Đóa sen bên hồ Tả Vọng - Cập nhật - Dưa Hấu

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Đọc một lèo từ chương 5 đến giờ, công nhận bạn hoàn toàn làm mình đắm trong truyện, không thể chê được nữa rồi. Mình thích cách bạn viết lịch sử của Việt Nam, tuy mình dốt sử và không biết bạn thêm hư cấu ở chỗ nào, nhưng cách bạn viết mượt đọc mà thích quá. So với mấy chương đầu, tiếp sau hình ảnh và tính cách nhân vật đã được diễn tả tốt qua con mắt của nhân vật tôi. ^^. Mình thích Trịnh Khải, mình cũng thích cách bạn diễn tả tình yêu thuần khiết của ngày xưa. Có thể chỉ là một lần chạm mặt, cũng có thể nhớ đến suốt đời. Lúc bạn viết về Nguyễn Du, mình vừa thấy lạ lại cũng thấy hay. Tình tiết đưa vào không làm hỏng lịch sử, cũng rất thông minh khi để Đinh Thanh ngồi nhìn Nguyễn Du khóc. Rất hay!
Mình ngóng chap mới của bạn, cũng muốn xem Hoài An gọi chàng như thế nào. ^^. Cố lên.
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Đọc một lèo từ chương 5 đến giờ, công nhận bạn hoàn toàn làm mình đắm trong truyện, không thể chê được nữa rồi. Mình thích cách bạn viết lịch sử của Việt Nam, tuy mình dốt sử và không biết bạn thêm hư cấu ở chỗ nào, nhưng cách bạn viết mượt đọc mà thích quá. So với mấy chương đầu, tiếp sau hình ảnh và tính cách nhân vật đã được diễn tả tốt qua con mắt của nhân vật tôi. ^^. Mình thích Trịnh Khải, mình cũng thích cách bạn diễn tả tình yêu thuần khiết của ngày xưa. Có thể chỉ là một lần chạm mặt, cũng có thể nhớ đến suốt đời. Lúc bạn viết về Nguyễn Du, mình vừa thấy lạ lại cũng thấy hay. Tình tiết đưa vào không làm hỏng lịch sử, cũng rất thông minh khi để Đinh Thanh ngồi nhìn Nguyễn Du khóc. Rất hay!
Mình ngóng chap mới của bạn, cũng muốn xem Hoài An gọi chàng như thế nào. ^^. Cố lên.
Cám ơn bạn đã cổ vũ >:D<
Mình đã đọc comment của bạn đến ba lần a, mình rất thích câu này của bạn: "Có thể chỉ là một lần chạm mặt, cũng có thể nhớ đến suốt đời." @};-
 

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
Ôi Việt cổ, bị ấn tượng.
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 15: ÉP HÔN


Sau nhiều ngày học đàn, rốt cuộc Đinh Ngọc chịu thua, không dạy nổi tôi. Mẹ cả thấy thế thì chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.

Thoát khỏi cảnh chiều chiều gảy dây đàn, tôi mừng không kể xiết. Ngày hôm sau, Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn đến nhà, tôi nói tạm nghỉ học, mở tiệc ăn mừng. Tuy là mới sáng sớm nhưng tôi vẫn kêu Gạo bày biện trái cây, bánh và trà ra bàn đá dưới gốc cây lựu. Mùa thu, buổi sáng trời se se lạnh, chúng tôi bốn người ngồi quanh bàn uống trà, ăn bánh. Thật tao nhã.

Nguyễn Hoàn nhăn mặt:

- Đinh Thanh, ăn mừng mà không có rượu sao?

- Mới sáng ai đã uống rượu, chúng ta dùng trà thay rượu được rồi. – Tôi đưa chén trà cho anh ta.

Nguyễn Cảnh mỉm cười hỏi:

- Không biết là ăn mừng việc gì?

- Chắc là ăn mừng vì không cần phải học đàn nguyệt. – Đinh Ngọc thổi thổi chén trà, mỉm cười trả lời thay tôi.

Nguyễn Hoàn nghe vậy thì trố mắt, cười mỉa mai tôi:

- Tôi nói này Đinh Thanh, nàng không tính trở thành thiếu nữ khuê các sao? Nếu không biết cầm kỳ thi họa thì khó mà gả được cho nhà chồng tốt.

Không hiểu sao khi nghe Nguyễn Hoàn nói, tôi lại nghĩ đến Trịnh Khải, anh chắc không chê tôi mù âm nhạc chứ? Tôi hỏi ngược lại:

- Bộ biết cầm kỳ thi họa thì sẽ gả được cho chồng tốt sao?

Nguyễn Hoàn cứng họng, anh ta giả bộ uống trà, không trả lời. Đinh Ngọc cười:

- Đinh Thanh nói rất đúng. Người xưa thường nói hồng nhan bạc phận, con gái tài giỏi thì được người người ngưỡng mộ nhưng mấy ai có được hạnh phúc?

Nguyễn Cảnh lên tiếng:

- Chỉ cần có người đàn ông dám đứng ra bảo vệ thì sao hồng nhan phải chịu truân chuyên?

Tôi thấy có mùi vị khác lạ trong lời nói của Nguyễn Cảnh, anh ta nói mà mắt chỉ nhìn Đinh Ngọc. Nguyễn Hoàn và tôi trao đổi ánh mắt, tôi nói tôi phải đi luyện chữ. Nguyễn Hoàn nói sẽ đi cùng để canh chừng tôi, Nguyễn Cảnh cứ ngồi uống trà với Đinh Ngọc là được.

Đinh Ngọc e thẹn, cúi đầu không nói gì. Nguyễn Cảnh nhìn ly trà, cũng im lặng. Chỉ có tôi và Nguyễn Hoàn cười thầm, đi nhanh lên gian nhà trước.

Ra Nguyễn Cảnh tự nguyện đến dạy chữ cho tôi là vì Đinh Ngọc. Tôi không hề tự ái chút nào, còn rất mừng cho Đinh Ngọc là khác, Nguyễn Cảnh chững chạc, trầm ổn, tính tình lại dứt khoát, sau này nhất định sẽ không để Đinh Ngọc chịu thiệt thòi.

Tôi đang ngồi thừ trước bàn học suy nghĩ lung tung thì bị Nguyễn Hoàn dùng một cuốn sách gõ vào đầu. Tôi ngồi thẳng người dậy, trừng mắt. Anh ta thấy thế chỉ cười:

- Nàng đang suy nghĩ vẩn vơ gì vậy?

- Tôi đang suy nghĩ trưa nay có được ăn thịt kho trứng không. – Tôi đáp.

Nguyễn Hoàn cười lớn:

- Nàng không nghĩ ra chút gì hay ho sao? Chẳng hạn như sang năm thì nên gả cho ai.

Tôi liếc anh ta, không thèm trả lời, nhìn ra khoảng sân ngoài cửa.

***

Hôm trước nói đến chuyện cưới hỏi, hôm sau phủ đã có bà mối gõ cửa. Tôi nghe Gạo nói, liền đi ra đứng nấp sau cửa sổ nghe lén. Tôi nghe được bà mối và mẹ cả nói chuyện, ra là hỏi cưới Đinh Ngọc cho vị công tử nhà Trang quận công tên Phan Huy, là quan võ, vừa đỗ Tạo sĩ, đang giữ chức Quản binh Thăng Long. Nghe qua thì cũng là tuổi trẻ tài cao.

Khác với lần trước, lần mai mối này, mẹ cả rất hài lòng. Sau khi hẹn thời gian hai nhà gặp gỡ là năm ngày sau, mẹ cả còn ban tiền thưởng cho bà mối. Như vậy nghĩa là người tên Phan Huy kia gần như chắc chắn sẽ trở thành anh rể của tôi.

Lần này tôi có chút lo lắng, Đinh Ngọc tuy chưa một lần thể hiện ra mặt nhưng tôi đoán chị có ý với Nguyễn Cảnh. Nếu thực sự quận công đồng ý gả chị cho Phan Huy lạ lẫm kia thì Đinh Ngọc và Nguyễn Cảnh sẽ như thế nào?

Tôi dè dặt kể chuyện tôi nghe được với Đinh Ngọc. Chị nghe thấy thế thì sắc mặt tái đi, sau đó chỉ thở dài, ngồi nhìn ánh đèn trên bàn. Tôi không biết nói gì hơn, đành im lặng về phòng.

***

Ngày hôm sau Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn lại đến như thường ngày, chỉ khác là lần này Đinh Ngọc kiên quyết ngồi trong phòng, không ra ngoài.

Nguyễn Cảnh không thấy Đinh Ngọc, mặt có chút lo lắng nhưng không dám hỏi tôi. Nguyễn Hoàn lên tiếng hỏi giùm:

- Đinh Thanh, có phải Đinh Ngọc bị bệnh hay không?

Tôi lắc đầu, ngồi xuống ghế, vừa nhìn Nguyễn Cảnh vừa nói:

- Hôm qua có người đến hỏi cưới chị Đinh Ngọc.

Nguyễn Cảnh ngạc nhiên, Nguyễn Hoàn càng há hốc miệng, ngồi xuống ghế bên cạnh, hỏi tôi:

- Là ai?

- Tên là Phan Huy, công tử nhà Trang quận công. – Tôi trả lời.

Nguyễn Cảnh chấn động, bước lui một bước. Nguyễn Hoàn đứng dậy, đi đến kéo tay áo Nguyễn Cảnh:

- Anh, mau về nhà nói chuyện với bác.

Nguyễn Cảnh gật đầu, sau đó hai anh em họ cùng rời khỏi phủ. Tôi không đoán được Đinh Ngọc đang nghĩ gì, nhưng nhìn hành động của Nguyễn Cảnh, tôi đoán chắc là trong ngày mai sẽ đến hỏi cưới Đinh Ngọc. Cả hai nhà đều là quan lớn, không biết quận công sẽ gả Đinh Ngọc cho ai?

Buổi tối tôi lại đem chuyện Nguyễn Cảnh kể với Đinh Ngọc, chị nhìn tôi, sắc mặt có khá hơn. Nhưng tôi không ngờ đến, tôi ngồi đợi suốt ba ngày vẫn không thấy ai từ nhà Hân quận công đến hỏi cưới Đinh Ngọc. Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn cũng không thấy bóng dáng.

Tôi đi qua đi về trước cửa phòng, càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Tính cách của Nguyễn Cảnh không thể nào là thấy khó mà rút lui, huống gì, nhà Hân quận công xem ra cũng không phải thua kém nhà Trang quận công kia chứ? Đinh Ngọc ngồi nhìn tôi đi qua đi lại, không nói gì.

Qua ngày thứ tư, tôi nhìn sắc mặt u ám của Đinh Ngọc thì không thể kiên nhẫn đợi thêm. Tôi phải đi tìm Nguyễn Cảnh hỏi rõ sự việc thế nào. Rốt cuộc tình cảm mà anh ta dành cho Đinh Ngọc là sâu đậm bao nhiêu? Rốt cuộc anh ta đã từng nói như đinh như sắt sẽ bảo vệ hồng nhan hôm ấy chỉ là chót lưỡi đầu môi thôi sao?

Mặc cho Đinh Ngọc ngăn cản, chiều hôm đó, tôi cùng Gạo đến thẳng cửa phủ Hân quận công. Mở cửa lần này lại là anh chàng người hầu hôm trước, tôi lên tiếng:

- Ta đến tìm công tử Nguyễn Cảnh.

- Thưa tiểu thư, công tử đang bị cấm túc, không thể tiếp khách. – Anh ta trả lời.

Tôi nghe mà choáng váng, Nguyễn Cảnh bị cấm túc, chuyện này là sao? Thấy anh ta chuẩn bị đóng cổng, tôi kéo cánh cửa gỗ lại, tiếp tục hỏi:

- Tại sao Nguyễn Cảnh bị cấm túc?

- Tiểu thư, đây là việc trong phủ Hân quận công, tôi không thể nói được. – Anh ta bày ra vẻ mặt khó xử.

- Vậy Nguyễn Hoàn đâu? – Tôi gắng hỏi thêm.

- Dạ, cũng bị cấm túc chung với công tử Nguyễn Cảnh. – Anh ta nói xong thì đóng cổng lại.

Tôi đứng thẫn thờ trước cổng nhà họ. Ra là họ bị cấm túc mới không thể đến nhà tôi được, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gạo đứng ở bên bèn kéo tôi trở về phủ.

***

Tôi và Gạo đang trên đường trở về, khi chỉ còn cách phủ khoảng ba ngôi nhà thì bị một người chặn đường lại. Là Dự Vũ, trợ thủ của Trịnh Khải, anh ta thấy tôi thì mặt biểu lộ vui mừng mà nói:

- Thật may gặp tiểu thư ở đây, nãy giờ tôi hỏi nhà vẫn chưa tìm được người.

Tôi gật đầu hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Dự Vũ rút từ trong túi vải mang trên lưng ra một hộp gỗ nhỏ, kính cẩn hai tay đưa cho tôi rồi nói:

- Tiểu thư, cái này là của công tử tặng tiểu thư. Thời gian gần đây công tử rất bận rộn, e là không đến tìm tiểu thư được.

Tôi đưa tay nhận hộp gỗ. Hộp gỗ chỉ lớn hơn bàn tay tôi một chút, trên nắp và xung quanh hộp đều được khắc họa tiết hoa sen. Tôi hỏi anh ta:

- Công tử đang ở đâu?

- Thưa tiểu thư, công tử đang ở đường Thượng Đạo. Công tử có nhắn lại, giờ Tuất đêm mười lăm, hẹn gặp tiểu thư tại nơi cũ.

Tôi gật đầu. Dự Vũ cúi đầu chào tôi rồi đi thẳng. Tôi đưa chiếc hộp cho Gạo cầm, đi về phủ. Đêm mười lăm tháng này là đêm Trung Thu, từ hôm nay cho đến Trung Thu chỉ còn chưa tới bảy ngày.

***

Vào phủ, tôi tìm Đinh Ngọc kể chuyện Nguyễn Cảnh đang bị cấm túc tại nhà. Đinh Ngọc nghe có chút hoảng hốt, sau đó chị không nói gì, cứ ngồi im. Tôi ngồi bên cạnh, nóng ruột hỏi:

- Chị, phải làm sao đây?

Đinh Ngọc cười yếu ớt:

- Phải làm sao chứ, nước chảy bèo trôi, đến đâu hay đến đó.

Đinh Ngọc nói xong, đi về phòng, đóng cửa lại. Tôi biết chị buồn nhưng lại không biết an ủi thế nào cho phải. Tính tình Đinh Ngọc thường ngày ôn hòa, dịu dàng, chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, tôi thực sự không cách nào đoán được chị đang nghĩ gì. Thật ra thì tôi biết Đinh Ngọc chưa được một năm, người hiểu rõ chị nhất là Hoa thì đã ở lại trấn Nghệ An.

Trong bữa cơm tối, quận công hỏi tôi:

- Mấy hôm nay Nguyễn Cảnh không đến dạy học sao?

Tôi chỉ dạ một tiếng, ông cũng không hỏi thêm. Mẹ cả gắp thức ăn vào chén Đinh Ngọc, giọng nhỏ nhẹ:

- Sao mấy hôm nay nhìn sắc mặt con kém như vậy, có phải mệt mỏi gì trong người không?

Đinh Ngọc trả lời là chỉ hơi khó ngủ. Mẹ cả nói mai sẽ sai người nấu thuốc bổ. Đinh Ngọc nói không cần. Mẹ cả nhíu mày rồi nói:

- Cũng sắp gả đi rồi mà còn không biết tự chăm sóc bản thân.

Cạch. Đinh Ngọc đánh rơi đôi đũa xuống bàn. Mẹ cả nhẹ giọng trách mắng:

- Đầu óc của con để đâu vậy? Ngày mai mẹ sẽ mời thầy thuốc đến khám cho con.

Đinh Ngọc dạ một tiếng rồi nói đã no không ăn nữa, xin phép về phòng. Tôi nhìn theo bóng dáng của chị, trong lòng cảm thấy xót xa.

***

Trước khi ngủ, tôi lôi hộp gỗ khắc họa tiết hoa sen ra. Mở hộp, bên trong là một chiếc trâm cài tóc nhỏ, rất đẹp. Tôi nhẹ nhàng lấy ra, soi dưới ánh đèn, là trâm cài bằng ngà voi, một đầu được đính một hạt ngọc trắng, trên chiếc trâm có khắc một búp sen có thân cong cong, rất thanh nhã. Tôi càng nhìn chiếc trâm càng thích, bèn lấy chiếc gương soi ra, thử cài lên đầu. Trong gương phản chiếu lại khuôn mặt với đôi mắt lấp lánh nụ cười.

Trước khi lên giường, tôi cất chiếc trâm vào lại hộp gỗ cẩn thận, để hộp gỗ sát bên cạnh chiếc hộp tôi để thư của Trịnh Khải trong tủ.

***

Ngày hôm sau thầy thuốc đến khám cho Đinh Ngọc, nói cơ thể không có vấn đề gì, chỉ kê mấy đơn thuốc bổ. Mẹ cả thở phào nhẹ nhõm, nói may mà không bị bệnh gì rồi sai người nhanh đi sắc thuốc.

Hôm nay là ngày hai nhà gặp mặt, tôi thấp thỏm đi ra đi vào. Đinh Ngọc chỉ ngồi im lặng ở cửa sổ, nhìn ra khoảng sân, cả ngày không nói gì. Đến chiều nhà Trang quận công đến, quận công và mẹ cả đã ngồi chờ sẵn ở gian phòng khách. Tôi sai Gạo ra đó nghe ngóng, lát lát lại chạy vào kể cho tôi.

Tôi hỏi:

- Phan Huy có đến không? Trông như thế nào?

- Dạ không có công tử Phan Huy, chỉ có Trang quận công, phu nhân và bà mối. – Gạo đáp.

- Vậy họ nói những gì? Khi nào thì cưới? – Tôi sốt ruột hỏi dồn.

- Dạ, hôm nay chỉ là lễ nạp thái, hai ngày sau làm lễ vấn danh. – Gạo từ tốn trả lời.

Tôi hỏi, nạp thái là gì, vấn danh là gì? Gạo không trả lời được, tôi đành đi hỏi một bà bác làm bếp trong phủ.

Ra lễ nạp thái chính là ngày hai nhà ước định với nhau, còn lễ vấn danh là ngày hỏi tên và ngày sinh tháng đẻ của cô dâu để mang đi hỏi thầy xem có hợp với chú rể. Sau nếu tuổi hai người hợp nhau sẽ làm lễ nạp cát, nhà gái đưa ra yêu cầu lễ vật. Đến lễ nạp tệ, nhà trai sẽ chọn ngày tốt mang lễ vật qua. Lễ này gần giống đám hỏi ngày nay. Trong ngày đó cũng sẽ tiến hành lễ thỉnh kỳ, chọn ngày rước dâu. Và cuối cùng là đến lễ rước dâu.

Tôi nghe mà lùng bùng cả tai, đại loại qua sáu lễ thì đám cưới mới hoàn tất. Hiện nay Đinh Ngọc chỉ mới qua lễ đầu tiên, vậy chỉ cần lễ vấn danh không thành công, hai người xung khắc thì coi như đám cưới không xảy ra. Tôi đem việc này kể lại Đinh Ngọc, chị cười gượng:

- Em thật ngốc. Xem tên tuổi đã xem từ trước rồi, chỉ là vẫn làm lễ theo tục thôi.

Tôi há hốc miệng, đúng là tôi nghĩ nông cạn rồi. Cả hai nhà đều là quan lớn, tất nhiên đã có sự chuẩn bị trước, nếu không sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Hèn chi những ngày qua Đinh Ngọc luôn im lặng như vậy, ra là chị đã biết từ trước rồi.

***

Tối đến, tôi lấy cây trâm Trịnh Khải tặng ra ngắm. Tôi chợt nhớ lại câu nói của Nguyễn Hoàn mấy ngày trước. “Nàng không nghĩ ra chút gì hay ho sao? Chẳng hạn như sang năm thì nên gả cho ai.” Tôi thực ra đã nghĩ qua và cũng có đáp án cho mình.

Tôi muốn gả cho Trịnh Khải. Dù không gả cho Trịnh Khải, tôi cũng sẽ không im lặng chấp nhận như Đinh Ngọc.

------------------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 16: ƯỚC HẸN CHỜ NHAU


Ba ngày sau, mẹ cả nói với Đinh Ngọc là lễ nạp cát rất tốt, lễ nạp tệ là ngày mười tháng sau. Tức là đúng một tháng sau sẽ tiến hành lễ hỏi, tôi không ngờ lại nhanh như vậy. Vì thời gian gấp gáp, trong phủ đã bắt đầu công tác chuẩn bị, mẹ cả bận rộn cả ngày sai bảo người hầu làm việc này, việc kia. Áo cưới của Đinh Ngọc cũng đã có người đến may đo.

Đinh Ngọc từ khi biết ngày đám hỏi đã định thì chị càng trầm lặng, nếu không có việc gì sẽ ngồi bên bàn lặng yên không nói. Tôi nhìn chị, cảm thấy bức bối trong người.

Vì cớ gì cha mẹ muốn gả con gái đi cũng không hỏi ý kiến lấy một lần. Vì cớ gì yêu ai lấy ai đều không thể tự bản thân quyết định. Vì cớ gì Đinh Ngọc lại nhẫn nhịn đến như vậy? Là vì nề nếp nặng nề của xã hội phong kiến này sao. Là vì “cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó” mà vứt bỏ tình cảm cá nhân sao?

Tôi không nhịn được, cầm tay Đinh Ngọc:

- Chị, chị thật sự muốn gả cho tên Phan Huy kia sao?

Đinh Ngọc rũ mi xuống, giọng buồn buồn:

- Muốn hay không thì có thể được sao? Phan Huy là người tốt, gả cho Phan Huy, chị rồi cũng sẽ hạnh phúc.

- Miễn là người tốt thì gả cho ai cũng được hay sao? Làm sao chị biết lấy anh ta thì chị sẽ hạnh phúc? – Tôi không đồng ý.

Đinh Ngọc ngẩng mặt nhìn tôi, sau đó thở dài:

- Trước đây chị cũng chỉ hi vọng lấy được người tốt, sống bình yên qua ngày.

- Nhưng đó là trước khi chị gặp Nguyễn Cảnh. – Tôi nói.

Người Đinh Ngọc khẽ run lên, tôi cầm chặt tay chị:

- Đinh Ngọc, chị nghe em nói, có tình cảm với một người nhưng phải lấy một người khác là điều bất hạnh. Hạnh phúc của mình, mình phải tự nắm giữ. Chị đừng đánh mất hi vọng, đừng thuận theo mọi sự sắp đặt của người khác, dù đó là cha mẹ.

Đinh Ngọc mở to mắt nhìn tôi, tôi đọc được sự ngạc nhiên của chị, tôi cũng thấy cả sự bi thương trong đó. Đinh Ngọc choàng tay ôm lấy tôi, tựa đầu vào vai tôi, khóc to:

- Giá mà chị chưa từng gặp Nguyễn Cảnh.

Tôi thấy vai mình run run, Đinh Ngọc lần đầu khóc trước mặt tôi, lại khóc đau đớn đến như vậy. Những ngày qua Đinh Ngọc đã cố gắng vùi lấp suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng, thế nhưng tôi lại vừa lôi nó ra, chỉ thẳng vào nỗi khổ tâm của chị. Tôi không ngờ, chị đã có tình cảm sâu đậm như vậy đối với Nguyễn Cảnh.

Tiếng khóc nức nở của Đinh Ngọc như bóp chặt trái tim tôi. Tôi thấy mình khó thở, chỉ có thể há miệng, hớp từng ngụm không khí.

***

Từ hôm đó, tôi luôn bám sát lấy Đinh Ngọc. Tuy chúng tôi không nói chuyện nhiều, nhưng Đinh Ngọc cũng không còn vẻ mặt u ám như trước kia. Chị nói, chị cần suy nghĩ cẩn thận. Vì vậy, tôi chỉ im lặng ngồi bên chị, lúc cầm sách học chữ, lúc lại nằm ra bàn nhìn vu vơ ngoài sân. Buổi tối, tôi sẽ kiếm cớ để ngủ chung giường với chị.

Một ngày, Đinh Ngọc chống cằm hỏi tôi:

- Đinh Thanh, mấy ngày qua, em sợ chị làm bậy phải không?

Tôi ngớ người, ra Đinh Ngọc nhìn thấu những hành động trong mấy ngày qua của tôi. Đúng là sau cái hôm tôi chạm vào nỗi đau của Đinh Ngọc, tôi sợ chị sẽ nghĩ lung tung rồi bế tắc mà tự tử. Vì vậy tôi luôn cẩn thận theo dõi chị ngày đêm.

- Em không có. – Tôi lấp liếm.

Đinh Ngọc cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt hơn mười ngày qua, giọng chị dịu dàng:

- Chị sẽ suy nghĩ cẩn thận việc có lấy Phan Huy hay không. Chị sẽ không nghĩ quẩn đâu. Hôm nay Trung thu, em không muốn ra ngoài chơi sao?

Tôi nghe đến Trung thu thì giật mình, tối nay tôi có hẹn với Trịnh Khải, suýt chút nữa là tôi quên mất.

***

Tối Trung thu, cả nhà đã treo đèn lồng sáng rực, mâm cỗ cũng đã bày biện. Tôi không cách nào ra phố được, bèn đợi đến lúc phá cỗ xong, tôi mới dám cùng Gạo ra phủ.

Lúc này đã quá giờ Tuất, Trung thu trăng sáng, người đi lại trên phố rất đông vui. Tiếng trống múa lân thùng thùng vang lên khắp con phố. Tôi nhớ đường cũ, đi trước, Gạo theo sau.

Tôi đi rất nhanh, hồi hộp không biết Trịnh Khải có còn chờ tôi. Đến trước đền cũ, tôi đứng trước cánh cửa gỗ, hít vào một hơi thật sâu để bình tâm lại. Gạo hỏi:

- Tiểu thư, đây là...

- Là một đền cũ. – Tôi đẩy cánh cửa gỗ.

Vừa mở cánh cửa, tôi thấy một bóng người đang đứng quay lưng với tôi. Người đó nghe tiếng cửa mở thì quay người lại, nhìn tôi. Là Trịnh Khải, anh đang đứng đợi tôi. Trịnh Khải nhìn tôi, mỉm cười:

- Rốt cuộc nàng đã đến.

Tôi ngại ngùng gật đầu. Gạo quay người đóng cánh cửa gỗ trong khi tôi và Trịnh Khải vẫn đứng nhìn nhau. Gạo nói:

- Tiểu thư, em sẽ đứng ở đây chờ người.

Tôi quay qua, ừ một tiếng rất nhỏ với Gạo. Tôi bước đến gần Trịnh Khải, anh chìa bàn tay to ra. Tôi hiểu ý của anh, nhưng Gạo đang đứng ở đây, tôi không dám đưa tay mình cho anh. Tôi ngập ngừng đi đến bên cạnh Trịnh Khải, một tay tôi đưa ra cầm lấy phần tay áo của anh. Tôi nghe tiếng anh cười rất nhỏ.

Trịnh Khải chầm chậm đi, tôi nắm một phần ống tay áo của anh, đi theo. Đến bên ao sen, tôi thả tay ra. Trịnh Khải quay qua nhìn tôi, mỉm cười:

- Ra là nàng cũng biết ngượng.

Tôi vừa xấu hổ, vừa thẹn nhưng không biết trả lời thế nào, đành im lặng trừng mắt nhìn anh, rồi quay người nhìn ra ao sen. Trịnh Khải cười ra tiếng. Tôi muốn nói gì đó để xóa đi sự ngại ngùng của mình, bèn hỏi:

- Công tử không đi cùng Dự Vũ sao?

Trịnh Khải hừ một tiếng trong miệng:

- Câu đầu tiên nàng nói với ta sau nhiều ngày gặp lại là nhắc đến một người khác sao?

Tôi bất ngờ, Dự Vũ không phải trợ thủ của anh sao, không thấy không lẽ không được hỏi? Tôi không biết nói gì nữa, cứ đứng im ngắm sen trước mặt.

Trịnh Khải đứng bên cạnh, anh vuốt tóc tôi. Cả người tôi cứng đờ, tim đập mạnh nhưng hơi thở lại mong manh.

- Nàng không cần quan tâm hắn. – Trịnh Khải nói.

Tôi gật đầu như một cái máy, cả gương mặt nóng hổi. Tôi thầm nghĩ, may là buổi tối, trăng tuy sáng nhưng không thể nhìn ra được mặt tôi đang đỏ bừng lúc này, nếu không tôi cũng không biết giấu mặt đi đâu.

- Rất hợp. – Trịnh Khải lại nói.

Tôi quay qua nhìn gương mặt đang cười của anh, lát sau mới hiểu được ý trong câu nói đó. Tôi đang cài chiếc trâm ngà voi mà Trịnh Khải tặng. Tôi muốn trêu anh, liền rút cây trâm xuống mà nói:

- Trả lại cho công tử. Lần sau công tử nhớ đính lên đó nhiều vàng bạc đá quý một chút.

Trịnh Khải ban đầu nghe tôi nói thì sững người, sau đó bật cười:

- Ra là nàng thích những thứ đó. Lần sau ta sẽ cho nàng.

Tôi trợn mắt, Trịnh Khải sao có thể nói cho nhẹ bẫng như vậy, là vàng bạc đá quý đó. Hình như tôi chẳng biết chút gì về gia đình Trịnh Khải, đang phân vân không biết có nên hỏi hay không thì anh đã hỏi:

- Nàng đang nghĩ gì vậy?

- Đang nghĩ, nên lấy một viên đá quý lớn hay nhỏ, màu gì thì sẽ đẹp. – Tôi cười.

Trịnh Khải nói, vẻ mặt nghiêm túc:

- Ta thấy ngọc trắng rất hợp với nàng, thuần khiết.

Ra Trịnh Khải đính một hạt ngọc trắng trên cây trâm là có ý đó. Tôi cúi đầu cười:

- Vậy không cần thêm đá quý nữa, nghĩ tới nghĩ lui thì cây trâm này đã rất đẹp rồi.

Trịnh Khải nghe thấy vậy thì cười lớn, lại đưa một tay cầm lấy cây trâm trong tay tôi, cài lên đầu tôi cẩn thận. Tôi nghe tim mình run rẩy. Nhưng đáy lòng lại ngọt ngào như mật.

Trịnh Khải nói nhỏ bên tai tôi:

- Ta muốn nghe nàng gọi ta.

- Công tử. – Tôi đáp ứng yêu cầu của anh.

- Không phải. Gọi lại đi. – Trịnh Khải yêu cầu lần hai.

- Trịnh Khải.

- Cũng không phải. – Anh cười.

Từ nãy đến giờ tôi chỉ cúi đầu, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn anh. Trên gương mặt tuấn tú đó, nụ cười và ánh mắt tràn ngập yêu thương. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh bản thân, nói nhỏ:

- Chàng.

Khóe miệng Trịnh Khải giãn rộng ra, anh đưa tay vuốt nhẹ một bên má tôi, giọng ấm áp:

- Hoài An, nàng chờ ta. Được không?

Tôi không biết tại sao Trịnh Khải muốn tôi chờ anh, nhưng tôi vẫn gật đầu.

- Nếu... nếu nàng phải chờ rất lâu thì nàng có chờ ta không? – Trịnh Khải siết chặt tay tôi.

Tôi cảm thấy Trịnh Khải đang có sự bất an trong lòng, dù không biết tại sao, nhưng tôi không sợ hãi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

- Thiếp sẽ chờ chàng.

Lần này Trịnh Khải cười mãn nguyện:

- Ta nhất định sẽ đến tìm nàng.

Không có một lời yêu thương, chỉ có một lời hứa hẹn. Lời hứa chờ đợi nhau.

Vì đã trễ, tôi phải chào tạm biệt Trịnh Khải để cùng Gạo trở về. Mỗi lần gặp anh không hiểu sao cứ luôn ngắn ngủi đến vậy nhưng lại ngọt ngào khắc ghi vào tâm cốt.

Những ngày qua thật ra tôi cũng từng lo rằng rồi mình cũng sẽ bị ép hôn như Đinh Ngọc. Nhưng tôi lại cố trấn an bản thân, chỉ cần Trịnh Khải vẫn ở đó, tôi sẽ không gả cho ai khác.

Sau tối nay, tôi càng thêm củng cố niềm tin của mình.

***

Khi chỉ còn cách ngày diễn ra đám hỏi chưa đến một tuần, Đinh Ngọc rốt cuộc cũng qua phòng tìm tôi.

- Đinh Thanh, chị đã nghĩ kỹ rồi. Chị muốn gặp Nguyễn Cảnh một lần trước khi bị gả đi. – Đinh Ngọc toát ra vẻ mặt kiên quyết.

Tôi gật đầu, mỉm cười:

- Chị suy nghĩ thật là lâu, rốt cuộc cũng "chín" kỹ rồi.

Đinh Ngọc cười, gí ngón tay vào trán tôi:

- Đừng trêu chị nữa. Mau nghĩ cách giúp chị.

Đúng vậy, tôi phải tìm cách để Đinh Ngọc gặp được Nguyễn Cảnh. Vì vậy, tôi với Gạo lại đến phủ Hân quận công. Lần này, tôi chưa cần gõ cửa thì cánh cổng đã mở. Nguyễn Hoàn đang chuẩn bị ra ngoài, thấy tôi đứng ngay ngoài cổng, mặt anh ta biểu lộ ngạc nhiên:

- Đinh Thanh, sao nàng ở đây?

Gặp được Nguyễn Hoàn, tôi rất mừng. Rốt cuộc cũng có thể gặp bọn họ rồi. Tôi nói:

- Tôi đến tìm Nguyễn Cảnh.

Nguyễn Hoàn bước đến gần tôi, kéo tôi qua ngã rẽ gần đó. Mặt anh ta có chút lo lắng:

- Tôi cũng định đi tìm nàng nhưng vẫn chưa đi được. Bây giờ Nguyễn Cảnh vẫn còn nằm trên giường bệnh, chưa hạ sốt. Chuyện anh ấy với Đinh Ngọc có lẽ không được rồi.

- Chuyện gì đã xảy ra? – Tôi cảm thấy bất an.

Nguyễn Hoàn thở dài:

- Tôi cũng không biết tại sao bác tôi lại nhất quyết không đồng ý cho Nguyễn Cảnh đi hỏi cưới Đinh Ngọc. Anh ấy van xin cách nào cũng không được, chúng tôi còn bị cấm túc trong phòng hơn năm ngày mới được thả. Sau đó Nguyễn Cảnh lại quỳ trước phòng bác tôi, xin cho cưới Đinh Ngọc. Bác tôi tức giận, bắt anh quỳ ở sân suốt cả đêm. Vì bị ngấm nước mưa cả đêm nên anh ấy sốt rất cao, hiện giờ đang nằm trên giường bệnh.

Cuối thu, ban đêm sẽ rất lạnh. Nguyễn Cảnh chấp nhận quỳ dưới mưa lạnh cầu xin thì chắc chắn tình cảm của anh ta đối với Đinh Ngọc cũng rất sâu nặng.

- Hân quận công có thay đổi ý kiến không? – Tôi có chút hi vọng Nguyễn Cảnh sẽ khiến cha anh ta động lòng.

Nguyễn Hoàn lắc đầu, nói Hân quận công thà rằng từ mặt Nguyễn Cảnh, cũng nhất quyết không làm thông gia với Huy quận công.

--------------------------------------------------------------------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 17: HÉ LỘ THÂN PHẬN

Tôi nghe Nguyễn Hoàn nói mà càng thấy khó hiểu, rõ ràng Huy quận công có vẻ thích Nguyễn Cảnh, nhưng tại sao Hân quận công lại ngăn cản quyết liệt như vậy? Tôi nói với Nguyễn Hoàn:

- Chỉ còn chưa đến bảy ngày nữa là đến lễ nạp tệ rồi.

Nguyễn Hoàn nghe xong có chút hốt hoảng, sau chỉ thở dài:

- Đúng là có duyên không phận. Giờ có làm gì thì cũng đã muộn rồi.

Tôi nghe Nguyễn Hoàn nói, lòng càng ảo não. Tôi đã cố gắng thuyết phục Đinh Ngọc, chị đã phải đấu tranh tâm lý lâu như vậy mới dám mở miệng đòi gặp Nguyễn Cảnh. Tôi không biết về phải nói thế nào với chị nữa.

- Công tử nhắn giúp tôi được không? Nói với công tử Nguyễn Cảnh, là chị Đinh Ngọc muốn gặp mặt một lần cuối. – Tôi nói.

Nguyễn Hoàn đồng ý.

***

Tôi về chỉ nói với Đinh Ngọc là đợi tin, không hề hé miệng chuyện Hân quận công và Nguyễn Cảnh. Ba ngày sau, rốt cuộc Nguyễn Hoàn cũng đến phủ tìm tôi, chúng tôi hẹn chiều sẽ gặp tại lầu Dương Khê.

Đến giờ hẹn, trời bỗng đổ cơn mưa phùn. Trời vốn se lạnh lại thêm phần lạnh. Mẹ cả thấy tôi và Đinh Ngọc chuẩn bị ra ngoài thì hỏi đi đâu, chúng tôi đành nói dối là lỡ có hẹn đến tiệm trang sức, nếu để mai đi e là thợ trang sức sửa không kịp cho ngày lễ. Mẹ cả không nói gì thêm, tôi và Đinh Ngọc cầm ô đi ra phố. Gạo ở lại giúp mọi người trang hoàng phủ.

Trời mưa, trên phố người đi lại thưa thớt, tôi và Đinh Ngọc mỗi người che một ô, im lặng suốt cả đoạn đường. Đến lầu Dương Khê, chúng tôi vào gian phòng cũ. Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn đã ngồi đợi sẵn. Chúng tôi không chào nhau, chỉ nhìn nhau im lặng. Tôi thấy mắt Đinh Ngọc đã hơi hồng. Còn Nguyễn Cảnh có vẻ gầy hơn trước, anh ta đứng đó, vẻ mặt kiên nghị.

Tôi và Nguyễn Hoàn tránh qua gian phòng kế bên để hai người họ nói chuyện riêng. Gian phòng này nhỏ, có cửa sổ lớn nhìn ra đường phố. Tôi ngồi vào bàn, chống cằm, nhìn ra cảnh trời ngoài kia, lòng buồn rười rượi. Trời cuối thu, mưa phùn giăng giăng, không khí lạnh lẽo và u buồn.

Nguyễn Hoàn ngồi đối diện, rót chén trà nóng, đẩy qua cho tôi. Tôi đón lấy, đưa lên miệng, thổi thổi mới dám uống một ngụm.

- Sao mặt nàng tỏ ra buồn rầu đến vậy? – Nguyễn Hoàn vừa xoay xoay chén trà vừa nhìn tôi mà hỏi.

Tôi thở dài:

- Cảnh buồn người có vui đâu bao giờ. – Là tôi chế lại từ câu “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?”

Nguyễn Hoàn cười khẽ:

- Thật không ngờ, nàng có thể xuất khẩu thành thơ như vậy.

Tôi liếc anh ta, sau đó im lặng, nhìn mưa rơi ngoài cửa. Nguyễn Hoàn cũng nhìn ra ngoài, không nói gì thêm.

***

Tối về tôi qua phòng Đinh Ngọc, hỏi hai người đã nói những gì. Đinh Ngọc ban đầu im lặng, sau thở dài:

- Nguyễn Cảnh muốn chị trốn đi cùng anh ấy.

Tôi chấn động, ra ở thời này cũng có người bỏ nhà trốn đi cùng người yêu. Mà cũng phải thôi, nếu không phải bị ép buộc thì con người đã không phải lựa chọn, một bên là gia đình, một bên là tình yêu. Tôi hỏi:

- Vậy chị trả lời sao?

Đinh Ngọc lắc đầu:

- Chị chưa trả lời. Còn vài ngày nữa là đến lễ nạp tệ rồi, chị không thể trốn đi, cha mẹ sẽ mất hết mặt mũi, tiếng xấu này đến bao giờ mới hết. Chị không muốn bất hiếu với cha mẹ.

Tôi đồng ý với chị, thế nhưng nếu vì chữ hiếu mà ở lại, vậy chữ tình kia phải làm sao? Hai mắt Đinh Ngọc ửng đỏ, nước mắt đã chảy dài ra hai bên má:

- Hôm nay chị đã biết rõ tình cảm của anh ấy. Chị càng không muốn gả cho người khác.

Tôi ngồi im lặng nhìn chân mình, tiếng nấc nhẹ của Đinh Ngọc xen lẫn tiếng gió thổi qua ngoài cửa, buồn bã.

***

Ngày hôm sau, Đinh Ngọc đột nhiên bệnh nặng. Thầy thuốc đến khám chỉ nói suy nhược tinh thần, thể chất yếu nên sinh bệnh. Thầy thuốc còn nói, ba ngày sau có lẽ cũng chưa xuống giường được. Mẹ cả nghe vậy càng lo lắng, ba ngày sau là lễ nạp tệ. Hôm đó Đinh Ngọc không thể không có mặt.

Mẹ cả sai người sắc thuốc, nấu cháo xong thì lắc đầu, thở dài đi lên nhà trên. Tôi đến bên giường, nhìn gương mặt trắng xanh của Đinh Ngọc, chị đang nằm mê man bỗng mở mắt, yếu ớt nhìn tôi.

- Đinh Thanh, nếu chị chết có phải tốt hơn không? – Chị nói, giọng thì thào.

- Chị ngốc sao. Không có ai tương tư mà chết cả. Chị nghỉ ngơi vài hôm sẽ khỏe lại thôi. – Tôi cố trêu chị.

Đinh Ngọc nghe xong, khóe môi chị hơi giãn. Chị lại nhắm mắt, hơi thở mỏng manh. Tôi nắm lấy một bàn tay chị, nói thầm:

- Em xin lỗi.

Tôi cảm thấy Đinh Ngọc ra nông nỗi này có một phần lỗi tại tôi. Chẳng phải ban đầu chị đã nén lòng mình, cam chịu cuộc hôn nhân này rồi sao? Chỉ tại tôi, tôi kích động chị, tôi khiến chị đối mặt với đau khổ, khiến chị phải trằn trọc suy nghĩ, khiến chị đau lòng. Là tại tôi nên chị mới suy nhược thần kinh mà sinh bệnh.

***

Ba ngày sau, lễ nạp tệ không tiến hành như dự định vì cô dâu không thể mang cơ thể yếu ớt ra mắt nhà trai được. Cả hai nhà đã bàn bạc lại, chọn một ngày tốt khác để tiến hành. Ngày tốt gần nhất lại là tháng giêng sang năm. Tôi không biết có nên nói trong họa có phúc hay không, dù sao tôi cũng không thể thay Đinh Ngọc quyết định được, cứ để chuyện đến đâu hay đến đó vậy.

Mùa đông đến, gió lạnh đến thấu xương. Trong phòng chúng tôi lúc nào cũng được đốt than sưởi ấm. Đinh Ngọc cũng dần hồi phục, khi chị uống thuốc, tôi sẽ đưa chị một cục đường phèn nhỏ cho chị ngậm. Sau đó, tôi sẽ kể chuyện cười hay những chuyện nhỏ nhặt trong phủ cho chị nghe. Khi Đinh Ngọc ngủ, tôi sẽ về phòng nằm cuộn chăn lại, vuốt chữ “Khải” được thêu trên chiếc khăn tay, ngọt ngào hồi tưởng những khoảnh khắc gặp anh.

Tôi vốn chịu lạnh kém, vì vậy nguyên một mùa đông, tôi không bước chân ra khỏi phủ. Hầu hết thời gian của tôi là ngồi bên chậu than trong phòng Đinh Ngọc, hoặc là nằm trên giường, trùm kín chăn, nghe gió thổi xào xạc qua cành cây ngoài sân.

Đến khi Đinh Ngọc hoàn toàn khỏi bệnh thì cũng đã sắp đến năm mới. Đây là cái Tết đầu tiên của tôi ở thời đại này. Trong phủ người hầu đã quét tước, cắt giấy, dán hoa lên tường. Bánh chưng, bánh giầy, bánh mứt đủ các loại đã được làm xong đâu vào đó.

Ngày hai mươi ba tháng Chạp Âm lịch, ở sân trước gian phòng khách được dựng lên một cây nêu rất cao. Cây nêu là cây tre được vót sạch cành, chỉ chừa ít lá trên đỉnh. Trên đỉnh cây nêu có treo một cái chuông nhỏ và một dải vải nhỏ dài màu đỏ. Chuông làm bằng đất nung, trong chuông có treo mấy xu tiền, khi gió thổi làm cây nêu đung đưa sẽ phát ra âm thanh vui tai.

Tôi và Đinh Ngọc mặc áo bông dày cộm, vui vẻ đứng ở sân nhìn người hầu dựng nêu, chôn cây tre xuống đất rất cẩn thận. Tôi hỏi:

- Dựng nêu để trừ ma quỷ hả chị?

- Ừ, hôm nay ông Táo về trời, phải dựng nêu để quỷ không vào nhà được. Đến mùng bảy Tết sẽ hạ nêu. – Đinh Ngọc trả lời.

Hôm đó mẹ cả sai người mang cá chép đi thả. Trong nhà ngoài sân lại được quét tước thêm một lần, câu đối cũng được dán lên ở khắp các cánh cửa trong nhà. Tôi thấy đây là thời điểm để chữ nghĩa học được đem ra áp dụng, vì vậy tôi đến đọc hai câu đối dán ở phòng khách:

“Thiên tăng tuế nguyệt, niên tăng thọ
Xuân mãn càng khôn, phúc mãn đường”
*​

Tôi khóc thầm trong lòng, đọc được nhưng chưa chắc hiểu được. Thôi thì về phòng nằm vậy, cuối năm trời vẫn còn lạnh. Về đến trước cửa phòng, tôi cũng thấy hai câu đối dán ở cửa:

“Niên hữu tứ thời, xuân vi thủ
Nhân sinh bách hạnh, hiếu vi tiên”

Tôi đọc tới đọc lui hai lần, rốt cuộc cũng hiểu được. Một năm có bốn mùa, mùa xuân đứng đầu. Con người có trăm tính cách, hiếu thảo phải là đầu tiên.

Đêm ba mươi Tết, cả phủ trên dưới không phân biệt chủ tớ đều ra sân thắp nhang cúng trời đất. Trên cây nêu còn được treo một chùm pháo, một người hầu châm lửa đốt. Pháo nổ bụp bụp như súng liên thanh, tôi đưa hai tay bịt tai mình lại, quay qua cười với Đinh Ngọc. Chị cũng quay qua cười với tôi, nhưng tôi lại đọc được trong mắt chị một nỗi buồn man mác. Tết sang năm chị sẽ nghe tiếng pháo giao thừa ở đâu?

Tôi đang nghĩ mông lung thì bị Đinh Ngọc kéo tay đi vào gian nhà khách. Quận công và mẹ cả đang ngồi trên ghế, đầu tiên phát tiền lì xì cho tôi và Đinh Ngọc, sau đó các người hầu trong phủ cũng lần lượt lên nhận phong bao đỏ.

Mùng một Tết mẹ cả đi chùa, quận công đi vào phủ chúa. Gạo nói thường mọi năm tôi và Đinh Ngọc sẽ theo mẹ cả đi chùa, riêng năm nay do sức khỏe Đinh Ngọc yếu nên chúng tôi ở nhà. Ở phủ, tôi cũng không làm gì hơn, chỉ nằm trên giường sưởi ấm hoặc ngồi ăn bánh mứt với Đinh Ngọc.

Từ mùng hai trở đi, các quan lại và khách nườm nượp đến nhà chúng tôi chúc Tết. Nhưng chúng tôi không phải đi chúc Tết ai, cũng không được bước chân ra gian nhà trước chứ đừng nói đến ra khỏi phủ.

Mùng sáu Tết, khách không còn đến nhà, vì vậy tôi và Đinh Ngọc lại được thoải mái đi ra đi vào. Sáng hôm đó, Gạo vào nói nhỏ với tôi là có Nguyễn Hoàn đứng đợi bên ngoài phủ, muốn rủ tôi đi xem lễ hội đua thuyền. Tôi rủ Đinh Ngọc cùng đi.

Ra khỏi phủ đã thấy Nguyễn Hoàn và Nguyễn Cảnh cùng hai người hầu của họ đang đứng ở bên con sư tử đá. Đinh Ngọc nhìn thấy Nguyễn Cảnh chỉ cúi đầu, lặng lẽ đi cạnh tôi. Trước khi đi chơi, tôi đã dặn Gạo phải luôn theo sát Đinh Ngọc, sợ chị cơ thể đang yếu, bị đám đông xô đẩy sẽ ngã. Thế nhưng tôi đã lo xa rồi, Nguyễn Cảnh và hai người hầu của anh ta luôn giữ đủ khoảng cách để không cho những người đi đường khác đụng vào chúng tôi.

- Nhanh nhanh ra bến Tây Long, lễ hội sắp bắt đầu rồi. – Nguyễn Hoàn thúc giục chúng tôi đi nhanh hơn.

Tôi vừa đi vừa thở:

- Còn xa không? Bến Tây Long ở đâu vậy?

- Gần đến rồi, từ đây đã thấy sông Nhị Hà, đằng kia là bến Tây Long. – Nguyễn Hoàn chỉ đến khoảng trống đang chật kín người và cờ lọng ở một đoạn xa trước mặt.

Sông Nhị Hà? Tôi đoán đây là tên trước kia của sông Hồng ngày nay. Khi đến bến Tây Long, chúng tôi được lên một chiếc thuyền nhỏ có mái che đã được Nguyễn Cảnh thuê sẵn từ trước. Những nhà quý tộc khác cũng ngồi yên vị trên các con thuyền giống chúng tôi, còn có rất đông người dân đứng kín trên hai bờ sông nữa.

Thuyền nhỏ nhưng có thể ngồi ở bên trong đủ mười người, tôi và Đinh Ngọc ngồi cạnh nhau trên ghế sát mép cửa thuyền. Ngồi đối diện chúng tôi là Nguyễn Hoàn và Nguyễn Cảnh. Gạo và hai người hầu ngồi ở đầu mạn thuyền gần người chèo thuyền. Thuyền của chúng tôi chỉ đậu sát bờ.

Đinh Ngọc ngồi im lặng cạnh tôi, chúng tôi nhìn ra khoảng sông trước mặt qua những khoảng trống của lớp tre đan thưa thớt bên mạn thuyền.

Ngay giữa sông, hàng chục thuyền mộc dài đã xếp hàng ngay ngắn, thân thuyền tô đủ màu, đủ các hình thù. Trên mỗi thuyền có khoảng hơn mười người đàn ông khỏe mạnh, mang đồng phục sặc sỡ, đầu cột khăn. Mỗi một đầu thuyền có một người chít khăn trên đầu, lưng thắt một dải lụa màu, tay cầm dùi gõ trống nhỏ trước mặt. Khắp sông đỏ rực màu cờ đuôi nheo cắm ở mui thuyền, gió thổi bay phấp phới.

Tôi quay qua hỏi Nguyễn Hoàn:

- Sao vẫn chưa bắt đầu đua thuyền?

- Mọi người đang đợi chúa thượng phát lệnh. – Nguyễn Hoàn đáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài sông.

Tôi nhìn theo hướng của Nguyễn Hoàn, phát hiện ra một chiếc thuyền hai tầng đang đậu không cách xa thuyền của tôi là bao. Trên đó có khá nhiều lính gác, cờ lọng treo đủ màu.

- Chúa thượng ra rồi. – Nguyễn Hoàn lên tiếng.

Chúa thượng từ bên trong lầu hai đi ra ngoài mạn thuyền. Chúa thượng mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ tam sơn, bụng phệ có đai ngọc vòng quanh, đang từ từ bước ra. Một người phụ nữ mặc trang phục lấp lánh đi bên cạnh, chỉ nhìn nghiêng mặt đã thấy nhan sắc chim sa cá lặn, tôi đoán là một bà phi của chúa. Theo sau ngài là các quan lớn, mặc áo quan, đội mũ ô sa. Huy quận công đi ngay sau chúa thượng.

Ngay khi tôi định chỉ cho Đinh Ngọc thấy quận công thì có một người từ trong thuyền đi nhanh ra, các quan cũng dừng chân. Người đó mặc áo bào đỏ, đội mũ dương đường, đằng sau có cánh chuồn dát vàng, mang đai đính đá quý bịt vàng. Người đó dù chỉ nhìn nghiêng cũng thấy phong thái tuấn tú nổi bật, người đó là Trịnh Khải.

Trịnh Khải đi thẳng đến trước mặt chúa thượng mới dừng lại, cúi đầu làm lễ. Chúa thượng quay người đi tiếp, anh đi ngay đằng sau ông, gương mặt lạnh nhạt.

Rốt cuộc Trịnh Khải có thân thế như thế nào, tôi cảm thấy có một nỗi sợ hãi vô hình dâng lên. Tôi nhớ ra Trịnh Khải từng nói, mười hai tuổi anh đến ở nhà Hân quận công, nếu vậy Nguyễn Cảnh chắc sẽ biết Trịnh Khải.

- Người thanh niên mặc áo đỏ kia là ai? – Tôi hỏi Nguyễn Cảnh.

- Là thế tử.

----------------------------
*: Trời thêm năm tháng, tuổi thêm thọ. Xuân khắp đất trời, phúc khắp nhà.
Beta: timbuondoncoi :)

thang long tk17.jpg


(Hình ảnh sông Nhị Hà TK17)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 18: CƯỚP SẮC

“Thế tử”. Hai tiếng này đánh mạnh vào tim tôi, khiến cả người tôi run rẩy. Trịnh Khải là thế tử, là con chúa thượng. Chuyện này là sao? Tại sao anh lại là thế tử?

- Không phải tên của thế tử là Trịnh Tông sao? – Tôi không tin được, có lẽ Nguyễn Cảnh vừa nói nhầm.

- Đúng vậy. – Nguyễn Cảnh trả lời.

- Nhưng người kia... – Tôi muốn nói, người kia tên Trịnh Khải, sao lại là Trịnh Tông, sao có thể là thế tử. Nhưng tôi không nói tiếp được, Nguyễn Cảnh không thể nhầm lẫn. Chỉ có tôi, tôi chắc là đã nhầm lẫn ở đâu đó.

Ùuuuuu Uuuuuu

Tiếng tù và thổi ra rất lớn, báo hiệu cho các thuyền đua xuất phát. Nhưng tâm trí tôi không còn để vào những chiếc thuyền đua nữa, suốt cả buổi, tôi không rời mắt khỏi hình bóng của một người. Người đó lạnh nhạt không cười không nói, chỉ ngồi im ở ghế trên mạn thuyền, nhìn ra xa. Người đó đã từng gần tôi trong gang tấc, rốt cuộc sao lúc này tôi lại có cảm giác xa vời đến như vậy.

Tôi cố nhớ lại từng chi tiết từ lúc tôi bắt đầu gặp Trịnh Khải, lần đầu tiên tôi gặp anh, trưa đó về mẹ cả nói có thế tử ghé nhà. Chiều hôm đó và cả ngày sau nữa tôi gặp lại anh nhưng không phải thế tử đã về lại kinh thành rồi sao. Hoặc là Trịnh Khải nói về kinh thành nhưng rốt cuộc vì lí do nào đó mà ở lại trấn Nghệ An thêm mấy ngày.

Ông Hòa từng nói tôi không nên gọi tên Trịnh Khải lung tung, là vì tên của anh quá cao quý? Sao lúc tôi hỏi anh, tôi lại không hỏi tới nơi tới chốn, sao lại đơn giản bỏ qua như vậy.

Trịnh Khải nói năm mười hai tuổi đến ở nhà Hân quận công. Lúc đó tôi còn nghĩ đơn giản anh có quan hệ với Hân quận công hoặc là được cha mẹ gởi gắm. Thế tử không ở phủ chúa lại đến ở một nhà quận công. Hơn nữa những người xung quanh Trịnh Khải lúc nào cũng xưng hô, gọi anh là công tử. Như vậy thì làm sao tôi có thể nghĩ ra được anh là thế tử.

Mọi người đang xem đua thuyền ở ngoài sông, tôi quay qua kéo ống tay áo của Nguyễn Cảnh, hỏi:

- Tại sao thế tử mới mười hai tuổi đã đến ở nhà công tử?

Nguyễn Cảnh bị tôi hỏi thì tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Sao nàng biết?

Sao tôi biết được ư? Không phải là do Trịnh Khải nói sao. Tôi hỏi việc này thì có thay đổi được việc anh chính là thế tử không? Tôi buông tay, lắc đầu rồi quay ra nhìn về phía bóng người mang áo bào đỏ đang ngồi trên chiếc thuyền đằng kia.

Tôi đang chìm vào những suy nghĩ không đầu không đuôi thì Nguyễn Hoàn đột nhiên lên tiếng:

- Đinh Thanh, sao mặt nàng trắng bệch như vậy?

Đinh Ngọc từ lúc sáng vẫn im lặng không nói tiếng nào, lúc này quay qua cầm tay tôi:

- Sao tay em lạnh như vậy, có khi nào là bị trúng gió rồi không?

Tôi lắc đầu nói không có. Nguyễn Cảnh nói:

- Chúa thượng đang trao thưởng cho đội chiến thắng. Chúng ta không cần ở lại xem, nên đưa Đinh Thanh về.

Anh ta nói rồi sai người đậu thuyền vào bến, Gạo đỡ lấy một cánh tay của tôi, đưa lên bờ. Tôi chỉ kịp quay người nhìn lại chiếc thuyền xa hoa kia nhưng bóng người đó đã không thấy đâu.

Chúng tôi đứng đợi một lát, rất nhanh đã có xe ngựa đến, tôi và Đinh Ngọc vào bên trong ngồi. Tôi tựa vào thành xe, nhìn khung cảnh mơ hồ bên ngoài cửa sổ. Về đến phủ, Gạo mang một chén nước gừng mật ong cho tôi uống, sau đó tôi nói muốn nằm nghỉ. Đinh Ngọc cũng không nói gì, Gạo đành ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tôi nằm trên giường, cuộn chặt chăn quanh người vẫn không có cảm giác ấm áp. Trong đầu tôi lúc này chỉ có hình bóng một người mặc áo bào đỏ, cao quý ngồi trên ghế, lạnh lùng mặc kệ những vị quan lại đứng xung quanh. Người đó là người mà tôi vẫn luôn nhớ nhung sao?

Không phải, người mà tôi nhớ nhung là một người khác. Người tôi hứa đợi chờ tuy lạnh nhạt nhưng rất biết cách quan tâm. Anh cười vui vẻ khi trêu chọc tôi. Anh cầm chặt tay tôi, phải nghe tôi nói ra lời hứa hẹn mới an tâm. Anh sao có thể lại là người cao cao tại thượng kia, sao lại là người trong tương lai trở thành chúa thượng được?

Từ lúc chấp nhận mình sẽ sống ở thời đại này, tôi chỉ muốn sau này sống một cuộc sống bình thường, đứng ở ngoài chứng kiến lịch sử sắp diễn ra. Vậy mà số phận lại đẩy đưa cho tôi gặp Trịnh Khải.

Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Nhà Trịnh sẽ sụp đổ, chỉ là tôi không thể biết được chính xác thời gian còn lại. Trịnh Khải rồi sẽ thế nào? Tôi rồi sẽ thế nào? Tôi miên man suy nghĩ cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, tôi vẫn luôn suy nghĩ về Trịnh Khải. Tôi lục nát đầu óc của mình, bắt mình phải nhớ ra được một sự kiện nào đó về chúa Trịnh, nhưng bất lực. Giá như, tôi có thể biết rõ lịch sử, tôi sẽ dễ dàng có quyết định của mình.

- Tiểu thư, người sao vậy? Mấy ngày nay tiểu thư như người mất hồn, thỉnh thoảng còn nói lung tung. – Gạo ngồi xuống cạnh tôi, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng.

Tôi không ngờ mình trong mắt người khác lại thảm hại như vậy. Tôi ngạc nhiên hỏi lại Gạo:

- Chị đã nói những gì?

- Tiểu thư thỉnh thoảng cứ lẩm bẩm cái gì mà lịch sử, chúa Trịnh, Quang Trung… nhiều lắm ạ. Em nghe không hiểu gì cả. – Gạo thành thật trả lời.

Tôi thở dài, cầm ly trà uống. Đinh Ngọc ở đâu đi đến, ngồi xuống ghế, chị nói:

- Đinh Thanh, từ hôm đi lễ hội đua thuyền về em cứ như thành người khác vậy. Suốt ngày thở dài, nói xem, có chuyện gì hả?

Tôi lắc đầu, tiếp tục thở dài. Đinh Ngọc nói tiếp:

- Hay ra phố chơi cho khuây khỏa nhé, thời tiết mùa xuân rất dễ chịu.

Tôi gật đầu. Vì vậy chiều hôm đó chúng tôi mặc váy áo đẹp đi dạo phố. Vừa ra khỏi phủ đã gặp phải một bà tầm hơn bốn mươi tuổi ngay ở cổng, bà ta nhìn thấy Đinh Ngọc thì cười, nói:

- Tiểu thư Đinh Ngọc, áo cưới đã may xong rồi. Tôi mang đến phủ, tiểu thư thử xem đã vừa chưa.

Đinh Ngọc gật đầu, nói cứ mang vào trong, tối về sẽ thử, ngày mai cho người mang qua sau. Bà thợ may vui vẻ đồng ý. Tôi nghe nói đến áo cưới thì đứng khựng lại,sao tôi lại có thể quên mất, cuối tháng này đã là lễ nạp tệ của Đinh Ngọc. Tôi đi sát bên cạnh Đinh Ngọc, hỏi chị:

- Chị đã quyết định rồi ư?

Đinh Ngọc gật đầu, mím môi trả lời:

- Chị sẽ quên Nguyễn Cảnh. Những ngày nằm bệnh chị đã suy nghĩ kỹ rồi, chị không thể bất hiếu với cha mẹ, coi như chị và anh ấy có duyên không phận.

Tôi cắn môi, rốt cuộc Đinh Ngọc đã đưa ra quyết định.

- Chị đã nói với Nguyễn Cảnh chưa? – Tôi hỏi.

Đinh Ngọc lắc đầu, đi tiếp. Phải rồi, cần gì nói, người như Nguyễn Cảnh chỉ nhìn biểu hiện của Đinh Ngọc hôm đó là đã hiểu được. Tôi giờ chỉ có thể hi vọng tên Phan Huy thực sự là người tốt, thực sự sẽ yêu thương và bảo vệ Đinh Ngọc.

Đinh Ngọc nói muốn mua thêm chỉ màu về thêu cho tôi một chiếc khăn tay, vì vậy chúng tôi đến một cửa hàng bán kim chỉ. Những cuộn chỉ nhiều màu sắc xếp hết lên một kệ gỗ khiến tôi nhìn muốn hoa cả mắt. Gạo phụ Đinh Ngọc chọn loại chỉ, rồi lại chọn màu. Tôi đứng ngắm các mẫu thêu cây hoa, chim, cá… đang treo ở một bên, thỉnh thoảng hỏi Đinh Ngọc thêu cho tôi mẫu này được không, mẫu kia được không. Đinh Ngọc mỗi lần như vậy đều cười, nói tôi tốt nhất hãy tự thêu đi. Tay tôi liên tục mở xem các mẫu vẽ ở trên bàn, miệng sẽ xuýt xoa khen đẹp, Đinh Ngọc vì thế cũng qua xem cùng tôi.

Đến khi chúng tôi bước ra khỏi cửa hàng thì tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều. Tôi rủ Đinh Ngọc ra hồ Tả Vọng hóng gió. Mùa xuân, cây mọc chồi non màu xanh mướt mắt. Tôi kéo tay Đinh Ngọc đến bên cây liễu đứng ngắm nhìn mặt hồ. Ngắm chán, tôi nhặt những hòn đá nhỏ dưới chân, ném ra xa, tạo nên những mặt tròn đồng tâm trên mặt nước. Đinh Ngọc quay qua hỏi tôi làm gì vậy.

- Em ném hết những nỗi buồn đi. Ngày mai chúng ta sẽ vui vẻ sống. – Tôi vừa cười vừa trả lời.

Đinh Ngọc nghe xong cũng bật cười, chị nói cũng muốn ném. Tôi đưa hòn đá còn lại trong tay cho chị. Đinh Ngọc ném ra xa, hòn đá hạ cánh xuống nước, những vòng tròn đồng tâm lại hiện lên trên mặt hồ, chúng tôi quay qua cười với nhau. Tôi lại cúi người lượm thêm đá. Khi đang nhặt hòn đá thứ hai thì một bàn chân hiện ra trong tầm mắt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, là một người thanh niên. Tôi đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng vào mặt người kia. Hắn ta khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt to, mày rậm, mặt đỏ phừng. Hắn ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Ngọc và tôi, rồi bật cười lớn:

- Đúng là Thăng Long, ở đâu cũng thấy mỹ nhân.

Đám thuộc hạ của hắn cũng cười lớn, hùa theo:

- Đúng là mỹ nhân thưa cậu.

Tôi nghe tiếng cười đã thấy sởn cả da gà, không tự chủ mà bước lui, đứng bên cạnh Đinh Ngọc. Gạo đứng ngay cạnh tôi, tay run run. Hắn ta thấy thế thì bước tới gần, đưa bàn tay to ra chạm vào mặt tôi, hơi thở mang mùi rượu phả ra:

- Đừng sợ, về nhà với cậu, cậu cho tiền vàng.

Tôi hất tay hắn ra, chùi chùi vào chỗ hắn vừa chạm vào. Đây là lần đầu tiên tôi bị sỉ nhục như vậy. Tôi trừng mắt:

- Đồ điên!

Nói rồi, tôi quay qua kéo tay Đinh Ngọc định bỏ đi, nhưng lũ thuộc hạ của hắn đã vây quanh, chắn đường lại. Hắn thì ban đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó chống tay mà cười càng lớn hơn trước.

- Đúng là Thăng Long vẫn tốt hơn ở trấn Sơn Nam nhiều. Mỹ nhân không chỉ nhiều mà còn mạnh miệng hơn. – Hắn ta nói xong lại cười lớn.

Đinh Ngọc mím môi:

- Thăng Long là đất vua chúa, ngươi không được làm càn.

Hắn ta và lũ thuộc hạ nghe thấy càng cười càn rỡ hơn, hắn ta tiến đến tính đưa tay vuốt má Đinh Ngọc, tôi nhanh tay kéo Đinh Ngọc ra sau. Hắn ta nghiến răng, liếc tôi, rồi nói:

- Ta đây không sợ ai cả. Người đâu, bắt mỹ nhân đưa về phủ cho ta.

Tôi thấy rõ ràng là gặp cướp sắc ngoài đường rồi, tôi hít vào một hơi, nói to:

- Ngươi dám, ta sẽ la to lên.

Hắn và lũ thuộc hạ lại cười, một tên thuộc hạ nói:

- Ngươi cứ hô, xem ai dám quản chuyện của cậu bọn ta. Đến chúa còn không quản được.

Không biết bọn này là ai nhưng nghe giọng điệu thì rõ ràng là không phân biệt phải trái, nhớ ra hòn đá trong tay mình, tôi ném thật mạnh vào giữa đầu tên cầm đầu. Hắn chắc là không ngờ tới sẽ bị tôi ném đá, không kịp né, hòn đá bay thẳng vào giữa trán. Hắn bị đau, đi lùi một bước, tay ôm trán, la to lên, giọng đầy tức giận:

- Bắt lại cho ta, về ta sẽ xử tội.

Sáu tên thuộc hạ nghe thấy, hằm hè đi tới. Tôi nắm chặt tay Đinh Ngọc, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là bị bắt.

- Ngươi dám. – Một giọng nam đầy uy lực vang lên. Tôi biết người đó là ai, khẽ thở nhẹ một tiếng.

Tên cầm đầu quay mặt lại nhìn Trịnh Khải, hắn quát lớn:

- Ngươi không được xía vào chuyện của ta.

Trịnh Khải mặc bộ đồ xám tro, mắt nhìn thẳng vào tên cầm đầu, miệng gằn ra từng chữ:

- Đặng Lân, ngươi giữa ban ngày làm chuyện càn rỡ. Ngươi còn dám lớn tiếng, ta giết ngươi ngay tại đây.

Hắn ta nghe xong cười khẩy một tiếng:

- Ngươi dám giết ta?

Dự Vũ nãy giờ đứng cạnh Trịnh Khải, rút gươm ra chỉ thẳng vào mặt Đặng Lân:

- Ngươi muốn thử?

Trịnh Khải lên tiếng:

- Lấy thân phận của ta, giết ngươi xong thì có thể xảy ra chuyện gì?

Hắn ta thấy thanh gươm lại nghe Trịnh Khải nói xong thì sắc mặt hơi tái, quay qua nói với đồng bọn:

- Đi.

Trước khi hắn bỏ đi, còn quay lại nhổ một bãi nước bọt:

- Ta về nói với Tuyên phi, xem chị ta xử lý ngươi thế nào.

Trịnh Khải chỉ hừ một tiếng, quay qua nhìn tôi, mặt anh giãn ra:

- Nàng không sao chứ?

Tôi lắc đầu. Nguyễn Cảnh ở đâu chạy tới, thấy chúng tôi không sao mới thở phào nhẹ nhõm sau đó quay qua cúi đầu, làm lễ với Trịnh Khải:

- Thế tử.

Trịnh Khải gật đầu rồi nói với Nguyễn Cảnh:

- Ngươi đưa họ về. Ta phải đi giải quyết công việc.

- Dạ. – Nguyễn Cảnh đáp.

Trước khi Trịnh Khải đi, anh nhìn tôi một cái, thấy mặt tôi không hề biến đổi, đoán là tôi đã biết anh là thế tử nên cũng không giải thích, quay người đi thẳng. Tôi nhìn bóng lưng anh cho đến khi khuất sau những người đang đứng trên phố xem chuyện.

Người hầu Nguyễn Cảnh chạy đến, sau lưng khoảng năm sáu thanh niên. Nguyễn Cảnh giải thích:

- Ban nãy tôi đi công việc, bắt gặp tên Đặng Lân đang bắt nạt các nàng, đã định chạy đến. Không ngờ thế tử chặn lại, nói tôi đi tìm thêm người, ngài ấy sẽ lo chuyện còn lại.

Ra Trịnh Khải cũng không nắm phần chắc khi đến giải cứu chúng tôi, cũng may tên Đặng Lân kia bị hù đã sợ quá mà bỏ chạy, nếu không lại xảy ra chuyện đánh nhau giữa phố.

Mặc dù từ đây về phủ khá gần nhưng Nguyễn Cảnh vẫn cương quyết bắt chúng tôi lên xe ngựa. Trên xe ngựa, Đinh Ngọc quay qua hỏi tôi:

- Em quen biết thế tử sao?

Nguyễn Cảnh ngồi ở đầu xe cũng quay ra chờ câu trả lời của tôi. Tôi nói:

- Không quen. Chắc thế tử thấy nạn thì cứu thôi.

Đinh Ngọc cũng không hỏi thêm. Đến phủ, khi chúng tôi vừa xuống xe ngựa thì gặp quận công và mẹ cả ở bên ngoài cũng vừa đến nhà. Nguyễn Cảnh nhìn thấy thì đưa hai tay làm lễ. Quận công lên tiếng:

- Tại sao cậu không đến dạy học nữa?

- Thưa quận công, tôi đáng lẽ nên đến nói với người từ sớm. – Nguyễn Cảnh trả lời.

- Là cha ngươi không cho phép? – Quận công lại hỏi.

Nguyễn Cảnh mím môi, nói từ tốn:

- Thưa, việc này không liên quan đến cha tôi. Là tôi hiện nay có nhiều việc bên ngoài nên không thể tiếp tục dạy học tiểu thư.

Quận công nghe thấy chỉ hừ một tiếng trong họng, quay lưng đi vào phủ. Tôi và Đinh Ngọc chào Nguyễn Cảnh rồi đi theo vào trong.

Đến phòng khách, quận công và mẹ cả ngồi trên ghế. Tôi và Đinh Ngọc bị bắt đứng lại hỏi chuyện. Mẹ cả hỏi trước:

- Các con mới đi đâu về?

- Con ra phố mua ít chỉ thêu. – Đinh Ngọc trả lời.

- Tại sao lại đi cùng công tử nhà Hân quận công? – Mẹ cả hỏi tiếp.

Lần này đến lượt tôi trả lời, kể rõ ràng sự việc xảy ra ban nãy.

- Thế tử và công tử Nguyễn Cảnh nhìn thấy bất bình mới đến giải cứu chúng con. Nếu không gặp họ, không biết lúc này đã xảy ra chuyện gì. – Tôi kết luận.

Mẹ cả nghe thấy thì tái mặt, quận công tức giận đập bàn, nói lớn:

- Ta phải vào phủ chúa nói chuyện với Tuyên phi.

Mẹ cả can ngăn:

- Đừng đi, ông cũng biết Tuyên phi cưng chiều em trai, thế nào Tuyên phi cũng tìm cớ để ép buộc chúng ta gả con gái cho tên Đặng Lân kia.

Chúng tôi nghe nói cũng giật mình, quận công trầm ngâm suy nghĩ, sau đó nói với chúng tôi:

- Các con nên hạn chế ra khỏi phủ, đi đâu thì nên đi xe ngựa và mang theo một tên hầu trai, có chuyện gì thì để hắn chạy đi báo ta.

Chúng tôi dạ một tiếng, ông đứng dậy đi vào gian nhà trong, trước khi ông bước ra cửa, bỗng ông quay lại nhìn tôi:

- Con cũng tránh gặp Nguyễn Cảnh đi.

Tôi nghe mà mù mịt, đáng lẽ phải nói chúng tôi đi cám ơn Nguyễn Cảnh thì lại nói tôi tránh gặp anh ta. Tuy thắc mắc nhưng tôi cũng không dám hỏi.

----------------------------------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
---> Chương 19
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Lần đầu đọc truyện XK về Việt Nam. :x Cmt ủng hộ tác giả phát. Cố gắng nha, đừng drop làm độc giả tội nghiệp. :|
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Lần đầu đọc truyện XK về Việt Nam. :x Cmt ủng hộ tác giả phát. Cố gắng nha, đừng drop làm độc giả tội nghiệp. :|
Cám ơn bạn nha. :) Lâu lâu có cmt mình lại có thêm động lực viết tiếp.@};-
P/s: Cho mình than vãn tí nha. Viết truyện XK rất mệt vì đụng vào cái gì cũng liên quan đến lịch sử và truyền thống, có khi chỉ viết một đoạn ngắn mà mình mất đến một buổi để tìm kiếm và so sánh thông tin, mà thông tin lại ít ỏi đến tội nghiệp. :-s
P/ss: Đừng ghét bỏ mình vì mình đã than thở. :D
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Hờ hờ. Hay quá. Thế tử của em đã xuất đầu lộ diện. Mình khâm phục bạn lắm vì còn tìm được và chịu khó đọc hiểu những phong tục cưới hỏi, cũng như lễ Tết ngày xưa. Nếu là mình, mình đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Nhưng lần nữa vẫn phải khen là viết truyện hay quá. Mình hiểu cảm giác của Hoài An, đột nhiên người mình luôn nghĩ bình thường, lại trở thành cao vời vợi đến nỗi nhìn thôi cũng sẽ phạm tội, quả thật có sốc. Tuy nhiên, Hoài An vẫn là Đinh Ngọc của ngày đó, nếu có tung hoa thì chắc lịch sử cũng không xi nhê gì đâu nhỉ, chỉ sợ là đột nhiên một ngày đẹp trời Hoài An của mình bị đào thải đi đâu đấy, còn ĐInh Ngọc trở về thì chắc mệt mỏi lắm đây. Hí hí, xin lỗi vì xuyên tạc truyện của bạn nhé, nhưng mình rất hứng thú. 10 điểm.
Chờ tiếp chương sau của bạn nha.
 
Bên trên