Tứ thần tử - Tập 1 - Cập nhật - Vương Diễm

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nghi anh chàng này là ông thầy. ^^
Tứ thần tử - Chương 2

Ngô Đằng mất khá nhiều thời gian mới hoàn thành bài giảng. Ngoài cửa sổ, từng mảng mây đen chậm rãi trôi về đường chân trời. Rời lớp 305 với tinh thần uể oải, Đằng nhanh chóng lái xe về nhà. Anh mò mẫm trong bóng tối, bàn tay quờ quạng trên tường một lúc chẳng tìm được công tắc đèn, lòng anh có chút chán chường. Sớm chuẩn bị tinh thần cho ngày trở lại Cõi Siêu Nhiên nhưng điều đang diễn ra thực sự vượt xa tưởng tượng của Đằng.

Quá mệt mỏi, anh ngồi phịch xuống bậc thềm lát đá, lòng miên man tiếc nuối bao tiện nghi ở thế giới con người. Gió hè mang mùi cỏ cháy lướt qua mũi kéo tầm nhìn Đằng về phía đồng hoang. Chợt anh thấy từng đóm lửa nhỏ chậm rãi hướng về nhà mình. Chúng tự do bay qua khe cửa trước sự ngỡ ngàng của Đằng. Nhờ ánh sáng xanh pha vàng nhợt nhạt, căn phòng tối om trở nên dễ nhìn hơn. Ngô Đằng nén tiếng chửi thề sắp vọt khỏi miệng, nắm tay đang siết chặt cũng thả lỏng.

- Cứ nghĩ ma trơi do hiện tượng hóa học, nay mới biết... - Anh nhếch môi cười khổ. - Tôi thật sự ngưỡng mộ người phát minh ra nguồn điện.

Ngô Đằng mở cửa trong tâm trạng bất mãn. Anh lười nhác nằm trên Sofa một lúc liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu. Bên ngoài, cây bạch dương tàn lá xum xuê khẽ lay động để lộ lỗ hỏng bằng bàn tay dưới thân. Theo cái lỗ từng chùm sáng bạc xuất hiện mang hai bóng đen. Họ liếc nhìn nhau rồi lẳng lặng tiến đến sau lưng Đằng.

- Các ông không thể đợi đến sáng à? - Anh chưa vội mở mắt, chỉ chân mày khẽ chau.
=> Diễn đạt: chỉ có chân mày khẽ chau/chân mày khẽ chau.

- Đưa lệnh bài. - Đáp lời Đằng là gương mặt lạnh đanh cùng ba chữ dứt khoát.

- Cho tôi gửi lời cám ơn Tướng quân. - Đằng với tay lấy chiếc hộp nhỏ trong cặp đặt vào tay người áo đen. Dù chẳng thiện cảm với họ, anh vẫn cố giữ vẻ lịch sự.

Một người nhận vật xong xoay lưng rời khỏi nhà. Người còn lại nhìn anh với ánh mắt đỏ rực:

- Tướng quân nói: "Đây là lần duy nhất cho ngài mượn lệnh bài. Sau này đối đầu cô chủ ngài nên cẩn thận." - Chuyển lời xong gã cũng nhanh chóng bỏ đi.

Ngô Đằng nhìn ánh sáng bạc mờ dần rồi tắt hẳn. Hồi tưởng trò đùa của Karin, nghĩ tới tương lai, đầu anh có chút đau. Đằng sập cửa, xua hết đám ma trơi đang lượn lờ quanh phòng, tự mình chìm vào màn đêm dài dằng dặc.

*
**​

Trời về khuya, bãi đất hoang bao quanh biệt thự lớp 305 lạnh lẽo, âm u. Từng đàn cú rục rịch vỗ cánh, chúng ở trên cây cất tiếng khàn đục báo hiệu giờ đi săn. Trong căn nhà gỗ chập chờn bóng ma trơi, giọng Karin như xé toạc không gian tĩnh lặng:

- Tức quá! Ổng từng hứa không mang cái lệnh bài chết tiệt đó ra uy hiếp mình. Nay lại giao cho một người xa lạ. Còn ông thầy chết bầm, dám làm bị thương Tuyết, thù này phải báo...

Tiếng ly tách rơi loảng xoảng như nhấn mạnh sự tức giận của cô. Ngoài cửa, đám bạn cùng lớp đang nín thở chịu đựng cơn thịnh nộ.

- Làm ơn im lặng cho tớ ngủ...

Karin nghe người cùng phòng nói, tròng mắt đỏ ngầu càng hung tợn:

- Mày suốt ngày chỉ biết ngủ!

Cô bé tầm mười sáu có làn da trắng hồng bị mắng vẫn gật gù tiếp tục vùi vào gối của Karin, ngáy đều đều.

- Bà bình tĩnh đi. Chúng ta cùng nghĩ cách đối phó thầy chủ nhiệm.

Một bàn tay nhỏ nhắn nhưng lạnh ngắt đặt lên vai Karin. Cô nàng xoay lưng, mặt mày cau có chợt giãn ra:

- Người mê trai bỏ bạn tới giờ mới về không được quyền ý kiến.

- Nói vậy bà không cần tui giúp? - Cô gái với đôi mắt màu lam vừa tới đã nhón gót định bỏ về. Karin vội vã giữ tay:

- Lauren!

Lauren nhoẻn miệng:

- Sáng nay tui không đi học nên chẳng biết chủ nhiệm mới tính tình thế nào. Nhưng chọc được bà tức là ổng giỏi.

- Ổng có lệnh bài của nhà Tướng quân.

Lauren nghe bạn học đứng bên ngoài nói, cô trầm ngâm một hồi bèn vẫy vẫy tay:

- Cậu đi thăm dò xem nhà thầy ở đâu.

- Lauren định trộm? Cướp? Hiếp hay giết? - Người được giao nhiệm vụ cợt nhả.

- Không phải. Sẵn tiện cậu điều tra sở thích, gia đình, tình trạng hôn nhân, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng của thầy giùm mình.

- Lauren! Bà... - Karin đạp cậu bạn khỏi phòng, nghiến răng nhìn Lauren.

- Bà đừng hiểu lầm. Tui đang tìm hiểu ổng để nghĩ cách đối phó.

- Rõ ràng mê trai còn chống chế. - Karin vừa lầm bầm vừa bước đến cửa sổ phóng tầm nhìn vào khu rừng đen kịt.

- Tuyết có Hắc bên cạnh, bà đừng lo lắng quá. - Lauren ân cần vỗ vai Karin.

Cô nàng vẫn đứng bất động, gió lạnh thổi qua tóc Karin để lại nỗi bất an. Cảm giác bồn chồn khiến lòng người khó chịu.

- Tui nên đi tìm chúng. - Dứt lời, Karin gạt bàn tay giữ vạt áo mình, cô nàng nhảy phắt qua cửa sổ đáp nhẹ nhàng xuống đất.

Lauren vội vã chộp đôi giày dưới gầm bàn ném về Karin:

- Bà định hủy hoại bản thân à? Vào rừng giờ này khác gì tìm cái chết?

- Đưa giày còn bày đặt ngăn cản. - Karin híp mắt cười. Cô nàng mang giày xong tức tốc chạy vào con đường nhỏ hẹp, gồ ghề.

Cõi Siêu Nhiên cũng như thế giới con người, người tốt kẻ xấu hòa lẫn với nhau không dễ gì phân biệt. Nơi đây, có dị nhân muốn sống như con người cũng có dị năng chống đối, họ khao khát thống trị thế giới. Từ ngày học viện Hoàng gia xây dựng, hàng trăm vụ mất tích bí ẩn đã xảy ra. Nạn nhân luôn chết trong tình trạng bất ngờ, hoảng loạn, xác bị vứt ngoài bìa rừng.

- Tuyết... Hắc...

Sau hồi huýt sáo mà chẳng nghe tiếng sói đáp trả, Karin sốt ruột vừa đi vừa gọi lớn. Từ bé lớn lên cùng sói, Karin tự xem mình là chủ nhân nhưng chưa bao giờ tìm hiểu cuộc sống của chúng. Tới lúc xảy ra chuyện cô mới giật mình nhận ra sự vô tâm của bản thân. Cảm giác tội lỗi khiến bước chân Karin hối hả, cô quên rằng mình đang tiến sâu vào rừng. Hai con ma trơi theo thắp sáng cho Karin sớm đã hoảng sợ lẩn mất. Chúng chết từ lâu vẫn mang nỗi ám ảnh với khu rừng quỷ quái.
=> Chúng (dù) chết từ lâu vẫn mang nỗi ám ảnh với khu rừng quỷ quái

- Tuyết... Hắc... - Giọng Karin đứt quãng, cổ họng có chút khô và rát buốt.

- Đứng yên!

Giữa màn đêm dày đặc nghe giọng nói cùng tiếng lá khô bị dẫm kêu sột soạt, Karin thoáng giật mình lùi lại. Lưng đụng gốc cây lớn khẽ đau, cô nàng vội vàng trấn tỉnh:
=> tĩnh

- Đừng qua đây! Ta thuộc tộc điều khiển sói nên vẫn nhìn thấy ngươi trong tối.

Cố gắng quát làm cổ họng càng rát buốt, Karin nén tiếng ho định mở miệng đe dọa tiếp. Chợt có bàn tay ấm áp vuốt lên gò má lạnh ngắt của cô. Theo phản xạ tự nhiên, Karin chộp lấy cổ tay đó bẻ ra sau.
=> Cố gắng quát làm cổ họng Karin càng rát buốt, cô nén tiếng ho định mở miệng đe dọa tiếp

- Tuyết...

Người nọ bị đau khom lưng xuống để lộ mảng sáng trắng đằng trước. Karin vừa gọi xong lại nghe bên tai hơi thở mạnh mẽ của sói đen. Cô nàng mừng rỡ đánh cho kẻ bị mình bẻ tay khuỵu xuống đất. Sói trắng vội chạy tới kêu "Ử... ử..."

- Mày sao thế? - Sói đen liếm vào má Karin, cô nàng buông người kia, đặt tay giữa đầu nó. - Mày bảo tên này đã chữa thương cho Tuyết?

Hai con sói đồng loạt gật đầu.

- Xin lỗi! - Karin sờ sờ ngực người đó, thấy tim còn đập mới yên tâm.

- ...

- Cảm ơn anh! - Karin lôi người đứng dậy, tiếp tục phủi phủi áo cho gã.

- ... - Trước hành động bất ngờ của Karin, anh chàng hơi khó xử chỉ biết tránh né bàn tay nhanh nhẹn ấy.

- Anh tên gì? Ở đâu? Sáng mai tôi tìm tới hậu tạ.

- Khỏi... - Người nọ thoát được Karin liền chạy tới chỗ sói trắng. - Ngươi mau đưa bọn ta ra khỏi rừng.

Sói trắng nghiêng đầu nhìn Karin. Người nọ lặp lại mấy lần nó vẫn trơ như tượng. Trong màn đêm yên tĩnh thoảng nghe tiếng anh chàng thở dài khe khẽ.

Karin nhịn hết nổi bật cười:

- Nó là động vật làm sao hiểu được lời anh.

-...

- Về nhà nào! - Karin thích thú bước qua vuốt vuốt lỗ tai Tuyết, nó cọ cọ má nàng liền sải bước.

Người nọ nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi bất giác lộ nụ cười. Karin đi được một quãng, xoay đầu, nhướng mày:

- Gần sáng rồi, nhanh lên!

Người nọ được gọi chậm rãi bước qua vịn một bên sói trắng. Ra khỏi cánh rừng âm u, Karin thấy chục con ma trơi xúm xít nhìn vào. Cô nàng tức tối lao tới túm chúng vò nát. Những hạt sáng xanh li ti bay lên bầu trời đen rồi lại kết tụ về hình dạng cũ. Karin xả giận một lúc mới sực nhớ người bạn đồng hành. Cô nàng xoay lưng, song chẳng còn ai ở đó.

- Anh ta đâu?

Hai con sói nhìn nàng lắc đầu, đoạn chúng lạnh lùng, kiêu ngạo trở lại khu rừng.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Ivy_Nguyen
Mụ nhặt sót: "giùm mình" -> dùm mới đúng í.
Lá khô bị dẫm lên -> giẫm mớ đúng.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Ờ đọc chăm chăm vào nội dung là sót đấy. ^^
Ý mụ là tui đọc lướt nội dung à? (Đi làm thầy bói được rồi, chuẩn kinh hồn).
Trước truyện này hình như là cổ đại, xong tác giả sửa lại toàn bộ đúng không?
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Ý mụ là tui đọc lướt nội dung à? (Đi làm thầy bói được rồi, chuẩn kinh hồn).
Trước truyện này hình như là cổ đại, xong tác giả sửa lại toàn bộ đúng không?
Đúng đó, bà này hay viết cổ đại hơn.
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Tứ thần tử - Chương 6

Lần đầu tiên có ba học sinh lớp cá biệt chăm chú nghe giảng, tâm trạng Lý Hoa phấn khởi. Cô quyết tâm dùng buổi chiều cho việc tìm "người rừng" của Karin.
Học viện Hoàng gia rất lớn, nhiều nơi còn hoang sơ. Vòng ngoài được rừng cây bạt ngàn bao phủ, cách trăm cây số sẽ có chốt bảo vệ. Vòng trong kiên cố với lớp lính tuần ra, kế đến là khu ký túc xá. Sinh hoạt của mấy ngàn học sinh phải bị kiểm soát nghiêm ngặt. Qua nơi này sẽ đến khu lớp học. Đặc biệt, trung tâm vòng tròn chính là dinh thự hiệu trưởng Mô Mô.

Nhìn tấm bản đồ vẽ chi chít, đầu Lý Hoa choáng váng. Đi một lúc cô chẳng rõ mình đang đứng tại đâu.

- Tui cần thiết bị định vị GPS ngay và liền!

"Ngài muốn đi đâu?"
Ngửa mặt lên trời hét mấy lần, trên tấm bản đồ chợt hiện chữ làm Lý Hoa giật mình. Ngỡ mình say nắng nhìn nhầm cô dụi mắt vài cái, dòng chữ lại thay đổi.

"Xin vui lòng đọc tên chỗ ngài cần tới!"

- Lớp 305. - Lý Hoa cẩn thận dò xét độ thực giả.

"Nơi ấy không tồn tại trên bản đồ, nó nằm ngoài tầm kiểm soát."

- Thế thì địa chỉ của người biết chữa thương?

"Bệnh thất có hai cái."

Dòng chữ vừa biến mất trên bản đồ, mặt da cũ nát liền xuất hiện đường kẻ màu đỏ. Nó bắt đầu tại chữ "Ngài", rồi rẽ hai nhánh. Một về phía Tây, dẫn đến bìa rừng. Nhánh còn lại chỉ hướng vườn của hiệu trưởng.

- Haiz... Cảm ơn! - Lý Hoa cất tiếng thở dài bởi lẽ cô ước lượng thời gian đi đến hai nơi. Hẳn ba ngày không đủ.

"Phía trước có điểm xuyên không."

Dòng chữ lần này hơi lệch. Tự trách bản thân vì quên cách di chuyển của dị nhân, Lý Hoa đưa tay vỗ trán rồi nhanh chóng chạy đến gốc cây to. Cô đặt bàn tay lên lớp vỏ sần sùi, ánh sáng màu vàng chậm rãi lóe lên nhưng chưa đầy năm giây đã tắt.

"Năng lượng quá yếu, tập trung vào!"

Tấm bản đồ có vẻ cau có, Lý Hoa chẳng để ý chỉ vội vàng làm theo lời nó. Cô nhắm mắt dùng ý chí phát ra ba tiếng: "Tôi muốn đi!". Tức thời lỗ nhỏ phát tia sáng lớn dần lên. Lý Hoa hé mắt vào trong thấy rất nhiều khung ảnh chạy vèo vèo.

"Lần này không tập trung, đi lạc chết ráng chịu."

Tấm bản đồ như chủ ra lệnh, Lý Hoa như tớ chỉ biết gật lia lịa. Cô không để ý nó đã chẳng gọi mình là "Ngài" mà thay bằng thái độ hách dịch. Bước vào vòng sáng, gió ù ù qua tai, sống lưng Lý Hoa lạnh buốt. Giữa khoảng hư không mênh mông, xuất hiện giọng the thé: "Đi đâu?"

- Bệnh thất gần vườn hiệu trưởng.

Lý Hoa chẳng mở nổi miệng, tiếp tục dùng ý chí để trả lời. Bỗng hình ảnh xung quanh đồng loạt ép sát, chúng muốn cuộn người thành bánh cuốn. Hoảng sợ, cô liên tục lùi về sau, kịch liệt vùng vẫy. Chỉ nghe "bịch" một cái, Lý Hoa bị ném xuống bãi cỏ non xanh mướt.

"Đã ngốc còn hậu đậu, cô tốt nghiệp được tôi đi bằng đầu."

Tấm bản đồ lăn lốc cạnh chân Lý Hoa lại hiện chữ, khi cô cầm lên nó liền biến mất.

- Này, giờ đi đường nào nữa?

Im lặng.

Lý Hoa kiêng nhẫn chăm chú nhìn nó hỏi vài lượt, vẫn im lặng.

- Chỉ tao đi, mày giở chứng lúc này chả ngoan tý nào.

Cô phẩy mạnh tấm giấy da cũ nát như cách người ta bắt sóng điện thoại. Nửa giờ trôi qua vô ích, cô đành ảo não đứng dậy. Phía xa thấp thoáng đỉnh ngọn tháp, thầm đoán đó là vườn của Mô Mô, Lý Hoa cấm đầu chạy. Hấp tấp dường như thành thói quen khó bỏ, lần trước đâm nhầm Ngô Đằng khiến quan hệ đồng nghiệp tệ hại, lần này cô tiếp tục tông người khác.

Mái tóc bạch kim bay trong gió, áo choàng đỏ lất phất cánh hoa dại li ti, người bị đụng trúng không tỏ thái độ khó chịu. Ánh mắt anh ta trong tựa nước hồ buổi sớm, lướt khắp người cô gái đang úp mặt dưới nền cỏ xanh.

- Bị thương rồi.

- Chỉ nhẹ thôi, tôi vẫn ổn. - Lấy tay lau vệt máu trên bắp chân, tự dưng Lý Hoa thấy xấu hổ vì bộ dạng xộc xệch của mình.

Người kia không nói gì thêm, anh ta chậm rãi bước qua đặt bàn tay thon dài, hồng hào lên vết thương cô. Một cảm giác mát lạnh khó gọi tên len lỏi khắp toàn thân, tức thì máu ngưng chảy, chỗ bị thương nhanh chóng lành lặn.

- Quả nhiên... anh chữa được... - Lý Hoa gấp gáp thốt bỏ dở câu nói.

- Về lớp đi!

Vuốt mái tóc bạch kim dần chuyển sang đen, anh ta ấm áp vỗ đầu cô.

- Đây là rừng cấm, em muốn bị đuổi học sao? Mô Mô mà nổi giận nói không chừng còn bị tống giam theo luật triều đình.

- Tôi không phải học sinh... Tôi là giáo viên thực tập...

- Là ai cũng mau đi đi. - Người kia khẽ chau mày rồi sải bước.

Lý Hoa như bị đóng băng mấy phút, lúc thoát được cô vội lục tung chỗ này tìm. Tiếc rằng bóng người vẫn bặt tăm...

*

Bình minh ló dạng, tia nắng yếu ớt chưa kịp xua giọt sương lạnh buốt trên cành để cơn gió nhẹ qua làm nó rơi khẽ xuống mặt hồ yên ả. Nước lăn tăn gợn sóng, đẩy chiếc lá khô dập dềnh.

- Chăm chú nhìn gì thế? Xem chừng xe ngựa dằn sốc chưa đủ giúp cô tỉnh ngủ.

Người cất lời châm chọc là Ngô Đằng, còn kẻ tiếp nhận Lý Hoa nghiêm túc nhìn anh, hỏi:

- Thầy Đằng sợ điều gì nhất nhỉ?

- Ha... - Anh hơi nhướng mày, đoạn ngẩng cao đầu đáp:

- Chẳng có gì làm khó được tôi.

- Thế thì... - Lý Hoa đột ngột nhoẻn miệng cười sảng khoái:

- Hôm nay tôi sẽ cho thầy thấm thía cảm giác sợ.

- Áp lực quá nên thần kinh tưng tửng à? - Đằng ném cái nhìn khinh thường rồi rảo bước thong thả về phòng giáo viên.

- Tiết của tôi thầy nhớ đến xem con gái tướng quân ngoan ngoãn ngồi học. Vụ cược này ai thua phải chịu phạt đấy.


- Cô bị ảo tưởng sức mạnh? Hay hòa trào lưu không phải dạng vừa đâu? - Ngô Đằng ngoảnh đầu, nhíu mày.

Lý Hoa khó nhịn nổi sự phấn khích, cô cứ cười ngoặt ngoẽo. Ngô Đằng rút bàn tay đang đút trong túi đưa lên trán day day:

- Cái kẻ dị nhân nửa mùa, hậu đậu, ngốc nghếch trước mặt có xứng làm đồng nghiệp của tôi?

- Anh...

- Liếc mắt đã thấy những điều đó, cô còn định chối?

- Chối gì? Tôi định hỏi "dị năng nửa mùa" là nói anh?

- Cô...

Mặc kệ Ngô Đằng nghiến răng nghiến lợi, Lý Hoa ngoe nguẩy đi thẳng. Chọc được gã đồng nghiệp hách dịch, mắt cao hơn trán khiến cô hả hê.

Nhưng, bầu trời đang trong xanh bỗng kéo mây đen ùn ùn, gió thổi tóc cô bay loạn. Phía sau, Ngô Đằng hơi nhắm mắt lẩm nhẩm. Biết anh dùng dị năng trả đũa mình, cô vừa chạy trối chết vừa rủa xối xả trong lòng.
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Ý mụ là tui đọc lướt nội dung à? (Đi làm thầy bói được rồi, chuẩn kinh hồn).
Trước truyện này hình như là cổ đại, xong tác giả sửa lại toàn bộ đúng không?
Không, cái này viết hồi còn Teen, tầm lúc Zing me mới mở cửa ấy. Giờ chỉnh sửa lại một chút à. :D
Bắt đầu beta nào: (Tui đăng kí beta truyện này cho bà rồi nhớ ^^.)
1. Văn án:

2. Chương 1:
Tứ thần tử - Chương 1

Vũ trụ bao la, thế giới con người đang sống không phải là không gian duy nhất.

Mưa tháng Sáu hung hăn và dữ tợn. Từng đợt sấm chớp xé toạc bầu trời để hàng vạn hạt nước ầm ầm nện xuống nền đất. Dưới cái lạnh thấu xương, giữa trận cuồng phong bão tố, cây xoài già bên vệ đường vẫn quằn mình che chở người vừa bước ra khỏi lỗ hỏng trên thân nó. Phía xa mấy bóng đen vội vã tiến lại.

- Chào tiến sĩ! Thời tiết thật xúi quẩy, anh có muốn dời ngày nhận việc?

- Tôi được phép dừng trận mưa này?

Đám áo đen nghe người dưới gốc xoài hỏi liền trịnh trọng gật đầu. Được chấp thuận, anh ta nhắm mắt tập trung tinh thần song khóe môi lộ ý cười thích thú. Trận mưa vần vũ mới đó giờ chỉ còn vài lằn chớp mỏng manh. Đất dưới chân bất giác rung chuyển, đám áo đen lảo đảo một lúc mới đứng vững. Họ kinh hãi thì thào:
=> Thừa 1 khoảng trắng.

- Ngài đã chọc giận hiệu trưởng.

- Tôi biết. - Anh nhoẻn miệng, thong thả dẫm lên con đường sỏi đá gồ ghề dẫn đến tòa thành mờ ảo xa xăm.
=> giẫm

Học viện Hoàng Gia phía Nam Chu Tước - ngôi trường nổi tiếng nhất Cõi Siêu Nhiên. Nó là nơi đào tạo dị nhân đồng thời dùng để quản giáo thanh thiếu niên hư hỏng. Trong trường, ngoài phòng học, ký túc xá, bệnh viện... còn có khu biệt giam.

- Hiệu trưởng ở bên trong. - Đám áo đen dẫn người dưới gốc xoài đến trước căn phòng bằng bạc sáng lấp lánh.

- Ngô Đằng, tới rồi còn đợi mời mới chịu vào à? - Giọng nói trầm trầm lọt qua khe cửa rơi vào tai khiến đám áo đen giật mình nín thở.

Người được gọi vẫn thản nhiên đẩy cánh cửa nặng nề. Phòng trong rộng mênh mông song bố trí đơn giản, chính giữa đặt chiếc bàn dài, trái phải chừng năm mươi cái ghế xếp ngay ngắn. Tại vị trí chủ tọa, cô gái tầm hai hai tuổi hướng người vừa đến nhíu mày. Cùng lúc, ngoài cửa sổ xuất hiện tia chớp đỏ như máu, rất lâu mới tan.
=> Không sai chính tả, nhưng tui khoái dùng từ nhưng hơn. ^^

Sau phút ngỡ ngàng, Ngô Đằng lạnh nhạt kéo ghế ngồi xuống:
=> Thừa 1 khoảng trắng.

- Khỏi cần hăm dọa tôi, cô vào vấn đề chính đi.

Hiệu trưởng Mô Mô vốn sinh ra trong hoàng tộc, tính khí kiêu ngạo. Sau khi cha mất, quyền kế thừa học viện rơi vào tay mình, cô nàng càng tự cao tự đại.
=> Thừa 1 khoảng trắng.

- Anh nhận chủ nhiệm lớp quỷ đó thì đừng hối hận. Thông tin về lũ quái nhân đều nằm trong xấp tài liệu này.
=> Thừa 1 khoảng trắng.

Nói xong, đợi ánh mắt Ngô Đằng rơi lên tập hồ sơ dày cộm, Mô Mô khoan thai bước tới cửa sổ, giơ ngón tay nhỏ nhắn về phía Tây, tiếp:

- Biệt thự kia là chỗ ở của chúng, anh có thể xuyên không từ gốc cây đằng trước, hoặc dùng xe như con người.

Nghe cô nàng hiệu trưởng nhỏ tuổi hơn mình chỉ đạo, Ngô Đằng có chút khó chịu:

- Trước khi nhận việc, tôi có hai điều muốn khẳng định. Một là tôi không thích những thứ quái gỡ của dị nhân lảng vảng quanh mình. Hai là kể từ giây phút này, học viên lớp 305 thuộc quyền quản lý của tôi. Tôi đề nghị hiệu trưởng không gọi các em bằng "lũ" hay " chúng nó".

- Hứ! - Mô Mô bĩu môi, ném ánh mắt sắc lẹm qua Đằng, cô nén cơn giận, gằn giọng. - Thử bị đám đấy chọc phá xem anh còn giữ được bình tĩnh?

Ngô Đằng chẳng ưa tranh chấp liền mang hồ sơ nhanh chóng rời khỏi phòng.

*
**​

Học viện Hoàng Gia nổi bật nhất Cõi Siêu Nhiên, vượt xa Tây Bạch Hổ, Bắc Thần Long, Đông Huyền Vũ. Thành thử người vào học không phải quý tộc cũng là dị nhân nguy hiểm bị quản thúc.
=> Thừa 1 khoảng trắng.

Tương truyền, lớp bị quản thúc có mười ba thành viên. Tất cả hội đủ yếu tố ưu tú, từ xuất thân cao quý đến dị năng siêu phàm. Nhưng đối nghịch với sự hoàn hảo, tính cách mỗi người vô cùng quái đản. Trong giờ học thường xuyên gây hấn với giáo viên, sau giờ học bắt nạt bạn bè, ép thi lên lớp sẽ quậy cho trời long đất lỡ. Năm đầu có mười giáo viên xin thôi việc, năm thứ hai bảy chủ nhiệm bị thương. Hiệu trưởng lúc bấy giờ bèn xây biệt thự độc lập, đem mười ba học sinh đặt dưới quyền giám sát của triều đình.

- Cho hỏi, lớp 305 đi lối này?

Ngô Đằng lái xe một lúc thì lạc đường. Dù bù đầu nghiên cứu bản đồ, anh vẫn chịu thua phương hướng. Nhớ lúc ở thế giới loài người, chỉ cần mở điện thoại liền có ngay GPS chỉ dẫn, Ngô Đằng phát tiết ném iPhone sang ghế sau.

- Cái thứ quỷ quái này nên cấm lưu hành trong trường học.

- Xin lỗi! - Mãi miết tìm đường, suýt tý Ngô Đằng đâm chết một cô bé, may mà anh thắng kịp.
=> Mải
=> Đâm vào thôi nhở Đâm chết nghe nặng quá.


- Hừ! - Cô bé đẩy bàn tay đang định đỡ mình dậy, ánh mắt lạnh băng tiện thể quét qua người đối phương.

Bốn mắt chạm nhau, Ngô Đằng có chút khó xử, nửa muốn bỏ đi nửa tự thấy phải có trách nhiệm với nạn nhân. Đang lúc ấy, cô bé đột ngột nhíu mày, tròng mắt chuyển sang đỏ như máu:
=> Thừa 1 khoảng trắng.

- Qua gương mặt tuấn tú... Qua con ngươi sâu thẳm, tôi thấy tương lai thê thảm... Đau đớn, chết chốc. Muốn sống... hãy từ bỏ thứ anh đang theo đuổi!
=> chóc

Cô bé vừa nói vừa hoảng loạn lùi về sau. Ngô Đằng đưa tay định giữ đôi vai đang run ấy. Nào ngờ, cô bé sợ hãi vụt chạy, thoắt cái không gian mênh mông vắng lặng như tờ.

*
**​

Gió mang ánh nắng ấm áp len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống hành lan lớp 305. Ngôi biệt thự này tọa lạc giữa chốn hẻo lánh chả trách Ngô Đằng tìm mãi chưa ra. Thủ lĩnh lớp 305 là Karin - con gái Tướng quân, từ nhỏ được nhà Vua ưu ái nên tính tình ngang ngược, quen thói bắt nạt người. Đi chung Karin còn có Lauren - cô nàng điều khiển nước, hai lần suýt nhấn chìm sân vận động.

- Báo cáo sếp, địch đến.

Cánh cửa gỗ bị hung hăng đạp sứt bản lề. Gã thanh niên tóc bờm ngựa hét xong thì thở dốc. Karin ngồi trên bàn giáo viên đong đưa chân, suy nghĩ một lúc mới nhoẻn miệng cười:

- Địch tới thì đánh.

- Nhưng, giáo viên chủ nhiệm này không phải dạng vừa đâu. Ba, bốn tuổi đã đọc sách. Lên năm tự điều khiển dị năng.

Karin nghe bạn học nói, gương mặt bầu bĩnh vẫn dửng dưng. Người giỏi hơn cô rất nhiều có thêm cũng chẳng đáng bận tâm. Thế gian này, Karin chỉ sợ kẻ ngang tàng hơn mình. Thấy thủ lĩnh im lặng, tất cả đồng cúi đầu suy tính. Chợt có bạn học nhón gót định chuồn êm.

- Muốn đi thì để chân lại. - Karin tiếc nuối ném viên phấn vào ống quyển gã.

Người này quỵ xuống mếu máo:

- Sếp tha cho em, thầy này không thể trêu chọc được. Ổng là con ông cháu cha...

- À... Còn cả C.O.C.C(1) cơ đấy. Đây cốc sợ, ai dám lùi bước? Giết!
=> Cóc

Karin nhảy khỏi bàn hất hàm. Cô nàng đợi mấy phút thấy bạn bè vẫn ồn ào bèn huýt sáo. Tức thì hai con sói từ dưới sân nhảy vọt qua cửa sổ, chễm chệ đứng lên bàn. Con màu trắng gầm gừ, đoạn giơ vuốt sắc về phía gã thanh niên có ý đào tẩu.

- Sếp bình tĩnh... - Giọng gã run rẩy, lạc lõng.

- Cắn!

Karin thờ ơ ngoáy tai, mặc hai con sói nhe nanh múa vuốt dọa người chết khiếp. Cùng lúc, tiếng chân Ngô Đằng đã tới gần.

- Chào! - Cánh cửa gỗ tự rơi xuống khiến anh hơi bất ngờ, song vẫn giữ được nụ cười thân thiện.

Ngô Đằng có chuẩn bị màn làm quen ấn tượng, nào ngờ cảnh tượng đập vào mắt anh vô cùng đáng sợ. Sàn nhà bóng lóng giờ loang lổ máu, mấy học sinh nổi tiếng quậy phá đang im lặng gục đầu. Ngô Đằng lấy điện thoại định báo công an, chợt nhớ đây là Cõi Siêu Nhiên, anh bèn bình tĩnh quan sát hiện trường. Tầm mắt tinh tế của Ngô Đằng rơi xuống cuối phòng, nơi hai con sói khổng lồ hung hãn gầm gừ.
=> loáng

- Súc vật, còn không mau cút! - Anh siết chặt nắm tay, phẫn nộ gằn từng chữ. Sở trường của Ngô Đằng là điều khiển sấm sét, gió mưa, anh không hy vọng hai con vật này hiểu ý mình. Anh chỉ muốn thị uy để chúng sợ. Bản tính loài dã thú, thấy kẻ thù mạnh hơn tất nhiên phải bỏ chạy.

Nào ngờ, con sói trắng nhanh như cắt lao về phía Đằng, anh vội lùi sang phải tránh né. Móng vuốt nhọn hoắc trượt qua mang tai anh để lại vết thương nhỏ mà dài. Ngô Đằng nuốt xuống tức giận, đôi mày đang nhíu chặt của anh giãn ra, khóe môi khẽ lay động. Tức thì trời đang nắng đẹp bỗng kéo mây đen, sấm chớp xẹt ngang xẻ dọc. Hai con sói vểnh tai, biết nguy hiểm nhưng đã nhận lệnh chủ tuyệt đối không có ý lùi bước.

Ngô Đằng dọa mãi chẳng được đành phản công. Tia sét ngoài trời bắn thẳng vào phòng đúng lưng sói trắng, nó rú mấy tiếng rồi khuỵu xuống sàn. Lúc bấy giờ, con đen vội lao tới, liếm vết thương của bạn, tròng mắt đỏ ngầu của nó ném về phía Đằng đầy hận thù.

- Thầy dám đánh bị thương Lang vương?

Karin đang giả chết vùng dậy, đập tay xuống bàn. Cô nàng nghiến răng chạy tới xem sói trắng:

- Tuyết, xin lỗi ngươi. Hắc, cõng bạn mày về hang đợi tao.

- Em bày ra trò này? - Ngô Đằng thở ra một hơi, kìm chế tức giận.

- Phải! - Nhìn mấy bạn lồm cồm bò dậy, Karin trừng mắt với anh.

- Lớp trưởng đâu? Ghi tên những học sinh có mặt lúc này lại. - Ngô Đằng dằn mạnh giáo án xuống bàn.

Không ai dám trả lời làm không khí căng thẳng đến ngộp thở.

- Tôi nhắc lại, lớp trưởng bước ra làm nhiệm vụ. Nếu còn ngoan cố đừng trách tôi tàn nhẫn.

- Sếp... sếp...

Bạn học tóc bím sau lưng Karin nắm vạt áo cô nàng lay nhẹ, không thấy phản ứng bèn nói thêm.

- Ổng chỉ dọa thôi, sếp đừng lo.

- Có dọa hay không đợi gặp phụ huynh các em sẽ rõ. - Nhân lúc chờ đợi, Ngô Đằng chỉnh lại cravat bị sói trắng làm lệch.

- Tôi là lớp trưởng, tôi không nghe lời thầy. Có bản lĩnh thầy tìm cha tôi nói chuyện. - Karin buông mấy lời liền bước về chỗ mình, dựa lưng vào ghế thong thả hưởng thụ vẻ mặt giáo viên chủ nhiệm.

- Ý em là cái này? - Ngô Đằng từ tốn giơ tấm thẻ bài làm bằng vàng, trên khắc hình sói, phía ngoài vẽ vòng tròn như gia huy lên.

- Từ đâu thầy có nó? - Karin ngồi thẳng dậy, há hốc.

- Tướng quân đưa cho tôi. Ngài còn dặn, nếu em tiếp tục ngỗ ngược đừng gọi ngài bằng cha.

- Ổng... dám... - Karin nghiến răng ken két, lời muốn nói nghẹn trong yết hầu. Lát sau, cô nàng mới đập bàn, quát:

- Tất cả ngồi dậy điểm danh.

---------

=> Chú thích <=

1. C.O.C.C là cụm từ viết tắc của con ông cháu cha.
2. Cõi Siêu Nhiên có hai dị năng cơ bản. Loại thứ nhất bao gồm: người điều khiển động vật, người hồi sinh cây cối... Hầu hết dị nhân thuộc loại này điều có nguồn gốc tổ tiên to lớn, bởi bí thuật không truyền cho người ngoài. Tại Cõi Siêu Nhiên họ được coi trọng, được đức vua cấp quyền lực lẫn kinh tế.

Loại thứ hai: nội năng tiềm ẩn bên trong con người như: điều khiển gió, mưa, sấm, băng, tuyết, nước, lửa... Loại dị năng này rất đông, phức tạp và khó kiểm soát, bởi dị nhân giữ năng lực này thường không hay biết, cho đến khi vô tình hại người.

Ngoài ra, còn dạng đặc biệt là người tiên tri và điều khiển tâm linh.

- >Chương 2
Nội dung: Có vẻ hấp dẫn đấy nhưng tui đọc thể loại này bên manga nhiều lăm rồi, để xem bà có khiến tui thấy thú vị không nhé.
P/s: Bà sai chính tả nhiều kinh khủng. >"<
Chắc phải onl máy tính mới sửa nổi... _ __! Thanks mụ.
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Tứ thần tử - Chương 6

Lần đầu tiên có ba học sinh lớp cá biệt chăm chú nghe giảng, tâm trạng Lý Hoa phấn khởi. Cô quyết tâm dùng buổi chiều cho việc tìm "người rừng" của Karin.
Học viện Hoàng gia rất lớn, nhiều nơi còn hoang sơ. Vòng ngoài được rừng cây bạt ngàn bao phủ, cách trăm cây số sẽ có chốt bảo vệ. Vòng trong kiên cố với lớp lính tuần ra, kế đến là khu ký túc xá. Sinh hoạt của mấy ngàn học sinh phải bị kiểm soát nghiêm ngặt. Qua nơi này sẽ đến khu lớp học. Đặc biệt, trung tâm vòng tròn chính là dinh thự hiệu trưởng Mô Mô.

Nhìn tấm bản đồ vẽ chi chít, đầu Lý Hoa choáng váng. Đi một lúc cô chẳng rõ mình đang đứng tại đâu.

- Tui cần thiết bị định vị GPS ngay và liền!

"Ngài muốn đi đâu?"
Ngửa mặt lên trời hét mấy lần, trên tấm bản đồ chợt hiện chữ làm Lý Hoa giật mình. Ngỡ mình say nắng nhìn nhầm cô dụi mắt vài cái, dòng chữ lại thay đổi.

"Xin vui lòng đọc tên chỗ ngài cần tới!"

- Lớp 305. - Lý Hoa cẩn thận dò xét độ thực giả.

"Nơi ấy không tồn tại trên bản đồ, nó nằm ngoài tầm kiểm soát."

- Thế thì địa chỉ của người biết chữa thương?

"Bệnh thất có hai cái."

Dòng chữ vừa biến mất trên bản đồ, mặt da cũ nát liền xuất hiện đường kẻ màu đỏ. Nó bắt đầu tại chữ "Ngài", rồi rẽ hai nhánh. Một về phía Tây, dẫn đến bìa rừng. Nhánh còn lại chỉ hướng vườn của hiệu trưởng.

- Haiz... Cảm ơn! - Lý Hoa cất tiếng thở dài bởi lẽ cô ước lượng thời gian đi đến hai nơi. Hẳn ba ngày không đủ.

"Phía trước có điểm xuyên không."

Dòng chữ lần này hơi lệch. Tự trách bản thân vì quên cách di chuyển của dị nhân, Lý Hoa đưa tay vỗ trán rồi nhanh chóng chạy đến gốc cây to. Cô đặt bàn tay lên lớp vỏ sần sùi, ánh sáng màu vàng chậm rãi lóe lên nhưng chưa đầy năm giây đã tắt.

"Năng lượng quá yếu, tập trung vào!"

Tấm bản đồ có vẻ cau có, Lý Hoa chẳng để ý chỉ vội vàng làm theo lời nó. Cô nhắm mắt dùng ý chí phát ra ba tiếng: "Tôi muốn đi!". Tức thời lỗ nhỏ phát tia sáng lớn dần lên. Lý Hoa hé mắt vào trong thấy rất nhiều khung ảnh chạy vèo vèo.

"Lần này không tập trung, đi lạc chết ráng chịu."

Tấm bản đồ như chủ ra lệnh, Lý Hoa như tớ chỉ biết gật lia lịa. Cô không để ý nó đã chẳng gọi mình là "Ngài" mà thay bằng thái độ hách dịch. Bước vào vòng sáng, gió ù ù qua tai, sống lưng Lý Hoa lạnh buốt. Giữa khoảng hư không mênh mông, xuất hiện giọng the thé: "Đi đâu?"

- Bệnh thất gần vườn hiệu trưởng.

Lý Hoa chẳng mở nổi miệng, tiếp tục dùng ý chí để trả lời. Bỗng hình ảnh xung quanh đồng loạt ép sát, chúng muốn cuộn người thành bánh cuốn. Hoảng sợ, cô liên tục lùi về sau, kịch liệt vùng vẫy. Chỉ nghe "bịch" một cái, Lý Hoa bị ném xuống bãi cỏ non xanh mướt.

"Đã ngốc còn hậu đậu, cô tốt nghiệp được tôi đi bằng đầu."

Tấm bản đồ lăn lốc cạnh chân Lý Hoa lại hiện chữ, khi cô cầm lên nó liền biến mất.

- Này, giờ đi đường nào nữa?

Im lặng.

Lý Hoa kiêng nhẫn chăm chú nhìn nó hỏi vài lượt, vẫn im lặng.

- Chỉ tao đi, mày giở chứng lúc này chả ngoan tý nào.

Cô phẩy mạnh tấm giấy da cũ nát như cách người ta bắt sóng điện thoại. Nửa giờ trôi qua vô ích, cô đành ảo não đứng dậy. Phía xa thấp thoáng đỉnh ngọn tháp, thầm đoán đó là vườn của Mô Mô, Lý Hoa cấm đầu chạy. Hấp tấp dường như thành thói quen khó bỏ, lần trước đâm nhầm Ngô Đằng khiến quan hệ đồng nghiệp tệ hại, lần này cô tiếp tục tông người khác.

Mái tóc bạch kim bay trong gió, áo choàng đỏ lất phất cánh hoa dại li ti, người bị đụng trúng không tỏ thái độ khó chịu. Ánh mắt anh ta trong tựa nước hồ buổi sớm, lướt khắp người cô gái đang úp mặt dưới nền cỏ xanh.

- Bị thương rồi.

- Chỉ nhẹ thôi, tôi vẫn ổn. - Lấy tay lau vệt máu trên bắp chân, tự dưng Lý Hoa thấy xấu hổ vì bộ dạng xộc xệch của mình.

Người kia không nói gì thêm, anh ta chậm rãi bước qua đặt bàn tay thon dài, hồng hào lên vết thương cô. Một cảm giác mát lạnh khó gọi tên len lỏi khắp toàn thân, tức thì máu ngưng chảy, chỗ bị thương nhanh chóng lành lặn.

- Quả nhiên... anh chữa được... - Lý Hoa gấp gáp thốt bỏ dở câu nói.

- Về lớp đi!

Vuốt mái tóc bạch kim dần chuyển sang đen, anh ta ấm áp vỗ đầu cô.

- Đây là rừng cấm, em muốn bị đuổi học sao? Mô Mô mà nổi giận nói không chừng còn bị tống giam theo luật triều đình.

- Tôi không phải học sinh... Tôi là giáo viên thực tập...

- Là ai cũng mau đi đi. - Người kia khẽ chau mày rồi sải bước.

Lý Hoa như bị đóng băng mấy phút, lúc thoát được cô vội lục tung chỗ này tìm. Tiếc rằng bóng người vẫn bặt tăm...

*

Bình minh ló dạng, tia nắng yếu ớt chưa kịp xua giọt sương lạnh buốt trên cành để cơn gió nhẹ qua làm nó rơi khẽ xuống mặt hồ yên ả. Nước lăn tăn gợn sóng, đẩy chiếc lá khô dập dềnh.

- Chăm chú nhìn gì thế? Xem chừng xe ngựa dằn sốc chưa đủ giúp cô tỉnh ngủ.

Người cất lời châm chọc là Ngô Đằng, còn kẻ tiếp nhận Lý Hoa nghiêm túc nhìn anh, hỏi:

- Thầy Đằng sợ điều gì nhất nhỉ?

- Ha... - Anh hơi nhướng mày, đoạn ngẩng cao đầu đáp:

- Chẳng có gì làm khó được tôi.

- Thế thì... - Lý Hoa đột ngột nhoẻn miệng cười sảng khoái:

- Hôm nay tôi sẽ cho thầy thấm thía cảm giác sợ.

- Áp lực quá nên thần kinh tưng tửng à? - Đằng ném cái nhìn khinh thường rồi rảo bước thong thả về phòng giáo viên.

- Tiết của tôi thầy nhớ đến xem con gái tướng quân ngoan ngoãn ngồi học. Vụ cược này ai thua phải chịu phạt đấy.


- Cô bị ảo tưởng sức mạnh? Hay hòa trào lưu không phải dạng vừa đâu? - Ngô Đằng ngoảnh đầu, nhíu mày.

Lý Hoa khó nhịn nổi sự phấn khích, cô cứ cười ngoặt ngoẽo. Ngô Đằng rút bàn tay đang đút trong túi đưa lên trán day day:

- Cái kẻ dị nhân nửa mùa, hậu đậu, ngốc nghếch trước mặt có xứng làm đồng nghiệp của tôi?

- Anh...

- Liếc mắt đã thấy những điều đó, cô còn định chối?

- Chối gì? Tôi định hỏi "dị năng nửa mùa" là nói anh?

- Cô...

Mặc kệ Ngô Đằng nghiến răng nghiến lợi, Lý Hoa ngoe nguẩy đi thẳng. Chọc được gã đồng nghiệp hách dịch, mắt cao hơn trán khiến cô hả hê.

Nhưng, bầu trời đang trong xanh bỗng kéo mây đen ùn ùn, gió thổi tóc cô bay loạn. Phía sau, Ngô Đằng hơi nhắm mắt lẩm nhẩm. Biết anh dùng dị năng trả đũa mình, cô vừa chạy trối chết vừa rủa xối xả trong lòng.
Vừa nhìn thấy cái tên truyện xuất hiện em bơi vào ngay, chưa gạch đá đâu, em báo danh để đó tối đọc. :v
 

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
:-L:-L Sao chương 6 còn ngắn hơn chương 1 của em thế kia? Ngắn vậy sao đã?
"Ăn vạ :(("
Klq cơ mà em thích cái bản đồ của anh Đằng. :))
 

hyoyoung97

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/14
Bài viết
753
Gạo
2.500,0
Chị Tẫn Tuyệt Tình Phi , em chưa thể nhận xét hay beta được gì ạ. Cơ bản là mọi người đi trước đã nhận xét đánh giá hết cho chị rồi. Nếu giờ em nhận xét nữa thì trùng lặp mất. Nội dung truyện của chị hấp dẫn. Nó gợi cho em nhớ đến rất nhiều những cuốn mangan đã từng đọc về thể loại này nên em cũng giống chị Ivy_Nguyen , mong chờ những điều thú vị trong truyện của chị. ^^ Còn về chính tả, chắc chị đợi em đọc lại lần nữa đã. :3
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên