Chương 20:
"Thanh xuân của tớ nhờ những tổn thương các cậu gây ra đã trưởng thành thêm. Cảm ơn vì điều đó."
Nó bước vào trường với những bước chân đầy tự tin. Nó khẳng định rằng: "Hôm nay tôi đã khác."
Nó không màng đến tụi Bảo My mà lao đầu vào học như những con người nó từng gắn cái mác là "vô cảm". Hết giờ học, ngoại trừ giờ đi làm gia sư cho cô bé Phương Gia thì hầu hết thời gian còn lại nó đều tập trung học, học ở nhà, học ở trường và học cả trong thư viện của trường. Tụi Bảo My thấy nó khác lạ đâm ra làm thích thú, bày tính chiêu trò mới.
Cuối tiết học, nó ôm tập sách chuẩn bị vào thư viện trường để tiếp tục cuộc hành trình dang dở của mình.
- Đi đâu vội vã vậy?
Ái chà giọng điệu quen quen cứ ngỡ là nó sẽ quên mất, xoay người nhanh chóng, nó nở nụ cười nhìn đám Bảo My.
- Hi!
Đám Bảo My lập tức tung đám bột mì vào người nó rồi cười sặc sụa chờ xem phản ứng của nó. Khác với tưởng tượng của cả đám, nó không lườm, không khóc mà ngược lại cúi người nhặt chút bột còn vương vãi trên sàn hắt vào đám tụi Bảo My cười toe toét:
- Đến lượt tớ nhé!
Mặc cho bột cứ bay tới tấp vào người cả đám vẫn cứ đứng phỗng ra trơ mắt tròn mắt dẹt nhìn nó trân trân.
"Để hôm nay cô cô chơi một lát vậy."
Nó thả cái balo xuống dưới đất, xắn tay áo lên cột hai tà áo dài lại rồi bắt đầu tấn công cả đám bằng bột mì.
"Đích thị hôm nay con nhỏ này ai nhập rồi."
Sực tỉnh dậy sau những miên man, cả đám bắt đầu tháo chạy tứ lung tung. Bảo My chạy một hồi thấy mệt thì quay lại phản công. Một mình nó cân hết cả đám quậy kia, nó để ý thấy cuối cùng cả đám cũng nở lấy nụ cười trên môi. Nụ cười này có phần lạ mắt, hình như nó chưa từng bắt gặp bao giờ từ những con người đó. Và rồi nó mới sực nhớ ra chúng nó cũng giống nó, đều là những con người bình thường và đều bình đẳng như nhau. Kết thúc trò chơi trong tiếng cười giòn giã của đôi bên dưới những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà rọi sáng những khuôn mặt đầy hạnh phúc kia.
Mồ hôi, mệt mỏi nhưng lại thấy vui vẻ. Công sức nó bỏ ra không hề phí, đặt hai tay lên vai Bảo My, nó nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bạn nói:
- Khi bị dồn vào đường cùng thì chẳng còn gì để mất, điều duy nhất tớ làm được là tiếp tục bước. Tớ phát hiện ra rằng ở trường này tất cả học sinh đều thuộc một khuôn duy nhất, chỉ có các cậu là có cá tính mới mẻ. Và tớ để ý thấy, chỉ có con đường học thật tốt thì mới được xem trọng tại nơi đây. Chúng ta những tiền bối đi trước, thời gian còn lại không nhiều, tại sao lại phải dày vò nhau mà không cùng nhau tiến. Giờ tớ đã là người cũ rồi không còn là ma mới để các cậu làm trò tiêu khiển mỗi ngày nữa.
Trước những lời nói chậm rãi, Bảo My chỉ biết chớp chớp mắt lắng nghe, phải cố gắng lắm mới nói được một câu đơn giản:
- Cậu không ghét tớ sao?
Nó mỉm cười quay lưng lại nhặt cái balo lên rồi nói tiếp:
- Tớ từng rất hận bản thân trong mấy tháng qua là không thể tự tay trả lại những gì cậu đã lấy của tớ. Nó trở thành nỗi ám ảnh của mình hằng đêm, nó làm mình khổ sở trong thời gian dài. Biết sao được, tớ đã không làm thế nhưng tớ cũng không thể cứ như vậy nên tớ chọn thay đổi để tốt hơn, tốt cho chính bản thân của mình.
Khoảng thời gian đột nhiên lại kéo dài ra bao phủ lên những con người có mặt tại sân trường này, nó đứng đó nhìn mãi về một nơi xa, đầu óc nó lại họa lên hình ảnh người cha thân thương, người má đang trông ngóng và nụ cười của Hạ Vi.
- Cậu không biết, xuất thân của tớ và các cậu rất khác nhau. Các cậu là những tiểu thư sẽ khác còn tớ chỉ là một người bình thường trong vạn người bình thường. Ba má tớ đã chờ tớ mười bảy năm rồi và họ cũng sẽ chờ tớ đến ngày tớ trưởng thành thật sự. Tớ không thể trả lại ngày tháng tươi đẹp ấy cho ba má nhưng tớ vẫn cố gắng để nhanh chóng lớn và quay về.
Nó mỉm cười rồi rời đi, bước chân được vài bước thì giọng nói của Bảo My vang lên, giọng nói khác luôn cả ngày thường.
- Thùy An, tớ xin lỗi, tớ đã sai. Cậu đã không ghét tớ cũng không trách tớ, không liệt tớ vào đám người xấu suốt ngày chỉ lo chọc phá cậu. Cậu làm tớ thấy bản thân mình tệ hại hơn bao giờ.
- Tớ không đánh giá nhân phẩm con người qua xuất thân của họ hay qua ngoại hình mà là qua hành động, thái độ, lời nói của cậu. Cậu sai, rõ là cậu sai chỉ vì cậu đi nhầm đường, tớ thấy được nụ cười tinh khôi của các cậu vào hôm nay và lời xin lỗi của cậu đã cho tớ thấy việc không ghét các cậu là sự lựa chọn đúng đắn. Thanh xuân của tớ nhờ những tổn thương các cậu gây ra đã trưởng thành thêm. Cảm ơn vì điều đó.
Cảm thấy những gì mình nói đã đủ thì nó đi ngay lập tức không chút chần chừ, điều cuối cùng nó làm cho tụi Bảo My chỉ có thể là như vậy. Bây giờ nó chỉ cần tập trung học hành và quan sát sự chuyển biến của những người bạn của nó.
"Thanh xuân của tớ nhờ những tổn thương các cậu gây ra đã trưởng thành thêm. Cảm ơn vì điều đó."
Người ta - những người cùng trang lứa với nó hệt những bông hoa hồng luôn được nâng niu bảo vệ. Còn nó, nó không phải là hoa hồng, không phải hoa nào cao sang nhưng lại kiên cường vượt qua bão táp, cũng chẳng phải là bông hoa sặc sỡ sắc màu nhưng vẫn sẽ tỏa sáng dưới ánh hào quang, dưới bình minh. Và đơn giản nó chỉ là một bông hoa bình thường nhưng sau những khó khăn nó đã trở nên cứng cáp, nó đã lột xác khỏi lớp vỏ mong manh bên ngoài để khẳng định bản thân và vươn tới những điều tốt đẹp bên ngoài.Nó bước vào trường với những bước chân đầy tự tin. Nó khẳng định rằng: "Hôm nay tôi đã khác."
Nó không màng đến tụi Bảo My mà lao đầu vào học như những con người nó từng gắn cái mác là "vô cảm". Hết giờ học, ngoại trừ giờ đi làm gia sư cho cô bé Phương Gia thì hầu hết thời gian còn lại nó đều tập trung học, học ở nhà, học ở trường và học cả trong thư viện của trường. Tụi Bảo My thấy nó khác lạ đâm ra làm thích thú, bày tính chiêu trò mới.
Cuối tiết học, nó ôm tập sách chuẩn bị vào thư viện trường để tiếp tục cuộc hành trình dang dở của mình.
- Đi đâu vội vã vậy?
Ái chà giọng điệu quen quen cứ ngỡ là nó sẽ quên mất, xoay người nhanh chóng, nó nở nụ cười nhìn đám Bảo My.
- Hi!
Đám Bảo My lập tức tung đám bột mì vào người nó rồi cười sặc sụa chờ xem phản ứng của nó. Khác với tưởng tượng của cả đám, nó không lườm, không khóc mà ngược lại cúi người nhặt chút bột còn vương vãi trên sàn hắt vào đám tụi Bảo My cười toe toét:
- Đến lượt tớ nhé!
Mặc cho bột cứ bay tới tấp vào người cả đám vẫn cứ đứng phỗng ra trơ mắt tròn mắt dẹt nhìn nó trân trân.
"Để hôm nay cô cô chơi một lát vậy."
Nó thả cái balo xuống dưới đất, xắn tay áo lên cột hai tà áo dài lại rồi bắt đầu tấn công cả đám bằng bột mì.
"Đích thị hôm nay con nhỏ này ai nhập rồi."
Sực tỉnh dậy sau những miên man, cả đám bắt đầu tháo chạy tứ lung tung. Bảo My chạy một hồi thấy mệt thì quay lại phản công. Một mình nó cân hết cả đám quậy kia, nó để ý thấy cuối cùng cả đám cũng nở lấy nụ cười trên môi. Nụ cười này có phần lạ mắt, hình như nó chưa từng bắt gặp bao giờ từ những con người đó. Và rồi nó mới sực nhớ ra chúng nó cũng giống nó, đều là những con người bình thường và đều bình đẳng như nhau. Kết thúc trò chơi trong tiếng cười giòn giã của đôi bên dưới những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà rọi sáng những khuôn mặt đầy hạnh phúc kia.
Mồ hôi, mệt mỏi nhưng lại thấy vui vẻ. Công sức nó bỏ ra không hề phí, đặt hai tay lên vai Bảo My, nó nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bạn nói:
- Khi bị dồn vào đường cùng thì chẳng còn gì để mất, điều duy nhất tớ làm được là tiếp tục bước. Tớ phát hiện ra rằng ở trường này tất cả học sinh đều thuộc một khuôn duy nhất, chỉ có các cậu là có cá tính mới mẻ. Và tớ để ý thấy, chỉ có con đường học thật tốt thì mới được xem trọng tại nơi đây. Chúng ta những tiền bối đi trước, thời gian còn lại không nhiều, tại sao lại phải dày vò nhau mà không cùng nhau tiến. Giờ tớ đã là người cũ rồi không còn là ma mới để các cậu làm trò tiêu khiển mỗi ngày nữa.
Trước những lời nói chậm rãi, Bảo My chỉ biết chớp chớp mắt lắng nghe, phải cố gắng lắm mới nói được một câu đơn giản:
- Cậu không ghét tớ sao?
Nó mỉm cười quay lưng lại nhặt cái balo lên rồi nói tiếp:
- Tớ từng rất hận bản thân trong mấy tháng qua là không thể tự tay trả lại những gì cậu đã lấy của tớ. Nó trở thành nỗi ám ảnh của mình hằng đêm, nó làm mình khổ sở trong thời gian dài. Biết sao được, tớ đã không làm thế nhưng tớ cũng không thể cứ như vậy nên tớ chọn thay đổi để tốt hơn, tốt cho chính bản thân của mình.
Khoảng thời gian đột nhiên lại kéo dài ra bao phủ lên những con người có mặt tại sân trường này, nó đứng đó nhìn mãi về một nơi xa, đầu óc nó lại họa lên hình ảnh người cha thân thương, người má đang trông ngóng và nụ cười của Hạ Vi.
- Cậu không biết, xuất thân của tớ và các cậu rất khác nhau. Các cậu là những tiểu thư sẽ khác còn tớ chỉ là một người bình thường trong vạn người bình thường. Ba má tớ đã chờ tớ mười bảy năm rồi và họ cũng sẽ chờ tớ đến ngày tớ trưởng thành thật sự. Tớ không thể trả lại ngày tháng tươi đẹp ấy cho ba má nhưng tớ vẫn cố gắng để nhanh chóng lớn và quay về.
Nó mỉm cười rồi rời đi, bước chân được vài bước thì giọng nói của Bảo My vang lên, giọng nói khác luôn cả ngày thường.
- Thùy An, tớ xin lỗi, tớ đã sai. Cậu đã không ghét tớ cũng không trách tớ, không liệt tớ vào đám người xấu suốt ngày chỉ lo chọc phá cậu. Cậu làm tớ thấy bản thân mình tệ hại hơn bao giờ.
- Tớ không đánh giá nhân phẩm con người qua xuất thân của họ hay qua ngoại hình mà là qua hành động, thái độ, lời nói của cậu. Cậu sai, rõ là cậu sai chỉ vì cậu đi nhầm đường, tớ thấy được nụ cười tinh khôi của các cậu vào hôm nay và lời xin lỗi của cậu đã cho tớ thấy việc không ghét các cậu là sự lựa chọn đúng đắn. Thanh xuân của tớ nhờ những tổn thương các cậu gây ra đã trưởng thành thêm. Cảm ơn vì điều đó.
Cảm thấy những gì mình nói đã đủ thì nó đi ngay lập tức không chút chần chừ, điều cuối cùng nó làm cho tụi Bảo My chỉ có thể là như vậy. Bây giờ nó chỉ cần tập trung học hành và quan sát sự chuyển biến của những người bạn của nó.