Bạch Lăng chi ái - Chương 13
Tô Tử Ưu mở mắt đã là chuyện của ba ngày sau. Nhìn trần nhà xa lạ, màn che một màu hồng phấn, đây rõ ràng khuê phòng thiếu nữ. Gắng gượng ngồi dậy, nàng khó chịu nhìn bàn trang điểm cách đó rất gần.
Bên ngoài, tiếng Tô Tẫn khóc nháo đòi gặp cha. Tống Tử Hương cùng Mạc Thiếu Phong ra sức dỗ dành. Bất giác nàng cảm thấy họ thực giống một gia đình, còn bản thân mình, sẽ là ai đây...
"Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không ổn?"
Cửa phòng mở toan, nam nhân cao lớn tay bưng bát thuốc còn nghi ngút khói bước vào. Qua kẽ hở sau lưng người, Tử Ưu bắt gặp ánh nhìn nhợt nhạt của Cẩn Phong vương. Nhớ hôm nào, chàng chọn giang sơn, lạnh lùng đưa tiễn nàng. Phận bề tôi, trung hay không trung đều cùng chung một kết cục.
"Nhiễm sư ca, huynh cứu ta?''
Vấn Nhiễm là đại đồ đệ của Tô Tử Ngân. Hắn bình thường bế quan tu tiên, nay xuống núi tất có việc hệ trọng, Tử Ưu thành kính ngồi nghe giáo huấn.
"Ngoài bản sư ca ta, ai đủ tài sức trong tình huống đó vớt cái mạng nhỏ của đệ về."
Bên ngoài truyền vào tiếng hắng giọng: "Bổn vương..."
Tô Tẫn phát hiện nàng đã tỉnh lao vào, bất ngờ bị Thiếu Phong bế ngang hông cắp đi, nó ủy khuất khóc rống lên.
Vấn Nhiễm nghi hoặc thở dài: "Là con đệ?"
Tô Tử Ưu gật đầu. Vấn Nhiễm càng não nề: "Sư phụ sớm biết đệ gặp nạn, phái ta ngày đêm đi tương trợ. Có điều..."
Thấy Vấn Nhiễm còn e ngại, nàng cười cười: "Đây vốn chỉ có hai sư huynh đệ, mời ca nói thẳng."
"Sư phụ kể với ta... Năm người cứu đệ, thực ra đệ đã chết."
Tô Tử Ưu bàng hoàng, thần sắc kinh liễm, cố nén cũng không được. Hướng ánh mắt khó tin nhìn Vấn Nhiễm. Y thong thả tiếp: "Lúc đó, may mắn Bạch chân nhân đi ngang. Ngài nảy sinh ý định cá cược, thách thức ân sư. Trọng tâm vụ cá là..."
"Ai cứu được ta, người đó thắng? Thế rốt cuộc lão sư dùng cách gì?" Tô Tử Ưu nhanh nhẹn cắt lời, nàng đang khẩn trương.
Vấn Nhiễm hiểu ý, vắn tắt, tóm gọn: "Ân sư tìm khắp lục giới, phát hiện hài tử con quan tân trạng chưa tới số lại thác oan. Người dùng pháp thuật che mắt quỷ thần. Đem hồn phách vị tiểu thiếu gia kia giấu đi. Quỷ sai truy tầm một hồn đó lại ngỡ là của đệ."
"Vậy ra... Ta buộc phải..." Nàng suýt chút bại lộ thân phận, may mắn còn tỉnh táo.
Vấn Nhiễm bắt đầu trầm giọng, hạ mi buồn bã: "Nếu đệ cả đời ở lại Ẩm Cốc thì tốt."
"Ý là gia sư vì đệ gặp nạn?" Mắt Tử Ưu ngập tràn lo lắng.
"Không!"
Tử Ưu toan đứng dậy, Vấn Nhiễm vội ấn vai nàng xuống giường: "Ai làm gì nổi ân sư. Ta nói đây là đệ. Nếu cả đời ở lại Ẩm Cốc sẽ sống thọ trăm tuổi."
Tô Tử Ưu bật cười: "Làm đệ tưởng... Sư huynh, thực ra sống hay chết với ta sớm nhẹ tựa hồng mao."
"Gần đây có phải đệ thích ngủ?"
Vấn Nhiễm nhìn chén thuốc nguội vừa đủ dùng, ôn tồn hỏi. Tử ưu đón lấy, một hơi uống cạn, le lưỡi gật đầu.
"Sư đệ, giới hạn tuy nói mười hai năm. Song, nếu ngươi nghịch thiên, rất nhanh sẽ bị âm ty phát hiện, mạng ngươi..."
"Nghịch thiên? Phiền sư ca chỉ điểm?"
Vấn Nhiễm để chén thuốc vào khay, từ tốn xoay lưng: "Tỉ dụ, con trai vị tân trạng kia đột ngột biến thành cô nương khuynh sắc khuynh thành."
Thanh âm Vấn Nhiễm hàm chưa quỷ dị. Gian phòng vốn tràn ngập ánh nắng lại tối sầm. Tô Tử Ưu chìm sâu vào giấc mộng...
***
Kế Châu, Cấm Châu, Trùng Châu trong vòng hai năm lần lượt thuộc về Cẩn phong vương. Vốn Thiên Triều là chảo dầu sôi, nay tựa như dầu sôi được đun thêm lửa. Việc thâu phục Trùng Châu khá vất vả. Lần đầu tiên binh lính Xa Châu phải đuổi cùng giết tận, chung quy tại cách làm của Mạc Thiếu Phong khiến lòng dân bất mãn. Ngoài mặt nhẫn nại, bên trong hận thấu xương.
Vấn Nhiễm sau khi dặn dò cẩn thận, cáo từ trở về Ẩm Cốc.
Tô Tử Ưu giam mình tự ngẫm hai ngày. Sớm ngày thứ ba, tự dọn hành trang cùng Tô Tẫn rời thành.
Chuyện chém giết sa trường, vốn Tử Ưu xem cực bình thường. Chỉ vì sư ca bảo, Tô Tẫn còn nhỏ, oán khí đeo bám dễ ảnh hưởng hài nhi. Nàng phải lựa chọn,r ời xa chiến sự, hoặc đem cho Tô Tẫn. Lòng dạ Tử Ưu cứng rắn bao nhiêu cũng tan chảy. Nàng cứu Tô Tẫn vì phút cảm động, song thời gian bên nhau, lâu dần Tử Ưu ngỡ mình sinh ra nó. Mạc Thiếu Phong nói đúng, nàng bây giờ đã có gia quyến, hành sự tuyệt đối không thể tùy tiện.
Kế Châu một màu xanh ngắt, trù phú. Bát phường, thương hội nhộn nhịp. Phần đông cửa tiệm đều đề "Chi nhánh Mạc gia", chả trách kinh phí quân dụng lại thoải mái như vậy. Ra Mạc gia thực sự có thể nuôi nổi hai thành ba đời.
Nơi ở của Tô quốc sư năm xưa vẫn nguyên vẹn. Mọi thứ sạch sẽ vô ngần, Tử Ưu nhẹ đẩy cửa, thầm mong gặp cố nhân. Song, khung cảnh còn đây, người đã biệt.
Quanh quẩn một vòng, chỉ gặp lão quản gia già. Hỏi thăm, cuối cùng cũng rõ, Vân Mịch đã xuất giá. Nguyên nàng si tâm quốc sư, bị ruồng rẫy sinh bệnh nặng. Nàng dốc lòng quyên sinh, ai khuyên cũng chẳng nghe. Có vị danh y từ Bình Châu đi ngang, trước bóp miệng đổ thuốc, sau bên cạnh an ủi. Ngày ngày tận tâm cưỡng ép bệnh nhân chữa trị.
Vân Mịch tâm tưởng chết nay sống dậy. Mượn cớ theo học y, câu dẫn thành công, bắt sư phụ về làm chồng.
Chẳng còn hy vọng, nàng mang con lang thang ngoài phố.
"Phụ... Phụ... Vương!"
Tẫn nhi trong lòng Tử Ưu đang ngậm kẹo, chợt đôi mắt to tròn sáng long lanh. Tô Tử ưu nhìn theo hướng bàn tay nhỏ bé mủm mỉm vương ra. Giữa phố nhộn nhịp, tà áo xanh thanh thoát, làn tóc đen hơi rủ che mất nửa nụ cười ôn hòa. Nam tử hán dưới ánh nắng, làn da trắng ngần phản chiếu vẻ thoát tục.
"Bé con, qua đây!"
Tô Tẫn mừng rỡ thoát khỏi lòng Tử Ưu, xà vào vòng tay rắn chắc của Mạc Thiếu Phong. Nó hướng nàng vẫy vẫy: "Cha, lại đây!"
Nàng kinh ngạc, nhất thời bất động. Mạc Thiếu Phong bế Tô Tẫn lại gần, búng mạnh trán nàng, nghiêm nghị: "Tẫn nhi cũng là con ta, lần sau đi đâu cũng nên báo một tiếng."
Tử Ưu xoa xoa trán, lạnh lùng: "Ta định gửi nó. Làm cha như ta thực vô dụng."
Thiếu Phong tưởng nàng nhớ chuyện Trùng Châu thành hôm nọ, dạ cũng xót xa, vòng tay siết Tẫn nhi càng chặt: "Làm phụ vương như ta mới vô dụng, không bảo vệ nổi mẫu... À, cha con ngươi."
Tô Tử Ưu bước đi càng nhanh, nàng chẳng tha thiết nghe chàng nói. Bởi mỗi lần Mạc Thiếu phong thốt ra câu nào, lòng nàng như tan chảy, yếu mềm. Mà Vấn Nhiễm đã dặn, nàng là nam nhân ,kiếp này muốn qua khỏi mười năm, bắt buộc phải vong tình.
"Về thôi!"
Mạc Thiếu Phong, tay bế Tô Tẫn, tay mạnh mẽ giữ chặt vai nàng. Tô Tử Ưu trừng mắt, chàng vẫn làm ngơ.
Ráng chiều nhuộm đỏ cả vùng trời. Nhìn cảnh vật, cảm thấy quá thương tâm. Tương lai là thứ gì đó cực kỳ tịch mịch.
Trên đường lớn Kế Châu thành, hai nam nhân tay trong tay, đã thế còn cõng tiểu hài tử. Thực vừa quái dị vừa thu hút tầm nhìn.
***
P/s: Đi được một nửa đường rồi các nàng
.