Kiếm hiệp Võ Lâm Tĩnh Hải - Tạm Dừng - Phong Nhi

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Võ Lâm Tĩnh Hải
(Giấc Mộng Anh Hùng)
vlth.jpg

Tác giả: Phong Nhi
Thể loại: Kiếm hiệp, cổ trang, dã sử
Tình trạng: Đang cập nhật
Tình trạng cập nhật: 3 chương/tuần


Để tựa
Giang hồ hiểm ác.

Tất cả cũng chỉ vì hai chữ lợi danh!

Cuối cùng kết thúc vẫn là cái chết, chỉ duy nhất một cái tên lưu trên tấm bia đá mòn theo năm tháng.

Chính là gì? Tà là gì? Chẳng phải cũng vẫn là chém giết đó sao!

Cuối cùng vẫn chỉ còn lại những nỗi đau dày vò theo năm tháng.

Hỏi thế gian tình ái là chi?

Ta nguyện được cùng chết theo nàng!

Vì nàng mà bỏ cả thiên hạ.

Vì nàng mà quay mặt lại với cả thiên hạ.

Vì nàng mà giành lấy thiên hạ.

Nhưng đến cuối cùng thì nàng vẫn bỏ ta mà đi…

Tình ái - Lợi danh. Giang hồ chỉ là ảo mộng!

Tĩnh Hải mênh mang.

Mười hai lộ anh hùng.

Lục đại gia tộc.

Một cơn phong vũ, đầu rơi máu chảy, loạn lạc tứ phương.

Đến cuối cùng vẫn chỉ còn lại nước mắt.

Chỉ còn lại một giấc mộng!


Giấc Mộng Anh Hùng kể về câu chuyện sảy ra sau cái chết của Ngô Vương(Ngô Quyền) mùa thu năm 944 và những giấc mộng bá chủ thiên hạ của những thế gia lớn trên đất Tĩnh Hải.

Là câu chuyện tình đẹp và cũng thắm đậm nước mắt về một thuở huy hoàng của dân tộc buổi khai sơ.

Tôi không có nhiều tham vọng, chỉ mong đem tình yêu đất nước đến người đọc.

Câu chuyện này được dựa trên chính sử nhà Ngô, những nhân vật trong lịch sử thuộc về lịch sử, những nhân vật trong tác phẩm này thuộc về tôi, không tránh khỏi những sai sót vì bố cục văn học mong các vị lượng thứ!

Mong mọi người giúp đỡ, phê bình để tôi có thể hoàn thành tác phẩm đúng nhất với bản sắc dân tộc. Chân thành cảm ơn!



P/s: Phong Nhi quyết định viết lại toàn bộ bộ này vì thế đã xóa đi bộ cũ. Hy vọng mọi người cho góp ý để Phong Nhi hoàn thành truyện tốt nhất.
Gửi lời cảm ơn tới những bạn đã góp ý chân thành ở bộ cũ. Mong các bạn thông cảm vì mình đã xóa cả truyện nên không có cách nào lưu lại Cmt.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Mở đầu

Thời gian như nước chảy
Ngoảnh mặt đã ngàn năm
Tuyết tan trên núi cao
Ngọc nát nơi vực thẳm
Mẫu Đơn nở bao lần
Còn hoài bóng cố nhân
Giang hồ đêm sa mạc
Kiếm vũ hát khúc sầu
Ân oán như bụi cát
Tri kỷ người nơi đâu


***​


Tương truyền rằng năm xưa An Dương Vương khi xây dựng cơ đồ Đại Việt được Thần Kim Quy - Sứ thần hộ vệ đất Đại Nam, vì cảm mến lòng yêu dân như con của Dương Vương, đã hiền linh tặng ông một viên Huyền Ngọc bảy màu mang linh khí trời đất, là bảo vật trấn quốc giúp Âu Lạc mãi mãi phồn thịnh.

Nhờ sức mạnh của Huyền Ngọc, An Dương Vương nhanh chóng thu phục được các bộ lạc thống nhất đất nước, đánh đuổi quân xâm lăng khỏi bờ cõi. Âu Lạc trong cảnh phồn thịnh vô cùng, kỹ nghệ và thuật kim khí đạt tới tinh xảo.

Sự trù phú của Âu Lạc khơi dậy lòng tham từ kẻ thù phương Bắc. Nhiều lần đem quân xâm lược không thành - Triệu Đà đành mưu kế cầu thân cho con trai là Trọng Thuỷ vào cung Âu Lạc ở rể làm nội gián.

Trọng Thủy vào cung dùng mỹ nam kế lợi dụng sự cả tin và tình yêu của nương tử là Mị Châu công chúa phát hiện ra bí mật của Huyền Ngọc. Một đêm Trọng Thủy lén trộm Huyền Ngọc bỏ về phương Bắc. Nửa đêm trăng sáng, bỗng kỵ mã của Trọng sợ hại hí vang không dám bước. Trên đầu, trời trở mây đen vần vũ, sấm động vang rừng, sương mù u ám, gió thổi lạ thường. Chưa hết kinh hãi thì từ đâu thổi đến một cơn đại vũ cuốn tay nải mang Huyền Ngọc xuống vực sâu, Trọng cùng thuộc hạ khiếp vía bỏ chạy.

Thì ra sứ thần Kim Quy hiện linh lấy lại Huyền Ngọc. Nhưng vì tức giận người đã bẻ vỡ Huyền Ngọc thành nhiều mảnh rải khắp Âu Lạc và tiên tri rằng:

“Khi bảy mảnh Huyền Ngọc hợp nhất ánh hào quang sẽ lại toả sáng, Đại Việt sẽ lại phồn thịnh, người mang Huyền Ngọc có thể nắm giữ cả thiên hạ.”

Mất đi Huyền Ngọc, An Dương Vương nhanh chóng thất thủ, Âu Lạc lâm vào cảnh xâm lăng của Bắc Quốc. Quân Trung Nguyên giày xéo đất Đại Việt suốt hơn một ngàn năm. Khắp nơi nhiều anh hùng nổi dậy nhưng các cuộc khởi nghiã đều bị dập tắt nhanh chóng, nhiều nhân sỹ lên núi đao xuống biển lửa mong tìm ra Huyền Ngọc, những cuộc phân tranh bắt đầu từ đây.

Ngàn năm trong ánh đô hộ của phương Bắc, Tĩnh Hải chìm trong bóng tối, nhà tranh siêu vẹo, suốt đồng bằng phía Bắc lau sậy mọc um tùm, phía Tây là rừng rậm thâm u, phía Đông biển cả mênh mông không một bóng thuyền, phía Nam núi non trùng điệp chỉ có hùm beo, sơn tặc trú ngụ. Người dân đói khổ, cơm ăn không no, áo mặc không đủ.

Người Bách Việt cần cù là thế, chăm chỉ là vậy, tại sao một ngàn năm vẫn nghèo đói đến thê thảm?

Là bởi trăm thứ sưu thuế cống nạp, vì hàng năm phải gánh nước từ Loa Thành sang đến Bắc Kinh(1), thanh niên trai tráng phải tay không mò ngọc nơi biển sâu rình rập, là bởi không có một tấc đất cắm rùi.

Tại sao ư?

Là vì các thế gia từ phương Bắc di cư về đây, lập địa xưng thần, tranh nhau vơ vét sức dân. Chúng sống trong những tòa lầu cao trọng vọng, hoa viên bát ngát, ăn chơi nhảy múa, chẳng khác nào một lũ tiên giới đang thưởng ngoạn cảnh phàm trần, một ngàn năm có lẻ trong máu, mồ hôi và nước mắt.

Hơn 1000 năm sau!

Năm 938 sau công nguyên, Ngô vương với tài thao lược cùng cây thần thương huyền thoại đã tạo nên chiến thắng dậy sóng trên sông Bạch Đằng, đưa Đại Việt ra khỏi cảnh nô lệ, mở ra một kỷ nguyên mới trên đất rồng bay. Vị đế vương nhân nghĩa tại thượng, thương dân như con, mọi việc lớn nhỏ đều vì sức dân mà lao tâm khổ tứ, Bách Việt vì thế mà thái bình, thịnh vượng, nhưng bắt đầu của câu chuyện này lại bi thảm vô cùng, khiến cho vạn người chua xót.
... Mục Lục ---> Trang sau
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Chương 1: Sấm Động Loa Thành

Ngô vương năm thứ sáu (năm 944 sau Công Nguyên).

Kinh thành Cổ Loa một chiều thu lạnh lẽo.

Sấm động vang trời...

O… o… à… n… g… oàng…

Người ra kẻ vào trong nội cung đều thần bí khó đoán.

Hai bên vòm trời Đông Tây sắc mây một màu xám xịt. Những vệt chớp sáng lóe lên trong chốc lát càng khiến bầu trời thêm phần u ám.

Trong chính cung.

Ngô Vương (Ngô Quyền) đột nhiên lại lâm trọng bệnh. Đứng trước sân lớn của cung Thiên Minh kẻ nào người nấy sắc mặt đều một vẻ hoang mang. Đại Vương ốm nặng là chuyện hệ trọng liên quan đến an nguy của xã tắc, vậy mà tuyệt nhiên không thấy đại hoàng tử Ngô Xương Ngập xuất hiện ở trên chính điện. Việc trong ngoài từ khi Ngô Quyền lâm bệnh đều do Dương Chủ Công (Dương Tam Kha) một tay lo liệu, điều này nghiễm nhiên gây ra nhiều lời bàn ra tán vào.

Trời chiều nặng như ánh hoàng hôn, những con chim nhạn nghe tiếng sấm rền khiếp vía bay toán loạn về phía những cánh rừng lau sậy ngoài thành.

Bên vọng lâu phía Nam thành Cổ Loa xuất hiện hai người áo đen thần bí. Cơ duyên như đã hẹn gặp, người áo đen đến trước ánh mắt sắc bén nhìn về phía điện Thiên Minh. Vành tai hắn chỉ khẽ giật nhẹ khi nghe tiếng gió lay động.

- Lữ tiền bối đã đến rồi!

Người áo đen vừa vận khinh công bay đến bên vọng lâu nghe thấy lời này không khỏi kinh ngạc. Y đeo một tấm mặt nạ sắt trạm trổ tinh xảo, tóc trên đầu còn đen nhưng hai bên tóc mai đã bạc trắng, hẳn tuổi cũng đã ngoài ngũ lục. Kỹ thuật khinh công của người này chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ “xuất quỷ nhập thần”. Khi ông ta bước chân đến phần đá cố thủ nhô lên ở mặt thành hoàn toàn không phát ra một âm thanh dù là nhỏ nhất. Duy chỉ có một làn gió nhỏ khẽ tan ra dưới mũi hài. Vậy mà kẻ thần bí này lại có thể phát hiện ra, thậm chí còn gọi cả họ của ông ta.

- Vị khách hiệp đây tuệ nhãn quả thật phi phàm. – Người đeo mặt nạ sắt có phần dè chừng.
- Thiên Hạ Đệ Nhất Khinh Công. Danh xưng này ngoài Lữ tiền bối của Lữ gia chắc không có người thứ hai. – Người áo đen trẻ hơn ngạo nghễ đáp lời.

Gió lạnh vượt qua tường thành khiến hai chiếc áo đen đều tung bay trong gió phát ra những âm thanh phần phật. Nhìn cảnh trời giông gió càng lộ ra một loại sát khí kinh người.

- Nghe ngữ âm của vị khách hiệp đây không phải là người Cổ Loa, không biết đến kinh sư có việc gì hệ trọng? – Người áo đen deo mặt nạ ngờ vực hỏi.
- Ân sư(1) đêm qua bói một quẻ biết được thiên hạ có chính biến, lại biết sẽ có người muốn nhân cơ hội này mà đục nước béo cò hòng cướp đi trấn bảo Hỏa Long Thương, nên sai vãn bối đến đây đợi trước.

Hai chữ ân sư này không khỏi khiến người áo đen đeo mặt nạ sắt có phần nể sợ. Nhưng xưa nay việc mà hắn muốn làm, thứ mà hắn muốn lấy không dễ gì có thể ngăn trở. Y chỉ cười lạnh nhạt tiếp lời:

- Ngô Vương sắp băng hà, thiên hạ sớm muộn gì cũng rơi vào tay Tam Kha. Nếu đã là như vậy ta lấy Hỏa Long Thương chẳng phải là thuận theo ý trời sao?
- Lữ tiền bối nói vậy có khác gì bảo ý trời cho Lữ gia tạo phản. – Người áo đen trẻ tuổi lời như dao sắc đáp trả.
- Tạo phản? Xã tắc lâm nguy ta vì đại nghĩa mà dẹp đi mối họa sao có thể nói là tạo phản. Vị khách hiệp đây lời nói nhân nghĩa nhưng việc làm lại mờ ám. Ngươi nếu không thẹn với lòng cớ gì lại phải che giấu thân phận, phải chăng cũng nhân lúc loạn lạc muốn có được Hỏa Long Thương?

Người áo đen trẻ tuổi nghe xong cũng không chút mảy may kích động, chỉ nhìn về phía Thiên Minh điện cung kính hướng tay đáp lại rằng:

- Thiên tử còn đó, ta là bậc chính nhân một lòng vì sự an nguy của xã tắc, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo khiến cho dân chúng lầm than.
- Ngươi muốn nói tạo phản cũng được, vô đạo cũng được. Muốn ngăn ta lấy Hỏa Long Thương phải xem hôm nay ngươi có đủ bản lĩnh đó hay không?

Lời nói chưa dứt đoản đao trên tay đã nhằm phía người áo đen trẻ tuổi xông đến. Thoạt nhìn qua chỉ là một đường đao đơn giản nhưng bước đi lại phân khúc như dây đàn lúc đang thăng âm, quả thật khó mà hình dung ra phương hướng tấn công.

Thân thủ như cơn gió lướt nhẹ qua những bước chân của kẻ tấn công. Người áo đen trẻ tuổi lùi bảy tám nhịp về phía sau trên phần cố thủ của tường thành. Kình khí trên tay phát ánh kim quang tung ra một chưởng nhằm thẳng giữa ngực y đánh tới.

Dư chấn kình khí màu vàng dội vào một góc nhô lên của tường thành, phá tung cả phần đá xây cất kỹ lưỡng.

Người áo đen đeo mặt nạ đã dùng Nhiếp Hồn Nguyệt Ảnh nhanh như ánh chớp né tránh được. Trong lòng tay áo lại thuận thể bắn ra mấy chục cánh tiêu nhỏ nhằm thẳng phía người áo đen trẻ tuổi đang xông tới. Đoản đao phía sau cùng theo hình cánh cung phá không bay đến.

Đối diện hiểm cảnh như thế, người áo đen trẻ tuổi không chút bối rồi. Miệng khẽ đọc một câu chú, kim quang từ ngón tay trỏ đã bao trùm phía trước hắn thành một kết giới. Toàn bộ mấy chục mũi ám tiêu đều bị đẩy văng ra xa.

Đoản đao tiềm ẩn kình khí vô biên phá tan kết giới kim quang. Khi tiếp giáp với phần Phạn âm màu vàng bên trong tạo thành một thanh trấn lớn. Ánh kim quang vụt tắt, đoản đao bay vào trong không trung phá vỡ một mảng cự thạch, găm lại trên tường thành.

Người áo đen tóc trắng đã băng đến áp sát bồi thêm một kỳ chưởng.

Trong ánh chiều ủ rũ chỉ còn lại một màn khói bụi…

Bụi khói tan biến, người áo đen deo mặt nạ đã mất dạng, hẳn là không biết y có thụ thương hay không. Lúc này giữa bầu trời xám xịt giông bão chỉ còn lại người áo đen trẻ tuổi, y nhìn về phía điện Thiên Minh, lời nói lạnh băng:

- Dương Tam Kha, hôm nay ta không diệt ngươi, ngày sau thiên hạ cũng sẽ diệt ngươi!

Một vệt máu chảy xuống làn môi đỏ của hắc y.

Cách đó không xa, dưới con đường lát bằng đá ong xây theo hình xoắn ốc tịch không một bóng người, duy chỉ có lính gác đứng ở các cổng giao cắt. Mỗi cổng sau trước đều có bốn người, thần thái và dáng vẻ đều rất nghiêm trang.

Trên đường vắng lúc này xuất hiện một thanh niên khoác cẩm bào màu đỏ, mặt vuông chữ điền, dung mạo tuấn tú, chân mày rậm. thân hình cao lớn. Người này cất bước hùng dũng đi về phía cổng Chính Thiên trước lối vào điện Thiên Minh.

Khi đi qua các nơi có lính gác ở điểm giao cắt đều không hề dừng lại một bước, chỉ dựa vào thần thái uy vũ ấy hẳn cũng có thể đoán được thân phận không hề bình thường.

Thanh niên khoác cẩm y này không ai khác chính là đương kim đại hoàng tử Ngô Xương Ngập – Con trai cả của Ngô Quyền, năm nay hai mươi sáu tuổi.

Thấy đại hoàng tử bước đến trước cổng điện Thiên Minh, đám quan lại đang bàn tán xì xào ở đây bỗng nhiên im bặt. Kẻ nào người lấy sắc mặt đều xám ngoét không dám ngẩng mặt lên nhìn, chỉ im lặng đợi chờ phản ứng từ người đứng trước mặt.

Xương Ngập cơ hồ đã nghe được bảy tám phần nội dung câu chuyện, Nếu là mọi ngày hắn đã cho mấy kẻ loạn ngôn này một bài học thích đáng vì dám ngang nhiên xì xào chuyện hoàng tộc ngay trước điện Thiên Minh. Nhưng hôm nay hắn nhận được mật tin thông báo phụ vương sức khỏe đã giảm sút nghiêm trọng, tâm tư vì thế mà đang rối bời. Xương Ngập chỉ đưa ánh mắt nhìn một lượt rồi bỏ về phía cổng Chính Thiên.

Ngẫm lại mấy lời bọn quan lại xu nịnh vừa nãy xì xào quả cũng không sai, hiện chàng đang lâm vào cảnh thân cô thế mảnh, mẫu thân yểu mệnh sớm đã qua đời, Dương Tam Kha nắm giữa binh quyền trong ngoài cung. Từ ngày phụ vương lâm trọng bệnh chàng nhiều lần đến thỉnh an nhưng đều bị Tam Kha kiếm cớ không cho gặp.

Bước theo tám mươi mốt bậc đá lớn đến trước cửa Chính Thiên. Đây là cổng lớn trấn giữ trước điện Thiên Minh. Qua cổng này còn tam cấp và ba khoảng sân lớn mới tới đại điện. Xương Ngập không chút do dự bước chân nhanh hơn.

Sáu năm trước khi mới hai mươi tuổi chàng đã là đại tướng quân trẻ tuổi cùng cha xông pha trong trận Bạch Đằng thủy chiến. Hôm nay sau sáu năm sống cảnh thanh bình nhưng cái vẻ uy phong kia vẫn khiến người ta tám phần khiếp sợ, chỉ có điều trong ánh mắt chàng có sự lo âu hiện rõ.

Trên cổng Chính Thiên hôm nay lính gác đông hơn hẳn thường lệ, ngoài kỵ binh đứng hai bên tường lớn và bộ binh gác cổng, trên thành còn bày trí cả xạ thủ Thập Tiễn Nỏ. Đội xạ thủ này được mệnh danh là bách phát bách trúng, vang danh của Cổ Loa nhiều năm nay. Chàng vừa bước tới thì hai tên bộ binh gác điện vung thương chặn lại. Một tên sắng giọng nói:

- Dương tướng quân có lệnh, Đại vương sức khỏe không tốt không muốn gặp mặt ai.

Chàng nghe thấy hai tên lính gác nói giọng hỗn xược tức thì giận sôi máu, đỏ mặt quát:

- Ngay cả ta mà các ngươi dám cản, muốn làm phản sao!

Hai tên thị vệ nhìn nhau chút phân trần nói tiếp:

- Dương chủ tướng đặc biệt dặn dò không cho điện hạ vào! Chúng tôi chỉ là phần tôi tớ! Mong điện hạ thông cảm về cho!

Không để hai tên gác điện phân trần hết lời, chàng toan rút kiếm ra áp chế, nhưng bảo kiếm trên tay chưa rút đến phân nửa thì hai thị vệ kia đã nhanh tay dương thương trước ngực, đoạn quả quyết ngăn cản:

- Mong điện hạ thông cảm!

Xương Ngập không còn cách nào đành thu kiếm về. Chàng biết rõ đội quân thị vệ gác điện này vốn là người của Dương Tam Kha, nếu đôi co lâu dài chỉ thêm mất mặt, miễn cưỡng đành quay đầu lui bước trở về với niềm hoang mang bề bộn.

Từ điện Như Ngọc đến điện Thiên Minh phải đi qua Ngự Phong Quan(3), từ đây có thể nhìn rõ những bậc thềm của cổng Chính Thiên.

Gió lùa tà áo lụa trắng bay phất phới trong gió thu, chiếc khăn lụa quấn quanh cổ trắng ngần theo gió vờn lên má hồng để lộ ra một mỹ nữ xinh đẹp như châu ngọc. Đứng cùng mấy thị nữ, Dương Phương Lan hoàng hậu trên Ngự Phong Quan nãy giờ chứng kiến câu chuyện lấy làm khó hiểu, nàng bèn cất bước vào trong điện đến hỏi tiểu đệ Tam Kha nguyên do.

Mở đầu <--- ... Mục Lục ---> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Chương 2: Chính Biến


Đình Ngự Triều Di Quy cách Thiên Minh điện không xa.

Ngôi nhà năm gian bề thế với mái cong chạm hình rồng phượng đang ngẩng mặt lên trời. Trong nhà tuyệt nhiên vắng vẻ, chỉ có hai thị nữ đứng phục trước thảm phượng. Bên trong bức bình phong lớn, một nam nhân tuấn mỹ, tóc nửa buộc nửa không, hàng chân mày mảnh và dài, làn da trắng hồng như cánh đào. Y khoác một chiếc áo dài màu trắng điểm sương, thắt đai lưng nạm ngọc, đang điềm tĩnh đứng đó họa tranh chữ. Thấy Dương hậu đến vội bước ra quỳ rạp xuống hành lễ:

- Vương hậu thiên thiên tuế!

Phương Lan đỡ lời:

- Ở đây không có người ngoài tam đệ không cần đa lễ! – Nàng lướt nhìn xung quanh một lượt, khúc mắc hỏi: - Ta thấy đại hoàng tử tới thỉnh an Đại vương sao đệ không cho nó vào?

Tam Kha đưa mắt nhìn Dương hậu, khuôn mặt trắng hồng như phấn có chút xanh lại, vội ra hiệu cho hai đứa thị nữ lui ra rồi mới dè dặt thưa:

- Không thể để Thái tử gặp Đại vương lúc này!

Nàng như đã đoán ra ý đồ của hắn, hoang mang nói:

- Đệ định...! - Dương hậu không dám nói hết câu.

Nam nhân thấy vẻ lo lắng của đại tỷ bèn trấn an:

- Mọi chuyện xin cứ để đệ lo liệu.

Dương hậu không nói thêm gì, hẳn là trong lòng có dao động. Nghĩ cho cùng nàng cũng là một người mẹ, gần đây Đại vương lâm trọng bệnh khó bề qua khỏi, đại hoàng tử nối ngôi là chuyện sớm chiều. Xương Ngập lại không phải con ruột của nàng, một khi lên nắm binh quyền e rằng Xương Văn, Nam Hưng và Càn Hưng con trai nàng không tránh được biến chắc. Tuy từ bé đại hoàng tử do nàng nuôi lớn nhưng lòng người khó đoán, đứng trước đại quyền trong thiên hạ lại càng không thể lường trước được, chuyện tiền lệ như thế chẳng phải hiếm gì. Nàng còn đang miên man suy nghĩ thì ngoài cửa có tiếng gia nhân thưa vào:

- Bẩm tướng quân! Đại vương cho gọi người!

Tam Kha nghe xong vội đứng dậy đi nhanh về phía Thiên Minh điện, Dương hậu cũng tất tả theo sau.

***

Thiên Minh điện.

Ngô vương nằm bất động trên gường rồng, hơi thở yếu ớt, đôi mắt không còn sáng như ánh chớp trong đại thủy chiến năm xưa, xung quanh có đến cả chục thị nữ phủ phục, bọn họ đều ngồi im bặt như tượng. Bên tả hữu còn có hai ngự y vẻ mặt hoang mang như người trở bệnh, kẻ này đưa mắt nhìn kẻ kia như cầu cứu, lại có vẻ tuyệt vọng như sắp phải lên đoạn đầu đài. Bên rèm rồng một thái giám nhẹ gót đến phục xuống thưa:

- Bẩm Đại vương! Dương tướng quân đã đến!

Ngô Vương giọng yếu ớt:

- Mau mời vào!

Dương Tam Kha theo gót một thái giám khác bước vào, phía sau là Dương hậu dắt tay một cậu bé chừng mười ba tuổi diện mạo anh tuấn, đôi mắt sáng như sao. Đi cùng là một cô gái mặc áo lụa hồng khuôn mặt bầu bĩnh tuổi vừa tròn mười sáu, cùng hai cung nữ khác bế hai tiểu hoàng tử mới lên sáu tuổi.

- Đại vương vạn vạn tuế!

Ngô vương đưa tay ra hiệu Vương hậu lại gần nắm tay hỏi:

- Xương Ngập đâu sao không thấy nó tới!

Dương hậu bối rối chưa biết trả lời sao thì Tam Kha đã đỡ lời:

- Bẩm Đại vương! điện hạ đi dẹp loạn ở Đô Động Giang đang trên đường về.

Ngô vương nhỏ lệ nói với hậu:

- Ta với nàng thiên duyên trời định, gặp thuở Ba Trăng, ân nghĩa phu thê đã hơn mười năm. Nay ta phận mỏng, dương thọ sắp tận, chỉ hiềm một nỗi ấu nhi còn nhỏ, đành nhờ nàng săn sóc!

Vương Hậu nghe nói nước mắt sụt sùi, mấy đứa nô tỳ đi theo cũng có phần rớm lệ, riêng hoàng tử Xương Văn đã thấy khóc thút thít đến nắm lấy tay phụ vương.

Ngô vương tiếp:

- Xương Ngập từ nhỏ mẫu thân đã qua đời, trong lòng nó nàng cũng mẹ ruột. Tuy tính khí có phần nóng nảy nhưng cũng là bậc trượng phu. Nay quốc thổ mới thống nhất, các chư hầu còn nuôi mộng phản trắc, giặc ngoài nhăm nhe. Hy vọng nàng không vì lòng riêng mà giúp nó xây lên nghiệp lớn. Xương Văn tuy tư chất thông minh vượt trội nhưng lại quá đỗi nhân từ , vốn là phúc của thiên hạ xong trong việc trị quốc e rằng nhiều kẻ lấn lướt.

Vương hậu nghe nước mắt chảy dài hứa với Ngô Vương:

- Thiếp xin ghi nhớ lời Đại vương!

Nói xong Ngô Vương quay lại Tam Kha dặn:

- Tam Kha!

Tam Kha nghe gọi phục xuống gần, Ngô vương tiếp lời:

- Ta với đệ tình như thủ túc cùng vào sinh ra tử, với Vương hậu cùng một mẹ sinh ra, với các hoàng tử đệ cũng như cha. Sau khi ta về trời hay phò tá Xương Ngập, chớ để muôn dân vào cảnh lầm than.

Tam Kha vái sâu đáp:

- Tam Kha xin ghi lòng tạc dạ!

Dương Tam Kha tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng y không phục, đại nghiệp Tĩnh Hải khi xưa vốn là của họ Dương. Năm xưa phụ thân hắn là Dương Đình Nghệ bị phản tặc Kiều Công Tiễn sát hại. Ngô Quyền lúc đó là phó tướng cũng là anh rể phục mệnh dẹp trừ gian kế của họ Kiều, lấy uy mãnh họ Dương của hắn mà khuất phục thiên hạ. Nay thiên hạ thái bình lẽ ra cơ nghiệp ấy phải trả về cho cháu ruột hắn là Xương Văn. Hắn đương nhiên sẽ là trọng thần công đầu. Hơn nữa trong cuộc đao binh hắn cũng là người lao tâm khổ tứ. Nay hai tay đem giang sơn Tĩnh Hải giao cho Xương Ngập hẳn là hắn không đành. Có điều uy thế của Ngô Quyền vang vọng non sông đâu đâu cũng ngợi ca thần phục, nên hắn chẳng còn cách nào ngoài nén nhịn tuân lời.

Ngô vương tiếp trong hơi thở cuối cùng:

- Đây là chiếu thư bố cáo thiên hạ!

Tam Kha đưa hai tay nhận chiếu thư. Ngô vương sinh cơ tắt hẳn.

Dương hậu ôm lấy Ngô vương khóc thảm thiết, cả đại điện kẻ trên người dưới đều hùa khóc theo.

Thấy Ngô vương chắc chắn đã về trời, Tam Kha đứng dậy cất chiếu thư vào tay áo, gọi thủ hạ vào ghé tai dặn dò thâm kế. Hắn toan lui ra thì Dương hậu níu tay lại can gián.

- Tam Kha hay ta cứ làm theo lời dặn của Đại vương!

Tam Kha gạt đi nói:

- Tỷ quá nhân từ sẽ gây hoạ diệt thân!

Dương hậu thất thần ngồi xuống, ngoài hoàng cung bóng tối mịt mờ, Tam Kha mở cửa chính điện bước ra rút bảo kiếm chỉ lên trời kêu lớn:

- Đại vương băng hà rồi!

Khắp Cổ Loa vọng tiếng khóc than, trên trời mây đen u ám. Màn đêm bao phủ bầu trời Tĩnh Hải.

Bên ngoài cổng Chính Thiên đám quan lại ở đây nghe tuyên chỉ vọng ra từ cung Thiên Minh đều bàng hoàng quỳ rạp xuống kêu than. Nhìn qua sắc mặt chúng quả là muôn hình vạn trạng, thật cũng không thể hình dung được đâu là giả đóng kịch đâu là hoang mang đau xót nữa.

Kim Lệnh phát đến ,lính gác đã vội vã ra mở cổng. Từ sân lớn một đoàn người ngựa quần gió bụi phi thẳng ra cổng lớn. Mặc cho đám quan lại ở đây đang hốt hoảng né tránh sang hai bên, đoàn người ngựa vẫn lao thẳng đến như chỗ không người. Mấy tên quan lại nhát gan vội quá đã ngã bổ nhào trên nền đá thạch anh.

Ở giữa đường lớn còn lại một lão quan đầu tóc bạc trắng, không biết vì tai đã kém, mắt mờ hay vì cố ý vẫn còn quỳ lại trên đường. Ai nhìn vào cũng đoán chắc lão đã bị ngựa chiến xéo chết.

Tiếng ngựa hí vang cùng sau đó là tiếng móng sắt đạp lên trên nền đá. Một người đàn ông trung tuổi khuôn mặt dữ tợn, thân khoác áo dài màu nâu nhạt, đai lưng màu đỏ sậm, kéo cương ngựa dừng lại ngay trước mặt của lão quan tóc trắng đang run lập cập ở giữa đường, lớn tiếng quát:

- Lão Trình Cung đã yếu thế rồi còn không chịu trả ấn mũ mà về quê xây mộ, bế cháu sao?
- Đa tạ Trương Tổng quản.

Lão tên Trình Cung mồ hôi đã ướt đẫm trên trán tạ lễ, run rẩy bước xuống những bậc thềm bên trái đi về phía xa.

Đoàn người ngựa băng theo con đường đá ong vòng về phía Nam thành Cổ Loa. Cổng Chính Thiên trở lại màu u ám ảm đạm.

***


Sấm chớp vẫn lóe lên từng đợt.

Cách Cổ Loa tám mươi dặm về phía Nam, tại Tử Trầm Sơn Vô Vi, Thiền sư Vân Phong mắt đoái nhìn về phía ngôi sao Đế Tinh đang mờ dần, khẽ thở dài. Người chầm chậm bước xuống những bậc đá đang chiếu sáng bởi những ánh chớp lập lòe, miệng tiếp tục ngân một đoạn kinh:

- A Di Đà Phật! A Di Đà Phật…


Phía Đông Nam cách Cổ Loa hơn hai trăm dặm.

Ngay lúc ánh sáng cuối cùng của sao Đế Tinh vụt tắt, Hương Cổ Pháp Siêu Loại đột nhiên tỏa ánh hào quang lung linh, nhưng chỉ chưa đầy một tuần trà, ánh sáng của nó lập tức đã ảm đạm trở lại.

Người ngồi trên Bồ Đoàn tụng kinh trước Hương Cổ Pháp thần sắc không khỏi kinh hãi, vội xòe tay ra bấm xem một quẻ. Kết quả, lại càng thêm thập phần thất sắc. Ánh chớp chiếu lại từ sau cánh cửa tự soi rõ từng nếp nhăn trên trán của vị Thiền sư này.


Trên con đường lớn thẳng tiến về thành Cổ Loa, mặc cho những hàng tre già đang đón giông gió, bất chấp là sấm chớp động trời giáng xuống những vùng hoang vu lau sậy. Một lão nhân gia tóc trắng như cước vẫn rong ngựa đánh xe chạy băng băng trong đêm.

Chương 1 <--- ... Mục Lục ---> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Chương 3: Cao Thủ Trong Thành Cổ Loa


Phủ Thái Tử.

Ánh sáng từ những chiếc đèn hình hoa sen chiếu sáng gần hết cả căn phòng. Xương Ngập từ khi trở về vẫn đứng ngồi không yên. Người quân tử đứng trước cảnh phụ thân ốm nặng, giữa lúc vận nước nguy nan mà không thể làm gì hơn chỉ khiến chàng lòng đau như cắt. Ngẩng mặt nhìn trời cũng không dám kêu than, hận mình tự ngồi xuống ghế đành đạp bàn một cái.

Trong phòng ngồi bên khung thêu là một thiếu phụ làn da trắng hồng, khuôn mặt đoan trang khả ái. Tóc nàng buông xuống quá thắt lưng, bàn tay mềm mại luồn kim thêu trên tấm lụa, duy chỉ có đôi mắt ẩn chứa một niềm sầu muộn. Bên giường gấm cạnh nơi nàng đang ngồi, một cậu bé chừng chín tuổi đang say giấc nồng. Ở khuôn mặt đứa trẻ này, ngay cả trong khi ngủ vẫn toát lên một vẻ chân thiện khác người.

Nghe thấy tiếng đập bàn, thiếu phụ đưa mắt nhìn về phía giường gấm, rồi nhẹ nhàng nhìn phu quân ôn nhu nói:


- Thiếp biết lòng chàng đang muộn phiền, xưa nay trái tim chàng đều giành ở thiên hạ, lần này trong lúc nguy cấp lại không thể tận trung báo hiếu, thật chẳng có gì xót xa hơn!

Xương Ngập thấy hiền thê hiểu lòng mình cũng có phần an ủi. Thiếu phụ ánh mắt long lanh, tay đan một nhịp thêu lại tiếp lời:

- Thiếp thường đọc trong sách thánh hiền có dạy rằng: Người quân tử lúc loạn lạc phải biết giữ mình. Nay phụ vương mắc bệnh nặng, trong triều gian thần lộng hành. Thiếp biết mình là phận nữ nhi không được tham bàn chuyện chính sự. Nhưng dựa vào tâm cơ của Dương Chủ Công lúc này, hẳn đã sắp sẵn đối sách với chàng. Thiếp chẳng cần vinh hoa phú quý, chỉ mong chàng và Tỷ nhi được bình bình an an, mạnh khỏe đến già.

Xương Ngập cho dù trong lòng đã hiểu phần nào nội tình vẫn vờ gạt đi:

- Chuyện này nàng chớ nói bừa, ta với Xương Văn là huynh đệ. Sau này dù ai làm vương thì cũng vậy thôi!

Thiếu phụ than phiền:

- Thiếp chỉ e sự tình không đơn giản như vậy!

Xương Ngập nghe lời này tâm trí chợt như bừng tỉnh, từ muộn phiên đột nhiên chuyển thành giận dữ. Chàng đứng phắt dậy bước liên hồi, khuôn mặt hoang mang lộ rõ, đột nhiên quay về phía hiền thê hỏi lại một câu:

- Quân Nghi! Nàng nghĩ Dương Tam Kha dám làm chuyện này sao?
- Thiếp thực đâu dám nói bừa!Chiều nay khi đi thắp hương ở miếu Đổng vô tình thấy bọn trẻ trong thành đọc vè rằng:
Đinh đinh đang đang
Chim nhạn phương Bắc
Đậu ở trời Nam
Thiên hạ lầm than
Họ Dương đòi nghiệp.

Xương Ngập giận đỏ cả hai bên thái dương, tay lại đạp mạnh xuống bàn, khiến cả đứa trẻ ngủ trên giường gấm cũng giật mình tỉnh giấc. Chàng quát lớn:

- Hỗn xược! Phụ vương còn đó mà chúng dám dùng lời thị phi mê hoặc lòng người sao? Ta nhất định phải vào cung bẩm báo với người việc này! - Dứt lời đã toan mở cửa bước ra ngoài.

Thiếu phụ vội vã can gián rằng:

- Nếu chàng có thể vào được điện Thiên Minh thì đã không xảy ra chuyện này.

Cánh cửa còn đang mở hờ một gia nhân từ ngoài chạy vào đã xô toang ra, người y loang lổ những vết máu đỏ khiến cả Quân Nghi và con trai vô cùng hoảng hốt.

Xương Ngập vội sốc y dậy hỏi:

- Đã có chuyện gì?

Người gia nhân chỉ còn thều thào:

- Bên ngoài… có… thích khách! - Lời nói chưa dứt hơi thở đã không còn.

Nhìn ra ánh lửa bốc cháy đã sáng rực cả một vùng, tiếng người trong phủ kêu la thảm thiết. Xương Ngập thất thần, phút chốc cơ hồ đã hiểu nguyên do. Chàng vội giật thanh kiếm treo bên cột lớn quay sang phía hiền thê dặn:

- Nàng đưa Tỷ nhi theo mật đạo ra ngoài thành phía Nam, ở đó có một chiếc xe ngựa, cứ rong xe về phía nam tới Bình Kiều sẽ có người đón.


Đỗ phi lo lắng khôn cùng, lã chã lệ hỏi:

- Còn chàng thì sao?

Xương Ngập vỗ ngực nói:

- Ta là nam tử đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất. Thân là hoàng tử, giữa lúc phụ vương lâm trọng bệnh, vận nước nguy nan sao dám nghĩ cho bản thân! - Nói rồi đẩy cửa xông ra.

Ánh lửa hắt vào từ sân lớn át cả ánh sáng của đèn mỡ trong nhà, Xương Ngập ngoái đầu nhìn lại còn thấy ánh mắt hiền thê đang ướt lệ vội vàng quát lớn:

- Nàng nhất định phải bảo vệ con trai chúng ta, mau đi đi!
- Chàng không đi thiếp cũng không đi! – Đỗ Quân Nghi bối rối phân trần.
- Nàng yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ gặp lại ở Bình Kiều.

Đỗ phi lòng đau quặt thắt, nàng nhìn đứa con nhỏ dại đang nép trong vòng tay của mình. Không còn cách nào, đành cắn chặt môi bế đứa bé lùi về phía hậu phủ.



Bên ngoài sân lớn xuất hiện cả thảy mười hai cao thủ giấu mặt, tất cả đều trùm đồ đen, chỉ để lộ ra ánh mắt tràn đầy sát khí. Bọn này sau khi xông vào phủ thái tử không những phóng hỏa giết người mà ngay cả đến gà chó cũng chẳng tha. Hơn bốn mươi mạng người nhà và gia nhân trong phủ đều bị chúng giết hại tàn nhẫn.

Ánh lửa cháy bốn phía trên sân lớn càng làm soi rõ sự phẫn uất trong mắt Xương Ngập. Chàng một tay cầm bảo kiếm cuồng nộ hét lớn:

- Quân súc sinh, mau đền mạng cho gia khuyến nhà ta!

Mũi kiếm phá không nhằm thẳng tên sát thủ áo đen đứng giữa lao tới. Đây vốn là chiêu Phong Nộ Quá Giang một trong ba mươi sáu đường kiếm pháp Quân Tử Kiếm của Nga Mi kiếm phái du nhập về từ phương Bắc.

Là đại hoàng tử chinh chiến nhiều năm trên sa trường, lại có mối giao hảo với nhiều môn phái trong võ lâm Xương Ngập vốn có nhiều sư phụ. Nhưng có câu biết nhiều cũng không bằng giỏi một. Xương Ngập biết võ công của nhiều môn phái nhưng chỉ dùng lại ở mức thông hiểu chứ không thâm sâu. Nay đứng trước mặt chàng là mười hai cao thủ thần bí, kẻ nào cũng một thân vó nghệ cao cường thật không dễ gì đối phó. Có chăng lúc này giữa cơn phẫn uất dâng trào cũng khiến đường kiếm có chút xuất thần hơn.

Sát thủ áo đen đứng giữa cũng dùng kiếm. Tuy đường kiếm của Xương Ngập như cơn gió cuồng nộ lao đến nhưng kẻ này thần thái không hề có chút bối rối, thanh kiếm trên tay như ngọn sóng xô đến ôm lấy mũi kiếm của Xương Ngập cuộn tròn một vòng. Sau khi đã hóa giải đến chín phần lực kiếm liền bồi thêm một chiêu Cách Minh Hồng Thủy đẩy ngược Xương Ngập lùi lại đến bốn bước.

- “Nga Mi! Hắn là đệ tử Nga Mi phái.” - Xương Ngập thầm nghĩ.

Suy nghĩ còn chưa dứt bên kia một sát thủ áo đen cầm thiết côn đã lao tới. Đường thiết côn từ trên cao giáng xuống thẳng đầu chàng. Từ thế đánh xem ra chỉ có thể né tránh. Suy nghĩ chưa xong chân đã đạp một nhịp né sang bên tả đến sáu thước. Thiết côn chạm đất gây chấn động, phá vỡ một mảng đá ong lớn trên sân.

- “Kim Cang Phục Ma…”

Sát thủ áo đen vừa đánh xuống nền đá lập tức đã xoay thanh thiết côn trên tay tung tiếp chiêu Hoành Tảo Thiên Quân. Côn pháp hoan biến vô cùng.

Xương Ngập cũng lập tức thi triển Nhuyễn Cân Tán, tay đón lấy đầu thiết côn, mượn lực của nó tung ra một lực đến vài trăm cân đánh lên đầu thiết côn khiến cho sát thủ áo đen bị đẩy lùi đến bảy tám bước. Đầu sau của thiết côn chọc xuống nền đá thủng một lỗ lớn.

Còn chưa thu chiêu lại chàng đã thấy sát thủ áo đen thứ ba xông tới. Người này dùng song đoản kích, liên tục xoay người như cơn lốc theo phương xiên xiên mà chém tới.

Đoản kích tấn công vào khu vực giữa lưng và đùi của Xương Ngập. vốn là nơi k khó phá giải. Mặc dù đã thối lui đến hai chục thước, chàng vẫn bị một đường kích chém vào bắp chân rách toang cả vạt áo bào, tuy vết thương trên đùi không sâu nhưng máu cũng đã chảy ra thấm đỏ quanh vạt áo.

- “Thiên Quân Môn! Người của Thiên Quân Môn cũng tham gia chuyện này sao?” - Chàng bàng hoàng thốt lên trong suy nghĩ.

Xương Ngập bị người áo đen dồn đến tận phía chân tường. Nhân lúc đường cùng mượn đà của tường phía sau tung người lên khoảng không đến chín thước. Ngay lúc ở trên không liền thi triển chiêu Đằng Long Hí Thủy – Một tuyệt chiêu kiếm pháp vô cùng lợi hải của Phạm gia vùng Nam Sách.

Được Phạm Lệnh Công tận tình chỉ dạy nên chiêu kiếm pháp này của chàng tạo ra uy thế hơn hẳn. Bằng chứng là sát thủ áo đen kia đã bị đẩy lùi đến mười mấy bước, trên cánh tay áo trúng ngay một kiếm.

Trấn tĩnh tinh thần lại Xương Ngập mới nhìn rõ hiểm cảnh hiện giờ. Mười hai sát thủ đến ám toán hôm nay đều là cao thủ trong các đại môn phái, ngay cả vũ khí mỗi người cũng khác nhau. Ban nãy mới chỉ giao đấu với ba người nhưng thực lực của mỗi kẻ trong bọn chúng đều ngang ngửa với chàng. Giờ nếu cả bọn đồng loạt tấn công thì e rằng mạng sống của chàng khó mà bảo toàn. Thân là dũng tướng chốn sa trường chàng vốn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng lúc này còn sự an nguy của hiền thê và con trai ở phía sau khiến chàng phải đắn đo.
Càng kéo dài thì sự an toàn của Quân Nghi và Xương Tỷ càng được đảm bảo.

Trong lúc nguy cấp chàng nghĩ ra được một kế. Thấy kẻ dùng thiết côn ban nãy thực lực có phần ngang ngửa với mình, hắn lại đang đứng riêng ở một phía. Nghĩ như vậy liền vung kiếm dùng một chiêu Lạc Nhạn Xuyên Vân đâm thẳng kiếm về phía y.

Bị kiếm đâm tới tấp ở phần đầu, kẻ áo đen dùng thiết côn có vẻ lúng túng liền lùi năm sáu bước về phía cuối sân vừa dùng côn hóa giải. Nhân lúc hắn mất tập trung nhất, chàng liền dùng khinh công phi thân lên phần tường thành còn chưa cháy tới, lớn tiếng quát:

Súc sinh có giỏi thì đuổi theo ta.

Quả nhiên bọn này đều nhất thời bị chú ý, cả bọn cũng liền vận khinh công đuổi về phía Xương Ngập vừa tẩu thoát.

Đuổi được một đoạn khá xa kẻ cầm đầu bọn sát thủ đã phát hiện ra ý đồ của người chạy trốn, hắn lập tức ra hiệu cho mấy tên đi cùng dừng lại nói:

Chúng ta mắc kế của hắn rồi. Lúc nãy trong phủ không tìm thấy Đỗ phi và thằng nhóc Xương Tỷ, hẳn tên Xương Ngập muốn dụ chúng ta đuổi theo y để bọn kia thừa cơ chạy trốn.

Tên sát thủ áo đen cầm Thập Tự Nỏ kiêu ngạo nói:

Một tên Xương Ngập thì có là gì! Chúng ta chia làm hai hướng đuổi theo bọn chúng.

Lời hắn có vẻ hợp lý cả bọn gật đầu, chúng liền chia làm hai hướng trong đó sáu kẻ đuổi theo Xương Ngập về phía Tây thành, sáu kẻ còn lại liền cấp tốc quay trở lại phủ thái tử

Con đường lát đá thưa thớt vài ngọn đuốc, trên trời thỉnh thoảng lại lóe nên những ánh chớp càng khiến ánh sáng càng trở nên loang nổ. Xương Ngập chọn hướng Tây là bởi nơi này dân cư thưa thớt, sẽ không có thường dân vô tội phải thiệt mạng vì chàng.

Tuy sức vóc cao lớn nhưng khinh công của Xương Ngập không thể bì lại với những kẻ luyện võ chuyên về ám sát nên chẳng mấy chốc đã bị bọn chúng áp sát.

Từ trên mái cong của một chòi vọng lâu, Thập Tự Nỏ đã được dựng xuống. Người cầm nỏ đang nhằm thẳng về phía Xương Ngập bắn một mũi tên Truy Mệnh. Mũi tên lớn lao đi vun vút, bản thân nó chứa nội lực khiến những ngọn gió phía trước đã tiêu tan khi tiễn đi qua.

Xương Ngập vẫn chưa hề hay biết. Mũi tên đã tiến sát phía sau, chàng mới cảm nhận được sức ép từ không khi. Quay mặt lại vội thu kiếm vận lực chắn thủ trước mặt, kình khí của Truy Mệnh lớn đến mức khiến cả thanh bảo kiếm trên tay Xương Ngập lập tức đã gãy làm đôi, Cũng may chàng đã kịp né qua một nửa thân người nên mũi tên chỉ sượt qua cánh tay làm rách một phần áo bào tạo thành một vết thương nhẹ.


Giữa lúc đó hai tên áo đen khác rượt theo sau, liên tục chém hai kiếm vào thắt lưng và bả vai chàng tạo thành hai vết thương không hề nhỏ. Xương Ngập còn chưa định thần đã bị thiết côn đánh vào ngang ngực khiến toàn thân chàng bị văng ra xa, va vào tường thành thổ ra một ngụm huyết lớn,

Thương thế không hề nhẹ, nhưng với một người đã quen với các vết thương của gươm đao như chàng thì giờ nó chỉ còn là nỗi đau của sự giận dữ…

Xương Ngập nhịn đau cố đứng thẳng dậy thì bỗng nhiên cảnh vật xung quanh bỗng nhiên đảo lộn, chân tay cũng mất đi khả năng điều khiển.

Trong tiễn có độc...!- Xương Ngập thốt nên.
Toàn thân chàng trở nên vô lực. Trong khoảnh khắc cuối cùng chỉ còn thấy kẻ áo đen cầm Thập Tự Nỏ từ phía trước bắn ra một loạt Bạo Vũ Tiễn về phía mình.

Trong ánh chớp một bóng người lướt tới.
Kiếm pháp xuất quỷ nhập thần, chỉ chốc lát đã gạt toàn bộ số Bạo Vũ Tiễn găm chi chít vào tường thành.

Người mới đến là một lão bá tóc đã bạc trắng nhưng chiêu thức ông ta sử dụng lại vô cùng linh hoạt, chỉ nhìn qua phong thái cũng có thể đoán ông ta là một đại cao thủ trong giang hồ.
Kiếm còn chưa rút khỏi bao, người đã phi thân một vòng quanh sáu sát thủ. Trong tích tắc cả bọn đều thụ thương, vũ khí đều nhất loạt bị đoạt mất, khiến đám người này khiếp vía lùi lại thủ thế.

Nhìn qua sắc diện của Xương Ngập hẳn bị trúng độc không hề nhẹ, tình thế cấp tốc vội vị lão bá lập tức lấy ra trong áo một viên đan dược bỏ vào mồm chàng. Một tay lão đỡ Xương Ngập một tay cầm bảo kiếm, chân chỉ nhún nhẹ cả Xương Ngập và lão đã mất dạng sau tường thành.

Chỉ dựa vào tốc độ khinh công của người này lại thêm đã thụ thương không hề nhẹ, đám sát thủ áo đen đành chỉ biết đứng nhìn theo.
Chương 2 <--- ... Mục Lục ---> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

PhongThiêmĐao

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/17
Bài viết
94
Gạo
0,0
Mới đọc được chương 1 của bạn. Cảm thấy câu chuyện rất cuốn hút (ý kiến chủ quan). Khá mong một phần miêu tả long nhan của Ngô Vương.
P/s: Chắc chắn sẽ theo dõi topic của bạn. Thân!
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Mới đọc được chương 1 của bạn. Cảm thấy câu chuyện rất cuốn hút (ý kiến chủ quan). Khá mong một phần miêu tả long nhan của Ngô Vương.
P/s: Chắc chắn sẽ theo dõi topic của bạn. Thân!
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Về Ngô Vương tiếc là ông ấy chết rồi. Nhưng còn Thiên Sách Vương và Nam Tấn Vương. Đinh Tiên Hoàng Đế cũng như Lý Thái Tổ sẽ có miêu tả cụ thể ahihi.
 

PhongThiêmĐao

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/2/17
Bài viết
94
Gạo
0,0
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Về Ngô Vương tiếc là ông ấy chết rồi. Nhưng còn Thiên Sách Vương và Nam Tấn Vương. Đinh Tiên Hoàng Đế cũng như Lý Thái Tổ sẽ có miêu tả cụ thể ahihi.
Nếu vậy thì sẽ là một truyện rất dài đây. Mình khá ấn tượng với các nhân vật lịch sử gia đoạn này, đặc biệt là Đinh Liễn, Nguyễn Bặc và Đào Cam Mộc. Hi vọng sẽ xuất hiện trong truyện của bạn :D:D:D
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Nếu vậy thì sẽ là một truyện rất dài đây. Mình khá ấn tượng với các nhân vật lịch sử gia đoạn này, đặc biệt là Đinh Liễn, Nguyễn Bặc và Đào Cam Mộc. Hi vọng sẽ xuất hiện trong truyện của bạn :D:D:D
Thực ra không có gì bí mật vì mình đang viết lại. Có đủ bộ tứ Nguyễn Bặc, Đinh Điền, Lưu Cơ, Trịnh Tú.
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Chương 4: Truy Sát

Bên sông Hoàng Giang một lão bá chèo đò qua sông về phía Dục Tú. Mái tóc trắng lẫn trong sương, vừa chèo vừa hát rằng:

Giấc mộng anh hùng huy hoàng một thuở
Áo bào bay rực đỏ Bạch Đằng giang
Cuộc đời mau trôi như ánh chiều tàn
Mờ phai nước biếc đôi hàng lệ rơi



Trong hoàng cung Cổ Loa phủ một màu trắng tang thương. Những người trong hoàng tộc, thân vương và quan lại xếp hàng đến thọ viếng. Đoàn người kéo dài từ điện Thiên Minh đến tận cổng Chính Thiên ủ rũ đi trong ánh đuốc.


Cửa tang điện hé mở, một gia nhân mặc tang phục, vẻ mặt lo âu vội vã lại gần Dương hậu ghé tai báo tin dữ.

Dương hậu nghe xong sắc mặt tái nhợt, phải vài khắc sau mới trấn tĩnh lại, vội gạt lệ lui ra ngoài tang điện, người gia nhân nhanh bước theo sau.

Đi một đoạn khá xa, cảnh giác người theo dõi, Dương hậu mới lấy ra một lệnh bài trao cho người gia nhân dặn:

- Đây là kim bài điều binh của Ngô gia, ngươi cầm kim bài này đến Phù Liệt mượn binh Nguyễn Siêu đuổi theo. Hãy nói do ta cử đến, nhất định phải cứu được mẹ con Đỗ phi. Đi nhanh đi!
Gia nhân nghe chỉ dụ xong lui bước đi ngay.


***


Tại đình Ngự Triều Di Quy, Tam Kha mặc một đạo quan màu trắng, điềm tĩnh hoạ một bức thư pháp lớn hai chữ “Thiên Hạ”. Bên ngoài gió vẫn thổi mạnh, trời dường như sắp có bão. Một viên thái giám già mở cửa vào báo tin. Cửa mở làm gió lùa mạnh hắt nghiêng mực trên tay viên hầu bút xuống một góc bức họa. Tên hầu bút hoảng sợ cúi xuống toan nhặt lên thì Tam Kha đã rút bảo kiếm chém xuống. Một cánh tay của viên hầu đứt lìa rơi trên mặt đất. Hầu siêu hồn bạt vía ngất lịm đi, mấy tên khác mặt xanh như tàu lá.

Tam Kha nhìn mấy tên này quát:

- Lôi nó ra!

Bọn hầu lúng túng, run rảy kéo tên hầu bút kia ra. Viên thái giám già không khỏi kinh hãi, thận trọng đến gần ghé tai Chủ Công thưa nhỏ. Tam Kha nghe xong phẫn nộ hiện rõ, vội vã đi ngay.

Ngoài trời không mưa nhưng sấm chớp vẫn xé ngang trên đầu. Thần sắc của Tam Kha vì thế cũng có phần kinh sợ. Đi hết hành lang dài, qua mấy dãy điện uy nghiêm vắng vẻ là một mật phòng, hắn cẩn trọng cùng thái giám kia bước vào.

Bên trong cả thảy có sáu kẻ mặc đồ đen phủ phục chờ sẵn. Tam Kha dường như không để ý đến những người này, không nói một lời y đi thẳng về phía chiếc ghế lớn nạm ngọc ở cuối phòng. Ánh mắt hờ hững đảo qua một lượt quát:

- Sao các ngươi dám tự ý vào cung?

Mấy sát thủ áo đen đều im lặng nhìn nhau. Tam Kha lạnh nhạt hỏi tiếp:

- Chuyện ta giao các ngươi làm đến đâu rồi?

Trong số sáu người có mặt ở đây kẻ nào cũng bị thương tích, người cầm cây thiết côn đầu trọc thận trọng bước lên bẩm báo:

- Theo lệnh ngài chúng tôi nửa đêm phục kích phủ thái tử giết không trừ một ai. Nhưng… trong lúc truy sát... không may đã để Xương Ngập chạy thoát…

Tam Kha ánh mắt sắc nhọn:

- Các ngươi đều là cao thủ trong giang hồ mà một tên Xương Ngập cũng giết không xong sao?

Người cầm thiết côn lùi xuống không dám nói tiếp. Đứng trong nhóm sát thủ áo đen, người đeo Thập Tự Nỏ có vẻ bình tĩnh hơn cả, hắn chắp tay hướng về phía Tam Kha bẩm báo lại sự tình:

- Bọn thuộc hạ đuổi theo y đến phía Tây thành, trong lúc mạng sống của Xương Ngập chỉ còn trong chân tơ kẽ tóc không ngờ lại xuất hiện một đại cao thủ. Phút chốc đã cứu hắn đi.
- Cao thủ? – Tam Kha sắc mặt trắng bệch hỏi lại: - Kẻ nào trong võ lâm có thể qua mặt được các ngươi? Trừ khi…

Lời Tam Kha dừng lại nhìn về phía tên sát thủ áo đen đeo Thập Tự Nỏ ý muốn hắn khẳng định.

- Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn thuộc hạ không thể đoán ra thân thế kẻ này, nhưng dựa vào tốc độ và cách ra chiêu nhanh gọn như thế chỉ có thể là một trong Tứ Tinh Tĩnh Hải.
- Tứ Tinh?

Võ lâm Tĩnh Hải trong hơn một trăm năm nay nổi nên nhiều môn phái cùng các đại thế gia lớn. Đa phần trong số đó là những gia tộc di cư từ phương Bắc, khi họ đến Tĩnh Hải Quân đã mang theo những tinh hoa của võ thuật về đây. Số còn lại là dân bản địa và một số nhân sĩ thần bí đến từ phương Nam. Nổi bật trong gần một trăm năm trở lại đây là bốn thế lực lớn được gọi là Tứ Tinh Tĩnh Hải bao gồm: Phía Bắc là Trấn Quốc Tự, phía Nam Phạm gia, phía đông Lữ gia và phía Tây là Thiên Sơn phái.

Chỉ cần nghĩ tới bốn thế lực này cũng khiến Tam Kha có phần lạnh gáy. Nay Ngô Quyền vừa mới qua đời, Tam Kha muốn nhân cơ hội này đoạt lại giang sơn về tay mình. Trở ngại lớn nhất của hắn chính là Tứ Tinh, vậy mà giờ lại nghe nói người cứu Xương Ngập là một đại cao thủ trong Tứ Tinh hẳn là khiến hắn càng thêm phần ái ngại.

Giọng Tam Kha có phần dịu lại hỏi:

- Còn thằng nhóc đó thì sao?

Mấy kẻ nhìn nhau, người cầm Thập Tự Nỏ tiếp tục thưa:

- Bọn thuộc hạ chia là hai nhóm để đuổi theo chúng. Sáu người bọn họ chắc cũng sắp về đến đây.

Tam Kha trở lại vẻ mặt vô thường. Khi tính kế đoạt ngôi từ tay Xương Ngập, Hắn vì sợ đêm dài lắm mộng, lại không muốn mang tiếng bất nhân đã bí mật mua chuộc mười hai cao thủ trong giang hồ. Nửa đêm bí mật trà trộn vào kinh thành ám toán gia quyến Xương Ngập. Nhưng giờ sự vụ bất thành, lại để người của Tứ Tinh nhúng tay vào, nếu để chuyện này đồn ra ngoài thiên hạ hẳn sẽ coi thường hắn. Hơn nữa nhìn vào thương thế của bọn này chứng tỏ cao thủ tới cứu Xương Ngập không dễ gì đối phó. Tam Kha đổi giọng điềm tĩnh nói:

- Các ngươi lui về thị thương trước! Mọi chuyện ta sẽ lo liệu!

Mấy kẻ áo đen nãy giờ lo lắng mồ hôi đã thấm ướt trán, bây giờ mới nhẹ lòng quay đầu lui ra.

Tam Kha liền bất chợt từ phía sau rút Lung Linh kiếm dùng "Soát Mệnh Truy Tâm" tấn công sáu tên sát thủ, bước chân của hắn nhanh đến mức mắt thường khó có thể nhìn rõ. Chỉ trong nháy mắt đã chém sáu kẻ này bị thương. Trên Lung Linh kiếm vốn có tẩm cực độc. Năm trong số sáu kẻ chết ngay lập tức, chỉ duy tên sát thủ đeo Thập Tự Nỏ còn kịp nói được một chữ "Ngươi..." thì cũng hộc máu tươi mà tắt thở.

Tên thái giám đi theo kinh sợ cúi đầu lùi lại. Tam Kha nhìn lão điềm nhiên nói:

- Bọn người này không giết sẽ là mối họa về sau!

- Vâng! - Thái giám run rẩy đáp.

Tam Kha liền dặn dò:

- Lôi xác chúng ra ngoài, dọn dẹp sạch sẽ. Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ rời cung đêm nay...

Bên ngoài màn đêm vẫn u tịch, sấm chớp mỗi lúc một lớn, dường như trời đất cũng đang nổi giận.

Dương Tam Kha bước về phía Thiên Minh điện mà trong lòng như đang có lửa thiêu. Cao thủ trong Tứ Tinh đã cứu Xương Ngập thoát chết trong kinh thành là ai? Ngày nào tên Xương Ngập này còn sống thì ngai vàng của hắn còn bị đe dọa. Nay Xương Ngập lại được người của Tứ Tinh giúp đỡ có khác nào hổ mọc thêm cánh, mối họa này không thể không diệt đi.

Một ánh chớp xé ngang giữa trời Nam soi rõ khuôn mặt lạnh băng của Tam Kha đang có phần nhợt nhạt. Ánh chớp như cảnh báo với hắn về một người...

- Không lẽ là hắn!- Nói rồi vội vã đi về phía sân lớn.

- Dương Cát Lợi, Đỗ Cảnh Thạc!- Tam Kha gọi lớn.

Bên thềm có hai tướng trẻ bước đến, phục xuống đồng thanh hành lễ:

- Có mạt tướng!

Tam Kha liền hạ lệnh:

- Đại vương quy tiên! Ban chiếu nhường ngôi cho nhị hoàng tử Xương Văn. Ngô Xương Ngập không phục, mưu toan làm phản. Nay mưu đồ không thành ắt chạy về Nam Sách cầu cứu nghĩa phụ hắn là Phạm Chiêm. Tân vương tuổi còn nhỏ, nay ta phục mệnh làm Nhiếp chính vương. Cử Dương Cát Lợi làm đại tướng quân, Cảnh Thạc làm phó tướng dẫn năm ngàn quân cấp tốc đuổi đến Nam Sách bắt Xương Ngập về trị tội.

Hai Tướng trẻ đồng thanh đáp:

- Tuân mệnh! - Nói rồi lui gót đi ngay.

***

Trên con đường nhỏ từ Cổ Loa về Bình Kiều, một chiếc xe ngựa chạy băng băng trong đêm tối. Trong xe là một cậu bé chín tuổi khuôn mặt khôi ngô. Người đánh xe là một thiếu phụ làn da trắng hồng, vận xiêm y lụa xanh, tuy khuôn mặt có chút thất thần lại lấm lem xong chỉ nhìn qua vẫn thập phần xinh đẹp.

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tán cây trên con đường hoang vắng, phía dưới bánh xe ngựa khói bụi lẫn trong hơi sương.

Phía sau tiếng vó ngựa đuổi theo mỗi lúc một gần, Đỗ Quân Nghi càng thêm hoang mang. Cảnh chém giết của quan quân trong thành ám ảnh trong đầu nàng, cái chết với nàng giờ không còn đáng sợ. Giờ đây niềm tin và sức mạnh lớn nhất đang chế ngự trái tim nàng chính là bảo vệ nhi tử. Ánh mắt của người mẹ hiền như ngọn đuốc thắp sáng giữa đêm đen.

Những mũi tiễn xé gió bên tai, đâm xuyên lên những hàng cây ven đường, càng khiến nàng thúc ngựa chạy nhanh hơn.

Con đường nhỏ này hàng ngày vẫn ít người qua lại, cỏ đã mọc chờm ra cả mặt đường. Đêm nay không có trăng, ánh sáng duy nhất là những tia chớp liên miên trên bầu trời. Trên dọc đường lại có nhiều ngã rẽ, ngay cả những người đánh xe quen thuộc cũng khó mà phân biệt được huống hồ là Đỗ Quân Nghi - Một Hoàng tử phi chưa lần nào xuất cung. Với nàng hiện tại chỉ có thể nhìn lên phía trước mà chạy, chạy càng xa càng tốt...

Xe chạy dọc theo con hẻm bên rìa núi, một bên là vách đá một bên là vực thẳm, con đường bắt đầu bé dần.

Một mũi tên xuyên qua rèm xe ngựa đâm vào tay trái của nàng, nỗi đau thấu đến tận xương, thần sắc Quân Nghi trở lên nhợt nhạt. Nàng dùng hết sức bình sinh từ tình yêu của một người mẹ, bẻ gãy mũi tên vụt xuống lưng ngựa. Chiếc xe cố sức lao đi trong đêm tối.

Tiếng roi ngựa, tiếng la hét, những ánh mắt ngập đầy sát khí vẫn đuổi sát phía sau...

Trên một vách đá không xa con đường truy sát của sát thủ. Đại sư Vân Phong đang toạ thiền thì nghe âm thanh huyên náo, trong sát âm từ xa có cả tiếng khóc của trẻ em, cho là có chuyện bất thường bèn phi vân đuổi theo.

Dưới con đường bên vách đá, chiếc xe ngựa đang lao đi trong đêm, bỗng con tuấn mã hí vang dừng bước. Ánh mắt Quân Nghi trong phút chốc chìm vào sâu trong tuyệt vọng, nơi này cuối cùng lại là một vực thẳm.
Tại sao lại là một con đường cụt?

Ở phía sau giọng tên sát thủ gầm lên độc địa:

- Đây là hẻm Tử Phong, ngay cả gió cũng chết! Để xem các ngươi chạy đâu cho thoát.

Những mũi tên xé ngang màn đêm nhằm thẳng về phía Xương Tỷ.

Đỗ Quân Nghi ở bước đường cùng ấy không hề suy nghĩ liền lấy thân mình chắn tên cho con trai. Một mũi tên bắn xuyên vào ngực nàng, máu trong miệng ói ra lẫn trong làn môi đỏ như cánh hoa hồng.

Xương Tỷ ôm mẫu thân hoảng hốt gọi lớn:

- Mẫu thân...! Mẫu th... â... n...

Một tên sát thủ đã áp sát, toan vung đao chém xuống.

Trong gió đêm có tiếng lục lạc rung, một ánh phổ quang chiếu sáng ngang cơn phong vũ, tên sát thủ cầm đao ngã văng ra xa, bọn sát thủ phía sau liền thủ phục, đồng loạt bắn tên về phía Xương Tỷ.

Thiền sư Vân Phong dùng Vạn Phật Triều Tông, hét lên một tiếng sấm động, làm hết thảy tiễn nỏ đều rơi xuống đất, đám sát thủ bạt vía lùi lại.

Quân Nghi hơi thở yếu ớt, trong mắt nàng chỉ còn một ánh hào quang le lói đang dần vụt tắt, nắm lấy bàn tay của vị thiền sư thỉnh cầu:

- Xin người hãy cứu con trai ta... - Nói chưa hết lời hơi thở đã đứt.

Xương Tỷ ôm mẫu thân khóc thảm thiết.

Kẻ cầm đầu đám sát thủ chĩa kiếm về phía tăng nhân hỏi:

- Đại Sư chúng ta không thù không oán, cớ gì lại chen vào chuyện của bọn ta?

Vị Thiền sư chắp tay trước ngực đáp:

- A Di Đà Phật! Các vị đây đều là cao thủ trên giang hồ, lại đuổi giết một thiếu phụ và đứa trẻ vô tội, bần tăng là kẻ tu đạo thấy chuyện bất bình không thể nhắm mắt làm ngơ.

Bọn sát thủ nghe nói vậy có phần tỏ ra hổ thẹn, kẻ cầm đầu lạnh lùng nói:

- Sinh ra phải mệnh tử đành chấp nhận thôi!

Thiền sư vẫn chắp tay can giải:

- Nhân sinh đều bình đẳng, trẻ thơ như giấy trắng.

Bên kia đám sát thủ chẳng để vào tai, đã giàn trận kéo tới. Thấy không thể kéo dài, nhanh như cắt một tay Thiền sư ôm lấy đứa trẻ, một tay cầm pháp trượng phá trận thoát đi.

Chương 3 <--- ... Mục Lục ---> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên