Đóa sen bên hồ Tả Vọng - Cập nhật - Dưa Hấu

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Đọc hai chương mới này của bạn có hứng hơn nhiều rồi. ^^. Duy chỉ cái tính vô tư của cô An là mình phải bái phục. Nhưng mà đó cũng là điểm mạnh của cô ấy. ^^. Mình không có tí khái niệm nào về trai cổ đại, nhưng nghe tính anh Trịnh Khải này cũng hay đó nha. Mình đợi chương tiếp.

P.s: Mình muốn hỏi chút, mình nghĩ thôi nhé, là con vua / chúa đi ra ngoài thành chơi, thường sẽ tự giấu tên thật. Vì họ của vua chúa, trong dân thường không được đặt. Trịnh Khải cũng không biết cô ấy là người của tương lai đáp về, xưng tên ngay như thế có phải hơi nguy hiểm không? :-ss
Hi, cám ơn bạn đã đọc và comment. Nói thật, mình rất thích đọc comment của bạn, nhờ đó mình phát hiện ra được nhiều thứ hay ho. :x
Nói về nam chính, như chương trước có nhắc đến tên của thế tử là Trịnh Tông. Còn tại sao nam chính lại "sau 5s suy nghĩ" liền xưng tên Trịnh Khải thì sau này sẽ có đoạn nhắc đến chi tiết này. :|
P/s: Bật mí là nam thứ vẫn chưa lên sàn :D
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 5: ĐỒNG CẢM

Hôm đó tôi trở về liền bị Đinh Ngọc kéo thẳng vào phòng tra khảo. Buổi chiều lúc tôi đang nằm ngủ, Đinh Ngọc và Gạo ra gian phòng khách phụ mẹ cả chuẩn bị cho ngày giỗ đầu của Việp quận công – cha nuôi của quận công Huy. Sau khi Đinh Ngọc quay lại phòng đã không thấy tôi đâu, sai Gạo tìm trong phủ cũng không thấy, hỏi quanh thì một người hầu nói có nhìn thấy tôi. Đinh Ngọc đoán tôi chạy ra ngoài chơi, một mặt sai Gạo ra phố tìm, một mặt che giấu giúp tôi.

Đinh Ngọc ngồi trên ghế tựa, từ tốn nói:

- Đinh Thanh, nói xem em trốn đi đâu chơi giờ mới về?

Tôi đứng giả bộ hối lỗi, một tay kéo kéo tay áo của nàng ta:

- Chị.

- Nếu cha mẹ biết em trốn đi chơi một mình, sẽ tức giận thế nào? Lần trước em trốn đi chơi, học đòi cưỡi ngựa, ngã bệnh thập tử nhất sinh, em vẫn chưa sợ sao? – Đinh Ngọc càng chất vấn, càng lên giọng.

Tôi chỉ biết Đinh Thanh ngã từ lưng ngựa nhưng không biết nguyên nhân sâu xa cũng là trốn đi chơi. Xem ra tôi và Đinh Thanh trước kia cũng có điểm chung. Nhìn gương mặt vì tức giận mà đỏ cả hai gò má của Đinh Ngọc, tôi bỗng muốn ôm lấy chị. Có người chị như Đinh Ngọc, tôi thấy may mắn cho Đinh Thanh, giờ may mắn ấy là của tôi.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh Đinh Ngọc, tay ôm lấy cánh tay của nàng ta. Tôi thì thầm:

- Chị, lần sau em đi chơi sẽ nói cho chị biết trước.

Đinh Ngọc nghe tôi nói xong, bật cười, đẩy mặt tôi ra, gí ngón tay vào trán tôi:

- Thật nghịch ngợm. Lần sau chị sẽ mách cha, xem cha xử lý em thế nào.

Tôi cười hì hì rót nước uống. Đinh Ngọc hỏi tôi đã đi đâu, tôi nói tôi dạo phố chơi, ra ao ngắm sen. Tôi còn rủ Đinh Ngọc lần sau đi ngắm sen. Nhưng tôi không kể một chữ về chuyện tôi gặp Trịnh Khải. Một phần là sợ việc tôi gặp con trai bên ngoài sẽ càng khiến Đinh Ngọc lo lắng, một phần là tôi không muốn kể.

Đến tối ăn cơm, mẹ cả nhìn thấy tóc tôi vẫn chưa chịu búi lên gọn gàng, liền nhẹ giọng nhắc nhở. Tôi định bịa chuyện đầu của tôi vẫn còn đau, nếu búi lên sẽ khó chịu, nhưng nghĩ lại không dám nói, đành dạ qua loa. Quận công thì chỉ cười, ông nói cứ để tùy ý tôi đi. Tôi mừng rỡ gật đầu tán thành. Ông thấy thế lại càng cười lớn. Mẹ cả vì vậy sau này không bao giờ nhắc nhở vụ tóc tai của tôi nữa.

Nhưng tôi vẫn thể hiện là một đứa con gái ngoan. Sáng hôm sau tôi để Gạo tết tóc, quấn khăn tròn quanh đầu, cài thêm một trâm bạc, lại thả đuôi tóc một bên. Còn về trang phục, hôm qua tôi thấy nó thú vị, còn hôm nay tôi thấy nó rắc rối, nhưng vẫn nhẫn nại để Gạo mặc từng lớp cho tôi.

Dùng xong bữa sáng, quận công giống mọi ngày đi xử lý việc của trấn. Mẹ cả và Đinh Ngọc tiếp tục chuẩn bị cho ngày giỗ, lên danh sách cần mua, vật phẩm cúng tế, món ăn tiếp khách. Gạo, Hoa và các người hầu khác trong phủ lăng xăng lau dọn, kê bàn, căng màn... Chỉ có tôi là rảnh rỗi không việc làm. Tôi nói muốn về phòng nằm nghỉ.

Chưa về đến phòng tôi lại bị cánh cửa gỗ cuốn hút.

Kéttt...

Tôi lại lẻn ra ngoài đi chơi, đến gốc đa bên cạnh hồ sen hôm qua. Xung quanh yên tĩnh, bóng cây phủ xuống một nửa trên bờ, một nửa xuống ao sen. Leo lên một cành cây lớn, tôi ngồi tựa vào thân cây, thả chân đung đưa, mắt nhìn ra xa. Tôi thực sự thích phong cảnh yên bình ở đây. Trong gió mát thổi đến vừa có hương sen thoang thoảng dưới ao, vừa có mùi lúa chín từ cánh đồng bên kia và cả mùi nắng thanh khiết.

Đang thả hồn ngắm cảnh, tôi chợt nghe tiếng bước chân chạy đến. Chỗ tôi đang ngồi khá cao, có vài cành lá che chắn nhưng chỉ cần có người ở dưới ngước mắt nhìn lên là sẽ thấy tôi. Tôi có chút hoảng hốt, liền ngồi im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hôm qua là gặp Trịnh Khải, hôm nay gặp ai đây?

Tôi nghiêng đầu nhìn xuống. Người ở dưới mang một bộ đồ xám tro, đầu quấn khăn xanh đen, không nhìn rõ mặt. Anh ta hét một tiếng “A” rồi vung tay đấm một cái rất mạnh vào thân cây khiến cành lá lắc lư. Tôi sợ hãi một tay ôm thân cây thật chặt, một tay bịt miệng.

Anh ta sau khi giải tỏa cơn tức giận bằng nắm đấm thì đứng thẳng người, mắt nhìn ra xa về phía ao sen. Tôi không biết anh ta đang nhìn gì, đang suy nghĩ gì nhưng anh ta đứng mãi, đứng mãi rất lâu. Hai tay anh ta buông thõng xuống hai chân, bàn tay vẫn như cũ nắm chặt. Tôi cũng vì thế ngồi ôm cây rất lâu, người không dám động đậy nên có chút mỏi. Nhưng tôi lại không dám lên tiếng.

Tôi lại nhìn xuống người ở bên dưới, bỗng có cảm giác, người đứng dưới đó trông rất cô đơn.

Mặc dù có chút đồng cảm nhưng chân tôi hơi tê, người nào đó ơi, mau mau trở về đi. Tôi nhúc nhích hai chân để máu lưu thông, không ngờ một chiếc giày tuột xuống đất.

Bịch.

Chiếc giày vải đáp xuống đất. Đồng thời, người kia quay người lại, nhìn chiếc giày rồi ngước mặt nhìn lên cây. Tôi đang ngồi trên cây, chân buông thõng cũng lập tức vịn cành đứng dậy. Nhưng do ngồi lâu, chân đã tê cứng nên tôi bị tuột xuống khỏi cành cây.

“Aaa...”

Tôi chỉ kịp hét một tiếng thất thanh. Tiêu rồi, xương gãy là chắc. Nhưng tôi lại cảm nhận được đôi tay rắn chắt bắt lấy cả người tôi. Anh ta đã đỡ được tôi, tôi không rớt xuống đất. Tôi sợ hãi từ từ mở mắt nhìn người vừa cứu mình.

Là Trịnh Khải.

Sao có thể trùng hợp đến như vậy?

Là Trịnh Khải ngạo mạn, lạnh nhạt hôm qua, vừa nãy tức giận và cô đơn như vậy?

Là Trịnh Khải đang ôm cả người tôi.

Tôi liền tuột xuống khỏi hai tay của anh ta, phủi phủi áo cho thẳng, ngượng ngùng:

- Cám ơn.

Anh ta nhìn về phía chiếc giày bị rơi cách tôi khoảng một bước chân, tôi hiểu ý nhích chân qua, mang giày vào. Giọng anh ta rất trầm:

- Sao nàng lại ở đây? Nàng tính quyên sinh lần nữa sao?

Nghe thì có vẻ anh ta đang giễu cợt tôi, nhưng giọng nói lại buồn bã như vậy. Tôi không biết nói thế nào, đành im lặng.

Trịnh Khải lại hỏi:

- Tại sao nàng không lên tiếng từ đầu?

Tôi vò vò tóc, nói dối không nháy mắt:

- Tôi muốn thử xem công tử có phát hiện ra tôi hay không. Không ngờ anh lại kém như vậy. Làm tôi ngồi muốn tê liệt cả người.

Trịnh Khải cười nhẹ, tuy tôi thấy miệng anh ta được kéo giãn ra nhưng sao trong đôi mắt kia vẫn mờ mịt và lạnh lẽo đến vậy.

- Ta thua rồi, không phải nàng lại muốn bắt đền ta chứ? - Trịnh Khải lên tiếng.

Tôi cảm thấy lúc Trịnh Khải buồn, anh ta rất có khiếu hài hước. Tôi cười, nói:

- Lần này thì bổn cô nương không đòi hỏi. Dù sao công tử cũng vừa cứu tôi một mạng. Tôi phải đa tạ ơn cứu mạng của công tử.

Tôi nửa đùa nửa thật, nói toàn những từ không khác nào trong phim truyền hình. Anh ta nghe thấy cũng cười một tiếng, mắt lại phóng ra hồ sen trước mặt. Im lặng.

Trịnh Khải đã không muốn nói, tôi sẽ không hỏi nguyên nhân tại sao anh ta buồn. Nhưng tôi lại muốn an ủi anh ta một chút. Tôi lại không thể nói “đừng buồn". Nghe thật vô nghĩa. Nói đừng buồn là có thể đừng buồn được sao. Vì thế cách tốt nhất là đánh lạc hướng nỗi buồn. Tôi nghĩ nghĩ, liền nói:

- Để tôi kể cho công tử nghe một câu chuyện.

Anh ta im lặng. Tôi liền bắt đầu kể.

“Có một cô gái từ nhỏ đã sống rất vui vẻ. Ba mẹ hết lòng thương yêu cô gái, cho cô gái mọi thứ tốt nhất. Cô gái gắng học hành, lại hoạt bát, ngoan hiền, vì vậy ba mẹ luôn vui vẻ, lại càng cưng chiều cô hơn. Cô gái luôn nghĩ rằng mình là người may mắn nhất.

Thế nhưng một ngày cô gái phát hiện ra một bí mật, cô không phải con của ba mẹ. Cô là con nuôi. Ba mẹ cô trước lúc nhận cô cũng có một cô con gái vì tai nạn mà qua đời. Sau đó họ quá đau lòng nên mới nhận một bé gái bằng tuổi, lại có vẻ ngoài gần giống con gái mình về nuôi. Không những vậy, ba mẹ nuôi còn đặt tên cô giống tên đứa con gái đã mất. Anh nói xem cô gái khi biết được bí mật ấy sẽ hành động như thế nào?”

Trịnh Khải quay qua nhìn tôi, không trả lời.

Nhớ lại ngay lúc biết được bí mật đó, tôi đã cảm giác thế nào? Đau đớn, mất mát, bị lừa dối, uất ức, tức giận, căm ghét… một loạt các cảm giác chồng chéo đan vào trái tim tôi. Nhưng hơn hết chính là cảm thấy cô độc. Gia đình tôi yêu thương thì ra ngay từ đầu vốn không thuộc về tôi.

Trong lúc bấn loạn, một người bạn đã rủ tôi đi du lịch. Tôi lúc này chỉ muốn ra khỏi nhà nên liền đồng ý. Chỉ là bất ngờ gặp tai nạn. Nếu tôi không bị trở về thời này, có lẽ sau đó tôi sẽ làm loạn lên hoặc gây ra chuyện điên khùng nào đó.

Nhưng lúc này, tôi chỉ thấy đau lòng mỗi khi nghĩ rằng ba mẹ sẽ đau buồn như thế nào khi nhận được tin tôi gặp nạn, khi thêm một lần nữa mất đi một đứa con gái.

Còn nữa, tại sao tôi lại đi kể cho anh ta nghe chuyện của mình? Chính tôi cũng không hiểu. Có lẽ là vì sự đồng cảm dâng lên khi nhìn thấy bóng lưng cô đơn của anh ta chăng?

Lúc tôi ngước mặt nhìn Trịnh Khải, gương mặt anh ta có chút hoảng hốt.

Trịnh Khải đưa ngón tay cầm lấy mặt tôi, khẽ gạt đi giọt nước mắt đang chảy dài trên má tôi. Ra là tôi đã khóc. Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt cô đơn đã không còn, chỉ còn lại đôi mắt đen trầm tư. Tôi kéo tay anh ta xuống:

- Đừng thương hại.

Tôi vừa nói xong thì có cảm giác tay anh ta hơi run lên. Hai chúng tôi đứng đối mặt, im lặng.

Trịnh Khải thở ra một tiếng rất nhẹ, nói:

- Nàng sẽ không cô đơn.

Lần này chính là người tôi run lên, “nàng sẽ không cô đơn”, là tôi thật sự sẽ không cô đơn sao? Tôi nhìn thẳng vào mắt Trịnh Khải, ở đó có sự kiên định và ấm áp.

Đến gần trưa, chúng tôi chia tay nhau, tôi lại vào nhà bằng đường cửa sau. Cả nhà bận rộn không ai phát hiện ra sự biến mất của tôi, tôi thầm vui mừng.

Bữa cơm trưa hôm đó, lần đầu tiên, quận công Huy trở về nhà ăn cơm. Thường ngày sẽ có người hầu mang cơm đến trấn phủ. Hôm nay ông trở về giữa ngày chắc hẳn là có chuyện.

Ra là Tuyên phi vừa hạ sinh vương tử. Chúa thượng quá vui mừng, lấy tên ngày nhỏ của mình đặt cho con trai, gọi là Trịnh Cán. Một chữ “Cán” đó cũng đủ để biết chúa thượng yêu quý con út thế nào. Quận công trở về bàn với mẹ cả gởi quà chúc mừng, càng sớm càng tốt.

-----------------------------------------
Beta: timbuondoncoi
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 6: ĐÁM GIỖ

Buổi chiều, tôi và Đinh Ngọc cùng mẹ cả ra phố mua đồ. Mẹ cả, Đinh Ngọc và tôi đi trước, dẫn theo hai gã người hầu theo sau để phụ việc xách đồ. Hoa và Gạo ở phủ cùng người hầu tiếp tục dọn dẹp, xếp đặt.

Đến cửa hàng vải, chúng tôi lựa một hồi rồi lấy ba xấp vải tốt, màu sắc nhã nhặn. Lại qua cửa hàng đồ trang sức, mẹ cả rất thích chiếc kiềng cổ bằng vàng có đính hình con gà trống đang vươn cổ gáy, rất tinh xảo. Năm nay là năm Đinh Dậu, chiếc kiềng này càng phù hợp. Trả tiền, mẹ cả bắt ông chủ để vào hộp gỗ cẩn thận.

Lúc ra khỏi cửa hàng, tôi nhìn thấy bên góc đường đang có hai người đàn ông dắt theo hai con ngựa, từ từ rẽ ra đường lớn. Một người mặc áo dài xám tro, một người mặc áo đen. Tôi đứng nhìn chằm chằm vào bóng lưng người áo xám tro. Rất quen. Tôi không dám chắc, bởi tầm nhìn khá xa, người qua lại cũng đông đúc.

Đang đứng thẫn thờ, tôi bị Đinh Ngọc kéo tay đi, người áo xám tro cũng biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Về đến nhà, mẹ cả viết một thiệp chúc mừng, để một phong bì đỏ chúc may mắn và chiếc hộp trang sức ban sáng vào một túi vải lớn, cột cẩn thận. Đây là phần quà chúc mừng quý tử mới sinh ra của chúa thượng và Tuyên phi. Hoàng Lộc – người hầu thân tín của quận công và một gã gia nhân khác sẽ lập tức lên đường, đưa quà đến tận phủ chúa.

Ngày hôm sau là giỗ đầu của ông nội nuôi – Quận công Việp.

Sáng sớm, mọi người đã tất bật, bận rộn. Tôi để ý thấy rất nhiều khách đến, mang theo phần lễ vật cúng, rồi sẽ ra bàn ngồi nói chuyện với quận công. Mẹ cả sẽ chỉ huy người hầu đặt lễ vật ở đâu. Bàn thờ vốn không hề nhỏ nhưng nhanh chóng đầy kín vật lễ cúng bái. Mẹ cả sai người kê thêm một chiếc bàn trước bàn thờ, chiếc bàn lại nhanh chóng kín lễ vật.

Những người khách hầu hết là quan lại của trấn Nghệ An. Một số khác đến từ nơi khác. Một nửa trong đó là vì quận công mời mà đến, một nửa lại là nhớ ngày mà đến.

Tôi thực sự tò mò, Việp quận công là người như thế nào? Thông thường, một người khi chết đi, có thể có nhiều người chỉ vì một lần gặp mặt mà đến thắp một nén nhang tiễn đưa. Nhưng ngày giỗ đầu thường chỉ có người trong nhà nhớ đến. Còn giỗ đầu của Việp quận công lại có nhiều người nhớ mà đến thắp nhang?

Tôi tranh thủ lúc Đinh Ngọc rảnh rỗi, kéo nàng vào phòng hỏi chuyện.

- Chị, ông nội là người rất nổi tiếng phải không?

- Em thật không nhớ tí nào sao? Mới năm kia em còn nói, sau này sẽ lấy người oai hùng như ông nội còn gì. – Đinh Ngọc rót trà, vừa uống vừa nói.

Nghe vậy, tôi càng tò mò hơn, càng gặng hỏi cho được. Đinh Ngọc nhìn tôi, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngày giỗ đầu của ông, kể chuyện của ông cũng rất hay.

Tôi gật gật. Đinh Ngọc uống một ngụm nước, bắt đầu kể.

Việp quận công xuất thân từ một hoạn quan, tên là Hoàng Ngũ Phúc. Tuy là một hoạn quan nhưng ông là người văn võ song toàn, nổi tiếng mưu trí. Ông giữ chức Tả thiếu giám sau lên chức Nội sai trong Hình phiên. Khi khởi nghĩa nông dân nổi lên khắp nơi, Hoàng Ngũ Phúc đã dâng 12 điều binh pháp lên chúa Trịnh Doanh. Chúa đọc, biết được tài năng của ông, ban cho ông thống lĩnh kỳ binh, mang quân dẹp loạn.

Sau khi dẹp loạn quân Nguyễn Hữu Cầu, Hoàng Ngũ Phúc còn dẹp yên quân cướp bóc, dẫn quân dẹp loạn các phiến quân khác. Từ đó, chúa Trịnh Doanh càng thêm phần tin tưởng, phong làm Việp quận công, trở thành vị tướng quan trọng nhất triều đình.

Việp quận công tuy giữ chức lớn nhưng thái độ ôn hòa, không vì được chúa yêu mến mà kiêu ngạo, vẫn đối xử tốt với các quan lại khác và người dân trong thành. Vì vậy ông rất được yêu mến, tôn kính và cũng bị không ít đố kỵ. Ông vẫn còn giữ chức cho đến khi chúa Trịnh Sâm lên ngôi. Sau vì nhiều lời gièm pha, ông cáo lão về quê, được phong làm Quốc lão.

Mấy năm trước, anh em nhà Tây Sơn nổi dậy khởi nghĩa, nhà chúa Nguyễn ở Đàng Trong lục đục, chúa Trịnh quyết định mang quân tiêu diệt họ Nguyễn. Chúa Trịnh Sâm gọi Hoàng Ngũ Phúc, lúc đó đã 62 tuổi ra cầm quân, gọi là Bình nam thượng tướng quân. Ông mang theo các con trai nuôi và tướng quân khác ra trận.

Chỉ mới hai năm trước thôi, năm Ất Mùi, Cảnh Hưng thứ 36 (tức năm 1775), Việp quận công cùng các tướng tá của mình đã chiếm được Phú Xuân, đẩy lùi họ Nguyễn về phía Nam, phá trận của quân Tây Sơn khiến Nguyễn Nhạc phải quy phục.

Thừa thắng xông lên, Việp quận công tiếp tục đánh đuổi quân Nguyễn. Nhưng cuối năm Ất Mùi, quân Trịnh gặp bệnh dịch. Việp quận công lúc này đã 63 tuổi, tuổi già, sức yếu. Tháng giêng năm ngoái, ông qua đời trên đường quay trở lại Thăng Long, thọ 64 tuổi.

Quả thật là lịch sử hùng tráng của một đời người. Tuy rằng ông mang quân đánh dẹp cuộc khởi nghĩa nông dân, nhưng nếu nhìn ở khía cạnh khác, thì ông là người mang đến cuộc sống yên ổn cho Đại Việt. Nghe xong tôi thật sự rất muốn gặp Việp quận công một lần.

- Sao chị biết rõ đến vậy? – Tôi hỏi.

- Em ngốc sao. Là ông nội của chúng ta đấy. Năm ngoái hai chị em còn ra ngõ đứng chờ cha về, rốt cuộc cha về còn mang theo cả quan tài của ông nội. – Đinh Ngọc buồn bã.

- Vậy hôm nay chúng ta có ra lăng mộ của ông nội không? – Tôi lại hỏi.

- Lăng mộ của ông nằm ở Thăng Long, cha đã cho người đến cúng bái. Giỗ bốn chín ngày của ông, chúng ta vẫn còn ở kinh thành. Năm nay giỗ đầu ông lại cúng ở đây. – Đinh Ngọc nhìn ra cửa sổ.

Gạo ở đâu hớt hải chạy vào:

- Tiểu thư, công tử Đình Duệ đến rồi.

Đinh Ngọc nghe thấy, vui mừng kéo tay tôi đi ra ngoài. Lúc này ở gian nhà giữa, Quận Công và mẹ cả đang ngồi trên ghế hỏi chuyện người ngồi đối diện. Đó là một anh chàng mặc áo dài nâu sẫm, vạt chéo màu đen, không quấn khăn quanh đầu mà chỉ cột một dây đen quanh búi tỏi, lộ ra cái trán cao. Người thanh niên đang ngồi, nhìn thấy tôi và Đinh Ngọc đi tới liền đứng dậy, cười:

- Đã lâu không gặp các em.

- Anh Đình Duệ. – Đinh Ngọc cười mỉm, gọi một tiếng thay lời chào.

Tôi vẫn đứng im bên cạnh Đinh Ngọc, mẹ cả nhắc nhở:

- Đinh Thanh, mau chào anh con đi. Đình Duệ đi vất vả mấy ngày đường mới đến được, sao con lại đứng im ở đó.

- Dạ, chào anh. – Tôi đáp lời.

Là ai đây? Xem ra rất thân thiết, không phải là anh trai chứ? Nhưng nếu là anh trai thì ngay từ đầu Gạo nói về thân phận của tôi sao không nhắc đến. Quận công và mẹ cả nói phải ra gian ngoài tiếp khách, để Đình Duệ ngồi ở đây nghỉ ngơi.

Đinh Ngọc kéo tôi ngồi xuống ghế, mỉm cười:

- Anh Đình Duệ là con của chú Hoàng Đình Thể, cùng là con nuôi của ông nội. Anh Đình Duệ cũng không nên trách Đinh Thanh, nó vừa rồi bị sốt mê man đến hỏng cả đầu óc rồi. Từ từ trí nhớ mới hồi phục được.

A, ra là anh họ. Đình Duệ nghe thế, có chút bất ngờ, quay qua nhìn chằm chằm vào tôi:

- Đinh Thanh, em thực sự không nhớ gì hả?

- Em chỉ quên một số chuyện và một số người thôi. Không phải nhiều người lâu không gặp thì sẽ bị quên đó sao. – Tôi cười trả lời.

- A, thì ra em đang trách anh lâu ngày không đến thăm các em phải không? – Đình Duệ cười lớn. Tiếng cười của anh ta rất sảng khoái, làm người nghe cảm giác rất thoải mái.

Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi:

- Anh chỉ đi một mình thôi sao?

Đình Duệ gật đầu, nói:

- Thành Phú Xuân cách trấn Nghệ An xa, cha anh phải ở trấn giữ thành, đi vài ngày là không được, Đình Khuê và Đình Vị cũng đều không thể đi được.

Tôi đoán hai cái tên Đình Khuê, Đình Vị kia là anh em của anh ta. Sau đó chúng tôi ngồi nói chuyện rất vui vẻ. Tính tình Đình Duệ phóng khoáng, khi vui sẽ cười lớn, do đó tôi rất thích nói chuyện với vị anh họ này.

Chưa đến một giờ, Hoa đến gọi chúng tôi ra gian nhà trước làm lễ. Lễ cúng rất nhiều nghi thức, có cả thầy cúng. Đốt giấy tiền âm phủ và áo giấy xong thì khách quan được mời ở lại dùng bữa.

Bàn ghế từ hôm qua đã được kê ra giữa sân, che lọng. Mọi người ngồi vào bàn, nâng chén rượu, kể lại những thành tích ngày trước của Việp quận công. Tôi ngồi cùng bàn với Đinh Ngọc và những người phụ nữ khác ở trong góc nhà.

Món ăn vừa mang ra, một gã sai vặt chạy vào báo nhỏ vào tai quận công. Ông liền đứng dậy, đi về phía cổng. Tôi đoán là có khách quý đến.

-----------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 7(1): GẶP GỠ TỐ NHƯ

Tôi cứ ngỡ vị khách quý kia là ông quan lớn nào đó. Ra lại là một người phụ nữ ngoài ba mươi và một cậu bé tầm mười tuổi. Người phụ nữ có gương mặt gầy và xanh, bước đi cũng rất yếu. Còn cậu bé có gương mặt sáng sủa, trông rất thông minh nhưng trong bộ áo dài nâu, vạt chéo nâu, đầu quấn khăn cũng màu nâu lại có vẻ già dặn. Cậu bé đang đi bên cạnh người phụ nữ, một tay thỉnh thoảng đỡ lấy cánh tay của mẹ mình.

Quận công đi một bên, hai người kia đi theo, đến bên bàn thờ, cúi đầu thắp nén nhang. Mẹ cả lúc này cũng đi đến bên cạnh, cầm lấy tay người phụ nữ kia về bàn của mình ngồi. Còn cậu bé thì đến ngồi bên cạnh Đình Duệ.

Tôi ghé tai hỏi Đinh Ngọc người kia là ai, chị đáp:

- Bà Tần là vợ thứ ba của ông Nguyễn Nghiễm, từng giữ chức Tả tướng, là quân sư và là bạn của ông nội.

- Vậy sao ông Nguyễn Nghiễm đó không đến mà để vợ và con đến. – Tôi lại nhiều chuyện.

- Ông ấy mất trước ông nội hai tháng. – Đinh Ngọc nói nhỏ, chỉ đủ để tôi nghe thấy.

Nghe xong tôi im lặng nhìn người phụ nữ và đứa bé kia. Họ còn quá trẻ. Đinh Ngọc nhìn theo ánh mắt của tôi, nói tiếp:

- Bà Tần thì chị có gặp hai lần ở kinh thành rồi. Nhưng người con thì lần đầu tiên gặp.

Đến đầu giờ chiều, mọi người lần lượt đứng dậy nói lời cáo từ. Quan phủ đi trước, quan huyện đi sau, những người còn lại cũng đi theo. Cứ thế người vơi dần, chỉ còn hai mẹ con bà Tần, Đình Duệ và vài người ở phương xa đến. Quận công có lính đến báo cũng đã đi trấn phủ.

Tôi ngồi ăn bánh đậu xanh, nghe mẹ cả ngồi ở bàn bên nói với bà Tần:

- Bà ở chơi tạm nhà chúng tôi mấy ngày rồi hãy quay về. Ở trong trấn có vài thầy thuốc giỏi, nhân tiện để họ đến coi bệnh luôn.

- Cám ơn quận chúa. Tôi không dám phiền người, cứ để tôi cùng con trai quay về. – Bà Tần nói giọng nhỏ có chút khàn khàn.

- Không được. Bà đi bộ từ Nghi Xuân đến, đường sá xa xôi, sức khỏe lại yếu. Nhất định phải ở lại đây nghỉ ngơi. – Mẹ cả cương quyết nói. Xong bà quay qua gọi một người hầu đi dọn sẵn hai phòng ngủ ở phía Tây.

- Đội ơn quận chúa. – Cậu bé đứng kế bên mẹ lên tiếng. Rõ ràng cậu rất lo lắng cho mẹ mình nên hoàn toàn đồng ý với sự sắp đặt của mẹ cả.

Mẹ cả nhìn cậu bé có gương mặt khôi ngô, hỏi:

- Con tên gì? Bao tuổi? Học hành như thế nào?

Cậu bé đứng chắp tay, trả lời cẩn thận, giọng nói rõ ràng:

- Con tên Nguyễn Du, năm nay mười hai tuổi. Con ở nhà tự đọc sách.

- Quả thật nhìn rất sáng dạ, sau này sẽ nối tiếp cha anh trong nhà, làm việc lớn cho đất nước. – Mẹ cả cười nói với bà Tần.

Bà Tần cũng mỉm cười, nói:

- Không dám thưa quận chúa.

Tôi nãy giờ ngồi ở bàn bên nghe không sót một chữ. Nguyễn Du? Có khi nào trùng tên không?

Cậu bé thấy sắc mặt mẹ mình tốt hơn, có thể nói được nhiều chuyện với quận chúa, liền không đứng chầu bên cạnh nữa. Tôi canh lúc cậu bé đến bàn khác ngồi, tôi cũng đi đến, ngồi xuống bên cạnh. Cậu bé nhìn thấy tôi, hờ hững cắn một miếng bánh đậu xanh. Tôi hỏi:

- Này, cậu tên Nguyễn Du?

- Phải. – Câu trả lời rất ngắn gọn.

- Làm sao tôi biết cậu đúng là Nguyễn Du? – Tôi lại hỏi một câu hỏi nhức đầu. Hỏi xong tôi tự thấy mình thật ngu ngốc.

Cậu bé nhìn qua tôi, sau đó nói rành mạch:

- Tên chữ của tôi là Tố Như.

Tên chữ Tố Như. A, không phải đại thi hào Nguyễn Du, danh nhân văn hóa thế giới Nguyễn Du có tên chữ là Tố Như sao? Không thể nào. Cậu bé gầy có khuôn mặt sáng sủa đang ngồi trước mặt tôi đây chính là một bậc vĩ nhân sau này. Là người mà tôi đã từng phải học thuộc tiểu sử, học thuộc cả mấy khổ thơ trong "Truyện Kiều". Nói đến "Truyện Kiều", tôi đã từng đọc không sót một chữ nào, trong phòng của tôi trước đây có đến hai cuốn của hai nhà xuất bản khác nhau.

Nguyễn Du nổi tiếng tài hoa sau này hiện giờ là một cậu bé mười hai tuổi và đang ngồi trước mặt tôi đây. Tôi thực sự không dám tin vào tai mình, vào mắt mình. Tôi đưa tay bẹo một bên má của cậu. Mắt tôi sáng hơn sao, miệng cười toe toét. Tôi thực sự gặp Nguyễn Du rồi.

Cậu bé bất ngờ bị tôi bẹo má, sắc mặt liền biến đổi. Rất nhanh, cậu đưa tay gạt cái tay của tôi ra. Hỏi:

- Chị làm gì vậy?

Tôi cười híp mắt:

- Nhóc à, để chị sờ em một chút. – Tôi lại đưa tay sờ đầu vị danh nhân đang còn con nít trước mặt.

Nhưng rất nhanh tay tôi lại bị gạt xuống. Cậu ta tức giận:

- Tôi không phải con nít.

Nói xong cậu ta đứng dậy, đến bên bà Tần, vòng tay trước ngực:

- Mẹ, con ra thành thăm thú một lát.

Bà Tần gật đầu. Cậu liền vòng tay chào quận chúa rồi đi thẳng ra cửa.

Tôi cầm lấy tách trà, uống nhanh ngụm nước rồi đi theo. Gạo bận rộn dọn dẹp, mẹ cả bận nói chuyện bà Tần, Đinh Ngọc đang ngồi ôn chuyện xưa với Đình Duệ. Căn bản không ai để ý tôi đang đi về phía cổng.

Tôi đi sau cậu ta một khoảng cách, thấy cậu ta chăm chú nhìn hoạt động của người dân trên phố. Nguyễn Du là tượng đài, là danh nhân lớn, tôi không dám mở miệng gọi thẳng tên "Nguyễn Du”. Tôi thấy có phần bất kính. Cho nên tôi gọi cậu ta là “Tố Như”.

Khi thấy cậu ta ngồi xuống một gốc cây to bên đường vắng, lôi một quyển sách giấu trong ngực ra đọc, tôi liền đi đến, ngồi xuống bên cạnh. Cậu ta nhìn thấy tôi, nhíu mày một cái rồi ngồi dịch ra xa một chút. Tôi không hề phật ý, hỏi:

- Tố Như có nghĩa là gì?

Cậu ta đáp nhẹ bẫng:

- “Tố” là tơ trắng, “Như” là như cũ.

Tôi thuỗn mặt ra. Cậu ta nhìn thấy thì lắc đầu, nói tiếp:

- Tơ trắng ý chỉ người phẩm hạnh cao khiết.

Tôi như được khai sáng, gật gật đầu, cười:

- Ra là vậy. Cái tên rất hay. Ban đầu tôi cứ nghĩ sao tên chữ của cậu lại nghe có vẻ nữ tính vậy. Ra là không phải. – Tôi cười ha ha.

Cậu ta đỏ mặt, chắc là nổi giận rồi. Tôi đưa tay bịt miệng chính mình, lại ăn nói lung tung.

Cậu ta đứng dậy, phủi tà áo, nói:

- Điêu trùng tiểu kỹ.

Xong nhìn tôi một cái, đi mất. Tôi đứng dậy, mặt lại thuỗn ra. Cậu ta vừa nói gì vậy? Tôi nhẩm nhẩm đi về nhà tìm người hỏi.

Tất nhiên lại là Đinh Ngọc. Lần này Đinh Ngọc nghe tôi hỏi liền ôm bụng cười:

- Đinh Thanh ơi Đinh Thanh, câu đó đơn giản thế mà em cũng không hiểu. Nghĩa là: tài chỉ vẽ được con giun.

Tôi đen mặt. Tố Như nói xéo tôi chỉ vẽ được con giun, chê tôi hiểu biết ít ỏi, tài cán nhỏ mọn. Ấy thế nhưng tôi không hề tức giận mà còn cười to, nhảy cẫng chân lên vui mừng đi về phòng trước con mắt ngạc nhiên của Đinh Ngọc.

Tôi không tức giận một tí nào trước lời chê bai của một đứa con nít mười hai tuổi, ngược lại, tôi đang rất vui sướng. Tôi vừa được một vị vĩ nhân tương lai dạy dỗ, tôi thật có diễm phúc.

Tôi về phòng, leo lên giường ngủ một giấc ngon lành.

***

Sáng hôm sau, Đình Duệ sau bữa ăn sáng cáo trở về Phú Xuân. Quận công căn dặn vài điều, lại đưa một bức thư gởi em trai là Hoàng Đình Thể. Mẹ cả đã dặn người làm mấy món ăn khô, đưa cho người hầu của Đình Duệ cầm. Tôi và Đinh Ngọc tiễn Đình Duệ ở cổng. Đinh Ngọc có vẻ rất quyến luyến Đình Duệ, chỉ thiếu nước cầm tay cầm chân thôi.

Nhìn bóng dáng hai người chủ tớ Đình Duệ đi ngựa ra xa, Đinh Ngọc mới quay vào nhà. Tôi đi theo, vào gian phòng khách đã thấy Tố Như đang ngồi bàn luận sách với quận công. Tố Như hôm nay chỉ mặc áo dài trắng bạc, đầu tóc ngăn ngắn, không quấn khăn như hôm qua, không còn cái dáng vẻ ông cụ non nữa, chỉ là một đứa trẻ ham đọc sách thôi.

Quận công tuy đỗ Tạo sỹ, là quan võ nhưng sách cũng đọc qua không ít. Hai người hình như đang bàn luận rất sôi nổi. Tôi là con gái không tiện ra đứng nghe nhưng thỉnh thoảng nghe tiếng quận công hô “hay” rất lớn. Tôi cười mỉm.

Đinh Ngọc thấy tôi cứ đứng ngẩn ra ở cửa, liền kéo tôi vào gian nhà giữa, đứng nghe chuyện của mẹ cả và bà Tần.

Hai người mới nói được vài câu nhắc lại ngày còn ở Thăng Long thì người hầu vào báo có thầy thuốc đến. Mẹ cả cho gọi vào, nói thầy thuốc bắt mạch cho bà Tần.

Thần thuốc bắt mạch lui tới, hỏi vài điều rồi im lặng, lắc đầu. Bà Tần nhìn thấy chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng Tố Như đã đến đứng bên cạnh bà từ lúc nào thì sắc mặt khẽ xanh.

Thầy thuốc nói:

- Bệnh nhân đã suy nhược cơ thể quá nặng, có lẽ một phần do ăn ngủ không được, suy nghĩ quá nhiều. Bồi bổ cơ thể cũng chỉ ráng thêm được vài năm.

Người của Tố Như run lên, mi rũ xuống che mắt. Mẹ cả nghe thấy đánh rơi ly trà:

- Sao có thể, bà ấy chỉ mới ba mươi bảy tuổi.

- Bẩm quận chúa, nếu có thể mời được danh y Hải Thượng Lãn Ông, có thể sẽ khả quan hơn.

Tôi nghe mà chấn động. Chỉ suýt chút nữa, tôi sẽ nhảy ra, túm lấy áo ông thầy thuốc mà gào lên rằng: Ông vừa nói gì, Hải Thượng Lãn Ông, là danh y Lê Hữu Trác nổi tiếng đó, ông ấy đang sống thời này sao? Nhưng tôi đã kìm lại được, đứng im bên cạnh Đinh Ngọc.

Tôi để ý thấy mắt của Tố Như sáng lên, quận công ngồi ở ghế bên hỏi:

- Ta từng nghe danh Hải Thượng Lãn Ông, không biết ngài ấy giờ đang ở đâu?

- Bẩm quận công, Hải Thượng Lãn Ông đang ở ngay trong trấn Nghệ An. Ngài ấy ở thôn Bầu Thượng, xã Tĩnh Diệm, huyện Hương Sơn, phủ Đức Quang. – Vị thầy thuốc cẩn thận nói rõ.

Quận công để vị thầy thuốc này kê thuốc bổ, lại ban tiền thưởng rồi mới quay qua nói với bà Tần:

- Bà cứ ở đây nghỉ ngơi, ta sẽ cho người đi mời Hải Thượng Lãn Ông. Chắc chỉ trong ngày là đến rồi.

- Thưa quận công, thật cảm ơn ý tốt của ngài. Thật ra bệnh tôi, tôi hiểu rất rõ. Hải Thượng Lãn Ông là vị danh y nổi tiếng, sao có thể vì một người như tôi, đi một ngày đường để khám. – Bà Tần cười nhẹ.

- Sao có thể, đã là người bệnh thì không phân biệt nặng nhẹ, không phân biệt cao thấp, thầy thuốc đều phải đến chữa trị. – Tố Như lên tiếng.

Tôi gật đầu tán đồng quan điểm của Tố Như. Quận công cũng gật đầu, sai người đi Bầu Thượng mời Hải Thượng Lãn Ông. Bà Tần lại can ngăn:

- Đừng đi. Từ Nghi Xuân qua Hương Sơn không tính là quá xa xôi, người bệnh thì nên tìm đến thầy thuốc, để tôi cùng Nguyễn Du trở về rồi sẽ qua tìm Hải Thượng Lãn Ông.

Bà Tần nói rất có lý, cả nhà cũng không ai có ý kiến thêm. Mẹ cả nói hãy nghỉ ngơi hôm nay, sáng mai hãy trở về. Bà Tần cũng vui vẻ đồng ý.

-------------------------
Beta: timbuondoncoi :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ngọc Diệp

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/12/13
Bài viết
345
Gạo
2.000,0
Đọc một mạch đến đây luôn ^^. He he, mình thích truyện xuyên không, mà lịch còn xuyên về Việt cổ nữa thật sự rất tuyệt. Hóng chương mới nhé
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
Đọc một mạch đến đây luôn ^^. He he, mình thích truyện xuyên không, mà lịch còn xuyên về Việt cổ nữa thật sự rất tuyệt. Hóng chương mới nhé
Cứ có comment là khiến mình vui sướng :D . Ban đầu mình tính 1-2 ngày sẽ post 1 chương. Nhưng hôm nay vì bạn, mình sẽ phá lệ :)):))
 

Linhduahau

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
30/5/14
Bài viết
754
Gạo
500,0
CHƯƠNG 7(2)

Cả ngày hôm đó, Tố Như chỉ ngồi đọc sách ở gian phòng khách, đọc chăm chú đến mức tôi chẳng dám đến làm phiền. Sau bữa tối, tôi đang ngồi xem Đinh Ngọc thêu hoa dưới ánh đèn dầu. Đang thêu giữa chừng, Đinh Ngọc ngẩng mặt nhìn tôi:

- Đinh Thanh, sao cả ngày em toàn lén lút nhìn Nguyễn Du?

Tôi nghe Đinh Ngọc hỏi mà giật bắn người. Tôi đúng là cả ngày mắt toàn nhìn Tố Như, thế nên đã bị Đinh Ngọc nhìn thấy rồi. Tôi là đang nhìn vị vĩ nhân tương lai kia cho kỹ thôi, không hề có ý tứ khác. Tôi đành cười:

- Làm gì có, em chỉ tò mò sao cậu ta có thể đọc sách cả ngày thế thôi.

- Nếu em để ý Nguyễn Du cũng không có gì lạ, tuy còn ít tuổi nhưng tư chất thông minh, đỗ tiến sỹ hay trạng nguyên cũng là việc nhỏ, lại còn khôi ngô. – Đinh Ngọc vừa nói vừa cười, thật ám muội.

Tôi nghe thấy mà sởn cả da gà lên. Chưa kể đến việc lúc này cậu ấy chỉ mới mười hai tuổi, Đinh Thanh thì đang mười lăm, tôi không thể tưởng tượng được việc tôi yêu một tượng đài danh nhân, người mà tôi chỉ dám tôn thờ. Chỉ nghĩ cũng đủ chảy mồ hôi hột. Tôi xùy xùy tay, nói:

- Chị nói ghê quá, em về phòng đây. – Tôi đứng dậy, chạy nhanh ra cửa, bỏ lại đằng sau tiếng cười của Đinh Ngọc.

Ra khỏi phòng Đinh Ngọc, tôi không vội về phòng mình ngay. Tôi đi dạo ra góc sân nhà, vừa đi vừa suy nghĩ một chút. Từ hôm qua đến nay tôi đã bị các bậc vĩ nhân làm cho choáng váng. Tôi đã gặp Nguyễn Du, lại còn nghe đến Hải Thượng Lãn Ông.

A, có giọt nước rơi trúng trán tôi. Không phải mưa. Tôi ngẩng mặt nhìn lên cành cây cao trên đầu. Một bóng người đang ngồi trên cây.

Tôi có chút sợ hãi, trong phủ quận công có trộm sao? Nhưng nương theo ánh trăng, tôi nhận ra người đang ngồi trên cây kia là Tố Như.

Tố Như – bậc vĩ nhân của tôi đang ngồi khóc trên cây.

Nhưng không vì vậy mà hình tượng của Tố Như trong tôi bị phá vỡ, chỉ là tôi tỉnh mộng, Tố Như lúc này chỉ mười hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ dù cứng rắn, già dặn hay ngây thơ, non nớt đến đâu cũng sẽ đau lòng khi biết bệnh tình của mẹ mình.

Cha đã qua đời, mẹ bệnh nặng. Đứa trẻ cô đơn biết bao. Tôi chạnh lòng. Nửa muốn leo lên an ủi, nửa lại không dám.

Tôi chầm chậm, nhẹ nhàng đi lui về sau. Đến bên cái giếng cách đó một đoạn, tôi ngồi xuống thành giếng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng chưa kịp tròn đang sáng bàng bạc trên kia.

Mãi về sau tôi vẫn nhớ đến buổi tối hôm nay và hối hận vô cùng. Bởi không ai ngờ được, chỉ một năm sau, bà Tần qua đời, bỏ lại Tố Như mồ côi cha mẹ. Vị thầy thuốc đó nói kéo dài được vài năm, rốt cuộc chỉ được một năm.

Giá như buổi tối hôm ấy, tôi có thể ngồi bên cạnh Tố Như, vỗ về nỗi buồn của cậu ấy, để cậu ấy không phải cô đơn, để “Đoạn trường tân thanh” của Nguyễn Du không quá bi thương như vậy.

------------------------
---> Chương 8

Lúc đầu vì chương 7 dài quá nên mình để đoạn này sang chương 8. Nhưng nghĩ lại thấy nên để nó kết thúc ở chương 7. :|
 
Chỉnh sửa lần cuối:

DuSa43

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/5/14
Bài viết
32
Gạo
0,0
Đọc chương này của bạn, đột nhiên nhớ tới câu thơ:
"Bất tri tam bách dư niên hậu, thiên hạ hà nhân khấp Tố Như".
Cảm thấy đau lòng ghê.
 
Bên trên