Đóa sen bên hồ Tả Vọng - Cập nhật - Dưa Hấu

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 8: HỌC CHỮ

Sáng sớm hôm sau, bà Tần và Tố Như cáo từ. Quận công muốn cho người dùng xe ngựa để đưa về nhưng bà Tần từ chối, nói đường đi xóc nảy, sức bà không chịu được. Bà Tần và Tố Như đi bộ chầm chậm trở về như lúc đến. Tôi đứng im ở cổng, nhìn cho đến khi bóng của họ khuất sau đường rẽ. Đinh Ngọc khẽ kéo tay tôi:

- Vào thôi. Sau này vẫn còn cơ hội gặp lại.

Tôi tiếc nuối đi vào nhà. Đến chiều có bà mối từ trấn Thanh Hóa đến hỏi thăm Đinh Ngọc cho công tử họ Trần của nhà quan tri phủ Trường Yên. Ra là hôm đám giỗ Việp quận công, công tử nhà tri phủ Trường Yên theo cha đến dự đã phải lòng Đinh Ngọc. Hắn ta về nhà hối thúc đủ kiểu, trong hai ngày đã có bà mối đến gõ cửa hỏi thăm.

Nghe qua bà mối nói thì vị công tử họ Trần này khôi ngô tuấn tú, thông minh hơn người. Mẹ cả nghe mà mặt mày lạnh tanh, nói rằng phải hỏi ý kiến của quận công, ngày mai sẽ trả lời. Bà mối vui vẻ cúi lạy chào rồi trở ra.

Tôi nhìn thấy thái độ của mẹ cả thì đoán chắc mối hôn nhân này bất thành rồi. Đem chuyện kể lại với Đinh Ngọc, không ngờ chị chỉ cười, nói với tôi:

- Hắn ta dựa vào cha mình là tri phủ Trường Yên mà ăn chơi trác táng, danh tiếng không tốt còn dám đi hỏi cưới. Cha chắc chắn sẽ không bằng lòng.

Tôi nghe xong liền cảm thấy mình chỉ lo bò trắng răng. Chuyện của Đinh Ngọc tất nhiên quận công và mẹ cả phải suy xét kỹ càng, sao có thể gả lung tung được. Tôi đột nhiên nhớ đến Trịnh Khải. Đã mấy ngày rồi, không biết anh ta còn ở trấn Nghệ An không?

***

Sáng hôm sau bà mối lại đến gõ cửa. Mẹ cả nói là quận công chưa muốn gả con gái sớm, mong nhà tri phủ Trường Yên tìm người con dâu khác. Bà mối nghe hiểu ý, cúi đầu xin ra về.

Tôi ở nhà hoài cũng chán, muốn trốn ra ngoài chơi nhưng không cách nào đi được, bèn kiếm cớ, xin mẹ cả cho ra phố mua trâm cài đầu mới. Mẹ cả gật đầu. Vậy là tôi quang minh chính đại bước ra cổng chính, tất nhiên có Gạo đi theo sau. Vừa ra phố, tôi đã kéo tay Gạo đi ra cổng thành, về hướng cây đa bên ao sen. Gạo lúc đầu thắc mắc nhưng không nghe tôi trả lời cũng im lặng theo sau. Ra đến ao sen, Gạo ngạc nhiên nhìn tôi:

- Tiểu thư, sao người biết nơi này. Thật đẹp.

Tôi cười đắc ý. Nhớ lại cả hai lần gặp Trịnh Khải đều ở đây, thật có duyên. Tôi bất giác nhìn lên cành cây tôi từng ngồi, phát hiện ở trên đó có treo một ống tre. Tôi bỗng có dự cảm, ống tre đó là của Trịnh Khải để lại cho tôi.

- Tiểu thư, người làm gì vậy? – Gạo hét toáng lên khi thấy tôi bám vào cành thấp, trèo lên.

- Im lặng đi, chị ngã gãy tay bây giờ. – Tôi nạt lại.

Gạo sợ hãi, im lặng nhìn tôi leo lên cành cao đang cột ống tre. Tôi mở dây cột, cầm lấy ống tre, thả xuống đất. Sau đó vịn cành tuột xuống. Gạo chạy đến đỡ tôi.

- Tiểu thư, lần sau đừng làm vậy nữa. Lỡ như ngã thật, em sẽ bị quận công đánh chết mất. – Gạo nói với đôi mắt ươn ướt.

- Chị không ngã được đâu, em đừng sợ, không phải giờ an toàn rồi sao? – Tôi an ủi Gạo.

Nói xong, tôi đi đến nhặt ống tre lên. Ống tre rất ngắn, chỉ khoảng hơn gang tay. Tôi mở nắp, lôi ra được một cái khăn tay màu xanh đen, viền chỉ đen, góc trái khăn thêu một chữ Hán. Tôi nhận ra ngay, đây là chiếc khăn tay của Trịnh Khải.

Ngày hôm đó, sau khi nói câu “Nàng sẽ không cô đơn”, anh ta đã đưa chiếc khăn này để tôi lau mặt. Lau mặt xong, tôi đang không biết làm gì với chiếc khăn thì anh ta đã chìa một bàn tay ra trước mặt tôi. Tôi xấu hổ liền giúi trả anh ta chiếc khăn, sau đó nói tạm biệt rồi bỏ chạy.

Tôi nhìn chiếc khăn, cảm thấy mặt hơi nóng. Bên trong còn có một mảnh giấy, viết mấy hàng chữ.

Sau này tôi có hỏi Trịnh Khải tại sao ban đầu đòi khăn rồi sau lại tặng tôi. Trịnh Khải xoa đầu tôi rồi nói đó là chiếc khăn mẹ anh tự tay thêu cho anh. Trịnh Khải vốn không muốn để lại nó nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn phải để lại một vật mà tôi có thể nhận ra, để biết thư kia là anh gửi cho tôi.

Tôi căn vặn, hỏi anh không sợ tôi không ra đó hoặc tôi không thấy hoặc ai đó lấy mất sao? Trịnh Khải cười, anh cũng muốn xem duyên phận của chúng tôi đến đâu.

Tôi lại hỏi, biết tôi không đọc được sao lại viết thư? Trịnh Khải cười lớn, anh nói tôi rất linh hoạt, nhất định sẽ có cách đọc được. Chỉ là không ngờ tới, tôi vì thế mà bắt đầu học chữ.

Gạo đến bên cạnh tôi, nhìn vào tờ giấy và chiếc khăn tay. Gạo không biết chữ nên hỏi tôi:

- Trên đó viết gì vậy tiểu thư?

- Không có gì. – Tôi nói rồi bỏ bức thư vào trong ống tre, đậy lại. Riêng chiếc khăn, tôi nhét vào trong tay áo.

Gạo nhìn tôi thắc mắc. Tôi đe dọa:

- Chuyện hôm nay em không được kể với bất kỳ ai, biết chưa? Nếu em nói với bất cứ ai, chị sẽ không chơi với em nữa.

- Dạ, tiểu thư. Nhưng ống tre đó? – Gạo rụt rè hỏi.

Tôi nghiêm mặt, hừ một tiếng, nói:

- Em có nghe lời chị không? Nếu không từ nay em không cần đi theo chị nữa.

Gạo gật đầu, nói sẽ nghe lời tôi. Tôi lại bắt Gạo hứa một lần nữa sẽ không kể với ai. Sau đó tôi kéo Gạo ra phố, mua một cây trâm bằng bạc rồi trở về.

Tôi không biết tìm ai để hỏi nội dung bức thư này. Tôi không thể để Đinh Ngọc hay người trong nhà biết tôi nhận thư của một người con trai, lỡ như lại bị làm lớn chuyện không hay ho.

Tôi đành cất kỹ bức thư. Ngày ngày tôi lôi chiếc khăn tay ra ngắm nhìn, thỉnh thoảng sẽ ướp hoa tươi trong đó để có hương thơm. Mỗi lần như vậy tâm trạng của tôi rất vui vẻ. Gạo nhìn thấy cũng không dám hỏi.

***

Tôi thỉnh thoảng sẽ lấy bức thư ra ngắm nghía, nét chữ rất cứng cỏi nhưng tôi căn bản không biết một chữ. Nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn, một người tốt nghiệp Đại học như tôi, trở về đây lại thành kẻ mù chữ, đã thế còn bị Tố Như chê tôi hiểu biết ít ỏi. Tôi suy nghĩ một hồi, quyết định xóa mù chữ.

Tôi nói với Đinh Ngọc, tôi sẽ học chữ. Ban đầu Đinh Ngọc rất ngạc nhiên, sau đó cảm thán rằng tôi trước đây vốn lười học chữ, không ngờ bây giờ lại muốn học. Đúng là bệnh xong không chỉ trí nhớ bị hỏng mà tâm tính cũng thay đổi.

Từ khi mẹ Đinh Thanh qua đời, quận công không lấy thêm vợ bé khác. Ông cũng không giống những người đàn ông ở thời này, trọng nam khinh nữ. Ông không buồn lòng việc mình không có con trai mà còn hết lòng thương yêu hai cô con gái, không hề phân biệt đối xử. Quận công từng nói, ông cũng là con nuôi, sau này chỉ cần nhận một trong ba người con trai của em trai Hoàng Đình Thể về làm con thờ tự là được.

Do đó, khi quận công biết được tôi muốn học chữ, ông hết sức vui vẻ. Ông hỏi tôi có cần mời thầy về nhà dạy học hay không? Tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời là không cần. Tôi muốn học chữ trước, chỉ cần biết nhận dạng mặt chữ là được. Mời thầy về, thầy lại giảng thơ văn cổ, nho giáo hay lễ nghĩa gì đó, chắc tôi sẽ đau đầu chết thôi.

Đinh Ngọc đưa tôi một cuốn sách bằng chữ Nôm, nói là tôi chỉ cần học hết chữ trong cuốn này là đủ dùng rồi. Tôi nhìn quyển sách dày thở dài. Quận công nói ngày trước Đinh Ngọc có thầy dạy, có thể học trực tiếp chữ Nôm. Tôi tự học thì nên học chữ Hán trước, sẽ dễ dàng học chữ Nôm hơn. Nói xong lại đưa tôi một cuốn sách chữ Hán.

Tôi nhìn thấy chữ Nôm hay chữ Hán không khác gì nhau, cũng là viết trong một ô vuông, gạch ngang, gạch dọc, chấm phẩy… Tôi bèn hỏi chữ Nôm và chữ Hán khác nhau thế nào?

Quận công nghe thấy thì cười nói rằng, chữ Nôm được ghép từ chữ Hán, nhìn giống nhau nhưng chữ Nôm được viết theo phát âm của người Đại Việt, viết thế nào, đọc ra chính là nghĩa đó luôn, không cần phải dịch ra tiếng Hán để viết như chữ Hán. Do đó chữ Nôm đa dạng hơn, nhiều từ hơn và cũng khó khăn để học hơn.

Có vẻ đã hiểu ra được một chút, tôi cầm lấy quyển sách chữ Hán kia, quyết định phải học nhanh một chút mới được.

Vì vậy tôi lập kế hoạch học cho riêng mình. Mỗi ngày tôi sẽ học mười chữ. Tôi sẽ cầm mười chữ đi hỏi nghĩa và cách dùng, sau đó về phòng dùng tiếng Việt hiện đại ghi chú lại, ngồi lì luyện viết chữ cho quen.

Giấy thì trong nhà không thiếu. Mực thì không cần phải mài, quận công cho tôi lọ mực người Pháp tặng, chỉ đổ một ít ra đĩa nhỏ là có thể dùng được. Nhưng viết bằng bút lông khổ sở vô cùng. Ngày đầu tiên, tôi dây mực ra khắp mặt mũi, áo quần. Cả phủ nhìn thấy cười nghiêng ngả, đến mẹ cả ngày thường lạnh nhạt cũng bật cười.

Đinh Ngọc trêu chọc tôi, nói tôi cố ý để được may nhiều áo quần mới phải không? Sau ngày hôm đó, tôi nói Gạo cắt một mảnh vải hơi lớn, lại may vào hai dây vải, y như tạp dề ở thời hiện đại. Tôi mang tạp dề, tha hồ đứng múa bút luyện chữ.

Sau một tuần, tôi lại lôi bức thư của Trịnh Khải ra đọc. Nhưng tôi chỉ nhận ra được vài ba chữ, tôi tức giận, quyết định tăng thêm một ngày học mười lăm chữ. Quyết tâm của tôi bùng nổ, sáng học từ mới, chiều vừa luyện viết vừa tập ghép chữ thành từ ghép, tối gí chữ vào đèn dầu ôn bài.

Một ngày, Đinh Ngọc nhìn thấy tôi có quầng thâm ở mắt thì sợ hãi, tìm cách kéo tôi ra khỏi phòng. Hôm đó, tôi nghĩ mình cũng nên nghỉ ngơi một ngày, liền đồng ý với Đinh Ngọc ra phố mua ít đồ son phấn. Chủ yếu là đi lại để không bị mấy chữ Nôm kia làm mụ mị đầu óc.

Lúc đi ngang qua quán ăn ngày trước tôi từng ăn với Trịnh Khải. Tôi nhìn tấm bảng đề ba chữ “Thanh Phong Quán” kia, trong lòng vui sướng. Tôi có thể đọc được nó rồi. Về nhà tôi lại chú tâm học chữ. Nhưng bây giờ chỉ còn toàn chữ khó, tôi mỗi ngày cố gắng lắm cũng chỉ học được mười chữ. Có nhiều chữ Đinh Ngọc không biết, tôi phải chờ quận công về hỏi. Đinh Ngọc còn than rằng, tôi sắp giỏi hơn chị rồi.

----------------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 9: ĐƯỜNG ĐẾN KINH THÀNH

Tôi học chữ ngày đêm, ôn thi Đại học cũng không chăm chỉ như lúc này. Nhưng dục tốc bất đạt. Một ngày quận công gọi tôi vào gian nhà giữa, hỏi bài tôi. Kết quả những chữ học trước đây chỉ còn nhớ một nửa. Thật thảm hại. Tôi lại phải về phòng sửa đổi kế hoạch học tập. Lúc trước là tốc chiến tốc thắng. Bây giờ là chậm mà chắc.

Mỗi ngày tôi sẽ dành một buổi để ôn lại từ đầu các chữ và từ ghép đã học từ trước tới nay. Những chữ cảm thấy dễ nhầm lẫn, tôi lại dành một buổi luyện viết lại.

Thời tiết càng ngày càng nóng, ở trong phòng tôi chỉ mặc yếm, váy kéo lên tới đầu gối, ngồi viết chữ. Gạo ngồi ngay kế bên, ra sức cầm quạt, quạt cho tôi. Nhưng tôi vẫn thấy cả người nóng hổi, mồ hôi dinh dính khắp người. Tôi ngồi thèm khát cái máy lạnh vô cùng, hoặc có cái quạt điện thì tốt biết bao.

Vì trời nóng oi bức, tôi giảm thời gian học, chỉ học buổi sáng và buổi tối. Buổi chiều tôi sẽ ra nằm trên chiếc võng được mắc dưới tán cây trong sân nhà. Đinh Ngọc sẽ ngồi trên chõng tre được đặt bên cạnh, vừa thêu vừa nói chuyện với tôi.

Một hôm, Đinh Ngọc quay qua hỏi tôi:

- Đinh Thanh, em học chữ được mấy tháng rồi?

Tôi đang nằm, suy nghĩ, hình như cũng lâu rồi, nhưng chính xác mấy tháng thì tôi không nhớ. Gạo đang ngồi xỏ chỉ vào kim, trả lời thay tôi:

- Tiểu thư từ lúc học đến bây giờ chỉ thiếu bốn ngày nữa là tròn năm tháng.

Tôi ngồi bật dậy, hỏi:

- Thật sao?

Gạo nhìn tôi ngạc nhiên, gật đầu thay câu trả lời. Tôi thật sự không ngờ tôi đã học lâu như vậy. Như nhớ lại điều gì, tôi đứng dậy, chạy vào phòng.

Vào phòng, tôi đóng cửa, cài then. Sau đó đến bên tủ gỗ, mở ngăn kéo nhỏ, lấy túi vải nhỏ ra. Bên trong tôi để chiếc khăn tay và bức thư của Trịnh Khải. Tôi đặt chiếc khăn tay qua một bên, hồi hộp mở thư của Trịnh Khải ra đọc.

Nguyên bức thư chỉ có ba hàng chữ nhưng tôi vẫn chưa đọc hết được. Tôi chỉ nhận ra được phân nửa số chữ, một số chữ khác tôi có thể nhận ra các bộ và chữ ghép trong đó nhưng không đoán được nghĩa của chúng khi được ghép lại.

Trong thư có nhắc đến Thăng Long, tôi đoán Trịnh Khải đang ở kinh thành.

Tối hôm đó, quận công nói rằng chúa thượng cho gọi ông lên Thăng Long. Vì vậy trong mười ngày tới, cả nhà sẽ chuyển lên kinh thành ở. Theo đó, việc học chữ của tôi sẽ kéo dài ra. Chờ cả nhà đến Thăng Long, quận công sẽ tìm thầy trên đó dạy tôi chữ Nôm.

Những ngày kế tiếp, trong phủ quận công luôn ồn ào, tôi muốn ôn bài cũng không cách nào học được. Tôi đành lôi áo quần, trang sức ra xếp đặt vào rương. Đang xếp đặt giữa chừng, tôi nghe tiếng mẹ cả quát lớn ngoài sân. Từ lúc về đây, tôi chưa từng nghe mẹ cả lớn tiếng như vậy bao giờ.

Nhanh chân đi ra sân, tôi thấy rất đông người đang đứng ở đó. Mẹ cả đang ngồi trên ghế mây, Đinh Ngọc đứng bên cạnh. Giữa sân, Hoa và một anh chàng da nâu sẫm đang quỳ. Những người hầu khác đứng vây xung quanh xem chuyện vui.

Tôi chầm chậm đi đến bên cạnh Đinh Ngọc, hỏi chị chuyện gì đang xảy ra.

Đinh Ngọc bình thản, nói nhỏ cho tôi nghe:

- Hoa muốn xin ở lại trấn Nghệ An.

Tôi vừa nghe đã hiểu. Hoa và anh chàng người Nghệ An kia có tình cảm đã lâu. Nay cả nhà quận công chuyển đi, nếu Hoa đi theo thì không thể ở bên người yêu. Anh chàng kia lại chỉ được thuê để giúp việc, gia đình vẫn ở Nghệ An, anh ta căn bản không thể đi theo lên Thăng Long.

- Tiểu thư chưa được gả đi, người hầu đã muốn tách ra. Ở đâu có chuyện đó hả? – Mẹ cả tức giận.

Hoa khẽ run người, chắp tay nói:

- Xin phu nhân cho con được ở lại. – Hoa nói xong cúi đầu sát xuống đất, anh chàng kia thấy cũng cúi đầu theo.

Mẹ cả nghe thấy mặt càng lạnh hơn. Đinh Ngọc lên tiếng:

- Mẹ, hãy để Hoa ở lại. Người đã không có tâm đi theo, hà tất phải cưỡng cầu.

Hoa nghe thấy, bật khóc thành tiếng, nước mắt đã chảy giàn giụa cả gương mặt. Mẹ cả nhìn Đinh Ngọc lại nhìn Hoa đang khóc rống lên, thở dài, nói:

- Ngươi từ nhỏ đã theo Đinh Ngọc, thân thiết như chị em. Nay ngươi có tâm nguyện riêng, Đinh Ngọc lại xin cho ngươi, ta cũng đáp ứng cho ngươi. Có điều…

Mẹ cả bỏ lửng câu. Cả nhà im lặng chờ, mẹ cả nói tiếp:

- Có điều, Tèo, ngươi có tiền để cưới con Hoa không?

Tôi thấy mặt hắn ta biến đổi, chuyển sang xanh rồi đỏ. Hoa lại cúi đầu sát xuống đất:

- Phu nhân, con tình nguyện đi theo hắn, rau cháo có nhau. Nhà hắn nghèo, xin người đừng đòi tiền cưới.

Tôi bất ngờ trước câu trả lời của Hoa, cái gọi là tình yêu thuở hàn vi có lẽ chính là đây. Mẹ cả thở dài nói:

- Ngươi thật vô dụng. Ngươi tuy là người hầu nhưng từ nhỏ cũng ăn cơm của phủ ta mà lớn lên, việc nặng nhọc ngươi cũng không phải làm. Ngươi nói, ta đòi hỏi một chút tiền cưới có sai chỗ nào? Hơn nữa, hắn còn chưa trả lời, ngươi đã muốn cùng cam chịu khổ rồi.

- Quận chúa, bầy tôi quyết không để Hoa phải chịu khổ. Cầu người gả Hoa cho tôi. – Tèo lên tiếng, hắn cố gắng nói rõ ràng.

Lần này, mẹ cả đã thả lỏng mặt mày, bà nói:

- Tèo, ngươi nói ngươi không để con Hoa phải chịu khổ. Ta nhắc cho ngươi nhớ, ngày hôm nay, con Hoa tình nguyện theo ngươi, sau này ngươi phụ bạc nó, ta sẽ không tha cho ngươi.

- Đội ơn phu nhân, đội ơn quận chúa. – Hoa và Tèo đồng thanh, cúi rạp cám ơn.

Mẹ cả nhìn Hoa, nói tiếp:

- Thời gian cấp bách, ta không thể chuẩn bị đám cưới cho ngươi. Ngươi lại không đòi hỏi gì, thôi vậy, ta ban cho ngươi ít tiền, gọi là của hồi môn, mang về để dành có vốn làm ăn.

- Ngàn lần đội ơn phu nhân, đội ơn tiểu thư. – Hoa lại khóc ròng.

***

Quận công dẫn theo Hoàng Lộc và vài người hầu khác cưỡi ngựa đi Thăng Long trước. Hai ngày sau, mẹ cả, Đinh Ngọc và tôi cùng với những người hầu khác mới xuất phát. Mẹ cả trước thắp mấy nén nhang, cả đoàn người cùng nhìn cánh cổng phủ quận công một lần mới xuất phát. Vừa đến cổng thành đã thấy rất đông người dân nghèo ra tiễn, họ quỳ xuống đất hô to “Đội ơn Huy quận công”. Mẹ cả đứng ra nói lời chia tay. Rồi cả đoàn tiếp tục đi ra khỏi thành.

Ra họ chính là những người nghèo ở trấn Nghệ An từng được quận công phát gạo cứu đói, hôm nay nghe được tin cả nhà quận công Huy sẽ chuyển lên kinh thành nên ra tiễn. Tôi nhìn những con người mang áo sờn quần vá lỗ chỗ đang đứng hai bên đường, lòng dâng lên niềm xúc động. Hi vọng vị quan khác về quản trấn sẽ tiếp tục chăm lo cho cuộc sống của người dân nơi đây.

Đi được một đoạn, tôi chợt nhớ ra Hoa, hỏi Gạo có thấy không. Gạo nói không nhìn thấy. Đinh Ngọc đi bên cạnh, nói với tôi:

- Hoa sáng sớm nay đã ra tiễn rồi. Tại em không để ý thôi.

Tôi ậm ờ rồi đi tiếp. Đường sá lúc này quả thật rất xấu, đường nghiêng ngả, lồi lõm đủ kiểu. Đi nhanh nhất là cưỡi ngựa. Ai không cưỡi ngựa được thì ngồi xe ngựa. Còn lại chủ yếu vẫn là đi bộ. Nhà giàu thì ngồi võng có người khiêng, nằm ra đó vẫn êm ái hơn là ngồi xe ngựa.

Mẹ cả và Đinh Ngọc ngồi mỗi người một võng, võng được mắc trên một cây gỗ lớn, hai đầu có hai người khiêng. Ban đầu tôi cũng ngồi võng nhưng võng lắc qua lắc về theo bước đi của người khiêng, cảm giác như say xe, chịu không nổi. Tôi leo lên ngồi trên một chiếc xe ngựa không chở hàng. Được một đoạn thì cả người tôi bị bầm dập, ê ẩm do xe bị xóc nảy mạnh. Dù Gạo đã lót một miếng đệm dày dưới mông tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy xương tôi sắp gãy đến nơi. Tôi nhớ lại ngày trước bà Tần – mẹ Tố Như từng nói, sức yếu đi không chịu được, tôi giờ đã nếm trải rồi.

Tôi tụt xuống, đi bộ. Trời nắng nóng ở trên đầu, tôi phải mang một chiếc nón rất to, gần giống chiếc nón quai thao ngày nay. Đầu tôi vừa nặng, vừa cứng ngắc, bước chân càng ngày càng yếu.

Đến trưa, cả đoàn người dừng lại trước quán nước dưới gốc đa lớn bên đường nghỉ ngơi.

Cả đoàn người, ai cũng mệt mỏi, kiếm được chỗ nào ngả lưng sẽ lập tức ngả lưng. Tôi ngồi trên ghế, vừa ăn bánh vừa uống nước lấy lại sức. Gió thổi rất mát, mắt của tôi đã nhanh chóng lim dim buồn ngủ.

Tôi nói với mẹ cả tôi muốn ra xe ngựa nằm nghỉ một tí. Xe ngựa của chúng tôi có tất thảy có năm chiếc, trong đó bốn chiếc chở hàng, một chiếc để không, phòng khi trời mưa có chỗ cho chúng tôi vào trú mưa. Khi đoàn người dừng lại để nghỉ chân, vẫn có vài người được cử lại trông xe hàng.

Xe ngựa đang đậu ở bóng cây bên đường, tôi xách váy đi qua đó. Lúc đi ngang qua một nhóm người đàn ông, đàn bà có đủ, họ đang lót lá ngồi bệt dưới đất, tôi nghe được:

- Này bà, ở Đàng Trong nghe bảo nhà chúa Nguyễn đã bị bắt sạch rồi.

- Là ai bắt, có phải nhà chúa Trịnh không?

- Nhà chúa Trịnh có mà vào bắt được. Là nhà Tây Sơn đấy. Nghe đâu quân Tây Sơn đánh đến Gia Định rồi. Nhà chúa Nguyễn bị bắt sạch.

Tôi nghe thấy, tỉnh cả ngủ, ngồi sụp xuống, hỏi chuyện:

- Mọi người đang nói quân Tây Sơn Nguyễn Huệ sao?

Họ đang bàn tán chuyện, nhìn thấy tôi liền im bặt. Một bà nhìn tôi soi mói, nói:

- Cô gái chắc là con nhà giàu, ít ra đường nên không biết chuyện đúng không?

Quả nhiên tôi bị đoán trúng rồi. Mấy tháng nay, tôi đóng cửa ở trong phủ học chữ, không hề biết chuyện bên ngoài. Tôi hỏi tiếp:

- Không phải mọi người đang nói chuyện ở Đàng Trong sao? Quân Tây Sơn Nguyễn Huệ đánh Gia Định là thế nào?

Vài người trong đó gật đầu với tôi, một ông trung niên nói:

- Tháng trước tôi vào Đàng Trong mua bán, nghe được Nguyễn Huệ tuy còn trẻ nhưng đã dẫn thủy quân đánh vào Gia Định, đánh đâu thắng đó.

Một ông khác lại nói:

- Nghe đâu là quân Tây Sơn đã bắt được hai vị chúa nhà Nguyễn.

Người khác chen vào:

- Có khi nào Tây Sơn đánh ra cả nhà chúa Trịnh không?

- Bà xui cái mồm. Đánh qua đánh lại cũng là dân đen chúng ta chịu khổ thôi.

Tôi hỏi:

- Vậy Nguyễn Huệ giờ đang ở Gia Định sao?

Người đàn ông trung niên trả lời tôi:

- Đúng, cô gái hỏi để làm gì?

- Chỉ để biết vậy thôi ạ. – Tôi cười.

Nói xong tôi đứng dậy, chào họ rồi đi về phía xe ngựa. Họ lại tiếp tục câu chuyện của họ. Đến xe ngựa, tôi leo vào trong, kê đầu lên chiếc gối được để sẵn, nằm sắp xếp lại trí nhớ. Môn lịch sử tôi học ở nhà trường suốt từ năm cấp 2 đến cấp 3 dường như bị trôi tuột đi đâu mất, chỉ nhớ một số sự kiện, nhưng không nhớ chính xác và đầy đủ, càng không nhớ rõ thời gian xảy ra.

Ban đầu tôi có thể khẳng định tôi đang ở thời Trịnh – Nguyễn phân tranh. Nhưng bây giờ nhà chúa Nguyễn đã bị quân Tây Sơn đánh. Tức là quân Tây Sơn đã rất mạnh. Tiếp theo chính là Nguyễn Nhạc sẽ lên ngôi vua. Sau đó Nguyễn Huệ tiến quân ra bắc đánh nhà chúa Trịnh. Lại sau đó? Nguyễn Huệ lấy công chúa Lê Ngọc Hân của vua Lê. Nguyễn Huệ lên ngôi vua, đánh quân Thanh xâm lược. Nguyễn Huệ sẽ bệnh mà qua đời sớm. Nguyễn Ánh là chúa Nguyễn, tiêu diệt nhà Tây Sơn, sau xưng vua, lập ra triều đại nhà Nguyễn, cũng là triều đại cuối cùng của Việt Nam.

Tôi cố nặn đầu suy nghĩ thêm nhưng chỉ có thể nhớ được các sự kiện lớn sẽ xảy ra tiếp theo, thời gian xảy ra thì tôi không nhớ được một con số nào. Quận công là quan lớn nhà chúa Trịnh, nếu chúa Trịnh xảy ra chuyện gì thì cả nhà cũng sẽ không thể yên thân. Tôi lục lại một lần nữa xem có sự kiện nào về nhà chúa Trịnh không nhưng không nhớ ra được gì.

Đang suy nghĩ miên man thì Gạo đã leo lên xe, chui đầu vào nói với tôi:

- Tiểu thư, người có muốn trải nệm ra nằm không? Chúng ta chuẩn bị lên đường rồi.

Trời đang nóng đổ cả mồ hôi hột thế này mà nằm nệm, chắc tới kinh thành, tôi sẽ thành con heo quay mất. Tôi nói:

- Không cần. Lót cái nệm gần cửa, chị ngồi là được.

Gạo dạ rồi chui vào, xếp cái nệm ngồi gần cửa xe. Tôi ngồi dậy, nhích người qua chiếc nệm. Ngựa chầm chậm kéo xe đi. Xe lại bắt đầu rung lắc. Tôi nhìn về phía trước, thấy mẹ cả và Đinh Ngọc đang nằm võng. Có hai người hầu cầm ô đi theo che nắng.

Tôi dựa vào thành xe, nhìn ra ô cửa sổ. Giá như hồi đó tôi học ngành Sử hoặc ít nhất là học hành chăm chỉ môn Sử, thì bây giờ, tôi có thể đoán được số mệnh của cả nhà quận công hoặc có sự chuẩn bị cho lịch sử biến động sắp tới.

-----------------------------------------------------
Beta: timbuondoncoi
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Sau nhiều lần search Google, mình vẫn ưng hình ảnh sau, trang phục thời cuối chúa Trịnh ạ, mang lên khoe tiện thể để các bạn vào cho ý kiến :D

hau le 2.jpg

:x
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 10: THĂNG LONG

Suốt đường đi, thỉnh thoảng mẹ cả và Đinh Ngọc sẽ vào ngồi chung xe ngựa với tôi, thỉnh thoảng sẽ ngồi võng. Chỉ có tôi là cương quyết bám trụ cái xe ngựa xóc nảy này. Đến tối cả đoàn sẽ vừa vặn nghỉ chân tại một trấn nào đó, thuê nhà trọ ngủ. Nhà trọ thời này thực ra rất đơn sơ. Cũng có phòng ngủ nhưng giường ngủ cũng chỉ là giường tre, có phòng kê thêm bộ bàn ghế. Đến tối vì quá mệt mỏi, tôi chỉ vừa nằm ra là ngủ mê mệt.

Cứ thế, đi ba ngày hai đêm, đến chiều tối ngày thứ ba thì đã đến Thăng Long. Quận công và vài người hầu khác đã chờ sẵn ở cổng thành, đón chúng tôi vào thành.

Trời sẩm tối, tôi nhìn ra ngoài qua ô cửa sổ chỉ thấy ánh đèn lồng treo trước cửa các ngôi nhà, đường phố thưa thớt người qua lại.

Quận công đưa mọi người vào một ngôi nhà lớn, tuy không rộng bằng phủ ở Nghệ An nhưng cũng đầy đủ các gian phòng và nội thất đẹp hơn nhiều. Ông nói rằng, đây sẽ là nhà mới của chúng tôi.

Tôi cùng Gạo đến một phòng nhỏ, leo lên giường, ngủ thẳng một giấc đến sáng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi còn tự lẩm nhẩm, mình đang ở Thăng Long.

Khi tỉnh giấc đã là buổi trưa ngày hôm sau. Sau mấy ngày đi đường mệt mỏi, rốt cuộc tôi cũng được ngủ ngon lành như vậy. Vặn vặn người, tôi phát hiện ra cả người vẫn còn nhiều chỗ ê ẩm, nhức mỏi, đây là hậu quả của việc ngồi xe ngựa.

Gạo giúp tôi mặc áo, chải đầu, tết tóc, cài một chiếc trâm bạc. Tôi bước ra khỏi phòng, phát hiện cái cây trước phòng tôi là cây lựu. Hoa lựu đang nở đỏ như từng đốm lửa nhỏ trên cành.

Tôi hít một hơi thở sâu, đi qua gian nhà giữa ăn cơm. Cơm trưa đã dọn lên. Quận công, mẹ cả và Đinh Ngọc đều đang ngồi quanh bàn ăn để chờ tôi.

Mẹ cả thấy tôi, nói:

- Nhanh qua ngồi đi.

Lúc đầu tôi còn sợ sẽ bị mẹ cả la mắng vì tội ngủ nướng. Nhưng nghe giọng mẹ cả thì có vẻ ngủ dậy muộn không phải chỉ có mình tôi.

Tôi ngồi vào bàn. Ăn xong, tôi lại trở về phòng, leo lên giường nằm nghỉ.

Đến lúc tôi tỉnh giấc đã là chiều tà. Lúc tỉnh dậy, tôi nghe mùi thuốc Bắc phảng phất quanh phòng. Tôi ngồi dậy đi rót nước uống mới thấy một chén thuốc đen quánh trên bàn. Gạo cũng vừa lúc bước vào, nói là thuốc bổ, bắt tôi phải uống.

Tôi nhất quyết không uống cái chén thuốc đắng nghét này. Đúng lúc, mẹ cả đi vào phòng. Tôi miễn cưỡng cầm chén thuốc đưa lên miệng, nhắm mắt, bịt mũi, đổ thuốc vào miệng. Tôi cố gắng để không nôn chúng ra, Gạo nhanh tay đưa một ly nước lọc để tôi súc miệng.

Uống xong chén thuốc bổ, tôi muốn qua rủ Đinh Ngọc ra ngoài phủ chơi thì được Gạo nói cho biết, Đinh Ngọc mới lên cơn sốt lúc chiều. Tôi đoán đó là lý do mẹ cả bắt tôi uống chén thuốc đắng nghét kia. Tôi đi qua thăm Đinh Ngọc, nhìn sắc mặt chị đã có vẻ hết sốt. Chúng tôi nói chuyện phiếm, kể những chuyện gặp được trên đường đi cho đến bữa cơm tối.

Những ngày sau, mỗi ngày tôi căn bản chỉ làm ba việc: ăn, ngủ và ôn chữ. Đinh Ngọc cũng dần khỏe lại, thỉnh thoảng chúng tôi ngồi ở bàn đá dưới bóng cây lựu ăn chè đậu.

Quận công thì sáng chiều đều vào phủ chúa. Mẹ cả suốt cả ngày sai người bài trí gian phòng này đến gian phòng khác. Tôi vẫn chưa bước ra được khỏi cửa phủ. Một phần là vì Đinh Ngọc chưa khỏi bệnh, buồn sẽ gọi tôi nói chuyện, một phần là vì thời tiết.

Thời tiết ở Thăng Long có phần dễ chịu hơn ở trấn Nghệ An nhiều. Ít nhất trời sẽ không còn nóng và khô mà thay vào đó là nóng và ẩm ướt bởi những cơn mưa.

Một chiều mưa, tôi lấy thư Trịnh Khải ra đọc. Những chữ tôi không biết, tôi viết ra một tờ giấy khác, đem đi hỏi Đinh Ngọc từng chữ. Rốt cuộc tôi cũng biết được Trịnh Khải viết gì trong thư.

“Gửi Hoài An

Ta không thể nói lời từ biệt với nàng. Có dịp, ta sẽ quay trở lại tìm nàng.

Nếu nàng có lên Thăng Long, hãy đến nhà Hân quận công, không cần hỏi tên, chỉ đưa khăn tay sẽ có người biết nàng tìm ta.”

Tôi đọc xong tức giận, Trịnh Khải nghĩ anh ta là ai, sao tôi lại phải đi tìm anh ta chứ. Lại còn bày vẽ, cái gì mà không cần hỏi tên, chỉ đưa khăn tay sẽ có người biết nàng tìm ta. Tôi xếp thư và khăn tay cất vào hộp gỗ.

Tôi ngồi nhìn trời đang mưa rả rích ngoài kia. Chờ trời tạnh mưa, tôi phải tìm cách ra phố chơi. Tôi muốn xem Thăng Long ngày xưa phồn hoa như thế nào.

***

Rốt cuộc ngày hôm ấy cũng đến. Một sáng trời quang đãng, tôi và Đinh Ngọc xin phép mẹ cả ra phố. Gạo đi cùng chúng tôi.

Nếu ở trấn Nghệ An có thể nhìn thấy người đi qua đi lại trên phố rất đông vui thì ở Thăng Long lại càng cực kỳ đông vui và náo nhiệt. Nhà cửa, hàng quán san sát nhau. Đường phố được lót gạch rất sạch sẽ. Người đi lại trên phố có hơn một nửa là mặc áo quần rất đẹp và nho nhã, một nửa còn lại là những người buôn bán nhỏ, những người hầu… Như vậy, người giàu và quan lại ở Thăng Long rất nhiều, không cẩn thận gây sự với người trên phố có thể sẽ khó bảo toàn tính mạng, đó là Đinh Ngọc nói với tôi.

Sau một hồi ngắm hết con phố này đến con phố khác, tôi quay qua nói với Đinh Ngọc:

- Mình ra hồ Hoàn Kiếm chơi đi chị.

Đinh Ngọc hỏi lại:

- Em vừa nói gì?

Tôi bất giác nghĩ rằng, không lẽ thời này hồ Hoàn Kiếm có tên khác. Tôi nói lại:

- Không phải Thăng Long có một cái hồ rất lớn sao? Cái hồ mà Lê Lợi trả gươm cho rùa vàng ấy.

Đinh Ngọc bật cười, cười run cả vai. Tôi nhìn thấy thế thì càng bối rối. Đinh Ngọc che miệng cười xong, quay qua nói với tôi:

- Em đang nói đến hồ Tả Vọng phải không?

Tôi đoán có lẽ là đúng cái hồ ấy rồi liền gật gật đầu. Đinh Ngọc nín cười, kéo tay tôi rẽ ra một con phố khác. Rất nhanh đã đến hồ Tả Vọng, tôi nhìn mặt hồ, nửa thấy quen nửa thấy lạ. Quen là vì giữa hồ đúng là có một gò đất như đảo nhô lên nhưng không hề có Tháp Rùa như ngày nay. Tôi nhìn qua hướng đảo Ngọc Sơn ngày nay, nơi đó không phải là ngôi đền mà là một đình lớn, có đến hai tầng. Bên trên có lính canh gác. Sau này tôi mới biết, đó là đình Tả Vọng, một nơi thuộc về phủ chúa Trịnh.

Còn nữa, hồ Tả Vọng nhìn thế nào cũng cảm thấy rộng hơn hồ Hoàn Kiếm. Ở bờ đông hồ Tả Vọng có một tòa nhà được xây rất lớn, cao phải đến ba tầng, mái nhà uốn lượn, cột sơn đỏ. Tôi để ý, trên đó có rất nhiều lính gác. Tôi chỉ tòa nhà đó, hỏi Đinh Ngọc. Đinh Ngọc lại chỉ ra xa hơn rồi nói bên đó là hồ Hữu Vọng, tòa nhà tôi hỏi là lầu Ngũ Long, nơi duyệt thủy quân. Tôi chỉ là đang nhìn thấy một góc của lầu Ngũ Long mà thôi.

Tôi há hốc miệng, nhìn về phía hồ Hữu Vọng, nơi đó thấp thoáng cột cờ của thuyền chiến. Đinh Ngọc nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt tôi thì chỉ cười, nói:

- Cả thành Thăng Long này ai không biết, nhìn em xem, đúng là quên sạch sẽ rồi. Người ta nhìn vào lại nghĩ em lần đầu tiên đến đây.

Tôi lè lưỡi làm mặt xấu với Đinh Ngọc, nàng thấy càng cười lớn hơn. Cả ba người đều cùng cười vui vẻ.

- Hai tiểu thư không biết đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy? – Một giọng nam nói lớn.

Tôi nhìn qua phía người vừa nói, có hai anh chàng ăn mặc bảnh bao, đứng hai bên là hai người hầu nam. Người áo dài màu trắng, vát chéo màu xanh dương, đầu quấn khăn xanh nhạt bước tới gần hơn, lặp lại câu hỏi:

- Không biết hai vị tiểu thư đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?

Mặt anh ta thuôn dài, trăng trắng, chân mày mỏng như lá liễu, đôi mắt phong tình. Lần đầu gặp một anh chàng tướng to con nhưng khuôn mặt nhìn qua cứ ngỡ con gái ,mười sáu tuổi. Tôi đưa tay bịt miệng cười lớn. Nhìn thấy tôi cười như vậy, mặt anh ta nhăn nhúm lại. Đinh Ngọc kéo kéo tay tôi, tôi mới gắng gượng đứng thẳng người.

Vị công tử đứng sau cũng bước lên trước, khóe môi hơi giãn ra. Anh ta mặc áo dài màu nâu, đầu quấn khăn đen. Anh ta chắp tay chào hỏi, nói:

- Không biết người anh em của tôi đã làm chuyện thất lễ gì khiến cho tiểu thư đây cười chê?

Anh chàng áo trắng nghe nói đến từ “thất lễ”, mặt càng nhăn. Tôi xua tay, nói:

- Không có, không có. Là do tôi cười chuyện ban nãy chưa xong thôi. – Tôi làm sao dám nói tôi cười vì gương mặt “xinh gái” của anh chàng áo trắng.

Anh chàng áo trắng lúc này mới thả lỏng cơ mặt. Anh chàng áo nâu đứng ra giới thiệu:

- Tôi là Nguyễn Cảnh, còn đây là em họ tôi, chú ấy tên Nguyễn Hoàn. Không biết các vị tiểu thư đây là...

Đinh Ngọc cúi đầu nói:

- Tên tôi là Đinh Ngọc, em ấy là Đinh Thanh.

- Ra là hai tiểu thư của nhà Huy quận công, rất hân hạnh. – Nguyễn Cảnh cười nói.

Tôi và Đinh Ngọc rất ngạc nhiên, sao anh ta lại biết. Nguyễn Hoàn ở bên đã phẩy quạt:

- Tiếng lành đồn xa, từ mấy ngày trước ai ai cũng nói Huy quận công đã trở lại kinh thành, hai tiểu thư Đinh Ngọc, Đinh Thanh như hoa như ngọc rốt cuộc cũng trở về theo. Người ta còn bàn tán với nhau xem ai trong kinh thành mới xứng đáng được làm con rể nhà Huy quận công. Tôi thấy, là một đồn mười rồi. Trăm nghe không bằng mắt thấy, ai lấy phải tiểu thư nhà Huy quận công về thật phải tội.

Đinh Ngọc mím môi, tôi tức giận, giả bộ quay qua hỏi Gạo:

- Không biết vừa nãy, ai xách áo chạy đến giả bộ làm quen vậy?

Đinh Ngọc và Gạo nghe thấy, bịt miệng cười. Nguyễn Hoàn trợn mắt, Nguyễn Cảnh nín cười. Tôi nói tiếp:

- Ai bảo con trai Thăng Long nho nhã, lời nói ra xuất khẩu thành thơ, ý chí cao ngất ngưởng? Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy, đúng là một đồn mười. Như người trước mặt đây, chẳng phải là công tử hào hoa phong nhã đất kinh kì đây sao, vậy mà mặt trắng như bột, nói câu nào bùn đất văng tung tóe câu đó, chẳng nghe ra một chút chí khí nam nhi.

Nguyễn Hoàn nghe tôi mắng xong, mắt trợn to ra, phong tình vì thế cũng bay mất, mặt anh ta trắng chuyển sang đỏ, tức giận đến mức thở phì phò.

Đinh Ngọc ở bên vừa nín cười vừa kéo kéo tay tôi ý nói đi thôi, đừng nhiều lời nữa. Tôi quay qua trợn mắt với Nguyễn Hoàn rồi bước đi. Nhưng Nguyễn Cảnh đã đứng chặn lại.

- Xin hai tiểu thư đừng giận, chú ấy chỉ nói lung tung, không đáng để ý.

- Em nói lung tung chỗ nào. Rõ ràng tiểu thư khuê các lại ăn nói hung dữ như vậy. – Nguyễn Hoàn chen vào.

Tôi tính mắng cho anh ta thêm một trận thì bị Đinh Ngọc kéo ra sau, chị nói với Nguyễn Cảnh:

- Công tử, em gái tôi cũng có phần nói hơi nhiều. Dù sao đôi bên cũng đã nói qua nói lại, vậy chuyện này xem như bỏ qua. Mong các vị công tử không kể chuyện này ra bên ngoài.

Trong câu nói của Đinh Ngọc, tôi nghe ra chị lo sợ chuyện tôi to tiếng với Nguyễn Hoàn nếu truyền ra ngoài sẽ làm mất hình ảnh của tôi. Nguyễn Cảnh nói:

- Tiểu thư an tâm. Chuyện này vốn cũng không hay ho gì.

- Đúng là không hay ho gì nên mới muốn che giấu. – Nguyễn Hoàn tiếp lời.

Tôi cười, nói:

- Vậy công tử cứ tùy ý nói, nhưng nhớ nói rõ ràng rằng công tử muốn chọc phá con gái nhà người ta trước, chỉ là bị người ta trả đũa mà thôi.

Tôi cười, Đinh Ngọc cười, Nguyễn Cảnh cười, Gạo và hai tên người hầu của bọn họ cũng cười. Chỉ có mặt của Nguyễn Hoàn là méo mó.

- Anh xem, Huy quận công thật khéo dạy con gái. – Nguyễn Hoàn nghiến răng nói.

- Đừng ăn nói lung tung. – Nguyễn Cảnh nạt lại Nguyễn Hoàn, sau đó quay qua chúng tôi, nói:

- Chúng tôi phải đi có việc, rất mong có duyên gặp lại.

Nguyễn Hoàn bị Nguyễn Cảnh kéo đi qua con phố bên cạnh. Đinh Ngọc quay qua lấy ngón tay gí vào trán tôi, cười:

- Em thật chua ngoa. Đi về thôi, mới ra ngoài một tí đã muốn gây chuyện rồi.

Tôi bĩu môi, đi theo Đinh Ngọc về phủ.

--------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 11: GẶP LẠI

Sáng ngày hôm sau, quận công gọi tôi ra gian nhà giữa, mắt ông hướng đến anh chàng gầy gò đang ngồi bên bàn rồi nói đây là thầy dạy tôi học chữ Nôm, tên Đặng Hinh. Sau khi quận công quay qua giới thiệu tên tôi xong, ông liền đứng dậy nói phải đi công việc ở phủ Chúa. Quận công vừa đi, anh ta đã làm mặt lạnh, đứng dậy bắt đầu cầm sách đọc một đoạn thơ.

Tôi ngồi nhìn anh ta đi qua đi lại nhưng không hiểu anh ta đang đọc gì nên đưa tay báo hiệu cho anh ta dừng lại. Anh ta ngừng đọc rồi nói rằng anh ta rất tâm đắc bài thơ này nên muốn dạy tôi bình thơ. Tôi thở dài ảo não rồi phẩy tay ý bảo bỏ qua. Anh ta lại hỏi tôi có muốn làm thơ, tôi trợn mắt đáp lại. Rốt cuộc quận công nói anh ta tới dạy tôi học chữ hay tới thảo luận thơ ca vậy?

Đặng Hinh có vẻ không kiên nhẫn hỏi tôi:

- Tiểu thư rốt cuộc muốn học gì?

- Học chữ. – Tôi trả lời.

- Học chữ? – Anh ta làm bộ nghe không rõ.

- Đúng. – Tôi trả lời hết sức ngắn gọn.

Anh ta nắn trán của mình rồi chắp hai tay, nói với tôi:

- Tiểu thư, tôi đỗ Hoàng giáp*, vì quận công mà đến dạy học, nhưng không phải dạy chữ. Mong tiểu thư tìm thầy khác.

Anh ta nói anh ta đỗ Hoàng giáp nên dạy học, không dạy chữ. Mặc dù tôi không biết Hoàng giáp là gì nhưng dạy chữ chẳng phải là dạy học sao? Tôi nghe mà ù ù cạc cạc. Anh ta thấy tôi ngơ ngác ngồi đó thì nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường. Tôi thấy thế thì phẫn nộ trong lòng, người thời này thật quá quắt, ỷ mình biết chữ là có thể coi khinh người khác sao? Tôi đứng dậy, phủi thẳng tà áo rồi nói:

- Cũng chỉ là Hoàng giáp có phải Trạng nguyên đâu mà phách lối. Đúng là “điêu trùng tiểu kỹ”. – Tôi nhấn mạnh bốn chữ cuối.

Quả nhiên tôi là học sinh giỏi của Tố Như, cậu ta chỉ nói một câu, tôi đã có thể áp dụng được rồi. Nói xong, tôi bỏ đi trước gương mặt đỏ phừng phừng của anh ta, chắc là vừa giận vừa thẹn.

Tối hôm đó, quận công biết chuyện nên la mắng tôi một hồi, còn nói Đặng Hinh tài giỏi, văn chương thi phú đều tinh thông. Tôi chỉ biết im lặng cúi đầu. Đến khi về phòng, Đinh Ngọc qua trêu ghẹo tôi, nói cha có ý nhận con rể mà con rể chưa vô cổng đã bị con gái đuổi rồi. Chúng tôi đùa qua đùa về cho đến giờ ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi bỗng nhớ đến một người liền đứng dậy lấy chiếc khăn tay từ trong chiếc hộp gỗ ra ngắm nghía. Vuốt chữ “Khải” được thêu bằng chỉ đồng ở góc khăn, tôi bỗng muốn đi tìm anh ta.

***

Từ khi chuyển lên Thăng Long, mẹ cả ít quản chúng tôi hơn. Do đó, việc đi ra đi vào phủ chỉ cần dẫn theo người hầu, không cần đến xin phép nữa, nếu có gặp phải bà đang ngồi ở gian phòng khách thì mới mở lời xin phép ra ngoài.

Chiều ngày hôm sau, tôi nói muốn đi ra phố một mình, Gạo nhất quyết không chịu, đòi theo cho bằng được. Tôi đành dẫn Gạo đi cùng, đến khi ra phố được một đoạn, Gạo quay qua hỏi nhỏ tôi:

- Tiểu thư, có phải tiểu thư muốn đi tìm người viết thư?

Tôi nghe mà giật mình, mở to mắt nhìn Gạo:

- Sao em biết?

- Em đoán. Tuy em không biết chữ nhưng chữ viết trên giấy kia chắc chắn không phải con gái viết. Thỉnh thoảng em còn bắt gặp tiểu thư ngồi mân mê chiếc khăn tay kia rất lâu. – Gạo trả lời.

Tôi nghe Gạo nói mà cảm thấy mặt mình muốn đỏ bừng. Mỗi lần tôi nhìn chiếc khăn tay của Trịnh Khải, tôi lại nhớ đến hai lần tình cờ gặp anh, à không, là ba lần gặp gỡ.

Tôi im lặng. Gạo cắn môi nói tiếp:

- Em đi theo hầu tiểu thư từ nhỏ, tiểu thư không cần giấu em. Em sẽ không nói với ai nhưng tiểu thư phải cho em theo.

Ra cô bé lo lắng cho tôi, tôi quay qua cười với Gạo:

- Vậy chúng ta đến nhà Hân quận công.

Gạo cười nói:

- Dạ, tiểu thư đợi em qua hỏi đường. – Cô bé nói xong đã chạy đến bên một hàng quán, hỏi một ông chú đang đứng bán hàng.

Tôi đứng bên đường chờ. Hỏi xong, Gạo quay trở lại, mỉm cười nói:

- Em hỏi rồi, nhà Hân quận công chỉ cách đây hai con phố thôi tiểu thư.

Tôi gật đầu với cô bé rồi chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện ngày còn nhỏ của Đinh Thanh, chủ yếu là Gạo kể, tôi thỉnh thoảng chêm vào vài câu. Rất nhanh đã đến phủ của Hân quận công, Gạo đến trước cổng đưa tay gõ cánh cửa. Cửa hé mở, một gã hầu đi ra thấy tôi và Gạo, liền hỏi:

- Không biết tiểu thư tìm ai?

Tôi đoán có đưa chiếc khăn này ra thì anh ta cũng không biết, bèn nói:

- Tôi muốn tìm chủ nhân của một chiếc khăn tay.

Gã hầu nghe đến khăn tay thì mắt nháy lên một tia sáng rồi cúi đầu nói:

- Mời tiểu thư vào. – Anh ta mở hai cánh cửa cổng rộng ra rồi dẫn đường tôi bước vào gian phòng khách.

Phòng khách nhà Hân quận công được bài trí khá đơn giản. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ có lưng tựa, Gạo đứng bên cạnh.

Rất nhanh đã có tiếng bước chân đi đến, đó là một người đàn ông trên ba mươi tuổi ăn mặc giản dị. Ông ta đến ngồi ở ghế đối diện tôi, người hầu cũng vừa lúc mang trà lên. Ông nhìn tôi trong giây lát rồi nói:

- Tiểu thư, tôi có thể nhìn chiếc khăn tay đó không?

Tôi rút khăn ra đưa cho ông ta. Ông ta mở khăn, nhìn thấy chữ “Khải” liền gấp khăn lại rồi cầm hai tay đem khăn trả tôi. Tôi không nghĩ nhiều, cầm lấy cất vào túi áo.

- Tiểu thư, tôi tên Hòa, là thân tín của công tử. Tôi được cử ở đây chờ tiểu thư. Sau này người cần gì, xin cứ gặp tôi. – Ông ta ôn tồn nói.

- Tôi đến để gặp Trịnh Khải. – Tôi nói thẳng vào vấn đề.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thốt ra tên của Trịnh Khải, còn ông ta nghe tôi nói xong thì mắt nhướng lên, khuôn mặt có chút ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt. Sau đó dường như hiểu ra điều gì, ông lắc đầu rồi thở dài mà nói:

- Tiểu thư, xin đừng gọi tên công tử lung tung ở bên ngoài. Hiện nay công tử không còn ở phủ Hân quận công. Hai tháng trước, công tử đã chuyển đến ở đường Thượng Đạo.

- Vậy tôi phải đến đó mới gặp được công tử sao? – Tôi cố nén hụt hẫng, hỏi lại ông ta nhưng cũng không dám nói tên Trịnh Khải thêm lần nữa.

Mặc dù không biết tại sao nhưng nhìn biểu cảm của ông Hòa thì tôi đoán tên Trịnh Khải kia quả thật không thể nói ra lung tung. Ông ta rót trà vào ly của tôi rồi nói:

- Công tử có dặn, nếu tiểu thư đến sẽ sắp đặt nơi ăn chỗ nghỉ cho tiểu thư, trong vòng một buổi, công tử sẽ đến gặp tiểu thư.

Tôi thở dài, cứ ngỡ đến đây là gặp Trịnh Khải rồi, làm tôi vừa đi vừa hồi hộp, còn bắt Gạo kể chuyện để phân tâm. Tôi nói:

- Không cần, tôi ở ngay trong thành. Xin ông cứ báo cho công tử, sáng mai gặp nhau ở bờ hồ Tả Vọng.

Lúc này là buổi chiều, theo lời ông Hòa thì có vẻ cái đường Thượng Đạo đó không hề gần, tôi cũng không thể về trễ bèn hẹn sáng mai gặp. Địa điểm gặp cũng đơn giản, tôi không cần phải đến đây gõ cửa phủ nhà người ta, cũng bớt mất mặt.

Nói xong, tôi đứng dậy, ông Hòa tiễn tôi ra cổng. Trước khi quay vào trong, ông nói:

- Tiểu thư xin đi đường cẩn thận. Sáng mai đầu giờ Thìn, hẹn tiểu thư trước cửa nhà Thủy Tạ bên bờ hồ Tả Vọng.

Tôi gật đầu rồi quay người đi ra phố. Trịnh Khải là người như thế nào, còn trẻ như vậy đã có một người thân tín cẩn trọng như ông Hòa? Thật khiến tôi tò mò.

Về phủ, tôi nói với Gạo đầu giờ Thìn ngày mai nhớ nhắc nhở tôi.

Tối đó, tôi mơ thấy bóng lưng Trịnh Khải, thấy anh cứ đi mãi về phía trước không quay lại nhìn tôi. Tôi đứng im một chỗ, không nhúc nhích được, lại không cách nào gọi được tên anh. Sáng tỉnh giấc, lưng áo của tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc tôi tắm, Gạo nói tối qua trời rất nóng, mọi người đều khó ngủ, chỉ có tôi là ngủ mê mệt.

Sáng đó tôi bắt Gạo chải đầu, tết tóc thật cẩn thận, lại dùng chiếc trâm có đính bốn hạt châu nhỏ cài lên tóc. Tôi mặc yếm, váy, áo dài vạt chéo, thắt dây, mang giày hoa, mặt mũi xán lạn bước ra cửa phòng.

Vừa lúc gặp được Đinh Ngọc, chị nhìn tôi từ trên xuống rồi mở miệng hỏi:

- Em đi đâu mà ăn mặc đẹp như vậy?

- Em ra phố chơi. – Tôi đáp lấp lửng.

Đinh Ngọc nhíu mày:

- Sáng nay chị phải đi với mẹ qua nhà Trang quận công nên không đi với em được.

Tôi nghe mà mừng thầm trong lòng, nếu Đinh Ngọc đòi đi với tôi thì tôi sẽ không biết phải trả lời thế nào. Tôi mỉm cười với chị:

- Em đi với Gạo được rồi. Chị cứ đi với mẹ.

Đinh Ngọc gật đầu, tôi chào chị rồi đi ra cửa phủ.

***

Ra đến hồ Tả Vọng, tôi bảo Gạo hỏi người ta nhà Thủy Tạ ở đâu rồi nhắm hướng đi qua. Từ đằng xa, tôi đã nhìn thấy nhà Thủy Tạ hai tầng rất lớn nằm bên bờ hồ, mái nhà được chạm trổ hình rồng uốn lượn bốn phía. Trước nhà Thủy Tạ có người qua lại khá đông, tôi nhìn mãi nhưng không thấy Trịnh Khải.

Đến trước cửa nhà Thủy Tạ, tôi đứng lại, ngỏng cổ nhìn quanh, đang nhìn bốn phía thì một bóng hình ập thẳng vào mắt tôi. Là Trịnh Khải, anh đang mặc bộ áo dài xanh vát chéo đen, khăn quấn đầu màu xanh. Trịnh Khải đang đứng bên thân cây lộc vừng, bóng cây che phủ cả một khoảng lớn. Trịnh Khải đang nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, đi chầm chậm đến dưới cây lộc vừng. Khi đến gần Trịnh Khải, tôi mới phát hiện ra anh chàng áo nâu lần trước gặp đang đứng cạnh anh. Trịnh Khải nhìn tôi, anh nói:

- Cuối cùng cũng được gặp nàng.

Tôi mỉm cười. Trịnh Khải giới thiệu:

- Đây là Dự Vũ, là trợ thủ của ta, nàng đã gặp một lần.

Tôi gật đầu, nghĩ Trịnh Khải đã giới thiệu người của anh thì tôi cũng nên giới thiệu người của mình. Tôi nhìn qua Gạo rồi nói:

- Đây là Gạo.

Tôi vừa nói xong thì thấy Trịnh Khải đang cố nín cười, chỉ gật đầu. Dự Vũ đứng bên cạnh mặt ngạc nhiên, sau đó bật cười lớn. Tôi bối rối, tôi giới thiệu có gì buồn cười sao? Chắc là thấy vẻ mặt nhăn nhăn của tôi, Trịnh Khải khoát tay, nói với Dự Vũ:

- Dự Vũ, ngươi đứng ở đây chờ ta.

- Dạ, công tử. – Dự Vũ trả lời.

- Còn nàng, đi theo ta. – Trịnh Khải nhìn tôi, giọng nói trầm thấp, ánh mắt thấp thoáng ý cười.

Lần này tôi không dám bắt chước Trịnh Khải, nhưng khi tôi đi theo Trịnh Khải được một đoạn thì phát hiện Gạo vẫn đứng im tại chỗ, bên cạnh là Dự Vũ.

Trịnh Khải dẫn tôi vào trong nhà Thủy Tạ, anh nói thầm vào tai một người đàn ông, sau đó chúng tôi được dẫn vào trong một gian phòng nhỏ nhìn ra hồ. Gian phòng chỉ có duy nhất bàn của chúng tôi, xung quanh được phủ rèm trúc ngăn không cho bất cứ ai nhìn vào trong, rất riêng tư.

Tôi ngồi xuống ghế, cầm ly trà đã được pha sẵn nhấp một ngụm. Vì quá vội vàng nên tôi bị sặc. Tôi xấu hổ lôi chiếc khăn tay ra lau miệng, lau xong mới nhớ ra là chiếc khăn của Trịnh Khải. Tôi nhìn chiếc khăn trong tay, rối rít suy nghĩ nên làm gì với nó.

Đang rối rắm thì nghe tiếng cười bật ra thành tiếng của Trịnh Khải, tôi ngẩng đầu nhìn anh, vẫn khôi ngô tuấn tú như lần đầu gặp, chỉ có khác một điều là anh hình như cười nhiều hơn.

Trịnh Khải thấy tôi nhìn sững, liền ngưng cười, lấy lại giọng mới nói:

- Nàng cứ giữ chiếc khăn, là ta tặng nàng.

Tôi gật đầu, đem chiếc khăn cất vào. Trịnh Khải thấy biểu cảm của tôi, anh lại cười:

- Sau mấy tháng không gặp, hình như nàng đã trở thành thục nữ?

Tôi trợn mắt nhìn Trịnh Khải, anh ta thấy thế càng cười lớn. Tôi bĩu môi nói:

- Sau mấy tháng không gặp, hình như công tử đã biết cười, lại cười nhiều như vậy.

Trịnh Khải nghe thấy thì im lặng, sau đó nói:

- Ta cũng không hề biết là mình đang cười. Nhưng ta nghĩ là ta biết lí do.

Có phải ý của Trịnh Khải là vì gặp tôi nên mới cười nhiều như vậy? Thật là một ý nghĩ ngọt ngào. Tôi uống một ngụm trà, thơm mùi hoa nhài, ngọt lịm. Miệng cười. Mắt sáng lấp lánh.

Trịnh Khải thấy tôi uống hết trà, cầm ấm trà rót thêm nước vào cho tôi. Tôi bất giác nhớ lại, bèn hỏi:

- Công tử với nhà Hân quận công là sao vậy?

- Mười hai tuổi ta tới ở nhà Hân quận công. Ông ấy được xem như là người trông coi và dạy dỗ ta. – Trịnh Khải trả lời bình thản.

- Vậy bây giờ công tử ở đâu? – Tôi hỏi tiếp.

- Ta ở cùng mẹ ta trên đường Thượng Đạo, cách đây một giờ đi đường. – Trịnh Khải thành thật khai báo.

Tôi biết một giờ mà anh nói đến bằng hai giờ của hiện đại. Trịnh Khải vì gặp tôi mà đi từ sáng sớm mới đến đúng giờ hẹn.

- Trịnh Khải, sao ông Hòa lại nói tôi không nên gọi tên công tử lung tung? – Đây là lần thứ hai tên Trịnh Khải được thốt ra từ miệng tôi.

Trịnh Khải nghe xong cũng ngước mắt nhìn sững tôi, sau đó khóe miệng kéo ra. Anh cầm ly trà uống một ngụm chậm rãi, đặt ly trà xuống bàn, im lặng một hồi, rồi nói:

- Nếu không có ai, nàng có thể gọi tên của ta. Nhưng trước mặt người khác thì không nên. Sau này ta sẽ giải thích với nàng, có được không?

Tôi nghĩ nghĩ, chắc Trịnh Khải có thân phận đặc biệt, họ hàng nhà chúa cũng nên, chẳng phải anh họ Trịnh sao? Những người nổi tiếng luôn muốn giữ lấy cuộc sống riêng tư trước quần chúng. Điều này tôi có thể hiểu được, tôi liền gật đầu đồng ý.

- Vậy khi có người khác, tôi phải gọi thế nào hở công tử? – Tôi hỏi, cố ý kéo dài hai từ cuối ra.

- Chẳng phải nàng vẫn hay gọi ta là công tử sao, cứ vậy là được. – Trịnh Khải hỏi ngược lại tôi. – Nàng hỏi đủ chưa?

Tôi gật đầu. Vừa lúc, có người phục vụ gõ gõ vào tấm màn tre, Trịnh Khải lên tiếng:

- Vào đi.

Người ở bên ngoài nhấc tấm màn tre lên rồi bước vào mang theo một khay mứt và đủ loại bánh trái, có bánh còn bốc hơi nóng hôi hổi. Lần đầu tôi nhìn thấy khay bánh phong phú như vậy.

Người phục vụ rút lui, tôi cầm cây tăm gỗ dài hơn gang tay, cắm một miếng mứt táo đưa lên miệng, rất ngọt và thơm.

Trịnh Khải bật cười, nhìn tôi ăn hết miếng mứt mới lên tiếng:

- Nàng đã hỏi nhiều như vậy, giờ đến lượt ta.

Tôi gật đầu, cắm tăm vào cái bánh chiên phủ hạt mứt ở trên.

- Nàng đến Thăng Long lúc nào? – Trịnh Khải bắt đầu hỏi.

Tôi cắn miếng bánh, nhẩm nhẩm tính ngày, hình như chưa tới một tháng bèn trả lời:

- Khoảng nửa tháng.

- Sao lâu như vậy mới đến tìm ta? – Trịnh Khải căn vặn.

Tôi tiếp tục ăn, miệng vừa nhai vừa nói:

- Tôi bận.

Nói xong nhìn thấy môi anh mím thành đường thẳng, chắc Trịnh Khải lại chuẩn bị tức giận rồi đây. Tôi cắn miếng bánh còn lại. Không ngờ, Trịnh Khải không nói tiếng nào, mắt nhìn ra mặt hồ. Được một lát, Trịnh Khải quay qua nhìn tôi đang chuẩn bị cắm tăm vào miếng bánh xanh xanh thì mày nhíu lại, anh nói:

- Nàng không ngượng ngùng nữa sao?

Tôi ngừng tay. Anh đang giễu cợt tôi? Buông cây tăm gỗ, tôi hỏi thẳng:

- Rốt cuộc, công tử muốn nói gì?

----------------------------------------------
Beta: timbuondoncoi ^^
*Hoàng giáp: Đệ nhị giáp tiến sĩ xuất thân, danh hiệu của học vị Tiến sĩ ngày trước, đứng thứ 2 trong bảng học vị Tiến sĩ, sau Đệ nhất giáp (Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa) và trên Đệ tam giáp. Nói túm lại là anh Hoàng giáp chỉ thua 3 vị trí đầu trong cuộc thi Đình.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Hehe. Vừa thi xong môn cuối onl thì đọc được những hai chương của bạn Dưa liền, đúng là may mắn. Văn phong của bạn vẫn mượt như thế, đọc xong mà có cảm giác bản thân đang ở thành Thăng Long. Rất là phê.
Mình hơi nhiều lời đừng giận ha.
À quên, có một số lỗi chính tả nè bạn.
"Áo trắng lúc này mới thả lõng cơ mặt." => lỏng.
"Em nói lung tung chổ nào" => chỗ.
"Tôi đứng im một chổ không nhúc nhích được" => chỗ.
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Hehe. Vừa thi xong môn cuối onl thì đọc được những hai chương của bạn Dưa liền, đúng là may mắn. Văn phong của bạn vẫn mượt như thế, đọc xong mà có cảm giác bản thân đang ở thành Thăng Long. Rất là phê.
Mình hơi nhiều lời đừng giận ha.
À quên, có một số lỗi chính tả nè bạn.
"Áo trắng lúc này mới thả lõng cơ mặt." => lỏng.
"Em nói lung tung chổ nào" => chỗ.
"Tôi đứng im một chổ không nhúc nhích được" => chỗ.
Cám ơn bạn nhé, để mình tìm sửa lỗi. :x Những từ này lâu nay mình cứ quen bỏ dấu sai, ngại quá :">
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 12: PHẢI LÒNG

Trịnh Khải im lặng rồi thở hắt ra một tiếng, anh nói:

- Hiện giờ nàng đang ở đâu?

Nhớ lại hôm trước bị Nguyễn Hoàn chế giễu, tôi rút kinh nghiệm, không dám nói ra phủ Huy quận công. Mà Trịnh Khải cũng không hề biết tôi là Đinh Thanh, tôi không cần tự khai ra nữa. Tôi trả lời là nhà cách đây ba con phố, nhà Huy quận công đúng là cách hồ Tả Vọng ba con phố.

Trịnh Khải nghe câu trả lời của tôi xong cũng không thắc mắc thêm. Anh cầm cây tăm gỗ cắm vào một miếng bánh trắng đục có phủ dừa bên trên, sau đó đưa cho tôi.

- Nàng ăn thử đi.

Tôi cầm lấy cây tăm gỗ, đưa miếng bánh lên miệng cắn, quả nhiên rất thơm, vị ngọt thanh thanh. Trịnh Khải nói tiếp:

- Hoài An, nàng bao nhiêu tuổi?

Tôi trả lời cẩn thận:

- Mười lăm tuổi. – Đinh Thanh năm nay đúng mười lăm tuổi.

- Thì ra đã mười lăm tuổi, ta hơn nàng một tuổi. – Trịnh Khải cười.

Thật không ngờ Trịnh Khải chỉ mới mười sáu, vậy mà tôi cứ ngỡ anh phải lớn hơn. Có lẽ vì anh cao hơn tôi cả một cái đầu và cách nói chuyện chững chạc đã khiến tôi nghĩ anh không thể dưới mười tám.

Lại có tiếng gõ màn trúc. Lần này Trịnh Khải đứng dậy, bước ra vén màn trúc. Người đàn ông gặp lúc mới đến nói nhỏ vào tai Trịnh Khải, tôi thấy mặt anh cứng lại. Trịnh Khải gật đầu với người đàn ông, chờ ông ta lui ra, anh đến ngồi đối diện tôi rồi nói:

- Nàng cứ ngồi ở đây ăn bánh chờ ta. Phụ, à, là cha ta đang ở đây, ta qua gặp ông rồi sẽ quay lại.

Tôi gật đầu máy móc. Thật ra khi nghe Trịnh Khải nói cha anh đang ở đây, tôi lại thấy chột dạ, mặc dù mình không làm sai điều gì. Nếu lén lút hẹn hò với con của ông ấy thì có bị coi là làm sai không? Người thời này cổ hủ, rất hay phán xét này nọ. Tôi có thể đùa nghịch với người ngang tuổi, nhưng với người lớn tôi lại có cảm giác sợ.

Trịnh Khải thấy tôi gật đầu thì mỉm cười rồi đứng dậy. Lúc anh vén rèm trúc còn quay đầu nhìn tôi một cái mới quay lưng đi ra ngoài.

Trịnh Khải đi khỏi, tôi càng rối bời. Nói gian phòng này kín, thật ra cũng không kín. Rèm trúc có thể ngăn không nhìn rõ mặt, nhưng có thể nhìn thấy bóng người. Nếu như cha của Trịnh Khải biết được tôi ngồi ở đây, liệu có muốn gặp tôi không? Tôi cảm thấy tình huống có chút nguy hiểm.

Tôi muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng khi nhìn khay bánh thì tôi nghĩ lại, muốn ôm của bỏ chạy. Nghĩ là làm, tôi lấy tấm khăn ban nãy được phủ lên khay bánh, trải khăn ra, gắp mỗi loại bánh mấy cái đem bỏ lên chiếc khăn, gấp kín rồi cột lại. Thấy khá ổn, tôi vén rèm trúc đi ra ngoài. Một tay cầm túi bánh, tay kia để ngang ôm lấy bụng, tôi vừa đi vừa phập phồng lo sợ bị ai đó hỏi. Nhưng lạ một điều, những người đi lại trong nhà Thủy Tạ cũng không ai thèm để ý đến tôi. Rốt cuộc tôi cũng đi ra khỏi nhà Thủy Tạ an toàn.

Tôi thở ra một hơi, đi đến bên Gạo đang ngồi một mình dưới gốc cây lộc vừng. Gạo nhìn thấy tôi liền chạy đến hỏi:

- Tiểu thư, sao người ra một mình?

Tôi đưa túi bánh cho Gạo cầm mới nói:

- Về nhà thôi.

Gạo cũng không hỏi thêm, cầm túi vải đựng bánh, đi theo tôi.

***

Về nhà, tôi mở tấm vải ra, bên trong rất nhiều loại bánh mứt đủ màu sắc và thơm ngon. Đinh Ngọc cầm một cái bánh lên ăn, khen nức nở. Hỏi tôi mua ở đâu, tôi nói là ăn trộm. Đinh Ngọc nghe thấy thì cười to, cũng không hỏi thêm, tiếp tục ăn bánh. Gạo cũng vừa ăn vừa khen ngon, dĩ nhiên cô bé biết tôi lấy chúng từ đâu nên không thèm hỏi.

Đinh Ngọc và Gạo ngồi ăn bánh ở bàn đá dưới gốc cây lựu. Tôi nói không muốn ăn nên đi vào phòng nằm. Thực ra tôi đang cần ổn định lại cảm xúc.

Trịnh Khải, tôi gặp anh tổng cộng được bốn lần, rốt cuộc tôi biết bao nhiêu về anh? Không có bao nhiêu. Nhưng điều đó có quan trọng không? Tôi không biết. Tôi chỉ biết một điều, hình như tôi đang phải lòng một người.

***

Nhiều ngày sau, tôi cứ hai buổi: sáng, chiều cùng Gạo ra phố dạo một vòng rồi quay về. Nhưng vẫn không “tình cờ” gặp được Trịnh Khải. Tôi ra phủ thường xuyên đến mức Đinh Ngọc nhìn tôi bằng con mắt nghi ngờ.

Do đó, để phân tán sự chú ý của Đinh Ngọc và cả của tôi, thỉnh thoảng tôi sẽ nhờ Đinh Ngọc chỉ vài chữ Nôm, thỉnh thoảng sẽ chỉ cho Gạo cách khâu một chiếc túi vải mang chéo, gần giống các kiểu túi của học sinh thời hiện đại. Thời gian còn lại, tôi đi lui đi tới trong sân, hoặc nằm ra giường vắt tay lên trán, nghĩ làm sao để gặp được Trịnh Khải.

Tất nhiên Trịnh Khải không biết tôi ở phủ Huy quận công. Tôi lại càng không biết được hiện giờ Trịnh Khải đang ở đâu. Cái đường Thượng Đạo gì đó xa xôi, tôi càng không thể đi được. Khoan, không phải còn có ông Hòa đó sao?

Chiều hôm đó, tôi lại cùng Gạo ra phủ. Lần này chúng tôi không cần đi lung tung, chỉ nhắm nhà Hân quận công mà đến. Mở cửa cho chúng tôi lại là anh chàng người hầu hôm bữa. Nhưng lần này nhìn thấy tôi, anh ta tỏ vẻ mặt ái ngại:

- Tiểu thư, ông Hòa đã không còn ở trong phủ.

Tôi bất ngờ, không phải lần trước ông ta nói có cần gì cứ tới tìm sao? Lần này tôi cần thì ông lại đi mất. Tôi hỏi:

- Ông Hòa đang ở đâu?

- Dạ, tôi không biết. – Anh ta gãi gãi đầu.

Tôi thất vọng quay người chuẩn bị rời đi. Vừa quay người thì bắt gặp Nguyễn Hoàn và Nguyễn Cảnh cùng hai người hầu của bọn họ đang đứng trước mặt tôi. Tôi bất ngờ:

- Sao hai người ở đây?

Nguyễn Hoàn bước đến gần tôi, cười ái muội nói:

- Tôi mới phải hỏi, tiểu thư, sao nàng ở đây?

- Tôi tìm người. – Tôi trả lời ngắn gọn.

Lần này, Nguyễn Cảnh đi tới gần nói:

- Tiểu thư Đinh Thanh, không biết nàng đang tìm ai?

Tôi hết nhìn Nguyễn Cảnh lại nhìn Nguyễn Hoàn, hỏi ngược lại:

- Tôi tìm một người trong phủ Hân quận công, hai người có thể biết được sao?

Nguyễn Cảnh cười:

- Đây là nhà của tôi, tôi nghĩ tôi có thể biết.

Tôi nghe Nguyễn Cảnh trả lời mà choáng váng. Đúng là trong cái rủi có cái may. Người hầu có thể không biết, Nguyễn Cảnh là công tử nhà này, chắc hẳn là biết. Tôi cười:

- Tôi tìm ông Hòa từng ở trong phủ của công tử. Không biết công tử có biết, giờ này ông Hòa đang ở đâu không?

Nguyễn Hoàn đứng im nãy giờ cũng xen vào, vừa nói vừa cười:

- Trong phủ làm gì có ai tên là Hòa. Tiểu thư tìm nhầm nhà rồi.

Nguyễn Cảnh nhíu mày nói:

- Sao tiểu thư Đinh Thanh biết được ông Hòa từng ở phủ chúng tôi?

Nguyễn Hoàn nghe Nguyễn Cảnh trả lời, gương mặt anh ta tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Trong phủ có người tên Hòa thật sao? Sao em không biết?

- Người này chú không cần biết. – Nguyễn Cảnh nói xong quay qua nhìn tôi, chờ một câu trả lời.

Tôi suy nghĩ cẩn thận mới đáp:

- Tôi tìm ông ấy có việc nhờ vả.

Nguyễn Cảnh lại nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Tiểu thư, ông Hòa chỉ có cha tôi mới biết được. Đợi tối cha tôi từ phủ chúa trở về, tôi sẽ hỏi giúp nàng.

- Cám ơn công tử. Vậy sáng mai tôi sẽ qua gặp công tử. – Tôi mừng rỡ.

Nguyễn Cảnh cười:

- Không cần khách khí. Tiểu thư không cần đi lại vất vả, sáng mai dù có tin tức hay không, tôi sẽ qua phủ Huy quận công tìm nàng.

Tôi tính nói, thực ra đi qua có hai con phố không vất vả tí nào. Nhưng thấy Nguyễn Cảnh nhiệt tình, tôi cũng gật đầu. Nói lời tạm biệt hai anh em họ, tôi và Gạo quay trở về phủ.

***

Sáng hôm sau, tôi đứng trước cổng phủ đợi Nguyễn Cảnh. Tôi đi qua đi về trước cổng, Gạo nhìn thấy không đành lòng mới nói:

- Tiểu thư, hay tiểu thư vào nhà ngồi nghỉ đi. Để em ngồi ở đây đợi, có người đến em sẽ chạy vào báo.

Tôi thấy Gạo nói đúng, tiểu thư là tôi đây mới sáng sớm đã muốn đứng trước cổng cho người qua đường nhìn, thật mất mặt. Tôi xách váy vào nhà ngồi đợi.

Không lâu sau, Gạo đã chạy vào báo cho tôi hay Nguyễn Cảnh đã đến. Tôi đi nhanh ra cổng. Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn đang đứng bên cạnh con sư tử bằng đá. Tôi đi đến, chào hỏi. Nguyễn Cảnh cũng nhanh chóng trả lời tôi rằng, ông Hòa đã đến ở đường Thượng Đạo.

Tôi lại thêm một lần nữa thất vọng, đường Thượng Đạo đó chắc là đang nói đến nhà của Trịnh Khải rồi. Nguyễn Hoàn lên tiếng:

- Có chuyện này tôi vẫn rất thắc mắc. Tiểu thư Đinh Thanh của phủ Huy quận công có việc gì mà phải nhờ vả đến một người bên ngoài phủ?

Tôi rất bất ngờ trước câu hỏi của Nguyễn Hoàn, vẫn chưa biết trả lời sao thì Huy quận công đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào. Ông nhìn tôi, nhìn hai anh em Nguyễn Hoàn rồi hỏi:

- Hai công tử đây là công tử nhà nào?

Nguyễn Cảnh chắp tay, cúi đầu chào, trả lời cẩn thận:

- Thưa Huy quận công, tôi là Nguyễn Cảnh, cha tôi là Hân quận công. Còn đây là em họ tôi, Nguyễn Hoàn.

Nguyễn Hoàn cũng chắp tay, cúi đầu chào. Huy quận công nghe câu trả lời của Nguyễn Cảnh thì gật đầu nói:

- Ra là con trai của Hân quận công Nguyễn Đĩnh.

Nói xong, ông quay qua nhìn tôi rồi hỏi:

- Đinh Thanh, sao con quen biết với công tử nhà Hân quận công?

Tôi chưa kịp trả lời thì Nguyễn Cảnh lại lên tiếng:

- Thưa quận công, tiểu thư Đinh Thanh và chúng tôi cũng là tình cờ gặp nhau ngoài đường mới quen biết.

Nguyễn Cảnh trả lời rành mạch, rõ ràng, đúng sự thật và còn có phần nói giảm. Cũng may anh ta không nói việc tôi nhờ họ tìm người.

Quận công nghe vậy thì nói:

- Đinh Thanh, con cũng nên mời công tử nhà Hân quận công vào nhà uống trà mới phải. Đừng đứng ở cổng trò chuyện, người ta nhìn thấy lại nói điều không hay.

Tôi dạ một tiếng. Đúng lúc một người hầu chạy từ trong nhà ra, dâng lên cho quận công một cuốn sách, anh ta nói:

- Bẩm quận công, đã tìm thấy văn thư.

Quận công cầm lấy, mở ra xem vài trang, gật đầu với người hầu. Sau đó, ông quay qua nhìn chúng tôi:

- Mau vào nhà đi. Ta phải đi công việc.

Ra là ông quay trở về nhà để lấy một cuốn văn thư, vì thế mới bắt gặp tôi đang nói chuyện với Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn. Chờ quận công ngồi lên kiệu gỗ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay qua nói lời cảm ơn với Nguyễn Cảnh. Nguyễn Hoàn nhìn thấy thì trêu chọc:

- Đinh Thanh, có mời chúng tôi vào nhà dùng trà không đây?

Tôi quay lại trợn mắt với anh ta rồi nói:

- Công tử chắc bận rộn, không có thời gian uống trà. Vậy tôi không tiễn.

Nhìn Nguyễn Hoàn há hốc miệng, tôi rất vui vẻ, đang chuẩn bị quay lưng đi vào nhà thì Nguyễn Cảnh nói:

- Tiểu thư Đinh Thanh, tối mai là lễ hội hoa đăng. Tôi đã đặt một gian phòng nhỏ tại lầu Dương Khê, từ nơi đó có thể nhìn rất rõ cảnh lễ hội bên dưới. Hi vọng tiểu thư Đinh Ngọc và Đinh Thanh cùng đến.

Mắt tôi sáng rực khi nghe Nguyễn Cảnh nói đến lễ hội hoa đăng, lại còn có chỗ ngồi nhìn cảnh đẹp, tôi tất nhiên vui vẻ đồng ý:

- Được, tối mai tôi sẽ cùng chị Đinh Ngọc đến.

Nguyễn Hoàn nhìn biểu cảm vui vẻ trên mặt tôi thì bĩu môi nói:

- Anh nhìn xem, nàng ta thay đổi thái độ thật nhanh.

Tôi nghe thấy, cười tủm tỉm rồi quay lưng bước vào phủ. Thực ra tôi không ghét Nguyễn Hoàn tí nào, chỉ là thấy tính tình anh ta thoải mái nên tôi cũng thích trêu đùa.

-----------------------------------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 13: LỄ HỘI HOA ĐĂNG

Đinh Ngọc ban đầu trách tôi nhận lời lung tung, nhưng nàng cũng rất vui vẻ đi chơi cùng tôi. Mẹ cả đã lên chùa từ chiều vẫn chưa về, quận công chỉ dặn chúng tôi đi nhớ về sớm.

Tôi và Đinh Ngọc xúng xính váy áo, mang giày vải đi ra phủ. Gạo đi cùng chúng tôi. Vừa ra phố, cả ba chúng tôi lập tức bị hớp hồn. Các dãy phố treo rất nhiều đèn lồng đỏ, sáng rực. Hàng quán bán đồ lễ hội buổi tối được kê ra sát các con đường. Trên đường, trai gái đi qua đi lại rất đông vui.

Chúng tôi đi dọc con phố, vui vẻ ngắm nhìn các mặt hàng đang treo bán. Có mặt nạ, lồng đèn, thuyền giấy thả sông… đủ các kiểu dáng và màu sắc.

Khi vừa đến lầu Dương Khê, một người hầu của Nguyễn Cảnh đang đứng trước cửa nhìn thấy chúng tôi thì chạy đến nói:

- Tiểu thư, các công tử đang đợi trên lầu.

Chúng tôi theo anh ta lên lầu trên, vén rèm trúc vào một gian nhỏ. Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn đang ngồi bên bàn tròn, thấy chúng tôi đến thì đứng dậy chào. Sau khi chào hỏi, chúng tôi cùng ngồi xuống bàn. Tôi phát hiện, từ chỗ ngồi này nhìn ra được hai con phố bên dưới, đèn lồng treo sáng rực, có thể nhìn rõ cả mặt người qua lại. Nếu nhìn ra xa lại thấy một khoảng hồ Tả Vọng, rất nhiều người đang tụ tập ở đó thả đèn hoa đăng. Quả nhiên là chỗ ngồi tốt, vừa yên tĩnh lại ngắm nhìn được toàn cảnh lễ hội.

Nguyễn Cảnh rót trà vào ly nhỏ, Nguyễn Hoàn phẩy phẩy quạt, anh ta hất cằm nói:

- Hai tiểu thư thấy ngồi ở đây có phải tốt lắm không?

Đinh Ngọc cười. Tôi đưa ngón tay cái tới trước mặt Nguyễn Hoàn. Anh ta nhìn thấy, trợn mắt, dùng cái quạt đẩy tay tôi ra rồi hỏi:

- Đinh Thanh, nàng là đang làm gì vậy? Không phải là không thích chỗ này nên muốn đánh tôi đấy chứ?

Nguyễn Cảnh và Đinh Ngọc quay qua nhìn tôi. Tôi lại đưa ngón tay cái trước mũi Nguyễn Hoàn, vừa cười vừa nói:

- Ý của tôi là rất tốt. Tôi rất thích.

Nói xong, tôi cười thành tiếng. Nguyễn Hoàn ngớ người ra, sau đó cũng nhanh chóng bật cười lớn. Cả bốn chúng tôi cùng cười. Nguyễn Cảnh vừa đẩy đĩa bánh đậu xanh nướng đến trước mặt tôi và Đinh Ngọc vừa nói:

- Hai tiểu thư ăn thử xem, bánh đậu xanh nướng nhân mứt của lầu Dương Khê làm rất nổi tiếng.

Nguyễn Hoàn nhìn tôi rồi trêu:

- Em nghĩ anh chỉ nên mời tiểu thư Đinh Ngọc thôi, Đinh Thanh không cần mời nàng ấy cũng sẽ không tha đâu.

Nguyễn Cảnh và Đinh Ngọc cùng cười, tôi chưng vẻ mặt thản nhiên, bốc một miếng bánh đưa lên miệng ăn xong mới nói:

- Bánh thật thơm ngon nha, có điều hương vị bị bay mất một nửa rồi.

Nguyễn Hoàn thắc mắc:

- Tại sao?

- Tại ai đó nói ra những lời không thơm tho gì. – Tôi thản nhiên đáp.

Ba người họ im lặng, rồi Đinh Ngọc che miệng cười, Nguyễn Cảnh bật cười lớn chỉ riêng Nguyễn Hoàn vẫn ngồi đó, tỏ vẻ mặt không hiểu. Tôi nhìn mặt anh ta, thật rất buồn cười, không nhịn được nữa, tôi cũng cười lớn.

Đến khi chúng tôi cười xong, Nguyễn Hoàn mới dường như hiểu ra ý câu nói ban nãy của tôi. Anh ta tức giận, đỏ mặt, chỉ tay vào người tôi:

- Đinh Thanh, nàng dám nói tôi không thơm tho.

Cả ba chúng tôi nghe thấy lại càng cười lớn hơn. Tôi cười đến mức nước mắt chảy ra. Không ngờ Nguyễn Hoàn lại ngốc nghếch như vậy, lời nói không thơm tho lại thành ra cả người không thơm tho.

Cả bốn người chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, chủ yếu vẫn là tôi và Nguyễn Hoàn nói qua nói về, trêu chọc nhau. Bàn bên, Gạo và hai anh chàng người hầu cũng ăn bánh, thỉnh thoảng cười theo những câu chuyện đùa của chúng tôi.

Nguyễn Cảnh lên tiếng:

- Đã sắp đến giờ thả đèn hoa đăng. Chúng ta ra hồ Tả Vọng đi.

***

Vừa bước ra khỏi cửa lầu Dương Khê, tôi đã nhìn thấy Trịnh Khải đang đứng ở bên đường đối diện. Anh đang nhìn tôi.

Tôi vui mừng trong lòng, tìm hoài rốt cuộc ngẫu nhiên cũng gặp được Trịnh Khải. Tôi nói nhỏ với Đinh Ngọc:

- Em hơi đau bụng, em về phủ trước, chị cứ cùng Gạo đi ngắm đèn hoa đăng.

Đinh Ngọc lo lắng:

- Đau nhiều không? Để chị cùng em về.

Tôi lắc lắc đầu, nói thầm:

- Chỉ là hơi đau thôi, em tự về. Chị đi chơi đi.

Tôi quay qua nói với Gạo:

- Em đi theo Đinh Ngọc, chị về phủ trước.

Gạo ngạc nhiên nhưng cũng chỉ “dạ” một tiếng. Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn đi một bên quay qua hỏi tôi:

- Đinh Thanh, nàng đang nói to nhỏ chuyện gì vậy?

- À, tôi chợt nhớ ra, mẹ dặn tôi làm chút việc. Thật ngại quá, tôi phải về phủ trước. – Tôi cười cười.

Nguyễn Hoàn nhíu mày, tỏ ra nghi ngờ:

- Đinh Thanh, là việc gì mà giờ này nàng phải làm?

- Là việc trong phủ. Mẹ dặn tôi làm từ chiều mà tôi quên mất, lát mẹ đi chùa về không thấy xong việc lại la mắng. Tôi phải về trước đây.

Nguyễn Hoàn cười lớn:

- Tôi biết mà, nàng ta quả nhiên lười biếng.

Tôi hứ một tiếng, không thèm tranh cãi với anh ta. Nguyễn Cảnh quay qua hỏi Đinh Ngọc:

- Có phải nàng cũng về cùng Đinh Thanh không?

Tôi vừa xua tay vừa nói:

- Không có, chỉ mình tôi thôi. Hai người nhớ chăm sóc Đinh Ngọc, đưa chị về tới phủ an toàn.

Nguyễn Cảnh cười:

- Tất nhiên.

Tôi mỉm cười, tạm biệt họ rồi rẽ qua con phố bên cạnh, nấp vào một con sư tử đá. Chờ cho đến khi họ đi khuất bóng, tôi mới thở phào. Tôi tính quay lại trước cửa lầu Dương Khê tìm Trịnh Khải nhưng đã bị một bóng đen chắn trước mặt. Tôi ngước mắt nhìn lên, là Trịnh Khải.

Tôi đứng thẳng người, mỉm cười chào Trịnh Khải. Anh hỏi tôi, vẻ mặt lạnh nhạt:

- Sao nàng quen biết bọn họ?

Bọn họ? Là ám chỉ Nguyễn Hoàn và Nguyễn Cảnh sao? Tôi vừa cười vừa trả lời:

- À, chỉ là tình cờ gặp thôi.

Trịnh Khải hừ một tiếng:

- Nàng lại bắt đền người ta?

Tôi trố mắt ra, Trịnh Khải thật hài hước, tôi đâu phải là người gặp ai cũng ăn vạ được. Tôi nói:

- Là bọn họ mời.

Trịnh Khải nói tiếp, vẻ mặt càng lạnh hơn:

- Ai mời nàng cũng đi?

Này này, sao tôi lại có cảm giác tôi đang bị bức cung vậy, trả lời kiểu nào cũng bị dính tội. Tôi vuốt ngực, vừa mới vui mừng gặp lại anh ta, đã bị anh ta chọc cho tức giận rồi. Tôi quay lưng bỏ đi.

Đi được vài bước, tôi vẫn không nghe Trịnh Khải nói gì. Tức giận. Tôi quay người, đi trở lại trước mặt Trịnh Khải rồi lên tiếng:

- Công tử không thể nói gì khác sao?

Trịnh Khải đầu tiên là ngạc nhiên khi thấy tôi quay lại, sau đó lại tỏ vẻ mặt nhẫn nhịn, anh nói:

- Được. Vậy ta nói chuyện khác. Tại sao hôm đó nàng bỏ đi?

Tôi cắn môi, cúi đầu, tức giận bay biến đâu mất, thay vào đó là xấu hổ. Tôi nên trả lời thế nào đây, đã hứa với anh ta là ngồi chờ, rốt cuộc tôi chạy trốn, còn ôm theo bánh mứt.

Trịnh Khải vẫn đứng im chờ tôi trả lời. Rốt cuộc Trịnh Khải lên tiếng trước:

- Thôi vậy. Nếu lần sau nàng không thích điều gì thì cứ nói với ta.

Tôi ngước mắt nhìn Trịnh Khải, không biết anh ta có đang hiểu lầm gì không. Trịnh Khải nhìn mặt tôi, thở dài mà nói:

- Ta đưa nàng đến một nơi.

Tôi gật đầu. Trịnh Khải đi chầm chậm, tôi đi ngay bên cạnh. Trịnh Khải im lặng, tôi cũng im lặng.

Ra khỏi khu phố đông vui, chúng tôi lại rẽ qua một con đường vắng hơn. Lúc chúng tôi đến bên một cái cổng đền cũ, Trịnh Khải đẩy cánh cửa gỗ đi vào, tôi đi theo, sau đó anh mới quay người đóng cửa cổng. Vừa bước vào cổng tôi đã nghe được hương hoa sen thoang thoảng trong gió.

Bên trong đền không được thắp đèn, nhưng không hề tối. Ánh trăng tròn trên đầu soi rõ khuôn mặt của chúng tôi. Trịnh Khải lên tiếng:

- Đền này bỏ hoang đã lâu. Tượng đều đã được đưa qua nơi mới. Chỉ có ao sen là vẫn còn.

Tôi mỉm cười. Lần theo mùi hương đi qua. Mới đi được vài bước, chân đã bị bước hụt, người chới với về phía trước, rất nhanh Trịnh Khải đã kéo tay tôi lại. Tôi thuận đà ngã vào người anh, nghe được hương hoa lài nhè nhẹ từ người anh.

Trịnh Khải hỏi:

- Nàng có sao không?

Tôi xấu hổ, tách ra, đi lùi một bước, lại bị hụt chân. Lần này Trịnh Khải đã cầm lấy tay tôi, giữ người tôi đứng vững.

Trịnh Khải không thả tay tôi ra, anh chỉ cười:

- Đoạn này có vài bậc thang đi xuống, nàng đi chậm thôi.

Nói rồi, Trịnh Khải từ từ đi trước, tôi nhìn theo bước chân của anh để đi. Trịnh Khải vẫn đang nắm lấy tay tôi. Bàn tay anh to, rất ấm áp.

Đến bên ao sen, Trịnh Khải để tôi ngồi lên thành ao. Thành ao được xây cao ngang bụng tôi nhưng rất rộng, tôi ngồi rất thoải mái, không sợ ngã xuống dưới. Ánh trăng sáng rọi xuống mặt ao lấp lánh ánh nước, chiếu sáng những bông sen đang tỏa hương thơm ngát.

Tôi quay qua cười với Trịnh Khải đang đứng bên cạnh:

- Thật đẹp. Sao công tử biết nơi này?

Trịnh Khải nhìn sững tôi, sau đó quay qua nhìn xuống ao sen, giọng trầm ấm:

- Tình cờ biết được. Ta đoán là nàng thích hoa sen.

Tôi bất ngờ, có lẽ là vì hai lần tôi gặp Trịnh Khải đều tại ao sen nên anh nghĩ tôi thích hoa sen. Tôi cảm thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng. Tôi quyết định, từ nay sẽ thích hoa sen.

- Rất thích. – Tôi cười vui vẻ.

Lần này, Trịnh Khải quay qua nhìn tôi rất lâu. Anh nhìn đến mức tôi thấy máu dồn lên mặt, đành ngại ngùng nhìn ra xa ao sen.

Tiếng sáo bỗng vang lên. Tôi quay mặt lại nhìn Trịnh Khải đang đứng đó, trên tay cầm sáo trúc, thổi lên những giai điệu réo rắt, du dương. Lần này đến lượt tôi nhìn Trịnh Khải không rời mắt.

Trịnh Khải đứng đó, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú. Tà áo dài của anh và cả dây vải buộc ngang đầu bay nhè nhẹ theo làn gió. Tay anh di chuyển trên cây sáo trúc. Mắt anh nhìn thẳng vào tôi, dịu dàng. Tôi nghe tim mình đập liên hồi.

Đến khi tiếng sáo ngừng, tôi cũng không hề hay biết. Trịnh Khải lên tiếng kéo tôi về với thực tại:

- Không hay sao?

- Hả? À, rất hay. Không ngờ công tử thổi sáo hay như vậy. – Tôi ngại ngùng cười.

Trịnh Khải cất cây sáo vào thắt lưng áo đằng sau, hèn gì tôi không nhìn thấy cây sáo. Tôi hỏi:

- Công tử có thường xuyên thổi sáo không?

- Chỉ những lúc buồn. – Trịnh Khải đáp.

Tôi à một tiếng, cúi mặt nhìn đôi giày thêu dưới chân mình.

- Hôm nay là vì vui mà thổi. – Giọng Trịnh Khải rất nhỏ, thoảng qua tai tôi.

Tôi ngước mặt, nhìn anh. Trịnh Khải đang mỉm cười nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng nói:

- Hôm nay chàng cười nhiều quá đấy.

Nói xong, tôi cũng giật mình. Tôi vừa gọi Trịnh Khải là chàng sao? Thật xấu hổ đến mức muốn nhảy ngay xuống ao để chết đi. Trịnh Khải nghe thấy, cười rất khẽ.

Chúng tôi, một đứng, một ngồi, im lặng nhìn nhau, bao bọc quanh chúng tôi là hương sen thơm ngát.

Được một lúc, Trịnh Khải ngước đầu nhìn trăng rồi quay qua nói với tôi:

- Đã muộn, ta đưa nàng về.

Tôi gật đầu, đang định tụt xuống thì Trịnh Khải đã đưa bàn tay ra trước mặt tôi, giọng anh ấm áp:

- Cầm tay ta, nếu không nàng sẽ lại ngã.

Tôi đặt tay mình vào tay anh, Trịnh Khải đỡ tôi xuống. Anh vẫn giữ nguyên tay tôi trong tay anh, theo lối cũ đi ra khỏi đền. Vừa ra khỏi đền, Trịnh Khải mới thả tay tôi ra.

Tôi thấy có chút hụt hẫng, hai tay tôi nắm lại với nhau. Trịnh Khải quay qua nói với tôi:

- Nhà nàng ở phố nào?

Tôi nói, anh ừ một tiếng. Chúng tôi sóng đôi, im lặng đi trên đường.

Đến trước cửa phủ Huy quận công, Trịnh Khải nhìn cánh cổng lại nhìn tôi rồi nói:

- Nàng vào nhà đi.

- Công tử về cẩn thận. – Tôi đáp lại.

Trịnh Khải nghiêng người ghé vào một bên tai tôi, nói nhỏ:

- Gọi là chàng.

Tôi đoán tai tôi chắc là đã đỏ bừng, tôi thẹn quá không nói được, chỉ có thể giả bộ tức giận:

- Mau về đi.

Trịnh Khải mỉm cười rồi quay người đi. Tôi vẫn đứng im trước cổng nhìn bóng lưng anh. Trịnh Khải đi tới góc đường, anh quay lại nhìn tôi, khóe miệng giãn ra rồi rẽ qua đường khác, khuất bóng.

Tôi quay lưng đi vào, đưa tay đẩy cửa cổng. Cửa đã khóa, tôi đành gõ cửa. Một anh chàng người hầu rất nhanh mở cổng, ló mặt ra thấy tôi thì nói:

- Tiểu thư, tôi đợi người nãy giờ.

Tôi gật đầu. Ra là anh ta ngồi đằng sau cánh cổng và đang đợi tôi về. Tôi vừa bước vài bước đã thấy tấm bảng ghi tên phủ nằm chỏng chơ một bên. Tôi quay lại hỏi:

- Sao nó nằm ở đây?

- Dạ tiểu thư, bà đi chùa về, nói tấm bảng phủ phải được thay mới, tôi vừa hạ nó xuống, lát sẽ đưa ra sau nhà ạ.

Tôi lại gật đầu. Ban đầu tôi cứ ngỡ khi về tới phủ, Trịnh Khải sẽ biết tôi là người của phủ Huy quận công, tôi cũng sẽ thành thật nói rằng mình là Đinh Thanh. Nhưng cuối cùng, tấm bảng phủ lại nằm ở đây.

Ra gian nhà sau, vào phòng, tôi bắt gặp Gạo và Đinh Ngọc đang ngồi đợi tôi trong phòng. Gạo thấy tôi thì chạy đến:

- Tiểu thư, sao giờ này mới về?

Tôi mỉm cười với Gạo, rồi đi đến bên ghế, ngồi trước mặt Đinh Ngọc, chờ bị hỏi cung. Đinh Ngọc nghiêm mặt:

- Đinh Thanh, em nói đi. Em bịa chuyện để đi đâu chơi vậy?

Tôi làm mặt tội nghiệp, cầm lấy cánh tay Đinh Ngọc mà nói:

- Chị, em đau bụng thật mà. Em về nhà xong hết đau bụng, quay ra tìm mọi người nhưng không thấy ai. Do đó em mới về muộn.

Đinh Ngọc hừ một tiếng, đẩy tay tôi ra:

- Em càng ngày càng giỏi, nói dối không cần nháy mắt phải không? Chị đã hỏi tên gác cổng, em về nhà lúc nào.

Tôi chột dạ, bịa tiếp:

- Thật mà, em vừa về đến cổng đã hết đau nên không có vào nhà. Em quay ra phố tìm mọi người thì bị lạc, loay hoay mãi đến khi ra tới hồ Tả Vọng lại không gặp ai.

Tôi lại làm mặt tội nghiệp. Đinh Ngọc khẽ lắc đầu:

- Nhìn mặt em kìa, sao có thể lạc đường được. Ngủ đi, sáng mai tìm cách mà trả lời với cha mẹ.

Nói rồi, Đinh Ngọc đứng dậy đi về phòng của nàng. Tôi nghĩ là chị giận tôi rồi. Tôi rót nước uống, thay áo, leo lên giường. Trước khi tắt đèn, Gạo nói với tôi:

- Tiểu thư ngủ đi. Thật ra tiểu thư Đinh Ngọc đã giúp tiểu thư thoát tội với quận công rồi.

Tôi ừ một tiếng. Gạo tắt đèn rồi đi ra, đóng cửa phòng tôi lại.

Tối đó, tôi vì tâm trạng quá phấn khích mà không cách nào ngủ được. Tôi nằm lăn qua lăn về, lăn đến khi mệt rồi ngủ lúc nào không hay.

-----------------------------------
Beta: timbuondoncoi ^^
thoi nguyen.jpg
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 14: QUÀ SINH NHẬT

Sáng ra, mắt của tôi có quầng thâm. Đinh Ngọc nhìn thấy thì thở dài:

- Chỉ là la mắng một câu, em có cần bày bộ dáng thảm thương thế không?

Tôi biết Đinh Ngọc hiểu lầm nhưng cũng không giải thích, mặt xụ xuống rồi nói:

- Em đang hối lỗi mà.

Đinh Ngọc gí tay vào trán tôi, giọng khiển trách:

- Là chị sợ em gặp nguy hiểm, em lại dám về trễ như vậy. – Nói xong, chị quay người bỏ đi.

Tôi bám theo chị, cười nịnh:

- Chị đừng giận em nữa.

Đinh Ngọc vừa đi vừa nói:

- Tối qua chị về, cha mẹ hỏi em đâu, chị đoán ngay em chưa về nhà. Sợ cha mẹ la, chị phải nói dối là chị về trước với Gạo, để em chơi thêm chút nữa sẽ có người đưa về.

Đinh Ngọc liếc tôi, nói tiếp:

- Có điều, cha hỏi chị, ai đưa em về. Chị không còn cách nào, đành nói là Nguyễn Cảnh. Lạ là cha nghe xong cũng không hỏi thêm.

Đến bữa ăn sáng, tôi bị mẹ cả la mắng vài câu, chỉ có quận công là im lặng. Buổi chiều, quận công gọi tôi ra gian nhà giữa. Khi tôi ra đến nơi đã thấy Nguyễn Cảnh đang ngồi bên bàn uống nước. Tôi ngạc nhiên:

- Sao công tử ở đây?

Quận công lên tiếng:

- Đinh Thanh, từ nay Nguyễn Cảnh sẽ dạy con học chữ Nôm. Con nên chăm chỉ học hành.

Tôi nghe mà chấn động trong lòng. Nguyễn Cảnh dạy tôi học? Anh ta là ai chứ, là công tử nhà Hân quận công, sao có thể đi dạy học? Tôi thầm nghĩ, có khi nào quận công đã hiểu lầm tôi và Nguyễn Cảnh không? Dù sao cũng chỉ là dự đoán của tôi chứ không có gì chắc chắn, cứ đợi đến thời điểm mấu chốt, tôi sẽ giải thích với quận công sau.

Sau khi căn dặn vài điều, quận công đi công việc ở phủ Chúa. Tôi ngồi xuống ghế rồi hỏi Nguyễn Cảnh:

- Sao công tử lại nhận lời dạy học cho tôi?

Nguyễn Cảnh cầm ly trà, anh ta cười cười:

- Dạy học rất tốt. Tôi cũng muốn thử một lần làm thầy gõ đầu trẻ.

- Tôi không phải trẻ con. Có phải cha tôi đã ép công tử đến đây? – Tôi nhăn mặt.

Nguyễn Cảnh đứng dậy, đến gần tôi rồi nói:

- Nói đúng hơn, là quận công nhờ tôi đến dạy tiểu thư vài chữ. Nhưng nếu tôi không tình nguyện thì có thể ép buộc được sao? – Nói xong, anh ta mỉm cười.

Tôi gật đầu, Nguyễn Cảnh nói đúng. Thôi thì học chữ với người lạ không bằng học với người quen. Tôi không hỏi thêm gì nữa, bắt đầu ngồi vào bàn, mở giấy trắng ra.

Nguyễn Cảnh là một người trầm ổn, anh ta dạy học rất từ tốn và cẩn thận. Tôi thắc mắc gì, anh ta sẽ trả lời nấy. Sau một canh giờ, Đinh Ngọc mang trà và bánh vào cho chúng tôi.

Lâu rồi tôi mới lại học chăm chỉ như vậy, ngáp ngáp mấy cái, nói hôm nay là buổi học đầu tiên nên được nghỉ sớm. Nói xong, mặc kệ hai người họ ngồi ở bàn, tôi đi thẳng về phòng mình, leo lên giường, ngủ bù cho tối qua.

***

Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Cảnh lại đến dạy học. Lần này, Nguyễn Hoàn đi cùng. Nguyễn Hoàn nhìn thấy tôi thì gấp cái quạt đang phẩy phẩy lại rồi cười cười:

- Tôi cứ ngỡ Nguyễn Cảnh đến dạy chữ cho cháu chắt của nhà Huy quận công. Ra người cần học chữ lại là tiểu thư Đinh Thanh. – Anh ta nói xong thì cười lớn.

Tôi mỉm cười đáp lại:

- Tôi nhớ Nguyễn Cảnh đến dạy tôi học chữ. Còn công tử, không biết đến nhà chúng tôi làm gì?

Nguyễn Hoàn cứng họng, tôi nói tiếp:

- Người đâu, tiễn khách cho ta.

Anh ta nghe thấy thì chạy đến, vừa cúi đầu vừa cười hì hì với tôi:

- Tiểu thư Đinh Thanh, tôi chỉ đùa một chút thôi. Tiểu thư Đinh Thanh hiếu học nổi tiếng, mà sự học là vô biên, tôi nào dám chê bai.

Nguyễn Hoàn thật biết nịnh, tôi liếc anh ta, tiếp tục trêu chọc:

- Vậy thì sao? Công tử không có việc gì ở đây, không phải nên về nhà à?

- Ấy, tôi ở nhà buồn lắm. Tiểu thư Đinh Thanh mở lòng từ bi, cho tôi ở đây, tôi sẽ dốc hết sức mình giúp đỡ tiểu thư học hành.

Tôi trừng mắt với anh ta. Nguyễn Hoàn vội sửa lời:

- À, tôi nào dám dạy chữ tiểu thư, là lúc tiểu thư học mệt mỏi, tôi sẽ giúp nàng bớt căng thẳng.

Tôi bật cười, quay người đi vào gian phòng học, Nguyễn Hoàn chạy ríu rít theo. Nguyễn Cảnh và Đinh Ngọc che miệng cười, đi theo sau.

Đến lúc học chữ tôi mới nhận ra trình độ chữ Nôm của Nguyễn Hoàn cũng không hơn tôi là bao. Nhiều chữ anh ta còn lẫn lộn khiến chúng tôi cười lăn cười bò. Đinh Ngọc nhẫn nại ngồi một bên xem tôi học hành, thỉnh thoảng chị sẽ đến cùng thảo luận chữ với Nguyễn Cảnh.

Buổi trưa, mẹ cả mời cả hai ở lại ăn cơm. Nguyễn Cảnh và Nguyễn Hoàn sau bữa cơm trưa thì nằm nghỉ tại một phòng khác ở gian nhà giữa, sát ngay phòng chúng tôi học.

***

Đến chiều, khi mọi người đã ra gian phòng học nhưng tôi vẫn không thấy Nguyễn Hoàn đâu. Nguyễn Cảnh nói Hoàn đang ngủ chiều, vẫn chưa chịu dậy. Tôi cười thầm, quả nhiên công tử này không chỉ thích ra vẻ, thích trêu đùa người khác mà còn lười biếng nữa.

Tôi cầm cây bút lông đi qua phòng nghỉ bên cạnh phòng học thấy Nguyễn Hoàn đang ngủ trên chiếc ghế nằm. Tôi rón rén tiến đến, cầm bút lông, tô đậm hai hàng lông mày của anh ta. Lông mày của Nguyễn Hoàn quá giống con gái, còn đẹp hơn của tôi, tôi ganh tị đã lâu.

Sau khi vẽ hai đường ngang đè lên hai hàng lông mày của Nguyễn Hoàn, tôi chợt nhớ đến nhân vật Shin – Cậu bé bút chì, tôi gắng gượng nín cười. Ngay khi quay lại phòng học, tôi liền bật cười vui vẻ. Nguyễn Cảnh và Đinh Ngọc nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc.

Học được một lúc thì Nguyễn Hoàn tỉnh giấc, đi vào phòng học. Tôi nhìn thấy gương mặt anh ta thì lăn ra cười, không cách nào nín được. Ban nãy anh ta ngủ, tôi đã thấy buồn cười. Bây giờ anh ta đang đứng ở cửa, mắt mở to, nhìn càng sinh động đáng yêu.

Nguyễn Cảnh trợn mắt nhìn Nguyễn Hoàn. Đinh Ngọc cầm khăn tay che miệng cười run cả bả vai. Nguyễn Cảnh lên tiếng:

- Chú đang định đóng tuồng à?

Tôi nghe chữ “tuồng” thì càng cười lớn. Nguyễn Hoàn nhăn mặt, tỏ vẻ không hiểu gì cả. Nguyễn Cảnh nói với một người hầu gần đó mang chiếc gương đến.

Những người nhìn thấy mặt anh ta, trai gái già trẻ trong phủ đều ôm bụng cười. Nguyễn Hoàn mặt lại càng nhăn nhó khiến hai đường lông mày to đen thui càng dính lại thành một đường thẳng. Tôi cười đến đau cả ruột.

Đến khi chiếc gương tới tay, Nguyễn Hoàn nhìn thấy mặt mình trong gương thì tức giận đỏ cả mặt. Trước đó Đinh Ngọc đã sai người mang đến một chậu nước và khăn mặt. Anh ta vẩy nước lên mặt, cố kỳ cho sạch vết mực.

Sau khi tẩy sạch vết mực trên mặt, Nguyễn Hoàn quay qua nhìn tôi, ánh mắt bắn ra cả tia lửa:

- Tôi biết chỉ có nàng làm thôi.

Tôi cố gắng nín cười, nghiêm túc hỏi lại:

- Có chứng cớ không?

Nguyễn Hoàn hừ một tiếng trong họng:

- Chỉ có nàng mới bày trò.

Tôi làm vẻ mặt thản nhiên:

- Được, coi như là tôi làm. Thế nhưng không phải công tử đã nói, cái gì mà lúc tiểu thư học mệt mỏi, tôi sẽ giúp nàng bớt căng thẳng.

Nguyễn Hoàn trợn mắt, tức giận, chỉ tay vào mặt tôi, nói không thành câu:

- Nàng… nàng…

Anh ta nói không được, phẩy tay áo, quay người đi thẳng ra cổng. Tôi chạy ra cửa phòng, gọi lớn:

- Nguyễn Hoàn.

Anh ta nghe thấy nhưng vẫn không thèm quay mặt lại, chỉ phăm phăm đi thẳng ra ngoài. Lần này Nguyễn Hoàn giận tôi đến ba ngày. Từ đó tôi không dại dột làm trò ngu ngốc nữa.


***

Tôi nằm bực bội trên giường.

Đã ba ngày rồi, Trịnh Khải vẫn không có tin tức gì. Anh vẫn chưa đến tìm tôi. Tôi cứ ước có chiếc điện thoại, a-lô là biết được người ta đang làm gì, người ta đang ở đâu.

Đã ba ngày rồi, Nguyễn Cảnh một ngày một buổi đến dạy học nhưng Nguyễn Hoàn thì vẫn không thấy bóng dáng đâu. Làm cách nào để anh ta hết giận đây?

Đã ba ngày rồi, tôi mỗi ngày ngoài ở phủ học chữ với Nguyễn Cảnh thì thời gian còn lại bị mẹ cả bắt phải học đàn với Đinh Ngọc. Xưa nay tôi vốn không có năng khiếu âm nhạc, tôi còn không thể nghe ra được đâu là nốt nhạc nào thì làm sao có thể đánh đàn được, mà còn là đàn nguyệt.

Tôi ôm bực bội đi vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau, Nguyễn Cảnh nói, hôm nay Nguyễn Hoàn tròn mười bảy tuổi, gia đình anh ta tổ chức tiệc chúc mừng tại nhà. Nguyễn Cảnh hỏi chúng tôi có muốn đến tham dự không. Tôi tất nhiên không bỏ qua cơ hội này.

Buổi chiều, tôi và Đinh Ngọc được mẹ cả đồng ý cho ra ngoài. Thật là một công hai việc, đi chúc mừng sinh nhật Nguyễn Hoàn, tôi vừa thoát khỏi việc học đàn lại còn có cơ hội bày tỏ sự hối lỗi của mình.

Ban đầu, tôi cứ ngỡ là tiệc chúc mừng được tổ chức ở phủ Hân quận công. Nhưng Nguyễn Cảnh đã dẫn chúng tôi đến một ngôi nhà lớn khác, nói đây là nhà của Nguyễn Hoàn. Ra cha mẹ của Nguyễn Hoàn có tiệm buôn vải vóc rất lớn ở Thăng Long nhưng anh ta từ nhỏ đã thích đi theo Nguyễn Cảnh, cha mẹ anh ta lại bận rộn công việc, vì vậy để Nguyễn Hoàn qua phủ Hân quận công ở.

Từ cổng vào đến trong sân nhà lớn đều có treo lồng đèn đỏ, trong sân được bày biện bàn ghế, khách đến chúc mừng vừa là họ hàng, vừa là bạn bè và khách làm ăn của cha mẹ Nguyễn Hoàn.

Tôi thầm nghĩ, quả nhiên là nhà giàu, tiệc sinh nhật lại tổ chức lớn như vậy. Nguyễn Hoàn mặc một bộ đồ xanh rêu đang đứng nhận lời chúc mừng của khách đến dự, khi thấy tôi, mặt anh ta biến đổi không ngừng. Đầu tiên là biểu cảm ngạc nhiên, tiếp đến là lạnh lùng, sau là tức giận.

- Sao nàng lại đến đây? – Nguyễn Hoàn trừng mắt nhìn tôi.

Con trai sao mà giận dai như vậy? Tôi chỉ dám nghĩ trong đầu, không dám nói ra, dù sao hôm nay tôi đến là để xin lỗi anh ta. Tôi cười:

- Tôi có món quà tặng công tử.

Nguyễn Hoàn hỏi:

- Quà đâu? Tôi thấy nàng đi tay không đến, quà ở đâu?

Tôi che miệng cười:

- Quà này đặc biệt, tôi muốn tặng riêng cho công tử.

Nguyễn Hoàn tò mò:

- Quà gì vậy?

Tôi làm tư thế nghiêm túc rồi nói:

- Đợi đến cuối buổi tiệc tôi sẽ tặng.

Nguyễn Hoàn nhăn mặt nhưng vẫn tỏ vẻ chịu đựng. Tôi cứ để cho anh ta tò mò, càng thú vị. Nguyễn Cảnh và Đinh Ngọc đứng bên cạnh chỉ cười. Đến khi ngồi vào bàn, Đinh Ngọc quay qua hỏi tôi:

- Em lại bày trò gì vậy? Ngày vui của người ta, đừng chọc ghẹo.

- Em đâu có chọc ghẹo. – Tôi quay qua cười với Đinh Ngọc.

Đến cuối buổi tiệc, khách đã về gần hết, Nguyễn Hoàn không nhịn được nữa, chạy qua tìm tôi:

- Đinh Thanh, quà của tôi đâu?

Tôi nhìn quanh, khách chỉ còn vài người. Tôi kéo tay áo của Nguyễn Hoàn qua vườn hoa nhỏ bên cạnh sân. Đi đến dưới cây đào lớn, tôi buông tay. Mùa này mới chớm thu, đào vẫn chưa ra hoa, lá xanh đầy cành. Tôi bắt đầu lấy giọng, nhìn Nguyễn Hoàn, vừa vỗ tay vừa hát:

“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday to you.”

Tôi hát xong đứng mỉm cười nhìn Nguyễn Hoàn đang đứng ngơ ngác ở đó. Tôi nói:

- Chúc công tử sinh nhật vui vẻ.

Nguyễn Hoàn vẫn đứng sững không lên tiếng. Tôi kéo kéo tay áo anh ta, anh ta mới nói:

- Đinh Thanh, nàng hát tặng tôi sao?

- Phải. – Tôi gật đầu. Tuy tôi hát không hay nhưng không đến nỗi nghe không ra chứ?

- Nàng hát bằng tiếng gì vậy? Tôi nghe không hiểu nhưng nó rất mới lạ, rất hay. – Nguyễn Hoàn nói.

Tôi bật cười trả lời:

- Đó là bài hát chúc hạnh phúc. Thế nào, có hài lòng với món quà của tôi không?

Nguyễn Hoàn gật đầu:

- Rất hay.

Tôi cười, muốn một công đôi việc:

- Vậy còn giận tôi không?

Nguyễn Hoàn nhìn tôi, trước khi quay lưng trở lại sân thì bỏ lại một câu:

- Tôi giận lúc nào?

Tôi cười, chạy theo anh ta, vui vẻ trở lại sân. Đinh Ngọc thấy tôi và Nguyễn Hoàn cùng trở lại thì không tỏ vẻ gì khác. Nhưng đến lúc về phủ, Đinh Ngọc mới hỏi tôi:

- Em có ý với Nguyễn Hoàn?

Tôi trợn mắt, lắc đầu:

- Không có, em chỉ xem anh ta là bạn, là bằng hữu đó.

Đinh Ngọc thở dài, không nói gì thêm, trở về phòng.

----------------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
---> Chương 15
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên