Hoàn thành Bạch Lăng chi ái - Hoàn thành - Tẫn Tuyệt Tình Phi

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Bạch Lăng Chi ái - Chương 21



Ẩm Cốc đẹp nhất là gì?
Trăng!
Ẩm Cốc mùa nào nổi bật?
Chính là bốn mùa đều nổi bật như nhau.

Nàng thích ngồi trên thuyền gỗ, dạo quanh hồ hái hoa sen. Màn sương phản phất tựa thiên thai, che dấu thân ảnh thướt tha, mị hoặc. Sư phụ không dạy nàng nam nữ hữu biệt, song càng ngày càng phát hiện mình cùng sư huynh đệ bất đồng. Khi rãnh rỗi, họ thường ngắm tranh mỹ nhân, bàn chuyện thanh lâu. Nàng thực mất hứng! Lâu dần bị cho là đồng ái. Đại sư ca nói, đồng ái là nam yêu nam, nữ yêu nữ. Đồng ái không thể có tiểu oa nhi, sẽ bị tuyệt tự.

Nàng là nam nhân, sư phụ bảo vậy. Nhưng nàng gần nam nhân sẽ có cảm giác, tỷ dụ như khi Cao sư huynh cõng. Nàng ngại ngùng chỉ muốn lập tức leo xuống bỏ chạy.

“Cha... Cha…” Đứa trẻ bụ bẫm, hướng nàng gọi phụ thân. Nhiễm sư ca nói, đồng ái không sinh được em bé. Thế đứa trẻ này, nàng sinh lúc nào? Chẳng nhẽ bị Cao Quân Phi cõng vài lần liền có oa nhi. Nàng hận…

“Phi… Ngươi đi chết đi!” Gắt gao cầm ngọc tiêu, nàng nhắm phía phòng hắn mà lao tới.

Chỉ là, một mảng tịch liêu. Người đâu... Người đâu…?

“Ưu nhi..."

Bị gọi, Tô Tử Ưu xoay lưng, không phải Cao Quân Phi, kẻ này…

“Nàng tỉnh rồi, làm ta…”

Vương tay dụi mắt, trước mặt là mái tranh ở phòng mình. Mành thưa trước gió lay động mạnh. Đây, chẳng phải Ầm Cốc …

“Chàng, sao ở chỗ này?” Khó nhọc mở miệng, Tô Tử Ưu nhăn mày nhìn nam nhân đang cầm tay mình siết chặt.

“Đại quân tử chiến… Chủ tướng trốn tránh, có xứng...”

“Xứng! Tất cả đổi lấy nàng đều xứng hết!” Vốn muốn ôm lấy người. Chỉ vì Tô Tử Ưu ngã từ trên lầu cao, gân cốt tổn thương, chàng cần cẩn thận, nhẹ nhàng.

“Ngốc!”

“Nàng mới ngốc, không đợi ta tới đã...”

“Làm sao dám hy vọng... Chàng sẽ đến!”

Tô Tử Ưu gượng hé môi, trêu đùa.

“Mạc Thiếu Phong xin thề có trời đất minh chứng ,ta không bao giờ chần chừ trước nguy hiểm của Tô nương tử.”

“Khụ…”

Nàng ho khan, đoạn đòi chàng bế ra ngoài hít thở. Nơi này, chốn nương thân hai mươi năm. Đến từ đâu, thác về chỗ ấy. Thật tốt!


Quốc gia đại sự chẳng truyền tới nửa tin. An tâm tịnh dưỡng hai tháng, cái mạng nhỏ được kéo dài. Tô Tử Ngân cùng Bạch chân nhân đi Phù Yêu sơn tỷ thí, vừa đúng lúc hồi môn. Thoáng giật mình vì khả năng hồi phục của nàng, lão đem chiến tích ra khoe.

Tô Tử Ngân tu tiên, tuy gọi lão vì tuổi ngoại mấy trăm. Song, bộ dáng phiêu vân tuấn lãng chỉ hơn Mạc Thiếu Phong chứ không kém.

“Ân sư, chúng ta cần cái bàn tính.”

“Ô... Con chẳng cần trả ơn nuôi dưỡng của vi sư đâu!”

Tô Tử Ngân thong thả cho cá ăn, cố tình lờ đi ánh mắt tức giận của nàng.

Tử Ưu đập mạnh tay xuống bàn:

“Chuyện Thiên Kính hút máu sao người không nói, giao thứ nguy hiểm thế cho ta?”

“Trước đó có biết Thiên Kính cần nhiều máu?”

Tử Ưu lắc đầu.

“Sau đó đã biết?”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu.

“Biết còn dùng, nên trách con chứ sao trách vi sư?”

Tô Tử Ngân cười lớn, ra chìu thích thú. Trêu chọc đệ tử, dường như là mục đích thâu nhận học trò của y.

“Dẫu sao, ngươi chỉ sống mười hai năm, mất nhiều hay ít máu có xá gì.”

Tô Tử Ưu trầm mặc. Để thấy trước tình hình địch quân, nàng ngất mấy lần, không ai biết...

“Bảy năm qua mau thật!”

Lần đầu Tô Tử Ngân thở dài.

“Sư phụ, vất vả đến Thiên Triều lượm xác, ta thực nợ người đại ân.”

“Vi sư đâu có rãnh rỗi!”

Tô Tử Ngân thản nhiên nói:

“Lúc đó ta bận lắm, Bạch lão đầu thách ta nấu xem rượu ai ngon hơn, vi sư phải lặn lội tận Bách Hoa sơn để...”

Y đang hào hứng, chợt chạm mâu quang sắc như dao của Tử Ưu, ho mấy cái, vội vã chuyển đề tài:

“Cao Quân Phi một thân một mình mang người quỳ gối dưới chân núi, miệng lẩm nhẩm tại ta... Tại ta…”

Tô Tử Ưu trầm mặc, y tiếp:

“Lúc vi sư lấy ngươi từ trong tay hắn, ta cảm thấy hình như tay Cao Quân Phi tê buốt đến vô lực, định đưa thuốc cho. Chỉ tiếc, hoàng đế kêu ngạo nói triều đình có biến, không nấn ná lâu, liền rời đi.”

“Vậy thì chàng, sao cũng?”

Ánh mắt Tử Ưu thâm trầm, khó đoán cảm xúc hỗn loạn trong lòng. Tô Tử Ngân cười cười:

“Ta báo cho hắn đấy!”

“Hả…?”

“Tên ngốc một mình xông vào cấm cung, vừa hay thấy ngươi nằm trong vũng máu. Khỏi nói cũng hình dung mức độ tàn sát đến điên loạn như nào.”

“Rồi làm sao chàng thoát?”

Tô Tử Ngân nhìn trời, thở dài:

“Hắn mang theo Thiên Kính của ngươi, máu nhỏ vào kính, tự khắc khởi động, đưa y về doanh trại quân Xa Châu.”

Tô Tử Ưu thở phào nhẹ nhõm. Chợt Tô Tử Ngân buồn rầu, vẻ mặt chưa từng có:

“Máu hai người cùng dung hòa vào Thiên Kính, đời này chỉ có thể đồng sinh đồng tử.”

“Không được, ta chỉ còn năm năm!”

Tô Tử Ưu manh động đập vào bàn. Tô Tử Ngân lãnh đạm phi thân chuồn mất.



Trong đình hóng mát, trên bàn đá đặt ấm trà Bích Loa xuân. Hương sen trộn lẫn hương trà, mang tư vị bình yên, an ổn.

Mạc Thiếu Phong nghiêm cẩn, cung kính nhìn Tô Tử Ngân.

Tô Tử Ngân thong thả uống trà, nói:

“Hai người đã cộng sinh, bỏ đi quãng đời tươi đẹp cùng hùng đồ bá nghiệp, bệ hạ không cảm thấy tiếc sao?”

“Tiếc ư?”

Mạc Thiếu Phong khóe môi hé cười, đoạn lắc đầu:

“Trẫm... À, ta cầu còn chẳng được!”

“Nhất kiến chung tình. Đời người chỉ cần tìm đúng người kết mối lương duyên, không cầu dài hay ngắn. Một kiếp tịch mịch sao sánh bằng vài khắc thanh hoan. Tốt... Tốt!”

Tô Tử Ngân sảng khoái, lão vỗ vỗ vai Mạc Thiếu Phong, toàn tâm toàn ý giao bảo bối cho chàng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chào bạn!
Mình chưa đọc hết truyện của bạn nhưng mình thấy truyện này viết khá tốt, cốt truyện hấp dẫn đó. Tuy nhiên, mình nghĩ bạn nen viết thành từng đoạn văn ngắn thay vì mỗi câu mỗi dòng như vậy cảm xúc khi đọc dễ bị vụn đó bạn, nhìn có vẻ dài nhưng thực ra rối. Hơn nữa bạn cũng đừng mỗi dòng mỗi cách dòng như vậy, cảm xúc dễ bị loãng lắm. Chúng ta dùng việc cách dòng là để tách ý của mỗi đoạn với nhau mà. Ngoài ra nên tách đối thoại ra khỏi lời tự sự. Ví dụ thế này thì sao nhỉ?
Bạch Lăng Đại Quốc, mỗi năm Trung Thu đều xuất hiện huyết nguyệt. Tương truyền thiên địa vì thương xót chiến tướng Tô Tử Ưu mà nhỏ lệ mười năm. Đêm thanh gió lộng, lầu cao vạn trượng, một thân cẩm bào màu vàng nhạt, lưng tựa long ỷ, ngắm nhìn quang cảnh bao la. Cảm giác thiên hạ nằm dưới chân sao không thể lấp đầy mất mát trong lòng… Cẩn Phong đế hô mây hoán vũ, oanh oanh liệt liệt sa trường, lấy trăm binh địch ngàn quân. Khí thế năm xưa sớm bị bi thương hằn in thành từng nếp nhăn trên trán. Hoàng đế vì ai hơn ba mươi đầu đã bạc? Hoàng đế vì ai, đêm nào cũng chìm đắm ác mộng tiêu tương? Mười năm nói dài, thực chất trôi rất mau...

Từ dưới lầu, mùi hương bạch mai xông vào mũi, thấp thoáng trâm hoa Tử Đinh Hương. Mi mắt khẽ động, Cẩn Phong đế một màn lãnh đạm.
"Nàng..."
Người dám bước lên Vọng Âm Đài, trừ bỏ đế hậu còn có ai. Nàng vận phụng bào, đầu đội mũ phượng chỉnh tề. Gió thổi màn thưa bay phần phật. Bước sát thành lan can, mắt dõi đúng phương đế quân chú mục. Khẽ nhói! Kia chẳng phải hướng về Ưu Châu, nơi chôn Tô Tử Ưu quân sư.
"Chàng rốt cuộc luyến người đã khuất mà lãnh đạm hiện tại đến bao giờ?"
Dưới vầng trán cao ngạo, đôi mày thanh tao nhẹ nhíu lại, hoàng đế mắt vẫn khép hờ, chỉ khóe môi tựa tiếu phi tiếu đáp: "Trẫm nào lãnh đạm hiện tại. Có chăng là ta chẳng nhìn thấy người của hiện tại."
Sắc mặt đế hậu trầm xuống, lẳng lặng dựa sát hành lang. Tinh ý nhận ra, mười đầu ngón tay nàng bấu chặt vào bệ gỗ nương tựa.
Cẩn Phong hoàng đế bình thản, hỏi như đùa cợt.
"Nàng làm mẫu nghi thiên hạ mười năm, tư vị như thế nào? Trẫm đoán ý nguyện đã thành, lòng dạ thỏa mãn?"
Còn cách xưng hô của các nhân vật cũng nên xem lại.
"Là ta nhẫn tâm nên nàng trừng phạt quả nhân? Tước đoạt cả lần gặp mặt cuối cùng. Tô Tử Ưu, ta hận nàng! Kiếp này hận, kiếp sau hận, ngàn lần vạn lần không cho phép nàng siêu thoát trước!"
- Cách hành văn cũng nên cân nhắc sao cho đúng với ngôn ngữ cổ trang. Việc này bạn làm khá tốt rồi, chỉ còn một vài chỗ nữa thôi ví dụ:
"nơi chôn Tô Tử Ưu quân sư." => táng
- Ngôi xưng hô (ngôi kể chuyện) lúc Tô Tử Ưu giả trai bạn nên dùng khi chỉ có 1 mình nàng là "nàng" nhưng lúc có mặt những người khác nên là "y", nam nhân vật chính dùng từ "hắn".
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 2 hay quá nàng ạ, đọc mà cứ trố mắt ra, cách nàng dùng từ chứng tỏ nàng có nghiên cứu rất kỹ cổ trang, không giống một vài bạn viết rất sơ xài. Ta thật sự thích một tác giả dụng tâm như vậy.
P.S => Thái tử sao lại xưng là bổn cung??? 【•】 _【•】
Dù được mà nàng. Tẫn Tuyệt Tình Phi cũng có thể dùng "Cô" thay thế.
Hắn đồng ái, lần sau cẩn thận
Có nên thay thành "long dương chi phích" không?
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Dạ chàng ẩn ẩn xót
Mình nghĩ nên dùng "chua xót" thì thuận miệng hơn. "xót" này chỉ dùng chỉ miệng vết thương thôi.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 10

Cẩn Phong vương cùng Tô quân sư khải hoàng, hồi cố quốc.

Có điều, lần này gây ra nghi vấn gian tình lớn. Bởi Tô Tử Ưu trên tay bồng ấu nhi vừa hơn sáu tháng tuổi, còn cùng vương gia tranh giành là con mình.

Tống Tử Hương trong dạ khẩn trương, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: "Biểu tỷ, Tẫn nhi là con ai?"

"Của ta." Tử ưu nửa bước cũng ôm theo Tô Tẫn.

Tử Hương thần sắc khó kìm nhợt nhạt: "Với Thiếu Phong?"

"Không!" Tử ưu ngưng đung đưa nôi, buồn rầu đáp: "Muội phải tin ta, cả đời Nam Cung Chiêu, một không tranh nam nhân của Lâm Tố Hương, hai càng vô tâm với ngôi hoàng hậu."

Ngoài cửa, gia đinh bị Cẩn Phong vương bóp miệng đến sắp ngạt. Gương mặt chàng khó coi, hàng trăm suy tư vùn vụt hiện qua đầu.

Phía Bắc thành Xa Châu có vườn Bạch mai. Hai con thỏ trắng năm xưa Tử Ưu mang về, nay tạo thành một bầy nhỏ. Thong thả cho chúng ăn, Mạc Thiếu Phong cố gắng chẳng nghĩ linh tinh.

Gió đông phủ trùm từng tàn cây, lạnh buốt. Chỉ không biết cảnh với lòng thứ nào lãnh đạm hơn.

Nàng nói muốn chiếc ghế đế hậu, bán mạng công thành đoạt đất. Hóa ra tất cả vì Tống Tử Hương. Chàng có mộng đồ vương, nàng dốc sức phò tá. Tốt! Nhưng, tâm tình Mạc Thiếu Phong vô lực suy sụp. Chính bản thân mơ hồ cảm thấy đau.

"Tẫn Tẫn, cẩn thận ngã!"

Tô Tử Ưu rất thích Bạch mai, nàng về Xa Châu, thời gian rãnh đều mang Tô Tẫn đến đây chơi. Đứa trẻ một tuổi chập chững bước, bập bẹ gọi "cha".

Nửa năm này, họ không cần xuất chinh. Bởi Cấm Châu vô cùng suy yếu, hơn phân nửa dân số đã bỏ sang Lệ Châu sinh sống. Một mảnh tiêu tàn, tựa đèn chong trước gió. Mạc Thiếu Phong phái sứ giả sang, mượn cớ tương trợ, lâu dần thâu phục lòng dân, nắm thóp Châu vương. Cấm Châu hết đường chống đối.

Cũng đã nửa năm trôi qua, Thiếu Phong vô cớ xa lánh Tử Ưu. Ngoài thiết triều, ngòai chính sự, chàng chẳng trêu chọc người như trước.

"Phụ... Phụ..."

Tô Tẫn thấy bóng cẩm bào màu vàng quen thuộc hấp tấp rời tay Tử Ưu chạy qua. Do chân y ngắn lại gấp gáp nên ngã nhào,clăn mấy vòng.

"Tẫn nhi!"

Mạc Thiếu Phong nhanh hơn một bước đỡ nó dậy, ra hiệu bí mật. Tử Ưu tới sau, rút khăn lau sạch vết bẩn trên người con, nhẹ giọng: "Ngươi định gọi y là gì?"

Tô Tẫn lắc đầu. Đáy mắt băng lãnh của nàng vương tia tức giận. Mạc Thiếu Phong khóe môi khẽ nhếch, đoạn đứng lên, lạnh nhạt rời đi.

Trong rừng Bạch mai, gió từng đợt thổi qua lớp áo mỏng. Mùa đông năm nay, thực đến sớm...

***

Thiên Triều nội loạn, các đảng phái chia ba: Tam, Tứ, Lục hoàng tử nhờ các thế lực khác nhau tạo thành thế cục chân vạc. Bất kỳ ai cũng dè chừng, chẳng mảy may manh động. Tất cả chỉ chờ hoàng đế băng hà.

Tô Tử Ưu nhẩm thời gian khởi binh.

Thiên Triều ở thế cục đó, dẫu quân Xa Châu làm gì, bắt buộc phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Nàng tiên liệu, quân Thiên Triều chia ba phe ở thế cân bằng, tất nhiên không ai muốn chia sẻ quân đi chinh phạt. Tam vương tranh vị, thiếu một quân một tốt cũng xem như mất phần thắng lợi.

Trên cổng thành lộng gió, đêm hè trăng sáng vằng vặc. Mùi hồng liên từ các hồ nước đồng loạt tràn ra.

"Ưu, ngươi tới muộn."

Mạc Thiếu Phong không vận hoàng bào, chàng mặc bộ áo lam nhạt, tựa như Mạc thiếu chủ năm nào ở Kính Hoa Lầu. Tô Tử Ưu nhìn rượu trên bàn gật đầu.

"Thứ lỗi! Ngươi gọi ta ra chỉ để đối ẩm?"

"Còn hàn huyên chuyện cũ."

Tử Ưu từ tốn ngồi xuống. Ánh mắt Thiếu Phong vẫn chưa thôi nhìn xa xăm, xa tận dòng sông long lanh phản chiếu ánh trăng.

"Tử Ưu, ngươi chọn được hoàng hậu cho bổn vương chưa?"

Chén rượu vừa đưa tới môi chợt ngưng lại.

"Rồi!"

Tô Tử Ưu nhẹ buông, đoạn ngửa cổ uống cạn. Mạc Thiếu Phong xoay lưng, tầm mắt nhìn xa càng thêm tịch mịch: "Lần này xuất chinh, dẫn theo Tô Tẫn cùng Tống Tử Hương."

Hơi men chếch choáng, cố bình tĩnh. Tử Ưu nhíu mày: "Không."

"Lệnh vua ngươi dám cãi?"

Chàng trừng mắt, mảng lạnh băng, oai phong bức áp. Đây là tư thái của hoàng đế, trong cơn mơ hồ, Tử Ưu vẫn lắc đầu. Mạc Thiếu Phong phất mạnh ống tay, giọng vừa nhẹ vừa hàm chứa uy lực: "Đừng quên hiện nay Tô quốc sư đã có gia quyến. Cho dù ngươi địch lại vạn quân thì sao? Tay ôm Tô Tẫn, tay ôm Tử Hương, cùng nhau đồng quy vu tận?"

Chàng uy hiếp nàng? Bốn năm qua chưa từng có. Tô Tử Ưu ngẩng đầu, cười cười, ánh trăng phản chiếu tròng mắt huyễn mị.

"Tùy bệ hạ vậy!"

Nàng gục trên bàn, bất tri bất giác ngủ. Tô Tử Ưu mấy tháng gần đây thường ngủ quên, chính nàng cũng không thể kiểm soát.

Chàng dụng ánh nhìn ôn nhu, nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên vầng trán cao như ngọc, vuốt dọc cánh mũi nhỏ nhắn. Tô Tử Ưu, chỉ khi nàng nhắm mắt, mới thực sự ngoan ngoãn là của chàng.
Bạn ơi, "điều quân" viết thành "đều quân". Chỗ Tống Tử Hương chất vấn Tô Tử Ưu thì tên của TTU chưa viết hoa... Và vài chỗ khác nữa. Mình đang bận đọc. Bạn xem lại nhé.
Được Mạc Thiếu Phong tin tưởng, là một loại hạnh phúc? Hay chính thị bắt đầu của gánh nặng triền miên...
Nghe mà tim nặng trĩu.
 

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 22

Trăng tròn in đáy hồ lấp lánh. Từng cánh sen hồng bồng bềnh trôi, mùi hương êm đềm lan tỏa. Đêm tĩnh lặng!

Vài ngày trước Tô Tử Ưu bị sư phụ giáo huấn: “Ngươi không phụ thiên hạ nhưng nhẫn tâm ngược đãi chính mình, đây là hy sinh hay ngu ngốc?”

Tô Tử Ưu suy ngẫm rất lâu, cuối cùng hạ quyết định thành thân. Toàn cốc chấn động. Vấn Nhiễm tắc lưỡi nuối tiếc: “Nếu mười năm trước ta biết đệ là nữ nhân thì Mạc thiếu gia bít cửa nhá!”

Tô Tử Ngân xém chút phun hết rượu ra bàn, ngửa đầu cười thỏa mãn. Mạc Thiếu Phong như hủ dấm di động, ngoài cười trong tức đến sắp nghẹn.Thời gian gấp gáp, hỷ đường đơn giản, trang phục tân nương càng bình dị. Chàng siết nhẹ tay nàng, cảm thấy áy náy, Tô Tử Ưu nhéo nhéo mũi y: “Thiếp rất hạnh phúc!”

Núi Ẩm cái gì cũng không thiếu, nhất là rượu. Cách đây mười năm, sư phụ chỉ nàng ủ một vò Thanh mai. Cao Quân Phi canh trộm mấy lần bất thành. Chung quy, do Tô Tử Ngân bảo, rượu này nhất định chỉ khai trong ngày đại hỷ của nàng. Lắc lắc đầu, nàng sao lại phân tâm nghĩ tới hắn chứ.

Trong phòng, nến cháy quá nửa. Mạc Thiếu Phong ánh mắt sắp mất tỉnh táo: “Nương tử… Nàng bỏ cái gì trong rượu?”

Tô Tử Ưu đưa chung lên ngửi ngửi, ngắm nghía: “Lâu quá, thiếp quên mất rồi.” Sắc mặt Mạc Thiếu Phong vô cùng khó coi. Rượu này ủ rất ngon, có điều càng uống bản thân càng nóng bức khó chịu.

“Tướng công!” Tử Ưu lo lắng vỗ nhẹ má chàng. Mạc Thiếu Phong âu yến giữ tay nàng, cười cười. Tử Ưu cũng cười theo: “Khuya rồi, ngủ thôi, chàng ngủ ở đâu?”

Nàng vui vẻ đứng lên khỏi ghế, chưa kịp phản ứng tiếp theo đã bị chàng ôm vào lòng: “Nương tử, nàng nói sai rồi… Là đi sinh em bé chứ.”

“…”

Ở Ẩm Cốc thời gian dài, Tử Ưu khẩn trương muốn hồi thành. Tô Tử Ngân miễn bàn, đi hay ở tùy duyên. Chỉ Mạc Thiếu Phong trước sau đều phản đối.

“Chàng đang trốn chạy ư?”

Nàng đáy mắt ngập tức giận, gằn giọng. Chàng yên lặng một lúc, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng. Tử Ưu chạy theo chắn trước mặt: “Ta còn biểu muội, ta có Tẫn nhi. Huống hồ Hương Hương vừa mất hài tử… Chắn chắc rất cần chàng bên cạnh. Chúng ta về thôi!”

Mạc Thiếu Phong nhìn nàng rất lâu, đoạn nắm chặt bả vai Tử Ưu,nhíu mày: “Nàng thực tâm đẩy ta vào vòng tay nữ nhân khác?”

“…” Tử Ưu cúi đầu trầm mặc.

“Dù nàng tự nguyện nhường, tướng công đây cũng không thể dối lòng chấp nhận được.” Mạc Thiếu Phong khe khẽ thở dài.

“Nhưng, chàng phải có trách nhiệm với biểu muội… Huống hồ, ta nợ muội ấy rất nhiều…”

Mạc Thiếu Phong cốc mạnh đầu Tử Ưu: “Tỉnh táo lại, nợ nàng sớm đã trả xong. Còn về sau là ta gây lỗi.” Nói rồi ôm chầm người ngọc, mặc nàng giãy giụa như thế nào. Tô Tử Ngân đã mách nhỏ, đối phó đồ đệ lão, cứ trực tiếp bá đạo. Chàng từ nay cần chăm chỉ học hỏi để theo đuổi nàng.

Trên lý thuyết, Tô Tử Ưu miễn cưỡng ở lại cốc. Song, nàng bí mật qua lại thư từ cùng phó tướng. Tình hình chiến sự căng thẳng, Thiên Triều Cao hoàng đế uy dũng, bức quân Xa Châu lui ngày mấy dặm. Mà tinh thần binh lính sớm xuống thấp. Mất bệ hạ, mất quân sư, họ chẳng biết chiến đấu vì cái gì. Tô Tử Ưu viết bài hịch động viên quân sĩ. Lén lăn dấu tay Mạc Thiếu Phong lên thánh chỉ. Trận chiến này, nàng tuyệt đối phải thắng. Tô Tử Ngân khuyên ngăn mãi, bất thành, lòng sinh buồn bực, rời Ẩm Cốc đi ngao du.

Về phần Mạc Thiếu Phong, tức giận lên cực hạng, mất bình tĩnh quát: “Nàng ép ta?”

“Phải!” Tử Ưu mắt chưa rời thư từ xa trường, gật đầu.

Mạc Thiếu Phong đập mạnh vào cửa: “Tại sao chưa chịu buông chấp niệm. Tại sao nhất định ta phải làm hoàng đế?”

Tô Tử Ưu giật mình, ngẩng đầu nhìn chàng cười cười: “Bảy năm trước, Mạc thiếu chủ nói muốn xưng đế. Con đường đi đến đích đã gần, buông thực có lỗi với chúng tướng đã hy sinh.”

“Nàng…” Tay nắm chặt, trong mắt chàng hằn tia lửa giận.

“Vậy được, thuận theo ý nàng.” Chàng gằn từng tiếng. Đây không phải khuất phục, là nàng bức áp. Vậy chàng sẽ cho nàng thấy, chính mình chọn lựa sai.

Trở về Cẩn Phong quân doanh, Tử Ưu lại một thân nam trang. Nàng tiêu soái ra vào khiến Mạc Thiếu Phong khó chịu. Cái này, muốn nói chàng bất lực, đến nữ nhân trong lòng cũng chẳng giữ xong. Lần tái khởi, chàng cấm tuyệt nàng dùng Thiên Kính. Trước vì nguy hiểm, sau muốn đường hoàng so tài trí với Cao Quân Phi. Nhớ chuyện hắn giam nàng, thực Thiếu Phong muốn lập tức chém y ngàn vạn nhát.

Từ lúc Tô Tử Ưu xuất hiện, Thiên Triều hoàng đế ôn hòa hơn, từ bức ép quân Cẩn Phong trở thành đùa bỡn. Phó tướng Tiêu Viễn đập nhẹ vào bàn: “Cái này là y sỉ nhục thực lực chúng ta?” Mạc Thiếu Phong lưng tựa sau ghế, mặt đắc thắng vô cùng.

Tử Ưu vỗ vai Tiêu Viễn an ủi: “Cao Quân Phi tính tình quái dị, y muốn khích ngài đấy, nên học bình tâm đã.”

“Có mà hắn ghen với quả nhân.” Mạc Thiếu Phong trào phúng cười. Tử Ưu ho nhẹ, liếc nhìn phó tướng. Tiêu Viễn hiểu ý, từ từ lui ra ngoài.

“Còn không phải ? Danh hiệu mỹ nam, ta đệ nhất, y đệ nhị. Mỹ nhân tốn mười hai năm theo đuổi bất thành bị ta trong vòng bảy năm đã có được. Là y từ yêu thành hận hay thẹn quá hóa giận đây?” Mạc Thiếu Phong nhướng mày, đoạn kéo nàng vào lòng, Tử Ưu trừng mắt: “Trơ trẽn!”

Chàng gắt gao siết chặt eo nhỏ, cười: “Do sư phụ nàng truyền thụ.”

“Chàng sao lại học cái khuyết điểm của lão…” Tử Ưu chưa nói hết, môi đã bị phủ lấy, bàn tay Mạc Thiếu phong càng không yên phận, cứ thế tùy nghi chiếm dụng thân nàng. Đây cũng chẳng phải lần đầu của họ, nàng đã giảm bớt ngượng ngùng, e thẹn.

Gạt bỏ mọi ân oán, toàn tâm toàn ý giao hòa.
Đời người có một, lo nghĩ quá nhiều sẽ lãng phí kiếp này.
Thuận theo tự nhiên, tùy duyên để khởi, biết đâu trong mùa đông lại có ý xuân…

Mùa thu năm Bạch Lăng bảy trăm mười bốn. Thiên Triều cùng Xa Châu kí giao ước hòa hiệp. Trong đó, thừa nhận quyền tự trị của các thành mà Cẩn Phong vương quản. Bãi bỏ triều cống. Vì sao Thiên Triều chịu hạ một bước. Chung quy, Cao Quân Phi mưu lược vẫn thua Tô Tử Ưu một chút. Kéo dài trận chiến thực phi nghĩa. Huống hồ, nội phản trong cung lăm le ám hại y.

Quay đầu nhìn cảnh tiêu tàn lần cuối… Rán chiều tĩnh lặng lướt qua đại kỳ, một màu cam nhẹ nhàng, ấm áp, báo hiệu thiên hạ thái bình. Trên lưng tuấn mã, hoàng đế cao ngạo hô to “Xuất phát!” Khải hoàng về thành, gia đình đoàn tụ. Trải tám năm dài đăng đẳng. Lần đầu binh lính Xa Châu vui mừng tận tâm can.

“Đang lo lắng?” Tô Tử Ưu được phép đi song song chàng, thoáng nhìn nét trầm tư, Mạc Thiếu Phong sinh bất an.

Nàng nhìn trời cười cười đáp: “Không có!”

Nàng dối lòng. Về hoàng thành, có những chuyện phải đối mặt. Làm người ích kỷ thực dễ, nhưng làm người nhẫn tâm với tình thân không dễ. Tương lai, sớm lại mịt mờ…


Chương cuối

Tô phủ vẫn như xưa, khác chăng thêm phần vắng lặng, tịch liêu. Đẩy cánh cửa lớn, giữa sân đã thấy tiểu hài tử động kiếm đi bài vũ kỹ xuất sắc. Lá trên cành, bị y chém bay lả tả.

“Tẫn nhi!”

Nghe gọi, tiểu hài tử bình tĩnh thu kiếm, thoáng ngẩn người: “Cha!”

“Qua đây!” Nàng dang tay, ôm chầm đứa trẻ, hôn khắp mặt nó cho thỏa bao thương nhớ trong lòng.

“Cha, phụ vương vẫn bình an?”

“Ừ! Cô cô con ở đâu?” Nàng xoa xoa đầu Tô Tẫn, đoạn nắm tay nó bước đi.

Hậu viên mát mẻ, sân viện trồng rất nhiều Tử Đinh Hương. Tống Tử Hương lưng tựa cột đình, mắt đăm chiêu nhìn tầng mây thăm thẳm. Tô Tẫn kể lại, hơn nửa năm trước, tiểu đệ đệ mất cô cô sinh bệnh, thường trầm tư, u uất. Lòng Tô Tử Ưu khẽ nhói. Nàng biết, Tống Tử Hương cùng đứa bé là vô tội, Cao Quân Phi vì bức Tử Ưu mà ra tay tàn độc. Nàng đã nợ biểu muội đến mức dùng một kiếp này cũng không trả nổi.

Tử Ưu bước đến gần Tử Hương khẽ lay: “Biểu muội, ta đã về!”

Tống Tử Hương vốn đang thất thần, ánh mắt liền có sự sống: “Thế chàng có về không?”

Tử Ưu gật đầu cười. Tử Hương ôm chầm tỷ tỷ mình lắc mạnh: “Vậy đại nghiệp thành công?”

Tử Ưu vỗ vỗ lưng nàng, ừ.

“Muội… Muội có được làm hoàng hậu?” Tống Tử Hương bỗng chốc buồn bã, nàng nhìn bụng mình, hốc mắt ươn ướt.

Tử Ưu nhẹ nhàng vuốt ve gò má nhỏ xinh, lãnh đạm cười: “Đương nhiên… Muội sẽ là đế hậu… Vĩnh viễn ta không cho phép ai thay thế.”

Nửa tháng sau đăng cơ, chính thức lập quốc. Mạc Thiếu Phong giữ tên nước như cũ. Song để phân biệt chàng thêm chữ Nam.


Nam Bạch Lăng, mùa đông lại tới…

Thánh chỉ truyền vào Tô phủ, Tô tiểu thư được sắc phong hoàng hậu, nội sáng phải nhập cung. Thái giám truyền chỉ chưa từng nghe nói Tô phủ có tiểu thư, ánh mắt dị kỳ nhìn Tử Ưu. Nàng tiếp chỉ, cười cười: “Tống Tử Hương vốn là biểu muội thất lạc, gần đây vừa nhận ra nhau.”

Thân công công mặt giãn ra, hoan hỷ chúc mừng, đoạn xoay lưng đi. Trong phòng im lặng.

Buổi tối, trời u ám, mùa đông gió thổi lạnh lùng. Tô Tẫn vùi vào lòng Tô Tử Ưu ngủ, nó nhất định bám riết không rời. Tiếng chân từ ngoài khẽ dừng trước cửa, giọng nữ nhân thỏ thẻ: “Biểu tỷ, thực làm vậy ổn sao?”

“Hương nhi! Vào đây!” Đặt Tô Tẫn lên giường, đắp chăn cẩn thận, Tử Ưu lại ngồi xuống bàn, nhìn Tử Hương mắt đỏ hoe bước qua cửa.

Nàng đặt chung trà lên bàn, liền quỳ lạy: “Tỷ… Xin lỗi… Ta biết tỷ với Thiếu Phong ân tình sâu nặng… Nhưng ta với chàng từ trước đã đến với nhau…”

Tử Ưu cười cười, xoa má nàng: “Ngốc! Đi ngủ sớm mai làm tân hoàng hậu, đứng đầu Tam cung Lục viện, muội không thể để mình tiều tụy được.”

“Biểu tỷ…” Tử Hương nghẹn ngào: “Tỷ dùng chung trà tạ lỗi của muội… Kiếp sau, Hương Hương làm thân trâu ngựa đáp đền…”

Vỗ vỗ vai nàng, Tô Tử Ưu liếc nhìn chén trà sóng sánh nước. Nàng lớn cùng thảo dược. Một loại thuốc nho nhỏ, có thể qua mắt sao.

“Ta thực phải uống nó?”

“Không dùng là còn oán trách muội…” Tử Hương dâng trà lên ngang tầm mắt.

Tử Ưu hạ mi, miệng lại cười. Nàng thong thả uống một hơi cạn sạch. Tử Hương rời đi.

“Tống Tử Hương, đó là điều ngươi muốn. Cũng tốt, từ nay xem như chúng ta dứt hết mọi ân oán.” Tô Tử Ưu thầm nhủ trong lòng, nàng đau đớn gục xuống bàn, ôm bụng.

Tô Tẫn tỉnh giấc, chớp chớp mắt: “Cha… Cha đau ở đó?”

“Hài nhi ngoan… ngủ… tiếp đi con…” Nàng hướng Tô Tẫn cười ôn hòa. Tất cả, một màu đen tĩnh lặng…

***
Giữa bệ rồng uy thế bức người, đang quỳ một nữ tử. Nàng thanh tao thoát tục, gương mặt tuy nhợt nhạt song vẫn cao ngạo bất phục, bất cam. Long nhan thịnh nộ, quần thần nín thở chờ nghe phán xử.

“Nam Cung Chiêu, dám cả gan cải nam trang, lừa gạt quả nhân mấy năm. Ngươi đáng tội gì?”

Tô Tử Ưu tròng mắt hơi vô hồn nhìn chàng cười ẩn ý. Phía bên phải thiên tử, một thân phụng bào lấp lánh, kiêu sa.

“Nếu không phân bày rõ, trực tiếp lưu đày.” Ngữ khí nhẹ nhàng mà lạnh lùng, thừa tướng nghe xong, bạo gan quỳ tấu: “Bệ hạ, nể tình Tô quân dư cống hiến lớn lao, xin giảm nhẹ hình phạt!”

“Tô quân sư?” Đôi mày Mạc Thiếu Phong chau lại hết mức, đoạn đau đớn thốt: “Tô khanh tử chiến sa trường, sớm vùi thân hoang mạc. Để lại trong lòng trẫm ngàn vạn nỗi xót xa...” Sắc mặt bá quan tái mét, hoàng đế trực tiếp phủ nhận người quỳ dưới kia là Tô quân sư, họ còn gì để nói.

“Còn không mau mang nữ nhân này ra ngoài!” Chàng tức giận xua tay.

Ngự lâm quân hai người vừa nhẹ nhàng, vửa cứng rắn dẫn nàng đi. Trong tâm họ rối loạn, rõ ràng với Tô quân sư kính trọng, song lệnh vua khó cãi. Tô Tử Ưu lần cuối nhìn thẳng đế vương uy phong, đạm cười. Họ cứ như vậy rời xa nhau. Từ đầu đến giờ, chàng không mảy may khép tội tráo hôn, phải chăng đã chấp nhận Tố Hương. Là áy náy vì để nàng ta mất con sao? Chàng có biết, đêm qua Tô Tử Ưu cũng nếm trải tư vị đó.

Con đường do nàng chọn, bước đi vô cùng thanh thản. Chẳng oán trách chàng, chỉ mong yêu thương sớm ngày phai nhạt…

Thiên Triều lại dấy binh khiêu chiến.

Mùa xuân năm Bạch Lăng bảy trăm mười lăm. Thư từ biên quan gửi về chất đống ngự thư phòng. Bệ hạ ngày đêm xem xét, thần sắc hỗn loạn,vừa lãnh vừa đau. Thái giám kề cận lo lắng, đi tìm hoàng hậu thỉnh ý. Giữa đêm đầu xuân, khí trời còn se lạnh, hoàng hậu một thân áo mong manh xông cửa vào. Bệ hạ chẳng hề nhìn, trực tiếp đuổi về.

Từ đó, thư gửi từ biên quan giảm dần theo năm tháng. Cho tới cuối hạ, trời chuyển sang thu, mưa rơi tầm tã. Trên cổng thành cao ngất ngưỡng, gió thổi hoàng bào cô quạnh. Thân ảnh tịch liêu bất động mấy canh giờ. Phía sau, có người liên tục dập đầu tạ tội.

“Mạc tướng vô dụng, xin trách phạt!”

“Phó tướng, nàng đi có nhẹ nhàng?” Nghe hỏi,Tiêu Viễn ngẩng đầu, đôi mắt bị mưa làm đỏ hoe, đáp: “Bị Cao Quân Phi lấy tim.”

Tiếng sấm đánh ầm ầm, nước trút xuống ngày một nhiều. Hoàng đế thất thần , đoạn trừng mắt quát: “Khanh nói dối, Cao Quân Phi yêu nàng, sẽ không nỡ giết. Nàng cùng ta là thân cộng sinh, quả nhân chưa chết, nàng tuyệt đối… Tuyệt đối không thể chết. Phó tướng… Ưu nhi bảo khanh diễn màn kịch này?”

Bả vai bị hoàng đế siết chặt, Tiêu Viễn chỉ biết cúi đầu, chua xót đáp: “Hoàng thượng, nếu đau lòng... Sao chẳng phái binh tiếp viện?”

“Binh tiếp viện?” Nước từ tóc nhỏ vào mắt Mạc Thiếu Phong cay xè.

Tiêu Viễn nở nụ cười quỷ dị: “Nửa tháng trước bị Thiên Triều tập kích, binh mỏi lương cạn. Thần viết rất nhiều thư khẩn xin bệ hạ phái viện quân. Vậy mà, triều đình vẫn im lặng.” Giọng Tiêu viễn ngày càng nghẹn ngào, uất ức,trong tiếng gió thét gào như quên mất đạo quân thần: “Chúng binh tướng phải vào rừng săn, có lúc bị thương còn nặng hơn gặp địch. Tô quân sư sức khỏe vốn yếu, ngã bệnh trầm kha. Nhìn toàn quân, đau lòng thổ huyết, cuối cùng...” Tiêu Viễn im lặng.

Mạc Thiếu Phong nặng nề thốt từng tiếng: “Cuối cùng thế nào?”

“Cuối cùng Tô quân sư đem ra một chiếc kính, dưới ánh trăng tròn làm pháp thuật, lập lời thề.”

“Nàng nói gì?” Chàng không kìm được, nắm tay tự siết đến máu rỉ ra ngoài.

Tiêu Viễn đau đớn kể: “Chỉ hai câu… Một cùng Thiên kính rằng “ta với Mạc Thiếu Phong ân đoạn nghĩa tuyệt”. Hai, nhờ thần hỏi bệ hạ rằng: “Ai thề với trời đất không làm ngơ trước sống chết của Tô Tử Ưu?””

Cánh tay buông thõng vô lực. Mạc Thiếu Phong toàn thân như bị chôn dưới đất. Mưa đập vào đầu chan chát, tựa mũi tên độc xuyên thẳng trái tim, đau đớn khôn cùng, tê tâm liệt phế…

Chuyện sau đó kể lại, Cao Quân Phi đột ngột xuất hiện, ôm Tô Tử Ưu thoi thóp rời đi. Quân Thiên Triều lần nữa rút lui. Tiêu Viễn mang tàn binh hồi cung thọ án. Tin tức quỷ dị do mật thám thu được. Tô quân sư bị lấy mất quả tim, xác hỏa táng theo ngàn cánh hoa xuân nở muộn.

Kết thúc một đời... Ai biết nàng có nuối tiếc hay không...?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên