Chương 49: Chúng ta không thể là bạn.
Bên ngoài trời bỗng dưng đổ mưa tầm tã. Có tiễng gõ cửa vang lên. Satome đứng dậy mở cửa. Trên chiếc xe lăn, gương mặt của Luhan so với mấy ngày trước có phần mệt mỏi. Dù có gượng cười, ai cũng nhìn ra được nỗi buồn trong mắt anh. Andy không có mặt cùng anh. Một người trong nhóm đang giúp anh đẩy xe lăn vào.
- Cảm ơn.
Luhan tránh nhìn vào mắt Haru. Anh quay qua nhìn Rai, cất giọng nói có vẻ trầm hơn mọi ngày.
- Tối hôm nay mọi người đừng ra khỏi phòng. Thức ăn sẽ có người mang tới tận nơi.
- Có chuyện gì xảy ra sao?
- Tối hôm nay nhà chúng tôi có khách. Vì vậy, mong mọi người bỏ qua cho chút bất tiện này.
- Không sao.
- Vậy, xin phép.
Luhan đã rời khỏi phòng. Không gian xung quanh mọi người lại có thêm một tầng áp lực.
- Haru, anh...
- Tối nay bốn người ở phòng này cùng thiếu gia. Chúng ta sẽ đổi phòng.
- Haru, em định làm gì?
- Tối nay, em có chút việc riêng cần giải quyết. Em sẽ đi cùng Gigi.
- Anh sẽ đi cùng em.
- Không. Tối nay em muốn anh ở yên trong phòng. Dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối không được bước chân ra khỏi phòng. Không được tách khỏi bốn người bọn họ. Satome sẽ giám sát anh.
- ...
Rai không trả lời. Haru tiếp tục giao nhiệm vụ cho những người khác. Mọi chuyện dường như đã thu xếp ổn thỏa, lúc này cô mới quay sang nhìn Rai.
- Nếu như anh không đồng ý với em. Sau hôm nay, chúng ta là người xa lạ. Em nói được... thì sẽ làm được. Nếu như cái chết mới có thể khiến em thoát khỏi anh, em sẽ chết.
Haru kết thúc câu nói bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Trái tim Rai đau thắt. Anh miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của cô. Haru rời khỏi phòng, những người khác cũng vào vị trí của mình.
- Thiếu gia, lần này không thể giúp người được rồi. Xin lỗi.
- ...
Satome cũng về phòng lấy ít đồ. Phòng khách trống trải, chỉ một mình Rai ngồi đó. Tách trà của Haru vẫn còn hơn một nửa, anh cũng muốn uống thử trà hoa cúc của cô. Rai đưa tay cầm lấy tách trà, chẳng hiểu tâm trí của anh để nơi đâu, tách trà trong tay rơi xuống sàn nhà, vỡ thành nhiều mảnh. Ánh mắt Rai có chút hoảng hốt, bàn tay anh nắm thành đấm.
- Em chết thử xem. Anh sẽ...
***
Haru gặp Luhan ở phòng bếp. Trên tay Luhan là nước sôi, hình như anh muốn pha trà. Haru lẳng lặng đón lấy ấm nước trong tay anh, thành thạo thực hiện pha trà. Trong phòng bếp, mùi quế thơm vương vất. Haru cười khẽ. Nhớ lại buổi tối hôm đầu tiên ở phòng khách, cô liếc mắt qua nhìn Luhan. Tuy nhiên, Luhan không hề nhìn cô. Anh yên lặng trên xe lăn, đầu hơi nghiêng, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Trong trí nhớ của Haru, dường như Luhan lúc này và người trước kia là hai người hoàn toàn khác nhau. Những người khác bị thay đổi quá khứ, tính cách cũng bị thay đổi. Chẳng lẽ Luhan vì tai nạn chân mà cũng trở nên “dịu dàng” đi? Cô rót một tách trà, đặt nó vào tay anh rồi cất bước. Haru cảm nhận được ánh mắt của Luhan nhìn mình, đột nhiên cô quay người lại. Luhan không hề nghĩ tới hành động này của Haru, đôi mắt anh không kịp lảng tránh. Vẻ bối rối hiện rõ, cũng có chút buồn phiền.
- Không ngại, cùng em nói chuyện chứ?
Haru đưa ra lời đề nghị, Luhan cũng không từ chối. Cô tự mình đẩy xe cho Luhan, hai người đi dạo nơi hành lang. Trời mưa, nhưng bầu trời lại không hề xám xịt. Biệt thự có một mái vòm, ở đó cũng có đặt một bàn trà. Haru dừng lại, cô ngồi xuống một chiếc ghế. Ánh mắt của hai người đều hướng về phía ngôi nhà nhỏ. Dưới cơn mưa chiều, căn nhà trông thật mờ nhạt. Luhan xoay xoay tách trà trong tay mình, cũng không có ý định uống.
- Tại sao anh quyết định quay lại đây? Người đàn ông đó muốn giết anh, nơi đây cũng chẳng tốt đẹp gì. Anh nên quay về nhà của mình thì hơn.
- Anh cũng định quay về đó. Nhưng lúc cất bước đi, anh lại không đành lòng. Anh không thể làm được gì cho em, anh xin lỗi.
Luhan cúi đầu nhìn tách trà trong tay mình. Tách trà nóng hổi đặt trong tay anh, chẳng có cảm giác gì. Bên cạnh Haru cũng không nói chuyện tiếp, cô ngẩng đầu nhìn những hạt mưa theo mái vòm rơi xuống. Bãi cỏ xanh vươn mình trong cơn mưa, sống mạnh mẽ.
- Luhan... anh... yêu em sao?
Luhan giật mình, tách trà trong tay cũng suýt nữa bị đổ. Anh nhìn Haru, muốn nói nhưng ngăn lại. Tình cảm của anh dành cho Haru, nó còn lớn hơn tình yêu. Anh từng ích kỉ muốn giữ cô lại bên mình. Anh từng ghen tỵ với cô. Anh từng muốn đem cô cất giấu ở nơi chẳng có ai tìm thấy. Anh chỉ muốn cô là duy nhất, là duy nhất thuộc về anh. Anh từng đau, từng hạnh phúc. Rồi lại đau đớn hơn, tổn thương hơn và cho tới hôm nay, khi Haru hỏi anh câu mà anh luôn muốn được nói với cô, Luhan có nên chọn cách né tránh? Luhan đặt tách trà lên bàn, nhìn thẳng vào Haru. Từng lời anh nói ra, đều thật lòng.
- Anh yêu em. Là đã từng yêu em sâu đậm. Yêu em đến mức chẳng muốn em thuộc về ai khác ngoài anh. Chẳng muốn em nói chuyện với ai khác ngoài anh. Không muốn nhìn thấy em cười với ai khác ngoài anh. Anh còn muốn giam cầm em cả đời này, chỉ cần em luôn ở trong tầm mắt anh, anh mới thấy an lòng. Anh yêu em, nhưng cũng làm tổn thương em rất nhiều. Nhưng khi đó anh ích kỉ, anh nghĩ đó là cách tốt nhất đối với em. Anh chỉ muốn em thuộc về mình mà thôi. Đổi lại, em lại luôn tránh xa anh, luôn biến anh thành không khí... nhưng cũng không phải là không khí. Bởi vì nếu anh là không khí, ít ra nó còn quan trọng với em. Khi đó, có lẽ trong mắt em chẳng có anh.
Em không khóc lóc van xin, cũng không hề chống đối anh. Em sống mà như đã chết. Anh trả lại tự do cho em, mong rằng rời xa anh thì em sẽ là chính mình. Một ngày nào đó, em sẽ thay đổi suy nghĩ, quay về bên anh. Nhận ra, trong cuộc sống khắc nghiệt này, không có ai tốt với em bằng anh. Nếu anh ích kỉ giữ em lại, có lẽ ngày hôm nay, anh sẽ ân hận suốt đời. Bởi như vậy, chẳng phải là tình yêu.
- ...
- Khi anh gặp Sun, anh dần dần nhận ra được nhiều điều hơn. Trong tình yêu, anh cần cho em một khoảng trời của riêng mình, cũng là cho chính mình một khoảng trời riêng. Cách mà Sun quan tâm em, khiến em nở nụ cười hạnh phúc, anh rất ghen tỵ, nhưng cũng cảm thấy chính mình hạnh phúc. Bởi em vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vậy khiến anh rất vui. Dù niềm vui đó song hành với nỗi đau, anh chấp nhận.
Khi anh gặp Rai, anh càng hiểu hơn, tình yêu của mình ngu ngốc tới dường nào. Anh ấy mạnh mẽ, anh ấy bảo vệ em. Ở bên cạnh Rai, em sẽ an toàn trong cuộc sống tràn ngập những kẻ xấu. Rời xa anh, có lẽ, em sẽ hạnh phúc. Vì vậy, anh chấp nhận từ bỏ tình yêu của mình, từ bỏ em. Hôm nay, anh và em chỉ có thể là những người bạn. Anh hi vọng, em đáp ứng suy nghĩ đó của anh. Dù nó hơi ích kỉ.
Những lời Luhan nói, Haru đều nghe rõ. Cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, mà lớn hơn đó là sự đau đớn khi buông tay tình yêu của mình. Haru im lặng hồi lâu. Cô biết Luhan thật sự yêu mình. Nhưng không nghĩ đến tình yêu đó lại khiến anh đau khổ, dằn vặt như thế. Cô sẽ nói gì với Luhan, nói gì để giữa hai người có thể thực sự thoải mái. Cô sẽ đồng ý làm bạn với anh? Điều đó, Haru thật sự không làm được.
Trời mưa, bất chợt ngừng lại. Những tia nắng mong manh soi qua những hạt mưa long lanh, tạo nên một vùng ảo mộng. Haru rời khỏi chỗ ngồi, bước chân ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn trời trên cao, nuốt những giọt nước mắt ngược vào tim. Giọng cô vang lên khe khẽ.
- Chúng ta không thể là bạn.
Luhan giật mình, không ngờ Haru lại nói ra những lời đó.
- Haru,...
- Chủ nhân. Khách đã tới, chúng ta phải quay về gấp.
Andy xuất hiện, nhíu mày nhìn Haru, rồi quay qua chủ nhân của mình. Luhan muốn hỏi cô lý do tại sao, nhưng chắc phải đợi đến ngày mai. Bây giờ anh cần quay về nhà chính. Andy đẩy xe lăn đi. Luhan mắt vẫn dõi theo hình ảnh của Haru dưới nắng nhẹ. Cô đã không còn ngẩng đầu nhìn trời cao nữa. Anh thật sự muốn nhìn thấy gương mặt của cô lúc này, muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô. Muốn được trông thấy nụ cười dù miễn cưỡng. Cho đến khi bóng hai người biến mất khỏi hành lang dài, Haru cũng chưa từng quay đầu nhìn lại.
Nắng vui vẻ đùa nghịch cùng những giọt nước. Nắng xuyên qua những tán cây. Nắng nhuộm vàng cả một đồng cỏ xanh mướt. Nắng làm cay mắt ai? Haru khẽ nhắm mắt. Gió thổi qua, mùi mưa, mùi nắng và mùi cỏ xanh tràn ngập.
Cánh cửa của ngôi nhà nhỏ, sau bao nhiêu ngày cũng mở ra. Haru cười. Tối nay sẽ bắt đầu cuộc đi săn. Bóng người nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh Haru, trao cho cô một hộp nhỏ màu đỏ.
- Có ổn không ạ?
- Chuyện gì?... À, Rai sao?
- Vâng.
- Yên tâm đi. Chúng ta sẽ quay về trước khi đồng hồ trong phòng vang lên tiếng hót quen thuộc.
- ...
Hai người trong thoáng chốc biến mất khỏi tầm mắt quan sát. Những ánh mắt chợt cảm thấy kì quái. Nhanh chóng báo tin tức cho Hattrick Moran. Dường như Haru và Gigi biến mất khỏi “Vùng đất phía Bắc”, không có bất cứ dấu hiệu nào về sự tồn tại.
Có lẽ chẳng ai biết được. Haru có biệt tài di chuyển mà không cần tới phép thuật. Trong bữa tiệc tại biệt thự cũ, cũng chỉ được thưởng thức một chút tài nghệ của Haru mà thôi. Haru đã từng dùng nó là trong kì thi sát hạch giữa kì phân cấp tại học viện NAF. Haru có thể di chuyển với tốc độ mà người bình thường không nhìn thấy được. Ngay cả những người có phép thuật cao cũng hiếm có ai theo kịp Haru. Gigi cũng phải vận dụng hết sức lực mới có thể không bị mất dấu. Nhóm bảo vệ của Haru đã thực hành cùng với Haru rất nhiều lần mới có thể không bị cô bỏ xa. Việc biến mất khỏi tầm mắt quan sát của Hattrick Moran sẽ gây ra sự xáo động nhẹ. Đây chính là việc mà Haru muốn.
Càng náo loạn càng tốt.