chỉ thì thi lên lớp cho thiên hạ nhờ.

Dứt lời, Lauren nghoe ngoẩy bỏ đi. Phía sau, giọng Lý Hoa đều đều.

*​

Lần đầu tiên có ba học sinh lớp cá biệt chăm chú nghe mình giảng, Lý Hoa như thấy tương lai tươi sáng. Dẫu đang đi dưới nắng, khóe môi cô vẫn vẽ nụ cười mãn nguyện. Trên hành lang phòng giáo viên, Ngô Đằng khoanh tay, nhếch môi khẳng định cô giáo thực tập tâm lý bất thường.

- Tôi sắp thành công rồi!

Trông thấy anh, Lý Hoa vẫy vẫy tay hào hứng khoe chiến tích. Đáp lại sự vui mừng của cô, thái độ anh vẫn dửng dưng. Thời hạn thử việc chỉ còn bốn ngày, Ngô Đằng thừa biết không đủ để chinh phục Karin ngỗ ngược.

- Chỉ cần mình bắt được điểm yếu của lớp trưởng...

Thấy người đồng nghiệp thiếu thiện chí, Lý Hoa thôi làm thân, cô tự lẩm nhẩm rồi đẩy cửa vào phòng. Bên trong không có ai, trên bàn dài trơ trọi vài cuốn sách dày cộm. Tuổi trẻ thường tò mò, cô bước qua nghía thử, chỉ thấy tựa sách toàn tiếng Anh, đề tài có vẻ là trinh thám.

- Trà của anh.

Lại có người đẩy cửa, Lý Hoa vội đứng thẳng, hiên ngang kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Cô không nghĩ mình vừa làm chuyện mờ ám nên tỉnh rụi. Ngô Đằng nhận tách trà bằng đá trắng từ tay phục vụ, lịch sự gật đầu, nhã nhặn cảm ơn. Lý Hoa dụi mắt ngỡ mình nhìn lầm bởi từ lúc gặp anh, đây là lần đầu cô thấy vẻ mặt thân thiện ấy.

Bê tách trà nghi ngút khói, chưa kịp về chỗ liền bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Lý Hoa. Ngô Đằng nhăn mày như muốn hỏi: "Ai cho cô ngồi cạnh tôi."

Lý Hoa nghiêng đầu, hất hàm: "Đây đâu phải nhà riêng của anh mà cấm tôi."

Bốn mắt trừng trừng mấy giây, nhưng đều muốn nói chẳng ai thèm thốt. Cuối cùng, Ngô Đằng khó chịu thu dọn sách, nhanh chóng rời khỏi. Lúc anh xoay lưng, mảnh giấy da từ trong sách vô tình rơi xuống sàn. Lý Hoa cau có khom lưng, định chạy theo trả. Song ngẫm bộ mặt đáng ghét kia, cô muốn xé.

- Bản đồ học viện...

Bốn chữ bị Lý Hoa tách thành hai, cũng may cô ngừng kịp thời. Với tình huống gà mờ của cô hiện giờ, tấm bản đồ tựa phao cứu sinh. Bởi trước đó, Lý Hoa loáng thoáng nghe Karin đang "tương tư người rừng". Chỉ cần tìm được kẻ này, may mắn sẽ bắt trúng điểm yếu của con gái tướng quân. Ở trường học bình thường, việc làm này hơi hèn hạ, song đối phó dị năng cá biệt, ngu ngốc mới không giở thủ đoạn.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên