Chương 10
Một tuần rồi không được về nhà, quần áo cũng vác theo một vali, đồ dùng cá nhân không khác gì dọn ra ở riêng. Diệp Nghệ Văn, vì “cuộc thi cắm hoa” lần đầu trong đời cậu mà mình hy sinh cả thời gian nghỉ hết kỳ cho cậu đó. Ngày trước khi Tiêu Tuấn ra mắt lần đầu với vai trò một cầu thủ chuyên nghiệp cho đội bóng thành phố đều có ba đứa tôi cổ vũ. Đến ngày ra mắt của Tô Cảnh Trung cũng có ba đứa tôi đồng hành. Lúc tôi thi đại học cũng có ba đứa nó bên cạnh. Chỉ mỗi Diệp Nghệ Văn thật có lỗi với cậu, một tên lại đi lưu diễn, một tên lại đi thi đấu, thôi bỏ qua hai tên ngôi sao đó để thường dân như mình phục vụ cậu, vậy đi?
Đúng như lời khuyên của hai tiền bối đi trước muốn chiến thắng thì tinh thần phải luôn ở trạng thái thoải mái, để tâm luôn tĩnh, loại bỏ mọi suy nghĩ và gánh nặng của cuộc thi, đặc biệt vẫn duy trì mọi công việc hằng ngày. Vì vậy, hai đứa tôi đã lên kế hoạch rất rõ ràng, sáng sớm sẽ chạy bộ quanh khu công viên, rồi đi chọn hoa, mở cửa hàng và luyện tập. Chuyện cơm nước hằng ngày đã có bác trai lo, tôi chỉ cần làm trợ lý cho nó là được.
Một mặt ở bên cạnh động viên tinh thần, giúp nó luyện tập. Nhưng một mặt tôi thực sự oán trách hai tên kia, đáng nhẽ phải hủy hết show đi mà ở bên cạnh giúp tôi chứ. Nếu có Tiêu Tuấn ở đây thì mỗi sáng tôi sẽ không phải bạt mạng đuổi theo con nhỏ đó, mà thời đi học nó đâu có chạy nhanh như vậy, bây giờ thì như có tên lửa cắm phía sau. Còn đôi mắt của Tô Cảnh Trung sẽ ngắm nghía cho nó, chứ còn tôi nhìn nó cắm kiểu nào cũng thấy như nhau, sao mà đưa ra lời khuyên được, lần nào cũng bị nó gõ đầu vì mấy lời nhận xét “được rồi”, “đẹp rồi” tẻ nhạt. Phải vắt óc suy nghĩ không thể để tình trạng như vậy.
“Đây là ai?” Nó ngờ ngàng khi nhìn thấy người bạn Sam của tôi, tôi biết nó không ngạc nhiên vì sao tôi quen được Sam mà ngạc nhiên khi lần đầu gặp được một người da đen thứ thiệt.
“Tôi là Sam, Hàn Chi nhờ tôi đến làm cố vấn cho bạn”.
Chắc chắn là Sam sẽ hơn tôi, khi anh là kiến trúc sư vỗn dĩ bản thân cũng có khiếu nghệ thuật, hơn nữa Sam lại là một người rất hài hước như vậy tôi cũng sẽ không thấy buồn ngủ. Nói chung được việc của tôi là chính, của Diệp Nghệ Văn là phụ.
Một tuần rồi không được về nhà, quần áo cũng vác theo một vali, đồ dùng cá nhân không khác gì dọn ra ở riêng. Diệp Nghệ Văn, vì “cuộc thi cắm hoa” lần đầu trong đời cậu mà mình hy sinh cả thời gian nghỉ hết kỳ cho cậu đó. Ngày trước khi Tiêu Tuấn ra mắt lần đầu với vai trò một cầu thủ chuyên nghiệp cho đội bóng thành phố đều có ba đứa tôi cổ vũ. Đến ngày ra mắt của Tô Cảnh Trung cũng có ba đứa tôi đồng hành. Lúc tôi thi đại học cũng có ba đứa nó bên cạnh. Chỉ mỗi Diệp Nghệ Văn thật có lỗi với cậu, một tên lại đi lưu diễn, một tên lại đi thi đấu, thôi bỏ qua hai tên ngôi sao đó để thường dân như mình phục vụ cậu, vậy đi?
Đúng như lời khuyên của hai tiền bối đi trước muốn chiến thắng thì tinh thần phải luôn ở trạng thái thoải mái, để tâm luôn tĩnh, loại bỏ mọi suy nghĩ và gánh nặng của cuộc thi, đặc biệt vẫn duy trì mọi công việc hằng ngày. Vì vậy, hai đứa tôi đã lên kế hoạch rất rõ ràng, sáng sớm sẽ chạy bộ quanh khu công viên, rồi đi chọn hoa, mở cửa hàng và luyện tập. Chuyện cơm nước hằng ngày đã có bác trai lo, tôi chỉ cần làm trợ lý cho nó là được.
Một mặt ở bên cạnh động viên tinh thần, giúp nó luyện tập. Nhưng một mặt tôi thực sự oán trách hai tên kia, đáng nhẽ phải hủy hết show đi mà ở bên cạnh giúp tôi chứ. Nếu có Tiêu Tuấn ở đây thì mỗi sáng tôi sẽ không phải bạt mạng đuổi theo con nhỏ đó, mà thời đi học nó đâu có chạy nhanh như vậy, bây giờ thì như có tên lửa cắm phía sau. Còn đôi mắt của Tô Cảnh Trung sẽ ngắm nghía cho nó, chứ còn tôi nhìn nó cắm kiểu nào cũng thấy như nhau, sao mà đưa ra lời khuyên được, lần nào cũng bị nó gõ đầu vì mấy lời nhận xét “được rồi”, “đẹp rồi” tẻ nhạt. Phải vắt óc suy nghĩ không thể để tình trạng như vậy.
“Đây là ai?” Nó ngờ ngàng khi nhìn thấy người bạn Sam của tôi, tôi biết nó không ngạc nhiên vì sao tôi quen được Sam mà ngạc nhiên khi lần đầu gặp được một người da đen thứ thiệt.
“Tôi là Sam, Hàn Chi nhờ tôi đến làm cố vấn cho bạn”.
Chắc chắn là Sam sẽ hơn tôi, khi anh là kiến trúc sư vỗn dĩ bản thân cũng có khiếu nghệ thuật, hơn nữa Sam lại là một người rất hài hước như vậy tôi cũng sẽ không thấy buồn ngủ. Nói chung được việc của tôi là chính, của Diệp Nghệ Văn là phụ.