Tác giả: Thiên Yết
Truyện: Cốc bột sắn
Nó được vào phòng "mật thất" ở web của chị - người nó hay trò truyện trên mạng xã hội và dòm được bức ảnh chân dung của chị. Nó rất đỗi kinh ngạc vì chị và bà ấy rất giống nhau. Và bắt đầu từ lúc đó nó liên tục có những dòng hồi tưởng về bà. Sau vài tuần nó cũng bình tâm trở lại.
Hôm nay tiết trời oi ả, nó không biết làm sao để thân nhiệt ổn định và cơ thể hết nổi mẩn. Nó chợt nhớ ra trước khi lên thành phố để chuẩn bị cho kỳ thi bác nó có chuẩn bị cho nó một lọ bột sắn nhỏ. Vậy mà nó không nghĩ ra sớm một chút, thứ đó ăn vào rất mát, giúp thanh nhiệt cơ thể. Nhớ ra sớm chút nữa thì có phải là người không bị mẩn không! Nó tự trách.
Sau khi lôi được lọ bột bị bỏ quên hơn một tháng ra, nó múc hai thì bột trắng vào cốc thủy tinh, cho thêm đường và một chút nước nguội vào ngoáy cho tan trước. Sau đó nó đun nước sôi lên và từ từ đổ vào cốc, một tay vừa cầm ấm nước đổ vào, một tay vừa cầm thìa ngoáy bột sắn. Đến một mức độ nhất định cốc bột đã từ màu trắng xóa chuyển sang một thứ màu trong và hơi đục. Bột sền sệt và có mùi đặc trưng. Nó thầm nghĩ may mà trong quá trình nó quên không sử dụng lọ bột vẫn chưa bị hỏng. Nó vui vẻ nhìn vào cốc bột mình vừa làm trên tay, rồi bất chợt một giọng nói vang lên "Ăn đi con!" gần và rõ tới mức nó run người làm rơi chiếc cốc xuống đất. Chiếc cốc thủy tinh vỡ tan, thứ bột sền sệt cũng theo đó mà chảy ra ngoài. Nó khụy người bần thần nhìn đám vụn thủy tinh và thứ chất lỏng đặc sánh quện chặt vào nhau. Hóa ra nó chưa bao giờ quên bà, cho dù nó nói hận bà vì những điều xấu bà làm thì có lẽ trong tận sâu trái tim nó, bà vẫn là một người mẹ, là người mà trước khi bỏ nó đi vẫn chăm lo cho nó đúng như nghĩa vụ của mình. Nó còn nhớ hồi đó nó nhỏ xíu, đang ngồi chơi trên giường thì mẹ nó từ bếp bưng chiếc xoong nhôm cũ có nấu bột sắn bên trong đến. Mùi thơm bốc lên làm nó vô cùng thích thú, thấy vậy mẹ nhìn nó trìu mến và nói "Ăn đi con!". Những hình ảnh đó sao lại rõ nét đến thế. Chúng như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Nước mắt nó lăn dài trên má. Hóa ra đến giờ khi là một cô gái trưởng thành nó vẫn như đứa trẻ, vẫn có thể rơi lệ khi nhớ đến mẹ mình.
Mọi thứ lại trở về trạng thái bình thường, sau khi dọn dẹp những mảnh thủy tinh nó cảm thấy mệt mỏi và vùi đầu vào gối ngủ một giấc. Nó ước gì bản thân mình có thể đánh mất đi những đoạn ký ức của nó và mẹ mãi mãi. Nó thực sự đã ước như vậy trước khi chìm vào giấc ngủ...
Và cũng từ sau ngày hôm ấy nó không còn ý định uống bột sắn cũng như nói chuyện với người chị quen thân trên trang web kia nữa...