Hoàn thành Bầu trời trong mắt - Hoàn thành - Vì Em Là Nắng

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Truyện này ở trên thư viện có 8 chương rồi nè em. Sao không đăng tiếp ở thư viện được à? Chị thấy em có 2 truyện trên thư viện rồi à.
Vẫn đăng được trên thư viện ạ. Nhưng em thấy nó khá là nhiều lỗi, và em cũng muốn thay đổi một chút.
Ngoài Chiếc cốc sứ màu nâu qua diễn đàn mới lên, hai truyện trước là em tự đăng nên có nhiều "sạn" quá. Nên em muốn qua diễn đàn rồi mới quyết định có được đưa lên hay không. :)
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
SE à, ta phải nghĩ đã!
Nàng đã có những truyện nào được đăng vậy?
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Truyện mới lên từ diễn đàn thì là: Chiếc cốc sứ màu nâu.
Ngày trước Gác nhà mình để tự tác giả đăng thì ta có : Màu của Gió. Đó là tác phẩm đầu tay. :3 Lỗi chính tả cũng quá trời luôn. :v
Ta vừa một mạch đọc xong Chiếc cốc sứ màu nâu. Truyện nhẹ nhàng quá, văn phong thực tốt.
Nhưng nếu là ta, ta muốn đẩy nhanh nhịp điệu câu truyện thêm chút nữa. Hình ảnh chiếc cốc sứ cũng xuyên suốt tác phẩm, nhưng ta thấy chưa đủ độ ám ảnh.
Nàng có đọc Nana (Manga nói về 2 cô gái cùng tên Nana) không? Truyện đó có hình ảnh chiếc cốc dâu tây, ta thực sự bị ám ảnh bởi hình ảnh cặp cốc này. Lúc chiếc cốc vỡ cùng là đỉnh điểm xung đột tình bạn của bọn họ. Có lẽ ta đọc Nana rồi, thích hình ảnh cặp cốc dâu tây rồi, nên hơi khắt khe với Chiếc cốc sứ màu nâu của nàng.
Cuối cùng 'chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là chờ đợi đến bao giờ' là câu nói của Hà Dĩ Thâm trong Bên nhau trọn đời.
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Ivy_Nguyen Sau khi hoàn thành và đọc lại thì ta cũng có nhiều luyến tiếc cho nó lắm. :3
Ta ít đọc Manga nên không biết tác phẩm ấy. Dù sao ta thấy truyện của ta cũng hơi nhanh. :)
 

Lạc Tâm Vũ An

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/2/14
Bài viết
762
Gạo
80,0
Ây da, gì chứ SE là em khoái nhất, up nhanh nhanh nhé chị.
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 01: Cuộc sống.


Trong con ngõ nhỏ vắng vẻ, giữa trưa hè oi bức, hàng cây xanh râm ran tiếng ve gọi hè. Nhóm nữ sinh đang xảy ra xung đột. Tất cả đều mặc đồng phục cùng trường. Nói là xung đột, nhưng đúng hơn là đang “dạy dỗ” một cô gái. Cô gái ngồi trên nền đất, khuôn mặt chẳng tỏ thái độ gì, mặc cho ai đá hay mắng mình.

- Lần sau biết điều thì tránh xa anh ấy ra nghe chưa?

- Đũa mốc mà đòi chòi mâm son. Hừ.

- Câm hả mày? Con chó này?

- Thôi. Chấp nó làm gì. Chắc nó sợ rồi, bỏ đi. Tới đây thôi.

Trong số những nữ sinh, cô gái mái tóc màu nâu, uốn xoăn nhẹ tiến tới bên cạnh một cô gái ăn mặc sành điệu ra dáng nhà giàu, can ngăn. Cô gái nhà giàu có vẻ dịu hẳn lại. Trong cái thời tiết nóng nực thế này, dễ khiến cho con người ta nóng nảy hơn bình thường.

Sau một hồi “dằn mặt” cô gái được chàng trai trong mộng của mình để ý. Cả đám nữ sinh kéo nhau đi. Trong ngõ nhỏ, cô gái mệt mỏi đứng dậy, chiếc áo đồng phục bị bẩn, đứt mất chiếc cúc áo đầu tiên. Phủi bụi trên chiếc quần tây, cô khẽ nhăn mặt.
***​
- Chiều nay qua nhà tao chơi?

- ... Mệt lắm, nắng nữa. Tao không đi đâu!

- Con này, hôm qua mày chả bảo sang còn gì. Làm tao mang về nhà bao nhiêu đồ. Tự dưng dở chứng, tới ngày à?

- Tự giải quyết đi. Tao không đi đâu.

- ... Mày không phải là bạn tao.

Nhìn vào màn hình điện thoại. Hân khẽ cười, “lại dỗi rồi”.
***​

Sáng nay thời tiết có vẻ bớt gay gắt hơn ngày hôm qua. Không khí cũng mát mẻ hơn nhiều. Ăn xong bát mì tôm, Hân vui vẻ lấy cặp sách tới trường.
Ngay từ khi bước chân vào trường cấp ba, Hân đã xin bố mẹ cho phép ra ở trọ. Bố mẹ Hân phản đối kịch liệt, nhất định không đồng ý. Mới lên lớp 10, bố mẹ sợ cô chưa quen với bạn mới, học hành sợ bị sao nhãng. Đến lớp 11 thì anh trai đi du học, bố mẹ lại càng không muốn cho Hân ra ở trọ. Ý định "tự lập" của Hân cứ chần chờ mãi đến cuối năm lớp 11. Nhờ sự giúp đỡ của ông nội, anh trai và chú út, bố mẹ mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Phòng trọ nhỏ đủ cho một người ở, tiện nghi bình thường như những anh chị sinh viên khác. An ninh ở khu vực này cũng rất tốt. Hân hứa sẽ chăm sóc bản thân mình thật kỹ, bố mẹ lúc ấy mới đồng ý hoàn toàn. Tính ra cũng được một năm rồi.

Trời cao, trong xanh. Hân vui vẻ chào hỏi tất cả mọi người trên đường đi mà cô gặp. Hân có nụ cười rất dễ tạo thiện cảm cho người đối diện. Chính vì vậy mà ai gặp cô cũng cảm thấy quý mến dù chỉ là lần đầu gặp mặt. Mặc dù là con gái nhà giàu nhưng Hân không có tính cách tiểu thư. Cô không chơi với mấy cô bạn cùng lớp thích lên mặt với bạn bè, không mua quần áo đắt tiền, không dùng trang sức. Bạn bè rất quý mến Hân vì tính cách cởi mở, dễ gần. Câu chuyện nào của Hân cũng gắn liền với nụ cười. Nhắc tới Hân thì ai cũng nghĩ tới cô bạn xinh xắn với nụ cười rạng rỡ.

Hân luôn đi học đúng giờ, nhưng hôm nay mặc dù đã ra nhà sớm, Hân vẫn đi muộn vì mang giúp bà lão đồ từ bên này đường sang bên kia đường. Còn năm phút nữa là vào học mà lớp của Hân nằm ở tầng năm, cô hớt hải chạy lên thật nhanh mong sao không muộn.

Tới ngã rẽ tầng năm, mải chạy nên Hân va vào người đi ngược đường với mình. Bạn gái bị Hân va vào ngã ra hành lang. Chắc do chiếc giày cao gót mà bạn ấy đi làm mất thăng bằng. Hân đi giày bệt nên vẫn đứng vững. Còn hai phút nữa, Hân liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay. Cúi xuống đỡ cô bạn dậy, xin lỗi rồi chạy một mạch về phía lớp học. Để lại trên hành lang ánh mắt đầy khó chịu. “Lại là Nguyễn Ngọc Hân!”

Giờ ra chơi, nhóm bạn túm tụm bàn chuyện phim, chuyện trai Hàn, gái xinh. Những tình tiết mới trên bộ phim đang được trình chiếu trên kênh VTV3 hấp dẫn nhiều nữ sinh. Nhân vật chính vừa đẹp trai, lại hung ác - tuýp người lý tưởng của đa số bạn nữ trong lớp.

Đám con trai thì kéo nhau ra sân trường chơi những trò chơi con trai. Con gái vẫn thường gọi đó là những trò vớ vẩn, mà con trai lại chơi rất hào hứng. Mặc dù học ở tầng năm, thời gian ra chơi giữa mỗi tiết chỉ có mười lăm phút, nhưng cứ mỗi khi chuông reo là toàn bộ con trai trong lớp đều kéo nhau đi.

Càng về trưa, thời tiết càng nóng. Ve kêu râm ran rộn một góc trường. Chiếc quạt trần chạy hết công suất, nhưng dường như vẫn không đủ cho cái lớp học gần năm mươi học sinh.
Tiếng chuông báo kết thúc buổi học. Mấy tiếng học làm cho năng lượng của đông đảo học sinh như cạn kiệt. Mọi người lần lượt kéo nhau ra về. Hôm nay tổ Hân trực nhật, vì tới muộn nhất nên Hân xung phong kiểm tra lớp rồi đóng cửa về cuối.

Kiểm tra xong hết mọi thứ, cửa sổ, quạt, điện. Hân khóa cửa, mang chiếc cặp lên vai. Lê từng bước chân nặng nhọc về nhà. Tiết năm mà, ai chả mệt. Sân trường lác đác còn một ít học sinh giống Hân.

Mùa hè, có nghĩa là Hân sắp phải thi tốt nghiệp, thi đại học. Hồ sơ đã nộp, Hân quyết định theo trường kinh tế. Hân có ước mơ làm cảnh sát, nhưng thấy bản thân không đủ khả năng theo đuổi ước mơ. Nên Hân quyết định chọn một trường kinh tế cũng khá nổi. Tuyết - bạn thân của Hân - thi luật, muốn làm một luật sư kinh tế.

Dưới cái nắng của mùa hè, không khí trở nên ngột ngạt. Chiếc ô màu xanh thẫm của Hân không đủ cản ánh nắng chói chang của mặt trời. Thêm vào đó, hơi nóng từ mặt đường phả lên khiến cho mắt Hân hoa lên khi nhìn xa. Đi vài bước, Hân thấy một nhóm học sinh đang tụ tập phía trước. Một vài bạn gái nhìn thấy Hân thì quay qua nói với mấy người khác. Toàn bộ nhóm học sinh chủ yếu là nữ đồng loạt nhìn về phía Hân. “Lại có người đợi mình, mà sao mình lại cảm thấy không vui thế nhỉ?” Khẽ thở dài, Hân bước đi, khoảng cách giữa họ dần thu hẹp. Có thể nhận ra cô gái Hân va phải ở tầng năm lúc sáng. Ngoài ra cũng không ít gương mặt quen thuộc, suốt ngày kiếm chuyện với Hân. “Kì này, có khi may thêm chục chiếc áo đồng phục may ra mới đủ!”, Hân thầm nghĩ.

- Này, lúc sáng mày va phải em tao phải không?

- Em? Cô bạn giày cao gót hả? Nếu thế thì đúng.

- Mày làm áo nó bị bẩn rồi.

- Bẩn thì giặt, có thế cũng đến hỏi tôi sao?

- Mày phải đền cho nó. Cái áo ấy đắt lắm có biết không? Mà loại như mày sao đủ tiền mà trả.

- ... Thế muốn gì?

- Cúi đầu xin lỗi nó!

- Lúc sáng xin lỗi rồi đấy thôi. Chỉ có va chạm nhỏ, cần gì kéo theo bao nhiêu người. Trưa rồi, các người không thấy mệt hả?

- Lúc sáng không tính. Giờ xin lỗi lại, không thì đừng có trách!

- Muốn làm gì tôi?

- Đánh cho 1 trận cho hiểu thế nào là “lễ độ”. Loại như mày, ăn nói cũng hỗn lắm đấy.

- “Loại như mày?” Tôi là người, xin hỏi mấy... là loại gì?

- Con ranh này!

Cánh tay vung lên, đẩy Hân ngã xuống nền đường. Đau và nóng là cảm giác mà Hân cảm thấy rõ nhất lúc này. Hân biết dù có cúi đầu xin lỗi thì cũng chỉ làm bản thân mình thêm phần kém cỏi trong mắt đám con gái gây sự. Tất cả chỉ muốn tìm một cái cớ để “dạy dỗ” lại Hân. Hôm nay có một buổi sáng đẹp trời, nhưng lại bị phá hủy. “Thật là được thể thì lấn tới mà!”, Hân từ từ đứng dậy đối diện với nhóm nữ sinh. Xem ra hầu như không có mấy người là học sinh, mặt mũi trang điểm đậm, ăn mặc thời thượng. Chỉ có số ít đồng phục trường của Hân. Nhóm người lao vào Hân, túm tóc, đánh túi bụi. Hân đưa tay lên ôm mặt. Lần này kết thúc nhanh vì có người qua đường kéo tới, nhưng áo của Hân vẫn bị rách một chút, nhăn và bẩn.

Hân bước tới cô gái lúc sáng mình va phải, ghé tai nói nhỏ một vài câu. Rồi nhẹ nhàng cười, tiến bước ra về. Người tự xưng là chị gái cô bạn kéo tay Hân lại.

- Mày nói gì đó?

- Hỏi em gái cô là biết thôi!

Thoát khỏi tay của cô gái. Hân mang cặp lên và rảo bước đi về.

- Nó nói cái gì thế?

- Dạ. Không có gì đâu chị. Hôm nay cảm ơn chị nhiều.

- Nó nói gì? Nói đi tao giúp? Nó đe dọa à?

- Dạ... không... không, làm gì có. Hôm nay nó bị chị dằn mặt thế rồi còn gì.

- ...

- Được rồi, tối em mời mọi người lên Popi nhé.

- ... Ừ. Vậy về thôi.

- Vâng. Chào mọi người.

Chia tay với nhóm bạn. Cô gái nhìn theo bóng Hân cuối con đường. Khẽ kéo tay áo lên, để lộ một vòng tròn đỏ ửng, lúc nãy Hân đã nắm tay cô khi ghé sát nói với cô vài lời.
“Hôm nay tôi bị đánh, không tính bị giật tóc. Bắt đầu từ hôm nay, gặp cô lần nào tôi đánh cô lần đó. Đủ những gì tôi đã nhận thì thôi. Cứ gọi người đi, đừng tưởng tôi không nói gì mà bắt nạt. Lần đầu và cũng là lần cuối đấy! Cẩn thận!”

Cô gái không hiểu tại sao mình lại “tha” cho Hân. Nếu như cô nói ra những gì mà Hân đe dọa thì chắc chắn Hân sẽ bị “xử” đẹp. Nhưng ánh mắt và lực ở tay lúc đó cho cô biết được, Hân không phải đang nói đùa. Cảm giác có chút sợ hãi.

=> Chương 02.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
Chương 01: Cuộc sống.


Trong con nhõ ngỏ vắng vẻ. Giữa trưa hè oi bức. Hàng cây xanh, râm ran tiếng ve gọi hè. Nhóm nữ sinh đang xảy ra xung đột. Tất cả đều mặc đồng phục cùng trường. Nói là xung đột, nhưng đúng hơn là đang “dạy dỗ” một cô gái. Cô gái ngồi trên nền đất, khuôn mặt chả tỏ thái độ gì, mặc cho ai đá hay mắng mình.
Gõ nhầm nè chị. ;))
 

libra_2000

Gà BT
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
14/5/14
Bài viết
1.064
Gạo
3.000,0
“ lại dỗi rồi”. Đây nữa nè. :)>-
Hóng chương tiếp. :">Mẫu con gái như Hân em thích!
 

Vì Em Là Nắng

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/12/13
Bài viết
909
Gạo
2.000,0
Chương 02: Chỉ có thể là bạn!


- Ôi! Tình yêu, lâu lắm mới gặp em, nhớ em nhiều... moa ... moa.

- ...

- Sao thế? Gặp anh em không vui hả?

- ... Trong nhà này, thứ tự bị thay đổi từ bao giờ vậy?

Hân nhìn cậu con trai đang ôm lấy mình “bày tỏ tình thương mến”, khẽ nhíu mày. Trước khi qua nhà ông nội, Hân đã ghé qua phòng trọ thay một bộ đồ khác rồi mới bắt taxi tới.
Đùa còn chưa đủ, Vinh tiếp tục chơi trò “tình yêu” ôm chặt Hân không buông. Lúc ấy ông nội từ trong nhà đi ra. Tuy tuổi cao nhưng trông ông vẫn còn nhanh nhẹn lắm.
Hôm nay là ngày chú út nhà Hân ở Hàn Quốc trở về, nên hôm nay mọi người cùng nhau tụ hội đông đủ mở tiệc chào đón chú. Công ty cử chú út đi học thêm ở Hàn Quốc đã được ba năm. Bố và bác cả đã tới sân bay. Mẹ và các thím đang làm thức ăn. Chỉ có những thành phần rảnh rỗi như Vinh mới kiếm Hân làm trò tiêu khiển. Nhưng tiếc là chọn nhầm đối tượng.

Hân khẽ mỉm cười. Nụ cười khiến Vinh sởn tóc gáy. "Cô chị họ lại sắp giở trò rồi." Mức độ báo động ở cấp nguy hiểm. Vinh buông cô chị ra kiếm đường tẩu thoát, nhưng chân lại không thể bước đi. Cô chị họ đang tóm lấy vạt áo của Vinh. Khuôn mặt lúc nãy khó chịu vì trò đùa của Vinh, giờ trở nên tội nghiệp, một khuôn mặt tiêu biểu cho cụm từ “bị ức hiếp”. Cô nhìn ông nội, miệng bắt đầu “giáng họa” cho Vinh.

- Ông... ơi! – Giọng Hân ngân dài, khiến cho Vinh rùng mình.

- Làm sao thế Hân, có chuyện gì thế?

- Ông ơi, em Vinh trêu cháu.

Ánh mắt sắc lạnh lia sang Vinh. “Thôi xong, đời tàn.” - Vinh nghĩ bụng. Ông cưng Hân nhất, vì là cô cháu ngoan nhất, lễ phép nhất, được lòng mọi người nhất. Động tới Hân, coi như cuộc sống của Vinh đã sang một trang khác.

- Vinh, cháu là em mà sao suốt ngày bắt nạt chị thế hả?

- ... Cháu... Ông..

- Không cần giải thích, quý này ta bảo bố cháu cắt tiền tiêu vặt của cháu. Không coi ai ra gì. Cứ chơi nhiều mà không chịu học hành nghiêm túc. Ít đến trường nên mới không biết thứ tự như vậy đấy.

Ông nội quay qua nhìn Hân, ánh mắt đầy yêu thương.

- Không sao chứ cháu?

- Vâng ạ, ông tha cho em ấy, cũng không có gì quá đáng đâu ạ!

- Không, hư là phải phạt. Cháu đừng bênh nó.

- Vâng ạ, ông dạy phải.

- Hì, thôi vào nhà đi. Nắng thế này, đi đường chắc mệt lắm. Vào đây cho mát.

- Vâng ạ!

“Đồ cáo già, đồ độc ác. Dám cho em vào bẫy.” - Vinh rủa thầm, bụng tức anh ách. "Kì này hết ăn chơi." Vinh đưa mắt nhìn cô chị họ đầy bực tức. Hân khẽ quay đầu nháy mắt với anh. 1- 0.

Chú út còn rất trẻ, ba mươi tuổi, đẹp trai, công việc ổn định, lương cao. Điều khiến cho ông bà nội lần nào cũng kêu than là chú vẫn chưa có người yêu. Chú út rất vui tính, hay chơi cùng Hân và mấy đứa cháu khác. Đợt này về chú út mang cho mọi người biết bao nhiêu là quà. Mấy đứa em của Hân reo lên vì có đồ chơi mới. Chú út chẳng tặng quà cho Hân vì biết rõ Hân chẳng thích mấy thứ đồ dành cho con gái như mỹ phẩm hay quần áo.
Bữa tiệc chào đón chú út kết thúc rất vui vẻ. Lâu rồi mọi người không gặp nhau nên có rất nhiều chuyện để nói. Người lớn thì nói chuyện kinh doanh, việc làm, còn lại mấy nhóc em thì giành nhau chiếc tivi. Đứa đòi xem ca nhạc, đứa đòi xem hoạt hình. Hân đóng vai trung lập, bên nào cũng được. Về cơ bản là cái gì Hân cũng thích.
Nằm dài trên ghế sô pha, xem mấy đứa em tranh giành nhau, những lí do cỏn con, Hân khẽ cười.

“Thật là biết hưởng thụ!”, Vinh tiến về phía Hân, với tay lấy quả táo Hân đang cắn dở cho vào miệng, cắn một miếng rõ to. Tranh giành đồ ăn với Hân là điều cấm kị. Xung đột xảy ra chỉ vì một miếng táo. Hai chị em đuổi nhau khắp nhà, mấy đứa em đang giành nhau cũng ra sức giúp đỡ, chia thành hai phe. Căn nhà sôi động hẳn.
Buổi tối cuối tuần kết thúc trong vui vẻ!


Sáng sớm đã bị đánh thức bởi tiếng ve. Phòng trọ có phần nóng nực. Hân vươn mình tập thể dục buổi sáng, chuẩn bị mọi thứ để đến trường. Vinh hẹn cô chiều nay đến Lãnh Ngọc không biết làm gì. Dù sao cô cũng không nghĩ nhiều tới chuyện đó.

Hân chọn khu nhà trọ cách trường 2 km, hôm nào cũng đi bộ, vì cô thích con đường rợp bóng cây xanh này. Sáng sớm, hít thở không khí trong lành, đi bộ dưới hàng cây xanh mát. Hân cảm thấy cuộc đời thật đẹp.

Cuộc đời sẽ đẹp hơn nếu không có chút “biến cố”. Cách chỗ Hân không xa, có một cậu học sinh, đồng phục trường Trung Vân, tựa vào chiếc cây bàng, có vẻ chờ đợi ai đó. Khi nhìn thấy Hân liền nở nụ cười tươi trên môi.

- Chào bạn, Nguyễn Hân.

- ... Bạn biết tớ hả? - Hân chỉ tay vào mình, nghiêng đầu hỏi cậu bạn.

- Ừ, học sinh lớp 12A1, đáng yêu, rất được lòng mọi người, lại học khá.

- Ồ, bạn khen quá rồi... trông bạn quen quen.

- ... Hì, tớ làm sao đỏ của trường mình mà, cũng đã từng “gặp” bạn rồi.

- Hì, trí nhớ của tớ không tốt nên không nhớ ra tên bạn, bạn tên gì?

- Tớ là Minh, lớp 12A6.

- Ừ, nhà bạn gần đây hả?

- Không, hôm nay tớ đợi Hân.

- Đợi tớ? Làm gì?

- ... Chuyện này... tớ muốn Hân làm người yêu của tớ, có được không?

- Người yêu á?

- Ừ.

- Xin lỗi bạn, không thể.

- Tại sao?

- Đơn giản thôi, tớ không thích bạn.

- Chúng ta có thể hẹn hò, làm quen nhiều hơn mà. Hân sẽ hiểu hơn về tớ.

- Không cần đâu. Nếu kết bạn thì có thể xem xét, còn người yêu thì không thể. A, tới trường rồi. Xin phép, tớ đi trước. Chào bạn!

- Ừm, chào Hân.

Hân bước đi, bỏ lại cậu bạn đang đứng đó. “Có một ngày bạn sẽ không thể quên tớ, nhất định thế!” – Minh quay lưng đi về phía ngược lại. Hôm nay dậy sớm chỉ để tỏ tình với Hân, kết quả không như mong đợi. Minh lại quay về nhà, chuẩn bị đi chơi với tụi bạn.


Buổi chiều muộn, nắng dần tắt, thời tiết mát mẻ hơn hẳn. Hân mặc áo phông, quần ngố, ngồi trong xe taxi, tai nghe nhạc. Không biết cậu em họ mời ăn cơm là muốn nhờ vả cái gì đây. “Chẳng lẽ lại muốn cắt đuôi em nào?”, nghĩ trong bụng như thế, miệng khẽ hát theo giai điệu một bài hát tiếng anh. Xe tới nơi, Hân lấy điện thoại gọi cho Vinh.

- Chị đang ở cổng rồi, em ở đâu?

- Đợi tí, cứ đứng đấy, em đón.

- Ừ.

Gió nhẹ nhàng lướt qua, trong cái thời tiết nóng nực như thế này, cơn gió thật là tuyệt. Đứng di mũi chân xuống nền gạch đợi Vinh. Được một chút thì thấy em họ chạy ra, cô đưa tay vẫy. Khi nhìn thấy Hân, khuôn mặt đang cười của Vinh bắt đầu nhăn nhó. Tiến lại gần phía bà chị họ.

- Chị mặc cái gì thế này?

- Quần áo? Sao không?

- Nhưng sao lại là đồ này? - Vinh chỉ tay vào chiếc áo Hân đang mặc có chút bất bình hỏi.

- Chị đang chi tiêu tiết kiệm. Mua đồ chợ mặc vẫn đẹp mà. Chị kết cái áo này nhất đấy.

- Haiz. Bó tay với chị. Đi nào.

- Hôm nay trở trời, mời chị ăn tối hả? Chị chưa ăn gì đâu. - Hân vui vẻ bá vai em họ.

- Biết rồi. Đi với em, hôm nay bạn em về nước, mang chị theo làm người yêu.

- Cái gì cơ? - Hân cao giọng.

- Suỵt. Chị làm cái gì thế?

- Mấy... mấy đứa người yêu của mày đâu?

- Có ai đâu. Với lại chị là hợp lí nhất, “ngoan ngoãn, lễ phép nhất nhà”.

- Này, không phải xoáy chị.

- Giúp em đi? - Vinh bắt đầu nài nỉ.

- Hử, xem đã.

- Này... đừng thế chứ...

Hân nhìn Vinh, tay vuốt cằm có vẻ suy nghĩ. Điệu bộ giống với mấy ông già trong phim kiếm hiệp mà Vinh hay xem.

- Hôm nào rảnh em đưa chị tới tiệm Koatusan. Ăn thoải mái, không no không về. - Vinh bắt đầu thương lượng.

- Ha ha. Được được. Quyết định thế nhé... “anh yêu”.

- Vâng. “Em yêu”.

Hai người cùng nhau tiến vào nhà hàng. Đây là nhà hàng cao cấp, phục vụ các món Thái, Nhật và Hàn là chủ yếu. Một trong những nhà hàng được yêu thích nhất thành phố. Khuôn viên đẹp, không khí mát mẻ. Đúng là bữa ăn trên trời rơi xuống. Hân bước đi vui vẻ. Còn cậu em họ thì méo mặt. “Tình hình quý sau lại đói rồi!”.

Phòng hai người bước vào là phòng Vip. Cách biệt với các phòng khác. Bên trong đã có rất nhiều người tới. Toàn con nhà giàu, ăn mặc sành điệu, người toàn hàng hiệu. Nhìn lại có mỗi Hân là “giản dị” nhất, nhưng có sao, đó là tiền của Hân làm thêm để mua cơ mà, Hân chẳng ngại. Thấy cô bước vào cùng Vinh, không gian bỗng im ắng hẳn, mấy cô gái nhìn Hân ánh mắt khinh thường. “Chắc lại nghĩ yêu nhà giàu để lấy của đây mà, đến quần áo cũng tầm thường”, Hân mỉm cười chào mọi người.

- Đây là Hân, người yêu của tớ. Còn đây là bạn của anh.

- Chào mọi người ạ!

“ Chào em, ô... xinh quá nha”. Mấy cậu con trai không có người yêu, quay qua trêu chọc Hân. Hân cũng nhẹ nhàng trả lời. Mọi người ngồi vào chỗ của mình. Có thể nhận ra, trong nhóm người này, có một người hoàn toàn khác biệt. Ăn mặc trông cũng giản dị như Hân, nhưng đồ thì không phải loại thường, toàn hàng cao cấp thôi. Suốt ngày bị mấy thím kéo đi mua sắm, Hân cũng biết nhìn quần áo mà đoán chất lượng.

- Đây là anh Tuấn, bạn anh. Vừa từ Anh trở về.

- Chào anh, em là Hân, rất vui được biết anh.

- Ừm, chào em. Cảm ơn vì đã tới!

- Dạ, không có gì ạ!

Mọi người trong căn phòng này dường như có một sự tôn trọng đặc biệt với Tuấn, nói chuyện rất có chừng mực. Tính ra cũng không chán lắm. Hân ăn uống và nói chuyện phiếm với mọi người rất vui, dù mới chỉ lần đầu gặp mặt.
Bữa tối còn có thêm tăng hai, nhưng Hân không muốn về muộn. Chia tay mọi người, cô đón taxi về nhà trọ. Trời về đêm càng thích. Hân bảo chú lái xe cho xuống ở chỗ hàng cây, Hân muốn đi bộ để tận hưởng không khí. Vừa đi vừa hát là sở thích của Hân. Gần tới nhà, cô ghé qua quán tạp hóa mua cho mình hai hộp sữa chua. Trời nóng ăn sữa chua là ngon nhất. Hân vui vẻ về nhà.

- Hân.

Đang đi Hân dừng lại quay đầu tìm kiếm. Trong góc tối có người. Người đó dần tiến ra chỗ bóng điện, ánh sáng giúp Hân nhận ra cậu bạn lúc sáng. Cơ mà tên gì thì quên mất rồi. Đó là tính mà mọi người không thích ở Hân, cái cần nhớ thì không nhớ, toàn nhớ mấy cái vớ vẩn.

- À, chào bạn.

- Hân vừa đi chơi về à?

- Ừ. “Đi đâu có liên quan tới cậu?”, nghĩ thế thôi, chứ ngoài mặt thì Hân vẫn cười.

- Hân từ chối tớ vì cậu đã có người yêu phải không?

- Hả, cái gì cơ?

- Hân không phải giả vờ. Lúc nãy ở Lãnh Ngọc tớ đã trông thấy Hân. Có phải bạn chê tớ “nhà nghèo” phải không? Nên không muốn làm người yêu của tớ?

- ... Bạn suy nghĩ quá nhiều rồi. Bạn không hiểu gì về tôi cả. Xin phép. Muộn rồi, tôi phải về.

- ...

Hân bước về phía khu nhà trọ không hề quay lại nhìn Minh. Để lại đó, chàng trai trẻ, nở nụ cười nhạt.

Ngày đẹp trời kết thúc như thế!
=> Chương 03.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên