Chương 37: Bảo vật.
Tiếng chuông vang lên trong đêm yên tĩnh khiến cho Kelly để ý. Cô rời khỏi chiếc ghế, bước ra bên ngoài căn nhà. Gió dường như mang theo sự giận dữ khác biệt. Bầu trời quang đãng lúc nãy giờ trở nên âm u. Lắng nghe thật kĩ, tiếng gió rít thành từng cơn. Kelly nhìn về phía xa xa. Sự giận dữ xuất phát từ nơi đó. Killua xuất hiện ngay bên cạnh cô. Anh im lặng quan sát, khẽ nhíu mày.
- Đưa anh chiếc vòng tay.
Chạm tay lên chiếc vòng, ánh sáng màu đỏ tỏa ra thành một vòng tròn nhỏ. Một hình ảnh mờ nhạt hiện lên rồi dần dần biến mất. Kelly hơi lo lắng vì sự im lặng của Killua.
Kelly vẫn thường tâm sự với Killua, thân thiết với anh nhất trong số những anh em trong Blood Moon. Cô coi anh như anh trai của mình. Chính vì vậy mỗi khi Killua im lặng, cô đều nghĩ tới những chuyện không may mắn sẽ xảy ra. Ám ảnh của quá khứ như một bức tường trong trái tim bé nhỏ. Sự im lặng khiến Kelly sợ hãi.
Killua đang im lặng để suy nghĩ nên không để ý tới Kelly. Khi anh nhìn sang người bên cạnh bắt gặp ánh mắt sợ hãi của cô, anh nhận ra mình đã quá vô tâm. Khẽ mỉm cười trấn an, anh đưa bàn tay xoa đầu cô gái. Bằng chất giọng ấm áp, an ủi.
- Đừng lo lắng. Ngày mai, chúng ta sẽ gặp được Nữ hoàng.
- Ngày mai ư?
- Ừ.
Niềm hạnh phúc nhỏ sáng bừng trong đôi mắt. Cô tin tưởng anh. Chỉ cần anh nói sẽ gặp được Haru là nhất định sẽ gặp được. Killua chưa bao giờ nói dối cô điều gì. Ông lão vẫn ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ kĩ. Những ngón tay đan vào nhau.
Kelly và Killua khước từ lời mời nghỉ lại qua đêm trong căn nhà đó. Thật ra tất cả là do Killua quyết định. Kelly có chút thắc mắc đêm nay hai người sẽ ngủ ở đâu.
Killua đi trước, cô lại chậm rãi theo sau. Chẳng biết tự bao giờ, Kelly nhận ra sự quen thuộc dưới chân mình. Con đường đầy đá vụn. Con đường dẫn đến ngôi biệt thự ấy.
- Tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đây.
Theo hướng chỉ tay của Killua là một tảng đá lớn khá bằng phẳng. Chẳng biết tự bao giờ, Kelly nhận ra hai người đang đứng trên một ngọn đồi. Phía sau, thị trấn với những ánh đèn nhiều màu sắc. Trước mặt chỉ là một khoảng không gian rộng lớn tối như mực. Kelly không quen với bóng đêm, mặc dù cô sống trong Blood Moon bằng ấy năm.
Tảng đá lớn chỉ đủ chỗ cho một người. Killua ngồi xuống tựa lưng vào tảng đá. Vị trí đó dành cho Kelly. Ngọn đèn được đặt trên tảng đá chiếu sáng một vùng nhỏ, đủ để cho hai người nhìn thấy nhau.
- Ngủ đi. Ngày mai sẽ rất mệt.
- Anh, em vẫn còn thắc mắc. Tại sao lại có người muốn giam giữ thị trấn này trong suốt bao nhiêu năm như vậy?
Killua ngước nhìn bầu trời đêm hoàn toàn âm u. Gió thổi không ngừng. Anh cẩn thận đặt một vòng phép thuật giữ ấm cho hai người. Nhẹ nhàng trả lời những thắc mắc của Kelly.
- Câu chuyện của ông lão đó chỉ có khoảng bảy mươi phần trăm là sự thật thôi. Em không nhận ra những điều bất hợp lý trong câu chuyện đó sao?
Thị trấn này được bao bọc bởi một vùng phép thuật. Làm được điều này không phải chỉ do một người. Không phải thị trấn này đang bảo vệ những người khác bởi ngôi biệt thự. Mà là họ đang cố che giấu sự thật về ngôi biệt thự ấy. Câu chuyện của ba mươi năm về trước của ông lão có nhiều điều là sự thật. Điều mà anh chắc chắn, là về quãng thời gian hạnh phúc mà người đàn ông đó từng có. Vẻ mặt lẫn nội tâm của ông lão không hề có chút gì là gian dối.
Khi chúng ta cách xa thị trấn đó, anh càng nhận ra rõ hơn về vùng phép thuật. Ở trong đó, chúng ta sẽ không cảm nhận được phép thuật. Chiếc vòng đá của anh đã minh chứng điều đó.
Thật ra có điều này anh không biết có nên nói với em không?
Killua quay sang nhìn Kelly bên cạnh mình. Gương mặt cô hoàn toàn đang suy nghĩ về những gì mà anh nói.
- Chuyện gì vậy anh?
- Thật ra. Lần đầu chúng ta gặp ông lão và cậu bé đó. Em đã ăn của họ một chiếc bánh. Bàn tay đưa bánh cho em của cậu bé đó có dính một chút da người chết. Anh lo không thu thập được thông tin nên không phản ứng gì. Nhưng xem chừng em ăn rất ngon.
Ngoài ra, lúc đặt chân vào ngôi nhà đó, mặc dù bị giới hạn phép thuật nhưng anh vẫn cảm nhận được cái chết trong ngôi nhà đó. Có thể đó là do bản năng sau bao nhiêu năm làm việc. Em làm sao thế?...
Kelly với gương mặt tái nhợt. Cảm nhận được toàn bộ thức ăn trong dạ dày muốn trào hết ra ngoài. Lúc nhận ra trọng điểm trong câu chuyện của Killua khiến cô cảm thấy kinh tởm. Cô chạy sang một bên, móc họng cố nôn hết toàn bộ những gì đã ăn. Quan trọng là chiếc bánh rán. Khi bản thân cảm nhận như mình nôn luôn cả dạ dày ra ngoài, Kelly mới dừng lại. Killua vuốt lưng cho cô với vẻ mặt quan tâm. Điều đó làm Kelly chỉ muốn đánh cho anh một trận.
Killua là thế. Cô đã quá quen với những lần anh khiến cô lao đao. Tuy nhiên, không lần nào có cảm giác giống lần nào. Lần khiến cô đau tim, lần thì khiến cô lo lắng tới xanh xao. Còn lần này khiến cô nhìn thấy bánh rán là kinh tởm, có khi là bất cứ đồ ăn gì.
Câu chuyện về những điểm bất hợp lý của Killua vẫn tiếp tục với gương mặt tái nhợt của Kelly.
- Ngôi nhà đó có rất nhiều người đã chết. Không phải là ba mươi năm về trước, mà là mới gần đây. Mùi máu tanh dù cho có lau chùi như thế nào vẫn không thể nào phai mờ nhanh được. Đặc biệt là vẻ mặt của ông lão khi kể chuyện về cái chết của những đứa con. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh nhìn thấy sự xao động trong đôi mắt ấy. Nó đầy sự toan tính và độc ác. Vào thời điểm đó không có bất cứ một ai bước ra đường. Chúng ta chỉ gặp được mỗi hai người họ. Quả là đáng nghi.
- Có quá nhiều nghi vấn như vậy, tại sao anh không lật tẩy ông lão đó.
- Không cần thiết. Bởi anh cũng chỉ suy đoán mà thôi. Ngày mai mọi thứ sẽ sáng tỏ. Con đường này sẽ dẫn chúng ta tới biệt thự đó.
- Đúng vậy. Anh, em chưa nói với anh điều này. Con đường này giống với con đường em bước vào biệt thự. Nó cũng được làm bằng đá vụn.
- Ừ. Thôi, em ngủ đi.
- ...Vâng.
Đêm, chỉ có tiếng gió thôi qua những tán cây xào xạc. Kelly chìm vào giấc ngủ. Killua khẽ nhắm mắt. Anh không nói với Kelly một chuyện. Khi bước vào vùng phép thuật, anh nhận ra sự quen thuộc. Phép thuật này anh cảm nhận được khi lần đầu tiên anh gặp Haru. Đó cũng là lần duy nhất mà anh cảm nhận thấy nó. Càng tin tưởng hơn, Haru đang có mặt ở đây. Hoặc có sự liên quan ở nơi này với cô. Câu chuyện của ba mươi năm về trước, rốt cuộc có liên quan tới Haru hay không? Xung quanh Haru luôn tồn tại một bức màn bí ẩn, rất khó tháo bỏ.
***
Mùi trầm hương ngày càng đậm. Trong căn phòng kín, Satome vẫn im lặng. Bất chợt, đèn chợt sáng lên. Satome không kịp thích ứng. Cô từ từ mở mắt ra và thấy Haru đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cổ điển được chạm trổ tinh xảo. Con mèo bước từng bước tới gần đến bên cạnh. Kim ngắn của chiếc đồng hồ treo trên tường vừa nhích sang số mười tròn trĩnh. Con chim bồ câu nhỏ màu trắng cất lên tiếng hót quen thuộc.
- Chủ nhân, vật mà chủ nhân cần đây ạ.
Con dao bằng bạc chỉ nhỏ bằng ngón tay út sáng lên dưới ánh đèn. Con dao được Haru đưa cho Satome rất lâu về trước. Satome đã cất giữ nó cẩn thận. Lần đầu con dao lớn bằng con dao gọt hoa quả bình thường. Nhưng kì lạ mỗi năm nó lại nhỏ đi một chút. Ban đầu Satome lo sợ vì sự thay đổi của nó. Tuy nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh khi chạm vào con dao, sự lo lắng của Satome đã biến mất.
Được Haru giao cho vật quý như vậy khiến Satome rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì chủ nhân đã tin tưởng mình.
Haru nhận lấy con dao. Một làn khói mỏng manh đã thoát ra ngoài khi cô chạm vào nó. Con dao lại nhỏ hơn một chút.
- Vật này có rất nhiều nỗi oán hận, tại sao lại cần nó?
- Chính vì nó mang nhiều nỗi oán hận nên mới cần thiết.
Andy nhìn con dao trên tay Haru thật lâu. Nỗi oán hận cất giấu bên trong cứ cuộn trào. Con dao càng nhỏ, nỗi oán hận càng bị thu hẹp không gian càng trở nên điên loạn. Nhưng Andy không hiểu được, nỗi oán hận ấy có thể làm nên việc gì?
Haru hiểu được sự thắc mắc của Andy lẫn Satome. Cô không vội giải thích. Thời gian còn nhiều.
***
Killua khẽ nhíu mày, trong không khí phảng phất mùi thân thuộc.
- Kelly, dậy đi.
- ...
Kelly thức dậy. Trước mắt chỉ có ánh sáng của chiếc đèn phép thuật, mọi thứ vẫn còn chìm trong bóng tối. Cô nhìn gương mặt của Killua, không hề có sự khẩn trương, lo lắng.
- Anh, sao dậy sớm vậy? Trời còn tối mà.
- Đã là mười giờ sáng rồi.
- Anh, em còn buồn ngủ lắm. Trời tối như vậy sao là mười giờ sáng được. Cho em ngủ thêm đi. – Kelly mệt mỏi, quả thực cô còn rất buồn ngủ. Cô nghĩ Killua lại đang đùa với mình.
- Thật sự là mười giờ sáng rồi. Quỷ háo sắc, từ bao giờ em lại trở thành con heo vậy?
- Gigi.
Kelly nheo mắt nhìn vào khoảng bóng tối trước mặt. Giọng nói đó rất thân thuộc.
Trước mặt cô xuất hiện ánh sáng từ những ngọn đèn phép thuật. Hơn mười người dần dần lộ rõ trước mặt cô. Những người trong Blood Moon đã tới đây.
Chàng trai với nụ cười nửa miệng xuất hiện đầu tiên. Anh nhìn Kelly, nụ cười càng thêm phần hào hứng.
- Gigi, ai cho anh chê em là heo?
- Lại còn không đúng. Mười giờ sáng mà em vẫn còn buồn ngủ. Không thành heo thì là... gấu sao? Gấu ngủ đông.
- Hứ.
Những gương mặt khác cũng tụ tập lại xung quanh nơi Kelly và Killua đang ngồi. Kelly đứng dậy, nhường chỗ cho những người mới tới. Thì ra phép thuật ở đây quả thực rất mạnh, có thể biến ngày và đêm giống nhau.
- Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta nhất định phải đòi tiền công mới được.
- Đúng vậy. Đã hủy hết toàn bộ hợp đồng kí trong năm nay, nếu như không có tiền, chúng ta sẽ mặt dày ăn bám.
- Cảm ơn các bác đã giúp đỡ. – Killua khẽ cúi đầu.
- Không sao. Tiểu mỹ nhân của chúng ta, làm sao chúng ta có thể dễ dàng từ bỏ được.
- Đúng vậy. Ta rất nhớ tiểu mỹ nhân. Món ăn của người đẹp cũng ngon nữa.
- Làm sao mà Quỷ háo sắc em không học tập được chút gì vậy. Theo Haru lâu như vậy, em vẫn không xinh đẹp được thêm phần nào. Khiến người khác thật thất vọng. Haiz.
- Anh... anh giỏi thì theo chị ấy đi. Xem có học tập được cái gì không? Lại chẳng còn háo sắc hơn cả em.
- À. Lâu không gặp, em cũng nhanh miệng gớm. Quả thật khiến người ta cũng có phần... Tuy nhiên, cái tốt không học lại đi học cái xấu.
- Gigi. Đừng trêu em ấy nữa.
- Vâng.
Kelly liếc xéo Gigi, anh còn làm mặt xấu với cô. Những người còn lại trong Blood Moon còn chút căng thẳng cũng vì hai người mà trở nên thoải mái hơn.
- Phải vất vả lắm mới điều tra được chút thông tin. Quả thật, chuyện của Hoàng gia không phải cứ muốn là biết được. Mọi chuyện cũng chỉ là những mảnh ghép không hoàn thiện. Thân phận thật sự của Haru như thế nào? Chúng ta cũng không điều tra được.
- Quả thực khó như vậy sao? – Killua có chút thất vọng.
- A, chúng ta có được nghe về câu chuyện ba mươi năm trước.
- Từ một ông lão?
- Đúng vậy. Còn được cho bánh rán. Quỷ háo sắc, anh nghĩ em sẽ thích nên để dành cho em này?... Em?
Gương mặt Kelly tái nhợt khi nghe Gigi nhắc tới bánh rán. Cảm giác muốn nôn hết cả dạ dày ra ngoài lại bắt đầu. Ánh mắt cô đầy oán hận nhìn Gigi.
- Killua. Cô ấy sao lại nhìn em như vậy? Em tốt bụng muốn cho cô ấy đồ ăn thôi mà.
- Em ấy đang ăn kiêng, em đừng mang bánh rán cho em ấy.
- À. Quỷ háo sắc cuối cùng cũng chịu để tâm tới ngoại hình của mình. Rất tốt.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Kelly đã chạy cách xa một đoạn để nôn. Dạ dày hoàn toàn trống rỗng, nhưng cô vẫn có cảm giác kinh tởm. Ám ảnh “bánh rán” biết bao giờ mới có thể xóa đi.
- Hoàng gia không hề có cháu gái ư?
- Đúng vậy. Theo như điều tra, qua các đời, chỉ được phép có con trai. Nếu như phát hiện có con gái sẽ bị giết ngay lập tức. Bởi vì, con gái mang dòng máu hoàng gia sẽ mạnh hơn bất cứ người nào.
- Sẽ uy hiếp tới địa vị của người đứng đầu?
- Đúng thế.
- Vậy thì cháu có thể hiểu tại sao Haru lại bị truy đuổi như thế rồi.
- Không đơn giản như vậy.
- Là sao ạ? – Killua khó hiểu.
- Nhà Vincend không hề có quan hệ với Hoàng gia. Theo như điều tra, Vincend Maden không hề có con gái. Hoặc đứa trẻ đó, Haru, đã được giấu đi. Nhưng như vậy lại không chính xác cho lắm. Tại sao cần giấu con của mình làm gì? Lại còn luôn cho người tìm cách giết đứa con ấy nữa?
- Mọi chuyện càng ngày càng rối. Có lẽ gặp được Haru thì sẽ sáng tỏ.
- Ừ.