Chương 9: Đồng Bạc Nguyền Rủa.
Nhà lão thầy pháp Cao Mơ đóng cửa gần cả tháng nay. Lão ta từ chối tất cả mọi người với lý do đang luyện phép mới. Trên bàn thờ lớn giữa nhà, một hũ sành đựng đầy rượu, bên trong trôi nổi một khối hình cầu nhỏ bé. Nếu Ba Bình mà thấy, chắc hắn sẽ nhận ra món hàng đã mua từ bà Bảy Hoa. Cái thứ ấy cứ nổi lên rồi lại chìm xuống theo từng hồi tụng niệm của lão thầy pháp. Khói nhang mịt mù, cay xè mắt, nhưng lão Cao Mơ vẫn tập trung, lão đang ngâm nga nhưng âm thanh quái dị, lâu lâu lại lắc lư cái dây có các miếng vàng đang đeo trên bụng. Hai tay thỉnh thoảng múa lên những tư thế kỳ khôi.
Bất ngờ, bó nhang trên bàn thờ bùng cháy dữ dội. Lửa từ nơi ấy rọi sáng gương mặt lão thầy pháp, ánh lên một nụ cười sắp thành tựu. Lão đứng dậy, cầm lấy một đồng bạc đang để bên cạnh. Một tay lão bắt ấn, tay kia bỏ đồng tiền vào hũ rượu. Không ai có thể chứng kiến cảnh tượng này ngoại trừ lão, đồng bạc nhanh chóng chìm xuống, gần đến đáy thì bất ngờ dừng lại. Một cái miệng tí xíu cắn chặt đồng bạc, giữ yên trong hũ. Cái đầu nhỏ xoay tròn, như nhảy múa đầy ma quái. Lão Cao Mơ lấy một tờ giấy đỏ, lão lầm rầm đọc lên họ tên và ngày sinh của một người con gái. Lão ấy đọc đi đọc lại ba lần rồi cho ngay tờ giấy ấy vào trong hũ. Rượu bắt đầu thấm vào, kéo tờ giấy chìm xuống. Cái đầu nhỏ mở to đôi mắt tí xíu, nó nhìn chầm chầm vào những gì ghi trên tờ giấy ấy. Hồi lâu sau, cái đầu dần im lặng trở lại, nó nhắm đôi mắt nhỏ, cái đồng xu cũng rơi ra khỏi miệng. Món hàng ấy cùng với đồng xu chìm dần xuống đáy hũ. Lão Cao Mơ cho tay vào trong lấy cái đồng tiền ra ngoài.
Thầy pháp Cao Mơ nhìn đồng tiền trên tay, lão bật lên một tràng cười khoái chí, như của kẻ chiến thắng. Nghi thức vừa hoàn tất, màn đêm cũng dần phủ xuống. Đó cũng là đêm mưa gió ấy, đêm mà ở một ngôi nhà lá cách nơi này một đoạn đường, đôi vợ chồng trẻ tận hưởng những giờ phút gần gũi đầu tiên trong cuộc đời.
Ngôi nhà lá trong buổi sáng tinh sương, Linh đã dậy từ rất sớm, cô đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới. Bà Hoa nhẹ nhàng bước vào phòng tân hôn, nơi Kiên vẫn còn đang say giấc. Trên tấm trải giường trắng, vài đốm máu nhỏ hiện rõ. Bà Bảy Hoa bước ra ngoài, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn đứa con dâu.
Sáng nay bà Hoa sẽ đi ra chợ, bà cần mua ít quà để cảm ơn bà mai đã giúp kết nối một mối tốt. Đồng thời gửi chút đáp lễ cho những người bà con đã đến mừng đám. Linh đứng nhìn theo bà mẹ chồng, trưa nay cô sẽ tự chuẩn bị bữa cơm cho cả nhà.
Thầy lang Kiên thức dậy thì cũng có người trong xóm mời đến nhà họ xem bệnh. Kiên nhanh chóng rời đi, để lại Linh một mình trong ngôi nhà nhỏ. Dạo quanh một vòng, Linh phát hiện trong nhà có nhiều nguyên liệu đủ để nấu được một bữa cơm ngon.
Quay lại ngôi nhà màu đỏ, Thầy Cao Mơ hôm ấy mở cửa trở lại, Ba Bình đã chờ lão từng sáng sớm. Họ đã có hẹn với nhau từ lúc rời nhà bà bá hộ.
- “Vô đây đi,” tiếng của Cao Mơ gọi ra bên ngoài.
Nghe tiếng gọi, Ba Bình mới dám bước vào nhà. Lão thầy pháp ngồi ở chỗ quen thuộc, ánh mắt hướng về Ba Bình rồi hỏi:
- “Dạo này có gì lạ hông?”
- “Dạ, cái xứ này thì có gì đặc biệt đâu thầy. Chỉ là nghe nói có một vị cai đội mới được cử xuống vùng này giám sát an ninh.” Ba Bình cố nghĩ ra điều gì đó mới mẻ để đáp lời.
- “Lũ lính lệ ấy có gì mà quan trọng,” lão thầy pháp cười nhếch mép nói.
- “Dạ đúng, không gì ảnh hưởng đến thầy được,” Ba Bình nói lời nịnh bợ.
- “Đi ăn cái gì với tao rồi qua nhà bà bá hộ.”
- “Thầy làm xong rồi sao.”
- “Ừ, giờ giao cho bà ấy nữa là xong,” lão nói mà ánh mắt nhìn về cái túi nhỏ đặt trên bàn.
Ba Bình nhìn theo ánh mắt lão thầy pháp, cái túi nhỏ mà bà bá hộ đã đựng tiền đền ơn ngày trước nằm yên nơi đó.
- “Nó ở trong đấy hả thầy?” Ba Bình không kìm được sự tò mò.
- “Ừ, khi nó được lấy ra khỏi túi, nó sẽ bắt đầu công việc cho đến khi kết thúc tất cả.”
- “Nếu nó tìm không ra con Mận thì sao hả thầy?”
- “Mày nhiều chuyện quá, coi chừng nó giết mày đó. Nó ngửi thấy mày từ lâu rồi.”
- “Trời đất, thầy đừng nói giỡn kiểu đó chứ, con sợ muốn chết luôn.”
Lão Cao Mơ phá lên cười, rồi lão nhìn tên giang hồ trước mặt.
- “Tao mà thèm giỡn với mày à.”
Lão lại bật cười lớn, rồi đứng dậy, bước ra khỏi nhà. Ba Bình khựng lại một chút rồi cũng đứng dậy chạy theo.
Khác với ngôi nhà bên kia, buổi cơm trưa bên này đã đến với một gia đình hạnh phúc. Linh đã chuẩn bị xong bữa cơm cho cả nhà. Bà Hoa đang rửa tay còn Kiên đã ngồi vào ghế. Linh dùng đũa bếp bới ba chén cơm trắng đặt trên bàn. Kiên ngửi thấy mùi thơm của đĩa cá kho tiêu thơm phức đặt trên bàn. Anh ta lấy đũa gắp lên một khứa cá, nhìn vào hỏi vợ.
- “Em kho cá gì nhìn ngon dữ vậy?”
Bà Hoa từ trong bước ra đang tiến lại bàn cơm thì nghe con dâu trả lời:
- "Cá trê đó anh, em bắt được trong ao nhà mình. Tươi lắm.”
Kiên đánh rơi khứa cá xuống bàn, rồi lúng túng làm rơi cả đôi đũa. Bà Hoa nghe vậy liền bật lên một tiếng ‘hả’ thất thanh. Linh bối rối nhìn chồng và mẹ.
- “Trời đất! Sao em lại bắt cá đó?”
Linh sững sờ, không thốt nên lời. Thấy vậy, bà Hoa vội lên tiếng đỡ lời:
- “Chồng con hổng ăn cá trê đâu, cũng hổng cho ai ăn hết… ờ… nuôi nó từ nhỏ, có tình cảm rồi.”
Linh ngẩn người, không hiểu mình đã phạm lỗi gì. Càng nghe, cô càng hoang mang.
- “Thôi thôi đem bỏ, đổ xuống ao đó đi, đừng ăn.”
- “Vậy má với chồng con ăn gì giờ?”
- “À, có canh nè. Với má còn khô cá lóc, chờ chút má nướng cho. Linh, con ra vườn hái dưa leo đi.”
Bữa cơm đầu tiên của Linh trong gia đình chồng diễn ra đầy bất ngờ, với những điều cô vẫn chưa hiểu rõ.
Chiều hôm ấy, bà Hoa lẳng lặng ra ngoài. Bà sẽ đi đến chợ Vĩnh Thanh một lần nữa, dự định mua một đôi lắc cho đứa cháu tương lai. Số tiền Ba Bình đưa, bà giữ kín với con trai, và hôm nay bà định dùng nó để mua sắm.
Chợ Vĩnh Thanh vào buổi trưa thưa thớt người. Hàng quán bán đồ ăn dẹp đi gần hết, chỉ còn lại một số gian hàng bán các đồ tạp hóa, gia dụng hằng ngày. Bà Hoa bước đi giữa cái nắng như đổ lửa, cái nón lá đội trên đầu cũng chỉ giúp che mỗi phần trên. Vội vã bước đi, bà bất ngờ va phải một người đàn ông từ hướng đối diện. Ông già đứng như cố tình chờ đợi, để người đàn bà va phải mình.
Bà Hoa kéo nón lên, luôn miệng xin lỗi, mắt chạm vào đôi mắt ông già đối diện. Lão kỳ quái, từ áo quần đến khuôn mặt đáng sợ. Lão vẫn nghiêm mặt nhìn chằm chằm về hướng bà. Một người phía sau ông già bước lên tiếp chuyện:
- “Ủa, cô Bảy, nắng dữ vậy mà cô đi đâu đó?”
Bà Bảy Hoa nhận ra Ba Bình đang nói với mình, nhưng vẫn tiếp tục xin lỗi ông già phía trước:
- “Cho tui xin lỗi nghen, tui đi vội quá, hổng thấy đường.”
Ông già vẫn không nói gì, ông vẫn nhìn, cái nhìn soi mói có phần kỳ lạ.
- “Cô Bảy, đây là thầy Cao Mơ, một bậc tu hành, giúp đời ở vùng này.”
Lời nói của Ba Bình làm lão thầy pháp quay quoắt lại nhìn, lão nghiếng răng:
- “Mày mà nói kiểu đó thêm nữa, tao cho mày biết tao tu hành cỡ nào đó.”
Nói rồi lão quay về phía người đàn bà mà nói:
- “Tao là thầy pháp, rồi có ngày bà kiếm tao, sớm thôi.”
Nói xong câu ấy, lão lách người qua một bên, đi thẳng. Bà Hoa sững sờ trước lời nói của lão thầy pháp. Bà nhìn Ba Bình vẫn đứng đó. Hắn nhìn về ông già, nói một câu thật nhanh với người đàn bà:
- “Bữa nào cần gặp ổng, cô Bảy cứ kiếm tui.”
Ba Bình chạy thẳng theo ông già, người đã đi được một đoạn. Để lại bà Bảy Hoa một mình với cái nắng gây gắt giờ ngọ. hắn chạy gần đến lão Cao Mơ, lên tiếng nói:
- “Bà đó là người bán cái đầu hôm bữa đó, thầy.”
Lão Cao Mơ, gật gật cái đầu lẩm bẩm:
- “Hèn chi…”
Ba Bình nghe lão nói vậy, nhưng không thấy lão giải thích thêm, đành bỏ qua chuyện ấy. Một lúc thì cả hai đã đứng trước nhà bà bá hộ Phương.
Vẫn là khung cảnh lần trước, bà bá hộ Phương niềm nở đón tiếp. Trên bàn một túi tiền lớn đặt trên chiếc khay trước mặt lão thầy pháp. Lão nhấc túi tiền lên, đưa lên hạ xuống như đang đo sức nặng của nó. Có vẻ hài lòng, lão đặt lên khay một chiếc túi khác, bên trong chỉ vỏn vẹn một đồng tiền. Bà Bá Hộ chăm chăm nhìn túi bùa, nhưng vẫn chần chừ chưa dám chạm vào. Lão già cất tiếng giải thích:
- “Nhớ nghe, tui dán tên bà trên cái túi này rồi, chỉ mình bà được mở ra thôi. Tối nay lấy một chén gạo, để đồng xu trong đó, rồi thắp nhang liên tục cho tui.”
Bà bá hộ chăm chú lắng nghe, cố gắng ghi nhớ từng lời chỉ dẫn của lão thầy pháp. Ông già hớp một hớp trà rồi nói tiếp:
- “Sau đó bà đem nó đi, đưa cho con nhỏ kia. Con quỷ sẽ làm chuyện của nó. Bao giờ nó chết, bà thắp nhang, cắm vô chén gạo, rồi cầu cái điều bà muốn.”
Bà bá hộ nghe những lời hướng dẫn, gương mặt bà không phấn khởi như lão Cao Mơ tưởng tượng.
- “Rồi lỡ con quỷ hổng kiếm ra con Mận thì sao, thầy?”
- “Bà nói gì kỳ vậy? Chuyện đó dễ mà.”
- “Tui nói thiệt với thầy, hồi nãy bọn đầy tớ báo con Mận đi đâu mất tiêu rồi, hổng thấy nó ở nhà mấy bữa nay. Tui lo quá…”
- “Phiền thiệt chớ! Bà cứ giao cho người nhà nó đi. Con quỷ tự biết theo đấy mà tìm ra.”
- “Dạ, con đội ơn thầy.”
Ba Bình đứng lặng bên cạnh, đôi môi khẽ nhếch lên, nét mặt hắn đầy vẻ bí hiểm.