Đều là những kẻ có kinh nghiệm, hai người xử lý cái xác rất nhanh chóng. Ở nơi đồi núi hoang vu trập trùng này, một xác chết ném xuống đáy vực sẽ được bọn dã thú xử lý nhanh chóng. Máu tươi chảy khá nhiều, nhưng cũng không thành vấn đề gì lớn, chỉ cần lấy cát bên đường phủ lên sau đó quét bay đi, gió và bụi sẽ thực hiện phần còn lại của công việc.
Sau khi thu dọn và xóa đi hoàn toàn dấu vết của cuộc giao chiến, cả hai liền ngồi bệt ngay bên vệ đường để nghỉ ngơi. Ba Khang rõ ràng rất hào hứng, giống như vừa trút được một gánh nặng trên lưng. Y lôi từ lưng ngựa xuống một ống bương chè xanh, thứ nước uống yêu thích của y, thậm chí còn hào phóng chia cho Hoan một bương.
- Uống đi, uống đi. Mẹ nó, không có mày thì tao chưa chắc đã giết được thằng Sáu. Thằng này bỏ theo trại Long Hổ từ lâu rồi, mấy hôm nay mới lòi mặt chó ra.
Hoan nhận lấy bương nước, đặt sang một bên, cười cười hỏi lại:
- Sao hội chủ biết ổng phản bội hay vậy?
Ba Khang hơi nhíu mày, bất tri bất giác gõ thành dao găm trong tay vào đế giày sắt nghe coong coong:
- Hai ngày trước chính mắt tao thấy nó chém lén Tư Nghĩa một nhát đằng sau lưng. Trận đánh ở mương Bảy đó. Tao thấy mà lúc đó không nói gì được vì võ nghệ thằng Sáu cao lắm. Mà mày không uống nước chè à?
- Không quen, tui mà uống vào thế nào cũng bị đau bụng, trước giờ tui toàn uống nước suối không à.
Ba Khang cũng cười cười:
- Mày lanh lắm, lúc nãy tao nói có một chữ là mày hiểu ngay phải diễn thế nào.
Lời vừa dứt y đã vung cục đá không biết đã nắm sẵn trong tay phải từ lúc nào, đập thẳng vào đầu Hoan. Tay trái y chụm lại như một mũi dùi, đâm thẳng vào cổ gã thiếu niên, miệng chửi:
- Mẹ mày, lanh này.
Ba Khang ra tay đã nhanh, Hoan còn nhanh hơn.
Gã hội chủ chỉ cảm thấy trước mắt hơi hoa lên, thì hai tay đã giống như bị hai cái kẹp sắt kẹp lại, đau đến nỗi gã phải rú lên một tiếng. Thế nhưng tiếng rú của y tắc nghẹn lại trong bụng vì Hoan đã uốn người nhảy lên, giáng thẳng hai đầu gối vào ngực y. Động tác của gã thiếu niên vừa lanh lẹn vừa hung mãnh, rõ ràng là thủ pháp cận thân cầm nã thủ cao cường nhất.
Ba Khang nghe rõ cả tiếng xương sườn mình gãy răng rắc dưới sức công phá của đòn tấn công.
Thằng nhóc con này khí lực mạnh như một con trâu chọi. Chưa kịp phản ứng gì thì lại nghe bên tai hai tiếng gãy gọn nữa. Mắt y nổ đom đóm, hai tai ù đi và có cảm giác như cơ thể mình đã bị gãy gập xuống. Chỉ trong ba đòn liên hoàn ấy, Hoan đã tiện đà bẻ lọi cả hai tay y rồi.
Trận giao thủ này diễn ra nhanh như một cái chớp mắt. Khi hai người đã đánh xong, cái bương nước khi nãy mới đổ lật nghiêng sang một bên.
Nước bên trong bương chảy ra tới đâu, cỏ dại bên vệ đường liền bạc úa đi tới đó.
ooo
Khi Ba Khang tỉnh dậy thì mặt trời đã hơi ngả về tây, gã thiếu niên đang ngồi đối diện với y, dáng điệu vô cùng thoải mái. Hai thanh mã tấu cắm chéo sau lưng và con dao găm ban nãy đang biểu diễn một điệu múa giữa hai tay gã, vừa man rợ vừa yêu diễm.
Ba Khang không có một cơ hội nào. Kể cả khi có vũ khí thì y cũng không cầm lấy nó bằng hai cái tay đã gãy khớp được.
Hoan nhẩn nha, vừa tung tẩy con dao vừa nói, giọng châm biếm:
- Tao là Dư Lệ, hay còn gọi là Báo Rừng. Từ khi tao vào trại Long Hổ tới giờ, chưa khi nào nghe nói tới một thằng tên Sáu Xà hết. Tao không biết vì sao mày giết nó trước, nhưng chắc chắn nó là người của bọn mày đó.
Ba Khang ngậm tăm.
- Thật ra cũng không quan trọng, đúng không? Mục đích của mày là giết hết cả hai đứa bọn tao. Đường tới huyệt Ưng Sào chỉ có thể cho một người biết. Mày định để tao lại sau cùng, chắc vì nghĩ tao là người yếu nhất, đúng không.
Gã thiếu niêm giễu cợt nhìn Ba Khang:
- Mày tính sai rồi, tính sai một lần mạng cũng phải bồi vào.
Ba Khang nhịn không được nữa, buộc miệng chửi bậy:
- Đù má, mày đúng là lanh thiệt.
Dư Lệ cười ha ha:
- Giờ mày có thể nói cho tao nghe đường đi đến Ưng Sào chưa?
- Mày mơ à? Tao thua rồi thì chỉ có chết thôi chứ mày đừng hòng moi được cái gì trong miệng tao.
Thanh dao găm đột nhiên dừng lại điệu nhảy của nó. Ba Khang tự dưng hơi hạ đầu xuống, một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng y. Vừa ban nãy y đã bắt được một tia cảm xúc lóe lên trong mắt gã thiếu niên trước mặt, một cảm xúc hào hứng pha lẫn điên cuồng. Giờ phút này y chỉ hy vọng cảm giác của mình là sai.
Hoan nhìn gã phó thủ lĩnh sa cơ, thản nhiên hỏi lại hai chữ gọn lỏn:
- Thiệt hả?
Ba Khang bỗng dưng cười lớn, bất chấp cơn đau xé cả lồng ngực:
- Tao đang nghĩ vì sao mày phải nhất định tới huyệt Ưng Sào, bất chấp nguy hiểm để bám theo hai người bọn tao. Có người thân của mày ở đó à? Hay là người của Công Minh? Muốn giết bọn tao dễ ợt, mấy trận chiến gần đây chỉ cần mày nửa đường phản bội thì coi như tao có ba đầu sáu tay cũng không chạy được.
Mắt gã hội chủ trừng lên trong cơn hào hứng bạo ngược và tàn ác:
- Vậy thì vì sao? Nếu có người thân của mày thật thì mày chờ mà lượm xác bọn nó đi, vì chúng nó sẽ chết rục ở huyệt Ưng Sào.
Trong tình huống này có lẽ đây là cái phao duy nhất có thể cứu mạng Ba Khang. Muốn như vậy, cách duy nhất là y phải áp đảo được đối thủ về mặt khí thế, mới có thể dùng nó làm điều kiện trao đổi có lợi cho mình.
Dư Lệ tiến lại gần, vỗ vỗ bản dao vào má Ba Khang, lắc đầu bảo:
- Mày biết không, để tao nói với mày một chuyện cũ. Ngày xưa, tao cũng là nô lệ. Chỉ là một đứa trẻ con năm tuổi, nhưng tao đã sống ở trại tròn năm năm.
Ba Khang tái mặt, hơn ai hết gã hiểu rõ cái chữ năm năm này tàn khốc hung hiểm đến mức nào, máu tanh đến mức nào. Gã thiếu niên nhạt giọng nói tiếp, không để lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Tao học được cách đánh nhau. Học được cách giết người. Học được cách trộn lẫn với đám buôn người tụi mày. Và học được cách tra tấn nữa.
Lời này vừa dứt, thanh dao găm sắc lẻm đã hớt ngược lên, hớt bay chóp mũi của Ba Khang. Gã hội chủ vừa há hốc mồm để gào lên đau đớn thì Dư Lệ vung tay đấm mạnh xuống, tống luôn xương mũi và hai cái răng vào cổ họng y.
Vừa ra tay gã thiếu niên vừa nói:
- Tao không có quen ai ở huyệt Ưng Sào, cho nên mày cũng đừng vội nói nhanh quá.
Một bức màn đỏ thẫm đã phủ mờ mắt Ba Khang, xuyên qua bức màn máu đó, bóng người trước mặt y bỗng dưng biến thành ma quỷ dưới địa ngục. Từng tiếng gào thét không thuộc về cõi người, vang vọng bên sườn núi một buổi chiều tháng bảy.
ooo
Trận chiến ở huyệt Ưng Sào kết thúc rất gọn gàng. Khi người của trại Long Hổ tràn vào lúc tờ mờ sáng, đám thủ vệ vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Thậm chí bọn chúng cũng hoàn toàn không biết chuyện địa bàn chính của mình dưới chân núi đã bị dọn sạch. Lúc bốn tên gác ngoài cửa huyệt bị cắt cổ không một tiếng động thì bọn còn lại vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Không một ai có thể phát hiện ra huyệt Ưng Sào. Đó là niềm tin đã đi theo chúng vào cõi chết.
Mặc dù đã sống mấy năm ở trại nô lệ thế nhưng khi thấy những cảnh tàn ác và nhơ nhớp mà hội Dạ Hành gây ra, Dư Lệ vẫn phải nhíu mày. Không một phòng nào không có dấu vết phụ nữ bị chà đạp, thậm chí có vài chỗ đã bày ra đầy đủ thú vui bệnh hoạn của bọn buôn người này. Chỉ đi qua có hơn mười phòng, trại Long Hổ đã cứu ra gần hai mươi cô gái, tất cả đều giống như những cái xác vô hồn biết đi.
Dư Lệ nhìn thấy ánh mắt vô hồn trên mặt họ. Có vài người hờ hững nhìn qua bọn thủ vệ bị thương nằm lăn lộn trên mặt đất. Có vài người vừa trông thấy chúng thì vằn mắt lên xông vào đánh đập để trả thù. Có cô gái đã đến bờ điên loạn, giật lấy đao băm vằm tên thủ vệ cho đến lúc nát nhừ thì quẳng đao ôm mặt khóc ngất.
Người của trại Long Hổ không ngăn cản, lệnh của Trần Công Minh là giết sạch đám buôn người. Trong cuộc chiến này, họ đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần tình cảnh như vậy rồi.
Ở trại nô lệ, hoàn toàn không có con người.
ooo
Khi Dư Lệ tiến vào khu vực phòng giam ở đằng sau huyệt Ưng Sào, y càng thấm thía hai chữ trại người. Người ở đây bị chăn nhốt như một bầy heo, hầu hết đều chỉ quấn vài mảnh vải rách rưới để che thân. Bọn họ phải ăn trong máng, và không khí trong lành chỉ được cung cấp bởi vài cái cửa tò vò ở tít trên cao. Hội Dạ Hành chia bọn họ ra làm ba khu, một là những người lớn tuổi già cả, cũng là khu vực hôi hám tồi tệ nhất. Khu thứ hai đông nhất và cũng rộng rãi nhất, bao gồm các thanh niên trai tráng còn sức lao động, đếm sơ qua cũng gần ba mươi người. Khu thứ ba là tối tăm nhất, và dù không dơ bẩn như khu đầu tiên thì nó cũng nhỏ bé đến nỗi không khí trong đây tưởng như đã đặc quánh lại.
Dù rằng hầu hết những người bị giam ở đây đều là con em hoặc chủ gia đình có chút ít tài sản, và lý do duy nhất để họ chưa bị chuyển đến các chợ buôn người là do hội Dạ Hành còn đang chờ món tiền chuộc từ gia đình của họ. Thế nhưng không vì thế mà họ được đối xử tốt hơn chút nào. Trái lại, do tình cảnh bị chôn chân ở tận trong núi rừng một thời gian quá lâu, tâm lý bọn thủ vệ hầu như đều đã biến hóa thành thói bạo ngược.
Bọn chúng nghĩ ra đủ mọi trò để tiêu khiển trên thân xác đám nô lệ. Không một ai là không bị thương trên người, từ nhẹ nhàng đến tàn phế.
Dư Lệ mở cửa phòng giam khu thứ ba và phải mất đến vài giây để có thể làm quen với bóng tối. Y thấp thoáng nhìn thấy một hình dáng bé xíu quấn chặt trong một tấm vải xám rách rưới, ngồi co ro tít tận góc phòng trong cùng. Lúc ban đầu y tưởng rằng khu này chỉ có một người bị giam, nhưng khi chân y vấp phải một cái xác nằm co quắp dưới nền thì y nhận ra rằng, ở đây thật ra chỉ có một người sống sót.
Mười tám cái xác trẻ con và một đứa còn đang thoi thóp.
Khi Dư Lệ bế đứa bé lên, y cảm thấy hầu như tay mình không mất tý sức nào. Đứa bé này đã gầy như cái xác ve. Dư Lệ ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Xong rồi, tất cả đã qua rồi.
Y cảm nhận được toàn thân đứa bé khe khẽ run lên. Và y thấy được một đôi mắt sáng bừng lên. Ánh sáng mà ngay cả sự bạo ngược vô nhân đến tận cùng, cũng không có cách nào phủ mờ đi.
ooo
Sau sáu tháng bị giam giữ trong huyệt Ưng Sào, Cá Con lại một lần nữa thấy được ánh mặt trời. Nó cố vươn người lên, hít lấy hít để thứ không khí trong lành thấm đẫm mùi lá cây ngai ngái. Và khi mũi nó bắt được một mùi mà đã lâu không gặp, thì bụng nó liền quặn lên.
Người thanh niên cao lớn lúc nãy bế nó ra ngoài đã trở lại, trên tay cầm theo một chén cháo thịt. Không sai, là cháo thịt, thứ mà ngày xưa mẹ nó vẫn hay nấu cho cả nhà ăn vào buổi sáng. Ở những năm tháng an lành.
Thế nhưng bản năng và thói quen trong sáu tháng sống ở trại người đã khiến cho Cá Con co người lại. Tấm vải rách rưới trên người nó giống như một tấm chắn cuối cùng, bảo vệ nó khỏi mọi sự tàn ác của thế nhân.
Dư Lệ nhìn cô bé nhỏ như con chó con đang cố rút người vào góc. Y nhìn thấy nét hoảng sợ và hoài nghi trong đôi mắt sáng của nó. Y nhìn thấy cả những vết sẹo chi chít trên những phần cơ thể lộ ra ngoài tấm vải rách. Y nhìn thấy cơn run rẩy rất nhẹ nhưng dai dẳng không cách nào chấm dứt.
Y nhìn thấy y, của mười năm trước. Khi người ta giật y ra khỏi vòng tay ấm áp của mẹ y, người mà y chẳng thể nhớ nổi nét mặt, bỏ lại sau lưng cả một đô thành đang bốc cháy hừng hực.
Dư Lệ ngồi xuống, múc một muỗng cháo nhỏ, khẽ thổi qua rồi đưa tới, lúng búng nói:
- Ăn chậm thôi, từ nay không ai hành hạ em được nữa.
Cá Con trông muỗng cháo trước mắt, nước mắt bỗng chốc lăn dài. Cháo thì đã ở đây, nhưng mẹ nó thì vĩnh viễn không trở lại.
Dư Lệ nhìn cô bé vừa khóc nấc vừa ăn cháo, bất giác trong lòng đã có điều hiểu ra.
Vì sao Trần Công Minh phải chém đinh chặt sắt, không ngại ngần đối mặt với quá nửa các thế lực ở Nam Bộ chỉ để giữ vững lời tuyên bố của mình: nơi này, sẽ không có chợ nô lệ.
Vì sao trại Long Hổ đổ xương đổ máu, không tiếc hao tổn để tuyên chiến với những trại buôn nô lệ. Trong những đứa trẻ, người già bị bắt giữ ở trong trại, có bao nhiêu người là thân quyến của đồng đội họ ngày xưa trên chiến trường. Có bao nhiêu người khi chồng, cha, con của mình bán mạng chiến đấu, thì họ bị biến thành những món hàng, bị xem như súc vật mua đi bán lại.
Trong lòng y lúc này cũng đang gầm thét, cuồn cuộn như biển trào.