Hoàn thành Bảy lần hờn giận, ba kiếp yêu - Hoàn thành - Tình Phi

Phượng Holy

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/12/14
Bài viết
158
Gạo
0,0
Vâng em sẵn sàng!
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 16

Trên trời gần đây nổi lên thông tin cực kỳ nóng bỏng: Hạc gia bị diệt. Đầu đuôi thế nào chẳng rõ chỉ biết khi tới Phượng thành liền khiến mọi người uất ức vô ngần.

Sự tình diễn ra đầu tháng trước, Long tộc tìm được chứng cứ tu luyện ma đạo của Bạch Hạc tiên tử liền bẩm lên Ngọc Hoàng xin chiếu chỉ bắt người. Gia tộc nàng cũng có chút tiếng tăm nên vẫn có vài kẻ đứng ra biện bạch. Chính lúc đó, Lục hoàng tử dẫn quân hùng hậu tới, đôi bên lời qua tiếng lại rồi không kìm chế được sử dụng bạo lực. Chuyện mỗi lúc một to, Ngọc Hoàng cảm thấy đám thần thú thực phiền liền xua tay không can dự. Kết quả Hạc gia thảm bại.

"Công chúa, xem tên nào viết linh tinh rồi phát tán khắp nơi này." A Đàm run run vò góc tờ giấy màu vàng đến nát bét, đáy mắt nàng ngập tràn phẫn nộ.

Bối Nhược lười nhác tựa gốc cây, xoa xoa bắp chân đang mỏi phải đứng trên mây thời gian dài. Kỳ thực nàng không xem cũng biết câu chuyện được thêu dệt trong đấy. Nào là: Bối Nhược công chúa đoạt tình, Lục hoàng vong tình, hại Bạch Hạc tiên tử đến thê thảm. Nào là: Phượng Bối Nhược vừa nắm Minh Thần thượng tiên, vừa chèo kéo Long Ngạo Phi. Chưa kể còn xuất hiện đội ngũ những người đồng cảm với Hạc tiên, thương thiếu nữ bị ép vào tà đạo...

"Đừng quan tâm." Bối Nhược lành lạnh thở dài. Nửa năm trôi nhanh như ánh chớp, lại ngỡ mọi sự đã chìm vào quên lãng. Nào ngờ thành trò cười.

Bây giờ đã hiểu lý do Minh Thần giăng kết giới quanh Ngũ Hành Sơn. Thật khổ cho chàng, nửa năm qua hẳn cũng bị tai tiếng đổ lên đầu. Ngồi nghỉ dưới gốc cây đại thụ được một lúc, tán gẫu đôi câu Bối Nhược liền nhổm dậy, chọn cách thong thả vào thành.

Vừa vào đến cửa, nàng chạm mặt đứa em họ: "Phen này chị họ mông nở hoa."

Nét cười trong mắt Phượng Dao tựa sương mai. Nàng là con của Tứ gia Phượng Danh.

"Cha ngươi đâu?"

Phượng Dao nghe hỏi nhìn trời không đáp. Tuy lần này về nhà Bối Nhược có chuẩn bị một trăm cách thoát tội. Nhưng bất giác sống lưng vẫn lạnh, theo bản năng sinh tồn nàng xoay đầu bỏ chạy.

"Con nhóc, đứng lại cho ta."

Bối Nhược đứng như trời trồng một lúc mới dám đưa tay vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Công chúa đại nhân, lão già vô dụng này đang rửa tai chờ lời giải thích. Phiền công chúa muốn sống thì nói cho rõ ràng, mạch lạc, câu cú đầy đủ." Giọng Tam gia Phượng Hoành không hề che giấu sự tức giận. Tuy thẳng thắn là tính tốt. Nhưng giờ phút này, tại đây nàng chỉ ao ước cậu mình che giấu vài phần cảm xúc.

Bối Nhược đem mọi chuyện thành thật khai báo hòng nhận được đặc ân. Đám người dì Thất nghe náo nhiệt vội kéo qua xem. Bọn họ nghe chơi thì thôi, đằng này mặt ai cũng đầy biểu cảm phẫn nộ. Thậm chí dì Thất Phi Họa thô bạo đập chiếc bàn gỗ xoan gãy làm đôi.

Nàng ta gằn giọng: "Hơn ngàn năm trước, ta bảo anh ngăn cản bọn hắn chơi chung, anh làm lơ mới dẫn tới bi kịch hôm nay."

Tam gia bị trách, sắc mặt vẫn thản nhiên: "Lỗi định mệnh."

"Mệnh... mệnh con khỉ, lão đây chẳng tin. Cũng may bọn nó tự diệt, chứ để lão Tứ này sang thì bọn nó khó chết đẹp."

Bối Nhược nuốt xuồng chút khí lạnh, lại nghe cổ khô khốc. Nàng biết Phượng gia người nào cũng thương mình. Nhưng tại sao trên dưới chẳng cò ai điềm tĩnh hết vậy, quát ầm ầm thật thô thiển.

"Chị ở Minh Thần điện nửa năm?" Phượng Ngôn Công giờ mới hay tin nàng về. Vừa bước qua ngạch cửa mặt hắn lộ vẻ ảm đạm, phản phất nét ganh tỵ. Phượng Dao gõ mấy ngón tay thon dài lên bàn, gật đầu đáp thay Bối Nhược.

Phượng Ngôn Công không đi một mình. Hắn bực dọc ngồi vào chỗ cách Bối Nhược khá xa, để mặc hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần phía sau chậm rãi bước tới. Sự xuất hiện của các nàng làm gian phòng nhỏ xôn xao.

"Lại trò gì đây? Trào lưu thịnh hành bây giờ là con gái tự tới nhà con trai, đỡ tốn chi phí cưới xin à?" Lời Tam gia đầy gai nhọn.

Cảm giác bản thân là tội đồ gây sóng gió, đầu Bối Nhược tự nhiên chỉ cúi xuống, hai mắt dán chặt vào đôi hài còn dính cọng cỏ khô.

Phượng Ngôn Công nhấp nhổm như ngồi chảo lửa, hắn xộc qua vịn vai Bối Nhược lay lay: "Chị với Minh Thần phát triển tới giai đoạn nào rồi?"

Câu hỏi thẳng lại xoáy đúng trọng tâm làm gò má Bối Nhược nóng bừng, nàng đáp: "Ta nằm trên giường không thể cử động, mặc chàng chăm sóc."

Hắn hỏi thẳng thì nàng cũng thành thật trả lời. Bất quá, nàng nói trong sáng họ lại đa nghi suy diễn lung tung. Tam gia, Tứ gia đứng như hóa đá. Dì Thất, Phượng Ngôn Công hùng hổ vác đao đòi đi tính sổ Minh Thần. Chỉ Phượng Dao trông toàn cảnh liền cười đến chảy nước mắt.

"Chị Nhược thật giỏi, giỏi quá..." Nàng ta đập bàn khoái trá.

"Chẳng hay công chúa..."

Mọi người kéo đi hết, phòng nhỏ lại yên ắng, lúc này Bối Nhược mới chú ý hai cô gái theo sau Phượng Ngôn Công. Nhìn y phục họ, chắc chắn không phải người phương Nam.

"Lục điện hạ nửa giờ trước đã đợi công chúa ở ngoài thành, thỉnh người..."

Hóa ra họ là cung nữ của Long Ngạo Phi. Thật ngưỡng mộ bộ phận thông tin bên chàng, họ làm việc có đầu tư, năng lực nhạy bén. Song, Bối Nhược sớm hạ quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với chàng nên từ chối thẳng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 17

Ở nhà ăn hết thảo dược quý hiếm lại nằm ngủ mấy hôm thương thế của Bối Nhược sớm không còn vết tích.

Gió hiu hiu thổi lá vàng bay lả tả. Bây giờ trời lại sang thu. Nằm trên phiến đá hồi tưởng chuyện xưa, Bối Nhược cảm thấy giấc mơ ấy thật dài. Nàng đưa sáo lên thổi, khúc trầm khúc bổng mang thương nhớ chôn vùi miền viễn khứ. Tầng tầng lớp lớp mây ngũ sắc uốn lượn như che lấp mọi khổ đau. Nhưng vết sẹo vẫn còn, dù yêu thích sớm tàn. Duyên phận giữa họ là do trời sắp đặt? Hay tại chàng chưa từng nổ lực nắm tay nàng?

Bất giác cổ họng nghẹt đắng, nàng không muốn phiền não nữa. Loại đau đớn này thực chẳng từ nhung nhớ mà ra...

Nửa tháng trước, Phượng Ngôn Công mang bộ dạng thất thểu xồng xộc về phủ, Bối Nhược hỏi gì cũng im lặng. Rõ ràng hắn cùng dì Thất đi tính sổ Minh Thần, lẽ nào chàng vuốt mặt không nể mũi, đánh em nàng đến trầm cảm.

"Phản đối! Thượng tiên anh minh lỗi lạc, có tức cũng đuổi công tử về chứ tuyệt đối không ra tay." Biết được suy nghĩ của Bối Nhược, A Đàm liền lên tiếng biện minh. Thông qua biểu cảm tin tưởng của nàng ta còn không nhìn ra sự ngưỡng mộ với Minh Thần.

Mà nàng ta phân tích chính xác, Minh Thần trừ tình huống cấp bách, trừ người trong lòng ra, mọi sự khiêu khích, theo đuổi, tấn công đều như vô hình.

"Khỏi đoán mò, phu quân hụt của ngươi là kẻ vuốt mặt không nể mũi ấy."

Nghe dì Thất nói, Bối Nhược mất khá nhiều thời gian mới nhớ ra "Phu quân hụt" của mình là ai. Thần sắc nàng trầm xuống, chàng đợi thì cứ đợi còn bày đặt gây hấn hòng dụ nàng ra ngoài sao.

"Ta chọc hắn trước." Phượng Ngôn Công mặt đầy hăm hở vén nhành liễu xanh xanh buốc tới. Gã dùng phấn của Bối Nhược bôi lên má, tạm che mấy chỗ bầm tím.

"Chọc thế nào?"

Phượng Ngôn Công ngồi khoanh chân, thong thả kể.

Chuyện bắt đầu từ khi gã đằng đằng sát khí đến Ngũ Hành Sơn. Minh Thần thượng tiên dùng ánh mắt lạnh lẽo quét khắp một lượt, đoạn phất tay áo như người vô can bỏ đi. Phượng Ngôn Công tự nhiên có cảm giác bị khi dễ, tức càng thêm hận, gã dùng sức đập một góc nhà người ta. Chỉ thoáng thấy Minh Thần xoay lưng, môi khẽ nhếch thì Phượng Ngôn Công đã bị xách đầu quăng xa ngàn dặm.

Lại nói gã không cam tâm bỏ cuộc, đằng vân một mạch trở lại. Giữa đường vô tình gặp Lục hoàng tử, nhân tiện đem uất ức trút xuống người chàng.

"Này, về đi. Chị họ ta sắp lấy chồng rồi." Phượng Ngôn Công đứng trên mây nói oang oang.

Long Ngạo Phi nghe xong không thèm để ý, chàng vẫn hướng mắt vào tòa thành lớn bị làn sương mỏng che phủ, lúc ẩn lúc hiện vô cùng mờ ảo.

"Đợi cái gì? Dù xếp hàng cầu hôn cũng chẳng tới lượt ngươi đâu, về đi. Đừng quấy rầy vợ tương lai người khác."

"Vợ ai?" Giọng chàng ôn hòa, thần thái bình tĩnh như mây bay, tà áo lam có thêu hình trúc xanh nhẹ nhàng tung bay theo cái xoay người. Chàng cuối cùng cũng thấy phiền mới quay lại nhìn Phượng Ngôn Công.

"Anh đây chứ ai."

"Ngươi?" Long Ngạo Phi nghi hoặc.

"Ngoài ta ra còn ai dám rước chị Nhược. Chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, có những chuyện cũng đã làm qua." Gã nói mập mờ, chỗ cần nhấn mạnh đặc biệt nói chậm.

Long Ngạo Phi nhàn nhạt hỏi: "Chỉ vậy thôi liền khẳng định nàng phải lấy ngươi?"

Phượng Ngôn Công khoanh tay đắc ý cười vang: "Bọn ta ăn chung bàn này."

Long Ngạo Phi bình thản.

"Bọn ta ngủ chung này."

Sắc mặt Ngạo Phi hơi thay đổi nhưng chị em ngủ chung chắc nhà nào cũng có, nghĩ thoáng chút vẫn chấp nhận được.

"Còn cả tắm chung."

Khi Phượng Ngôn Công thốt ra lời này, chính gã khó ngờ mình bị đánh đến thê thảm, đánh không thương tiếc. Gã mới hơn ngàn tuổi, sao sánh nổi Lục hoàng tử thiên tài trời sinh, tu vị gần ba ngàn năm.

Lại nói dì Thất luôn theo gã sao không ra tay bảo vệ. Sự thật phũ phàng, cô của gã vừa gặp Minh Thần liền ngây ngốc trồng gốc si. Người Phượng gia đều rất nghĩa khi, tất nhiên đó là lúc họ chưa gặp thứ mình thích.

Cũng từ hôm đó, chút liên hệ giữa Bối Nhược với Ngạo Phi đều bị xóa sạch.

Thiên đình một năm có hàng trăm yến tiệc lớn nhỏ. Phượng cung, Long thành, Quy tộc, Lân gia luôn nhận được thiệp mồi. Nói mời kỳ thực là lệnh không thể không tham dự.
Mẹ của Bối Nhược trong nhà nhiệt tình, ngoài ngõ thờ ơ. Bà thường đi lấy lệ, được một chốc sẽ viện cớ quốc sự chồng chất xin cáo từ. Tất nhiên trừ sinh nhật lão Ngọc Hoàng, người mới miễn cưỡng ở đến tiệc tan.

Chuyện giữa nàng với Lục hoàng vừa tạm lắng những tưởng được yên thân. Nào ngờ, mẹ của Bối Nhược bắt buộc nàng tham dự yến tiệc này. Cảm thấy có gì đó không ổn, nàng định đi hỏi cho rõ, liền thấy Phượng Ngôn Công hớn hở chắn cửa.

"Chị đừng lo, có ta đi cùng mà."

"Ngươi chưa sợ trận đòn của Lục hoàng à, định theo gây rối?"

"Ha... ta nhường thôi. Với lại chưa chắc lần này sẽ gặp hắn."

Bối Nhược ho khan, nghĩ cũng hợp lý, Long tộc có bảy hoàng tử dễ gì cả bọn cùng xuất hiện. Mà có đi cũng Đại, Nhị, Tam hoàng, chàng xếp thứ sáu, bao giờ mới đến lượt. Bối Nhược trách mình lo xa, khẩn trương thừa.

"Minh Thần chắc được mời?"

"Sao chị quan tâm hắn vậy?" Mắt Phượng Ngôn Công tràn ra sự thất vọng.

Bối Nhược vội khoác vai gã, an ủi: "Thực lực ngươi kém họ vì tuổi tác ngươi nhỏ hơn, chứ xét tư chất chị đây tin ngươi không thua ai hết."

Phượng Ngôn Công bị dụ bùi tai liền hăm hở cười ngoác miệng. Thị nữ đứng bên cạnh che miệng nén tiếng khúc khích.

"Đợi ta mạnh lên sẽ bảo vệ chị, không cho kẻ nào tới quấy rầy." Gã đi một đoạn, quay đầu kiêng định hứa.

Đầu Bối Nhược như bị đánh, choáng váng. Nàng có cảm giác vừa cổ vũ gã đón củi mà tương lai gã đốn củi này sẽ chặt đứt mấy góc đào hoa quanh nàng. Tự nhiên Bối Nhược thấy ân hận.
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 18

Trên đầu trăng sáng vằng vặc, to tròn như cái bánh mật. Khắp trăm dặm thiên đình đèn hoa rực rỡ. Trong mủi hương thoang thoảng, mấy mươi tiên nữ thướt tha diễm lệ ra vào thết đãi thọ yến.

Khi đoàn người Phượng thành đến, khách khứa đã khá đông. Phượng cung bệ hạ cao ngạo bước lên tầng thượng, nơi dành cho bậc đế vương, tộc trưởng. Chị em Bối Nhược không được vinh dự đó liền rủ nhau tìm chỗ ngồi. Thiên đình nhiều qui tắc phức tạp. Khi bề trên đứng, chẳng ai dám ngồi. Khi bề trên chưa động đũa, chẳng ai dám nhúc nhích. Đã mang tiếng thọ yến lại diễn ra trong yên lặng đến đáng sợ.

Phượng Dao, Phượng Ngôn Công kéo Bối Nhược đến gần cây bạch đàn. Chỗ này có thể quan sát toàn cảnh mà không lo bị chú ý. Tán bạch đàn lao xao, thoang thoảng hương vị thanh mát vô cùng dễ chịu. Chỉ có điều, đối diện nàng sao lại là sáu vị hoàng tử của Long tộc.

Màu áo lam bay bay dưới ánh sáng đèn lồng chập choạng, chàng thoắt ẩn thoắt hiện, vừa mang vẻ tuấn lãng, vừa ma mị mơ hồ. Họ nhìn nhau, đoạn gật đầu tựa người lạ lần đầu gặp gỡ.

"Ô... Đây chẳng phải công chúa Bối Nhược khuynh quốc khuynh thành, thật trăm nghe không bằng một thấy."

Nam nhân mặc áo bào màu ngọc bích chắn trước Long Ngạo Phi lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Nghe hắn cảm thán, mấy vị hoàng tử đang định ngồi vào bàn liền cùng hướng về phía này.

"Ngại quá, ta cứ tưởng công chúa thích thị phi sẽ ngồi nơi tập trung sự chú ý của mọi người chứ." Nam nhân mặt trắng, môi đào, tay phe phẩy quạt châm chọc.

Phượng Ngôn Công khoanh tay trước ngực, hất hàm: "Cùng là khách như nhau, ngươi lấy quyền gì chỉ điểm chỗ ngồi?"

"Hay là có kẻ thù vặt nhân cơ hội làm khó dễ?" Phượng Dao chau mày phụ họa.

"Hiểu lầm rồi, xin thứ lỗi!" Nam nhân mặc áo bào tím có vẻ trầm tĩnh hơn, nói xong liền khoát tay với mấy hoàng tử khác: "Chúng ta đừng làm mích lòng người."

Long Ngạo Phi từ đầu chí cuối chứng kiến hết. Song chàng vẫn im lặng, gương mặt thì phản phất sự thờ ơ lạnh nhạt. Bối Nhược nhìn trời, đếm sao giết thời gian. Nàng cố không suy nghĩ vẩn vơ.

"Công chúa! Chẳng hay Xích Long có được vinh dự mời nàng đi dạo?" Người vừa xưng danh là Tam hoàng tử của Long tộc. Da hắn trắng như tuyết sau lớp áo bào đỏ thẳm, khóe miệng thường trực nụ cười. Đẹp mà xa cách.

Bối Nhược khó xử, Phượng Ngôn Công phản đối kịch liệt. Phượng Dao khôn khéo hơn véo tay gã lôi qua chỗ khác. Liếc nhìn mảnh áo lam thấp thoáng dưới ánh sáng mờ ảo, Bối Nhược nhận ra chàng vẫn lạnh lùng.

"Phiền Tam hoàng dẫn đường." Bối Nhược cười hòa nhã. Lúc trang điểm cho nàng, Tiểu Đàm cố ý chọn trang phục vàng rực rỡ. Nàng ta bảo, khắp thiên hạ chỉ Bối Nhược xứng với màu sắc độc tôn. Lúc đấy, Bối Nhược tự hỏi lòng, độc tôn có phải luôn đi cùng cô độc.

Nàng từ tốn nâng gót hài sánh vai Xích Long. Sau lưng một màn nhạt nhẽo, lạnh ngắt bởi chàng thực sự đã vứt bỏ nàng.

"Đệ ta mỗi ngày đều nằm dưới tán bạch mai. Chẳng thiết tha chuyện chính sự dường vạch rõ ranh giới với xung quanh." Trong lời nói của hắn có pha chút thở dài.

Bối Nhược dừng chân bên hồ nước lấp lánh ánh bạc, giữa hồ hai đóa sen hồng dựa vào nhau, vô cùng nhỏ bé. Nàng cười: "Sao ngài nói chuyện đó với ta?"

"Đệ ấy vì ai trở nên lãnh đạm? Đánh mất Lục hoàng tử tâm cao khí ngạo. Còn không do nàng ư?" Xích Long nhích lên một bước, gương mặt đỏ như y phục.

Bối Nhược lùi về sau, tròng mắt nàng gấp gáp bày tỏ ý không dính dáng đến mình.

"Đệ ấy tư chất thông minh, làm việc xưa giờ đều thận trọng. Hạc gia cấu kết ma đạo không phải một sớm một chiều. Huynh đệ ta mất rất nhiều thời gian theo dõi, thu thập chứng cứ định tâu lên Ngọc Đế. Nào ngờ... đệ ấy vì lo lắng cho nàng mà phá hỏng cả kế hoạch."

Xích Long áp sát Bối Nhược, từng câu hắn nói đều kèm theo cước bộ vững vàng. Bối Nhược hơi mất bình tĩnh cứ liên tục lùi, kết quả lưng đụng cây dương liễu, khẽ đau. Cây này sinh trưởng hơn ngàn năm, tán lá sum suê, hai người đứng dước gốc nó thoáng trông vô cùng mờ ám. Lúc này gương mặt tuấn lãng của Xích Nhiễm chỉ cách mũi Bối Nhược một tấc.

Chẳng để ý nàng khó xử, hắn tiếp lời: "Hắn bị cha ta trách phạt thế nào nàng biết không? Người tài giỏi như thế lại vĩnh viễn không được tranh ngôi vị tộc trưởng."

Con ngươi Bối Nhược mở to, tay nàng buông thõng như mất mát thứ gì đó lớn lao. Chàng vì nàng mà từ bỏ mọi thứ ư? Đây là sự thật hay anh em họ cố tình lừa nàng, lần nữa biến nàng thành trò hề.

"Nàng rốt cuộc có trái tim không?"

"Này... Hai người..."

Đương lúc mọi chuyện chưa ngã ngũ, đám người kia đã kéo tới. Xích Long uất ức cung tay cốc trán nàng.

"Tam đệ thật xứng với danh đào hoa, nhanh cậy đã làm nàng xao động." Cẩm bào hoàng tử phe phẩy quạt ngà cười thích thú.

Xích Nhiễm bấy giờ mới giật mình xem xét tình hình vội lùi xa Bối Nhược, mặt đỏ gay: "Không như huynh nghĩ..."

"Nàng ta trước Minh Thần, sau Lục đệ. Lão Xích ngươi thật muốn làm hàng dự bị?"

Lời áo tím hoàng tử nói quả thâm độc. Một màu u ám phủ trùm lên đầu Bối Nhược. Nàng rốt cuộc làm gì nên tội, bị tam giới hiểu lầm, bị người yêu lạnh nhạt. Vận đen của nàng ngày càng lớn, đi đâu cũng bị ức hiếp.

"A... Công chúa, lâu mới gặp. Đi làm vài chén với ta nào!" Tinh tú lão nhân vốn làm nhiệm vụ điều khiển bầu trời đầy sao. Chẳng hiểu gan lão lớn cỡ nào lại dám say bí tỷ.

"Đi! Đi!" Được giải vây, Bối Nhược liền lôi lão lẩn mất.

Phía sau, mấy vị hoàng tử vẫn tiếp tục bàn tán xôn xao. Nhưng nàng không còn muốn quan tâm đến chàng nữa.
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 19

Mấy ngày gần đây, Bối Nhược thích nằm bên cửa sổ, gác cây sáo bạc trên bụng, ngơ ngẩng nhìn mây bay qua tầng liễu xanh biên biếc. Lời Tam hoàng tử hôm nào vẫn văng vẳng bên tai nàng. Chàng có thực sự để nàng trong lòng, hay đó lại là trò đùa của đám nam nhân nhàn rỗi. Bối Nhược thầm thở dài, lưng tựa trên ghế gỗ khẽ tê, nàng trở mình một chút. Thần tiên sống rất lâu nên có nhiều chuyện sẽ quên. Nhưng để quên lại cần thời gian rất dài.

Đôi lúc Bối Nhược ngưỡng mộ dì Thất, nàng ta ngày ngày đều kiêng trì theo đuổi Minh Thần, dẫu gặp trở ngại cũng không có ý từ bỏ. Dù hạnh phúc ấy có vẻ xa vời. Mà ngẫm cũng lạ, Minh Thần là thượng tiên người người yêu ái, khắp ba cõi ai chẳng mong gả cho chàng. Song, Bối Nhược với chàng vẫn không mảy may rung động. Duyên phận thật diệu kỳ!

"Công chúa, nghe nói con cáo nhỏ ở hang núi phía Tây Bắc đột nhiên nổi ác tính, hại nhiều thôn làng quanh vùng. Bệ hạ đang đau đầu, định phái công chúa đi bắt nó, lại sợ công chúa quyến luyến thế gian không chịu về. Còn Thất quận chúa thì... haiz..."

Tiểu Đàm thở dài chạy vào báo cáo. Bối Nhược lười nhác nhướng mày. Con cáo nhỏ năng lực gì mà làm càng làm quấy, mấy năm trước gặp nó nàng có chỉ cách tu tiên, lẽ nào con cáo ấy nhờ vậy mà pháp thuật tăng đột biến. Nghĩ lỗi do mình, Bối Nhược đành đứng dậy, vươn vai mấy cái mới xoay xoay cây sáo bước đi.

Phía Tây Bắc của phương Nam có con sông lớn, nước đánh vào bờ nghe rì rào. Giữa đêm thanh tĩnh, ồn ào không chịu được. Bối Nhược nằm trên áng mây, đảo mắt nhìn khung cảnh bình yên. Nhớ ngày xưa, ở trong phủ Lê Phi, nàng cũng từng cùng chàng ngắm trăng thanh gió mát. Kỷ niệm không cồn cào, chỉ da diết ngôn nguôi.

Đêm dài hiu quạnh, Bối Nhược muốn thổi sáo, lại sợ động tới giấc ngủ của thôn dân quanh đấy. Thời gian chậm rãi trôi, Bối Nhược bắt đầu mơ màng, ngáp đến khóe mắt long lanh nước. Nàng tha thiết khẩn cầu con cáo đó mau mau xuất hiện, nếu không nàng hẳn sẽ chết vì buồn chán.

Đột nhiên, từ trên trời, mấy trăm ngôi sao băng đồng loạt rơi, thoáng chốc cả vùng ngập ánh sáng trắng lung linh. Bối Nhược lười nhác ngồi dậy, thanh âm nàng từ tốn, nhẹ nhàng buông: "Ta đếm đến ba."

Thực lực gần ngàn năm của cáo nhỏ, Bối Nhược hắt hơi cũng chết, sở dĩ nàng lên tiếng cũng vì muốn cho nó cơ hội tự thú.

"Tự kiêu vừa thôi."

Tia lửa đỏ xẹt qua đám mây Bối Nhược đang nằm. Nàng chậm rãi nhảy xuống, di chuyển mũi giày trên mặt nước. Cáo nhỏ bốn chân phản phất tà khí màu đen. Toàn thân vốn màu trắng ngà của nó cũng bị nhuộm đỏ thẫm. Cây sáo trên tay Bối Nhược xoay tròn, tiên pháp tựa làn sương mỏng thoát ra ngoài. Cáo nhỏ cảm nhận mình yếu thế, cầm chắc cái chết vẫn không bỏ chạy, nó liều mạng xông thẳng vào. Tiên khí hóa ra tấm lưới mây đem nó nhốt vào.

"Con súc sinh này, còn không tỉnh ngộ." Bối Nhược lấy sáo gõ liên tục lên đầu cáo nhỏ. Tà khí được thanh tẩy, con cáo bừng tỉnh, mắt ngập nước nhìn nàng ai oán.

"Cô thật quá đáng!"

Bối Nhược thong thả di chuyển cây sáo xuống chọt bụng nó: "Ta cũng thấy vậy nhưng biết sao giờ, ai bảo ngươi yếu hơn ta."

"Òa..." Cáo nhỏ gào thét thảm thiết. Bối Nhược thuận chân đạp nó xuống nước.

"Ai dạy ngươi yêu pháp?"

"..."

Cáo nhỏ im lặng, Bối Nhược thong thả kéo nó lên lại đạp xuống. Cáo nhỏ ho sặc sụa, dùng chân trước vỗ trán mình: "Ta không nhớ, chỉ biết hôm đó trên trời đánh nhau ghê gớm, ta bị một luồn khí đen chui qua mũi, sau đó... sau đó... mất trí nhớ."

Bối Nhược khoanh tay trầm ngâm.

"Công chúa quả nhiên thích sử dụng bạo lực." Trên đầu Bối Nhược phát ra trận cười khoái trá. Nàng nhướng mi lên liền thấy Tam hoàng tử Xích Long.

"Ngọn gió độc nào thổi hoàng tử qua chỗ quạnh hiu này?"

"Còn hỏi, không phải là nàng sao?" Ánh mắt mang tia thất vọng của hắn ném về Bối Nhược đầy trách móc.

"Thật ra, ta thay Lục đệ tìm nàng. Vốn có nhiều hiểu lầm cần nói rõ. Song, đại ca bảo nên để đệ ấy tự nói. Ta lại thấy hai người dây dưa nên tức không chịu nổi."

Nghe Xích Long nói, Bối Nhược bình thản chọc chọc mặt nước. Tam hoàng tử hất tóc ra sau vai, thở dài: "Nhiều năm như vậu mới thấy nó động lòng. Ai ngờ gặp cô gái vừa ngóc lại cứng đầu. Haiz... Xem như đệ ấy xui xẻo, còn ta quá nhiều chuyện. Chỉ là, năm nào tháng nào nàng chợt nhớ đệ ấy, mời ghé qua phủ Lục hoàng tử một chuyến."

Dứt lời người hóa vệt sáng đỏ bay thẳng về trời. Con cáo nhỏ được Bối Nhược thả lỏng dây trói, vội vàng vọt theo Xích Long. Phút chốc dòng sông tĩnh lặng, chỉ lòng nàng mơn mang dậy sóng...
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 20

Những tưởng lần này gặp đối thủ để đánh một trận thỏa thích, nào ngờ con cáo kia bị ma nhập vẫn yếu như sên khiến Bối Nhược thất vọng. Đường về Phượng thành không xa, nàng vừa đi vừa nghĩ đến lời Xích Long, lòng không khỏi nặng nề chán nản. Hắn tại sao hết lần này đến lần khác đều có ý biện minh cho Ngạo Phi. Chẳng lẽ nàng thực sự hiểu lầm chàng? Hiểu lầm chàng bao che Bạch Hạc, mặc ả ta tổn hại nàng. Hiểu lầm chàng diệt sạch Hạc gia vẫn để Bạch Hạc trốn thoát. Hiểu lầm chàng trước mặt huynh đệ thờ ơ nhìn nàng bị khi dễ. Lục hoàng tử của Long tộc với nàng thực có duyên nợ hay chỉ là vệt sáng vụt qua của đoạn tình kiếp?

Mà dù cho có là gì, nàng đối với chàng đau lòng đã đủ, chỉ hy vọng từ nay về sau đường ai nấy đi, đừng bao giờ gặp lại. Nàng đang cầu một đời bình an.

Nhưng nhân gian có câu nói "Nghĩ một đằng làm một nẻo", nàng tính toán là vậy. Song chân cứ vô thức bước đến địa phận Long tộc lúc nào chẳng hay. Đã tới thì nên ghé ngang xem Tam hoàng có nói thật. Nàng tự biện minh cho nỗi nhớ của mình vô cùng vụn về.

Binh canh cổng thấy nàng thì phớt lờ, nàng không chấp bởi quá khứ nàng bị đen rồi, muốn xóa cũng khó. Lối vào phòng chàng vẫn thoang thoảng hương bạch đàn, hòa quyện chút bạch mai dịu mát. Dưới tàn cây, chàng vẫn đều đều thở. Không gian rộng lớn tĩnh lặng như tờ, nàng nhất thời không dám buốc vào.

Góc mai mơn mởn lá non, gió thoảng đưa vài cánh trắng li ti rơi xuống vạt áo chàng, trên vần trán thanh tao, tóc mai khẽ bay bay, chàng thực hoàn mỹ. Quả như Tam hoàng nói, chàng chẳng màn thế sự, nhàn nhạt sống qua ngày. Tự dưng Bối Nhược cảm giác mình không có chỗ để chen vào. Người bên cạnh chàng đã thay đổi rất nhiều, song chưa từng là nàng và không bao giờ là nàng.

Chợt tà áo trắng lọt vào tầm mắt Bối Nhược, hương trà nồng đượm, nàng thực sự quên nơi này còn có một Vân Nhi. Hóa ra chàng trốn trong phủ vì đã có giai nhân, sớm tối có nhau thì cần gì thêm nữa. Bất giác, nàng thấy mình như rơi vào trò đùa của huynh đệ họ. Vân Nhi là Thanh Vân, Thanh Vân là người Ngạo Phi ghi khắc trong lòng. Điều hiển nhiên như vậy lại quên, nàng thực sự bị tình yêu làm cho mụ mị mất rồi.

Nàng xoay lưng, dằn nén bi thương cùng phẫn uất. Nàng không muốn bộ dạng chật vật của mình bị mấy vị hoàng tử nấp đâu đây cười. Họ chắc chắn thích thú khi lừa được nàng.

"Đừng đi, Bối Nhược..."

Long Ngạo Phi choàng tỉnh, chàng hất tay Vân Nhi vội vã hướng tà áo vàng vừa khuất sau cửa gọi lớn. Nàng chạy thật nhanh, ra đến sân viện chạm mặt Xích Long, nàng hung hăng dẫm lên chân hắn, mặt đầy oán hận. Xích Long chưa kịp kêu đau, phía sau liền thấy Ngạo Phi.

"Tam ca, giữ nàng lại."

"Ế..."

Bối Nhược dốc toàn lực chạy, chàng định cười nàng ngốc sao, nhất định không dễ như vậy. Trong phủ cấm đằng vân, độn thổ khiến nàng chạy một lúc đầu tóc rối tung.

"Các ngươi mau bắt nàng lại."

Vương phủ đang yên tĩnh bỗng náo loạn. Những kẻ ngán đường Bối Nhược bị đánh ngã lăn. Ngạo Phi khẽ chau mày song bước chạy ngày càng nhanh. Ra khỏi phủ, nàng hóa chân thân bay thẳng hướng Phượng thành. Ngạo Phi cỡi mây trắng kiêng trì đuổi theo. Thoáng chốc bụi tung mịt mù, Bối Nhược dùng mọi thủ đoạn ngăn cản chàng.

"Nàng nghe ta nói."

"Đi tìm nàng Bạch, nàng Vân của ngươi mà nói."

"Ta không có..." Đáy mắt Ngạo Phi lộ ý cười.

"Nàng đang ghen à?"

"Ghen cái đầu ngươi." Bối Nhược bữc bội đáp xuống đất, hất hàm.

"Thế sao lại trốn tránh ta còn nói lời hờn mát?" Chàng liên tục bức bách nàng.

Bối Nhược hằn hộc khoanh tay trước ngực, nàng gay gắt: "Đấy, nói gì thì nói nhanh đi."

Ngạo Phi đem ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: "Thứ nhất, ta với Bạch Hạc là hiểu lầm. Năm xưa nàng ta mượn lông vũ nàng múa phượng khúc, ta cứ nghĩ nàng ta là cô nhóc cứu mình bên bờ biển năm ấy. Thứ hai, ta với Vân Nhi là quan hệ chủ - tớ. Thứ ba, ta tự trách mình vô ý hại đôi chân nàng nên... Nàng nói đi ta phải làm sao để chuộc lỗi?"

"Danh dự ta ai đền cho ta? Thương thế ta gánh, ai cùng ta san sẻ. Lúc ta bị bắt nạt thì chàng đang ở đâu? Muốn chuộc lỗi ư, ai cho chàng chuộc."

"..."

Bối Nhược đem uất ức nói hết một lần. Long Ngạo Phi im lặng, chàng biết cả đời này cũng không đủ bù đấp cho nàng.

"Sau này, ta không để nàng khổ nữa. Danh dự nàng mất, khắp thiên giới bị khi dễ vậy ta sẽ cùng nàng bị người khi dễ."

"Ta không cần."

"Nhưng ta cần." Ánh mắt Ngạo Phi cương nghị, giọng nói quyết liệt đồng thời bàn tay rắn chắc cường bạo đem Bối Nhược ôm.vào lòng. Nàng bất ngờ nên đứng ngây ngốc.

"Chọn rời xa nàng vì Phượng Ngôn Công nói nàng bên hắn sẽ hạnh phúc hơn, hắn chưa từng tổn thương nàng. Nhớ lại từ lúc gặp ta nàng chưa có đêm nào ngủ ngon giấc."

Từng chữ rót vào tai Bối Nhược như làn sương ấm áp.

"Thật lòng ta nghĩ, mỗi năm trong yến tiệc ở Thiên đình nhìn nàng vui vẻ đã mãn nguyện rồi."

"Thật đủ ư?"

Long Ngạo Phi khẽ gật đầu.

"Nhưng ta thấy chưa đủ. Ta không xam lòng tha cho chàng."

"Ỳ nàng..."

"Lấy ta rồi chàng phải ngày ngày nấu cho ta ăn, khi ta sinh bé con, chàng phải thay ta chăm sóc. Còn nữa..."

Trong đôi mắt trong suốt của Ngạo Phi tràn đầy mong mỏi cùng chờ đợi.

"Chàng phải đánh bại thần tượng của lòng ta trước."

"Ai?"

"Minh Thần." Bối Nhược lém lỉnh đáp xong liền bay mất.

Ngạo Phi chấp tay sau lưng cười khổ đoạn nói vọng theo: "Vậy nàng đợi ta đánh bại hắn rồi mang sính lễ rước dâu. Đời này chỉ cho phép nàng xem ta là thần tượng."
 
Bên trên