Chương 9
Gần đây Bối Nhược thường cùng Minh Thần tiên nhân đấu pháp. Nói là muốn tranh danh hiệu đệ nhất, kỳ thực nàng đang cần giải tỏa bức bối ở trong lòng.
Bạch trường tiên trên tay Bối Nhược như con mãn xà hung hãn, mềm dẻo uyển chuyển toàn nhắm chỗ hiểm đối phương. Song, Minh Thần vẫn điềm nhiên như thường, thanh kiếm màu bạc hòa bộ y phục bạc, khi chàng thi triển khinh công nhìn tựa ngàn ngôi sao băng lấp lánh rơi giữa không trung.
Bối Nhược như mấy trăm năm qua đến vạt áo chàng cũng chưa chạm tới.
"Nhược Nhược hóa chân thân xem nào." Minh Thần sau khi đả bại nàng liền từ tốn đến bên bàn gỗ thong thả rót trà.
Bối Nhược xoa xoa chỗ bị đánh trúng, nhắm mắt làm ngơ.
"Ai nói dùng mỹ nhân kế câu dẫn ta? Với bộ dạng hiện giờ... Chưa kể Nhược Nhược thua rồi ăn quỵt."
"Ngươi..." Bối Nhược nghiến răng trừng mắt. Minh Thần hàng mi lay động, cố nhìn xa xăm.
"Một con phượng hoàng đôi lúc rất gợi hứng thú."
Minh Thần lời lẽ huỵch toẹt. Bối Nhược chau mày. Nhớ năm xưa chàng chỉ muốn ngắm bạch hạc tiên, từ lúc nào lại chuyển tầm ngắm sang nhà phượng. Ngẫm cũng ức, tám mươi năm nay mỗi lần thua nàng đều phải hóa chân thân múa vũ khúc cho chàng thưởng thức.
"Lần này nữa thôi, lần sau đổi giao ước khác." Bối Nhược cong môi, đoạn bay lên không trung. Chớp mắt giữa ánh nắng lấp lánh một con kim phượng kêu hãnh nhẹ nhàng đáp xuống.
"Càng ngày càng đẹp." Minh Thần nhấp ngụm trà, tiện thể khen nàng.
"Khi nào ta thắng ngươi cũng phải cho ta xem chân thân." Bối Nhược chớp mắt tha thiết chờ mong.
Minh Thần khóe môi hơi rung động: "Có bản lĩnh đó ư?"
"A..." Đương lúc trò chuyện với Minh Thần, tiếng ai đó thất thanh vọng vào tai Bối Nhược làm gián đoạn. Nàng quên mất bản thân đang là phượng hoàng, cứ thế xông thẳng xuống trần gian.
Vùng núi hoang vu lạnh lẽo, sương đêm xuyên qua da thịt ngấm tận gân cốt. Ở Ngũ Hành Sơn mấy hôm ai ngờ hạ giới lại vào đông.
Ánh lửa yếu ớt tựa hồ sắp tắt hiu hắt soi bóng nữ nhân đang khóc lóc. Trong hang động ẩm thấp kéo tới bầy heo rừng đói khát. Dù thân thể đã bê bết máu nàng ta vẫn cố gắng che chở nam nhân dưới đất.
"Ta không muốn nợ ân tình của nàng, mau bỏ chạy đi."
"Phi... Mắt chàng đau không?"
Bầy heo rừng lại lăm le tấn công. Những chiếc nanh nhọn như mũi giáo lao về phía họ, nàng ta ôm chặt thắt lưng nam nhân, mặc kệ răng nanh dã thú cấm phập bả vai.
"Sống chết gì thiếp cũng ở bên Phi..." Nàng đau đớn gục lên người chàng.
"Lũ súc sanh này, cút!"
Ánh kim quang soi sáng cả hang động, Bối Nhược tức giận quát lớn, tức thì bầy heo rừng hốt hoảng chạy mất. Thoáng nhìn thảm cảnh thê lương lòng nàng se thắt lại.
"Ngươi ổn chứ?"
"Nhược cô nương... không lừa ta..."
Biến lại thành người, Bối Nhược vội bước lại đỡ Trần Thanh Vân. Nàng định dùng tiên thuật trị thương, Thanh Vân vội ngăn cản: "Cô nương cứu chàng trước..."
"Hắn? Đáng sao?"
Nhìn theo tay Thanh Vân, Bối Nhược nhíu mày hỏi.
Thanh Vân cười kiên định: "Đáng!"
Bối Nhược đang xoay lưng phía Lê Phi nên không phát hiện giọt lệ khẽ lăn dài trên má chàng.
"Mắt... Lấy mắt của ta thay cho chàng... xin cô nương..." Thanh Vân giữ chặt tay Bối Nhược thì thào.
"..." Nàng im lặng, thở dài trong dạ. Trần Thanh Vân đối với Lê Phi thực thâm tình sâu nặng. Vậy mà chàng hết lần này đến lần khác đều vô tâm. Thầm nghĩ tổ huấn Phượng tộc luôn luôn đúng: "Nam nhân ngoài Phượng thành rất xấu xa. Một si là ngu, hai si là dại, ba vẫn si thì đi chết là vừa."
Trần Thanh Vân trút hơi thở cuối cùng trên cánh tay Bối Nhược. Quay qua nhìn Lê Phi, nàng ghét nhiều hơn thương. Nhưng vì tâm nguyện của Thanh Vân, Bối Nhược đành dùng phép chữa trị cho chàng. Cơ thể Lê Phi vốn đã khỏe khoắn, thêm tiền thân là thần thú nên mọi việc tiến hành thuận lợi. Bao gồm chuyện thay một bên mắt.
Đêm khuya, trời lạnh thấu xương. Bối Nhược mệt mỏi đứng dậy vươn vai.
"Tham kiến công chúa." Hai quỷ sai đến bắt Trần Thanh Vân cung kính quỳ bái.
Bối Nhược tùy ý xua tay: "Đem nàng ta đi đi!"
"Bẩm công chúa, dương thọ người này còn hai tháng. Nếu giờ bắt hồn, e là chúng tôi bị quở trách mà bản thân cô ta cũng khó được đầu thai..."
Nghe họ nói, Bối Nhược chau mày: "Thế hai tháng sau các ngươi hẵng quay lại."
Tuy lời thốt ra đơn giản, nhưng ba hồn bảy vía Thanh Vân đã chạy mất tự đời nào. Trong khi đó cơ thể này không giữ nổi hai tháng.
"Hừ!" Bối Nhược hằn hộc nhìn Lê Phi chằm chằm, đoạn chui vào thân Thanh Vân trước sự ngỡ ngàng của quỷ sai.
"Công chúa, vạn lần không nên." Họ vội vàng kinh hãi chạy qua, song đã muộn.
Bối Nhược ngồi dậy, đưa tay che một bên mắt, chán chường hỏi: "Lý do?"
"Thực thể này là phàm nhân, sao chứa nổi tiên khí mấy vạn năm. Chưa kể tới nghịch đạo trời thì..."
Quỷ sai mặt mày tái mét. Bối Nhược miễn cưỡng mở miệng: "Tiếp."
"Sau này xuất nguyên thần, thực thể bị hủy mười, công chúa cũng tổn thương năm bảy phần."
Khóe môi Bối Nhược giật giật. Nàng vì tình địch mà phải gánh hậu họa lớn như vậy. Lý nào... lý nào...
"Muốn giảm tổn hại đến mức nhỏ nhất. Trong hai tháng này công chúa hãy phong bế tiên lực."
Ha... ha... Nàng cười khổ, liền lảo đảo đứng dậy dẫm mấy phát vào ngực Lê Phi. Hai quỷ sai sợ liên lụy hốt hoảng biến mất. Kỳ thực nàng muốn lập tức giết chàng, thảm cảnh này không phải một tay Long Ngạo Phi gây ra.
***
Lê Quý Ly đoạt ngai vàng Trần thị, lão khôi phục họ cũ là Hồ. Tướng quân Lê Phi có công phò tá tân đế được phong vương, ban thưởng hậu hĩnh. Ngoài vàng bạc, châu báu Hồ Quý Ly còn đem ái nữ Hồ Băng gả cho chàng.
Nửa ngày ngồi ngây ngốc ở phòng khuê nhìn cuộc sống nhàm chán qua những án mây. Hồ Phi từ lúc mang nàng ở núi hoang vu về liền đem giam lỏng sau hậu viện. Nơi này vắng vẻ cô liêu, buồn tới nao lòng. Thêm phần cảm thương đôi mắt bị khuyết một bên, Bối Nhược khóc không thành tiếng. Phải nói chàng lạnh lùng đến tuyệt tình, rõ ràng mắt phải đương dùng là của Thanh Vân, vậy mà chưa từng thấy sang thăm một lần.
Loáng thoáng nghe tiếng nhã nhạc linh đình ngoài cổng, Bối Nhược nghiêng đầu nhìn đóa mây trắng chậm rãi trôi. Hôm nay phủ vương gia có hỷ sự, người yêu nhau thành đôi, chỉ tội cho ai đó sẽ chết già trong cô độc.
"Cố gắng, nốt ngày nay nữa thôi."
Tiếng chân nặng nề bước qua ngạch cửa tiến lại gần Bối Nhược. Nàng nhàm chán nhìn vạt áo dài đỏ rực: "Thôi tức là sẽ giết ta? Hay thôi có nghĩa sắp đuổi kẻ dư thừa này ra ngoài?"
"Vân!"
Hồ Phi khẽ thở dài, đoạn đến vuốt tóc Bối Nhược. Chàng hành động quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng. Ánh mắt chàng sâu thăm thẳm thoạt trông rất đẹp, song ai đoán được đằng sau đó là cả một toan tính.
"Ta nợ Thanh Vân, từ nay về sau ta không để ai khi dễ nàng nữa."
Bối Nhược muốn trừng mắt hỏi: "Kẻ nào dám?" Nhưng đang đóng giả Trần Thanh Vân, nàng đành ngoan ngoãn gật đầu.
Bàn tay mân mê mái tóc mượt mà truyền tới cảm giác ấm áp. Bối Nhược giương mắt nhìn chàng: "Ngươi yêu Vân nhiều không?"
Hồ Phi im lặng.
"Bẩm vương, đến giờ rước dâu."
Gia nhân đứng ngoài cửa viện gọi khẽ, Hồ Phi buông Bối Nhược, chỉnh trang y phục xong liền sải bước. Nàng nghiêng đầu nhìn theo, đáy mắt trong veo rơi vào tầm nhìn trầm tư của chàng.
"Ta lấy Hồ Băng." Lời dứt, Hồ Phi chính thức rời đi không ngoảnh lại.
Lòng Bối Nhược khẽ rung động. Kỳ thực chàng không nói nàng cũng đoán ra tân nương. Chỉ có điều, nghe từ miệng chàng thì việc chấp nhận dễ dàng hơn một chút. Mọi sự trên đời chẳng gì qua chân thành, thẳng thắn.
Chương 10
Gần đây Bối Nhược thường cùng Minh Thần tiên nhân đấu pháp. Nói là muốn tranh danh hiệu đệ nhất, kỳ thực nàng đang cần giải tỏa bức bối ở trong lòng.
Bạch trường tiên trên tay Bối Nhược như con mãn xà hung hãn, mềm dẻo uyển chuyển toàn nhắm chỗ hiểm đối phương. Song, Minh Thần vẫn điềm nhiên như thường, thanh kiếm màu bạc hòa bộ y phục bạc, khi chàng thi triển khinh công nhìn tựa ngàn ngôi sao băng lấp lánh rơi giữa không trung.
Bối Nhược như mấy trăm năm qua đến vạt áo chàng cũng chưa chạm tới.
"Nhược Nhược hóa chân thân xem nào." Minh Thần sau khi đả bại nàng liền từ tốn đến bên bàn gỗ thong thả rót trà.
Bối Nhược xoa xoa chỗ bị đánh trúng, nhắm mắt làm ngơ.
"Ai nói dùng mỹ nhân kế câu dẫn ta? Với bộ dạng hiện giờ... Chưa kể Nhược Nhược thua rồi ăn quỵt."
"Ngươi..." Bối Nhược nghiến răng trừng mắt. Minh Thần hàng mi lay động, cố nhìn xa xăm.
"Một con phượng hoàng đôi lúc rất gợi hứng thú."
Minh Thần lời lẽ huỵch toẹt. Bối Nhược chau mày. Nhớ năm xưa chàng chỉ muốn ngắm bạch hạc tiên, từ lúc nào lại chuyển tầm ngắm sang nhà phượng. Ngẫm cũng ức, tám mươi năm nay mỗi lần thua nàng đều phải hóa chân thân múa vũ khúc cho chàng thưởng thức.
"Lần này nữa thôi, lần sau đổi giao ước khác." Bối Nhược cong môi, đoạn bay lên không trung. Chớp mắt giữa ánh nắng lấp lánh một con kim phượng kêu hãnh nhẹ nhàng đáp xuống.
"Càng ngày càng đẹp." Minh Thần nhấp ngụm trà, tiện thể khen nàng.
"Khi nào ta thắng ngươi cũng phải cho ta xem chân thân." Bối Nhược chớp mắt tha thiết chờ mong.
Minh Thần khóe môi hơi rung động: "Có bản lĩnh đó ư?"
"A..." Đương lúc trò chuyện với Minh Thần, tiếng ai đó thất thanh vọng vào tai Bối Nhược làm gián đoạn. Nàng quên mất bản thân đang là phượng hoàng, cứ thế xông thẳng xuống trần gian.
Vùng núi hoang vu lạnh lẽo, sương đêm xuyên qua da thịt ngấm tận gân cốt. Ở Ngũ Hành Sơn mấy hôm ai ngờ hạ giới lại vào đông.
Ánh lửa yếu ớt tựa hồ sắp tắt hiu hắt soi bóng nữ nhân đang khóc lóc. Trong hang động ẩm thấp kéo tới bầy heo rừng đói khát. Dù thân thể đã bê bết máu nàng ta vẫn cố gắng che chở nam nhân dưới đất.
"Ta không muốn nợ ân tình của nàng, mau bỏ chạy đi."
"Phi... Mắt chàng đau không?"
Bầy heo rừng lại lăm le tấn công. Những chiếc nanh nhọn như mũi giáo lao về phía họ, nàng ta ôm chặt thắt lưng nam nhân, mặc kệ răng nanh dã thú cấm phập bả vai.
"Sống chết gì thiếp cũng ở bên Phi..." Nàng đau đớn gục lên người chàng.
"Lũ súc sanh này, cút!"
Ánh kim quang soi sáng cả hang động, Bối Nhược tức giận quát lớn, tức thì bầy heo rừng hốt hoảng chạy mất. Thoáng nhìn thảm cảnh thê lương lòng nàng se thắt lại.
"Ngươi ổn chứ?"
"Nhược cô nương... không lừa ta..."
Biến lại thành người, Bối Nhược vội bước lại đỡ Trần Thanh Vân. Nàng định dùng tiên thuật trị thương, Thanh Vân vội ngăn cản: "Cô nương cứu chàng trước..."
"Hắn? Đáng sao?"
Nhìn theo tay Thanh Vân, Bối Nhược nhíu mày hỏi.
Thanh Vân cười kiên định: "Đáng!"
Bối Nhược đang xoay lưng phía Lê Phi nên không phát hiện giọt lệ khẽ lăn dài trên má chàng.
"Mắt... Lấy mắt của ta thay cho chàng... xin cô nương..." Thanh Vân giữ chặt tay Bối Nhược thì thào.
"..." Nàng im lặng, thở dài trong dạ. Trần Thanh Vân đối với Lê Phi thực thâm tình sâu nặng. Vậy mà chàng hết lần này đến lần khác đều vô tâm. Thầm nghĩ tổ huấn Phượng tộc luôn luôn đúng: "Nam nhân ngoài Phượng thành rất xấu xa. Một si là ngu, hai si là dại, ba vẫn si thì đi chết là vừa."
Trần Thanh Vân trút hơi thở cuối cùng trên cánh tay Bối Nhược. Quay qua nhìn Lê Phi, nàng ghét nhiều hơn thương. Nhưng vì tâm nguyện của Thanh Vân, Bối Nhược đành dùng phép chữa trị cho chàng. Cơ thể Lê Phi vốn đã khỏe khoắn, thêm tiền thân là thần thú nên mọi việc tiến hành thuận lợi. Bao gồm chuyện thay một bên mắt.
Đêm khuya, trời lạnh thấu xương. Bối Nhược mệt mỏi đứng dậy vươn vai.
"Tham kiến công chúa." Hai quỷ sai đến bắt Trần Thanh Vân cung kính quỳ bái.
Bối Nhược tùy ý xua tay: "Đem nàng ta đi đi!"
"Bẩm công chúa, dương thọ người này còn hai tháng. Nếu giờ bắt hồn, e là chúng tôi bị quở trách mà bản thân cô ta cũng khó được đầu thai..."
Nghe họ nói, Bối Nhược chau mày: "Thế hai tháng sau các ngươi hẵng quay lại."
Tuy lời thốt ra đơn giản, nhưng ba hồn bảy vía Thanh Vân đã chạy mất tự đời nào. Trong khi đó cơ thể này không giữ nổi hai tháng.
"Hừ!" Bối Nhược hằn hộc nhìn Lê Phi chằm chằm, đoạn chui vào thân Thanh Vân trước sự ngỡ ngàng của quỷ sai.
"Công chúa, vạn lần không nên." Họ vội vàng kinh hãi chạy qua, song đã muộn.
Bối Nhược ngồi dậy, đưa tay che một bên mắt, chán chường hỏi: "Lý do?"
"Thực thể này là phàm nhân, sao chứa nổi tiên khí mấy vạn năm. Chưa kể tới nghịch đạo trời thì..."
Quỷ sai mặt mày tái mét. Bối Nhược miễn cưỡng mở miệng: "Tiếp."
"Sau này xuất nguyên thần, thực thể bị hủy mười, công chúa cũng tổn thương năm bảy phần."
Khóe môi Bối Nhược giật giật. Nàng vì tình địch mà phải gánh hậu họa lớn như vậy. Lý nào... lý nào...
"Muốn giảm tổn hại đến mức nhỏ nhất. Trong hai tháng này công chúa hãy phong bế tiên lực."
Ha... ha... Nàng cười khổ, liền lảo đảo đứng dậy dẫm mấy phát vào ngực Lê Phi. Hai quỷ sai sợ liên lụy hốt hoảng biến mất. Kỳ thực nàng muốn lập tức giết chàng, thảm cảnh này không phải một tay Long Ngạo Phi gây ra.
***
Lê Quý Ly đoạt ngai vàng Trần thị, lão khôi phục họ cũ là Hồ. Tướng quân Lê Phi có công phò tá tân đế được phong vương, ban thưởng hậu hĩnh. Ngoài vàng bạc, châu báu Hồ Quý Ly còn đem ái nữ Hồ Băng gả cho chàng.
Nửa ngày ngồi ngây ngốc ở phòng khuê nhìn cuộc sống nhàm chán qua những án mây. Hồ Phi từ lúc mang nàng ở núi hoang vu về liền đem giam lỏng sau hậu viện. Nơi này vắng vẻ cô liêu, buồn tới nao lòng. Thêm phần cảm thương đôi mắt bị khuyết một bên, Bối Nhược khóc không thành tiếng. Phải nói chàng lạnh lùng đến tuyệt tình, rõ ràng mắt phải đương dùng là của Thanh Vân, vậy mà chưa từng thấy sang thăm một lần.
Loáng thoáng nghe tiếng nhã nhạc linh đình ngoài cổng, Bối Nhược nghiêng đầu nhìn đóa mây trắng chậm rãi trôi. Hôm nay phủ vương gia có hỷ sự, người yêu nhau thành đôi, chỉ tội cho ai đó sẽ chết già trong cô độc.
"Cố gắng, nốt ngày nay nữa thôi."
Tiếng chân nặng nề bước qua ngạch cửa tiến lại gần Bối Nhược. Nàng nhàm chán nhìn vạt áo dài đỏ rực: "Thôi tức là sẽ giết ta? Hay thôi có nghĩa sắp đuổi kẻ dư thừa này ra ngoài?"
"Vân!"
Hồ Phi khẽ thở dài, đoạn đến vuốt tóc Bối Nhược. Chàng hành động quá nhanh khiến nàng không kịp phản ứng. Ánh mắt chàng sâu thăm thẳm thoạt trông rất đẹp, song ai đoán được đằng sau đó là cả một toan tính.
"Ta nợ Thanh Vân, từ nay về sau ta không để ai khi dễ nàng nữa."
Bối Nhược muốn trừng mắt hỏi: "Kẻ nào dám?" Nhưng đang đóng giả Trần Thanh Vân, nàng đành ngoan ngoãn gật đầu.
Bàn tay mân mê mái tóc mượt mà truyền tới cảm giác ấm áp. Bối Nhược giương mắt nhìn chàng: "Ngươi yêu Vân nhiều không?"
Hồ Phi im lặng.
"Bẩm vương, đến giờ rước dâu."
Gia nhân đứng ngoài cửa viện gọi khẽ, Hồ Phi buông Bối Nhược, chỉnh trang y phục xong liền sải bước. Nàng nghiêng đầu nhìn theo, đáy mắt trong veo rơi vào tầm nhìn trầm tư của chàng.
"Ta lấy Hồ Băng." Lời dứt, Hồ Phi chính thức rời đi không ngoảnh lại.
Lòng Bối Nhược khẽ rung động. Kỳ thực chàng không nói nàng cũng đoán ra tân nương. Chỉ có điều, nghe từ miệng chàng thì việc chấp nhận dễ dàng hơn một chút. Mọi sự trên đời chẳng gì qua chân thành, thẳng thắn.
Chương 10
Chỉnh sửa lần cuối: