Chương 3: Tỷ tỷ! Ta hận ngươi.
Buổi sáng yên tĩnh, Vi Khúc Dung cùng Tiểu Hoàn đang ngồi vẽ tranh, nàng được mệnh danh là “Thiên hạ đệ nhất” trong vẽ tranh, không ai sánh kịp.
“Vi Khúc Dung!” Âm thanh tức giận từ xa truyền tới, Vi Khúc Nhan đang xông thẳng về phía nàng.
“Có chuyện gì?” Vi Khúc Dung lạnh lùng mở miệng, đã lâu, các muội muội của nàng không gây sự, bây giờ không lẽ là đang buồn trong lòng liền đến tìm nàng trút giận.
“Ngươi! Nữ nhân ác độc kia, cũng là do ngươi, cũng là do ngươi.” Vi Khúc Nhan lại tức giận quát, thật không biết đại phu nhân đó dạy dỗ như thế nào mà hai nữ nhi của bà ta không giống tiểu thư con nhà gia môn tí nào.
“Có chuyện gì? Ngươi đừng có đến đây làm loạn.” Vi Khúc Dung nhìn muội muội, điềm tĩnh nói, nhưng trong lời nói nghe ra sự tức giận.
“Ngươi! Chỉ tại ngươi mà giờ nương của ta đã bị điên, người đã phát điên.” Vi Khúc Nhan khóc rống lên, dù nữ nhân đó tâm địa như rắn độc nhưng là mẹ của nàng, rất yêu thương nàng, nếu không vì Vi Khúc Dung thì làm sao có thể phát điên.
“Nương của ngươi bị điên? Tại sao lại chạy đến trách ta?” Vi Khúc Dung nhìn nàng ta hỏi lại, đại phu nhân đó lại dễ dàng phát điên sao? E là có lí do khác.
“Không phải do ngươi thì người đã không bị như vậy?”
“Là do bà ta tự làm tự chịu, ngươi trách ta? Ta trách ai được. Còn nữa, tốt hơn ngươi nên quay về, đừng ở đây khóc lên như thế, ta cũng không hề đánh hay mắng ngươi.”
Vi Khúc Dung chăm chú vẽ, Vi Khúc Nhan không dưng lại chạy đến đây than khóc mà không gây sự, chỉ nói nặng nàng vài câu, chuyện này so ra tính cách của nữ nhân này thì không hợp. Hay tại nàng đa nghi quá.
Vi Khúc Nhan khóc một hồi, sau đó thấy tỷ tỷ không để ý đến mình liền nhanh chóng uẩn khúc bỏ đi.
“Tiểu Hoàn, chuyện lần trước, ngươi làm đến đâu rồi?” Nhìn bóng lưng Vi Khúc Nhan khuất dần Vi Khúc Dung lên tiếng hỏi.
“Dạ tiểu thư, hôm nay nếu muốn liền có thể.” Tiểu Hoàn nói, chuyện này nàng không biết tiểu thư có ý muốn làm gì, nhưng nhiệm vụ nàng ấy giao phó, nàng không thể không làm.
“Tốt! Tắm rửa thay y phục.”
Ngồi trong bồn, Vi Khúc Dung thong thả ngâm mình, hạ nhân bên cạnh đang cho thật nhiều cánh hoa anh túc vào, mùi thơm vô cùng dễ chịu.
Bất chợt từ trong nước, Vi Khúc Dung cảm giác có gì đó đang động, mở mắt nhìn đến, liền thấy một hỏa xà đang lượn trong nước, loài rắn này vô cùng độc, bị cắn phải sẽ tê liệt toàn thân, sau đó ba ngày nếu không uống được mật của nó liền bị độc xung tim mà chết.
Vi Khúc Dung nhanh tay, liền tóm được vào cổ nó, ấn nhẹ ngón tay lên đầu tránh bị rắn cắn. Nàng nhìn con rắn nhỏ, ánh mắt sắc lạnh, xung quanh các nô tì khác hoản loạn quỳ xuống.
“Tiểu thư! Xin người tha tội, không phải là do bọn nô tì làm.”
“Ta có nói gì sao? Lần sau hãy cẩn thận, chuyện này không được nói ra bên ngoài.” Vi Khúc Dung bước ra ngoài, Tiểu Hoàn nhanh chân choàng áo lụa mỏng cho nàng, chuyện hôm nay lại là do ai làm.
“Tiểu Hoàn! Tung tin ta bị rắn cắn ra ngoài, tối nay có kịch để xem rồi.”
****
Ban đêm, trời lạnh, Vi Khúc Dung nằm trên giường, con xà nhỏ ban chiều vẫn còn trong tay nàng, nàng nhìn nó, loài rắn này có một đặc điểm rất kì lạ là rất nhạy cảm với mùi hương anh túc, người ám hại nàng chắc chắn phải rõ điều này, nếu không đã không mang nó thả vào trong nước tắm của nàng, đợi đến lúc hạ nhân cho cánh hoa vào, chú rắn nhỏ này sẽ nhạy cảm mà tiến lại, một nhát cắn, lấy mạng nàng.
Vi Khúc Dung nằm mãi, điều nàng không hiểu là, tại sao kẻ kia không thả loài rắn khác, có thể lập tức cắn chết nàng, hắn là có ý muốn khác chăng? Dù cho có thế nào đêm hôm nay chắc chắn kẻ đó sẽ lộ diện, hắn chắc chắn là người trong vương phủ, lúc chiều nàng sai Tiểu Hoàn đi tung tin, biết nàng đã bị cắn chắc chắn kẻ đó sẽ đến.
Canh ba.
Tiếng cửa mở ra, Vi Khúc Dung biết là người đã tới liền nhanh chóng nhắm mắt, khuôn mặt hiện rõ vẻ mơ hồ đau đớn.
Tiếng cười âm hiểm phát ra, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc:
“Ha ha, Vi Khúc Dung, ngươi không ngờ chứ gì? Ngươi cũng có ngày hôm nay.”
Vi Khúc Dung mơ hồ mở mắt, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy kẻ đó, sau bao nhiêu chuyện như vậy, người đó cũng vẫn mang lòng hận thù với nàng, tại sao?
“Vi Khúc Nhan!” Vi Khúc Dung yếu ớt mở miệng.
“Đúng! Là ta, chính ta sai người hạ thủ với ngươi.” Vi Khúc Nhan ánh mắt căm hận nhìn nữ nhân nằm trên giường.
“Tại sao?” Vi Khúc Dung không hiểu, nàng đã nhiều lần như thế bỏ qua cho nàng ta, lúc nàng ta lấy đi lòng tin của Vi Khúc Dung, đầu độc hại chết nàng, nàng đã nể tình mà tha cho, lúc nàng ta cùng đại nương của mình dùng mọi âm mưu hãm hại nàng, nàng cũng không trừng trị, nhưng dường như nàng đã sai, nữ nhân này còn rất nhỏ tuổi, vậy mà đã âm hiểm như vậy, sau này chắc chắn là người như nương của nàng. Giữ nàng ta liệu có tốt không?
“Tại sao ư? Ngươi là không biết hay giả vờ không biết? Từ khi ta hiểu chuyện cho đến nay, phụ thân chưa bao giờ đối xử tốt với ta một lần. Tuy người không thờ ơ, không lạnh nhạt ta, nhưng chưa bao giờ đối xử với ta như ngươi. Ta đã nhiều lần thấy mẫu thân rơi lệ, rơi lệ vì người không được yêu thương như mẹ ngươi, rơi lệ vì con của người, hai tỷ muội của ta không được phụ thân quan tâm bằng ngươi, kể từ lúc đó, ta đã căm hận ngươi. Nếu như không có ngươi, ắt hẳn phụ thân sẽ thương ta, thương Khúc Tinh tỷ. Ta đây có cái gì không bằng ngươi?” Vi Khúc Nhan nói, nước mắt bất chợt tràn ra, Vi Nhân không thương nàng tất cả chẳng phải do người gọi là tỷ tỷ này sao? Hôm nay nàng phải trả thù hết, trả hết mọi uất ức cho mẹ và hai tỷ muội nàng.
“Ngươi nghĩ phụ thân không yêu tỷ muội các ngươi sao? Không yêu mẫu thân các ngươi sao? Các ngươi nhầm rồi.” Vi Khúc Dung nói, mọi chuyện đều là do lòng của các nàng không trong sạch, không được vị tha, không phải lỗi của người khác. Chỉ có nàng mới biết, Vi Nhân vì sao sau bao nhiêu chuyện như vậy cũng không hưu đại phu nhân.
“Người có yêu thương bọn ta sao? Có yêu thương mẫu thân sao? Người đừng gạt ta.” Vi Khúc Nhan giận dữ, đến tột cùng nàng ta là đang muốn dụ dỗ nàng, để nàng cho nàng ta thuốc giải, nhưng có làm vậy cũng vô ích, nàng cũng không có giải dược, nàng chỉ nghe người đó nói, rằng con hỏa xà đó rất mạnh, cắn người liền sẽ bị tê liệt, nàng không biết cách giải.
“Có.” Vi Khúc Dung khẳng định.
“Nếu người không yêu thương các ngươi, thì đã không cần tìm thầy đồ giỏi nhất về từ nhỏ dạy cho hai ngươi học. Nếu người không yêu thương các ngươi thì đã không nhiều lần vì ngươi bệnh mà suốt đêm không ngủ, tìm đại phu mọi nơi chữa bệnh cho ngươi. Nếu người không yêu thương ngươi, đã không nhiều lần mặc dù biết ngươi ám hại ta mà tha cho ngươi không truy cứu. Nếu không yêu ngươi thì đã không giam mẫu thân ngươi lại mà không đuổi ra khỏi phủ hay báo với hoàng thượng hưu mẫu thân ngươi. Ngươi nói, là người chưa đủ yêu thương các ngươi ư?” Vi Khúc Dung nói, nàng mới là người nhiều lần nghi ngờ là phụ thân có thật thương nàng không, sau này mới hiểu ra, là do người làm cha mẹ, người không thể thiên vị mà đối tốt với một mình nhi nữ như nàng.
“Ngươi nói dối! Chẳng qua là người sợ mất mặt nên chuyện gì cũng không làm. Người hưu đi mẫu thân ta là vì sợ gia gia ta nổi giận sẽ bẩm với Hoàng thượng.” Vi Khúc Nhan phủ nhận mọi chuyện, thật ra lòng nàng hiểu rõ, chỉ là lấy cái cớ cho hành vi của mình mà thôi.
“Vậy sao?” Vi Khúc Dung hỏi lại, nữ nhân này tuyệt đối không muốn hối cãi ư?
“Ha ha, ngươi đừng lừa ta, ta dù thế nào cũng không đưa thuốc giải cho ngươi.” Vi Khúc Nhan cười vang cả căn phòng, mấy hôm nay cũng may là Vi Nhân bận đại sự không về phủ được, nếu không biết được những chuyện này ông sẽ lại đau lòng, hơn nữa, nếu ông có ở phủ, e rằng Vi Khúc Dung sẽ không tương kế tựu kế như thế này rồi.
“Ta e là ngươi cũng không biết cách giải? Có phải hay không?” Vi Khúc Dung nói, giọng lạnh lùng như thường ngày, ngồi dậy, an nhiên nhìn Vi Khúc Nhan.
“Ngươi? Ngươi không bị làm sao? Sao có thể?” Vi Khúc Nhan cả kinh, nàng ta không thể không bị gì được, kế hoạch của nàng tỉ mỉ như thế, sao lại không hại được nàng ta?
“Từ lúc ngươi đến tìm ta, ta đã thấy có chút kì lạ, liền đề phòng, nó ở đây!” Vi Khúc Dung nói, tay đưa con hỏa xà nhỏ ra, nó thật ngoan ngoãn nằm trong tay nàng, bây giờ đã không còn nguy hiểm đối với nàng.
“Không thể, không thể. Ngươi, ngươi không phải tỷ tỷ. Đại tỷ không thể có tâm cơ như thế?” Vi Khúc Nhan giận dữ, tại sao mỗi lần hại nàng, nàng đều có thể thuận lợi tránh được, còn hại ngược lại người, đại tỷ không thể là người như thế, tuy thông minh, tài sắc nhưng không có tâm phòng bị người nhà, nữ nhân trước mặt rút cuộc tận cùng là ai?
“Ta đã thay đổi. Cũng nhờ ngươi, bao năm bên cạnh phụng bồi, bao năm giả vờ yêu quý, lấy đi từng chút lòng tin của ta, đổi lại mang cho ta thật nhiều, thật nhiều tâm cơ như ngươi, tất cả là ngươi dạy cho ta. Nếu không nhờ ngươi hạ độc, ta sẽ không có hôm nay. Trả lại hết cho ngươi.” Vi Khúc Dung âm lãnh, những chuyện này nàng sau bao nhiêu lâu mới có thể hiểu ra được, mất đi bao nhiêu là thứ.
“Ha ha, ta dạy ngươi. Nực cười, ngươi ra tay đi, theo tâm địa của ta, nếu còn sống sẽ không tha cho ngươi.” Vi Khúc Nhan cười khan, hôm nay như thế này, nàng không còn đường lui, chết là tốt nhất, chỉ sợ không được như vậy.
“Tốt!” Vi Khúc Dung nói, điểm huyệt đạo của Vi Khúc Nhan, mở miệng nàng ra, cho một viên độc dược vào, bắt nuốt xuống.
“Ngươi làm gì ta?” Vi Khúc Nhan bất chợt run lên, nàng là đang sợ chết, nàng muốn sống, muốn có được tất thảy mọi thứ.
Nước mắt giàn dụa, Vi Khúc Nhan ngã gục trên sàn nhà lạnh lẽo từ khi nào không hay, đến lúc tỉnh dậy đã là canh năm.
“Đây là đâu?” Vi Khúc Nhan ôm đầu hỏi, nàng tại sao lại cảm thấy rất đau đầu, đã xảy ra chuyện gì?
“Muội! Tỉnh rồi à?” Khuôn mặt Vi Khúc Dung cười ôn nhu hiện ra trước mặt Vi Khúc Nhan, đã thật lâu nàng không cười thật lòng như vậy rồi.
“Muội? Ta là muội muội của ngươi?” Vi Khúc Nhan e dè nói, nàng lại có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy sao?
“Đúng vậy, muội là con gái tướng gia, tam tiểu thư – Vi Khúc Nhan, muội vừa trãi qua cơn bệnh nặng, đầu óc còn mơ hồ đó thôi.” Vi Khúc Dung giải thích, một lát Vi Khúc Nhan liền tin lời nàng. Tiểu Hoàn đứng bên cạnh cũng không rõ vì sao tiểu thư của nàng lại làm như thế, chỉ biết bây giờ tam tiểu thư thật như một đứa trẻ, rất đáng yêu, đang cười ngây ngô trước mặt tiểu thư của nàng, nàng ấy lẽ ra ở tuổi này liền luôn được vui vẻ như vậy.
Chỉ có Vi Khúc Dung hiểu rõ mọi chuyện nàng làm, lẽ ra đối với người luôn ám hại mình đến chết cũng không tha thì nàng không đời nào bỏ qua dễ dàng, nhưng đối với người muội muội cùng cha này nàng không nên ra tay, là vì nghĩ cho cha nàng, nghĩ đến tuổi tác của nàng ấy, nàng ấy còn quá nhỏ, chỉ kém nàng có hai tuổi, nếu mất đi, cha sẽ đau lòng, chỉ có nàng hiểu rõ, ông cũng yêu thương hai tiểu muội này, mặc dù đối với mẹ của các nàng ấy có chút hận, nhưng các nàng đều là nhi nữ của ông, không thể không đau lòng. Vậy cũng tốt, cho nàng ấy một viên thuốc khiến nàng quên mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu, như thế sau này nàng rời đi, liền có người chăm sóc cha.
*****
Tửu lâu.
Một nam nhân thân mặc y phục đen, tay cầm quạt, gương mặt hiện lên sự thanh cao, tự do tự tại, thu hút được sự yêu mến của không biết bao người đang ngồi trong phòng, đối diện với hắn là một nữ nhân thân hình uyển chuyển, thướt tha, vận trên người y phục tím thanh nhã, toàn người nàng toát ra vẻ thoát tục kì lạ. Khuôn mặt được che bởi một mảnh lụa, nhìn không ra dung nhan, nhưng ánh mắt luôn lạnh lùng khó gần.
“Không biết cô nương tìm ta là có việc gì?” Hắn nói, cây quạt trong tay vừa gấp lại.
“Nghe danh công tử đã lâu, ta hôm nay gặp ngươi liền có chuyện muốn bàn.” Nữ nhân đáp lại, nghe không ra được một chút cảm xúc, đây là làm ăn, đúng, làm ăn không cần phải nói lễ nghĩa, chỉ biết thuận mua vừa bán.
“Ô! Là có chuyện muốn bàn? Ta có chuyện gì có thể bàn cùng cô nương đây?”
“Ngươi đang là chủ nhân của Phượng Mai Lạc? Ta tìm ngươi, muốn thương lượng một chút về nơi đó.” Nữ nhân mở miệng, rất tự tin.
“Đúng, là ta. Nhưng ta thật không có nhã hứng bán đi nơi đó.” Hắn trả lời, không sai, hắn chính là chủ nhân của gia trang tơ lụa Phượng Mai Lạc – Bạch Ân Lãng. Nhưng nữ tử này như thế nào lại tự tin muốn mua lại nơi đó, có bao nhiêu kẻ có tiền tìm đến hắn thương lượng nhưng hắn đều không bán, thậm chí còn chưa ai được gặp qua hắn, hôm nay nữ nhân này, chỉ với một dòng chữ, liền mời được hắn ra đây? Hắn cũng muốn xem nàng có bản lĩnh mua được gia trang từ tay hắn.
“Nhã hứng đương nhiên không nói suông.” Nữ nhân đó lên tiếng, sau đó người theo hầu nàng phía sau liền mang đến một mảnh ngọc.
Mảnh bạch ngọc lung linh đó, vừa nhìn đã biết đó là cực phẩm vô cùng trân quý của nhân gian. Chạm trỗ thân hình phượng hoàng tung cánh, thật là vật vô giá trị.
“Cô nương muốn lấy cái này trao đổi ư?” Hắn nói, thật ra dị phẩm trân quý trong nhân gian có cái gì hắn chưa thấy qua, nhưng mà thứ vừa rồi thật tình là cực hiếm, chạm trổ vô cùng tinh xảo, thật lòng mà nói, hắn cũng không hề thấy qua, cũng không biết được sự tồn tại của nó. Nếu như không tận mắt thấy, thật sự không tin, nhưng muốn mua gia trang của hắn bằng cái đó ư? Nàng nghĩ hắn tham lam lắm sao?
“Không. Ta chỉ là lấy nó ra làm bằng chứng để cho công tử thấy hợp tác với ta là đúng đắn. Nếu ngươi hợp tác cùng ta, đảm bảo sẽ có thật nhiều dị phẩm như thế này đến tay, thậm chí có cả những cái ngươi chưa bao giờ được thấy.” Nữ nhân nói, nàng dựa vào đâu khẳng định như vậy, Bạch Ân Lãng bắt đầu nghi ngờ thân phận của nàng, không lẽ là người trong hoàng thất, nhìn phong thái thật ung dung, nho nhã hơn nhiều.
“Thật sao? Cô nương nói ta nghe thử?” Hắn bắt đầu có hứng thú, nữ tữ này rất có bản lĩnh.
“Ta không mua lại Phượng Mai Lạc, chỉ hợp tác với ngươi. Ta muốn cùng ngươi sản xuất ra thật nhiều các loại tơ lụa trân quý, ta sẽ dạy cho các ngươi cách dệt vải của người Ba Tư, giúp cho các người phát triển ra các quốc gia khác, lớn mạnh hơn bây giờ.”
“Cách dệt vải của người Ba Tư?” Bạch Ân Lãng ngạc nhiên, hắn hơn ai hết rất rõ, tuy vải vóc, tơ lụa ở gia trang tơ lụa rất tốt, cũng được nhiều gia môn quý phái sử dụng, nhưng so với tơ lụa của người ba tư còn kém một chút. Tương truyền tơ lụa đó được sản xuất ra bởi loài tằm tốt nhất, được những người thợ giỏi nhất xử dụng kĩ thuật gia truyền dệt ra, mỗi năm chỉ làm rất ít, đủ cho quý tộc đất nước đó sử dụng, một phần mang đi cống nạp cho Họa quốc, dù vậy, chỉ có Hoàng thượng và Hoàng hậu dùng, không ai được sờ qua.
Nữ nhân này sao lại biết cách dệt của người nước Ba Tư? Không lẽ nàng là người nước này. Không đúng, khí chất này của nàng phải là người của Họa quốc mới có.
“Điều kiện của cô nương là gì?” Bạch Ân Lãng hỏi lại. Đã hợp tác ắt có điều kiện.
“Ta chỉ muốn một việc đơn giản, lợi nhuận từ các đợt giao thương ta sẽ lấy phần ít, phần đó tùy ngươi đưa, nhưng người của ngươi, lúc ta cần, liền phải nghe lệnh.” Lời nói cương quyết như biết Bạch Ân Lãng sẽ đồng ý. Nữ nhân này thật lợi hại.
“Cô nương có phải nhầm lẫn gì không? Người của ta là như thế nào?” Bạch Ân Lãng có chút giật mình, nhưng nhanh chóng thoáng qua, hỏi lại nữ tử trước mặt.
“Bạch công tử không cần giấu diếm, ta biết, sau lưng ngươi có những gì, chuyện lần này hợp tác với ngươi có lợi không hại, người của ngươi ta sẽ không sử dụng làm việc bừa bãi, yên tâm.” Đọc được tâm tư nam nhân, nàng ung dung nói.
“Ta có một chuyện.” Hắn suy nghĩ một lúc nói.
“Cứ nói.”
“Ta muốn thấy dung mạo ngươi, sau này làm việc sẽ dễ dàng hơn, nếu không, ta không hợp tác.”
“Được.” Một lời dứt khoát, nữ nhân đưa tay lên mặt.
“Tiểu thư!” Người phía sau nàng lo lắng nói, để người này biết được hành tung có tốt hay không? Hợp tác này có thể suy nghĩ mà, cần gì làm theo ý hắn.
“Không sao.” Nàng nói, đã tháo xong khăn che, khuôn mặt mĩ miều hiện ra trước mặt nam nhân, thật đáng chết, sao lại xinh đẹp đến vậy.
“Mỹ nhân.” Bạch Ân Lãng bất chợt thốt lên, cô nương này đến tận cùng là ai, tại sao nhan sắc lại kiêu sa quyến rũ như vậy, ánh nhìn như hồ ly, mê hoặc lòng người, lại mang theo sự lạnh lẽo cùng ôn nhu đối chọi, là nhi nữ phương nào, hắn chưa gặp qua nàng như vậy.
“Được rồi, ta quay về đây, sau này hợp tác, nha đầu này sẽ cùng ngươi bàn bạc, mọi chuyện lớn bé, giao cho nàng là được.” Nói rồi đứng lên, khăn che mặt đeo đến lại, bước ra ngoài.
********
“Tỷ! Người sao mấy hôm nay không đến thăm ta.” Vi Khúc Nhan vừa nhìn thấy Vi Khúc Dung liền chạy đến ôm lấy nàng nũng nịu, từ sau hôm đó, gia nhân trong phủ bất chợt thấy trân quý nàng một chút, không còn là tiểu thư thâm độc như xưa, chuyện này đối với nàng thật tốt. Vi Nhân thấy nữ nhi thay đổi, không hiểu chuyện gì, nhưng như vậy ông thật vui, nàng thật hiểu chuyện.
“Tỷ tỷ vừa làm xong đồ chơi cho ngươi, định làm ngươi bất ngờ, đây.” Vi Khúc Dung nói, đặt vào tay Vi Khúc Nhan một hình nhân búp bê bằng gỗ thật xinh đẹp, y hệt như nàng ta vậy.
“Đẹp quá tỷ tỷ! Cảm tạ ngươi.” Vi Khúc Nhan vui mừng reo lên, một búp bê gỗ cũng khiến nàng vui như vậy, cuộc sống có gì không đáng.
Từ xa, Vi Nhân đi đến, hạ môi bất chợt cong lên một nụ cười. Nhìn nữ nhi vui vẻ, người làm phụ thân như ông cũng thật vui.
“Phụ thân, người xem, tỷ tỷ tặng ta.” Vi Khúc Nhan khoe, tay ôm chặt búp bê, má đồng tiến cười đến lún thật sâu.
“Đẹp, rất đẹp.” Vi Nhân khen, vuốt tóc tiểu nha đầu.
“Tỷ!” Vi Khúc Nhan nhìn được Vi Khúc Tinh từ xa liền chạy đến, nàng khoe hình nhân, rồi cười thật tươi.
Vi Khúc Tinh chỉ cười, dù như thế nào Nhan nhi cũng là muội ruột của nàng, nàng có thế nào cũng sẽ không ghét bỏ nàng ấy, nhìn bóng hai tỷ muội họ rời đi, Vi Nhân chợt thấy buồn, dù sao Vi Khúc Nhan thay đổi cũng là chuyện tốt, còn Vi Khúc Tinh, đứa nữ nhi nàng tuy ít nói nhưng không phải nàng không căm hận Dung nhi, đối với ông, nữ nhi nào tổn thương ông cũng đau lòng.
“Phụ thân đừng lo, sẽ không có chuyện gì.” Vi Khúc Dung nhìn ra được phụ thân không vui liền an ủi.
******
Buổi sáng chầu triều.
Sau khi bái phỏng, quần thần được bình thân, bắt đầu dâng tấu.
“Bẩm, thần có chuyện muốn tâu.” Thái phó Lưu Gián bẩm tấu.
“Lưu khanh cứ nói.”
“Bẩm hoàng thượng, thần nghe được tin Hàn vương bệnh ngày càng nặng, thiết nghĩ đó là huyết mạch hoàng gia, hơn nữa người cũng rất yêu thương, nay lâm bệnh, e rằng sợ người đời đàm tiếu hoàng thượng là không quý mến sinh mệnh của điệp nhi mình.”
“Ngươi có gì cứ nói ra.” Hoàng thượng nói, rất ghét những người luôn vòng vo không rõ ràng, cháu trai của hắn, hắn rất yêu thương, từ nhỏ đã bệnh tật đầy mình, danh y chữa trị cũng không hết, nay nghe nói là chuyển biến nặng hơn, hắn trong lòng đau xót vô cùng, ấy thế mà tên này cứ một mực quanh co, thật làm hắn mệt.
“Hoàng thượng trên cao, nhìn rõ mọi thứ, thần thiết nghĩ nên cho vương gia lấy vợ xung hỷ, có khi sẽ thuyên giảm bệnh tình.” Lão già nói, thật là cổ hũ, tập quán đó nếu đúng thì ai lại bị bệnh mà chết đi được, khi gần chết, lấy vợ không phải sẽ sống khỏe mạnh sao. Nghe nói hoàng đế nước này là người anh minh, biết trọng nhân tài, và là một hoàng đế trẻ, lên ngôi lúc mười lăm tuổi, trị vì đất nước hai mươi năm, đến nay đã được ba mươi lăm, vẫn còn rất dài thời kì làm hoàng đế. Nhân tài kiểu này là do đời vua trước để lại đây.
“Vớ vẩn, làm sao có thể.” Hoàng thượng giận, hắn mong chờ một ý kiến thật hay, thật thực tế, ai ngờ lão già này lại có ý nghĩ đó, lấy vợ về xung hỷ, xung hỷ là xung như thế nào? Chẳng phải là nam nữ hoan lạc sao? Điệp nhi của hắn mang bệnh nặng, một đên ân ái có khi xuống suối vàng luôn không chừng, như thế hắn ăn nói làm sao với người hoàng huynh đã mất.
“Hoàng thượng bớt giận, đích thị có thể.” Một lão thần khác tiến lên khẳng định.
“Hoang đường, có thể là như thế nào?” Hắn còn giận thêm, không giải thích rõ, sau này sẽ cắt giảm lương bổng.
Ông già đó run run, hoàng thượng thật sự là rất nghiêm nghị, nói ra không vừa lòng, hắn liền biết hậu quả.
“Bẩm, biểu huynh của tỷ phu của biểu cô thần có một người con, từ nhỏ đã bệnh tật liên miên, năm mười ba tuổi bị bạo bệnh, gia đình đau lòng liền lấy cho hắn một nữ nhân hợp bát tự chỉ nghĩ là cho hắn vui vẻ trước khi chết, không ngờsau đó sống khỏe mạnh cho đến bây giờ, đã sinh thêm được ba nữ nhi.” Lão quan nói, tay lau mồ hôi trên mặt, chỉ mong hoàng thượng sẽ tin.
“Ngươi nói là thật?” Hoàn đế trẻ nghi ngờ nói, lão già đó hẳn nhiên không dám dối gạt hắn, nhưng chuyện như vậy thật khó tin.
“Vi thần không dám dối gạt nửa lời, cổ nhân vẫn hay dùng cách đó mà hoàng thượng.”
“Như vậy thật không công bằng cho nữ nhân, nhưng vì điệp nhi của ta, đành thử vậy.”
“Hoàng thượng chuyện này…” Thừa tướng như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi.
“Theo các ngươi, nên gả ai cho điệp nhi của ta?” Tuy nói lấy vợ xung hỷ, nhưng không thể qua loa, nhất định phải chọn người thật xuất sắc để không làm mất uy phong hoàng gia và không làm mất thể diện của cháu hắn.
“Hoàng thượng, thần nghe nói Vi tướng quân có ba nữ nhi, trong đó đại tiểu thư – Vi Khúc Dung tài mạo hơn người, dù so sánh như thế nào cũng có thể bước vào hoàng thất.” Lão già Lưu Gián lên tiếng, thì ra đây là mục đích của bọn chúng.
“Hoàng thượng, nhi nữ này là báu vật của thần, không thể gã.” Vi Nhân lên tiếng, ông thẳng thắn đã quen, hôm nay nói ra những lời như th ế không phải không sợ hoàng thượng trách tội, nhưng nữ nhi của ông, có một không hai, nếu không tìm được người thích hợp sẽ không tính gả nàng, bây giờ bọn người này lại muốn cho nàng đi xung hỷ, dù là vương gia cũng không được.
“Vi Nhân to gan, ông lại dám chê trách diệp nhi của hoàng thượng, lẽ nào vương gia lại không xứng với con gái ông.” Lưu Gián lại nói, giữa triều mọi người bàn tán. Lão thừa tướng Âu Dương Quân bước ra giữa điện tấu:
“Bẩm hoàng thượng! Vi tướng quân là không có ý đó, chỉ tại ông chỉ có một nhi nữ song toàn này, đương nhiên là không muốn con gái mang danh xung hỷ gả đi, như vậy thanh danh của nàng còn đâu.”
“Trẫm hiểu, Vi tướng quân là trụ cột của triều đình, yêu thương nữ nhi là chuyện bình thường, có người cha nào không muốn con mình có nơi nương tựa tốt. Nhưng điệp nhi của ta, hắn cũng như con của ái khanh vậy, trong lòng ta hắn cũng chiếm vị trí rất quan trọng. Vi khanh, có thể vì ta mà suy nghĩ một chút, ta tuyệt sẽ không làm cho nàng chịu bất kì một thiệt thòi, tai tiếng nào, tuyệt sẽ hảo hảo mang đến cho nàng một cuộc sống tốt.” Hoàng thượng nói, hắn có lòng tin vào đứa cháu này, tuy luôn lạnh lùng xa cách nhưng là một người thiện lương, tuyệt sẽ không đối tệ với người khác.
“Hoàng thượng, xin cho phép vi thần về suy nghĩ, hỏi ý kiến nữ nhi.” Vi Nhân nói, chuyện này ông không thể tự quyết, hạnh phúc của nữ nhi, ông phải tôn trọng ý kiến của nàng.
“Vi Nhân! Ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu.” Lưu Gián nói, tên này thật không xem ai ra gì.
“Lưu Gián! Ngươi đừng làm ồn.” Hoàng thượng lên tiếng, quay sang Vi Nhân nhẹ nhàng.
“Vi khanh cứ hỏi ý tiểu nữ, nàng muốn gì, nếu làm được trẫm đều ưng thuận.”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Vi Nhân bái lạy, cáo lui trước.