CHƯƠNG 10:
"Con phải nhớ, mọi điều xảy ra đều là tạm bợ, sau bóng tối luôn là ánh sáng."
- An An!
Hạ Vi chưa kịp nói thêm câu gì thì nó đã ra hiệu im lặng, nó nói:
- Tớ muốn ra ngoài.
Hạ Vi gật đầu rồi cõng nó ra trước nhà. Má nó thì sáng sớm đã bận bịu đủ thứ, nó ngồi nhìn ba nó với đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác sau một đêm thức trắng. Tất nhiên nó và má vẫn phải hoàn thành đầy đủ những nghi lễ của đám tang. Những người đến viếng ba nó cũng chẳng nhiều đa phần đều là hàng xóm và một vài người bạn của ba mà thôi.
Nó vừa dùng chút thức ăn đã nghe tiếng nói của đám bạn vang lên ầm ầm, Hạ Vi ở ngoài đi vào nói:
- An à, lớp mình tới đấy.
Nó gật đầu khẽ nói:
- Vi Vi ra tiếp tụi nó trước giúp, tớ ra sau.
Hạ Vi vội vã rời đi, lớp nó chia nhau thành nhiều nhóm lần lượt vào thắp nhang cho ba nó. Xong xuôi tất cả ngồi xuống và im lặng đợi nó ra mà thôi. Đợi được một lúc thì nó được người anh hàng xóm bế ra. Nó choàng tay qua cổ anh ta, nhìn lớp bằng ánh mắt mệt mỏi. Lớp ai cũng thấy rõ độ hao gầy của nó tăng nhanh gấp bội so với lần cuối cùng gặp nó.
- Cảm ơn các bạn hôm nay đã đến. – Nó nhẹ nhàng lên tiếng.
- Cậu hôm nay thiếu sức sống quá chừng. – Lớp phó học tập lên tiếng.
Lớp mỗi đứa đua nhau an ủi nó vài câu, rồi thì ôm nó rồi làm trò cho nó vui. Suốt cả buổi, Khải Hạ không nói không rằng, nhỏ chỉ ngồi quan sát nó. Lúc cả lớp đứng lên chuẩn bị về thì nó mới cất tiếng nói với Khải Hạ:
- Khải Hạ, cuộc thách đấu vẫn sẽ diễn ra dù tớ có ra sao.
Khải Hạ khựng người lại ngẫm nghĩ một chút, lát sau nhỏ ngước mặt lên nhìn tán cây xanh phía trước nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
Trên môi nó thấp thoáng có nụ cười nhẹ, Hạ Vi thầm mừng cho nó, nhỏ khẽ nói:
- Con này vẫn còn thái độ khinh người cơ đấy.
- Rồi nó sẽ thay đổi thôi. – Nó cười rồi đặt tay lên vai Hạ Vi bắt nhỏ cõng vào.
Ngày cuối cùng nó được ngồi bên cạnh ba cũng kết thúc. Nó bị má nó giữ lại mà không làm gì được. Nó nhìn từng lớp đất đang chôn vùi đi ba mà không ngừng hét lên:
- Ba ơi! Ba ơi! Ba đừng bỏ con.
- Con ngoan, con ngoan. – Má nó ôm chặt lấy nó khóc cùng.
- Ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!
Những người tiễn ba nó đoạn đường cuối cùng dần ra về hết, nó lết lại chỗ đất đó ngồi sát bên cạnh khóc nấc lên. Má nó mấy ngày nay không ngủ được nên đã ngất mất sau đó. Nhìn má Hạ Vi đưa má nó đi mà nó cảm thấy bế tắc.
- AAAAAAAAAAAAA
Nó hét lên thật lớn rồi ngã xuống bên cạnh mộ của ba nó. Hạ Vi đỡ nó dậy lấy khăn lau nước mắt giúp nó rồi ngồi cùng với nó.
- Mạnh mẽ lên cô gái của tớ.
Nó òa khóc như con nít vừa bị đánh đòn ôm chặt lấy Hạ Vi, nghẹn ngào nói:
- Vi Vi, tớ không muốn.
Hạ Vi khẽ cười, một nụ cười gượng gạo, lên tiếng:
- Cậu cần phải trưởng thành rồi, mạnh mẽ lên. Mọi thứ rồi sẽ ổn dù bây giờ chưa ổn.
Nó khẽ nhắm mắt tựa cằm vào vai Hạ Vi và im lặng.
"Con phải nhớ, mọi điều xảy ra đều là tạm bợ, sau bóng tối luôn là ánh sáng."
Câu nói của ba đã làm nó thức tỉnh, nở nụ cười tuy không tươi nhưng chan chứa tình yêu thương chưa hề bị vơi đi một chút nào, nó nói:
- Quy luật luôn là vậy. Sau bóng đêm là ánh sáng, ánh sáng của ngày mới, một khởi đầu mới và sẽ đi đến một kết thúc khác. Ba, con yêu ba, mãi mãi không đổi thay dù ba đang ở đâu.
Nó thả một bông dành dành – loài hoa mà ba nó ưa thích xuống dưới mộ. Hôm nay trời lại đột ngột trút xuống cơn mưa, nó vẫn quỳ đó quỳ trong mưa với nụ cười trên môi chưa tắt và Hạ Vi cũng giống nó quỳ theo nó, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nó.
"Chú cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ Thùy An."
"Con phải nhớ, mọi điều xảy ra đều là tạm bợ, sau bóng tối luôn là ánh sáng."
Đêm cũng lụi tàn nhường cho ngày mới chạy sang, nó nhìn chút nắng đang hửng bên ngoài mà tâm tình trở nên tĩnh lặng. Khoát áo tang vào, buộc cao tóc lên đeo khăn tang, Hạ Vi lo cho nó nên sáng sớm đã chạy sang.- An An!
Hạ Vi chưa kịp nói thêm câu gì thì nó đã ra hiệu im lặng, nó nói:
- Tớ muốn ra ngoài.
Hạ Vi gật đầu rồi cõng nó ra trước nhà. Má nó thì sáng sớm đã bận bịu đủ thứ, nó ngồi nhìn ba nó với đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt hốc hác sau một đêm thức trắng. Tất nhiên nó và má vẫn phải hoàn thành đầy đủ những nghi lễ của đám tang. Những người đến viếng ba nó cũng chẳng nhiều đa phần đều là hàng xóm và một vài người bạn của ba mà thôi.
Nó vừa dùng chút thức ăn đã nghe tiếng nói của đám bạn vang lên ầm ầm, Hạ Vi ở ngoài đi vào nói:
- An à, lớp mình tới đấy.
Nó gật đầu khẽ nói:
- Vi Vi ra tiếp tụi nó trước giúp, tớ ra sau.
Hạ Vi vội vã rời đi, lớp nó chia nhau thành nhiều nhóm lần lượt vào thắp nhang cho ba nó. Xong xuôi tất cả ngồi xuống và im lặng đợi nó ra mà thôi. Đợi được một lúc thì nó được người anh hàng xóm bế ra. Nó choàng tay qua cổ anh ta, nhìn lớp bằng ánh mắt mệt mỏi. Lớp ai cũng thấy rõ độ hao gầy của nó tăng nhanh gấp bội so với lần cuối cùng gặp nó.
- Cảm ơn các bạn hôm nay đã đến. – Nó nhẹ nhàng lên tiếng.
- Cậu hôm nay thiếu sức sống quá chừng. – Lớp phó học tập lên tiếng.
Lớp mỗi đứa đua nhau an ủi nó vài câu, rồi thì ôm nó rồi làm trò cho nó vui. Suốt cả buổi, Khải Hạ không nói không rằng, nhỏ chỉ ngồi quan sát nó. Lúc cả lớp đứng lên chuẩn bị về thì nó mới cất tiếng nói với Khải Hạ:
- Khải Hạ, cuộc thách đấu vẫn sẽ diễn ra dù tớ có ra sao.
Khải Hạ khựng người lại ngẫm nghĩ một chút, lát sau nhỏ ngước mặt lên nhìn tán cây xanh phía trước nói:
- Nhất ngôn cửu đỉnh.
Trên môi nó thấp thoáng có nụ cười nhẹ, Hạ Vi thầm mừng cho nó, nhỏ khẽ nói:
- Con này vẫn còn thái độ khinh người cơ đấy.
- Rồi nó sẽ thay đổi thôi. – Nó cười rồi đặt tay lên vai Hạ Vi bắt nhỏ cõng vào.
Ngày cuối cùng nó được ngồi bên cạnh ba cũng kết thúc. Nó bị má nó giữ lại mà không làm gì được. Nó nhìn từng lớp đất đang chôn vùi đi ba mà không ngừng hét lên:
- Ba ơi! Ba ơi! Ba đừng bỏ con.
- Con ngoan, con ngoan. – Má nó ôm chặt lấy nó khóc cùng.
- Ba ơi! Ba ơi! Ba ơi!
Những người tiễn ba nó đoạn đường cuối cùng dần ra về hết, nó lết lại chỗ đất đó ngồi sát bên cạnh khóc nấc lên. Má nó mấy ngày nay không ngủ được nên đã ngất mất sau đó. Nhìn má Hạ Vi đưa má nó đi mà nó cảm thấy bế tắc.
- AAAAAAAAAAAAA
Nó hét lên thật lớn rồi ngã xuống bên cạnh mộ của ba nó. Hạ Vi đỡ nó dậy lấy khăn lau nước mắt giúp nó rồi ngồi cùng với nó.
- Mạnh mẽ lên cô gái của tớ.
Nó òa khóc như con nít vừa bị đánh đòn ôm chặt lấy Hạ Vi, nghẹn ngào nói:
- Vi Vi, tớ không muốn.
Hạ Vi khẽ cười, một nụ cười gượng gạo, lên tiếng:
- Cậu cần phải trưởng thành rồi, mạnh mẽ lên. Mọi thứ rồi sẽ ổn dù bây giờ chưa ổn.
Nó khẽ nhắm mắt tựa cằm vào vai Hạ Vi và im lặng.
"Con phải nhớ, mọi điều xảy ra đều là tạm bợ, sau bóng tối luôn là ánh sáng."
Câu nói của ba đã làm nó thức tỉnh, nở nụ cười tuy không tươi nhưng chan chứa tình yêu thương chưa hề bị vơi đi một chút nào, nó nói:
- Quy luật luôn là vậy. Sau bóng đêm là ánh sáng, ánh sáng của ngày mới, một khởi đầu mới và sẽ đi đến một kết thúc khác. Ba, con yêu ba, mãi mãi không đổi thay dù ba đang ở đâu.
Nó thả một bông dành dành – loài hoa mà ba nó ưa thích xuống dưới mộ. Hôm nay trời lại đột ngột trút xuống cơn mưa, nó vẫn quỳ đó quỳ trong mưa với nụ cười trên môi chưa tắt và Hạ Vi cũng giống nó quỳ theo nó, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nó.
"Chú cứ yên tâm, con sẽ bảo vệ Thùy An."