Vương phi mỹ nhân - Cập nhật - Tường Vân

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 7: Làm phi – Ta không xứng liền không đến lượt ngươi.



“Vương phi! Làm sao người có thể mang chuyện không hề xảy ra đổ lên đầu tiểu nhân, tiểu nhân làm sao có thể làm chuyện tàn nhẫn với muội ấy như vậy?” Hắn nhìn nàng, ánh mắt oan ức nói, làm sao nàng ta lại biết chuyện đó, thật là không đơn giản.

“Đủ rồi, đừng giả vờ ở đây? Loại người như ngươi, đến thanh mai còn ra tay huống hồ gì những kẻ khác, ta hôm nay không xử lí ngươi, sau này làm sao còn ai tuân theo quy tắc của vương phủ này.” Vi Khúc Dung nói, âm thanh phát ra sắc bén mà lạnh nhạt, hắn có thể quỳ nơi đó, không run sợ mà nói rằng nàng vu khống hắn, e rằng bản thân không đơn giản.

“Ha ha! Là ta giết ả thì đã sao? Là ta quẳng cái xác thối đó xuống hồ thì sao? Bây giờ nàng có thể làm gì ta?” Hắn cười đầy sảng khoái, đứng lên nhìn thẳng vương phi nàng, trở mặt cũng thật nhanh. E là hôm nay, dù hắn có nhận tội, nàng cũng không chắc sẽ làm gì được hắn, thân thủ của hắn, ở phủ này không ai có khả năng vượt qua.

“Ha ha! Ngươi nghĩ bản lãnh mình cao sao? Một chút võ công đó, cũng dám ở trước mặt ta mà hỗn láo. Ta nói ngươi biết, tội ác ngươi gây ra, không thể không trả giá.” Vi Khúc Dung cười lạnh, những người xung quanh liền run sợ, vương phi của họ, một nữ nhân nho nhỏ làm sao lại có thể không run sợ trước kẻ ác, phát ra được nụ cười quỷ dị trước lời đe dọa của nam nhân, không lẽ nàng nghĩ bên mình có người bảo hộ nên không sợ.

“Vương phi! Nàng nghĩ những người ở vương phủ có thể cản được ta sao?” Hắn hỏi lại, vô cùng tự tin.

“Ngươi thật nghĩ bản lãnh của mình đủ cao sao? Vậy thì hãy thử?”

“Là nàng nói! Đừng hối hận!” Lời vừa dứt, A Toàn liền tung người bay về phía nàng xuất ra chưởng lực. Nhanh, chính xác, một động tác hắn vừa xuất ra liền bị người khác ngăn cản, A Toàn lùi vài bước, ánh mắt ngạc nhiên.

Người này hắn chưa từng gặp trong vương phủ, lại không ngờ rất nhanh chóng ngăn cản được chưởng lực hắn đánh ra, thật không tầm thường, có lẽ nếu giao đấu chưa chắc phân thắng bại. Vi Khúc Dung cũng nhìn người vừa ra tay kia, hơi ngạc nhiên chút, vừa nãy nếu hắn không cản, nàng cũng có thể an nhiên mà tránh, nam nhân này rút cuộc là ai? Sao lại cứu nàng? Đã vậy hắn lại còn có thể tự do ra vào vương phủ? Hắn không lẽ là kẻ lần trước đã bắn mấy viên đá trên phố?

“A! Vương phi! Xin cứu nô tì.” Đang suy nghĩ liền nghe được tiếng thét, nhìn lại đã thấy tên A Toàn bắt người uy hiếp muốn trốn thoát, là nô tỳ giúp hắn làm việc, tên này thật không xem Vi Khúc Dung nàng để vào trong mắt.

“Ngươi còn không mau thả người, nghĩ rằng mình sẽ trốn thoát sao?” Vi Khúc Dung lạnh lùng.

“Các người manh động, ta sẽ giết nữ nhân này!” Hắn nói, ánh mắt nhìn Vi Khúc Dung thách thức.

“Nàng đi theo ta, thay nàng ta làm con tin, ta liền thả người.” Tên kia ánh nhìn Vi Khúc Dung uy hiếp.

“Cứ giết đi! Ngươi nghĩ ta sợ ngươi làm hại một mạng người nho nhỏ sao? Muốn ta thay thế? Nằm mơ?” Vi Khúc Dung cười, nàng đang tiến lại gần hắn, những lời này nói ra, tin chắc hắn biết nặng nhẹ, nếu không biết nữa, đừng trách nàng.

“Vương phi! Người xin cứu nô tì.” Nữ nhân bên tay hắn lại nói, nàng không muốn chết, thật tình không muốn chết.

“Ha ha! Ngươi cầu xin vô ích, nàng ta là vương phi, mạng nhỏ như ngươi chết đi có gì không tốt.” Hắn cười, nhìn dung mạo nàng xinh như hoa, không ngờ lòng dạ thật độc, còn không bằng mấy cô nương hắn quen biết ngoài kia.

“Hắn nói đúng lắm, ngươi không cần cầu xin, ta sẽ không vì ngươi mà tha cho hắn.” Lời này nàng nói ra, làm cả phủ kinh ngạc, vương phi sao có thể nhẫn tâm như thế? Dù nàng ta phạm lỗi, nhưng cũng không thể bỏ mặc không cứu. Riêng nữ nhân kia nhìn Vi Khúc Dung ánh mắt dường như hiểu chuyện, không còn kêu xin nữa.

“Ngươi còn không mau giết đi! Làm nhanh để ta còn xử tội ngươi một lần.” Vi Khúc Dung lại nói, tiến lại thêm một chút, nam nhân lúc nãy cứu nàng đứng đó không nói nửa lời.

“Ngươi! Được, đã như thế ngươi đừng oán ta vô tình.” Hắn nói, căm tức vung một chưởng ra, còn chưa kịp đánh liền nghe thấy tiếng nói của Vi Khúc Dung, không nhanh không chậm phát ra.

“Cúi đầu!” Nàng nói, lập tức nô tì kia nhanh chóng làm theo, một hỏa xà từ tay áo nàng nhanh chóng phóng ra, thẳng đến động mạch tên kia mà cắn một nhát. Máu chảy ra, đen lại.

“Ngươi! Ngươi là lừa ta!” Hắn ôm vết thương, nhìn nàng căm hận, nô tì kia liền chạy nơi khác, ẩn núp sau thân Vi Khúc Dung.

“Hỏa xà, ngươi biết không?” Vi Khúc Dung mang xà nhi quay về trong tay áo, nhìn hắn nói, trong chốc lát hành động của nàng làm ai cũng kinh ngạc, họ liền hiểu, vương phi không phải là bỏ mặc, mà là đánh lạc hướng, dương đông kích tây thật hiểu quả, nhưng thật đáng sợ, trên người nàng có rắn độc.

“Hỏa xà? Ngươi, ngươi không thể có nó, mau cho ta giải dược.” Hắn run sợ nói, không thể không biết hỏa xà, loài rắn độc nhất, không phải nó cắn thì cũng không sao, nhưng là nó, hắn liền không thể rời đi. Loài này rất hiếm, ba ngày, hắn làm sao tìm ra một con khác.

“Ngươi nằm mơ. Người đâu! Mang hắn đến hình bộ trình báo, xác nữ nhân kia an táng thật tốt, nô tì này đuổi khỏi phủ.” Vi Khúc Dung nói, phất tay áo đi vào viện.

“Đưa ta hỏa xà.” Hắn thấy nàng đi liều mạng xông đến, dù sao cũng chết, liều một lần vậy.

Một toán cận vệ lập tức trói hắn lại, bây giờ nếu hắn vận công liền chết, nên đành đưa tay chịu trói.

“Quản gia!” Vi Khúc Dung dường như quên chuyện gì đó liền gọi lão quản gia.

“Vương phi có gì căn dặn ạ.”

“Gọi người vừa nãy đến gặp ta, và cho người đi thay toàn bộ nước tại hồ sen đi.”

“Vâng ạ.”

****

“Bái kiến vương phi!” Nam tử nói, ánh mắt nhìn vương phi đánh giá, nàng thật rất có bản lĩnh, vừa nãy ra chiêu nếu là hắn còn sợ không tránh kịp.

“Ngươi là ai?” Vi Khúc Dung hỏi, âm thầm nhận xét hắn, người này võ nghệ không tầm thường, không lẽ là người bí ẩn kia?

“Bẩm! Thuộc hạ là Nam Diễn - người bảo vệ vương gia đi tìm đại phu chữa bệnh, nay vương gia sắp quay về, nên cho thuộc hạ về trước sắp xếp mọi thứ.”

“Vậy ư? Ta đã biết, không còn chuyện gì, ngươi lui đi!” Vi Khúc Dung nói, vương gia kia sắp về đây ư? Nàng thật không có nhã hứng quan tâm hắn, bất quá bên cạnh hắn có một cao thủ như vậy e là không do hoàng thượng phái đi, người này võ công cao nhưng không theo quy tắc, vương gia này có thật mang bệnh trong người?

*****

Buổi sáng sau khi rửa mặt, chải tóc, Vi Khúc Dung y phục hồng nhạt, nhẹ nhàng như một cánh sen đang đứng nơi gốc cây bồ đề trong vườn hoa.

“Vương phi! Người có muốn ra ngoài không ạ? Hôm nay nghe nói là lễ vấn đáp, đối liễng rất náo nhiệt ngoài phố.” Xuân Hoa nhìn vương phi vẻ mặt không tốt lắm liền nói. Biết đâu nàng cũng ra ngoài sẽ vui hơn một chút. Ở trong phủ thật nhàm chán.

“Vậy sao? Ngươi muốn đi sao?” Vi Khúc Dung hiểu ý nói, thật ra nàng cũng đang định ra ngoài, không phải tham gia lễ hội gì đó mà là đến Phượng Mai Lạc mua vài khúc lụa, liền nhân dịp này cho hai a đầu này đi chơi hội một lần, nàng quá là cưng chiều nô tì a.

“Không ạ! Nô tì thấy vương phi có gì đó không vui nên mới nói vậy, người nếu không có nhã hứng liền thôi ạ.” Xuân Hoa xua tay, nàng tuy muốn đi xem hội, nhưng là muốn vương phi vui vẻ.

“Được rồi, báo với quản gia đi! Ta đến Phượng Mai Lạc mua vài khúc lụa.” Vi Khúc Dung nói, cùng Y Nguyệt đi trước một bước, còn Xuân Hoa nhanh chóng báo với lão quản gia.

Ngoài phố thật nhộn nhịp, hôm nay là hội vấn đáp, đối liễng, mỗi năm tổ chức hai lần, dân chúng đều rất vui vẻ tham gia. Ngày này cũng không ít nữ nhi, thiếp thân của quan lại, gia đình giàu có vui thú ghé đến. Chủ yếu của ngày hội này là một vị học sĩ hoặc trạng nguyên nào đó đưa ra đề, mọi người suy nghĩ trả lời, hoặc đối lại bằng thơ ca. Đây có thể xem là ngày hội văn hóa xưa.

“Chủ tử! Người xem, rất nhiều người a.” Xuân Hoa hoa mắt, chỉ tay khắp nơi nói, nàng chưa được tham gia mấy lễ hội này bao giờ, giờ lại được vương phi cho đi, liền vui vẻ như trẻ con.

“Ân, đến Phượng Mai Lạc trước đi! Quay về sẽ cho hai ngươi vui chơi thỏa thích.” Vi Khúc Dung nói, cả ba người tránh đám người đông đúc kia đi thẳng đến Phượng Mai Lạc.

“Tiểu thư! Mời vào. Người là muốn chọn gì ạ?” Vi Khúc Dung vừa cùng hai nha hoàn bước vào liền có một quản lí chạy đến tiếp đón. Bên trong vẫn còn mấy vị khách khác, là nữ nhân, có vẻ là con của quan lại.

“Ta muốn chọn mấy khúc lụa, ngươi còn hàng không?” Vi Khúc Dung nói, nàng rõ hơn ai hết, ở Phượng Mai Lạc kinh doanh lụa là tốt nhất, hôm nay tuy là lễ hội nhưng chưa chắc không có người mua, hỏi trước sẽ hay hơn.

“Vâng, vẫn còn ạ. Mời đi theo tiểu nhân.” Hắn nói, dẫn ba nàng đến chỗ trưng bày lụa.

Vừa nhìn thấy Vi Khúc Dung đi vào mấy nữ nhân kia liền ganh tị, ánh nhìn đối với nàng không chút hảo tâm.

“Chưởng quầy! Ngươi còn chưa tiếp bọn ta xong. Sao lại chạy sang đó.” Một nữ nhân lên tiếng, ánh mắt châm biếm nhìn về phía Y Nguyệt.

“Vâng, tiểu thư! Vừa nãy người nói không cần để người tự chọn nên…” Nam nhân chạy lại, giải thích.

“Ta nói không cần ngươi liền tiếp kẻ khác sao? Hay ngươi là chê tiểu thư ta không có tiền?” Ả khác lên tiếng.

“Này…” Xuân Hoa vừa định lên tiếng liền bị Vi Khúc Dung ngăn lại, nàng không cần so đo với những kẻ đó.

“Sao chứ! Ngươi không nhìn thấy chủ của mình còn không dám lên tiếng sao? Một kẻ hầu thấp hèn như ngươi lại dám lên mặt…” Nữ nhân kia nhìn thấy cục diện liền nói, tiếc rằng ả không biết mình đang đụng nhầm người.

Lựa xong mấy khúc lụa, Vi Khúc Dung liền bảo Y Nguyệt đi tính tiền. Y Nguyệt mang mấy khúc lụa đến chỗ quầy tính tiền, lúc đi qua mấy nữ nhân kia, liền có một người mang chân đưa đến cản đường, muốn ngáng nàng ngã, Vi Khúc Dung làm như không nhìn thấy, tay búng nhẹ hạt trâm trên vạt áo mình, bay đến đánh vào mắt cá của nữ nhân.

“A!” Nàng ta chốc lát liền ôm chân đau đớn, Y Nguyệt như cũ đi đến chỗ tính tiền.

“Ngươi to gan! Dám đánh bổn tiểu thư!” Nữ nhân nhìn Y Nguyệt căm giận, vừa rồi muốn gáng đường nàng ai ngờ lại bị vật gì đó bắn vào cổ chân, không phải nàng ta dở quỷ kế thì là ai?

“Ta không có. Tay ta còn mang lụa, lấy gì đánh lén ngươi.” Y Nguyệt lạnh lùng, đã tính tiền xong liền quay lại chỗ Vi Khúc Dung.

“Ngươi! Thật vô lễ cùng ngạo mạn, ngươi có biết ta là ai không?”

“Ngươi là ai liên quan đến ta sao? Bất quá cũng chỉ là tiểu thư giàu có điêu ngoa thôi.” Y Nguyệt lại nói, lâu nay nàng tuy ít nói nhưng không phải dễ ăn hiếp. Động đến nàng, nàng ta không có cửa.

“Ngươi! Ta đường đường là con gái của Thái phó Lưu Gián – Lưu Phúc Tinh. Ngươi là gì mà dám hỗn xược chứ!” Nữ nhân căm giận nói, phụ thân của nàng nói một tiếng hoàng thượng liền làm theo, mấy tên nô tì to gan này lại dám mang nàng ra làm trò đùa.

“Có chuyện gì từ từ hãy nói, sao Lưu tiểu thư lại giận đến như vậy.” Một giọng nói ôn nhu phát ra, nữ nhân mặc y phục tím, khuôn mặt thật kiều diễm đi cùng một nô tì nói, nàng đã ở đây lựa qua vải vóc nãy giờ, mọi chuyện đều tai nghe mắt thấy, liền không muốn thấy nữ nhân họ Lưu này hiếp người, nên mới lên tiếng. Vi Khúc Dung nhìn đến bên thân nữ nhân kia, bỗng có cảm giác thân thiện, nàng nãy giờ im lặng, là không muốn ồn ào tại nơi buôn bán của người khác, cũng muốn xem nữ nhân kia là con cái nhà ai lại thật lớn lối, không ngờ lại là con của kẻ gian.

“Thì ra là con gái Thừa tướng đại nhân. Ngươi muốn nói giúp bọn người này?” Lưu Phúc Tinh nhìn hướng nữ nhân kia nói, dù có thừa tướng ở đây ả cũng không thèm nể mặt.

“Phúc Tinh? Ta e rằng là ngươi làm sao chổi thì đúng hơn.” Y Nguyệt im lặng từ nãy liền lên tiếng, nữ nhân này xem thường mọi người, thật quá quắt, con gái của thái phó thì đã sao? Vương phi nhà nàng đang ở đây há để cho nàng ta lộng hành.

“Ngươi! Ngươi…” Lưu Phúc Tinh thật tức giận, từ trước đến nay không ai dám chọc giận nàng, nô tì này hôm nay nàng phải dạy dỗ mới được. Nghĩ đến đó liền cho người bắt Y Nguyệt lại, nhưng chưa kịp động đến nàng thì mấy tên thuộc hạ của ả liền bị đánh ngã trên đất. Nhìn lại liền thấy cận vệ của Vi Khúc Dung đã đứng đó từ bao giờ, hắn thật phiên phức cứ theo đuôi nàng.

“Các ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn tiểu thư.” Trước mặt mấy người cận vệ đã ngã hết dưới mặt đất mà nàng ta vẫn rất lớn giọng. Thật không biết trời cao đất dày.

“Ngươi dám hỗn láo với chủ tử nhà ta, ta liền đánh.” Nam nhân nói, nhìn nữ nhân khinh thường.

“Chủ tử nhà ngươi là cái gì? Có thể là cái gì?” Nữ nhân hướng Vi Khúc Dung nhìn, nàng ta cùng lắm chỉ là con gái của viên quan nào đó thôi, sao bằng phụ thân nàng.

“Người ở trước mặt ngươi là vương phi của Hàn phủ chúng ta, ngươi còn dám to gan mạo phạm.”

“Ha ha! Thì ra là nữ nhân của tên bệnh hoạn kia, nghe nói hắn sắp lìa đời mà. Ta còn không…”

“Chát…” Lưu Phúc Tinh cười mỉa mai, còn chưa nói hết câu đã bị ăn một cái tát trời giáng. Nàng ta ôm một bên mặt nhìn người ra tay, Vi Khúc Dung đang đứng đó ung dung, đánh người mà lại toát lên vẻ thanh thoát khôn tả, thật say lòng, những người ở đó ai cũng ngạc nhiên.

“Ngươi…”

“Chát…” Vừa mở miệng lại bị ăn thêm một tát, Vi Khúc Dung đồng thời mở miệng.

“Cái tát lúc nãy là dành cho ngươi dám sỉ nhục ta, cái vừa rồi là dành cho ngươi dám sỉ nhục phu quân ta.”

“Ngươi… ngươi…” Lưu Phúc Tinh ôm hai bên mặt nhìn Vi Khúc Dung uất hận.

“Chát…” “Cái này dành cho sự ngông cuồng tự phụ và không được giáo dục của ngươi.” Vi Khúc Dung lại tiếp tục tát thêm một cái, không ai dám lên tiếng dù chỉ một chút.

“Còn mở miệng ta liền cắt lưỡi ngươi.” Nhìn Lưu Phúc Tinh kia lại định nói gì đó, Vi Khúc Dung liền nói trước, giọng của nàng ta, nàng thật nghe không lọt tai, đã không muốn gây sự, lại nghe được là nữ nhi của Lưu Gián kia, hắn nợ nàng còn chưa trả, con gái hắn thật y như hắn, ngạo mạn, không xem ai để vào mắt.

Nghe đến đó nữ nhân lập tức ngậm miệng, nàng ta căm tức cũng không thể làm gì lúc này.

“Còn không đưa tiểu thư các ngươi đi!” Vi Khúc Dung lạnh giọng.

“Còn nữa… về nói với phụ thân ngươi, biết điều một chút, đừng để đến lúc có muốn biết điều cũng không được.” Mấy nữ nhân vừa định rời đi Vi Khúc Dung đã nói thêm, tốt nhất tên họ Lưu kia nên an phận, nếu không đừng trách nàng không cho hắn cơ hội.

Ôm hận quay về, chưa bao giờ Lưu Phúc Tinh lại mất mặt như vậy, nữ nhân kia lại còn dám sỉ nhục phụ thân nàng, mối thù này nàng sẽ không quên.

“Tiểu thư! Ngươi là con gái của Vi tướng quân?” Âu Dương Hàm nói, nàng vừa nãy còn nghĩ là người nào nên mới xen vào giúp đỡ, không nghĩ là con gái của Vi Nhân.

“Đúng vậy! Ta lại không nghĩ tể tướng có nữ nhi xinh như thế!” Vi Khúc Dung trả lời, nàng là nghe được Lưu Khúc Tinh kia nói nữ nhân này là con gái lão tể tướng cho nên mới biết. Tể tướng này quan hệ với phụ thân nàng rất tốt, giúp đỡ phụ thân nhiều, đã không ít lần nghe phụ thân nói đến, nhưng không nghĩ người lại có nữ nhi như thế này. Thật giống như phụ thân nàng, ôn hòa và phúc hậu.

“Chỉ tại là nữ nhân nên bên ngoài phụ thân ít khi nhắc đến thôi, thật vui khi được gặp Vi tiểu thư, ta là Âu Dương Hàm.” Âu Dương Hàm cười hiền hậu bước đến trước mặt Vi Khúc Dung nói, nô tì sau lưng nàng cung kính cúi chào.

“Ta là Vi Khúc Dung. Rất vui được biết tỷ.” Vi Khúc Dung đáp lại, nhìn người trước mặt lớn hơn nàng khoảng hai tuổi, rất chính chắn, rất hiền hậu.

“Thì ra muội là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Họa quốc! Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp muội quả không sai.” Âu Dương Hàm lại vui vẻ.

“Quá khen rồi, bây giờ ta phải đi, khi nào có dịp mời tỷ đến Hàn vương phủ làm khách, ta đi trước.” Vi Khúc Dung nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu bước đi, nữ nhân này có thể sau này làm bạn với nàng cũng không tệ.

*******

Phủ thái phó.

“Phụ thân! Người hãy đòi lại công bằng cho nữ nhi, ả là vương phi thì sao chứ! Chỉ là vợ của một tên bệnh hoạn sắp lìa đời, dám đánh con, người mau mang ả ra chém chết đi!” Lưu Phúc Tinh căm giận nói, nàng ta thật không biết điều dám chọc giận nàng.

“Câm miệng!” Lưu Gián vội bịch miệng con, những lời này đến tai hoàng thượng không biết sẽ giết bao nhiêu người nhà hắn cũng không đủ. Ai thì không biết hoàng thượng thương yêu đứa cháu này như ngọc, hơn nữa hắn rõ hơn ai hết vương phi kia là không thể động đến, đừng nói phụ thân ả ta là tướng quân hắn bao năm nay đối đầu vẫn không thể làm gì được, ả cũng là một con rắn độc không thể động, hoàng thượng còn nể ba phần. Huống chi là hắn, hiện tại vẫn chỉ là một thái phó, dù quan to thế nào cũng chưa chắc đấu được với người của hoàng thất, làm sao những lời này nhi nữ của hắn lại to gan nói ra, hắn quả thực đã chiều nàng đến sinh hư.

“Nữ nhi! Sau này không được nói những lời như thế trước mặt người khác, có biết không? Nếu không con có mất mạng phụ thân cũng chỉ có thể đứng nhìn.” Hắn nhìn nhi nữ oan ức cũng đau lòng, nhưng tạm thời không thể làm gì nàng ta, đợi, hắn nhất định đợi cơ hội trả thù.

“Phụ thân! Người nói làm sao trị tội kẻ ức hiếp con?”

“Hãy để phụ thân tính cách, con tạm thời đừng ra ngoài gây náo loạn, sẽ không có lợi, có hiểu không?”

“Ân, con đã biết.”

******

“Vương phi! Âu Dương tiểu thư đến bái kiến!” Đang ở trong thư phòng đọc sách, Vi Khúc Dung liền được lão quản gia báo có người bái phỏng, nhanh chóng rời ghế ra ngoài.

“Mời nàng đến vườn thượng uyển đi!”

Vườn thượng uyển.

“Âu Dương tỷ! Sau hôm đó thật mong gặp lại tỷ. Mời ngồi.” Vi Khúc Dung khách sáo nói, dù có thể làm bằng hữu nhưng chưa thân thiết vẫn nên giữ nguyên tắc.

Âu Dương Hàm ngồi vào ghế đá, Xuân Hoa nhanh chóng rót trà, Y Nguyệt lại mang điểm tâm đến, hai nữ nhân từ từ nói chuyện.

“Nàng đã gọi ta một tiếng tỷ, xin đừng câu nệ tiểu tiết, ta lại không thích lễ nghi cho lắm!” Âu Dương Hàm nói, nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt nàng liền có thể nhận ra nàng ấy thật cũng không muốn lễ nghĩa phiền phức.

“Đã vậy thì tốt! Ta sau này gọi nàng một tiếng tỷ tỷ vậy.” Vi Khúc Dung ôn nhu nói, thật tốt Âu Dương Hàm này cũng không xem trọng lễ nghi.

“Ân.”

Hai nữ nhân trong vườn hoa nói chuyện thật vui vẻ, Vi Khúc Dung bây giờ mới nhận ra nữ nhân trước mặt nàng học vấn quả rất uyên thâm, so với nàng chỉ hơn không kém.

“Tỷ! Ngươi thật rất giỏi, triều đình ta cớ sao không có chức quan nào cho nữ nhân, quả là không trọng nhân tài.” Vi Khúc Dung nói, có một ngày nàng sẽ làm cho quốc gia này không còn ai xem thường nữ nhân.

“Ấy, muội đừng nói vậy. Lỡ người có ác ý thì mang họa sát thân. Từ xưa đến nay chỉ có nam nhân lo triều chính, làm sao nữ nhân như chúng ta dám so sánh, ta so với hai ca ca còn kém lắm.” Âu Dương Hàm khiêm tốn nói, nàng thật sợ nếu hoàng thượng nghe được lời này thì Vi Khúc Dung sẽ không còn mạng.

“Ngươi yên tâm! Tỷ! Ta sẽ không sao.” Vi Khúc Dung cười nói, lâu nay ngoại trừ phụ thân và những người hầu bên cạnh chưa có người nào thực sự lo lắng cho nàng cả, Âu Dương Hàm này thật tốt.

****
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Toe Toét

Gà con
Tham gia
3/10/14
Bài viết
20
Gạo
0,0
Em sinh năm 2001.
“Hỏa xà? Ngươi, ngươi không thể có nó, mau cho ta giải dược.” Hắn run sợ nói, không thể không biết hỏa xà, loài rắn độc nhất, không phải nó cắn thì cũng không sao, nhưng là nó, hắn liền không thể rời đi. Loài này rất hiếm, ba ngày, hắn làm sao tìm ra một con khác.
Câu này hơi lủng củng phải không tỷ?
“Không ạ! Nô tì thấy vương phi có gì đó không vui nên mới nói vậy, người nếu không có nhã hứng liền thôi ạ.”
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Em sinh năm 2001.

Câu này hơi lủng củng phải không tỷ?
Em nhỏ vậy à? Mấy đoạn em hỏi chị xem lại rồi, thật ra đoạn đó chị cố ý viết như thế thôi, tại vì suy nghĩ của nhân vật lúc này hơi loạn vì không nghĩ mình bị rắn độc vô cùng quý hiếm cắn, hắn như vậy là đang sợ chết đó. Hihi. :) Toe Toét
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương mới nè Toe Toét, dạo rồi chị bị gãy USB chứa dữ liệu nên phải viết lại, chẳng post nhanh được...
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 8: Trưởng công chúa! Ngươi đừng giở trò.



Một đoàn người ngựa khoảng năm mươi người đang tiến thẳng vào kinh thành, hướng hoàng cung mà đi. Thu hút sự chú ý của rất nhiều dân chúng, họ có vẻ là người của đất nước lân bang nào đó đến bái kiến hoàng thượng.

“Còn bao xa nữa sẽ đến?” Nữ nhân ngồi trong xe ngựa ánh mắt sắc bén, nửa mặt che đi bằng khăn lụa hồng nhạt, vén màn hỏi nô tì đang đi bên ngoài.

“Bẩm còn chưa đầy ba mươi dặm nữa sẽ đến.” Nô tì nói, cung kính cúi đầu.

Hàn vương phủ.

“Vương phi! Có công công trong cung xin bái kiến.” Vi Khúc Dung đang cùng Y Nguyệt và Xuân Hoa cắt vài khúc lụa đã mua lần trước ra làm mảnh cho khung thêu liền nghe quản gia bẩm báo.

“Công công trong cung đến đây có việc gì?” Vi Khúc Dung ngẩng đầu hỏi, sau này nàng phải bảo với tên hoàng thượng kia phê thêm một thánh chỉ nữa, không có việc quan trọng liền không bị ai quấy rầy.

“Lão nô nghe nói hoàng thượng triệu hồi người vào cung có việc.” Lão quản gia lại nói, chính ông cũng không hiểu hoàng thượng lại có chuyện gì đi triệu kiến vương phi nhà họ, chắc không phải là chuyện không hay gì chứ?

“Ta không đi! Bảo hắn về bẩm lại với hoàng thượng như vậy!” Vi Khúc Dung dứt khoát nói, tên hoàng đế này ngồi không nhàn rỗi hay sao lại triệu nàng vào cung, thật là phiền phức, vào nơi ngục tù đó lại gặp mấy ả nữ nhân không hiểu chuyện, tại sao nàng phải đi?

“Nhưng…” Lão quản gia vừa định nói nhưng lại thôi, vương phi nhà họ đã nói, không dễ gì thay đổi được.

“Muội muội! Sao ngươi lại không đi? Như vậy sẽ đắc tội với hoàng thượng.” Một giọng nói vang lên phía sau lão quản gia, Âu Dương Hàm đến từ khi nào, vừa kịp ngăn lão quản gia một phen, lần này không đi, e rằng đắc tội rất nhiều người.

“Ta không có hứng! Tỷ! Ngươi tới khi nào?” Vi Khúc Dung thấy Âu Dương Hàm đến liền kéo nàng lại ngồi cạnh mình, chỉ cho nàng xem mấy mẫu thêu mới vẽ.

“Chuyện này để sau đi! Ngươi lần này phải đi thôi! Nể mặt tỷ tỷ là ta, cùng ta đi một lần.” Âu Dương Hàm lại nói, nàng đến đây là vì muốn Vi Khúc Dung cùng nàng vào cung, sự kiện lần này tuy không rõ là gì, nhưng con gái các quan viên đều phải tham gia.

“Tại sao lại có cả ngươi nữa a? Hoàng thượng này là muốn làm gì? Ta thật không muốn đi!” Vi Khúc Dung lại nói, mặt hiện rõ một chút bất mãn, sau một lúc lôi kéo qua lại, cuối cùng nàng cũng phải đi thay y phục cùng Âu Dương Hàm vào cung.

Xe ngựa chạy vừa đến cửa đông hoàng cung liền dừng lại, Âu Dương Hàm bước xuống trước, phía sau là Vi Khúc Dung toàn thân y phục trắng thanh thoát, tinh khôi, nhìn nàng hệt như một nữ thần.

Chẳng hiểu vì sao hoàng thượng lại triệu kiến tại Đông cung, lúc hai nàng đến đó thì đã có không ít người, ánh mắt những kẻ đó lại tập trung về phía Vi Khúc Dung mà bàn luận. Hoàng thượng ngồi ngay tại đình chính, bên cạnh là hoàng hậu cùng một nữ nhân mang khăn che mặt, không lẽ hoàng thượng định nạp phi, không đúng, nạp phi tại sao lại mời mấy người nữ nhân con quan đến, thật là lạ.

Vi Khúc Dung không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người liền cung Âu Dương Hàm thẳng đến đình, chào hoàng thượng.

“Bái kiến hoàng thượng!” Hai nàng đồng thanh thi lễ.

“Miễn lễ! Nào Hàn phi! Con đến ngồi cạnh trẫm.” Hoàng thượng thật có nhã hứng nói chuyện cùng Vi Khúc Dung liền mời nàng đến ngồi cùng bàn.

Vi Khúc Dung ngẩng nhìn hoàng thượng, ánh mắt nhận thấy rõ nữ nhân che mặt kia tuy không hề quen biết nàng nhưng ánh nhìn lại có chút gì đó không hảo tâm, nàng lại làm gì ư? Xuất hiện nơi đây là điều sai lầm. Lần đầu tiên trong đời Vi Khúc Dung cảm nhận được mình thật sai lầm khi lựa chọn đến buổi tiệc này. Chầm chậm mở miệng nói:

“Đa tạ hoàng thượng hậu ái! Hôm nay điệp nhi đi cùng tỷ tỷ Âu Dương Hàm, không tiện phụng bồi người.”

Nói xong không đợi hoàng thượng mở miệng liền quay đi.

“Nữ nhân to gan! Ngươi là gì dám cãi lời hoàng thượng.” Âm thanh phát ra nghe thật chướng tai, nữ nhân mang khăn che mặt bên cạnh hoàng thượng lên tiếng, việc này liên quan gì đến nàng ta?

“Ta không là gì, cũng không cãi lời người, chỉ là không thể phụng mệnh. Bên cạnh hoàng thượng không phải đã có hoàng hậu phụng bồi sao?” Vi Khúc Dung không thèm quay lại, mở miệng toàn nói ra lời lạnh lùng, hoàng thượng còn không nói, đâu đến lượt nữ nhân kia.

“Thôi nào! Nàng đi cùng nữ nhi của Âu Dương thừa tướng nên không tiện ngồi với ta cũng phải thôi, ta không trách tội.” Hoàng thượng liền lên tiếng, đối với Vi Khúc Dung hắn cứ cảm thấy nàng có một loại tự do không thể cưỡng chế được, nếu không nguyện ý lại đi ép nàng há chẳng phải hắn lấy cường quyền cưỡng ép người sao?

Trong một chốc ai cũng nhìn về phía Vi Khúc Dung, không ngờ được nữ nhân này được hoàng thượng cưng chiều như vậy, hoàng hậu ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ cười nhẹ.

“Khởi bẩm hoàng thượng! Mọi người đã có mặt đông đủ, có thể khai tiệc ạ!” Một thái giám bước lên nói, hắn thật biết cách làm phân tán lực chú ý cho chủ tử mình.

“Tốt! Bắt đầu tiệc!” Hoàng thượng hạ lệnh, tiếng nhạc du dương nổi lên, bên cạnh hoàng thượng, nữ nhân khăn che mặt đang tấu một khúc.

Kết thúc tiếng đàn là tiếng vỗ tay của mọi người, duy chỉ có Vi Khúc Dung không có hứng thú nên không vỗ, như vậy ai làm được gì nàng. Nàng không thích liền không làm, vậy thì đã sao?

“Hôm nay trẫm cho triệu các ngươi đến là vì Trưởng công chúa Chiêu Sa của Họa quốc chúng ta vừa trở về sau bao năm dài đi cầu thân xa quê, trẫm muốn cùng mọi người chào đón nàng.” Hoàng thượng nói, tay hướng phía nữ nhân che mặt kia. Nàng ta liền đứng lên, nhẹ tháo khăn che mặt xuống. Một dung nhan xinh đẹp, nhưng có phần đã già, so với các tiểu thư con quan ở đây còn kém một chút.

“Ta là Trưởng công chúa Chiêu Sa, em gái nuôi của hoàng thượng, hôm nay được về lại quê nhà sau bao ngày trên đất lạ, rất cảm kích vì hoàng huynh vẫn còn rất yêu thương mình. Bản tấu đàn lúc nãy là dành tặng cho hoàng huynh cùng hoàng tẩu.” Nữ nhân nói, nghe ra trong lời nói khẳng định sự sủng hạnh hoàng thượng dành cho mình không ai bì được. Thật đúng là biết phô trương thân thế.

“Tỷ! Ta rời đi trước, thật nhàm chán a!” Vi Khúc Dung nhìn Âu Dương Hàm nói, nàng rời đi tỷ tỷ sẽ không vui, nhưng nơi này thật không buồn, lẽ ra không nên đến.

“Được, ta cùng ngươi quay về.” Âu Dương Hàm nói, nàng cũng không có nhã hứng đến đây, chẳng qua là vì sợ không đi làm cho phụ thân bị liên quan thôi. Bây giờ Vi Khúc Dung đã không thích, nàng liền cùng nàng ấy đi.

“Ân.”

Hai nữ tử xinh đẹp rời đi, vừa vặn hành động lọt vào trong mắt Chiêu Sa công chúa, nàng ta nói nhỏ gì đó vào tai hoàng thượng rồi cũng nhanh chóng đi nơi khác.

“Nữ nhân kia! Ngươi thật không biết điều.” Âm thanh lanh lảnh đáng ghét lại phát ra. Thật là âm hồn bất tán.

Vi Khúc Dung không thèm để ý, tiếp tục cùng Âu Dương Hàm rời khỏi cung.

“A! Chân của ta. Người đâu!” Chiêu Sa công chúa kia la một tiếng, mấy người hầu liền chạy lại. Âu Dương Hàm cùng lúc kéo Vi Khúc Dung lại, nàng thật không muốn làm cho trưởng công chúa này ghét Vi Khúc Dung.

“Công chúa! Người làm sao…?

“Là ả! Là ả đánh ta, đẩy ta ngã trẹo chân.” Nữ nhân chỉ vào trên người Vi Khúc Dung nói, hai người các nàng đứng cách nàng ta cũng không xa cho lắm, muốn nói vậy, liền có người tin là thật, thật là biết vu oan a.

“Nữ nhân to gan dám đẩy ngã công chúa, ngươi có biết…”

“Câm miệng! Ngươi lại dám hỗn láo với Hàn vương phi.” Tên nô tài chưa kịp mắng hết câu đã bị một giọng nói lạnh lùng quát từ đằng sau, nhìn lại đã thấy hoàng hậu đang đi đến. Hắn vội vàng quỳ xuống.

“Hoàng hậu! Ả ta dám đẩy ngã công chúa!”

“Người đâu! Vả mồm hắn, dám bất kính với Hàn vương phi.” Hoàng hậu dứt khoát nói, bên cạnh nàng công chúa kia liền ngạc nhiên, nhưng đã lỡ diễn kịch liền lên tiếng.

“Hoàng hậu tha tội! Nô tài của muội không hiểu chuyện. Nghe muội bị thương chỉ sợ muội muội gặp chuyện nên nghe không rõ mới không có lễ phép như vậy.”

“Hoàng hậu! Tội của nô tài thì không thể tha, nhưng còn vết thương của công chúa cũng không thể không lo, tiện đây ta biết chút y thuật hay là để ta kiểm tra vết thương của nàng.” Vi Khúc Dung lên tiếng, bên cạnh đó là ánh mắt thuận tình của hoàng hậu cùng sự sợ hãi không biết từ đâu dâng lên trong lòng công chúa Chiêu Sa này.

“Được, đã như vậy làm phiền điệp nữ.” Hoàng hậu nói, bên cạnh thái giám kia vẫn đang bị đánh.

“Hoàng hậu! Không cần…”

Nữ nhân chưa nói hết câu thì Vi Khúc Dung đã tiến lại sát bên chân nàng ta.

“Trưởng công chúa! Ngươi đừng lo, sẽ không có chuyện gì!” Vi Khúc Dung giọng nói âm lãnh phát ra, đặt bàn tay thon thả xinh đẹp lên mắt cá chân của nữ nhân, vận lực, xoay một cái thật nhẹ.

“Rắc…” Âm thanh như xương gãy vang lên, nữ nhân bên cạnh cảm giác từng đốt sống đang tùy ý giản ra hết sức lại nhanh chóng chùng lại hết sức, đau đớn thét một tiếng:

“A!”

“Đã đỡ hơn chưa?” Hoàng hậu nhìn nữ nhân hỏi, nhìn Vi Khúc Dung đang đứng lên.

“Đỡ hơn rồi… đỡ rồi ạ… đa tạ hoàng tẩu…” Sắc mặt trắng bệch, bàn chân run rẩy bước đi không được, tuy vậy nàng ta vẫn phải cắn răng mà nói, người hầu bên cạnh liền dìu nàng đứng lên.

“Mang chủ nhân các ngươi về nghỉ ngơi. Tên nô tài này mang ra ngoài quỳ một canh giờ nữa, sau này còn không có ai dạy dỗ tốt ngươi ta sẽ dạy.” Hoàng hậu nói, nhìn Vi Khúc Dung hài lòng, sau đó bước đi.

“Đáng chết!” Chiêu Sa đập bàn tức giận nói, nàng ta xưa nay không hề chịu sự sỉ nhục và đau đớn như vậy. Lúc đi hòa thân cũng chưa từng bị ai xem thường như thế, hôm nay lại bị một ả điêu nữ làm mất mặt, thật tức chết.

Vi Khúc Dung đó thật đáng hận, hãy chờ xem, có một ngày nàng ta sẽ phải van xin, hối hận vì hôm nay chọc giận nàng, ánh mắt nữ nhân âm hiểm.

*****

Trà lâu bậc nhất kinh thành.

“Chúng ta hiện nay đang chiếm được thị trường toàn kinh thành, ngoài ra đang tiếp tục phát triển ra toàn Họa quốc. Ngươi nghĩ đến đây có nên dừng lại chút không? Ta e có người sẽ làm chuyện không hay cho Phượng Mai Lạc.” Bạch Ân Lãng nhìn nữ nhân trước mặt nói, hắn không biết những kẻ âm mưu lật đổ gia trang tơ lụa là ai nhưng đến lúc đang phát triển như thế này cũng là lúc lực lượng yếu, bị phân tán, đến lúc đó sẽ lại có kẻ thừa cơ hội mà ra tay.

“Ngươi không cần lo đi. Người ta mang đến ngươi luyện tập như thế nào rồi?” Nữ nhân hỏi, kẻ đứng sau nàng không lo sợ, hiện tại chỉ sợ không đủ nhân lực phát triển toàn diện ra khắp Họa quốc.

“Rất tốt. Không có vấn đề gì cả.” Nam nhân nói, tại sao nữ tử này lại không e sợ bọn người nơi bóng tối kia?

“Đã thế hãy cứ tiến hành mọi việc đúng kế hoạch. Còn nữa, sau này hãy mang đến cho ta vài người, ta cần dùng một chút.”

“Ân.”

Vừa rời đi trà lâu, Bạch Ân Lãng cảm thấy có một hình dáng quen thuộc hiện diện đâu đó, liền nhanh chóng rời đi, đến một khu rừng ngoài thành. Phía sau nghe thấy tiếng bước chân, quay mình liền cười một cái, ánh mắt không thể không vui nhìn người trước mặt.

“Ngươi đã trở lại?”

“Lâu nay ngươi bận rộn nhỉ? Lại gặp nữ nhân. Ta là trở lại đã lâu, bây giờ ngươi mới cảm thấy?” Bạch nhân đứng trước mặt Bạch Ân Lãng nói, lạnh lùng, thị huyết, lời nói pha chút đùa cợt, hai người này có lẽ là bằng hữu đã lâu.

“Ngươi nói, lại đi theo dõi bản công tử?” Bạch Ân Lãng có chút giận, hắn cười nham hiểm, hai người cứ thế mà xuất chiêu, trời long đất lở.

“Ha ha! Ta không cần theo dõi, là ngươi làm việc lộ liễu.” Bạch nhân lại nói, cùng lúc xuất mấy chiêu.

“Cường sảng khoái, ta đập chết ngươi!” Bạch Ân Lãng nhanh chóng tiếp chiêu.

Sau một lúc đọ sức qua lại, hai nam nhân thật mệt cả người liền cùng nhau rời đi nơi khác uống rượu.

*****

“Nghe nói người của các ngươi nhận tiền chưa bao giờ làm không được việc?” Nữ nhân ngồi đối diện với một sát thủ máu lạnh hỏi, ánh mắt hắn đúng là xuyên thấu, lạnh đến vô cùng.

“Hỏi nhiều phí lời, muốn giết người liền đưa bạc.” Hắn nói, đầy lạnh lùng.

“Rất tốt. Ngươi đi giết kẻ này, ta cho ngươi năm vạn lượng.” Nữ nhân đưa ra một mảnh giấy, trên đó viết một cái tên, ánh mắt ả căm hận tột độ, Chiêu Sa công chúa này lại tìm sát thủ giết người, không lẽ là muốn lấy mạng Vi Khúc Dung?

“Được, ta nhận trước một nửa, còn lại làm xong liền nhận.” Hắn nói, nhanh chóng biến mất trước mặt nữ nhân, ả cười, nụ cười đắc thắng. Đã chọn nơi giỏi nhất, há không giết được nàng ta.

Đêm khuya ở Hàn vương phủ.

Phòng của Vi Khúc Dung vẫn còn sáng đèn, nàng không biết là đang làm cái gì, cả buổi chiều ngày hôm qua cho đến hôm nay liền không ra khỏi nửa bước, cả Y Nguyệt, Xuân Hoa và lão quản gia đều lo lắng khi nàng còn không dùng bữa, cũng không cho các gia nhân vào.

“Vương phi! Người nên nghỉ sớm đi ạ!” Xuân Hoa lo lắng nói vọng vào phòng, Vi Khúc Dung nghe được, ánh mắt không rời khỏi vật đang cầm trên tay nói vọng ra:

“Ta biết rồi! Hai nha đầu các ngươi đi nghỉ đi! Không còn sớm, mai lại đến, ta sẽ ra ngoài cùng các ngươi đi có việc.”

“Vương phi! Người…”

“Không sao! Hãy làm theo lời ta.” Y Nguyệt vừa định mở miệng liền bị Vi Khúc Dung nói xen vào, hai nàng đành quay về nghỉ ngơi.

Vi Khúc Dung là đang thêu, rất chăm chú, chỉ còn mấy mũi kim nữa sẽ xong liền cảm thấy bên ngoài có tiếng động, dù nhẹ như gió nhưng nàng võ công không thấp, sao lại không nghe ra được, đêm nay e là không hoàn thành được việc dang dở rồi.

Vi Khúc Dung nhanh chóng thổi đèn, lên giường đắp chăn ngang ngực, trầm ổn thở, nhắm hờ mắt.

Thân ảnh hắc y nhân xuất hiện, nhanh chóng như cơn gió, vung thanh kiếm sắc nhọn trong tay lên, định lấy đi thủ cấp của nữ nhân nằm trên giường kia. Trong đêm tối có thể thấy được ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm của hắn. Vừa định ra tay lại nhìn ra được dung nhan của nữ nhân trước mặt thật xinh đẹp, quả là một mỹ nhân, một tiểu mỹ nhân, nhìn nàng thiết nghĩ là còn nhỏ. Hắn thầm nghĩ, nữ nhân xinh đẹp như nàng sao lại làm người ta oán hận, muốn giết chết? E là do dung nhan mỹ miều này hại người rồi. Tên này cũng không nghĩ mình đang đứng nơi đâu mà lại còn có thời gian suy nghĩ này nọ, đến khi định thần, chuẩn bị ra tay đã nhận thức được nữ nhân đã ngồi ngay ngắn trên giường từ khi nào. Hắn đến cử động bây giờ cũng không dám, động nhẹ một cái liền bị hỏa xà bên tai cắn đến chết không thấy được mặt trời. Thảo nào nữ nhân này lại như thế không sợ hãi ngồi trước mặt hắn.

Đèn sáng lên, Vi Khúc Dung động tác nhẹ nhàng, ngồi trên bàn nhìn hắc y nhân nói:

“Làm sát thủ điều cấm kị là không được chần chừ trước con mồi, ngươi đã phạm đại kị, làm sao có thể sống?”

Lời nói vừa phát ra liền làm cho nam nhân ngạc nhiên, nàng làm sao biết những chuyện này, chỉ là một nữ nhân yếu đuối? Tuy nhiên hắn cũng không có mở miệng.

“Đừng cho rằng ta là nữ nhân yếu đuối! Nữ nhân phái ngươi đến đây mới đích thị yếu đuối, dùng cách này trả thù, ấu trĩ.” Vi Khúc Dung nói, nàng chỉ cần nghĩ một chút liền biết kẻ muốn hại nàng không ai khác ngoài Trưởng công chúa kia.

“Làm sao ngươi biết là nữ nhân?” Hắc y nhân nói, đại kị thứ hai hắn đã phạm, dù không trực tiếp nói, nhưng là hắn lại mang chuyện kẻ thuê mình ra thắc mắc cùng ngạc nhiên, như thế đã khẳng định Vi Khúc Dung đoán đúng.

“Nữ nhân đó lúc gặp mặt ngươi ắt hẳn mang mạng che mặt màu hồng, có phải hay không?” Vi Khúc Dung hỏi thêm, dù sao nàng cũng cảm thấy nữ nhân kia thật ngu ngốc, muốn giết người, lại tự mình lộ diện, bên cạnh ả không có ai được việc ư?

“Ngươi không cần hỏi nhiều, giết đi!” Hắc y nhân lên tiếng. Hắn mang trong mình dòng máu của sát thủ, không giết được người liền không sợ chết.

“Ngươi không sợ chết? Tại sao không tự mình kết liễu?” Vi Khúc Dung nhìn hắn, nàng cũng không muốn giết hắn tại đây.

“Ngươi…” Hắn giận, nữ nhân này dám sỉ nhục hắn, hắn thà để nàng giết, còn hơn là tự mình kết liễu, chết trong ô nhục.

“Được, ta cho ngươi toại nguyện. Mang hắn đi!”

Lời Vi Khúc Dung vừa nói liền có bóng người bay đến bên hắc y nhân, ánh mắt tập trung nơi hỏa xà kia.

“Xà nhi! Đi ngủ nào!” Vi Khúc Dung đưa tay, hỏa xà liền phóng vào ống tay áo, nhưng không hề lơ là, bất kể khi nào cũng có thể lấy mạng ai kia.

“Ngươi! Lần sau còn mang mạng sống của ta ra đùa, đợi chủ nhân ngươi về ta sẽ cho hắn dạy bảo lại ngươi.” Vi Khúc Dung không quên cảnh cáo, tên Nam Diễn này lúc nãy sát thủ kia còn chưa vào được trong này hắn đã có thể ngăn cản, thậm chí là lấy mạng, ấy vậy còn dám để hắc y nhân vào phòng riêng của nàng, to gan. Còn có lần hai nàng sẽ mang hỏa nhi cắn hắn.

“Thuộc hạ đã rõ.” Hắn nói, nhanh chóng mang người đi, lúc nãy chẳng qua là có chuyện ngăn hắn lại, nên không kịp ra tay, lần sau còn như vậy e là hắn sẽ bị vương phi này cho biến thành xác đông cứng, thật không dám nghĩ a…

*******

“Thất bại ư? Đó là những kẻ tốt nhất!” Ở trong cung của mình, Chiêu Sa tức giận nói, nàng ta đích thân tìm kiếm, thật là bọn vô dụng, giết một nữ nhân cũng không xong.

Thù này không trả thật không thể yên, Vi Khúc Dung hãy chờ đó, ta sẽ còn chưa xong với ngươi.

*****
 

tường vân

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/8/14
Bài viết
86
Gạo
180,0
Chương 9: Hắn là ai?


Sau hôm bị ám sát, Vi Khúc Dung đi đâu liền có cái đuôi theo sau đến đó. Nàng cảm giác như mình bị giám sát, thật khó chịu.

“Ngươi quay về đi!” Vi Khúc Dung quay lại nhìn nam nhân nói, giọng bực tức, nàng không tự bảo vệ được mình sao? Nàng thậm chí võ công cũng không kém, có khi còn mạnh hơn hắn, sao cứ phải làm cái đuôi bảo vệ phía sau?

“An toàn của người là trách nhiệm của thuộc hạ.” Nam nhân nói, lần trước nàng đã cảnh cáo hắn, hắn lại không muốn bị nữ nhân xinh như hoa này thả rắn cắn a. Nên đi đâu cũng theo cùng.

“Cút! Ta không cần, ta về nhà phụ thân thì có gì nguy hiểm, phụ thân ta là tướng quân mà, ngươi không còn việc.” Vi Khúc Dung thật sự nổi giận, tên này nhìn thế nào cũng không phải tên đần, làm sao lại nghe không hiểu lời nàng nói đây?

“Vậy, thuộc hạ đi trước.” Hắn nói, lập tức phi thân đi, còn đi theo nàng làm nàng giận e là nàng lại thả rắn cắn hắn, hắn thật không thích chút nào.

********

Tướng phủ.

“Phụ thân!” Vi Khúc Dung vừa vào phủ, liền thấy Vi Nhân đang ngồi tại thượng phòng, bên cạnh trên bàn có hai bộ chén, chắc lúc nãy Vi Khúc Nhan đã ngồi đây, không biết nàng đi đâu rồi.

“Dung nhi! Con về đó ư!” Vi Nhân vui mừng hớn hở, nàng lại không báo là nàng sẽ về, hơn nữa, làm vương phi đâu được tự do quay về nhà mẹ như nàng.

“Hôm nay nữ nhi vừa hoàn thành xong mấy món đồ, nên quay về nhà giao cho người cùng hai muội muội. Phụ thân! Người có khỏe?” Vi Khúc Dung hỏi, phía sau đã bảo Y Nguyệt và Xuân Hoa nhanh chóng đặt đồ lên bàn.

“Ta khỏe lắm! Con về là ta rất vui rồi, còn mang nhiều thứ đến làm gì, ở phủ đâu có thiếu.” Vi Nhân cười sáng lạn.

“Tỷ!” Một tiếng kêu tập trung sự chú ý của mọi người, là Vi Khúc Nhan đang nhanh chân chạy lại bên Vi Khúc Dung, nàng lâu rồi mới gặp tỷ tỷ, thật là nhớ nàng ấy, theo sau là Tiểu Hoàn đang đến.

“Nhan nhi thật ngoan! Tỷ có quà cho muội.” Vi Khúc Dung nói, sau đó lấy ra từ mấy món đồ mà hai nha hoàn bỏ trên bàn một bộ y phục may bằng lụa rất tinh xảo.

“Ôi! Đẹp quá! Tạ tỷ tỷ.” Vi Khúc Nhan vui mừng ôm lấy bộ y phục, Vi Khúc Dung cũng đồng thời lấy ra cho Vi Nhân cùng Tiểu Hoàn mỗi người một bộ, nàng cũng chuẩn bị cho cả Vi Khúc Tinh.

“Nhan nhi! Cái này cho nhị tỷ tỷ. Muội mang cho tỷ tỷ nhé!”

“Ân.”

******

Giờ ăn trưa.

Vi Khúc Nhan ngồi cùng Vi Khúc Tinh và Vi Nhân. Vi Khúc Dung bên cạnh là Tiểu Hoàn và hai nha đầu Y Nguyệt cùng Xuân Hoa.

Một bàn ăn nhìn có vẻ ấm cúng và đầy tình thương.

Ăn cơm xong, Vi Khúc Dung cùng Tiểu Hoàn đi dạo ngoài vườn hoa, dạo gần đây thật vất vả cho Tiểu Hoàn, một mình phải gánh tránh nhiệm mà nàng để lại.

“Nha đầu! Vẫn ổn chứ!” Vi Khúc Dung bàn tay thon dài vuốt nhẹ mấy cánh hoa, nhẹ nhàng hỏi.

“Vẫn tốt thưa tiểu thư.” Tiểu Hoàn nói, nàng theo tiểu thư lâu nay, vẫn là biết tiểu thư này dù có thay đổi chút cũng rất nhân hậu, quan tâm người khác.

“Tinh nhi không làm khó muội chứ?” Vi Khúc Dung lại hỏi, nàng biết tính tình của Vi Khúc Tinh, tuy nàng ta ít nói, lại không hay gây hấn với nàng, nhưng không có nghĩa là không biết chuyện và không hận nàng, mẹ nàng ta, cả muội muội thương yêu bây giờ đều thay đổi, chẳng phải đều do nàng mà ra. Chỉ sợ không có nàng ở đây, một ngày nào đó, nữ nhân đó sẽ làm hại Tiểu Hoàn cũng không chừng.

“Không ạ. Khúc Tinh tiểu thư không có phản ứng gì hết.” Tiểu Hoàn trả lời, nàng biết trong lòng tiểu thư không yên tâm, nhưng tạm thời vẫn chưa có gì. Vả lại tiểu thư rời đi cũng đã lâu rồi, cũng không thấy Vi Khúc Tinh có hành động gì cả, nên cũng không cần quá lo lắng.

“Ân, như vậy là tốt rồi.” Vi Khúc Dung thả lỏng mình, thưởng hoa một lúc, cùng Tiểu Hoàn lại nói sang những chuyện vui vẻ.

****

Hoàng hôn buông xuống, cảnh sắc nơi kinh thành dần chìm vào mờ ảo cùng kì bí. Tại kinh thành xa hoa này phảng phất khắp nơi cái mùi vị của sự phục tùng và đàn áp, những kẻ có tiền, có thế lực luôn luôn có được những vị trí cao nhất.

Vi Khúc Dung lên xe ngựa quay về vương phủ, ánh nhìn sắc bén của nàng làm cho người ta liên tưởng đến loài hồ ly có sắc đẹp tuyệt trần đang dòm ngó những người đàn ông mạnh mẽ, những con mồi ngon lành đầy máu tanh kia.

Xe ngựa dừng lại trước cửa vương phủ, Vi Khúc Dung xuống xe, đi thẳng vào đại sảnh. Trời còn sớm, hoàng hôn vừa mới buông không lâu, nàng cũng không có việc khác để làm đành ngồi trong chính sảnh thưởng trà một chút.

“Quản gia! Ông nói xem, loại trà này có gì đặc biệt.” Vi Khúc Dung nâng tách trà xanh hoa cúc lên trước mũi, ngửi nhẹ, sau đó liền hỏi quản gia bên cạnh. Cũng không quên đưa cho ông một tách.

“Vương phi! Trà này có mùi thơm dịu nhẹ, ngửi thôi đã cảm thấy rất ngon, khi uống vào một ngụm liền cảm thấy tinh thần thoảng mái đi rất nhiều. Quả là trà ngon.” Lão quản gia sau khi uống một ngụm trà liền đưa ra lời bình, Vi Khúc Dung nghe được cũng có một chút vui vẻ lộ ra, nam nhân này thật am hiểu. Nàng cũng cảm thấy loại trà này rất thơm ngon.

“Ân, ta cũng thấy như thế, loại trà này được nhập từ đâu?” Vi Khúc Dung hỏi thêm, nàng muốn biết một chút nơi nào bán trà dược này.

“Loại trà thảo mộc này được hoàng thượng cho người mang đến, thật ra lão cũng không biết nó được nhập từ đâu.”

“Là vậy à. Được rồi, ta về phòng nghĩ ngơi, ngươi cũng nên nghĩ sớmđi.” Vi Khúc Dung gật gật đầu như đã hiểu, nhanh chóng đứng lên quay về phòng, trong lòng nàng ngày càng nhiều khúc mắc.

“Vương phi! Người có chuyện gì không vui sao ạ?” Y Nguyệt nhìn sắc mặt Vi Khúc Dung quan tâm, nàng vừa thưởng trà cũng lão quản gia xong tâm trạng cũng không tệ, sao đến phòng ngủ lại mang khuôn mặt đầy suy tư như thế, ai làm nàng không hài lòng ư?

“Không có, ta là đang suy nghĩ một chút, không có việc gì đâu. Ngươi lui xuống đi, ta ngồi thêm một lát sẽ nghỉ ngơi.” Vi Khúc Dung nhận ra Y Nguyệt lo lắng cho mình, liền cười nhẹ một cái, bảo nàng ấy đi nghỉ, nàng thật ra cũng đâu có chuyện gì cần lo lắng.

“Người thật không sao thì tốt, nô tỳ lui xuống, có gì người cứ gọi ạ.” Y Nguyệt hiểu chuyện liền nhanh chóng lui ra ngoài.

****

Buổi sáng, Vi Khúc Dung đi dạo nơi vườn hoa, nàng cảm thấy cảnh sắc có gì đó khác thường một chút. Nhìn xung quanh lại nhận ra trong vườn hoa có một loại cây mới, sắc hoa màu tím với những đóa hoa nhỏ xíu thật bắt mắt làm sao, trên thân cây, lại có một chút nhớp nháp như chất keo quấn lấy bàn tay người như muốn quyến luyến không rời. Cây này, nàng thực lòng chưa thấy qua.

“Y Nguyệt! Ngươi có biết cây này tên gì không?” Vi Khúc Dung chỉ vào bụi cây trước mặt hỏi, Y Nguyệt theo phía sau này liền nhìn, cũng không thể biết là cây gì.

“Đây chẳng phải là ‘Xin đừng quên tôi’ sao? Ôi! Ở phủ chúng ta trồng loại cây này khi nào?” Xuân Hoa nhìn bụi cây trước mặt nói, cả Vi Khúc Dung và Y Nguyệt đều nhìn nàng, nha đầu này biết loài cây này ư?

“Xuân Hoa! Ngươi nói cái gì ‘Xin đừng quên tôi’?” Y Nguyệt hỏi lại một lần, loài cây này, tên kì lạ như thế sao?

“Thì là nó đó, tên của nó là ‘Xin đừng quên tôi’, mang ý nghĩa nhắn nhủ lưu luyến trong những khoảnh khắc chia tay. Ở quê hương của ta, mỗi lần có ai xa xứ hay mất đi, đều đặt một nhành hoa vào bàn tay người đó, như lời hứa sẽ mãi nhớ đến họ.” Xuân Hoa lại chỉ vào cành cây giải thích, Vi Khúc Dung quay đầu nhìn lại nơi cây hoa đó được trồng, trong lòng dâng lên sự kì lạ đến khó tả, ‘Xin đừng quên tôi’ cái tên nghe thật hay.

****

Vi Khúc Dung vừa ra ngoài trở về, lại cảm thấy trong phủ có gì đó rất khác lạ, gia nhân tất bật dọn dẹp và chỉnh trang lại vương phủ, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Lão quản gia đâu?” Vi Khúc Dung ngồi ngay tại chính đường hỏi.

“Bẩm vương phi! Lão quản gia đang ở thư phòng ạ.” Một nô tỳ hậu hạ nơi chính sảnh đáp lời nàng.

“Thư phòng?” Nữ nhân ngạc nhiên, lão quản gia này lại đến thư phòng để làm gì, không lẽ là đi đọc sách, nhưng thư phòng đâu phải là chỗ cho hắn đọc sách. Nghĩ đến đó lại nhanh chóng đứng dậy hướng thư phòng mà đi.

Trước cửa ngự thư phòng, Vi Khúc Dung qua ánh đèn phản chiếu nhìn ra được có hai cái bóng, đều là nam nhân, một trong số đó là lão quản gia, vậy tên còn lại là ai.

Không chần chừ, Vi Khúc Dung đẩy cửa đi vào, lại nghe được lão quản gia kính cẩn mà chào mình: “Vương phi! Người về rồi a.”

Tại thư phòng, lão quản gia đang đứng trước một nam nhân trẻ tuổi, hắn ngồi trên ghế đang xem xét sổ sách, khuôn mặt đẹp có chút lạnh lùng, vừa thấy nữ nhân đi vào, ánh mắt hắn ngay lập tức quét qua nàng đánh giá, mái tóc đen mượt tùy ý cài nhẹ bởi một cây trâm, khí chất bức người tạo cho người ta cảm giác khó gần, tên này rút cuộc là ai?

“Ngươi chính là vương phi của ta?” Hắn hồi lâu mở miệng. Nhìn thẳng Vi Khúc Dung mà nói.

“Vương phi của ngươi? Như thế ngươi chính là vương gia Độc Cô Nhạc?” Vi Khúc Dung nghe ra trong câu hỏi của hắn có ý tứ khác, nam nhân này nàng nhìn như thế nào cũng không có sự ốm yếu cùng bệnh tật, mà ngược lại hắn nhìn ra rất cường tráng, e là người luyện võ, chẳng phải nói vương gia bệnh nặng từ nhỏ sao, bây giờ người ngồi ở đây khỏe mạnh như thế là sao?

“Chính là ta Độc Cô Nhạc.” Nam nhân nói, nhận ra một tia không tin tưởng của nữ nhân, hắn hà cớ gì phải lừa nàng chứ, thật đa nghi.

“Ta dựa vào đâu tin ngươi là vương gia?” Vi Khúc Dung lạnh lùng đáp lại hắn, nàng không phải nghi ngờ nhưng hắn phải chứng minh được thân phận a.

“Vương phi! Người này đích thị là vương gia. Lão hầu hạ ngài từ nhỏ nên không thể không nhận ra. Người đã được chữa khỏi bệnh.” Lão quản gia lên tiếng, hắn biết nữ nhân này làm việc rất cẩn thận nhưng đây thật sự là vương gia a.

“Nói như vậyđây chính là vương gia, ngươi quay về thì tốt.” Vi Khúc Dung gật đầu, cũng không chần chừ mà quay đi, hắn quay về, đừng làm hỏng chuyện của nàng là được.

****

Sáng sớm tỉnh dậy, Vi Khúc Dung đã nhận ra được hơi thở lạ bên cạnh, cảnh giác quay sang, lại thấy Độc Cô Nhạc nằm bên cạnh, không hiểu là hắn vào đây khi nào, sao nàng lại không phát hiện. Vừa suy nghĩ lại cảm giác trên mặt có gì đó bất thường, sờ vào lại không thấy có gì khác lạ.

“Ngươi nói, đã làm gì trên mặt ta.” Vi Khúc Dung lạnh lùng hỏi, nàng biết nam nhân đã thức dậy từ lâu, chỉ là giả vờ ngủ.

“Ta không có làm gì, chỉ muốn ngươi xinh đẹp thêm một chút.” Nam nhân không có mở mắt nói, lại không biết sắc mặt Vi Khúc Dung cực khó coi.

“Ngươi thấy ta chưa đủ xinh đẹp a?” Vi Khúc Dung lại nói, dung nhan hiện tại làm cho nàng mang không ít phiền phức, hắn lại còn muốn nàng xinh đẹp hơn nữa.

“Ta thấy sao nói vậy, ngươi xinh đẹp hơn nữa thì có gì không tốt.” Nam nhân nói, thức dậy, rời giường đi ra ngoài.

“Y Nguyệt! Ngươi vào đây? Bảo Xuân Hoa mang nước cho ta rửa mặt.” Vi Khúc Dung nói, nam nhân rời đi rồi, nàng cũng phải thay y phục mà ra ngoài.

“Vương phi! Người…” Y Nguyệt vừa mở cửa bước vào, chỉ kịp nhìn Vi Khúc Dung không nói nên lời. Hôm nay vương phi của họ đẹp lạ thường, khuôn mặt này thường ngày đã cực kì hút hồn, đến hôm nay lại không thể có lời nào diễn tả, cả dung nhan này như sáng lên trong nắng, tỏa ra hào quang chói lòa. Không biết tại sao sau một đêm vương phi lại trở nên cùng cực xinh đẹp như thế, hay tại vương gia quay về nên nàng hạnh phúc mà đẹp hơn chăng? Sức mạnh của tình yêu kì diệu đến như vậy sao?

“Sao vậy? Ta có gì không ổn à?” Vi Khúc Dung nhìn thấy phản ứng của Y Nguyệt hơi khó chịu chút, không biết nam nhân đã thoa cái gì lên mặt nàng mà nàng lại cảm thấy rất khác lạ.

“Không ạ, người thật rất xinh đẹp a.” Y Nguyệt lại nói, nàng chưa bao giờ khen ai, nhưng hôm nay không thể không mở miệng rồi, Vi Khúc Dung thật sự đẹp đến kinh người.

“Choang…” Tiếng chậu nước rơi trên sàn làm Vi Khúc Dung cùng Y Nguyệt chú ý, Xuân Hoa đứng ở cửa bất động nhìn Vi Khúc Dung, vừa nãy nàng muốn lấy nước cho vương phi rửa mặt a, ai ngờ lại nhìn được hôm nay vương phi phát ra hào quang như tiên như phật, làm nàng không tự chủ được mà đánh rơi cả chậu nước.

“Làm quá rồi a, Y Nguyệt, ngươi dìu nàng vào.” Vi Khúc Dung nhìn Y Nguyệt nói, lại phải mang Xuân Hoa vào cho nàng ngồi trên ghế.

“Ngươi không sao chứ?” Vi Khúc Dung quan tâm, thật đáng chết nam nhân này, làm khuôn mặt của nàng trở nên xinh đẹp hơn làm gì chứ, thật hại người a.

“Vương phi a! Người làm sao chỉ sau một đêm lại có thể phát ra hào quang như thế a?” Xuân Hoa níu tay Vi Khúc Dung nói, vẻ đẹp của nàng thật sự rất bức người a.

“Ta không biết, cái này ngươi đi hỏi vương gia.” Vi Khúc Dung thẳng thắn nói, nàng đâu biết hắn đã dùng cách gì làm nàng trở nên như vậy, nhưng thật không tốt một chút nào.

“Vương gia?” Hai nha đầu không hiểu gì lại nói.

“Các ngươi đừng có quan tâm, mau chuẩn bị y phục và nước rửa mặt cho ta.” Vi Khúc Dung lại nói, nàng đang rất gấp đi ra ngoài a, hai nha đầu này cũng thật nhiều chuyện a.

****

Gia nhân trong phủ không ai là không nhìn Vi Khúc Dung làm nàng ngồi bên bàn dùng bữa sáng cũng liền có cảm giác khó chịu.

“Độc Cô Nhạc! Ngươi có nhìn thấy hậu quả mình gây ra chưa?” Vi Khúc Dung tức giận, tên này khi không lại biến nàng thành tâm điểm chú ý à.

“Ta có làm gì gây họa sao?” Độc Cô Nhạc ung dung ăn, đã biết nữ nhân nói đến việc gì nhưng lại làm như không hiểu nói.

“Ngươi! Thật làm ta tức chết, nói mau ngươi đã làm gì trên mặt ta?” Vi Khúc Dung nóng như lửa nói, nàng tự thấy mình xinh đẹp là một loại phiền phức a, vậy mà nam nhân này lại biến nàng càng xinh đẹp hơn, thật đáng hận mà.

“Ta không có làm gì, chỉ là dùng một ít nhân sâm thoa lên mặt cho ngươi, cũng không nghĩ lại có tác dụng như thế. Ngươi không thích à?”

“Ta không thích, ngươi nghĩ xinh đẹp có gì tốt?” Vi Khúc Dung lại nói, nàng thật sự cảm thấy xinh đẹp là một loại phiền phức, mà xinh như hoa như ngọc thì là đại phiền phức, nàng bây giờ đã là đại của đại họa rồi.

“Ha ha, không có gì tốt, ăn nhanh đi, chúng ta còn phải vào cung.” Độc Cô Nhạc lại cười, nữ nhân này thật khác người.

“Vào cung? Làm gì? Ta không đi!” Vi Khúc Dung nghe nhắc đến cung cấm lại xù lông lên, nàng thật không thích cái nơi đó.

“Ta lâu nay xa quê trở về, phải đi bái kiến thúc phụ.”

“Mình ngươi đi được rồi, hoàng thượng ta không có hứng phụng bồi bái kiến.” Vi Khúc Dung lại nói, lời này làm cho gia nhân sợ hãi, để hoàng thượng nghe được, sẽ bị chặt đầu a, đừng làm liên lụy chúng nô tỳ vương phi ơi.

“Ngươi phải đi.” Độc Cô Nhạc dứt khoát nói.

“Ta như thế này có thể đi đâu được chứ, không đi.”

“Khuôn mặt ngươi xinh đẹp như vậy có gì là không được, ăn nhanh đi, cùng ta vào cung.”

****

Hoàng cung.

Nhìn thấy điệp nhi khỏe mạnh quay về hoàng thượng thật rất vui, hắn đã ra lệnh mở tiệc mừng, mời bá quan văn võ đến chung vui. Tiếng cười tiếng ca múa vang vọng cả hoàng cung nghe thật náo nhiệt.

Vi Khúc Dung ngồi bên cạnh Độc Cô Nhạc, trên mặt mang khăn lụa che lại, nàng cứ cảm thấy mấy buổi tiệc rượu cung đình này thật xa xỉ cùng nhàm chán.

“Ngươi ăn đi!” Độc Cô Nhạc gắp một ít thức ăn vào chén của Vi Khúc Dung nói.

“Ta không ăn.” Nàng đáp lời hắn, đừng nói nàng đang mang mạng che mặt, nếu không mang cũng không muốn ăn.

“Ngươi bỏ thứ đó xuống đi!” Độc Cô Nhạc vừa nói, lại vừa đưa tay gỡ đi mảnh lụa trên mặt của Vi Khúc Dung, nàng giật mình, lại không thể làm gì vì giờ đây mọi ánh nhìn đã hướng nơi nàng mà bàn tán.

Hôm nay, Vi Khúc Dung thật sự như tiên nhân trong loài người a, không thể không thu hút ánh nhìn.

“Độc Cô Nhạc! Ngươi…” Vi Khúc Dung nhìn hắn, chỉ có thể nuốt căm tức xuống, nàng thật không muốn ở tại nơi này thêm khắc nào nữa.

“Hoàng huynh! Muội muội nghe nói điệp nhi của huynh vừa trở về liền đến đây chúc mừng.” Âm thanh của Chiêu Sa công chúa vang lên làm mọi người chú ý, nàng ta vận trên người y phục bảy sắc, sặc sỡ như con công vậy.

“Không cần khách sáo như thế, chúng ta là người một nhà a.” Hoàng thượng nói, ban ngồi cho trưởng công chúa kia.

Trưởng công chúa tạ ơn, đi ngang qua Độc Cô Nhạc, không thể không liếc nhìn nam nhân tuấn mỹ kia, thật là khí chất hút người a, nàng sống lâu nay cũng chưa gặp được ai như hắn, thật quá mỹ nam.

Sau tiệc mừng đó, ngày nào công chúa Chiêu Sa cũng nghĩ đến nam nhân kia, nàng muốn có được hắn, muốn cùng hắn vui vẻ, cùng hắn làm thật nhiều chuyện. Phải làm như thế nào đây?

****

Được nữ nhi của Lưu Gián đề ra ý kiến, trưởng công chúa liền ngu ngốc mà nghe theo, cũng không biết bản thân đã phạm sai lầm.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu đang ở tại thư phòng cùng nhau thảo luận phê duyệt tấu chương, nữ nhân này một lòng yêu thương nam nhân, muốn giúp đỡ hắn giữ vững giang sơn, nên trí lực của nàng đều mang ra phò trợ hắn.

“Bẩm hoàng thượng! Có trưởng công chúa xin bái kiến.” Tiếng thái giám làm gián đoạn không khí, nơi này phu thê người khác đang ý tình nồng đậm, trưởng công chúa kia lại đến có việc gì?

“Cho nàng ta vào.” Âm thanh thiên tử bực tức nói, tên thái giám kia bỗng nhiên lo sợ, muốn giải thích lại không thể, chỉ có thể âm thầm trong lòng phát ra, chủ nhân không phải do nô tài a.

“Tham kiến hoàng huynh!” Trưởng công chúa nhỏ nhẹ nói.

“Miễn lễ, Chiêu Sa! Muội đến đây có việc gì?” Nam nhân nhẹ nhàng mà hỏi.

“Kính bẩm hoàng huynh, muội muội là có việc muốn xin người a.” Trưởng công chúa dè dặt mà nói, chuyện này nàng phải cẩn thận nếu không sẽ mất hết danh dự a.

“Ô! Muội có chuyện gì cứ nói đi, trẫm nếu làm được sẽ đồng thuận.” Hoàng thượng hơi ngạc nhiên nói, nữ nhân này lâu này vì Họa quốc mà hy sinh, cũng chưa từng đòi hỏi. Bây giờ nếu có yêu cầu gì mà hắn có thể làm thì liền đồng ý.

“Thần muội muốn xin được ban hôn.” Trưởng công chúa nói, nghĩ đến nam nhân đó khuôn mặt ánh lên niềm vui khôn tả. Nàng với hắn nếu được ở gần nhau thì thật là một đôi trời sinh a.

“Ban hôn?” Nam nhân nhìn nàng, trưởng công chúa này từ khi về lại Họa quốc thì chưa một lần đi ra khỏi cung, làm sao quen được nam nhân nào lại muốn được ban hôn.

“Đúng như thế ạ, thần muội muốn gả cho Hàn vương gia. Mong hoàng huynh chấp thuận.” Trưởng công chúa nói, lại không nhận ra được sự ngạc nhiên của hoàng thượng cùng hoàng hậu. Nữ nhân này cùng Hàn vương chỉ mới gặp mặt có một lần, cũng không cùng nhau nói chuyện, chỉ là đi lướt qua nhìn thấy, sao lại đem lòng yêu mến hắn rồi, tình hình này là Hàn vương Độc Cô Nhạc có khí chất hút người hay là trưởng công chúa này tự mình yêu mến người a.

“Muội muội xa quê lâu ngày có điều không biết, Hàn vương gia hắn đã có vương phi, làm sao nàng lại muốn lấy hắn.” Hoàng thượng nói, trong lòng lại nghĩ khác a, nữ nhân này dù có công với Họa quốc nhưng nàng đã từng làm thiếp xứ người, bây giờ lại muốn lấy cháu trai hắn, nàng đâu có xứng a.

“Vương phi đó có phải là trưởng nữ của Vi tướng quân Vi Khúc Dung không ạ? Hoàng huynh không biết đó thôi, Hàn vương phi đã có lần giúp muội muội chữa lành chân, muội muốn lấy Hàn vương gia một phần cũng vì muốn cùng nàng san sẻ chút vất vả khi chăm sóc cho phu quân và trả lại ân tình ngày trước.” Chiêu Sa công chúa nói, lý do này nàng đã nghĩ thật lâu, nghe thật thuyết phục như thế không sợ hoàng thượng không đồng ý.

“Có chuyện đó ư? Trẫm thật không biết.” Nam nhân hỏi lại, trong lòng lại nghĩ nữ nhân này tìm cho mình cái cớ mà không thuyết phục một chút nào, nếu thật sự muốn báo ân tình thì có vô vàn là cách, ai đời lại muốn lấy phu quân của ân nhân, tranh giành hạnh phúc của người ta, kiểu báo ân này hắn là mới thấy qua lần đầu a.

“Đúng là có sự việc như thế thưa hoàng thượng, hôm đó thần thiếp cũng có mặt. Đành rằng mọi chuyện như muội nói thế, nhưng ta thiết nghĩ hoàng thượng đã từng ban ra một đạo thánh chỉ cho Vi Khúc Dung rằng sau này không cần nạp thiếp cho Hàn vương gia, cái này cũng không thể nào mà thất tín được, như vậy muội nói phải làm sao?” Hoàng hậu đáp lời hoàng thượng nói, nàng vừa khéo léo nhắc cho nam nhân nhớ về thánh chỉ ngày đó, một phần lại chỉ rõ cho trưởng công chúa con đường đi đúng đắn, đừng nghĩ nàng không nhìn ra nàng ấy nghĩ gì, muốn xen vào phu thê người khác thật không dễ a.

“Muội thật lòng muốn lấy Hàn vương gia, nếu như hoàng thượng đã có thánh chỉ cho nàng ấy như vậy, thì muội xin phép có một ý kiến mong người xem xét.” Trưởng công chúa cố gắng thuyết phục, bao công sức của nàng ta không thể đi theo mây gió chỉ vì một thánh chỉ nhỏ bé được.

“Cứ nói đi!” Hoàng thượng cũng không nghĩ nữ nhân sẽ có loại phương cách gì hay, thôi thì cứ nghe thử.

“Thần muội sẽ tự mình tìm đến Hàn vương phi xin nàng đồng thuận lập mình làm thiếp, nếu nàng đồng ý, kính xin hoàng thượng cho thần muội toại nguyện.”

“Nếu muội có thể làm thay đổi ý kiến của Hàn vương phi, ta sẽ gật đầu.” Nam nhân nói, hắn dù biết nàng sẽ làm không được nhưng vẫn ưng thuận, một mặt cho nữ nhân sau này không trách hắn, mặt khác hắn cũng muốn xem Vi Khúc Dung phản ứng như thế nào. Dù không được gì hắn cũng không trở nên thất tính a.

Chiêu Sa công chúa được sự đồng tình của hoàng thượng không khỏi vui mừng, một tia toan tính hé lộ trong mắt, nàng sẽ nhanh chóng đá bay Vi Khúc Dung mà ngồi vào cái ghế vương phi Hàn phủ.

*****

Hàn vương phủ.

Vi Khúc Dung như thường lệ tản bộ trong hoa viên, đêm qua nàng không ngủ được, ánh mắt có đôi chút buồn bực. Cũng là tại tên Độc Cô Nhạc kia, từ khi hắn trở về đêm nào trên giường của nàng cũng có thêm một hơi thở, nàng cũng không có không cho hắn ngủ, nhưng có một nam nhân ngủ bên cạnh nàng thật không quen lắm. Nàng bây giờ đang ngắm hoa, vương phủ dạo này lại trồng thêm thật nhiều hoa mới, viên của nàng lại đồng thời ở cạnh vườn hoa, ngày nào hương hoa cũng thoang thoảng khắp nơi làm cho người ta dễ chịu rất nhiều.

Phía xa xa nơi hồ sen, Vi Khúc Dung nghe được âm thanh nháo nhào gì đó, lại nhìn thấy ai như Trưởng công chúa Chiêu Sa trong đám hỗn tạp kia liền nhanh chóng tiến lại.

“Báo với vương gia có trưởng công chúa cần gặp.” Nữ nhân lời nói không chút khách khí, nàng ta nghĩ đây là cung của mình hay sao lại dám to tiếng. Đám thị vệ của vương phủ một bên cản trở không cho nàng ta tiếp tục đi vào, bọn họ thì không thể ra tay với nữ nhân.

“Trưởng công chúa! Xin người đừng gây náo loạn nữa, mới sáng sớm vương gia nhà chúng tôi còn chưa thức dậy.” Lõa quản gia từ tốn mà nói, cũng không nghĩ nữ nhân không nghe lời ông, nằng nặc muốn đi vào gặp vương gia.

“Ngươi muốn đi đâu?” Nữ nhân vừa nhờ đám nô tài cản trở thoát ra khỏi bọn thị vệ vương phủ, vừa định đi vào bên trong chính sảnh thì đã bị Vi Khúc Dung cản ở trước mặt.

“Ngươi tránh đường, ta cần gặp Hàn vương.” Chiêu Sa công chúa không khách sáo nói, thị vệ vương phủ nhìn thấy Vi Khúc Dung ở đó liền thôi không ngăn cản nữ nhân nữa, nhanh chóng đứng sang một bên.

“Sáng sớm ngươi chạy đến gặp vương gia làm cái gì? Lại còn cùng bọn nô tài không biết phép tắc mà náo loạn, ngươi nghĩ đây là hoàng cung a.” Vi Khúc Dung liếc nhìn một lượt bọn nô tài nịnh nọt kia làm chúng sợ đến không đứng vững, tuy nhiên cũng cố ra vẻ muốn bảo vệ chủ nhân của mình.

“Ta không nói chuyện với ngươi, tránh ra.” Trưởng công chúa tức giận, hôm nay nàng nhất định phải gặp được nam nhân đó.

“Nữ nhân to gan! Ngươi không nghe công chúa chúng ta bảo tránh ra sao, biết điều mau mau nhường đường đi.” Một tên nô tài thấy Vi Khúc Dung im lặng mà đứng đó, lại không chịu nhường đường cho chủ tử bèn lên tiếng, chỉ là một nữ nhân, hắn sợ nàng sao.

“Thái giám như ngươi là cái thứ gì? Nam không ra nam, nữ không ra nữ lại dám hỗn láo với vương phi nhà ta.” Lão quản gia tức giận nói, từ nãy đến giờ ông đã không lên tiếng, cũng không nghĩ một tên nô tài lại dám trước mặt chủ tử ông lộng hành.

“Ngươi mới không là cái gì a? Dám mắng ta sao?” Tên đó đáp lại, nhìn nam nhân vẻ mặt mỉa mai, ông ta chỉ là một lão già, làm sao bằng được hắn chứ, vậy mà cũng làm ra vẻ xu nịnh, thật ngu ngốc.

"Không lẽ ta phải cho người đánh các ngươi hai mươi bản trượng, bắt các ngươi gông lại, mang vào cổ mỗi tên một cái bảng lớn BẤT KÍNH VỚI HÀN VƯƠNG PHI ĐI đi khắp một vòng kinh thành hay sao? Các ngươi muốn vậy à?” Vi Khúc Dung nhỏ nhẹ mà hỏi lại làm bọn người kia cùng nhau tái mặt, nhưng nhìn lại vẫn còn chủ tử bọn chúng ở đây nên không kẻ nào sợ a.

“Ngươi dám…” Trưởng công chúa nhìn như thách thức Vi Khúc Dung, nàng dù sao cũng là công chúa, là muội của hoàng đế đương triều, một vương phi nho nhỏ lại dám lộng hành ư?

“Tại sao không dám, các ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh làm theo lời ta đi.” Vi Khúc Dung ánh nhìn đầy châm chích với trưởng công chúa, bọn thị vệ bên cạnh cùng lúc tiến lại làm việc, còn chưa kịp hành động gì thì đã nghe đằng sau tiếng của nam nhân cất lên, mọi ánh nhìn đều tập trung vào hắn, hắn mở miệng, chỉ nói hai từ: “Dừng tay!”

****
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Toe Toét

Gà con
Tham gia
3/10/14
Bài viết
20
Gạo
0,0
dạo gầnđây thật vất vả cho Tiểu Hoàn,
“Tại sao không dám, các ngươi còn đứngđó, lập tức thi hànhđi.
còn chưa kịp hành động gì thìđã nghe đằng sau
một vương phi nho nhỏ lại dám lộng hànhư?
Ngườiđâu? Mang bọn nô tàiđi cùng nữ nhân này ra ngoàiđánh hai mươi bản trượng, cho mang vào cổ tấm bảngBẤT KÍNH VỚI HÀN VƯƠNG PHI ĐIđi khắp
chủ tử bọn chúngởđây
Tên đóđáp lại, nhìn nam nhân vẻ mặt mỉa mai, ông ta chỉ là một lão già, làm sao bằng được hắn chứ, vậy mà cũng làm ra vẻ xu nịnh, thậtngu ngốc.
ngươi nghĩđây là hoàng cung a.”
biếtđiều mau mau nhườngđườngđi.
từ nãy đến giờông đã không lên tiếng, cũng không nghĩ một tên nô tài lại dám trước mặt chủ tửông lộng hành.
nàng sẽ nhanh chóngđá bay Vi Khúc Dung
nằng nặc muốnđi vào gặp vương gia.
“Cứ nóiđi!” Hoàng thượng cũng không nghĩ nữ nhân sẽ cócách gì hay, thôi thì cứ nghe thử.
“Miễn lễ, Chiêu Sa! Muộiđếnđây có việc gì?
“Muội muội xa quê lâu ngày cóđiều không biết, Hàn vương gia hắnđã có vương phi, làm sao nàng lại muốn lấy hắn.” Hoàng thượng nói, trong lòng lại nghĩ khác a, nữ nhân này dù có công với Họa quốc nhưng nàngđã từng làm thiếp xứ người, bây giờ lại muốn lấy cháu trai hắn, nàngđâu có xứng a.
“Ngươi phảiđi.
Ngươiănđi!
Sau tiệc mừngđó
“Ngươi bỏ thứđó xuốngđi!”
Lỗi đa số là thiếu dấu cách. Chuyện này bao nhiêu chương vậy tỷ?
 
Bên trên