Bi khúc - Cập nhật - Gái già

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Quên bạn còn mắc hai lỗi nữa. Thứ nhất, người hầu khi xưng với An Tư sẽ gọi là "công nương" để phân biệt với công chúa - con vua Nhân Tông. Thứ hai, ở thời Trần bề dưới gọi vua là "Quan gia" chứ không phải là hoàng thượng.
Ôi cảm ơn bạn. Hôm nay mình tất bật lên thư viện tra, cuối cùng cũng ra.Vấn đề gọi An Tư không phải là công nương mà là thái trưởng công chúa. Còn về việc gọi vua mình cũng hỏi qua ý kiến của thầy dạy sử cũ của mình. Thầy nói trong văn học không nhất thiết phải xưng hô y nguyên lịch sử, viết sao cho người đọc dễ hiểu và xuôi văn là được. Nên mình quyết định sẽ tùy trường hợp mà dùng là hoàng thượng hay bệ hạ. Thật sự mình thấy bạn rất am hiểu về khoản lịch sử này. Những góp ý của bạn rất hữu ích cho mình, mong lần sau sẽ được bạn nhiệt tình chỉ ra những chỗ sai.
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Chương 3.

Bên ngoài sân lớn của cung Hoàng Phúc, hai chiếc kiệu nhỏ bốn người khiêng được đặt ngay ngắn, xếp theo chiều ngang ở chính giữa sân. Ở trong cung cấm này, kiệu chính là phương tiện chủ yếu dùng để di chuyển từ cung này, qua cung khác, nên tôi cũng chẳng còn xa lạ gì với thứ đồ thô sơ ấy.

Kiệu ở thời Trần được thiết kế gần giống với các loại kiệu rước, mà kiếp trước tôi hay thấy ở trong các lễ hội. Còn về mặt thẩm mỹ, đương nhiên kiệu nơi này kém xa các loại kiệu ở thời đại khoa học, công nghệ phát triển.

Nói là kiệu, nhưng thực chất nó lại chỉ là một chiếc ghế có thành tựa, được làm bằng gỗ lim đen bóng. Phía trước và sau mặt kiệu có gắn bốn thanh gỗ lớn, dùng làm cán khiêng. Phần lòng ghế được trải một lớp vải rất êm ái, khiến người ngồi không cảm thấy khó chịu hay đau nhức. Phía sau lưng thành ghế, được gắn một thanh gỗ vót tròn, hướng thẳng lên trời. Trên đỉnh của thanh gỗ là cái ô lớn có hình gần giống nón quai thao, được kết tỉ mỉ bằng lá cọ.

Bên ngoài kiệu được điêu khắc các họa tiết hình mây, rồng, phượng, công với nhiều tư thế lạ mắt. Nhưng vì thời đại này còn quá thô sơ, nên các nét điêu khắc rối loạn kia khó khăn lắm mới được coi là một con rồng, con phượng, con công thực sự.

Nhiều năm trước, khi vua cha chỉ vào một hình điêu khắc ngoằn nghèo và bảo với tôi rằng đây là con rồng, tôi vừa ngạc nhiên, vừa buồn cười. Phải nhìn cả gần trăm lần mấy đường ngoàn nghèo kia, tôi mới phân biệt được đâu là đầu rồng, đâu là đuôi rồng.

Bước tới gần hai chiếc kiệu, tôi thấy tám thanh niên khỏe mạnh, đang đứng nghiêm nghị bên cạnh tám chiếc cán khiêng. Trên người họ đều mặc bộ quần áo nâu đã sờn vải, bên hông dùng vải đen buộc lại thành đai lưng. Ống quần được bó lại gọn gàng bằng sà cạp cùng màu với quần áo, chân đi giầy được kết bằng cói chắc chắn.

Thấy tôi và Bảo Châu tiến lại, bọn họ đều quỳ gập người xuống, giọng nói khuôn phép:

- Nô tài xin vái chào Thái trưởng công chúa, cùng Công chúa.

Khuôn mặt bọn họ gần như dính sát mặt đất, hơi thở phát ra từ miệng trong khi nói, thổi bay cát bụi bên dưới. Dù đã quen với việc được người khác quỳ lạy, và quỳ lạy người khác, nhưng tôi vẫn có chút không đành.

Cúi người làm tư thế hơi nâng họ dậy, giọng tôi hơi lạc:

- Ta miễn lễ, các anh mau mau đứng lên.

Bảo Châu đứng bên cạnh tôi nhanh nhảu nói theo:

- Ta cũng miễn lễ, mấy người mau đứng lên thôi.

Tám người kia vẫn cúi đầu, đáp lời:

- Dạ, nô tài xin vâng.

Nhìn những gương mặt chất phát, mái tóc nhuốm màu sương gió của họ, tôi thở dài. Dẫu có đồng cảm cùng họ tôi cũng bất lực không giúp được gì. Tôi chỉ là thân gái bèo trôi, đâu đủ sức để thay đổi lịch sử, hay thay đổi chế độ phong kiến này.

Đưa tay nhấc chiếc váy dài vước víu, tôi bước lên bậc kiệu rồi ngồi xuống ghế. Bảo Châu bên kia cũng đã bước lên chiếc kiệu còn lại ngồi vào chỗ của nó. Thấy chúng tôi đã ổn định chỗ ngồi, một anh kiệu phu bước lên cung kính:

- Bẩm Thái trưởng công chúa, bây giờ chúng ta đi nơi nào.

Tôi ngước mắt nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, giọng nói lộ rõ vẻ gấp gáp:

- Mấy anh đi thẳng tới cung Vạn Thọ cho ta, đi mau còn kịp kẻo trời tối rồi.

Anh kiệu phu cúi đầu lần nữa:

- Bẩm, nô tài xin vâng.

Sau đó anh ta quay về vị trí, đưa tay ra hiệu cho bảy người còn lại nâng kiệu lên đi thẳng ra hướng cửa lớn.

Ngay cạnh cung Hoàng Phúc của tôi là cung Thúy Hoa của Lan Quý Phi, phi tần đang được Hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung. Kiệu vừa đi tới cổng lớn của cung Thúy Hoa, mùi hoa Ngọc Lan nồng đậm tỏa khắp nơi, khiến tôi khó chịu phải lấy khăn tay đưa lên che mũi lại.

Ở thời này, loài hoa được ưa chuộng không phải là Đào Mai, không phải là Cúc Huệ, càng không phải hoa Hồng hay Lưu Ly như ở hiện đại, mà lại là những bông Ngọc Lan trắng muốt.

Trong cung cấm đâu đâu cũng thấy người ta trồng Ngọc Lan, nhiều phi tần còn quý trọng, nâng niu loài hoa này hơn cả trân bảo. Hầu hết bọn họ đều dùng hoa này gài lên tóc, hoặc để trong quần áo cho ám mùi thơm của hoa.

Còn nhớ ngày nhỏ có lần Nội tôi nói với tôi, hoa Ngọc Lan trồng lâu năm sẽ trở thành nơi cư trú yêu thích của các hồn ma. Vậy nên nhà nào trồng loài hoa này trong nhà, cũng đồng nghĩa với việc rước ma về nhà.

Đưa mắt nhìn những gốc Ngọc Lan đã có tuổi hai bên đường, rồi ngẫm lại lời của Nội tôi thấy cũng đúng. Có lẽ do cung cấm này trồng quá nhiều Ngọc Lan, nên mới có thể lôi được cả một linh hồn từ gần một nghìn năm sau là tôi, quay lại nơi này. Nhưng cũng chẳng phải vì mê tín mà tôi không thích hoa Ngọc Lan, đơn giản là vì tôi từ trước đến giờ đã chẳng có hứng thú gì với hoa cỏ, đặc biệt là những loài có mùi thơm nức mũi.

Khi tôi sai người đốn hết sạch Ngọc Lan trong cung Hoàng Phúc, Cúc Hương đã cuống cuồng chạy đến hỏi tại sao. Tôi vốn là người ăn ngay nói thật, nên trả lời là vì không thích. Ấy vậy mà em ấy lại phồng má, trợn mắt nói tôi là người lạ đời. Tôi nghe vậy cũnh chỉ cười trừ, không hề phản bác. Từ ngày tôi có mặt ở nơi này, tôi cũng đã trở thành một kẻ lạ đời rồi còn gì.

- Hoàng cô, người nghĩ gì mà nhập tâm vậy?

Giọng nói của Bảo Châu ngay bên cạnh, khiến tôi giật thót quay sang. Chẳng biết từ lúc nào mà kiệu của nó từ phía sau đã tiến lên đi song song với kiệu của tôi. Đôi mắt to tròn của nó nhìn tôi chăm chú đợi câu trả lời, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đáng yêu vô cùng. Tôi cười tủm tỉm, ngước nhìn cành Ngọc Lan đầy hoa bên đường:

- Ta đang nhớ tới sự tích hoa Ngọc Lan.

Bảo Châu mở lớn mắt, giọng điệu ngạc nhiên pha chút háo hức:

- Có cả sự tích về hoa Ngọc Lan cơ ạ? Hoàng cô, người mau kể cho con nghe đi.

Nó nhoài người sang nắm lấy ống tay áo của tôi lắc nhẹ năn nỉ. Nhìn gương mặt xinh đẹp hiện lên sự sốt sắng của nó, tôi phì cười. Nếu biết hoa Ngọc Lan dẫn ma về nhà, có khi nó sẽ về ngay cung của mình bắt các cung nữ, thái giám nhổ sạch cả rễ hoa Ngọc Lan lên chứ chẳng đùa.

Bảo Châu thấy tôi vẫn không nói năng gì, liền đổi sang "chế độ" nịnh nọt:

- Hoàng cô, người là người tốt nhất trên đời, người mau kể cho con nghe đi mà.

Tôi quay sang lườm yêu, giọng nói vờ quở trách:

- Con chỉ được cái dẻo mỏ thôi, ta có nói là không kể đâu mà con cứ nhắng hết lên thế.

Nó vội vã ngồi ngay ngắn trở lại:

- Đây con ngồi im rồi, người mau mau kể đi.

Đối với tính cách lém lỉnh của đứa cháu này, tôi cũng đành giơ tay chào thua. Thở ra một hơi dài, tôi bắt đầu câu chuyện:

- Ngày xửa ngày xưa ở ngôi làng hẻo lánh, có chàng trai tên Trương đem lòng yêu người con gái tên Lan ngay cạnh nhà. Một ngày nọ, chàng trai quyết định bạo dạn ngỏ lời với cô gái. Chẳng ngờ cô gái kia từ lâu cũng đã thầm mến mộ chàng, nên khi chàng ngỏ lời cô đã gật đầu ưng thuận ngay lập tức. Cứ vậy tình cảm của bọn họ ngày một đằm thắm, tưởng như không gì chia cắt được.

Đến kỳ thi Hội ba năm tổ chức một lần, chàng trai quyết định khăn gói lên kinh thành ứng thí cùng chúng bạn. Trước khi đi chàng thề thốt cùng nàng. Chàng nói đợi tới ngày chàng đỗ Trạng trở về chàng sẽ rước nàng về Dinh, cho nàng cuộc sống nhung lụa của một bà hoàng. Cô gái nước mắt dàn dụa gật đầu liên tục. Nhìn theo bóng người thương khuất dần, cô cầu xin trời phật cho chàng thuận buồm xuôi gió.

Từ ngày chàng trai ra đi, cô gái ở nhà thay chàng chăm sóc mẹ già, lo việc đồng áng, cơm nước hàng ngày. Tất cả mọi việc lớn bé trong gia đình chàng, đều do một tay cô vun vén. Ấy vậy nhưng...

Nói đến đây tôi ngưng lại để lấy hơi. Anh kiệu phu phía trước thấy tôi không kể tiếp thì hơi quay đầu lại, giọng nói tò mò:

- Bẩm Thái trưởng công chúa, ấy vậy nhưng... rồi thế nào nữa ạ?

Bảo Châu ngồi trên kiệu cũng nóng nảy:

- Phải đấy Hoàng cô, người mau kể tiếp đi.

Mấy anh kiệu phu còn lại cũng nhìn tôi với ánh mắt trông chờ. Thấy bọn họ háo hức, tôi cũng thấy vui vui. Cười khẽ, tối cất giọng đều đều tiếp tục câu chuyện:

- Ấy vậy nhưng, ngày chàng trai trở về, bên cạnh chàng đã có một người con gái khác. Người con gái kia tên Loan, con gái thứ ba của Tể tướng nổi danh trên kinh thành.

Từ ngày Loan gặp Trương, nàng đã bị thu hút bởi phong thái đĩnh đạc, cùng gương mặt khôi ngô của chàng. Nàng tìm mọi lý do để được gặp mặt chàng, chăm sóc cho chàng mọi lúc mọi nơi.

Nữ nhi ở kinh thành đương nhiên xinh đẹp, đài các hơn rất nhiều so với cô thôn nữ ở một làng quê heo hút. Chàng trai kia ngày ngày được nhìn thấy người con gái xinh đẹp, lộng lẫy trong những bộ quần áo thướt tha, thì đã quên mất ở quê nhà đang có một người mỏi mòn chờ mong.

Khi Lan nghe tin chàng trở về, nàng vui mừng khôn xiết. Nhưng thương thay, khi nàng tới nhà gặp chàng thì biết tin chàng đã lấy người khác. Nàng hoàn toàn suy sụp.

Mọi người trong làng biết chuyện, đều trách móc chàng trai vô tình, bạc nghĩa. Sợ tiếng xấu sẽ ảnh hưởng đến tương lai của mình, chàng nói với mọi người là vì nàng đã trao thân cho người khác, nên chàng không thể rước nàng về làm vợ như đã hứa.

Quá nhục nhã, tủi hổ với dân làng, với cha mẹ, Lan đã dùng tấm lụa trắng khi xưa Trương tặng treo cổ, kết thúc cuộc đời. Kỳ lạ là ít lâu sau đó, trên nấm mộ của Lan mọc lên một cái cây nhỏ xanh mướt. Ban đầu cây chỉ to bằng ngón tay, dần dần lớn như cây cổ thụ. Từ các cành lá xum xuê, những bông hoa trắng muốt nở ra tỏa hương thơm ngào ngạt. Có người nói Lan vì bị oan nên đã biến thành cây hoa trắng để tự minh oan cho chính mình. Vậy nên từ đó về sau, người ta gọi loài hoa trắng đó là hoa Ngọc Lan để tưởng nhớ người con gái bất hạnh ấy.

Tôi dứt lời kể, Bảo Châu đưa khăn tay lên lau nhẹ đôi mắt đỏ hoe. Anh kiệu phu đi phía trước giọng nói ngậm ngùi:

- Bẩm Thái trưởng công chúa, có phải gã trai kia sau đó bị con gái Tể tướng bỏ, rồi gã sống trong ân hận suốt đời phải không?

Có lẽ từ xưa tới nay, con người vẫn hướng đến quan niệm "Ác giả ác báo", nhưng sự thật mấy khi được như vậy. Tôi lắc nhẹ đầu nhìn anh kiệu phu:

- Chàng trai kia chẳng những không ân hận suốt đời, cũng không bị con gái Tể tướng bỏ. Mà anh ta sau này công danh hiển hách, con cháu đầy đàn, sống vui vẻ đến hết cuộc đời.

Anh kiệu phu khuôn mặt hụt hẫng, Bảo Châu thì bức xúc:

- Con mà gặp gã đàn ông xấu xa kia, con sẽ cho hắn sống còn khổ hơn chết. Sau đó cho người sử trảm hắn, bêu đầu ngay cổng thành!

Vừa nói nó vừa vò nát chiếc khăn trong tay, như muốn nói lên sự căm phẫn của mình. Tôi thì vẫn chỉ cười, cúi đầu im lặng.

Thật ra hết yêu một người không có tội, nhưng đã hứa với một người mà không thực hiện được thì lại là một đại tội. Giống như tôi, từng hứa với mẹ sẽ vượt qua căn bệnh hiểm nghèo, nhưng tôi đã không làm được. Tôi mang tội với mẹ, nhưng đời này chẳng có cách nào trả nổi.

Con người ta, nhiều khi cũng bất lực đến đáng thương.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Chương này ta thích, nàng dẫn dắt câu chuyện rất hợp với tâm trạng nhân vật, làm ta háo hức quá đi!!!
 

giovotinh_ji

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/11/14
Bài viết
362
Gạo
20,0
Viết về lịch sử kỳ công quá nàng ơi, mò tư liệu muốn nổ đầu luôn.
Phải có đầu tư thì mới có kết quả tốt chứ! Nàng cố gắng lên, ta thấy văn phong nàng rất được.:x
P/s: mà cái nàng nhân vật An Tư, ta tìm quá trời mà chỉ được có hơn mặt giấy thông tin, bao quát ngắn gọn chả biết thêm gì ngoài cái tên, danh phận, và việc bị mang đi... cống nạp. *đau khổ ghê*...
 

lan anh hanami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
28/12/14
Bài viết
163
Gạo
0,0
Phải có đầu tư thì mới có kết quả tốt chứ! Nàng cố gắng lên, ta thấy văn phong nàng rất được.:x
P/s: mà cái nàng nhân vật An Tư, ta tìm quá trời mà chỉ được có hơn mặt giấy thông tin, bao quát ngắn gọn chả biết thêm gì ngoài cái tên, danh phận, và việc bị mang đi... cống nạp. *đau khổ ghê*...
Hồi đầu tháng mười, ta lên Fb thấy một bài viết về các công chúa VN. Vô đọc thấy có viết vài dòng về công chúa An Tư, đọc xong xúc động quá, nghĩ ra cả cốt truyện luôn. Nhưng tại mới viết truyện với vốn lịch sử kém ta chẳng dám viết, mãi bây giờ mới lôi ra đào bới. Về văn phong của ta, ta thấy còn kém lắm. Mỗi lần đọc lại một chương, thấy lặp từ kinh khủng, sửa quá trời luôn. :(
 

Triêu Nhan

Gà BT
Tham gia
7/7/14
Bài viết
1.267
Gạo
100,0
Mở đầu: Bắt đầu của một kết thúc

Bệnh viện đa khoa Xanh Pôn là một bệnh viện lớn tọa lạc tại trung tâm thủ đô Hà Nội. Bệnh viện này được thành lập từ chế độ thực dân Pháp ở Đông Dương (cuối thế kỷ 19 - đầu thế kỷ 20). Theo gốc tích của tên gọi thì trước đây, nó vốn là Hootel-Dieu (Nhà Chúa) ở Đông Dương, thuộc tổng giáo phận Hà Nội, còn bây giờ thì thuộc sở y tế thành phố Hà Nội.

Giữa trưa một ngày cuối thu, bên trong một phòng bệnh của khoa Tim Mạch thuộc bệnh viện Xanh Pôn, tiếng khóc, tiếng gọi nức nở thương tâm vọng ra tận ngoài hành lang khiến mọi người xót xa. Ở một nơi như bệnh viện, có lẽ chẳng còn ai xa lạ với cảnh tượng này, nên mọi người chỉ đứng lại một vài giây cảm thương cho cô gái trong phòng một chút rồi lại đi ngay.

Bên trong phòng bệnh, người ngồi người đứng chật ních cả căn phòng, ai cũng gương mặt nặng trĩu. Một phụ nữ gương mặt già nua, khắc khổ nửa ngồi, nửa quỳ bên cạnh giường bệnh. Vòng tay bà run rẩy ôm lấy thân thể gầy còm đang lạnh dần của một cô gái, giọng khản đặc đứt quãng:

- An... An ơi...

Nhưng dù bà có gọi bao nhiêu lần, cô gái tên An kia cũng chẳng bao giờ có thể trả lời bà được nữa. Sau hơn hai mươi năm chống chọi với căn bệnh tim bẩm sinh, cô đã chút hơi thở cuối cùng, nhẹ nhõm ra đi. Đôi mắt to tròn ngày nào giờ đã chỉ còn là đường chỉ mỏng manh, khép chặt. Gương mặt thuần khiết, cùng khóe môi nhợt nhạt hơi nhướn lên của cô, khiến mọi người đau lòng. Chút hơi ấm còn sót lại trên cơ thể cô, cũng đang dần biến mất.

Vâng, cô đã chết! Nhưng cô không hề có một chút nuối tiếc nào, đối với sự ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ như thế này. Cô rất thanh thản, thậm chí là hạnh phúc. Bởi, từ bây giờ cô đã không còn phải ngày ngày chịu sự dày vò tàn bạo, của căn bệnh quái ác nữa. Nếu như thật sự có kiếp sau, cô chỉ mong được sống trong một thân thể khỏe mạnh như bao người. Được cười, được khóc, được tức giận, được yêu thương ai đó, điều mà cả cuộc đời này cô đã không có cơ hội được trải nghiệm.

***

Đại Việt, năm Mậu Thìn (1268) sau Công Nguyên, dưới sự trị vì của vua Trần Thái Tông, đất nước thái bình, dân chúng ấm no. Đặc biệt là quân Nguyên Mông cũng tạm thời không sang xâm lược nữa. Thủ đô lúc bấy giờ có tên là Thăng Long, ngày nay đổi tên là Hà Nội. Ngôn ngữ sử dụng là tiếng Việt, chữ viết thông dụng là chữ Nôm. Tôn giáo chủ yếu là Phật giáo, Đạo giáo và tín ngưỡng Việt Nam.

Hoàng thành Thăng Long - Long Phượng thành, bên trong tẩm cung của Hoa Phi, mọi người đều trong trạng thái hốt hoảng lo lắng. Thái y trong hoàng cung người ra, người vào liên tục, nhà vua cũng cũng sốt ruột đi qua đi lại.

Bên trong phòng trên một chiếc giường gỗ rộng lớn, một thiếu phụ với chiếc bụng lớn đang không ngừng rên rỉ, hít thở dồn dập. Gương mặt xinh đẹp của nàng trắng bệnh, hai hàng mày nhíu lại với nhau. Bàn tay nắm chặt lấy tay của một bà đỡ, nức nở:

- Ta đau quá... các người mau... mau lấy đứa bé ra nhanh lên giúp ta với...

Mấy bà đỡ trong phòng nhìn thấy tình trạng của người trên giường, cũng nóng ruột không yên. Hoa Phi đã chuyển dạ hơn hai ngày rồi mà đứa nhỏ vẫn không chịu ra, ai cũng đều lo sợ. Một bà đỡ cầm miếng sâm mỏng đút vào miệng Hoa Phi, một người thì nắm chặt bàn tay nàng động viên:

- Nương nương, người cố lên. Đứa nhỏ sắp ra rồi!

Hoa Phi đau đớn co rúm không nói lên lời, nàng khép chặt mắt, gật nhẹ cái đầu rồi bắt đầu lấy hơi cố gắng cho đứa nhỏ chui ra. Nước mắt nàng chảy thành dòng, bờ môi bặm chặt vào nhau, mái tóc ướt đẫm mồ hôi bết chặt vào má. Con à, Con mau ra ngoài thôi! Nàng bất lực van vỉ, cầu xin trong lòng.

Ở bên ngoài, vua Thái Tông lòng như lửa đốt. Vua chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước tẩm cung của Hoa Phi. Mấy thái y từ trong đẩy cửa bước ra, vua vội bước tới hỏi:

- Hoa Phi sao rồi?

Mấy thái y kia đưa mắt nhìn nhau, một người cung kính bước lên:

- Tâu bệ hạ, Đứa nhỏ vẫn chưa chịu ra. Thần e rằng lành ít dữ nhiều!

Vua Thái Tông nghe vậy mặt tái nhợt, bàn tay vua nắm chặt vào nhau bất lực. Đứng im lặng chăm chú nhìn vào cánh cửa gỗ đang khép chặt kia, tiếng kêu đau đớn của Hoa Phi vẫn không ngừng phát ra khiến vua xót xa.

Ngày đó khi Hoa Phi mang thai, thái y đã nói sức khỏe của nàng rất yếu, nếu giữ lại đứa bé tính mạng sợ là khó bảo toàn. Vậy mà nàng lại bất chấp tất cả giữ lại đứa nhỏ, khiến mọi người không biết phải làm sao.

Chợt trong phòng có tiếng bà đỡ vui mừng:

- Sinh rồi, Hoa Phi sinh rồi!

Vua Thái Tông sửng sốt rồi vui mừng, bất chấp tất cả đẩy cửa xông vào.

Bên trong căn phòng, mùi máu tươi bốc lên nồng nặc khiến người ta nôn nao. Hoa Phi khuôn mặt trắng xanh, yếu ớt nhìn bà đỡ khẩn thiết:

- Mau... mau cho ta nhìn đứa nhỏ...

Bà đỡ vội bế đứa nhỏ đến cạnh nàng.

Kỳ lạ là đứa nhỏ kia từ lúc sinh ra không hề khóc, cũng chẳng hề cười. Ánh mắt non nớt của nó mở hờ như muốn cố gắng nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Sau một lúc, có lẽ do quá mệt nên nó đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Gạt những nghi hoặc trong đầu, bà đỡ cười tươi rói:

- Là một công chúa. Chúc mừng nương nương!

Hoa Phi cố gắng kéo cánh môi tái nhợt thành nụ cười, bàn tay nàng run run vuốt má đứa nhỏ. Đây là con của nàng, xinh đẹp là vậy! Khóe mắt nàng đỏ hoe, những giọt nước mắt như chân châu lăn dài.

Vua Thái Tông bước nhanh đến cạnh Hoa Phi, vua cầm lấy bàn tay gầy gò của nàng lo lắng:

- Nàng ổn chứ?

Nàng ngước nhìn vua, khóe môi mấp máy không thành lời. Mấy thái y đứng bên cạnh thở dài thườn thượt. Khi trước bọn họ đã từng cảnh báo Hoa Phi rất nhiều lần, nhưng nàng vẫn cố chấp. Do bị rong huyết, cộng thêm sức khỏe của nàng từ trước đã vô cùng yếu nên đến bây giờ cũng vô phương cứu chữa.

Hoa Phi dường như cũng hiểu mình chẳng còn nhiều thời gian, ánh mắt nàng trăn trối nhìn vua:

- Chàng... nhất định phải chăm sóc tốt... cho con chúng ta.

Vua nghe vậy, nắm chặt tay nàng gật đầu liên tục. Giọng vua nghẹn ngào đứt quãng:

- Nàng yên tâm... ta còn sống trên đời ngày nào thì nhất định đứa nhỏ sẽ bình an.

Bàn tay vua run nhẹ chạm vào gò má nhợt nhạt của nàng. Nước mắt như cơn mưa bất chợt, từng giọt rớt xuống.

Hoa Phi nghe được câu khẳng định của vua, thì thở nhẹ ra như trút được gánh nặng trong lòng. Nàng quay sang nhìn đứa bé trong tay bà đỡ, quyến luyến không đành. Đứa nhỏ đáng thương, không có nàng nó không biết có ổn không? Người mẹ vô dụng như nàng thật đáng trách ngàn lần, mong đứa nhỏ lớn lên, sẽ hiểu cho nỗi bất lực của nàng.

Trút hơi thở cuối cùng, nàng mỉm cười mãn nguyện.

Vua vòng tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé trên giường kia, ánh mắt vua cay nồng nặng trĩu. Mấy bà đỡ cùng thái y đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng như vậy thương cảm vô bờ. Mọi người đều biết trong lòng vua Thái Tông, Hoa Phi vẫn luôn có một vị trí quan trọng trong bao năm qua. Vậy mà bây giờ nàng đã ra đi, vua biết phải làm sao.

Đón đứa bé từ trong tay bà đỡ, ánh mắt vua trìu mến yêu thương. Đây là thứ duy nhất nàng để lại cho vua. Càng nhìn đứa nhỏ lại càng thấy nó giống nàng, vua xúc động, hai hàng nước lăn dài trên má:

- Con gái nhỏ của ta, từ giờ tên của con sẽ là An Tư!

Nói rồi vua cúi mặt hôn nhẹ lên má đứa nhỏ.

Vua đặt tên cho con gái là An Tư với mong muốn, cuộc đời của đứa nhỏ sau này sẽ bình an yên ổn từ tâm hồn cho đến cuộc sống bên ngoài.

Nhưng đâu phải cứ đặt tên mang nghĩa bình an thì cuộc đời sẽ an bình. Đứa nhỏ kia từ khi được sinh ra trên đời, số phận đã được định đoạt sẵn.

Một cuộc đời bi kịch!
Lời văn của cậu đậm chất lịch sử thật đấy, (lời văn) giống mấy cuốn lịch sử xuất bản thành sách :D .
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên