Bi khúc - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Kem Dâu

...Cô hàng xóm...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
11/7/14
Bài viết
1.290
Gạo
0,0
Mừng hố mới của bạn! Gần đây có nhiều tác giả viết về lịch sử Việt Nam quá, tự nhiên lại bị vui í.:x:x:x
Mới có mấy chương nên mình chưa nhận xét được nhiều về nội dung, nhưng phong cách viết truyện của bạn cá nhân mình thấy khá ổn rồi, ngoại trừ một số chỗ câu văn trình bày hơi khó hiểu và còn lỗi chính tả, mình góp ý chút xíu dưới này, bạn đọc qua nhé! ^^
Văn án:
Bao năm qua tôi vẫn luôn tự lừa mình dối người, rằng tôi sẽ hạnh phúc, rằng phép nhiệm màu sẽ sảy ra, rằng vì là tôi nên có thể sẽ khác! Nhưng, tôi đã mơ quá xa rồi thì phải...
Mở đầu:
Phần mở đầu có một chỗ mình đọc chưa thấy "ưng" lắm, đó là chỗ Hoa Phi hấp hối, bạn miêu tả Trần Thái Tông đau lòng, nhưng mình đọc thì thực sự chưa cảm nhận được sự đau lòng đó. Đặc biệt khi vua nói: "Nhất định! Nhất định rồi!", cảm giác nó không khớp giữa cảm xúc và ngôn ngữ của vua lắm thì phải. ^^
Một số câu văn mình đọc không mượt lắm, đơn cử như mấy câu này. :D
Giữa trưa một buổi cuối thu, bên trong một phòng bệnh của khoa Tim Mạch thuộc bệnh viện Xanh Pôn, tiếng khóc, tiếng gọi nức nở thương tâm vọng ra tận ngoài hành lang khiến mọi người xót xa.
=> Giữa một buổi trưa cuối thu/ Giữa trưa một ngày cuối thu... nghe nó xuôi hơn nhỉ? ^^
Sau hơn hai mươi năm chống chọi với căn bệnh tim bẩm sinh, cô đã kiệt sức chút hơi thở cuối cùng.
=> Câu này mình cứ thấy không hợp lý lắm, thường thì người ta hay dùng là "trút hơi thở cuối cùng" hơn á.
Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệnh, nhăn nhúm thành một đoàn.
Hoa Phi đau đớn co rúm không nói lên lời, nàng khép chặt mắt, gật nhẹ cái đầu rồi bắt đầu lấy hơi cố gắng cho đứa nhỏ thoát ra.
Từ "thoát" đặt trong văn cảnh này có vẻ không hợp lắm nhỉ, mình thấy người ta không nói em bé "thoát ra" mà toàn nói "chui ra" không à. :3
Vòng tay bà run rẩy ôm lấy thân thể gầy còm đang lạnh dần của một cô gái, giọng khẳn đặc đứt quãng:
=> Ý tác giả là "khản đặc" hử?:-/:-/:-/:-/
Còn mấy chỗ này hình như sai chính tả á! ^^
Chút hơi ấm còn xót lại trên cơ thể cô, cũng đang dần biến mất.
Bởi, từ bây giờ cô đã không còn phải ngày ngày chịu sự dày vò tàn bạo, của căn bệnh quái ác nữa!
Khóe mắt nàng đỏ hoe, những giọt nước mắt như chân châu lăn dài.
Chúc bạn ngày càng có thêm nhiều độc giả và viết truyện ngày một hay hơn nha.
Kind Regards!
 

phongdu93

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/1/15
Bài viết
140
Gạo
200,0
Công nhận bạn đào nhiều hố thật. Mình đã từng đọc qua mấy truyện kia của bạn và mình không mong bạn viết truyện này theo kiểu của những truyện kia (ý mình là giống Tàu). Vẫn là cách xưng hô của bạn bị sai. Không rõ bạn có đọc nhiều truyện sử không hoặc ít nhất là tác phẩm An Tư của bác Nguyễn Huy Tưởng, mình nhớ Chiêu Thành Vương xưng "tôi" và gọi công chúa là "chị Liễu" chứ không phải là "tỷ" hay "biểu tỷ" gì cả. Mà cung của An Tư không phải tên Hoàng Phúc mà tên gì đó không nhớ lắm (trong Thăng Long nổi giận- Hoàng Quốc Hải có nhắc).
 

Ánh Tuyết Triều Dương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/11/14
Bài viết
457
Gạo
20,0
Những gì cần nói thì các bạn đã nói ở trên cả rồi, mình chỉ góp ý thêm 2 chi tiết nhỏ này thôi:
1. Năm Mậu Thìn (1268) thì theo mình phải là năm sau Công nguyên, bạn lại ghi là năm trước Công Nguyên. :)
2. Hình như hoàng thành Thăng Long không được gọi là Tử Cấm Thành đâu bạn ạ.
Bạn xem lại nhé. Rất vui được làm quen với bạn. :tho3:
P/s: Mặt dày một chút, mình cũng đang viết một bộ truyện xuyên không Việt Nam, nếu được thì các bạn ghé qua ủng hộ mình với nhé. Nhà mình đến nay vẫn vắng vẻ quá, híc: Thiên hạ kỳ duyên
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Ôi, nhiều người đào hố quá đi! ̄0 ̄
Mấy ngày nay đang hưng phấn vì có nhiều người viết truyệ VN, giờ qua nhà nàng cũng vậy, Oruyl thật sự... không biết nói sao ngoài việc ngồi cảm thán mà đào một hố ở đây.
Ta sẽ ghé lại, rất ngóng truyện của nàng!
Thân.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Không sao, càng bi càng tốt. Mình cực kết bi mà. :3
Bạn dùng nhiều dấu chấm than (!) quá. Bạn lưu ý rằng bạn đang ở ngôi kể thứ 3, bạn là người kể chuyện, bạn phải khách quan kể lại chứ không phải thể hiện thái độ của bạn. Dấu chấm than dùng cho câu cảm thán, mà bạn cứ liên tục cảm thán thì làm sao còn khách quan nữa? Ví dụ như thế này:

Với ngôi kể số 1, xưng tôi, thì dùng dấu này ở đây là hợp lý, tuy nhiên, cũng không nên lạm dụng bạn nhé.

Ngoài ra, truyện lịch sử Việt Nam của bạn giống truyện ngôn tình Trung Quốc quá, mình có thiển ý là mong bạn đọc thêm vài cuốn truyện sử của Nguyễn Huy Tưởng để tham khảo và có cách dùng từ hợp lý, thuần Việt hơn.
Về chính tả, mình không có thời gian đọc kĩ nên chưa có phát hiện nhiều, mong bản thân tác giả và các bạn đọc chú ý để tác phẩm hoàn hảo hơn.

=> khản

=> sót lại
Ôi, nhiều người đào hố quá đi! ̄0 ̄
Mấy ngày nay đang hưng phấn vì có nhiều người viết truyệ VN, giờ qua nhà nàng cũng vậy, Oruyl thật sự... không biết nói sao ngoài việc ngồi cảm thán mà đào một hố ở đây.
Ta sẽ ghé lại, rất ngóng truyện của nàng!
Thân.
Công nhận bạn đào nhiều hố thật. Mình đã từng đọc qua mấy truyện kia của bạn và mình không mong bạn viết truyện này theo kiểu của những truyện kia (ý mình là giống Tàu). Vẫn là cách xưng hô của bạn bị sai. Không rõ bạn có đọc nhiều truyện sử không hoặc ít nhất là tác phẩm An Tư của bác Nguyễn Huy Tưởng, mình nhớ Chiêu Thành Vương xưng "tôi" và gọi công chúa là "chị Liễu" chứ không phải là "tỷ" hay "biểu tỷ" gì cả. Mà cung của An Tư không phải tên Hoàng Phúc mà tên gì đó không nhớ lắm (trong Thăng Long nổi giận- Hoàng Quốc Hải có nhắc).
Những gì cần nói thì các bạn đã nói ở trên cả rồi, mình chỉ góp ý thêm 2 chi tiết nhỏ này thôi:
1. Năm Mậu Thìn (1268) thì theo mình phải là năm sau Công nguyên, bạn lại ghi là năm trước Công Nguyên. :)
2. Hình như hoàng thành Thăng Long không được gọi là Tử Cấm Thành đâu bạn ạ.
Bạn xem lại nhé. Rất vui được làm quen với bạn. :tho3:
P/s: Mặt dày một chút, mình cũng đang viết một bộ truyện xuyên không Việt Nam, nếu được thì các bạn ghé qua ủng hộ mình với nhé. Nhà mình đến nay vẫn vắng vẻ quá, híc: Thiên hạ kỳ duyên
Mừng hố mới của bạn! Gần đây có nhiều tác giả viết về lịch sử Việt Nam quá, tự nhiên lại bị vui í.:x:x:x
Mới có mấy chương nên mình chưa nhận xét được nhiều về nội dung, nhưng phong cách viết truyện của bạn cá nhân mình thấy khá ổn rồi, ngoại trừ một số chỗ câu văn trình bày hơi khó hiểu và còn lỗi chính tả, mình góp ý chút xíu dưới này, bạn đọc qua nhé! ^^
Văn án:

Mở đầu:
Phần mở đầu có một chỗ mình đọc chưa thấy "ưng" lắm, đó là chỗ Hoa Phi hấp hối, bạn miêu tả Trần Thái Tông đau lòng, nhưng mình đọc thì thực sự chưa cảm nhận được sự đau lòng đó. Đặc biệt khi vua nói: "Nhất định! Nhất định rồi!", cảm giác nó không khớp giữa cảm xúc và ngôn ngữ của vua lắm thì phải. ^^
Một số câu văn mình đọc không mượt lắm, đơn cử như mấy câu này. :D

=> Giữa một buổi trưa cuối thu/ Giữa trưa một ngày cuối thu... nghe nó xuôi hơn nhỉ? ^^

=> Câu này mình cứ thấy không hợp lý lắm, thường thì người ta hay dùng là "trút hơi thở cuối cùng" hơn á.


Từ "thoát" đặt trong văn cảnh này có vẻ không hợp lắm nhỉ, mình thấy người ta không nói em bé "thoát ra" mà toàn nói "chui ra" không à. :3

=> Ý tác giả là "khản đặc" hử?:-/:-/:-/:-/
Còn mấy chỗ này hình như sai chính tả á! ^^

Chúc bạn ngày càng có thêm nhiều độc giả và viết truyện ngày một hay hơn nha.
Kind Regards!
Cảm ơn ý kiến của mọi người rất nhiều. Mình hôm nay cũng đã đọc truyện của bác Huy Tưởng, đúng là xưng hô trong truyện của mình có vấn đề, mình sẽ cố hết sức viết tốt hơn. Còn về tên cung của An Tư, mình đã tìm hiểu rồi, trong lịch sử không hề có ghi chép lại nên mình mới dựa theo cốt truyện mà đặt tên cung bạn ạ. Trong Thăng Long nổi giận cũng chỉ là do bác tác giả nghĩ ra thôi bạn. :)

Một lần nữa cảm ơn mọi người. Mình sẽ sửa lại truyện ngay lập tức, nếu còn sai sót chỗ nào mong các bạn cho ý kiến để mình sửa lại tốt hơn.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 2.

Cung Hoàng Phúc là một tẩm cung cỡ nhỏ, nằm dọc về phía Nam của Long Phượng thành.

Từ xa nhìn lại đã có thể thấy được mái vòm cong cong được thiết kế tinh xảo, cùng tòa kiến trúc gồm hai tầng lầu, một mái có dạng hình tháp. Bao quanh bên ngoài hành cung là những gốc hoa Đại lâu năm, cành lá xum xuê tỏa bóng mát rượi trong cái nắng oi bức giữa hè.

Ngay sau cửa lớn, là một cái ao nhỏ có tên Thanh Ngư. Nước trong ao trong vắt có thể nhìn thấy cả đáy. Bên trong làn nước là những đàn cá Thanh Phụ (1) đang nô đùa, bơi lội khiến nước trong hồ sủi tăm liên tục. Trên bờ ao là những dãy dài tre, trúc, tùng xanh biếc đung đưa trong gió phát ra tiếng kẽo kẹt.

Đi hết con đường mòn sẽ thấy một hành lang gấp khúc bằng đá xanh, chạy dài vào tận bên trong tẩm cung. Hai bên hành lang được trồng những loại hoa hiếm lạ, nhiều màu. Từng đàn ong, bướm dập dìu bay qua bay lại các bụi hoa càng làm nơi này thêm phần sinh động.

Tôi chậm chạp đi dọc theo hành lang ngắm cảnh vật xung quanh. Một con bướm nhiều màu đậu trên vai áo của tôi, tôi đưa tay chạm nhẹ vào cánh nó, thì nó hoảng sợ bay đi mất. Nhìn theo bóng dáng con bướm rồi lại nhìn những bức tường cao ngất trùng trùng, điệp điệp bao quanh cung cấm phía xa, tôi hơi bùi ngùi.

Ước chi tôi cũng có cánh như con bướm kia, để bay ra khỏi cái lồng khổng lồ này. Hoàn cảnh của tôi bây giờ chẳng khác gì với câu các cụ ngày xưa vẫn ví von: Chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng!

Đưa tay bẻ một nhành Huệ, tôi vò nát rồi quăng xuống đất. Nhìn đóa hoa nát bươm dưới chân, tôi mỉm cười hài lòng, tâm trạng khó chịu cũng vơi đi rất nhiều. Chẳng cần ai xét đoán tôi cũng tự thấy mình là một người độc ác. Không hiểu sao chỉ nhìn thấy những thứ không còn nguyên vẹn tôi mới cảm thấy vui hơn. Có lẽ do lòng đố kỵ với những thứ hoàn hảo từ nhiều năm dồn lại, nên giờ sự đố kỵ ấy đã như dây leo bắm chặt vào con người tôi.

Chép miệng vài cái than cho bản tính xấu xí của mình, tôi bước tiếp vào bên trong.

Trước cửa ra vào khuê phòng của công chúa, các cung nữ cùng thái giám đang tất bật ngược xuôi làm việc của mình. Thấy tôi trở về, bọn họ đều dừng tay quỳ rạp xuống đất cung kính:

- Nô tài (nô tỳ) xin vái chào Thái trưởng công chúa.

Tôi gật đầu, cười thân thiện với bọn họ:

- Các ngươi không cần đa lễ, cứ làm việc của mình đi.

Mấy người kia nghe vậy cúi đầu lần nữa, đáp lời:

- Dạ công chúa dạy phải, chúng nô tài (nô tỳ) xin vâng.

Nói rồi họ đứng dậy, quay lại làm tiếp phần công việc đang còn dở. Tôi thở dài đứng nhìn bọn họ chạy ngược, chạy xuôi một lúc rồi mới bước vào trong phòng.

Dù ở đây đã lâu, nhưng tôi vẫn không thể nào quen được cách phân biệt tầng lớp ở thời đại này. Thử hỏi một người đã từng sống ở thời đại người người bình đẳng như tôi, đột nhiên phải tới một nơi mà người tầng lớp thấp phải quỳ lạy, phục tùng tầng lớp cao thì sao mà thích nghi nổi. Nhưng những người nơi này lại cho điều đó là việc bình thường như việc họ phải ăn cơm hằng ngày vậy. Nếu giờ tôi đối sử bình đẳng với mọi người, có khi họ lại nghĩ tôi bị điên mất. Vậy mới nói, không cùng văn hóa thì chẳng thể có được tiếng nói chung.

Ngồi xuống chiếc kỷ đặt bên trong phòng, tôi tự rót cho mình một chung trà rồi đưa lên miệng uống một ngụm lớn. Cúc Hương từ bên ngoài bước vào thấy vậy, vội vã bước đến than thở:

- Công chúa của tôi ơi, em nói người bao nhiêu lần rồi? Phải chú ý đến hình tượng của một công chúa chứ. Người uống trà như uống rượu vậy để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa.

Vẻ mặt em ấy như một thầy đồ dạy con trẻ, chân tay thì khua khoắng loạn xạ khiến tôi bật cười. Đối với lời nói vô lễ của em, tôi cũng không quở trách, vì tôi biết em chỉ muốn tốt cho tôi mới nói vậy.

Em là cung nữ đi theo tôi từ khi tôi còn nhỏ, nên cả hai rất thân thuộc. Cộng thêm chúng tôi cũng gần bằng tuổi nhau nên nói chuyện rất thoải mái, không hề câu nệ như nhiều cặp chủ tớ khác.

Đặt chung trà xuống, tôi nheo mắt nhìn em:

- Ta rất nghi ngờ, không phải em là người do Thái thượng hoàng phái tới giám sát ta đấy chứ?

Cúc Hương tái mặt, giọng nói sợ sệt:

- Em xin người, Thái thượng hoàng mà nghe được thì có ba cái đầu em cũng không đủ chịu tội.

Nói rồi em ấy đưa tay lên cổ xoa xoa, nắn nắn khiến tôi một lần nữa phì cười.

Dùng ngón tay di quanh miệng chung trà, trong đầu tôi thoáng hiện ra khuôn mặt uy nghiêm của Thái thượng hoàng, cũng là anh cả của tôi.

Nhắc đến Thái thượng hoàng, người trong cung cấm này có lẽ không ai là không sợ uy danh của anh. Dù đã không còn làm vua, nhưng lời nói của anh vẫn luôn có trọng lượng, khiến các quan trong triều nể phục. Chỉ là chính người anh ruột thịt, tài năng ấy, lại là người đã nghĩ ra kế sách đưa cuộc đời tôi vào ngõ cụt.

Hơi cụp mi, tôi nâng chung trà lên uống tiếp. Cúc Hương đứng bên cạnh như chợt nhớ ra chuyện gì mới lạ lắm, em ngồi phục xuống cái chiếu cói ngay dưới tràng kỷ, dùng tay xoa bóp chân cho tôi, giọng nói hào hứng:

- Công chúa em nghe được tin hay lắm nè. Ban nãy em đi qua cung Thúy Hoa, nghe mấy cung nữ bên đó nói Chiêu Thành Vương vừa ở biên ải về đấy.

Nghe Cúc Hương nhắc tên chàng, tôi hơi ngẩn ngơ, ngón tay đang di quanh miệng chung trà cũng vô thức dừng lại. Nhớ đến cuộc chạm mặt ban nãy cùng chàng, khóe môi tôi chậm rãi nở nụ cười tươi tắn.

Cúc Hương ngồi bên dưới vẫn chuyên tâm xoa bóp chân cho tôi. Khuôn mặt em hiện lên một màu hồng mờ ám, đôi mắt lấp lánh như bảo ngọc, miệng hoa cười rạng rỡ đáng yêu vô cùng. Tôi thấy vậy liền trêu ghẹo:

- Hay để ta cho em đi theo hầu Chiêu Thành Vương cho thỏa lòng mong nhớ.

Tôi vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, một bóng người thướt tha mặc áo dài màu vàng, phía dưới váy đen, yếm trong màu trắng, chân mang guốc gỗ bước vào. Giọng nói thiếu nữ trong trẻo như sương sớm cất lên:

- Là để ai theo hầu hạ Chiêu Thành Vương cho thỏa lòng mong nhớ vậy Hoàng cô?

Vừa nói cô gái vừa xà vào lòng tôi làm nũng, khóe miệng nhỏ xinh cười khúc khích. Mái tóc được búi cao tinh tế, mấy sợi tua rua trên chiếc trâm gỗ đào va vào nhau kêu lên vài tiếng vui tai.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc buông xuống của người trước mặt, giọng nói mang ý cười:

- Là Cúc Hương đang mong nhớ Chiêu Thành Vương, nên ta nói cho em ấy theo hầu Chiêu Thành Vương ấy mà.

Cúc Hương ngồi dưới đất mặt đỏ như trái gấc, ấp úng phân trần:

- Công chúa Bảo Châu, người phải minh giám cho em. Em đâu có nói muốn đi theo Chiêu Thành Vương đâu, là tự công chúa nhà em nói vậy đấy chứ.

Bảo Châu nghe vậy cười thành tiếng. Rời khỏi lòng tôi, nó nhìn Cúc Hương lém lỉnh:

- Vậy ý em là em chỉ thích chứ không hề muốn đi theo?

Cúc Hương mặt càng đỏ hơn, giọng điệu hờn dỗi:

- Hai người chỉ toàn trêu chọc em thôi hà.

Bảo Châu nghe vậy cười càng to hơn. Nó quay sang nhìn tôi, tinh nghịch nháy nháy mắt vài cái. Cúc Hương thì cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên.

Tôi đưa tay nhéo má Bảo Châu, giọng nói dịu dàng:

- Con tới tìm ta có việc gì sao?

Bảo Châu chu môi đáng yêu:

- Không có việc thì con không tới tìm Hoàng cô được à?

Tôi đưa tay gõ nhẹ vào trán nó:

- Con làm như ta chỉ mới biết con một vài ngày vậy. Có chuyện gì nói ta nghe coi.

Bảo Châu cười khì, bàn tay ôm lấy cánh tay tôi nịnh nọt:

- Đúng là chỉ có Hoàng cô là hiểu con nhất.

Tôi quay sang nó lườm dài:

- Bớt nịnh đi nhóc. Sao nào, có chuyện gì?

Nó cười híp mắt:

- Dạ, là mẫu hậu kêu con tới gọi người qua cung Vạn Thọ một chuyến.

Vừa nói, nó vừa kéo tay tôi ra phía cửa:

- Mình đi luôn thôi Hoàng cô, không lát mẫu hậu lại la con mất.

Chẳng đợi tôi có ý kiến, nó lôi tuột tôi ra ngoài. Tôi méo mặt lắc đầu thở dài, vội vã bước theo. Ánh mắt bất đắc dĩ nhìn bóng người phía trước cười khổ.

Bảo Châu là con gái út của Thái thượng hoàng, cũng là cháu gái của tôi. Dù đã đến tuổi thành niên, nhưng tính tình nó vẫn như trẻ con không trưởng thành nổi, khiến nhiều người vừa bực vừa buồn cười.

Nhiều lúc tôi cũng rất ganh tỵ với nó, giá như tôi cũng có thể có được một chút ngây thơ, bất cần như nó thì thật tốt. Được vậy, tôi sẽ không phải ngày ngày quanh quẩn trong mớ suy nghĩ hỗn loạn về quá khứ, tương không lối thoát của mình.

Chú thích:
(1): Cá Thanh Phụ là loại cá diếc đuôi đỏ vây có màu xanh biếc.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Chương này nàng viết khá tốt, nhưng đôi chỗ ta thấy giọng văn hơi cứng, chưa được liền mạch cho lắm. (VD: đoạn đầu miêu tả khung cảnh của cung Hoàng Phúc chẳng hạn). Với lại vẻ văn vẫn mang phong cách TQ hơi nhiều. Ta biết muốn viết theo phong cách thuần Việt rất khó bởi ai cũng quen đọc truyện TQ nhiều (ta còn như vậy nữa cơ mà!), nhưng ta mong nàng vẫn tiếp tục cố gắng hơn nữa! Ta chờ chương...
P/s: Ta nhận xét chung chung là do cảm... thấy thế thôi, không chỉ rõ ràng được, nàng thông cảm!
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương này nàng viết khá tốt, nhưng đôi chỗ ta thấy giọng văn hơi cứng, chưa được liền mạch cho lắm. (VD: đoạn đầu miêu tả khung cảnh của cung Hoàng Phúc chẳng hạn). Với lại vẻ văn vẫn mang phong cách TQ hơi nhiều. Ta biết muốn viết theo phong cách thuần Việt rất khó bởi ai cũng quen đọc truyện TQ nhiều (ta còn như vậy nữa cơ mà!), nhưng ta mong nàng vẫn tiếp tục cố gắng hơn nữa! Ta chờ chương...
P/s: Ta nhận xét chung chung là do cảm... thấy thế thôi, không chỉ rõ ràng được, nàng thông cảm!
Ta đang cố thay đổi lối viết văn của mình. Đi lạc đường rồi quay lại thật không dễ dàng chút nào. Cố và cố thôi, cảm ơn nhận xét của nàng nhiều.
 

phongdu93

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/1/15
Bài viết
140
Gạo
200,0
Quên bạn còn mắc hai lỗi nữa. Thứ nhất, người hầu khi xưng với An Tư sẽ gọi là "công nương" để phân biệt với công chúa - con vua Nhân Tông. Thứ hai, ở thời Trần bề dưới gọi vua là "Quan gia" chứ không phải là hoàng thượng.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên