Chương 2:
Bản tình ca remix (1)
Bản tình ca remix (1)
Anh không biết
Để hiểu anh, em cần bao nhiêu can đảm
Em cũng không biết
Để yêu em, anh cần thứ can đảm ra sao
Để hiểu anh, em cần bao nhiêu can đảm
Em cũng không biết
Để yêu em, anh cần thứ can đảm ra sao
Tôi đeo cái bản mặt bơ phờ và ngái ngủ để đến trường. Hôm nay là buổi học đầu tiên nhưng nó chẳng làm tôi cảm thấy hồi hộp hay mong đợi gì cả. Thú thật là không có đứa học trò nào lại đi mong chờ một “sự thú vị” gì đó trong ngày học đầu năm đâu. Chúng chưa khóc thét hay phát bệnh động kinh vì những tháng ngày tôn sùng tự do đã bị đánh cắp một cách hợp pháp là may lắm rồi. Đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ.
Cũng chẳng có “sự thú vị” nào tiềm ẩn sau cánh cổng sắt ngay bên dưới tên trường cả. Có chăng là sự thay đổi cường độ, tần số… của việc giam cầm và khủng hoảng từ môi trường bên trong đó mà thôi.
Lo nghĩ ngợi xa vời, chút nữa thì tôi đâm đầu vào cửa lớp. Gì đây? Bên trong không có ai hết à?
Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ đang tích tắc trên tường. Đúng 6 giờ 10 phút. Òa, sớm chán! Hèn chi trong lớp chẳng thấy bóng ma nào là phải. Tôi có cái tính rất hay, đó là không bao giờ đi trễ. Mà cũng không đúng, chính xác hơn là tôi luôn luôn đi sớm. Ví như năm lớp 8, có một ngày chủ nhật đẹp trời, nắng hanh, sóng xanh, chim bầy bầy tung cánh, tôi hẹn con Hoa với con Trâm Anh đi coi phim. Giờ hẹn là đúng 8 giờ tại bến xe buýt cách nhà con Trâm Anh 10 phút 28 giây đi bộ, cách nhà con Hoa 16 phút 34 giây đi xe đạp và cách nhà tôi chẵn nửa tiếng đi xe máy.
Ấy thế mà, tôi là người có mặt đầu tiên tại điểm hẹn. Tiếp đến là con Hoa xuất hiện lúc 8 giờ 7 phút. Cuối cùng là Trâm Anh công nương lộ diện vào phút chót: 8 giờ rưỡi. Đời là vậy đó.
Bởi thế nên hôm nay nếu tôi là người đầu tiên đến lớp thì cũng không có gì ngạc nhiên. Nghĩ vậy, tôi liền hí hửng chạy ù vào lớp, ngắm nghía một hồi rồi đi xuống bàn ba dãy giữa. Đang định đặt “bàn tọa” xuống ghế thì một cái đầu thò ra làm tôi tá hỏa, quăng luôn cái cặp da lên bàn giáo viên.
“Ai…?”Miệng tôi mở to nhưng không tài nào thốt ra được lời.
Vì trời bên ngoài còn sương nhiều, trong lớp lại đóng cửa im ỉm, trướng rủ rèm buông nên tôi không thể nhìn rõ mọi ngóc ngách được. Đến lúc này, khi đã hơi hoàn hồn, tôi mới thấy trên cái ghế tôi định ngồi xuống là một cục, à không, một bao gì gì đen đen, lùm xùm. Và nổi lên trên tông nền đen thui hại mắt đó là một cái mặt người trắng bóc.
Bà nó, mặt người gì chứ? Mặt Mền thì có. Cái bản mặt này nếu không phải của thằng 3M đó thì chắc chắn là của cái nùi giẻ nhà tôi (tiền thân là cái mền). Chắc mọi người còn nhớ lần trước tôi đã đụng độ với một nhân vật vô nhân tính như thế nào chứ? Chính xác, chính là tên 3M đó, nói trắng ra luôn là Minh Mặt Mền. Đúng là oan gia, đúng là oan nghiệt mà.
Cơn giận dữ của ngày hôm đó đột nhiên trỗi dậy mãnh liệt trong tôi.
Có sự tương phùng là dịp tốt để nối dài lương duyên, cũng có sự tương phùng là ngày đẹp để cắt lìa nghiệt nợ.
Và hôm nay, tôi quyết thanh toán cả vốn cả lời với tên 3M mất nết này.
Tôi nhìn cậu ta đang ngủ say như chết, hận thù làm tôi dũng cảm cực kì. Tôi nhè nhẹ chạy lên bàn giáo viên, rút trong cặp ra cây viết đỏ mới mua hôm qua rồi lại rón rén như ăn trộm đi đến bên 3M. Nhướn nhướn lông mày vô cùng đắc ý, tôi mở nắp bút cái “bựt” rồi hoa chân múa tay, vẽ bức tranh “Long Phụng sum vầy” trên nền mặt cậu ta. Bức tranh hoàn thành nhanh hơn dự tính của tôi, nhưng kết quả thì không mấy khả quan. Nhìn chính diện thế này thì đúng là có hai con, nhưng không phải một long một phụng, mà là một giun một đỉa.
Cảm thấy thất bại!
Am sâu so ri mai bấy bì!
Đó coi như là quà đáp trả cho việc “vẽ màu” lên cái áo trắng của tôi lần trước. Bây giờ tính tới vụ phun mùi. Đúng là ông trời có mắt, khiến xui thế nào mà hôm nay tôi lại đem theo một chai nước hoa mới tinh, còn nguyên nhãn mác, chỉ không thấy xuất xứ thôi. Chả là con Trâm Anh nhờ tôi mua giùm, mà mua xong tôi quên bẵng luôn, thành ra yếm hàng đến hôm nay mới nhớ mà tung. Để lâu quá không biết có hết hạn sử dụng chưa nữa, thôi thì tiện thể test hàng luôn vậy.
Bựt bựt… phụt… xoẹt xoẹt… vù vù…
Sau một tràng những động tác dịu dàng như tấm màn trước gió, tôi tươi tỉnh vác cặp chạy ù ra khỏi lớp. Tốt nhất là phải giấu mặt đi, để cậu ta tỉnh dậy mà phát hiện ra tôi ngồi lù lù một đống ở đó thì chắc đến kiếp sau mới dứt được nợ. Ngồi phịch xuống ghế đá cách lớp khá xa, tôi bắt đầu khoanh tay nghĩ ngợi. Lúc nãy là do thời gian cấp bách, lại thêm là lần đầu làm chuyện đúng với lương tâm nhưng trái với đạo lí cho nên tôi không thể suy nghĩ nhiều được.
Tên 3M đó, không lẽ là học sinh lớp tôi? Cũng có thể, vì những ngày trước khi lên nhận lớp, cả lần hội trại, lớp tôi đều đi không đủ số lượng. Hôm trước cứ nhìn quang cảnh lúp xúp đầu người mà đoán già đoán non, đến khi điểm danh mới biết chỉ có 19 trên 29 nhân mạng có mặt. Cho nên, tôi không biết mặt cậu ta cũng không có gì là lạ.
Lần tìm được cuốn tập con quạ đó tôi đã thấy nghi ngờ rồi. Nhưng trong đầu tôi lúc đó thực sự không nghĩ được gì ngoài mấy câu chửi mắng kinh điển của giới trẻ cả. Bây giờ nghĩ lại, việc cậu ta cất cuốn tập đó đi rất chi là đáng ngờ. Chắc chắn cậu ta có biết về việc cả lớp đang nháo nhào xào xáo cả lên vì cuốn tập oan nghiệt đó.
Hơ hơ, vậy mà khi gặp một thành viên tích cực xả thân vì lớp như tôi, cậu ta lại chẳng hề có chút thái độ hợp tác tác chiến nào cả. Đúng là Mặt Mền có khác!
Người như vậy mà bảo yêu thương thì yêu bằng cái gì chứ? Niềm tin mãnh liệt bất diệt cũng chịu không nổi nữa là. Cứ tưởng tượng thằng cha bạn ghét nhất xóm tự dưng đè bạn vào tường rồi thì thì thào thào nói mấy câu kinh điển bằng cái bản mặt vô cùng thô thiển: “Anh ghen rồi đấy!”, “Em thắng rồi!”, “Bây giờ anh thuộc quyền sở hữu của em!”… xem nào. Cảm giác của bạn là gì?
Buồn nôn!
Không! Buồn nôn hình như vẫn còn “hiền hòa” quá.
MẮC ÓI thì đúng hơn!
Bảo yêu người tôi ghét, thà rằng bắt ghét người tôi yêu đi!
***
Nửa tiếng sau, tôi hiên ngang khoác tay con Trâm Anh đi vào lớp. Đúng lúc tên 3M hầm hầm lao ra, tiếng bước chân khiến tôi nghĩ rằng cậu ta có món nợ truyền kiếp với cái sàn nhà. Nhìn cậu ta ôm mặt lao vào nhà vệ sinh, tự nhiên tôi thấy ớn lạnh như vừa nuốt nhầm cục nước đá. Nếu cậu ta biết tôi chính là thủ phạm đã lưu lại trên mặt cậu ta một dấu ấn khó phai như vậy, chắc chắn thứ nằm dưới bàn chân cậu ta không phải là sàn nhà nữa, mà là bản mặt của tôi.
Thật bất an! Bất an hết sức!
Tôi với con Trâm Anh bước vào lớp, nghía mãi vẫn không tìm thấy chỗ ưng ý nên đành ngồi đại bàn nhất với bàn nhì. Tại tôi với nó vốn bị cận thị, không muốn và cũng không thể ngồi xa, mà mấy bàn ba, bốn đều bị ngoại quân chiếm đóng cả rồi. Tôi đeo bản mặt “không cam tâm” ngồi xuống chiếc ghế của bàn đầu, con Trâm Anh thì ngồi bàn nhì cùng với con Hoa. Nhưng hôm nay con Hoa đi trễ vậy nhỉ? Sắp vào học rồi còn gì?
“Ê Quyên!” Con Trâm Anh khều khều tôi, mắt nó lấm lét như ăn trộm.
“Hả?” Tôi lừ đừ quay xuống.
“Tụi kia nói gì mà mặt mũi căng thẳng dữ mày?” Nó chỉa ngón út nhỏ xíu về phía bọn con Hà.
Tôi nghiêng đầu nhìn, đúng là tụi nó đang xì xào gì đó thật. Sáu, bảy đứa con gái chụm đầu vào nhau bàn tán, mặt đứa nào cũng biểu cảm dữ dội, nhưng đó không phải là căng thẳng. Có gì đó, giống như sự khinh bỉ.
“Kệ tụi nó.”
Mặc dù tôi thấy rất lạ, cũng rất hiếu kì nhưng suy cho cùng, đó không phải là chuyện cần tôi biết. Vả lại, tôi với bọn con gái kia cũng chưa thân đến mức phải tò mò về chuyện riêng của nhau. Muốn sống tốt thì đôi khi phải giả vờ câm điếc, mà gì chứ chuyện đó là nghề ruột của tôi. Vì thế, tôi trả lời cho có với con Trâm Anh rồi quay đầu lên, nằm rạp trên bàn. Có một điều, tôi cần phải suy nghĩ ngay.
Đó (lại) là việc liên quan đến 3M. Tinh thần trách nhiệm cao buộc tôi phải để tâm đến biểu hiện của hắn và của xung quanh sau khi hoàn thành hành vi trả thù đầy chính nghĩa. Và tôi đã thấy, có điều gì đó không ổn ở đây.
Nhìn dáng vẻ hậm hực lao ra như phi cơ chiến đấu của tên 3M lúc nãy, tôi vốn nghĩ rằng cậu ta chắc chắn vừa bị đám đầu trâu mặt ngựa trong lớp chọc ghẹo, theo cách nói thời thượng bây giờ nghĩa là “troll”. Nhưng khi bước vào lớp rồi, tôi mới thấy có điều gì đó rất lạ.
Mọi người, không ai cười cả.
Vô cùng im lặng.
Theo như những gì con Trâm Anh kể cho tôi nghe tối qua, thì lớp tôi có hai mươi chín người, trong đó hai mươi sáu người đã quen biết, thậm chí học cùng nhau từ cấp hai. Lí do tôi nói như vậy là vì, hai mươi sáu nhân tài đó là thành viên trong đội tuyển đi thi Học Sinh Giỏi môn Vật Lý, được quy tụ từ những trường cấp hai hàng đầu của quận, sau đó đem về nhốt chung một chuồng, ủ chung một lò luyện thi.
Và tất nhiên, tôi, Trâm Anh, Hoa là ba thành viên lạc loài còn lại, ba viên sỏi đáng thương đang ngụp lặn trong cái bể dát vàng chứa toàn kim cương mã não. Nhớ năm đó, khi chúng tôi nhìn thấy một “viên kim cương” kém sáng nhất trong lò ủ rũ bước ra khỏi phòng thi, chúng tôi đã lo lắng sốt vó như thế nào (viên kim cương ấy là bạn tiểu học với chúng tôi). Thậm chí chúng tôi còn chuẩn bị tâm lí sẵn để an ủi trong những trường hợp nó đột nhiên cau có, muốn chui vào một xó, hay lên cơn vì trúng gió cũng nên. Thế nhưng nó lại phán ra một câu mà bây giờ nghĩ lại, tôi bỗng thấy cực kì chảnh… à thôi, tôi gọi là “chảnh cún” cho văn vẻ vậy. Nó phán thế này:
“Buồn quá chúng mày ạ, lần này chị phải từ biệt với môn Lý vĩnh viễn thôi. Đề sỉ nhục thế mà chị chỉ nắm chắc giải ba.”
Tôi xin nhắc lại, nó là viên kim cương kém sáng nhất nhé!
Bài học rút ra là: đừng vội có cảm giác muốn bao bọc hay che chở cho bất kì ai, vì biết đâu người đó sẽ trở thành đối tượng mà bạn muốn giết chết tươi không lâu sau đó.
Quay lại vấn đề, ý tôi muốn nói ở đây chính là, hai mươi sáu con người ấy chắc chắn quen biết nhau, thậm chí tôi thấy họ còn khá thân nữa kìa. Thế thì tại sao tên 3M lại ra khỏi lớp trong sự im lặng đáng sợ như vậy? Một lời hỏi thăm, một câu đùa cợt, hay thậm chí là một tiếng gọi tên cũng không có.
Không có ai nhìn cậu ta cả.
Tại sao?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cao gầy ấy lao đi, tôi chợt cảm thấy lòng mình cô độc lạ. Cứ như tất cả ánh sáng đều thu về trốn biệt dưới những bước chân vội vã ấy. Thật ồn ào và cũng thật lặng yên.
Chỉnh sửa lần cuối: