Bạch Lăng chi ái – Chương 14
Bạch Lăng năm bảy trăm mười một, quân Xa Châu đương cự Lệ Châu, ba tháng bất phân thắng bại.
Tô quân sư đích thân mặc giáp ra trận. Bình thường, Cẩn Phong vương đều bắt người hậu tập, làm tròn trọng trách quân sư. Hoặc giả tình thế buộc xuất chiến cũng trong vòng bảo vệ của chàng.
Lần này, nàng ra tay còn không phải do Tống Tử Hương đột nhiên lâm bệnh nặng. Nàng ngày đêm thiết tha gọi "Thiếu Phong", cũng chỉ có chàng đưa thuốc mới uống.
Tình cảm ba quân dành cho Tử Hương sâu đậm, nhất tề khẩn khoản cầu xin chàng cứu người.
Tô Tử Ưu càng khỏi bàn, nàng trực tiếp nửa đêm vào doanh trướng Thiếu Phong uy hiếp: "Ngươi chọn đi?"
Dưới ánh nến mờ ảo, thần thái Thiếu Phong vô cùng lãnh, hàng mi dài che dấu ánh mắt sâu thẳm khó dò, chẳng buồn nhìn gương mặt lo lắng của nàng, trêu chọc: "Không phải bổn vương đã chọn quân sư rồi sao?"
"Còn đùa."
Tử Ưu đập mạnh xuống bàn: "Ngày mai ngươi xuất chinh ta ta liền biến mất. Đừng tưởng như lần trước may mắn tìm được."
"Để Tẫn nhi lại."
"Không!"
"Có bản lĩnh mang đi à?"
"Không bản lĩnh bất quá cùng chết."
Mạc Thiếu Phong ném sách sang một bên, trừng trừng nhìn nàng. Tô Tử Ưu kiên định sống chết. Chàng siết mạnh nắm tay, gằn giọng: "Giữ mạng trở về, bằng không Tống Tử Hương ban cho ba quân."
Ngữ khí là mệnh lệnh. Tô Tử Ưu cười cười, xoay lưng cáo từ.
Nàng binh pháp học qua rất nhiều, điều binh khiển tướng nhanh gọn, dứt khoát, so với Thiếu Phong "kẻ tám lạng, người nửa cân.".
Quân đội Lệ châu anh dũng, thiện chiến, sở trường đánh xa, mai phục. Nay đột ngột hẹn dàn quân trực chiến, nói không quỷ kế, ai tin. Người đã muốn giở trò, nàng đành thuận theo diễn kịch.
Nơi giao tranh là chân núi Huỳnh Trạch. Địa thế nơi đây kỳ quái, xung quanh luôn luôn bị làn khói trắng che phủ.
"Quân sư, không thấy binh lính Lệ Châu, lẽ nào chúng ta bị trúng kế?"
Phó tướng Tiêu Viễn lo lắng nhíu mày. Tử Ưu liếc nhìn phía sau, quân nàng vẫn giữ đúng quy cũ, nghiêm trang, cẩn thận đề phòng, nửa cái dao động, hoang mang cũng không có.
"Phó tướng nên học kiên định của chúng binh sĩ."
Nàng nhìn trời, bắt đầu từ lúc tới đây, nàng đã liên tục quan sát, chẳng điểm khác thường. Song, quân Lệ Châu đâu rãnh đem thư trêu chọc, kế điệu hổ ly sơn càng không phải.
Bầu trời mỗi lúc một u ám.
Mưa! Họ chính xác là đang chờ mưa sao?
Chỉ vài khắc sau, nước từ trên mây đổ xuống ầm ầm. Bí mật làn khói Huỳnh Trạch phơi bày. Trận mưa làm độc tố trong lòng đất khuếch tán, quân Xa Châu ngã như rạ. Phó tướng cả kinh định điều quân rút lui. Chỉ tiếc họ tiến vào trung khu quá sâu. Tô Tử Ưu quát lớn: "Bình tâm, bất loạn!"
Đoạn nàng dụng ấn tạo kết giới, mưa thôi rơi trên đầu họ. Khí độc không gặp nước, liền kết tụ, ngưng động.
"Quân sư, tiếp theo?"
"Ngài quản binh lính, nửa canh giờ sau mưa tạnh, nhanh chóng rút lui. Mặc kệ bản quan có về hay không."
Rồi chẳng đợi Tiêu Viễn đồng ý, Tô Tử Ưu tự tách mình, mất dạng sau kết giới, bị màn mưa nuốt chửng.
Lúc xuất chinh, Cẩn Phong vương vịn vai hắn phó thác: "Bất luận giá nào, Tô quân sư phải bình an!"
Chúa công tin tưởng y, giao trọng trách... Vậy mà... Bất giác, Tiêu Viễn xấu hổ, cúi đầu chờ đợi.
Trận mưa này bất thường, Tô Tử Ưu phán đoán do đạo sĩ giở trò.
Quả nhiên cách đó mấy dặm, có đàn cầu mưa. Lão đạo mặc áo xám, mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng đọc chú hô phong hoán vũ. Bên cạnh hắn, tám tử sĩ hộ pháp. Dưới đài đặt chiếc ghế chạm ngọc lấp lánh, người an tọa là một nam tử, quang diện tựa Phan An.
Bạch Lăng Quốc có Tam đại mỹ nam. Đứng đầu Mạc Thiếu Phong, đệ nhị Cao Quân phi, hai người này nàng đã quen biết. Còn lại đệ tam Nhan Lạc Trúc, lẽ nào...
"Ai, ai to gan quấy rối pháp sư?" Giọng lão đạo sĩ vô cùng hốt hoảng, nam nhân đang an tọa mục mi lay động. Lão đạo sĩ phun ngụm máu tươi, trừng mắt uất ức.
Theo hướng lão, nhất tề chỉ thấy một nữ nhân phiêu dật, nàng thanh phàm thoát tục, tựa tiên nữ miễn nhiễm hồng trần, dẫu nét mặt vương chút mệt mỏi.
"Cô nương, là ngươi quấy rối pháp sự? Hại bổn vương mất cơ hội tốt tiêu diệt Xa Châu?"
Nàng lãnh đạm gật đầu.
Lệ Châu tiểu vương Nhan Lạc Trúc nhíu mày. Y nhất thời cảm khái dung nhan nàng nên ngữ khí chất vấn nhẹ nhàng. Vậy mà, nàng đáp trả bằng thái độ khinh thường.
"Hẹn quân ta ra trận rồi giở trò sau lưng. Bỉ nhân!"
Nàng chính thị Tô Tử Ưu. Chung quy bộ áo giáp ướt mưa gây khó chịu đã bị vứt bên đường. Đầu tóc trong lúc chạy vội bung dây buộc, xõa xuống tự nhiên, nguyên bản thân nhi nữ phơi bày.
"Quân? Ngươi..."
Nhan Lạc Trúc trầm ngâm một chốc. Bên cạnh y, lão đạo sĩ hấp hối.
"Trong đại doanh quân Xa Châu có vị cô nương khuynh sắc Tống Tử Hương, là nàng?"
Tô Tử Ưu giết chết đạo sĩ bằng ám khí độc môn. Mưa nơi Huỳnh Trạch đã ngừng, cảm thấy miễn nhiều lời là cách hay, nàng lại gật đầu: "Các người, lên một lượt?"
Hướng đám người Nhan Lạc Trúc nhướng mi hỏi. Lệ Châu vương bình thản đáp: "Nàng về đi!"
Hơi kinh ngạc, song đợi rất lâu cũng không thấy hắn manh động. Tô Tử ưu thúc ngựa bỏ đi. Nàng vốn đánh tất vẫn thắng. Có điều, bản thân sẽ bị thương, dẫu nặng hay nhẹ đám phó tướng cũng khó ăn nói với Thiếu Phong.
Giết Lệ Châu tiểu vương, thời điểm chưa tới...
Bạch Lăng năm bảy trăm mười một, quân Xa Châu đương cự Lệ Châu, ba tháng bất phân thắng bại.
Tô quân sư đích thân mặc giáp ra trận. Bình thường, Cẩn Phong vương đều bắt người hậu tập, làm tròn trọng trách quân sư. Hoặc giả tình thế buộc xuất chiến cũng trong vòng bảo vệ của chàng.
Lần này, nàng ra tay còn không phải do Tống Tử Hương đột nhiên lâm bệnh nặng. Nàng ngày đêm thiết tha gọi "Thiếu Phong", cũng chỉ có chàng đưa thuốc mới uống.
Tình cảm ba quân dành cho Tử Hương sâu đậm, nhất tề khẩn khoản cầu xin chàng cứu người.
Tô Tử Ưu càng khỏi bàn, nàng trực tiếp nửa đêm vào doanh trướng Thiếu Phong uy hiếp: "Ngươi chọn đi?"
Dưới ánh nến mờ ảo, thần thái Thiếu Phong vô cùng lãnh, hàng mi dài che dấu ánh mắt sâu thẳm khó dò, chẳng buồn nhìn gương mặt lo lắng của nàng, trêu chọc: "Không phải bổn vương đã chọn quân sư rồi sao?"
"Còn đùa."
Tử Ưu đập mạnh xuống bàn: "Ngày mai ngươi xuất chinh ta ta liền biến mất. Đừng tưởng như lần trước may mắn tìm được."
"Để Tẫn nhi lại."
"Không!"
"Có bản lĩnh mang đi à?"
"Không bản lĩnh bất quá cùng chết."
Mạc Thiếu Phong ném sách sang một bên, trừng trừng nhìn nàng. Tô Tử Ưu kiên định sống chết. Chàng siết mạnh nắm tay, gằn giọng: "Giữ mạng trở về, bằng không Tống Tử Hương ban cho ba quân."
Ngữ khí là mệnh lệnh. Tô Tử Ưu cười cười, xoay lưng cáo từ.
Nàng binh pháp học qua rất nhiều, điều binh khiển tướng nhanh gọn, dứt khoát, so với Thiếu Phong "kẻ tám lạng, người nửa cân.".
Quân đội Lệ châu anh dũng, thiện chiến, sở trường đánh xa, mai phục. Nay đột ngột hẹn dàn quân trực chiến, nói không quỷ kế, ai tin. Người đã muốn giở trò, nàng đành thuận theo diễn kịch.
Nơi giao tranh là chân núi Huỳnh Trạch. Địa thế nơi đây kỳ quái, xung quanh luôn luôn bị làn khói trắng che phủ.
"Quân sư, không thấy binh lính Lệ Châu, lẽ nào chúng ta bị trúng kế?"
Phó tướng Tiêu Viễn lo lắng nhíu mày. Tử Ưu liếc nhìn phía sau, quân nàng vẫn giữ đúng quy cũ, nghiêm trang, cẩn thận đề phòng, nửa cái dao động, hoang mang cũng không có.
"Phó tướng nên học kiên định của chúng binh sĩ."
Nàng nhìn trời, bắt đầu từ lúc tới đây, nàng đã liên tục quan sát, chẳng điểm khác thường. Song, quân Lệ Châu đâu rãnh đem thư trêu chọc, kế điệu hổ ly sơn càng không phải.
Bầu trời mỗi lúc một u ám.
Mưa! Họ chính xác là đang chờ mưa sao?
Chỉ vài khắc sau, nước từ trên mây đổ xuống ầm ầm. Bí mật làn khói Huỳnh Trạch phơi bày. Trận mưa làm độc tố trong lòng đất khuếch tán, quân Xa Châu ngã như rạ. Phó tướng cả kinh định điều quân rút lui. Chỉ tiếc họ tiến vào trung khu quá sâu. Tô Tử Ưu quát lớn: "Bình tâm, bất loạn!"
Đoạn nàng dụng ấn tạo kết giới, mưa thôi rơi trên đầu họ. Khí độc không gặp nước, liền kết tụ, ngưng động.
"Quân sư, tiếp theo?"
"Ngài quản binh lính, nửa canh giờ sau mưa tạnh, nhanh chóng rút lui. Mặc kệ bản quan có về hay không."
Rồi chẳng đợi Tiêu Viễn đồng ý, Tô Tử Ưu tự tách mình, mất dạng sau kết giới, bị màn mưa nuốt chửng.
Lúc xuất chinh, Cẩn Phong vương vịn vai hắn phó thác: "Bất luận giá nào, Tô quân sư phải bình an!"
Chúa công tin tưởng y, giao trọng trách... Vậy mà... Bất giác, Tiêu Viễn xấu hổ, cúi đầu chờ đợi.
Trận mưa này bất thường, Tô Tử Ưu phán đoán do đạo sĩ giở trò.
Quả nhiên cách đó mấy dặm, có đàn cầu mưa. Lão đạo mặc áo xám, mồ hôi lấm tấm trên trán, miệng đọc chú hô phong hoán vũ. Bên cạnh hắn, tám tử sĩ hộ pháp. Dưới đài đặt chiếc ghế chạm ngọc lấp lánh, người an tọa là một nam tử, quang diện tựa Phan An.
Bạch Lăng Quốc có Tam đại mỹ nam. Đứng đầu Mạc Thiếu Phong, đệ nhị Cao Quân phi, hai người này nàng đã quen biết. Còn lại đệ tam Nhan Lạc Trúc, lẽ nào...
"Ai, ai to gan quấy rối pháp sư?" Giọng lão đạo sĩ vô cùng hốt hoảng, nam nhân đang an tọa mục mi lay động. Lão đạo sĩ phun ngụm máu tươi, trừng mắt uất ức.
Theo hướng lão, nhất tề chỉ thấy một nữ nhân phiêu dật, nàng thanh phàm thoát tục, tựa tiên nữ miễn nhiễm hồng trần, dẫu nét mặt vương chút mệt mỏi.
"Cô nương, là ngươi quấy rối pháp sự? Hại bổn vương mất cơ hội tốt tiêu diệt Xa Châu?"
Nàng lãnh đạm gật đầu.
Lệ Châu tiểu vương Nhan Lạc Trúc nhíu mày. Y nhất thời cảm khái dung nhan nàng nên ngữ khí chất vấn nhẹ nhàng. Vậy mà, nàng đáp trả bằng thái độ khinh thường.
"Hẹn quân ta ra trận rồi giở trò sau lưng. Bỉ nhân!"
Nàng chính thị Tô Tử Ưu. Chung quy bộ áo giáp ướt mưa gây khó chịu đã bị vứt bên đường. Đầu tóc trong lúc chạy vội bung dây buộc, xõa xuống tự nhiên, nguyên bản thân nhi nữ phơi bày.
"Quân? Ngươi..."
Nhan Lạc Trúc trầm ngâm một chốc. Bên cạnh y, lão đạo sĩ hấp hối.
"Trong đại doanh quân Xa Châu có vị cô nương khuynh sắc Tống Tử Hương, là nàng?"
Tô Tử Ưu giết chết đạo sĩ bằng ám khí độc môn. Mưa nơi Huỳnh Trạch đã ngừng, cảm thấy miễn nhiều lời là cách hay, nàng lại gật đầu: "Các người, lên một lượt?"
Hướng đám người Nhan Lạc Trúc nhướng mi hỏi. Lệ Châu vương bình thản đáp: "Nàng về đi!"
Hơi kinh ngạc, song đợi rất lâu cũng không thấy hắn manh động. Tô Tử ưu thúc ngựa bỏ đi. Nàng vốn đánh tất vẫn thắng. Có điều, bản thân sẽ bị thương, dẫu nặng hay nhẹ đám phó tướng cũng khó ăn nói với Thiếu Phong.
Giết Lệ Châu tiểu vương, thời điểm chưa tới...
Chỉnh sửa lần cuối: