Mừng hố mới của bạn! Gần đây có nhiều tác giả viết về lịch sử Việt Nam quá, tự nhiên lại bị vui í.
Mới có mấy chương nên mình chưa nhận xét được nhiều về nội dung, nhưng phong cách viết truyện của bạn cá nhân mình thấy khá ổn rồi, ngoại trừ một số chỗ câu văn trình bày hơi khó hiểu và còn lỗi chính tả, mình góp ý chút xíu dưới này, bạn đọc qua nhé! ^^
Văn án:
Phần mở đầu có một chỗ mình đọc chưa thấy "ưng" lắm, đó là chỗ Hoa Phi hấp hối, bạn miêu tả Trần Thái Tông đau lòng, nhưng mình đọc thì thực sự chưa cảm nhận được sự đau lòng đó. Đặc biệt khi vua nói: "Nhất định! Nhất định rồi!", cảm giác nó không khớp giữa cảm xúc và ngôn ngữ của vua lắm thì phải. ^^
Một số câu văn mình đọc không mượt lắm, đơn cử như mấy câu này.
Còn mấy chỗ này hình như sai chính tả á! ^^
Kind Regards!
Mới có mấy chương nên mình chưa nhận xét được nhiều về nội dung, nhưng phong cách viết truyện của bạn cá nhân mình thấy khá ổn rồi, ngoại trừ một số chỗ câu văn trình bày hơi khó hiểu và còn lỗi chính tả, mình góp ý chút xíu dưới này, bạn đọc qua nhé! ^^
Văn án:
Mở đầu:Bao năm qua tôi vẫn luôn tự lừa mình dối người, rằng tôi sẽ hạnh phúc, rằng phép nhiệm màu sẽ sảy ra, rằng vì là tôi nên có thể sẽ khác! Nhưng, tôi đã mơ quá xa rồi thì phải...
Phần mở đầu có một chỗ mình đọc chưa thấy "ưng" lắm, đó là chỗ Hoa Phi hấp hối, bạn miêu tả Trần Thái Tông đau lòng, nhưng mình đọc thì thực sự chưa cảm nhận được sự đau lòng đó. Đặc biệt khi vua nói: "Nhất định! Nhất định rồi!", cảm giác nó không khớp giữa cảm xúc và ngôn ngữ của vua lắm thì phải. ^^
Một số câu văn mình đọc không mượt lắm, đơn cử như mấy câu này.
=> Giữa một buổi trưa cuối thu/ Giữa trưa một ngày cuối thu... nghe nó xuôi hơn nhỉ? ^^Giữa trưa một buổi cuối thu, bên trong một phòng bệnh của khoa Tim Mạch thuộc bệnh viện Xanh Pôn, tiếng khóc, tiếng gọi nức nở thương tâm vọng ra tận ngoài hành lang khiến mọi người xót xa.
=> Câu này mình cứ thấy không hợp lý lắm, thường thì người ta hay dùng là "trút hơi thở cuối cùng" hơn á.Sau hơn hai mươi năm chống chọi với căn bệnh tim bẩm sinh, cô đã kiệt sức chút hơi thở cuối cùng.
Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệnh, nhăn nhúm thành một đoàn.
Từ "thoát" đặt trong văn cảnh này có vẻ không hợp lắm nhỉ, mình thấy người ta không nói em bé "thoát ra" mà toàn nói "chui ra" không à.Hoa Phi đau đớn co rúm không nói lên lời, nàng khép chặt mắt, gật nhẹ cái đầu rồi bắt đầu lấy hơi cố gắng cho đứa nhỏ thoát ra.
=> Ý tác giả là "khản đặc" hử?Vòng tay bà run rẩy ôm lấy thân thể gầy còm đang lạnh dần của một cô gái, giọng khẳn đặc đứt quãng:
Còn mấy chỗ này hình như sai chính tả á! ^^
Chúc bạn ngày càng có thêm nhiều độc giả và viết truyện ngày một hay hơn nha.Chút hơi ấm còn xót lại trên cơ thể cô, cũng đang dần biến mất.
Bởi, từ bây giờ cô đã không còn phải ngày ngày chịu sự dày vò tàn bạo, của căn bệnh quái ác nữa!
Khóe mắt nàng đỏ hoe, những giọt nước mắt như chân châu lăn dài.
Kind Regards!