CHƯƠNG 22 SỨ THẦN (7).
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, Nhược Lam cuối cùng cũng hồi phục, cơ thể không còn nặng nề và mệt mỏi như trước nữa. Đồng thời phía bên kia cũng truyền tới tin tức, nói rằng Tư Mã Yến cũng đã tỉnh lại.
Nhược Lam đang nằm trên giường an tĩnh đọc sách thì nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của hai tiểu nha đầu A Châu và A Tử. Ngẩng đầu nhìn lên cũng là lúc bắt gặp hai nha đầu này mở cửa bước vào. Trên tay các nàng là một đóa hồng còn ướt đẫm sương mai, thấy vậy Nhược Lam khẽ chau mày.
“Hai tiểu nha đầu các ngươi muốn làm cái gì đây?”
Nghe thấy thanh âm chất vấn của chủ tử, A Châu và A Tử tỏ vẻ ngạc nhiên, Quận chúa là đang khó chịu sao?
“Quận chúa, có phải người cảm thấy không khỏe, để nô tỳ gọi Ngự y”. A Tử nhanh trí vội vàng nói.
Liếc mắt nhìn thấy vẻ sợ hãi trên gương mặt các nàng, Nhược Lam thở dài, sau đó trả lời:
“Không phải, chỉ là ta không thích hoa hồng, các ngươi đừng để chúng trong phòng ta”.
Lời vừa dứt, A Châu và A Tử ngơ ngác nhìn nhau. Chẳng phải các vị nương nương trong cung ai ai cũng đều thích hoa này sao? Nghe nói loài hoa hồng này là do sứ thần Tây Tạng dâng tặng cho hoàng thượng, bất kể thời tiết có khắc nghiệt cỡ nào nó vẫn sẽ ra hoa, thậm chí tỏa hương ngào ngạt. Hoàng thượng là đặc biệt yêu thích hoa hồng Tây Tạng, chỉ những phi tử được sủng ái nhất mới được ban tặng.
Sáng nay bọn họ nghe Chu công công báo lại rằng hoàng thượng đích thân hái chúng, sau đó sai người mang tới đây. Vậy mà Quận chúa cư nhiên lại cự tuyệt, nếu để người biết được, chuyện này e là…
“Quận chúa, hoa hồng Tây Tạng này là hoàng thượng phân phó Chu công công mang tới, chúng nô tỳ…chúng nô tỳ…” A Châu ấp úng nói.
Vừa nghe đến hai chữ hoàng thượng, đôi lông mày vốn giãn ra nay lại nhíu lại thêm một lần nữa. Nhược Lam bỏ cuốn sách đang cầm trên tay xuống, nhanh chân bước xuống giường, khoác một cái trường bào sau đó thấp giọng nói:
“Chúng ta đến chỗ của Tư Mã Yến, ta muốn đến thăm nàng”.
-------------------------Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha----------------------
Tiêu Phương Các.
Vừa mới tiến vào tẩm phòng của Tư Mã Yến chưa tới nửa bước chân, đôi bàn chân của Nhược Lam lập tức dừng lại, nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt..
Tư Mã Yến nước mắt giàn dụa ôm chặt lấy Nam Phong Thiên Hạo, điều đáng ngạc nhiên là hắn lại không hề đẩy nàng ra.
Cảm nhận được sự xuất hiện của người khác, Nam Phong Thiên Hạo quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt mở to hết cỡ của Nhược Lam. Khẽ giật mình một cái, hắn đẩy Tư Mã Yến ra, ho khan một tiếng sau đó thấp giọng hỏi:
“Muội sao lại tới đây?”
“Chỉ là tới thăm sứ thần Hung Nô một chút, nào ngờ lại thành kì đà cản mũi, thật xin lỗi, khi khác ta lại tới”. Nhược Lam nhếch miệng trả lời, sau đó xoay lưng toan rời đi.
Bàn chân chỉ mới di chuyển một chút, cổ tay liền bị một lực đạo hung bạo kéo trở về, theo sau đó là một thanh âm đầy lo lắng.
“Không như những gì muội nghĩ đâu, nếu đã đến rồi thì hãy ở lại”.
“Hoàng huynh thật là thần thông quảng đại, có thể hiểu được muội muội là đang nghĩ gì sao?” Nhược Lam nhướng mày hỏi.
“Huynh muội các ngươi đang làm cái gì vậy? Đây là chỗ của ta, các ngươi nếu muốn cãi nhau thì về chỗ các ngươi mà cãi”. Tư Mã Yến đưa tay lau đi những giọt nước mắt, sau đó hung hăn nói.
Nghe thấy những lời đó của nàng, Nam Phong Thiên Hạo đành phải buông cánh tay tay Nhược Lam ra, sau đó nhìn chằm chằm Nhược Lam mà không nói gì.
Về phía Nhược Lam, sau khi nghe Tư Mã Yến nói những lời đó, bản thân cũng quyết không chịu thua, phản bác lại:
“Nha, từ bao giờ nơi này là của ngươi? Đây là Long Thịnh Hoàng Triều, không phải Hung Nô, ngươi không thuộc về chỗ này, tốt nhất là sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì lập tức trở về chỗ của ngươi đi”.
“Chuyện của ta không cần ngươi quản, trận đấu vừa rồi ta và ngươi hòa nhau, ngày liền tỉ thí trận cuối cùng, nếu ta thắng ngươi phải tuân thủ giao ước giữa chúng ta”. Tư Mã Yến mắt lạnh quét về phía Nhược Lam, tức giận nói.
“Tùy người thôi a, dù sao ta cũng sẽ thắng thôi, ngươi vẫn là nên chuẩn bị trước thì hơn chớ để tới lúc đó thẹn quá hóa giận quên mất phải làm gì”.
Không để cho Tư Mã Yến đáp trả, Nhược Lam nhanh chóng chạy ra ngoài, một lát sau lại trở vào ném một đóa hồng về phía Tư Mã Yến, tiếu tựa phi tiếu nói:
“Tặng ngươi đó, hoàng huynh của ta rất thích loài hoa này, ngươi trưng ở trong phòng đi”.
Lời vừa dứt thì người cũng đã đi mất. Tư Mã Yến ngây ngốc sững người nhìn đóa hồng trên tay mình, nàng ta tặng hoa cho nàng? Lại còn nói đây là hoa mà Nam Phong Thiên Hạo yêu thích. Này là có ý tứ gì?
Không chỉ có Tư Mã Yến, ngay cả Nam Phong Thiên Hạo sắc mặt cũng có chút thay đổi, đây chẳng phải là hoa hồng Tây Tạng hắn mới hái vào sáng sớm hôm nay sao? Hơn nữa còn cho người mang tới Tinh Tú Cung, muội cư nhiên không nhận, thậm chí còn mang tặng cho người khác. Nam Phong Trân Lam, muội là đang thử thách tính kiên nhẫn của ta?
Tư Mã Yến nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nam Phong Thiên Hạo, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Nam Phong Thiên Hạo mày kiếm chau lại, thấp giọng hỏi:
“Có chuyện gì?”
“A…không có gì” Tư Mã Yến lắc lắc đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Hừm, chuyện lần trước trẫm là nể mặt Thiền Vu mới tha mạng cho ngươi. Nhớ kỹ, nếu dám thương tổn tới muội muội của trẫm, trẫm nhất định bắt Hung Nô phải trả giá”. Dứt lời, Nam Phong Thiên Hạo liền phất tay áo rời đi.
Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Nam Phong Thiên Hạo khiến tim Tư Mã Yến đau nhói không thôi, nàng không thông minh nhưng cũng không ngu ngốc, chỉ cần nhìn liền biết hắn là yêu thích biểu muội của mình, yêu thích đến độ có thể vì nàng ta mà từ bỏ mối quan hệ nhiều năm qua với Hung Nô. Nàng thật sự không cam tâm, dù không thể có được trái tim của hắn nàng cũng phải thắng được Nam Phong Trân Lam. Nhất định phải thắng.
--------------------Ta là đường phân cách, đừng đạp ta nha--------------------
Sáng ngày hôm sau.
Trận đấu cuối cùng sẽ không diễn ra ở Lạc Tâm Các như thường lệ nữa, thay vào đó sẽ được tổ chức tại Mã Viên của đương kim tể tướng Thượng Quan Cẩn.
Lúc này bầu trời đã lên tới đỉnh cao vời vợi, những ánh nắng chói chang bao phủ khắp vạn vật. Gió thanh mát, mây ôn hòa, không khí thoang thoảng mùi thơm của cỏ cây. Nhược Lam và Tư Mã Yến hiện tại đang ngồi trên lưng ngựa chờ đợi Thượng Quan Cẩn lên tiếng bắt đầu cuộc thi.
"Nhị vị xin hãy nghe kĩ lời nói của thần. Sau khi thần vẫy lá cờ màu đỏ cuộc thi sẽ chính thức bắt đầu, đích đến chính là gốc cây hòe có cắm quốc kỳ của Long Thịnh Hoàng Triều. Vị nào vượt qua được chướng ngại vật trên đường và có thể lấy được quốc kỳ của Long Thịnh Hoàng Triều người đó sẽ thắng. Nhị vị xin hãy chuẩn bị”.
Sau khi dứt lời, Thượng Quan Cẩn phất là cờ đỏ trên tay, lập tức ngựa của Tư Mã Yến và ngựa của Nhược Lam nhanh chóng rời khỏi vạch xuất phát, phóng đi như gió. Ngựa của Tư Mã Yến và Nhược Lam lúc này có thể nói là ngang tài ngang sức, không ai nhường ai. Nhược Lam cũng biết ngựa của Tư Mã Yến chính là Xích Thố vô cùng quý hiếm, tuy nhiên Phi Vũ của nó cũng chẳng vừa,chỉ là cả hai con đều ngang nhau, muốn thắng thì phải cho Phi Vũ một động lực. Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng nhiên đáy mắt của Nhược Lam lóe lên một tia ánh sáng dị thường, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi lại quan sát xung quanh. Xa xa là một cung tên được treo lơ lửng trên cành cây, Nhược Lam lập tức giật giật cái bờm óng ả của Phi Vũ rồi nhẹ giọng nói:
“Phi Vũ, có phải hay không rất thích chơi trò đuổi bắt? Nếu thế thì hãy cho ta, chủ nhân của ngươi thấy sức mạnh thật sự của ngươi”.
Phi Vũ dường như hiểu được tâm ý của Nhược Lam, cho nên liền dùng hết sức lực mà nó có thể phóng nhanh đến chỗ cung tên kia. Tư Mã Yến sau khi nhìn thấy Nhược Lam lướt qua mặt nàng, cánh tay liền dùng lực quất mạnh roi vào mông ngựa, lực của nàng mạnh đến nỗi cả mông của nó rướm máu, những giọt máu tươi chảy xuống hòa lẫn với mặt đất mà nó đi qua.
Về phía Nhược Lam, khi Phi Vũ tới gần nhánh cây kia, Nhược Lam liền phi thân lên cao chụp lấy cung tên, sau đó tra tên vào dây cung, một chân đặt lên mình Phi Vũ, chân còn lại lấy đà đạp nhẹ lên đầu của nó, mũi tên cứ như thế được bắn ra, lao vun vút về phía hắc ưng đang bay lượn trên bầu trời. Tiếp đó, Nhược Lam cầm chắc dây cương, lớn giọng hét lên:
“Phi Vũ nếu như ngươi bắt được con hắc ưng đó, trưa nay ta liền nướng nó cho ngươi ăn”.
Nghe thấy những lời này, Phi Vũ hí lên vài tiếng, toàn bộ cơ thể của nó giờ đây hệt như một ngọn gió lướt nhẹ qua cây cỏ, Phi vũ nhảy cao vượt qua những cây sao đặt phía trước, phóng đến chụp lấy hắc ưng bởi vì bị tên bắn chung mà mất thăng bằng rơi xuống mặt đất. Hơn nữa vị trí mà hắc ưng rơi xuống vừa đúng ngay trước quốc kỳ, Phi Vũ miệng chụp lấy hắc ưng, còn Nhược Lam thì chụp lấy quốc kỳ giơ thật cao lên trời.
Không khí lúc này trầm mặc đến đáng sợ, Tư Mã Yến tức tối đôi bàn tay nắm chặt thành quyền, mím chặt môi nhìn chằm chằm Nhược Lam. Văn võ bá quan hoàn toàn sững sờ trước màn biểu diễn vừa rồi, thật là một chiến thắng ngoạc mục.
“Tại sao muội ấy lại bắn con hắc ưng đó nhỉ?” Nam Phong Dịch Thiên đưa tay lên vuốt cằm, trầm tư.
“Chẳng phải làm thế để thúc đẩy con ngựa hung bạo đó chiến thắng ư?” Nam Phong Khuynh Tuấn bĩu môi hỏi.
“Không thể đơn giản như thế, chắc chắn có vấn đề”. Nam Phong Dịch Thiên nhíu mày nói.
Nam Phong Thiên Hạo đang tính nói gì đó thì đúng lúc này Nhược Lam cưỡi Phi Vũ quay về, Tư Mã Yến cũng đi theo sau, sắc mặt nàng cực kì khó coi.
Thượng Quan Cẩn mỉm cười công bố kêt quả
“Tỉ thí kết thúc, Phi Điệp quận chúa giành chiến thắng”.
“Nha, tin chắc rằng sứ thần Hung Nô sẽ không làm ta thất vọng”. Nhược Lam liếc mắt nhìn nàng, nhếch miệng nói.
“Hừm, không cần ngươi phải nhắc”. Tư Mã Yến nhảy khỏi ngựa, tức giận hét lên.
Nhược Lam liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó lấy trong tay áo một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau những giọt máu đã khô của ngựa Xích Thố, rồi lại lấy ra một bình sứ rắc rắc một loại bột màu trắng bôi lên trên mông của con ngựa. Mọi người, nhất là Tư Mã Yến đều kinh ngạc trước hành động này. Loại bột này vừa rắc lên, Xích Thố của Tư Mã Yến lập tức dụi dụi đầu của nó vào tay Nhược Lam như để biểu thị lòng biết ơn. Nhược Lam mỉm cười, ôn nhu xoa xoa đầu của nó, lạnh giọng nói:
“Ngựa cũng như người, cũng có cảm giác và xúc giác. Nếu muốn nó tin tưởng, phục tùng ngươi tuyệt đối, ngươi trước hết phải cho nó thấy ngươi có đủ tư cách hay không. Nếu là một chủ tử tốt thì sẽ không vì sự tức giận của bản thân mà tổn thương nó”.
Nói xong Nhược Lam quay lưng bước đến chỗ Phi Vũ, lấy hắc ưng trong miệng nó ra thấp giọng nói:
“Ta chẳng thể hiểu nổi, ngươi là ngựa, cỏ không ăn lại chỉ ăn toàn thịt, cẩn thận ăn luôn cả giấy đấy”.
Phi Vũ nghe vậy, bất bình hí hí lên vài tiếng, há mỏ đớp lấy hắc ưng trên tay Nhược Lam sống chết không chịu nhả ra.
Nam Phong Thiên Hạo cùng Nam Phong Dịch Thiên vừa nghe đến từ “giấy”, bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào. Kế đó Nam Phong Thiên Hạo phất tay áo, ra lệnh bãi giá Càn Long Cung.
Sau khi mọi người rời khỏi, Tư Mã Yến và Ma Đạt Ưng vẫn còn nán lại Mã Viên. Nàng tựa đầu vào vòm ngực rộng lớn của Ma Đạt Ưng khóc nức nở, khàn khàn nói:
“Ta thua rồi, ta thật sự thua rồi”.
“Công chúa, ngay từ đầu người nên chấp nhận sự thật này, cho dù người có sa mình vào ma đạo để cho Tu La Thất Kiếm điều khiển thì người vẫn không thể thắng được nàng, có lẽ số phận đã định, người vốn không thuộc về chỗ này”. Ma Đạt Ưng thở dài khuyên nhủ.
“Ta thật sự không cam tâm, nàng ta là cái gì chứ? Là cái gì mà có thể sống sót sau khi ta sử dụng nó”. Tư Mã Yến cúi thấp đầu, khóc càng lúc càng to. Nàng vì muốn thắng nên bất chấp tất cả, đánh đổi sinh mạng của mình để có thể sử dụng Tu La Huyết Kiếm, nào ngờ đến cuối cùng người thất bại vẫn là nàng.
Ma Đạt Ưng đau lòng nhìn nữ nhân trong lòng mình, nàng khóc thật thương tâm, nếu như có thể, hắn nguyện dùng cả đời này để lau khô những giọt nước mắt của nàng.