Vợ thứ - Cập nhật - Muộn

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Chương 6

Cậu bắt chéo chân, lưng tựa hẳn vào ghế, chăm chú đọc tiểu thuyết. Hai mươi năm sống trên đời cậu không dám tin có ngày mình phải cố nuốt từng chữ trong một cuốn sách. Nhưng biết làm sao khi truyện diễm tình hai xu là đam mê của Thiên Thanh. Cậu không muốn mình như khúc lúc hẹn hò bởi có gợi bao nhiêu vấn đề cuối cùng cô ấy vẫn lái về chuyện lãng mạn. Cậu nghĩ tâm hồn Thanh giống trang giấy trắng mỏngmanh, không muốn nhuốm màu thế tục nhơ nhuốc nên cô ấy chỉ muốn vẽ lên nó những màu hồng.

Tràm ngồi vắt vẻo trên ghế cao, cẩn thận nhặt lá mai cho vào cái giỏ tre treo bên cạnh. Hồi còn ở nhà, cha cô dạy hoa mai đại diện cho ý chí người quân tử. Tuy ông không biết chữ nhưng nghe lỏm được đạo lý hay ho nào đều nhẩm thuộc lòng rồi khi dạy võ sẽ tùy hứng đem ra giáo huấn học trò. Tràm khắc cốt ghi tâm lời cha dù chả hiểu ẩn ý của chúng, thành thử cô đối với mai đặc biệt quý trọng, lỡ tay làm nó xước cũng khiến vô suýt xoa. Nói thì nói thế chứ lúc Tràm nổi điên, nóc nhà cũng dám giở xuống chớ nể nang gì một gốc cây.

Không biết Đại nghĩ gì tự nhiên bật cười làm cô giật mình vội quay đầu lại xem có cần sai bảo nhưng chưa kịp hỏi đã bị cướp lời: "Giữ nguyên tư thế đó."

"Dạ?" Tràm không dám nhúc nhích.

Cậu đưa ngón trỏ ra dấu im lặng đoạn lấy cây bút chì tô tô, vẽ vẽ lên bìa sách. Sắp sửa sang xuân, gió lộng mà lành lạnh áp lên đôi gò má ửng hồng, thổi bay vài sợi tóc thề. Cậu mãi miết làm họa sĩ tới lúc nắng vượt khỏi ngọn cây, do Tràm ngồi trên cao bị ánh vàng nuốt chửng, nom cô rực rỡ và đầy sức sống.

"Xong chưa ạ?" Cảm thấy cổ mỏi nhừ cô bèn mấp máy môi.

"Ngồi yên, còn xíu nữa." Lông mày cậu giãn ra biểu thị sự hài lòng. Đại chẳng ngờ dưới ngòi bút của mình, cô có thể đẹp dịu dàng. Kỳ thực, lòng cậu luôn hy vọng Tràm trở thành người phụ nữ An Nam hiền thục, rồi tìm một tấm chồng đàng hoàng tử tế để nương tựa. Tuy sớm tiếp thu tư tưởng mới song xã hội này chưa kịp tiến bộ nên có nhiều điều cậu cũng lực bất tòng tâm.

"Cậu vẽ em đúng hông?" Tràm thấy Đại đặt bút chì lại bàn, dùng ngón trỏ vuốt dọc bức tranh bèn tuột khỏi ghế chạy tới xem.

"Vẽ hoa chớ em đẹp đẽ gì?" Cậu lật úp bìa có hình vẽ xuống, thản nhiên đáp.

"Xạo." Nhìn cây mai chỗ sum xuê lá chỗ trơ cành, Tràm bĩu môi.

"Đỉnh cao của nghệ nhân là biến những thứ tầm thường trong mắt người ta thành kiệt tác. Hiểu chưa?" Cậu cố tình giải thích triết lý làm phức tạp vấn đề.

Tràm quả nhiên dời sự chú ý vào đó. Cô hết nghiêng bên này, ngả bên kia thậm chí trồng chuối để tìm giá trị nghệ thuật mà cậu thấy. Nhưng cuối cùng dưới mắt Tràm, gốc mai già cỗi càng xấu xí, đáng ghét.

"Mỗi ngày dành vài phút cho máu dồn lên não sẽ giúp đầu óc phát triển." Cậu bưng ly nước mát, cố nén cười.

Tràm ngờ ngợ bản thân bị lừa, nheo mắt: "Cậu đang đùa em à?"

Đại nhún vai, hơi hạ mi, tay lật sách lia lịa: "Nãy đọc tới đâu nhỉ?"

"..." Tràm nghiến răng, siết chặt tay, dù cô ngu lắm cũng nhìn được hình vẽ ngoài bìa đang đặt ngược.

"Dạ thưa cậu, có người..." Anh tài xế chuyên chở cô ba đột ngột xuất hiện khiến câu chuyện dở dang. Nhác thấy anh ta tim Tràm nhảy thót, lẽ nào Hiển về quê ăn Tết sớm, chẳng biết cô ta còn ghi mối bực dọc hôm nào.

"Người sao?" Cậu chả buồn ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi.

"Dạ, chuyện là có anh chàng bảnh tỏn lắm đòi vào gặp Hương Tràm."

"Hửm?" Cả hai đồng trợn mắt.

"Ai?" Cậu liếc anh tài xế song giống hệt đang hỏi Tràm.

"Hổng biết." Cô ngơ ngác lắc đầu.

Cậu nghe liền lạnh nhạt xua tay: "Vậy thì đừng gặp, anh Mười tiễn khách."

"Chào cậu, xin thứ lỗi cho tôi tội đường đột." Trước lúc anh tài xế kịp dạ, người nọ đã chễm chệ trong sân, nét mặt ôn hòa song khó che giấu sự bất mãn.

Cậu chả buồn ngẩng đầu: "Tiễn khách."

"Khoan đã." Khóe môi Tràm giật giật, dụi mắt mấy lần mới thản thốt: "Văn Cảnh."

Lúc này cậu buông hoàn toàn cuốn sách, lập tức quan sát từ đầu đến chân người vừa tới. Dáng dấp cậu ta nho nhã, mặt mũi sáng lạng chỉ mắt hơi nhỏ và môi mỏng, lúc di chuyển cử chỉ luôn trao chuốt. Đại không nghĩ bày trò mà đó là thói quen.

"Cậu sống ở đoàn hát?"

Người nọ nghe hỏi gật nhẹ. Còn Tràm hào hứng, liếng thoắng: "Dạ, Văn Cảnh là kép chính hẳn hoi, hồi còn ở nhà em chết chê chết mệt ảnh."

"Khụ..." Anh tài xế ho một tiếng cắt ngang rồi vội lui về sau xin phép lãng mất.

"Té ra cô vẫn nhớ làm tôi lo đến gặp người làm mặt lạ." Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

"Mèn ơi, quên sao đặng, giọng anh in sâu trong lòng tui nè. Năm nào cũng mong đoàn anh về hát rồi giành chỗ ngồi đầu coi. Ta nói hồi đó vui dễ sợ." Tràm phấn khích chạy qua vỗ vai Cảnh, chả để ý cái trừng mắt của Đại.

"Tôi mời cô ra kia nói chuyện được chăng?" Văn Cảnh chìa tay đầy thành ý.

Đại ngồi trên ghế lơ đãng nhìn trời đằng hắng làm cho Tràm cụt hứng, hạ mi, lắc đầu. Nhìn biểu hiện của hai người, Văn cảnh nhíu mày, sải bước đến trước mặt cậu: "Tôi cần nói việc riêng."

Thông thường khi người khác cần nói chuyện riêng tư, kẻ biết điều sẽ nhường chỗ. Cậu sinh trong nhà gia giáo dĩ nhiên phải lịch sự dù lòng không muốn: "Vậy cứ ở đây mà nói." Tuy khó chịu nhưng cậu chả tức bằng lúc nhỏm khỏi ghế liền chạm ánh mắt háo hức của Tràm. Nó như biểu lộ sự thích thú cuối cùng tui cũng có bí mật nhé!

Văn Cảnh hài lòng trước phản ứng của cậu chỉ Tràm nhìn bóng lưng bước vào nhà mà mồ hôi rịn ướt trán. Cảnh rút chiếc khăn vuông trong túi quần lau cho cô, bật cười: "Sợ dữ vậy?"

"Đương nhiên." Tràm gạt tay cậu ta, lùi lại: "Sao anh biết tui ở đây, mà tìm tui chi?"

"Thì... mấy đêm diễn chẳng thấy cô xem." Cậu ngập ngừng: "Trời phù hộ, sáng đi dạo gặp cô từ nhà ông Năm ra, tôi vội đi theo tới dinh thự này."

"À." Tràm gật gù. "Anh có tâm ghê, khán giả hổng xem liền tìm tới nhắc."

Nghe cô nói, Văn Cảnh cười méo xệch: "Ý tôi đâu phải vậy."

"Thú thật giờ tôi chả đủ khả năng đi coi hát đâu."

"Vậy tôi cũng thú thật, chỉ cần cô có cách đến, vé tôi miễn phí." Cảnh nói xong, khổ sở gãi đầu giải thích: "Từ dạo cô xông vào đúng lúc tôi đang thay đồ, lần đầu tiên nhìn gần cô, lòng tôi lạ lắm. Sau này mỗi khi lên diễn tôi điều trông chờ hình bóng nhỏ nhắn đó ngồi xem."

"Sao?" Tràm chớp mắt.

Tự dưng có cảm giác lời nói tận tâm can mình thành nước chảy lá môn, Văn Cảnh đứng đực không biết tiếp theo nên nói gì. Mãi tới lúc Tràm như ngộ ra chân lý: "Ý anh là tui được coi chùa chớ gì? Vậy sang năm lễ Kỳ Yên ở đình tui nhất định tìm cách tới, anh nhớ giữ lời hôm nay nghen."

"..." Cảnh im lặng, mặt mày bí xị.

"Ủa, bộ đổi ý hả?" Tràm nghiêng nghiêng đầu.

"Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh trước." Cậu day trán: "Tôi xin phép ra về."

"Dạ." Tràm vui vẻ gật đầu rồi tiễn khách ra tận cổng. Bước chân Văn Cảnh có vẻ loạng choạng, nắng nhuốm vàng chiếc áo sơ mi thẳng thướm. Tràm đứng dưới hàng hoa giấy dõi theo lưng cậu ta thật lâu, cô chẳng thể tin trên đời còn người tốt thế, cả gan tới nhà hội đồng đắc tội cậu hai chỉ vì muốn cho cô một vé xem hát bội. Khi bóng Văn Cảnh chỉ còn là một chấm nhỏ trên ruộng lúa xanh ươm, cô mới nhanh chóng chạy ù vào.

Lúc này Đại đã đứng bên bàn, tay bưng ly nước mát do Thanh nấu chậm rãi uống. Nhác thấy Tràm thở hổn hển, áo còn bỏ trong quần do hồi sáng trồng chuối, cậu phun hết nước xuống đất, rút khăn tay lau miệng, cố nhịn cười: "Tôi... tôi ra lấy chai nước chớ không có ý nghe lén."

"Dạ?"

P.s 1: Chương này hơi ngắn vì mụ tác giả lại sắp lên đươfng về miền Tây. Chương sau nhất định đền đáp thật dài. ^^

P.s 2: Mấy lúc bí vẽ được mấy tấm ảnh, mọi người xem giống tưởng tượng của mình không nà?

20170228_110403-1.jpg
20170228_110556-1.jpg
20170228_110509-1.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Hay quá xá... Đọc còn chưa đã chút nào. Lần sau viết hẳn vài chương đăng một lúc chị nhớ. Giọng văn sao có thể mượt đến vậy, yêu miền Tây chết mất. Nhất định sau này có cơ hội em phải vào miền trong chơi. Hê hê.
À, đọc truyện này tự dưng em nghĩ đến bộ phim Như Ý Cát Tường, bởi hình tượng của hai cô gái trong truyện có nét tương đồng với hai nữ nhân vật trong phim. Một văn một võ cùng yêu chàng, một tiểu thư đài các với một người ở, cuối cùng chàng biết chọn ai? Còn cái anh kép Văn Cảnh kia nữa, hay ghê...
 

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Hay quá xá... Đọc còn chưa đã chút nào. Lần sau viết hẳn vài chương đăng một lúc chị nhớ. Giọng văn sao có thể mượt đến vậy, yêu miền Tây chết mất. Nhất định sau này có cơ hội em phải vào miền trong chơi. Hê hê.
À, đọc truyện này tự dưng em nghĩ đến bộ phim Như Ý Cát Tường, bởi hình tượng của hai cô gái trong truyện có nét tương đồng với hai nữ nhân vật trong phim. Một văn một võ cùng yêu chàng, một tiểu thư đài các với một người ở, cuối cùng chàng biết chọn ai? Còn cái anh kép Văn Cảnh kia nữa, hay ghê...
Chị sợ vài chương sẽ đợi hơi lâu ý. ^^ Chị nhớ phim đó chọn cả 2 thì phải. :v
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chị sợ vài chương sẽ đợi hơi lâu ý. ^^ Chị nhớ phim đó chọn cả 2 thì phải. :v
Tui đang ăn cơm, chưa đọc truyện, nhưng lướt xem còm mên. Phim đó không chọn cả hai, nhưng chọn cũng rất hợp lí với tính cách chung của đàn ông. Chính là chọn Cát Tường mụ ạ. ^^ Như Ý quá thông minh và hoài bão mà, đàn ông không đủ giỏi hoặc có giỏi cũng sợ đàn bà như vậy lắm. Nghe bé kia thì có vẻ nhưTràm giống Cát Tường còn Thanh giống Như Ý. ^^
 

kẻ tự kỉ

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/12/16
Bài viết
208
Gạo
0,0
Chương 6

Cậu bắt chéo chân, lưng tựa hẳn vào ghế, chăm chú đọc tiểu thuyết. Hai mươi năm sống trên đời cậu không dám tin có ngày mình phải cố nuốt từng chữ trong một cuốn sách. Nhưng biết làm sao khi truyện diễm tình hai xu là đam mê của Thiên Thanh. Cậu không muốn mình như khúc lúc hẹn hò bởi có gợi bao nhiêu vấn đề cuối cùng cô ấy vẫn lái về chuyện lãng mạn. Cậu nghĩ tâm hồn Thanh giống trang giấy trắng mỏngmanh, không muốn nhuốm màu thế tục nhơ nhuốc nên cô ấy chỉ muốn vẽ lên nó những màu hồng.

Tràm ngồi vắt vẻo trên ghế cao, cẩn thận nhặt lá mai cho vào cái giỏ tre treo bên cạnh. Hồi còn ở nhà, cha cô dạy hoa mai đại diện cho ý chí người quân tử. Tuy ông không biết chữ nhưng nghe lỏm được đạo lý hay ho nào đều nhẩm thuộc lòng rồi khi dạy võ sẽ tùy hứng đem ra giáo huấn học trò. Tràm khắc cốt ghi tâm lời cha dù chả hiểu ẩn ý của chúng, thành thử cô đối với mai đặc biệt quý trọng, lỡ tay làm nó xước cũng khiến vô suýt xoa. Nói thì nói thế chứ lúc Tràm nổi điên, nóc nhà cũng dám giở xuống chớ nể nang gì một gốc cây.

Không biết Đại nghĩ gì tự nhiên bật cười làm cô giật mình vội quay đầu lại xem có cần sai bảo nhưng chưa kịp hỏi đã bị cướp lời: "Giữ nguyên tư thế đó."

"Dạ?" Tràm không dám nhúc nhích.

Cậu đưa ngón trỏ ra dấu im lặng đoạn lấy cây bút chì tô tô, vẽ vẽ lên bìa sách. Sắp sửa sang xuân, gió lộng mà lành lạnh áp lên đôi gò má ửng hồng, thổi bay vài sợi tóc thề. Cậu mãi miết làm họa sĩ tới lúc nắng vượt khỏi ngọn cây, do Tràm ngồi trên cao bị ánh vàng nuốt chửng, nôm cô rực rỡ và đầy sức sống.

"Xong chưa ạ?" Cảm thấy cổ mỏi nhừ cô bèn mấp máy môi.

"Ngồi yên, còn xíu nữa." Lông mày cậu giãn ra biểu thị sự hài lòng. Đại chẳng ngờ dưới ngòi bút của mình, cô có thể đẹp dịu dàng. Kỳ thực, lòng cậu luôn hy vọng Tràm trở thành người phụ nữ An Nam hiền thục, rồi tìm một tấm chồng đàng hoàng tử tế để nương tựa. Tuy sớm tiếp thu tư tưởng mới song xã hội này chưa kịp tiến bộ nên có nhiều điều cậu cũng lực bất tòng tâm.

"Cậu vẽ em đúng hông?" Tràm thấy Đại đặt bút chì lại bàn, dùng ngón trỏ vuốt dọc bức tranh bèn tuột khỏi ghế chạy tới xem.

"Vẽ hoa chớ em đẹp đẽ gì?" Cậu lật úp bìa có hình vẽ xuống, thản nhiên đáp.

"Xạo." Nhìn cây mai chỗ sum xuê lá chỗ trơ cành, Tràm bĩu môi.

"Đỉnh cao của nghệ nhân là biến những thứ tầm thường trong mắt người ta thành kiệt tác. Hiểu chưa?" Cậu cố tình giải thích triết lý làm phức tạp vấn đề.

Tràm quả nhiên dời sự chú ý vào đó. Cô hết nghiêng bên này, ngả bên kia thậm chí trồng chuối để tìm giá trị nghệ thuật mà cậu thấy. Nhưng cuối cùng dưới mắt Tràm, gốc mai già cỗi càng xấu xí, đáng ghét.

"Mỗi ngày dành vài phút cho máu dồn lên não sẽ giúp đầu óc phát triển." Cậu bưng ly nước mát, cố nén cười.

Tràm ngờ ngợ bản thân bị lừa, nheo mắt: "Cậu đang đùa em à?"

Đại nhún vai, hơi hạ mi, tay lật sách lia lịa: "Nãy đọc tới đâu nhỉ?"

"..." Tràm nghiến răng, siết chặt tay, dù cô ngu lắm cũng nhìn được hình vẽ ngoài bìa đang đặt ngược.

"Dạ thưa cậu, có người..." Anh tài xế chuyên chở cô ba đột ngột xuất hiện khiến câu chuyện dở dang. Nhác thấy anh ta tim Tràm nhảy thót, lẽ nào Hiển về quê ăn Tết sớm, chẳng biết cô ta còn ghi mối bực dọc hôm nào.

"Người sao?" Cậu chả buồn ngẩng lên, lạnh nhạt hỏi.

"Dạ, chuyện là có anh chàng bảnh tỏn lắm đòi vào gặp Hương Tràm."

"Hửm?" Cả hai đồng trợn mắt.

"Ai?" Cậu liếc anh tài xế song giống hệt đang hỏi Tràm.

"Hổng biết." Cô ngơ ngác lắc đầu.

Cậu nghe liền lạnh nhạt xua tay: "Vậy thì đừng gặp, anh Mười tiễn khách."

"Chào cậu, xin thứ lỗi cho tôi tội đường đột." Trước lúc anh tài xế kịp dạ, người nọ đã chễm chệ trong sân, nét mặt ôn hòa song khó che giấu sự bất mãn.

Cậu chả buồn ngẩng đầu: "Tiễn khách."

"Khoan đã." Khóe môi Tràm giật giật, dụi mắt mấy lần mới thản thốt: "Văn Cảnh."

Lúc này cậu buông hoàn toàn cuốn sách, lập tức quan sát từ đầu đến chân người vừa tới. Dáng dấp cậu ta nho nhã, mặt mũi sáng lạng chỉ mắt hơi nhỏ và môi mỏng, lúc di chuyển cử chỉ luôn trao chuốt. Đại không nghĩ bày trò mà đó là thói quen.

"Cậu sống ở đoàn hát?"

Người nọ nghe hỏi gật nhẹ. Còn Tràm hào hứng, liếng thoắng: "Dạ, Văn Cảnh là kép chính hẳn hoi, hồi còn ở nhà em chết chê chết mệt ảnh."

"Khụ..." Anh tài xế ho một tiếng cắt ngang rồi vội lui về sau xin phép lãng mất.

"Té ra cô vẫn nhớ làm tôi lo đến gặp người làm mặt lạ." Văn Cảnh thở phào nhẹ nhõm.

"Mèn ơi, quên sao đặng, giọng anh in sâu trong lòng tui nè. Năm nào cũng mong đoàn anh về hát rồi giành chỗ ngồi đầu coi. Ta nói hồi đó vui dễ sợ." Tràm phấn khích chạy qua vỗ vai Cảnh, chả để ý cái trừng mắt của Đại.

"Tôi mời cô ra kia nói chuyện được chăng?" Văn Cảnh chìa tay đầy thành ý.

Đại ngồi trên ghế lơ đãng nhìn trời đằng hắng làm cho Tràm cụt hứng, hạ mi, lắc đầu. Nhìn biểu hiện của hai người, Văn cảnh nhíu mày, sải bước đến trước mặt cậu: "Tôi cần nói việc riêng."

Thông thường khi người khác cần nói chuyện riêng tư, kẻ biết điều sẽ nhường chỗ. Cậu sinh trong nhà gia giáo dĩ nhiên phải lịch sự dù lòng không muốn: "Vậy cứ ở đây mà nói." Tuy khó chịu nhưng cậu chả tức bằng lúc nhỏm khỏi ghế liền chạm ánh mắt háo hức của Tràm. Nó như biểu lộ sự thích thú cuối cùng tui cũng có bí mật nhé!

Văn Cảnh hài lòng trước phản ứng của cậu chỉ Tràm nhìn bóng lưng bước vào nhà mà mồ hôi rịn ướt trán. Cảnh rút chiếc khăn vuông trong túi quần lau cho cô, bật cười: "Sợ dữ vậy?"

"Đương nhiên." Tràm gạt tay cậu ta, lùi lại: "Sao anh biết tui ở đây, mà tìm tui chi?"

"Thì... mấy đêm diễn chẳng thấy cô xem." Cậu ngập ngừng: "Trời phù hộ, sáng đi dạo gặp cô từ nhà ông Năm ra, tôi vội đi theo tới dinh thự này."

"À." Tràm gật gù. "Anh có tâm ghê, khán giả hổng xem liền tìm tới nhắc."

Nghe cô nói, Văn Cảnh cười méo xệch: "Ý tôi đâu phải vậy."

"Thú thật giờ tôi chả đủ khả năng đi coi hát đâu."

"Vậy tôi cũng thú thật, chỉ cần cô có cách đến, vé tôi miễn phí." Cảnh nói xong, khổ sở gãi đầu giải thích: "Từ dạo cô xông vào đúng lúc tôi đang thay đồ, lần đầu tiên nhìn gần cô, lòng tôi lạ lắm. Sau này mỗi khi lên diễn tôi điều trông chờ hình bóng nhỏ nhắn đó ngồi xem."

"Sao?" Tràm chớp mắt.

Tự dưng có cảm giác lời nói tận tâm can mình thành nước chảy lá môn, Văn Cảnh đứng đực không biết tiếp theo nên nói gì. Mãi tới lúc Tràm như ngộ ra chân lý: "Ý anh là tui được coi chùa chớ gì? Vậy sang năm lễ Kỳ Yên ở đình tui nhất định tìm cách tới, anh nhớ giữ lời hôm nay nghen."

"..." Cảnh im lặng, mặt mày bí xị.

"Ủa, bộ đổi ý hả?" Tràm nghiêng nghiêng đầu.

"Tôi nghĩ mình cần bình tĩnh trước." Cậu day trán: "Tôi xin phép ra về."

"Dạ." Tràm vui vẻ gật đầu rồi tiễn khách ra tận cổng. Bước chân Văn Cảnh có vẻ loạng choạng, nắng nhuốm vàng chiếc áo sơ mi thẳng thướm. Tràm đứng dưới hàng hoa giấy dõi theo lưng cậu ta thật lâu, cô chẳng thể tin trên đời còn người tốt thế, cả gan tới nhà hội đồng đắc tội cậu hai chỉ vì muốn cho cô một vé xem hát bội. Khi bóng Văn Cảnh chỉ còn là một chấm nhỏ trên ruộng lúa xanh ươm, cô mới nhanh chóng chạy ù vào.

Đại đã đứng bên bàn tự lúc nào, tay bưng ly nước mát do Thanh nấu chậm rãi uống. Nhác thấy Tràm thở hổn hển, áo còn bỏ trong quần do hồi sáng trồng chuối, cậu phun hết nước xuống đất, rút khăn tay lau miệng, cố nhịn cười: "Tôi... tôi ra lấy chai nước chớ không có ý nghe lén."

"Dạ?"

*
P.s 1: Chương này hơi ngắn vì mụ tác giả lại sắp lên đươfng về miền Tây. Chương sau nhất định đền đáp thật dài. ^^

P.s 2: Mấy lúc bí vẽ được mấy tấm ảnh, mọi người xem giống tưởng tượng của mình không nà?

View attachment 35826 View attachment 35827 View attachment 35828
Cậu không muốn mình như khúc lúc hẹn hò bởi có gợi bao nhiêu vấn đề cuối cùng cô ấy vẫn lái về chuyện lãng mạn. Cậu nghĩ tâm hồn Thanh giống trang giấy trắng mỏngmanh, không muốn nhuốm màu thế tục nhơ nhuốc nên cô ấy chỉ muốn vẽ lên nó những màu hồng.

Cậu mãi miết làm họa sĩ tới lúc nắng vượt khỏi ngọn cây, do Tràm ngồi trên cao bị ánh vàng nuốt chửng, nôm cô rực rỡ và đầy sức sống.

Người nọ nghe hỏi gật nhẹ. Còn Tràm hào hứng, liếng thoắng: "Dạ, Văn Cảnh là kép chính hẳn hoi, hồi còn ở nhà em chết chê chết mệt ảnh."
Mấy lỗi nhỏ soi dùm bạn đó.
Thấy có thông báo của ấy mừng hết sức, phi ngay vào đọc... dè đâu... có mấy dòng à! Cứ như kiểu bỏ đói người ta dùi lâu lâu lại cho người ta ngửi mùi thức ăn ngon hòng tra tấn ấy. Thề đi, chương sau phải đủ đã đấy!\m/\m/:!!:!!
 

phongnhi2183

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/8/16
Bài viết
530
Gạo
0,0
Tỉ tỉ viết văn thật ngọt ngào, cứ êm êm như giọng nói của con gái miền Tây. Em mê miền Tây, muốn vào miền Tây lun trong nay mai.
 

S.Ngư

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/8/16
Bài viết
580
Gạo
180,0
Chị sợ vài chương sẽ đợi hơi lâu ý. ^^ Chị nhớ phim đó chọn cả 2 thì phải. :v
Đúng là phim đó không chọn cả hai... Người được chọn là Cát Tường, và em cũng thích cô Cát Tường này hơn. Phim này lâu quá rồi nên không nhớ cũng phải...
Tui đang ăn cơm, chưa đọc truyện, nhưng lướt xem còm mên. Phim đó không chọn cả hai, nhưng chọn cũng rất hợp lí với tính cách chung của đàn ông. Chính là chọn Cát Tường mụ ạ. ^^ Như Ý quá thông minh và hoài bão mà, đàn ông không đủ giỏi hoặc có giỏi cũng sợ đàn bà như vậy lắm. Nghe bé kia thì có vẻ nhưTràm giống Cát Tường còn Thanh giống Như Ý. ^^
Đúng vậy, nhưng đó là chỉ là hơi hơi giống về hình tượng nhân vật thôi. Chứ Thanh không thể bằng Như Ý được đâu. Hề, dù sao em cũng không thích cả Thanh và Như Ý.
 

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Chương này dễ thương quá. Văn Cảnh cũng dễ thương mà cậu cũng dễ thương. =))
 

Muộn.

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/16
Bài viết
132
Gạo
3.600,0
Tui đang ăn cơm, chưa đọc truyện, nhưng lướt xem còm mên. Phim đó không chọn cả hai, nhưng chọn cũng rất hợp lí với tính cách chung của đàn ông. Chính là chọn Cát Tường mụ ạ. ^^ Như Ý quá thông minh và hoài bão mà, đàn ông không đủ giỏi hoặc có giỏi cũng sợ đàn bà như vậy lắm. Nghe bé kia thì có vẻ nhưTràm giống Cát Tường còn Thanh giống Như Ý. ^^
À... lâu vậy mà bà với em Thanhkhe nhớ dai ghê. ^^~
Đúng là phim đó không chọn cả hai... Người được chọn là Cát Tường, và em cũng thích cô Cát Tường này hơn. Phim này lâu quá rồi nên không nhớ cũng phải...

Đúng vậy, nhưng đó là chỉ là hơi hơi giống về hình tượng nhân vật thôi. Chứ Thanh không thể bằng Như Ý được đâu. Hề, dù sao em cũng không thích cả Thanh và Như Ý.
He he... chưa chi đã không thích người ta rồi. ^^ Thế thì chị không ngần ngại khi dìm cô ấy nữa. :v
Mấy lỗi nhỏ soi dùm bạn đó.
Thấy có thông báo của ấy mừng hết sức, phi ngay vào đọc... dè đâu... có mấy dòng à! Cứ như kiểu bỏ đói người ta dùi lâu lâu lại cho người ta ngửi mùi thức ăn ngon hòng tra tấn ấy. Thề đi, chương sau phải đủ đã đấy!\m/\m/:!!:!!
Cảm ơn bạn. Chương sau mình sẽ bù thêm chương này nên sẽ dài hơn mà. ^^
Tỉ tỉ viết văn thật ngọt ngào, cứ êm êm như giọng nói của con gái miền Tây. Em mê miền Tây, muốn vào miền Tây lun trong nay mai.
Hay em lấy vợ miền Tây luôn y. :v
Chọc em xíu thôi, lúc chị đọc truyện của mấy bạn ngoài Bắc (Ai_Sherry nè, của em thì chị đang đọc và chị biết sao em con trai mà nick Phongnhi rồi :3 ) chị cũng thích con trai Bắc ghê. Có thể hài nhưng thấy rất chín chắn, nghiêm túc và cho người yêu cảm giác an tâm. Còn đọc của Ô với Ngân thì ôi, chết mê trai Tây. :v

P.s: Thông cảm cho tâm hồn dễ dao động. :tho5:

Chương này dễ thương quá. Văn Cảnh cũng dễ thương mà cậu cũng dễ thương. =))
Hê... cảm ơn bạn nhưng chắc họ không ăn kẹo ngọt được mấy chương nữa đâu bạn Ngân ui. :tho10:
 
Bên trên