Chương 03: Bầu trời mang anh quay lại!
Kì thi tốt nghiệp kết thúc. Giai đoạn tới sẽ tập trung cho những môn thi đại học.
Năm nay cả Hân và Vinh đều thi đại học. Và đương nhiên bà chị “thân yêu” sẽ phải kèm thêm cho cậu em chơi bời. Đó là điều mà thím ba nhờ Hân. Sáng cùng nhau đi học, trưa cùng nhau ăn cơm, tối lại cùng nhau học bài. Tất cả mọi thứ đều cùng nhau.
Đây là quãng thời gian nóng nhất trong năm, thời tiết ngày càng oi bức. Bố mẹ bảo Hân về nhà, vừa thoải mái và cũng tiện chăm sóc cho cô. Mà trong đó cũng có một chút liên quan tới “cục nợ” đang ngồi trước mặt Hân.
Vinh không phải là học sinh kém, học khá nhưng lười. Điều đó khiến cho Hân vất vả mãi mới dạy lại cho cậu em họ được kiến thức bị mất. Không phải là toàn bộ nhưng cũng được ít nhiều kiến thức cơ bản cho kì thi đại học sắp tới. Dạy Vinh mà Hân cảm giác mình già đi vài tuổi. Có những câu Vinh biết nhưng giả vờ không hiểu, bắt Hân giảng rất nhiều lần. Mà độ kiên nhẫn của Hân cũng có giới hạn. Những lúc bực mình không kiềm chế được, Hân sẽ tiện tay vứt luôn quyển sách vào đầu Vinh và bước xuống nhà uống nước. Để lại căn phòng một kẻ ngồi cười như thằng ngốc.
Lớp học thêm của Hân không đông lắm. Hội tụ hầu như toàn những gương mặt “thân quen” suốt ngày gây chuyện với Hân. Bên cạnh đó, em họ thân yêu còn suốt ngày gọi Hân là “honey à, honey ơi”, nghe mà sởn hết gai ốc. Khiến cho những ánh mắt của bọn con gái trong lớp dành cho Hân càng ngày càng "trìu mến". “Trai đẹp đúng là thảm họa.” - Hân thầm nhủ.
Dạo này Hân cũng nghỉ công việc làm thêm, chăm chỉ ôn thi đại học. Hân gia sư cho một em học lớp ba. Công việc không quá vất vả và Hân kiếm đủ tiền để mua đồ dùng cá nhân. Tiền phòng hồi ở trọ vẫn là do bố mẹ chi trả.
Là cháu gái lớn duy nhất nên Hân thỉnh thoảng lại theo các bác và các thím đi mua sắm. Quần áo mà mọi người mua cho cô toàn được Hân mang về nhà cất đi. Còn đồ mặc hàng ngày vẫn là do Hân tự đi chợ mua về dùng.
Ngoài ra, Hân thường xuyên phải đóng vai “bạn gái” cho anh trai, em họ và thậm chí là cả chú út. Khi họ muốn chia tay bạn gái cũ hay cắt đuôi người mới. Ai bảo họ đẹp trai, thông minh và con nhà giàu làm gì. Không chỉ những cô gái xinh đẹp, ăn diện, mà còn bao nhiêu cô gái dịu dàng, thùy mị cũng bị ấn tượng với anh em nhà cô. Với Hân điều đó thật là phiền phức. Con gái mà chỉ theo đuổi vẻ bề ngoài, chỉ thích của cải, rốt cuộc cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi. Hân ghét những người như vậy.
Liếc mắt thấy Vinh hăm hở tiến về phía Hân với nụ cười tươi như nắng mai. Nếu như không phải là chị em họ, có lẽ trái tim Hân cũng có chút rung động trước nụ cười như thế. Tiếc là sống với nhau bao năm, không nhiều nhưng cũng đủ biết, đằng sau bộ mặt thiên thần là tấm lòng ác quỷ.
- Này, tối nay đi chơi nhé?
- Đi đâu? - Hân chăm chú nhìn vào điện thoại chơi game, thờ ơ với Vinh.
- Thì hóng gió, đổi không khí. Lâu không ra ngoài chơi, em mệt lắm ý.
- Ừ, chiều làm xong bài tập rồi đi đâu thì đi.
- Thống nhất thế nhé, hi hi.
Sau bữa cơm tối. Hai người chọn công viên gần nhà làm điểm đến. Ở đó ngoài không khí trong lành, bên cạnh còn có một con dốc khá cao. Lần nào Hân và Vinh cũng tới đỉnh rồi thả cho xe trôi tự do. Cảm giác giống như đi tàu siêu tốc. Rất tuyệt vời. Là chị nhưng Hân lại luôn là người phải đạp xe cho chàng trai sắp 18 tuổi ngồi đằng sau gào thét. Dù sao cả hai người đều vui vẻ nên Hân cũng không ý kiến gì.
Đang đi bộ lên con dốc, chiếc điện thoại của Hân vang lên nhạc chuông đặc biệt. “Cry on my shoulder” - bài hát chỉ dành cho một người. Không gian bỗng chìm vào im lặng. Vinh dắt xe đi, Hân đứng đó. Phân vân giữa nghe và không nghe.
- Alo.
- Hân. - Giọng nói ấm áp vang lên giữa đêm hè khiến cho trái tim Hân khẽ nhói đau.
- Vâng ạ.
- Ngày mai anh về.
- ...
- Đón anh nhé!
Tắt điện thoại, Hân thấy lòng mình bỗng dưng chùng lại. Cô đứng yên lặng, ngây ngốc nhìn vào khoảng không trước mặt.
“HÂN.” Có cơn gió thoáng qua. Trên đỉnh con dốc, chàng trai đưa tay vẫy. Dưới ánh trăng mọi thứ trở nên huyền ảo. Hân chẳng nghĩ ngợi nữa. Cô chạy một mạch lên tới đỉnh. Áp mặt vào tấm lưng vững chãi, Hân mỉm cười. Xe lao xuống con dốc, hai người cùng nhau hét thật to.
Tối hôm ấy trời mưa.
Buổi sáng sau cơn mưa mọi thứ trở nên mát mẻ. Con đường, cây cối đều được gột rửa, khoác lên mình một bộ áo mới. Hôm nay là chủ nhật. Hân làm bữa sáng cho Vinh. Mang túi và bước ra cổng đợi taxi. Ngước lên nhìn trời - bầu trời xanh không một gợn mây.
Chiếc taxi mang Hân tới sân bay. Bây giờ là tám giờ. Hân tới sớm một tiếng.
Cô gái học lớp 10, xinh xắn, đáng yêu, đang ngồi ăn kem và xem hoạt hình. Anh trai thì đang học nhóm trên phòng, bỏ mình Hân bơ vơ không có đồ ăn trưa. Trong tủ lạnh ngoài kem ra thì không có gì hết, thôi thì “có còn hơn không”. Hân đã ăn tới cái thứ năm mà vẫn chưa thấy no, quả là “tốt bụng”.
- Này, em đang làm gì đấy?
- Ăn kem.
- Ăn cơm chưa? Sao không ngủ trưa? Nóng quá hả? - Giọng nói đầy quan tâm từ chiếc điện thoại màu đen.
- Không có. Không có cơm ăn. Mà em có ngủ trưa bao giờ đâu.
- Không có cơm? Anh em đâu? Ăn gì, qua anh nấu cho.
- Thôi, nắng lắm, em ăn kem no rồi.
- Ừm, tối anh qua.
- Mua nhiều nhiều đồ ăn nhé anh.
- Dạo này em tăng cân đấy. Ăn ít thôi. - Hân cảm nhận được tiếng cười rất khẽ qua điện thoại.
- ...
Quân hơn Hân bốn tuổi. Sinh viên năm thứ hai của một trường đại học kinh tế trong thành phố. Gia đình thuộc hàng giàu có. Lí do quen nhau như thế nào Hân cũng không nhớ rõ. Ví dụ như hôm nào đó Hân đói có Quân nấu ăn cho. Hân buồn vu vơ có Quân kể chuyện cười. Và những lúc Hân muốn có người đi chơi cùng thì Quân là lựa chọn đầu tiên. Giữa Hân và Quân, là một mối quan hệ không rõ ràng. Là người yêu - anh em - bạn bè? Quân có người yêu hay chưa Hân không biết, bởi cô sẽ không tò mò cuộc sống của người khác, không hỏi bí mật nếu như họ không muốn nói. Đó là cách Hân tôn trọng người khác.
Quân không chia sẻ quá nhiều về bản thân mình. Nên Hân cũng không biết nhiều về Quân. Cuối năm lớp mười của Hân, Quân nói anh thích cô. Hân cũng nhận lời làm người yêu của anh. Sự tin tưởng của Hân dành cho anh, tựa như niềm tin với người thân trong gia đình mình. Lúc ấy Hân nghĩ tình cảm ấy chính là tình yêu.
Trong tình yêu của Hân tuyệt đối không có hai chữ lừa dối. Hân ghét nhất ai nói dối. Quân quan tâm tới Hân, chăm chút cho cô, luôn làm cô vui, không nói dối cô bao giờ.
Vậy mà niềm vui thường ngắn ngủi. Nó tới như một cơn mưa rào đầu mùa rồi lặng lẽ ra đi.
Một tháng sau khi yêu nhau. Quân biến mất. Biến mất khỏi cuộc đời cô như chưa hề tồn tại. Hân tới nhà của Quân nhưng không gặp được anh. Hân có lòng tự trọng của riêng mình nên cô không tới nhà anh thêm một lần nào nữa. Cô nhớ mình đã gọi cho anh rất nhiều lần và gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng anh chẳng hề hồi âm cho cô. Hân không muốn níu kéo người không thuộc về mình. Anh đã biến mất mà không nói với cô bất cứ lời nào. Chẳng lẽ anh muốn chia tay cô? Nếu là chia tay, cô cần anh cho mình một lý do, dù nó có xứng đáng hay không. Tiếc là anh chẳng cho cô cơ hội được nghe nó.
Quân xa Hân, đơn giản là mất liên lạc. Không hề tìm thấy anh.
Hai năm sau Quân trở lại. Số điện thoại của anh vẫn còn trong máy của cô. Nhạc chuông vẫn chỉ dành cho anh như ngày nào. Lặng lẽ bước vào cuộc đời Hân rồi biến mất, sau đó lại quay lại.
Tồn thương ban đầu quá lớn, mà với Hân đó là tình đầu. Hân luôn sợ cảm giác bị lừa dối, Hân sợ cô đơn và sợ lại một lần nữa bị bỏ rơi. Hân rất sợ. Bởi vậy, Hân không chấp nhận ai bước vào cuộc đời cô. Cánh cửa trái tim đã đóng chặt bởi vì cô sợ lại tổn thương thêm một lần nữa.
Sân bay, 9 giờ.
Ở cổng số 2, chàng trai mái tóc màu nâu nhạt, gương mặt điển trai, quần áo gọn gàng đơn giản, tuy vậy vẫn toát lên sự hấp dẫn mê người bước ra. Ánh mắt tìm kiếm dừng lại ở cô gái trẻ. Nở nụ cười.
“Em vẫn như xưa, cô gái của anh!”
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau!”
Hân và Quân ngồi cùng xe, không gian im ắng. Cửa kính xe phản chiếu hình ảnh của Quân. Trông anh ra dáng đàn ông hơn, chín chắn hơn. Bên ngoài, bầu trời với những đám mây trắng lững lờ trôi.
Xe dừng ở cửa nhà anh. Hân không bước xuống, có nghĩa cô không muốn vào. Quân đặt chiếc vali xuống mặt đường, nghiêng đầu qua cửa cười với Hân.
- Tối nay anh mời em ăn cơm, chỗ cũ nhé!.
Hân im lặng đồng ý. Hân muốn gặp anh, chỉ muốn hỏi anh: tại sao anh lại biến mất không một lời giải thích? Cô rất muốn biết câu trả lời. Nhưng cô lại nghĩ, liệu biết được lí do, Hân sẽ làm gì tiếp theo. Hân mãi vẩn vơ với suy nghĩ không có câu trả lời của mình. Nhìn vào màn hình điện thoại, Hân nghĩ có người sẽ giúp được cô.
- Bây giờ là 10 giờ, chị định cho em chết đói à? - Vinh như gào lên qua điện thoại.
- ... Chị làm cho mày cả đống đồ ăn rồi còn gì.
- Không đủ. Em đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
- “Tuổi ăn tuổi lớn”, có mà tuổi hành hạ người khác thì có. - Hân khẽ cười.
- Không biết đâu, mau về nấu cho em ăn đi.
- Được rồi, biết rồi. Đợi chị mày 30 phút nữa.
- Ok chị yêu.
- Cắm cơm trước đi.
- Vâng ạ.
Lúc nào căng thẳng và mệt mỏi hay có chuyện cần suy nghĩ, Hân sẽ nấu ăn. Cho những suy nghĩ không còn vương vấn trong đầu. Đó là cách cô giải tỏa mọi phiền muộn. Trưa hôm đó, thể theo nguyện vọng, Vinh được ăn một bữa thịnh soạn. Ăn cho no căng bụng, không ăn được nữa thì thôi.
Ăn xong, hai chị em quyết định xem phim hài cho tiêu hóa thức ăn. Nhìn cậu em họ bên cạnh cùng mình, Hân thấy chả có gì phải suy nghĩ quá nhiều. Gặp thì gặp, lí do gì đi nữa, Hân vẫn bước tiếp trên con đường từng có anh.
Tối hôm ấy, Quân đón cô. Chiếc xe ngày xưa anh vẫn mang cô đi hết các ngóc ngách của thành phố. Chiếc xe kỉ niệm. Nhìn thấy anh cùng chiếc xe, những kí ức trong cô như tan ra len lỏi khắp con tim. Những kí ức tưởng chừng đã biến mất mãi mãi, giờ hiện rõ như chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi. Ai nói thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ cơ chứ?
Quán ăn quen, bà chủ quen, chỗ ngồi quen thuộc.
- Tất cả mọi thứ đều như xưa phải không? - Quân nhìn vào mắt Hân, ánh mắt dịu dàng tới lạ kì.
- Anh đã trở về... xin lỗi vì biến mất mà không cho em biết... anh xin lỗi.
Không gian vang lên những nốt nhạc buồn, bản nhạc không lời lúc mưa Hân thường nghe.
Trước mặt Hân là người lâu nay cô vẫn mong quay lại, là người cô dành trọn tin yêu. Niềm tin khó xây dựng, cũng dành cho anh.
- Mọi thứ vẫn như xưa. Nhưng em đã khác.
- “Hả?” - Quân đưa đôi mắt ngạc nhiên đôi chút nhìn Hân.
- Mọi thứ đều như xưa, quán ăn, chỗ ngồi, xe, con đường... mọi thứ vẫn thế. Nhưng em đã thay đổi. Không còn là em của hai năm về trước.
Hân đưa đôi mắt kiên định nhìn về phía Quân. Có sao. Bao lâu nay cô vẫn đợi anh, để hôm nay nghe anh nói lời xin lỗi. Mọi thứ của quá khứ, không thể thay đổi, nhưng con người có thể. Hân đã nghĩ bao lần về cái viễn cảnh, ngày mà cô gặp lại Quân. Cô sẽ nói gì, sẽ làm gì. Tất cả mọi chuyện, cô đã nghĩ bao lâu qua. Cuối cùng kết thúc là lời xin lỗi.
Quân nhìn Hân tự nói với chính mình: “Em đã lớn thật rồi, anh rất vui”. Nhìn ra bên ngoài, thành phố tấp nập. Bên trong không gian yên tĩnh, mát mẻ. Cười nhẹ nhàng. Quân thật lòng rất vui, nhưng niềm vui ấy lại mang đầy tiếc nuối. Ánh mắt anh có chút thất thần khi nghe Hân nói, khi nhìn thấy vẻ kiên định trên gương mặt cô. Vậy là hai năm trôi qua đã quá dài cho cả hai người, không thể mang cơ hội đã đánh mất quay lại. Bữa tối diễn ra trong yên tĩnh, chỉ có tiếng dĩa chạm vào đĩa sứ. Ăn xong Quân đưa Hân về, trước khi tạm biệt, anh đưa cho cô bịch kem. Không dặn dò gì thêm. Không hôn tạm biệt. Đúng thôi! Vì bây giờ anh và cô đâu là gì của nhau. Không nhìn cũng biết là kem dừa Hân thích nhất.
Hôm nay Hân không cho anh chở về tận nhà. Hân muốn bước đi trên con đường về nhà một mình. Bầu trời đêm, những vì sao sáng. Hân thích bầu trời đêm đầy sao. Hân thích bầu trời không một gợn mây. Hân thích bầu trời. Và Hân – từng thích anh!
“ Trong tình yêu, tuyệt đối không có sự lừa dối. Nếu dối nhau một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.”
Kì thi tốt nghiệp kết thúc. Giai đoạn tới sẽ tập trung cho những môn thi đại học.
Năm nay cả Hân và Vinh đều thi đại học. Và đương nhiên bà chị “thân yêu” sẽ phải kèm thêm cho cậu em chơi bời. Đó là điều mà thím ba nhờ Hân. Sáng cùng nhau đi học, trưa cùng nhau ăn cơm, tối lại cùng nhau học bài. Tất cả mọi thứ đều cùng nhau.
Đây là quãng thời gian nóng nhất trong năm, thời tiết ngày càng oi bức. Bố mẹ bảo Hân về nhà, vừa thoải mái và cũng tiện chăm sóc cho cô. Mà trong đó cũng có một chút liên quan tới “cục nợ” đang ngồi trước mặt Hân.
Vinh không phải là học sinh kém, học khá nhưng lười. Điều đó khiến cho Hân vất vả mãi mới dạy lại cho cậu em họ được kiến thức bị mất. Không phải là toàn bộ nhưng cũng được ít nhiều kiến thức cơ bản cho kì thi đại học sắp tới. Dạy Vinh mà Hân cảm giác mình già đi vài tuổi. Có những câu Vinh biết nhưng giả vờ không hiểu, bắt Hân giảng rất nhiều lần. Mà độ kiên nhẫn của Hân cũng có giới hạn. Những lúc bực mình không kiềm chế được, Hân sẽ tiện tay vứt luôn quyển sách vào đầu Vinh và bước xuống nhà uống nước. Để lại căn phòng một kẻ ngồi cười như thằng ngốc.
Lớp học thêm của Hân không đông lắm. Hội tụ hầu như toàn những gương mặt “thân quen” suốt ngày gây chuyện với Hân. Bên cạnh đó, em họ thân yêu còn suốt ngày gọi Hân là “honey à, honey ơi”, nghe mà sởn hết gai ốc. Khiến cho những ánh mắt của bọn con gái trong lớp dành cho Hân càng ngày càng "trìu mến". “Trai đẹp đúng là thảm họa.” - Hân thầm nhủ.
Dạo này Hân cũng nghỉ công việc làm thêm, chăm chỉ ôn thi đại học. Hân gia sư cho một em học lớp ba. Công việc không quá vất vả và Hân kiếm đủ tiền để mua đồ dùng cá nhân. Tiền phòng hồi ở trọ vẫn là do bố mẹ chi trả.
Là cháu gái lớn duy nhất nên Hân thỉnh thoảng lại theo các bác và các thím đi mua sắm. Quần áo mà mọi người mua cho cô toàn được Hân mang về nhà cất đi. Còn đồ mặc hàng ngày vẫn là do Hân tự đi chợ mua về dùng.
Ngoài ra, Hân thường xuyên phải đóng vai “bạn gái” cho anh trai, em họ và thậm chí là cả chú út. Khi họ muốn chia tay bạn gái cũ hay cắt đuôi người mới. Ai bảo họ đẹp trai, thông minh và con nhà giàu làm gì. Không chỉ những cô gái xinh đẹp, ăn diện, mà còn bao nhiêu cô gái dịu dàng, thùy mị cũng bị ấn tượng với anh em nhà cô. Với Hân điều đó thật là phiền phức. Con gái mà chỉ theo đuổi vẻ bề ngoài, chỉ thích của cải, rốt cuộc cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi. Hân ghét những người như vậy.
Liếc mắt thấy Vinh hăm hở tiến về phía Hân với nụ cười tươi như nắng mai. Nếu như không phải là chị em họ, có lẽ trái tim Hân cũng có chút rung động trước nụ cười như thế. Tiếc là sống với nhau bao năm, không nhiều nhưng cũng đủ biết, đằng sau bộ mặt thiên thần là tấm lòng ác quỷ.
- Này, tối nay đi chơi nhé?
- Đi đâu? - Hân chăm chú nhìn vào điện thoại chơi game, thờ ơ với Vinh.
- Thì hóng gió, đổi không khí. Lâu không ra ngoài chơi, em mệt lắm ý.
- Ừ, chiều làm xong bài tập rồi đi đâu thì đi.
- Thống nhất thế nhé, hi hi.
Sau bữa cơm tối. Hai người chọn công viên gần nhà làm điểm đến. Ở đó ngoài không khí trong lành, bên cạnh còn có một con dốc khá cao. Lần nào Hân và Vinh cũng tới đỉnh rồi thả cho xe trôi tự do. Cảm giác giống như đi tàu siêu tốc. Rất tuyệt vời. Là chị nhưng Hân lại luôn là người phải đạp xe cho chàng trai sắp 18 tuổi ngồi đằng sau gào thét. Dù sao cả hai người đều vui vẻ nên Hân cũng không ý kiến gì.
Đang đi bộ lên con dốc, chiếc điện thoại của Hân vang lên nhạc chuông đặc biệt. “Cry on my shoulder” - bài hát chỉ dành cho một người. Không gian bỗng chìm vào im lặng. Vinh dắt xe đi, Hân đứng đó. Phân vân giữa nghe và không nghe.
- Alo.
- Hân. - Giọng nói ấm áp vang lên giữa đêm hè khiến cho trái tim Hân khẽ nhói đau.
- Vâng ạ.
- Ngày mai anh về.
- ...
- Đón anh nhé!
Tắt điện thoại, Hân thấy lòng mình bỗng dưng chùng lại. Cô đứng yên lặng, ngây ngốc nhìn vào khoảng không trước mặt.
“HÂN.” Có cơn gió thoáng qua. Trên đỉnh con dốc, chàng trai đưa tay vẫy. Dưới ánh trăng mọi thứ trở nên huyền ảo. Hân chẳng nghĩ ngợi nữa. Cô chạy một mạch lên tới đỉnh. Áp mặt vào tấm lưng vững chãi, Hân mỉm cười. Xe lao xuống con dốc, hai người cùng nhau hét thật to.
Tối hôm ấy trời mưa.
Buổi sáng sau cơn mưa mọi thứ trở nên mát mẻ. Con đường, cây cối đều được gột rửa, khoác lên mình một bộ áo mới. Hôm nay là chủ nhật. Hân làm bữa sáng cho Vinh. Mang túi và bước ra cổng đợi taxi. Ngước lên nhìn trời - bầu trời xanh không một gợn mây.
Chiếc taxi mang Hân tới sân bay. Bây giờ là tám giờ. Hân tới sớm một tiếng.
****
Cô gái học lớp 10, xinh xắn, đáng yêu, đang ngồi ăn kem và xem hoạt hình. Anh trai thì đang học nhóm trên phòng, bỏ mình Hân bơ vơ không có đồ ăn trưa. Trong tủ lạnh ngoài kem ra thì không có gì hết, thôi thì “có còn hơn không”. Hân đã ăn tới cái thứ năm mà vẫn chưa thấy no, quả là “tốt bụng”.
- Này, em đang làm gì đấy?
- Ăn kem.
- Ăn cơm chưa? Sao không ngủ trưa? Nóng quá hả? - Giọng nói đầy quan tâm từ chiếc điện thoại màu đen.
- Không có. Không có cơm ăn. Mà em có ngủ trưa bao giờ đâu.
- Không có cơm? Anh em đâu? Ăn gì, qua anh nấu cho.
- Thôi, nắng lắm, em ăn kem no rồi.
- Ừm, tối anh qua.
- Mua nhiều nhiều đồ ăn nhé anh.
- Dạo này em tăng cân đấy. Ăn ít thôi. - Hân cảm nhận được tiếng cười rất khẽ qua điện thoại.
- ...
Quân hơn Hân bốn tuổi. Sinh viên năm thứ hai của một trường đại học kinh tế trong thành phố. Gia đình thuộc hàng giàu có. Lí do quen nhau như thế nào Hân cũng không nhớ rõ. Ví dụ như hôm nào đó Hân đói có Quân nấu ăn cho. Hân buồn vu vơ có Quân kể chuyện cười. Và những lúc Hân muốn có người đi chơi cùng thì Quân là lựa chọn đầu tiên. Giữa Hân và Quân, là một mối quan hệ không rõ ràng. Là người yêu - anh em - bạn bè? Quân có người yêu hay chưa Hân không biết, bởi cô sẽ không tò mò cuộc sống của người khác, không hỏi bí mật nếu như họ không muốn nói. Đó là cách Hân tôn trọng người khác.
Quân không chia sẻ quá nhiều về bản thân mình. Nên Hân cũng không biết nhiều về Quân. Cuối năm lớp mười của Hân, Quân nói anh thích cô. Hân cũng nhận lời làm người yêu của anh. Sự tin tưởng của Hân dành cho anh, tựa như niềm tin với người thân trong gia đình mình. Lúc ấy Hân nghĩ tình cảm ấy chính là tình yêu.
Trong tình yêu của Hân tuyệt đối không có hai chữ lừa dối. Hân ghét nhất ai nói dối. Quân quan tâm tới Hân, chăm chút cho cô, luôn làm cô vui, không nói dối cô bao giờ.
Vậy mà niềm vui thường ngắn ngủi. Nó tới như một cơn mưa rào đầu mùa rồi lặng lẽ ra đi.
Một tháng sau khi yêu nhau. Quân biến mất. Biến mất khỏi cuộc đời cô như chưa hề tồn tại. Hân tới nhà của Quân nhưng không gặp được anh. Hân có lòng tự trọng của riêng mình nên cô không tới nhà anh thêm một lần nào nữa. Cô nhớ mình đã gọi cho anh rất nhiều lần và gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng anh chẳng hề hồi âm cho cô. Hân không muốn níu kéo người không thuộc về mình. Anh đã biến mất mà không nói với cô bất cứ lời nào. Chẳng lẽ anh muốn chia tay cô? Nếu là chia tay, cô cần anh cho mình một lý do, dù nó có xứng đáng hay không. Tiếc là anh chẳng cho cô cơ hội được nghe nó.
Quân xa Hân, đơn giản là mất liên lạc. Không hề tìm thấy anh.
****
Hai năm sau Quân trở lại. Số điện thoại của anh vẫn còn trong máy của cô. Nhạc chuông vẫn chỉ dành cho anh như ngày nào. Lặng lẽ bước vào cuộc đời Hân rồi biến mất, sau đó lại quay lại.
Tồn thương ban đầu quá lớn, mà với Hân đó là tình đầu. Hân luôn sợ cảm giác bị lừa dối, Hân sợ cô đơn và sợ lại một lần nữa bị bỏ rơi. Hân rất sợ. Bởi vậy, Hân không chấp nhận ai bước vào cuộc đời cô. Cánh cửa trái tim đã đóng chặt bởi vì cô sợ lại tổn thương thêm một lần nữa.
Sân bay, 9 giờ.
Ở cổng số 2, chàng trai mái tóc màu nâu nhạt, gương mặt điển trai, quần áo gọn gàng đơn giản, tuy vậy vẫn toát lên sự hấp dẫn mê người bước ra. Ánh mắt tìm kiếm dừng lại ở cô gái trẻ. Nở nụ cười.
“Em vẫn như xưa, cô gái của anh!”
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau!”
Hân và Quân ngồi cùng xe, không gian im ắng. Cửa kính xe phản chiếu hình ảnh của Quân. Trông anh ra dáng đàn ông hơn, chín chắn hơn. Bên ngoài, bầu trời với những đám mây trắng lững lờ trôi.
Xe dừng ở cửa nhà anh. Hân không bước xuống, có nghĩa cô không muốn vào. Quân đặt chiếc vali xuống mặt đường, nghiêng đầu qua cửa cười với Hân.
- Tối nay anh mời em ăn cơm, chỗ cũ nhé!.
Hân im lặng đồng ý. Hân muốn gặp anh, chỉ muốn hỏi anh: tại sao anh lại biến mất không một lời giải thích? Cô rất muốn biết câu trả lời. Nhưng cô lại nghĩ, liệu biết được lí do, Hân sẽ làm gì tiếp theo. Hân mãi vẩn vơ với suy nghĩ không có câu trả lời của mình. Nhìn vào màn hình điện thoại, Hân nghĩ có người sẽ giúp được cô.
- Bây giờ là 10 giờ, chị định cho em chết đói à? - Vinh như gào lên qua điện thoại.
- ... Chị làm cho mày cả đống đồ ăn rồi còn gì.
- Không đủ. Em đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
- “Tuổi ăn tuổi lớn”, có mà tuổi hành hạ người khác thì có. - Hân khẽ cười.
- Không biết đâu, mau về nấu cho em ăn đi.
- Được rồi, biết rồi. Đợi chị mày 30 phút nữa.
- Ok chị yêu.
- Cắm cơm trước đi.
- Vâng ạ.
Lúc nào căng thẳng và mệt mỏi hay có chuyện cần suy nghĩ, Hân sẽ nấu ăn. Cho những suy nghĩ không còn vương vấn trong đầu. Đó là cách cô giải tỏa mọi phiền muộn. Trưa hôm đó, thể theo nguyện vọng, Vinh được ăn một bữa thịnh soạn. Ăn cho no căng bụng, không ăn được nữa thì thôi.
Ăn xong, hai chị em quyết định xem phim hài cho tiêu hóa thức ăn. Nhìn cậu em họ bên cạnh cùng mình, Hân thấy chả có gì phải suy nghĩ quá nhiều. Gặp thì gặp, lí do gì đi nữa, Hân vẫn bước tiếp trên con đường từng có anh.
Tối hôm ấy, Quân đón cô. Chiếc xe ngày xưa anh vẫn mang cô đi hết các ngóc ngách của thành phố. Chiếc xe kỉ niệm. Nhìn thấy anh cùng chiếc xe, những kí ức trong cô như tan ra len lỏi khắp con tim. Những kí ức tưởng chừng đã biến mất mãi mãi, giờ hiện rõ như chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi. Ai nói thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ cơ chứ?
Quán ăn quen, bà chủ quen, chỗ ngồi quen thuộc.
- Tất cả mọi thứ đều như xưa phải không? - Quân nhìn vào mắt Hân, ánh mắt dịu dàng tới lạ kì.
- Anh đã trở về... xin lỗi vì biến mất mà không cho em biết... anh xin lỗi.
Không gian vang lên những nốt nhạc buồn, bản nhạc không lời lúc mưa Hân thường nghe.
Trước mặt Hân là người lâu nay cô vẫn mong quay lại, là người cô dành trọn tin yêu. Niềm tin khó xây dựng, cũng dành cho anh.
- Mọi thứ vẫn như xưa. Nhưng em đã khác.
- “Hả?” - Quân đưa đôi mắt ngạc nhiên đôi chút nhìn Hân.
- Mọi thứ đều như xưa, quán ăn, chỗ ngồi, xe, con đường... mọi thứ vẫn thế. Nhưng em đã thay đổi. Không còn là em của hai năm về trước.
Hân đưa đôi mắt kiên định nhìn về phía Quân. Có sao. Bao lâu nay cô vẫn đợi anh, để hôm nay nghe anh nói lời xin lỗi. Mọi thứ của quá khứ, không thể thay đổi, nhưng con người có thể. Hân đã nghĩ bao lần về cái viễn cảnh, ngày mà cô gặp lại Quân. Cô sẽ nói gì, sẽ làm gì. Tất cả mọi chuyện, cô đã nghĩ bao lâu qua. Cuối cùng kết thúc là lời xin lỗi.
Quân nhìn Hân tự nói với chính mình: “Em đã lớn thật rồi, anh rất vui”. Nhìn ra bên ngoài, thành phố tấp nập. Bên trong không gian yên tĩnh, mát mẻ. Cười nhẹ nhàng. Quân thật lòng rất vui, nhưng niềm vui ấy lại mang đầy tiếc nuối. Ánh mắt anh có chút thất thần khi nghe Hân nói, khi nhìn thấy vẻ kiên định trên gương mặt cô. Vậy là hai năm trôi qua đã quá dài cho cả hai người, không thể mang cơ hội đã đánh mất quay lại. Bữa tối diễn ra trong yên tĩnh, chỉ có tiếng dĩa chạm vào đĩa sứ. Ăn xong Quân đưa Hân về, trước khi tạm biệt, anh đưa cho cô bịch kem. Không dặn dò gì thêm. Không hôn tạm biệt. Đúng thôi! Vì bây giờ anh và cô đâu là gì của nhau. Không nhìn cũng biết là kem dừa Hân thích nhất.
Hôm nay Hân không cho anh chở về tận nhà. Hân muốn bước đi trên con đường về nhà một mình. Bầu trời đêm, những vì sao sáng. Hân thích bầu trời đêm đầy sao. Hân thích bầu trời không một gợn mây. Hân thích bầu trời. Và Hân – từng thích anh!
“Tạm biệt anh!”
=> Chương 04.
Chỉnh sửa lần cuối: