Hoàn thành Bảy lần hờn giận, ba kiếp yêu - Hoàn thành - Tình Phi

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 14

"Ngoan ngoãn đứng sau lưng đấy." Giọng Long Ngạo Phi ấm áp.

Bối Nhược nhìn mái tóc nâu bay loạn, khóe môi cong lên bướng bỉnh: "Làm theo lời ngươi nói, chẳng phải hạ uy Phượng tộc, sau này bọn ta đều phải đứng dưới ngươi à?"

"Nghĩ linh tinh." Dứt lời Long Ngạo Phi động thủ tấn công Kim Quy. Dáng vẻ chàng uy mãnh, mỗi cái vung tay đều vô cùng đẹp mắt. So được năm chiêu, đạo lý tuổi tác định năng lực hoàn toàn bị đạp đổ. Bởi lẽ, nhìn thế nào cũng thấy năng lực Ngạo Phi vượt bậc đối phương.

Kim Quy vạn lần không ngờ gặp cao thủ, hắn ra đòn mỗi lúc một hiểm độc. Hai vệt sáng màu vàng, lam đụng nhau phát ra tia lửa, binh khí va chạm nổ liên hồi. Bối Nhược muốn trợ giúp chàng, song chưa tìm được khe hở chen vào. Tình cảnh này, nàng sơ sảy không chừng lại thêm gánh nặng cho người.

"Đối thủ của tỷ là ta đây."

Đạo bạch quang từ sau lưng vút tới, Bối Nhược nhẹ nhàng tránh khỏi. Mấy ngày không gặp, thân thủ Bạch Hạc có sự đột phá lớn.

"Ngươi tự dẫn xác tới, tốt!"

"Ta cố tình đợi tỷ đấy." Bạch Hạc cười khúc khích, song vẻ mặt lại ngập tràn hận ý.

"Được, đem tất cả ân oán tính toán một lần." Bối Nhược vận tiên khí, tay cầm cây sáo khẽ động.

Bạch Hạc nhếch môi, chỉ tay về phía Bối Nhược: "Tỷ nợ ta rất nhiều thứ."

"Nợ ngươi ư?" Nàng cười khảy.

"Phượng Bối Nhược, thu!"

Không để Bối Nhược kịp ra chiêu, Bạch Hạc liền giơ chiếc chuông nhỏ khẽ lắc mấy cái. Cuồng phong vần vũ đem nàng vây vào trong, uy lực kinh người, Bối Nhược càng vùng vẫy càng thấy mờ mịt. Phía xa, Ngạo Phi vội vàng chạy tới, chỉ thấy ánh sáng màu lam xuyên qua mây đen. Song vẫn muộn, Bối Nhược dần bị hút vào vực sâu không đáy... rơi mãi... rơi mãi...

***

Màn đêm tịch mịch, nàng càng vùng vẫy càng nghe âm thanh của sự sống xa dần. Đột nhiên, văng vẳng từ nơi xa xôi nào đó có tiếng sóng đánh ầm ầm. Giữa không gian đen kịt, một vầng sáng màu lam như soi đường dẫn lối, Bối Nhược vô thức bước theo.

Trên bãi cát vàng, dưới ánh mặt trời rực rỡ, một sinh vật màu lam đầy mê hoặc xuất hiện. Bối Nhược tuy còn nhỏ nhưng tự tin sách đọc chẳng thua ai. Thần long không phải chưa từng thấy, chỉ là con rồng nhỏ này có lớp vảy vô cùng quý hiếm. Chợt nhớ sinh nhật dì thất nàng chưa tặng gì, nếu đem vảy rồng chế tác thành nữ trang, dì nàng hẳn rất thích. Nghĩ là làm, Bối Nhược hào hứng đáp mây xuống bãi cát.

"Quả là mỹ long." Nàng trầm trồ thán phục. Thần khí uy phong từ thân rồng toát ra có chút bức áp, tuy nó đã bị thương, nhưng vẫn nên đề phòng. Nhìn ngang, nhìn dọc một lúc, Bối Nhược mạnh dạn chìa tay thô bạo bứt vảy dưới bụng nó.

"Con nhỏ này... ngươi..."

"A... ha."

Nàng hơi bất ngờ, giật tay về, đoạn bình tâm nói rõ ý định của mình. Thần long tức giận khiến vảy toàn thân phát sáng, vạn phần thu hút.

"Dù sao cũng sắp chết, đừng hẹp hòi như vậy." Nàng cười như hoa như ngọc, vẻ trong sáng thánh thiện thật động lòng người.

Thần long giật giật mi mắt, lạnh lùng: "Cút!"

"Này... này đừng nhỏ mọn thế chứ, ta hứa sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng tử tế."

"Ngươi..." Thần long tức đến hộc máu.

Bối Nhược chắp tay sau lưng, điềm nhiên quan sát vết thương ở bụng nó. Người ra tay rất nhanh gọn, dứt khoát chứng tỏ bản lĩnh cao cường. Thần long nhìn biểu cảm thán phục vết chém đẹp của nàng, lửa giận bốc ngùn ngụt.

"Gặp công chúa anh minh thần vũ ta xem như ngươi may mắn." Nàng đột nhiên nghiêm túc, từ tốn tiến đến gần. Thần long khẽ cong người, ánh mắt hung hăng như muốn lập tức lấy mạng nàng.

"Này, ta đang cứu ngươi nha."

"Cút!" Thần long kiêng quyết không để nàmg chạm vào. Hắn ngoan cố, nàng liền dùng bạo lực cưỡng chế. Bối Nhược hóa bốn trụ lớn, đem tứ chi thần long buộc chặt vào đấy. Nàng thỏa mãn chiêm ngưỡng vết thương nơi bụng hắn.

"Cấm ngươi động vào..."

"Xùy, yên nào!" Nàng xé y phục trên người mình, cố gắng cầm máu cho thần long.

"Con nhỏ này... có biết vị trí đó gần nơi cấm nữ nhân nhìn không hả?" Thần long gầm gừ rồi lại phun ngụm máu đặc sệt.

Mặc hắn nháo, nàng vẫn thản nhiên: "Chưa từng nghe qua chỗ nào như vậy."

Bối Nhược có rất nhiều anh chị em họ, hằng ngày đều chơi đùa, tắm chung thậm chí ngủ cùng nhau, vô cùng vui vẻ. Mấy trăm năm qua chưa từng nghe trưởng bối trong nhà nhắc đến "nơi cấm nữ nhân", nếu người lớn đã chẳng bận tâm, con rồng nhỏ này cớ sao cứ để trong lòng.

"Thật... thật là..." Thần long lộ vẻ mặt bất mãn, hắn lắc đầu thở dài. Vết thương cứ mặc nàng xử lý, cuối cùng cũng xong.

"Ngươi nợ bổn công chúa tính mạng đấy."

"Haiz..." Thần long lại bất lực thở dài.

Bối Nhược vui vẻ xoa xoa chóp mũi to sần của hắn: "Ta đưa ngươi về nhà."

"Con nhóc, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Vừa chẵn bảy trăm."

"Ta sắp được hai ngàn tuổi, đành đợi thêm ngàn năm vậy."

Bối Nhược nghe nói, ngây ngốc nghiêng đầu: "Chờ làm gì?"

"Cưới nàng."

Bối Nhược không hiểu hết ý của thần long, nàng hóa chân thân dùng chân cắp ngang eo thần long, thong thả bay qua mấy tầng mây. Quãng đường từ hạ giới lên trời không xa, chỉ vì cả hai đều tiêu hao tiên lực quá nhiều nên đành bay chậm. Thần long nói với nàng, mấy ngàn năm qua đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc nữ nhân. Hắn còn giải thích cặn kẽ lý do phải cưới nàng. Nặc dù mọi chuyện có chút mơ hồ, song Bối Nhược vẫn gật đầu đồng ý. Trong suy nghĩ của nàng, thành thân tức là sẽ có thêm bạn cùng chơi. Thần long lại đẹp như vậy, chắc chắn sẽ làm nàng nở mày nở mặt.

"Sau này thành thân rồi, ngươi sẽ làm thú cưỡi cho ta nhỉ?"

"Ngươi muốn chết?"

Thần long quất đuôi vào bụng nàng, vốn dĩ chỉ là đánh yêu, chẳng hiểu sao đôi cánh nàng chao đảo, vệt sáng màu vàng từ đâu xông lên tấn công họ. Cuồng phong, sấm chớp đánh ầm ầm, đôi chân cắp thần long của nàng trở nên nặng trĩu. Cát bụi mịt mù bủa vây, Bối Nhược ngắm nghiền mắt, vô thức lại rơi xuống. Khung cảnh đen trắng, hỗn độn đan xen, nàng không thể phân biệt được thực hay ảo. Tới khi nghe tiếng ai đó, nàng mới khó nhọc mở được mắt.

"Thả nàng ra!"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Lâm Diệu Anh

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.705
Gạo
600,0
Làm quái gì mà chương này ngắn đến thảm vậy Phi? Ta đọc hông được ba phút là xong rồi. Bắt đền, tối up tiếp đi. Ta thích truyện này hơn truyện kia!
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 15

Nàng nghe giọng nói của thần long vang vọng tứ bề, trong đêm tối như thứ mật ngọt dịu kỳ. Nhưng con rồng nhỏ năm nào, đang cùng nữ nhân tranh cãi kịch liệt.

"Chàng phụ ta, nhưng ta không trách chàng, tất cả đều tại Bối Nhược, là tỷ ấy dụ dỗ chàng..."

"Nàng ấy vô can. Cô đừng ngang ngược như vậy nữa."

Loáng thoáng nghe tên mình, Bối Nhược cố gắng tĩnh thần. Mọi thứ vẫn mơ hồ lắm, nàng dùng nửa ngày mới sắp xếp xong thứ hỗn độn trong đầu.

"Chàng bênh vực ả, ngươi nên chết đi Phượng Bối Nhược." Bạch Hạc vừa nói vừa gõ vào thành chung. Từng trận đau nhức xuyên tim xông lên não Bối Nhược. Pháp bảo đang giam giữ nàng thực lợi hại.

"Bạch Hạc... cô mau dừng lại cho ta!"

Long Ngạo Phi sốt ruột toan chạy qua, Bạch Hạc giơ chiếc chung lên cao đầy đe dọa, đoạn ả nện vào thành chung dữ dội hơn. Bên trong Bối Nhược đau đến ngất đi, thất khiếu đều rỉ máu. Vận dụng khả năng hiểu biết của nàng, chín phần bảo bối này là Đại Hồng Chung. Năm xưa Thanh Đề mẫu tạo tội ác tày trời bị giam trong đấy, sau Địa Tạng Bồ Tát vượt mười tám tầng địa ngục cứu mẹ, Đại Hồng Chung thất lạc. Bạch Hạc thực có bản lĩnh, trời đất bao la vẫn tìm ra tung tích báu vật, còn chiếm nó làm vũ khí hại người.

Trong Đại Hồng Chung nóng lạnh thất thường, mỗi lần có ngoại lực tác động, người bị giam sẽ chịu đau đớn khốn cùng. Chưa kể, dù là thần, nhân, yêu, bị giam hai giờ toàn thân tự động phân hủy thành vũng máu. Sau mấy giờ lại hoàn nguyên chân thân, cứ thế luân phiên trăm ngàn vạn kiếp.

"Muốn ta thả tỷ, chàng hãy thề giữa trời đất sẽ lấy ta." Ngữ khí Bạch Hạc có chút cuồng loạn.

Cơn đau tạm qua, nhìn đôi chân dần tan biến, Bối Nhược cắn răng quát: "Giết nó đi!"

"Nàng ổn chứ? Có đau đớn, sợ hãi lắm không?"

Giọng nói Long Ngạo Phi ngập tràn ôn nhu, lo lắng. Lúc ở hạ giới, Bối Nhược bao lần mơ tưởng sự ngọt ngào kia sẽ dành cho mình. Thật không ngờ khi được ăn quả chín bùi, bản thân nàng phải trả một giá quá lớn. Lục hoàng tử cao cao tại thượng, chàng rốt cuộc tính toán gì đây. Bản lĩnh cỡ Bạch Hạc, chàng chỉ cần phẩy tay liền diệt gọn. Vậy mà chần chừ cả nửa ngày, hay là trong sâu thẳm trái tim kia vẫn không nỡ tổn thương cô ấy.

"Ở đây nghỉ dưỡng cũng tốt. Ngươi có thương hoa tiếc ngọc thì dẫn nó cút khỏi mắt ta." Tuy từ chân truyền tới cảm giác nhức nhói, Bối Nhược cẫn cứng rắn đáp lời.

Long Ngạo Phi nghe nói mày kiếm nhíu chặt. Bạch Hạc trợn mắt lại thô bạo gõ Đại Hồng Chung. Bối Nhược đau đớn lăn lộn, môi nàng bị răng cắn đến bật máu. Lòng thầm rủa Bạch Hạc bất nhân, hôm nay tốt nhất cô ta hãy giết Bối Nhược. Bằng ngược lại nàng thoát được tất trả gấp bội.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Lục hoàng tử anh minh vẫn chưa động thủ. Bối Nhược lúc đầu oán hận chàng. Sau nghĩ thông suốt cũng chẳng buồn nhớ tới. Kỳ thực, nàng đâu là gì của người ta mà bắt người ta phải giết tình cũ cứu mình. Không chừng Long Ngạo Phi còn ngân cơ hội này tiêu diệt hai tỷ muội nàng rồi ung dung đi tìm nữ nhân khác. Đời vốn dĩ bỉ như thế. Xưa giờ người tốt với nàng chỉ có Phượng gia, người quan tâm chăm sóc nàng chỉ có Phượng gia, người đau đớn và báo thù cho nàng cũng là Phượng gia. Nghĩ lại nàng làm thần quá thất bại.

Hai người bên ngoài vẫn đấu khẩu quyết liệt. Từng trận đau kéo dài, vết đỏ sẫm đang dần lan lên đùi Bối Nhược. Đôi chân này có lẽ sẽ không thể nhảy múa. Nàng hồi tưởng lại cuộc sống hơn ngàn năm qua. Nàng từng ung dung tự tại, công chúa cao ngạo, đi ngang về dọc không ai dám quản, khắp lục đạo còn vô địch thủ. Nhắc tới quá khứ như mây như gió, có một người khiến trái tim tự dưng ấm áp lạ thường, người làm đời nàng tràn ngập tiếng cười. Minh Thần!

Thật chẳng rõ chàng thủy chung bên cạnh nàng lâu như vậy có lúc nào mệt mỏi. Nơi nào nguy hiểm, nhân vật phải đề phòng, chàng tỉ mỉ chăm sóc nàng như báu vật. Dù không muốn thừa nhận, song thực tế nàng luôn ở trong vòng tay che chở của chàng. Minh Thần từng đem sợi tóc đen mượt buộc vào ngón áp út Bối Nhược. Chàng bảo do bản thân thường rời núi, sợ lúc nàng tìm tới thách đấu phải chờ. Có sợi tóc này, chỉ cần nàng giật giật ngón tay ba lần, dù ở bất kỳ đâu chàng cũng sẽ cảm nhận được và quay về. Song, một ngàn năm qua chàng chưa cho nàng cơ hội nào để sử dụng. Minh Thần luôn đứng đó, giữa sân viện quạnh hiu, một thân áo bạc lạnh nhạt lại luôn cười cười chào đón nàng. Giờ đây, nàng bị giam trong Đại Hồng Chung, cận kề sinh tử, thật không kịp nói lời từ biệt với cố nhân.

"Nhược Nhược, không được chết."

Bối Nhược cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều đã dẫn tới ảo giác. Lý nào Minh Thần lại xuất hiện. Từ Ngũ Hành Sơn lên thiên giới đâu phải gần. Quả nhiên chỉ trong ảo mộng, mọi khoảng cách đều vô nghĩa.

"Đến tiễn ta sao?" Bối Nhược cười khổ.

"Ngốc, ta tới cứu nàng." Minh Thần vương vàn ray rắn chắn ôm trọn nàng vào lòng. Bối Nhược mệt mỏi nép sát lồng ngực rộng lớn.

Bạch Hạc bị Minh Thần đánh bại bởi một chiêu. Quả nhiên là Long Ngạo Phi không nỡ ra tay tổn hại cô ta.

"Nhược Nhược đau lắm à?"

"Đau..." Lời nàng nghẹn trong yết hầu, ánh mắt lạnh lùng, oán hận rơi xuống người Ngạo Phi. Minh Thần siết nhẹ Bối Nhược. Cảm giác đau khổ tự trách của chàng truyền sang khiến tim Bối Nhược dâng chút nhói.

"Về Ngũ Hành Sơn, ta sẽ đem tất cả dược liệu trân quý cho nàng dùng."

Đôi chân không còn truyền tới cảm giác. Có gì đó lạ, Bối Nhược ôm chặt cổ Minh Thần, giọng lạc đi: "Chân... chân còn có thể múa... đúng không?"

"..."

***

Để tránh hoang mang, phẫn nộ Bối Nhược không về Phượng thành. Tạm thời nàng nhận sự chăm sóc của Minh Thần. Bình thường vẻ mặt của chàng lạnh như băng phách ngàn năm, dù thiên sơn vạn thủy rơi trước mặt cũng không mảy may dao động. Nay đột nhiên mỗi ngày đều ôn nhu cười, lo lắng nhìn nàng tới lúc ngủ. Thậm chí có lúc giật mình, nàng còn thấy chàng tựa bên cửa sổ, tròng mắt long lanh phản chiếu gương mặt nàng. Khi đôi chân Bối Nhược có thể tự do đi lại, Minh Thần cười rạng rỡ như nắng xuân, vô cùng ấm áp.

Thời gian thấm thoát trôi, nửa năm chưa nghe tin tức của Bạch Hạc cùng Ngạo Phi, lòng Bối Nhược đã nguôi ngoai phần nào. Nàng sớm quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng.

"Công chúa..."

"Đàm Nhi?"

Bối Nhược hơi ngạc nhiên khi thị nữ xuất hiện. Bởi lẽ, Minh Thần đã giăng kết giới khắp viện. Chàng không cho phép người ngoài đột nhập quấy rầy nàng, càng sợ nàng sẽ như không khí đột ngột bốc hơi mất.

"Em khóc lóc thảm thiết mấy ngày mới lay động được thượng tiên. Mà công chúa nên huy động toàn gia thay người đòi công bằng."

"Khỏi." Bối Nhược lắc đầu. Loại chuyện phiền phức này càng làm lớn càng khiến bản thân mệt mỏi.

"Nàng định về nhà?" Minh Thần vừa vào, khoanh tay nhìn đôi chân Bối Nhược.

"Nên thế, chứ cô nam quả nữ cứ ở cạnh nhau mãi, không tốt." Bối Nhược liếc qua thị nữ, thấy nàng ta vẫn điềm nhiên, bèn tiếp: "Bản công chúa không lấy chồng cũng chẳng sao. Nhưng thượng tiên, ngươi đừng để họ Minh bị tuyệt tự."

Minh Thần khóe môi giật giật, chàng ho khan vài tiếng lại nhìn trời: "Đàn ông có thể năm thê bảy thiếp."

"Thử nghĩ xem, người đàn ông của ta sẽ có ai dám bước vào làm thiếp?"

"Nàng..." Minh Thần thượng tiên, dù trời đất sụp đổ vẫn thản nhiên, cuối cùng cũng bị trêu tức. Thầm thán, nếu nữ nhân khắp lục giới biết chuyện này, không chừng Bối Nhược sẽ vinh danh nhân vật chính thị phi của năm.
 

Phượng Holy

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/12/14
Bài viết
158
Gạo
0,0
Tên địa danh, văn phong rất China, em cũng không hiểu lắm mấy từ "khi dễ"... Thực ra Việt Nam cũng có cổ đại, em nghĩ nếu lấy ngọn Phan-xi-phăng tu luyện cũng được :v tôn vinh nước mình lên. Cốt truyện và nhân vật rất đáng yêu và lôi cuốn. Nếu mang văn hóa Việt vào bài viết thì sẽ thay đổi nhiều bộ mặt hơn, em chỉ góp ý chút xíu ạ!
 

Phượng Holy

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/12/14
Bài viết
158
Gạo
0,0
À mà em nghĩ chị cho thêm ảnh vào >:D< bài viết sẽ sinh động hơn!:o3@};-
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Tên địa danh, văn phong rất China, em cũng không hiểu lắm mấy từ "khi dễ"... Thực ra Việt Nam cũng có cổ đại, em nghĩ nếu lấy ngọn Phan-xi-phăng tu luyện cũng được :v tôn vinh nước mình lên. Cốt truyện và nhân vật rất đáng yêu và lôi cuốn. Nếu mang văn hóa Việt vào bài viết thì sẽ thay đổi nhiều bộ mặt hơn, em chỉ góp ý chút xíu ạ!
Ý tưởng hay nhỉ, có thể khi hoàn thành chị sẽ nghiên cứu địa danh rồi thử sửa lại xem có Việt nổi không :v . Tới lúc đó nhớ cho chị ý kiến nhé.
"Khi dễ" có thể hiểu như khinh thường ấy. Người miền Nam hay dùng lắm mà.
 
Bên trên