Vampire SMC
Chương 6: Ngày lễ tình yêu
Bình minh lên những tia nắng ban mai tinh khiết xuyên qua kẽ lá rọi xuống, chim ríu rít gọi nhau tán tỉnh, hoa khoe sắc thắm trên các nhành cây quyến rũ ong bướm, gió thoang thoảng mang hương thơm hoa cỏ, bầu trời trong xanh nắng ấm dịu dàng, cả đất trời đang ngập trong tình yêu xuân thì. Hơn nữa ngày nghỉ lại vào lễ Valentine, trai gái hớn hở chỉnh trang, mang tâm trạng hân hoan chờ đợi. Phòng kí túc số 609 cũng thế, họ dậy sớm và không đi gõ mõ như mọi ngày, dồn toàn lực vào làm cố vấn tình cảm cho Min ngây thơ. Ai cũng tươi cười thao thao bất tuyệt trừ nhân vật chính mặt mày méo xẹo không giống đang yêu. Dan ra dáng người tạo mẫu chuyên nghiệp xoay qua xoay lại ngắm cho cậu, Ken thì làm vai trò quân sư tình yêu đi thu thập danh sách hot girl rồi bày kế cưa cẩm. Từ sáng sớm, cửa phòng liên tục tiếng “cốc cốc” khi mở ra là những hộp quà với thiệp xinh xinh, điều này khiến Min khó chịu, mím môi không muốn nói, ánh mắt ghen tị liếc. Tại sao Dan và Ken ôm cả đống bánh sô-cô-la mà cậu không có lấy một hộp. Mặt Ken hí hửng chưa đọc cái thiệp nó ghi gì đã chén hết cái bánh nọ đến cái bánh kia, Dan thì nhíu mày chê bai rằng ăn mấy thứ này hại nhan sắc, rồi thẳng tay ném hộp quà cho Min, cậu không thèm đồ bố thí nên mạnh tay úp thẳng mặt Ken đang hớn hở khen nức . Sau khi bày ra một loạt trang sức và quần áo lụa là, Dan tiếp tục ướm cho Min đánh giá, rồi chê cậu quê mùa chuối. Ken từ bên ngoài chạy về trên tay cầm danh sách hot girl đọc to dõng dạc.
- 50% Hot girl nói đẹp trai có ăn được đâu, chân dài là của đại gia, yêu anh Min có khi phải bao nuôi, mẹ bảo thế là ngu, từ chối.
Tay Min nắm chặt, Dan mỉm cười vuốt ngực cậu gật đầu đồng ý.
- Bọn này thực tế đấy, ta thích, cho anh danh sách những cô đó.
Ken nghiêng đầu, tay xếp đống giấy tờ.
- Thế làm mối cho anh à? Nhân vật chính của chúng ta là anh Min cơ.
Dan che miệng cười thầm, Ken lại lộn danh sách tiếp đọc.
- 30% Hot girl nói anh Min bạo lực chắc chắn không biết thế nào là lãng mạn, bất lịch sự, từ chối.
Khỏi cần xem biểu hiện của cậu, Dan ôm vai vỗ về yêu thương.
- Cái bọn tầm nhìn hạn hẹp mơ tưởng hão huyền ấy mà không yêu được đâu. Ken nhớ đưa anh danh sách đó đấy.
Ken gật gật đầu, tay lật danh sách tiếp theo.
- 15% Hot girl nói những anh chàng ngây thơ không có mảnh tình như anh Min chắc chắn kĩ năng làm tình kém, từ chối.
Dan ôm chặt Min hơn, giọng vội vàng ngăn cản.
- Nói cho chúng biết không nên đánh giá con người qua vẻ ngoài nhé, đây là giữ mình trong sạch. Nhớ cho anh số điện thoại cô nào kĩ năng tốt nhé.
Ken ậm ừ rồi lật trang kế tiếp.
- 4% Hot girl lúc em tới còn đang bận nhào lộn, không thể tiếp.
Dan thở hắt ra, thả Min tự do, cậu nhăn mặt khó chịu nói.
- Ta có bảo mày đi tìm hot girl đâu, mà 1% còn lại là gì?
Ken dẹp đống giấy tờ sang một bên, đứng thẳng người nghiêm túc nói.
- 1% Còn lại là hủ nữ, họ nói anh chàng hôm trước mới hợp với anh.
Mắt Min đỏ ửng giận dữ tay muốn với lấy danh sách, Ken liền nhét vào miệng nhai, giọng không rõ ràng.
- Họ đã hối lộ em bánh ngọt, em không thể để họ nguy hiểm. Họ nhờ em gửi đến anh lời chúc hạnh phúc.
Min nghiến răng túm tóc Ken dập vào tường, cậu thở mạnh, làm người thật thất bại mà, Dan vuốt áo cậu lo lắng.
- Đừng nổi nóng vì mấy người không đâu, tình yêu là nên để nó tự nhiên, đẹp trai có tiền sợ gì ế.
Dan cho Min lên bạch mã cưỡi đi ngông nghênh trên sân trường, mọi con mắt dồn vào Min, ánh sáng lấp lánh vàng bạc, Dan hả dạ cười, tay cầm bút ghi vài chữ dán sau lưng cậu. Cậu thấy hơi kì cục nhưng đúng là họ nhìn cậu bằng con mắt đắm say làm sao, tay cầm chiếc gương ngắm nhìn, “trời ơi cool quá cơ”. Nhất là đống trang sức lấp lánh này, Min tự tin vênh mặt lên, hiểu chút cảm giác của Dan rồi đấy. Ken và Dan hí hí cười rồi dán mảnh giấy to lên lưng Min không hay biết: “Anh nhà giàu tiền tiêu không hết, đẹp trai miễn bàn, kinh nghiệm ân ái đầy mình, chưa bao giờ đánh phụ nữ, tài trí hơn người (chỉ thua anh Dan). Muốn tìm hồng nhan kết duyên, điều kiện không cần cao chỉ cần mắn đẻ là được”. Min ngơ ngác nhìn quanh, chẳng lẽ đống tiền giá trị lớn thế, nhìn đôi mắt thèm khát của họ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy. Cậu cúi đầu nhìn hai thằng bạn.
- Hôm nay, ta thực sự bảnh trai thế à? Mà hình như nãy giờ cứ đi vòng quanh trường là sao?
Đám con gái chạy theo gọi tên cậu tha thiết, Min đỏ mặt ngượng chết mất, Ken nhìn bằng ánh mắt nghiêm túc nói giọng chắc nịch.
- Hãy cười đi để họ thấy anh thân thiện thế nào, cho họ thấy anh không hề thô lỗ!
Min gật đầu, mỉm cười vẫy vẫy tay, đám con gái hét lên không thể tin đây là sự thật, đồng tiền vàng lấp lánh bay bay. Các cô gái xô nhau chạy tới, tranh giành, người kéo áo người kéo quần, Min túm chặt lông con ngựa để khỏi ngã, ngựa hí lên hất cậu xuống, cũng may cậu nhanh nhẹn không là vỡ đầu rồi. Tiếng con gái ríu rít bu quanh hỏi, người cười, người liếc mắt đưa tình, người nâng ngực cao thêm nháy mắt, người gửi hôn gió. Cậu xám hết mặt vào ngột ngạt, phải kiềm chế bản thân, cố mỉm cười. Dan và Ken giơ ngón tay cái lên cổ vũ, Min gật đầu hít hơi sâu, giọng ép xuống mức dịu dàng nhất.
- Chúng ta vào canteen từng người nói chuyện được không? Ngoài này rất nắng, sẽ sẽ.
Môi Ken lẩm bẩm nhắc cậu lời thoại.
- Ngoài này hơi nắng sẽ làm khô làn da mịn màng của các em. Trước những người đẹp anh hân hạnh mời các em cùng vào uống nước.
Cậu mím môi, đây là tiểu thuyết sến à, nói ra mấy câu này mà ngượng chín mặt, làm gì có tiền mà đãi chứ. Các cô gái mỉm cười vui vẻ vào trong, Dan ôm cổ Min khuyên bảo.
- Đàn ông phải hào phóng chút gái nó mới theo, cứ thoải mái đi, coi như về lâu dài, sẽ không còn ai dám nói xấu cậu nữa.
Min gật đầu tán thành, đúng cậu phải nhanh chóng có bạn gái để quên đi nhưng thứ bẽ mặt trước đây, cậu ghé tai Dan thì thầm.
- Mày cho ta vay tiền nhé!
Cậu ngồi bàn ở giữa mà cảm giác sởn gai ốc nhìn mấy cô gái ánh mắt đắm đuối đưa tình, có điều họ hơi không ở mức bình thường, Ken ngồi bên làm quân sư nói thì thầm.
- Thừa cân không là vấn đề, mùa đông ôm rất ấm, ngực cũng lớn nữa kìa, anh xem cứ như có sữa ý. Chắc chắn làm mẹ tốt.
Cô gái ôm bộ ngực vĩ đại nháy mắt.
- Anh Min nhìn em ngại quá, có gì để tối nha anh.
Nước lọc trong miệng cậu phun ra bàn, cậu sặc ho, tay cầm khăn giấy lau cùng xin lỗi, má đỏ ửng ghé tai Dan thì thầm.
- Không sợ lạnh chỉ sợ nóng chết ta, mày thích không ta nhượng!
Dan liếc nhìn Ken đang hí hửng, giọng trầm trầm nghiến răng.
- Khẩu vị của nó, để cho Ken đi!
Cô gái tiếp theo, thân thể vừa phải cũng có chút dễ thương, chỉ là miệng cô ấy không ngừng nghỉ nhai, đống đồ ăn đã chất lên cả đống, vừa cười vừa nhai tự nhiên. Ken ghé tai thì thầm.
- Một cô gái rất tự nhiên giống anh, hai người ăn uống có vương vãi cũng không ai cười ai, có phải rất hạnh phúc không?
Min ghé đầu sang Dan, nhỏ giọng.
- Ta không làm đủ tiền nuôi em này được.
Dan liếc mắt, cầm đống vỏ úp lên đầu Ken.
- Giống mày ý đồ con lợn, ta chịu đựng chúng mày là là quá đủ rồi, không cần kiếm thêm.
Cô gái tiếp theo, nhỏ nhắn gọn gàng, lịch sự, môi ngập ngừng e thẹn. Ken gật đầu có vẻ được.
- Em biết nấu ăn, biết làm việc nhà, học cũng tốt, gia đình em cũng là công viên chức.
Cậu gật đầu có vẻ được, cô bé ngập ngừng nói tiếp.
- Cho em xin hỏi gia đình anh làm nghề gì, cha mẹ em rất muốn tìm người muôn đăng hộ đối, nếu yêu chúng mình phải xin phép gia đình rồi làm lễ cho đúng gia giáo, quy định của nhà em là bla bla.
Dan không đợi cô gái nói hết, túm tóc Ken dập xuống bàn giúp cậu, mặt mày Min dần tái mét mệt mỏi, không ngờ công cuộc cưa gái lại khó khăn đến thế, cậu đâu mơ ước cao sang, cậu cũng chẳng tham quyền quý. Một cô gái xinh đẹp ngồi xuống, nụ cười tươi tắn dịu dàng, mắt Ken lấp lánh chỉ tay, Min hết hào hứng rồi.
- Anh chúng mình yêu nhau nhé! Em không ép anh phải cưới em hay ra mặt gia đình đâu, cứ tự do sống cuộc sống riêng mỗi người.
Chút phấn khởi, cậu mỉm cười gật đầu, cô gái cười tủm cúi người, chiếc áo cổ sâu lộ ra khe ngực trắng nõn, cả ba đứa con trai nuốt nước bọt chăm chú nhìn. Dan gật gật dầu giơ ngón tay cái, Ken cũng đồng tình. Min cứ ngỡ đã thoát kiếp độc thân, cô gái nhếch môi hỏi.
- Nhà anh có mấy biệt thự ạ, anh đi xe gì, dùng điện thoại loại nào?
Chút hứng thú cuối cùng cũng tụt xuống, cậu đứng bật dậy tức tối, Dan giữ tay cậu lại, cậu giật mạnh tay bỏ đi, gái với gú bực mình, cô gái ngơ ngác không hiểu gì, Dan mỉm cười trao nụ hôn gió rồi rời đi. Tay cậu giật cái mảnh giấy phía sau lưng ra nhíu mày, bàn tay bóp mạnh, túm tóc hai người bạn dập vào nhau, trên trán u một cục to tướng. Tiếng lộn xộn kêu gào, một ngày valentine thất bại. Rin cúi người mở tờ giấy bị vo, tay che miệng khẽ cười liếc nhìn về phía Min đang giận dữ đánh người, Gin nhăn trán rồi cúi đầu. Giọng cô dịu dàng gọi, tay vẫy vẫy.
- Anh Min!
Cậu liếc mắt nhìn, chạm gương mặt Gin cậu vội cúi đầu, tay kéo hai đứa bạn tránh đi, Rin ngơ ngác bị lơ, có chút ấm ức, Gin theo sau chân Rin lại gần Min, ánh nắng làm da họ bỏng rát đỏ ửng lên. Gin dựa thân vào bóng cây lớn cúi đầu, Rin tươi cười nói.
- Hôm nay hai khu chúng ta mở một party nhỏ nhé, chiều nay khu Tây sẽ sang thăm, mong mọi người giúp đỡ để thêm thân thiết. Anh giúp em thống báo nhé.
Rin cúi đầu, khẽ cầm tay cậu nâng lên, bàn tay cô mát lạnh, cậu đỏ mặt định rút về, Rin đặt một gói quà nhỏ vào lòng bàn tay, mùi hương thơm ngọt thoảng trong gió, khuôn mặt Rin tươi tắn ửng hồng, giọng nói dịu dàng.
- Cũng như em muốn thân thiết hơn với anh Min vậy.
Dan và Ken xô đẩy nhau bên gốc cây liếc nhìn ngưỡng mộ, cậu thấy nóng ran, bối rối không biết phải làm sao, lần đầu tiên có con gái tặng quà valentine, tim đập căng thẳng quá. Bàn tay lớn nắm lấy tay Rin kéo ra, nét mặt Gin khó chịu, giọng trầm.
- Xong rồi thì về đi!
Cô mở mắt nhìn Gin ngơ ngác, phá đám chuyện của em gái, tay anh đẩy vai cô, cô không cam tâm liếc nhìn lưu luyến. Min cũng tính xoay người rời đi, Gin giật lấy hộp quà của Rin bỏ vào túi anh, cậu mở to mắt lườm, cướp đồ trắng trợn như thế, món quà đầu tiên của cậu đi đứt. Gin ghé đầu nói nhỏ bên tai cậu, bên đó truyền đến cảm giác nhột.
- Cậu có thích sô-cô-la đâu tiếc làm gì, đừng nhận của ai nhé, Min!
Giọng nói tự tin cứ như hiểu rõ vậy, cậu nghi ngờ nhìn, làm sao anh lại biết được, để không xấu mặt, cậu với tay giật, giọng giận dữ.
- Ai nói ta không thích sô-cô-la, trả đồ của ta đây. Ngươi thì biết cái gì, ta rất thích sô-cô-la.
Gin móc ra một hộp quà khác, đôi mắt nhìn cậu, thành thực.
- Vậy trả cậu này!
Cậu nhíu mày, tay ném hộp quà đó đi, ánh mắt Gin đau đớn nhìn vào thứ lăn lóc trên nền bị vứt bỏ, cắn môi kìm nén cảm xúc đang dâng lên, giọng Min cay độc.
- Đồ của ngươi ta không cần!
Tay Gin nắm chặt lại, cánh tay như run lên, cậu đã hơi quá đáng, có vẻ đã làm tổn thương anh nhưng cậu không muốn giữa hai người thêm thân thiết. Dan và Ken che miệng cảm thán nhìn, họ như đôi tình nhân ghen tuông. Gân trên tay Gin nổi lên, cậu thấy có lỗi bước vài bước cúi đầu muốn nhặt, Gin tới nhanh hơn một cước dẫm nát, gương mặt anh rất đỏ, màu đen của sô-cô-la nhoe nhoét cũng tối tắm như nét mặt Gin lúc này. Anh quay đầu đi, cả thân thể phơi dưới nắng da bị thiêu đốt, cảm tưởng như cứ đi tiếp sẽ bị đốt cháy thành ngọn lửa bùng lên, cơm đau này không là gì, Min chớp mắt nhìn đống nhoe nhoét dưới nền, có vẻ đây không phải loại sô-cô-la bán ở cửa hàng, chắc cô gái nào đó tự làm rồi tặng Gin, rồi anh lại đưa cậu. Nhìn theo bóng dáng như sắp tan chảy kia, cậu thấy có thứ gì đó tan vỡ. Ken bám vào vai Min, mắt è dè nói.
- Anh ấy thật đáng sợ, mà Min cũng quá đáng cơ!
Dan vỗ vai Min an ủi.
- Cô gái đó thích mày mà còn tìm làm gì?
Min cúi đầu mệt mỏi, giọng trầm lắng.
- Ta muốn một nơi yên tĩnh để bình tâm. Ken đi thông báo chiều tối giao lưu với khu Tây giúp!
Hồ lớn mọi người đang yên lặng chăm chú nhìn cần câu chờ đợi cá cắn, không tiếng nói chuyện, Min ngồi thẫn thờ nhìn màn nước phẳng lặng, Dan bên cạnh cười cợt trêu đùa. Tay cậu cầm hòn đá ném xuống nước nhảy 3 bước.
- Ui để ta ném mày xem.
Dan cầm hòn đá to bự ném cái “bùm” mấy người xung quanh trợn trắng mắt lên nhìn hai cậu. Dan cười to không để ý xung quang.
- Thấy chưa nghe vui tai nhỉ.
Tiếng thét chói tai.
- Này mấy thằng kia!
Min dùng đôi mắt hờ hững nhìn, họ không còn gì để nói, Dan nghiêng đầu nghe ngóng xem có gì hay. Tay lại bê cục đất to ném xuống nước bắn tung tóe, vui thích như đứa trẻ con vỗ vỗ tay, mọi người đang câu cá nhìn kẻ từ ngoài hành tinh khác tới phá đám. Min hé môi cười đạp mông Dan ngã xuống hồ, Dan sặc nước vùng vẫy, không biết bơi.
- A thằng ngu cứu ta!
Cậu nhảy xuống, Dan tóm đầu cậu dìm xuống nước, ngóc lên thở, sợ chết đi được, lúc ngồi trên bờ răng cắn vào nhau run bần bật. Cả hai ướt như chuột, gió thổi qua thêm lạnh lẽo run run. Dan mắng Min.
- Ngu vừa chứ, nhà có mình ta con trai đấy!
Cậu khẽ cười, xoa tóc thằng bạn, cả hai vừa đi vừa đá nhau về phòng, gió mang hương dịu dàng, tiếng chim bầy đàn hót ríu rít hợp xướng vui tai.
Cánh cửa lớn vừa mở, khuôn mặt Rin ấm ức lắc tay áo Gin nức nở.
- Tại sao chứ, tại sao anh lại làm thế, em thích Min mà, thích một người có gì là sai chứ. Anh và em đâu có tình cảm gì đặc biệt chứ. Em không thích những thứ luật lệ vớ vẩn, thật mệt mỏi!
Rin chợt sững người nín khóc, thân thể anh nóng như lửa, mùi cháy khét của da thịt bong chóc bốc khói, môi cô run rẩy. Gin lạnh nhạt nói.
- Vậy em thử nghĩ sau những gì đã làm xem liệu có thể không?
Giọng cô nghẹn ngào, đôi tay cô ướt đẫm thứ chất dịch của anh, mắt bàng hoàng, môi ngập ngừng hỏi.
- Tại sao anh lại làm thế này, anh đã phơi nắng bao lâu vậy? Anh thực sự muốn làm tổn thương bản thân vậy sao?
Bước thêm vài bước giọng Gin trầm lặng.
- Không phải, anh làm thế là để dịu đi cơn đau đang chịu.
Cô lắc lắc đầu, nước mắt chảy xuống má. Leo đứng bên tường im lặng cúi đầu, đôi mắt anh nhắm lại mệt mỏi, bàn tay nắm chặt xót xa, Su đứng bên cạnh ngó nghiêng, tay vuốt lông con chó.
- Min là thằng cha vampire nào vậy mà khiến công chúa của chúng ta khóc?
Miu liếm miếng bánh ngọt nhỏ giọng.
- Khiến Rin khóc tên này chắc máu cũng ngọt như kem dâu. Và không trông giống chó như cậu.
Su lườm Miu hằm hè muốn cắn, Leo cúi đầu bước đi, ánh mắt buồn.
- Mèo hoang cậu chưa hết cơn dại à?
Trong bóng tối bao trùm chỉ thấy những đôi mắt đỏ lóe sáng, Rin nhìn dáng Gin đang lạnh lùng đi, cảm giác xa cách, cô ngập ngừng nói.
- Em không hiểu, dù là em gái anh nhưng em không hiểu chút gì về anh cả. Anh đã thay đổi quá nhiều khiến em cảm thấy xa cách. Anh không còn là người anh trai luôn vui vẻ cười với em, thường kể chuyện cho em trước khi ngủ nữa!
Gin đứng lại, không quay đầu nói.
- Em đã lớn rồi không còn là trẻ con.
Cô nói với theo.
- Từ khi cô ta dòng thuần Hanna đến, em đã thấy, nụ cười và nước mắt của anh, cái ngày cha mẹ chết.
Gin giận dữ hét lên ngăn cô nói.
- Đủ rồi đừng nói nữa!
Bàn tay anh run rẩy, đó là nỗi nhục đau khổ nhất cuộc đời anh không bao giờ quên và chẳng bao giờ muốn nhắc lại.
- Cô ta chết rồi, anh đừng đau lòng vì con đàn bà xấu xa đó. Không đáng!
Gin nhắm mắt thở dài, nói vài câu rồi bước đi.
- Cô ta chưa chết và anh cũng không phải vì cô ta. Thế giới này không tốt đẹp như em nghĩ đâu, nhìn qua có vẻ tốt đẹp nhưng sau nó toàn thối nát.
Rin ngồi thụp xuống, lại còn có ai khiến anh như vậy nữa, một người anh trai luôn dịu dàng yêu chiều, cái thứ khốn nạn gì biến anh trở lên như thế, mang biết bao vết thương lòng, luôn cô độc nhốt mình trong bóng tối. Quăng mình lên giường, Gin úp mặt xuống gối, bàn tay ra sức cào vào cổ, da cứ bong chóc chảy máu, ngón tay anh ướt đẫm, có thứ kinh tởm gì đó trên cổ anh muốn vứt bỏ nhưng vô ích, vết cắn cứ còn mãi dù bao lớp da lột qua. Vang trong đầu tiếng cười khúc khích châm biếm, giọng nói anh vô cùng hận.
- Hi hi Gin thật là đứa trẻ hư, sao đỏ mặt chứ, nét mặt Gin mới gợi cảm làm sao, cho ta thấy tình yêu của cậu, lại đây!
Tay anh cào vào cổ nhanh hơn, máu chảy thành dòng theo cổ rớt xuống, cố xóa đi một thứ ghê tởm, nét mặt anh đau đớn co rút, mệt mỏi vật tay xuống nệm, da nhanh chóng liền lại, vết nanh cắn in hằn đánh dấu. Anh căm ghét chính bản thân mình, căm ghét dòng máu dơ bẩn chảy trong người, căm ghét trái tim đen nơi lồng ngực, căm ghét chính cảm xúc mình.
- Dối trá, tất cả là dối trá!
Mi mắt anh nhắm chặt, hình ảnh ánh trăng soi lên gương mặt nhỏ, đôi môi khẽ mỉm cười, nét mặt anh dãn ra, vòng tay của cô ấy thật ấm áp ôm cổ anh, đôi mắt to tròn long lanh soi rõ gương mặt anh in bóng. Đó là một kí ức rất xa nhưng giọng nói vẫn rõ ràng, yếu ớt dụt dè như từ trong tâm phát ra bên tai anh, hơi thở dồn nén, nhịp tim trống dồn dòng máu nóng hổi.
- Ta yêu ngài, mạng sống của ta là của ngài. Máu của ta khiến ngài tin tưởng thì ta sẵn sàng, ta rất vui, Gin.
Kề bên khóe miệng anh, làn da cổ trắng mềm mại dưới ánh trăng, vạt áo được kéo xuống quá vai, mùi hương ngọt ngào quyến rũ nóng hổi. Nếu đã vui, sao còn nhỏ lệ. Sao giây phút đó anh đã không chần chừ mà cắn cô, vậy mà cô vẫn có thể mỉm cười tươi tắn, nói lời yêu thương.
- Nếu tình yêu là thứ khiến người ta điên dại, ta chấp nhận trở thành kẻ điên dại yêu ngài.
Sao khi cô nói câu đó, anh lại tỏ thái độ coi thường. Ngay cả khi nhìn cô rũ rượi trong cơn khát máu cồn cào, cô vẫn co ro một góc, ánh mắt bình thản đến lạ lùng, môi bạc phếch cười nhìn anh.
- Đói khát đối với ta không là gì, cảm giác của ta không quan trọng so với cảm giác của ngài được an ủi. Cho dù ta có biến thành quỷ hay con người, tình cảm ta vẫn không đổi.
Lúc đó chắc chắn trái tim anh đã lỗi nhịp, anh đã rất tò mò thứ gì đã khiến con người trở lên mạnh mẽ đến vậy, cơn khát máu đối với quỷ còn đáng sợ hơn cái chết, điều gì khiến hunter như cô lại vì một vampire mà chịu đựng. Cảm xúc lúc đó, anh đã chưa kịp gọi tên, đến khi gọi được tên, thân thể cô đã giá lạnh. Đây thật sự là cơn đau thắt khó chịu tưởng như vỡ ra, anh cũng đã hiểu rằng đói khát không là gì so với một thân thể lạnh dần. Anh đã gián tiếp làm cô ấy chết, vì sự nghi ngờ mà ân hận cả cuộc đời. Trên cả cái chết, anh mong muốn cảm nhận hơi ấm đó, bảo vệ nó. Trên khóe mi có làn sương ẩm.
- Ta sai rồi, ta tin nàng, Min!
Dan và Min ôm nhau ngủ, Ken thì chuẩn bị vài thứ cho buổi giao lưu chiều, cậu che miệng ngáp mệt mỏi, tóc tai bù xù đầu dính vài sợi kim tuyến. Cửa có tiếng gõ, chắc ai đó lại bỏ quà rồi chạy, cậu lững thững ra mở cửa, nhìn xuống nền là đôi chân nhỏ nhắn trong chiếc giày búp bê. Nhìn lên trên, con mắt cậu sáng căng ra, cô gái ngây thơ dễ thương mang thương hiệu lolita đang mỉm cười dịu dàng, mái tóc vàng xoăn lọn bồng bềnh, băng đô tai mèo màu hồng xinh xắn, làn da trắng hồng ngọc ngà, nhất là đôi mắt nâu to tròn long lanh. Cậu đóng “rầm” cửa lại, ở trường lâu nay sao không thấy cô gái xinh xắn duyên dáng này, tay cậu cào cào mái tóc cho gọn gàng, chỉnh chu lại quần áo, giọng nói nhỏ đá đá hai người kia dậy.
- Có lolita đến cầu thân.
Min cầm gối chọi vào mặt Ken nhăn nhó, rồi ôm Dan ngủ tiếp.
- Mặc, tiên nữ giáng trần cũng kệ. Hết hứng thú rồi.
Dan cũng đưa tay ôm Min, ngái ngủ gật đầu tán đồng.
- Phụ nữ họ toàn lấy vẻ ngoài để che giấu con khủng long bên trong thôi, độc thân là sướng nhất.
Ken lắc đầu ra mở cửa, cô gái vẫn mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng.
- Xin hỏi!
Cậu vội chen lời.
- Xin lỗi em nhưng phòng ngoài anh không có ai độc thân cả.
Mắt cô gái mở to kinh ngạc, rồi liếc nhìn lên số phòng 609 cái số đẹp chắc chắn.
- Xin lỗi nhưng em tìm anh Dan, anh đừng giấu, em có việc gấp cần tìm.
Cậu ủ rũ thì ra cô gái này lại mê Dan, chưa kịp phản ứng gì, cô gái nhỏ lách người đi vào trong, mắt cô mở to kinh ngạc nhìn cảnh giường chiếu lộn xộn, Ken xua xua tay vội giải thích.
- Không, không như em nghĩ đâu, họ không yêu nhau.
Dan cầm cái gối ném vào cái nơi phát ra tiếng ồn lầm bầm.
- Để yên ta ngủ!
Cái gối tìm nhầm đối tượng chọi vào mặt Lam đang sửng sốt, đơ đơ.
- Không, anh Dan ơi bạn gái anh tới đấy.
Tay Ken vừa lắc vai Dan vừa liếc mắt nhìn Lam đứng bất động. Dan mắt nhắm mắt mở không chú ý, tay vỗ mông Min.
- Tình nhân số 101 á, bảo cô ấy về chuồng đi, tình yêu của ta đây rồi.
Khuôn mặt Lam mỉm cười khẽ gọi.
- Anh Dan!
Như đồng hồ lên cót, Dan bật dậy, xoay người nhìn, nét mặt nhanh chóng trở lên sợ hãi, vội vàng vỗ Min dậy, giọng cố giải thích.
- Em à, không đây là bạn anh thôi không phải người yêu anh đâu.
Lam nghiêng đầu, bẻ cổ tay.
- Anh đã nghe B.Wilson nói: “Lời nói dối chỉ đứng bằng một chân. Còn sự thật thì đứng cả hai chân” chưa?
Dan lắc lắc đầu đứng xa cô ra.
- Anh đang đứng bằng hai chân đây. Mà anh làm sao biết người đó chứ.
Lam nhảy lên, nện một cùi trỏ xuống lưng Dan ngã gục ho, giọng cô vẫn nhẹ nhàng hỏi.
- Thế anh đã nghe O.W.Holmes nói: “Sống tức là gánh vác trách nhiệm, đó chính là toàn bộ nội dung cuộc sống” chưa?
Cậu đau đớn, ngước mặt lên nhăn nhó.
- Sao người đó cực đoan vậy? Chắc chắn anh không quen!
Lam lại lên gối, miệng chữ o mắt chứ a, Dan gần như không thể nói thêm, giọng cô vẫn dịu dàng với khuôn mặt dễ thương ngây thơ.
- Anh đang sống kiểu gì đấy, thành tích lại kém như vậy, trốn biệt tăm không liên lạc được. Đã vậy tiêu pha thì phung phí.
Ken cảm thấy con mắt mình bị vẫn đề, cậu nhìn nhầm cô rồi, không dễ thương duyên dáng chút gì cả, nét mặt cậu sợ hãi, một loạt châm ngôn, danh ngôn mang ra nói, tay chân thì cứ đánh bao cát, mặt mũi Dan bắt đầu chảy máu. Vài đồ vật trong phòng nát như tương. Min ghé đầu Ken thì thầm.
- Con khủng long bạo chúa này vẫn còn sống sót sau kỉ băng hà à? Ta thấy độc thân thật hạnh phúc!
Ken gật đầu ôm Min vỗ vỗ hạnh phúc. Dan nằm nền với tay xin cứu giúp, giọng như lạc đi. Lam túm cổ áo Dan nói.
- Anh biết không người Nhật Bản có câu: “Con cái hiếu thảo, cha mẹ vui vẻ. Gia đình hòa thuận muôn việc đều thành” . Vậy mà anh đã đi bao lâu rồi không vác mặt về nhà hả. Chỉ biết gọi điện kêu hết tiền à? Hôm nay, em phải lôi cổ anh về cho mẹ xử lý. Các cụ có câu: “Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”. Công cha nghĩa mẹ anh để đâu chả thấy, lại còn tiêu phung phí, học hành thì chểnh mảng.
Cô gái có vẻ ngoài ngây thơ, dễ thương em gái Dan có sức trâu bò kéo cổ áo Dan lê xành xạch dưới nền, cậu méo mó bám cổ tay Min mong giúp đỡ. Cô liếc mắt mỉm cười nhìn Min, cậu liền thả tay ra. Dan bám vào tường nhà, cố nói vội vàng.
- Hôm nay trường anh tổ trức party cho những người đẹp quyền quý tham dự, anh mà không tham dự thì khác nào nói gia đình ta không đủ danh giá chứ!
Lam dừng bước, liếc mắt nhìn Ken, cậu vội gật gật đầu, trên tóc còn vương nhiều kim tuyến. Cô mỉm cười nghiêng đầu, một dòng điện ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ken.
Dan túm tóc Ken giật, ánh mắt hằm hố đe dọa.
- Mày phải đi theo làm tùy tùng cho công chúa nhà ta, em gái mà có chút không hài lòng thì đừng trách!
Ken méo mặt đau khổ muốn khóc, Dan mỉm cười nịnh nọt, hai tay bóp vai cô.
- Thằng Ken này được hâm mộ nhất ở đây vì dễ thương đấy, không kiếm được ai xứng đáng hơn nó đâu em gái yêu à.
Cô mỉm cười gật đầu liếc nhìn Ken nhỏ bé, số cậu thật khổ mà, hồng nhan bạc mệnh. Ngày lễ tình yêu đúng là ngày xui xẻo của độc thân.