Chương5: Cuộc Chiến Bất Ngờ.
Hành trình ngày hôm sau, rồi ngày thứ ba thứ tư sau nữa của hai đứa cũng vẫn vậy chẳng có gì mới. Khung cảnh khu rừng vẫn thế, chẳng thay đổi gì: vẫn thoáng đãng, vẫn những cây đại thụ cao lớn đứng im lìm... Và vẫn luôn bặt tiếng muông thú.
Tất cả rồi cũng dần trở lên quen thuộc.
Còn dấu vết con Sói Hai Đầu cũng chẳng hề có chút manh mối nào, dù cả hai đã căng mắt ra soi xét, lùng sục, rà ngang quét dọc khắp những nơi có thể, nhưng vẫn chẳng tìm được một chút tung tích nào. Cứ như thể nó chưa từng đặt chân qua lối này.
Đêm đó như mọi bữa. Sau bữa tối, hai đứa khoan khoái duỗi dài chân, ngả lưng trên lớp sàn lá dựng tạm; chúng chuyện trò một hồi về làng bản lúc này theo phỏng đoán của mình, rồi khá muộn mới lăn ra ngủ. Vừa thiếp đi một lúc, Xít chợt giật mình choàng tỉnh, Đan đang khe khẽ lay vai nó, gọi giọng thì thầm:
- Xít! xít!
- Cái gì thế? - Xít giật bắn mình, thảnh thốt hỏi.
- Cậu có thấy gì không? - Đan nhổm người dậy khẽ hỏi, nét mặt vẫn còn thảnh thốt.
- Thấy cái gì?
- Ở trên tàng cây cao kia kìa! - Đan giơ tay chỉ lên tàng cây cao , chênh chếch bên tay trái.
- Làm gì có gì? Mà cậu thấy cái gì? - Xít nhìn săm soi một hồi chả thấy gì, cất tiếng hỏi.
- Ừ giờ nó tan biến rồi! - Đan nói, giọng vẫn khẽ khàng, thì thào như sợ rừng đêm nghe thấy - Vừa rồi còn đang mơ màng, chưa ngủ hẳn, dường như tớ thấy có một đám mây trắng bay lơ lửng ngay trên đó, ngay bên trái cái góc xâm xẫm ấy! Nó bay rất chậm gần như là đứng yên. Khi tớ định gọi cậu thì đúng lúc đó nó bay vụt đi, kéo dài ra như một vệt khói và tan biến mất!
- Một đám mây trắng? Ngay dưới những vòm cây kia á? - Xít khẽ rùng mình, thảnh thốt hỏi bạn. Rồi ngó khuôn mặt vẫn còn thẫn thờ của bạn, nó nghi ngờ hỏi - Hay cậu có mơ ngủ hoặc hoa mắt không?
- Không! Tớ không mơ! Lúc đó tớ vừa mới mơ màng, chưa kịp chợp mắt thì nó hiện ra mà. Đã kịp ngủ đâu! - Đan cố giải thích.
- Nếu không phải mơ, vậy thì nó là cái gì được chứ? - Xít nhìn quanh khu rừng khẽ lẩm bẩm.
Hai đứa ngồi nghe ngóng một lúc nữa, nhưng chẳng thấy có sự gì khác lạ xảy ra nên cuối cùng chúng lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
Trong đêm tối, chúng không nhận ra một bóng đen trùi trũi, to lớn với hai cái cổ uốn như rắn vừa lặng lẽ quay đầu bỏ đi sau một gốc cây đại thụ, chỉ cách đó chừng hơn hai chục bước.
Sau đó cả đêm, chẳng có sự gì lạ xảy ra.
Ngày hôm sau chúng tiếp tục tiến tới, hướng lên hướng Đông Bắc. Ở đây khu rừng thưa thớt hẳn, vẫn là những cây đại thụ nhưng thấp nhỏ hơn, và tán cũng xòe rộng hơn. Mỗi cây cách nhau cả chục sải, nên tầm nhìn rất quang đãng. Nhưng vẫn chẳng thấy dấu tích gì của con sói. Xít băn khoăn tự hỏi: "Không hiểu cha nó xưa kia, bằng cách nào đã lần ra dấu vết con sói ngay từ chân dãy Kỳ Giông?". Trước khi đi nó cũng đã định hỏi mấy người lớn tuổi, xưa kia đã từng đưa xác cha nó về, về nơi đó, nhưng sợ mọi người phát giác ra ý đồ nên nó đành thôi. Hôm nay tiếp bước cha mình, làm nốt cái việc ông đã dang dở năm xưa. Vậy mà đã gần chục ngày, nó chẳng tìm ra lối xưa ông đã từng qua... Ngày ngày nó thầm gọi tên cha, cầu mong linh hồn ông phù hộ cho nó sớm tìm được con quái thú, để trả cái món nợ chồng chất này. Nhưng có lẽ linh hồn ông ở một chốn nào đó quá xa xăm chẳng thể nghe thấy lời thỉnh cầu, nên bóng con sói vẫn biền biệt.
Gần trưa hôm đó, đang đi chợt chúng thấy một khoảng rừng trống mở ra trước mắt khá đột ngột. Nó đột ngột bởi chỉ ngay sau một khúc rẽ bất ngờ, ngay sau bước chân vừa bước ra khỏi rừng cổ thụ vẫn mọc lên tươi tốt xung quanh là lập tức chúng bước vào khoảng trống bằng phẳng, mở toang trước mắt ấy, không hề có một dự báo nào. Cây cối đột ngột biến đâu mất cả, để lộ ra một vạt rừng trống, chạy dài vắt qua trước mặt.
Hai đứa nhìn quanh quan sát kỹ khoảng trống rồi mới thận trọng bước tới, phía trước mặt hoàn toàn trống trải cứ như chúng vừa bước ra từ một bìa rừng vậy. Nhưng đi khoảng vài chục bước thì chúng phát hiện ra, hóa ra khoảng trống phía trước mặt không hẳn là một khoảng trống bằng phẳng, nó là một cái gì đó rất kỳ lạ.
Khoảng trống đó là một vệt lõm cực lớn, khoét vào đất như một lòng sông cạn. Chiều ngang của nó có lẽ phải rộng tới năm chục sải tay, lõm sâu xuống đến ngang ngực, còn hai đầu uốn lượn chạy xa tít về cả hai phía, mất hút giữa rừng già thì chẳng biết tới tận đâu. Cái vệt này không phải là một dòng sông cạn, càng không phải vết tích của một cơn lũ quét qua để lại. Xít chắc chắn thế! Bởi cái vệt lõm ấy không chỉ rộng, mà còn có nhiều điểm rất kỳ lạ là: cái đáy của nó lõm xuống đều như một cái lòng máng, được vét rất khéo: tròn vành vạnh, trơn tru. Hai bên bờ mép thì được cắt rất ngọt, và chạy song song cũng cách rất đều nhau, cứ như thể được vét tròn theo cùng một cái cữ. Nói chung nhìn nó sắc nét như vết khuôn đúc của một con rắn trên nền đất sét mềm vậy! Hai đứa chưa từng thấy một cái gì tương tự thế bao giờ.
Nhìn qua bờ bên kia. Kỳ lạ! Rừng cây cổ thụ lại vươn lên thẳng hàng, lớp lớp xanh thẫm, chẳng khác gì cánh rừng phía sau lưng. Cứ như thể có cái gì đó đã tách đôi hai mép rừng ra vậy! Chưa hết, dọc theo cái đáy cạn ấy, nằm ngổn ngang chồng chất lên nhau là hàng ngàn, hàng vạn cây gỗ lớn nhỏ, như cả một cánh rừng bị đánh sập xuống, chổng trơ đâm cành dựng rễ lên trời. Tất cả dường như đã bị đè xuống, xô ngã cùng một lúc và đã từ rất lâu rồi! Bởi lớp vỏ đã mục nát hết chỉ còn trơ lại thân và cành khẳng khiu, nhìn tựa như một dòng sông xương cốt khổng lồ, ngổn ngang.
Tò mò trước một vệt lõm kỳ lạ nằm giữa rừng sâu không vết chân người, và cũng chưa bao giờ được nghe nhắc tới trong các lời đồn đại về rừng U Linh, Xít và Đan bước lại gần mép tìm hiểu cho kỹ. Vả lại, muốn tiếp tục cuộc hành trình, thì kiểu gì chúng cũng phải đi ngang qua lòng sông cạn kỳ lạ này, chẳng còn con đường nào khác cả.
Không có gì, ngoài những thân cây, dưới đáy chẳng còn gì khác. Thậm chí dưới đáy còn khô không khốc chẳng có một tí nước nào. Muốn qua chúng cũng chẳng cần phải chạm chân xuống đất, vì đống gỗ kia đã phủ gần như kín đáy, tựa một lớp gỗ lót.
Hai đứa quyết định đi luôn sang bờ bên kia rồi nghỉ ăn trưa luôn thể. Xít dò dẫm đi trước, vì bờ mép khá dốc nên nó phải dùng cán lao làm gậy chống, bước xuống từng bước một.
Xít vừa xuống được ba bốn bước thì bỗng nghe Đan gọi giật lại: " Xít! Khoan đã!" Nghe tiếng gọi Xít giật mình khựng lại. "Gì vậy?" nó quay lên hỏi Đan. "Từ từ đã! Hình như có gì đó ở dưới những cây gỗ!" Đan đáp, rồi nó đưa tay chỉ vào những đống tủn mủn gì đó nằm rải rác dưới đáy sông, khuất sau những cây gỗ ngổn ngang, chúng có màu đen xỉn nên không dễ nhận thấy. Hai đứa chăm chú nhìn kỹ rồi cùng giật mình nhận ra, đó là những đống xương. Có rất nhiều đống xương, nằm rải rác khắp lòng sông cạn. Mỗi đống gồm nhiều loại xương, nào là xương sườn, xương ống chân, xương đùi to tướng... Nhìn kỹ hơn không khó để nhận ra đó là xương của đủ các loài, với những chiếc xương sọ nằm lăn lóc ở đó: nào là sọ gấu, sọ hươu nai, sọ mèo rừng và thậm chí cả những chiếc sọ chim nhỏ xíu. Bất giác hai đứa thấy gai lạnh xương sống.
"Thứ gì có thể ăn mọi loài và nhả ra cả một đống xương thế kia chứ?". Khắp cả một lòng sông, càng nhìn càng thấy nhan nhản la liệt. Mà tất cả những bộ xương đó đều đen xỉn, không trắng hếu như thường thấy. Xít ngước mắt lên nhìn Đan như muốn hỏi Đan đang nghĩ đến loài gì. Bỗng nó tái mặt, giật bắn mình.
Từ phía sau Đan, dưới mặt đất có một thứ gì đó đang ủi tung lớp lá mục thành một đường thẳng, ùng ục lướt tới. Nó chỉ còn cách Đan chưa đầy bốn sải tay.
Xít hét lên: "Đan! Coi chừng!" Đồng thời thuận ngọn lao đang cầm trong tay nó phóng vút ra, nhắm thẳng vào đầu thứ gì đó đang luồn dưới lớp lá trườn tới. Ngọn lao rất trúng đích, cắm phập xuống ngọt như đâm vào một thân chuối, dựng đứng như một chiếc lông Nhím. Nhưng thật đáng sợ, thứ kia vẫn rạch đất lao tới, cõng luôn cả ngọn lao trên đầu, đủ biết nó to lớn, ghê gớm cỡ nào. Vừa nghe tiếng Xít kêu lên, bằng một phản xạ đáng kinh ngạc cùng một kỹ thuật xuất thần. Không quay ra sau, gần như tức thì, Đan tung người bắn mình lên cao. Thân mình nó nằm ngang quay tròn như một ống sợi, rồi mượn sức văng, ngọn lao từ tay nó phóng ra đâm thẳng về chỗ cũ. Đúng lúc đó, từ chỗ nó vừa đứng một cái đầu lởm chởm to gần bằng chiếc gùi đội đất dựng lên, một cái miệng đỏ lòm như chậu máu ngoác ra, táp hụt vào không khí, phát ra một tiếng "khợp!" khô khốc. Ngọn lao cán đen bóng của Xít vẫn lủng lẳng cắm ngay trên gáy nó. Sững sờ nhìn lại, hóa ra đó là một con Mãng Xà lớn khủng khiếp, thân nó tựa cây cột cái phủ đầy vảy xám mốc, lấm chấm những chiếc vảy màu đỏ tía đan xen. Phần thân dựng lên khỏi mặt đất, lừng lững như một trụ đá cao hơn đầu người. Cái đầu to ghê hồn, với hai con ngươi vành khè nanh nọc núp dưới cái xương trán gồ ghề nhô hẳn ra như những mấu cây. Hai chiếc nanh trắng ởn như cặp liềm sắc, mọc chìa khỏi viền mép đỏm lòm, đang nhểu ra hai hàng rớt rãi lòng nhòng; chiếc lưỡi chẻ đôi liên tục lia liết phóng ra thụt vào như một ngọn roi. Trên cái đầu mũi bóng nhẫy đang thở phì phì của nó, có hai mấu gai cong lên như cặp sừng dê mới nhú nhọn hoắt, đen bóng; còn ngay sát cổ là hai chiếc vây xòe ra to như cặp lá Re, trong suốt nhìn rõ cả đường gân mạch máu vằn đỏ đang giận dữ dựng ngược lên quật vù vù. Một lớp giáp sừng đen bóng, cuộn hình xoắn ốc phủ từ trán ra sau gáy nó tạo thành một chiếc bờm gai kỳ dị.
Cái đầu vừa vọt lên thì nhận ngay một cú đâm của Đan vào ngay khóe mắt, máu phọt ra. Một thứ máu có màu xanh đen, lầy nhầy nhểu thành dòng. Con Mãng Xà gầm lên đau đớn, thân mình nó quấn lại xoay tít, quăng quật ầm ầm, sới cát đá bay rào rào. Cú đâm đó rất mạnh, nên cũng làm Đan hất văng ra xa bốn năm bước. Tranh thủ Đan liền lăn tròn hai ba vòng trên đất rồi trườn nhanh vào một gốc cây trốn tránh. Dù bị thương trúng chỗ hiểm nhưng con Mãng Xà quá lớn và mạnh, nó vẫn không chịu rút lui, mà vết thương chỉ càng làm nó thêm giận dữ, điên cuồng tấn công hơn. Nó vươn chiếc đầu từa tựa như đầu một con trăn khổng lồ với hai con mắt nhỏ tí lóe sáng, sâu tít bên trong đung đưa tìm kiếm Đan, quai hàm dài trễ xuống để lộ cái miệng đỏ lòm và những chiếc nanh trắng ởn quặp hẳn ra sau cùng hai cái má hai bên phình ra như hai trái bưởi. Nó phóng chiếc đầu vun vút đớp liền mấy phát như chớp giật. Nhưng chẳng thể làm gì được Đan, vì Đan cũng lợi dụng gốc cây xù xì che chắn, né rất nhanh. Những cú đớp của con Mãng xà mạnh khủng khiếp, như những chiếc vồ đá phóng vào thân cây, làm lớp vỏ dày vỡ toác bay tung tóe. Trên đời khó có thứ gì có thể chịu nổi một cú đớp kinh hồn như thế.
Đung đưa cái đầu rình rập mấy nhịp không thấy Đan lộ thân ra ngoài, con Mãng Xà thay đổi chiến thuật. Nó chuyển sang cách tấn công từ từ, chậm dãi, không để con mồi có cơ hội trốn thoát. Nó vươn đầu lên cao và bắt đầu bò vòng tròn quấn mình quanh gốc cây, cái đầu lừ lừ đi trước tìm kiếm, trong khi chiếc đuôi lớn to hơn bắp đùi còn dài cả hai ba sải của nó vẫn đang ngoe ngẩy bên ngoài sẵn sàng chờ đợi con mồi bị dồn ra. Tình thế thật thập phần nguy kịch, tính mạng Đan giờ như con chồn bị dồn vào đáy hang chỉ còn chờ cái chết bò tới chụp lấy. Mà trong tay Xít thì chẳng còn lấy nửa tấc sắt để giúp bạn.
Chợt Xít nhìn thấy ngọn lao của mình vẫn cắm vào cổ con Mãng Xà, ngay sát sau cái sọ lớn, dựng lên như chiếc lông nhím đung đưa. Một ý nghĩ táo bạo chợt nảy trong đầu Xít. Nó giật chiếc túi vải trên vai xuống, giơ lên vẫy vẫy ra hiệu cho Đan, vừa đưa tay ra hiệu chỉ vào chiếc cán lao. Rất nhanh, Đan hiểu ngay ra ý đồ của Xít, nó khẽ gật đầu. Chúng mím môi chờ đợi. Cả hai biết đây sẽ là hành động sinh tử, quyết định mạng sống của hai đứa. Nhưng đúng lúc đó từ bên phải, Xít thấy một vệt lá mục cách nó chừng hơn hai chục sải, đang ùng ục sới tung lên, lao tới chỗ nó."Ôi trời, quỉ thần ơi! Nó có một đôi!" Xít thầm kêu lên kinh hãi, nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh quyết định rất nhanh. Điều gì phải làm trước. Nó cương quyết đứng yên tại chỗ chờ đợi một tia hi vọng cuối cùng. Một khoảng khắc chờ đợi dài như cả năm, máu trong người như đông lại, nhưng Xít vẫn cân răng ghìm mình chờ đợi. Rồi cuối cùng một cơ hội cũng chợt lóe lên. Chiếc đầu con Mãng Xà vươn cao bỗng dừng lại dò xét trong một tíc tắc quí giá. Không để tuột mất cơ hội, Xít nhắm thật chính xác quăng mạnh chiếc túi vào chiếc cán lao. Một cú ném rất chính xác. Chiếc quai túi tròng vào cái cán rồi trượt xuống mắc lại trên cổ, che một bên mắt con Mãng Xà, làm nó giật mình cố lắc mạnh cái đầu mong hất chiếc túi ra. Chỉ chờ có vậy, Đan liền lao ra khỏi chỗ lấp. Nó hết sức bình tĩnh, chờ cho đúng lúc chiếc đầu hất lên phơi ra cái cổ họng trống trải, liền nhắm thẳng mũi lao đâm tới. Với khoảng cách chỉ chừng hai sải tay, mũi lao đi lút tận cán.
Đằng xa, Xít còn chẳng kịp nhìn cú đâm của bạn, chỉ vừa kịp quăng chiếc túi lên, nó đã vội lộn người lăn mình ào ào xuống đáy sông. Một cái đầu vừa bật trồi lên ngay sau lưng nó. Vừa xuống chạm đáy, không nhìn ra sau Xít vội cuống cuồng bò bằng cả hai chân hai tay, luồn rúc thật nhanh vào trong đống gỗ ngổn ngang dưới đáy sông.
"Uỳnh! Uỳnh!" Tiếng gỗ bị xô, húc, văng lên ầm ầm đuổi theo sát đít nó.
Như một con thằn lằn, Xít trườn vun vút qua hết khe này đến khe khác, bất biết chúng dẫn tới đâu. Luồn sang trái rồi lách sang phải, cứ đâu có khe hở là nó phóng ngay vào. Đằng sau tiếng thở khè! khè! ghê rợn lẫn tiếng cây lăn dồn dập truy sát sạt.
Chẳng biết đã lao qua bao nhiêu lỗ hổng, trườn qua bao nhiêu gốc cây, sau cùng Xít lao vào một cái hốc tối lờ mờ. Ở đây ánh sáng không lọt xuống nổi, ánh mắt chẳng nhìn được rõ chỉ còn cách lấy tay rờ rẫm bốn xung quanh. Loay hoay đưa tay lần tìm một khe hở để chui tiếp, bỗng Xít nghe tim thắt lại. Đó là một cái hốc kín hoàn toàn, bốn bề ken chặt không có lấy một cái khe hẹp. Thôi rồi! Nó đã tìm đúng đến cái miệng thòng lọng của Thần Chết mà lao vào! Lần này thì...! Nó còn chưa kịp nghĩ gì thì đúng lúc ấy, cái đầu con Mãng Xà từ ngoài rúc mạnh một cái, ẩy tung cả mấy cây gỗ bên trên, trườn vào. Cái đầu chỉ cách chân Xít chưa đầy một cánh tay. Trong bóng tối lờ mờ vẫn nổi bật một cái đầu màu xanh lục to như cái ché rượu, hai hàng răng tua tủa như dao sắc hé mở, để rớt rãi lòng nhòng ứa ra thành những vệt dài, phả mùi tanh tưởi nồng nặc. Cái hốc nông choèn, chưa xoay lưng đã chạm vách. Xít đưa tay qua bên hông lần tìm con dao ngắn, niềm hi vọng mong manh cuối cùng. Nhưng rồi tay nó nắm lại trong không khí, con dao cũng đã rơi mất từ lúc nào. Không còn gì! Chẳng còn gì cả! Xít lùi lại cố dán người vào vách, trống ngực đập thình thịch, mùi của cái chết tanh lòm đã lởn vởn ngay đầu mũi.
Con Mãng Xà không tấn công ngay, nó nhìn Xít chằm chằm bằng đôi mắt vàng khè như đồng thau, hai đồng tử thu lại mỏng dính tăm tối, đầy vẻ thèm thuồng khoái trá. Cái lưỡi đỏ ké thè ra thụt vào, đung đưa, huơ huơ trong không khí như đang liếm láp tận hưởng nỗi khiếp đảm tỏa ra từ linh hồn hấp hối của con mồi. Rồi bỗng dồn hết sức nó khè mạnh một tiếng, cái miệng ngoác ra hết cỡ phóng tới. Bỗng đúng lúc ấy, bàn tay của Xít chống trên đất chợt chạm vào một vật gì đó cưng cứng. Theo bản năng, không kịp suy nghĩ, Xít liền cầm bừa vật gì đó lên tống thẳng vào giữa cái miệng đỏ lòm của con Mãng Xà đang đớp tới. Cái đầu bỗng khựng lại một khắc, rồi thụt lại lúc lắc liên hồi. Ngạc nhiên nhìn lại, Xít mới nhận ra thứ mình vừa nhét vào miệng con Mãng Xà là một chiếc sọ trâu rừng khá to, trên đỉnh sọ vẫn còn dính một mẩu sừng gãy dài gần gang tay. Ôi! Thật may mắn làm sao? Hóa ra con Mãng Xà vừa bị giắt và đang cố hất chiếc sọ khó chịu ấy ra khỏi miệng. Nhưng việc đó không hề dễ dàng, vì vừa rồi nó đã há quá to, muốn văng được chiếc sọ ra ngoài nó cần phải há to hơn nữa. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Xít, nó giơ chân lên ngang mặt chờ đợi. Chờ đúng lúc con Mãng Xà văng vật cái đầu ngang qua mặt, nó liền dang thẳng chân đạp mạnh một phát vào chiếc sọ, cho nó ấn lút tận sâu vào họng con Mãng Xà. Con Mãng Xà đau đớn gầm lên thở hồng hộc, lúc lắc điên cuồng. Nhưng giờ thì nó càng không thể nào khạc ra được nữa rồi, chiếc sừng gãy sắc nhọn của chiếc sọ đã cắm sâu vào vòm họng nó mắc cứng ở đó. Quả là một sự báo ứng đích đáng - Nó đã bị một nạn nhân của chính mình hãm chết. Chỉ trong chớp mắt tình thế đã xoay chuyển hoàn toàn, giờ con Mãng Xà mới là kẻ rơi vào thế cùng. Chiếc sọ trong họng nó khạc chẳng ra, nuốt chẳng trôi. Mà nó càng vùng vẫy mạnh, thì những cây gỗ đè phía trên cổ càng rung lắc chèn cứng xuống, xiết dần xiết dần, cái khe đã hẹp càng thêm thắt lại. Nó muốn trườn tới cũng chẳng được mà rút đầu ra cũng chẳng xong, bởi cái hàm cứ há ngoạc ra hết cỡ không sao ngậm lại nổi. Nó chỉ còn biết điên cuồng quật mình giãy giụa, cố long rộng cái khe để rút lui. Bị dồn vào đường cùng nên sức mạnh của nó thật khủng khiếp. Những cây gỗ xô lắc, rung chuyển dữ dội vang lên những tiếng kèn kẹt sởn gai ốc, cái hốc như chỉ chực đổ sụp xuống đầu Xít. Đúng lúc đó một mũi lao từ trên phóng phập xuống, đâm xuyên từ đỉnh đầu con Mãng Xà xuống tận họng. Cái đầu hung hăng dữ tợn bỗng gập xuống như vừa bị chém đứt lìa cổ, nằm vật trên đất. Cái miệng banh ra mà đôi mắt nó vẫn trợn lên trừng trừng như đang chằm chằm nhìn vào Xít.
Rồi từ trên có tiếng Đan vang lên rối rít: "Xít! Xít ơi! Cậu còn sống không?" Xít mừng rỡ nói lớn: "Tớ còn sống! Còn sống! Không sao cả!" Nghe tiếng Xít trả lời, Đan sung sướng nói: "Trời đất! Cậu còn sống sao? Vẫn nguyên vẹn chứ? Trời đất! Tớ đã tưởng chuyến này sẽ chẳng được gặp lại cậu nữa!" Rồi Đan vội vã chạy đi tìm một cây gỗ nhỏ, lách vào cái khe hẹp bên trên dùng hết sức bẩy. Phải mất một lúc cả hai cùng ra sức, chúng mới mở được một khe hở vừa cho Xít chui lên. Xít lên rồi, Đan cúi xuống ngắm nhìn cái đầu con Mãng xà qua cái lỗ, nó thốt lên: "Con này lớn thật! Cái đầu trông phát khiếp! Mà sao cậu cầm cự nổi nó? Trên này tớ thấy nó giãy còn phát khiếp!" Xít kể lại chuyện may mắn vớ được chiếc sọ trâu và con Mãng xà bị kẹt như thế nào. Rồi nó hỏi Đan: "Còn con kia đâu?" "Bị tớ đâm trọng thương vào cổ họng, nó tẩu thoát vào rừng rồi! Nhưng chắc cũng chẳng chạy được bao xa đâu!" Đan đáp, rồi nói tiếp: "May mà cậu nghĩ ra cách ném chiếc túi! Không thì... Giờ này không biết thế nào rồi?" Xít hả hê vỗ vai bạn, nói: "Kệ đi, dù thế nào, hai đứa còn sống là mừng rồi!"
Hai đứa đứng trên đống cây mục lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh chiến trường. Thật khủng khiếp! Cây cối văng tung tóe, quét hẳn thành một khoảng vãn đi giữa lòng sông, bắn cả lên bờ, như thể chúng chỉ như một nắm đũa nhẹ hều vậy. Sức mạnh của hai con Mãng Xà này quả thật khủng khiếp, chưa từng thấy! Nằm chình ình ở giữa, vắt dài hết gần nửa lòng sông cạn là cái thân xác vừa to vừa dài, phải tới mười mấy sải của nó, mà giờ Xít mới được tận mắt nhìn ngắm. Toàn thân nó phủ lớp vảy màu xanh lục, ánh lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng đường gai chạy dọc sống lưng nó lại có màu bạc như vẩy cá.
- Đến giờ tớ vẫn chưa tin nổi hai đứa mình đã hạ được đôi Mãng Xà này! - vừa nhìn cái xác khổng lồ của con Mãng Xà Xít vừa lẩm bẩm.
- Tất cả là nhờ có cậu nhanh trí và cả cái địa hình kỳ lạ ở đây nữa! - Đan nói - Chứ không chắc gì hôm nay chúng ta đã thoát nổi? Mà tớ nghĩ, với hai con Mãng Xà đáng sợ này ở đây thì chưa chắc con Sói Hai Đầu dám bén bảng quanh đây đâu?
- Cậu nói cũng có lý! - Xít nói.
Ngẫm nghĩ một lúc Đan tiếp:
- Mãng Xà một đôi, Sói thì hai đầu! Hình như số chúng ta phải gặp những thứ có đôi có cặp thì phải? Mà chúng đều là thứ dữ dằn, ghê gớm cả!
- Thì chúng mình cũng có một đôi đấy thôi! - Xít cười nói.
- Hì hì! Ồ, đúng thế nhỉ? - Đan ngẩn ra cười thật thà, phô hàm răng trắng phau.
Hai đứa leo lên bờ đi tìm lại túi tắm và vũ khí.
Quả nhiên, Xít tìm thấy con dao thép nằm dưới một thân cây ngay dưới lòng sông, còn mũi lao nó phóng vào cổ con Mãng Xà thì phải đi một đoạn dọc bìa rừng, theo vết trườn quằn quại sới tung đất đá của con dã thú trọng thương mới tìm thấy. Trên mũi lao vẫn còn dính thứ máu đen lầy nhầy.
Sau khi nhặt nhạnh lại đồ đạc túi tắm, hai đứa qua mé bờ bên kia nghỉ ăn trưa, bởi bên này phía cuối gió, thi thoảng cái mùi tanh lòm từ đầu con Mãng Xà vẫn phe phẩy bốc lên rất ghê tởm.
Hai đứa tự thưởng cho mình một bữa trưa thịnh soạn và no nê hơn mọi ngày rồi tiếp tục lên đường. Sau cuộc chiến với hai con Mãng Xà to lớn hung dữ, bỗng nhiên hai đứa thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên. Giờ đây nếu có phải đối mặt với Sói Hai Đầu, chúng cũng thấy tự tin hơn nhiều và chẳng hề còn cái cảm giác e sợ lo ngại như lúc trước, chỉ còn ngoại trừ cái tiếng tru ma mị của nó.
Hai đứa vẫn chưa thể nghĩ ra, lúc nào là lúc thích hợp nhất để dùng thứ thuốc cụ Sóc đã đưa. Nửa chúng muốn chùng chình, lùi lại thêm ngày nào hay ngày ấy, chưa phải đắp cái thứ thuốc ấy lên tai, nhưng nửa lại tò mò muốn sớm biết công dụng của nó thực sự hiệu quả thế nào?
Rừng U Linh vẫn trải dài bất tận. Hai đứa tiếp tục kiên nhẫn vừa đi vừa soi tìm từng chút dấu vết của con Sói Hai Đầu. Nhưng đã mấy ngày chẳng hề thấy bất cứ vết tích nào, cứ như thể nó có thể đi mà không để lại dấu chân, hoặc cực kỳ tinh khôn, có thể tự xóa dấu vết đi vậy.
Qua ngày thứ sáu kể từ khi đụng độ hai con Mãng Xà, đi tiếp về hướng Đông Bắc, hai đứa dần cảm nhận được như đất dưới chân mình hơi dốc xuống, tuy độ dốc không đáng kể nhưng cũng đủ để nhận biết nền đất đang thấp dần. Và cây cối cũng dần mọc lên mỗi lúc một ken dày hơn, cùng những bụi cây xanh rì, rậm rạp mọc lên dầy đặc ngăn cản tầm nhìn.
Đi tiếp chừng nửa dặm thì mặt đất bất ngờ dốc hẳn xuống, đôi chỗ hai đứa phải vịn vào thân cây để từ từ bước xuống. Địa hình ở đây là những vách đá thấp đan vào nhau, chỉ để chừa ở giữa một khe hẹp vừa vòng vèo quanh co, vừa gập ghềnh khó đi. Dọc lối đi cây cối, cành lá... chủ yếu là cây bụi giăng mắc bịt bùng. Đan và Xít đã có lúc dừng lại do dự, không biết có lên đi tiếp theo hướng này? Nhưng nhìn về hai phía hai bên chúng thấy cũng chẳng khá hơn. Cả bên trái bên phải, địa hình còn gập ghềnh, cheo leo có vẻ còn khó đi hơn, nên chúng đành gắng sức men theo cái khe quanh co trước mặt đi tiếp. Đi thêm qua vài vách đá, bất ngờ chúng gặp một vách đá cao, mỏng như sống dao đổ ra chặn ngang trước mặt. Men theo vách đá đó đi vài chục bước nữa rồi rẽ sang trái. Vừa ra khỏi vách đá khuất, chợt chúng thấy trước mắt mở ra một thung lũng lớn. Hóa ra từ nãy giờ chúng đang đi xuống một cái lòng thung, mà do những vách đá che khuất tầm nhìn nên chẳng hề hay biết.
Cái thung hẹp nằm trải dài giữa hai rặng núi kẹp hai bên, hai rặng núi không cao lắm nhưng sườn dựng rất dốc. Cái thung khá dài, muốn băng qua đầu bên kia đi ít nhất cũng phải mất nửa buổi.
Bị bốn bề vây kín nên lòng thung ở đây kín gió, hơi ẩm từ dưới đất bốc lên tụ lại, lơ lửng thành một màn sương trắng nhẹ, bồng bềnh phủ gần như kín mặt thung. Lòng thung có vẻ khá lồi lõm, không những thế mặt đất còn phủ kín tầng tầng, lớp lớp. Dưới đáy nào là Dương xỉ, Dong dáy, Chè vè... phủ kín, cây nào cây ấy cũng to kỳ lạ, gấp ba bốn lần bình thường. Ở giữa là những bụi Thau kén, Mán đỉa... rậm um tùm. Trong khi tầng trên cùng là những cây Chò chỉ, Sến gai... Vươn ngọn cao chót vót xòe tán xanh ngắt. Chưa nói tới đám dây leo treo trên các tán cây, được sương ẩm nuôi dưỡng chúng xanh tốt, sinh sôi nảy nở giăng kín nơi nơi. Chúng vươn thành từng chùm từng bó vắt như khung cửi từ cây nọ sang cây kia miên man bất tận càng Trong khi tầng trên cùng là những cây Chò chỉ, Sến gai, Táu mật... Vươn ngọn cao chót vót xòe tán xanh ngắt. Chưa nói tới đám dây leo treo trên các tán cây, được làn sương ẩm ướt đẫm hơi nước trong thung ưu ái, nuôi dưỡng, chúng sinh sôi nảy nở mãnh liệt, vươn ra giăng kín khắp nơi. Chúng kết thành từng chùm từng bó, vắt dày như khung cửi từ cây nọ sang cây kia xoắn xuýt, chằng chịt, bất tận càng làm cái không khí trong thung lũng trở lên kín đáo, ngột ngạt. Tuy nhiên trên thân chúng lại có những dây leo nhỏ nhắn mềm mại hơn quấn quanh; đâm lá xanh tươi, trổ những bông hoa rực rỡ kỳ lạ, buông rủ đung đưa trên đầu trông rất đẹp mắt.
Rừng cây rậm rạp nên hai đứa đi hàng một. Xít đi trước vừa gạt cây tìm lối vừa với ra sau trò chuyện với Đan. Nhiều chỗ cây bụi đan kín, Xít phải rút con dao bên sườn phạt lấy phạt để lấy lối đi. Đi chừng một lúc, vẫn đi nói liền hai ba câu mà chẳng thấy Đan trả lời, Xít giật mình quay lại. Đan đã biến mất từ lúc nào.
Kinh hãi Xít vội gọi lớn: "Đan! Đan ơi! Cậu ở đâu?"
Không có tiếng trả lời cũng chẳng thấy động tĩnh gì, cánh rừng im phăng phắc. Xít sợ hãi chạy ngược lại, vừa chạy nó vừa hét lên: "Đan! Đan ơi!" Lòng thung vẫn im phăng phắc, chẳng thấy tiếng đáp lại. "Trời đất! Đan chỉ mới vừa ở ngay sau lưng nó kia mà? Cái gì khiến nó biến mất nhanh như thế chứ?" Càng nghĩ Xít càng hoảng sợ, nó lại hối hả chạy tiếp, ngược lên chỗ áng chừng Đan đã biến mất. Chạy ngang chạy ngửa, lao bừa vào những bụi cây chằng chịt như mạng nhện, gạt phăng tất cả các loại dây leo, gai góc xông vào tìm tận nơi. Rồi bất chợt nó thở phào, cách đó chừng hai chục bước, nó thấy Đan đang đứng sau một chùm dây leo, từ một cây Giáng hương cổ thụ thả xuống lòng thòng như một bức mành mành. Hình như nó đang đứng ngắm một cái gì đó, có vẻ chăm chú lắm.
Xít mừng rỡ chạy ào lại khẽ gắt:
- Cậu đang làm gì vậy? Sao gọi không lên tiếng?
Đan chẳng quay lại trả lời, bắt đầu lững thững bước đi về phía trước, mắt nó chằm chằm nhìn xuống một sợi dây leo to cỡ đầu ngón chân cái bò ngoằn ngèo trên mặt đất. Trên sợi dây leo ấy mọc ra những bông hoa thon dài có cánh màu vàng nhạt, viền đỏ tươi, hình dáng như những ngón tay đang múa mở xòe ra cong cong rất đẹp. Ở giữ là những cái nhị trắng muốt, trong vắt, lấm tấm bụi phấn phủ kín.
Thấy Đan không trả lời, linh cảm có điều gì không bình thường, Xít túm vai bạn xoay người giật lại. Bỗng nó sợ hãi giật thót mình lùi lại: cái mặt Đan trắng bệch như xác chết, hai tròng mắt trợn ngược vô hồn như bị treo ngược lên, trong khi đôi môi dường như lại đang cố nhếch lên nở một nụ cười ma quái, ngớ ngẩn.
Kinh hãi, Xít nhìn xuống sợi dây leo đầy những bông hoa sặc sỡ xem Đan đang đi theo cái gì. Nó thấy mấy sợi dây uốn lượn trên đất, dẫn sâu vào những vòm cây um tùm nằm dưới một gốc Muồng già cổ thụ xù xì, mốc thếch đã mục ruỗng. Xít tự nhủ: "Chỉ là mấy sợi dây leo thôi mà!"
Ánh mắt nó tiếp tục lần theo những bông hoa cứ nở ra như những bụm sáng nối tiếp nhau lóe lên. Rồi chẳng mấy chốc, trong mắt Xít tràn ngập hàng ngàn bông hoa rực rỡ, hàng ngàn đốm sáng lung linh bay lượn khắp khu rừng. Thật là một khung cảnh đẹp đẽ hiếm có. Đột nhiên trong đầu Xít nghe thấy những tiếng cười nói vui vẻ, rộn rã từ phía gốc cây Muồng già vọng lại; dường như ở đó đang có một đám đông, đang có một cuộc tụ tập vui vẻ, náo nhiệt...
Một mong muốn mãnh liệt trỗi lên trong lòng Xít, thôi thúc nó bước theo những bông hoa xinh xắn đi vào trong vòm cây, nơi lòng dạ nó mách bảo, sẽ được tham gia vào một cuộc vui rộn rã, bất tận... Rồi đột nhiên một làn sương mờ, lành lạnh, nhẹ tênh bất chợt phủ trùm lên trí óc Xít. Một cảm giác tê tê, lan tỏa đi khắp cơ thể rất nhanh. Toàn thân nó bắt đầu bồng bềnh, cả đầu óc cũng vậy, như có một thứ gì đó nâng nó lên, trôi đi. Xít muốn nói với Đan điều gì đó, nhưng đôi môi nó đã bắt đầu tê cứng, nặng trịch không thể thốt ra được.
"Phấn độc!" Một chút bản năng tự vệ cuối cùng của tiềm thức đang mụ mị dần trong Xít nỗ lực trỗi dậy lần cuối, lên tiếng kêu cứu, cảnh báo. Lắc mạnh đầu, ồn toàn bộ sức lực và chút tỉnh táo còn lại, Xít cúi xuống xốc người Đan qua vai rồi cứ thế ngắm nghiền mắt, loạng choạng bước đi; tai nó ù dần và mắt cũng mờ đi, giàn giụa nước. Nhưng nó vẫn cứ cố bước đi, càng xa những bông hoa càng tốt. Đi được vài chục bước, không trụ nổi nữa, Xít thả Đan đánh "Uỵch!" xuống đất, rồi phủ phục xuống theo. Nó dùng tay cào bới lớp đất ẩm dưới chân rồi vục mặt vào đấy hít lấy hít để, mặc cho đất cát chui cả vào miệng, vào mũi, ho sặc sụa. Lập tức đầu óc Xít tỉnh táo lại rất nhanh. Quay qua, thấy Đan vẫn nằm bất động, Xít nhớ lại kinh nghiệm chữa độc mà cụ Sóc vẫn chỉ dạy: "Phàm là, quanh những thứ có độc, thường có những loài cây, cỏ kị độc tự sinh sôi! Loài nào giống ấy! Sống cạnh độc lên chúng thường tự sinh ra được chất kiềm độc để sinh tồn! Màu sắc thì có phần tương đồng, mà tính vị thì khắc chế nhau!" Xít lập tức chạy lại chỗ cái dây leo trổ bông, nó nín thở một tay bịt mũi, một tay tìm thật nhanh quơ lấy một nắm lá Nọc bần và Sầu sì mọc gần đó, mang về. Tháo chiếc nồi đồng treo trên túi Đan, nó cho nắm lá vào dùng chuôi dao giã nát, rồi cậy mồm Đan vắt vào miệng khoảng hơn chục giọt thứ nước xanh lè, hăng gắt. Nó cũng lấy mấy lá cho vào miệng nhai nuốt lấy nước. Xong xuôi nó giở quần áo trên khắp người Đan tìm kiếm vết thương, nhưng may mắn chẳng thấy có vết cắn nào nó mới yên tâm ngồi xuống.
Một lúc sau, sắc mặt Đan dần trở lại bình thường, rồi nó ngồi bật dậy ho khùng khục, vỗ ngực bồm bộp đòi uống nước. Xít thở phào đưa ống nước cho bạn, hỏi:
- Cậu thấy trong người thế nào?
- Có cái gì đó như bọ Xít đái vào cổ tớ ấy! Kinh quá! - Đan nhăn nhó đáp sau khi tu ừng ực một hơi dài.
Nhìn vẻ mặt vẫn còn ngơ ngơ của thằng bạn, chợt một ý nghĩ tinh quái nảy ra trong đầu Xít, nó nói:
- Được bọ xít đái đã tốt!
- Không phải nước đái bọ xít thì là cái gì? - Đan đưa mắt nghi ngờ hỏi thằng bạn.
- Là rớt ruột một loài nhộng!
- Nhộng gì?
- Nhộng đẻ trứng trong phân Chồn đất ấy! - Xít nói tỉnh queo - Mà may quá! Cậu không sao là may rồi!
- Khọec! Là thứ Nhộng kinh tởm đó hả? - Đan nhăn mặt nhổ phì phì - Mà làm sao tớ phải nuốt thứ tởm lợm đó thế? Hình như tớ vừa ngủ một giấc? Mà... Mà cậu nói "May không sao!" là sao?
Nhìn vẻ mặt ngây ngây vừa tỉnh lại của Đan, Xít định kể, rồi nó chợt đổi ý, gật gù nói:
- Vừa rồi cậu không phải ngủ đâu, mà bị ngất! Thật cậu không nhớ gì sao? - Xít tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Nhớ cái gì? Lúc trước... ta đã làm cái gì? Thật sự lúc này tớ không nhớ nổi, cái đầu vẫn ong ong, váng vất!
- Nó chỉ vừa mới xảy ra thôi mà! Tớ còn nhớ rất rõ! Sao cậu lại chẳng nhớ gì chứ? Chả lẽ cái thứ đó còn ăn mất cả trí nhớ của người ta sao? - Vẻ mặt Xít chợt ra chiều đăm chiêu, lo lắng.
- Ăn trí nhớ? Chuyện gì đã xảy ra? Làm ơn nói mau lên được không? - Đan gắt, rõ ràng đã tỏ ra khá lo lắng.
- Chết thật! Hay do cậu đã ăn nhiều, nên bị nặng hơn? - Xít nhìn Đan vẻ nghiêm trọng, cố ý dằn dứ, úp mở.
- Ăn cái gì? Chúng mình đã ăn gì? Cậu có nói nhanh lên không thì bảo?
- Thì chúng mình đã ăn hết cả một... Mà thôi! Nếu cậu không nhớ thì chẳng nên nhắc lại làm gì! - Xít nói.
- Sao lại không nhắc lại? Cậu cứ kể đi xem nào! - Đan gắt lên tức tối
Nhìn vẻ mặt thằng bạn. Xít vờ làm bộ dạng ra chiều suy nghĩ, đấu tranh lắm. Làm Đan càng thêm sốt sắng, kích động. Chờ cho thằng bạn giục thêm lần nữa gần như năn nỉ, rồi Xít mới tỏ vẻ cả nể, nhượng bộ. Nó hạ giọng kể:
- Lúc trước, khi đang đi băng qua thung lũng, đột nhiên chúng mình thấy một con gà rừng trắng toát, trên đầu nó có mào tím và mọc đầy vẩy như vẩy cá, còn cái đuôi năm bảy màu sặc sỡ dài lê thê, quét trên đất cả sải tay. Chính cậu và tớ đã lùa nó vào một bụi cây và bắt nó. Cậu không nhớ gì sao?
- Không, tớ không nhớ gì cả! Rồi sao? - Đan hỏi, giọng đã bắt đầu trở lên hồi hộp.
- Rồi sau đó chúng ta vặt lông, làm thịt nó, nướng lên đánh chén! - Xít kể - Mà con gà ấy kỳ lạ lắm! Lúc vặt lông nó kêu khồng khộc như cóc ấy! Thịt nướng lên vẫn đỏ tươi như máu. Sau khi ăn được một lúc thì cả hai đứa mình đều thấy xây xẩm đầu óc, người ngứa ran lên, bụng đau quằn quại. Lúc đó tớ đau đến bò lê bò quàng, cào cấu trên đất. Còn cậu thì giãy đành đạch, trông thương tâm lắm! Chính mắt tớ còn thấy cậu há miệng cắn một khúc rễ cây to như cổ chân, cỡ thế này này! (Xít vỗ bàn tay lên cổ chân mình minh họa) Chắc để chống lại cơn đau? Nhưng chẳng lại, người cậu vẫn giật giật lên mấy cái rồi nằm vật ra, sùi bọt mép đo đỏ như máu. Có lẽ là do cậu đã ngoạm cả nửa con gà với cái đầu mọc vảy ấy!
May sao lúc đó tớ mò được về phía gốc cây Trầu Dầu đằng kia, tìm thấy một đống phân Chồn đất, móc được mấy con nhộng, cậy miệng cậu, bóp ruột nhét vào. Còn tớ cũng cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt hai con. Được một lúc thì tớ nôn thốc nôn tháo, nôn ra bằng hết! Ôi chao! Sao trên đời lại có thứ kinh tởm, tởm lợm đến thế! Toàn những mẩu thịt lầy nhầy, mới ăn vào bụng được một lúc mà nó đã chuyển màu đen xì, mọc lông tơ lởm chởm và có mùi tanh thối khủng khiếp!
- Rồi... Còn tớ thì sao..? - Đan nhìn Xít hỏi dồn.
- Cậu..! Thật tình cậu vẫn chưa nôn ra được!
Không chờ Xít nói hết câu, Đan phóng vào một bụi cây gần đấy. Nó quì gối xuống đất, đầu cắm xuống, đít chổng lên ra sức móc họng, nôn và ọe. Nó thọc sâu cả hai ngón tay vào họng mà móc, mà nôn cho ra mật xanh mật vàng. Cái thứ Xít miêu tả thật kinh tởm, bám riết trong đầu nó; chỉ mường tượng theo lời tả, đã làm ruột nó quặn lên từng cơn. Đan cắm mặt xuống đất, ra sức nôn, con mắt muốn rớt cả ra ngoài.
Nhưng móc hoài mà không ra thứ gì, chỉ toàn có tí nước dãi. Đan chợt ngờ ngợ nhận ra hình như cái bụng mình rỗng tuếch, đâu có thứ gì? Mà thằng Xít bảo nó xơi cả nửa con gà kia mà? Vừa lúc Đan nghe tiếng cười hinh hích, ngặt nghẽo sau lưng. "Đồ khốn!" Đan gầm lên, nó hiểu mình đã bị lừa một vố đau thế nào? Nó quay lại lao vào Xít đè xuống, thụi túi bụi vào lưng vào vai: "Này thì thịt gà này! Này thì nhộng đất này!" Sau mỗi câu là một cú đấm. Bị Đan nằm đè lên cổ, thằng Xít vẫn chẳng nhịn được, nó cứ gập người xuống đất mà ôm bụng cười sặc sụa, giơ lưng giơ cổ ra, mặc cho bạn đấm thùm thụp.
Sau một hồi đùa cợt, vật lộn hai đứa cũng buông nhau ra nằm nghỉ. Đan hỏi:
- Thực ra vừa rồi đã có chuyện gì? Rõ ràng tớ có cảm giác như vừa ngủ mơ, mà dường như cũng không hẳn là ngủ.
- Thế cậu đã mơ thấy gì? - Xít tò mò hỏi, giọng đã trở lại nghiêm túc - Thử kể tớ nghe xem? Có phải toàn những âm thanh cậu ưa thích và cảnh đẹp như chốn nhà trời?
- Đúng rồi! - Đan kêu lên - Tớ thấy toàn những thứ đẹp đẽ, hiếm có trên đời này! Cậu cũng thấy sao? - Đan hỏi lại, rồi kể tiếp - Lúc ấy đang đi thì dường như đột nhiên tớ nghe thấy có tiếng sáo ở đâu đó vọng lại. Tiếng sáo xa xôi, không rõ lắm, nhưng véo von, trầm bổng nghe rất hay nhưng cũng rất lạ tai. Rồi, đang trong lúc dỏng tai lên nghe xem tiếng sáo từ đâu vọng tới, thì đột nhiên tớ thấy một đàn rắn vàng nhỏ xíu, sáng lấp lánh bò ngang qua mặt. Chúng cứ chậm dãi trườn qua trước mặt tớ, rồi ngập ngừng luồn vào mấy bụi cây phủ đầy những chùm hoa sặc sỡ, rủ xuống như những chiếc chuông nhỏ đung đưa. Chúng như có ý chờ tớ đi theo. Tớ đã quay lại gọi cậu mấy lần, mà không hiểu sao cậu cứ im lặng bước đi và đột nhiên có một màn sương mờ ở đâu đó kéo tới che khuất cậu! - Càng kể Đan càng nhớ rõ khung cảnh trong giấc mơ mụ mị ấy hơn - Bỗng lúc đó tiếng sáo trở lên rất gần và nghe kỳ diệu, mê hoặc lắm! Nó giục tớ quyết định phải tới tận nơi xem cho kỳ được, rồi sẽ đuổi theo cậu sau cũng không muộn! Rồi đàn rắn vàng ấy dẫn tớ tới một dòng suối kỳ lạ: một dòng suối chảy bồng bềnh, lơ lửng giữa không trung, nó uốn lượn chảy ra từ những tán lá xanh mướt như ngọc bích ở trên cao. Làn nước suối róc rách chảy rất êm ái, hai bên chẳng có bờ bến gì cả, nó cứ tự chảy giữa hư không mà thôi. Giữa dòng suối ấy thấp thoáng có những cánh hoa vàng nhạt nổi nhấp nhô trên mặt nước... Rồi... rồi chỉ tới đó, còn sau đó là gì thì tớ không nhớ nổi nữa!
- Đó chẳng phải mơ đâu! - Xít cắt lời bạn - Cậu đã trúng phấn độc của những bông hoa trên dây leo đó! Chúng rất mạnh, tớ chưa từng thấy thứ hoa rừng nào ghê gớm như thế!
Rồi Xít kể lại chuyện tìm thấy Đan bên những sợi dây leo như thế nào, và nó cũng suýt bị trúng độc ra sao. Nghe xong Đan bần thần nói:
- Cái thung lũng này quả là đáng sợ thật! Chỉ là mấy dây leo đã ghê gớm thế rồi! Nhưng thật lạ, những điệu sáo đó nghe rất rõ và mê hoặc! Dường như cho tới giờ chúng vẫn vấn vương trong đầu tớ!
- Hức! Cứ tưởng cái gì quí hóa lắm! - Xít bĩu môi - Nó suýt ru cậu xuống mồ đấy! Thế mà còn xoa xuýt "vấn vương" với chả "mê ly"! Biết cậu thích cái tiếng sáo đến thế, tớ đã để mặc cậu ở đó sùi bọt mép ra, cho nó dong hồn đi luôn! Chả hơi đâu mất công vác về, rồi lại phải chia nửa con "gà rừng" béo ngậy, thơm nhức mũi!
Thấy Xít vẫn chưa thôi chọc vụ "nôn nhầm", Đan nhặt hòn sỏi nhằm đầu thằng bạn chọi cho một phát cho bõ tức cái vố chơi khăm trời đánh ấy! Cú ném đùa không mạnh, nên chỉ khẽ quài tay ra sau Xít đã tóm gọn viên sỏi.
Chòng ghẹo nhau một lúc, qua lại vài câu đùa cợt, nhưng cũng đủ làm hai đứa thấy lòng nhẹ nhàng hơn, tinh thần trở lại phấn chấn hẳn.
Xít đưa mắt nhìn những tán cây lớn chạy dọc thung lũng, muốn tìm vạch một đường ngắn nhất vượt thung lũng, sang đầu bên kia. Nhưng cái màn sương lả lất của buổi sáng trong thung lũng vẫn chưa chịu tan hẳn, buông giăng phủ trùm lên những vũng đất thấp, cây bụi mọc dày rịt, nên chẳng thể biết chỗ nào bằng phẳng mà vạch ra đường đi. Vừa loay hoay suy tính, Xít vừa lơ đãng xoay xoay viên sỏi trong tay. Đó là một viên sỏi khá đẹp, to cỡ đầu ngón tay cái, màu đen láy, có hai đường vân trắng nổi bật chạy song song ở chính giữa; trơn nhãy và bóng láng, có lẽ do bởi các dòng nước xiết đổ xuống đáy thung vào những mùa mưa đã vê tròn mài nhẵn.
"Một hòn sỏi đẹp hiếm có! Giá còn chơi như ngày xưa... Thì nó đã là của hiếm, được cất giữ cẩn thận..." Xít mỉm cười nhớ lại một trò chơi lúc còn nhỏ. Vừa định cầm viên sỏi liệng đi, chợt Xít nắm chặt tay giữ hòn sỏi lại. Một thứ vừa lóe lên trong đầu Xít. "Những hòn sỏi... Trò chơi...!" Ý nghĩ như tia chớp mảnh lóe lên, tuy ngay tức thì còn mơ hồ chưa rõ nét, nhưng Xít đã thoáng có linh cảm nhận ra, dường như cái thứ nó vừa nắm bắt được mấu chốt của một vấn đề gì đó?
"Là gì nhỉ?" Xít lầm bầm tự hỏi. Nhìn đăm đắm vào viên sỏi một lát rồi nó bật nhận ra cái nó đang tìm kiếm, nó khẽ kêu lên:
- Đúng! Đúng rồi! Chính là cách này! Vậy mà sao chẳng nghĩ ra kia chứ?
- Nghĩ ra cái gì? - Đan nhìn Xít ngạc nhiên hỏi, chẳng hiểu chuyện gì.
- Tớ vừa nghĩ ra một cách này! - Xít hào hứng nói, rồi nó đưa viên sỏi lên trước mặt Đan xoay xoay hỏi - Cậu còn nhớ cái này không?
- Không! - Đan đáp gần như không thèm nghĩ.
- Cố nhớ lại đi! Một trò chơi xưa, mà hai đứa mình thường chơi quên cả ăn cả ngủ ấy? - Xít gợi ý
- Trò gì? - Đan nhìn hòn sỏi lẩm bẩm, cố lục trong trí nhớ. Chịu nó chẳng nhớ ra được. Tự ngày xửa ngày xưa, hai đứa đã chơi biết bao nhiêu là trò kia chứ, sao mà nhớ nổi? Nó vừa định lắc đầu vẻ chẳng quan tâm thì bỗng bật nhớ ra, nó kêu lên:
- A! Nhớ rồi! Là trò "Đánh Trận Sỏi!"
- Chính là nó đấy! - Xít nói.
- Nhưng sao cậu hỏi vậy? Cái trò chơi cũ rích, chính do hai đứa mình nghĩ ra. Nhưng đến bây giờ, lũ trẻ con cũng có đứa nào thèm chơi đâu?
- Chẳng đứa nào chơi thì kệ chúng nó! Tớ vừa nghĩ ra một cách! - Rồi Xít nói - Mấy hôm nay tớ vẫn đang băn khoăn: sau khi dùng cái thuốc của cụ Sóc rồi, tai hai đứa điếc đặc, thì làm sao chúng ta còn bàn bạc được với nhau cách đối phó với con Sói? Mà việc bàn bạc, lên kế hoạch trước lại vô cùng quan trọng! Giờ, chính nhờ hòn sỏi này, vừa giúp tớ nhớ lại trò chơi đó, nó sẽ là một cách giúp hai đứa mình bàn bạc, lên kế hoạch mà không cần phải trao đổi bằng lời, cậu thấy sao?
- Đúng! Đúng thế! - Đan vỗ đùi đánh đốp, hiểu ra - Đúng là trời giúp mình rồi! Trò chơi ấy không dùng vào lúc này thì còn dùng lúc nào nữa? Cậu tài thật đấy! Thế mà cũng nghĩ ra!
- Cũng nhờ viên sỏi "lấy mạng" này của cậu đấy! - Xít cười nói.
Hai đứa mừng rỡ vì đã có cách giải quyết được một vấn đề khá nan giải, mà chúng vẫn day dứt lâu nay, điều này quan trọng thế nào thì chúng quá hiểu! Với cách này, chúng đã gỡ được một nút thắt tưởng như vô kế khả thi. Và với riêng Xít, sau khi nhớ ra cái trò chơi ngày còn con nít, nó đã lờ mờ nghĩ tới một kế hoạch mới để đối phó với con Sói.
Nhắc lại trò chơi xưa cũ, lập tức những ký ức tuổi thơ ùa về với hai đứa. Chúng miên man nhớ lại cái lần đầu chúng đã nghĩ ra cái trò chơi đó thế nào. Chúng vẫn nhớ như in, chưa quên một chi tiết nào. Vì thi thoảng ngồi với nhau, chúng vẫn ôn lại để nhấm nháp cái thú vị của một thời thơ bé vô ưu, hồn nhiên, tinh nghịch, tung hoành ngang dọc khắp làng bản, mới trôi qua chưa xa xôi gì.
Cái trò Đánh Trận Sỏi ấy thực sự là do hai đứa đã nghĩ ra, khởi đầu từ hai đứa, sau này mới lan truyền ra khắp lũ trẻ con trong bản. Ngày ấy có một thời gian dài hai đứa là trung tâm của những đám tụ tập con nít. Bởi sau khi tạo ra trò chơi mới kỳ thú, vô cùng hấp dẫn so với những trò chơi cũ rích, nhàm chán thì cũng không có đứa trẻ nào trong bản chơi những viên sỏi mà giỏi tưởng tượng và diễn đạt sống động, gay cấn hơn Đan và Xít.
Chúng vẫn còn nhớ rất rõ. Đó là vào một buổi trưa hè, như mọi bữa, hai đứa kéo nhau ra con suối nông, nước trong veo gần cuối bản tắm. Sau khi té nước, nô đùa đuổi nhau dọc con suối đã chán chê, nhưng vẫn còn tiếc làn nước mát lạnh, chảy ào ào tung bọt trắng xóa từ khe núi chảy ra chẳng lỡ về, hai đứa bò lên nằm trên một phiến đá rộng ngay sát mép suối. Phiến đá nâu sẫm to ngang cả hơn sải tay tha hồ cho chúng lăn lê bò toài trên ấy. Tảng đá nằm lấp xấp trên mặt nước nên chúng vừa có thể nằm gối đầu lên tảng đá còn chân lại thả nổi bồng bềnh nửa người trong làn nước mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Gối tay ngửa mặt ngắm mây trời một lúc, chúng cố suy nghĩ xem còn trò gì để tiêu khiển nốt cái buổi chiều nắng vàng rực rỡ còn khá dài ấy. Đang nghĩ tới nghĩ lui chẳng nghĩ trò gì, bỗng quay ngang chúng thấy một con cua đá be bé đang ì ạch vần một viên sỏi trắng từ phiến đá xuống nước. Con cua cứ vần được vài vòng lại đứng lại giương đôi mắt lên ngó Đông liếc Tây như cảnh giác lắm, rồi lại cúi xuống hì hục vần tiếp. Đang rảnh rỗi, lại thấy là lạ, hiếu kỳ không hiểu con cua định làm gì, hai đứa nằm dài ra chống tay lên cằm theo dõi. Con cua nhỏ kỳ cạch một lúc rồi cũng đưa viên sỏi xuống gần sát mép nước.
Bất đồ từ dưới nước một con cua đá xám to lớn gấp mấy lần con cua nhỏ kia, nấp dưới những viên cuội tròn trồi lên, nó xông thẳng tới, cậy mình to khỏe giành lấy viên sỏi, xua đuổi con cua nhỏ đi chỗ khác. Con cua nhỏ cũng có vẻ ngang bướng, chẳng dễ buông xuôi, nó ngoan cường giương hai càng lên, vừa chạy vòng quanh viên sỏi vừa đánh trả kịch liệt.
"Đồ hèn! Đồ ăn cướp!" thằng Xít tức giận kêu lên. Nhưng nằm đối diện, thằng Đan nhấp nháy con mắt lại nghĩ khác, nó làu bàu bênh vực con cua đá: "Đây là lãnh địa của con cua Xám mà! Con cua kia mới là đồ khôn lỏi! Ở đâu tới rồi định lẻn vào ăn trộm báu vật của nó! Trông nó oai phong như một vị Lãnh Chúa thế kia mà! Cái con oắt kia mới là đồ xấu xa! Cho đáng đời!"
"Xì!" Xít dài mỏ chê "Mắt cậu bị toét à? Lãnh Chúa gì mà lại đen xì xì, mốc meo như củ gấu thế kia! Cậu nhìn đi, con cua nhỏ chiến đấu dũng cảm, kiên cường thế kia mà! Nó mới thực sự là một anh hùng!"
"Gớm!Thế con cua của cậu thì đẹp lắm đấy!" Đan cũng dè bửu lại "Anh hùng gì mà tong teo, yếu xìu. Đã thế còn keo kiệt bủn xỉn, đi ăn trộm mà cất bớt một chân ở nhà, nên giờ mới chạy cà thọt cà thọt như bị vẹo bên mông thế kia, trông rõ khổ!" Thằng Đan cười khoái trá, rồi chưa hả, nó bồi tiếp "Chưa hết đâu nhá! Nhìn đi, hình như người Anh Hùng của cậu còn bị lác nữa cơ! Nhìn kìa! Nhìn kìa! Nó cứ nhìn bên trái nhưng lại chạy đâm sầm sang bên phải. Chắc để được đập mặt vào đá cho sướng hay sao ấy? Rõ đồ dở hơi!" Rồi Thằng Đan sung sướng tự thưởng cho mình một tràng cười khinh khích rất thỏa mãn. Xít tức tối lộn ruột. Mọi ngày thằng Đan đâu nhanh mồm nhanh miệng bằng Xít, nên cãi hay thua. Nhưng bữa nay thì Xít lẻo mồm đến đâu cũng chẳng cãi nổi nó, vì nhìn lại thì những lời bêu giếu cay đắng của thằng Đan quả thật đều là hiện thực cả. Con cua nhỏ vừa bị mất một chân bên trái, lại vừa chạy như say rượu ấy: mắt cứ nghểnh lên, mà đi thì cứ đâm sấp dập ngửa, chả rõ muốn đi đâu nữa, rõ chán!
Cãi nhau một hồi, đuối lý sinh cù nhầy, Xít cầm viên sỏi trắng lên ứng biến: "Nói cho nhà ngươi biết! Đây mới chính là ta, đây mới là chân tướng của ta nhé!" "Thế còn con cua lác vẹo kia thì sao?" Đan tức hỏi vặn. "Ờ ừm..! Nó chỉ là ngựa cưỡi của ta thôi!" Xít đáp bừa. "Hô hố! Anh Hùng gì mà đi cưỡi con ngựa giống con dê thọt thế hử? Dắt trộm của mấy đứa con nít chăn thả mải chơi chứ chẳng vừa? Chắc nó cưỡi Anh Hùng chứ Anh hùng cưỡi sao nổi nó?" Đan cười hơ hớ giễu cợt. Tức quá Xít đánh bài lảng, nó nhặt một cọng lá lên gắn vào viên sỏi trắng cầm lên lắc lư nói: "Ta đây là anh hùng diệt trừ yêu quái! Kiếm trong tay ta là kiếm báu, kẻ nào trông thấy kiếm này đều phải cúi đầu chịu chết! Nếu ngươi khôn hồn quì xuống đầu hàng, ta sẽ tha mạng cho mà về với các con, các cháu!" "Còn lâu nhé!" Thấy Xít xoay sở, Đan tức tối định cầm con cua đá to tướng lên trêu lại, nhưng con cua đã ton tót chạy tụt xuống nước. Thấy thế, Đan liền thò tay xuống suối móc lên một viên sỏi nâu bóng, to như ngón chân cái. Nó khoái trí kêu lên "Sợ cái mông ta đây! Ha ha! Ta đây, mới thực sự là Lãnh Chúa của cả vương quốc hùng mạnh này! Oai phong thừa thãi! Ta mà sợ ngươi sao? Tên Anh Hùng đói ăn kia?" Không những thế Đan còn bốc thêm một nắm gần chục viên sỏi nhỏ hơn đủ màu, sếp chúng thành một hàng sau lưng viên sỏi nâu, và nói: "Đội cận vệ trung thành, tài giỏi của ta ở đây! Chỉ cần một cận vệ của ta cũng có thể xách mông ngươi lên đánh cho đỏ đít như khỉ. Đâu cần ta phải ra tay cho mệt xác!" "Được thế thì thách tất cả các ngươi ra đây đấu với một mình ta đấy!" Xít đáp trả "Đồ nhát cáy! Xem ai thua! Thua thì chớ có khóc nhè về nhà mách mẹ đấy nhé!" Thế là Xít cầm viên sỏi trắng xông lên, miệng nó phụ họa kêu: "Cục cục! Cục cục!" Và hình dung trong đầu, viên sỏi của nó như một vị anh hùng mặc giáp bạc lấp lánh, đang kiêu dũng phi một con tuấn mã bờm dựng tung bay, từ xa lao thẳng vào quân thù. Đan cũng lập tức hào hứng hô: "Xông lên! Tất cả bắt lấy tên què kia!" Xít bực tức cãi "Què là vừa nãy thôi, bây giờ đâu còn què, không được hô như thế!" "Được! Thế thì không hô nữa!" Đan chấp nhận, tay nó gạt những viên sỏi màu lên bao vây lấy viên sỏi của Xít, lần này miệng lại kêu: "Quăng dây bắt lấy hắn! Đè lên cổ đừng cho chạy thoát" Tuy chỉ là đóng kịch, nhưng thấy quân bên Đan đông quá nên Xít đành phải tuân thủ luật chơi, cầm viên sỏi quay đầu rút lui, vừa chạy nó vừa quay lại mắng: "Cậy đông bắt nạt thật là hèn! Chẳng oai phong gì! Có giỏi thì một mình ra đấu với ta xem?" "Ta sợ cóc gì ngươi!" Đan nói, cầm viên sỏi nâu tiến lên, rồi nói: "Các ngươi ở đây! Ta chỉ cần một tay bắt tên oắt kia đem về, tối tối bắt nó kỳ chân đi ngủ cho khoái!" "Được, nếu hôm nay bắt được ngươi, ta sẽ thả vào lồng cho mấy con dế của ta tập đá chơi!" Xít trả miếng.
Nói xong hai đứa cùng tức khí, cầm hai viên sỏi lao vào nhau mổ chanh chách, vừa đập vào nhau miệng chúng vừa la hét ầm ĩ. "Chết đi! Chết đi này! Phang cho què này!" "Chọc cho lòi ruột rồi nhé! Đừng có cãi đấy!" "Trúng! Trúng mắt rồi! Ngã ra đi chứ! Sao cậu ăn gian thế?" "Trúng! Trúng cái gì? Chỗ ấy biết đâu là mặt hay mông mà bảo trúng mắt? Ai ăn gian?" Cứ như thế chúng hò hét cứ như thể chúng là những anh hùng đang trong một cuộc chiến đấu cam go ác liệt thật sự...
Kể từ sau buổi chiều thú vị ấy, hai đứa ham chơi thành nghiện, chẳng ngày nào chúng không giành ra cả nửa buổi để chơi, cứ hễ rảnh là chúng lại châu đầu vào múa may hò hét. Mà quả thật, cái trò chơi đó càng chơi càng thú vị, hơn hẳn những trò cũ trước đây. Với trò chơi này chúng tha hồ sáng tạo, tạo ra nhân vật riêng của mình tùy theo trí tưởng tượng phong phú, chẳng có luật nào ngăn cản. Tất nhiên đa số chúng đều tranh nhau nhận mình là anh hùng, là tráng sĩ tài giỏi ghê gớm; chả đứa nào chịu nhận vai gian ác, xấu xa. Chúng tha hồ nghĩ ra những câu châm trích, móc mói nhau để hạ nhục, kích bác kẻ thù, và có cái hay ở chỗ là: chơi với đối phương càng giỏi thì đứa chơi bên kia càng thấy hứng thú, thú vị. Dần dà Đan và Xít đưa trò chơi lên một tầm cao mới hay ho hơn nhiều, khiến bọn trẻ phục lăn. Đó là bày ra những trận chiến hoành tráng hơn nhiều. Mỗi bên có cả trăm quân và được gắn tên với đủ các loại thần thú: hổ, gấu, đại bàng... Bối cảnh được chúng lấy từ những cuộc chiến giữa các vị thần trong câu chuyện truyền thuyết chúng đã từng được nghe. Trong những trận chiến ấy không chỉ có những cuộc đấu tay đôi vô cùng ác liệt giữa các vị thần và ác quỉ, mà còn cả những màn bày binh bố trận vô cùng hấp dẫn: nào là cầu kỳ dàn quân bao vây, mai phục trong đồi cát rồi bất ngờ đánh úp; hồi hộp rút quân qua những hẻm núi hẹp với màn bắn tên "mồm" chíu chíu trên đầu... rất sinh động hấp dẫn. Và cứ mỗi lần như thế, Đan và Xít chưa kịp dàn những viên sỏi xong thì lũ trẻ con trong bản, từ lớn đến bé, đã quây thành vòng trong vòng tròn bên ngoài, háo hức chờ đợi xem hai đứa diễn.
Dù sau này hầu hết đám trẻ con trong bản đều bắt chước chơi trò đó, nhưng chẳng có cặp nào chơi hay và có những câu nói móc họng nẩy lửa, gây cười như của Đan và Xít. Đó là cái thời chúng là thần tượng của cả một đám lau nhau, đi tới đâu là hò hét tưng bừng đến đó. Hai đứa chơi lâu dần rồi hiểu nhau tới mức, cứ hễ đứa kia vừa cầm viên sỏi lên là đứa này đã đoán ra nó sắp làm gì, chả cần phải nói chả cần phải giải thích.
Ngày ấy hai đứa chúng đều có những cái ống bương to, đựng đầy những viên sỏi đủ màu đẹp mắt mà chúng đã bỏ ra bao nhiêu công sức, lội suối mò khe sưu tầm, cất giữ. Và trò chơi ấy cuốn hút hấp dẫn tới mức, không biết bao phen chú Uni đã phải ra xách tai thằng Đan kéo về, còn thằng Xít lủi thủi ở lại vơ những viên sỏi vào ống mai đem trả lại cho bạn để chơi tiếp...
Ngồi nghỉ bàn bạc một lát về ý tưởng mới xong xuôi, hai đứa tiếp tục lên đường. Dù đã giữa trưa nhưng chúng chẳng hề muốn dọn bữa ở giữa một cái thung lũng rậm rì, chết tiệt như thế này.
Lần này chúng đi sát nhau hơn và cố tránh né tất cả những loài dây leo có hoa sặc sỡ treo lơ lửng trên lối đi.
Cả thung lũng đang dần ửng lên, sóng sánh vàng dưới những tia nắng mặt trời rực rỡ từ đỉnh núi chiếu xuống, xuyên qua những tán lá mênh mông cao vút của đám cây Trắc Bá mọc dựng đứng, bám cheo leo trên vách đá.
Dưới thung lũng này không khí rất ẩm ướt lại bí gió nên tạo lên một cảm giác bức bối, khá khó chịu. Dù trời đang tạnh ráo nhưng những giọt nước từ trên các tán lá cứ lộp bộp rơi xuống, chui vào đầu vào cổ ngứa ngáy; quần áo bốc mùi mồ hôi ẩm ướt. Những mảng rêu lớn dày như những tấm thảm xanh lục, sũng nước phủ quanh các gốc cây nhỏ giọt tong tỏng, tí tách. Và nấp dưới chúng là đám côn trùng ưa ẩm ướt lấp ló, thò những cặp râu dài khua khoắng đánh hơi từ trong hốc tối...
Ánh mặt trời đang lên cao, đám sương mù dù đã tan đi ít nhiều, nhưng làn hơi nước trong thung lũng vẫn bốc lên mờ mờ như một chảo nước nóng. Hai đứa chỉ muốn đi thật nhanh, thoát khỏi cái thung lũng chết tiệt này càng sớm càng tốt.