Vết cách của thời gian - Cập nhật - Cà chua tna

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
Tên truyện: VẾT CÁCH CỦA THỜI GIAN
Tác giả: Cà chua tna.
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành.
Tình trạng đăng: Hoàn thành.
Lịch đăng: 1 chương/tuần.
Thể loại: Học đường, hiện đại.
Độ dài: 21 chương.
Giới hạn độ tuổi đọc: Không.
Cảnh báo về nội dung: Không.
GIỚI THIỆU:​
Bạn đều cho rằng thanh xuân là quãng thời gian tươi đẹp nhất. Thời gian để yêu. Thời gian để mơ ước. Thời gian để khám phá. Vậy giữa những năm tháng tươi đẹp đó bạn đã trưởng thành ra sao?
Vết cách của thời gian nói về cuộc hành trình trưởng thành của một cô bé sau bao nhiêu khó khăn của cuộc sống. Khi bị dồn vào đường cùng thì không còn gì để mất vì vậy đi tiếp là sự lựa chọn của cô bé, đi tiếp vì tương lai vẫn còn, đi tiếp vì sự chờ đợi của ai đó, và đi tiếp vì hình bóng của ai nâng đỡ.
"Thanh xuân của tớ nhờ những tổn thương của các cậu gây ra đã trưởng thành thêm."
MỤC LỤC​
Chương 1 ---- Chương 2 ---- Chương 3 ---- Chương 4 ---- Chương 5 ---- Chương 6 ----Chương 7 ---- Chương 8 ---- Chương 9 ---- Chương 10 ---- Chương 11 ---- Chương 12 ----Chương 13 ---- Chương 14 ---- Chương 15 ---- Chương 16 ---- Chương 17 ---- Chương 18 ---- Chương 19 ---- Chương 20 ---- Chương 21
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1:
Hạnh phúc với một cô bé đơn giản lắm, đó không phải là khái niệm nào phức tạp mà đơn thuần là sự vô tư không phải lo nghĩ nhiều, hay là nụ cười tinh khôi của ba má hay của cô bạn thân, là những lời khen ngợi của ba má dành cho nó khi nó làm được việc gì đó đúng.
- Ba má ơi có cơm rồi. – Nó xách kèn chạy ra sân vừa kêu vừa thổi.
- Ngoan lắm, có thế chứ. – Ba nó xoa đầu nó.
Nó chăm chút xới từng vá cơm ra chén một cách khéo léo, rồi đưa cho ba má. Nó nói một câu muôn thuở:
- Mời cả nhà ăn cơm.
Chờ ba má cầm chén lên thì nó cũng cầm chén và lùa cơm ào ào vào miệng, má nó ngưng ăn, giơ tay vỗ lên đầu nó mấy phát nghiêm giọng nói:
- Thùy An con ăn uống kiểu gì thế, là con gái đó hả?
- Má không biết gì hết, ăn phải như thế thì cơm canh mới không nguội được. – Nó nhanh miệng trả lời.
- Coi bộ có ai đó đang muốn phạt thì phải. – Má nó nghiễm nhiên vừa ăn vừa nói.
Nghe điệu bộ của má nói mang đầy sát khí khiến nó chợt rùng mình. Thế nhưng dưới con mắt tinh vi của ba nó thì đã phát giác ra sự chột dạ của nó, ba nó lên tiếng:
- Hình như ở góc nhà còn vỏ mít thì phải.
Má nó cười một cách ẩn ý. Thôi xong cuộc đời của nó sắp te tua mất rồi, nó trộm nhìn ba một cách giận dỗi cắm đầu ăn cơm tiếp nhưng tốc độ đã điều chỉnh hợp lí lại rồi.
Kết quả tối đó, sau khi rửa chén xong ở một góc nhà nào đó có ai đó đang mếu máo quỳ xuống vỏ mít bên cạnh còn có cây nhang chờ sẵn.
"Nhang ơi mau tàn đi, chân của mình mất cảm giác rồi."
Dường như nó càng lớn càng có thói ham ngủ. Nó ngủ vô tư đến độ trời đất có rung chuyển cũng chẳng màng. Điển hình như sáng nay.
- Thật ngại quá lại bắt cháu phải chờ rồi. – Má nó cười với cô bạn thân Hạ Vi của nó.
- Dạ không sao. – Hạ Vi cười.
Hai bàn tay khẽ nắm chặt lại, má nó quay lưng lại cùng lúc đó nụ cười trên môi má nó cũng biến mất, thay vào đó là tiếng nghiến răng ken két vang lên. Má nó đi vào phòng, la lên một phát:
- Thùy An con có dậy mau không hả?
Ba phút trôi qua trong im lặng, nó giơ tay gãi gãi chân rồi quay sang ôm gấu bông ngáy tiếp. Má nó thở một cái thật mạnh rồi vòng ra ngoài vớ cây chổi quét nhà vào.
- Là con ép má đấy, chứ thật tình má không muốn tí nào.
Má nó nhắm mắt quật vào mông nó một phát. Một giây, hai giây, ba giây...
- Ôi my god, cái mông của con cháy mất rồi. – Nó trợn mắt bật dậy ôm mông chạy phắt vào nhà vệ sinh.
Má nó đành vứt cây chổi phi tang, rồi lấy lại tinh thần cất giọng mắng:
- An ơi An à, nghĩ sao mà giờ này mày mới dậy hả? Ngủ cũng phải có giờ giấc chứ, con nghĩ sao mà bắt Hạ Vi chờ còn mình ngủ đến khi mặt trời rọi tới mông vẫn chưa chịu tỉnh hả?
Đầu tóc bù xù nó bước ra từ nhà vệ sinh, nó ngước đôi mắt mở chưa hết lên nhòm má nó rồi lê bước lại bàn xách cái cặp lên vai chép miệng nói:
- Con đi học.
- Đồ ăn sáng má để dưới bàn.
- Dạ.
Thấy bóng dáng nó gặm ổ bánh mì rời khỏi nhà, má nó chuyển sắc mặt vui vẻ liền.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2:
"Cả đời này tôi thương bạn hơn cả một chữ thương.
Cả đời này tôi mong bạn thương tôi vừa bằng một chữ thương.
"
——​
Nó hân hoan kéo tay Hạ Vi đi tới vườn hoa sau nhà hí hửng khoe:
- Vi Vi xem kìa cây dành dành nở hoa rồi.
- Đẹp quá à, thích quá.
Hạ Vi tiến tới nâng niu hoa dành dành chớp chớp mắt nhìn hoa dành dành cười khanh khách.
- Công sức An bỏ ra thật không uổng mà.
Nó xoay người vòng vòng nhắm mắt tận hưởng niềm hạnh phúc đang trào dâng.
- Cây dành dành nở hoa, hoa mười giờ cũng xấp sửa nở, còn nụ hồng này nở bung rồi nè.
Hạ Vi nói xong liền thổi nhẹ vào lòng bàn tay mình, những cánh hoa hồng từ trong bay ra nhẹ nhàng chao đảo trên không trung chợt rớt đầy đầu của nó.
- Hay lắm dám phá hoa của tớ. – Nó xắn tay áo lên hùng hổ.
Hạ Vi bật cười bỏ chạy, lâu lâu còn quay lại làm vẻ mặt khiêu khích nó.
- Vi Vi à đừng để tớ bắt được cậu đấy nhá.
Nó và Hạ Vi rượt nhau vòng vòng khắp vườn hoa dưới ánh mặt trời trên cao cũng đang mỉm cười với họ.
***​
Ngày đó...
- Hạ Vi, chơi thả diều nha. – Nó lay lay tay Vi năn nỉ ỉ ôi.
- Có gió đâu mà chơi. – Hạ Vi thả cuốn sách xuống nói.
Vèo, vèo, vù, vù,... có cái gì đó vừa làm tóc tụi nó bay lên.
- A có gió rồi, hoan hô, cùng chơi nào Vi Vi. – Nó nhảy cẫng lên sung sướng.
- Không có diều lấy cậu để thả à? – Hạ Vi nói.
- Tèn ten có đầy đủ chứ. – Nó hí hửng lấy con diều đủ sắc màu ra.
Hạ Vi nhìn đồng hồ đeo tay nói:
- Thôi được chơi một chút thôi nhé An.
Hai đứa chung một con diều chạy dài trên cánh đồng xanh. Mây trắng, đồng xanh, tiếng chim hót vang, ánh mặt trời tà tà xuống... dốc báo hiệu một ngày đang lụi tàn, nụ cười tinh khôi, cánh diều vi vu bay cao, tất cả tạo nên một bức tranh thật tuyệt năm mười hai tuổi đáng nhớ.
Có lẽ như hiện tại sau bốn năm có chút thay đổi...
- Vi ơi đẹp không? – Nó cầm con diều vừa chạy vừa nói.
Hạ Vi gấp cuốn sách lại, đẩy cặp kính lên nhìn một lúc rồi nói:
- Đẹp lắm An.
Những bước chân của nó như khựng lại, cô bạn thuở nhỏ của nó giờ chỉ biết sách sách mà thôi quên bẵng mất nó rồi. Nó cười, nụ cười nhạt nhẽo khẽ nói:
- Vi Vi chơi không?
Hạ Vi lắc đầu vẫn chăm chú đọc sách.
Con diều trên tay nó rớt hẳn xuống đất, ánh mắt nó trở nên xa xăm, vẫn là những trò chơi năm đó, vẫn là địa điểm thân thuộc, vẫn là đám mây trắng, cánh đồng xanh, tiếng chim hót cuối ngày nhưng thiếu mất đâu nụ cười năm xưa. Một bức tranh chấm thêm nước mắt làm điểm nhấn đặc biệt.
- Đã đến lúc thay đổi rồi sao?
Đúng là càng lớn thế giới của chúng ta càng khác nhau, bạn có thế giới của bạn, nó có thế giới của nó nhưng thế giới của nó có Vi còn của Vi thì dường như không còn chỗ cho nó. Có lẽ thế giới mà Vi hằng mong ước chưa bao giờ có sự tồn tại của nó, thế giới vô thường của ai đó đã bóp méo đi tình thương của nó.
***​
Đêm nay là một buổi tối đầy sao lấp lánh, đôi mắt nó ngước lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm mà vẫn không giấu được giọt lệ đang chực trào tràn ra khóe mắt. Mái tóc dài của nó xõa ra nhẹ nhàng được cơn gió đêm nâng niu trong đêm tối. Nó ngồi bó chân trên xích đu trước nhà với đôi mắt thẫn thờ nhìn xa xăm.
Thuở bé có ai đó từng nói:
"Cậu hên lắm mới có mình làm bạn đấy nhé."
Khi ấy nó cũng cười và đáp:
"Thế cơ đấy."
Ai đó khoát tay qua vai nó và nói rằng:
"An à, tớ nên nói cảm ơn cậu một tiếng vì lỡ sau này không còn cơ hội nói nữa thì tớ sẽ tiếc chết được."
Nó nhìn người đó bằng ánh mắt khó hiểu.
Hiện tại thì sao đây? Nó đã nhận ra được vấn đề năm xưa, cô bạn thân năm nào nay đã khác rồi, Hạ Vi đang theo đuổi một cái gì đó cao xa mà quên mất nơi này, quên mất hiện tại bên cạnh còn có người đồng hành và sẵn sàng giúp đỡ là nó đây.
- Đau đầu quá! Tại sao mọi thứ cứ rối thế nhỉ? – Nó vò đầu một cách mạnh bạo.
Nó vật vã cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để đấu tranh tư tưởng mà thôi.
"Điên mất thôi, chết tiệt."
Nó vo tròn cuốn sách và dùng lực ném thật mạnh. Cuốn sách bay, bay với tốc độ nhanh và rơi xuống đất nhưng trước khi rơi xuống đất thì đã va chạm vào thứ gì đó.
- Thùy An!
Nó giật mình ngẩng mặt lên thì thấy khuôn mặt đang lộ rõ sự giận dữ Hạ Vi.
- Vi Vi, không phải tớ cố ý đâu chỉ là chỉ là tự dưng nó lại bay về phía đó mà thôi.
Hạ Vi vuốt trán, hít thở lấy lại bình tĩnh nói:
- Thùy An, tớ đâu phải con nít lên ba, không có cái gì là tự dưng cả.
- Nhưng nhưng rõ ràng là tớ không cố ý mà. – Nó cảm thấy cực kì căng thẳng.
- Nguyễn Lê Thùy An, tớ nói lại lần cuối, tớ không thể chấp nhận được thái độ của cậu hôm nay. Đã sai mà không xin lỗi nữa, cứng đầu không ai nói được gì mà.
Hạ Vi quay lưng bỏ đi không luyến tiếc một chút gì.
- Vi à, Vi à.
Nó bất lực thở hắt một cái thả người xuống chiếc xích đu rồi bật khóc. Lần đầu tiên nó khóc không phải vì má đánh, không phải vì mất tiền đi chợ, không phải vì chuyện ăn uống mà là vì cô bạn thân của nó.
- Khóc không phải là cách để giải quyết vấn đề.
Một vòng tay ấm áp ôm lấy thân hình đang run bần bật của nó, giọng nói trầm ấm khẽ vang lên. Nó lấy lại hơi thở đang đập nhanh chệch nhịp rồi ngả người vào vòng tay của ba nó, khe khẽ nói:
- Ba ơi con mệt!
Ba nó khẽ xiết chặt cái ôm, giọng trầm ấm thỏ thẻ bên tai nó:
- Buông bớt cảm xúc tiêu cực đi con, mọi sự tại duyên mà, con đúng thì con cứ làm, Hạ Vi nó là đứa trẻ ham học hỏi, đó không phải là cái tội. Con nên mừng vì bạn con đang nỗ lực hết sức để đạt được ước mơ nào đó.
- Nhưng con thấy Hạ Vi khác lắm.
- Con à, mỗi người đều phải trưởng thành chỉ là thời gian trưởng thành mỗi người khác nhau mà thôi. Hạ Vi đã trưởng thành rồi chỉ còn con thôi. Khi nào con trưởng thành con sẽ rõ.
Nó như người vừa mới được tẩy não, cứ gật gật suốt rồi đăm chiêu suy nghĩ vu vơ, ngủ thiếp mất trong vòng tay của ba mình lúc nào không hay.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3:
"Không biết thì đừng có nói cả họ tên tôi như thế"
——​
Từ sau bữa tối đấy, nó và Hạ Vi không còn hẹn đi chung với nhau nữa. Càng ngày chúng nó càng lạnh nhạt và không thiết tha chuyện trò nữa. Dường như sợi chỉ tình bạn dùng để gắn kết nó và cô bạn Hạ Vi đang ở trong tình trạng báo động đỏ, chắc chỉ cần sơ xuất thì đứt phắt như chơi. Nó cảm nhận như vậy.
Ào, ào, ào,... trời đất tối sầm, một cơn mưa lớn đột nhiên kéo ngang qua thị trấn nhỏ này, trút mạnh xuống dập tắt luôn những tia nắng yếu ớt còn vương trên những chiếc lá bàng nhỏ xanh ngắt ngoài kia.
- Mưa mạnh quá!
Nó xòe tay hứng từng dòng nước chảy từ trên hiên lớp xuống chớp chớp đôi mắt để lộ rèm mi cũng muốn vui đùa cùng cơn gió hiu hiu của buổi trưa đầu tháng năm.
- Thùy An! Thùy An.
- Gì vậy Huy? – Nó nhìn thằng bạn bên cạnh.
- Chỉ cho tớ bài này.
Nó cầm cuốn vở suy xét tình hình. Cha mẹ ơi cái hình gì thế này? Đây là những suy nghĩ nhất thời của nó. Khuôn mắt đăm chiêu để lộ rõ hàng lông mày đang nheo lại thật chặt. Một phút sau, hai phút sau, mười phút sau, cậu bạn vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Nó càng lúc càng tập trung nhưng lâu lâu cũng lén liếc nhìn sắc mặt của người đối diện rồi thầm thở phào.
Tự dưng có hiện tượng lạ xuất hiện.
Một màu đỏ đang loang ra trên trang giấy trắng thấm xuống chiếc áo dài của nó đang mặc.
- Chết tiệt!
Nó ngẩng cao mặt lên nhìn người đang cố tình đổ sting lên cuốn vở bằng con mắt giận dữ. Vài tiếng gió vút lên, nó nâng cao tay hất chút nước còn sót lại vào ngược cái người ban nãy.
- Thùy An, mày vừa làm hành động gì thế?
- Ngại quá, câu này phải để tớ hỏi cậu trước chứ? – Nó nói.
- Này có biết đang nói chuyện với ai không?
Nó nhìn qua cậu bạn tên Huy ban nãy nói:
- Cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy? Tớ hay cậu?
Ai đó tức tím mặt, giơ tay đặt lên vai nó lay thật mạnh, giọng nói để lộ sự tức giận thấy rõ:
- Tôi đang nói chuyện với cậu NGUYỄN THÙY AN.
Nó nhoẻn miệng cười, chép chép miệng lấy uy nói:
- Không biết thì đừng nói cả họ tên tôi như thế. Nói lại cho hoa khôi chốt sổ Vũ Khải Hạ biết tôi là An – Nguyễn Lê Thùy An. Lần sau không biết rõ cậu có thể chọn cách đừng đọc hết họ tên của tớ. Nó nở nụ cười đanh đá.
- Được được, rất có khí phách, tôi thích. – Khải Hạ vuốt vuốt tóc quay mặt đi chỗ khác nói bằng âm điệu cao vút nghe chói cả tai.
-...
Khải Hạ quay lại đã thấy không còn âm thanh kèm hình ảnh, người đã biến mất chỉ còn nhỏ đứng dưới tự sướng một mình. Đâu đây phát ra vài ba câu bình luận với những ánh mắt rất ư là yêu thương của những anti fan.
"Hay lắm chúng ta cùng chờ coi"
Nó kéo Huy xuống cuối hành lang rồi lấy cây bút viết đáp án rồi trả vở lại cho Huy, nó cười miễn cưỡng nói:
- Thành thật xin lỗi, vở cậu lại dơ rồi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn.
- Này An, ban nãy làm tớ hết hồn cứ tưởng sẽ đánh nhau long trời lở đất đấy chứ.
Nó xua tay, cười cười, phản biện:
- Tiểu thư lá ngọc cành vàng như cậu ấy, đánh được ai bây giờ.
Huy nhìn theo bóng dáng cô bạn cùng bàn bước đi mà không khỏi rùng mình.
"Giang hồ phết!"
Ở đâu phía xa xa đầu dãy hành lang cũng có một ánh mắt dõi theo nó, một ánh mắt tự hào và hạnh phúc. Nụ cười đã thấp thoáng trên môi, những giọt mưa vẫn hắt vào trắng xóa làm tà áo ai bay bay. Những bước chân nhẹ nhàng rời khỏi đó quay lưng lại với hướng đi của nó vừa lựa chọn.
Mưa vẫn chưa ngừng mà dường như đám mây xám trên đầu nó hôm nay ngày càng nặng trịch và đen thui. Nó vẫn đau đầu mệt mỏi mấy hôm nay vì vụ Hạ Vi liên tục cho nó ăn bơ rồi leo cây bơ mãi mấy hôm nay. Úi dào ôi chiều nay má nó mà rảnh rảnh đi ra vườn của người ta hái trái cây bán, rồi tối lại lôi một rổ bơ ra bắt nó ăn hết như thường lệ mọi khi thì khổ. Nó cảm thấy rằng cuộc sống của nó đã được sắp đặt là rất hợp với bơ thì phải.
"Bơ ơi là bơ"
Ngán ngẩm nhìn lên bầu trời nơi có những đám mây đen đang dần hóa thành màu trắng mà cảm thấy lòng nặng nề vẫn hoài nặng nề.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 4:
" Nếu có khả năng thì cung kính không bằng phụng mệnh"
——​
Cuộc sống là một sự trải nghiệm dài và đầy thú vị của biết bao thứ mang tên "tuổi học trò". Rồi ta sẽ phải trưởng thành từng ngày theo một cách đặc biệt nào đấy mà đôi khi chính chúng ta cũng không rõ được.
Thường lệ, nó vẫn đến lớp thông thường, mông vừa đặt xuống ghế thì...
- Con kiaaaa, trực nhật.
Hừm, thật là, nó nhấc mông lên hất tà áo dài sải chân bước đi trong ấm ức.
- Cái quái gì chứ, cớ sao lại bắt mình trực trong khi lũ nó thì ngồi chơi, thiên hạ có mỗi mình là tốt nhất. A ha ha ha. – Nó vò nhàu cái khăn dưới vòi nước lẩm bẩm.
- Con hâm của thế kỉ. Tớ lấy tư cách là lớp trưởng yêu cầu ai đó nhanh lên một chút. – Hạ Vi từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, khoanh tay nói bằng giọng hững hờ.
Thật tình hôm nay nó "hên" thật, khẽ thở dài nó quay mình vắt cái khăn cho sạch nước tới những giọt nước cuối cùng cũng không tha.
- Đi trước. – Giọng nói đầy sự chán nản của nó vang lên phá vỡ bầu không khí nặng nề mà cả hai góp phần tạo ra.
Hạ Vi với vẻ mặt chẳng chút thiện cảm nào, phẩy phẩy tay ngầm yêu cầu nó mau đi đi.
Nó giữ nụ cười nhạt nhẽo rời khỏi đó, cái khuôn mặt biểu cảm của Hạ Vi đã ám lấy nó, hiện hữu trong tâm trí nó cả đường đi.
- Ây dà, sao lại thấy nặng nề thế cô nương? – Giọng nói lảnh lót vang lên phía sau nó.
Bước chân của nó khẽ khựng lại, nó mím môi chặt khẽ lẩm bẩm:
- Khải Hạ, cậu là cứu tinh của tớ.
- Cái gì? Nói to to lên, đọc cái quái gì thế? – Khải Hạ ngoáy ngoáy tai nheo mắt nói.
Nó nở nụ cười nguy hiểm, quay lại và hét lên:
- Hây daaaaaaaaa, cậu mà không là bạn thân của tớ là tớ đánh cậu lúc đó rồi, cái bản mặt thấy ghét đó, hư quá đi.
Nó dùng lực ném cái khăn bay về hướng Khải Hạ, nhỏ run cầm cập không thể thốt lên lời chỉ dám nhắm mắt chắp tay cầu nguyện. Thấy không có động tĩnh gì, Khải Hạ he hé mắt.
Ôi thật vi diệu, cái khăn chỉ cách mặt nó tầm ba xen-ti-met và được một bàn tay thon gọn nào đó bắt lấy. Giữ nguyên hiện trường, Hạ Vi dùng âm điệu của cõi âm lên tiếng:
- Thùy An, cậu trực nhật cả tháng này cho tôi.
Nó thì khỏi nói, đứng đơ như pho tượng đá hai tay chìa ra. Hạ Vi phi ngay cái khăn về phía bàn tay của nó đang chìa ra rồi bỏ đi.
- Cái gì trực 1 tháng?
Ôi hạnh phúc, chẳng qua là đang tức giận mượn Hạ Vi xả giận thôi mà. Nó ngỡ ngàng nhìn theo Hạ Vi rồi quay lưng đi luôn.
"Ôi mẹ ơi, yếu tim chết mất, chắc lần sau nên mang theo thuốc dự phòng"
Khải Hạ cắn móng tay nhìn theo hai người mà đôi chân vẫn chưa hết run.
***
Nó đứng lên hay ngồi xuống đều có cảm giác như bị ánh mắt nào đó giám sát chặt chẽ làm nó thấy ngứa ngáy cả người. Nó lén móc cái gương trong cặp nhỏ bên cạnh cầm lên vờ chải chải tóc. Qua gương, nó nhìn thấy rõ ánh mắt tóe lửa của Hạ Vi đang dán chặt vào người nó.
"Ôi lạy hồn, đừng đùa với tớ kiểu này chứ?"
Nó trả cái gương về trước mặt của chủ nhân kia rồi ngồi lấy sách vở coi bài.
"Sao lâu vào lớp vậy trời?"
Nó nhổm nhổm người, cứ ngồi thẳng rồi ngồi thấp xuống, thậm chí còn nằm dài ra bàn nhưng nó vẫn cảm thấy ngứa ngứa khó chịu.
- Mày làm gì giống con loăng quăng vậy? – Khải Hạ lại một lần nữa phát giác ra hành tung đáng ngờ của nó.
- Ngứa chứ làm sao? Hôm nay cậu bỏ não ở nhà à? – Nó nói lại hết sức tỉnh bơ.
Lớp được nước bật cười hố hố làm mặt ai đó đỏ tía như con gà tây. Khải Hạ lấy lại dũng khí đạp mạnh một chân lên ghế hống hách nói:
- Mày muốn biết tao có bỏ não ở nhà không thì ra chơi tỉ thí với tao.
- Nếu có khả năng thì cung kính không bằng phụng mệnh. – Nó tròn mắt thong thả đáp tỉnh bơ.
Một tràn pháo tay vang lên dữ dội, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.
- Ê ê tụi bay nghĩ ai thắng? – Một thằng bên dưới nó quay đầu xuống lớp hỏi.
Một đứa giơ tay chỉ chỉ lên trên, thằng ban nãy nhìn theo tay đứa đó rồi túm tóc tên đó giật một phát rồi mắng:
- Thằng cù lần, trần nhà thì liên can gì?
- Trời định. – Tên đó trả lời lại.
- Ôi! Dẹp thằng cù lần này qua đi, Long đẹp trai này nghĩ con đầu phộng thối kia sẽ thắng. – Một giọng khác của người con trai tên Long vang lên.
- Con An hả? Thần thánh gì vậy? Con Hạ đẹp, nhiều khi nó dùng mĩ nhân kế thì sao? – Một đứa phản biện.
- Gớm, mày nhìn mặt con An giống trai lắm sao? Hạ mà dùng mĩ nhân kế thì có nước mày chui đầu ra đỡ đạn giùm con An trước thì có. – Long đẹp trai phản bác.
- Thôi thôi tụi bay bớt giùm tao. Bây giờ lỡ chia hai phe rồi. Mình cược đi. Mười ngàn nhé, ai bỏ phiếu cho An thì nộp qua đây, ai bỏ phiếu cho Hạ thì nộp qua đây. – Tên đầu xỏ ban nãy phân chia rạch ròi vị trí.
Mấy tên ham vui nhao nhao vào đặt cược. Đương nhiên sự ồn ào này đã làm kinh động đến lớp trưởng Hạ Vi, nhỏ bỏ cuốn sách xuống đẩy gọng kính rồi đứng dậy rời khỏi chỗ.
- Có vẻ vui quá nhỉ? Về chỗ hết cho Vi.
Rầm rầm rầm, từng bước chân vội vã vang lên. Lũ con trai cực kì sợ Hạ Vi nổi giận vừa nghe lời nói không mấy phần vui vẻ thì cả đám đã tan rã về vị trí để trú ngụ an toàn để mặc thằng đầu sỏ ngồi cười mà nước mắt muốn ứa ra. Một lũ trọng gái khinh bạn.
Cả lớp im phăng phắc, không ai dám rục rịch gì cả. Vừa hay tiếng trống vào lớp vang lên.
- Ba là cây nến vàng nè, má là cây nến xanh nha, con là cây nến hường, la là lá la la, đốt cháy luôn căn nhà. – Giọng của một ca sĩ bí ẩn vang lên.
Cả lớp cùng nhau hướng mắt ra cửa để chào đón giọng ca vàng. Úm ba la, anh chàng kính cận xuất hiện.
- Cả lớp bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một chàng trai. – Ca sĩ ấy vẫn tiếp tục sự nghiệp cao cả của mình.
Im lìm, mọi thứ bỗng trở nên yên ắng, không còn lấy một nụ cười nào cả. Tất cả ba mươi lăm con người với hai con mắt dán chặt vào anh chàng ấy.
- Tại sao...tại sao....hôm nay lớp mình lạ thế? – Chàng ca sĩ chớp chớp mắt trông có vẻ vô tội.
- Đi trễ mà còn dung dăng dung dẻ thế? – Hạ Vi đứng trên bục giảng bây giờ mới lên tiếng.
Một tia chớp xẹt ngang qua đầu anh chàng, miệng há hốc không thốt nỗi lên lời, chiếc cặp dây trên vai theo đà tuột xuống đất.
- Hành lang này dơ quá nhỉ? – Hạ Vi nhìn hành lang lắc đầu rồi khoanh tay bước xuống.
- Trưởng à, trưởng ới.
Hạ Vi dừng chân lại, quay lại nhìn anh chàng một cách rất "trìu mến", chống nạnh nói:
- Nếu thầy cô không dạy là không được xả rác bừa bãi thì tôi đã đá cậu ra ngoài kia rồi biết không?
Lớp bỗng nhiên lấy được một nụ cười còn riêng nó thì cười phá lên.
- Ghê ghê, lớp trưởng có uy ghê.
Hạ Vi trừng mắt nhìn nó, nó tắt nụ cười, giơ tay khóa miệng lại.
- Chúc mừng Khoa nha, xin chúc mừng. – Mấy đứa trong lớp cùng nói khi thấy Khoa kéo cặp bước về chỗ.
- Tú xì tú xì. – Khoa bắt tay với từng đứa cười nói.
- Dùng cả tiếng Trung Quốc luôn đấy. – Lớp ồ lên ngạc nhiên.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 5:
"Nó là cơn gió thu mang sự lạnh lẽo của những ngày đông cận kề"
——​
Cuộc hẹn giữa nó và Khải Hạ được diễn ra vào giờ ra chơi. Cả lớp chúng nó nhao nhao tranh nhau đứng trước cửa lớp.
Từ phía xa xa, nó từ từ bước đến với thái độ cực kì tỉnh như đi dạo vậy. Nó đi như thế nhưng trong não của nó đang chứa đựng những suy nghĩ rối bời. Dù biết Hạ Vi đã làm tổn thương tình thương của nó nhưng nó biết con đường mà Hạ Vi chọn rất khó khăn. Nó thấy đau khi nhìn Hạ Vi suốt ngày cứ phải chăm chăm vào cuốn sách dày cộp để đọc, nó thấy mệt giùm nhỏ khi thứ hạng trong lớp tuột thì nhỏ sẽ bị ba má mắng. Nó cảm nhận được áp lực mà Hạ Vi phải gánh trên vai nhưng không cách nào giúp Vi được.
"Hạ Vi không thích mình tham gia mấy thứ này mà hôm nay mình lại dính vào vụ lùm xùm này, thật là không biết tính sao đây?"
Những bước chân của nó bắt đầu có sự chậm chạp và gượng gạo khi về phía cửa lớp.
"Có lẽ đây sẽ là việc làm đúng, việc làm xấu cuối cùng vì Vi Vi vậy."
Hít thở sâu vào, nó tươi tỉnh, nét mặt giãn nở để lộ nụ cười nhẹ nhưng sau ba giây đã dập tắt.
Kia kia, phía hành lang, đối diện với nó là Khải Hạ cũng đang hùng hổ tiến tới. Khải Hạ đi như chạy, miệng tuy giả vờ cười gian cho đúng chất chuẩn bị đánh nhau nhưng vẫn không giấu nổi sự lo lắng trên nét mặt ấy.
"Cầu trời ban phát cho con sự may mắn."
Mấy thằng con trai trong lớp cầm bông tua cổ vũ và để tăng thêm phần hấp dẫn chúng nó đã bật cái radio lên thì mò trúng cái bài hay ho này.
Tấm thiệp mời trên bàn thời gian địa điểm rõ ràng.
Lại một đám mừng ở trong làng.
Ngó tên bỗng dưng thấy hoang mang.
Rồi ngày cưới rộn ràng khắp vùng.
Ai theo chân ai tới già trẻ đi cùng.
Nhiều ngày tháng giờ này tương phùng mà lòng cay cay cay.
Giờ em đã là vợ người ta.
Áo trắng cô dâu cầm hoa.
Nhạc tung tóe thanh niên hòa ca.
Vài ba đứa lên lắc lư theo ấy là thành đám cưới em với người ta.
Tiếng nhạc vang lên làm không khí trở nên hoang mang, may mắn là cái lớp này lại rơi trúng cái phòng tách biệt với mười mấy lớp khác nên chẳng có ai để tâm đến.
Nó – Nguyễn Lê Thùy An đối đầu với Hạ - Vũ Khải Hạ.
- Chuẩn bị chưa? – Nó hỏi thăm đối phương.
- Sợ gì nhào vô. – Khải Hạ nói.
Nó và Khải Hạ lườm nhau một cái rồi bắt hai tay ra đằng sau rồi đi vòng tròn. Vừa đi hai đứa nhìn nhau muốn cháy mặt. Đám cổ động viên hào hứng hú hét:
- Nhào vô đi.
- Đánh nó đi đừng cho má nó hay, má nó hay làm sao đánh nó đây hố lê hố lê.
Nó và nhỏ đều nhíu chặt mày, cắn nhẹ môi cả hai cùng la:
- Chơi tới luôn.
Đám cổ động viên cùng nhau há hốc miệng, tròn xoe mắt, tất cả không hẹn nhau mà cùng im lặng quan sát. Nó và Khải Hạ, bay thẳng vào.
Một hai ba
- Tớ ra kéo. – Nó hô to.
- Tôi ra bao. – Khải Hạ đắng cay lên tiếng.
- A ha ha ha ha tớ thắng tớ thắng. Ồ le le ồ lè ồ lé ồ le. – Nó nhảy cẫng lên một cách sung sướng reo hò.
- Tức chết đi được. – Khải Hạ nắm chặt hai tay hít thở mạnh.
Rầm rầm rầm, hàng loạt các cổ động viên té lăn đùng ra đất vì vỡ mộng.
- Thùy An chơi tiếp, còn hai ván. – Khải Hạ lên tiếng.
Nó gật đầu rồi cọ xát hai tay vào nhau chuẩn bị tinh thần. Khải Hạ hà hơi thổi vào lòng bàn tay mình chuẩn bị màn thứ hai.
Lớp phó lao động từ trong đám đông đi ra, cầm tờ giấy to đã cuốn thành hình cái loa dõng dạc hô:
- Màn thứ hai chính đầu, ba hai một start!
Cổ động viên lại một lần nữa nín thở quan sát.
- Tôi ra búa.
- Ôi thôi tớ ra bao, huhu.
Khải Hạ há to họng ra ngạc nhiên.
- HAHAHA.
Đối lập với giọng cười đó là sự đau khổ của nó. Nó đi đến ôm cột để tự an ủi mình.
- Muốn đập đầu chết mất thôi.
Nhạc đã được bật lên, đám cổ động viên bắt đầu hát đồng ca
- It's been a long day without you my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again.
- Ngưng ngưng tắt đài giùm cái. Chúng ta hãy chuẩn bị cho màn ba nào. – Lớp phó lao động lên tiếng dẹp đài.
Nó và Khải Hạ hăng máu nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẻm như muốn nhắn nhủ rằng: "Chờ đó rồi biết tay với bà."
- Màn ba chính thức mở màn sau vài giây giải lao, chấm hết.
Và chỉ bằng một câu nói bồng bột của lớp phó mà cả đám đã hội đồng hắn.
Thời khắc quan trọng bắt đầu, nó và Khải Hạ tập trung rất cao độ, đám cổ động viên cũng căng thẳng không kém.
- RA BÚA. – Cả hai cùng nói.
- KÉO.
- BÚA.
- BAO
-...
Sau n lần thi thố, cả người thi lẫn người cổ vũ đều mệt mỏi. Cả đám thở dài một hơi ngồi xộc xệch ở đất ngước cao mắt lên nhìn.
"Mỏi tay chết mất" nó vừa thi vừa than.
"Cái tay của mình" mặt Khải Hạ cũng chả khá hơn tí nào.
- Chuyện gì đây? Đánh nhau à?
Giọng nói quen quen cất lên, sau ba giây lắng đọng cả đám bắt đầu thu dọn hiện trường.
Nó và Khải Hạ tự nhiên cười tươi quàng tay qua cổ nhau, lắc lắc cái đầu, nó nói:
- Làm gì có thầy, tụi em đang đứng chỉnh áo dài cho bạn, phải không HẠ.
Chữ "Hạ" được nó nhấn mạnh làm nhỏ thấy ớn lạnh, lập tức diễn theo nó.
- Đúng! Rất đúng!
Thầy giám thị nhìn chúng nó nghi ngờ rồi nhìn xuống đám ngồi dưới đất đang ôm nhau thắm thiết cất tiếng:
- Tình cảm nồng đượm quá ha?
- VÂNG. – Ba mươi mấy con người cùng trả lời.
- Bởi vì chúng em là một tập thể, một tập thể cường thịnh, một tập thể hùng mạnh, một tập thể...thể...thể...em hết từ để nói rồi, xin hết. – Lớp phó lao động cầm cái loa nhìn vào mắt giám thị hùng hồn nói sau đó còn khuyến mãi động tác giơ tay chào cờ.
Giám thị nhìn lớp phó thật "âu yếm", suy nghĩ một hồi, thầy nói:
- Nghe đây, các anh các chị dù học trên lầu bốn nhưng đừng tưởng ở dưới kia tôi không biết gì đấy. Đừng để tôi sờ đến nghe chưa?
Toàn thể các học sinh có mặt tại đó đều đồng lòng gật đầu chấp thuận. Giám thị điểm mặt từng đứa rồi bỏ đi. Thầy vừa đi thì Hạ Vi vừa xuất hiện.
Kết cục, nó và Khải Hạ bất phân thắng bại, còn những đứa nằm trong hội cá cược đi lao động, số tiền cá cược được sung vào công quỹ.
Lớp trưởng Hạ Vi quả là anh minh.
***​
Giờ ra về nhưng đối với những học sinh phải lau dọn ở lầu bốn thì vẫn chưa được về.
- Làm việc thuận lợi nha. – Nó hí hửng bắt tay với từng đứa trong danh sách lao động đang cầm chổi.
- Cảm ơn vì đã tạo công ăn việc làm miễn phí cho tụi này. – Một đứa đại diện nói.
- Ngại quá, không ngờ lớp lại tham gia nhiệt tình vậy. – Nó gãi gãi đầu.
- Tụi này sẽ khắc cốt ghi tâm và ghi lòng tạc dạ hết. – Một đứa nói.
- Vẫn chưa muốn về hả mấy người kia? – Hạ Vi từ trong lớp đi ra cất tiếng.
Cả đám nhao nhao xách chổi tản ra đi làm.
Trong làn gió thổi nhè nhẹ, những tia nắng len lách qua từng kẽ lá ở hàng cây phượng được chấm thêm vài màu đỏ li ti của những bông phượng nở rộ của tháng năm. Nó và Hạ Vi cách nhau một đoạn xa cùng nhìn nhau mà không ai nói gì.
Hạ Vi có chút biến động, tuy nhiên nhỏ vừa nhúc nhích thì vừa lúc nó quay lưng bỏ đi. Dứt khoát, mạnh mẽ, nó đi thật rồi, nó đã bỏ lại cô bạn thân ở phía sau.
"An An, dù có ra sao cũng không được bỏ tớ một mình, tớ không thích."
"Đương nhiên là tớ sẽ không bỏ lại cậu đâu."
" Cậu là não cá vàng."
"Vi Vi à, cứ an tâm, nếu mà tớ quên thì cậu cứ bám theo tớ lôi tớ lại để tớ đừng đi nữa là được rồi."
Hạ Vi vội vã chạy theo nó, giơ tay ra định kéo nó lại nhưng rồi nhỏ chần chừ. Bước chân chậm lại dần, cánh tay nhỏ buông thõng xuống, Hạ Vi quyết định dừng lại.
Nhìn nó, Hạ Vi đã thấy được sự tương đồng của nó với cơn gió nào đó. Phải rồi cơn gió đó có tên là cơn gió mùa thu nhưng lại mang sự lạnh lẽo của những ngày đông cận kề. Hạ Vi hiểu nó đang nghĩ gì.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 6:
"Chỉ là giả vờ bỏ mặc chứ đâu có ngừng quan tâm"
——​
Nếu mọi thứ trở nên rối rắm và mệt mỏi thì thay vì ngồi khóc hay chìm đắm trong những suy nghĩ vẩn vơ nào đó thì nó lại chọn cách đi ngủ để não thiết lập lại mọi chuyện vừa xảy ra. Giấc ngủ của nó hôm nay rất khác mọi khi. Đôi khi trở mình nó lại chau mày một lúc, thậm chí lâu lâu còn giật mình tỉnh giấc.
- Trời đã quá trưa rồi sao?
Nó uể oải lết ra ngoài rửa mặt. Dòng nước mát làm cho nó tỉnh táo hẳn. Lát sau nó lại ngồi chễm chệ trên cái ghế ở trước nhà để ăn cơm, vừa ăn vừa nhìn những bông hoa đang đua nhau lượn lờ trong gió.
"Chào cậu, Hạ Vi của tớ."
"Khỉ, chờ tớ lâu chưa?"
"Chờ những người mình yêu thương cũng là một điều hạnh phúc mà."
"Ồ tài năng cần được trau dồi, lần sau tớ sẽ trễ ba tiếng luôn"
"Vậy thôi ở nhà ngủ luôn đi má."
Ngán ngẩm nó vươn mình vài ba cái cho cái não thôi nghĩ ngợi lung tung. Dẹp tô cơm qua một bên, nó cầm cuốn sách Ngữ Văn 11 lật lật rồi lại gấp vào, nó lại nằm dài ra bàn.
- Buồn như con chuồn chuồn. Chán như con gián.
- Ngày mai trái đất vẫn còn xanh, chưa phải tận thế đâu mà ủ rũ như thế. – Giọng Hạ Vi vang lên phía sau nó.
Hệt như một con lật đật nó liền bật dậy trố mắt nhìn Hạ Vi. Cảm thấy mình bị nó soi như thể là sinh vật lạ làm nhỏ thấy khó chịu, hai chân thong thả bắt chéo khi vừa ngồi xuống ghế, cất tiếng:
- Chỉ mới không nói chuyện mấy ngày mà đã thành ra thế này, chậc sau này không có tớ cậu làm ăn nổi gì.
Nó chống nạnh, nhếch môi hất mặt nói:
- Nửa tháng rồi, đính chính lại đi.
- Đếm cả từng ngày từng tháng từng giây từng phút luôn sao? – Hạ Vi cười để lộ đồng tiền lúm nhẹ ở hai má nhìn rất dễ thương.
- Kệ tớ đi, rảnh rỗi quá nó vậy ấy mà. – Nó gãi đầu cốt để che đi sự bối rối của mình.
- Tớ không hiểu cậu chắc, sáng nay còn dám bỏ tớ lại mà đi cơ đấy. Mọi ngày còn lén chờ tớ đi đi về về mà. – Hạ Vi trách.
- Đúng là bạn từ nhỏ có khác ha, không qua mắt cậu được thứ gì cả. Mà suy đi xét lại cũng là cậu bơ tớ trước, tại cậu không nghe tớ giải thích chứ bộ.
- Tớ không nghe cậu giải thích vì tớ biết cậu muốn nói gì. Thật ra tối đó tớ đến nhà cậu cốt là để xin lỗi vì chiều đó không chơi thả diều với cậu. Còn việc cho cậu ăn bơ là để cậu mập mạp thêm một chút. – Hạ Vi nói xong bật cười thành tiếng.
- Không cần, ăn bơ của cậu làm tớ sút thêm vài kí thì có. – Nó lườm yêu con bạn.
- Đùa thôi, chỉ là giả vờ bỏ mặc chứ đâu ngừng quan tâm. Này nhé tớ có chụp hình cậu với Khải Hạ tranh đua với nhau, mai này sẽ cho con cháu cậu coi.
- Cả thế nữa đấy, này sau này làm quân sư quạt mo cho tớ luôn đi.
- Không thèm đâu nhé, tớ chỉ muốn làm chị em, làm cộng sự với cậu mà thôi.
Nó nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi và rất có hồn, đây là nụ cười hạnh phúc nhất mà gần cả tháng nay đã vắng trên khuôn mặt baby của nó.
- An An, gió lên rồi chơi thả diều không? Tớ mới làm con diều mới nè.
- Chơi liền.
Hai đứa cầm con diều tung tăng chạy đi. Tiếng cười nói nhạt dần theo khoảng cách hai đứa chạy, căn nhà quay về bình yên nhưng dư âm của giọng nói vẫn còn ở lại.
- Con diều này tớ đã ghi thêm ước mơ của tụi mình đấy, lát An thả cho bay cao lên để ước mơ thành sự thật nha.
- Lát gì, giờ thả luôn nè. Cùng hô nhé, hai ba.
- BAY LÊN.
Cánh diều lại bay vút trong làn gió mát, cánh diều đánh dấu sự trở lại của tình bạn ngày tháng êm đềm đó. Cánh diều mang ước mơ của bọn nó bay cao và xa. Cánh diều của tuổi thơ, của những ngày tháng rực rỡ của tuổi thơ và cả độ tuổi thanh xuân bọn nó đang trải qua.
Nó sung sướng chơi thả diều cả buổi chiều mà quên mất nhiệm vụ của má giao và bây giờ phải lĩnh hậu quả.
Một mình nó lo toan hết mọi việc trong nhà, còn ba má nó ngồi ngoài sân thong thả nhâm nhi trà và ngắm mặt trời đang lặn dần.
- Mình làm vậy tội con. – Ba nó nói.
- Nó ham chơi quá, nên làm vậy đê lần sau còn nhớ đường về.
- Thua mình luôn.
- Này ông đừng có bắt thang cho con trèo, nó lớn rồi cần phải biết gia công nữ chánh.
Nó nghe ba má tâm sự mỏng mà tức đến muốn lộn ruột. Nó đâu ham chơi lắm đâu, chẳng qua nó và con bạn thân làm lành nên nó vui quên mất thời gian chứ bộ. Nét mặt nó vẽ hai chữ "bi đát" trông thật tội nghiệp.
- Gia công nữ chánh là gì chứ?
Nó buông đôi đũa xuống, chà chà hai tay vừa bị dầu bắn lên sau khi thả con cá vào chảo. Đời nó ghét nhất là chiên cá, mỗi lần chiên cá là nó phải đeo mắt kính, đeo khẩu trang, đội nón bảo hiểm, mặc áo khoát để tránh dầu bắn mà vẫn cứ bị bắn.
- Con cá chết bầm chết dầm chết tiệt. – Nó tranh thủ rủa.
- Để đó ba làm cho, con làm cái khác đi, chứ dầu bắn làm tay con đỏ hết rồi.
- Con yêu ba nhất trên trần đời này luôn. – Nó hí hửng phi hết những thứ rắc rối trên người qua chỗ khác rồi cười nói.
- Bớt dẻo lại đi cô nương.
- Con đâu dẻo con chỉ nói thật. Con yêu ba lắm, yêu mãi mãi luôn, yêu suốt đời.
- Ngoan, yêu ba là tốt nhưng mà đừng có quên yêu mẹ, mẹ đã vất vả không kém đâu.
- Con biết mà.
- Giỏi, cuộc sống đôi khi không mong muốn, điều quan trọng con biết mình muốn gì và ý thức được mình đang làm gì và mục tiêu hướng tới là gì. Có thể con đường con đi sẽ có nhiều người không thích, họ sẽ buông lời nói và chỉ trích con đủ điều.
Giờ diễn thuyết của ba nó bắt đầu. Nó ngồi tập trung để nghe ba nói và nuốt từng từng chữ một.
- Vậy con phải làm sao?
Ba nó bật cười, nói tiếp:
- Con nên nhớ, con đường con đi là chính con chọn không phải họ, và con sống cho con chứ không sống cho họ. Con hãy tập thích nghi với những điều đó để làm bệ phóng cho con. Thích nghi chứ không phải thay đổi theo ý nói của họ đánh mất đi giá trị con người của con.
- Có vẻ khó khăn quá ba ơi?
- Nếu dễ dàng thì đâu còn là cuộc sống. Rồi một ngày nào đó bàn chân của con sẽ mỏi, con có quyền được nghỉ, nhưng nghỉ xong thì phải đi tiếp. Con phải nhớ, mọi điều xảy ra đều là tạm bợ, sau bóng tối luôn là ánh sáng.
Nó tròn mắt vỗ tay hoan hô, vui vẻ nói:
- Ba của con có nhiều chân lí hay quá.
- Tiểu bảo bối, con vẫn chưa lớn hết nên con chưa hiểu, một ngày nào đó con rơi vào những hoàn cảnh như vậy hãy nhớ lấy lời ba. Ba mẹ đã tuổi già sức yếu không theo kịp con lớn được đâu, tâm phải tĩnh thì con mới biết mình cần làm gì.
Lời ba nó nói đã chạm vào trái tim của nó. Ừ thì nó chưa lớn thật nhưng nó biết nó luôn nhớ lời ba dạy, nó luôn có ba má bên cạnh. Có lẽ đối với một cô bé mười bảy tuổi như vậy là đủ rồi. Nó ôm lấy ba thỏ thẻ:
- Điều con cần đơn giản nhất là ba má.
Ba nó cười cười xoa đầu nó rồi tập trung chuyên môn chiên cá. Cuộc nói chuyện ngắn ngủi của ba và nó kết thúc tại đó. Ba nó làm việc cả ngày rất ít khi bên cạnh nó, ông thường tranh thủ thời gian rảnh để răn dạy nó một vài điều mà ông nghĩ nó sẽ giúp ích cho con gái mình.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 7:
"Xuân đi hạ đến phảng phất theomùi vị chia tay xen lẫn sự nhớ thương, chúng ta còn một năm nữa."
——​
Ánh nắng chói chang của những ngày tháng năm thật là đáng sợ, gió đưa từng nhành hoa phượng hòa cùng những tia nắng đang vươn dậy sau màn đêm dày đặc. Khúc nhạc lặng lẽ vang lên phá tan sự yên tĩnh. Nó sải chân đạp lên những cành lá khô bước đi trong nụ cười mang sự nhiệt huyết của tuổi thanh xuân.
- Cuối cùng cũng tới tổng kết rồi. – Nó dang hai tay chạy nhảy trong tà áo dài phất phơ trong làn gió.
- Tổng kết sao? Xuân đi hạ đến phảng phất theo mùi vị chia tay xen lẫn sự nhớ thương, chúng ta còn một năm nữa. – Hạ Vi cất giọng trầm ấm của mình, nơi ánh mắt có chút xao động nhìn quang cảnh xung quanh mình.
Bước chân của nó khẽ chậm chậm lại rồi chệch nhịp rớt lại phía sau. Tâm tình của nó khẽ lay động, tận sâu trong trí nhớ những kí ức chợt ùa về như thước phim ngắn đang tua đi tua lại.
- Chúng ta đã cùng nhau trải qua mười sáu mùa hè rồi nhỉ? Qua rồi cái thời chia tay bạn bè cấp hai nhỉ? – Giọng nó cũng lạc mất nhịp.
Tách tách, Hạ Vi cầm máy bấm chụp liên tiếp.
- Nên lưu giữ chứ.
Nó nhoẻn miệng cười, nháy mắt tinh nghịch.
- Đương nhiên rồi.
Lễ tổng kết diễn ra với biết bao cảm xúc của các học sinh nhưng chung quy ai cũng có suy nghĩ chung là "Tổng kết là một ngày đẹp trời để phơi nắng."
- Chúc mừng nha! – Lớp phó lao động bắt tay với dàn học sinh giỏi.
- Cảm ơn phó nha. – Hạ Vi cười cười.
- Thùy An, cậu có nhận đệ tử không? – Một nam sinh hỏi thăm nó.
Nó ngơ ngác rồi bật cười xua tay nói:
- Không, không đâu nha, trình của tớ chưa đủ để nhận đệ tử đâu.
Bí thư lớp đập mạnh vào vai của nó làm nó muốn hộc máu ra, nói:
- Cậu khiêm tốn quá, cậu có biết cậu đứng hạng nhất không hả? Nhất lớp đấy nhé, đừng đùa.
Hạ Vi cười rồi tiếp lời của bí thư:
- Phải, phải, lớp trưởng đây cũng phải cúi đầu trước cậu.
Thế nhưng nó chỉ phán một câu hết sức tỉnh:
- Cậu làm rơi tiền hả Vi?
- Ê rốt cuộc não cậu chứa cái gì vậy hả? Từ ngữ của tớ dùng dễ hiểu mà. – Hạ Vi ngửa mặt lên trời nhăn nhó.
- Thường thường mấy đứa thông minh hay tỏ ra vẻ ngu lắm, điều đó rất nguy hiểm. – Một đứa chép miệng nói.
Ánh mắt nó lơ đãng nhìn tứ lung tung rồi chợt bắt gặp Khải Hạ đang thơ thẫn đứng gần đó, nó huých huých vào eo Hạ Vi rồi nháy nháy mắt về hướng Khải Hạ.
"Thấy gì không?"
Hạ Vi nhìn theo hướng mắt của nó rồi chỉ sau vài giây, chớp chớp mắt ra ám hiệu với nó.
"Thi hành kế hoạch B."
Nó cười cười gật đầu, Hạ Vi bắt đầu khơi một câu chuyện mới mẻ.
- An An, với sức học của cậu thì khả năng cậu đậu đại học năm sau cao lắm đấy, phải không lớp?
Cả lớp nhiệt tình hưởng ứng.
- Phải, có khi đầu bảng không chừng.
- Các cậu nói quá à?
- Tin Vi đi, tớ nói đâu trúng đó đấy, tớ thấy chẳng ai đủ trình để làm đối thủ với cậu đâu.
Mấy đứa gần đó vỗ tay tán thưởng, Khải Hạ bây giờ mới cất tiếng nói đầu tiên:
- Ai nói, chờ đấy, tôi cũng sẽ vượt qua cậu mà xem.
Lớp nhìn Khải Hạ nghi ngờ, Hạ Vi nói:
- Với tiểu thư không coi trọng việc học như cậu mà đòi thi với An à?
Khải Hạ khoanh tay, hất cao mặt nói:
- Có gì mà không thể.
Nó lắng nghe xong rồi lên tiếng:
- Vậy giờ cậu muốn như thế nào đây.
Khải Hạ hất tóc ra đằng sau, đứng giữa vòng tròn đối diện với nó trịnh trọng nói:
- Hôm nay Vũ Khải Hạ này chính thức khiêu chiến với Nguyễn Lê Thùy An về vấn đề học tập. Chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc khiêu chiến từ hôm nay và sẽ kết thúc vào sau kì thi đại học năm sau. Dù đối phương có ra sao thì cũng không dừng cuộc chiến này lại.
Nó nhìn Khải Hạ, đôi mắt nó hiện lên ý cười mãn nguyện. Rất tiếc Khải Hạ không nhìn ra điều đó mà nhìn nó bằng ánh mắt thách thức. Hàng loạt chiếc điện thoại được ấn nút lưu đoạn ghi âm. Vậy là trước mặt toàn thể ba mươi sáu người trong lớp, Khải Hạ đã tuyên bố một việc mà có nằm mơ chẳng ai ngờ.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 8:
"Bình yên nhưng vẫn lộ sự hoang mang, hạnh phúc nhưng vẫn pha sự bất ổn. Nó của hôm nay khác hẳn mọi ngày"
——​
Hậu trường sau buổi tổng kết còn náo nhiệt hơn bình thường. Sân khấu bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của các anh chị mười hai. Các anh chị tập trung đa phần trên đó để chụp hình rồi nhảy hát hò tùm lum. Số còn lại thì ngồi tâm sự, xin chữ kí thầy cô, chia tay với thầy cô,...
Tách tách, nó và Hạ Vi hứng thú ở lại chụp ảnh hậu trường để lưu giữ. Hai đứa lăn xăn chạy chụp khắp nơi, bắt mọi khoảnh khắc mọi khung cảnh và những khuôn bậc cảm xúc hiển hiện trên nét mặt của anh chị.
- Nhớ ngày nào còn gặp những nét mặt lo lắng, nghiêm túc của anh chị trong các kì thi vừa qua vậy mà hôm nay họ đã bung xõa hết mình dù họ biết vài ngày nữa là tới kì thi đại học. – Hạ Vi vừa nhìn vào ống kính để lấy cảnh vừa nói.
Nó khẽ cười ngồi xuống ghế đá nhìn anh chị. Rồi năm sau những người đứng trên kia sẽ thay thế bằng thế hệ của tụi nó đây. Nó đã trải qua một năm đầy những biến động mà nó từng nghĩ có lẽ sẽ không thể quên được.
- Này, cậu có nghĩ rằng Khải Hạ sẽ làm được không? – Hạ Vi đột nhiên lên tiếng ngồi xuống cạnh nó.
- Tớ tin chắc nó làm được. Rồi đến lúc nó sẽ nhận ra ý nghĩa của việc mình thách thức nó hôm nay. – Nó cười nói.
Cái nắng bắt đầu gắt dần lách mạnh mẽ qua từng khe lá vương lại trên vài lọn tóc của nó và Hạ Vi. Những đám mây trắng trôi dạt theo cái nhìn của nó để lộ những mảnh trời xanh hé mở khiến bầu trời trở nên cao và rộng thênh thang. Cảm giác bình yên của nó trỗi dậy mãnh liệt nhưng vẫn khiến nó chau mày nghĩ ngợi. Dường như trong con người nó đang đấu tranh với nhau về một vấn đề nào đó mà linh cảm của nó báo rằng sắp xảy ra. Bình yên nhưng vẫn lộ sự hoang mang, hạnh phúc nhưng vẫn pha sự bất ổn. Nó của hôm nay khác hẳn mọi ngày.
***​
Những đóa hoa dành dành đua nhau nở rộ giữa những ngày hè oi bức làm vườn hoa của nó trở nên cuốn hút hơn bao giờ. Ba nó có lẽ luôn tự hào về đứa con gái bé nhỏ này, ông rất yêu cây cảnh, từ nhỏ đứa con này đã rõ điều này nên sau khi lên tám tuổi ông đã dạy nó cách trồng và chăm sóc hoa. Đến giờ thì mỗi lần về nhà là ông có thể ngửi được hương thơm mà thiên nhiên ban tặng từ những loài hoa mà con gái nhỏ đã cất công trồng.
- Hoa dành dành tiếp tục nở hoa. Những bông hoa trắng tinh. Thế nào ba cũng thích cho xem. – Nó hí hửng trò chuyện với thiên nhiên.
Xem ra nó vẫn còn rảnh rỗi chán, trò chuyện với thiên nhiên xong nó thản nhiên trèo lên cái xích đu gần đó đọc sách rồi ngủ thiếp mất đi. Trong giấc ngủ của nó không có sự yên bình như nó mong muốn. Một giọt, hai giọt, nước mắt của nó trào ra rơi xuống đọng lại trên trang sách. Người đầm đìa mồ hôi, nó giật mình tỉnh giấc với nét mặt thất thần.
"Mình sao vậy? Thật kinh khủng."
Nó gấp gáp chạy vào trong nhà để lau mồ hôi và dùng chút nước. Nhưng chắc dư âm ban nãy còn sót lại khiến ly nước vừa mới cầm lên trong tay đã sơ suất rớt xuống vỡ thành nhiều mảnh.
"Sao bất cẩn thế này."
Nó ngồi phịch xuống chăm chú nhặt từng mảnh từng mảnh bỏ vào sọt rác. Nhặt xong đống vỡ đó thì mười ngón tay của nó cũng bắt đầu rướm máu đỏ tươi do va chạm với thủy tinh ban nãy.
Tiếng chân ai bước vội vã mà nặng nề ngày càng to dần, nó vừa tỉ mỉ dán băng keo cá nhân vừa ngước mặt lên chờ đợi chủ nhân của những tiếng bước chân đó xuất hiện. Hạ Vi lộ diện với đầu tóc rối xù, áo quần xộc xệch, trán đầy mồ hôi đứng dựa vào bức tường đối diện nó thở dốc. Nó nhìn Hạ Vi trân trân, dáng vẻ nhỏ trông có vẻ rất vội vàng, vội vàng đến mức chân xỏ nhầm dép cũng không hay.
- Vi Vi cần uống nước không?
Hạ Vi xua tay rồi vuốt ngực, cố dùng chút sức tách đôi môi đang dính chặt ra lắp bắp vài chữ:
- An...A...n...không...kh...ông...co...n...còn...kịp...nữa...
Tim nó bắt đầu đập nhanh một nhịp, người nó bắt đầu nổi lên sự bất an nào đó. Nó nắm chặt hai bàn tay lại cố nén cho nhịp thở đều đặn rồi cất tiếng:
- Vi Vi đừng làm tớ sợ.
Hạ Vi vỗ tay vào trán mình một cái, nhỏ cố gắng bình tĩnh lại rồi nói nhưng hay ngắt quãng với âm điệu tan thương:
- Thùy An, ba của cậu...ba của cậu...đang nằm trong phòng cấp cứu...
Nói tới đó tự dưng Hạ Vi bật khóc thành tiếng lớn. Câu nói của Hạ Vi phải chăng là đùa, nó ngồi cứng như đá nước mắt bắt đầu rơi ra một cách vô thức.
- An à...tớ xin lỗi...tớ đã không nói được...má cậu đang rất bất ổn...
- BA MÁ. –Nó hét lên rồi vụt chạy ra ngoài.
Con đường đất đỏ vốn quen thuộc nhưng hôm nay tại sao lại trở nên dài thế, những viên sỏi rải rác khắp con đường đi. Nước mắt của nó đã thấm đầy những khoảng vừa đi. Trong ánh nắng có một cô bé chạy mãi trên con đường đất với những giọt nước mắt, con đường đã hằn dấu chân trần của nó. Phía sau Hạ Vi vẫn cố gắng rượt theo nó. Hạ Vi đau một nó thì đau gấp ngàn lần như vậy.
Bệnh viện hôm nay có vẻ ồn ào, người ra người vô liên miên, những bước chân của họ va chạm vào sàn tạo ra tiếng kêu khô khốc. Nó đứng giữa nơi đông người nhưng lại trở nên lạc lõng nhỏ bé với đôi mắt vô hồn, từ nó họ có thể cảm nhận được sự tiêu cực rất rõ. Nó bước đi mang theo âm thanh mới. Âm thanh nhẹ nhàng, những vệt máu loang ra đỏ thẫm dưới bàn chân kéo lê dài theo hướng nó đi.
Má của nó! Từ xa xa nó đã thấy má đứng dựa vào cảnh cửa phòng cấp cứu khóc nấc lên. Mười bảy năm qua nó chưa từng thấy má rơi giọt nước nào vậy mà hôm nay lại rơi nhiều hơn một giọt.
- Má ơi!
Nghe âm thanh não nề của đứa con gái gọi khiến bà sực tỉnh. Đôi mắt đỏ hoe cùng với tiếng sụt sịt, bà ôm chặt nó vào lòng. Nó áp má lên bờ vai gầy hao của má để một giọt nước mắt rơi xuống, nó cố trấn tĩnh bản thân lên tiếng:
- Má ơi, ba của con đâu?
Má nó cắn môi khẽ bật khóc trong im lặng, cổ họng bà trở nên đắng ngắt không thể nói ra lời. Mãi một lúc sau bà mới từ từ nói từng tiếng rời rạc:
- Đồ của công trình xây dựng rơi từ trên cao xuống đập phải vào ba con. Má đang bán hàng thì nghe người ta gọi điện, nhưng chắc rồi sẽ ổn. Hãy cứ tin như thế con à, có con ở đây chắc chắn mọi thứ sẽ ổn.
"Nhưng chắc" hai từ mà nó sợ nhất, xác suất trong lòng nó hiểu là rất thấp nhưng nó vẫn nuôi một tia hi vọng mong manh rằng ông trời sẽ không lấy người ba mà nó thương yêu đâu. Má nó nói có nó mọi thứ sẽ ổn và nó tin điều đó, nó hi vọng vẫn hi vọng.
 

Cà Chua tna

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/5/17
Bài viết
25
Gạo
0,0
CHƯƠNG 9:
"Ba ơi cây dành dành nở hoa rồi"
——​
Hạ Vi đứng phía xa len lén giơ tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, nhỏ chắp tay bắt đầu cầu nguyện. Không gian nơi đây lại rơi vào im lặng, bao trùm bầu không khí nặng nề đến nỗi bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai quan tâm, thời gian trôi qua như thế nào cũng chẳng ai màng. Một người đứng đó cầu nguyện, hai người ôm nhau ngồi chờ, nó đã lo cho ba tới mức không còn cảm nhận được cái đau mà bàn chân mang lại.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật đèn sáng lên, trong phòng cấp cứu một vị bác sĩ bước ra, mồ hôi còn nhễ nhại trên trán. Vị bác sĩ nhìn hai người một lúc lâu với ánh mắt đượm buồn, ánh nhìn của ông dường như nói lên tất cả.
- Chúng tôi thành thật chia buồn cùng gia đình.
Một câu nói ngắn gọn nhưng lại mang tính sát thương cực cao. Má nó đứng sửng cả người tự dưng không nói được chữ nào, nó lao đảo vài bước rồi dựa vào tường gục mặt xuống đất. Hạ Vi đứng xa đã ngỡ ngàng buông thõng hai tay xuống, nhỏ chạy tới bên cạnh nó ôm lấy nó, khóc cùng nó.
SOCK, có lẽ đây là cụm từ có thể miêu tả mọi thứ, mọi cảm xúc của ba người.
- Bác đang đùa với cháu, chú mau trả ba cháu lại đây. – Nó hét lên một cách khổ sở.
Vị bác sĩ lặng lẽ đứng im, thấy vậy nó càng hăng hơn nhảy tới hét ầm ầm:
- Bác là người xấu, bác đã lấy mất ba của con rồi, con ghét bác, con ghét bác...
Nó xông thẳng vào bên trong mà không thèm xin phép gì cả, má nó và Hạ Vi cuống cuồng chạy theo. Nó lết vào trong với những vết máu vẫn loang dài trên sàn, ba của nó nằm trên giường, khuôn mặt hiền từ vẫn ở đó, người ba mà nó yêu thương vẫn nằm ở đó nhưng sao đôi mắt cứ nhắm lại mãi không chịu mở ra nhìn nó. Nó bây giờ lại khao khát được ba nó nhìn dù chỉ một lần cũng được mà.
- Ba ơi cây dành dành nở hoa rồi. Ba đừng ngủ nữa dậy chơi với con, con của ba hai ngày chưa được gặp ba. Con đang chờ ba về để xem hoa. Con nhớ ba lắm ba biết không? – Nó khẽ lay lay người ba nó.
- Thùy An, con của tôi.
Má nó lặng lẽ ôm nó vào lòng nhưng chốc sau nó lại bật ra ôm lấy ba tựa đầu vào ngực ba của nó. Bà nhìn nó mà cảm tưởng rằng đang có bàn tay không lồ vô hình nào đã đã bóp chặt lấy con tim của bà không hề buông. Bà nhìn chồng mà nước mắt vẫn rơi, bà quỳ xuống bên cạnh ông nắm chặt lấy tay ông thủ thỉ:
- Sao ông nằm đó mãi thế? Cười với tôi một cái đi nào. Sống với ông ngần ấy năm chưa bao giờ tôi giận ông như lúc này. Sao ông dám không cười với tôi kia chứ, sao ông dám đi phiêu lưu ở nơi khác mà không chờ tôi đi cùng. Sau này má con tôi lấy ai mà yêu thương đây?
Thời gian trôi qua như thế nào chẳng ai hay nữa cả, má nó ngồi nói luyên thuyên mãi với ông còn đứa con gái ông yêu thương nhất thì vẫn nằm đó vẫn nhìn từng đường nét khuôn mặt ông rồi ngủ thiếp đi trong nước mắt.
***​
Nó choàng tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ đã là đêm rồi, nhà của nó trở nên khác lạ. Đôi chân nó giờ hết có thể đi được khi bị bó như thế này, nó thất thần ngồi đó. Có lẽ nó đang phải cố gắng để thích ứng được với sự việc vừa diễn ra. Hình ảnh người ba thân thương hiện lên trong tâm trí nó rồi dần mờ ảo đi và sau vài phút đã biến mất.
- Con dậy rồi sao? – Má nó mặc áo tang bước đến cạnh nó.
Nó im lặng nhìn má một hồi rồi cúi gằm mặt xuống đất.
Mất đi một người mà thương yêu hết mực, một người mà nó hằng mong ngóng khi vườn hoa lại rộ sắc màu, một người luôn đồng hành chia sẻ mọi thứ với nó, một người mà luôn nhớ khi đi xa không về kịp. Sự mất mác này đã làm trái tim nhỏ bé của nó tạo nên một vết thương sâu như cái hố không đáy. Má nó nhìn nó đau đớn, hình ảnh của đứa con gái ngồi nhìn mình bất lực đã cào xé tim gan của bà. Bà quay người âm thầm rời đi.
Ngồi trong đêm nó nhớ lại từng kỉ niệm cùng với tấm hình của ba, nó thức thâu đêm chỉ để ngồi suy nghĩ. Từng giờ từng phút cứ trôi qua nó nào đâu hay, mọi thứ cứ lẩn quẩn trong đầu nó quay vòng vòng và nó kẹt chính giữa mà không cách nào thoát ra.
 
Bên trên