Chương 7
Tràm ngồi trong sân đình, chống cằm nhìn hàng dừa nghiêng mình in bóng xuống lòng sông. Tia nắng từ bầu trời xanh ngắt chảy dài qua tàu lá óng mượt từ tốn đọng giữa dòng nước dập dềnh khiến đám lục bình xấu hổ bèn dạt cả vào bờ. Tràm thở dài một cái khi đôi mắt cãi lời lý trí len lén liếc trộm đôi nam nữ đứng gần chiếc cầu dẫn xuống bến, chỗ buộc chiếc xuồng con. Không rõ họ tâm sự chuyện chi chỉ thấy mày cậu luôn chau còn Thiên Thanh trong tà áo dài trắng, tay luôn để chéo trước bụng, lâu lâu lại đưa lên vén tóc mai, gương mặt cô ấy hồng hào, môi nhỏ cong nhẹ đầy nũng nịu. Tràm chưa đi hết thế gian nhưng dám chắc chỉ Thanh làm hành động đó là đáng yêu nhất, chả trách cậu vừa lộ vẻ giận liền hòa hoãn ngay.
"Ủa, sao bây ngồi miết đây?"
"Hổng ngồi đây thì làm gì ạ?" Tràm di chuyển tầm nhìn vào đôi dép mủ chắn trước mặt mình, đáp.
"Cậu hai đâu?"
Nghe ông Từ giữ đình hỏi, cô chỉ tay về bến sông.
"Thôi hiểu rồi, bây vào tao cho coi cái này."
"Dạ." Tràm lười nhác chống tay xuống đất đứng dậy lẽo đẽo theo tấm lưng hơi khom của ông Từ.
"Hồi sáng có anh thanh niên lấp ló ngoài cổng đòi gặp bây. Tao nói cậu đương dạy học, ảnh chờ miết hổng đặng bèn nhờ đưa cái này. Ông đút tay vào hai cái túi áo bà ba lục lọi một hồi mới lấy ra mảnh giấy nhỏ gấp làm tư.
"Bác có hỏi xem là ai hông?"
"Trông giống thằng hát cho gánh Thiên Xuân." Ông Từ nheo mắt nghĩ ngợi.
Tràm nghe xong thu vẻ ão não, hào hứng giở mảnh giấy, chắc mẩm đấy là giao kèo cho xem hát bội miễn phí. Song khi thấy chi chít chữ đầu cô choáng nhẹ: "Bác đọc giúp con đi."
"Chậc..." Ông Từ tắc lưỡi: "Chữ quốc ngữ tao đầu hàng. Mà bây theo cậu học đã lâu chả lẽ hông tiếp thu được gì?"
Tràm xụ mặt nghĩ
học chưa được nửa tháng hẳn là lâu. Ông Từ ngoài cậu với Thanh thì đối với tá điền đều ngấm ngầm khinh dễ. Nhiều lúc cô tin nếu Đại không nhiều tiền của hẳn chẳng được ở đây dạy học.
"Thu dọn đồ đi về."
Đang lúc ngẩn ngơ, cậu đột ngột bước vào khiến Tràm giật mình vội nhét bức thư vào túi áo.
"Đại." Thanh luôn đi đứng khoan thai nên tới sau, nhìn vẻ mặt hai người hệt như vừa cãi nhau.
"Bao giờ Thanh về chúng ta nói tiếp." Cậu bỏ ra nhà sau lấy cặp sách để hai cô gái đối diện, có chút khó xử.
"Chăm sóc anh Đại dùm tôi." Đây là lần đầu tiên Thiên Thanh nói chuyện với Tràm, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng chả mang ý nhờ vả. Nó hệt như muốn nhắc nhở người ta về thân phận và trách nhiệm.
"Ủa, mươi ngày nữa học trò được nghỉ tết, bây còn lên tỉnh mần chi?" Ông Từ ngạc nhiên nhìn cái va li đặt cạnh chân Thanh.
"Dạ, từ dạo cha bệnh con xin nghỉ cũng lâu, sợ quá hạn người ta đuổi học nên lên điểm danh ít bữa lại về."
"À..." Ông Từ len lén liếc về sau: "Cậu có vẻ hổng vui?"
Thanh gật đầu: "Ảnh muốn đưa con lên xin nghỉ thêm rồi chở về luôn. Nhưng tánh con ngại phiền hà, ngộ nhỡ tới tai bà..." Cô ngưng để nén tiếng thở dài: "Thôi con đi kẻo trễ xe ạ."
Tràm yên lặng dõi theo tà áo trắng thướt tha qua khỏi cổng đình rồi chậm rãi đi dưới bóng dừa. Thiên Thanh trông yếu đuối thế mà lúc quyết định rất gọn gàng, dứt khoát. Cô ấy chưa đi được bao xa, cậu đã vọt theo nắm cánh tay đương xách va li: "Ít ra phải để Đại đưa Thanh tới bến đò."
Mặt cậu buồn buồn. Tràm biết cậu giận lắm nhưng lý trí sao thắng nổi tình cảm. Ngay người ăn kẻ ở như Tràm còn khiến cậu bận lòng mà làm lành trước thì viên ngọc sáng Thiên Thanh càng đáng để nâng niu, chìu chuộng.
*
Buổi chiều cậu chả thiết tha gì việc dạy học nên cho học trò nghỉ sớm. Đi dưới hàng tràm bông vàng, nghe gió xạc xào qua kẽ lá, cô thấy đóm nắng li ti nhảy múa trên tấm lưng dài rộng của cậu. Cả hai cứ lặng lẽ ôm bầu tâm sự chậm rãi bước đều.
"Tự dưng tôi không muốn về nhà." Cậu đột ngột dừng lại làm Tràm đâm sầm vào lưng, ngã xuống đường. "Em biết chỗ nào thư giãn không?"
"Dạ?" Cô phủi bụi đất dính trên quần đen, ngước nhìn Đại trân trân, vẻ muốn hỏi
em thân phận gì mà rảnh rỗi tìm nơi thư giãn chớ?
"Thôi bỏ." Cậu ngồi lên gốc cây sát mép rạch, nghe gió thổi qua gáy, ngẩng đầu nhìn xa xăm.
"Chị Thanh chọc cậu giận?" Tràm ít khi tọc mạch nhưng đây là lần đầu tiên thấy cậu buồn rõ rệt nên rất quan tâm.
"Tôi chợt phát hiện thời gian có thể thay đổi con người."
"Đương nhiên." Tràm gật đầu. "Người chớ bộ sỏi đá đâu mà trơ trơ miết."
Cậu nghe đáp, thở dài. Dù bản thân cậu biết đá vẫn biến đổi theo tháng năm nhưng có nhiều chuyện cứ suy nghĩ giản đơn không chừng đầu óc sẽ thanh thản.
"Cha em từng nói..." Cô phủi đồ xong bước tới ngồi gần cậu, song mông chưa kịp chạm đất mắt đã sáng quắc: "Ý, có bầy lòng rồng kìa."
"Gì vậy?"
"Nó là cá con đó." Tràm quên béng việc an ủi Đại, nhanh nhảu vọt xuống ụ nước đầu ruộng.
Cậu nhíu mày khi chả hiểu đầu đuôi gì nhưng nhác thấy cô đứng trên bờ ruộng xắn tay áo cũng vội chạy theo: "Định quậy à?"
"Cái giống này kho tiêu ăn đã lắm."
Trông rõ mảng nước đỏ đỏ dưới ụ là bầy cá lóc con, cậu hiểu vấn đề: "Giữa đồng không mông quạnh thế này làm sao bắt?"
"Được." Tràm ngó quanh. "Cậu hái cho em mấy lá môn." Nói xong cô nhảy xuống đấp đất chặn hai đầu rãnh tạo thế gọng kiềm rồi vọt lên bờ, nhặt cái nón trành ai bỏ quên chỗ bụi chuối.
Về phần Đại lóng ngóng, loay hoay một lúc mới xắn quần, bỏ giày lội xuống rạch ngắt lá môn: "Không ngứa chớ?"
Tràm chả đáp chỉ ra sức vớt cá, nhìn mấy chục con bằng đầu ngón tay út loi nhoi, búng
bóc bóc trong nón, cô hào hứng: "Cậu ơi, qua đây nhanh lên!"
Đại hơi ngần ngại khi đạp trên cỏ non đến gần, theo hướng dẫn của Tràm bọc lá giống cái phễu rồi đem cá trút vào. Lặn lội khá lâu, mồ hôi ướt đẫm song cô không để thoát em nào, trừ con cá lớn: "Con mẹ nó lẩn mất rồi."
Tưởng cô chửi tục, cậu vội trừng mắt định rầy, song Tràm nhanh hơn nghiến răng: "Cha em nói giống cá trào đẻ con, nuôi lớn rồi ăn thịt, đúng là lũ bất lương."
Cảm nhận cá búng
tanh tách trong lá môn Đại tự hỏi ai mới bất lương đây?
"Cha còn nói chỉ giống cá trê thà ăn bùn chớ nhất định hổng giết con."
"Thế em có ăn cá trê hông?"
"Ăn chớ."
"Vậy thiện hay ác gì cũng nằm gọn trong bao tử em à?" Cậu cười ha hả tới lúc nghe ngứa bắp chân mới dừng: "Hình như có con gì cắn tôi."
Tràm đang rửa tay nghe nói vội chạy lại: "Đâu, cậu vén ống quần lên cao chút em coi."
Tay ôm gói cá, Đại loay hoay chẳng biết làm sao bèn ngồi bệch xuống cỏ. Cô thấy gương mặt kia rất nghiêm túc nên bước qua giúp cậu xắn quần, chợt suýt xoa: "Má nói giò hổng lông là dòng hổng lo, sung sướng lắm, đúng thiệt nha."
"Linh tinh." Đại không thể tin lúc này cô còn dám giỡn: "Con gì thế?"
"Đỉa thôi mà. Nay mày được hút máu nhà giàu, ngon rồi nghen."
"Đùa hoài." Đại khẩn trương: "Bắt nó ra đi, bộ em tính cho nó hút cạn máu tôi à?"
"Dễ gì có máu cậu hai uống." Tràm tỉnh rụi như thể con đỉa này do mình nuôi. "Ủa, bộ cậu sợ hả?"
Nắng chiều chiếu qua gương mặt Đại đỏ bừng: "Ai nói, tại tay tôi đang bận thôi."
"Dạ." Tràm nhịn cười. " Cậu hổng chê dơ em mới gỡ nó ra được."
"Nhanh."
Được sự đồng ý cô thấm ít nước bọt vào tay rồi vuốt dọc con đỉa, lôi nó ra ném xuống ruộng.
"Sao hông giết đi." Cậu trợn mắt.
"Để người khác sát sinh ạ." Nói xong cô bước qua kéo Đại dậy. "Ngồi đây em cầm máu cho." Tràm để cậu ngồi xuống gốc cây chạy đi bứt vài lá hoa mua, vò nát xát vào vết đỉa cắn. Nhìn cô thuần thục như thể đây là lần thứ mấy trăm làm việc này.
"Tý nữa em nấu tôi ăn nhở?"
"Ủa, nhà có đầu bếp mà?"
"Tôi không thích." Cậu nhếch mép.
"Thế thì chịu." Tràm nhún vai. "Má chưa dạy em nấu ăn."
"Vậy sao lấy chồng?" Cậu nhíu mày đứng dậy: "Đành về nhà nhờ bác dạy em thôi."
"Ơ..." Tới phiên Tràm ngạc nhiên trước quyết định đột ngột của cậu.
Đại cười rồi rảo bước, mặc đá sỏi đâm vào lòng bàn chân. Cô ngẩn ngơ đằng sau, đoạn cảm thấy đấy là lời nói thật vội xách giày của Đại đuổi theo.